7 minute read

Nếu mẹ tôi không phải là cán bộ BIDV thì sao nhỉ?

Nếu mẹ tôi không phải l à cán bộ BIDV thì sao nhỉ

Mẹ tôi gắn bó với công việc Ngân hàng đã được gần 10 năm. Trong mười năm đó có biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn, ghi dấu một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của mẹ.

Advertisement

Nhiều lúc tôi tự hỏi: Nếu mẹ tôi không phải là cán bộ của BIDV thì sao nhỉ?

Mẹ tôi vốn dĩ không phải là “cư dân” ngân hàng chính hiệu, trước đây mẹ tôi là một nhà báo. Công việc của mẹ gắn với chữ nghĩa và những chuyến công tác. Thế nhưng trừ những hôm đi công tác thì mẹ tôi vẫn có thể đưa đón tôi đến trường. Tôi còn nhớ như in cảm giác vừa chạy ra khỏi cổng trường đã thấy mẹ đứng chờ với nụ cười và câu hỏi: “Hôm nay ở lớp con có gì vui không”? Rồi mẹ con tôi ríu rít đưa nhau về nhà. Quãng đường như ngắn lại bởi những câu chuyện ở lớp, ở trường của tôi. Thế nhưng từ rất lâu rồi, tôi đã không còn được sống trong cảm giác vui vẻ, ríu rít đấy nữa. Không còn được mẹ nghe mẹ hỏi “hôm nay ở lớp con có gì vui không?” mỗi khi mẹ đón tôi ở trường. Đơn giản vì công việc mẹ bận hơn, khó sắp xếp thời gian để đón tôi. Giờ tan học, tôi sẽ nhảy lên xe buýt và tự về nhà.

Mẹ tôi trở thành cán bộ Ngân hàng trong những tháng ngày gia đình tôi xảy ra nhiều biến cố. Công việc hoàn toàn xa lạ, khác với nghề mẹ tôi đã làm. Vốn là người

lãng mạn, chỉ quen tiếp xúc với chữ nghĩa, bay bổng, thời gian, giờ giấc làm việc không bị quản lý, giờ mẹ tôi phải tiếp xúc với những thứ thực tế hơn, cụ thể hơn, chính xác hơn, nguyên tắc hơn và đòi hỏi tính chuyên nghiệp cao hơn. Rất may, bằng sức mạnh tinh thần và bằng nghị lực, mẹ tôi đã vượt qua được những ngày tháng tưởng chừng như khó khăn đó. Rồi mẹ tôi trở thành một cán bộ Ngân hàng thực thụ từ lúc nào. Công việc mới đòi hỏi mẹ tôi phải sắp xếp lại từ đầu, làm quen với các quy trình mới, tiếp cận với phong cách mới, văn hóa mới và cách thức làm việc mới. Đổi mới đầu tiên là mẹ được khoác lên bộ quần áo đồng phục

mang thương hiệu BIDV. Hình ảnh con thuyền đỏ, cánh buồm xanh, lô gô BIDV và slogan: “ Chia sẻ cơ hội - Hợp tác thành công” không biết tự bao giờ đã trở thành niềm tự hào của mẹ và của cả tôi nữa. Trong bài tập làm văn kể về công việc của mẹ, tôi đã rất tự hào và xúc động kể về mẹ tôi là một cán bộ của ngân hàng BIDV.

Không tự hào sao được khi trong những ngày tháng khó khăn nhất của cuộc sống mẹ con tôi, luôn có sự đồng hành của các cô, các bác đồng nghiệp. Ngày đó, khi mẹ tôi chuyển sang căn nhà thuê, các bác trong phòng của mẹ đã đến chuyển nhà cùng mẹ tôi. Cái giá sách bé xíu của tôi được các bác nâng niu đặt vào chỗ trang trọng nhất trong căn nhà nhỏ. Góc học tập của tôi được kê ở chỗ có ánh sáng nhiều nhất. Các bác dặn: dù khó khăn đến đâu cũng cố gắng chăm sóc và lo cho cháu Dũng học hành nên người.

Không xúc động sao được khi những ngày tôi bị ốm nằm viện, dù bận đến mấy các cô, các bác cũng thu xếp qua thăm tôi, động viên mẹ tôi giữ gìn sức khỏe để còn chăm sóc tôi. Thế rồi, trong cả một năm học, vào những dịp quan trọng như 1/6, trung thu, tổng kết năm học… tôi đều nhận được những món quà nhỏ từ Công đoàn BIDV. Đó là chiếc cặp sách màu xanh, chiếc vé xem xiếc, đi chơi công viên, chiếc đèn học chống lóa, chiếc áo phông in hình logo BIDV…. Những món quà đó là tình yêu thương, sự quan tâm và sẻ chia của các cô, các bác trao tặng cho những người con chúng tôi - những người có bố mẹ là “cư dân” của BIDV.

Quên làm sao được, ngày ông ngoại tôi mất ở quê. Đó là những giáp tết Nguyên đán, đúng lúc các gia đình đang chuẩn bị mâm cơm tiễn ông Táo về trời, lúc các cô, các bác đang quá bận bịu với công việc quyết toán cuối năm và công việc gia đình. Vậy mà trong đoàn người tiễn đưa ông ngoại tôi về với tổ tiên, các cô, các bác đã vượt quãng đường hơn 300 km, đã tạm hoãn mâm cơm cúng ông Táo để vào tận

Nghệ An kính viếng hương hồn ông ngoại tôi…

Rồi những ngày bà ngoại tôi ốm nặng nằm viện. Các bác, các cô BIDV cũng đã vượt quãng đường xa xôi để kịp thời thăm nom, động viên bà ngoại tôi.

Đó là tình người, tính nhân văn, là nét đẹp văn hóa của BIDV.

Đó là những ân tình mà cả gia đình tôi không bao giờ quên được.

Với tôi, từ rất lâu rồi, không còn được mẹ đưa đón đi học nữa, không còn được có cảm giác trò chuyện ríu rít sau lưng mẹ trên quãng đường về nhà nhưng tôi đã không còn cảm thấy buồn. Nếp sinh hoạt mới này đã giúp tôi trưởng thành, chủ động và tự lập hơn trong suy nghĩ và công việc nhà. Từ trường trở về nhà bằng xe buýt, tôi có thể giúp mẹ nấu cơm, nhặt rau, phơi quần áo và chờ mẹ về bên mâm cơm nóng hổi. Tôi có thể tự mình làm được nhiều việc khi mẹ vắng nhà, không như trước đây tôi đã hoàn toàn phụ thuộc vào mẹ.

Vậy đấy, nếu mẹ tôi không phải là cán bộ BIDV thì làm sao tôi mạnh mẽ và tự lập được như ngày hôm nay? Nếu mẹ tôi không phải là cán bộ BIDV thì tôi làm sao biết được công việc bận rộn và những khái niệm về ngân hàng mà sau này tôi sẽ cố gắng theo nghiệp mẹ. Không phải là con của cán bộ BIDV thì làm sao tôi được tham gia những cuộc thi, thưởng thức những đêm hội diễn văn nghệ đầy màu sắc của BIDV? Nếu tôi không là con của mẹ làm BIDV thì làm sao tôi học được nghị lực và sự quyết tâm thay đổi, hòa nhập, thích nghi với điều kiện công việc mới như mẹ dẫu công việc có nhiều khó khăn, áp lực? Và quan trọng nhất nếu tôi không phải là con trai mẹ tôi- một cán bộ của BIDV thì làm sao tôi được tham gia cuộc thi “Ngân hàng trong em” do Công đoàn ngành tổ chức, để tôi có dịp được bày tỏ niềm biết ơn và niềm kính yêu mẹ và được nói lên cảm nhận và những tình cảm của tôi về cơ quan, về công việc của mẹ?

Tôi đọc ở đâu đó người ta goi BIDV là “Người khổng lồ”. Đúng BIDV là người khổng lồ thật. Khổng lồ trong các hoạt động kinh doanh, khổng lồ trong cách nghĩ và cách làm, khổng lồ trong quy mô, tổ chức và bộ máy hoạt động nhưng điều quan trọng BIDV cũng là một dòng sông hiền hòa, êm đềm và vô cùng ấm áp. Dòng sông đó đã quan tâm, chia sẻ, chăm sóc đến từng gia đình nhỏ - những gia đình mà bác Chủ tịch Hội đồng Quản trị gọi là những tế bào của BIDV. Bác còn bảo mỗi gia đình là một viên gạch hồng xây nên ngôi nhà BIDV vững chãi. Tôi mơ ước sau này mình cũng là một viên gạch hồng để tiếp tục xây đắp lên ngôi nhà BIDV ngày càng lớn mạnh. Tôi mơ ước được khoác lên người bộ đồng phục BIDV, nơi ở bên ngực trái có logo con thuyền đỏ, cánh buồm xanh- nơi tất cả cùng chung môt nhịp đập. Tôi sẽ bước vào ngôi nhà BIDV với những bài học đầu tiên về quy tắc ứng xử và Văn hóa BIDV- ngôi nhà đã mang lại cho gia đình tôi một cuộc sống bình yên và ấm áp.

Họ và tên tác giả: Thái Lê Dũng Ngày sinh: 31/08/ 2008 Họ và tên mẹ: Lê Thị Phước Thảo – Văn phòng Công đoàn BIDV

This article is from: