14 minute read
Message from our Administrator
Very Rev. Patrick J. (P. J.) Madden
My brothers and sisters in Christ, we have already begun to see the signs of autumn in nature, demonstrating that, whatever we do in life, nature follows the pattern laid out by a loving, creating God and shows forth his beauty in the kaleidoscope of color along the roadside, as trees reflect the autumnal sunshine!
But, as beautiful as this is, it is nothing to the beauty of a newborn baby smiling up at doting parents, filled with wonder that their love has been blessed by such a gift from God. Many times have I said, to those questioning the existence of God, that, to prove his existence, all you have to do is look at the face of a new born baby! For we are, each and all, made in the image and likeness of God and our main purpose in life is to thank him for his goodness and give him glory by our life well lived!
Yet we live at a time when, for many, life is no longer seen as a gift but a burden and this attitude belittles us all. We believe and teach that each human being is an irreplaceable, never to be replicated, unique expression of God’s creating love!
For those who fail to see this I offer the story of Mary and her cousin Elizabeth, from Luke’s Gospel (1: 39–55). Each woman had an unexpected pregnancy, yet, when they met, at Elizabeth’s home, she greeted Mary with an astonishing and beautiful prayer: “And who am I that the Mother of my Lord should come to visit me? For the moment your voice reached my ears, the child in my womb leapt for joy.” That child, John the Baptist, recognized Jesus in Mary’s womb, before either was born!!! This story is the answer to anyone who talks about a fetus as if it is not a new being capable of birth and full maturity.
Elizabeth was beyond childbearing age, and Mary was yet a young virgin of about 16 years. Were they scared? You bet they were, yet they trusted God would take care of them so Mary could respond by her well known Magnificat! “My soul magnifies the Lord and my Spirit rejoices in God my Savior” she replied!!! I offer this Magnificat to all expectant mothers, especially those who are anxious in their pregnancy.
It is from this story we can come to understand what we mean by the right to life, which we celebrate this month. But this right must be understood as applying to all aspects of life, from conception to natural death (which itself is the true birth into everlasting life!). Pope Francis has made this clear when he stated, and this is worthy of repeating in full:
“Our defense of the innocent unborn, for example, needs to be clear, firm and passionate, for at stake is the dignity of a human life, which is always sacred and demands love for each person, regardless of his or her stage of development. Equally sacred (my emphasis), however, are the lives of the poor, those already born, the destitute, the abandoned and underprivileged, the vulnerable infirm and elderly exposed to covert euthanasia, the victims of human trafficking, new forms of slavery, and every form of rejection” (Gaudete et Exultate, No. 100).
For the past few months I have been emphasizing our need to rededicate ourselves to Christ in the Eucharist and in our tabernacles. There is a direct connection here. We are told by Jesus in the Gospel that he came “that we may have life and have it to the full.” Mary and Elizabeth both said yes, in the darkness of unexpected pregnancies, and world history was changed forever! We need to declare, unequivocally, that all life matters, all life is sacred, all life is a gift and gifts are to be shared and celebrated. Our eucharistic celebrations are always a celebration of life, and from that celebration we learn to treat every human being with their dignity, which is his or hers as a child of God, created to give him glory and share that glory in its fullness for eternity. So I conclude by again offering you, dear reader, the prayer to St. Thomas Aquinas, to pray for an appreciation of the gift of life itself and in thanksgiving to the God of life and his Son, Jesus who died that we might live forever, Amen!
O sacred banquet, in which Christ is received, the memory of his passion is celebrated, the mind is filled with grace and a pledge of future glory is given to us. Lord Jesus, present to us in the Eucharist, we place our trust in thee; make us signs of your presence. BC
¡Mis hermanos y hermanas en Cristo, ya hemos empezado a ver los signos del otoño en la naturaleza, lo que demuestra que, hagamos lo que hagamos en la vida, la naturaleza sigue el patrón establecido por un Dios creador y amoroso, y muestra su belleza en el caleidoscopio de colores a lo largo del camino, mientras los árboles reflejan el sol del otoño!
Pero, por muy bello que sea, no es nada comparado con la belleza de un bebé recién nacido que sonríe a sus padres, llenos de asombro porque su amor ha sido bendecido por un regalo de Dios. Muchas veces he dicho, a quienes cuestionan la existencia de Dios, que, para demostrar su existencia, basta con mirar la cara de un bebé recién nacido. Porque todos y cada uno de nosotros hemos sido creados a imagen y semejanza de Dios y nuestro principal objetivo en la vida es agradecerle su bondad y darle gloria con nuestra vida bien vivida.
Para aquellos que no ven esto, ofrezco la historia de María y su prima Isabel, en el Evangelio de Lucas (1, 39-55). Cada una de ellas tuvo un embarazo inesperado y, sin embargo, cuando se encontraron, en casa de Isabel, ésta saludó a María con una sorprendente y hermosa oración: “¿Y quién soy yo para que la Madre de mi Señor venga a visitarme? Porque en el momento en que tu voz llegó a mis oídos, el niño saltó en mi vientre de alegría”. Ese niño, Juan el Bautista, reconoció a Jesús en el vientre de María, ¡¡¡antes de nacer!!! Esta historia es la respuesta a todos los que hablan de un feto como si no fuera un nuevo ser capaz de nacer y madurar plenamente.
Isabel estaba más allá de la edad fértil, y María era todavía una joven virgen de unos 16 años. ¿Tenían miedo? Claro que sí, pero confiaron en que Dios las cuidaría y María pudo responder con su conocido ¡Magnificat! “Mi alma engrandece al Señor y mi espíritu se alegra en Dios, mi Salvador”, ¡respondió! Ofrezco este Magnificat a todas las futuras madres, especialmente a las que están ansiosas en su embarazo.
Es a partir de esta historia que podemos llegar a entender lo que entendemos por el derecho a la vida, que celebramos este mes. Pero este derecho debe entenderse como aplicable a todos los aspectos de la vida, desde la concepción hasta la muerte natural (¡que es el verdadero nacimiento a la vida eterna!). El Papa Francisco lo ha dejado claro al afirmar, y esto es digno de repetirse en su totalidad:
“Nuestra defensa de los inocentes no nacidos, por ejemplo, debe ser clara, firme y apasionada, pues está en juego la dignidad de una vida humana, que es siempre sagrada y exige amor para cada persona, independientemente de su etapa de desarrollo. Pero igualmente sagrada (énfasis mío) es la vida de los pobres, de los ya nacidos, de los indigentes, de los abandonados y de los desfavorecidos, de los enfermos vulnerables y de los ancianos expuestos a la eutanasia encubierta, de las víctimas del tráfico de seres humanos, de las nuevas formas de esclavitud y de toda forma de rechazo” (Gaudete et Exultate, No.100).
En los últimos meses he estado enfatizando en la necesidad de volver a dedicarnos a Cristo en la Eucaristía y a nuestros sagrarios. Hay una conexión directa con esto. Jesús nos dice en el Evangelio que ha venido “para que tengamos vida y la tengamos en abundancia”. María e Isabel dijeron que sí, en la no claridad de los embarazos inesperados, y ¡la historia del mundo cambió para siempre! Tenemos que declarar, de forma inequívoca, que toda la vida importa, que toda la vida es sagrada, que toda la vida es un don y que los dones deben ser compartidos y celebrados. Nuestras celebraciones eucarísticas son siempre una celebración de la vida, y de esa celebración aprendemos a tratar a cada ser humano con su dignidad, que es su vida como hijo de Dios, creado para darle gloria y compartir esa gloria en su plenitud por la eternidad. Concluyo, pues, ofreciéndote de nuevo, querido lector, la oración a Santo Tomás de Aquino, para que aprecien el don de la vida misma y en acción de gracias al Dios de la vida y a su Hijo, Jesús, que murió para que viviéramos eternamente, ¡Amén!
Oh, sagrado banquete, en el que se recibe a Cristo, se celebra el recuerdo de su pasión, se llena la mente de gracia y se nos da una prenda de la gloria futura. Señor Jesús, presente en la Eucaristía, en ti ponemos nuestra confianza; haznos signos de tu presencia. BC
Anh chị em thân mến trong Chúa Kytô, chúng ta đã bắt đầu thấy một vài dấu hiệu mùa thu trong thiên nhiên, chứng tỏ rằng, bất cứ mình làm gì trong đời, thiên nhiên theo bước mà nó đã được định đoạt do bởi tình yêu từ Đấng Tạo Hóa và nó trưng bày những nét đẹp của Ngài qua muôn vàn sắc hoa cạnh con đường, mà cây cối phản ảnh ánh nắng mùa thu!
Tuy nhiên, dù là vẻ đẹp như thế, nó không thể so sánh với vẻ đẹp khi một em bé mới chào đời cười với cha mẹ đang bỡ ngỡ, được tràn ngập kỳ diệu rằng họ được diễm phúc đón nhận món quà Chúa ban. Nhiều lần tôi đã chia sẻ, với những ai thắc mắc về sự hiện hữu của Chúa, rằng để chứng minh Ngài có thật thì tất cả nhìn vào khuân mặt em bé vừa sanh ra! Vì Chúng ta, từng người và tất cả, được tạo dựng giống hình ảnh và căn tính của Thiên Chúa và mục đích chính trong đời là cảm tạ sự tốt lành của Chúa và vinh danh Ngài trong đời sống tốt lành!
Hẳn chúng ta đang sống trong thời điểm, mà với nhiều người, sự sống không còn được coi như món quà, mà là gánh nặng và cái nhìn đó làm cho tất cả bị hạ cấp. Chúng ta tin và dạy rằng mỗi người không thể bị thay thế, không bao giờ bị thay thân phận, nhưng độc nhất do Đấng Tạo Hóa thương ban!
Những ai không nhận ra điểm này thì tôi hướng dẫn họ đến câu chuyện của Đức Mẹ và bà chị họ Êlizabét, trích từ Phúc Âm Thá́nh Luca (1:39-55). Mỗi phụ nữ này đều mang thai ngoại lệ, nhưng khi gặp mặt tại nhà bà Êlizabét, bà đã chào Maria với lời kinh ngạc nhiên và tuyệt vời: “Và tôi là ai mà Mẹ Thiên Chúa đến thăm tôi? Vì ngay từ lúc lời chào của em đến tai tôi, em bé trong lòng tôi nhảy mừng.” Em bé đó, Gioan Tẩy Giả, đã nhận ra Chúa Giêsu trong bụng Mẹ Maria, trước khi chào đời!!! Câu chuyện này là câu trả lời cho bất cứ ai nói về bào thai như cái gì đó không phải một người sẽ được sinh ra và trưởng thành.
Êlizabét thì đã quá tuổi mang thai và Maria thì vẫn là thiếu nữ cỡ 16 tuổi. Vậy họ có sợ không? Đố bạn đó-họ sợ chứ, nhưng họ đặt niềm tin vào Chúa vì Ngài sẽ lo liệu, vì thế Maria mới có thể đáp lại bằng Lời Ca Tụng! “Linh hồn tôi ca tụng Chúa và thần khí tôi vui mừng trong Chúa Đấng Cứu Độ tôi. Tôi tặng Lời Ca Tụng cho các bà mẹ tương lai, đặc biệt cho các chị em mang thai với tâm hồn ưu tư.
Từ câu chuyện vừa nói chúng ta có thể tiến đến sự thông hiểu ý nghĩa quyền được sống, mà chúng ta tưởng nhớ trong tháng này. Nhưng quyền được sống này cần phải hiểu là phải áp dụng cho mọi tình huống trong cuộc sống, từ lúc thụ thai tới khi chết tự nhiên (mà sự sống thật của nó là sinh ra trong sự sống đời đời!). Đức Thánh Cha Phanxicô nhấn mạnh về điểm này rất rõ ràng, và cần trích dẫn cả đoạn:
“Bảo vệ những thai nhi chưa sinh ra, tuy nhiên, cần phải minh bạch, chắc chắn và tế nhị, vì tiềm lực của nó là phẩm giá của sự sống, sự sống đó là linh thiêng và đòi hỏi sự yêu thương cho từng người, không cần biết sự sống đó trong giai đoạn nào. Ngang hàng với sự sống linh thiêng (điểm nhấn riêng tôi) thêm vào đó bao gồm sự sống của những người nghèo, đã được sinh ra, kẻ bần cùng, bị bỏ rơi và kém cỏi, người bệnh tật và già yếu hay bị cám dỗ để được chết êm dịu, nạn nhân buôn bán người, một cách nô lệ mới và bất cứ hình thức bỏ rơi nào” (Gaudete et Exultet, No. 100).
Trong mấy tháng qua tôi hay nhắc về sự cần thiết hâm nóng lại sự tôn sùng Chúa Kytô trong Bí Tích Thánh Thể, cũng như chầu Mình Thánh. Đây chính là sự kết nối. Chúa Giêsu nói với chúng ta trong phúc âm rằng Ngài tới “để chúng ta có cuộc sống và sống cho dồi dào.” Maria và Êlizabét cùng nói lời xin vâng, trong bóng tối khi thụ thai ngoài ý muốn, và lịch sử thế giới đã thay đổi hoàn toàn từ đó! Chúng ta cần tuyên bố, không ngại ngùng gì, rằng mọi sự sống đều có giá trị, tất cả sự sống đều linh thiêng, và là món quà mà các món quà sự sống đó cần được chia sẻ và sống tốt. Cử hành Bí Tích Thánh Thể luôn luôn là cử hành nghi lễ sống, và bởi đó chúng ta học đối diện với mỗi người xứng đáng với phẩm giá của họ, mà họ được lãnh nhận như là con của Chúa, được tạo dựng để làm vinh quang Ngài và chia sẻ vinh quang đó trọn vẹn nơi vĩnh cửu. Vì thế tôi gác bút bài chia sẻ này với lời cầu nguyện của Thánh Tôma, thưa quý bạn đọc thân mến, cầu nguyện cho sự hài lòng với mỗi cuộc sống, và cảm tạ Thiên Chúa của sự sống và Con Ngài là Chúa Giêsu, Người đã chết để chúng ta có sự sống đời đời, Amen!
Ôi bàn tiệc thánh, mà nơi đó chúng con được rước Chúa Kytô, để ghi nhớ cuộc tử nạn Ngài, tâm trí được tràn đầy hồng ân và một lời hứa ban ta sẽ được vinh quang. Lậy Chúa Giêsu, hiện diện với chúng con trong Thánh Thể, chúng con tin tưởng nơi Ngài; hãy làm cho chúng con là sự hiện diện của Ngài. BC