Kịch bản phim

Page 1

Kịch bản phim. Không gian tĩnh lặng, những vệt máu đỏ bắn tung tóe trên sàn , những âm thanh của 1 không gian tĩnh mịch, tiếng ếch,nhái, dế mèn vang lên trong màn đêm. Ánh áng nhập nhoằng, lóe lên rồi vụt tắt, tiềng hét, tiếng súng nổ, tiếng bom dội,những lời van xin: “làm ơn…làm ơn…” tiếng thét. Ông Tùng giật bắn mình trong màn đêm. Khuôn mặt tái nhợt,mồ hôi nhễ nhại trên trán. Đôi mắt vô thần nhìn vào Cuốn lịch việt treo trên tường với chút ánh sáng le lói. Ngày 27/7 âm lịch. Bà Tươi( vợ ông Tùng): Ông nó lại gặp ác mộng đấy à. Ông Tùng vẫn nhìn chằm chằm vào cuốn lịch. Bà Tươi: Thôi ông cố ngủ một chút đi. Gần 20 năm rồi, cứ vào khoảng thời gian này ông hay mê man suốt. Ông Tùng(ậm ừ): chắc tại đợt này vào thu, thời tiết thay đổi nên khó ngủ? bà ngủ đi, tôi ra sân cho thay đổi chút không khí. Bà tươi: ra sân cho sương xuống mà ốm à. Hôm qua tôi nhờ thầy lang cất cho ông mấy thang thuốc bắc đấy.chứ dạo này tôi thấy ông tiều tụy lắm. Ông tùng lụi hụi đi xuống bếp, lục ở trong hòm ra 1 túi vải đen, được bao bọc cẩn thận, bên trên những hạt bụi phất phơ, có lẽ 1 thời gian khá lâu rồi ông chưa động đến chúng. Bên trong túi có 1 con dao, 1 chiếc dây đeo cổ màu đen khá đặc biệt, trông giống như 1 đôi cánh đại bàng. Ông cầm con dao trên tay, những kí ức bỗng nhiên ùa về.(kí ức) Hình ảnh bàn tay nhuốm máu cầm con dao,đôi bàn tay của 1 người nào đó ghì chặt lấy tay ông, “ làm ơn…. làm ơn…” Bà tươi đứng phía sau: này ông( ông tùng giật mình trở về với thực tại). Tôi với ông sống với nhau cả 1 đời, cay đắng ngọt bùi đều đã trải qua, chưa đủ để ông trải lòng mình với tôi ư?(đôi mắt rươm rướm nước mắt,thương cảm với ông) mấy chục năm nay, đúng ngày 27/7 này,ông đều mở chiếc túi ấy ra xem.Rồi thì mua hoa quả,thắp hương lên bàn thờ tổ tiên. Đôi lần tôi gặng hỏi thì ông đều tránh.Có gì… Ông Tùng(ngắt lời): Bà yên tâm, tôi sẽ kể cho bà nge chuyện này sớm thôi.


Buổi sáng hôm sau, trên bàn thờ hoa quả và hương nghi nghút. Màn sương trắng nhẹ,những giọt nước đọng trên tán là cây. Trong khuôn viên 1 cái sân nhỏ, vang lên tiếng đọc dõng dạc.Ông Tùng dạy cháu của mình bài quyền thuật. Ông Tùng: “ Một người học võ thì cường “Thân”, một gia đình học võ thì cường “Tộc”, một xã hội học võ thì cường “Quốc”. Con hiểu chưa? Cháu Hiếu: dạ con biết rồi à. Bà Tươi (tay ôm khệ nệ rổ ngô bước ra): ông này…. Thời buổi này rồi mà còn suốt ngày võ với chả vẽ.Dạy kiến thức cho nó thì không dạy,dạy võ để nó ra ngoài đánh người à. Ông Tùng: Tôi dạy nó học võ để thân thể khoẻ mạnh, tâm hồn cao thượng, chứ ai dạy nó võ để đi ức hiếp người ta. Bà Tươi: Hôm trước tôi có nghe 2 vợ chồng nó tỉ tê với nhau, bảo mấy bữa nữa đi công tác về,cấm không cho nó theo ông học võ vẽ gì nữa. Ông Tùng: Ơ… hay nhỉ… cái nhà này loạn hết cả rồi…sao lại cấm? Bà Tươi: Ông là ông nội mà có quan tâm gì đâu? Hôm trước đi học, nó nhảy bổ vào đánh con nhà người ta sứt đầu mẻ trán, phải mời phụ huynh lên kìa. Ông Tùng quay sang nhìn đứa cháu,đôi lông mày nhíu lại. Ông Tùng: Bin, lại đây ông bảo? Tại sao con lại đánh bạn? ông đã dặn con như thế nào rồi. Cháu Hiếu ngây thơ đáp: dạ, tại bạn Hùng bạn ấy tranh bạn gái của con. Bà Tươi phì cười,ông Tùng quắc mắt nhìn,ra hiệu nghiêm túc. Ông Tùng: tại sao bạn Hùng lại tranh bạn gái của con. Hiếu: dạ hôm ấy con nhường cho Linh 1 cái kẹo mút, xong tự nhiên bạn Hùng chạy lại giành mất, con bảo bạn ấy trả lại nhưng bạn ấy không trả nên con đánh bạn ấy. Ông Tùng: Ông dạy con học võ không phải để ỷ thế ức hiếp người khác biết chưa? lần sau mà còn tái diễn ông sẽ phạt nặng……. Nào. Lại đây.


Ông rút chiếc vòng trong túi ra đeo lên cổ đứa cháu.Bà Tươi nhìn thấy rất đỗi ngạc nhiên. Ông Tùng: ông tặng Bin chiếc vòng cổ này, nó là kỉ vật của 1 người bạn thân của ông thời kháng chiến. Nó sẽ giúp cháu tĩnh tâm,sáng suốt hơn.Biết chưa? Cấm làm mất. Hiếu: dạ cháu cảm ơn ông ạ.(thích thú với chiếc vòng cổ hình đôi chim đại bàng) Bà Tươi: thôi, mau vào nhà chuẩn bị ăn uống rồi bà đưa đi học con. Ngoài đường, một người đàn ông trung niên, mái tóc dài búi lên trên, đi giầy cao bồi, trang phục bụi, trên tay có một vài hình xăm,toát lên 1 vẻ kì bí, lãng tử, trên tay cầm 1 chiếc ảnh đang dò la tin tức của 1 ai đó.Đó là nhân vật Khánh Ma. Khánh Ma: Cô ơi, cô có thể cho tôi hỏi đây có phải là xóm Đại Lương, xã Đại Phú, huyện Đại Phát phải không? Người dân: vâng đúng rồi chú. Chú tìm ai ở đây ạ. Khánh Ma: à, tôi đang tìm một ngươi đàn ông ngoài 50, có 1 vết sẹo ở mắt trái, nước da ngăm đen, tên là Phùng Tiến Hiếu. Đây là hình ảnh của người đó,liệu cô có thấy ai giống người này? Người dân: à, ông Hiếu Tươi, nhà của ông ấy ở cuối đường này thôi, bây giờ ông cứ đi thẳng qua trường mẫu giáo,đến chỗ hai hàng cau, nhà cuối ngõ mà có mái ngói đỏ đó. Khánh Ma: Không biết người này ngày trước có đi chiến trường không? Người dân: Hình như là ông ấy làm bên vận chuyển lương thực hay lái xe gì đó. Thế ông là bạn của ông Hiếu tươi à. Khánh Ma:(lơ đãng) à…. Vâng, không chỉ là một người bạn, tôi có hẹn với ông ấy. chúng tôi có món nợ phải trả? Khánh Ma đi thẳng về phía cuối con đường, hắn đi về phía trường tiểu học bỗng nhiên đứng khựng lại, có điều gì khiến hắn chú ý làm đôi mắt của hắn nhíu lại, hắn nhanh nhẹ lẩn sau cái cây to gần đó chú ý quan sát,đôi mắt như cú vọ. Hóa ra hắn đang quan sát Hiếu, cháu của Ông Tùng, đang đứng chờ bà Tươi đến đón sau khi


tan học. Hắn nhận ra chiếc vòng trên cổ Hiếu, hắn ngây người ra mấy giây, (hồi tưởng). kí ức giống như kí ức của ông Hiếu sau khi giở chiếc túi trong đêm. Hắn hạ chiếc ba lô, lấy ra 1 chiếc khăn màu đen kiểu sát thủ đeo lên cổ, lấy một con dao nhỏ gài vào tất, dường như hắn định hành động điều gì đó. Cuối cùng bà tươi Cũng xuất hiện đưa Hiếu về, Khánh Ma nhẹ nhàng theo sau về đến gần cổng nhà. Trong lúc đó Ông Tùng đang ngồi trong nhà uống nước. Ông cầm chén nước lên định uống bất giác làm rơi làm chén vỡ tan, Tim ông đập thình thịch, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng, hồi hộp. Ông thầm nghĩ: Phải chăng sắp xảy ra chuyện gì sao. Ông đứng dậy đi nhanh ra cửa, thấy bà Tươi cùng đứa cháu nội làm ông nhẹ người trở lại, bất giác ông nhìn thấy 1 bóng đen ở phía cuối hàng cau, đang nhìn ông chằm chằm. Như 1 phản xạ tự nhiên. Ông chạy lại phía cổng,bế thốc đứa cháu lên. Ông Tùng: Bin của ông đã đi học về rồi đấy à. Ông Tùng bế cháu vào trong nhà,gọi với bà Tươi, bà vào trong nhà cho nó ăn Bánh nhé, tôi vừa mới bóc đấy. Nhanh…Nhanh lên. Bà Tươi: ông này đến lạ, kẹo bánh ăn bao giờ chả được, cứ rối hết cả lên. Thằng Bin ngồi trong lòng bà ngấu nghiến ăn miếng bánh, Ông Tùng nhẹ nhàng đi xuống bếp, ánh mắt nhìn ra ngoài ngõ đăm chiêu, ông lấy mảnh vải quấn lại tay của mình nhanh nhẹn như 1 võ sĩ.Ông đi ra trước cửa như để thu hút sự chú ý của Khánh ma. Khánh Ma hiểu được tín hiệu của ông Tùng.Ông Tùng nhẹ nhàng di chuyển ra lùm cây làm mất đi sự theo dõi của Khánh Ma. Khánh ma cười nhếch mép: bạn cũ lâu ngày chưa gặp. Hắn nhanh nhẹn như 1 con báo phi lao qua hàng rào cao 1,5 mét một cách dễ dàng, di chuyển nhẹ nhàng như 1 sát thủ chuyên nghiệp. 2 người dichuyển lẩn tránh đến gần nhau, cùng tựa lưng vào cùng 1 gốc cây, như hai con báo đang rình mồi.30 giây trôi qua mà chưa ai hành động. Ông Tùng nhìn xuống chân thấy có 1 viên đá to, ống nhẹ nhàng lấy chân hẩy viên đá ra trước, thấy động tĩnh, Khánh ra nhào ra, thời cơ đã tới, Ông Tùng hành động. 2 người so tài cao thấp với những đòn đánh ngang tài ngang sức. Ông Tùng nhanh nhẹn giật được chiếc khăn bịt mặt của Khánh Ma ra.



Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.