những điều dễ chịu

Page 1

những điều dễ chịu

cuốn sách của tất cả chúng ta


thank you note


Bạn thân mến, Thế là chỉ một tuần sau khi mình thông báo về dự định làm cuốn ebook “Những điều dễ chịu” để chia sẻ với mọi người trong mùa cách ly tại nhà, cuốn ebook đã chính thức thành hình với sự giúp sức của tất cả các bạn. Đều đặn mỗi ngày, mình nhận được email chia sẻ bài viết của rất nhiều bạn khác nhau. Không chỉ ở trong nước mà còn ở nước ngoài. Không chỉ từ những bạn đã quen với việc viết lách và chia sẻ trên mạng xã hội mà cả từ những bạn chưa bao giờ đặt bút viết bất cứ điều gì. Tất cả đều vì mục đích lan toả những điều nhỏ bé tích cực trong mùa dịch khó khăn này. Cảm ơn Mỹ Trinh, Thảo Vân, Lam Hiền, Hamlet, Phượng Khuất, Na Đặng, Hồng Nhung, Hiền Thu, Nguyễn Thư, Linh Nguyễn, Phương Nguyễn, Maria, Nhung, Thu Hương, Chi, Minh Anh, Nhi, Hà Xuyên, Trang Vũ, Trân, Quỳnh Anh, Màu, Mèo, chị Lynh Miêu và chị Fuyu đã đồng hành cùng mình trong dự án sản xuất ebook lần này. Cảm ơn Na đã chủ động đề xuất và hỗ trợ chị trong toàn bộ quá trình soát lỗi chính tả cho các bài viết. Nếu không có mọi người, cuốn ebook “Những điều dễ chịu” này không bao giờ có thể hoàn thành được. Cảm ơn team Bloom Books, Nguyên Bảo và rất nhiều bạn khác, dù không trực tiếp viết bài cũng đã hỗ trợ chia sẻ thông tin đến nhiều bạn trẻ hơn nữa, để cuốn sách dù chưa ra đời cũng đã ít nhiều hoàn thành sứ mệnh của mình, đó là truyền đi thông điệp tích cực. Mình nhớ có một câu nói như thế này, “Nếu bạn muốn đi nhanh, hãy đi một mình. Nếu bạn muốn đi xa, hãy đi cùng nhau!”. Nhờ có mọi người, cuốn sách này đã được hoàn thành trong thời gian rất ngắn và chứa đựng trong đó là rất nhiều điều giản dị, nhỏ bé đời thường nhưng lại chất chứa bao nhiêu nhắn gửi về thông điệp sống tích cực và hạnh phúc trong cuộc sống. Đây là cuốn sách của tất cả chúng ta, dành cho tất cả chúng ta. Mình mong bạn sẽ tìm thấy niềm vui khi đọc nó. Thương yêu bạn, Mình. Dung Keil Góc nhỏ của Cây


“Điều gì bạn có thể làm để cuộc sống dễ chịu hơn?” Mình bắt gặp câu hỏi nhỏ này trên trang Góc nhỏ của Cây của chị Dung Keil và bỗng thật muốn trả lời câu hỏi này. Thứ đầu tiên mình nghĩ đến là “bộ sơ cứu Hygge” của bản thân. Đây là một gợi ý mình cực kỳ thích từ cuốn “Cảm giác Hygge” của tác giả Meik Wiking. Đó có thể là một chiếc hộp nhỏ chứa những thứ giúp tâm trạng bạn khá lên rất nhiều – một thanh sô cô la, cuốn album chứa những kỷ niệm đẹp, cuốn sách lần nào đọc bạn cũng cười khúc khích, list nhạc toàn những bài siêu dễ chịu. Đơn giản vậy thôi nhưng có tác dụng lắm đó. “Bộ sơ cứu Hygge” của mình không thể thiếu được những người bạn mà lần nào nói chuyện mình cũng thấy vui hơn rất nhiều. Có thể là chỉ nói chuyện linh tinh nhảm nhí thôi, có thể vấn đề của mình vẫn chưa thể giải quyết được, nhưng mình được lắng nghe, được trò chuyện, và được kết nối. Bạn biết đó, cái cảm giác cùng ngồi luyên thuyên về cả thế giới này với một ai đó, nói xấu cả thế giới này cũng với một ai đó. Thật tuyệt mà, phải không? Mình sẽ đọc, đọc và đọc. Đọc sách, đọc blog, đọc những bài viết trên Facebook, bắt gặp một câu hỏi hay và đọc các câu trả lời trên mạng. (Hmm, thôi thú thực là mình ít khi đọc sách mà thường đọc các bài viết trên mạng hơn – nhưng mình thích cảm giác phát hiện ra một điều gì đó thú vị và hay ho). Mình sẽ thay một bộ chăn ga gối sạch, dọn nhà, lau sàn thật sạch. Không gian sống


thoáng đáng khiến mình dễ chịu hơn rất nhiều. Mình sẽ nuông chiều bản thân một chút: Để điện thoại ở chế độ không làm phiền và ngủ một giấc liền mạch. Binge-watching series phim yêu thích. Đi ra hàng gội đầu hehe (mình thậm chí có một cái quỹ là quỹ gội đầu cơ!) Mình sẽ tô son, thử một outfit mới thật xinh và tự ngắm nghía bản thân trong gương, dù chẳng đi đâu cả. Nhưng nhìn thấy bản thân tươi tắn là một kiểu rất dễ chịu. Một đôi lúc, nếu buồn quá và có thể khóc được thì mình sẽ khóc. Thực ra khóc thì mệt lắm, mũi nghẹt hết cả lại và hai mắt sẽ sưng lên, nhưng nó sẽ giúp mình giải tỏa được một chút cảm xúc. Và giúp mình biết thành thật với những nỗi buồn của mình, cũng là một kiểu dễ chịu. Thật ra thì, những điều dễ chịu ấy mà, có ở khắp xung quanh. Chúng có thể ở những hình dạng khác nhau: chai rượu sochu vị cam, một buổi tối gió mùa bỗng về lạnh thật là lạnh, chú mèo lông xám biết dụi dụi vào chân bạn, một giọng nói mà bạn sẽ mãi mãi không bao giờ quên, một cái ôm, dù chỉ là qua màn hình điện thoại… Mình hi vọng, bạn sẽ có thật nhiều điều hạnh phúc lấp lánh như thế, những lúc bạn cần. motconmeo


Những ngày này, mọi người thường làm gì ở nhà nhỉ? Mình thì đã dành nhiều thời gian hơn để nấu những món bản thân thích. Trước đây, mình rất lười nấu, cảm thấy việc nấu ăn rồi dọn dẹp mất thời gian lắm. Nhưng thời gian này, hầu hết hàng quán đều đóng cửa, mình cũng ít khi ra ngoài nên mình đã tự đi chợ, tự nấu ăn. Nấu ăn vui lắm! Mình có thể tự do xây dựng “thực đơn” của riêng, thử nghiệm nhiều món khác nhau theo sở thích của mình. Bạn có thể tìm thấy vô vàn công thức nấu ăn trên mạng, và “biến tấu” một xíu với những nguyên liệu bạn có được. Và tadaaa bạn sẽ có món ăn “độc đáo” của riêng mình. Hôm nay mình làm hoành thánh. Mình hơi vụng về nên khi gói cứ làm da hoành thánh bung ra rồi rách. Thế nên, mình đã quyết định gói lại thành cục hình vuông. Trông cũng xinh xắn đáng yêu mà phải không? Bạn đã bao giờ “sáng tạo” những món bản thân yêu thích thế này chưa nhỉ? Mình tin là đây là thời điểm hoàn hảo nhất cho nấu ăn “sáng tạo”! Nấu ăn không chỉ đem lại cho ta nhiều niềm vui mà nó còn lan tỏa tình yêu đến những người mà ta yêu thương. Người ta hay nói: “Con đường ngắn nhất đi đến trái tim người mình yêu là đi qua dạ dày” mà. Bên cạnh đó, những món ăn dinh dưỡng sẽ giúp chúng ta tăng cường sức đề kháng và trở thành “chiến binh mạnh mẽ” hơn cùng chiến thắng đại dịch Cô Vy này. Vậy còn bạn, thời gian này bạn ở nhà làm gì nhỉ? Dù bạn đang ở đâu, làm gì, mình hy vọng là chúng ta sẽ cùng lan tỏa thật nhiều năng lượng tích cực để cùng nhau chiến đấu và chiến thắng đại dịch! Thương yêu bạn nhiều, Hikaru



Hiện tại thì mình đang không ở Việt Nam mà ở một đất nước khác. Mình chọn ở lại vì công việc và vì nhiều lý do khác. Vì vậy, tính tới bây giờ mình đã trải qua một tuần ở hẳn trong nhà do có lệnh hạn chế đi lại của chính quyền nơi mình đang ở. Mình có tính cách hướng nội nên việc ở trong nhà cũng không quá khó khăn. Hơn nữa mình coi đây như một cơ hội để có nhiều thời gian hơn trong việc nấu nướng và chăm sóc bản thân. Mình cùng các bạn Việt Nam trong cùng một tòa nhà hay cùng nhau nấu những món Việt Nam. Việc có ai đó cùng nhau nấu ăn, cùng nhau ngồi chung bàn, cùng nhau ăn cơm làm mình thấy vui và đỡ cô đơn hơn. Trong những thời điểm như vậy mình thấy vô cùng may mắn khi có bạn bè ở bên và giúp đỡ lẫn nhau. Tất nhiên là chúng mình cũng có những lúc không gặp nhau. Những lúc đó mình hay ở trong phòng mở nhạc ngắm cảnh hoặc làm gì đó linh tinh. Vì phòng mình ở khá cao và có một cái cửa sổ khá là to bự nên mình thường ngồi sát cửa sổ vào buổi sáng hoặc buổi chiều để ngắm bầu trời trong những thời khắc khác nhau trong ngày, vừa có thể nghe nhạc hoặc video call với bạn bè và người thân. Có thể sẽ có người nghĩ ngắm cảnh như vậy thì ngày nào cũng sẽ là một khung cảnh lặp đi lặp lại mà thôi nhưng không hiểu sao mình ngắm mãi không chán. Vì mỗi lần nhìn lên bầu trời mình luôn có suy nghĩ “trời cao đất rộng, thế giới rộng lớn như vậy,không có chuyện gì không thể nên không cần phải sợ, cứ cố gắng hết sức mình thôi”.


Mình còn hướng dẫn cho các bạn mình những việc nho nhỏ như thêu thùa hoặc vẽ màu nước. Trong những lúc như thế này, thay vì để thời gian trôi qua tụi mình sẽ cùng nhau thêu hoặc vẽ gì đó, nhỏ thôi, ít thôi cũng được nhưng vui và rất có cảm giác đạt được “thành tựu”. Có thể chúng ta từng nghĩ rằng chúng ta không có năng khiếu cho mấy việc tỉ mỉ kiểu này nhưng có sao đâu nhỉ, chúng ta cứ làm thôi, cho bản thân thêm trải nghiệm tích cực. Ngoài ra mình cũng nói chuyện với gia đình và bạn bè ở Việt Nam. Mẹ mình kể có rất nhiều họ hàng cô bác gọi cho mẹ hỏi về tình hình của mình và hỏi mình có ổn không. Nhà mình thì gọi điện nhắc nhở mình phải cẩn thận và giữ gìn sức khỏe, nếu thấy không ổn thì về Việt Nam. Mình thấy vui và ấm áp cực vì mình nhận ra mình luôn có “nhà”- một nơi dù có thế nào thì mình đều có thể trở về. Có những thứ như là một mái nhà, là ánh nắng, là mùi cỏ cây, là chiếc giường ấm áp, là những lúc được trò chuyện vẫn luôn ở đó trong cuộc sống của chúng ta đến mức mình xem đó là những thứ bình thường và hiển nhiên nhưng những điều đó hóa ra lại quý giá hơn rất nhiều so với những gì ta nghĩ. Mình mong mọi chuyện rồi sẽ ổn và lúc đó sau khi đã cùng nhau trải qua cơn đại dịch này, chúng ta sẽ thấy lòng mình nhẹ nhàng và yêu thương lẫn nhau hơn. Trời vẫn sáng, hoa vẫn nở và đời vẫn sẽ đẹp. Chúng mình cùng nhau cố gắng nhé. Trinh


Bây giờ là 10h38p ngày 31/3/2020, tức là một tiếng rưỡi trước giờ toàn quốc chính thức cách ly toàn xã hội. Vô tình đọc được ở đâu đó lời bác Đam, đại loại là “31/3/2020 có thể là một ngày đáng nhớ với toàn nước Việt Nam. Chúng ta sẽ ra đường, ôm nhau, hét hò khi nào không còn bệnh dịch sau 14 ngày nhé”; tự nhiêntrong lòng em thấy thật dễ chịu, kiểu như biết trước rằng phía cuối con đường mình đang đi có một niềm vui hân hoan đang chờ đón. Thế nên chúng ta phải sống những ngày này thật tích cực và vui vẻ, để khi nhìn lại, không cảm thấy nuối tiếc, không cảm thấy lãng phí, chị nhỉ? Corona vù đến để lại trong em một khoảng trống mang tên thời gian. Những ngày kêu gào ở nhà chán quá, muốn đi học cơ thì cũng có, rồi đến lúc trường cho đi học thật, quay lại với thời gian biểu đi học, đi làm ngoại khóa kín tìn tịt lại ước ao được ở nhà. Chắc đó là lần duy nhất ông trời nghe em nói, ca 17 nổ ra và em lại bắt đầu hành trình ở nhà, nhưng lần này là với một tâm thế khác. Ngày nào em cũng viết, đơn giản vì em thích viết, chỉ có lúc viết em mới thấy mình thực sự là mình. Viết mail kể lể những điều sến súa cho con bạn thân ở phương xa, hoàn thiện những câu chuyện dang dở từ rất lâu rồi, viết review phim, kể mấy điều dễ thương đăng lên chiếc page bé xinh của mình. Chị Keil biết không, em và bạn em quen nhau qua một bài post trên Instagram của chị, sau rồi hai đứa hợp nhau quá, lại cùng thích viết nên em rủ bạn ấy mở một góc xanh để “khi không có ai tâm sự bọn mình đăng lên đó”. Kết quả là tụi em có một góc bé xinh với những độc giả vô cùng dễ thương, một người bạn tâm giao vô cùng đáng quý. Những ngày thong thả ở nhà, ngồi chăm chút viết bài cho góc xanh ấy, chứng kiến nó lớn lên từng chút một thật hạnh phúc! Điều vui nhất của những ngày này là cảm giác được ở nhà một cách toàn vẹn. Trước đây những ngày về nhà, thời gian nghỉ chỉ 3 – 4 ngày, thường thì sẽ chia nhỏ ra để gặp bạn bè, làm cái này cái kia, bố mẹ đi làm, em trai đi học; có lần ở trên xe ra Hà Nội, mẹ nhắn tin bảo: “con về nhà mà chưa kịp mua dưa hấu cho con ăn làm em buồn suýt khóc.” Đợt này hết món này đến món khác, mẹ không còn hân hoan như ngày đầu nhưng chỉ cần bảo mẹ ơi con thèm là món gì cũng có. Dưa chuột em trồng với mẹ ngày trước đã bắt đầu ra quả, mỗi sáng thức dậy ngắm bọn chúng thấy lòng vui mừng như chứng kiến đứa con mình ngày một lớn khôn vậy. Trong công cuộc chữa lười cho em, mẹ đã mua thêm một loạt giống từ dưa hấu, dưa leo cho đến cải cay, bạc hà. Trước đây cứ luôn thắc mắc mẹ làm vườn suốt ngày mà không biết chán sao, nay thì nhà em sắp có thêm một chú nông dân là em rồi.


Nói chung là làm vườn rất là vui đó, cảm giác tự mình gieo một chiếc hạt xuống đất, nhìn nó lớn lên, chăm bẵm nó, thu hoạch thành quả, nó phê pha lắm mọi người ơi! Ở nhà suốt ngày, có bố mẹ nuôi cơm ăn không phải một mình lo lắng cái này cái kia, đau đầu tính tiền chi tiêu làm em thấy mình như quay lại hồi còn học cấp 3. Và điều đó thật hạnh phúc. Chiều chiều thức giấc, lên mạng mày mò một món mới, rủ rê em trai tham gia chủ yếu là để nó dọn dẹp và xử lí thành quả nếu thất bại. Cao hứng sẽ cùng em đạp xe quanh đê, nghe nó kể nghìn lẻ một câu chuyện ngớ ngẩn về mấy đứa bạn. Ban đêm đọc truyện, xem phim khuya lắc khuya lơ rồi sáng mai dậy vào lúc mặt trời lên cao quá cao, mẹ lại bài ca: “Dậy sớm ăn sáng không được bỏ bữa, đau dạ dày đấy”. Mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại, cũng không có gì đặc biệt. Nhưng em biết dịch bệnh sẽ qua đi, những ngày thảnh thơi bên gia đình sẽ không ở lại mãi, rồi khi thế giới quay lại cuộc sống bận rộn, em sẽ nhớ phát điên những ngày này nên em thấy thật vui, thật hạnh phúc. Nói cảm ơn cô Vy thì thật kì cục, nhưng chẳng phải đó là một nút refresh siêu ngầu cho toàn nhân loại sao? The Blue Dolphin


Có những ngày như vậy... Hôm nay là một ngày Sài Gòn dễ chịu. Vừa bước chân ra khỏi cổng thì một cơn gió ập vào mặt khiến đầu tóc bù xù, đi siêu thị mua ít đồ thì siêu thị vắng tanh, thanh toán nhưng chẳng cần xếp hàng đợi. Có lẽ, một phần vì dịch nên ai cũng hạn chế ra ngoài, cũng có lẽ một phần, mình đi vào thời điểm mà ai ai cũng bận rộn trong những văn phòng với một mớ áp lực. Cảm giác như giữa thành phố rộng lớn, sống vội này bỗng có lúc mọi thứ thật dễ chịu. Thứ khiến mình dễ chịu chẳng phải chỉ có vậy. Thứ khiến mình dễ chịu hơn là hôm nay làm được một vài thứ cần làm. Thật ra trong buổi học tiếng anh với Chị có một vài câu hỏi khiến mình phải suy nghĩ lại. Có lẽ thời điểm này, mình của một năm về trước chắc trong đầu chất chứa cả một đống suy nghĩ tiêu cực, những nghi ngờ về bản thân, suy nghĩ rằng bản thân chẳng đủ tốt, những vấp ngã khiến mình thấy thất vọng về bản thân và còn cả những mối quan hệ bỗng mất đi theo thời gian khi mình lớn lên, những mối quan hệ mà chính mình đã từng tin tưởng thật nhiều. suy nghĩ về những thứ đó thật nhiều, nó khiến mình chẳng làm được gì cả ngoài việc cố gắng tiêu hóa những thứ đó, cố gắng để nghĩ mình tốt hơn… Nhưng mọi thứ là vô ích. Cũng chẳng hiểu sao mình vượt qua được khoảng thời gian đó… Mình của bây giờ cũng chẳng tốt hơn mình của lúc trước là bao cả. Chỉ là bây giờ mình cố gắng suy nghĩ mọi thứ một cách dễ chịu hơn. Mình biết bản thân chưa đủ tốt nhưng mình chẳng còn


ngồi đó và trách móc chính mình nữa. Vì biết bản thân chưa đủ tốt, chưa đủ giỏi nên mình chỉ muốn cố gắng học thêm thật nhiều thứ. Đôi lúc chẳng hiểu nỗi bản thân nên lại muốn dành thời gian chỉ để hiểu hơn về bản thân. Mình muốn chăm chỉ hơn, cố gắng vì những thứ mình muốn làm và sau này, một ngày nào đó khi nhìn lại cả một chặng đường mình đã đi qua thì sẽ chẳng có gì để hối tiếc. Mình muốn cảm ơn thật nhiều những người mà mình đã gặp trong thời gian qua. Những người đã khiến mình cảm thấy ấm áp được yêu thương vào những ngày một mình ở Sài Gòn bỗng dưng lại đổ bệnh, có người hỏi thăm, chăm sóc như mẹ ở nhà. Họ còn cho mình niềm tin vào bản thân, những lời khuyên mỗi lúc mình tiêu cực hoặc đơn giản họ chỉ ở đó và lắng nghe mình than thở. Họ dạy cho mình thật nhiều thứ và cảm thấy bản thân thật may mắn vì được gặp thật nhiều người tốt trong hành trình trưởng thành của chính mình. Có lẽ rằng, khi lớn dần sẽ còn nhiều người hơn nữa bước ra khỏi cuộc sống của mình nên mình chỉ muốn trân trọng những mối quan hệ hiện tại thật nhiều. Hạnh phúc của mình bây giờ cũng đơn giản hơn. Nó đơn giản chỉ là sáng mở mắt ra thấy bản thân vẫn còn được sống, suy nghĩ về một vài thứ cần làm viết ra một cuốn sổ nhỏ xinh và cố gắng hoàn thành nó. Sau đó lại mở một vài bài hát yêu thích trong lúc vệ sinh cá nhân chuẩn bị đi học. Có cả những ngày ngồi học ở thư viện đến 8h tối đợi đứa bạn học lớp tiếng Nhật xong sau đó hai đứa về chung để nói vài ba chuyện mà hai đứa vẫn thường gọi là “nghiệp”. Cũng như dạo gần đây mình bỗng vui vì mình vừa phát hiện ra được một sở thích mới, hay mình đang suy nghĩ cần chuẩn bị những gì cho cái kế hoạch mà mình muốn thực hiện vào năm sau. Hôm nay cũng vậy, làm một vài thứ cần làm, đọc tiếp quyển sách đang đọc, đang học thì lại được chị cùng phòng cũ mua cho một ly trà sữa vậy là vui luôn cả buổi tối. Cũng có những ngày quá mệt mỏi, stress với những thứ xung quanh thì lại tắt hết mạng xã hội, tự tìm cho mình một góc nào đó, đọc một cuốn sách, rồi sau đó nhìn xuống đường vào giờ cao điểm. Không thì nhảy lên một chuyến buýt, ngắm nhìn thành phố về đêm mới thấy Sài Gòn cũng thật đẹp. Cảm ơn Sài Gòn, nơi đã chứng kiến những năm đầu tuổi trẻ với nhiều những thay đổi của mình. 52Hz


Lông mày của mình hơi nhạt, phần đuôi cụt lủn, nhìn xấu xấu là. Hôm bữa, thấy đứa em mình cầm chì kẻ lông mày trang điểm. Mình mượn cây bút thử vẽ vẽ chuốt chuốt. Nhìn xinh hơn hẳn. Em bảo mình giữ cây bút kẻ đi, vì lông mày em đẹp rồi. Mình cũng quên bẵng đi cây bút, cho tới hôm mở ngăn kéo ra. Mình mở youtube và gõ " cách vẽ lông mày đơn giản cho người mới bắt đầu". Và rồi mình chỉ mất chừng 2 phút để vẽ thêm phần đuôi lông mày. Òa òa, nhìn mình xinh quá chừng xinh. Tự tin hơn hẳn. Thi thoảng đi qua cái gương lại ngắm mình 1 tí. Lại cười sung sướng. Mình ít trang điểm. Đi đâu chỉ đánh chút son thôi. Từ khi là mẹ của em bé 2 tuổi và em bé 1 tuổi. Mình còn chẳng có 1 món đồ trang điểm nào. Kiểu ít khi dùng, mua để lâu rồi sợ hỏng. Tiếc tiền lắm ý. Ngày trước, mình cũng thích "chơi" với đồ trang điểm. Còn có ý định nếu có cơ hội mình sẽ học 1 khóa trang điểm. Để tự làm đẹp cho mình vào những dịp "cần" - 1 cách thể hiện sự tôn trọng người khác cũng như trân trọng bản thân mình. Từ khi có gia đình, mình đã bỏ bê bản thân, mình tệ nhỉ? Có lẽ, mình cần phải học cách trang điểm. Trang điểm khuôn mặt cũng như học cách tô vẽ thêm trí tuệ, tâm hồn mình. Bắt đầu bằng việc mua tặng mình 1 thỏi son nhỏ xinh, nhỉ? Lê Hồng Nhung



Những ngày giữa tâm dịch, mọi người thường đùa nhau rằng dịp này giống như Tết: “Nhà nhà mua lương thực, ở nhà bày biện nấu nướng, ăn uống cả gia đình, hạn chế ra đường và hoạt động chủ yếu là... ngủ hahhaha.” Nhiều người còn được nghỉ làm nữa, nhưng mình thì không. Do đặc thù công việc nên mình vẫn phải đi làm, về cơ bản mình cũng không thấy nhiều khác biệt lắm. Với lại, ngoại trừ việc thích đi du lịch thì mình lại khá ít đi chơi thường nhật, mình thường ở nhà nhiều hơn. Mình chỉ loanh quanh cung đường từ cơ quan về nhà và từ nhà đến cơ quan. Với một đứa quen “tự chơi 1 mình” như mình thì việc ở nhà thực ra cũng khá là bình thường, mình luôn tìm được “trò” để tự chơi. Nghe hơi tự kỉ, nhưng thực sự thì mình đã từng đọc được ở đâu đó rằng trước khi muốn có 1 mối quan hệ lành mạnh, thì mỗi cá thể nên là 1 phiên bản hạnh phúc và lành mạnh trước. Vậy nên mặc dù mình “ế” những mình khá là hạnh phúc và enjoy quãng thời gian tự khám phá bản thân của mình. Một việc mà ai cũng “khen” (không biết khen hay không nhưng cứ nghĩ tích cực là khen đi cho vui) “suốt ngày thấy nó học”. Thực ra mình có quan điểm rằng, chúng ta không nên dừng việc học, học gì cũng được, không bổ trước thì bổ sau, học những cái nghiêm túc cũng được, học những cái linh tinh cũng được. Kiểu như ngày xưa lúc mình đi học tiếng Hàn chỉ đơn giản một phần vì mình… rảnh, mình thấy cuộc sống của mình nhạt nhẽo, một phần nữa vì mình hi vọng đến một ngày nếu được đi Hàn mình có thể giao tiếp được với người bản xứ bằng chính ngôn ngữ của họ, có thể đọc được tên đường bla bla. Và cái sự học ấy khiến mình có cơ hội tìm hiểu và tiếp xúc nhiều hơn về văn hóa Hàn Quốc, cũng khiến mình thấy yêu hơn một đất nước dù khi ấy chưa có dịp đến… Nó khiến mình từng bước, từng bước đến gần hơn với ước mơ và mình đã thực sự được đến Hàn vào một mùa lá vàng, được ngủ trong căn nhà truyền thống ấm áp, được ăn những món ăn của chính đất nước mà mình mới chỉ được xem qua phim ảnh… Vậy nên, mục tiêu của mình mỗi năm luôn là sẽ học được một thứ gì đó mới. Dạo này thì mình đang muốn học tiếng Thái, học ukulele… Ngoài ra, những việc học nghiêm túc khác như là mình đang theo học Cao học nè và học tiếng Anh nữa. Dạo này dịch bệnh nên chương trình học Cao


học của mình đã chuyển sang học Online, bạn muốn biết học Cao học có lợi gì à, ngoài việc kiến thức, tất nhiên, mình còn có thêm nhiều mối quan hệ trong lĩnh vực công việc của mình đang làm nữa. Còn việc học Tiếng Anh, đầu tiên là yêu cầu công việc, sau nữa mình thấy thực sự cần thiết, khi mà sở thích của mình là đi du lịch, thì Tiếng Anh khiến mình tự tin hơn khi khám phá thế giới. Bạn đã thấy người mình phát sáng vì kiến thức chưa. Khi bạn là con gái, bạn có nhiều hơn trong mình một chút hóc môn nữ tính. Và không biết mọi người ra sao chứ mình dù nấu ăn cũng xoàng thôi nhưng mình khá thích bày vẽ làm món này, món kia. Và những ngày bắt đầu cuộc sống healthy, mình bắt đầu mày mò, tập làm mấy món eat-clean vì mua ngoài cũng đắt, lại ít chỗ bán. Và sau nhiều lần thất bại lên xuống, mình đã khá tự tin khi làm được 1 vài món bánh mì để ăn sáng được nè có thể đem “hối lộ” vài người bạn yêu quý của mình và giờ thì mọi người còn đặt hàng mình làm bánh mì để bán. Mọi cơ hội đều có thể xuất hiện từ chính việc chúng ta đầu tư công sức và tâm huyết cho thứ mình làm đó mọi người. Còn không thì hãy nghĩ đơn giản như mình thôi, thử khám phá xem giới hạn của bản thân mình là gì, mình có thể làm những gì. Và một vài chiếc ảnh thành quả sống ảo xịn xò được bạn bè thả tim chính là một chút động lực cho bạn thử sức đó. Rèn luyện cơ thể chưa bao giờ là lời khuyên thừa thãi, nhất là trong thời điểm nhạy cảm như hiện tại. Thời đại 4.0 rồi nên bạn yên tâm rằng dù ko ra khỏi nhà được nhưng vẫn còn rất nhiều môn bạn hoàn toàn có thể tự tập tại nhà theo các video có sẵn trên mạng. Bản thân mình thì chỉ tập plank, yoga và thiền được thôi. Vì cơ địa mình chỉ hợp với mấy môn slowwww thôi à, mấy môn tốn nhiều calo hơn mình sẽ không có động lực duy trì tập luyện lâu dài được. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng hén. Tập luyện cơ thể xong đừng quên dành thời gian chăm sóc bản thân bằng buổi spa đắp mặt nạ tại gia nữa nhé. Bình thường bận rộn không chăm chỉ dưỡng da còn có thể gọi là có lý do, chứ “Tết” như này thì chẳng có lý do gì để chúng ta bỏ qua các bước dưỡng da được cả. Vậy nhé, lúc nào cũng phải xinh và “ngon”.


Thời điểm vàng để đọc sách, xem phim đến rồi. Chẳng biết mọi người ra sao, mình thì rất thích sách. Ngày xưa chưa có nhiều thứ chi phối như bây giờ thì sách chính là người bạn thân nhất của mình, mình sẵn sàng thức trắng đêm để đọc hết mấy quyển truyện dày cộp. Vậy mà bây giờ mình chỉ cố gắng mỗi tháng đọc được 1,2 quyển là tốt rồi. Nhưng thời điểm này chính là lúc để mình có thể xử lý hết đống sách trên giá và khuân về những em sách mới vẫn còn trong giỏ hàng chưa dám thanh toán. Đọc xong nếu có thể hãy viết lại vài dòng review, nó không chỉ giúp bạn hiểu quyển sách hơn, mà còn giúp cho câu từ của bạn được rèn luyện mượt mà, trôi chảy hơn đó. Xem phim cũng vậy, có rất nhiều bộ phim mà mình muốn xem nhưng chưa có thời gian xem, thì đây chính là thời điểm để bạn cày hết những bộ phim đó. Và nếu như tâm đắc, hãy dành vài dòng review cho bạn bè nữa nhé. Từ khi biết đến lối sống tối giản, mình đã cải thiện được môi trường sống của mình khá nhiều, không gian xung quanh mình cũng thoáng đãng và gọn gàng hơn. Nhưng… okey, vẫn có nhưng, chúng ta hoàn toàn có thể sạch sẽ hơn. Lên youtube, follow 1 vài youtuber truyền cảm hứng, đảm bảo bạn muốn lao đi dọn dẹp từng ngóc ngách trong nhà. Nhà sạch thì mát mà. Nhất là giai đoạn nhạy cảm này, càng phải giữ cho nhà cửa sạch sẽ nhé mọi người. Khi không được ra ngoài, chúng ta hãy khiến cho mình yêu căn nhà của mình hơn. Trồng thêm ít cây xanh, dễ sống như: trầu bà, phát lộc, sống đời… và một vài loại cây hương liệu như tùng thơm, hương thảo… sẽ khiến cho bạn thấy không gian sống của mình xanh hơn, có sức sống hơn đó. Aki



Không chỉ em mà nhiều bạn của em cũng có “triệu chứng” than ngắn thở dài vì ở nhà nhiều chán quá trong những ngày nghỉ dịch. Hạn chế ra đường, hàng quán đóng cửa hết nên cũng không đi đâu được, bạn bè không tụ tập, chỉ gặp nhau online thôi. Mấy ngày đầu, em đúng là lười biếng thật, ngủ dậy muộn, quanh quẩn ra vào chẳng biết làm gì ngoài lên mạng lướt mấy trang tin hóng chuyện. Thế nhưng, vì ở nhà nhiều quá em bắt đầu kiếm việc để làm cho đỡ buồn tay, buồn chân. Từ đây, em được nhìn lại chính cách sinh hoạt bấy lâu của mình. Em vừa chuyển phòng trọ được ít lâu và cũng không ở cùng bố mẹ nên cũng không ai nhắc nhở thu gọn, sắp xếp nên đồ đạc trong phòng em vẫn khá bừa. Thường ngày đi làm về muộn, lại thêm suy nghĩ “ôi để ngày mai, ngày kia dọn cũng được” thế là

em cũng chưa

“refresh” lại căn phòng. Vậy là việc làm đầu tiên em thực hiện là dọn dẹp lại chỗ ở. Cũng không mất quá nhiều thời gian, căn phòng đã có diện mạo mới: xinh xắn, gọn gàng đâu vào đấy, nhìn đã thấy dễ chịu bao nhiêu. Sau đó, những ngày gần đây, em sinh hoạt có nề nếp hơn. Buổi tối em sẽ tự nhắc mình đi ngủ sớm hơn (khoảng 11h) và buổi sáng dậy sớm hơn (khoảng 6h30). Ở nhà, em ăn uống đầy đủ lắm, đặc biệt là không bỏ bữa


sáng. Em đi siêu thị mua thêm sữa chua, hoa quả, rau xanh để bổ sung vào thực đơn. Em hạn chế mua mì tôm hay đồ đóng hộp. Em còn mua 1 chiếc máy say sinh tố mini để ở nhà có thể tự làm đồ uống yêu thích nữa. Thế là một thay đổi tích cực dễ thấy nhất: da mặt em không còn nổi mụn mới nữa rồi. Chỉ trong mấy ngày, dù tranh thủ đọc trong lúc đắp mặt nạ hoặc 15 phút trước khi đi ngủ nhưng mà số trang sách em đọc được bằng được cả tháng so với trước đây. Và cứ với đà này chắc em sẽ phải order thêm sách thôi. Thêm một điều nữa, thay vì lên mạng không chủ đích thì em dành thời gian đó để tự học tiếng Anh. Đọc sách, xem phim, đọc những mẩu tin tiếng Anh nho nhỏ, làm bài tập trong group tự học mỗi ngày giúp em lấy lại hứng thú với ngôn ngữ này. Em còn thuyết phục được cả người yêu em học cùng nữa cơ. Thêm một người bạn đồng hành giúp động lực càng tăng thêm. Bấy lâu nay, em hơi “bỏ quên” mình quá, lối sống cũng chưa khoa học nữa. Nhờ những ngày này mà em bắt đầu thay đổi rõ ràng hơn. Chăm sóc bản thân bắt đầu từ hôm nay chắc chưa muộn đúng không ạ? Linh Nguyễn


gói cả bầu trời bình yên Nhà là nơi chúng ta tìm đến khi đã trải qua những mệt mỏi ngoài xã hội và cũng là nơi ta dễ dàng nói lời từ biệt rồi đi tìm chân trời mới cho mình. Mình của tuổi 18 cũng vậy. Sự háo hức, ngóng chờ bước ngoặc của cuộc đời làm mình quên mất nhà của mình. Quên mất phải ngắm kĩ từng ngóc ngách, quên mất nói lời cảm ơn và cứ thế mà đi mất, đi về phía nhộn nhịp, hoa lệ. Sự xô bồ, choáng ngợp nơi đất khách làm mình cảm thấy mệt mỏi, dù rằng mình đã vui vẻ trong khoảnh khắc đó nhưng nó không đọng lại trong mình một điều gì, nếu có chỉ là một cuộc sống “lay lắt”. Mình nhớ Nhà và mình muốn về. Nơi mà chỉ cần ngồi im cũng cảm thấy lòng bình yên đến lạ. Ngày trở về này, lâu hơn mọi lần. Mình có đủ thời gian để nhìn ngắm Nhà, trân trọng từng phút giây cạnh gia đình và có khoảng không gian để tự chữa lành bản thân. Gạt đi những suy nghĩ còn vấn vương trong đầu, mình bắt đầu hành trình kiếm tìm hạnh phúc riêng tại Nhà của mình. Không phải một nơi nào rộng lớn mà ngay chính nơi này, tại sao không nhỉ ? Mỗi sáng, mình sẽ học những gì mà mình thích, học bất cứ cái gì mà mình đã từng không thể vì lịch ôn thi dày đặt cuối cấp. Mình nhận ra được học là một điều may mắn trên đời mà mình có nên mình tranh thủ học thêm được càng nhiều càng tốt. Thời gian này mình cũng nhận ra là bản thân rất thích mấy cái sticker bé xinh, nhìn chúng làm mình tự nhiên vui lên, dù trước đó đang ngồi ôm chân rầu rĩ nghĩ vẩn nghĩ vơ. Mình đã


dán những em ấy vào một quyển sổ và chăm chỉ viết mỗi ngày, bất cứ chủ đề nào mà mình chợt nghĩ ra trong đầu. Không cần phải viết quá trau chuốt hay phải suy nghĩ kĩ, chỉ đơn giản là đặt bút và viết thôi. Giải bày những suy nghĩ đang chất chứa khiến mình nhẹ nhõm hơn. Bật bản nhạc mình thích, rồi cứ thế đắm chìm trong nó, không suy nghĩ gì cả. Đôi khi để đầu ốc trống rỗng cũng là một cách để chúng ta có thể vượt qua nỗi buồn đang chiếm lấy cả tâm trí và sức lực của ta. Hoa ngoài vườn đã nở, thời tiết ở đây lúc nào cũng khắc nghiệt vậy mà hoa nở thật đẹp như thể giông bão ngoài kia chẳng thể ngăn cản nó khoe sắc. Nỗi buồn nào rồi cũng qua, khó khăn nào rồi cũng vào dĩ vãng mình đã nghe rất nhiều người nói như vậy. Nhưng để vượt qua nó chẳng dễ dàng chút nào, vậy là phải tự nhủ cố một tí nữa thôi, cố một tí nữa thôi rồi mọi chuyện sẽ ổn. Mình chẳng phải là một người có suy nghĩ tích cực nhưng mình đang tập sống tích cực. Ban đầu có chút ngại ngùng nhưng lâu dần sẽ qua nhanh thôi. Mình nhận ra bản thân nên ích kỉ một chút, ích kỉ để chúng ta cảm thấy thoải mái thì việc gì mình phải làm khổ bản thân miễn điều đó không vi phạm đạo đức bản thân đề ra. Như việc ngồi gõ những dòng này cũng vậy, mình vừa lo sợ ai đó sẽ chê bài viết của mình dở tệ, vậy mà cũng viết cho được, cũng vừa háo hức vì có một ai đó sẽ đón nhận nó, thậm chí họ có thể hiểu được một phần về mình thì sao nhỉ. Giữa lo sợ và háo hức thì háo hức sẽ tạo cảm giác hạnh phúc cho mình hơn nên mình quyết định sẽ nghiêng về phía kia nhiều hơn để mà vui vẻ hoàn thành. Bầu trời ở Nhà bao giờ cũng trong xanh, không hề có màu xám xịt như thành phố, một màu trong xanh nguyên thủy. Mỗi lần đi dưới bầu trời ấy, mình đều cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Đi dưới bầu trời như vậy, được hít cái không khí thoang thoảng mùi rừng mình có nhiều dũng khí để tìm kiếm những điều làm bản thân hạnh phúc. Thật buồn vì rồi đến một lúc nào đó sẽ phải nói lời tạm biệt, không biết có cách nào có thể gói cả bầu trời bình yên này mà mang theo suốt cả đoạn đường được không nhỉ ? Hà Xuyên


mơ lớn nhưng hành động nhỏ


Mỗi ngày chúng ta chỉ cần tốt hơn 1%. Cuối ngày, ngồi xem lại hôm nay mình đã học được điều gì mới chưa rồi mới dám đi ngủ. Mình thích như vậy, làm tốt từ những điều nhỏ nhất để đi đến bức tranh mà bản thân muốn đạt được sau này. Mình biết bản thân muốn nhiều lắm, mình rất thích đi du lịch, đi ra ngoài kia thế giới để học hỏi cùng bạn bè và đắm mình vào những trải nghiệm. Sống tự lập, tự do và vui vẻ mỗi ngày Vậy nên mỗi ngày chúng ta dậy sớm, tập thể thao ăn uống healthy để có cơ thể khỏe mạnh cái đã. Rồi lập ra list những việc cần làm hướng tới cái mục tiêu mình đặt ra. Mình dành thời gian đọc sách, nghe nhạc, cười nhiều hơn và trân trọng những khoảnh khắc hiện tại. Đặc biệt, hãy nhớ hỏi thăm gia đình thường xuyên các bạn nhé. Vì gia đình là nơi hạnh phúc nhất, nơi luôn đón chào chúng ta trở về sau những chuyến đi xa. Tận dụng mọi thời gian chúng ta đang có để học thêm cái mới, thử đi về phía trước, thể hiện cái tài năng của mình ra thì sẽ từ "bình thường" mà trở nên "phi thường" khi nào không biết đấy. Mình rất thích câu "Thành công là một hành trình, không phải là một đích đến" Chúc cho mọi người có thật nhiều trải nghiệm ý nghĩa và hạnh phúc trong từng phút giây. Risa


chuyến đi của những nỗi sợ


Huế vào những ngày cuối tháng 3, có lẽ là Huế đã bắt đầu cái nắng của mùa hè. Một mùa hè khiến bản thân như muốn khô héo theo cái nắng vừa gắt, vừa khó chịu. Cái nắng với kì nghỉ kéo dài với quá nhiều thời gian rãnh rỗi cũng dễ khiến con người ta nổi nóng, khó chịu và đôi lúc chỉ muốn đem mình đi đóng băng cho qua cái mùa hè. Những ngày này chẳng hiểu tại sao bản thân lại thèm biển kinh khủng. Mình là một đứa nghiện biển, mỗi khi có vấn đề gì đều muốn được đi biển, nó như một liều thuốc cho tâm hồn của chính mình. Thường mình sẽ đi với bạn vào những buổi chiều trời lộng gió hoặc cũng có thể là những ngày đông lạnh giá, cái lạnh mà chỉ cần ra khỏi nhà cũng là một cực hình tuy vậy đi biển vào mùa đông cũng là một trải nghiệm đáng thử vô cùng. Mình lười chạy xe nhưng bạn mình lại còn lười hơn vậy nên đứa ít lười đành phải chở đứa lười hơn. Trên đường đi bọn mình sẽ nói với nhau thật nhiều chiều, thỉnh thoảng lại la hét vào những đoạn đường đầy gió và hai khung cảnh hai bên đường thật đẹp với cái suy nghĩ: “Mình có la lên cũng đâu ai biết mình là ai nên cứ hét lên vậy thôi. Bọn mình cứ hét vì bọn mình thích và mỗi lần hét xong cảm giác người mình bỗng nhẹ đi. Kì diệu nhỉ.” Nhưng hôm nay mình lại muốn đi một mình. Chẳng hiểu sao mấy nay bản thân mình lại suy nghĩ nhiều hơn. Mình muốn thử cái cảm giác một mình ngồi trước biển, lắng nghe tiếng sóng, mặc kệ gió đập vào mặt, nhìn nắng, nhìn biển thả mình vào dòng suy nghĩ của chính mình và cứ một mình vẫy vùng trong cái đống suy nghĩ đó. 2h chiều mình ngủ dậy với cái băn khoăn đi hay là không? Lúc suy nghĩ đến việc đi mình lại bắt đầu nghĩ đến những điều mình sợ. Mình sợ mình sẽ bị công an thổi lại kiểm tra bằng lái xe mất. Thật ra mình 21 tuổi và chưa có bằng lái xe mặc dù bao nhiêu đứa bạn giục thi bằng lái. Nhưng mình vẫn tự cho bảncái lý do: Mỗi năm về nhà có 2 lần. Tự chạy xe đi cũng chẳng có nhiêu. Vì mọi hoạt động di chuyển của mình từ đi học đến đi làm thêm đều đi buýt hoặc grab. Và không có bằng lái với đứa như mình sẽ được quyền lười mỗi lần đi


chơi vì không có bằng lại nên mình chỉ cần ngồi sau tận hưởng thôi. Rồi lại bắt đầu nghĩ thêm, đi một mình sẽ không nguy hiểm chứ. Vì đường đi khá là vắng. Rồi lại tiếp tục suy nghĩ mùa dịch như thế này liệu người ta có giữ xe hay không? Có khi nào đi về mình mất luôn chiếc xe của mẹ. Nhưng rồi mình quyết định chẳng nghĩ nữa. Nghĩ nữa thì mình sẽ tự hủy cái kế hoạch của mình mất. Mình quyết định đứng dậy đi thay đồ và chuẩn bị đi ngay lập tức. Mình chẳng muốn vì nỗi sợ hãi mà bỏ đi trải nghiệm cho chính mình. Mình sẽ chẳng thể lớn nỗi với những nổi sợ đó. Rồi sau này còn những chuyện khó hơn thì sao. Đâu ai biết được phía trước sẽ có những gì. Mọi thứ đều cần có bước đi đầu tiên. Nó sẽ cho mình thêm can đảm, thêm tự tin để làm tiếp những điều mình muốn. Vậy là mình cứ đi thôi. Lúc mình bảo mình đi chơi, mẹ mình sợ, vì mùa này là mùa dịch, mẹ chẳng muốn mình đi ra khỏi nhà. Nhưng mình lại thích đi như thế này. Vì dịch nên người ta ít ra đường. Biển chắc cũng sẽ ít người hơn. Mọi thứ sẽ yên tĩnh hơn. Sẽ chẳng có những quán nhậu bên bờ biển. Những âm thanh kinh khủng phát ra từ chiếc loa kẹo kéo mà đôi lúc mình chỉ muốn đi tắt nó luôn cho xong. Thật ra đến lúc nhảy lên xe mình vẫn còn suy nghĩ có nên đi hay không? Và rồi mình cứ chạy xe thôi. Mình cứ đi, cứ đi. Có những đoạn đường vắng người, không nhà không xe mình cứ chạy thỏa thích. Cũng có những đoạn đường bỗng bị lạc vì lâu quá rồi mình chẳng đi, mọi thứ thay đổi khiến mình chẳng còn nhớ rõ đường đi nữa. Chạy xe tầm 40ph. Mình đang vui vẻ vì nghĩ mình sắp đến được biển rồi. Mình muốn hét lên. “Aaaaaa mình làm được điều mà mình cứ sợ rồi. Cũng có gì đáng sợ đâu chứ. Mình sẽ tiếc mất nếu lúc đó quyết định đầu hàng trước những nỗi sợ”. Vẫn đang với cái suy nghĩ thích thú đó thì thật chẳng may. Điều mình lo sợ cũng đã đến. Ôi


chú công an, là chú công an. Chết con rồi. Chú thổi con lại thật ư? Thôi toangg. Chú công an thổi lại chỉ để hỏi một vài thứ: “Con từ đâu tới? Đang định đi đâu? Mùa dịch này rồi còn đi đâu nữa con. Thôi quay về đi con, hết dịch rồi đi.” Ờm chỉ có vậy thôi đó. Và kế hoạch đi biển một mình toang. Toang thật. Nhưng lúc quay về mình cứ vừa đi vừa cười. Mình vui vì mình đã quyết định đi. Mình vui vì nếu lúc đó mình quyết định nằm ở nhà với những lo sợ đó mình sẽ lại thất vọng và chán nản về chính mình và mình lại có một ngày trôi qua trong vô nghĩa. Chẳng phải kết quả rất rõ ràng đó sao. Mình đã thấy vui vì mình đi. Đôi lúc chỉ vậy là đủ trong một kì nghỉ dài bỗng trở nên chán ngắt. Mình chạy về trong vui vẻ, ghé chở đứa bạn đi ăn, mặc dù đứa Huế, đứa Sài Gòn một năm chẳng nhắn cho nhau được nhiêu tin cả nhưng khi gặp nhau bọn mình vẫn có thể nói đủ thứ như chưa từng xa cách, mình thích những mối quan hệ như vậy, tự do và chẳng ràng buộc, sau đó hai đứa lại ra ngồi trên bờ đê ngắm hoàng hôn xuống nói với nhau vài ba câu chuyện vẩn vơ rồi chở nó về trả lại cho mẹ của nó vì mùa dịch nên mình chỉ mượn nó được một xíu vậy thôi, sau đó tự ghé tiệm hoa thưởng cho mình ít hoa tươi về cắm. Mặc dù mình chẳng được ngồi một mình trước biển nghe tiếng sóng rồi vẫy vùng trong thế giới của mình. Nhưng mình cũng đã tự nạp lại năng lượng cho bản thân.Tự kéo mình ra khỏi cái đống chán nản. Tự mình làm những thứ mà mình vẫn cứ nghĩ mình sợ. Để rồi giờ chính mình mở youtube lên tự nghe tiếng sóng tự tưởng tượng chính mình đang ở trước biển và gõ lạch cạch lại vài dòng này cho một ngày đáng nhớ Suy cho cùng, cuộc sống cũng là của mình, cũng do mình tự quyết định. Tuổi trẻ mà, điên một chút cũng đâu sao. Nó vẫn hơn là những ngày tháng tẻ nhạt chẳng có gì thú vị vật vã qua lại trong bốn bức tường đợi thời gian trôi qua. 52Hz



Cuộc sống của mình không thực sự thay đổi nhiều trong những ngày này. Mình vẫn duy trì thói quen học ngoại ngữ và viết sách hằng ngày như thường lệ, vẫn cố gắng làm chủ nhịp thở của mình mỗi ngày qua các bài thiền trong “giờ học” yoga tại gia. Thật dễ để bản thân bị cuốn đi bởi những ý nghĩa rằng kỳ nghỉ Tết dài nhất trong lịch sử này thật đáng chán và chẳng có gì buồn tẻ hơn việc không được phép ra ngoài trong nhiều ngày trời. Nhưng mình đã nghĩ rất đơn giản, nếu không thể ra ngoài để đi lên đồi ngắm cảnh, ra sông chèo thuyền, mình sẽ làm gì để duy trì cuộc sống thú vị như nó vẫn thế? Mình quyết định chụp ảnh bàn học của mình mỗi ngày và đăng trên Instagram. Chỉ sau một tuần, Instagram của mình biến thành một #studygram thực thụ, rất nhiều bạn theo dõi và trò chuyện với mình để tìm cảm hứng cùng nhau học tập mỗi ngày. Mình chịu khó đăng thêm các câu đố tiếng Anh trên #story của Instagram, mỗi ngày có hơn 100 người vào tham gia chơi. Nhiều bạn nói nhờ các bài đăng của mình mà các bạn ấy có động lực học tiếng Anh hơn và không còn cảm giác tội lỗi mỗi khi “dừng ngang” việc học để lướt Instagram nữa. Ít ra là mình đã làm được điều gì đó hữu ích. Trước đợt cách ly, mình đã kịp mua một cành hoa baby trắng về để trong nhà. Mình treo ngược nó hơi tủ quần áo, sau hai tuần nó đã hoàn toàn khô. Giờ thì mình có một cành hoa baby khô và có thể dùng được mãi mãi. Mình đặt nó trong các tấm hình chụp ảnh flatlay, nom thật dễ chịu. Rồi cả chuyện mình mượn đống màu sáp đã gãy vụn của đứa cháu để ngồi vẽ tranh nữa. Mình chưa bao giờ giỏi chuyện vẽ tranh và có lẽ chẳng bao giờ giỏi được. Nhưng mình thích ngồi vẽ vài thứ linh tinh và chiều qua mình đã vẽ ba cái ấm với ba màu khác nhau. Mình đã luôn thích những ấm đun nước màu sắc. Chúng gợi ra cảm giác về những tách trà. Mình dán chúng lên tường, tự pha một tách trà, bật nhạc mưa rơi trên youtube và ngồi vẽ tiếp vài cái bookmark cho riêng mình từ đống giấy vụn và màu gãy. Đợt nghỉ cách ly này sẽ sớm kết thúc, và tất cả chúng ta sẽ sớm quay trở lại với nhịp sống thường nhật. Những khoảnh khắc thư giãn này có thể sẽ không bao giờ trở lại nữa. Mình chỉ muốn tận dụng nó hết khả năng có thể, để mỗi ngày trôi qua đều là một ngày đáng sống, để sau này nhìn lại, mình sẽ nghĩ, ừ mình đã có một kỳ nghỉ dài và tuyệt như thế đấy. Dung Keil


Mình là Sáu Lố, nếu bạn không vội thì nán lại đọc cùng mình nha."

Âm thanh của sự lạc quan, bạn có nghe thấy không? Trong những ngày này, người ta đang nói quá nhiều về những con số thật đáng sợ: số tiền để mua một hộp khẩu trang, số ngày “được” nghỉ học, số người đang phải cách ly vì nghi nhiễm vi-rút, số ca nhiễm mới trong một ngày, số ca tử vong theo cấp số nhân, số quốc gia ban hành lệnh phong tỏa đất nước,...và người ta cũng nói về số...mệnh nữa – số ai chết trước số ai chết sau? Dẫu biết đó là những chuyện thực tế mà bất cứ ai trong chúng ta cũng phải đối mặt trong giai đoạn thử thách này. Nhưng, bạn biết không lỗ tai mình đau và trong lòng mình thiệt sự khó chịu, mình lo lắng tự hỏi một cách ngu ngốc: Thế Giới liệu có chịu nổi không?. Mình cũng tìm kiếm câu trả lời bằng cách lên mạng đọc thật nhiều thông tin mà báo đài cập nhật từng giờ từng phút, mình để ý nghe lỏm mấy chị mấy cô đi chợ kể cho nhau nghe tin sốt dẻo hôm nay ở đâu có người nhiễm, ở đâu trở thành ổ dịch, mình ôm cái điện thoại để nắm được có ai tử vong hay chưa và nhiều hơn thế nữa. Mình cực đoan suy nghĩ: tất cả mọi người đều đang sợ, chẳng phải mình cũng nên giống vậy hay sao? Mình thực sự như bị điên vậy. Nhưng rồi, vào một ngày vẫn nắng như mọi ngày, mình đeo khẩu trang vào, cầm chuỗi tràng hạt xách xe đạp chạy lên nhà thờ (mình theo đạo Thiên Chúa và nhà thờ của bọn mình cũng đang tạm ngừng mọi hoạt động công giáo cộng đồng nhưng nhà thờ vẫn mở cửa), mình vào đọc


kinh riêng và cầu nguyện, bên trong nhà nguyện nhỏ chỉ có tiếng quạt máy è è, tiếng chuỗi tràng hạt của ai va vào lưng ghế và tiếng thì thầm lời kinh của hai, ba ông bà cụ cộng thêm đứa trẻ là mình, mọi người vẫn đeo khẩu trang, ngồi cách xa nhau và thật thì thầm...chắc đủ cho Chúa nghe thôi. Nhưng bạn không nghe thấy gì thật sao? Tiếng của niềm hy vọng và lạc quan đó, tiếng ấy nhỏ xíu bạn đừng cố ý nghe thì mới nghe ra được, thiệt đó! Không hiểu sao, chỉ bấy nhiêu đó đã giữ chân mình ngồi lại thiệt lâu trong nhà nguyện, chỉ thinh lặng và lắng nghe, lắng nghe những thông điệp mà cơn đại dịch nói với chúng ta không phải qua những con số mà là mỗi giây phút ta “được” cảm nếm trong cuộc đời này. Nếu có thể, hãy thật chậm lại trong những ngày này, nhưng đừng than khóc hay ủ rũ, mà hãy lắng nghe âm thanh của sự lạc quan vỗ về bạn, và bạn sẽ biết cách vỗ về những tâm hồn đang đau khổ ngoài kia. Chúc bạn được vỗ về và lạc quan nha. Củ Chi, ngày cá tháng tư năm hai mươi


Sáng 01/04, ngoài đường vắng hơn mọi ngày bởi đang cần hạn chế ra ngoài. Mình nhớ chỉ vừa chiều qua thôi, mọi người còn tấp nập đi mua đồ để những ngày sau có thể yên tâm ở trong nhà. Họ mua nhiều mặt hàng, nhưng mỗi thứ chỉ một chút để có thể bớt đi số lần phải ra đường thôi, không tích trữ nhiều, và cũng chẳng lo hết hàng. Sáng 01/04, chẳng mấy bạn trẻ còn nhớ hôm nay là ngày cá tháng tư như mọi năm, chỉ nhớ hôm nay là ngày bắt đầu cố gắng ở trong nhà nếu không cần thiết phải ra ngoài. Sau những ồn ã, mỏi mệt bên ngoài, hôm nay nhiều bạn bỗng nhiên rảnh. Ngủ nướng thêm một chút, cẩn thận chăm chút cho bản thân hơn một chút, có thời gian tâm sự và hỏi thăm bạn bè thân mà vì mải mê với những bận rộn đã lâu không nói chuyện, tiện thể lên mạng search cách làm vài món ăn để bữa nay thay mẹ làm đầu bếp. Cũng lâu rồi cả nhà mới lại được bên nhau trong bữa cơm ấm cúng như thế này, cơm canh đơn giản, người nấu cũng mấy tháng rồi mới lại có dịp ở nhà để vào bếp mà sao thấy ngon đến lạ. Cơm nóng cùng cà muối dưa của mẹ vừa đến ngày giòn tan hòa trong miệng, thấy những bữa cơm tốn kém ở cửa hàng chẳng bao giờ sánh kịp. Và hình như lâu lắm rồi cả nhà mới có ngày như hôm nay, vui vẻ cười đùa, không bận rộn, cũng chẳng áp lực công việc xen vào. Ngoài trời vẫn mưa lất phất kèm theo cái lạnh dấu vết của một mùa đông vừa rời gót, được ngồi quây quần bên gia đình, thấy người thân đều mạnh khỏe và bình an, mà lòng như có lửa ấm. Sáng 01/04, mấy cây sen mini trong chậu nhỏ đã xòe lá to hơn hôm qua một chút, có lẽ đó là chúng đang xòe tay chào mình chăng? Nhớ ngày chúng bắt đầu nhú lên cái mầm xanh xanh nhỏ xíu, mình đã reo lên đầy hào hứng: - Chào các cậu, cuối cùng thì ta cũng gặp nhau. Mỗi ngày dù chỉ vài phút chăm sóc và nói chuyện với chúng thôi nhưng đều là những lúc thấy lòng bình thản, không có lo toan hay phiền muộn. Và nếu ai đó hỏi mình làm gì trong thời gian ở nhà tránh dịch bệnh, thì đó là chăm hoa sen, gửi những kỳ vọng một ngày mai tốt đẹp hơn vào những hạt mầm ấy và không ngừng nuôi dưỡng chúng lớn hơn bằng cả tấm lòng và trái tim, thì nhất định sẽ có ngày ta có đóa hoa sen thơm ngát. Mong mọi người an yên! Diệu Thanh


Một trong những bài học của lớp học ở Toa tàu là cả lớp nằm ngửa lên sàn nhà trong tư thế thư giãn nhất. Lắng nghe hơi thở và có thể nghe một bản nhạc du dương nhẹ nhàng. Khi mình nằm ngửa, mình mở mắt là thấy cái trần nhà, thấy cái quạt trần. Nhưng thật là lạ, mọi vật đang được nhìn với góc độ kỳ ảo nhất, nhìn từ dưới lên, khác với mọi ngày. Những ý tưởng, những suy nghĩ trong đầu mình lúc này cũng khác xa khi mình ngồi hay đứng quan sát. Khi mình nhắm mắt lại, mình đang để mình trôi đi theo tiếng nhạc, không vướng bận mọi sầu lo, suy tư về cuộc sống này nữa. Cơ thể hãy thả lỏng đi và mình cảm thấy dễ chịu biết bao. Hãy đảm bảo là mình không thấy quá nóng hay quá lạnh. Khi ấy, mình đang ở trạng thái vô ưu nhất có thể. Sàn nhà, là mặt phẳng rộng rãi để mình có thể cảm thấy thật bé nhỏ, những suy nghĩ tầm phào trong mình khi ấy cũng thật bé nhỏ. Nên hãy để những suy nghĩ linh tinh ấy biến vào trong thinh không. Mình nghĩ mình là hạt cát, vô lo và vô nghĩ. Mình nghĩ mình là ngọn gió đang phiêu bồng vui chơi, không vướng bận điều gì. Mình nghĩ mình là hương hoa, đem đến nụ cười cho mọi người. Sàn nhà, là gần nhất với đất mẹ. Đất mẹ hiền hòa đang cho mình một nơi để tịnh dưỡng, để tu tâm. Thiên nhiên thật là kỳ vĩ nhưng cũng quá đỗi thân thuộc, mến yêu. Đất nuôi dưỡng cây cỏ, vun xới để nên hoa nên lá, nên củ nên quả. Đất mẹ thật màu nhiệm. Khi tiếp xúc với sàn nhà, đất mẹ cũng đang vun xới trong mình một luồng sinh khí tươi mát trong lành, để trong tâm hồn mình sản sinh ra những cảm xúc tốt đẹp về thiên nhiên, về mọi người, về cuộc sống quanh mình. Các lớp học Toa tàu giờ không còn nữa, nhưng những ý nghĩa lớp học mang lại sẽ lan tỏa ra cuộc sống. Vì những điều tốt đẹp sẽ vĩnh cữu trường tồn, được yêu quý và trao đi. Mình sẽ nhớ về lớp học Toa tàu lắm. Vũ Lam Hiền


Lê Cát Trọng Lý phổ nhạc cho đoạn lời nghe rất ngộ và quen thuộc với không ít người: “Đồng nát sắt vụn bán đi!”. Tiếng rao mang trời ký ức ùa về! Khi xưa tôi gọi với: “Cô đồng nát ơi!” Sau đó, là một cuộc trao đổi. Dù không nhiều nhặt, tôi được thưởng món tiền nhỏ để nhét lợn đất. Tôi có động lực gom đồng nát. Giờ thành người lớn. Tôi vẫn giữ thói quen đó, vì không muốn hoài phí. Giờ tôi đã ở chung cư cao tầng, làm gì nghe thấy tiếng rao. Có lần, tôi bắt gặp dáng dấp của người buôn “Đồng Nát”- tôi hỏi thăm, linh tính thấy chị hiền lành, nên mời về để gom đồng nát. Chị lẩm nhẩm tính toán rất nhanh, đưa ra một số tiền. Tôi bảo, em tặng chị. Chị hồn hậu, nói cám ơn rối rít. Tôi xin số điện thoại, cũng chẳng kịp hỏi tên thật, nên tôi lưu -“Chị Đồng Nát”. Thật thà, tôi chẳng có ý miệt thị nghề nào. Tôi nghĩ, chị đang mang đến cơ hội tái chế đống đồ tôi bỏ đi. Từng tra cứu trên mạng, tại Thụy Điển, việc tái sử dụng, tái chế giúp tạo ra hơn 100.000 công việc mới. Còn ở nước mình, có lẽ “buôn đồng nát” cũng là một nghề chân chính, đúng chứ? Tôi nhớ dịp về quê đưa bà hay mẹ đi chợ, họ xách theo giỏ đựng đồ. Những thứ rau quê bình dị bó lại bằng rơm rạ, hay gói trong lá chuối. Mẹ bà còn có thói quen giặt sạch các loại túi, đem phơi khô ráo để dùng. Ai nghĩ họ ki bo bủn xỉn, nhưng tôi thấy, đó cũng là những hành động thiết thực để bảo vệ môi trường. Ở phố, tôi gấp mấy túi giấy hay túi vải bỏ trong cốp xe, phòng khi đi chợ, siêu thị.


Tôi từng sử dụng các dịch vụ vận tải hay lưu trú, được phát đồ dùng một lần, tôi từ chối vì đã chuẩn bị đồ cá nhân. Tôi cũng hạn chế tối đa số lần mua đồ ăn uống giao đến tận nơi. Có những thứ tiện ích nhưng lại mang bất tiện cho môi trường, nên có nhất thiết phải tiện ích, nếu tìm được cách thay thế hợp lý?! Đồng nghiệp gán cho tôi danh hiệu vui “Nam hoàng vì môi trường”, tôi chỉ cười trừ, thấy mình còn nhỏ bé. Đọc tin tức, thấy không ít bài viết xác nhận gây hoang mang, chúng ta đang ăn phải vi nhựa, vi nhựa trong nước mưa, hay động vật chết vì rác... những gì ta thải ra dần dần len lỏi vào cơ thể sống, gây nguy hại. Ngoài kia, người ta tuyên truyền rần rần về các cách chung tay bảo vệ môi trường sống. Đôi tay tôi nhỏ bé, chỉ góp được phần nào! Nhưng tôi nghĩ, ai cũng có thể bảo vệ môi trường, bằng những hành động trong tầm tay. Trần Duy Thành


Bà nội của em mất cách đây vài ngày, đúng thời điểm cả nước đang căng mình chống dịch Covid-19. Mất mát đột ngột này, em nghĩ bản thân mình và gia đình cần thêm thời gian để nguôi ngoai. Buồn một chuyện là em chỉ về quê được vài ngày để giúp bố mẹ lo hậu sự cho bà, rồi đã phải nhanh chóng quay lại Hà Nội do yêu cầu công việc. Ngay sau đó, có lệnh cách ly toàn xã hội trong 15 ngày, nghĩa là trong vòng nửa tháng tới em sẽ không về thăm nhà được. Điều duy nhất em có thể làm đó là gọi điện thoại để tâm sự, hỏi thăm bố mẹ, em trai và mọi người từ xa. Trước đây, cách 2-3 ngày em mới gọi, nhưng giờ, ngày nào em cũng gọi ít nhất 1 cuộc điện thoại. Tối nay thấy em gọi điện, cô bạn cùng phòng em vô thức hỏi: “Hôm qua vừa gọi rồi, giờ gọi nữa hả?”. Đột nhiên, em nhận ra, chắc cũng không ít người từng giống như em trước đó thấy việc ngày nào cũng gọi điện về nhà là chuyện không quá cần thiết, có thể làm sau được. Chúng ta hoàn toàn có thể lấy lý do biện minh cho việc ít liên lạc này là: bận việc quá. Giờ đây, em thấy là dành ra một chút ít thời gian trong ngày gọi điện cho gia đình là việc không quá khó, hoàn toàn sắp xếp được. Đôi khi chỉ để hỏi mọi người đã ăn cơm chưa, thời tiết ở nhà mình hôm nay thế nào,…cũng đã giúp mọi người gần nhau hơn nhiều lắm. Mấy ngày gần đây, việc làm nho nhỏ là gọi điện thoại về nhà mỗi ngày lại chính là niềm vui và nằm trong danh sách những việc làm yêu thích mới của em. Em nghe bố mẹ tâm sự nhiều hơn, biết ở nhà hôm nay có gì mới, biết em trai tự trồng mấy chậu cây trong nhà,… Những câu chuyện dù chẳng dài dòng, cầu kỳ nhưng lại giúp em thấy dễ chịu vô cùng trong những ngày ở nhà cách ly. Vì em biết rằng mình có


thể yên tâm khi những người thân yêu của mình vẫn mạnh khỏe, vẫn nhận được điện thoại của mình mỗi ngày. Và vì em biết rằng, dù đi đâu, làm gì thì mình cũng sẽ không cô đơn, luôn có gia đình lắng nghe và chia sẻ dù bằng cách nào đi chăng nữa. Em nhớ có ai đó đã viết thế này: “Hãy đi gặp người mà bạn muốn gặp đi. Nhân lúc ánh mặt trời dìu dịu, nhân lúc gió lay nhẹ nhàng, nhân lúc người ấy vẫn còn ở đó, nhân lúc bạn chưa già.” Giờ tình hình dịch bệnh thế này chưa gặp mặt trực tiếp được, chúng mình có thể gọi điện được mà nhỉ. Hôm nay, cũng là một ngày đẹp trời để gọi một cuộc điện thoại cho người mình yêu thương, phải không? Linh Nguyễn


Mình là Sáu Lố, nếu bạn không vội thì nán lại đọc cùng mình nha. Mình là một người dễ nổi giận và khi tức giận mình nói rất to, mình đã không hoàn toàn nhận thức về điều đó cho đến khi mình biết được có rất nhiều người bên cạnh mình bị tổn thương vì điểm tính cách này. Mọi người đã viết thư cho mình, trong thư là những nhận xét, những mong muốn mà trước đó mình chưa bao bao giờ để ý đến hay nói đúng hơn mình không nghĩ rằng mình đã tệ như vậy. Mình đã sốc, buồn và cảm thấy thất vọng về bản thân, trong gần một tháng trời mình tự cô lập bản thân với mọi người xung quanh, mình từ chối những buổi tụ tập, những giờ trà sữa tán dóc, mình có cảm giác bản thân không đủ tốt để ở cùng với mọi người nên

mình chỉ thu lại một góc và gặm nhấm con người mà mình tự cho là thật chán ghét này. Mình không thích mình nữa! Nhưng sau một thời gian suy nghĩ, lắng nghe và tập đón nhận mọi ý kiến của những người xung quanh, mình bình tĩnh lại để nhìn nhận tất cả mọi chuyện, từ những lần mình nổi nóng mà mình nhớ được cho đến những lần người khác nhắc nhở mình, tất cả với một thái độ quân bình nhất, không cố chấp, không bi quan, không thù hằn hay “ghim” bất cứ điều gì. Mình muốn lòng bình an và để như vậy mình phải hiểu là mình không hề hoàn hảo, và người không hoàn hảo cũng là chuyện bình thường trên đời. Mình tập thay đổi bản thân từ những cái nhỏ nhất. Khi nhắn tin mình giảm bớt cái “giọng điệu” ra lệnh cho người khác, tập cảm


ơn cả những chuyện nhỏ nhặtnhất, xin lỗi chân thành hơn khi làm phiền người khác, tham khảo ý kiến của những anh chị lớn tuổi hơn, trình bày quan điểm cá nhân và lắng nghe quan điểm của người khác, cho người khác thời gian suy nghĩ, không thúc ép ai phải ra quyết định ngay, khi gặp chuyện tức giận mình lánh mặt đi để cảm xúc bình ổn lại, những vấn đề phải tranh luận qua lại mình mời thêm một bên thứ 3 để quân bình cảm xúc, suy nghĩ tích cực hơn, đánh giá và khen thưởng bản thân nếu hôm nay đã tiến bộ hơn hôm qua dù chỉ là 0,1. Và điều quan trọng nhất: Mình thông suốt và hiểu rằng mọi người vẫn yêu thương mình, không ai xa lánh mình vì mình chưa hoàn hảo, có chăng thì cũng là mình suy nghĩ tiêu cực mà tách ra khỏi mọi người mà thôi. Trên đời này, không ai là người hoàn hảo cả, nhưng chúng ta phải cố gắng để mỗi ngày mình trở nên tốt hơn, có như vậy mình và cả bạn nữa mới thấy cuộc đời thật đáng sống.


Dường như năm nay là một năm thử thách đối với em, vì em phải đưa ra rất nhiều lựa chọn - những lựa chọn vô cùng quan trọng, như kì thi đại học sắp tới của em chẳng hạn. Và em đã vấp phải khó khăn từ những bước đầu tiên, từ việc lúng túng vì không biết bản thân thích gì và muốn gì, cho đến việc phải quay cuồng trong một thời khóa biểu chật ních giờ học. Đôi khi, em mỏi đến mệt. Nhưng gì thì gì, em phải đối mặt với nó thôi! Những ngày này khá là thoải mái với em, em có thời gian hơn để thêm vào thời khóa biểu của mình một ít thời gian cho bản thân. Lúc nhỏ, em rất thích ngắm nhìn màu xanh non mơn mởn của cây lá và cả màu sắc dễ chịu của những bông hoa dại. Thế nên, em luôn muốn được "tậu" cho mình những chậu cây nho nhỏ. Tranh thủ thời gian này, em chăm sóc kỹ lưỡng hơn những bé cây mà em lơ đễnh lúc trước. Sáng sáng ngủ dậy, em lại nhớ phải tưới nước cho bé sen đá, rồi thay nước cho bạn hành 2-3 ngày một lần... Lâu dần thành quen, việc chăm sóc và ngắm nhìn chúng lớn lên mỗi ngày với em trở thành một điều gì đó rất dễ thương và cả dễ chịu! Em như có thêm cho mình một nguồn năng lượng mới - một nguồn năng lượng mà em đặt tên là "năng lượng dễ thương"! Gần đây, em có đọc một cuốn sách tên là "Lagom" - một trong những cuốn sách mà chị Cây review trên page về nghệ thuật sống cân bằng, hạnh phúc của người Thụy Điển; và một tip của cô tác giả để có một cuộc sống vừa đủ, mà em thấy gần gũi nhất chính là "mang thiên nhiên vào nhà". Em đã từng sưu tầm cho mình những quả thông khô, hay những bông hoa khô để kết vào nhau và treo lên cửa bàn học...Những đồ vật trang trí như vậy không những không tốn kém, mà còn rất dễ thương! Trong "Lagom", những việc "mang thiên nhiên vào nhà" cũng có cách thức tương tự như vậy, và em thấy nó có ý nghĩa kết nối vô cùng, kết nối bản thân với bản thân và kết nối bản thân với thiên nhiên. Viết thêm một chút về "Lagom", em thấy sự "Lagom" được cô tác giả thể hiện trong sách là vô cùng bổ ích. Có rất nhiều thói quen hay ho của người Thụy Điển mà em học được và em cũng hiểu được một phần văn hóa Thụy Điển nữa!Việc đọc sách như vậy cũng tiếp thêm cho em một nguồn năng lượng rất dễ chịu. Vậy nên, mọi người cũng nên đọc sách nhiều lên nhé và nếu mọi người đọc "Lagom", có thể mọi người sẽ tìm được rất nhiều điều khiến cuộc sống dễ chịu hơn đó! ... Quay lại cuộc sống hiện tại, em biết sẽ có nhiều khó khăn lắm với một cô bé 17 tuổi như em. Nhưng nếu mỗi ngày em có thể tìm cho mình thêm một nguồn năng lượng dễ thương, em biết mình sẽ vượt qua được! Thanh Phương Ngày 01.04.2020 - về những điều dễ chịu trong cuộc sống



Có thật nhiều cách để tạo ra hạnh phúc đơn giản hàng ngày, nhưng, mình chắc chắn sẽ ưu ái sở thích đọc sách lên hàng đầu trong danh sách những điều nhỏ bé mà đem đến niềm vui lớn. Bố chính là người giúp mình nuôi dưỡng thói quen đọc sách từ khi còn nhỏ, bắt nguồn từ những cuốn truyện tranh, những mẩu truyện ngắn rồi lớn dần với những tác phẩm văn học nổi tiếng hơn.

Nhớ hồi ấy, sách luôn là thứ phần thưởng mình háo hức được nhận mỗi khi giành điểm cao, vượt qua một kì thi hay làm việc tốt giúp ai đó. Đến tận bây giờ, sách vẫn luôn là một người bạn tri kỉ, lặng lẽ cho thêm những gia vị ngọt ngào vào cuộc sống vốn dần trở nên bận rộn và căng thẳng của mình. Qua sách, mình tìm thấy những thứ mình

cần, những điều mình muốn học hỏi, những tâm sự mình muốn thấu hiểu. Có lúc, mình đắm chìm vào trong trang sách, tưởng như đó là một thế giới riêng, nơi mình tự do suy nghĩ, hành động theo lý tưởng của mình. Cũng có khi, mình nhập tâm vào nhân vật trong sách, rồi cùng họ phiêu lưu khám phá những điều mới lạ, bất ngờ mà tác giả viết ra. Mình hạnh phúc khi đọc được một quyển sách hay, muốn thấm từng câu,

từng chữ hoặc tự hỏi tác giả viết cho ai vậy, sao giống mình thế? Lúc buồn, mình hay tìm vài trang sách cho tâm hồn mong manh tổn thương trú ngụ trong đấy đến khi tâm trạng ổn hơn, mình sẽ lại tiếp tục mạnh mẽ đối mặt với cuộc sống thực tại. Đấy là cách mình làm cho nỗi buồn vơi đi để có nhiều chỗ cho niềm vui hơn.


Nhịp sống hối hả dễ khiến người ta quên lãng những sở thích riêng, nhưng mình vẫn luôn cố gắng giữ gìn thói quen đọc sách giống như một cách chăm tưới cho khu vườn của tâm hồn. Chẳng phải dành cả ngày vì người ta khó có thể làm được như thế, chỉ cần một chút thời gian mỗi sáng thức dậy, lúc nghỉ trưa, ngồi đợi xe bus hay đợi bạn ở quán café cũng đủ để mình nghiền ngẫm những dòng chữ nhỏ xinh. Mỗi lần nhìn thấy ai đang đọc sách trên xe bus, trên ghế đá

ngoài công viên hay trong quán café, mình cũng bất giác mỉm cười, trong lòng tràn ngập niềm vui như vừa tìm thấy thêm một tâm hồn đồng điệu. Chỉ cần vậy thôi, những niềm vui nhỏ bé hàng ngày sẽ góp lại thành niềm vui lớn hơn nữa, điểm tô thêm cuộc sống của mình vài gam màu tươi sáng. Chẳng phải như thế sẽ thật hạnh phúc hay sao? Nguyễn Thu Hương


Bạn thân mến! Chúng ta, những ngày này, cảm thấy thật chênh vênh và bất an phải không? Vì có ai nghĩ, cơn dịch lại kéo dài và ngày càng nghiêm trọng thế này. Nhưng không sao, thay vì ngồi ủ rũ nơi góc phòng và trông chờ mùa dịch mau qua, thì bọn mình còn quá nhiều thứ để làm, để học, để khám phá mà, hỉ? Mình còn nhớ, thời gian đầu khi dịch chưa lan nhanh, mình lon ton một mình ra tận Quy Nhơn để gặp gỡ những người bạn mới, những người bạn mình chưa gặp bao giờ, kể ra thì cũng thật liều mạng, nhưng không sao, tuổi trẻ là những tháng ngày liều mạng mà. Nhưng đổi lại, mình nhận được vô số trải nghiệm: trên những chuyến đi đường dài, những lần chờ đợi ở trạm xe, những sáng đón bình minh ở bãi biển cùng cô bạn, những chiều tản bộ quanh nhà nhờ chính tòa. Mùa dịch của mình đã bắt đầu như thế đấy. Xịn chưa? Rồi mình trở lại Sài Gòn, tiếp tục công việc bán thời gian ở một cửa hàng soup. Một ngày có phần nhàm chán hơn khi cứ đi đi, về về theo một lộ trình đã định ra từ trước. Mình dành thời gian để học tiếng Anh vào buổi tối, đọc một chút sách và pha một tách trà thơm. Đó là khoảng thời gian dễ chịu nhất trong ngày. Cho đến hiện tại, khi ngồi gõ lạch cạch những dòng này, mình đã rời Sài Gòn, nói cho sang vậy thôi, thực ra là về quê lánh dịch. Đi đâu cho bằng về nhà với mẹ? Mình được nghỉ ngơi nhiều hơn, dù chứng rối loạn tiền đình dạo trước cứ khiến đầu mình đau kinh niên, nhưng hy vọng, mọi thứ sẽ ổn.


Những ngày ở nhà, cũng đã cố gắng hơn, mình dành thời gian nhiều cho việc đọc, và học một vài thứ khác. Sáng nay đã dậy sớm hơn một chút, làm vài việc vặt, dự rằng lát nữa sẽ tập lại Organ. Tối qua cũng đã bắt đầu lên mạng học cách làm những quyển sổ Journal, nhắn tin với một bé bảo “dễ thương như vậy mà đến giờ chị mới mò mẫm ra để làm”. Mình cũng tập viết nhiều hơn, nhận ra bản thân thật sự thấy thoải mái và dễ chịu vô cùng khi được trải lòng ra bằng những con chữ, cảm giác thích lắm. Thề! Mình viết bài gửi cho người này người kia, viết để tham dự cuộc thi review sách, viết bài về chủ đề “Con đường tơ lụa WRICOS 2020” do mạng lưới các trường đại học thuộc mạng lưới Con đường tơ lụa tổ chức, dù biết sẽ chẳng ra ngô khoai gì. Tự nghĩ, dù làm gì đi chăng nữa, dù chỉ là vài chuyện bé xíu xiu, nhưng đó là việc mình yêu, mình thích, mình theo đuổi nó dài lâu, thì mọi nỗ lực bản thân bỏ ra, tất cả sẽ xứng đáng cả thôi. Chẳng phải bây giờ, mình và bạn đang cảm thấy rất tuyệt khi còn được ngồi đây và đọc những dòng này hay sao? Tụi mình cùng nâng đỡ nhau đi qua giai đoạn này nhé! Cầu chúc bạn luôn an lành và nhiều thiệt nhiều sức khỏe. Thương mến! Mỡ


Không hiểu sao, năm nay bỗng đánh dấu rất nhiều lần đầu tiên trong cuộc đời mình. Năm đầu tiên đêm Giao thừa và cả ngày mùng một trời mưa ầm ầm, và mình chẳng đi đâu suốt cả ngày đầu tiên của năm mới. Năm đầu tiên mình thực sự sống trong những tháng ngày cả nước căng lên vì phòng chống dịch. Và có lẽ cũng là năm đầu tiên dịp Giỗ tổ không ồn ào nô nức như mọi khi. Học sinh và nhân viên nhiều nơi đã nghỉ, hoặc chuyển sang học và làm tại nhà, nhưng công ty mình thì mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Bởi thế, mình vẫn mong chờ tới ngày nghỉ lễ này lắm. Chiều thứ 4 trước khi tan làm, mình dọn thật gọn bàn làm việc và xếp những chiếc cốc thẳng hàng nhau trên bàn mình, mình bỗng có cảm giác như hồi trước khi nghỉ Tết Âm lịch vậy. Dù sự thực thì chỉ hôm sau nữa là lại quay lại.


Đường về nhà cũng vắng hơn, ai cũng hối hả phóng xe thật nhanh về nhà. Mình cũng thế, cũng đi thật nhanh về, nghĩ tới những giây phút yên bình an toàn ở nhà thật dễ chịu. Năm nay, mọi người thường than buồn chán, vì những bệnh dịch, cách ly, và đủ thứ mệt nhọc khác. Nhưng với mình, năm nay dường như trở thành năm của góc lặng trong tâm hồn mỗi chúng ta. Chúng ta ở nhà nhiều hơn—dù tự nguyện hay bắt buộc. Chúng ta bỗng có thời gian làm những thứ chúng ta vẫn mong muốn, rằng giá như có 10 ngày nghỉ thì ta nhất định sẽ làm, dù chỉ đơn thuần là xem hết cả một bộ phim, hay đọc được vài cuốn sách trong cả núi sách đã mua. Chúng ta bỗng bị đẩy vào tình huống không thể ra ngoài ăn uống, chúng ta bắt tay vào làm những món ăn mà đã lâu lắm rồi ta không tự làm cho bản thân, chỉ vì bình thường “Vội lắm.” Chúng ta có thời gian ngắm nhìn cây lá trong vườn, bỗng nhớ ra cây hoa mình từng mua về trồng vài năm trước, được bố mẹ chăm sóc, đã lại đang ấp ủ những nụ hoa. Và rồi ta chợt nhận ra rằng, hoá ra cuộc sống còn nhiều điều đẹp đẽ, chỉ là ta quá bận rộn với những giấy bút sách vở, tài liệu báo cáo hàng ngày mà thôi. Mình thì dùng ngày nghỉ lễ giữa tuần ấy, để pha một tách trà và đọc sách vào buổi sáng. Mình rất thích căn phòng mình khi không bật đèn, và ánh sáng tự nhiên tràn vào qua cửa sổ và cửa kính thông với phòng bên cạnh. Mình thích nằm bên cửa sổ và đọc sách bằng nguồn sáng ấy, ánh nắng đẹp đẽ chiếu qua cửa sổ, xuống sàn gỗ, in hình những chiếc lá bé xinh ngoài sân thượng. Yên bình nhỉ... Mình chợt nhớ tới những câu văn mà nhà văn Ma Văn Kháng đã viết trong cuốn ‘Người khách kỳ dị’, bỗng thấy thật gần quá..

Cuộc đời dấm dẳn như váy ba bức, khi nghiêm túc, lúc tếu táo, đều đã trải. Đời người như căn nhà lớn có nhiều căn buồng nhỏ, buồn vui, cay đắng ngọt bùi đều đủ chỗ chứa. Mới nghiệm ra rằng con người rất cần có những khoảng sống riêng một mình, tự mình trò chuyện, ca hát với mình, tự mình tìm đường và tự xét lấy mình. Chi — cuddle.thereader


hong khô mọi thứ trong đời


Mikage của Kitchen nghĩ rằng nơi cô yêu thích nhất trên thế gian này là bếp. Chỉ cần đó là bếp, là nơi nấu ăn, thì dù có như thế nào cô cũng không còn cảm thấy buồn bã. Kitchen là cuốn sách đầu tiên tôi đọc của Banana Yoshimoto, và cũng trở thành cuốn sách tôi yêu thích nhất của bà. Sau đó, tôi luôn đi tìm một nơi chốn trong nhà có thể gợi nên cảm giác giống như Mikage tìm thấy ở bếp. Và tôi tìm thấy nó ở mỗi lần giặt giũ, dù là giặt tay hay giặt máy, dù là máy giặt cửa trước hay máy giặt cửa trên, dù ở bất cứ đâu, mỗi lần giặt giũ tôi đều cảm thấy tâm hồn mình bình lặng. Trước khi giặt tay, tôi thích ngâm quần áo một lúc. Khi chuyển sang dùng máy giặt thì không cần nữa. Nhưng dù thế nào thì tôi luôn có một khoảng nghỉ ngắn. Những lúc đó tôi thích ngồi đọc vài trang sách từ cuốn sách vẫn đang đọc dở, hoặc viết thành dòng một số ý tưởng đã ghi vắn tắt lại từ trước đó trong cuốn sổ tay cá nhân. Chỉ tầm nửa tiếng nhưng lúc nào tôi cũng có cảm giác mình đã có hẳn nửa ngày dài. Hoặc như thể lúc đó thời gian không còn tồn tại nữa. Không cần phải chú ý xem bây giờ đã là mấy giờ, còn việc gì cần phải hoàn thành trước hay không, việc nào có thể để sau. Tôi quyết định mọi thứ dựa vào cảm giác chứ không phải là những con số chỉ giờ chỉ phút. Khi nào đọc đủ, viết đủ, tự cảm thấy đã đến lúc, thì sẽ quay trở lại với việc giặt giũ. Hoặc có khi trong khoảng nghỉ đấy tôi không đọc, cũng chẳng viết, mà cắm tai nghe nhạc. Đôi lúc tôi lục lại những album rất cũ, The Beatles, Boys Like Girls, Britney Spears… Những bản nhạc giờ đây không còn chỉ là nhạc, mà nó đã gắn chặt với một giai đoạn nào đó trong đời, với những kí ức và những mặt người mà hầu như tôi không thể tìm lại và cũng khó gặp lại. Đôi lúc tôi nghe tất cả những bài hát mới nhất đang nằm trong top các bảng xếp hạng âm nhạc trên thế giới. Tôi không chắc sau mươi năm nữa, liệu có bài hát nào của hôm nay sẽ thuộc về một phần trong đời mình, hay sẽ theo dòng chảy thời gian biến đi mất dạng. Mà dù thế nào thì cũng chả sao. Hai việc tôi thích nhất của việc giặt giũ, một là gom quần áo cần đem đi giặt, hai là ôm áo quần đã hong khô khỏi sào phơi. Đôi lúc tôi sẽ tìm thấy một chiếc tất ở đâu đó trong xó nhà. Cảm giác khi ném nó vào máy giặt rồi thấy như thể căn phòng trở nên gọn gàng và sạch hơn, bởi những thứ bị bẩn đã được mang đi rồi. Quần áo được phơi trong những ngày trời nắng sẽ khô xốp, thơm phức, khi ôm vào người có thể cảm nhận được nhiệt độ từ mặt trời vẫn còn lưu lại. Tôi sống ở miền Nam, ngay cả vào mùa mưa vẫn có không ít những ngày nắng ráo, nên niềm vui giặt giũ chưa lần nào bị gián đoạn. Không cần biết một ngày có thể mệt mỏi đến thế nào, cuộc sống có thể hỗn loạn ra sao, cuối cùng thì chúng cũng như mớ quần áo được ném vào máy giặt mà thôi. Sau nhiều vòng quay tròn sẽ được giặt sạch và đem phơi dưới ánh mặt trời, để đến cuối ngày mọi thứ lại khô xốp và thơm, và ấm. Fuyu


Chờ đợi những điều hạnh phúc

Tôi trở về nhà từ cơn mưa cuối xuân. Công việc không đòi hỏi cần phải đến công ty nhiều nên tôi được phép làm ở nhà. Đường về hôm ấy tối mưa, vắng lặng và gió lạnh miên man. Những ngày gần cuối tháng Ba, vậy mà cứ tưởng như mùa hè đã bắt đầu. Phơi xong chỗ quần áo vừa lấy ra từ chiếc máy giặt cũ kĩ chạy rì rì rung cả mặt đất. Sấy tóc thật khô và nằm dài lên giường. Về nhà với chiếc giường ấm áp luôn là điều tuyệt vời nhất. Mùi thơm dễ chịu của chăn mền mẹ mới giặt trước hôm tôi về. Ánh sáng từ những cột đèn đường hắt lên tấm ga trải giường tạo thành những vệt song song vàng lấp lánh. Đưa mắt nhìn qua cửa sổ thấy mưa đã tạnh. Bóng cây đổ loang xuống đường. Có những điều vẫn cứ đến như một giấc mơ. Sáng sớm thành phố mưa rơi, phía biển trời tối sầm. Mẹ bảo bên ấy chắc đã mưa to. Tôi vẫn nằm cuộn tròn trong chăn nhìn mưa hất từng hạt li ti vào cửa kính. Tận hưởng ngày cuối tuần thảnh thơi để mai bắt đầu một tuần mới làm việc ở nhà. Phía bên ngoài những cây hồng của mẹ tỏa một mùi hương dễ chịu, nhẹ nhàng. Căn nhà gỗ nằm ẩn mình trong ngõ nhỏ dẫn ra biển. Trong đầu bỗng hiện lên câu hỏi đã bao lâu rồi tôi không cảm thấy dễ chịu như lúc này. Rồi thoáng chốc hiện ra trong suy nghĩ, để những ngày ở nhà không trở nên vô ích, tôi sẽ gieo những hạt mầm. Điều mà tôi đã nghĩ trong đầu lâu rồi nhưng vẫn chưa thực hiện. Tôi đã từng chăm sóc những cái cây nhưng đều là những chậu cây nhỏ được trồng sẵn. Tôi lục tìm túi hạt giống của mẹ, thấy được những hạt cà chua bi, thêm một chút hạt giống cúc họa mi mua từ hồi đi Đà Lạt về mà chưa trồng được. Tôi đem chúng đi ngâm rồi gieo xuống góc mảnh vườn sau nhà. Có thể tưới nước cho những hạt giống, trông đợi chúng từng ngày thực sự là một điều hạnh phúc mà lâu nay tôi vẫn luôn tìm kiếm. Quỳnh Anh



“Lúc em dọn rác này Đường đi sẽ được sạch Nhưng không chỉ rác đường Rác tâm em cũng dọn” Đàn Kiến Con trong những ngày cuối tuần vẫn tiếp tục hành trình đi nhặc rác, vừa đi tụi nhỏ sẽ vừa đọc bài thơ ấy. Và tôi vẫn là một kẻ vô công rỗi nghề đi bên cạnh để học lỏm từ bọn trẻ những bài học vừa thực tế, vừa trong sáng mà thế giới người lớn đã lãng quên. Giận hờn, hơn thua, buồn, ghét, chán nản... đủ cả những thứ rác trong tâm ấy khiến tôi mệt mỏi. Chuyện đã qua nhưng sao vẫn giữ lại bóng hình để tự làm mình thêm đau? Cố gắng đua tranh một thứ gì đó cứ ngỡ là lung linh như thủy tinh đẹp đẽ, để khi có được rồi nắm trong tay mới thấy nó thật tầm thường, thủy tinh phút chốc biến thành bong bóng nước hư ảo rồi vỡ tan. Hay lời nói phút chốc không kịp suy nghĩ đã làm tổn thương ai đó, cuối cùng là tự dằn vặt mình chẳng nguôi... Biết là “rác” ấy đáng sợ hơn cả rác ngoài đường, mà sao chẳng chịu buông? Kìa, phía trước bọn trẻ đang cãi nhau. - Nào các bạn Kiến, tự nhìn nhau xem lúc nóng giận như thế trông có đáng yêu chút nào không? - Nhìn mặt nhăn với cau mày, buồn cười lắm cô ạ. - Các bạn nhìn nhau rồi cùng cười. - Vậy cãi nhau như thế mình gọi là...? - Là “rác trong tâm” ạ. - Giống như rác tụi mình đang nhặt này, bây giờ mình ôm giữ “rác” hay bỏ nó nhỉ? - Dạ bỏ rác cô ạ. -Ừ, bỏ thì tụi mình cùng nhau sửa sai nhé, không như vậy nữa, đồng ý thì cười lên nào? Các bạn lại cười với nhau vui vẻ. Ừ nhỉ, mình cũng ráng buông “rác” thôi. Diệu Thanh



Chỉ vài tháng mới đây thôi, khi “Cô Vy” xuất hiện đã làm cho thế giới có một diện mạo hoàn toàn mới. Những con phố không còn vẻ ồn ào vốn có, những cung đường mới thật ảm đạm làm sao. Chúng ta ít đi hẳn những buổi hẹn hò, tụ họp, ngồi cùng nhau nhâm nhi vài câu chuyện xưa cũ! Thế giới nhỏ bé của mình vì thế mà cũng thay đổi rất nhiều… Mình nghỉ học ở nhà, thời gian đầu mình thấy thật chán. Cứ quay ra là nấu cơm, dọn đồ rồi quay vào lại phải trông em. Mình mong mãi, mong mãi mà vẫn chưa thấy ngày được quay trở lại trường học. Nhưng, mình cũng đã tìm được rất nhiều niềm vui mới khi ở nhà. Và có một điều làm cho mình thực sự cảm thấy thảnh thơi là trồng hoa và chăm sóc vườn rau giúp mẹ. Mỗi ngày, mình sẽ dậy thật sớm để ra vườn ngắm hoa và chăm sóc rau. Ngày qua ngày mình đều cảm nhận chúng lớn lên một chút, một chút mà không hiểu sao lòng lại thấy nhẹ nhàng quá. Mình gần như quên hẳn là mình đang nghỉ dịch, quên hẳn đi những thứ khó chịu, ngột ngạt và mình cũng quên đi hẳn cái cảm giác chán ngắt khi không được đi học, mà thay vào đó là sự an yên, bình dị, mình dần dần bị “nghiện” cảm giác này rồi!


Mình còn là một cô gái rất là đảm đang nữa nhé. Mình rất thích nấu ăn, nhưng chỉ là nấu ăn thôi chứ không phải là rửa bát đâu. Nhân dịp nghỉ dịch ở nhà, mình đã tự nghĩ ra khá nhiều công thức nấu ăn mới, đặc biệt là món bánh cuốn. Tuy là mình phải làm tới tận ba lần mới thành công, nhưng mà rất là ngon đó, ý là mình nói lần thứ ba, còn hai lần trước thì… thôi, ai cũng có lần đầu mà, đúng không? Mình không bao giờ cảm ơn Cô Vy cả vì Cô này làm chúng mình “điên đảo” mà, nhưng lúc này mình thực sự có rất nhiều thời gian để mình có thể suy nghĩ về rất nhiều chuyện và đặc biệt, mình có thời gian gần gũi và tâm sự với bố mẹ hơn, việc mà có lẽ từ trước đến nay mình rất ít khi làm. Cho đến tận bây giờ mình mới biết, trước đây mình đã quá vô tâm với mọi chuyện, và vô tâm với cả bố mẹ nữa. Mình nhận ra, chúng mình hãy dành thời gian cho gia đình nhiều hơn, nói chuyện với bố mẹ nhiều hơn, vì thực sự rằng bố mẹ cũng có lúc cảm thấy rất cô đơn, rất cần có con cái ở bên lắng nghe, chia sẻ. Chúng mình hãy sống chậm lại một chút để nhìn cuộc đời bằng một ánh mắt sâu sắc hơn… Những khoảnh khắc này thật ý nghĩa, đừng ca phiền và phàn nàn rằng nó chán thế nào, buồn tẻ ra sao mà chúng mình hãy tự tìm cho bản thân những niềm vui nho nhỏ, những hoạt động có ích mỗi ngày nhé! Chúc các bạn sẽ có một kì nghỉ dịch an toàn và luôn tràn ngập những niềm vui xinh xinh! Việt Nam quyết thắng đại dịch! Huyền Trang



Đây là lần đầu tôi vẽ nên những dòng suy nghĩ ngây ngô này trên một tờ giấy trắng. Từ lúc nhỏ, tôi luôn có những dòng suy nghĩ tiêu cực cứ đảo lộn trong tâm trí. Tôi đã luôn cố gắng dập tắt những suy nghĩ ấy, nhưng tất cả những gì tôi đã làm chỉ là trốn tránh khỏi nó. Đến tận bây giờ, khi cả thế giới dường như dừng lại, tôi đã ngồi lại suy ngẫm về chính mình. Tôi đã từng là một con người nhu nhược và tự ti. Những dòng suy nghĩ tiêu cực luôn bám lấy tôi, và tôi đã từng gào thét cho sự cứu giúp của những người bạn mà tôi yêu quý nhất. Nhưng trong khoảng khắc đau đớn ấy, họ đều bước đi bỏ mặc lại tôi kẹt trong suy nghĩ của chính mình. Nhưng rồi, tôi vô tình đọc được cuốn “Bạn đắt giá bao nhiêu?” của Vãn Tình, tôi đã vô tình tìm ra chân lý cho cuộc sống. Trong cuộc sống sẽ luôn có người đến người đi, nhưng chỉ có chính bản thân mình là luôn bên cạnh ta. Chỉ có bản thân là thấu hiểu mình nhất. Mẹ tôi đã luôn nhắc nhở: “Nếu con không yêu bản thân mình, sao con có thể yêu người khác?” Đúng quả thật là như thế, tại sao mình phải đau buồn vì một người không thuộc về mình? Tại sao mình phải tự dày vò bản thân mình như thế? Cuộc sống sẽ đẹp nhất nếu nhìn bằng một con mắt tích cực! Tôi đã bắt đầu đối mặt với những nỗi đau trong tôi, không chạy trốn khỏi hiện thực nữa. Tôi đã bắt đầu chăm sóc cho bản thân hơn, làm những việc mình yêu thích, vì tôi xứng đáng như thế! Tôi biết tôi không vô dụng, không chỉ mãi sống vì người khác. Đôi khi chúng ta luôn vì chăm lo, bận tâm về các mối quan hệ xung quanh mà quên mất chính mình. Bạn hãy thử nhắm mắt lại trong 5 giây, nghĩ về những người mà bạn yêu quý nhất…... Bạn có nghĩ về bản thân mình không? Hỡi các bạn yêu quý! Dù trong những hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, đừng bỏ rơi bản thân mình! Hãy bắt đầu ngày mới bằng những năng lượng tích cực, mở những khung cửa sổ ra cho những ánh nắng vào nhà, bật bản nhạc mà mình yêu thích, mua cho chính mình một món đồ mình yêu thích, tự làm cho mình một món ăn ngọt ngào hay đơn giản chỉ là nhâm nhi một tách trà ngắm nhìn bầu trời xanh biếc. Hãy làm những việc mà mình yêu thích, tận hưởng cuộc sống bằng một góc nhìn đẹp đẽ nhất. Chúng ta luôn thu hút vào cuộc sống những điều tích cực nếu ta lạc quan. Vì thế, hãy học cách tự mang lại hạnh phúc cho bản thân, và biến những điều giản đơn nhất thành nhưng hạnh phúc nhỏ nhoi. Chúng ta chỉ sống một cuộc đời, hà cớ chi lại dành thời gian đau buồn vì những thứ không đáng? “ Yêu đơn phương cũng là yêu, chỉ là bạn chỉ luôn hương về người đó mà quên yêu lấy chính mình.” Minh Anh T.


Su, chú mèo màu ghi của tôi, giống như mọi chú mèo khác trên đời - luôn rất thích ngồi bên cửa sổ. Nó cứ ngồi im như thế, với cái mông to béo múp bành ra, nhìn xa xăm hàng tiếng đồng hồ. Khi tôi lao ra khỏi nhà mỗi sáng đi làm. Khi tôi phải có cuộc hẹn ở ngoài đường những ngày trời nắng rất đẹp. ... Su của tôi, chú mèo màu ghi béo múp vẫn ngồi bên bậu cửa sổ, ngoài những lúc ăn, ngủ, làm vệ sinh cá nhân hoặc được chơi món đồ chơi yêu thích. Thật khác với loài người, nếu chúng ta dành cho thế giới và những người xung quanh gần như tất cả quỹ thời gian thức dậy của mình, thì loài mèo không như vậy. Chúng gần như chỉ dành thời gian cho chính bản thân chúng, với những hoạt động cá nhân lặp lại và có vẻ vô bổ mỗi ngày. Nhưng bạn thấy không, chúng lúc nào cũng có cái vẻ thong thả, dễ chịu, lười biếng, tư lự… mà nhiều lúc khiến chúng ta phát thèm.

Và cái trải nghiệm “sống như loài mèo” dường như đã ập đến với loài người thời gian gần đây, khi đại dịch hoành hành và chúng ta không thể làm gì khác ngoài việc stay-at-home. Từ đây, chúng ta bắt buộc phải học cách sống chậm lại, với nhiều khoảng thời gian hơn mỗi ngày để ở một mình. Tôi biết sẽ thật ích kỷ, nếu tôi thừa nhận là mình thấy thật dễ chịu với khoảng thời gian này. Ở tuổi gần 30, có lẽ đây là quãng thời gian ở nhà nhiều nhất của tôi kể từ lúc đi làm, và nó thật sự mang đến cho tôi rất nhiều điều tươi mới. Tự nấu ăn mỗi ngày. Ăn nhiều rau xanh và hoa quả. Có thể tự pha cà phê hoặc thử tự chế nhiều món đồ uống khác nhau rồi nhâm nhi chúng khi đang đọc sách. Xen kẽ giữa những giờ làm việc, tôi có nhiều thời gian hơn để ngắm nhìn hai con mèo của mình, để thấy cái niềm vui bé tí là nhìn chúng ngủ cũng dễ thương kinh lên được. Rồi thì mỗi chiều


những ngày nắng ấm, chúng tôi sẽ mở cửa ban công để cùng ngắm nhìn cây cối, nghe tiếng chim ở đâu đó đang hót và nhìn nắng đang rơi trên phiến lá to của cây chuối nước tôi trồng. Có đôi khi, ý nghĩa của cuộc sống lại nằm ở những khoảnh khắc bình dị mà khiến trái tim ta thấy được vỗ về, như thế. Như trong cuốn sách sách mà gần đây tôi đã đọc, về Ikigai (*). Và tôi sẽ tặng bạn những dòng mà tôi rất thích: “Hãy quan sát thế giới bằng một góc nhìn mới mẻ, miệt mài dấn thân vào những hoạt động tưởng chừng như ‘vô bổ’, để mặc cho bản thân được sống và trải nghiệm, đừng lo lắng sẽ lãng phí thời gian và chấp nhận sự chán chường, chậm chạp, tĩnh lặng. Bằng cách không làm gì cả, tạo ra sự trống rỗng nhàn rỗi trong mọi khía cạnh, bạn sẽ tìm ra được Ikigai của riêng mình.” #lynhmieu (*): IKIGAI LÀ MỘT TỪ TIẾNG NHẬT: Nó được viết bởi bốn ký tự mang ý nghĩa “sự sống”, “những gì xứng đáng”, “sự ưu tiên, khởi xướng” và igai là một từ tiếng Nhật: Nó được viết bởi bốn ký tự mang ý “vẻ đẹp, sự thanh lịch”. Nói ngắn gọn: Có một lý do tốt đẹp để thức dậy mỗi sáng.


Chiều nay, ngồi luyện vở sạch chữ đẹp với mấy cây bút Calligraphy mới sắm, bạn thích lắm, vui lắm. Viết một hồi thì cái ngòi sắp sửa bầm dập mà chữ thì vẫn u như kỹ. Chán quá, bạn xuống Bách Hóa Xanh, mua hai chai sữa nguyên kem, một hộp trà xanh về pha trà sữa. Pha xong, bạn bắt đầu thấy chán cái nồi trà sữa hơn hẳn cái chữ bạn vừa viết. Rồi bạn vẫn phải uống hết cái nồi thảm họa ấy, vừa uống vừa lục lại hình hôm hè, ngồi coi, rồi cười, rồi vui. Thấy nhớ quá chừng cái hồi còn ở Cà Mau. Hồi đó bạn ăn dầm nằm dề một tháng rưỡi trời, mẹ điện thoại mấy lần biểu về, mà mê quá, nên cứ lì ở dưới. Bạn nhớ hoài mấy bài giáo lý ông cố Pio

Ngô Phúc Hậu hay giảng, ông cố kể chuyện hồi đó đi truyền giáo, khổ lắm, cực lắm, mà vui. Có bữa trong người còn đúng ba trăm năm chục ngàn, mà dám đi máy bay từ Cần Thơ ra Thanh Hóa, xin tiền về mua mấy cái đầu máy để gắn vô xuồng, vô ghe, đưa đón bà con giáo dân đi nhà thờ khỏi mắc công chèo tay. Nhớ cái đêm ông cố chuẩn bị về quê, một đám, có bạn, hai chị thiện nguyện, con Lơ Sen, thằng Khải, rủ thêm ông thầy xứ, đi vô gõ cửa phòng ông, xin chữ ký cho “Nhật ký truyền giáo” với “Viết cho em”, lấy le với chúng bạn. Giờ le đâu chưa thấy, mà hai quyển đó, thì đem tặng hết rồi. Bạn còn nhớ cái trại hè Rau Dừa, mấy bữa trước ngày trại, mưa dầm muốn thối đất. Vậy mà hôm trại, trời chỉ mưa một chút, rồi nắng lên như lật bánh tráng. Trời gì kỳ


cục. Mà cũng tại kỳ cục, nên bữa đó, bạn thấy vui gì đâu. Nhưng bạn nhớ nhất vẫn là người Cà Mau. Nhớ mấy bà sơ Cà Mau, nhớ mấy đứa nhỏ Cà Mau, nhớ mấy cô mấy chú Cà Mau, là nhớ thiệt tình, thiệt nhiều, rồi tự nhiên thương hồi nào hổng hay. Rồi bạn giữ đó những kỷ niệm, bạn ngó lên trời, tự hỏi bao giờ nữa bạn mới tìm lại được những ngày như thế. Bạn gửi những mong ngóng của bạn cho mây ngàn, biết đâu ngày nào đó, gió thương, gió cuốn mây đi về phía cuối đất Việt, cuối trời Nam, lúc đó, chắc bạn sẽ vui lắm, bạn he? Còn giờ thì bạn tiếp tục vở sạch chữ đẹp. Dze… Mỡ


Lúc trước, mình hay có xu hướng tìm kiếm những điều dễ chịu trong cuộc sống, như lướt facebook hàng giờ để cập nhật tin tức, xem tivi khi phải hoàn thành một công việc gấp hay chọn làm các công việc dễ trước. Những việc đó có thể giúp mình dễ chịu trong ngắn hạn nhưng sau mỗi lần công việc không đạt ở mức mong muốn, mình sẽ luôn có cảm giác khó chịu, nhiều khi đạt đến mức căm ghét bản thân khi quá dễ dãi với chính mình. Mình chọn cách bao biện rằng trước deadline bao giờ cũng là thời điểm mình sáng tạo nhất, làm việc trong áp lực sẽ giúp mình rèn luyện cách sống chung với lũ hay thư giãn một chút không ảnh hưởng gì. Lúc sinh viên mình cùng từng nhiều lần muốn thay đổi, nhưng mình chỉ dừng ở việc muốn chứ chưa thật sự muốn, chưa thật sự tìm cách thay đổi. Nhưng tới lúc đi làm mình nhận ra được sự thiếu sót rất lớn trong khả năng quản lý thời gian và năng lực bản thân, giúp mình càng trở nên khó chịu và hay tự dằn vặt bản thân. Ngoài công việc, mình cũng không còn mấy thời gian cho bản thân. Nhiều lúc cần phải chuẩn bị bài thuyết trình gấp cho khách hàng, nhưng mình thường chờ đến 1-2 tiếng trước khi nộp mới xử lý, trước đó ngồi lan man hay tìm cách khác để thư giãn, quên đi mục tiêu phải làm trước mắt. Chính lúc đó, mình mới thẳng thắn nhìn nhận lại vấn đề cốt lõi dẫn đến quỹ thời gian eo hẹp và kết quả công việc nhiều khi không đạt mức mình mong muốn. Hoặc giờ hoặc chẳng bao giờ mình đạt được nhiều thứ như mình ao ước, nên mình đã đổi cách mình xử lý công việc và điều hành quỹ thời gian mình có hợp lý hơn. Mình chọn cách làm những điều mình ít thấy dễ chịu trước để nhận lại cảm giác thỏa mãn, dễ chịu về sau. Một mẹo rất hay mình học được là bắt đầu mọi thứ với một mục tiêu rõ ràng cụ thể, đồng thời hỏi bản thân một người như thế nào có thể hoàn thành công việc đó tốt nhất? Mình đặt identity (sự nhận diện) bản thân lên đầu khi hành động. Lấy lại trường hợp phải chuẩn bị bài thuyết trình trước khách hàng, thay vì đợi đến những giờ cuối mới xử lý công việc, mình đặt ra câu hỏi: mình muốn khách hàng thấy được mình là người như thế nào sau bài thuyết trình của mình. Mình muốn thể hiện bản thân mình là người chuyên nghiệp. Chỉ có mình và các giải pháp mình mang đến mới tối ưu được hiệu quả cho họ. Mình chuyển từ cảm giác lo sợ, sang phấn khích hứng thú vì mình biết mình tiến gần hơn về con người mình muốn trở thành. Những thay đổi nhỏ như vậy từ mặt nhận thức đã giúp mình sống cuộc sống dễ chịu hơn, bớt hoang mang và sợ hãi, còn bạn thì sao? Màu



buông bỏ những tạp niệm


Mình bị ấn tượng với hai chữ “tạp niệm” từ một quyển sách của thầy Thích Nhất Hạnh. Trong đó, chữ “tạp” gợi lên trong đầu mình một mớ những rối ren những suy nghĩ, quan điểm và niềm tin. Hàng ngày, mỗi người trong chúng ta đều kết nạp rất nhiều những thông tin được tiếp nhận từ các giác quan và xử lý qua bộ não. Chính vì thế, cảm thấy dễ chịu hay không là từ đó mà ra chứ đâu. Tiếc là, không ai có thể mở nó ra để dọn dẹp rồi cất lại được. Bởi, lúc nào cảm thấy không ổn, mình đều dành thời gian tự phản tư thông qua viết để tìm ra những tạp niệm khiến mình không an yên và thanh lọc. Ngày còn bé, mỗi khi khóc nhè, mẹ hay bảo chuyện có gì đâu mà khóc. Mình ức chế, có lúc giận vì mẹ chẳng hiểu được lòng mình. Con bé nhà hàng xóm bắt nạt hay không kịp làm bài tập nên không dám đến trường mà không phải chuyện lớn sao? Ấy vậy mà giờ nghĩ lại thì đúng là chẳng phải chuyện gì to tát thật. Mà sao lớn rồi vẫn thế, vẫn có những lúc phải buồn, phải khóc rồi một lúc nào đó lại thấy chẳng có gì. Như cái lần chia tay mối tình đầu, trời đất như sụp đổ ngay trước mắt, mình còn thoáng qua cái suy nghĩ muốn làm mình đau để người kia phải ân hận. Chà chà, ngày ấy thật bồng bột. Giờ đỡ nhiều rồi, vì kiểu gì thì cuộc sống vẫn tiếp diễn và còn nhiều điều tốt đẹp khác để mình lựa chọn. Tức là, những quan điểm và niềm tin nào đó chưa chắc đã luôn đúng, chỉ vì những thứ vận hành xung quanh chúng ta cho đến thời điểm đó khiến ta nghĩ vậy mà thôi. Cho đến lúc đủ mệt mỏi để thấu hiểu giá trị của hạnh phúc, mình muốn làm một dòng nước chảy liên tục thay vì cứ đọng lại; và, cho phép mình buông xuống

những điều khiến tâm ưu phiền. - Ai đó phải tốt với mình vì mình đã tốt với họ? Mình luôn tự nhủ rằng những việc mình làm trước nhất là cho bản thân mình, nếu chưa thì hãy thay đổi điều đó. Nếu họ trân trọng thì mình thêm vui, không thì cũng ổn. - Phải có một công việc ổn định và kiếm nhiều tiền? Nếu đây là một yêu cầu của hạnh phúc, thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ mình vui. Bởi mình không thoải mái với môi trường công sở mà bị gò bó. Làm công việc gì mà nó hài hoà giữa yếu tố yêu thích và thu nhập là tốt nhất. - Lập gia đình sớm rồi có con kẻo lớn tuổi? Canh bạc này mình chẳng dám hồ đồ. Đôi lúc, người tính không bằng trời tính. Nhưng sự thận trọng sẽ an toàn hơn bởi mình phải tự chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của mình chứ đâu phải ai khác. Sự hài hoà trong một gia đình giữa những người vốn khác góc nhìn luôn là một thử thách. Nếu may mắn tìm được một người mà cả hai có thể vì nhau mà cố gắng sẽ tốt hơn việc có vợ có chồng mà không cùng nhịp. Hàng ngày, có biết bao áp lực từ bên trong lẫn bên ngoài kéo chúng ta ra khỏi vị trí cân bằng của hạnh phúc, vì nhịp sống thì nhanh mà thời gian để yêu thương bản thân lại không nhiều. Chẳng ai có thể làm ta dễ chịu ngoài chính ta bằng cách quan tâm đến đời sống tinh thần khi suốt ngày phải mang một chiếc túi đừng tạp niệm càng ngày càng nặng. Vậy nên, lựa chọn buông bỏ những là một điều rất cần thiết để sáng suốt và có đời sống dễ chịu hơn. Vì cuộc sống có nhiều lựa chọn, hãy chọn niềm vui! Trân Đoàn



contact

Hy vọng những câu chuyện trong cuốn ebook này đã mang đến cho bạn những phút giây tích cực giữa mùa dịch! Mình thì đang ôm mộng về một cuốn ebook khác của tất cả chúng ta, cho tất cả chúng ta như thế này. Nếu bạn muốn tiếp tục đồng hành với mình trong việc lan toả các thông điệp khác bằng các đoạn viết ngắn ngắn, hãy liên hệ với mình để chúng ta cùng bắt tay hành động nhé. Instagram: dungkeil Facebook: Góc nhỏ của Cây Thương yêu bạn, Mình


Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.