▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
t Âm thanh có một phần của bài hát Réunification- Lê Cát Trọng Lý
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com cxccxcx
Con Rắn lột xác để lớn Con Người lột chấp niệm để trưởng thành
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
Không ai phải trưởng thành cũng cần phải lớn. Không phải ai lớn cũng đã trưởng thành.
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
ĐỜI HƯƠNG SẮC là tuyển tập những tản văn của #moclee_words, đã được lên ý tưởng và viết trong khoảng thời gian hai nắm. Những câu chuyện trong Đời Hương Sắc được viết để truyền tải những giá trị nhân quyền, bình đẳng và cả góc nhìn cuộc sống xã hội qua những chuyện có thật lẫn không thật.
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
Sau mỗi tản văn là những một khoảng tâm tình để trống, như cuộc đối thoại của tác giả và đọc giả, sự chia sẻ góc nhìn cuộc sống cũng như nói lên nhân sinh quan của mình. Nó sẽ là quyển sách duy nhất và độc nhất của tác giả và đọc giả, được tâm sự và kết nối vô hình thân thiết với nhau. Thông qua những tản văn của Đời Hương Sắc, tác giả luôn muốn truyền tải những thông điệp tích cực nhất của cuộc sống, lan tỏa những giá trị yêu thương từ thấu hiểu, biến nó thành hành động giúp ích cho đời
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
LỜI NÓI ĐẦU “Gieo nhân gặt quả Gieo hạt hái hoa Hoa thơm từ nhụy Danh thơm từ tâm...” Mà tâm thì phải có, một chút gì đó na ná “để lòng ta mới hiểu được lòng ta”. Quyển sách này là chặng đường hai năm tiếp tục viết, ghi lại những cột mốc cá nhân, là “đứa con” thứ hai được sinh ra từ tư tưởng tích cực nhất, dựa trên những câu chuyện đôi khi mang màu sắc bi thương. Ẩn bên trong, đâu đó là một vòng gieo và nhận. Muốn nhận phải học cách cho đi. Như một bông hoa nở giữa đời thơm ngát, việc của đời nó là phải tỏa hương và bung sắc. Nhưng đôi khi giữa trần ai trăm loài đa dạng khác nhau,
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
sẽ có những bông hoa có sắc nhưng chẳng có hương và cũng có những bông hoa có hương nhưng không có sắc, chẳng đầy đủ kiêu kì. Nhưng chí ích chúng sống một cuộc đời trọn vẹn, bằng tất thảy những gì chúng nó, ung dung tự tại, bình an giữa đời. Chẳng như ta trăm ngày than trách, rồi hững hờ nhìn đời trôi theo kiếp vô năng. Nên sống ở đời hãy như loài hoa thơm ngát, có hương có sắc, nên có cả hướng niềm tin vào chính mình hay mặt trời công lý mỗi ngày sáng soi. “Đời hương sắc” là tuyển tập những tản văn được viết dựa trên những câu chuyện có thật – không thật, phần có thật được thêm thắt nhiều hình ảnh, dụng ý văn chương để tạo nên những câu chuyện thú vị hơn, dạy cho chúng ta những bài học sống đời mới. Còn bây giờ bạn đã đủ bản lĩnh để tâm mình phiêu du qua những trang sách chuyện đời chưa? Nếu đã sẵn sàng thì xin hãy uống một ngụm nước để tâm hồn ta thanh tịnh, bỏ mặc ngoài tai những sự đời còn lắm bon chen…
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
Chào
bạn,
tôi
là
nhân
vật
ảo
#moclee_words, tác giả của quyển tản văn Đời Hương Sắc. Cũng là người đồng hành cùng bạn đi xuyên suốt qua những tác phẩm tản văn. Vì tác giả không muốn đọc giả của mình cảm thấy cô đơn khi phải đi qua những chuyện đôi lúc buồn, không vui. Nên hành trải nghiệm Đời Hương Sắc cũng là hành trình chuyện trò của tôi và bạn .
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
Hãy chọn ngay một loài Hương Sắc bạn nhé, để chúng ta có thể bắt đầu chuyến hành trình.
Đời Hương Sắc Mộng Phù Hoa
Hương Đồng Gió Nội
Khát Vọng Xanh
Khiết Bông
Pháo Hoa
Hướng Dương
Phượng
Dạ Khúc Vinh Hoa
Dã Quỳ
Sắc Bì Nhân
Bông Điên Điển
Đọc vị Tâm Hương
Cúc Gấm Hoa
Hoa Vô Sắc
Hai Màu Hoa Hồng
U Minh Hoa
Cánh Hồng Phai
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
Mộng Phù Hoa Khi những trụ đèn đường còn đang thi nhau đổi thay sáng dạng. Cũng là lúc những trụ đèn đô thị đang cố gượng mình chờ ai đó trông thấy, mình đã rã rời thế nào cùng người thị thành bận rộn sống trong đêm. Nếu được ai đó quan tâm thì vui đôi chút vì mình còn quan trọng với họ đôi phần, ai đó quên mình thì mình cam chịu, ngủ lịm trơ trơ,
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
bất cần xám xịt giữa phố đông người. Nhưng có lẽ chưa bao giờ những cột đèn đường Sài Gòn vì thế mà buồn tủi, mà nghĩ chuyện di cư đến một nơi nào đó dễ sống hơn phố thị, như cách nghĩ của vài người bỏ phố về quê. Những cột đèn đường ấy hẳn không phải yêu đất này ở lại, vì ban đầu chúng có quyền được lựa chọn đâu. Chúng ở lại như thử thách phận kiếp cần phải vượt qua, nên vẫn ngày đêm cố bám chân mình thật chắc vào vỉa hè - dọc lộ. Nếu không có lợi thế về chiều cao, không phát ra ánh sáng vàng ươm soi lối thì hẳn những cột đèn ốm o đó sẽ bị lạc giữa đám đông thị dân rơm rả, đang tranh đua hơn thua nhau trên từng ô gạch vỉa hè. Và mỗi sáng họ mãi tranh giành như vậy, chỉ để tìm cho mình một chỗ đứng mong manh, có khi chỉ là tâm lý chung của những
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
người di dân thường lo sợ. Một ngày kia, một ngày nào đó trong tương lai sẽ đến, chẳng còn nơi nào để họ chen lấn như hôm nay. Nên họ dầu có đứng giữa làn khói bạc phong sương, đang la đà vũ hội, bung hương thơm phức thịt nướng vàng, hay lạc mình trong tiếng mời gọi à ơi, ngong chờ khách hàng mau mắn có những ngón tay xinh ra dấu, ngầm hiểu số phần khách đặt mua về. Họ thoăn thoắc một tay dăm ba bịch ni lông đựng mấy hộp cơm tấm nóng hổi, còn tay kia thì cứ mải miết nắm chặt từng đồng lẻ dày cui - xếp kĩ, mà màu tiền nay đã có phần hoen úa, chắc vì gian truân nên đã thấm thía giọt mồ hôi, Chúng đã đi qua những ngày dài và luân phiên được truyền nối, từ người bận rộn sống trong đêm này đến kẻ bận bịu sống trong ngày kia. Hành trình của những tờ tiền cứ thế luân phiên, chẳng bao giờ
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
ngừng như kẻ đến người đi xứ này là vậy! Nên dân nước lạ hay cười thầm và ví von hóm hỉnh, gọi Sài Gòn như kẻ thực dụng đương thời. “Sài Gòn không bao giờ ngủ - vì tiền không bao giờ đủ”. Và khi ánh đèn đường cuối cùng ở khu phố nọ đã thở dài ngủ lịm, thì dưới những mái nhà kia, những cư dân mới- cũ đang tất bật chuẩn bị cho một ngày như bao ngày đi góp nhặt và thực hiện hóa những giấc mơ vừa mộng mị đêm qua. Họ lao nhanh ra khỏi nhà, từ hẻm nhỏ đến đường to, chen chúc nhau để hòa vào dòng xe cuống cuồng hối hả. Và cũng trong những buổi sớm đấy, luôn có những chiếc xe khách cỡ lớn đang bon bon chễm chệ, lăn những vòng xe đời bảo ban cho những giấc mộng non vừa mới chập chờn. Những mộng tưởng - mơ ước như canh
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
bạc, cược vào mảnh đất “thiên đường” này tất cả kỳ vọng cả gia đình, chút cá nhân là khát khao của bản thân lẫn thanh xuân tuổi trẻ, cũng có lẽ là cả một đời người. Mà chẳng có lý do gì họ không được mơ, không thể mơ, không dám mơ một tương lai tốt đẹp đang đợi chờ họ phía trước. Há phải rằng năng lượng tích cực luôn là bài thuốc giảm đau hữu hiệu chuyên chữa những vết thương lòng !?. Và cứ thế, khi phía đông mặt trời chỉ vừa ló dạng, đỏ ửng một vùng trời chen lẫn đám mây xanh. Cũng là lúc những cư dân tứ xứ, cùng người thị thành đã sẵn sàng cho ngày mới bắt đầu. Một cuộc đua giữa đời thực và mơ ước, giữa cõi mộng đâu đâu và thực tại lắm bi hài. Bởi hiện thực rõ ràng, mơ mộng mị không sản sinh hay chuyển hóa thành những bữa cơm nuôi sống cả gia đình, buộc
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
dân tứ chiến phải tập tành làm người phố thị, lao nhanh vào mưu sinh bằng mọi cách, mọi nghề. Làm đủ mọi chuyện mà mình biết trí lực mình có thể, bất chấp sức lực và khả năng của mình nhưng phải thử - Thử mới biết mình làm có được hay không!? Và cũng chính vì thế mà Sài Gòn cũng được xem là thủ phủ của những nghề không tên, toàn những nghề mới với những cái tên rất Nam Bộ, theo lối thấy mặt đặt tên, tính sao nói vậy cho gọn người ơi! Những nghề xe ôm ở Sài Gòn thì lại khác, đi xe nhưng chẳng có ôm, còn xe nào mà kẻ lái người ôm thì dám chắc không phải làm nghề xe ôm thứ thiệt. Một thời ở Sài Gòn, nghề xe ôm đã từng đạt đến cực thịnh trong quá khứ bởi tính đa nhiệm. Cũng chính vì điều này nên về sau nhiều người đã lấy cớ này để lý giải cho chữ
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
“ôm” trong chữ xe ôm. Đơn giản là vì nó ôm đồm mọi chuyện, chuyện từ hẻm nhỏ đến đường to rồi ra đại lộ lớn, từ tỉnh lộ nối vùng, đến quốc lộ kết quốc gia, hay chỉ từ bến xe cảng đến khu nhà trọ đìu hiu, cùng cốc đâu đâu họ đều am hiểu hết. Nên vì thế mấy gã xe ôm được gọi vui là mấy thổ địa thành phố, mà thực tế gom lại chắc có thể là cả một tập đoàn thổ địa chứ chẳng chơi đâu à! Họ đông và luôn biến chuyển. Nên chẳng thể nào thống kê được chính xác số thổ địa đất “thiên đường” ở một ngày hay một thời điểm bởi họ thoắt ẩn thoắt hiện” như hiệp khách lãng du, có khi lại là anh hùng đường phố, cao cấp hơn là thổ địa có quân hàm bằng cấp học viện công an, hoặc kệ đời thoái “nay làm mai nghỉ” theo cảm xúc, ngày kiếm đủ ăn thôi chứ ngày mai lại là chuyện của ngày mai.
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
Vì có thể sau một buổi chiều chập tối, họ lại bỏ nghê và đời họ đã bước sang trang, một tương lai huy hoàng có của cải vàng đeo lấp lánh bên chiếc xe sang - quăng bỏ chiếc Dream tàn một đời đã đi theo họ. Họ phất lên đổi đời sau mười sáu giờ ba mươi một ngày nào đó may mắn, vinh hiển không phải đến từ nghề mà đến từ những con số mộng mơ, được bề trên nào đó điển xuống giữa một trưa vắng khách, trong giấc ngủ bâng quơ nữa tỉnh nữa mơ, như hồi trước ngày đầu họ đến Sài gòn vậy. Họ tin đất này sẽ cho họ sống đời vinh hoa phú quý, thì nay họ đã đổi thành tin những con con số tâm linh, như cái cớ để ngụy biện. “Sài Gòn là đất đổi đời…!” Nên họ dấn thân vào những con số xác suất thống kê chuyên nghiệp, nhưng với trí lực của một người chỉ học hết lớp năm, mà
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
hồi ở quê người ta gọi trò này bằng cái tên nghe trớt quớt, số đề. Đã là chơi số nhưng lại không giỏi toán, bị vẽ vời bằng những u mê, bằng mê tín và sau đó là chua chát, khi biết mình nhận ra mình chỉ là một chú lừa! Nhưng sự cố chấp và lối sống lười vốn có trong họ, sẽ giúp họ ngụy biện chuyện lỗi lầm. Bởi họ nghĩ đời không có chuyện nào đúng - chuyện nào sai, chỉ có việc phù hợp hay không phù hợp, chưa phù hợp thì xui xẻo thôi, cái đó là do ông trời quyết định! Nên họ mãi hy vọng chỉ cần đến thời, tới số thì nhận lãnh đời sung túc thôi chứ có làm sao mà phải buồn, phải khổ đau khi đây là đầu tư vào vận mệnh, nhưng thật ra đây lại là đời phí khi tri thức đã không chịu đủ đầy! Nên những giấc trưa luôn được họ quan tâm, hội đoán và cùng nhau giải mã những giấc
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
mơ. Biết đâu nay được thần Tài gõ cửa không chừng! Và cũng có những giấc mơ trưa thật ngắn nhưng lại nuôi giấc mộng dài của một thế hệ tiếp theo trông mong đời xa xứ bớt khổ cực, sống bình an vọng tưởng chuyện đủ đầy, của người đàn bà - đàn ông nào đó, có chiếc vai đã chai sạn theo năm tháng, gánh lên mình những đòn gánh nặng tình thương con trẻ, bào thân mình dung dưỡng cho con. Gánh càng to thì tình thương càng lớn, chắc thế nên hàng rong nào cũng đầy ắp bánh quà. Những món bánh kẹo có mùi quê nhà, của những vùng xa tụi hội, có vị thật thà áp lên tất cả của người đàn bà luôn đon đả nói cười, cái chất giọng đặc sệt lạ tai của một vùng đất xa xôi nào đó đầy nắng gió, rất có thể là khúc ruột miền Trung.
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
Tôi hay thắc mắc sao các U - các Mẹ - các Cô sao luôn có thể giữ tâm mình vui như thế, chẳng biết mệt sao khi luân tay gọt bào từng trái xoài, cóc, ổi rồi thoăn thoắt tay trộn bánh tráng ghiền. Nhưng ghiền nhất vẫn là mấy câu chuyện các cô kể về những miền quê, nơi đã sinh ra những món hàng quê mùa thân thương nho nhỏ, đầy ắp nghĩa tình và trở thành hồi ức của biết bao thế hệ học sinh. Bất kể nắng mưa hay những ngày đau bệnh, cô hàng gánh vẫn tươi cười và không vắng một buổi nào, chịu cực nhọc khổ hạnh nuôi giấc mộng lớn cho những đứa con còn si mê cái chữ, bởi có lẽ cô cô hiểu được muốn hiện thực hóa một giấc mơ nào đó, cũng cần đánh đổi và hi sinh lẫn có dám trả những cái giá thật lớn để đổi được thành công - thành tựu về sau.
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
Nhưng rồi thế cuộc thay đổi khôn lường, cấp tiến theo công nghệ đương thời chóng mặt. Xe ôm truyền thống được thay bằng xe ôm công nghệ, những gánh hàng rong buộc phải thay thành hàng quán. Cũng là lúc hai từ “mối ruột” dần hiếm còn nghe ở đất Sài Gòn, sợ mất đi cái tình của những người ủng hộ giản đơn, sợ mất đi những giọt mồ hôi năng nổ của anh xe ôm giúp bà mẹ già gồng gánh lủ khủ những món quà quê, sợ mất đi cái điều thương hại bản thân mỗi chiều. Có “gã nhân tình” chung thủy, đã được đặt lịch đón đưa ngày ngày, mong mỏi đón đưa sau giờ tan tầm rịu rời thân xác...Nhưng cũng đừng buồn mà hãy vững tin vào luật bù trừ của vũ trụ. Chúng ta không thể có thành công mà không có thất bại hoặc mất mát. Chúng ta không thể có cuộc sống vui vẻ mà không có những khoảnh khắc đau khổ.
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
Mà ta càng trải đời nhiều càng khiến ta thêm thấu, ai mà chẳng bao phen sóng gió, đổi thay mình để ta có thể kiên cường - mạnh mẽ, cứng rắn, trưởng thành. Ai cũng cần thay đổi hay đổi thay để lớn, để trưởng thành và tiến hóa lên phiên bản tốt hơn. Cũng như người Sài gòn chưa bao giờ ngừng mơ và ngừng đổi thay hoàn thiện. Miễn chúng ta giữ nguyên được những giá trị cốt lõi bên trong, giữa nguyên được bản sắc - văn hóa, sống chân tình và đối đãi tử tế với nhau. Và Sài Gòn cũng tựa như đất phù sa màu mỡ, và mỗi cá nhân là một hạt giống tương lai, hy vọng rằng tương lai sẽ nở ra những đóa Phù Hoa bung cánh, được tưới bằng niềm vui không phải lệ ở đất này.
▐ #moclee_words Tramkhonggianvutru.com
Ước mơ của ai và hình hài như thế nào, vẫn là một ước mơ đẹp. Sống là phải mơ và thực hiện hóa chúng thành hình. Hãy mơ đừng mê, hãy làm đừng nghĩ ngợi viển vông và hãy thay đổi để ta hoàn thiện. Bạn có từng như thế vài lần trong đời chưa, hãy kể tôi nghe những lần như thế.
.............................................................. .............................................................. .............................................................. .............................................................. ..............................................................
Âm thanh có sử dụng bài hát Sài Gòn Niềm Nhớ Không Tên