Edited

Page 1

- Chị nghĩ gì về lời nguyền 7 năm của Kpop ạ? - Đó không phải lời nguyền mà là thời gian trung bình cho thấy một nhóm nhạc sống được trong lòng fan.



Cập nhật trạng thái Có em tức giận hay buồn bã, hay khó chịu nói với mình là bố mẹ em không thích em thích Kpop, suốt ngày khó chịu, suốt ngày chửi vân vân và mây mây, là âm nhạc ý nghĩa thế mà lại không hiểu, là bố mẹ không tâm lý, không thế nọ thế kia. Có một thực tế là, cô gái ạ, em cũng chẳng thích sở thích của bố mẹ kia mà. Em chẳng thích rượu bố em uống tí nào, có khi ly rượu ngon của bố, em lại xúc phạm kiểu: Tại sao bố lại uống thứ đắng ghét như thế, em cũng chẳng thích con chim cảnh, hòn non bộ, em cũng chẳng thích âm nhạc mẹ em nghe, em nghe thấy chán phèo, buồn ngủ, quanh đi quẩn lại hết múa quạt lại múa nón mấy điệu dân ca. Nếu bố mẹ em chê mấy thằng con trai lòe loẹt thì thực tế em cũng chê mấy ông bố mẹ thích béo ị, xấu xí lên sân khấu boring v~. Thế thì tâm trạng bố mẹ khi ấy như thế nào? Tức là dù ít dù nhiều, chúng ta cũng không thích những thứ không hợp lứa tuổi, và công khai sự không thích đó. Xong, nếu bố bật nhạc đỏ và chê dòng nhạc em nghe nhảm nhí. Nhạc đỏ hay chứ. Không chỉ tình yêu, đây là thứ nhạc ca ngợi người lính đã xông pha, tình yêu quê hương đất nước, ca ngợi những lý tưởng tốt đẹp, chống áp bức, bóc lột, đứng về phía giai cấp vô sản. Hay chứ, nhưng em cũng chẳng thích nó vì nó có ý nghĩa đâu. Em vẫn không thích đấy, em vẫn chán đấy. Em không thấy hay là em không nghe thôi. Thế tức là sở thích của cô cũng chẳng phải là tiêu chuẩn mẫu mực để phán xét một con người, cho dù sở thích đó hay ho hay là nó có ý nghĩa. Người ta không thích sở thích nó có nghĩa là người ta xấu, là họ không thích và không hiểu thôi. Thế nói thế này để làm gì? Dĩ nhiên để em bớt bức xúc những gì không cần bức xúc, bớt những sự khó chịu hay over nó lên làm một điều khủng khiếp hơn. Bố mẹ em ủng hộ em là điều đáng quý, nhưng nếu bố mẹ em không ủng hộ em hay phản bác thì cũng chẳng có gì phải tức giận, đó là việc bình thường. Em có thể nói chuyện, có thể chia sẻ, có thể đưa ra ranh giới, em có thể cùng chia sẻ sở thích gì đó với bố mẹ, em có thể thỏa hiệp, hay nghĩ cách bảo vệ mình...hơn là ấm ức nguyên ngày. Khi em mất bình tĩnh, em không thể nghĩ ra cách cư xử hay nhất được.



Chủ nghĩa tự xử Bắt nạt trên mạng - nó không gây đau về thể xác, nhưng nó tấn công tâm lý mạnh trừ khi bạn bị mù chữ. Cả một đám đông cuồng nộ lúc nào cũng sẵn sàng tuyên án và trừng phạt bạn theo cảm xúc nguyên thủy nhất. Và điều an ủi duy nhất là họ chừa một đường lui là không đập nát mặt bạn ra theo nghĩa đen :v Trong cuộc bắt nạt, thanh trừng trên mạng trên mạng, đám đông muốn "trả thù", muốn nhân danh công lý để "chà đạp" .Họ vì loại trừ những đối tượng bất hợp tác mà vi phạm trầm trọng các chuẩn mực, quy ước con người. Họ sẵn sàng lăng mạ, hạ nhục, gây khó dễ,...Một trong những thành tựu lớn nhất của xã hội là đẻ ra hệ thống tư pháp thực thi công lý bằng pháp luật, kiềm chế khao khát những vụ trả thù, công kích cá nhân, "ăn miếng trả miếng'. Để công bằng, sự trừng phạt phải tới từ các thể chế công, thay vì tới từ các cá nhân bị hại. Nhưng ở trên mạng, chúng ta lại như đang sống trong thời đại của các anh cao bồi miền Tây nước Mỹ, hay thời Romeo và Juliet, nơi các cuộc trả thù được vinh danh như một phẩm chất quý tộc. Á, à, mày chửi idol tao thì tao cap lại chửi idol mày xem:). Các cô có quyền lăng mạ, hành hạ người khác từ khi nào vậy? "Đến giờ uống trà rồi kìa", chúng ta vui vẻ nói về những cuộc drama, chúng ta đã chấp thuận, cổ súy công lý của đám đông cuồng nộ. Bình luận đầy rẫy sự ủng hộ việc "tự xử" những kẻ "không nghe lời". Công nghệ đã tách rời sự bạo lực ra khỏi không gian và thời điểm phát sinh nó, biến nó thành sự ham thích giật gân và chúng ta vô can, chúng ta vô can bỏ mẹ lên được vì chúng ta vô danh trên mạng, internet tạo cảm giác chúng ta không-liên-quan. Thế vấn đề ở đây là gì? Cái gì dẫn tới điều đó? Chủ nghĩa tự xử. Chúng ta tự tuyên án và trừng phạt. Nó xảy ra khi ta không tin vào chân lý, sự chậm trễ của luật pháp, và sự sốt ruột muốn trừng trị của đám đông. Và ở thế giới mạng, đám đông tội nghiệp được cung cấp quyền lực rằng: tiếng nói của họ được ghi nhận và "có tầm ảnh hưởng, gây sức ép". Họ tạo ra những cuộc hành hình lynching(cuộc hành hình bởi đám đông). Họ trend, họ kêu gọi, họ đào bới. Đằng sau đó, là bi kịch của con người, là quyền lợi bị thua thiệt, là đói nghèo, là bế tắc,thiếu hụt niềm tin, thiếu những cơ chế tư vấn, hỗ trợ tâm lý, giải quyết xung đột trong cộng đồng. ... Chúng ta kỳ vọng vào Utopia- nơi tiểu xã hội không tưởng, nơi chân lý được thực thi và mọi bất công được thực hiện tức thì. Đôi khi, việc này cũng là để củng cố quyền lực, để ra oai, để bịt mồm những kẻ yếu. Nơi bạo lực lên ngôi thì lý lẽ câm mồm.


Có một điều vô lý của chủ nghĩa tự xử, đó là lấy hành vi sai để sửa lại một hành vi sai. Trong nỗ lực thiết lập lại trật tự, chủ nghĩa tự xử lại tạo ra môi trường vô tổ chức nhất. Khi lời qua, tiếng lại, nơi những quy ước xã hội bị tạm ngưng cho tới khi đám đông giải tán. Chủ nghĩa tự xử là lời cảnh báo. Thứ nhất, người dân do mất niềm tin vào luật pháp và quy ước chuẩn mực xã hội nữa nên đã "tự xử" cho lẹ và Thứ hai, đó là sự trơ lì về mặt đạo đức. Sự phục thù và cuồng nộ ngoài vòng pháp luật dẫn xã hội vào một tương lai u ám, nơi luật rừng, bạo lực và sự tuyệt vọng ngự trị. "Nếu như dân chủ - democracy, là một nền quản trị được thực hiện bởi đại diện của người dân qua những cơ chế rõ ràng, nhất quán và công bằng, thì mobocracy - một nền quản trị được thực hiện bởi mob - đám đông cuồng nộ, thật sự là một cơn ác mộng" Ở ngoài đời có cảnh sát còn trên mạng thì không. _____________ Bài viết có sự tham khảo đáng kể bài viết của nhà báo Đặng Hoàng Giang


Chấm đen Cái bài dấu chấm này là bài học mẹ mình đã học khi đi học về nghiệp vụ giáo dục Giảng viên giơ một tờ giấy trắng chấm đen và hỏi các thầy, cô giáo thấy gì. Mọi người đều nói là họ thấy một cái chấm đen Giảng viên mới bảo là không ai nhìn thấy tôi đang cầm thấy một tờ giấy trắng chấm một nốt đen hay sao?. Tại sao mọi người lại bỏ qua cái đại cục, một tờ giấy lớn như thế không ai nhìn mà lại chỉ quan tâm một chấm đen? Rồi từ cái chấm đen, giảng viên nói về cách nhìn nhận mọi việc, cách xử lý công việc, từ cái nhìn vi mô đến vĩ mô. Và mẹ mình nói nó là bài học rất hay về quản lý và quản trị, cũng như biết bỏ qua tiểu tiết để nhìn lớn hơn và ngược lại, biết loại những cái trắng giống nhau để nhìn ra cái đen. Một ngày tồi tệ không có nghĩa là cuộc sống của bạn không ra gì.


"Mua toàn thứ vớ vẩn" Thực tình thì việc Kpop fan tiêu tiền cho thần tượng "tuổi gì" so với liền anh liền chị tiêu tiền cho game, cho sở thích khác như nhiếp ảnh, đồ cổ, độ xe. Một món đồ trong game có giá cả triệu đồng đến tỷ đồng, có anh nào dám nói mình đã từng không chi những thứ "vớ vẩn", hay những ai sưu tập đồ figure của Nhật, có dám chắc chưa từng bỏ ra số tiền tầm khoảng từ 1 triệu đến cả chục triệu, trăm triệu. Ai đam mê nhiếp ảnh hay là độ xe, đồ cổ thì khỏi nói, số tiền sẵn sàng chi cho sở thích không hề là nhỏ chứ không muốn nói là lớn. Cho nên việc chê "mua toàn thứ vớ vẩn" hay là "mua những thứ linh tinh", nó tào lao lắm. Có rất nhiều người với nhiều sở thích khác nhau, đè vào đầu mỗi fan Kpop mà chê thì nó cũng chẳng đúng. Mình nhớ có chị kể với mình, nhóm mê xe đua của chị ấy rủ nhau xây trường trên vùng cao. Nó rất bình thường, những người cùng một sở thích, hội nhóm cùng một sở thích đi làm từ thiện. Nhưng nếu là fan Kpop đi làm, kiểu gì cũng có những ý kiến xì xèo chẳng đâu vào đâu :). Ơ :) Quan trọng là làm là làm thực chất chứ đâu phải ai thượng đẳng hơn ai. Cùng sở thích nghe nhạc này, thích anh này, rủ nhau đi làm một cái gì đó cộng đồng thì ý kiến lên xuống. Thế các anh muốn sống sao, muốn cái cộng đồng sống ngồi phán xét người khác hay là làm cái gì đó có ích hơn? Có vấn đề lớn nhất nhất khi thấy fan Kpop chi tiền là "nó đập thẳng vào mắt", "ồn ào" và "hiện hữu bởi một đám đông đa phần là trẻ con". Thế thôi. Nhưng trong rất nhiều cộng đồng fan, fan Kpop là một cộng đồng chịu chi nhất với những lý do đơn giản nhất. Có thể là những vị khách ồn ào nhất với những tín ngưỡng chẳng giống ai, nhưng cho tôi xin, những cộng đồng khác đều thế. Họ đều có những tôn chỉ riêng, một sự tâm đắc riêng. Nếu bạn làm nghề kinh doanh, đây là những vị khách tương đối dễ dàng tiếp cận, dễ có nhiều hoạt động cộng đồng, dễ thu tiền, dĩ nhiên :v. Tại sao bạn lại phải chê tiền? Ôi, những người "thượng đẳng", sống không cần tới tiền ấy, thì người khác làm gì cũng chê, nhưng bạn biết đấy, các cửa hàng chưa bao giờ sống nhờ sự chê trách cả. Họ sống nhờ việc bạn chi tiền ra. Việc thiên hạ chi tiền như thế nào, thứ nhất không động vào túi tiền của bạn, thứ hai, họ có nghèo cũng không ngửa tay xin xỏ bạn, thứ ba, tỏ ra mình hơn người được thì cư xử cho hơn người đi.


Nói thế không phải là để các cô chi tiêu quá độ, cân bằng tiền cho sở thích và chi tiêu là điều cần thiết. Nhưng với mẹ nào muốn tỏ vẻ thượng đẳng vì không chi tiền giống các cô, thì cũng biết là họ chẳng bao giờ có quyền cao giá hơn ai mà đòi hạ giá mình xuống. Tiền của họ vẫn hết dù không tiêu cho Kpop và "báo hiếu cho cha mẹ" đấy thôi.

Thế nào là thảo mai? Mình thường nghe nói, ở ngoài đời, khen nhau dễ, chê nhau khó, chê cũng phải học cách để người nghe không phật ý, người nói không thiệt thân, chứ không có kiểu bổ vào mặt nhau như trên mạng đâu. Thử bằng đấy người hay thích chém to kho mặn ở mạng, hay bắt bẻ mấy lỗi cỏn con mở được mồm chê người khác, ngoài đời xem nó khó thế nào. Nhưng điều này thật ngược lại trên mạng, khi chê thì dễ hơn khen vô cùng. Những người như thế, nói năng mạnh bạo lắm, lấy cái "cục súc" mà tự nhận như thế là "thật thà", ăn nói tục tĩu là "tình cảm" xong ai ăn nói tử tế tí thì nói người ta là thảo mai, thảo mỏ. Bằng đấy người, định nghĩa thế nào là thảo mai? Những người trên mạng nói năng không đồng nhất với ngoài đời, trên mạng chửi người ta như con ở, ra ngoài đời thì im, thế thì đâu phải là bạn thật thà hơn, mà là ở trên mạng, bạn trở nên độc ác hơn đấy chứ, đâu phải là bạn tình cảm hơn mà là thô thiển hơn ấy chứ? Thật sự, khi mình đọc một bài phốt vớ vẩn, mình chán đời lắm luôn dù mình là người có quan điểm sống cứng rắn. Kiểu ăn nói đó ra ngoài đời chắc bị mắng cho tung trời chứ ở đó mà hớn hở bóc phốt. Toàn hớn hở cạnh khóe nhau để moi ra cái phốt. Chẳng có tình thương nào bào chữa cho cách ăn nói vụng về đâu. Đừng như mấy con mẹ hóng drama sống qua ngày. Không được nuôi dưỡng những thứ xấu xí trong người. Mình xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn mà.


Từ thiện "Tại sao bạn không dùng tiền đó từ thiện đi? Ngoài kia có bao nhiêu đứa trẻ không có cái ăn cái mặc, không có nhà có cửa, bạn phải đi làm từ thiện để tạo phúc con cháu?" Mình có đọc bình luận này dưới một clip: Thử trải nghiệm cảm giác ở khách sạn 5 sao. Tóm lại như thế này nhé: - Thưa chị, 300k em tiêu ra, 300k đó nuôi được chủ khách sạn, chủ khách sạn nuôi được gia đình của ông ta, trả tiền lương cho nhân viên để họ nuôi được gia đình, với 10% thuế VAT, em đang góp phần nuôi cả hệ thống thuế, bộ máy hành chính của nhà nước, góp phần làm tăng GDP đất nước. Bằng việc em nuôi họ, họ có tiền, họ đi trả tiền cho các nhu cầu của họ, làm dòng tiền luân chuyển, và một phần tiền của em được chi cho các công tác phúc lợi của xã hội. Nếu em dừng chi tiêu, lao động sẽ bị mất việc làm, nhà máy đóng cửa và đây là sự sụp đổ toàn diện của cả đất nước, các tổ chức phúc lợi cũng dừng hoạt động. Đằng sau lưng những người lao động là những đứa con cần số tiền của em đây. Thế chị muốn em dùng 300k đó là để nuôi 1 người, vài người hay là nuôi rất nhiều người? Bản chất của từ thiện là phân phối lại của cải, đưa tiền bạc từ nơi nhiều sang nơi ít hơn. Vì bản chất san sẻ, dẫn tới nhiều người cho rằng như thế là công bằng, và bên xã hội luôn ngợi ca những nhà từ thiện nhưng xã hội này tồn tại được là nhờ những người chi ra, sản xuất như em đây. 300k của em nuôi được nhiều người hơn, bổ đầu lợi ích lại công bằng hơn, có lợi ích lâu dài hơn, thế có lý do gì mà nó không thể tạo phúc cho con cháu? Chẳng qua so với từ thiện, thì việc chi tiêu này như thể là uống thuốc, nó ngấm lâu hơn và khó nhìn thấy hơn, từ thiện thì tiêm thẳng, đến tận tay người cần số tiền đó luôn. Nhưng uống thuốc lợi hơn hay tiêm thẳng vào ven lợi hơn thì còn tùy tình hình và tùy khả năng, không thể cưỡng cầu được. Và thứ nữa, chị ạ, làm từ thiện không phải bô bô ra khoe tôi đi làm từ thiện. Thiện để người ta biết, không phải thiện thật. Cái kiểu thắc mắc tại sao bạn không đi làm từ thiện đi là một thắc mắc rất lố bịch, có nhiều cách để cho đi. Họ có thể đã trích quỹ cá nhân cho mà không công bố công khai, họ cũng có thể đã cho một cô lao công số tiền để đủ cho con cô ấy chữa bệnh mà không cần chụp ảnh lại,và họ bỏ tiền ra phù hợp với khả năng chi tiêu của mình, thì cái đéo gì mấy mẹ nhân quyền nửa mùa léo nhéo: tại sao bạn không đi làm từ thiện đi? Nói chuyện với mấy chị mắc mệt quá, bằng ấy thời gian đi giảng đạo người khác, chị có thể giành thời gian đi công tác thiện nguyện rồi đó.



BON VOYAGE SS2 Behind Cam EP. 2 Hoseok: SeokJin, anh đang nhớ ai nhất? Jin: Anh đang nhớ Hoseok nhất đó Jin: Namjoon, cậu cũng đang nhớ gì vậy? Namjoon: Hộ chiếu của em ...


BTS lúc đầu đã tiếp cận công chúng thế nào? Sự tức giận. Khi mình hỏi nỗi buồn và sự tức giận, nỗi buồn tương tác tốt hơn. Nếu trong các cảm giác tiêu cực, buồn có vẻ thu hút mạnh mẽ hơn tức giận. Người ta luôn buồn mãi một chuyện không vui. Sự tức giận chọc giận sự tức giận. Bạn tức giận thiên hạ sẽ đáp lại sự tức giận. Không công chúng nào muốn mấy thằng con nít ranh chửi thẳng vào mặt mình dù đúng hay sai. BTS phát triển mạnh từ 2015 khi nỗi buồn lên ngôi, thay cho những lời chỉ trích. Họ không đưa mạnh mẽ những quan điểm của mình ra nữa. Họ buộc cân nhắc và giảm thiểu yếu tố cá nhân đi. Nghệ thuật là vì nhân sinh. Rap hay hip hop khởi đầu từ những người Mỹ da đen, những người mà khi xưa có vị thế xã hội kém cỏi và bị phân biệt chủng tộc. Jazz bắt đầu từ âm nhạc của những nô lệ bị xích chân khiến hành động của người nghệ sĩ theo đuổi Jazz nhìn chung không được vung tay vung chân thoải mái mà chỉ đung đưa theo một nhịp điệu. Dizz, Gant ở Underground là một văn hóa, chửi thề, lăng mạ, vùi dập người khác nếu có vần điệu và flow ổn thì là một bản rap hay. Nhưng người ta chỉ tức giận khi người ta chẳng làm được gì thay đổi được. Tức giận đồng nghĩa với bất lực. Nghe có vẻ phấn khích hả hê nhưng dần dần sự tức giận khiến người ta chán ghét. Vì nó vô hình chung gợi cảm giác Chí phèo bất đắc chí. Ừm, mình đã nghĩ là hướng đi hồi đầu của BTS không đúng lắm nếu muốn nổi nhanh chóng. Chửi nhiều quá :))). Thiên hạ không muốn nghe. Bạn buồn thì người ta còn muốn che chở chứ bạn tức giận thì họ cũng cau mày với bạn chứ không để ý tới bạn đâu. Nó đúng mặt tâm lý thôi, tức giận chán thì sẽ buồn. Một nỗi buồn từ nền tảng tức giận sẽ mang hơi hướng bất lực, tiếc nuối. Và Hoa dạng niên hoa ra đời. Ừ, buồn chán sẽ cố yêu bản thân, rồi Love Yourself ra đời. Mình cứ tiếc nuối mãi sao chưa đưa tình yêu vào. Nên đưa vì yêu người khác được cũng là cách để yêu bản thân. Đó là ý tưởng cuối cùng của mình.


Còn từ Love YourSelf, sau đó, mình chẳng nhìn ra cái gì cả :))). Thực ra xu hướng thấy bộc lộ bản thân không được chấp nhận thì con người ta dễ chiều fan hơn, fan thích gì thì làm cái đấy, nó còn hợp theo sự phát triển cảm xúc hay không, không còn là vấn đề nữa.


Bomb Nơi mình làm toàn các bác, các cô, các chú, là nơi kì thị trà sữa, lâu không cập nhật xu hướng tóc mới, không makeup đến công ty, thế mà cũng bắt đầu nhen nhóm BTS với một cụm từ không thể quen thuộc hơn: - Nó cứ nằng nặc đòi mua cái đèn pin Hàn Quốc. Chẳng hiểu cái đèn pin làm từ gì mà gần cả triệu bạc.:))


Bóc lột À đây, giải thích cay đắng cho từ "bóc lột" =)) Có một ví dụ như thế này Một ông chủ thuê anh J cày ruộng, thỏa thuận 50:50. Anh J làm như trâu ra 10, ông chủ chỉ trả anh ta có 5, còn 5 phần giữ lại. Hành vi của ông chủ, tôi gọi là "bóc lột". Các cô có thể cãi anh J được trả 5 đồng rồi thì không còn là "bóc lột". Không sao đâu, hồi mình học tập số tự nhiên N, ra số thập phân, mình cũng ghi x vô nghiệm chứ không nói x thuộc tập số hữu tỉ Q đâu =)). Lớn rồi mới biết =))) 5 đồng là giá trị thặng dư, là phần giá trị ngoài sức lao động do anh J tạo ra. Marx khẳng định lao động thặng dư của công nhân bị các nhà tư bản lấy đi, là nền tảng cho sự tích lũy tư bản hay chính là cách làm giàu của tư bản. Nó giải thích cho việc ông chủ chỉ sở hữu 1 mảnh ruộng không đổi nhưng ông chủ vẫn có thể giàu lên. Đó là nhờ bóc lột người làm. Nhà tư bản không bao giờ kỳ vọng rằng mình bỏ ra gì thì thu lại như thế, mà họ kì vọng mình bỏ ra m sẽ được m và "lãi". Lãi chính là lao động thặng dư. Khi bỏ ra m và muốn m+lãi, lãi đó chính là nhờ sự "bóc lột" mà có. Các cô có thể bảo anh J được trả 5 đồng thì không phải bóc lột, thực ra, anh J phải được 10 đồng nhưng 5 đồng đã bị ông chủ chiếm đoạt mất rồi. Chẳng qua được che đậy một cách tinh vi thôi =))) Mình hy vọng không ai hiểu "bóc lột" là xấu. Nó đơn giản là một thuật ngữ triết học trung lập trong đó chỉ những việc lấy đi giá trị thặng dư của tư sản hay chính là tôi đã kinh doanh là tính tới lợi nhuận. Chính nhờ sự bóc lột này đã tạo ra giá trị dư thừa cho xã hội và là nền tảng tích lũy của cải của con người. Đây không phải chương trình thiện nguyện để xét đến việc phân phối lại một cách hợp lý hơn =)), tôi làm là phải tính tới lãi, càng nhiều lãi càng tốt, mà muốn có lãi, dù chỉ 1 xu cũng là bóc lột người làm. Khi công ty tôi đồng ý trả tôi 1 khoản tiền là 5 thì tức là thành quả lao động của tôi tạo ra cho công ty phải là 10. Bây giờ các cô bảo, ông chủ có ruộng thì anh J mới cày được chứ. Không có ruộng thì anh J tạo ra tiền làm sao? Ruộng của ông chủ được gọi là "tư liệu sản xuất", nó là công cụ để anh J lao động, ông chủ là người "có quyền tư hữu sản xuất".


Thế bóc lột hiểu như thế nào? Nó là "Chiếm đoạt thành quả lao động của người khác bằng cách dựa vào quyền tư hữu về tư liệu sản xuất hoặc vào quyền hành, địa vị."


Bighit có marketing cho BTS không, mình nói thẳng là có BANGTANBOMB đăng hình Jin tập đàn piano. Nếu nhìn một cách rộng lớn, việc chuẩn bị cho concert, cho những bài hát không phải là điều lạ. Nhiều ca sĩ tập nhảy tango, tập múa cột, tập đánh violin, tập piano, vv.. tập đủ thứ để chuẩn bị cho bài hát, nó là điều bình thường, người ta vẫn làm. Nhưng ở đây, người ta lại lãng mạn hóa hoặc trân trọng những điều bình thường đó lên Trân trọng cảm xúc là một cách marketing rất hay của công ty. Họ làm nghề phục vụ, họ phải nghĩ cách phục vụ bạn, nhưng bằng cách này, bạn có cảm giác được phục vụ và người nghệ sĩ có vẻ đã vượt quá giới hạn để làm điều đó. Bài viết về ngón tay Jin là một minh chứng là cách marketing này thành công như thế nào. Bạn đang có những cảm xúc tuyệt vời do sự marketing này mang lại. Thường trong cuộc sống thực, nhiều người là kẻ cô đơn. Việc quá nhiều thông tin trên internet lại càng đẩy lượng người cô đơn và bận rộn gia tăng và bỏ qua những điều nhỏ nhặt tạo nên cảm xúc. Ví dụ nhé, bạn được điểm 10 lần đầu tiên, với bạn đó là điều rực rỡ, điều huy hoàng, hay bạn được IELTS, hay bạn tự mình vượt qua một điều gì đó, với bạn đó là to lớn, nhưng với người lớn, đó là nghĩa vụ bạn phải làm, đó là điều bạn phải đạt được, hay ai cũng đạt được, hay họ đang bận rộn hóng drama: dram công sở, drama giật chồng, drama hàng xóm, họ bỏ qua cảm xúc phấn khích của bạn. Chán òm. Nhưng nếu ai đó nói với bạn: Ôi, em gái giỏi quá ta. Họ nói cho có thôi, nhưng khi cảm xúc bạn được trân trọng, bạn sẽ cho rằng người đó là tốt. Dù cho họ chẳng làm gì cho bạn cả, chẳng nấu cơm, chẳng trả tiền học phí, sẽ có nhiều ông bố bà mẹ thấy bất công, họ như bị con cái bỏ rơi khi thấy chúng chỉ quan tâm tới idol và thắc mắc là tại sao lại quan tâm tới những thứ kém thiết thực như thế. Họ chỉ qua màn hình và nói: "Sự tồn tại của bạn là giá trị của chúng tôi", là đủ khiến bạn dí mắt vào màn hình rồi. Bạn biết đấy, chúng ta cần được sự quan tâm, và khát khao được quan tâm.


Đó là cách marketing rất khác. Họ trân trọng những cảm xúc thông thường nhất. Bằng việc ghi những điều đơn giản nhất đăng lên, họ đang nói rằng chúng đủ quan trọng để đăng lên. Bighit đã có một cách marketing hiệu quả. Hiệu quả đến mức, tối giản và lược bớt được rất nhiều thứ phải làm, hoặc được marketing hộ mà vẫn được ghi nhận. Khi ai đó quan tâm tới cảm xúc của bạn, bạn mặc định họ là người tốt. Hiệu quả với những người cô đơn. Mà trên mạng thì quá nhiều người cô đơn.


Học tập marketing của một đội bóng Suga đi xem một buổi đấu của đội bóng chày Samsung Lions. Cá chắc dân mê bóng chày mê bóng chày chứ không phải mê star. Điều đó không ngăn cản họ gửi quà cho Suga khi biết Suga là ai. Thân thiết không? Dĩ nhiên là chẳng ai biết ai, nhưng họ có thiện chí làm thân. Quà đến tay Suga không? Có thể có, có thể không, nhưng chắc chắn việc tặng quà cho Suga có thể không được lên báo nhưng sẽ được truyền miệng rộng rãi. Mà việc truyền miệng là marketing cơ bản nhất. Thế là họ được quảng bá free. Cầu thủ có để ý điều này không? Dĩ nhiên là không. Fan đội bóng này có để ý và tặng quà cho Suga không. Dĩ nhiên là không. Nhưng đội marketing thì có. Họ nhận thức được một người nổi tiếng đang đến xem. Họ bày tỏ thiện chí. Họ biết cách để đưa tên tuổi đội bóng đến với mọi người. Một món quà. Đơn giản thế thôi. Coi như đáp lễ, coi như làm thân. Nếu mình là fan đội bóng, mình tự hào vì có đội marketing chu đáo Marketing thế mới là marketing, chứ đâu chứ lại một mình tự bơi, tự sinh tự diệt.


Cẩu thả Nhìn cái chữ Forever, mình cứ thấy buồn cười. Tháng trước, sếp mình nhắn tin: Em ơi, hồ sơ anh đưa bị sai, em sửa lại hộ anh với. Mình hỏi lại: Anh "sửa' gì vậy anh? Nhưng tin nhắn đầu tiên, mình nhắn nhầm thành: Anh "sủa" gì vậy anh? :)) May check lại nên sửa kịp thời trước khi nhắn sếp, không thì blog tôi thành nơi than thở sếp khó tính hay bỗng dưng gây khó dễ mất. Nói chứ ban hậu phương của BTS thật sự là làm ăn cẩu thả đấy. Sub thì lên hình 80%, sub được 20%(1), hay mắc lỗi sai chính tả, sai linh tinh vụn vặt. Thực tình, cái này chỉ cần để ý chút thôi. Dâm chuyên nghiệp là không để điều đó xảy ra đâu. Hàng chợ hay hàng hiệu khác nhau chỗ đấy đấy. Sai không là vấn đề, vấn đề là thái độ của các cô với lỗi sai, lúc nào cũng còng tay ra che chở , cho qua, lỗi nhỏ ấy mà, khó tính khó nết. Ui trời, các cô ra mua một cái áo của một nhãn hiệu cô thích, cái áo đó có sứt chỉ đường tà là các cô chẳng nằng nặc đòi đổi hoặc lấy cái mới khác, có khi điên lên còn rate 1 sao cho cửa hàng đó nữa là. Nhiều khi thấy đúng kiểu tận dụng sự yêu quý của mình rồi “ừ” , hàng đó cũng được trong khi các cô có thể "ứ" thèm lấy hàng đó. Còn lâu mình mới mua hàng bị lỗi thế này nhé. Cẩu thả luôn là thái độ thiếu tôn trọng khách hàng. Mình luôn nhớ những mẩu chuyện nhỏ, lẩm nhẩm nó để nhắc mình phải tốt hơn. Từ hồi làm sếp 9 kiếm, mình ngộ ra được nhiều điều, dĩ nhiên mình là đứa không được cẩn thận cho lắm, sai cũng nhiều nhưng mỗi khi mình làm, mình lại nhớ tới câu chuyện nhỏ về việc nhắn tin cho sếp và tâm niệm:

Đã sai phải “sửa” đừng “sủa” :3


Ngon như nhà làm Một nghệ thuật đơn giản của bán hàng: Nếu mặt hàng của công ty không có gì mới, hãy tôn vinh khách hàng. Có nhiều cách tôn vinh, một số công ty sẽ gọi khách hàng là "quý" khách hàng nâng khách hàng là người sang trọng là cao giá, là danh giá vv Một số công ty, thường hay là công ty hàng tiêu dùng như sữa, các đồ gia dụng, mặt hàng phổ thông đó là coi khách hàng như.. người nhà Nào là "ngon như mẹ làm", "Y như đồ nhà làm", "Nhà tôi đó", "Tiện nghi như ở nhà", "những bà nội trợ đảm đang đang dùng sản phẩm của chúng tôi", blah blah bán cho triệu người, ai cũng như "gia đình",giỏi thế chứ lị. Bố chắc đi bộ đội nên lắm con rơi. Đi đâu cũng thấy anh em. Những mặt hàng này khi có đặc điểm gì nổi bật hơn người thì khi quảng cáo, người bán hàng đã khoe những đặc điểm tốt đó ra để cạnh tranh. Ai đời đi khoe đồ công nghiệp ngang bằng đồ thủ công, đồ nhà làm, hóa ra công nghệ thụt lùi. Còn nếu không có gì mới, họ sẽ tung hô khách hàng thành "quý ông", "quý bà",nhà nội trợ "thông thái", người tiêu dùng "thông minh", là nhà nhà người người thành "người nhà". Mị dân vl. Lấy sự thân quen của khách hàng là tiêu chuẩn hàng hóa., họ dần biến thương hiệu của mình thành.... (thôi mình quên rồi, các cô nào marketing thì bổ sung thêm, mà cô nào muốn bổ thêm thì bổ) nhưng đại loại là thứ thương hiệu được yêu thương tới mức người tiêu dùng sẵn sàng đứng lên bênh vực nó, quảng cáo hộ nó, và nếu sản phẩm mới không vừa ý người tiêu dùng lắm cũng dễ được bỏ qua hơn. Người ta dễ dung túng hơn. Giới công nghệ đã từng chứng kiến cuộc chiến nảy lửa giữa 2 lượng người dùng 2 thương hiệu đó là : S và B (SamSung và Bphone) Hùng hổ đánh nhau như bênh người nhà thật chứ chẳng đùa. S thì lôi tính địa phương ra(công ty đã đặt nhà máy ở Việt Nam rồi đấy), B thì nhấn mạnh tới những cảm xúc cao cả kiểu gì chẳng có nói đến tinh thần dân tộc, từ một đất nước nhỏ với hy vọng bơi ra biển lớn ~~.


Nhà em ở chỗ nào thế? - Jin hyung, anh có thấy chỗ xa xa kia không... Chỗ mà có mấy cái biệt thự liền kề Royal, khu chung cư căn hộ cao cấp, cạnh cái tháp đồng hồ cao 20m, chạm trổ hình con phượng hoàng, bên cạnh là khu vườn rộng 2000ha. Trước cổng chào hình cầu vồng có khoảng chục con Lamborghini Gallardo SE, Lamborghini Gallardo, Ferrari 360 Spider, Ferrari F430, Ferrari F430 Spider, Audi R8, chiếc Bentley, Rolls-Royce Phantom, Porsche, Mini Cooper đó đó - Có. - Tốt, chỗ đó không phải là nhà em. Nhà em bên kia.


Cách tạo Bangtan

theory

style

nhà

Bạn muốn một theory ư? Bạn muốn tăng theory. Hãy làm theo cách sau đây. 1. Bighit để một cái bình Fan: Kể chuyện cái bình Cái bình không động đậy, suy ra đây là cái bình tĩnh Bình tĩnh (từ điển tiếng Việt): là một tính từ - danh từ miêu tả tâm lý con người vv.... 2. Bighit: Cắm một bông hoa Fan: Hoa này là hoa năm cánh, màu hồng, loài hoa thuộc chi ... Của thực vật.... Hoa này ra quả độc. Hoa này biểu trưng tình yêu đã không còn của người Đông Lào. Nhưng quan trọng ai là người cắm hoa? Tay ai? *đi phân tích móng tay của BTS* kết luận đây là tay người, không phải tay thú.. 3. Bighit: Bóng lưng của người cắm hoa. Một tay có máu Fan: Thiên thần và ác quỷ, thiên thần sa ngã, hoa tuy đẹp nhưng hoa lìa cành sẽ héo, mỗi tội đéo phải ngày hôm nay. Đánh nhau, xích mích nên mới chảy máu. *Vẽ ra câu chuyện đánh nhau* 4. Bighit: Vẽ lại cái bình. Fan: Luân hồi, luân chuyển thời gian, trở về quá khứ, ác quỷ không muốn ngắt hoa, một người đàn ông tốt là một người đàn ông không phá hoại cây cỏ blah blah. Bạn thấy đó, để có được theory, bạn cần fan, những người có niềm tin tất cả những điều bạn nói ra đều ẩn chứa một điều gì đó Đúng rồi, bạn chỉ cần fan. Ơ, đừng đùa, điều đó khó lắm ấy. Chúc bạn thành công *Đọc kỹ hướng dẫn trước khi sử dụng


Cách quay phim trong I need u Trong suốt HYYH, với I need u và Run bản Kor nhất là với Run, trước mình có thắc mắc cách quay. Nó cứ quay một trường đoạn dài về một thành viên, rồi xen một đoạn ngắn rồi lại một đoạn dài. Ngay phần đầu Run là một cảnh dài lê thê RM uống cốc Coca, rồi đột ngột chuyển cảnh đông đúc với toàn cảnh cut mạnh. Kiểu quay cảnh dài thật dài rồi xen những cảnh ngắn thật ngắn tạo cảm giác những ngày hè. Ngày thật dài thật ngắn. Khi bạn nghỉ hè sẽ vừa thấy thời gian trôi dài và đồng thời ngày cũng kết thúc rất nhanh. Cách quay này khơi gợi lại cảm giác đó. Khi xem I need u và Run, bạn sẽ có cảm giác đây là ngày hè rong ruổi chạy nhảy, thấy cả độ nóng nực và lười biếng của mùa hè, thấy cả độ co giãn của thời gian. Bạn cũng thấy cái cảm giác muốn làm gì đó nhưng chẳng biết làm gì của tuổi trẻ. Thấy thời gian chậm chạp trôi mà không làm gì cả rồi đột ngột hết luôn ngày. Điều mà không thể thấy ở BST hay DNA với cách quay chuyển góc mạnh, cut chuyển cảnh nhanh


Chị vẫn thích Hoa Dạng Niên Hoa nhất Khi mà BTS chưa trộn các vị như một ly cocktail Khi mà BTS ở đấy đơn giản kể về tuổi trẻ Khi mà không Demian, Omelas, thần thoại Hy Lạp, Kinh Thánh, Bắt trẻ Đồng Xanh, nghệ thuật sắp đặt, không chìm phà Sewol, không bệnh tâm thần, không phim kinh dị, không cuốn sách kia.. Em là tuổi trẻ, chị cũng là tuổi trẻ Không phải cứ trích dẫn các tác phẩm nói về tuổi trẻ mới là tuổi trẻ. Chị quay lại xem Hoa Dạng Niên Hoa để thấy mình ở đó, em ở đó. Chị thấy bạn chị ở đó, thấy nó nhắn tin của chị: "Bà có thấy tôi yêu cố chấp không?" "Có." "Sao bà không ngăn cản tôi lại?" "Không, ai cũng có cái cố chấp của riêng ai. Tôi cũng thế. Bà không muốn bị ngăn lại. Tôi sẽ không." Chị thấy em chị ở đó với dòng chữ nguệch ngoạc cáu kỉnh với bố mẹ mình. Chị thấy anh chị ở đó, im lặng, ương bướng mà không phải ai cũng hiểu được. Cocktail thì cũng ngon đấy nhưng chị thích đồ uống không cồn hơn. Chị thấy mọi người xung quanh chị ở kia. Ở Hoa dạng niên hoa.


MV và phi MV Một cách thú vị, đó là thay vì kể chuyện. Mình nghĩ BTS đang hỏi. Hay nói một cách khác, các MV chứa đựng câu hỏi thay vì câu trả lời. Mình không thấy câu chuyện trong Music video của BTS. À, các cô có thể kể cho tôi nghe một đống theory. Dừng lại. Đó là câu chuyện của các cô. Tôi không hỏi câu chuyện các cô. Tôi không hỏi thông điệp các cô. Đó không phải câu chuyện của Music video của BTS. Một chuỗi biểu tượng. Thực tình đấy gần như là các biểu tượng đa nghĩa. Boy meet __ Boy meet what? Những MV của BTS khiến mình nghĩ đến bài tập làm văn dạng như này: " Tôi gieo một bông hoa mà không hy vọng nó nở", tác giả đã nói lên sự giả dối của tình yêu. Em hãy cảm nhận chúng? "Giả dối" là một từ khóa. Bạn dùng câu chuyện của chính bạn để mô tả từ khóa đó. Bạn thấy thú vị, thú vị khi được thách thức làm bài tập. Đây là một đề mở. Thú vị. Và chết tiệt, ở đây không chấm điểm hay đánh giá. Tất cả câu trả lời của bạn đều được ghi lại được. Mác Lênin soi đường, tôi là một nhà tư tưởng. Một quả táo trong Lie Táo Eva? Táo của Bạch Tuyết Táo tàu, đúng nó rồi, táo tàu. Thế họ muốn nói điều gì? Một số người bảo họ nói về Chúa, một số người nói họ nói về thế giới trẻ con, Child, một số người thực dụng hơn đang nói về tình trạng nông sản Trung Quốc, China đang chiếm lĩnh thị trường Việt Nam. Về giả dối, một số người nghĩ đến Juda đã bán chúa, một số người nghĩ đến tình yêu không thành của mình, một số người nghĩ bà bán hàng đang lừa bán táo tàu cho mình. Các cô muốn tìm ra câu chuyện để đặt dấu chấm hết. Nhưng ở đây là một dấu chấm hỏi. Khi các câu trả lời của các cô không có điểm chung thì MV không có câu chuyện. Vì tất cả các biểu tượng không có sự đồng nhất nhằm mục đích để kể ra 1 câu chuyện. Người làm MV chẳng nói gì cả. Họ chẳng khẳng định điều gì cả. Họ chỉ ra đề thi thôi. Họ không định kể. Họ chỉ ra bài tập, họ nhìn chúng ta trao đổi. Họ cũng không có ý định làm một cái gì để nói lên điều gì. Chúng ta là những đứa trẻ. Chúng ta tò mò. Họ đợi thành tích của chúng ta. MV tươi đẹp hay không, liệu nhóm có bước lên đài vinh quang sánh vai cùng các cường quốc năm châu được hay không là phụ thuộc công cày cuốc của các cô.


Chúng ta đi tìm một câu trả lời cho một câu hỏi mở: Thế BTS muốn nói gì? Chúc mừng các cô đã đem lại thành tích xuất sắc cho MV. Các cô là học sinh giỏi. Còn họ là người ra đề xuất sắc. ____

Toàn cầu hóa hay địa phương hóa Kpop là một nền công nghiệp. Nó giống KFC ở chỗ, dập khuôn, màu mè, ở vị trí dễ nhìn thấy, và sản xuất cả tá giống nhau về mặt công thức và cách điều hành. Không có sự khác nhau lắm giữa mặt visual SM đời trước với đời sau. Hôm xem Jin làm MC đứng cùng dàn SM thì à, ồ ra, cùng một form chung cả, bảo sao ngày xưa lại theo đuổi. BTS đang hướng tới toàn cầu hóa Bằng gì nhỉ: tham gia những show quốc tế, nhận giải quốc tế, hát những điều quốc tế thích, lang thang khắp nơi trên thế giới, văn hóa đại chúng và quốc tế, giao du với nghệ sĩ quốc tế, nói những điều cả quốc tế muốn nghe hay dùng những cuốn sách best seller quốc tế. Và rồi, bùm, một bảng khảo sát vì dù họ nói là "để phục vụ bạn tốt hơn" thì điều đó có nghĩa là họ đang lo lắng rằng không biết mình nổi tiếng vì cái gì. Các ông lớn đang hướng đến địa phương hóa. Bằng cách tuyển thực tập sinh tại chỗ. Họ tự tin là công thức của họ đưa ra, cách thức của họ đưa ra có thể sống ở bất kỳ nơi nào trên thế giới. Bây giờ chỉ cần thêm một món ăn địa phương vào để giữ chân từng thị trường riêng biệt, như KFC ở Việt Nam thì phục vụ cơm. Cách điều hành không đổi. Cách decor không đổi, sự địa phương hóa cốt yếu để thương hiệu thế giới xa lạ thành một cái gì đó "thân quen", mà là "người nhà" của khách hàng thì càng tốt. Một khi đã là người nhà của khách hàng thì được bênh vô điều kiện. Và dĩ nhiên kiếm ra tiền. Tất nhiên. Ai thắng, chẳng biết. Hai người đã lựa chọn đường đi khác nhau. Một kẻ mới nổi đang cố tìm một công thức chung để tiến ra thế giới, một kẻ đang giàu cố thâm nhập và giữ chắc từng thị trường riêng. Nên nổi tiếng toàn cầu như BTS, hay nên giữ chắc một thị trường riêng như T-ara? Không biết. Đường dài mới biết ngựa hay. Khi những lời chúc tụng đi qua, bong bóng vỡ. Kẻ nào kê cao gối tiền để ngủ thì kẻ đó thắng. Bạn chọn chiến lược nào cho công ty trong kỳ kinh doanh tới?Toàn cầu hóa hay địa phương hóa? Cách nào phù hợp với công ty bạn? Bơi ra biển lớn hay là làm Vua từng con sông?


Vua năm vợ nát nhà, đây phi tần năm châu, có nhiều chuyện để kể


Anh có thích nước Mỹ không? Thôi, không đùa nhảm như hôm qua. Qua, em mình bảo là lúc tham gia show bên Mỹ, Bangtan gặp khó khăn và bị phân biệt chủng tộc. Khó khăn, bị kì thị chẳng ai thích cả, thôi, mình dựa lời một "nhà quê" chính hiệu giàu tham vọng khi nghe người khác phàn nàn là công ty của anh chị "chảnh chó": Đơn giản, Mỹ là một con gái đẹp, con gái đẹp có quyền kiêu với chảnh, anh muốn tán nó thì phải chịu chai mặt mà tán. Còn lo chăm chút lòng tự trọng cao ngút của anh thì cút về xó bếp. Đừng cô nào có tư tưởng như bà mẹ chiều con: Con ta giỏi, con ta được nhiều người quan tâm, lôi thành tích ra để đập mặt, bị gái phũ cho một cái thì "Không thích Mỹ nữa, về nhà mẹ thương, gái còn đầy, quan trọng gì con Mỹ". Nhiều khi mình không thích fan ở chỗ đó, anh làm gì cũng khen, antifan, anh làm gì cũng chửi, chỉ có nonfan nhận xét xác đáng thì mới giúp anh tiến xa hơn, cũng là dịp đáng quý để biết được người khác thật sự nhìn thế nào mà còn tiến lên. Nhiều khi nghĩ là may sao người ta nói cho mà biết. Nếu có tham vọng thì có những cái phải chấp nhận, đừng chưa chi đã lùi bước quay gót. Giấc mơ Mỹ chẳng dễ dàng với ai cả nhưng thành quả từ nó mà ra thì khiến đầy người khao khát chạm vào. Giải thích ngắn gọn thôi, đừng dài dòng quá, giở giọng giáo huấn nữa thì người ta còn đạp ra khỏi cửa. Lúc mình hỏi về tục ngữ, thấy những fan gắn bó với BTS ý thức sự phân cấp xã hội mạnh lắm thì lại càng hiểu sự phân biệt kì thị, tính con người thích chửi lên hàng đầu, càng nói nhiều càng làm ít, càng thấp bé càng thích chê trách. Còn khó khăn, bị kì thị ngay từ đầu khó tránh lắm, lại là lớp đầu tiên thâm nhập sâu lại càng vất vả( dù cố ý hay vô ý, đến dự giải là có ý thăm dò rồi), nhiều khi các cô cũng phải động viên nhau để tiến xa hơn thôi.


Ám thị Trong trò Blue Whale - trò chơi giết người có câu ám thị như thế này: Những thứ tốt đẹp thì bắt đầu bằng chữ S: Saturday, Sex, Semiya và Suicide ( Thứ bảy, tình dục, gia đình và tự sát). Nó dùng một nguyên tắc ám thị đơn giản, bằng việc đánh đồng tự sát là một thứ tốt đẹp, Blue Whale nói rằng chết cũng là một cái gì đó "thuận tự nhiên" và "hạnh phúc". Ám thị thường được ngầm hiểu và được tiềm thức ghi nhận. Đôi khi bạn cười và bạn khóc cho qua. Nhưng những gì mà ám thị để lại sẽ tạo ra những cách cư xử của bạn khác nhau. Bạn có bao giờ tự hỏi là tại sao mình lại đối xử với người này, người kia khác không? Đơn giản là ám thị mà người ta quy định khác nhau. Bằng việc họ ngầm cho phép điều gì hay điều này xảy ra, bạn sẽ có hành vi khác nhau và cách nhìn nhận khác nhau. Mình đã từng liệt kê từ một blog về cách viết của chủ blogger, sau khi loại bỏ những từ không cần thiết lắm (với mình) thì nó ra kết quả như thế này: Những từ xuất hiện trong câu có chữ "BTS": nghèo, khốn khổ, những từ mang tính chất nạn nhân, thất bại, bần tiện, vv... Những từ gắn với những câu có chủ blog xuất hiện: tỏa sáng, tích cực, hào quang, rực rỡ, lấp lánh, rủ lòng thương... Nó sẽ trở thành câu đại loại như thế này: BTS đã trải qua những gì đau thương khốn khổ nhất, bao vất vả khó khăn giữa dòng đời Kpop ô trọc. Mình chợt nhận ra ánh hào quang hôm nay là sự vươn lên nỗ lực, blah blah. (À, câu này thì không chuẩn lắm đâu. Các cô đừng quy ước, tôi không lôi câu mẫu mực ra đâu) Thường thì mình sẽ liệt loại văn này là lôi tình thương ra câu like. Bằng việc hạ idol mình xuống bằng cách xếp họ ngang hàng với những từ tiêu cực đồng thời nâng mình lên bằng hay hơn nhờ những từ tích cực. Mình biết nó nhiều like. Nhưng cá nhân mình không bao giờ thích kiểu văn so deep nửa mùa kiểu đó. Nó là ám thị. Nó gieo vào tư tưởng kiểu như là idol bất hạnh lắm, cần phải xót thương nhiều hơn. Cho mình xin, đang hạnh phúc thì hãy tận hưởng điều đó. Nó là ám thị, nó gieo vào tư tưởng như thế anh/chị blog là một đấng thánh nào đó xót thương một kẻ bất hạnh nào đó.


Bạn khiến tôi thay đổi Có một câu chuyện hồi bé thế này. Ngày xưa cả một quốc gia đi chân không. Vị vua cũng thế. Một hôm đi vi hành, ông ấy đau chân quá nên bắt rải thảm đỏ cả vương quốc Một vị quan bảo: Thế hoàng đế hãy đi dép vào. Hoàng đế thấy êm chân nên không đòi làm đường nữa. Bài học rút ra là, hãy thay đổi bạn, đừng thay đổi thế giới. Khi mình lớn hơn một tí, mình đọc lại và thắc mắc: Ủa, thế ai sẽ là người làm đường? Nếu ai cũng chỉ biết cái dép của mình thì ai sẽ là người làm đường? "Bạn đừng nghĩ bạn thay đổi được người khác. " Mình vẫn nhớ câu này khi mình bị chỉ trích. Thật ra mình nghĩ mỗi một người xuất hiện trong đời đều có khả năng thay đổi người khác. Không ư, một đứa trẻ có thể khiến bạn vui hay buồn cả ngày, một lời nói vu vơ có thể khiến bạn suy nghĩ. Không thể vùi dập bản thân như thế được. Mình thích cách suy nghĩ mình thay đổi, cố gắng để hoàn thiện hơn. Bạn có quyền chọn người tạo cảm hứng cho bạn. Bạn có quyền cho phép ai tác động lên con người bạn cơ mà. Bạn có quyền lựa chọn sự thay đổi bản thân. Mình nghĩ mọi người có năng lực làm thay đổi người khác. Bạn có thể khiến một cô bé vui vẻ trở nên trầm uất. Cũng có thể khiến một người đang sống vô tổ chức thành người nề nếp gọn gàng. Điều đó có nghĩa là mọi người có trách nhiệm hơn với những hành vi của riêng bản thân mình.


Canh rong biển Một trong những món mình hem có thích mà vẫn nấu ăn là món canh rong biển thịt băm và đậu hũ non. Với tư cách một người sống trong nền ẩm thực phong phú và được tôn vinh, món đó chẳng có gì ngon, rong biển hơi ngái và tanh, mình nêm nó bằng xì dầu thay vì nước mắm. Nếu bạn đẹp trai hãy cho dầu mè nhưng vì mình xinh gái nên không có cho. Mình đang nấu đây nhưng vì mình chưa đầu tư điện thoại có cam xịn nên mình không chụp đâu. Mình ăn nó chỉ vì sợ thiếu i ốt. Mình sợ việc bị bệnh do cách ăn thiếu cân bằng. Nói sơ quát về cách ăn cân bằng như thầy giáo của Tot to chan nói: Hãy đặt lên bàn một món từ biển và một món từ đất. Người Việt mình đa phần hay ăn thịt đỏ, đó là quà của đất, nhưng chúng ta thường bỏ qua cá, tôm hải sản. Mình không thích ăn hải sản tí nào. Tuy nhiên, mình đã từng chứng kiến bệnh bướu cổ, bạn mình sau khi khỏi vẫn sụt giảm trí tuệ và trí nhớ rất nhanh. I ốt có thể phát tán trong không khí. Ở gần biển lượng i ốt cao hơn và càng vào trong đất liền lại giảm. Đó là lý do người miền biển thường lanh lợi hơn người miền núi, Việt Nam đất nước bờ biển dài, khôn quá thành khôn lỏi hết. Nếu môi trường bạn ít gần biển, hãy nhớ bổ sung i ốt bằng những món ăn giàu i ốt: muối bổ sung, rong biển, tôm cá hải sản các loại. Mình không hiểu tại sao ở Hàn lại nấu canh rong biển chúc mừng sinh nhật. Có phải là chúc thêm một tuổi mới, ăn canh rong biển, tăng cường i ốt cho thông minh lên một tí không? :)) Mình nhớ hồi đó, RM còn phàn nàn là Jin không nấu ăn rong biển cho làm ông Jin phải thanh minh, thanh nga mãi.

Mà giờ bận, chắc không còn nấu nữa đâu nhỉ?


Cẩn tín Mình nhớ khi mình bắt đầu chia sẻ rằng mình sẽ làm một dự án trồng cây dưới tên Jin, có một em khoe rằng Jin mua cây, và một fanacc kể ông chủ đã nói Jin nói thế này, thế kia, đã mua cái này cái kia, đã hỏi chăm sóc cây như thế nào,vv... Mình nói, nếu là mình, đây sẽ là lần cuối mình vào cửa hàng này. BTS đi khắp nơi, ăn khắp chốn, dừng chân nhiều chỗ. Cuộc sống riêng tư của nhóm còn an toàn là vì những người bán hàng đã giữ nguyên tắc giữ bí mật cho khách hàng của mình. Theo vào đó, họ không chia sẻ BTS mua gì, không kể lại những gì khách hàng hỏi họ, không thắc mắc, không thọc mạch. Họ không kể BTS đã nói gì với họ, đó là câu chuyện riêng tư, dù dễ thương hay không, cũng không phải là thứ để người ngoài nghe. Luôn có những cửa hàng sang chảnh nhất, giữ bí mật cho khách hàng, từ chối tiết lộ danh tính của khách hàng mình khi cần Sau này, họ có thể không mua cây, mà mua những thứ khác, có thể tế nhị hoặc là không, thì người bán hàng không có nghĩa vụ soi họ mua cái gì và kể cái gì. Nếu như một ai đó trong nhóm vào cửa hàng tạp hóa và đi ra, nếu fan hỏi người bán là anh ta mua gì, nếu người bán hàng nói, mình nghĩ người khách sẽ không vui khi thiên hạ tọc mạch chuyện của mình. Chúng ta ghét những bà hàng xóm ngồi buôn chuyện mình, ghét những câu hỏi riêng tư: lương bao nhiêu, rồi thiên hạ bàn tán nó tiêu hoang, nó bủn xỉn, nó mua cái gì, làm gì, ghét những người nào tiết lộ những câu chuyện riêng tư. Dù nó vô hại, nhưng nhìn chung những người bán hàng buôn dưa lê không phải là người mà mình muốn đến mua hàng lần thứ hai. Nếu tôi thấy trên báo mạng đầy những thông tin là tôi đã mua gì, đã nói gì, đã làm gì, những câu hỏi cá nhân cũng lên báo, tôi sẽ có cảm giác bị xâm phạm đời tư, nhẹ hơn là cảm thấy mua hàng ở đó không an toàn. Mình chẳng trách hay đây là bài phê bình. Trong phạm vi cư xử, những tiết lộ thông tin của người bán vẫn trong phạm vi cho phép. Chỉ có điều, bạn hành xử như nào sẽ nhận được những thứ như thế. Vậy bạn chọn gì để trở thành gì? Một chủ cửa hàng sẵn sàng tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng (dù nó vô hại hay không) thỏa mãn tính tò mò của thiên hạ hay một người chủ tôn trọng biết giữ không gian riêng tư cho khách hàng mình ? Một người buôn chuyện hay giữ mồm giữ miệng?


Choose your story Mình nhớ tháng lương đầu tiên, mình giành mua cái máy giặt, con bạn mình dành tiền đi concert và một con bạn khác thì giành tiền đầu tư. Khi mình kể chuyện mua máy giặt với con bạn đi concert và con bạn đi đầu tư thì lúc đó mình muốn dành tiền đi concert và đi đầu tư. Mình rất lấy làm tiếc là tiền mình chỉ đủ mua một cái máy giặt thôi. Khi mình kể xong, con bạn đi concert thú nhận là nó rất muốn dành tiền mua đồ gì đó tại nhà và con bạn đầu tư muốn tiền đó để đi tận hưởng. Tức là một cách thần kì nào đó, bọn mình đều đang muốn điều mà người kia làm. Như một ngày 24h, nếu mình làm như thế này, lại mong sống một cuộc sống khác. Có thể là được chơi như người này, hay dám liều mạng giống người kia, hay là một điều gì đó. Nhưng mà như thế thì mãi mãi mơ ước thôi. If it is not fun, then it is not true. Nó không vui thì nó không đúng. Th ực ra mình thấy nhiều khi bị ảnh hưởng từ ngoài nhiều quá. Kiểu con nhà người ta thế này thế kia. Nhưng mà áo của người ta chưa chắc phù hợp khoác lên mình. Bạn bè mình mỗi đứa một thiên hướng sở thích khác nhau. Đứa mua máy giặt, đứa đi concert và đứa đi đầu tư, đứa lấy chồng. Đôi khi bọn mình muốn sống cuộc sống của người kia nhưng đa phần bọn mình muốn sống cuộc sống của bọn mình. Đó là lý do mình tự tin với cái máy giặt khi con bạn khoe đi concert, con bạn đi concert tự tin khoe với con bé đầu tư, con bé đầu tư tự tin nói việc được và mất từ vốn đầu tư với mình. Bọn mình chỉ cố sống sao cho phù hợp với bản thân và lấy bạn bè để điều chỉnh cuộc sống riêng mình. Dù sao thì :)))). Đứa nào cũng sống cuộc đời của riêng nó thôi.


Hình tượng tự phát Hồi bé, có một câu chuyện mình phát cuồng mang tên là hành trình của chú khỉ Chichi. Chichi có một cái hộp phấn cầm tay nắp gập của phụ nữ. Chúng ta đều biết đó là cái hộp phấn nhưng đám thú trong rừng lại không biết điều đó. Chúng bắt đầu đoán xem thứ Chichi cầm thực chất là cái gì. Mình không nhớ chi tiết chính xác câu chuyện nhưng đại loại mỗi con vật đều có câu chuyện riêng về hộp phấn. Một con khỉ khẳng định đây là quả trứng bằng vàng và nó nở một con quái vật, một con trăn rít lên đó là một quả bomb và nó sẽ nổ tung. Một con tê tê thì quả quyết đây là con mắt của Chúa, mở ra để trừng phạt con người, một con nhện kể về một quả báu vật mà loài Dơi từng đánh cắp. Và cuối cùng câu chuyện lớn nhất và có vẻ chuẩn xác nhất thì hộp phấn trang điểm thực chất là một đĩa mặt trời vàng, vật phẩm của đền thờ Mặt trời của người Inca và con khỉ phải có trách nhiệm mang hộp phấn trang điểm đến trả lại ngôi đền. Trong hành trình, nhiều con vật đã cố cướp "vật tế của thần Mặt trời" dù thực tế nó chỉ là cái hộp phấn trang điểm mà thôi. Rồi sau đó, mình nghĩ rằng đó là thường chúng ta miêu tả một sự việc nào đó, chúng ta khó mô tả chính xác được bản chất sự việc (vì ngay Chichi giữ cái hộp phấn mà có biết nó là cái gì đâu) mà thay vào đó, chúng ta đang thể hiện môi trường sống, tính cách, cách nhìn nhận vấn đề của chính chúng ta (những con vật kể giả thuyết của mình về cái hộp phấn). Nó có thể sai, tuy nhiên sự phản ánh ngược lại có thể dẫn tới những hành vi nó đi xa hoàn toàn (Chichi bỗng trở thành một mục tiêu của các con thú trong rừng vì bị cho rằng thứ nó cầm là đồ quý giá và Chichi có cảm giác mình là một người có sứ mệnh cao cả). Có những thứ mình gặp chính xác không phải idol của em, đó là những cảm xúc, cảm giác, suy nghĩ của bản thân người viết hơn là miêu tả chính xác về người đó. Với việc để cho fan PR, điều đó có nghĩa chúng ta gặp nhiều phiên bản khác của câu chuyện hộp phấn vì suy nghĩ mỗi người là khác nhau. Họ dựa vào sự hiểu biết của họ để định hình một con người. Điều rủi ro của việc này là họ không có một hình mẫu chung, một mục tiêu chung, suy nghĩ bị phân tán, tranh cãi nhau để thể hiện mình đúng, góc nhìn của mình hem có sai. Điêu. Có khi hình tượng người viết viết đã bị lệch ngay từ đầu rồi ấy. Và điều rủi ro nữa, họ không chịu trách nhiệm cho hình tượng idol do họ tự bôi vẽ ra. Những fan nói


Suga lười đâu chịu lên tiếng khi anti chỉ trích ông ấy, những người nói Jin là mẹ, đâu lên tiếng khi idol bị anti nói là bất tài? Cái gì cũng có mặt tốt, mặt xấu thôi. Việc nhiều câu chuyện tả hộp phấn giúp chú khỉ Chichi trở nên nổi tiếng hơn bao giờ hết. Câu chuyện hộp phấn chỉ khiến mình nghĩ rằng, có rất nhiều cách nghĩ cho một vấn đề, không có gì là đúng, là sai hoàn toàn và việc giao PR cho fan sẽ khiến mọi việc có thể đi xa mà chính nhân vật chính không kiểm soát được câu chuyện của mình hoặc bị đẩy vào rủi ro vì hình tượng tự phát, tự phong của fan.


Hội chứng những đứa con ngoan Sự thật là bạn chỉ yêu mặt tốt của idol thôi. Còn nếu có mặt xấu thì đó có nghĩa là "Tôi không chấp nhận nổi anh ta nữa." hoặc anh ta đã "từng" là người tôi thích hoặc gay gắt hơn, bỏ like. Cơ mà xã hội ảo cần like như xã hội thật cần tiếng tăm vậy. Like là thước đo. Việc người ta không còn "like" anh nữa có nghĩa là nhân cách anh "thối tha" mà họ không thể ngửi nổi. Anh ta sống trong một môi trường được hiểu là: anh ta phải ngoan, nếu anh ta không ngoan thì không còn gì cho bữa tối nữa. Còn thế nào là ngoan, thì tùy ý của từng người nhưng tốt nhất là không gái gú, không cờ bạc, không rượu chè và không sai lầm. Ngoan là thành tích danh giá, là học hành giỏi giang, là hành động phải phép. Sự thật anh ta là người. Người là phải có sai lầm. Sự thật có rất nhiều scandal mà những người chửi anh ta không phải là nạn nhân. Nhiều khi công kích người khác là một thú vui chứ chắc gì đã biết nội tình bên trong. Chửi cho sướng miệng đã. Còn lại tính sau. Nhân danh công lý, biến hình! Mà biến tướng cũng chẳng sao hết. Bao nhiêu điều ghim từ quá khứ lôi hết ra với cái vỗ đùi cái đét: Tao đã nói rồi, nó là đứa nhân cách không ra gì. Sự thật là nếu anh ta chỉ mắc một lỗi sai có thể sẽ được đay nghiến cả tháng trời, cả năm trời, bền dai như đỉa. Chúng ta đều rất ghét việc bố mẹ nhắc đi nhắc lại lỗi lầm của mình nhưng không buông tha lỗi lầm của người khác. Tóm lại, anh ta phải ngoan. Anh ta không có niềm vui rằng nếu mình sơ sẩy thì những người nói yêu quý anh ta sẽ vẫn thương anh ta. Quá rủi ro đặt cược vào thứ tình yêu đó. Là tôi, tôi cũng không muốn đặt cược. Vì chỉ viết khác ý thôi là những lời thóa mạ có thể được phun ra bất kỳ lúc nào. Thế cũng là nỗi bất hạnh. Vì những đứa con ngoan sẽ không được nếm trải những thứ mà những đứa trẻ bình thường có được. Nếu những đứa trẻ bình thường không may trốn học, không may lỡ lời, không may trượt một kì thi, bố mẹ có mắng chửi nhưng vẫn thương chúng. Những đứa con ngoan cũng không có cơ hội được hưởng những trạng thái tính cách rất bình thường: là ghen tị, là cạnh tranh, là được quyền ích kỷ. Chúng ta va vấp để trưởng thành. Thật may là mình được quyền hư. Thi thoảng cãi láo sếp tí, thi thoảng được gắt với bố mẹ, choảng nhau công khai với bạn bè, nói xấu thầy cô. Thật may, chúng ta được nghe chửi, nhưng không phải là từ những đạo đức giả (nhà đạo đức học), từ những nhà đánh giá đạo đức qua màn hình và nhận xét ta như ở bên cạnh lâu lắm.


Còn họ phải ngoan. Đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên, đức độ, thành tích khủng. Chẳng ai dám chỉ trích fan. Nhưng tình yêu của fan là một gánh nặng vô hình. Được yêu thương nhiều hơn bình thường và đây là tình yêu "có điều kiện." Nếu anh không thỏa mãn họ thì:" Ồ, không." Một tràng những lời than thở là họ đã bất hạnh khi vớ phải anh như thế nào như thể anh đem lại tận thế cho người ta vậy. Anh dám hư? Anh dám hư à? Nếu anh không nói lời có cánh nữa. Nếu anh phàn nàn. Nếu anh hụt chân. Dù một chút thôi. Ai ở lại? Ai yêu không cần điều kiện? Này, tôi thấy fan anh nói hay lắm. Nhưng họ yêu cái gì của anh thế? Họ chỉ nói mặt tốt của anh. Họ yêu mặt tốt của anh.


May túi ba gang À, vì mình có đọc một bài khuyến khích kiểu cháy hết mình để gặp trai nên mình share lại bài này. Thực ra, nếu bạn không có điều kiện thì chẳng ai ép bạn cả. Chi tiêu hợp lý rất quan trọng. Mình từng lướt qua kenh14 và dửng dưng những bài rich kid, họ có tiêu chuẩn khác, mức sống khác. Nếu như mình không có thu nhập như họ, thì mình sẽ có cách chi tiêu không thể như họ. Báo chí tôn vinh sự giàu sang, hãy coi như đó là thứ mua vui. Bạn nhiều tiền thì đi khách sạn hạng sang, ít đi bụi, nghèo thì ở nhà. Không nhất thiết phải đu. Thường thì trên mạng sẽ khuyến khích cuộc đời vương giả, đi hết chỗ nọ chỗ kia, uầy chị sướng thế, nhà này, xe kia, goods nọ. Còn mình thấy quan trọng là kỉ niệm, mình khuyến khích đi hay mua bán gì cũng để có kỉ niệm, nhưng phải nhớ là "trong phạm vi mà em tính toán và cho phép cũng như thoải mái để lưu trữ những hình ảnh đẹp được. Em mà khổ ra đấy, thì em khổ, chứ ai khổ. Nói chung, không phải là cảm thấy khổ vì không được như họ, mà cần phải biết hạnh phúc với những gì mình đang có." Chính ra thì mình không bị tác động lắm với những bài phải sống chết vì lý tưởng idol vĩ đại, hay như là không mua goods, không đi concert không phải fan chân chính, hay là bạn không đủ điều kiện thì cứ đi đi. Không. Mình chỉ chi tiêu trong phạm vi túi tiền cho phép và hơi quá một chút trong phạm vi cho phép. Làm đúng năng lực và không tạo sức ép quá nặng. Nếu muốn chi nhiều hơn, hãy làm nhiều hơn, nếu thấy mệt hơn, thì hãy nghỉ ngơi nhiều hơn. Bản thân mình quan trọng hơn. Mình không chăm cho mình thì ai lo cho mình? Hay lại để bố mẹ mình lo. Hay lại sống chết vì một anh nào đó xa lơ lắc, còn vấn đề phát sinh cá nhân mình lại phải người xung quanh quan tâm. Còn ví dụ như là nếu ai đó khuyên bạn hãy làm việc lao lực tới quá sức của bạn, tiêu tiền cho abcxyz quá khả năng chi tiêu của bạn mới được công nhận là thế nọ thế kia, nói thế nào nhỉ, nếu họ nói không đặt bạn làm trọng tâm để nghĩ và nhắc tới, không vun cho bạn, không nghĩ cho bạn, không quan tâm cho bạn tốt lên, thì bạn nghĩ những gì người ta nói làm gì


Thanh Xuân cũng chỉ là một Quận của Hà Nội Các cô biết cái trò "đôi bạn cùng tiến" của bọn con gái rồi nhỉ? Đi ăn cũng chung, đi vệ sinh cũng phải rủ hội, đi về nhà, ngược đường nhau cũng phải chờ cho đủ cả bọn, hô đi mới đi, tắc nghẽn cả cổng trường. Nhiều khi mình cũng méo biết làm thế làm gì. Hồi học lớp 9, một bạn mình đã không còn chờ mọi người tan học như mọi lần. Khi mình thắc mắc, bạn mình bảo: Vì họ không phải là đích đến của tuổi thanh xuân của mình, vì nhà họ không phải là nơi mình được đến, nên mình không phải cố chờ ai đó như thế nữa. Khi họ về đến nhà, họ cũng không còn chờ mình đâu. Đoạn đường của mình tự mình đi thôi. Cuối con đường họ không có mình, thì mình chờ họ làm gì? Chẳng hiểu nó cóp nhặt ý kiến đó ở đâu hay cái tạp chí tạo nhảm nào đó đã đầu độc nó. Mình chịu. Đằng nào thì nó cũng không chờ mình nữa mà đi rất nhanh, và mình mà muốn đi với nó, cũng phải chạy ra rất sớm. Dù sao đi với nó còn dễ thở hơn cả đám đông còn lại, có khi họ vui chuyện mà bỏ mình tụt lại phía sau ấy chứ. Nó đạp rất nhanh, nó không chờ mình, mình không buồn vì nó không chờ mình, vì mình đã về nhà sớm hơn rất nhiều. Tự nhiên nhớ, thanh xuân tôi có các anh. Đúng rồi, các anh cũng có chúng tôi, chúng ta chung đường nhưng có chung đích đến đâu. Cuối cùng họ về được nhà họ, sân khấu vinh danh vì những nỗ lực chính xác họ đã làm được, mình vẫn trên đường. Cuộc sống là trò chơi cân bằng. Cân bằng giữa sở thích và cuộc sống. Chúng ta có quyền và nghĩa vụ cơ mà. Đừng cô nào vì mấy lời tán tụng: “Chị ấy đã hy sinh cả tuổi thanh xuân cho xyz”, “đã giành trọn vẹn tuổi thanh xuân cho abc” mà nghĩ là hay nhé. Cái thứ thanh xuân mà các cô vẫn tôn vinh, thanh xuân ấy có bèo bọt hay rạng rỡ hay không, chẳng phụ thuộc vào anh nào sất, đừng nghĩ là "đôi bạn cùng tiến" thì họ chung mục đích với bạn, bạn ra sao là do bạn thôi. Đừng vì anh nào mà lỡ dở việc của bạn cả.


Vô thức tập thể Lúc sáng nay, mình có đọc một bài viết: "Hyoyeon like một bình luận của fan chỉ trích SM không quảng bá cho GG". Rồi mình nghĩ chứ, điều quan trọng là bạn tạo được môi trường cho công ty vận hành. Nếu đổi lại là Bighit, nếu như Bighit không quảng bá BTS một cách thông thường, thì fan sẽ tự giác đi quảng bá hộ, đi vote hộ, đi request hộ. Nếu là công ty khác, bài hát không nổi là lỗi do công ty không quảng bá, không phải do fan không chịu làm gì, fan không có nhu cầu có lỗi trong việc bài hát không nổi. Nhìn chung, Army đang thuộc diện fan tự sản, tự tiêu, tự cung, tự cấp, đó là tự làm, tự lên tiếng, tự hưởng, tự giải quyết. Những nhóm hội trong fandom nổi lên khiến mình nghĩ đến dân quân tự vệ, tự quản địa phương. Nếu như concert có vấn đề gì, là do fan chứ không phải do tổ chức concert còn điểm thiếu sót. Tại sao lại thế, vì công ty đã thiết lập như thế từ trước, bạn phải chấp nhận điều đó. Khi mình bảo với em, với Jin, chị quan tâm tới việc push, giữ vị trí Jin trong fandom. Mình nói xong, phá lên cười. Không phải đó là việc công ty sao? Sao chị lại phải xắn tay vào làm thế này. Tại sao chị lại phải nghĩ nếu trai nhà không nổi là do fan của anh ta không chịu làm gì hay fan không biết bảo vệ idol? Và làm rất thành tâm, rất nhiệt thành. Xét cho cùng cũng là trong một guồng quay tâm lý mặc định là phải thế hay là thế. Sự thiếu định hướng hình tượng cũng như hạn chế sự lăng xê buộc fan tự cho rằng mình nên tham gia góp phần vào công cuộc công ty, tự cho rằng mình nên viết những bài tốt đẹp để đẩy idol lên. Như một gia đình thật, mỗi tội gia đình này hơi đông. Vua năm vợ nát nhà, đây phi tần năm châu, lúc nào cũng lắm chuyện để kể. Đây là một điều cần lưu ý khi bạn muốn thiết lập vô thức tập thể.


Về lá bài cả nhóm Jin và RM và SUGA 1. Jin: Ace of Swords- The High Prietess - Nine of Swords Jin có tâm hồn như một vị thánh chiến, hành động trong trẻo như một nữ tu và mọi người nhìn anh như một cô gái đang sông trong đau khổ. 2.Suga: Eight of Pentacles - The Queen of Wands - Six of Wands Suga có tâm hồn của một người chăm chỉ, hành động khôn ngoan như một nữ hoàng và được mọi người nhìn nhận là người có công danh. 3. RM: Eight of Cups - Three of Cups - Two of Cups R có tâm hồn của một người dễ bị muộn phiền, dễ bị bỏ rơi, hành động như một người sống hết lòng vì cộng đồng hội nhóm và được nhìn nhận chung là dễ gần, dễ tiếp cận, hiền lành nhưng khó thân, xã giao thì được. 1. Jin; 2 lá khí, 1 lá nước: mềm mại, tình cảm nhưng trên hết là sự gai góc, lý trí. May chăng thì nước ở đây mạnh khiến hành động của JIn thanh thoát, nhưng khi mặt tối xuất hiện thì có vẻ nó hợi bị gai góc quá. Được cái Khí thì mạnh truyền thông thì đúng là người nằm không cũng lên báo được. 2. Suga: 2 lá lửa, 1 lá đất, nhiệt huyết, mạnh mẽ, nổi tiếng tuy nhiên sự hỗ trợ của đất ở đây hơi yếu dẫn tới câu chuyện dễ bị lặp lại, nền tảng non. 3. RM: nước, 3 lá nước, đây rồi, con người của thi ca, của nhạc họa, của âm hưởng cảm xúc. Sự đi lùi số có thể nói RM đang gặp vấn đề trong việc bộc lộ mình, so với những gì cậu ấy nghĩ thì có vẻ không thể bằng những gì cậu ấy nghĩ, được cái tích cực ôn hòa hơn cách cậu ấy thật sự nghĩ.


Số lá bài Khi viết nó cuối tháng 10 năm 2016, mình đã không nghĩ là để nó lâu như thế này. Lý do: quá ngại giải thích. Các vấn đề liên quan, vui lòng tự tìm. Chuyện con số trong lá bài hay bảng xếp hạng nhỏ về khả năng phát triển cá nhân của BTS Tất cả các lá bài đều được đánh số. Đó là sự tăng tiến, chín muồi dần dần của tính chất sự việc, con người. Từ chàng khờ (The fool) số 0 leo đến thế giới (The world) số 21 là một quá trình phát triển. Số càng lớn thì càng tới cực hạn của vấn đề. Vấn đề của Major (ẩn chính) nặng hơn nên số cũng lớn hơn Để dễ hiểu hơn, coi từ 1-10 là giai đoạn phát triển của con người thì số 2: Jungkook và J-Hope có hình tượng là trẻ con, tươi sáng, thậm chí là trẻ hơi lâu. Số 4 của Rap Monster có hình tượng của một đứa trẻ là tầm giai đoạn 12 tuổi, chưa nổi loạn lắm, nhưng cũng bớt đi sự trẻ con. Số 5 của V, Jimin là tuổi dậy thì, nổi loạn, hiếu chiến. Số 8, 9 của Suga, Jin là hình tượng của người trung niên, trung niên thật chứ chẳng đùa, gọi là ông chú là đúng rồi. Số 2: Jungkook và J-Hope Two of wands- The HIgh Priestess (II) Có một lý do mà mình rất thích bài Jungkook, viết riêng vì nó nói rất kỹ về con số. Tương tự như biểu tượng, con số cũng có ý nghĩa. Hai người này chưa đi hết khả năng của mình, mới chỉ dùng rất ít, và ngưỡng họ dùng hơi bị an toàn. Kiểu cái gì cũng chấm mút một tí chứ chẳng phải quá chuyên về cái gì. Phát triển lung tung. Điều đó thì Jungkook đáng lo hơn J-Hope. Số 4: Rap Monster Death (XIII-1+3=4) Sự chững lại của 4 thường là dừng tạm thời, giai đoạn "ủ men" nhưng với 4 của major(ẩn chính) thì nó làm độ chững, độ dừng lại càng lâu. 4 còn cách 10 khá xa. Tức là Rap Monster mới dùng hết 4/10 phần năng lực của mình thôi. Có tiềm năng, nhưng đang từ chối tiếp nhận thêm. Đang trong giai đoạn "ủ" làm chín muồi, nâng cao các suy nghĩ, tư tưởng của mình, đồng thời đang cố gắng sắp xếp mọi thứ vào trật tự. Rap Monster như một con gấu ngủ đông, trong bụng chứa một bồ sách và đang cố tiêu hóa nó để ra một tư tưởng mới mẻ hơn. Số 4 đảm nhiệm sức ảnh hương của mệnh lệnh và khuôn khổ ( có uy lắm đây ). Nó cũng


thể hiện bạn có khả năng nắm bắt tốt các bộ môn như đại số và hình học (chắc là học giỏi toán). Số 5: V và Jimin Five of Pentacles- Temperance (XIV= 1+4=5) Số 5 báo hiệu họ đã đi đến nửa chặng đường trong việc khai thác khả năng của cá nhân. Số 5 báo hiệu sự xung đột, họ đã chuyển mình, thay đổi bản thân để thích ứng với môi trường. Có thể V lúc đầu rất tự tin thì giờ ngược lại, cẩn trọng hơn, Jimin có thể đã rất nóng tính nhưng giờ lại mềm dẻo hơn. Nói một cách khác, hai người này đang cố hướng tới một sự hoàn hảo sau một thời gian ủ từ hồi số 4. Họ nghĩ họ như trở thành một con người mới sau thời gian ngủ đông. Trong đó Jimin được đề cử cao hơn so với V về khả năng va vấp, tính cạnh tranh cao hơn và thay đổi để thích ứng cho môi trường tốt hơn. Con người số 5 chỉ tốt lên, hoàn thiện hơn khi họ bị tạo sức ép, đó là lý do vì sao mà hai người này hay tự tạo mục tiêu hay tham vọng cho mình, phải được cái nọ cái kia. Nếu không, họ sẽ lại rơi xuống số 4, lùi trở lại làm kẻ ngủ đông lười biếng,ngủ quên trên chiến thắng. Số 8: Suga Eight of Pentacles Suga đã đi gần hết con đường của mình. Những bài hát được viết dựa vào kinh nghiệm của quá khứ chứ không phải là sự sáng tạo từ cái mới. "Đã làm nghệ thuật mà không có sự đột phá sáng tạo thì khó mà tìm thấy cái vô hạn trong nghệ thuật" là nghĩa tiêu cực, hạn chế của người mang số 8. Về tích cực, số 8 đại diện cho sự chắc chắn, và già đời. Họ được học hoặc gặp những thứ mà họ chưa bao giờ được biết tới, hoặc có thể tự nghĩ ra được. Đây là giai đoạn học nâng cao, không phải tạo ra những thứ mới mà là phát triển nó từ cái gốc khó dời của mình. Số 8 đại diện cho sự nhịp nhàng, uyển chuyển và luôn tìm tòi phát triển, hoàn thiện cuộc sống một cách tối ưu, xác định cho một lối sống kết hợp với sự trầm bổng nhịp nhàng của những sự việc xung quanh. 8 tiền là làm việc theo khuôn. Công việc bình thường thì tốt nhưng với công việc sáng tạo thì không. Nó khiến chính chủ Số 9 - Jin Nine of swords Vì là 9, sắp tới hạn bản thân nên thực ra những gì mà mình nhìn thấy ở Jin, vốn dĩ là Jin đang sẵn có, không phải là được học thêm hay nhận thêm, là chưa show ra cho chị em ta thấy :)). Ví dụ như anh đẹp, ừm, thì là do anh có nét sẵn từ trước, anh hát hay do giọng bẩm sinh, cách anh đối xử với người khác do được uốn nắn từ bé. Những thứ gì mà Jin vốn dĩ không có thì hơi khó để học theo, ví dụ như nhảy, thậm chí là cả hát, diễn xuất. Thời gian cải thiện các kỹ năng này sẽ lâu hơn so với những người khác, những người chưa tới hạn bản thân. Tức là có tập


nữa, học nữa thì kết quả thu về không cao, ít. Nói như dân kinh tế thì đường lợi suất cận biên đã giảm dần, đến một mức nào đó thì làm nhiều lại thu được hiệu quả ít, như dân chứng khoán là sắp tới mức kháng cự, khó vượt qua. Đó là lý do vì sao sự cố gắng của Jin rất đáng nể. Cái này là năng lực của cá nhân. Bạn biết vì sao lại có hệ thống điểm trong trường rồi nhỉ, để đánh giá học sinh. Có học sinh làm mãi mới được điểm 9, đó là cái mốc giới hạn tự nhiên của họ, "trình mình chỉ đến thế thôi", rất khó để lên 10, học mãi mà không nên nổi 10. Trường hợp của Jin cũng thế. Rồi thì vì cố muốn đạt thứ vượt qua mốc giới hạn tự nhiên nên cậu chàng tự trau dồi mình, tự kiểm soát, điều chỉnh mình dẫu công bỏ ra 10, thu lại chắc được 1,2. Anh đi show tẻ nhạt, không kiểm soát được vẻ mặt mình chứ gì. Thế thì tự làm show Eat Jin, chỉnh khuôn mặt, điệu cười, dáng nói. Nếu không hát ổn, thì tự luyện hát lấy, nguyên 1 năm hát nguyên 1 bài. Nếu bị chê nhảy thì tự luyện lấy, luyện cho kỳ được mới thôi. Có thể bẩm sinh không có, có thể là mức giới hạn bản thân thì lấy chăm chỉ bù vào. Nhìn lão có vẻ chưa chăm chỉ tới mức, thực ra mỗi ngày với ổng là một cuộc chiến vượt qua bản thân mình đó. _____________

Sự chừng mực Số 2 trong tarot có ý nghĩa của sự cân bằng, sự phát triển tự nhiên. The High Priesstess là số 2. Jin với lá bài bộc lộ thể hiện mình là người nước đôi, người cân bằng. Nó như thể là nếu vui quá, anh ta sẽ nói một câu để trầm xuống, nếu trầm quá, anh ta sẽ tự làm vui lên, nếu khen thì sẽ phải có chê, nếu chê thì sẽ phải có khen. Nhưng sự cân bằng này rơi vào việc là tỏ vẻ thế, hay muốn được như thế, tức là kể cả anh ta cáu một cái gì đó, anh ta cũng sẽ nói nước đôi và về nhà tiếp tục giận, hoặc anh ta vui một cái gì đó, anh ta cũng sẽ không bộc lộ việc vui quá đà nhưng chục năm sau vẫn nhớ như in cái thái độ đó. J-hope thì là High Prietess theo đánh giá của mọi người. Nó là như thế này. Cân đối. Cân bằng. Một con người cố gắng thu xếp mọi việc sao cho cân xứng, cho xứng đáng. Đến cả công việc cũng chia cho đều, nhắc tới người này thì cũng nhắc tới người kia, đã có cái ăn thì ai cũng được ăn, kiểu như là cố dàn xếp cho mọi việc làm sao mà, heol, mình nghĩ J-hope cố gắng sự cân bằng, có cái nọ cái kia, cố không thiên vị bên nào hơn, ghét bỏ cái gì hơn. Số hai cũng hiện diện ở Two of Wands, lá bài của Jungkook. Jungkook cũng là sự cân bằng, nhưng với tính chất của lửa (Wands) đây là sự cân bằng hành động. Người đứng giữa quả địa cầu. Người có hành vi để kết nối hơn là lời nói và bộc lộ.


Nhưng mình nghĩ hướng tới sự cân bằng mạnh nhất thì phải nói tới Temperance (lá bài chừng mực) của Jimin, khi nó là lá bài major số lớn nhất trong khi mình trải bài về BTS. Đã là major, thì nói đến người có sức ảnh hưởng đáng kể nhất. Các cô có biết có những người, dù cho người ta không làm như thế, nhưng chỉ cần sự có mặt của họ, sẽ là điều khiến cho tập thể làm hay không làm gì đó, thì dạng Temperance là như thế. Nó hướng tới sự cân bằng trong mặt tinh thần, trong tôn chỉ hoạt động của cả nhóm. Sự xuất hiện của Temperance yêu cầu việc hoạt động nhóm và việc dẹp cái tôi để làm cái đó. Hành động trong Temperance cũng hướng tới sự cân bằng. Một thiên thần trao hai cái cốc nước (đôi khi là nước và lửa và Temperance còn được coi như là nhà giả kim thuật) , chân của thiên thần, một chân chạm mặt đất cho nhận thức, một chân chạm nước biểu trương cho tiềm thức. Temperance đứng giữa trời và đất, cố gắng đổ nước qua lại giữa hai cái cốc cho cân, Temperance là người hướng tới một sự cân bằng, một sự kết nối giữa những người còn lại. Vấn đề của Temperance là "làm cô tiên không dễ đâu". Temperance là số 14 (1+4=5) , nó là sự xung đột gây tranh cãi trong việc chừng mực. Tức là Jimin vừa có thể là người đề cao cho sự cân bằng, sự chừng mực, sự phải phép, người khiến người ta nghĩ đến việc hài hòa thì cũng là người theo đuổi cả đời cho câu hỏi thế nào là chừng mực? _________

Thực sự thì sự cân bằng trong nhóm hơi nhiều, nó giúp ích cho hoạt động nhóm nhiều và giảm đi solo đi đáng kể. Thứ mình thấy chặn được Temperance hiệu quả là Knight, nhưng mà ở BTS có mỗi Jin là còn có lá bài đó thôi. Còn lại là thiên đường của những lá bài nước.


Số 5 - Drama Queen Mình nói riêng số 5 một chút, số 5 là mâu thuẫn hợp lý trong quá trình phát triển. Số 5 trong hành trình của The Fool ứng với The Hierophant(Giáo hoàng), bạn biết điều đó nghĩa là gì không? Khi chúng ta suy yếu về mọi thứ, chúng ta chắp tay cầu nguyện những giáo lý nhân tạo, niềm tin con người đẻ ra lắm loại Kinh: Kinh Thánh, Kinh Phật, Kinh Koran,... Sao lại là mâu thuẫn hợp lý, chúng ta nghi ngờ những câu chuyện thần thánh chép trong tài liệu tôn giáo nhưng chúng ta lại tin chúng vì chúng ta cần chúng để duy trì xã hội. Số 5 là con số làm tất cả mọi thứ để "chúng ta tin tưởng" dù phải tô vẽ, kịch tính hóa, làm màu, bịa chuyện về nó hay không. Nó không gây ra hậu quả nghiêm trọng, nó rơi vào "họ phải diễn sâu vấn đề đó mới yên tâm được". Đời luôn cần vai diễn mà. ~~ Five of Swords của Suga, Kiếm chủ về thông tin, lời nói , rất hay kịch tính hóa lời nói của mình, hay lừa lọc, nói dối vặt vãnh, vớ vẩn, hay tô vẽ, trau chuốt cường điệu giọng nói. Nó là bản chất thì hơi khó thay đổi dù chẳng việc gì phải làm màu nói năng như thế. Five of Pentacles của V, Pentacles chủ về vật chất, cường điệu về vật chất, kết quả, thành tích. Nó dẫn tới chủ nhân dễ làm lố kết quả, gian lận trong cuộc thi, cường điệu hóa vật chất, quan tâm quá mức về việc ai hơn ai, khôn lỏi. Temperance của Jimin, :)), như một diễn viên trên sân khấu nhạc kịch cuộc đời. Temperance thì không chơi trò tèm nhèm, đã diễn là diễn tới cùng. Chủ về hành động nên chính chủ hay có trò kể công, diễn sâu hành động, kịch tính hóa việc mình làm, xem trọng hành động hơn suy nghĩ, thà làm sai còn hơn không làm gì, hay để ý hành động của người khác, diễn lố hành động hoặc lao động quá sức. Jin: Lẩn trong 9 kiếm(5+4), 5 ở đây cảnh báo nỗi đau khổ được kịch tính, bi ai hóa. Không chính thức lắm mà chỉ là tổ hợp, nỗi đau này kín kẽ và không phải ai cũng nhìn ra, Kiếm chủ về thông tin, lời nói, nó sẽ khiến chủ nhân suy nghĩ đến những khuyết điểm của mình không buông, tự đưa ra câu dìm bản thân mình hay đưa mình vào tròng những điều khó khăn. Thổi phồng nỗi đau, kịch tính hóa ra, rên rỉ với nó, gặm nhấm nỗi đau 1 cách hoàn hảo. Đang vui mà vẫn phàn nàn được nên dễ làm tụt hứng mọi người. Dẫu sao không quá mạnh nhưng cũng sẽ có ~~. Cùng gắn với 5 kiếm nên cả Jin và Suga đều mắc bệnh trọng danh hiệu ~~


Chất Giọng của 4 nguyên tố tarot 1. Wands : lửa Giọng truyền lửa. Nhiệt huyết, kích động, sôi nổi, đầy cảm hứng, cảm thấy phấn khích:"Quẩy lên đi em, ngại gì không quẩy". Khi tức giận, họ thường hơi cục, hét lên: NÀY! CÂM MỒM,... và sau thì ... chẳng còn gì cả. Chạm vào họ như núi lửa vậy, cáu rất nhanh, bùng rất dễ sợ và quên cũng nhanh. Sự tức giận của họ lây lan rất nhanh chóng, cuối cùng thì ai cũng cáu như họ cả dù chẳng cần lý do. Dòng Lửa tiêu biểu: G-Dragon, Jungkook, Jimin 2. Cups: Nước Chi phối, nắm bắt, bày tỏ cảm xúc. Mềm mại, uyển chuyển, chất giọng nhiều cảm xúc. Âm giọng hơi nhỏ nhưng vang. Nghe thủ thỉ tâm tình. Truyền đạt khá dài dòng, không hay dùng từ mạnh như lửa. Khi giận dữ hay tức giận, thường họ có những màn kể lể có đầu có đuôi, phàn nàn lê thê, những bài giáo huấn dài dòng nặng cảm tính. Sự tức giận của Nước mang tính rên xiết bền bỉ như dũa nha sĩ dũa ken két vào não bạn vậy. Khi họ vui hay phấn khích, cách họ nói làm thay đổi môi trường, cách họ động viên cũng rất tốt, có cảm giác mình đang héo úa mà được tưới nước vậy. Không phải khích động bạn như lửa mà là khơi gợi, chữa lành bạn. Dòng Nước tiêu biểu: Adele, j-Hope, Rap Monster 3. Swords: Khí Mỏng. Hơi chói, lạnh không có trọng lượng, nghe cảm giác chơi vơi. Thiên câu mệnh lệnh và ngữ điệu cách nói rất dễ biến thành đe dọa. Nói dễ nghe, dễ vào tai và dễ ra tai. Nói nhẹ nhàng thì sẽ có cảm giác du dương, êm dịu nhưng chất giọng này gây bão, bùng nổ choáng ngợp. Khi nổi giận, cảm giác nó như cơn lốc xoáy vậy, cuốn tất cả quan điểm của người khác thành hỗn độn, họ nói rất nhanh suy luận của mình và cuốn mọi người theo những lập luận (nhưng thật ra lập luận của Khí là ta-luôn-đúng, áp đặt tư tưởng không có tính tranh luận phản biện). Tuy nhiên như gió không có gốc, sự tức giận của họ "không có trọng lượng", rất dễ bị bỏ qua. Nghe không nặng nề, không đay nghiến chỉ gây choáng. Nếu bộc lộ tốt thì nghe rất sắc sảo nhưng nếu bạn không quan tâm đến tầm quan trọng của lời nói thì sự tức giận của Khí vô dụng lắm =)). Dòng Khí tiêu biểu như Võ Tắc Thiên hay Hitler, Jin.


Chị và mình cùng xem tarot thống nhất lửa và nước hợp với nghề nghệ sĩ hay phải thuyết trình, Khí không rõ ràng lắm vì xu hướng của Khí bộc lộ cảm xúc kém, nói không vào được trọng tâm, càng nói ít càng ngầu, nói nhiều mà nhanh, rất chói và rít vì nó có tính chất của gió. Bạn có thể thấy Khí nói chuyện như một tay cực đoan cách mạng vậy. Kích động và khơi gợi tính hiếu chiến của con người. Khi nghe Khí nói quá nhiều, gần như bạn sẽ bị nảy sinh các tâm trạng tiêu cực, như buồn bã, không vui, thấy khía cạnh không tốt của vấn đề, dễ nổi nóng. Nhưng có vấn đề là nếu bạn ở gần thì Khí rất dễ gây nghiện =)), nó là giọng nói của những kẻ độc tài, bạn thấy Khí quyến rũ bỏ xừ ra, hãy cẩn thận. 4. Pentacles: Đất Giọng của đất, trầm, khàn, nặng, hơi nhiễu âm do khàn và trầm quá. Đưa ra câu thông báo, hay thông điệp, ngữ điệu hơi lê thê hoăc hơi ít cảm xúc và không kết nối. Thiếu tình cảm trong lời nói, tăng tính tin cậy trong phát ngôn. Nếu bộc lộ kém, giọng của đất hơi lạo xạo của cát, nghe không thanh thoát, nếu tốt, khiến người khác phục tùng mình. Về mặt lập luận, kể cả bộc lộ kém hay tốt, đều nắm từ khóa chủ đề rất ổn. Chính vì lý do này, Đất hay rơi vào những tay chính trị gia. Cụ Hồ là đặc trưng nhất về cách viết văn và dùng từ của Đất, rất chắc chắn, mềm nhưng không lả lướt, đá tảng trong nghề viết bài báo chính trị đấy. Đại

diện

đất

tiêu

biểu:

Suga,

V


Four of Cups và câu chuyện cho lời khuyên Ngày trước năm 2017, khi mình rút bài về BTS và ở dưới cmt, mình đã đại loại nói với một em là: "Lá bài cuối cùng là Four of Cups thì em hy vọng gì (trước đó là lá The Tower" Khi mình nói câu đó, dù không cắt nghĩa lá bài, thì nó cũng có hàm ý tiêu cực nhiều hơn. Để có thể nói đơn giản hơn, nếu đó là một Querent (người hỏi) đến trước mặt mình với một trải bài đó, thì với tính cách của mình, kiểu gì cũng sẽ khuyên người ta bỏ việc. Vì Four of Cups trong công việc có nghĩa là ừ thì bạn không thích công việc bạn lắm, nhưng ít nhất nó cho bạn miếng ăn, bạn cứ kiên nhẫn với nó đi. (Trích dẫn nguyên văn sách nên khỏi thắc mắc nhé). Nói tóm lại. Là có sự đổ vỡ trong năm 2018, một sự do dự giữa ở và đi. Mình cứ kêu là 2018 không được tốt lắm. Four of Cups chờ cơ hội đổi mới một cách rất bị động thậm chí là không muốn đổi mới. Thường người ta sẽ đo đếm những gì bị mất khi thay đổi và thường không tính xem mình bị mất gì khi không chịu thay đổi. Mình không thích thế, với mình Four of Cups là sự tuột mất cơ hội thay đổi. Nếu thế, mình sẽ khuyên từ bỏ công việc hiện tại, đổi sang công việc mới, hay kiểu kiểu đấy. Và sau này, mình nghĩ thật may là mình đã không hóng hớt gì về bất kể điều gì. Thường thì luôn có mục tarot reader cho lời khuyên cho Querent, đó là điều mình sẽ không bao giờ làm. Vì việc đưa ra lời khuyên đồng nghĩa bạn phải chịu trách nhiệm với nó. Và trách nhiệm cuộc đời của người khác chưa bao giờ nằm trong danh mục quản lý cuộc đời bạn cả Chưa kể, mỗi tarot reader có một quan điểm sống khác nhau. Bạn đâu biết điều gì thật sự tốt, tốt trong bao lâu, và tốt như thế nào. Và nói chung, người ta có hỏi bạn là nên như thế nào, nên làm gì, thì có lẽ cũng để cho mọi người biết, họ phải tự chịu trách nhiệm cuộc sống họ thôi. Mình có thể đưa ra lời khuyến nghị, nhưng cũng đừng bắt buộc là thế mới là "tốt". _____________

Các lá bài sơ lược, mình trải theo trải bài 10 lá của DM, nó khá giống với trải bài Celtic Cross. Mình sẽ đọc từng lá, mình không nhớ chính xác cách link lại lá bài lắm. 11/11//2017 BTS 2018 1: Người được đoán : The Fool - Kẻ ngốc thống trị thế giới 2: Ảnh hưởng từ quá khứ. Six of Swords - Gặp áp lực, nảy sinh ra nỗi sợ, hoài nghi, chán nản.


3: Ảnh hưởng từ tiềm thức. Ace of Wanfds - Tươi trẻ, có nhiều hướng phát triển, khởi đầu mới. 4: Ước muốn và nguyện vọng tiềm ẩn.Nói về hy vọng và ước mơ bị che lấp. Five of Wands - Có sự cạnh tranh, xung đột (lành mạnh) 5: Tác động vô hình. Seven of Pentacles - Có những ước muốn riêng, cơ hội riêng . 6: Sự kiện sắp xảy ra.The Tower - Có sự đổ vỡ, tranh cãi. 7: Môi trường xung quanh. Ten of Cups - Môi trường ấm áp, tạo cảm giác gia đình. 8: Ảnh hưởng từ người khác. Three of Wands - Có kế hoạch phát triển, được kỳ vọng, được tin tưởng, nhiều dự án mới hay ho. 9: Sức mạnh tinh thần.Three of Pentacles - Có được đồng đội tốt 10: Kết quả cuối cùng. Four of Cups - Cho nhau một cơ hội, kiên nhẫn với công việc.


RM Kim Nam Tuấn, tổng số nét là 19 thuộc hành Âm Hỏa . Quẻ này là quẻ HUNG (Quẻ Tỏa bại bất lợi): Quẻ đoản mệnh, bất lợi cho gia vận, tuy có trí tuệ, nhưng thường hay gặp hiểm nguy, rơi vào bệnh yếu, bị tàn phế, cô độc và đoản mệnh. Số này có thể sinh ra quái kiệt, triệu phú hoặc dị nhân. Tính thụ động, ưa tĩnh lặng, đơn độc, nhạy cảm, dễ bị kích động. Người sống thiên về cảm tính, có tham vọng lớn về tiền bạc, công danh.


The Death: Không hợp làm lãnh đạo "Sự mạnh mẽ và cái uy mà bạn vẫn thể hiện để chứng tỏ mình là lựa chọn tuyệt vời cho vị trí lãnh đạo khiến chính bản thân bạn bị lầm tưởng. Sở dĩ bạn không phù hợp cho số đông là bởi tính cách thiếu quyết đoán, thường do dự trước những lựa chọn. Hơn nữa, bạn càng cố thể hiện, càng chứng tỏ cái tôi của mình lớn, cấp dưới càng khó nể phục. Họ muốn bạn làm được nhiều hơn thế, bằng thành quả thực tế. Nếu đặt ở vị trí khác, bạn sẽ gặt hái được thành công nhiều hơn, mà vẫn đảm bảo được cuộc sống yên bình - cái đích lớn nhất mà bạn vẫn mơ ước."


Avatar Mình sẽ kể vài trường hợp mình gặp lá bài Death. Mình sẽ làm rõ hơn cái lá bài Death của RM mình viết tầm tháng 4. Về cách viết rối rắm của mình, do bài dạng lõi, bài để phát triển cả chục bài sau này nên mình tích càng nhiều thứ càng tốt và quan trọng nhất là mình thích viết thế. a, Khi con bạn mình hỏi năm nay nó có cưới được không. Mình rút ra bài Death Mình đã bảo nó là "Không". Dĩ nhiên phản ứng của nó là: "dữ dội", "phẫn nộ", "cào bàn phím". Mối quan hệ của nó thì tốt đẹp, người yêu thì lâu năm, ngày giờ gia đình đã tính sẵn, dự kiến ngày giờ lên phường kết hôn, chẳng có gì để mà không cưới được cả. Nhưng dính đám ma, người thân mất đột ngột. Thế là đám cưới phải hoãn lại thật. Còn giờ đã cưới chưa thì mình không hỏi nữa. b, Mình đã hỏi điều gì xảy ra sắp tới với mình: Death. Và mình mất toàn bộ giấy tờ, phải làm lại. Nói chung nhất trong các trường hợp mình gặp Death, đó là sự "mất mát có vẻ quan trọng", hụt mất đám cưới, mất giấy tờ, mất cơ hội... Nhưng đừng vội bi quan, nếu để ý, bạn chỉ đang mất cái "vỏ bọc" thôi. Sự thật, bạn mình không mất đi cái cốt lõi là tình yêu của nó, mình không mất đi bản thân mình khi mình mất giấy tờ dù đó là thứ làm chứng trước pháp luật. Đám cưới là "vỏ bọc" của hôn nhân, không tổ chức được lúc này thì tổ chức lúc khác, giấy tờ là vỏ bọc của mình với xã hội, là thứ để họ nhìn vào mình, mình mất nó, hủy giá trị tồn tại của giấy tờ cũ, và có thể thay giấy tờ mới. Đó là ý nghĩa của Death. Khi mình miêu tả rằng, Death có quá nhiều cái tôi đến mức không nhận ra được đâu là cái tôi của mình, mình đã dùng câu chữ hơi bị hình tượng hóa. Nói đơn giản là, anh ta, bây giờ phải gọi là RM nhỉ, có quá nhiều mặt nạ, nhiều góc nhìn, nhiều "vỏ bọc", nhiều avatar. Việc anh ta giết chết chúng không có nghĩa anh ta đánh mất bản thân mình. Nhưng việc anh ta vì chúng mà nghi ngờ bản thân mình có thể hủy hoại anh ta. Nếu mất giấy tờ mà bạn coi như mình đã mất tất cả hay bạn bị hụt đám cưới là đã mất đi tình yêu thì bạn chết chắc rồi. Đừng nhầm vỏ bọc là chính con người bạn như thế 3. Đó là Death tồn tại hơi bị nhiều các tính cách yếu đuối:vị vua già, cô gái, con trẻ,.. nó như là cảm xúc của ta khi mất mát vậy: tuyệt vọng, không chịu thừa nhận, chống đối, ngớ ngẩn,vv cái mạnh nhất của Death là giết chết. Đó là khi ta phải thừa nhận, cái gì qua là qua, tiếc nuối không giải quyết được việc gì, đám


cưới mất rồi thì thôi, giấy tờ đi mất tong rồi thì đừng khóc lóc ỉ ôi, làm lại đi. Đừng có buồn, bạn chưa mất chính mình, bạn chỉ mất vỏ bọc. Có thế thôi. Nếu quy chiếu về con người, hay là RM ấy, mình nghĩ anh ấy quá nhiều cảm xúc yếu đuối lưu giữ trong người, mỗi cảm xúc là điều quý giá nhưng nó vô tình lại khiến con người trở nên quá nhạy cảm và lo lắng nhiều. Người nói nhiều khi vô tình nhưng người nghe để ý, khiến suy nghĩ quẩn quanh, lúc ngơ như đứa trẻ, lúc ương bướng, lúc trầm tư trong khi sức mạnh của anh ta là có thể "destroy" và tái sinh lại được hết. Mà anh ta mà đã muốn phá, ai cản được Death? Có người thay đổi tên tuổi, nghệ danh như một cách để đổi đời, thay vận may, như Jin là loại đó đấy. Nhưng việc thay đổi của Death chỉ đơn giản giống như bạn thay... avatar trên facebook thôi, nay này, mai khác. Chẳng thay đổi điều gì cốt lõi, hay sẽ gặp một con người hoàn toàn khác. Avatar đơn thuần là thứ mà ta cho cả XÃ HỘI THẤY chứ không phải là bản chất ta. Anh ta vẫn vậy dù dưới cái tên nào chăng nữa. Cũng đừng quy anh ta phải là một trong những avatar mà mọi người muốn. Tôi sợ fan cuồng, nếu như idol không có hình tượng giống như họ tưởng tượng thì họ sẽ làm mọi cách để khiến idol mình giống như hình tượng mình muốn.


Bản dịch của mình về bài Champion Remix by Fall Out Boys ft. RM of BTS (đoạn rap RM ) RM’s verse 1: Tôi có nên làm ngôi sao không nhỉ Tôi đã làm rồi phải không Không giống ai, không tuyệt hảo Như thể được sinh ra trong chiếc xe Hiệu 94 và thế giới bắt đầu chuyển vần Trong chuyến du lịch cuộc đời Thi thoảng người đàn ông này Không mở nổi cánh cửa chiếc xe đó Không phải trở thành ai đó, bất kì ai Tệ hơn biến đổi là sống như xác sống Nếu bạn không thể thấy tôi, thử tìm chiếc trực thăng Và chàng trai xinh đẹp tỏa sáng như một ngôi sao RM’s verse 2: Bạn có bao giờ thấy khó khăn khi cố trở thành một "người" Để sống, để thở, để không phải như chết Ai đó nhắc tôi cuộc sống là bữa tiệc Vâng, vinh quang ngắn hạn và đáng vứt tọt vào sọt rác Bình thường không bình thường, tầm thường mới là sang trọng Họ hét sự bi quan vào mặt tôi Muốn hiểu tôi thì phải chui vào chăn để biết rận Trân trọng cha mẹ bạn đi Chẳng có gì sai nếu tôi chọn cuộc đời lữ khách Nếu ai đó muốn thế, tôi muốn gửi thông điệp Tôi quá trẻ để biết phải tin cái gì Quá trẻ để không biết nên tin cái gì Tôi đứng, tôi đợi và ngã xuống như một vị vua Để có thể mãi mãi là một vị vua ngự trị Tôi sẽ kết hôn với thế giới điên rồ này Mua riêng cho tôi và đặt mình vào một chiếc nhẫn nguy hiểm ____ Vtrans: Lưu trữ


Một

chàng

trai

nghiện

game

nặng bảo: Mình có nên kết hôn với vợ mình, cô ấy không cho mình chơi game nữa Nếu vợ bạn không ủng hộ, bỏ vợ đi. Cô ấy không tôn trọng sở thích của bạn blah blah... Và chàng trai bỏ vợ thật Mọi người nghĩ chàng trai ấy là có trách nhiệm với hạnh phúc cá nhân của mình không? Nếu bạn là vợ sắp cưới của chàng trai đó, bạn nghĩ người khuyên chồng bạn bỏ bạn là như thế nào ? Có phải là người tốt không? Hay là xúi giục bỏ hạnh phúc riêng thay vì vun vén cho mình? Các game thủ cổ vũ hành động của chàng trai và họ có bắt chước bỏ hết người yêu hay vợ khi chúng ta thấy họ bị sa đà quá không? Vì sở thích của bố là nhất, mọi thứ còn lại đều không đáng? Mình không nghĩ đây là fanacc thật. Nó tai hại vì nó xúi giục sự ích kỷ. Nếu RM gặp fan ở fansign, chỉ gặp 5-10 phút, không thể tâm sự và khuyên chuyện cả đời của người ta như thế này được. Đến chuyên gia tâm lý còn phải ngồi hàng giờ và bạn bè người thân khi nhận xét một việc phải nọ với nhau hàng ngày. Bạn biết cô gái này có phải fan cuồng không ? Bạn có biết cô gái này đã chi tiêu thế nào đến mức chồng sắp cưới thấy cần can thiệp và bạn đâu có biết có thật hay không? Và câu chuyện cô gái kể cũng chỉ một chiều thôi mà.


Jimin Tài liệu bổ sung cho Temperance "Chủ nhân của lá bài này coi tình cảm gia đình là thiêng liêng nhất, vượt lên trên cả tình yêu cá nhân của bản thân. Hơn nữa, từ nhỏ bạn đã sống trong sự bao bọc của gia đình, nên đã quen được sẻ chia và quan tâm vô điều kiện từ mama, papa. Do vậy, giấc mơ một ngày bị “quẳng” giữa thành phố lớn, một mình mưu sinh quả là ác mộng với bạn. Hiểu được tầm quan trọng của gia đình, nên bạn luôn chủ động trong việc vun đắp mối quan hệ khăng khít với các thành viên khác. Chắc chắn rằng, bạn sẽ luôn có một mái nhà tuyệt vời, ngay cả sau này khi kết hôn vì bạn luôn coi trọng tổ ấm.


Jungkook Nhật ký đáng yêu kỳ lạ của Jeon Jungkook ~~ "... Jin hyung có dặn mình khi canh sôi nhớ vớt cặn và bọt bẩn ra. Nhưng món canh đầu tiên mình nấu là canh cua nên mình đã vớt hết gạch cua đổ ra ngoài. Đừng nhìn em bằng ánh mắt đấy, hyung. Ai cũng có lần đầu tiên mà...."


Buổi tranh tụng kì lạ của Jeon Jungkook 2017 MWave Countdown Jungkook: Em muốn ngủ phòng anh. Em sẽ nắm tay hai bé Suga Glider và ngủ thật ngoan. Jin: Em đã xin phép bạn cùng phòng của anh chưa? _____ - Phản đối. Tôi không chấp nhận tư cách pháp nhân của anh Min Suga hay Min Yoongi trong tình huống này. Anh Min Yoongi hoàn toàn không có quyền cho phép tôi đi hay ở trong phòng anh Kim Seokjin - Phản đối có hiệu lực. Mời luật sư Jeon Jungkook tiếp tục. - Anh Kim Seokjin-ssi, anh là chủ sở hữu phòng anh và hai con Sugar Glider? - Đúng vậy. - Anh Min Yoongi đây...chắc là vợ hay chồng trên giấy tờ của anh? - Không. - Như vậy, Anh Min Yoongi không đồng thời là chủ sở hữu phòng anh, giường anh và 2 bé Sugar Glider? - Đúng vậy. - Vậy anh Min Yoongi lấy tư cách gì để có quyền cho phép tôi sử dụng phòng anh? - Ờm... thì em ấy là bạn cùng phòng... - Anh Kim SeokJin-ssi, bạn-cùng-phòng có tư cách thì bạn-cùng- giường với anh là tôi đây chắc có tư cách hơn. Anh Kim Seokjin này, anh chắc không hỏi sự đồng ý của hàng xóm mới bước vào nhà mình chứ? - ... Nhưng tôi đã ủy quyền cho em ấy đồng ý. - Anh Min Yoongi này, cho phép tôi hỏi vài câu: Anh Min Yoongi đây có bằng cấp luật sư? - Không... - Hay có các kiến thức chuyên môn về pháp luật? - ... - Thật buồn cười thưa tòa, anh Min Yoongi đây được ủy quyền là người quyết định thay cho anh Kim Seokjin nhưng anh ấy lại không có kiến thức chuyên môn để làm việc này. Liệu lời nói của một người không đồng sở hữu phòng và đồ của riêng anh Kim Seokjin, đồng thời lại không đủ am hiểu về luật pháp và có sự quen biết riêng tư với anh Kim Seokjin, họ đã làm bạn cùng phòng với nhau hơn 4 năm, thì liệu có còn sáng suốt và khách quan nữa không thưa tòa? Hay anh sẽ đưa ra một quyết định bất lợi cho tôi thế anh Min Yoongi? Anh Kim Seokjin-ssi, với tư cách là chủ sở hữu, anh có trí tuệ bình thường, anh hoàn toàn có thể quyết định việc này mà không cần sự có mặt của anh Min Yoongi đây. Điều này gợi cho tôi nhớ đến những chủ tịch hội đồng quản trị đã thuê người nông dân làm giám đốc. Những người nông dân ký các giấy tờ mà


không đủ năng lực hiểu nó, đến khi bị bắt mới biết mình bị người ta đổ tội lên người. Nếu chiếu theo án lệ, trong trường hợp này, tôi có thể cho rằng anh Kim Seokjin đã trốn tránh, thiếu trách nhiệm và có hành vi lừa đảo với anh Min Yoongi khi đổ trách nhiệm lên đầu anh ấy, một người không liên quan. Ngoài ra, là một chủ thú nuôi thiếu trách nhiệm với 2 con Sugar Glider, anh có nhiều lời để giải thích với hiệp hội Bảo vệ Động Vật hoang dã WWF đấy, anh Kim Seokjin-ssi; Nếu anh muốn quyết định của Min Suga có hiệu lực với tôi thì tốt nhất là hai nên là gì của nhau trên giấy tờ, còn nếu không, các quyết định của anh Yoongi về việc tôi ngủ chung với 2 bé thú cưng và sử dụng phòng của anh Seokjin hoàn toàn vô giá trị. Nếu anh cố tình can thiệp, tôi có quyền kiện đấy, anh Min Yoongi ~~. Tôi xin hết, thưa tòa. _____

anh Min Kim anh

Đấy là lý do mà Jeon Jungkook vẫn mặt dày trong phòng Kim Seokjin ______________ Màn biện hộ của luật sư bên Min Yoongi. - Anh Jeon Jungkook, theo như những gì anh nói, anh đã cho rằng:"Thân chủ tôi, tức anh Min Yoongi không đủ thẩm quyền để quyết định cho anh Jeon Jungkook đây được đi hay ở phòng anh Kim Seokjin là đúng hay không?" - Đúng vậy. - Anh lập luận rằng Min Yoongi có mối quan hệ riêng tư gần gũi với Kim Seokjin nên sẽ đưa ra quyết định chủ quan, bất lợi cho anh, đúng như vậy không? - Đúng vậy. - Anh Jeon Jungkook, Min Yoongi là người chắp bút viết bài Pied Piper. Nội dung bài hát là khuyên fan dừng u mê. Anh có thấy trong tình huống này, Min Yoongi vì tình cảm riêng tư mà đưa ra một quyết định sai lầm không? - Không. - Vậy tôi nói rằng Min Yoongi là người khách quan trung trực có đúng hay không? -... Có. - Tiếp. Anh Jeon Jungkook, tôi thấy anh cho rằng thân chủ tôi không đủ năng lực, không có quyền sở hữu để quyết định thay cho anh Kim Seokjin và rằng anh Kim Seokjin đã là người chủ vô trách nhiệm khi đẩy việc này cho một người không liên quan tức là anh Min Yoongi. Có phải vậy không? - Có. - Anh Jeon Jungkook, anh biết là anh Kim Seokjin đã vì tìm tên Suga mà mua Sugar Glinder chứ.... - Phản đối, thưa tòa. Luật sư đang đưa một tình tiết không liên quan tới vụ án. Nếu vì Sugar Glinder chỉ vì trùng tên mà phải hỏi ý kiến anh Min Yoongi thì tôi phải xin phép ông chủ hàng chả cá mới đúng! - Phản đối có hiệu lực. Luật sư bên bị đơn không được lan man ngoài vụ án! - Anh Jeon Jungkook, tôi thấy anh nói là: Em muốn nắm tay ngủ cùng với hai bé Sugar Glinder. Có không? - Có


- Anh ngủ buổi tối hay buổi sáng? - Buổi tối. Phản.. - Khoan nào anh Jeon Jungkook, tôi chưa nói xong. Anh có biết Sugar Glinder là động vật hoạt động về đêm không? - !!! - Anh Jeon Jungkook, khi anh ngủ thì Sugar Glinder thức. Anh có hiểu biết về sinh vật học không anh Jeon Jungkook? Hay anh định đánh thuốc mê một động vật hoạt động về đêm để chúng ngủ với anh? Liệu tôi có thể tin tưởng giao bé cưng của mình cho người không am hiểu động vật không? - Tôi.. - Thưa tòa. Trong khi đó thân chủ tôi lại là người làm việc tới 2h sáng! Việc cho hai con vật ăn đêm được đại đa số Army làm nhân chứng. Thân chủ của tôi cũng đã bày tỏ mong muốn được chăm sóc hai chú sóc bay mang cái tên Sugar thân quen ấy. Đợt fan meeting vừa rồi, thân chủ tôi còn mang bộ Sugar Glinder dù là người thắng cuộc. Một người đã chăm sóc chúng, hiểu biết về chúng, yêu thương chúng, chắc chắn là người dù ít dù nhiều cũng đủ tư cách quan tâm lo lắng cuộc sống hai chú sóc bay. Nói cách khác, Min Yoongi đủ thẩm quyền và hiểu biết cũng như tình cảm để anh Kim Seokjin hỏi ý kiến hay đại diện thay cho anh Kim Seokjin trước pháp luật Hợp đồng thỏa thuận bằng miệng của Kim Seokjin với thân chủ tôi, Min Yoongi trong đó cho phép anh Min Yoongi có quyền quyết định những vấn đề liên quan tới anh Kim không hề có điều lệ nào vi phạm pháp luật và không có lý do gì để không thực thi. Về mặt chủ quan, thân chủ tôi đủ năng lực và đủ tín nhiệm, khách quan, anh Kim Seokjin đã ủy quyền. Với những lập luận trên, chúng tôi bảo lưu ý kiến Min Yoongi có quyền can thiệp với cuộc sống, tài sản của Kim Seokjin, mức độ hành vi như thế nào dựa vào những điều kiện đã được đôi bên thỏa thuận bằng hợp đồng miệng~~. Anh Jeon Jungkook phải chịu thực thi theo hợp đồng này. Việc anh đi hay ở phòng anh Kim Seokjin hay ngủ với Sugar Glinder phải xin phép thân chủ tôi, anh Min Yoongi! Tôi xin hết, thưa tòa. _______ Đấy là lý do dạo gần đây, cư dân mạng xôn xao Min Suga có hơi bị "nhiều quyền" trong việc phát ngôn của Kim Seokjin ~~. Không cho anh tiết lộ bí mật này, Anh Jin không làm thơ này vì sợ Suga nói này . Phải chăng hợp đồng thỏa thuận miệng giữa hai người đã giúp Suga có quyền "khóa miệng" anh cả nhà Bangtan ~~? _______

Tôi, thư ký phiên tòa xin tóm tắt vụ kiện như sau: Ngày...., anh Jeon Jungkook đề nghị được ngủ ở phòng anh Kim Seokjin đồng thời ngủ cùng với hai con thú cưng của anh Kim Seokjin, anh Kim Seokjin đã đề nghị anh Jeon Jungkook xin phép anh Min Yoongi. Nguyên đơn Jeon Jungkook đệ đơn kiện, anh cho rằng Min Yoongi không có quyền quyết định thay cho Kim Seokjin. Tại ngày tranh tụng thứ nhất, nguyên đơn Jeon Jungkook đã trình bày lý do: https://bit.ly/2weumsS


Tại ngày tranh tụng thứ hai, luật sư bên bị đơn Min Yoongi đã tranh luận và khẳng định Min Yoongi có quyền quyết định: https://bit.ly/3bMmLAJ Hôm nay, ngày thứ ba phiên tòa được mở, tiếp tục tranh tụng - Luật sư bên phía Jeon Jungkook có ý kiến gì về phần tranh luận của bên bị đơn Min Yoongi không? - Thưa tòa, tôi không có ý kiến gì về phần tranh luận của bên bị đơn. Tuy nhiên, tôi có một câu chuyện muốn chia sẻ với quý tòa. Thưa quý tòa, thưa hội đồng bồi thẩm nhân dân, các shipper theo dõi vụ án này, trong các vị hồi bé có ai đã từng xin tiền bố chưa? Xin vui lòng giơ tay lên Tôi thấy có khá nhiều cánh tay giơ lên. Tôi cũng đã từng. Tôi đã từng xin phép bố tôi cho 500 won mua đồ chơi. Mọi người đều biết lòng tự trọng của một thằng con trai. Tôi phải có nó. Nhưng tôi không xin phép mẹ. Đến bố tôi còn không rút được tiền mẹ tôi ra. Danh bạ bố tôi ghi số mẹ là "Tiền một đi không trở lại". Bố thì luôn dễ dãi hơn, phải không ạ. Tôi đã đặt cược vào bố mình: - Bố, cho con 500 won, con sẽ ngoan cả tuần. Quý bồi thẩm đoàn có biết bố tôi nói gì không. Bố tôi nói: - Con đã xin phép mẹ con chưa? Ra xin phép mẹ con đi rồi bố cho. Thế là tôi biết mình không xin phép được rồi. Vì sao, vì khi tôi nghe lời bố đi ra xin phép mẹ, mẹ tôi nói là: - Tiền của bố mày, sao phải xin phép tao? Ra xin bố mày. Hoặc: - Never. NeVER, NEVER. Căn bản là không bao giờ xin phép được. Dân chủ giả vờ! Cùng phòng đồng lõa với nhau! ... Ầy, xin lỗi, tôi đang quá xúc động khi nhớ về tuổi thơ của mình. Không một đồng "won" dính túi, tôi đến "chiến thắng" thì quá khứ cũng không thể đạt được. Không có tiền mua bóng như bạn bè trang lứa, i'm a loser. Nỗi đau quá khứ này ngỡ tưởng chỉ có hồi bé phải chịu đựng thì ngờ đâu đến khi lớn rồi vẫn tiếp tục tái hiện. Anh Kim Seokjin, có phải anh học trò đó của bố anh để ép tôi vào đường cùng? Thưa bồi thẩm nhân dân... tôi...tôi... - Luật sư Jeon Jungkook, xin hãy bình tĩnh. Tôi có thể thông cảm cho luật sư. - Thưa quý tòa, tôi luật sư Jeon Jungkook thấy rằng thân chủ tôi, Jeon Jungkook đang xúc động mạnh, không thể tiếp tục tranh tụng, xin phép quý tòa cho nghỉ trong giây lát. - Phản đối, bên nguyên đơn đang cố kéo dài thời gian. - Phản đối vô hiệu. Tòa cũng đang xúc động mạnh do nhớ tuổi thơ bế tắc không xin được tiền ăn vặt. Phiên tòa tạm nghỉ trong giây lát. Các bồi thẩm đoàn có thể trao đổi, cân nhắc về tình tiết vụ án này. - Do sáng ngày..., bên nguyên đơn Jeon Jungkook đã kể câu chuyện gây xúc động mạnh tới toàn bộ bồi thẩm đoàn, phiên tòa đã tạm dừng. Jeon Jungkook, tình trạng sức khỏe anh hiện tại có thể tiếp tục được phiên tòa? - Tôi có thể.


- Phiên tòa tiếp tục làm việc vào lúc 14h chiều ngày... Xin mời bên bị đơn Min Yoongi. - Thưa quý tòa, hội thẩm nhân dân, hôm qua chúng ta đã được nghe một câu chuyện đau lòng của bên nguyên đơn Jeon Jungkook. Phần nào tất cả chúng ta đều hiểu nguyên do dẫn tới vụ kiện không mong muốn này. Tôi cũng đã có niềm tin rằng mẹ mình sẽ bồi hoàn lại tiền lì xì, điều đó chưa bao giờ xảy ra. Lẽ ra tôi phải yêu cầu mẹ mình ký xác nhận công nợ hàng năm mới phải. Sự dối trá của người lớn đã đem lại sự tổn thương sâu sắc cho con trẻ. Chúng ta có thể hiểu được. Tuy nhiên, anh Jeon Jungkook, tôi hy vọng rằng anh không nhầm những sự việc có hành động giống nhau nhưng bản chất khác nhau. Trong câu chuyện anh kể về bố mẹ anh, sự khác nhau cơ bản: thân chủ Min Yoongi của tôi và anh Kim Seokjin không có tình cảm đặc biệt với nhau. - Luật sư nói là "không có tình cảm đặc biệt nào cả". Nhưng trong Fan Meeting, anh Min Yoongi đã rủ anh Kim Seokjin chung team. Khi anh Seokjin hỏi tại sao, anh Min Yoongi đã nói đó là định mệnh của chúng ta rồi. Luật sư giải thích thế nào về điều đó? - Thưa tòa, hãy xét tới đặc trưng công việc của thân chủ tôi và anh Kim Seokjin hình thành một thứ gọi là "fan service", những thứ trên không đủ làm bằng chứng hay cơ sở để chứng minh thân chủ tôi có quan hệ tình cảm với anh Kim Seokjin. Anh Jungkook tốt nhất cũng không nên tìm cách chứng minh hai người này có quan hệ tình cảm vì nếu họ yêu nhau thật thì việc không cho anh ngủ cùng với anh Seokjin là hoàn toàn hợp lý. Anh Jeon Jungkook, anh hoàn toàn có thể tin cậy thân chủ tôi khi thay anh Seokjin quyết định. Thân chủ tôi không có mối quan hệ tình cảm với anh Seokjin như bố mẹ anh, hoàn toàn là một người trưởng thành, đáng tin cậy và sáng suốt. Thưa quý tòa cũng như bồi thẩm đoàn, tôi xin nhấn mạnh một lần nữa, hợp đồng giữa Min Yoongi và anh Kim Seokjin hoàn toàn tuân thủ theo pháp luật và không có lý do gì để không thực hiện. Câu chuyện của nguyên đơn Jeon Jungkook rất đau lòng, tuy nhiên không phải vì một cá nhân mà không tính tới luật pháp. Chúng ta không thể vì một số người bị mù màu mà thay đổi hệ thống đèn đường. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào trình độ cũng như sự phân minh, am hiểu luật pháp của quý tòa và hội thẩm nhân dân. Chúng tôi, bên bị đơn, Min Yoongi sử dụng quyền im lặng.


Bài tập Địa Jungkook :3

kỳ

lạ

của

Jeon

- Jeon Jungkook, bài Địa về BTS của em làm sao thế này? - Dạ? - " Các thành viên tham gia sáng tác nhạc là một trong những định hướng mũi nhọn của BTS Bang chủ cái bang khẳng định việc nhảy là một trong những công việc mũi nhọn của BTS Giao lưu fan là một trong những việc mũi nhọn của BTS Tập trung vocal line là một trong những mũi nhọn của BTS Phát triển theory sẽ là một trong những mũi nhọn của BTS Thị trưởng Mỹ là thị trường mũi nhọn của BTS Trưởng nhóm khẳng định phát triển thị phần Hàn là một trong những mũi nhọn quan tâm của BTS" Sao lắm mũi nhọn vậy em? BTS gì mà gai chi chít vậy? BTS là quả mít à? Ăn vào thì chắc là đau? - Không đau, Thơm lừng tận mấy hôm sau ~~


Thuyết tương đối kỳ lạ của Jeon Jungkook =) Vì anh Yoongi luôn kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Jungkook, nên Jungkook đã hỏi anh về thuyết tương đối hẹp: - Anh, cô giáo em bảo thời gian không phải là hằng định, mà có thể co giãn tùy thuộc vào hệ quy chiếu. - Ừ đúng rồi. Nếu em đi bằng vận tốc ánh sáng thì thời gian gần như không thay đổi. - Làm mm- saooo- mà à - thế- được? - Anh xtanh đã giải thích rồi mà: Khi người đàn ông ngồi bên người đẹp một giờ, thời gian dường như chỉ mới một phút. Nhưng khi đặt anh ta lên bếp lò nóng một phút, thời gian tưởng đã hàng giờ. Đó là tính tương đối. Em làm cái gì em thích sẽ cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn. Jeon Jungkook ngẫm nghĩ một lúc rồi reo lên: - À, nó cũng giống như anh với anh Jin nói chuyện, cùng một khoảng thời gian nhưng anh lại thấy 3 phút còn anh Jin tụt xuống chỉ còn thấy 3s. Thì ra đó là sự tương đối của thời gian. - Jungkook à....


Two of Wands Khi mình đọc lại tarot, một lần nữa, mình lại nhìn lại Two of Wands của Deviant Moon, lá bài mà 3 năm trước, mình từng rút về Jungkook. Two of Wands mô tả một người lực lưỡng, to cao và khỏe mạnh, có bờ vai cơ bắp và đùi săn chắc. Người nông dân đang gieo hạt giống vào mùa mới. Điều đó ứng với trong Chiêm tinh, two of Wands rơi vào Bạch Dương, mùa khởi đầu của gieo cấy, điều đó đã khiến tác giả vẽ lên lá bài như hình, và có vẻ đã bỏ đi sự quen thuộc của lá bài Two of Wands, đó là người trên lá bài phải cầm trên tay quả địa cầu. Two of Wands trong một trải bài, nhìn chung đang nói mọi điều thuận lợi. Người đàn ông trong lá bài nhìn sang lưỡi bên phải- biểu trưng cho lý trí, trên cái lưỡi dụng cụ, nảy ra 4 cái lá, nhiều hơn lưỡi bên trái, hạt giống bên phải cách nhau xa hơn bên trái, nói rằng thành quả của bên lý trí tuy khó thấy hơn, vất vả hơn nhưng thú vị hơn. Khi mình xem một người là Two of Wands, mình thường hay nói đến sự hiếu thắng của họ với cái tính lửa nhiệt huyết . Như hình của lá bài, họ thường có thiên hướng tuân theo những gì mình cho là đúng là phải có để đạt điều đó, họ không cần né tránh. Đấy thường là cơ hội của họ, để họ thể hiện mình và được môi trường cho phép điều đó xảy ra. Nếu so với lá bài khác mà mình rút về các member, Jungkook được bảo trợ bởi sự chăm chỉ, thành quả của Jungkook tạo được là "nhờ sự gieo giống mà ra". Không như Jin được bảo trợ bởi "sự nhảy vọt bất ngờ", "hay một vài bước tiến đáng ngạc nhiên" thì ở Jungkook là sự chăm chỉ khai thác chính năng lực của mình, làm bao nhiêu hưởng bấy nhiêu. Sự giàu có của người nông dân đến từ việc anh ta chịu khó gieo hạt bao nhiêu, và thách thức bản thân mình bao nhiêu. Mặt trăng trên áo của Two of Wands lật ngược phản ánh từ nội tại anh ta đi lên. ________ Nghĩa ngược Còn đây là nghĩa ngược mà mình muốn nói tới. Nó xuất hiện khi lá bài ngược chiều. Sự giàu có của Two of Wands là do tự bản thân anh ta tỏa sáng đầu tiên, kiểu như là điều mình muốn, rồi mình tin điều đó và thấy rằng cả ông trời cũng vận hành theo ý mình muốn vậy. Đó là Two of Wands thành công khi còn trẻ tuổi hay quá trẻ. Khi người ta thành công ở độ tuổi trẻ, họ sẽ dễ rơi vào cho rằng những điều mình nói là đúng, là chân lý, và khó phát triển bản thân mình lên. Two of Wands ngược nói lên rằng sự phát triển vội vàng, bị chín ép, dàn trải. Người nông dân của Two of Wands mới trồng cây thôi, anh ấy quá vui vẻ với việc khả năng cải tiến dụng cụ hiện tại mà chưa tính tới có cả một quá trình dài mới


thu hoạch được. Có những thứ phải qua thời gian mới trả lời được, hồi bé biết tập N thì cho rằng phương trình vô nghiệm, lớn rồi biết thêm tập Z, tập Q, tập I, lớn hơn nữa thì thấy những bài toán mình học giỏi, mình phải cày cuốc từ bé hóa ra cũng không cần thiết lắm. Nhưng người ở Two of Wands nghĩa ngược dễ bị dừng lại ở tập N, họ bị độ trễ bởi sự thành công đến quá sớm. Tức là họ bị chính sự thành công quá khứ tạo sức nặng kéo lại. Điều họ làm không sai, nhưng thiếu đi sự từng trải.


Biểu tượng hoa hồng đỏ ở Two of Wands- Chúa tể Quyền lực (Jungkook) Trong lá bài Two of Wands mà trước kia mình từng rút về Jungkook ấy, có hình ảnh hoa hồng đỏ gắn trên một cái bệ. Hoa hồng bắt chéo với hoa huệ tây tạo thành một hình chữ thập. Và bài này mình chỉ định nói về hình ảnh cái bệ đó thôi. 1. Hoa hồng Hoa hồng là biểu tượng của bảo mật và bí mật. Thần mặt trời Ai cập Horus tồn tại trong văn hóa Hy Lạp dưới cái tên Harpocrates, "Dòng chữ tượng hình vẽ nên một cậu bé ngồi mút ngón tay. Người Hy Lạp coi đó như là đặt ngón tay lên môi, và vì vậy họ đã coi Horus là thần của sự im lặng và bí mật. Có một câu chuyện về Cupid đã tặng một bông hồng cho Harpocrates như một món quà cảm ơn vì đã không kể chuyện về mẹ mình Venus". Vì vậy, hoa hồng đã trở thành biểu tượng của sự bảo mật trong thế giới La Mã cổ đại. Trần nhà phòng ăn được trang trí bằng hoa hồng để nhắc nhở rằng họ đang nói chuyện dưới "sub rosa", dưới hoa hồng, những gì nói ở đây là bí mật. Trong Nine of Swords, hình ảnh cái chăn mang bông hồng phủ lên người cô gái ám chỉ "sự kín đáo, che giấu" Ở trong Two of Wands, sự xuất hiện hoa hồng thể hiện sự "giấu mặt" một cách khôn ngoan. Anh ta chẳng mấy khi thốt lên lời nói. Bạn thấy Jungkook xuất hiện nhiều, mấy khi bạn nghe thấy Jungkook nói? 2. Hoa hồng và hoa huệ tây - biểu tượng lưỡng tính Hoa hồng như mọi khi, biểu trưng cho sự nữ tính và trong Thiên Chúa, hoa hồng còn là biểu tượng của sự nam tính khi nó biểu trưng cho Chúa và sự hy sinh, biểu trưng cho sự trắc ẩn với nhân loại. Hoa huệ tây với nhụy thẳng đứng biểu trưng cho sự nam tính đồng thời cũng biểu trưng cho sự nữ tính khi gắn chặt chẽ với các nữ thần, đặc biệt là thần Hera(Hy Lạp) và thần Eostre (Bắc Âu và là vị thần của Lễ Phục Sinh). Khi Hoa huệ xuất hiện được coi như là sự ân sủng của thần linh. Hoa hồng của hoàng gia Anh và hoa huệ tây của hoàng gia Pháp,


Hoa Hồng gắn với nhiệt huyết và tình yêu đám cưới trong khi đó hoa Huệ tây gắn với nỗi ảm đạm và tang lễ. Ngang hàng về mặt trịnh thượng trong biểu tượng hằng ngày, đồng thời lại đối lập nhau mà gắn với con người lúc sinh ra, lúc chết đi, hoa hồng và hoa huệ là biểu trưng cho giọt trắng và giọt đỏ theo hệ Qabalistic. "Chúng mang ý nghĩa giả kim thuật đỏ và trắng, kết hợp lại tạo thành biểu tượng của sự thống nhất cuối cùng và giải pháp cho sự mất cân bằng." Nói một cách đơn giản, những người Two of Wands không nghiêng bên nào cả, họ làm được tất cả mọi thứ, họ là trạng thái cân bằng hoàn hảo. Một người đa năng tới nỗi, nếu nhóm thiếu Jungkook một ngày thôi, cơ hồ mọi thứ rời rạc và không thể gắn kết. Anh là người cười cũng hợp, khóc cũng xong, đánh đấm không tệ mà trị thương cũng tài. Hoa hồng ban cho anh lòng nhiệt huyết và hiếu chiến và hoa huệ tây ban cho lòng can trường và thuần khiết. Jungkook trong tập thể là người gắn kết lại với nhau, là điểm tương đồng với bất kỳ ai để mọi người xuýt xoa:" Anh nuôi em khéo nên giờ em giống anh. " 3. Cây thập giá Hoa hồng và hoa huệ tây bắt chéo nhau thành một cây thập giá cân. Hoa hồng ở đây là dấu hiệu bắt đầu của mùa xuân Không có gì lụi tàn ở Two of Wands, thanh xuân cứ chảy tràn và người này cứ như trẻ mãi vậy. Trong khi đó hoa huệ là biểu trưng của mùa đông. Mình nói Jungkook luôn là người khởi xướng, luôn là "begin", luôn là sự đảm bảo đầu tiên.Jungkook cũng là người kết thúc tất cả, là người cuối cùng còn ở lại. Khi mọi người bảo:"Jeon Jungkook, khởi đầu đi em", anh ta có mặt, "Jeon Jungkook, kết thúc tất cả đi" anh ta cũng có mặt. Anh ta không có kế hoạch rời khỏi hoặc lựa chọn, anh ta sẽ ở lại chơi trò chơi tới phút cuối. Thời gian chưa bao giờ là vấn đề với anh ta. Cây thánh giá cân tức là cả huệ tây và hoa hồng đều có tác dụng tương đương với anh ta. Nó cho thấy sự ổn định, là mọi thứ đang tồn tại, và là một biểu tượng của sự thanh thản. Hoa huệ tây gắn với lạnh, cung nước và hoa hồng đỏ gắn với nóng và cung lửa. Anh ta cứ vừa là nước vừa là lửa. vừa dễ cáu bẳn, vừa dễ mau nước mắt. Tâm lý không quá ổn định tuy nhiên không phải là điều đáng lo vì cân bằng lại khá nhanh. Đó cũng là dấu hiệu của Chiêm tinh, của vòng lặp thời gian, hết lửa lại nước luân phiên thay đổi. Two of Wands vẫn luôn là lá bài tốt vì thế. Anh luôn thuận lợi trên con đường đi của mình. Thay vì đối đầu vô ích hay lập luận trái chiều vô tích sự, sự giao thoa, bắt chéo giữa hai cây hoa là sự gặp nhau để bổ trợ cho nhau. Anh ta dễ học hỏi,


anh ta không chống đối hay thỏa hiệp 1 chiều, anh ta dễ bắt chước và phát triển mình mạnh mẽ hơn. Về năng lực, Jungkook giao thoa và chịu ảnh hưởng của cả lý thuyết lẫn thực hành từ các anh của mình mà không hề bị vấp váp như những người anh của cậu. Có lòng nhiệt huyết, có khả năng học hỏi và bắt chước, không bị giới hạn thời gian, mở rộng năng lực mình cả về chiều ngang lẫn dọc, thuận lợi trên con đường đi, nhược điểm duy nhất của Two of Wands là hơi ít nói và vô kế hoạch thôi, đã thích cái gì thì làm cho tới cùng, chơi game chết bao nhiêu lượt cũng mặc =)), Jungkook nhìn chung là thuận lợi về nhiều thứ, thuận lợi hơn Jin nhiều, rất nhiều.


Suga Queer Một trong những lá bài mình ấn tượng nhất trong Deviant Moon là Queen of Wands, với dáng người cao lớn, vững vàng và rực rỡ. Điều mà mình thích nhất ở lá bài là thể hiện sự lưỡng tính, nửa có ngực nửa không, nửa nam và nửa nữ. Đôi khi mình tự hỏi sao Queen of Wands mạnh mẽ thế, có phải vì để bộc lộ con người thật của mình mà cô ấy phải tỏ ra mạnh mẽ như thế không? Đôi khi giữa những cuộc nói chuyện nửa đùa nửa thật, bạn sẽ có thể nghe được những câu đại loại như: Nếu A công khai gay thì sao chị nhỉ? Có một điều là, cô gái, con mèo màu đen. Con mèo đen - Nếu nó sống ở châu Á, nó đen nữa cũng kệ nó, có khi nó lại được tôn thành thuốc bổ. Nhưng nếu nó sống ở Châu Âu, nó sẽ bị tiêu diệt vì bị coi là điểm gở. Việc giết mèo ở Châu Âu thời Trung đại đã đẩy Châu Âu vào lục địa đen khi dịch hạch do chuột lây nhiễm đã giết cơ man người. Thế thì, con mèo sinh ra màu đen đâu có tội. Cái tội là nó sinh ra là một nơi người ta kì thị mèo đen. Xã hội số đông sẽ tự đặt ra một số điều lệ hơi quái gở để củng cố địa vị và quyền lực của mình. Họ sẽ tấn công người yếu nhất, yếu ở đây là không vây cánh. Một mình. Và dị biệt. Thế thì A là gay thì sao, chẳng sao nếu A trong môi trường không làm sao và sẽ vô cùng có vấn đề ở môi trường kì thị. Nhưng dù thế nào cũng là vấn đề cá nhân của riêng ông ấy trong việc thích nghi với xã hội. Không sao đâu, có fan ủng hộ mà chị Nếu mỗi lời của anti là một vết cứa, từng sự chống đỡ của fan là một cái băng gạc, vết thương có thể cầm máu nhưng không thể ngừng đau. Thường shipper sẽ rất thích, mở mắt ra thấy OTP is real ở đời thực. Hãy nhớ rằng, chỉ nên mơ mộng thôi. Ở một nơi kỳ thị đồng tính thì việc A là gay chỉ là nỗi ác mộng của riêng ông ấy thôi.


V Bổ sung lá Devil Bốc được lá bài này cho thấy, nhiều khả năng trong tương lai bạn sẽ làm việc trong môi trường cần sự khéo léo, mềm mỏng như ngành quan hệ công chúng, marketing hay truyền thông. Để có được thành công trong các lĩnh vực trên, bạn cần kiến thức xã hội rộng, cách xử lý tình huống tinh tế và luôn nhẹ nhàng trong các mối quan hệ. Chính tính cách hay nóng giận của bạn sẽ là trở ngại cho sự nghiệp. Bởi lẽ, những ngành nghề đó thường xuyên yêu cầu bạn phải giải quyết tình huống khó khăn. Nếu lúc nào cũng dễ nổi cáu, nhiều mối quan hệ của bạn sẽ rạn nứt không lý do.


Sự ngọt ngào ngột ngạt Đôi khi mình ví fan như hoa sữa vậy. Nhiều quá thì nồng, có nhiều vấn đề, sự kỳ vọng chăm sóc của fan với idol là sự ngột ngạt vô hình. Như ta trong vỏ bọc yêu thương của người nhà vậy. Ôm quá cũng ngạt. Mà mọi người muốn hiểu thế nào thì hiểu. BTS chắc chắn là thay đổi, có lẽ những trò đùa sinh nhật không còn hợp nữa cho những ai ngóng trông, có lẽ họ cũng quen dần với những sân khấu lớn không nhìn rõ được mặt ai nữa, cảm ơn anh vẫn nghĩ cho fan dù chắc nhiều fan thuộc dạng autofan, autolike lắm. Nếu ai đó mụ mị mọi người là BTS không thay đổi, hay BTS vẫn như thế, tình yêu thương fan không thay đổi, thì xin lỗi đến da còn thay tế bào chết mỗi ngày, đó là lưỡi dao tẩm đường, liếm vào đứt lưỡi. Nghe như đứa nào đó đang ca tụng hoa sữa nồng nàn đêm đêm vì xưa nghe hát thế không cần biết hoa sữa nó đã nồng và phát triển vỡ kế hoạch thế nào. Việc chúng ta là thừa nhận sự thay đổi đó. Thế thôi. Mình là một bà già cầm chổi lục tung quá khứ. Thật tệ cứ mỗi lần thấy khoảng cách lại xa. Như một bà già bị vứt ở một nơi xó xỉnh nhìn những kẻ nào đó đi xa thật xa. Nhưng bà già này không muốn đổi thay. Bà vẫn muốn thích nói điều gàn dở, ưa nói ví von, hay đùa không ai hiểu gì. Thường thì bà im lặng, nhưng mà ở đây bà muốn nói, miệng lưỡi bà xoen xoét nhưng chắc chắn không có tâm địa gì.

Cơ mà, dù sau này, khoảng cách xa thế nào, bạn vẫn sẽ nhớ tôi chứ?


Sự tự do của người đọc sách Đọc sách rất tự do. Bạn không phải ép mình vào một khuôn mẫu mẫu mực nào cả vì sách cho phép bạn nghĩ là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra. Khi một cánh cửa đóng lại, theo cách xã hội này vận hành thì vẫn còn những cánh cửa khác mở ra. Đọc sách rất tự do. Nó giải thoát bạn tránh khỏi bị cuốn theo những cảm xúc tiêu cực thông thường. Quả táo rơi xuống đầu có thể khiến bạn bực tức, một số người thì than tí rồi quên, một số kẻ thì hậm hực, một số kẻ thì cười xòa cho qua, một số kẻ lôi cây cưa chặt cây táo vì nó tạo ra quả, quả rơi đầu mình đau, nhưng có người lại nghĩ ra đến trọng lực, đến vạn vật hấp dẫn thay đổi suy nghĩ của rất nhiều người. Đọc sách giúp bạn lớn hơn. Người đọc sách trong căn phòng bé nhỏ. Lại rất tự do. Họ tự do tưởng tượng. Tự do trong quan điểm. Tự do thoát khỏi những điều mà người ta cho là mình phải có hay phải đặt được. Tự do trong cuộc cách mạng nổ súng đặt nền móng cho nhân loại. Napoleon thuộc nằm lòng luật của người La Mã trước khi một bước lên làm hoàng đế nước Pháp, khi bị chê là lùn, tuyên bố rằng chiều cao được tính từ đầu lên trời. Bạn, không bị giới hạn bởi từ "lùn". Bạn biết là có nhiều từ hay ho hơn để nói về bản thân. Bạn biết cái điều gì nên tức giận theo đám đông hoặc là không. Một quả táo rơi xuống bạn có thể nghĩ về Vườn địa đàng của Adam và Eva, bạn có thể nghĩ đến nông sản ngoài chợ hàng Tàu tràn lan, bạn có thể nghĩ về lực hấp dẫn, đến bánh táo, đến người Việt bẻ táo tay không và bạn cũng có thể nghĩ đến một điều gì đó hoàn toàn mới mẻ thay vì có thể chỉ biết hậm hực vì quả táo rơi trúng đầu, hoặc chỉ biết nó dùng để ăn. "Tìm ra rồi" Người đọc sách reo lên, nhảy ra khỏi bồn tắm, chạy ra ngoài đường . Người tự do.


Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.