trấn thị by VPV Club
THỊ TRẤN 706 là tạp chí do VPV CLUB phát hành. 706 (tháng 7/2006) là ngày thành lập Câu lạc bộ Tình nguyện vì hòa bình VIỆT NAM VPV CLUB, tạp chí mang phong cách gần gũi với concept xuyên suốt các chuyên mục là một thị trấn, nơi mọi người gắn bó, cùng nhau chia sẻ
mục lục
1. Cửa ngõ
06
2. Bến xê dịch
13
3. Hẻm 8
19
4. Phố sách
27
5. Quán xưa
32
6. Tiệm ước
37
THỊ TRẤN 706 I 05
THỊ TRẤN 706 I 06
CHUYẾN TÌNH NGUYỆN HÀ GIANG
HÈ THÁNG 8 NĂM ẤY Hơn 10 năm qua, VPV Club đã và đang thực hiện nhiều dự án tình nguyện, mang đến niềm vui cho những nơi xa xôi của đất nước. Khép lại mỗi chuyến đi, chúng tôi đều viết cho mình một trang nhật kí, ghi lại cuộc hành trình của những bước chân tình nguyện. Hy vọng độc giả sẽ cảm nhận được những điều mà chúng tôi đang trao đi và những thứ quý giá chúng tôi được nhận lại. Hôm nay, chúng tôi xin kể cho các bạn về chuyến hành trình đến với cao nguyên đá Hà Giang cách đây 2 tháng
THỊ TRẤN 706 I 07
21h tối - kết thúc hành trình hơn 10 tiếng đồng hồ ngồi xe khách, Hà Giang đón chúng tôi bằng cái mùi không khí ẩm ướt sau cơn mưa bất chợt. Đoàn chúng tôi dừng chân tại Uỷ ban nhân dân xã Khâu Vai, tập kết đồ đạc, cơ sở vật chất quyên góp được để chuẩn bị ngày mai cùng người dân chuyển lên điểm trường. 9h sáng, nắng đã nhuộm vàng những quả đồi phía xa. Con đường chúng tôi đến điểm trường dài 6 cây số, sỏi đá giăng đầy đường, chênh vênh, uốn lượn trên các quả đổi ở độ cao hơn 3000m. Vì địa hình trắc trở, lại thêm khối lượng đồ quyên góp khá nhiều, chúng tôi buộc phải sử dụng hình thức đi bộ để kịp đến trước 12h. Người dân trong bản đến gùi giúp chúng tôi bàn ghế, bảng, dụng cụ nhà bếp, chăn, quần áo ấm, sách vở… Chúng tôi ai nấy tròn mắt nhìn những người phụ nữ Mông mặc trên mình bộ váy hoa thêu sặc sỡ, cả những em gái chỉ đứng đến ngang vai mình gùi cả hai chiếc bàn học sinh sau lưng, chân đi thoăn thoắt, vượt qua những mỏm đá lồi lõm trên con đường đất ngoằn ngoèo. Còn chúng tôi, những thanh niên sức dài vai rộng, thở hổn hển không ra hơi, chia nhau xách mỗi người một ít đồ vừa đi vừa nghỉ, thoáng cái đã chỉ còn thấy bóng các chị, các em xa khuất sau những nương ngô.
THỊ TRẤN 706 I 08
1h chiều, tất cả mọi người trong đoàn đã có mặt tại điểm trường mới xây - nằm trong Dự án “Trường học thân thiện, thắp sáng tương lai” của VP V Club và Sao Biển.
Ngôi trường xây trên khoảng đất giữa đồi, đơn giản nhưng chắc chắn, gọn gàng và khang trang. Không còn những mái nhà lưa thưa dột nát, các em dân tộc Mông giờ đã có thể đến trường như các bạn miền xuôi, học hát, múa, học tiếng phổ thông trong điều kiện tốt hơn. Các em còn được nhận bàn ghế, đồ dùng học tập, hệ thống điện mặt trời từ các nhà tài trợ: trường Archimedes Academy, bệnh viện Xanh Pôn và nhiều nhà hảo tâm khác. Từ giờ, lớp học của các em sẽ đầy đủ hơn, những tiết học trọn vẹn hơn trong tiếng cười trong trẻo, giòn tan của những gương mặt sáng ngời. Món quà bất ngờ mà chúng tôi đã dành tặng các em đó là một sân chơi tái chế với những bục nhảy, bập bênh đầy màu sắc làm từ lốp xe ô tô, xe máy. Ngày hôm sau, đoàn chúng tôi rời khỏi điểm trường nằm tách biệt trên quả đồi xa. Người dân và các cô giáo vẫy tay chào, các em nhỏ đứng nhìn đoàn người di chuyển với ánh mắt vẫn đầy bỡ ngỡ như khi chúng tôi đến. Sau chuyến đi này, chúng tôi hy vọng mình sẽ giúp đường đến với con chữ của các em bớt gian nan hơn trước.
THỊ TRẤN 706 I 09
HÀ GIANG chuyện chưa kể
Tôi cùng anh Chủ tịch VPV Club và một bạn TNV nữa lên Mèo Vạc, Hà Giang trước 2 ngày để set up đồ. Vậy nên nếu hỏi tôi về nơi đây, tôi có nhiều câu chuyện để kể lắm - những câu chuyện mà tôi thật may mắn khi quyết định lên sớm trước các bạn khác để chứng kiến và trải nghiệm. Hà Giang tôi nhớ về nơi ấy với mây mù và sương, về những con đường đèo nếu ngồi trong xe không vững thì người sẽ nghiêng theo độ dốc của đường. Nhưng cái tôi nhớ hơn ở đây đó là tình người.
THỊ TRẤN 706 I 10
Đến trung tâm xã Khâu Vai, tôi bị sốc, vì ở đây có wifi, có điện, có đường nhựa,...không khác gì chỗ tôi ở là mấy Ba chúng tôi được các cô giáo ở trường mầm non xã, các anh cán bộ đón tiếp nhiệt tình, rồi tối hôm ấy cả 3 được mời ăn thịt, uống rượu ngô. Trong đêm men, tôi tự hỏi, ở đây sao đầy đủ vậy? Ngày hôm sau, đoàn chúng tôi đi bộ đến điểm trường Khâu Vai nằm tách biệt trên những quả đồi cách 6 cây, mà là 6 cây đường đất, đất toàn đá tai mèo, hết “đổ đèo” lại “lên đèo” dốc đứng, chẳng thấy nhà dân đâu, chỉ toàn nương ngô, bí đỏ, đá và núi, khác với trung tâm xã.
Tuần nào, các em nhỏ ở đây cũng đi bộ 6 cây đường đất dốc lên xuống vắt vẻo quanh đồi để đến trường Tôi thầm nghĩ: “Nếu là các em ở đây, chắc mình cũng không muốn đi mấy quả đồi để đến trường mất”. Trưa hôm ấy, ngồi ăn cùng các cô giáo, được nghe kể chuyện tôi mới ngỡ ra, ở đây còn thiếu thốn lắm, cái đủ đầy chỉ là tình người mà thôi. Khoảng 10 năm trước, xã Khâu Vai chưa có điện, đường, trường như bây giờ, kể cả Uỷ ban trung tâm xã, sóng điện thoại thì đến tận nhiều năm sau mới có, còn mạng internet là mới có gần đây. Trước kia các cô giáo muốn gọi điện phải dùng máy bàn, tín hiệu rất kém để liên lạc với người nhà, chứ làm gì có sóng di động, wifi như bây giờ, “được như này là cả một quá trình và sự đầu tư của nhà nước đấy chứ”- các cô kể.
THỊ TRẤN 706 I 11
Các cô lúc mới lên còn phải đi bộ xa gấp mấy lần chúng tôi, lên tận quả đồi dốc đứng phía trên, ngày nào cũng phải vận động các em đến trường, có những lúc còn mệt đến phát khóc Còn ngày 20 tháng 11, nhìn đồng nghiệp dưới xuôi mà các cô nói cũng thấy tủi thân lắm, nhưng biết sao được, chỉ cần các em đi học đầy đủ, là các cô ngày nào cũng được nhận quà rồi. Hà Giang ấy, còn nhiều chuyện chưa kể lắm. Chuyện về các cô giáo đi cả quãng chợ xa mua rượu thịt về đãi chúng tôi, chuyện về lọ măng ớt với bát mèn mén của các cô mà chúng tôi ăn gần hết, chuyện về bà con người Mông gùi đồ giúp lũ thanh niên bọn tôi, còn những em bé dân tộc xinh như búp bê, vừa ngây ngô, vừa hoang dại mộc mạc như những bông hoa rừng cười với các anh chị nữa. Kể chắc đến mai cũng không hết, thế nên đến giờ về rồi vẫn thấy hụt hẫng nhớ nhung cái mảnh đất toàn ngô với đá
THỊ TRẤN 706 I 12
THỊ TRẤN 706 I 13
Sải cánh cùng
“Đại Hoàng nguy hiểm” trong các chuyến VPV Trip lừng danh
Mở đầu mục “Bến xê dịch” của tạp chí số đầu tiên, tôi có cơ hội được trò chuyện với anh Đại Hoàng, một trong những thành viên kì cựu của ban nhân sự thuộc VPV club, nghe anh chia sẻ về những chuyến đi xa đầy cảm xúc, và cùng anh “phiêu” lại những kỉ niệm cùng các thành viên trong VPV. THỊ TRẤN 706 I 14
Chào anh Đại, được biết anh là một trong những travelholics của VPV Club, đồng thời là người tạo ra VPV Trip - nơi lan toả và khuyến khích đam mê xê dịch của các thành viên trong câu lạc bộ.
Chào em, anh rất vui được là người “mở hàng” cho chuyên mục này. À, cho anh đính chính lại chút. Anh không phải là người đầu tiên sáng lập ra VPV Trip mà đó là một nhóm thành viên trong câu lạc bộ trong đó có anh cùng cố gắng tạo ra với mục đích cơ bản là gắn bó các cộng tác viên, thành viên, ban điều hành thông qua các chuyến xê dịch. Trong đó anh cầm đầu, Thương “đốm” phụ trách truyền thông, Thảo và Linh Ngư luôn set up, tìm hiểu và phụ trách hậu cần cho mọi chuyến đi.
THỊ TRẤN 706 I 15
Ra là vậy... Anh có thể chia sẻ cho mọi người biết thêm mình đã bén duyên với những chuyến đi từ khi nào và ấn tượng của anh trong chuyến đi đầu tiên được không ạ ? Anh bén duyên với xê dịch và các chuyến đi từ đầu năm 2014: chuyến đi Mộc Châu. Anh cùng Nhung, bạn thân anh, cũng là thành viên ban Nhân sự của VPV Club cùng nhau xách ba lô lên và đi.
Chuyến đi có 4 người nhưng đôi còn lại là người yêu của nhau nên họ phóng như điên và bỏ lại bọn anh bơ vơ giữa rừng. Và thế là anh và nó cứ tằng tằng cùng nhau lết qua các chặng đường cùng nỗi sợ hãi khi lần đầu phượt bơ vơ trên đèo.
Hình ảnh đáng nhớ nhất có lẽ là lúc anh thì sợ còn nó thì cứ liến thoắng kể chuyện cho anh bớt sợ. Đến đoạn đường giữa hai vách núi thì nó gào lên: “Oa…đẹp vãi!” rồi vỗ vai anh. Đó là hình ảnh bầu trời với một đống ngôi sao trên đầu. Thề với em, đẹp lắm…Đó, anh bén duyên với xê dịch từ đó.
THỊ TRẤN 706 I 16
Vậy sau chuyến đi đầu tiên đó, anh đã đặt chân đến những vùng đất nào? Thông thường các chuyến đi của anh là các chuyến đi tình nguyện với VPV Club và các chuyến xê dịch bằng xe máy từ Tây Bắc đến Hội An.
Trong những hình thức du lịch, thì hình thức mà anh yêu thích nhất là gì? Cả hai hình thức trên: đi phượt bằng xe máy và đi tình nguyện trên ô tô với mọi người, anh đều thích, nhưng ở thời điểm hiện tại anh thích nhất là được xê dịch bằng xe máy. Được cưỡi trên một con xe với phong cách cổ điển, đôi giày da Dr. Mar, khoác chiếc áo da nâu và chiếc mũ full face, được rong ruổi trên các cung đường đèo.
Câu hỏi cuối cùng, anh có điều gì muốn chia sẻ đến các bạn chưa có nhiều kinh nghiệm đi phượt trước mỗi chuyến đi không ạ? Về vấn đề chuẩn bị, bọn anh thường tham khảo ở các page trước mỗi chuyến đi xa của trip thì bọn anh lại ngồi với về chuyến đi, những thứ mà các thành viên phải chuẩn bị cho mọi người. Các xế cũng vậy, phải cẩn thận về vấn đề tờ, bảo dưỡng xe trước khi lên đường.
xê dịch, nhưng nhau bàn bạc rồi phân công xe cộ và giấy
THỊ TRẤN 706 I 17
Cảm ơn anh về buổi trò chuyện thú vị ngày hôm nay. Hy vọng anh sẽ có cơ hội khám phá nhiều vùng đất mới hơn nữa, tiếp tục niềm đam mê trên những nẻo đường xa, và cùng tham gia những chuyến tình nguyện của VPV Club giữa những bộn bề của cuộc sống.
THỊ TRẤN 706 I 18
THỊ TRẤN 706 I 19
Chúng ta, ai đã từng có những lúc: ngồi vào bàn học, lật sách ra. Rồi thấy thông báo Facebook rung điện thoại, tự nhủ vào xem chút thôi.
Rồi cứ như cánh cửa mở ra Narnia vậy: Nhỏ A khoe ảnh vi vu Tam Đảo với bồ. Nhỏ B đang livetream Birthday Concert của Vũ Cát Tường! Á á sắp có Quận mới rồi xem có những brand nào đã! Ơ sao hội bạn tụ tập lẩu nướng không gọi mình?! Lướt mỏi tay đến nửa đêm lúc nào không biết. Mệt! Đi ngủ học hành gì nữa! Rồi không hiểu sao tuổi trẻ cứ lặp đi lặp lại cái vòng luẩn quẩn ấy, không dứt ra được. THỊ TRẤN 706 I 20
Điều ám ảnh hơn Anabelle Cảm giác muốn được gia nhập, được hòa đồng, được cập nhật tin tức là hoàn toàn bình thường với bất cứ ai. Nhưng một khi cảm giác này liên tục xuất hiện khiến bạn thấy khó chịu, tức tối và tìm mọi cách để không bỏ lỡ những sự kiện đang diễn ra, có thể bạn– đang giống như 56% người dùng mạng xã hội- có dấu hiệu của hội chứng FOMO (Fear of missing out)- hội chứng tâm lý sợ bị lãng quên.
KHÔNG CHỈ LÀ MỘT THUẬT NGỮ VỀ ECOIN FOMO trong Ecoin nôm na là khi bạn thấy một đồng tiền đang trên đà tăng giá, ham muốn thôi thúc bạn phải mua nó dù với giá đang cao đi nữa. Trên thực tế, hội chứng FOMO đã được các nhà tâm lý học ghi nhận từ nhiều thế kỷ trước nhưng chưa bao giờ tỷ lệ và cường độ của hội chứng này lại tăng với tốc độ chóng mặt như bây giờ. Khi mà báo mạng, báo giấy, mạng xã hội cho bạn một điều kiện không thể tiện hơn để so sánh cuộc sống của mình với hàng trăm, hàng ngàn, thậm chí hàng triệu người trên khắp thế giới. Thậm chí, Từ điển Urban cũng đã nhanh chóng đưa cụm từ này vào hệ thống.
THỊ TRẤN 706 I 21
Điều kỳ lạ là người trẻ chúng ta đang chấp nhận FOMO một cách cực kì tiêu cực: bạn không FOMO, bạn lạc hậu! Vì thế, con người ngày càng cạnh tranh khốc liệt các vị trí trong xã hội hơn. Điều còn lại sau cùng, là thời gian bị đánh mất, đổi lấy cảm giác lo lắng, tự ti và thậm chí là tuyệt vọng cứ lớn dần lên.
ĐỐI MẶT VỚI FOMO Việc từ bỏ một thói quen chưa bao giờ là dễ dàng. Cứ bình tĩnh, bạn có thể bắt đầu bằng những câu hỏi đơn giản để kiểm soát hành vi bản thân:
1. Đây có phải điều tôi thực sự muốn làm? Hội chứng FOMO có một điểm khá thú vị, đó là cảm giác này không phát sinh từ mong muốn của bản thân, mà do sự đố kỵ của bạn với người khác. Nhờ thế, bạn cũng có thế xác định lại bản thân đang mong muốn điều gì thay vì chạy theo đám đông. Ví dụ, nếu được chọn, bạn có dành tiền tiêu cả tháng cho một chuyến vi vu? Hay sẽ dành ra cuối tuần nghỉ ngơi sau mùa thi kết thúc học phần đầy chông gai căng thẳng?
2. Đến lúc cần phải thay đổi bản thân: Nếu câu trả lời cho trường hợp trên là “Có! Đi chứ!’’ thì có lẽ trong sâu thẳm, bạn biết mình đang quá ngột ngạt. Nếu đó không phải là sự ghen tỵ thì đã đến lúc bạn bước qua giai đoạn mới của cuộc sống. FOMO không có nghĩa là bạn muốn làm chính xác những điều mà người khác làm. Điều quan trọng là bạn phải biết cách phân biệt đâu là cảm giác FOMO và đâu là cảm giác bạn muốn thay đổi bản thân. Thay vì ngồi đó và lo lắng, bạn hãy dành thời gian để lựa chọn.
THỊ TRẤN 706 I 22
3. Những thứ bạn đang thấy có phải là thực tế không? Chắc hẳn ai cũng đã hiểu tường tận chữ THỰC trong truyền hình thực tế là thế nào. Mạng xã hội cũng vậy. Thay vì quan tâm đến những thứ ảo và giả tạo, bạn hãy quay lại thực tế cuộc sống của bản thân. Là tháng này
SOCIAL MEDIA
của bạn có tốt không, ăn uống đủ bữa đúng giờ chứ? GPA thăng hay trầm? Lương thế nào? Sức khỏe của bố mẹ bạn đang ra sao?
4. Không phải ai cũng là người dùng công nghệ khôn ngoan: Mọi thứ đều có hai mặt và mạng xã hội cũng vậy, quan trọng là bạn phải sử dụng nó sao cho tốt mà thôi. Nếu cảm thấy Facebook chỉ khiến bạn có cảm giác khó chịu hoặc những thứ này đều vô nghĩa thì hãy tìm cách thoát khỏi nó. Bạn nên biết, Facebook chỉ hiển thị khoảng 15% số bạn bè có trong danh sách và ta có thể lọc ra những người mình quan tâm, hạn chế những người mình không thích. Hãy cứ thẳng tay loại bỏ những người bạn không biết đến hoặc những người chỉ suốt ngày khoe khoang nhưng rỗng tuếch ra khỏi danh sách bạn bè trên mạng xã hội. Họ thực sự không đáng.
Những người đang làm việc trong ngành tâm lý học thường đưa ra một lời khuyên cho thân chủ, những người đang đối mặt với hội chứng FOMO rằng hãy JOMO- “Joy of missing out”. Nghĩa là thay vì sợ bị bỏ lỡ, bạn hãy hưởng thụ niềm vui bỏ lỡ nó. Hãy thôi lo lắng, phân vân việc không thể có mặt ở cùng lúc nhiều sự kiện đang diễn ra. Vì khi nó qua đi, bạn có thể cảm thấy tự hào về bản thân vì dám bỏ lỡ một sự kiện để dành thời gian cho việc có ý nghĩa hơn.
C.I.O.H. THỊ TRẤN 706 I 23
Hôm nay nhân buổi trưa nhàn nhã, không phải hùng hục chạy sô từ trường đến công ty, kiếm một góc nhỏ trong quán xưa, gọi món đồ uống quen thuộc. Cùng với hai đứa cạ cứng ghiền phim, cả hội bắt đầu buổi "đàm đạo" Dông dài một hồi, về phim. Phim này hay mày ơi, phim đó tao xem rồi, chán lắm. Dông dài một hồi, lại quay về bộ phim 3 đứa thích nhất ngày ấy.
thế nào lại quay về bộ phim 3 đứa thích nhất ngày ấy.
Thế là tối hôm đó, về nhà ngồi trước máy tính, nghĩ thế nào tôi quyết định đưa "Sói" vào chủ đề tám chuyện trong Hẻm 8. Có thể có những bạn đã từng xem, hay có người lần đầu nghe tên, nhưng "Sói" nhất định sẽ là một gia vị hấp dẫn bạn cho những ngày cuối tuần rảnh rỗi.
SÓI A Werewolf Boy (2012) Quốc gia: hàn quốc Đạo diễn: Jo Seong- Hee Thể loại: Viễn tưởng, tâm lý “ Tôi đã làm cả rồi. Đã ăn thứ muốn ăn, đã mặc thứ muốn mặc. Cậu vẫn ở đây đợi tôi sao?” Không chỉ dừng lại ở một chuyện tình nhẹ nhàng, cảm động hay những cơn sốt phòng vé, những gì đạo diễn Jo Seong- Hee và diễn xuất xuất thần của cặp đôi Song Joong Ki - Park Bo Young xây dựng được cho bộ phim này, nói không ngoa, chính là sự ám ảnh thật đến dai dẳng.
THỊ TRẤN 706 I 24
Những bộ phim điện ảnh Hàn Quốc luôn có một sự nhẹ nhàng rất riêng: nhẹ nhàng khi lên án những bất công xã hội, châm biếm những thủ tục hành chính quan liêu hay những tệ nạn nghiêm trọng đến rúng động - họ đều có những cách truyền tải gián tiếp nhưng rõ ràng, tinh tế nhưng cũng cực kỳ đanh thép. Sói cũng vậy. những tình tiết nhỏ nhưng đắt giá trong bộ phim cũng chính là những mảnh ghép cho một bức tranh xã hội như của chúng ta – còn nhiều thiếu sót, nhiều góc khuất, sự khác biệt vẫn chưa được tôn trọng, và, thiếu đi quá nhiều sự thấu cảm. Nhưng chúng ta vẫn đang ngày ngày sống chung với nó, đấu tranh hoặc thỏa hiệp với nó. Thậm chí, chúng ta cũng có thể tìm được đâu đó trong những mảnh xã hội sai lầm ấy hình bóng của chính mình: những quyết định chưa thấu đáo, những lời nói và hành động ích kỉ trước cảm xúc của người khác… Câu chuyện tình yêu trong Sói thực ra không quá mới mẻ, không hẳn quá khác biệt trong điện ảnh, nhưng ám ảnh người ta bởi sự chân thật và đau lòng rất riêng. Một tình yêu sinh ra trong tuổi trẻ, lớn lên với êm đềm và sóng gió, vỡ vụn một cách bất lực như một lẽ tất nhiên. Điều khiến cho 7 triệu lượt vé chỉ tính riêng tai Hàn Quốc thổn thức cảm động, chính là sự hy vọng và chân thành của một tâm hồn thuần khiết. Sự hy sinh vô điều kiện trong tình yêu luôn là một tượng đài trong nghệ thuật.
THỊ TRẤN 706 I 25
Người ta cứ mãi suy nghĩ về người đã dám vì tình yêu mà dành một đời để chờ đợi. Tội nghiệp hay dại dột? Cố chấp hay đáng khâm phục? Người ta cũng nghĩ về người đã dành cả đời mải miết bay, đến cuối đường nhìn lại mới nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì, nhưng vẫn không thể dừng lại. Vô tâm hay hợp lý? Đáng thương hay đáng đời? Và cuộc sống nào mới đáng? Người đơn thuần tưởng như không có gì thì lại có tất cả, hay người tưởng như đã có tất cả nhưng lại đánh mất đi điều đáng trân trọng nhất? Bộ phim này, với nhiều người, xem một lần là quá đủ. Một lần là quá đủ những ám ảnh, quá đủ nước mắt, quá đủ suy nghĩ. Hoặc cũng có thể bạn sẽ như tôi, xếp nó nào danh sách những bộ phim “sống lâu” của đời mình, để nó ở một góc trong tim, trong một căn hầm thật sâu, thật bí mật. Dành nó để cứu rỗi những giai đoạn khủng hoảng không tên của tuổi trẻ, những khi tự nhiên chẳng còn hy vọng vào bất cứ điều gì, những khi muốn buông xuôi tất cả. Bộ phim này sẽ chẳng cho bạn một can năng lượng hừng hực khí thế tin yêu vào cuộc đời, nhưng nó sẽ là một ly vin hoàn hảo, ngấm sâu vào từng mạch cảm xúc, nhẹ nhàng lau sạch từng hạt bụi đang đọng trên lăng kính đời ta.
THỊ TRẤN 706 I 26
THỊ TRẤN 706 I 27
CHÚNG TA RỒI SẼ ỔN THÔI Sớm nay tỉnh giấc , thấy chút hơi lạnh đã len qua kẽ tay , con mèo nhỏ cuộn tròn vào trong chiếc ổ cũ vì lạnh,…Lại một mùa đông nữa lại sang Nhưng ngày cũ trở lại khi khung cảnh trùm phủ một màu xá , những hạt mưa vẫn rả rích rơi tựa hồ sẽ chẳng ngừng lại,... Lòng người cũng theo ấy! Bồi hồi , bâng khuâng đến lạ ! Tiết lạnh mới chớm trong những ngày giao mùa , li cà phê nóng buổi sáng kế bên , phân vân chọn lựa vài quyển sách cũ trên kệ,…. Chút cảm xúc chia ly về một mối tình mới qua cũng theo đó ùa lại . “Chúng ta rồi sẽ ổn thôi’’ của Gào và Minh Nhật , ít nhiều cũng sẽ cân bằng chúng ta lại
THỊ TRẤN 706 I 28
Tản văn về những cung bậc cảm xúc của một mối tình đã vỡ . Không chỉ riêng ai rồi cũng sẽ yêu và học cách phải chia ly . Nước mắt , khổ đau , nụ cười và cả những niềm hạnh phúc ,… Cuối cùng sẽ chỉ còn gói nhỏ lại trong những dòng kỉ niệm
Sau tất cả những hỉ , nộ , ái , ộ , ta sẽ bình thản với chính mình “ Chúng ta .. rồi sẽ ổn thôi !’’ Chút chia ly quay vòng lại trong le lói niềm hi vọng , rằng ở đâu đó , ta cũng nên tin vào hai chữ định mệnh . Câu chuyện tình yêu về hai người bạn thân thiết từ ro tấm bé . Giận hờn rồi xa nhau , hiểu lầm và đánh mất ,Đi lạc nhau giữa những sóng gió , bồng bột và nông nổi . Để cuối cùng , những người yêu nhau vẫn sẽ trở lại cùng với nhau,..
Một niềm tin mỏng manh giữa vô vàn những cuộc chia ly nhói lòng,… Tình yêu với nỗi cô đơn ám ảnh? Vậy còn lí trí , cuộc đời với những hoài bão lớn lao ? Nằm lại nơi nào trong tâm hồn !
THỊ TRẤN 706 I 29
Nhà giả kim sẽ là cuốn sách tuyệt vời cuối cùng cho một ngày giao mùa hỗn độn tìm kiếm bình yên .
THỊ TRẤN 706 I 30
Vẫn cái đề tài về chặng đường theo đuổi giấc mơ , nhưng ở khía cạnh, điểm nhìn lại mới ,.. Hành trình đi tìm kho báu của một cậu chăn cừu .Trên chặng đường ấy là tất cả những điều nhỏ bé , hạnh phúc . Lúc khác là sự đấu tranh nội tâm giằng xé giữa hiện thực và ước mơ xa vời . Nó gần gũi với những con người đang lạc lối trong cuộc đời của mình ,… Nhà giả kim kéo lí trí ta lại , thúc đẩy những nhiệt huyết ẩn giấu phía sau ta . Sống hết mình với tiếng gọi của đam mê, sự thổn thức của trái tim và dòng máu nóng tình yêu chảy trôi ,…. Một ngày trọn vẹn thật hoàn hảo,… Cân bằng lại những cảm xúc mơ hồ xuất hiện,… Trở về với những màu cũ đã nhạt mà vẹn nguyên cần tô điểm ,…
Nếu ai đó không thể trở thành người mà người đời mong đợi, người đời sẽ giận dữ. Dường như ai cũng nhìn được con đường của người khác, nhưng lại chẳng nhận ra con đường của mình.
THỊ TRẤN 706 I 31
THỊ TRẤN 706 I 32
Thầy tôi và bức tranh vẽ vội “Người thầy trung bình chỉ biết nói. Người thầy giỏi biết giải thích.
Người thầy xuất chúng biết minh họa.
Người thầy vĩ đại biết cách truyền cảm hứng”.
THỊ TRẤN 706 I 33
Cái lạnh của tiết trời Hà Nội khi chớm đông khiến cảnh vật nơi đây như chậm lại từng chút, trên những con phố vắng chỉ còn lác đác lại một vài bóng người lom khom gắng sức hoàn thành công việc của mình để trở về bên gia đình…cơn gió lạnh lướt đi thật nhanh khiến đôi chân tôi nặng trĩu. Lang thang tản mạn trên con phố vắng lặng, tôi rẽ vào một quán trà nhỏ ở phía cuối con hẻm nhỏ, quán trà này đã có từ cái thời tôi còn bì ba bì bõm biết đi, tuy đã trải qua bao năm tháng nhưng nó vẫn vậy, vẫn giữ cái dáng vẻ ngờ nghệch nhưng quyến rũ, vẫn khoác trên mình chiếc áo thoảng mùi gỗ thơm phức,... Nhấp li trà nóng tỏa hương sen, tôi lại nhớ về cái thời khờ dại,tinh nghịch nhưng tình cảm mang tên tuổi thanh xuân. Thanh xuân tươi đẹp của tôi ấy là những cấp 3, đối với một đứa lười học như tôi thì nó dường như là 3 năm ác mộng, tôi không hiểu sẽ sống sót như thế nào qua mấy môn toán, lí, hóa. Năm lớp mười của tôi mở ra với những tiếng trống trường quen thuộc, mùi hương hoa sữa bay tỏa khắp sân trường, thú vui hái trộm xoài của tôi thì vẫn còn đó rồi đi học muộn , lề mề,… tôi vẫn là đứa đuối nhất lớp với thành tích học tập chẳng ra làm sao cả, bạn bè ngày càng học giỏi chỉ còn lại mình tôi khiến tôi tự ti lắm,dần dần tôi trở nên trầm hơn, chỉ còn những lời tâm sự thủ thỉ với bản thân những lúc đêm muộn mà thôi.
Cuộc sống của tôi dần chìm vào bế tắc ,tôi không còn hi vọng gì vào những tháng ngày phía trước nữa, bạn bè lẻ tẻ đôi ba người ,luôn là cái gai trong mắt thầy cô ,tôi tự hỏi lí do tôi sinh ra là gì ?...
THỊ TRẤN 706 I 34
Năm tháng cứ thấm thoắt trôi qua chẳng chờ đợi một ai cả, tôi giờ đã là cô học sinh cuối cấp, tưởng rằng thanh xuân này sẽ khóa lại với kết cục tồi tệ đó, nhưng có một người đã cho tôi những hoài niệm mới.. Đó chính là thầy. Thầy hiện lên trong mắt tôi với chiếc quần âu đen và chiếc sơ mi trắng cổ tàu,chỉ nhiêu vậy thôi cũng khiến con tim tôi đập loạn lên rồi. Tôi còn nhớ ngày hôm đó, đến giờ làm bài tập toán, các bạn thì tập trung giải toán còn tôi thơ thẩn với cây bút chì phóng tác tranh. Hôm đó tôi bị thầy bắt quả tang giữa giờ, cứ nghĩ sẽ thật tồi tệ nhưng thầy chỉ lặng lẽ cầm bức tranh và hoàn thiện nốt bản vẽ ấy, tôi chỉ biết tròn mắt nhìn thầy, thầy nói thầm với tôi rằng: “Là người họa sĩ, em sẽ tô điểm cho cả thế giới này, cho tâm hồn những người khổ đau, cho niềm vui của một đứa trẻ, dù toán học khô khan như vậy nhưng nó cũng là một công cụ đắc lực để khiến bức tranh của em cân bằng và hài hòa hơn”. Nghe thầy nói, tôi nghẹn ngào đến lặng thinh.
Dù chỉ là động lực nhỏ bé vậy thôi nhưng nó đã tạo nên ngọn lửa bùng cháy trong tâm hồn tôi, tôi yêu toán hơn và nghiêm khắc hơn với bản thân. Năm tháng trôi qua, từ một đứa suốt ngày lêu lổng , đứng bét lớp giờ tôi cũng vươn lên được vị trí thứ hai thứ ba rồi, tôi phấn đấu như vậy không phải vì thành tích hay sự ganh đua mà tôi muốn cảm ơn thầy, muốn có chút gì đó để nhớ, để hãnh diện trong kỉ niệm. Rồi cuối cùng cũng đến ngày ấy,ngày chúng tôi nói lời tạm biệt, thầy đến bên tôi khi lớp học đã tan từ lâu, chỉ còn lại mình tôi lững thững từng bước chân nặng trĩu. Thầy chỉ lặng lẽ đưa cho tôi quyển sách giáo khoa toán đã cũ lắm rồi, xoa đầu tôi và nói: “Thầy chỉ cho em được đôi cánh này thôi, thầy không thể dạy em tập bay nhưng thầy luôn tin rằng em sẽ sử dụng đôi cánh này trao yêu thương đi khắp mọi nơi, hãy tự tin và yêu thương nhiều hơn nhé”. Giờ tôi là đã cô gái bước sang tuổi mười tám, hết cái tuổi để mơ mộng, dại khờ,tuổi mười tám sẽ mở ra những giấc mơ, những hoài bão cho riêng tôi.
THỊ TRẤN 706 I 35
Cô gái ấy sẽ đi tìm những chân trời mới, đặt chân lên những vùng đất mới nhưng thanh xuân tươi đẹp của cô, những kỉ niệm dại khờ của cô
sẽ mãi đọng lại trong mùi hương hoa sữa nồng nàn, tiếng trống trường mỗi sớm bình minh và lời giảng bài ấm áp của thầy...
THỊ TRẤN 706 I 36
THỊ TRẤN 706 I 37
To those who belong to November “I have been younger in November than in all the months of spring”
THỊ TRẤN 706 I 38
BIÊN TẬP Bến xê dịch / Quán xưa Hẻm Phố sách Quán xưa
Bích Lộc Linh Virgo Phương Huyền Minh Thông
Thiết kế Hương Trà
Hoàng Việt
Cảm ơn bạn đã ghé thăm Thị trấn 706!