Destroy Monster | 1
Destroy Monster | 2
Destroy Monster | 3
Tôi chào đời năm 1994 và sinh sống ở Seoul cho tới khi được 4 tuổi. Mẹ và ba tôi đến mảnh đất Seoul với chẳng cơ nghiệp nào trong tay. Sau khi bươn chải được một thời gian, họ muốn ổn định cuộc sống và khi tôi lên 4 thì cả nhà đi đến quyết định chuyển đến Ilsan. Chính vì vậy, nhà của gia đình tôi hiện tại vẫn ở Ilsan. Kể từ lúc còn nhỏ tuổi, tính cách của tôi đã hướng về lĩnh vực văn học nhiều hơn là đối với khoa học và toán. Tôi rất có hứng thú với môn xã hội, tiếng Anh, với các ngôn ngữ và văn hóa. Ngay khi ở trường tiểu học, tôi đã mang trong mình thôi thúc mạnh mẽ bản thân phải viết nên những tác phẩm. So với các bạn đồng trang lứa, tôi đọc rất nhiều, đặc biệt là văn học cổ điển và tiểu sử các danh nhân. Tôi đã hỏi xin mẹ mua chúng cho mình, và tôi nhớ rằng bản thân đã mua một bộ sưu tập đầy đủ khoảng chừng 100 cuốn sách. Những ngày tháng ấy tôi đọc các tựa sách đang nổi tiếng lúc bấy giờ, nhưng việc lĩnh hội được chúng thật sự rất khác biệt, do thế tôi đã bất ngờ có cảm giác rằng mình nên đọc lại những quyển văn học cổ điển một lần nữa.
1
Cho đến khi âm nhạc chính thức trở thành một phần cuộc sống của mình, tôi đã chẳng làm gì ngoài học và chơi game trên máy tính. Nếu không chỉ biết chúi mũi vào mấy trò game trên máy tính kia, có vẻ như tôi đang làm được điều gì đó tương đối khác biệt rồi. Về cơ bản, đó là một cuộc sống no ấm đủ đầy. Mẹ và bố nuôi dưỡng rất tốt nên tôi đã chẳng biết lầm lạc là như thế nào. Tôi đã đấu tranh với mẹ rất nhiều về chuyện làm nhạc, nhưng hiện tại thì tôi đang thực hiện việc này một cách vô cùng nghiêm túc rồi nên dĩ nhiên bà thích điều ấy. Tôi từng làm không ít việc khá câu nệ chi tiết. Tôi hay nhận được những giải thưởng cho các bài thơ cùng bài viết của mình. Tôi thành thật tính đến chuyện sẽ trở thành một nhà nghiên cứu văn học nhưng lại có rất nhiều người đang làm công việc ấy rồi. Tôi cũng chẳng muốn sống một cuộc đời rủi ro mạo hiểm. Thế là tôi chỉ gắng chăm chỉ học hành, và may mắn thay tôi tiếp tục đạt được vị trí thứ nhất hay thứ hai, rồi tôi đã nghĩ về việc nên theo học quản trị kinh doanh hay theo con đường nghiên cứu văn học.
Giờ thì đã chẳng còn nữa, nhưng trước kia từng tồn tại một cộng đồng nơi những lính mới tay mơ có dịp gặp gỡ nhau. Nếu thứ hạng của bạn tăng lên, họ sẽ trao cho bạn những bằng chứng nhận làm quà tặng. Khi học lớp bốn, lớp năm tiểu học thì tôi chơi game nhiều lắm mặc dù thật sự rất muốn có được chứng nhận ấy (cười). Vào khoảnh khắc nhận được một chứng nhận tương tự như thế, tôi đã viết lên ngay những vần thơ trong hình dạng viên kim cương. Chân thành mà nói, nếu tôi nghiêm túc suy nghĩ về nó, thì nó không hẳn gọi là một bài thơ, nó chỉ là thứ mà tôi cố gắng nhồi nhét vào hình dạng kim cương mà thôi (cười). Nếu bạn được nhận danh hiệu 'Bài thơ tuyệt nhất của tháng' tận ba lần, và rồi bạn trở thành "nhà thơ mới", và rồi tôi đạt được sự công nhận bằng cách trở thành một nhà thơ mới trên phương diện ấy. Nếu trở thành một nhà thơ mới, bạn có được một bảng riêng biệt để đăng tác phẩm của mình lên. Và khi sở hữu bảng riêng như thế cho mình thì lượt xem rõ ràng sẽ cao hơn nhiều. Trong vòng một năm, tôi đã viết thơ và rồi thành một nhà thơ mới tiềm năng như thế. Tôi thắc mắc liệu
Destroy Monster | 4
nếu không phải khi những bài thơ ấy "gặp gỡ" với âm nhạc thì liệu những điều bản thân viết ra có thay vào đó trở thành lời hát hay không.
Vào năm 2006, tiền bối Epik High ra mắt "Fly" và giành thứ hạng #1 trên chương trình âm nhạc. Dĩ nhiên, trước đó thì ca khúc "Good Life" của Tiger JK hyung cũng đã đạt được #1, nhưng chuyện này hoàn toàn trái ngược với trào lưu hiện hành, một bài hát hip hop giành #1, và thật sự là ca khúc rất tốt. Cách sắp xếp trong rap của họ vô cùng tươi mới. Tôi kết thúc với suy nghĩ, “À, thì ra mọi người có thể kể câu chuyện của bản thân mình bằng cách này". Trong lớp của tôi có vài bạn thích rap, nhưng một người bạn thân với tôi từ khi 4 tuổi đặc biệt thích nó. Cảm ơn tới người bạn ấy, tôi đã nghe nhạc Garion và Outsider, cũng như những nghệ sĩ khác như Nas cùng Jay Z, và một cách nghiêm túc thì điều đó là một cú sốc. Tôi đã nghĩ, "Vậy ra có nhiều người kể câu chuyện bản thân họ bằng cách này, và những lời kể của các câu chuyện ấy có thể trở thành âm nhạc".
Có rất nhiều vấn đề có phần khó khăn tại trường tiểu học. Bởi vì một bạn gái mà tôi thích, bởi vì những bài kiểm tra cuối kì, bởi vì những kì nghỉ ngắn, bởi vì giữa tôi và mẹ đã xảy ra “chiến tranh”, vân vân và vân vân. Không quan tâm rằng bạn trẻ như thế nào, mức độ khó khăn của nó hệt như cho một người trưởng thành vậy. Tôi đã từng nghĩ những điều đó thật sự vô cùng khó khăn đối với mình, nhưng rồi tôi cảm thấy rất mạnh mẽ nhờ có sự an ủi mà ca khúc "Fly" mang lại. Tôi cảm nhận được sức mạnh ấy. Khác với những thể loại phổ biến như thơ ca hay ballad, rap chủ yếu là về sự tiến bộ không ngừng, và tôi thấy được sức mạnh to lớn từ chi tiết ấy. Nếu trước kia tôi lắng nghe chúng bởi những giai điệu thì từ khi kể từ lúc đó trở đi, tôi bắt đầu lắng nghe theo cả những ca từ nữa.
Chân thành thì, vào thời điểm đó, tôi thật lòng thích ballad nhiều lắm. Đó là thời mà phong cách hát như cao bồi rất phổ biến, và những người hát như thế rất ngầu. Nhưng thật sự tôi chẳng thể hát như vậy được, nên tôi nghĩ nếu mình thử rap, có lẽ một hướng đi sẽ mở ra trước mắt. Trong hiphop, những lời hát được viết ra như thể bạn dốc cạn tâm hồn mình vào đó. Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi khi xưa rất trẻ, thế là tôi đã hỏi thầy về điều đó. Thầy giới thiệu tôi đến với Eminem, và bảo với tôi rằng người như anh đã đạt được sự thành công trong việc kể lên câu chuyện của riêng mình. Mặc dù ca từ của Eminem không hẳn là những gì tôi nên nghe tại độ tuổi ấy, nhưng chúng ngầu vô cùng. Thế là tôi in những lời hát ra và bắt chước hát theo chúng mỗi ngày. Ngay cả khi đang tắm, tôi cũng làm thế. Tôi thích phiêu mình hát theo những lời ca ấy và còn biểu diễn cho các bạn xem, rồi tôi có cơ hội được biểu diễn tại những buổi concert vào các lễ hội của trường.
Vào năm 2007 tôi trở thành học sinh năm nhất trung học và bắt đầu tham gia những hoạt động cộng đồng lần đầu tiên. Đã có một cộng đồng hip hop chỉ dành riêng cho những người mới. Tôi thuyết phục mẹ mua cho mình một chiếc mic, tôi viết lời hát lần đầu tiên trong đời, Destroy Monster | 5
và tôi đã có bản thu âm đầu tiên bằng phần mềm mang tên Cool Edit. Tôi đã từng dành một chút thời gian nhìn lại những ca từ mình viết trong suốt khoảng thời gian ấy và hoàn toàn không hiểu được bản thân mình nói về điều gì nữa (cười). Tôi viết ra những từ ngữ và hiện tại tôi cũng không hiểu. Tôi nghĩ có lẽ mình đã nhìn thấy chúng trong một quyển sách nào đó và cứ thế viết ra. Tại sao một học sinh đầu cấp hai lại sử dụng những từ ngữ như "secondary" vậy nhỉ (cười), thế là tôi tìm kiếm ý nghĩ rõ ràng của từ ấy trong từ điển. Tôi nghĩ rằng mình muốn thể hiện những bài hát có phần nực cười kia sao cho thật ngầu. Tôi muốn trở thành một người sáng tác như Tablo hyung... Tablo hyung và MC Meta là hình mẫu lí tưởng của tôi. Lúc ấy, tôi nhận được khá nhiều sự chú ý ở cộng đồng hip hop kia. Vì vậy tôi đã thật sự nghĩ mình sẽ trở thành một điều gì đó thật lớn lao. (cười) Tôi có màn biểu diễn của riêng mình vào năm 2008. Sau sự kiện đó, tôi đã cố gắng cho UMF [1] nhưng thất bại, và cũng chính lúc ấy tôi nhận ra rằng tài thu hút khán giả không phải là tất cả để gây được ấn tượng mạnh.
Năm 2009, tôi tham gia thử giọng cho Big Deal Records. Tôi vượt qua vòng đầu tiên, và trong vòng thi thứ hai có 7 thí sinh, giữa những người thử giọng cùng tôi lần đó có Yammo và Samuel Seo. Khi ấy, nhiệm vụ là tổ chức một buổi biểu diễn với một nghệ sĩ, và tôi đã biểu diễn cùng Dead'P hyung. Nhưng lúc đứng trên sân khấu trình diễn, tôi đã quên sạch những ca từ của mình... Nhưng cũng bởi vì tôi còn trẻ, mọi người vẫn đối xử với tôi rất tốt, và vào lúc ấy, Sleepy hyung đến, anh cho tôi số điện thoại liên lạc. Sleep hyung thân với Pdogg hyung - người hiện nay vẫn sản xuất âm nhạc cho BTS. Ngay cả đến khoảng thời gian ấy, ba mẹ vẫn kịch liệt phản đối, nên tôi quyết định gác âm nhạc qua một bên và tâp trung vào việc học hành. Tôi cao trọc đầu và quyết định sử dụng khoảng thời gian vàng bạc của bản thân để học. Nhưng vào tháng Năm, tôi nhận được một cuộc gọi từ Sleepy hyung. Anh hỏi tôi rằng có biết ai tên Bang Shihyuk hay không, và tại thời điểm đó "Superstar K" cũng rất nổi tiếng. Anh bảo tôi "Người ấy đang chiêu mộ, em hãy thử một lần xem sao", và thế là tôi ngay lập tức tìm kiếm thông tin về người kia. Mặc dù trước đó tôi đã định rõ rằng mình cần tập trung vào việc học, nhưng tôi nghĩ bản thân mình muốn làm nhạc nhiều hơn bao giờ hết..
*Chú thích: [1] Viết tắt của Ultra Music Festival - một lễ hội âm nhạc điện tử ngoài trời được tổ chức suốt tháng Ba hàng năm tại thành phố Miami, Florida. Lễ hội được sáng lập vào năm 1999 bởi Russell Faibish cùng Alex Omes và được đặt tên theo album Ultra của Depeche Mode năm 1997. (Theo Wikipedia)
Destroy Monster | 6
Destroy Monster | 7
Tôi lần đầu tiên đặt chân đến nơi gọi là Gangnam mà mẹ tôi không hề hay biết, và ở đây có nhiều người ngầu lắm. Lúc đó tôi đã cạo trọc đầu rồi, thế là tôi đội một chiếc mũ New Era mà đi. Vào thời điểm ấy, nếu Bang PD-nim gợi ý tôi trở thành một idol, tất nhiên tôi sẽ không thực hiện nó. Bang PD-nim lên kế hoạch về một nhóm nhạc mang tên BTS mà không phải là nhóm nhạc thần tượng, nó có phần giống với 1 team [2] hơn. Ông muốn tập hợp những người trẻ và thành lập một nhóm nhạc có thể rap. Tôi đã nói mình có thể làm điều đó và rồi về nhà. Trong tôi có đôi chút lưỡng lự, nhưng tôi vẫn nói ra ngay lập tức rằng mình có thể làm được. Ba tôi có thiên hướng bẩm sinh muốn làm nghệ thuật từ rất lâu rồi, và tôi nghe được rằng bởi vì sự phản đối từ bà nội mà ông bắt buộc phải tập trung học tập thay vào đó. Có lẽ vì ông nhớ lại khoảng thời gian kia nên đã không phản đối lựa chọn của tôi quá gay gắt, nhưng mẹ can ngăn tôi. Thêm nữa, ngay lúc ấy, tôi nhận được kết quả thi thử rằng mình nằm trong top 1% quốc gia. Đối với tôi, khoảnh khắc ấy vô cùng xúc động theo cách riêng của nó. Tôi nhớ rằng mẹ đã hỏi mình tại sao lại lựa chọn một con đường không chắc chắn đến thế trong khi tôi giỏi trong việc học hành như vậy.
2
Khi đó tôi đã không có cơ hội để cho họ thấy âm nhạc hay những ca từ mình viết lên. Cho nên có vẻ họ không tin tưởng vào tôi. Vào lúc ấy - khi còn phải đi học - tôi đã viết lời hát một cách bí mật lên một mẩu giấy kẹp trong sách, và lúc bị bắt gặp tôi đã bị rầy la. Mẹ thường thể hiện ánh nhìn không hài lòng, còn hiện tại mỗi khi nghĩ về nó, những từ ngữ mà tôi nói với mẹ lúc ấy thật sự tồi tệ vô cùng. Tôi bảo rằng điểm số của mình đứng hạng 5000 trên toàn quốc, nhưng công ty này nói tôi có rất nhiều tài năng, và cho dù tôi có học nhiều ra sao thì vẫn luôn luôn ở vị trí thứ 5000 mà thôi, nhưng người có tiếng tăm kia khẳng định tôi có thể đứng #1 nếu rap. Tôi đã hỏi mẹ, "Mẹ, mẹ mong muốn có một đứa con trai đứng đầu hay một đứa con trai xếp hạng thứ 5000 ạ?" và cuối cùng mẹ đã cho phép tôi.
Sau một khoảng thời gian sống và di chuyển qua lại tới Gangnam cho cuộc sống thực tập sinh của mình, tôi đã chuyển tới kí túc xá vài tháng kế tiếp. Kể từ khi ấy trở đi, tôi tiếp tục sinh sống tại Gangnam. Trong khi ở đây, tôi đã thấy rất nhiều những điều tốt đẹp và gặp rất nhiều người thú vị. Tôi làm thực tập sinh trong khoảng ba năm. Suốt ba năm ấy, thị trường âm nhạc có sự thay đổi và điều mà Bang PD-nim mong muốn cũng thay đổi theo, cuối cùng tôi vẫn nhảy và trở thành một idol - người luôn phải gắn liền với những màn biểu diễn. Vào thời điểm đó, việc này khiến tôi cảm thấy áp lực nhiều lắm, và nó cũng rất khó khăn khi tôi có cái suy nghĩ rằng mình đang sống một cuộc đời giả tạo theo ai đó. Bởi điều mà tôi muốn làm không phải là như thế này... nhưng lí do khiến tôi trụ lại cho đến cuối cùng là bởi Bang PDnim đã nói với tôi rằng ông sẽ tạo điều kiện để tôi tiếp tục làm nhạc. Ông hứa rằng sẽ để tôi làm ra thứ âm nhạc mà tôi đã viết nên, không phải thứ âm nhạc được viết bởi những người khác, thế nên tôi chẳng cách nào rời đi được nữa. Tôi đã từng thử rời đi một lần rồi, nhưng chỉ vỏn vẹn được ba tiếng đồng hồ thì bị thuyết phục và trở lại. (cười)
Destroy Monster | 8
Ba năm đó trôi qua với danh nghĩa thực tập sinh là khoảng thời gian quý báu với tôi, tôi đã ở lại công ty và sau đó debut như một phần của BTS. Tôi cho ra mắt mixtape của riêng mình năm ngoái, và bây giờ đã chính xác được một năm kể từ khi ấy. Tôi chắc chắn tất cả những nhạc sĩ đều như thế này cả, mặc dù vào lúc ấy tôi cho ra mắt mixtape với sự chắc chắn và tự tin đầy mình, nhưng giờ khi nhìn lại một năm đó, có rất nhiều những điều khiến tôi khá xấu hổ và nuối tiếc. Tôi đã nghĩ mình cần phải ra mắt mixtape trước cả khi debut kia, nhưng hai năm sau khi nhóm debut tôi lại quá bận rộn. Tôi không nghĩ mình khi trước lại sống một cách điên cuồng như thế. Và cũng chỉ có lúc ấy tôi nhận ra rằng bản thân mình có thể chịu đựng một cuộc sống như vậy.
Toàn bộ những ca khúc trong mixtape mất khoảng tầm bốn hay năm tháng để hoàn thành. Trong khi nhóm đang có một khoảng thời gian nghỉ ngơi, tôi làm việc và phát hành nó. Bởi vì đó là một mixtape, tôi đã làm việc và cho ra mắt nó mà không mang theo bất kỳ gánh nặng nào. Tôi chọn những ca khúc mình yêu thích, và đề cập đến rất nhiều những chủ đề khiến tôi suy nghĩ vào nhiều thời điểm khác nhau. Tôi viết rất nhiều về sự giận giữ và cơn thịnh nộ mà bản thân trải qua, nhưng giờ đây khi nhìn lại nó, chúng không phải là những ca khúc mang 100% dấu ấn của tôi và có rất nhiều phần thật sự còn rất non nớt. Mặc dù chỉ mới một năm về trước thôi, nhưng quả thật tôi thấy mình non trẻ quá. Công ty cho tôi quyền tự do làm hầu hết những gì tôi muốn, nhưng kể từ lần đầu tiên làm vậy, tôi nghĩ tôi đã thực hiện nó mà không dựng xây trong mình một bức tranh tổng thể. Tôi có sự tự tin khi ấy, tuy nhiên thời gian trôi qua và có vẻ như tôi lại ngày càng trưởng thành hơn. Điều thật sự thú vị là, mixtape của tôi đã được đề cập tại thứ hạng #48 trên danh sách "50 Album Hip Hop xuất sắc nhất năm 2015" của Tạp chí SPIN. Tôi cũng nhận được một vài sự chú ý đến từ DJ Booth. Ở bất kì mức độ nào, tôi cũng rất hạnh phúc và biết ơn tới những người đã chú ý tới âm nhạc của mình bởi nó đã vượt qua được rào cản ngôn ngữ. Đó là một trải nghiệm tốt, và tôi muốn nó ít nhất cũng để lại được một vài ý nghĩa, tới mức độ để những người yên mến tôi tin tưởng tôi phần nào.
Hiện tại thì tôi đang làm việc với mixtape thứ hai của mình, và có vẻ như tôi đã chạm tới giới hạn bản thân rồi. Tôi nghĩ rằng việc sử dụng những ca khúc mà những người khác đưa cho chính là một hạn mức trên câu chuyện kể của chính mình, vì vậy mà những ngày đó, với trái tim như trở về năm 2007, tôi bắt đầu tạo beat. Vào lúc này, khi tôi cho ra mắt mixtape, tôi muốn nó trở thành gì đó được tạo nên bởi bản thân mình. Một cách chân thành, những tháng ngày thực tập sinh là những năm tháng tăm tối của tôi. Zico hyung đã từng nói với tôi vài điều như thế này. Rằng anh đã luyện tập sản xuất rất nhiều. Vào lúc ấy tôi đã nghĩ rằng rapper chỉ cần rap tốt là được. Và sản xuất thì nghiêng về mặt kĩ thuật rất nhiều, tôi thiếu những hiểu biết và cũng không thích lắm các loại máy móc nên tôi thật sự không thích việc đó. Tôi học trong khoảng một tháng rồi sau đó liền từ bỏ. Giờ thì tôi cần điều ấy một cách sâu sắc, cái cần của một người khát khô đã bán hết tất cả những tốt đẹp mình có [3]. Biết ơn làm sao bởi vì tôi đã nghe nhạc rất lâu, tôi có những cảm nhận riêng, nhưng tôi lại không biết bản chất thực của nó, chính vì vậy mà tôi giờ đang gặp khó khăn. Nếu tôi chú ý đến khía cạnh sản xuất hơn một chút trong suốt những ngày tháng thực tập, tôi nghĩ điều này sẽ dễ dàng hơn. Destroy Monster | 9
Dù sao thì, bởi vì tôi đã nghỉ ngơi khá nhiều vào lúc ấy nên có điều gì đó khiến tôi của bây giờ cảm thấy thoải mái. Tôi đang làm việc với những suy nghĩ như vậy trong tâm trí.
Kể từ khi còn trẻ, tôi đã thích đứng trước mặt những người khác và nhận lấy sự chú ý từ họ. Dù sao đi chăng nữa, tôi không tài nào nắm giữ được sự chú ý ấy thông qua khả năng thu hút đám đông của mình. Tôi mang phong cách của một người làm nên mọi chuyện từng bước một, dốc sức cho chúng và rồi thể hiện chúng một cách thật cẩn thận. Bởi vậy, có những thời gian tôi cảm giác mình xa vời với chính cái tên của bản thân. Tôi mang trong mình mối quan hệ yêu-ghét với nó. Tôi không lấy cái tên này bởi vì mình có một vài giá trị tuyệt vời. Bài hát từng rất nổi tiếng khi tôi còn là thực tập sinh là "Rap Genius" của SanE hyung. Trong bài hát đó, có một đoạn như thế này: "Hãy gọi tao là rap monster, bởi tao rap không ngừng nghỉ" (call me rap monster, cuz I rap non-stop). Những từ ngữ ấy để lại trong tôi ấn tượng vô cùng mạnh mẽ. Tôi đã lấy phần đó và viết nó vào cùng những ca từ của bài hát khi đó đang được mình sáng tác, nhưng nó lại bị mất tiếng ở một vài vị trí lạ nên chỉ có "rap monster" là được bật ra. Có lẽ bởi vì công ty nghĩ cái tên ấy hài hước, họ bắt đầu gọi tôi như vậy để trêu đùa. Sau đó, vào khoảng thời gian trước khi debut, quyết định về nghệ danh của chúng tôi cũng đến, và nó trở thành nghệ danh của tôi. Mọi người thường hiểu sai rằng tôi là Rap Monster bởi tôi rap như quái vật vậy. (cười) Nhưng thực tế thì khác, nó rất tự nhiên thành nghệ danh của tôi bởi những từ ngữ trong ca khúc tôi đã viết, và cũng là bởi vì những động lực tôi cảm nhận được từ bài hát của SanE hyung.
*Chú thích: [2] Là một nhóm nhạc hip hop Hàn Quốc gồm có bốn thành viên là Oh Jinhwan, Park Hongjun (được biết đến với nghệ danh Teddy Park), Song Baekyoung và Im Taebin (được biết đến với nghệ danh Danny). (theo Wikipedia) [3] Một cách nói phổ biến, nó có nghĩa là nếu bạn không chuẩn bị chuyện đó trước thời hạn, sau này bạn sẽ thấy bản thân mình vật lộn để giải quyết ra nó.
Destroy Monster | 10
Destroy Monster | 11
Nếu mọi người hỏi trong tôi hip hop là gì, thì giờ đây tôi có thể nói ra rồi. Một việc tôi thích, một trong những thứ tôi thích, "một trong chúng" và "những điều tôi quý trong nhất.". Không nhiều hơn và cũng chẳng ít hơn, trong khoảng đó. Ở nhiều khía cạnh liên quan, có thể mọi người nói, tôi không có chút hiểu biết hay tôn thờ nền văn hóa này, thì tôi cũng không thể làm gì cả; vì đó là điều tốt nhất tôi có thể thực hiện được. Tôi thích và quan tâm đến nhiều thứ. Đầu tiên hiển nhiên là âm nhạc, tiếp đến là thời trang, du lịch và sách. Đó là bốn thứ tôi yêu, và trên tất cả là hip hop. Tôi rất thích thời trang, nếu tương lại tôi có phá sản, thì chắc hẳn là tại quần áo rồi (cười). Tôi mua chúng cực kì nhiều. Và vì một vài lí do nào đó, phong cách tôi chuộng nhất, gần như phát cuồng là dark-wear, và chúng khá đắt đỏ. Tôi thuộc kiểu người tiêu tốn rất nhiều tiền của vào quần áo, vì tôi sẽ mặc chúng thật lâu, hoặc đơn giản đó là một cách hay để giải tỏa stress, tôi nghĩ vậy. Tôi không có nhiều thời gian để mua đồ, thật sự rất tiếc. Tôi cũng chẳng thể đi chơi xa, nên tôi chỉ thường hay lui tới những đia điểm gần xung quanh, đảo Nami, Jungdongjin, hoặc Chuncheon. Tôi đi đó một mình, để mở rộng vốn kiến thức và tìm kiếm nguồn cảm hứng riêng.
3
Có lẽ hơi ngạo mạn, hoặc có chăng là ảo tưởng, nhưng tôi cố giao tiếp với người hâm mộ bằng thứ âm nhạc tôi thích, hoặc những rapper tôi hâm mộ. Không phải tôi đang thỉnh cầu sự thấu hiểu đâu; đúng hơn là, bởi vì có một số người nói rằng họ bắt đầu nghe hiphop vì tôi. Đó không phải bởi vì tôi cố gắng hay gì cả, chỉ là người hâm mộ đó bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với hip hop, hoặc là một rapper nào đó và họ quyết định sẽ tham dự concert của một nghệ sĩ khác chẳng hạn. Tôi nghĩ về nó, như thể bản thân đã đóng góp một phần, một phương thức mới vào cả một nền văn hóa. Tôi khá đắn đo khi nói ra điều này, nhưng thật lòng mà nói, có rất nhiều fan đang nghe hip hop, nghe rap, vì tôi...rõ ràng có rất nhiều người bắt đầu cảm thấy hứng thú với nền văn hóa này, hoặc trực tiếp, hoặc vòng vèo hơn một chút. Thậm chí chỉ cần họ để tâm đến nó một chút thôi, tôi cũng cảm thấy thật sự rất biết ơn. Tôi thật sự rất thích nền hip hop tại Hàn Quốc. Garion, Verbal Jint, P-Type, Soul Company, Supreme Team..Tôi trưởng thành từng ngày bằng cách theo dõi những người anh tuyệt vời như thế, và tôi nhận lại nguồn cảm hứng vô tận từ họ.
Những ngày gần đây tôi suy nghĩ về rất nhiều thứ, và tôi nghĩ mình nên tìm hiểu sâu hơn về những người xung quanh, nghĩ về họ, để tâm đến những nỗi bất an của họ. Vì những điều đó ngự trị trong tâm trí tôi, càng nghĩ về nó nhiều bao nhiêu thì tôi càng muốn thổ lộ ra bằng hết. Nghe thật kì lạ. Hip hop đâu phải là như thế. Thật sự, khi tôi trả lời cuộc phỏng vấn này, tôi khá đắn đo về những điều mình sẽ làm. Nó đứng đắn, và tôi bắt đầu nó bởi lòng yêu thích chân thành. Có người hỏi tôi thế này, liệu có hay không sự dung hòa giữa "thuần hip hop" và "idol", đây có lẽ sẽ là một cuộc nói chuyện dài. Tôi thật sự rất yêu thích dòng nhạc này. Cảm tưởng rằng mình cứ thế bước đi với lời tuyên ngôn rằng "Đây mới chính là tôi, và thứ tôi đang cống hiến từng giây chính là Hiphop từ tận tâm can". Có những quá khứ đã mờ nhạt và tôi chẳng có cơ hội được hiểu hết về chúng. Khó khăn thì vẫn vậy, ngày một chồng chất, Destroy Monster | 12
nhưng dù thế nào thì tôi chỉ muốn nói rằng "Tôi thật sự muốn cháy cùng hiphop, tôi yêu chúng thật sự và sẽ rap bằng tất cả nhiệt huyết của cuộc đời mình".
Tôi đã thử tưởng tượng về hình ảnh của bản thân 5 hay 10 năm sau nữa, 5 năm về trước, khi mà tôi vẫn còn là một thực tập sinh, và cũng đã 10 năm trôi qua kể từ lần đầu tiên tôi tiếp xúc với hiphop. Đó có lẽ là một bước khởi đầu quyết định cuộc đời tôi, và bản thân mà tôi nghĩ tới hoàn toàn khác với những gì "tôi" có ở hiện tại. Nên sau quãng thời gian dài cố gắng duy trì cái "tôi" mình tưởng tượng ra, tôi nhận ra điều này hoàn toàn vô nghĩa. Tôi có cho mình những cấu trúc mơ hồ, nhưng lại chẳng muốn cố gắng chạy theo nó và thà rằng tôi cứ sống dựa vào thực tại. Tôi mong rằng mình có thể thuyết phục bản thân, và rồi tôi sẽ trở thành một cá thể biến những yếu đuối trở nên tích cực hơn. Thời gian trôi qua và tôi cảm thấy ngày một nhiều hơn cái cảm giác mình đang đánh mất niềm tin của bản thân. Vì vậy, tôi mong trong tương lại mình sẽ tìm lại niềm tin đã mất. Nên 5 hay 10 năm nữa, tôi chỉ mong bản thân có thể trở thành một chàng trai tự tin vào những gì mình có, trong sạch và vững chắc.
Dạo gần đây tôi có đọc cuốn "The Stranger", và có điều này, Albert Camus đã nói rằng, "Thứ nghệ thuật đỉnh cao là nghệ thuật im lặng. Bỏ lại đó một khoảng trống và để con người ta tự đến đó lấp đầy; đó mới là nghệ thuật chân chính." Và tôi hoàn toàn có cùng quan điểm. Rap là thứ gì đó tạo cảm giác ta đang kể cho người nghe một câu chuyện, thật chi tiết, nhưng sau khi vướng vào đó một thời gian dài, tôi mới nhận ra môt viễn cảnh khác. Không phải "Tôi sẽ thay đổi cả thế giới này! Tôi kể người nghe chuyện của chính tôi, rồi tôi sẽ truyền tải đến họ hi vọng và ước mơ lớn lao!", chỉ cần họ lắng nghe ca khúc của tôi, và chúng để lại chút gì đó ấn tượng trong họ là quá đủ. Nếu tôi có thể để lại một dấu tích trong cuộc đời người khác, dù chỉ trong thời khắc nào đó, có phải là đã hoàn thành nghĩa vụ của âm nhạc rồi đúng không?
Mặc dù văn hóa và cảm xúc của mỗi người là khác nhau, những dù sao vẫn còn đó một sức mạnh có thể băng qua sự tàn phá của thời gian. Tôi nghĩ con người ta dù sống ở bất kì thế hệ nào cũng có những xúc cảm cần sẻ chia. Vậy nên nếu chúng ta có cơ hội được bộc bạch tâm tư, chúng ta sẽ chớp lấy ngay. Nếu tôi có những thiếu sót và hi vọng của riêng bản thân tôi, người khác cũng sẽ có cách để chấp nhận nó. Tôi cho rằng không nhất thiết phải tạo ra cái ranh giới của việc truyền tải một thông điệp làm gì. Có một câu nói của Camus mà tôi rất thích, rằng có rất nhiều câu chuyện giấu mình sau những phép nói ẩn dụ và câu chuyện muôn hình vạn trạng khác. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, về tương lai. Thay vì cứ cố gói ghém câu chuyện của mình lại để truyền đạt cho mọi người, thà rằng tôi cố gắng làm việc chăm chỉ để quên đi nó thì hơn. Trong tương lai, tôi sẽ nỗ lực không dông dài nữa, nhưng vẫn phải thật súc tích. Tôi từng nghĩ mình sẽ viết ra 16 từ, rồi đưa vào bài hát nhiều hơn 16 từ đó; nhưng bây giờ thì tốt hơn là viết bằng đấy, nhưng sẽ giảm dần lượng từ đó đi.
Destroy Monster | 13
Tôi có rất nhiều điều muốn thực hiện. Thậm chí dạo gần đây tôi còn tập hát nữa (cười) Không đùa đâu, đôi khi tôi thậm chí còn hối tiếc về việc đã chọn tên là Rap Monster. Nếu đọc sách của Camus sớm hơn, có lẽ tôi sẽ không chọn cái tên Rap Monster này đâu. (cười). Gần đây hầu như tôi chỉ ghi là "Rap Mon" hoặc "RM", Thật đấy, chắc tương lai phải đổi tên thôi. (cười) Nếu sự thật ấy có đến, mọi người có thể nghĩ rằng tôi đã hoành thành được cam kết đã đề ra nha. (cười) Sẽ tốt hơn nếu 5 hay 10 năm nữa, mọi người có thể nhìn thấy tôi và nghĩ, "cậu ta đã muốn làm rất nhiều điều, và cậu ta hoàn thành nó rất tốt.". Mặc dù trông khá hỗn độn, nhưng không phải là cám lợn đâu, nó ngon như budae jjigae [4] vậy đó. Tôi có nhiều tham vọng, nên không biết liệu tôi có thể tập trung vào một việc không. Tôi cũng không biết nữa. Đó có thể trở thành một tội lỗi, hay biến chất thành thứ gì đó khác, những có lẽ cách cân bằng chúng phụ thuộc vào chính tôi. Tôi vẫn đang luyện tập để tìm kiếm chúng. Tôi muốn mài bóng nó, chắt lọc, để cho mọi người thấy đâu mới là bản chất của kim cương. ngày 2016.3.18 tại Seoul Nonhyeon-dong Big Hit Entertainment office
*Chú thích: [4] Budae Jjigae còn có tên gọi khác là “soup quân đội” vì món này được sáng chế từ cuộc chiến tranh Hàn Quốc. Trong điều kiện khan hiếm về thịt, người dân đã tận dụng những miếng thịt và xúc xích còn sót lại của các doanh trại, đem hầm để lấy nước soup, cái tên đó vì thế mà ra đời.
Destroy Monster | 14
Destroy Monster | 15
Albert Camus, một nhà văn Pháp được Namjoon đề cập đến trong phần III cuốn 힙합하다. Tuy nhiên, ông không phải một nhà văn chuyên nghiệp mà là một triết gia, tư tưởng hiện thực gắn liền với chủ nghĩa "hiện sinh". Đạt giải Nobel Văn học năm 1957, những sáng tác của ông đã "đưa ra ánh sáng những vấn đề đặt ra cho lương tâm loài người ở thời đại chúng ta". (chủ nghĩa "hiện sinh": chủ nghĩa xuất hiện hậu kì nghệ thuật hiện đại, bàn về cảm thức của con người, về cuộc sống, nhận thức và suy nghĩ của con người về hiện tại.)
Tác phẩm "The Stranger" là tác phẩm đầu tay của ông, đây là một tác phẩm lạ thường nói về một người đàn ông Pháp bị bệnh tâm thần, người mà cuối cùng đã bị tống giam vì tội giết người (đúng hơn, là ngộ sát), và ngồi chờ bị hành hình. Cho đến những phút cuối cùng của cuộc đời, người đó vẫn xa lạ với thế giới, với chính bản thân mình. Một người đã góp công lớn vào việc thể hiện tư tưởng về chủ nghĩa "hiện sinh" của Albert Camus.
o Trong tác phẩm, tác giả muốn thể hiện 3 lớp nghĩa chính: Giai đoạn 1: Vô thức (Unconsciousness) Ở giai đoạn này, nhân vật chính Meursault sống một cuộc đời vô cảm. Một cuộc đời không tôn giáo, không cảm xúc, không quan tâm đến bất kì điều gì trên đời, mọi thứ thụ động và nhàm chán, sắp xếp một cách máy móc. Cuộc đời anh ta chỉ chạy theo những ham muốn vật chất: ăn, rượu, tình dục, thuốc,..Xung quanh anh ta, đời chỉ toàn phi lí: khổ đau, bệnh tật, tuổi già..
Giai đoạn 2: Tỉnh thức (Awakening) Giai đoạn tỉnh thức diễn ra sau khi Meursault ngộ sát một người Ả Rập và bị biệt giam. Trong nhà tù biệt giam, anh ta nhận ra một chuỗi các phi lí của cuộc đời mình. Chỉ vì lóa mắt mà giết chết người, thể nhưng anh ta lại bị đẩy vào con đường tù tội. Dưới cái bành trướng của xã hội đương thời, những kẻ điên như anh ta không có được tiếng nói. Dù là ngộ sát, nhưng vì anh ta không tin vào Chúa trời, tòa án đã gán cái mác "con quỷ thiếu đạo đức" lên Meursault và kết tội tử hình.
Giai đoạn 3: Nổi loạn (Revolt) Đây là giai đoạn cuối cùng, sau khi nhân vật Meursault đã có nhận thức về cuộc đời. Anh ta thấy sự đời vô nghĩa, và cách duy nhất để con người chống lại sự phi lý của cuộc đời ấy là nổi Destroy Monster | 16
loạn. Khi nằm trong nhà giam, anh ta suy nghĩ nhiều về ý nghĩa của cuộc sống, những sai trái của quy ước xã hội, anh ta cho rằng lý thuyết về "kiếp sau" chỉ là một niềm hi vọng. Anh ta nhận ra mội sự trên đời đều dẫn về cõi vình hằng. Và là một kẻ không có hi vọng, anh ta nghĩ rằng mình đang có một thứ hạnh phúc, và nhận thức rằng hạnh phúc duy nhất dành cho con người, đó là sự đánh giá một cách ý thức "cái tại đây và cái tại ngay lúc này" và hơn cả là phải nổi loạn chống lại cái phi lý
o Qua đây, tác giả Albert Camus muốn thể hiện một tư tưởng mở đầu cho những lí thuyết về chủ nghĩa hiện sinh, "Phi lý của nghịch lý" Con người sống chống lại những điều phi lý, chính là nghịch lý. Cuộc sống của một chiều vô thức, đến khi gặp những bước ngoặt vô lý khiến con người ta phải thức tỉnh và nhận thức rõ hơn về những điều phi lý ấy. Đó là năng lực nhân từ vô cùng của Camus với đời sống vô nghĩa lý này. Camus đặt nhân vật của mình vào một sự phi lý, đẩy họ đến bi kịch, nhưng ông đã đưa lại cho họ những nhạy cảm đẹp đẽ để tìm kiếm được niềm hạnh phúc giữa cái hố thẳm tuyệt vọng của đời sống. Ông thấu hiểu “tuyệt vọng là thực tại sâu xa nhất của con người”.
The end.
Destroy Monster | 17
Destroy Monster | 18
Destroy Monster | 19