Thiên đường ở đâu ? ( Where is paradise ? )

Page 1

S.Xuân


S.Xuân



Lời cảm ơn Tôi muốn gửi lời cám ơn đến bạn bè, những người luôn yêu thương và ủng hộ tôi Cảm ơn trợ lý Uyên Vy và Biên tập viên Giang Như vì đã đặt niềm tin nơi tôi. Tôi vô cùng biết ơn những độc giả đầu tiên, những người đã góp ý không biết mệt mỏi cho mỗi lần chỉnh sửa bản thảo của tôi


Đã bao giờ bạn tữ hỏi... Thiên đường là gì ? Thiên đường có tồn tại hay không ? Thiên đường có phải là nơi với những thiên thần cánh trắng, với những khu vườn đầy mây xinh đẹp, cùng tiếng cười đùa quanh năm suốt tháng ? Tôi đã nhận ra rằng, hóa ra bấy lâu nay tôi đã hiểu sai về thiên đường


Vào một đêm nọ, tôi chợt tỉnh giấc vì một cơn ác mộng và tôi không tài nào ngủ lại được. Thế là tôi bèn mở cửa sổ để ngắm nhìn thành phố về đêm cho đầu óc thư thái hơn.


Rồi bỗng nhiên từ xa trên bầu trời , một cái gì đó sáng và bốc khói sà xuống như một ngôi sao xẹt.




Sẵn không ngủ được cũng như vốn tính tò mò , tôi lôi chiếc xe đạp cũ kĩ ra và bắt đầu lần theo làn khói xem rốt cuộc đó là vật gì . Làn khói ấy dẫn tôi đến một khu phế liệu gần đó và cái mà tôi đang chứng kiến là… Ôi trời ạ ! Một cái đĩa bay và một tên xanh lè trông chẳng giống người bình thường.....Và hình như nó đang bị thương. - Xin chào ! Lạy chúa ! Cái tên xanh lè đó đang nói chuyện với tôi kìa. Tôi hỏi nó là ai, đến từ đâu , nó bảo nó đến từ hành tinh


gì gì ấy, nó bị lạc đường , và đĩa bay của nó va vào thiên thạch nên bị hỏng , dẫn đến hệ quả là nó rớt xuống đây , nó nói chuyện được với tôi là do có chip xử lý ngôn ngữ, nó dồn vào đầu tôi một loạt những chuyện kì lạ mà phải khó khăn lắm tôi mới có thể thẩm thấu và chấp nhận những gì nó nói là thật. Nghe cứ như phim khoa học viễn tưởng , tôi mà đem mớ chuyện của nó kể lại cho mọi người , không khéo họ bảo tôi là đứa thần kinh có vấn đề mất . Nó bị trầy ở chân nên chảy máu , tôi băng bó lại giúp nó . Hóa ra người ngoài hành tinh cũng có lúc bị thương, cũng chả khác con người là mấy.


Những ngày sau đó tôi giúp nó sửa cái đĩa bay , tôi và nó dần thân thiết hơn , nó kể tôi nghe rất nhiều về cuộc sống của nó ở hành tinh đó.


Vài tuần sau chúng tôi cũng sữa xong cái đĩa bay của nó. Nó bảo nó thích tôi lắm , mến tôi lắm nên nó muốn mời tôi về nhà nó chơi một chuyến.


Trước khi đến đó tôi đã tưởng tượng trong đầu rằng nó là một hành tinh rất xinh đẹp. Nhưng thực tế thì không được như vậy.


Hiện đại âm u và ngột ngạt . Đó là tất cả những gì tôi cảm nhận về nơi đó.




Mọi thứ ở đây , tất cả đều là nhân tạo…nhà cửa, cây cối, bầu trời, những vì sao và ngay cả không khí cũng thế. …Thảo nào tôi lại cảm thấy ngột ngạt như vậy. Họ tạo ra đủ loại máy móc, một trong những cái máy kì lạ mà tôi thấy là “ máy tạo không khí “. Nguyên liệu là cây xanh, và cây xanh cũng là do một cái máy khác tạo ra…tất cả…hoàn toàn…không có gì là tự nhiên cả…vạn vật nơi đây đều là nhân tạo. Tôi hỏi nó: “ Tại sao phải làm như vậy ? Chẳng phải trồng cây xanh khắp hành tinh sẽ tốt hơn sao ? “ Nó trả lời ngây ngô “ Vua bảo thế ! Như vậy sẽ tiết kiệm được đất để xây thêm cao ốc và các khu công nghiệp “


Thật là một ý tưởng điên khùng ! Các đời vua ở đây đều rất tàn nhẫn. Người dân phải làm việc từ sáng đến tối, phải sống với tư tưởng sống chết vì mục tiêu hiện đại và phát triển hành tinh. Bố mẹ, anh chị của nó đều phải đi làm từ sáng đến tối, còn nó chưa đủ tuổi, rồi một ngày không xa, cuộc sống của nó cũng sẽ như gia đình nó, như tất cả những người ở đây. “ Nghỉ ngơi khi chưa cho phép sẽ bị quy án chống đối, lúc đó bạn sẽ bị xử tử ngay lập tức “. Nó vừa cười vừa kể, như thể đó là một điều luật vô cùng bình thường đối với nó và mọi người ở đây.




Ca hát, nhảy múa, tiệc tùng,..tất cả điều nằm trong điều luật cấm kị. Bởi nó là thứ cao quí, chỉ dành cho vua và quí tộc mà thôi Đêm đó, khi một ngày làm việc kết thúc, tôi có một buổi trò chuyện với người dân nơi đó Tôi kể về Trái Đất, về cuộc sống của tôi mỗi ngày ở đó, ăn gì, chơi gì, đi học ra sao và nhiều chuyện khác nữa. Họ có vẻ rất hứng thú với câu chuyện của tôi “ Nơi ấy như thiên đường vậy ! “ Nó ra vẻ của một người đã từng đến Trái Đất nói lớn tiếng với biểu cảm khoe khoang đáng yêu. “ Thiên đường là gì ? “


Một đứa nhóc nhỏ xíu hỏi lại. Tôi cười, xoa đầu nó rồi trả lời “ Đó là nơi mà chúng ta không phải làm việc quanh năm suốt tháng, có ngày làm và cũng có ngày nghỉ. Vào ngày nghỉ, ta có thế đi chơi, ca hát, tiệc tùng,…Nơi đó ta có thể ăn những món mình thích, làm những việc mình muốn, có thể đi trên những con đường trải dài cây xanh, buổi sáng thì đón bình minh, buổi tối thì ngắm hoàng hôn…chúng đều rất đẹp. Mùa xuân thì đi học, mùa hè thì đi chơi, mùa thu đi dạo mát, vào mùa đông, mọi người sẽ ca bài ca giáng sinh và đi mua sắm cho mùa xuân, bất cứ thời gian nào trong năm cũng đều rất vui vẻ. “ Ồ...Thì ra thiên đường là nơi vừa đẹp lại vừa vui ! “ - Bọn trẻ thích thú Hóa ra, nơi tôi sống trước giờ…là thiên đường !


Cuộc nói chuyện cứ thế kéo dài, tôi đã có một kỉ niệm đẹp ở nơi đó. Hôm sau, nó đưa tôi quay lại khu phế liệu nơi lần đầu tôi và nó gặp nhau Rồi chúng tôi nói lời chia tay


Tôi nhìn chiếc dĩa bay khuất dần sau những đám mây. Nếu tôi là nó, tôi thật sự không hề muốn trở về nơi đó Thật đáng thương…


Nó đã quay về hành tinh của nó, tiếp tục cuộc sống của nó, còn tôi vẫn tiếp tục sống và làm việc ở “thiên đường“ của tôi. Thiên đường và hạnh phúc, tôi nhận ra nó đã và đang hiện


diện, chỉ là nhiều người không nhận ra thôi. Có lẽ chúng ta nên ngừng mơ mộng về một thiên đường vô thực xa xôi để sống và vui vẻ với thiên đường của thực tại thì hơn.


Kể từ giờ tôi sẽ trân trọng nó Thiên đường của tôi.




Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.