GIỌT SẦU

Page 1




MỤC LỤC Lời mở đầu

An

Bánh bà mần

Vô diện

Chờ

Không đề

Duyên mình cạn

Cỏ

Bốn một chín

Biết nhau mùa thu ghét nhau mùa đông yêu nhau mùa xuân xa nhau mùa hạ

4


Lần cuối cùng được không ?

Tự sát

Giá mình chưa thương nhau

Thư gửi anh

Biển máu

Đen

Người về chốn cũ

Tôi đứng trên cánh đồng

Nếu ngày mai em chết đi

Tự thương

5


LỜI NÓI ĐẦU Người ta thường nói, “ dịp đặc biệt thì nên làm điều đặc biệt”, và sự ra đời của quyển sách này, hay nói đúng hơn là ấn phẩm này là đánh dấu một chặng đường thanh xuân của Mộc, xem như một trạm dừng chân hồi ức, nhìn lại hết thảy những điều mình đã làm được trong suốt thời gian qua rồi gói gém nó như kỉ niệm đáng nhớ vào những trang giấy. Gửi tặng nó cho mình như món quà sinh nhật tuổi hai lăm và cho những ai yêu quý Mộc, thích những dòng văn Mộc viết trong suốt thời gian qua như sự cảm ơn khôn xiết. Bởi sau vài bận lặn hụp bể dâu tình ái, đau đến nỗi đau tột cùng, khóc cũng chẳng thể nữa thì lấy đâu ra mớ cảm xúc bồng bông đa cảm đa sầu mà viết tiếp những chuyện vui buồn yêu đương khổ lụy, nên tất cả những tản văn và truyện ngắn trong quyển này cũng có thể là những bài viết cuối cùng của Mộc ở cõi lai sinh này. Nội dung những tản văn và truyện ngắn tòan mang

6


màu sắc ám buồn và đau thương, nó cũng xuất phát từ những cảm xúc thật, những câu chuyện có thật của Mộc hay cảm hứng từ xung quanh, được hư cấu lên thêm tính văn chương. Trong truyện có nhắc đến rượu, bia, thuốc lá, ma túy và các chất kích thích, kích dục khác. Nên cân nhắc trước khi đọc, tránh đọc những lúc đau buồn và những lúc thấy mình cô độc nhất, chỉ hy vọng những truyện ngắn và tản văn sau đây như bài học cảnh tỉnh hay chuyến phiêu lưu vào thế giới của đớn đau nề não mà khi trãi qua nó chỉ như một giấc mộng ai oán phải trãi qua trong đời, việc của bạn là quên nó đi. Còn giờ, nếu tiếp tục muốn đọc thì mời bạn bắt đầu chuyến phiêu lưu trãi dài những nổi buồn và những đớn đau tình ái cùng Mộc, hẹn gặp các bạn ở những trang sách tiếp theo. P/s: Nhắm mắt lại vài giây trước khi đọc để đủ thanh tịnh, cảm nhận rõ hơn những bi kịch sắp diễn ra.

7


BÁNH NGOẠI MẦN Đôi lúc tôi tự bật cười lớn về những thứ tôi làm, giống như việc cười bản thân khi nhìn nhận ra những cái sai điên rồ của mình như một trò đùa, bởi tôi được dạy mọi thứ luôn tuân thủ theo những quy tắc, bài bản nhất định mà dân quê tôi gọi mỹ miều với hai từ “ đúng điệu”. Như việc uống vang trắng khi ăn những món thịt trắng, vang đỏ đi cùng thịt đỏ màu mới đúng điệu hay dùng nước hoa có mùi mát khi làm việc văn phòng và dùng mùi nồng khi đi tiệc đêm thì đúng điệu, nắm rõ cả cách chọn màu sắc tường tận quần áo mặc sao cho đẹp đúng điệu, ấy vậy mà nay tôi “sai điệu”, cái sai có chút điên rồ nhưng lãng mạn, nữa Tây nữa Á Đông, à không, nữa Việt Nam. Ai đời nay lại uống rượu vang với bánh bông lan, đúng không?

8


Chút hương vị bánh ngọt quà quê được gửi đến tận nhà, được trang hoàng sang trọng trong một lọ thủy tinh với miếng dán lưu ý của Ngoại “ Bánh này ăn được chừng mười ngày hen con”, ấy vậy mà bấy lâu tôi để lơ nó đi, đến khi xem hết một vòng tủ lạnh đến kệ bếp thì chẳng có gì để nhắm kèm với rượu cho nhanh, cho tiện và cho dễ ngủ giữa những đêm xuân. Keo bánh bông lan như “ vị cứu tinh” tôi trong lúc này, đứng lẩm nhẩm một chút thì cũng may quá mới có chín ngày, còn ăn được chẳng sao ! Cái dĩa trắng tròn bằng men sứ được bày biện những chiếc bánh bông lan vàng ươm, những vết hằn tạo hình con cá, con cua, quả bầu nõn nà và mượt làm sao. Lắc nhẹ ly vang rồi nếm từng vị chát chạy vào cuống họng, cắn nhẹ miếng bánh bông lan ngọt nhẹ đầu lưỡi và giòn tan cái lớp vỏ bên ngoài nhưng mềm mại bên trong, hơi men rượu hừng hực lên nóng ấm tất cả mọi giác quan được kích thích một cách xuyến xao, tôi phải tự hỏi mình, “ Tôi đang ăn bánh hay đang ăn những quá khứ lòng mình đang chạy tràn về tâm trí” Ngày đó, đứng giữa bếp than đen màu cơ cực mà quạt khói, nước mắt tôi đã không biết bao lần chảy thành dòng, chẳng phải tôi khóc mà là do khói cay của khói bếp lúc mới nhom, màu khói đục ngầu xám xịt làm cay rát cả mắt, còn Ngoại tôi thì cứ bình thản trong làn khói ấy như “ Bà Bụt” xuất hiện trong những câu chuyện cổ tích tôi được nghe. Có lẽ khi con người ta đã trải qua quá nhiều chuyện trong đời nên vài chuyện cỏn con như cái cay xè của khói có xót mắt mấy cũng chẳng là gì với những cơ cực và nỗi đau mất chồng, mất con, mất nhà của Ngoại trong những năm tháng rực đỏ đạn bơm. Cơn đau ấy lại nhói lên mỗi bận tiết trời trở lạnh xuân về, bởi đầu đạn kia còn ghim hằn sâu trong vai Ngoại, ghim luôn cả đớn đau nghiệt ngã và mối thì giặc ngoại bang. Lửa đã bén hồng, lấp lóe từng mảng xám tàn tro rồi cháy rực đỏ ti hí nhập nhòe mỗi khi Ngoại phấp phới cái quạt nan lá tre đã cháy xém một góc, từng lọn gió nhẹ đưa nhẹ bồng bềnh luyến theo tay Ngoại, như đang thổi hồn cho thể xác than hồng quật dậy, Ngoại bảo “ nướng bánh bông lan vậy cực lắm bây, phải canh lửa dưới, lửa trên sau cho đều, không bánh sẽ không được vàng đều thì nhìn nó

9


cũng kỳ, mà không ai mua”, những lời đó với tôi lúc đấy giống như những câu bông đùa qua chuyện, gật đầu cho qua chứ có nghĩ gì đến chuyện làm bánh, chuyện bán, chuyện cơm áo gạo tiền mà Ngoại nghĩ, nhưng đó lại là kinh nghiệm rút ra những mấy mươi năm tuổi nghề của Ngoại. Ngoại đưa tay quạt lửa thêm một lần nữa, cánh tay di chuyển nhẹ nhàng vừa phải, canh lửa từng chút, trong cách quạt ấy hẳn có rất nhiều sự tính toán mà đôi khi các bậc kĩ sư tri thức cũng không thể lý giải bài toán lực và sức gió sao cho chính xác, lâu lâu có vài khách đi đường mua hàng trầm trồ khen “ bà sao nướng khéo quá, quạt lửa sao bà ?” đặng hỏi xin chút kinh nghiệm lúc rãnh rõi làm cho tụi nhỏ nó ăn, thì Ngoại trả lời một cách gọn bâng như một cách khẳng khái thật lòng kiểu dân Tây Nam bộ, “làm miết quen tay”. Lại cái tay ấy, một lần nữa cầm cây vén bột đảo một vòng cái thao bột kế bên mút ra một tô bột sánh đặc màu vàng nhẹ gọn gàng , mà cũng chính cái thao bột đó mà tôi bị mấy lần Ngoại khẽ tay la vì tội phá, vì bột đã đánh dậy đến một lúc sẽ không được đụng đến nữa, trừ khi múc bột ra tô, nếu không bánh sẽ không có độ xốp giòn, tính con nít nên hay mò mẫm tò mò lại thao bột mà quậy. Lần đầu thì Ngoại la dạy, lỳ quá là Ngoại khẽ tay đau điếng gọi là “ nhớ đời”, có khi bắt úp mặt vô tường hồi lâu mà miệng lẩm bẩm mấy câu nguyện cầu hối lỗi như cách người Ấn úp mặt vào tường đá cầu nguyện mong điều tốt lành. Bởi tôi đâu nhận ra rằng, cái tâm của Ngoại trong việc làm bánh nó lớn đến nào, kỹ tính trong từng chút một và trong từng sản phẩm. Nếu nói cho ngoa, thì tôi xin được gọi bàn tay của Ngoại là bàn tay vàng dẫu nó đã lác đác đồi mồi nâu sậm, nhăn nheo trên vùng da phong sương theo năm tháng, Ngoại đổ từng muỗng bột sánh ngậy quến đặc vào khuôn đồng óng vàng được chạm khắc chìm hoa văn, lọt hỏm nhẹ nhàng vào đúng vị trí mà không rơi một giọt nào ra mép rìa, Ngoại làm một cách thành thạo và chuyên nghiệp, không chút do dự hay mảy may đắn đo, một cách quen tay thuần thục như một nghệ nhân lâu năm đang khai triển cái kỹ nghệ đổ bánh bông lan. Tôi vẫn nhớ như in những tháng năm đó, mùi khói cay xè và những ngày lẩm nhẩm tính, tôi thường lẩm nhẫm tính toán công thức pha bột mà Ngoại truyền dạy, cứ hễ một kí trứng là một kí tư đường, hai kí trứng là hai ký tám đường. Cứ

10


thế mà nhân lên theo yêu cầu của Ngoại, bài toán ấy tôi đã thuộc lòng thành thạo nằm lòng nhưng bài toán xếp bánh vào thùng thủ công sao cho vừa đủ mới xứng đáng để mấy đứa cháu Nội Ngoại tự hào khi được nhờ vả, bài toán ấy tuy đơn giản nhưng nhìn lại thật thách đố tính kiên nhẫn và tập trung của những đứa trẻ con hay nghịch như tôi, chỉ cần đôi chút mảy may tám chuyện là quên ngay số bánh đang đếm, phải bắt đầu lại từ đầu, cứ vậy mà lặp lại mấy bận cho chừa kẻ buôn chuyện sân si. Có đôi lúc, tôi hoảng hồn với những thùng cạc tông chồng nhau chen chúc cao đến lưng chừng nhà như những ngọn núi đầy ấp bánh bông lan. Có khi tưởng tượng rằng, quả núi ấy có khi nào đổ xuống như một trận thịnh nộ đất trời, rơi lã chả như cơn mưa bánh ngọt vội vàng chen đẩy nhau như lũ về và trơ trội nát banh ra thành từng mảnh chi li, thấy mà lo sợ, cũng có khi cái ý nghĩ số bánh ấy lại khỏa lấp bản thân nhỏ bé gầy nhom của mình thì làm sao thoát ra được, chẳng khác mấy Tề Thiên bị kẹt dưới chân núi Ngũ Hành, hòa vào chút khói trắng bạc màu của lò lửa mới nhóm, thấy thật diệu kỳ và truyền thuyết thần tiên. Bắt chéo chân, nhè nhẹ nhịp từng ngón chân mềm, tôi năm ấy nay chẳng còn nhiều mơ tưởng và ngây thơ nhiều như trước, chẳng còn thể nào tin vào cổ tích và mấy câu chuyện thần tiên, chẳng tin vào đời này có Bụt hiện ra mỗi khi chúng ta khóc. Chỉ có thể tin hạnh phúc chỉ do mình tạo thành, muốn có thì phải làm, muốn đạt được phải nỗ lực và dù có đi lên cũng phải từ chính năng lực và đôi chân vững vàng của chính mình. Cũng vì thế mà tôi rời Ngoại đi xa, bỏ lại sau lưng lò bếp ửng lửa hồng và tiếng nổ pháo hoa của than lách tách, quên luôn khói đục cay xè, bỏ ngoài tai lời khuyên răng, phản bác hết thẩy những kinh nghiệm sống đời, sống nghề của Ngoại, để lại đằng sau cánh cửa nhà đã bao năm ám khói đen huyền cũ kĩ. Đến khi biết vấp ngã thật sự là gì, bão tố thật sự ra sao, thất bại sự nó đau tận thế nào và vòng xoáy của tấn trò đời muôn màu giả tạo dối lừa, thì tôi mới có thể nhận ra đời này bình an là khi có Ngoại, có thể tin yêu thương thật sự là từ người thân. Nhìn lại chiếc dĩa men sứ trắng tinh khôi bóng loáng, phô bày những chiếc bánh bông lan mơn mởn tròn trịa căng vung, tự hỏi rằng sẽ còn có thể ăn bao nhiêu chiếc bánh bông lan Ngoại làm, có còn được bao lâu nữa được thưởng thức những tinh hoa như thế và sẽ còn bao nhiêu năm nữa tôi lại còn có Ngoại để được nghe la rầy chỉ dạy ?

11


Rồi chợt nhận ra dòng nhớ quằn quại hung hăng đang cố nuốt trọn tôi, rồi vồ vập cơn xô đẩy cuốn trôi rồi dìm xuống tận đáy mơ hồ tiếc nuối và níu kéo ảo ảnh người thân trong tâm trí, như liều thuốc giảm đau tinh thần cho những cuộc chia ly tử biệt mà còn vấn vương thương xót, chưa tập chấp nhận sự thật chuyện sinh lão bệnh tử dẫu biết đời này là một đoạn hội ngộ nhân duyên đã định trước, trùng phùng rồi chia xa mãi, nhưng trong tôi vẫn tin rằng, ở một thế giới song song nào đó sẽ liên kết với ta ít nhất vài điểm nhớ thương mà chúng ta thường gọi kỉ vật hay kỉ niệm, hay đôi khi chỉ một điều gì đó gợi nhớ, một hình ảnh na ná, một tình cảm na ná mà mình từng có như lọ thủy tinh đầy ấp bánh bông lanh ửng màu của bé giúp việc dọn nhà, cũng đủ cho tôi tự quyên sinh vào cơn lũ kí ức để được tiếp tục mơ hồ, tiếp tục đuối sức trong nỗi nhớ người thân, trong men say chờn vờn rượu chát và mùi bánh ngọt tình thương còn vấn vương khóe mũi, tôi ráng giữ chân mình thật vững, đứng úp mặt vào tường gọi thầm thì hai tiếng “ Ngoại ơi !” cho nhớ thương và xin tha thứ, rồi ngã ra sàn nhà ngủ thiếp đi trong vô vọng như hồi thuở bé, vờ ngủ gục để xin đươc thứ tha.

12


13


14


CHỜ Chiếc máy may cũ kỹ cứ rụt rịch từng nhịp chậm chạp, lâu lâu lại xiết lên thêm vài tiếng cót két nghe mà nhói tai đinh óc, nhưng biết làm sao được, dẫu có châm dầu tận tới đời nao thì nó vẫn cứ vậy, có mới lại như thuở đầu được đâu !. Chị Hai cứ lia chân từng hồi nhấp nhô, tay thì đẩy từng đợt vải mềm kéo lê trượt dài trên những vết kim đâm xèo xoẹt, lâu lâu chị lại ngoáy nhìn bé Út ngồi im, mà mắt đánh thẳng tắp qua khung của sổ vách lá. Tiếng lá khô mùa nắng hạ rủ nhau hòa thanh lớp đớp từng hồi mỗi bận gió lung lay, cũng làm nó sợ giật bắng mình. “ Có khi nào nhà mình sập không mẹ?” “Con này, nói gỡ, tại gió nó mạnh quá chứ nhà mình có sao đâu, để chiều má nhờ cậu Ba coi cái mái, mấy nay mưa giột quá chừng” “ Cậu Ba về rồi hả má, đúng ra là mai mới về mà, con điếm đúng mà ?” “ Mới về hồi sáng tinh mơ, sáng má gặp cậu Ba với Ngoại ngoài đằng chợ, cậu nói chiều quởn chạy xuồng ra nhà mình chơi!” Bé Út nhảy cẳng lên vui sướng, bởi cậu Ba là người thương bé Út nhiều hết

15


thẩy, vừa học giỏi lại vừa xinh, đôi mắt to tròn xoe trong sáng và cái miệng cười má lún đồng tiền huyết sâu bên trong. Mấy bận đi đồng bên nhà Ngoại, bé Út cứ mãi tò tò đi sau lưng cậu Ba, cầm phụ cây dao, cái cần câu hay đôi khi chỉ là đi lơ không vậy đó, cho có bạn, nên cậu ba cưng bé Út, muốn gì là cậu Ba mua cho cái đó liền mà không tiết. Ngày cậu Ba nhập ngũ đi nhập ngũ, bé Út nước mắt ngắn dài khóc tu tu ôm xiết chân cậu không rời, Chị Hai dỗ hoài mới chịu buông chân mà cho cậu lên đường. Đi được đoạn thì bé Út chạy theo sau, tới chỗ cậu Ba thì ghé vào tai nói vài ba câu thủ thỉ, chắc hẳn là dặn dò thứ gì đó cơ mật giữa hai cậu cháu mà khiến cậu Ba cười tít mắt gật đầu như chuyện nhỏ chẳng đáng mà lo. Từ ngày cậu Ba đi, bé Út cứ ngồi bên bộ ván ngựa, đưa mắt qua khung cửa nắng xào xạc lá, nó điếm từng chiếc chồi non, từng chiếc lá rụng, nó quang sát tỉ mỉ từng cơn gió, rồi so sánh gió nào to hơn như một thú tiêu khiển của những đứa trẻ nông thôn chẳng còn gì để giải trí, mà không, với bé Út đây không là giải trí mà là đợi chờ. Bé Út cứ chờ mãi đến khi mệt mỏi rồi ngã người ra mà ngủ giữa những tháng ngày mộng mơ của tuổi thơ tưởng chừng như tươi đẹp. .................... “ Út ơi, dậy dậy, chiều tối rồi, dậy ăn cơm!” “ Cậu Ba qua chưa hả má ?” “ Qua rồi, cũng về rồi, cậu Ba có cho con cái này nè ! “ Chị Hai chìa ra một hộp quà được gói lấp lánh xinh xắn mà hẳn bé Út chưa bao giờ được nhìn thấy thứ vô cùng đẹp như thế, bé Út chầm chậm bóc nhẹ nhàng vỏ gói như sợ làm hư cái vật quý báo bên trong vậy, bé Út kéo ra khỏi hộp là một chiếc điện thoại đồ chơi màu hồng, phần đầu là chú mèo thiệt ngộ nghĩnh đáng yêu. Bé Út liền nhấn vào vài nút bất kỳ rồi đưa lên tai, chiếc máy phát ra những âm thanh vui nhộn đầy mê hoặc. “ Alo, Alo, Ba hả ! Con nhớ ba quá à ! khi nào ba về với con vậy ! ba khỏe không ? Má nói ba đang ở nơi có kẹo ngọt, có bánh nhiều lắm đúng không ba! ba thích luôn nha, mà ba ơi ! cái máy may của má sắp hư rồi đó ba, con nói má không có tin, cái nhà mình mấy nay gió thổi đung đưa nhiều rồi đó ba, con sợ lắm đó ba,

16


ba về ba sửa lại đi ba chứ cậu Ba không biết sửa đâu ba, alo ba ơi” Bé Út cố nhấn thêm vài nút nữa rồi như thế mà nói liêng thuyên cả tối với nhiều tâm sự mà suốt mấy năm nay chất chứa được tỏ bày với Ba, chị Hai đưa mắt lên bàn thờ nhìn bức hình của anh Hai bên dòng hương khói mà nước mắt cứ tuông ra, từng nhịp dập máy may cót két, từng mũi kim đâm mà cứ như đang đâm vào tim chị những nỗi mất mát đớn đau, đến khi nào bé Út mới chịu tin là anh Hai đã mất, đến khi nào bé Út mới thôi mãi đợi chờ.

17


18


DUYÊN MÌNH CẠN Màn trời sao lấp lánh, chiếu dạ lên những nhánh cây bình bát sau hè từng đóm màu lung linh đưa đẩy, tiếng ểnh ương, tiếng ếch đầu hòa vào nhau như bản hòa tấu những đêm hè rực rỡ, lâu lâu lại ngắt nhịp cho vài tiếng ục nước của mấy con cá lóc đồng sau mùa sinh sản tung tăng bên đàn con còn đỏ màu. Mấy con dế cũng góp nhẹ giọng mình vào không gian như khóc thương cho những nỗi buồn của đời đau đáo. Cô xoay nhẹ người lại, khép vào lòng anh, những mớ da thịt hoi hỏi chảy xệ qua năm tháng nhưng chẳng hiểu sao ấp áp vô cùng, hơi thở cô kéo dài thổn thức những canh khuya, cô hôn vào má, vào ngực anh nhẹ nhàng, cô biết anh chưa ngủ. Sao mà ngủ được khi mai vợ mình sẽ là vợ người khác, mà người ta ở chốn nào xa xôi lắm, có biết thương vợ mình như đã từng thương, đã từng chung chăn chung gối, có bảo bọc cô qua mấy bận yếu lòng, có chăm lo cho cô mấy lần bơ vơ mệt mõi yếu đuối bệnh tơ lòng. Anh nghiêng người , lấy cánh tay mình lau những giọt mồ hôi chảy ròng

19


xuống má, tiết trời nóng hay trong lòng cả hai còn nồng ấm những mối lương duyên chưa cạn, anh ôm cô vào lòng thật chặc, hôn lên trán, lên má và chốt nhẹ nhàng ở khóe môi, những nụ hôn ân tình, nghĩa nặng mà suốt gần hai mươi năm kề cận thương yêu. -Mai em đi lấy chồng ! -Anh biết mà. - Sẽ không ai lo cho anh mấy bữa cơm, lo cho áo quần, lo cho anh từng giấc ngủ nữa – Cô nói trong những tiếng nất nghẹn ngào - Cũng không biết người ta có thương em như anh đã từng không nữa! Anh mong rằng em sẽ mãi tốt, mãi an yên, mãi hạnh phúc. - Hạnh phúc nào nữa đâu anh, rời xa anh, em có còn gì là hạnh phúc nữa chứ ! - Em có sợ dư luận không? Sợ người ta nói ra nói vào - Người ta nói, thì có tiền chữa bệnh cho anh không? Người ta nói thì anh có khỏe hơn không? Cô lấy chồng, không phải là chuyện của hai mươi năm trước, mà là ngày mai cô lấy chồng, một gã người nước ngoài giàu kết sụ, được may mối qua mấy trung gian, gã đã già, gần cái tuổi xa trời về với đất nhưng vẫn ham muốn có một người cận kề những đêm lạnh, để tâm sự vui buồn cho bớt những lẻ loi đời thường. Gã nói thương cô và lo hết thẩy cho cô khi nói chuyện với cô qua vài lần gặp mặt, gã giàu mà, lo gì mà chẳng được. Cô ly dị chồng, cô đi lấy chồng, lấy tiền lo căn bệnh quái ác đang quần hành trong anh qua những cơn đau chết lặng, phải mổ tận nước ngoài, mà nhà bốn bề rộng chẳng có gì giá trị, có bán hết cũng chẳng đủ vào đâu số nợ đã mấy năm qua cày lưng ra trả. Cô lấy chồng, cả xóm tụm nhau bàn tán, những lời nói bủa vây về người phụ nữ đã xuân muộn, đã có chồng và hai con, người ta chửi cô với những mạo từ không thể nào nhẹ nặng hơn nữa, người ta mắng cô như người phản bội, người ta chửi anh nhu nhược đến nhường nào, người ta truyền vào tai những đứa con về hình ảnh người mẹ đã quá hư đốn lỗi lầm, những đứa con trai chẳng còn dám yêu con của cô nữa, sợ sau này con cô lại giống cô.

20


Nghiệt ngã là khi, những chuyện xảy ra ồn ào bủa vay luôn diễn ra trước cánh cửa nhà, còn trong tổ ấm là những lần đau tới tấp giữa thể xác và linh hồn, những cơn co giật liên hồi mà cô chẳng đoạn nhìn anh chìm đắm trong những nỗi đau như thế. Có đôi lần, anh bảo “ mình chia tay đi !”, cô khóc vì không nỡ xa anh, mắt cô thâm màu đau buồn. Vậy mà nay, cô đi lấy chồng, cô rời xa anh, rời xa con về một xứ lạ lẫm nơi nào. - Em không sợ con mình hận em sao? - Hận em thì con mình có tiền ăn, tiền học, có thành tài? Em nghĩ con lớn rồi sẽ hiểu - Em có thấy anh nhu nhược không? - Anh không nhu nhược, anh chỉ quá thương em thôi ! Anh chẳng nói gì nữa, anh ôm cô vào lòng thật chặc như thể sẽ sớm lìa xa, trong giấc mơ đêm đó, anh thấy một đám cưới rền rang, cô dâu chú rễ e ấp thương yêu nhau giữa mái nhà tranh nghèo, xung quanh là ruộng lúa mát mùi cỏ non xanh mướt, anh thấy hai đứa nhỏ chạy nhảy trên cánh đồng, anh thấy cơn mưa rào mặn chát nước mắt chảy từ khóe mắt, anh thấy mình và cô nắm tay nhau ngồi dưới bộ li quăng uống trà những năm bạc mái tóc, anh thấy dòng đời cuốn chảy kéo theo những năm tháng kí ức, những mộng tưởng tương lai và những đớn đau hiện tại. Cái cát xét nhà ai đang mở mấy dòng nhạc mà nghe như chết đi một kiếp yêu thương. “ Ai đã cùng tôi ngày xưa thề câu hẹn ước Ai đã cùng tôi ngày xưa thề câu thủy chung Chàng đành ra đi, đi mãi không về, còn lại nơi đây son sắc vợ chồng Ngày mình đi, gió giông nhiều hơn, tiếng mưa buồn thêm, nước mặn môi mềm gối chăn lạnh lùng, một mình quạnh hiu...”

21


BỐN MỘT CHÍN Hôm nay tôi đào tẩu, cuộc chạy trốn khỏi những áp lực, những ánh nhìn, những lời cay độc, nỗi sợ và sự ồn ào vây lấy tôi giữa chốn thị thành hoa lệ, đôi khi tôi chỉ muốn đến nơi mà chẳng ai có thể biết đến tôi và chỉ xem tôi bình thường như những con người rất đỗi dung dị bình thường,cuộc chạy trốn trong vô thức và nhanh như cắt đến nỗi tôi chẳng biết mình đi đâu đến khi tôi cảm nhận được cái cơn lạnh xen qua chiếc quần ngắn rồi tốc hẳn lên lồng ngực xuyên qua chiếc áo phông mà buốt tê cứng cả những đốt sống lưng. Ôi trời, tôi đang Đà Lạt. Đà Lạt muời một giờ khuya, màng sương mờ đã trùng che cả lối đi, những rậm rừng thông giờ trắng muốt hơi sương giá, cái không khí pha loãng và ẩm thấp

22


khó chịu người. Tôi vội bắt chiếc xe taxi vào thành phố, cái vẻ đẹp nhẹ nhàng vàng rực rỡ của những ngọn đèn thấp thoáng ẩn náo qua những hàng thôi , hiện dần ra ra ngay trước mắt tôi, quá dỗi lãng mạn và an yên. Chỉ giá như có người yêu cận kề thì hay nhỉ. Húp ngay liền chén nước lèo nóng hoi hỏi của lẩu xí quách của nhà hàng trung tâm thành phố, ngon ngọt thanh thanh đậm chất Đà Lạt. Từ đằng xa tiến lại, một anh thanh niên điển trai phong trần, với mái tóc dài xoăn ngang vai và chất giọng ấm trầm, đưa tay về tôi chiếc áo khoác dài dày cộm. - Em khoác vào đi, mới lên Đà Lạt à, đi với ai thế.

23


- Anh là ai? em có quen anh không? - Có quen nhưng không thân. - Mình biết nhau sao? em rất lạ anh. - Nhưng anh biết về em nhiều, về con người em chia sẻ, cảm xúc em, anh cứ tưởng em mất tích rồi chứ bởi không cập nhật gì mới trên trang cá nhân, hóa ra lại đột ngột xuất hiện ở đây. Rồi anh kể mọi thứ rành mạch về tôi như biết hết tất thẩy về quá khứ, dự định, tính cách. Lúc đấy tôi mới thấy rằng mình đã quá ngây dại khi đã chia sẻ quá nhiều thứ lên mạng xã hội, lại là chia sẻ thật thì lại quá ngu. Tôi đưa mắt nhìn anh rồi lượm lờ một lần nữa. - Cho là anh biết nhiều về em đi thì sao anh tốt vậy! - Vì anh dù gì cũng đã là người tình một đêm với em mà. Vẻ mặt tôi thay đổi cảm xúc, các cơ căng ra và đơ đi vì câu trả lời toàn mùi dục vong thể xác, tôi cố nhớ lại những gương mặt qua đời tôi rồi thử hỏi đã có ai trong đó là anh. - Anh chắc chứ, vậy sao ở Đà Lạt? - Mình gặp nhau ở Sài Gòn và chúng ta có duyên lần nữa Đà Lạt, nhân duyên thôi em. Anh nói với nụ cười mĩm, lúc này gương mặt ấy lại sáng bừng lên sự ấm áp,tôi mới chợt nghĩ rằng “ có phải chăng nụ cười đó đã khiến tôi từng ngã mình qua đêm với anh, có lẽ vậy” - Lên đây em ở đâu? - Có lẽ khách sạn. - Muốn về nhà anh không? bên kia ngọn đồi - Không anh, em ở khách sạn. - Vậy em ăn nhanh đi rồi về nghĩ, ngày mai anh nghĩ, muốn đi chơi với anh thì gọi anh. Áo cứ giữ, trời đang lạnh lắm đó. Đây là số điện thoại anh, giữ đi. - Anh chìa ra một tấm danh thiếp nhỏ chỉ duy chỉ tên và số điện thoại. - Cảm ơn anh !.

24


Cơ thể tôi rung rung cằm cập khi đi dưới cái lạnh vỏn vẹn mười độ của đất trời, oái âm xứ gì quá khuya đã tối đèn, chẳng còn khách sạn nào mở cửa, có cái mở thì khách đã mới nhận phòng. Nghĩ đến viễn cảnh ngủ ngoài thời tiết này thì đúng là nỗi ám ảnh kinh hoàng. Tôi chợt nhớ ra rồi lấy điện thoại gọi cho dòng số ấy khi nãy đã nằm trong túi. Cuốc điện thoại có thể cứu tôi qua đêm nay, tôi gọi cho anh. Mười phút sau anh có mặt trước tôi, trên chiếc mô tô hầm hố, tiếng bô lịch bịch phá tan cái yên ắng của nơi này. Tôi leo lên xe, anh chở tôi băng qua những cánh rừng thông đang reo gió ríu rít, những tán cây phượng tím to oằn mình và những con đường chẳng có nỗi cái đèn đỏ để người ta lấy lại cái tĩnh tăm căng thẳng. Chỉ có những ngọn đèn vàng sáng bừng lên như cứ thầm dặn “ chầm chậm thôi, Đà Lạt mà”. Trước mặt tôi là căn biệt thự lưng chừng đồi, đăm ra mép chưng hửng nhẹ nhàng, hư vô. Anh lại cười, rồi mời vào chính nơi anh gọi là nhà, anh vừa cởi áo vừa cười - Bớt chảnh nghe chưa, anh ở đây anh biết chẳng còn cái khách sạn nào giờ này đâu nên anh có nhã ý muốn em qua đêm nhà anh. - Em có biết đâu, cứ nghĩ lại ý tình một đêm với anh chứ. - Thì đúng mà, mình tình một đêm nữa đi em, nay trời lạnh lắm, ngủ mình chán lắm. Chiếc máy sưởi bật lên ấm cả làn da thịt, chiếc quần anh từ từ trĩu xuống lộ ra những mảng vàng lấp lóe do ánh đèn sưởi phảng phất, cả cơ bắp nổi lên cuồng cuộn. Tôi đưa tay cởi ngay chiếc áo còn vướng trên người anh, những hình xăm đen sẫm màu hiển hiện ra, ma mị cuống hút. Anh ôm chặc lấy tôi rồi nhẹ nhàng mơn trớn khẽ đưa bờ môi lướt nhẹ cơ thể và kết ở môi tôi, anh hôn, những nụ hôn có lúc nhẹ nhàng, có lúc ngập mùi nhục dục, lúc nhanh, lúc chậm, lúc lả lơi và siết chặc. Anh đưa tôi vào cơn dạt dào sinh khí, mân mê từng nhịp, môi anh cứ mãi lả lướt êm dịu trên má, trán và vùng lân cận. Từng nhịp thở anh và tôi chốc nhẹ nhàng rồi cao trào ngắt quãng giữa đêm đông. Ngoài trời, sương đã kéo hat, động lại thành giọt, lăn dài trên ô kính, cũng là lúc chúng tôi thả mình theo gió, ấp ôm nhau như

25


đôi tình nhân giữa đêm đông, tựa vai anh sao ấm êm và bình an đến lạ. Có lẽ trong cơn khủng hoảng tâm lý của tuổi trẻ mà tìm được nơi da thịt dựa vào hẳn thầy đời này chỉ cần bình yên thế là đủ. Đêm nay, lại là một đêm của tình một đêm nữa, mà với tôi lại nghĩ rằng “ ngủ một đêm là nhất thời ham muốn, ngủ hai đêm là thích nhau thật rồi”, hóa ra lần này tôi thích anh thật rồi, bởi cách nâng niu và chiều chuộng một người tình. Người ta bảo trai Đà Lạt lãng mạn và tinh tế, chẳng phải đời thường mà cả chuyện chiếu chăn, chuyện ái ân mặn nồng. Anh xoay người ôm tôi vào lòng, khẽ hát khúc tình ca ngọt ngào thời trai trẻ, anh lại cười, nụ cười cuốn hút làm sao, ai mà quên cho được cơ chứ. Tay anh nắm tay tôi êm dịu, khẽ hôn lên trán, lên má, nâng niu mân mê mái tóc. “ Đã là người tình, dù chỉ một đêm cũng đáng là người, ngủ đi em, mai mình sẽ là người lạ hoặc là người yêu “

26


27


28


AN Tiếng chim họa mi bên hiên cửa cứ lảnh lót hót rộn ràng, như chiếc đồng hồ tự nhiên khởi đầu cho một ngày mới, hòa vào ánh nắng ban mai vàng li ti trong sương sớm, lọt khẽ qua từng tán lá xanh ươm trong nhà, phấp phới chiếu rọi qua những ngóc ngách nhỏ, nhẹ nhàng đáp qua gương mặt còn mải mê ngủ của Nó. Nó trở mình né đi ánh, rút nhẹ người vào đôi ngực căng tròn của anh, êm đềm như chú chim non e ấp bên chiếc tổ ấm êm của mình trong những ngày đông lạnh giá. Nó, hai tư, độ tuổi còn quá tươi trẻ để bắt đầu cho những cuộc chiến chinh nhưng đã phải va vấp vài phen lận đận của biển tình và những mưu lược dở khóc dở cười của trò đời, làm Nó chẳng còn non trẻ như cái độ tuổi gọi là thanh xuân ấy, Nó sợ những âm mưu, những thủ đoạn dối lừa, Nó nghi ngại những lời đường mật, Nó hoài nghi những lời hứa hẹn trăng hoa. Nó cho mình lạc giữa những thiên đàng xa lạ để tìm chốn an yên, tìm được một chỗ có thể tựa đầu mỗi bận xốn xang mệt mỏi, một bờ vai mà nó có thể khóc và một người có thể ngồi lắng nghe những vọng tưởng tận đáy lòng.

29


Nó nắm chặt tay anh hơn lần nữa, để biết rằng anh vẫn còn ở đây, vẫn kề cạnh Nó, Nó đã có một tổ ấm cho riêng mình, một chốn để an yên, thõa cái khao khát nguyện cầu yêu thương và được thương yêu. Với Nó, anh chẳng khác nào một kho báo tâm hồn vô giá mà Nó tìm được sau bao phen thử thách bể dâu chua chát của đời. “ God will take care of you” và “ đồng hồ cát”, hai hình xăm hay bàn tay đang nắm lấy nhau, như sự bảo bọc và thời gian, Nó tin vậy, bởi Chúa sẽ luôn kề cạnh bảo bọc và ban phúc lành hồng ân đến, gắn kết hai con người yêu thương mãi bên nhau, cũng như cách chúng ta trân trọng những giá trị thiêng liêng thì hẳn chúng ta sẽ được đáp đền, bởi Chúa đã liên kết mà “sự gì Thiên Chúa liên kết, loài người không được phân ly,amen”. Anh xoay nhẹ người ôm nó, hôn lên trán nhẹ nhàng, kéo chiếc chăn dày phủ lên vai, vuốt khuôn mặt còn lim dim mộng mị, anh đặt nhẹ nụ hôn lên môi rồi khẽ bật nhỏ lên bài hát với giọng ca Nó yêu thích, anh hiểu Nó, anh thương Nó, cũng chẳng biết tựa bao giờ, cũng có lẽ từ thời Nó mệt mõi lơ ngơ yếu đuối chẳng biết tựa vào ai ! “Sometimes, I wake up in the morning To red, blue, and yellow skies It’s so crazy, I could drink it like tequila sunrise Put on that Hotel California Dance around like I’m insane I feel free when I see no one And nobody knows my name “

30


31


32


THIÊN THẦN SA NGÃ Tiếng nhạc sập sình đã dần lên những âm lượng cao ngất ngưỡng, giọng người hoạt náo cũng đang la inh ỏi cả quán pub khu phố Tây nao nức người, những cái hô lớn và tiếng ly bia chạm vào nhau chẳng còn nghe được nữa, chỉ còn tiếng nhạc náo động và những hình ảnh nhá nhem qua đôi mắt Nó. Nó xoay qua ôm anh rồi vuốt tóc anh rồi lắc lư như điên dại , cái sức trẻ đôi mươi cộng dồn với hơi men say thắm vào từng lớp da thịt mà chẳng còn biết gì nữa, cái thân sát tưởng rằng đã mấy lần mặc cho thần chết tha đi mấy phương mấy hướng giờ còn ngoại ngoậy được. Ấy là vui rồi. Nó, một chàng sinh viên người tỉnh lẻ, cậu là một cậu trai trẻ như bao người, ở cậu, niềm đam mê với học thức là vô bờ bến, cậu được bè bạn ví von như đóm lửa cháy rực, ở đâu có đám đông, ở đâu có tiếng cười là có Nó, luôn luôn cố gắng đứng trên đỉnh cao của danh vọng và tỏa sáng bằng tất cả tài năng mình có. Nó là môt bạn trẻ mà phải khiến cho nhiều bạn trẻ phải dè chừng và dõi theo vì những tháng ngày thanh xuân rưc rỡ. Nó đầy năng lượng và hạnh phúc cho đến khi chia tay mối tình đầu. Nó điên dại những ngày tưởng chừng chưa bao giờ là Nó, đã mấy lần muốn tự sát mà chẳng ai hay, Nó khóc, Nó hoang dại và yếu đuối như con ngựa hoang lạc

33


bầy bị kẻ thợ săn bắt mũi tên chí mạng, cậu lao vào rượu bia, vũ trường, chất kích thích và sa ngã trong ngục tối của những oán hận thù câm mà chẳng ai hay. Bởi Nó là kẻ giỏi diễn giữa chợ đời, có thể khóc rồi cười như một vai diễn của cậu trên sân khấu, có thể tung hoành những cảm xúc lẫn lộn nhau để che dấu đi những nỗi niềm riêng còn chất chứa tận đáy lòng. Chẳng ai biết Nó, hiểu Nó, Nó bí ẩn một cách đáng sợ như nụ cười giòn tan trong những giọt nước mắt kéo lê. Nó ngốc nghếch đến nỗi, xem cái chết nhẹ nhàng, mượn men say để quen men tình ái, rồi trở thành kẻ nghiện bia rượu và ái tình thể sát chẳng hay khi nào. Cái vết nhơ càng ngày càng sâu, càng đen và càng sậm màu cay đắng. Như mũi tên cứ lao đi, lao đi chẳng biết cái đích đến ở tận chốn nào. Trong màn đêm u tối đó, Nó chưa bao giờ phân định được hai chữ tương lai, chưa bao giờ nghĩ mình sống được đến sáng mai, Nó chết mỗi đêm, chết trên những ngày dài thoi thóp vất vưởng, đi nhặt từng mảnh vỡ ái tình của đời mình, những mảnh tan vỡ nát trắng xóa rồi hóa sạm. Moi mót từng khoảng khắc ngày xưa mà nhớ người xưa như điên dại, chấp vá từng kỉ niệm trong hồi ức rồi hận thù dâng cao như những thiên thần sa ngã, buộc trả thù đời. Rồi nó sợ yêu một ai đó, bởi lẽ suy cho cùng, đôi khi chuyện yêu đương ở trần đời giữa hai con người như ván cờ trí lược, hễ ai nói tiếng yêu trước và yêu nhiều thì mặc nhiên một ngày trời xanh nào đó, trở thành kẻ thua cuộc trắng tay. Mà đa phần là những kẻ được cho là phái yếu, bởi trong tiềm thức của phái mạnh là những kẻ thích những gì thấy được, chạm được, cảm nhận một cách chân thật nhất và hơn hết là bản chất muốn chinh phục luôn sôi sục bên trong. Còn phái yếu thì thích được nghe lời yêu thương mà đôi khi nghĩ mình vậy, người ta cũng vậy mà những canh bạc ái tình cười ra nước mắt. Vậy mà đời trớ trêu cười dè bĩu chẳng biết khóc cười sao cho đặng, những kẻ cùng phái lại đem lòng yêu nhau nên thường đem lý trí mình ra chinh chiến để có được tấm lòng, mà người ta sai rồi, bởi yêu là chinh phục nhau bởi tấm lòng, còn tính toán thiệt hơn thì còn đâu cái gọi là tình yêu cơ chứ, nên cứ đi tìm tình yêu đích thực bởi lẽ đó thì toàn nhận trái đắng vô lòng. Quán Pub vừa chuyển sang bài Summertime sadness với hòa âm cho hợp thời với không gian, âm nhạc sôi động nhưng vẫn chất chứa nỗi lòng, Nó nốc cạn

34


chai bia rồi nhẩm theo lời bài hát “ Kiss me hard before you go Summertime sadness I just wanted you to know That baby you’re the best Got my red dress on tonight Drop it like it’s hot in the pale moonlight Got my hair up real big beauty queen style High heels off, I’m feeling alive “ Nó rút trong túi ra một lọ chất lỏng nho nhỏ, rồi hít một hơi dài nồng cuốn phổi, âm lượng nhạc tăng lên, xung quanh tối xầm đi, từng cơn từng cơn sóng tình trổi dậy cuộn trào từng hơi thở dày đặc mùi men, những rung động quằn quại nhục dục ái tình kéo đến, Nó hôn anh, mãnh liệt như kẻ thèm khát dục vọng thể sát, bấu vếu anh như vơ được khúc gỗ giữa biển khơi, lưỡi anh lướt nhẹ nhàng lên hàm răng trắng đều của Nó, chưa bao giờ được nâng niu và hôn như thế với người lạ mặt là anh - mà anh cũng như bao nhiêu anh khác, cũng là người Nó gặp và hẹn hò trên những phần mềm hẹn hò cho giới đồng tính. Tình một đêm thõa mãn nhu cầu sinh lý của tuổi trẻ căng tràn rồi thôi, cũng chẳng nhớ đến làm gì cho phiền, mai lại là một anh khác, rồi một anh khác nữa. Nó gục ngã trên vai anh, anh âu yếm hôn nhẹ xuống cổ, đưa môi xuống vai rồi trở lại đôi môi còn đang hở ra đầy kích thích, anh hôn sâu thêm, độ điên dại càng tăng lên khi anh cũng hít cái mùi từ lọ thủy tinh của Nó. Anh thèm khát Mộc hơn bao giờ hết, hai con người quắn nhau trong góc tối, những nụ hôn hoang dại, quằn quại lên từng đợt, muốn chiếm đoạt cơ thể này, muốn Nó là của mình mãi, muốn say, muốn dại. Đến khi tan cơn, anh mới nhận ra rằng Nó đã ngủ tựa khi nào anh chẳng biết. Anh lấy lại sức đưa Nó lên lưng rồi cõng Nó về khách sạn anh thuê gần đấy, những cơn tuôn trào ruột gan của Nó cứ túa ra trên lưng anh làm ướt sẫm chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi của anh. Anh, lại thêm một anh, đã thành thiên thần sa ngã cùng Nó.

35


KHÔNG ĐỀ Tiếng nhạc xập xình inh ỏi vừa xuống, cũng là lúc mọi người rời khỏi quán bar, nó cũng vậy nhưng khác chỗ là nó một mình và không ai bên cạnh. Hơi men đã sộc lên tận cuống họng, nó ợ vài cái rồi xả tất cả thức trong bụng ra cuốn theo dòng nước mưa phố thị. Bốn giờ sáng, Sài Gòn lặng thinh chỉ có tiếng mưa rĩ rã liên tục, bắt một chuyến taxi còn khó huống chi là gọi xe ôm bình dân. Nó rão bước phố thị Sài Gòn với bao bộn bề kí ức ùa về của ngày xưa cũ, những gương mặt lạ quen, trưởng thành và non dại, yêu thương thật sự và xác thịt thõa mãn. Ở nơi này hơn năm năm mà đôi khi nó tưởng đời nó gắn với Sài Gòn lâu quá rồi, nhiều chuyện đời nó gắn với Sài Gòn. Bị lừa gạt ở Sài Gòn, khóc nhiều nhất ở Sài Gòn, bị ghét nhất cũng ở Sài Gòn và được yêu thương cũng ở đất Sài Gòn. Người ta bảo Sài Gòn hoa lệ quả không sai nhưng lệ nhiều hơn hoa, người sống ở đất này đa phần thấy cô đơn và trống vắng, khóc nhiều hơn vui vậy mà xa đâu có nỡ.

36


Đã bao lần nó tự nghĩ “xa Sài Gòn quách cho rồi, ở làm gì mà gây thương nhớ, nhìn gì cũng nhớ người xưa”, vậy mà mỗi lần bấm bụng định đi thì lại nghĩ “lỡ xa rồi nhớ thì biết sao” nên thà cứ đau mà vui vẻ y như cái tánh của người dân đất Nam bộ, “ thôi kệ, buồn tự khắc mà hết, vui tự khắc đến, do mình tạo ra thôi”. Bốn giờ ba mươi sáng, mưa đã tắt, Sài Gòn lại ưỡn mình ậm ự bởi mấy tiếng xe chạy vút trong đêm chở biết bao là dòng đời, có chuyến xe chở hàng từ miệt tỉnh, có chuyến xe chuẩn bị hàng, có chuyến xe của người lao công quét rác, có chuyến xe của người đi, có chuyến xe người đến. Một dòng chảy liên hồi cho ngày bận rộn, Nó thì cứ đứng nhìn dòng xe lại nghĩ dòng đời của nó y như vậy, có đến có đi, có hợp có tan, âu cũng là duyên phận, với nó Sài Gòn là duyên phận, duyên phận người với người, với những mảnh ghép hoa lệ và bình dị, đau buồn khổ lụy và bình yên. Bao bộn bề, bao suy nghĩ và những âu lo về cuộc đời, về thanh xuân và những chênh vênh của tuổi trẻ đã gửi theo những chuyến xe hy vọng, tương lai và có cả chuyến xe hoang tưởng.

37


Ở ngã ba nhà thờ Đức Bà, tiếng chuông nhà thờ vang lên vài tiếng “boong boong” điểm năm giờ sáng, dòng người cứ chầm chậm bước vào nhà thờ, Cha sở vẫn bắt tay mĩm nụ cười hạnh phúc chào đón từng con Chiên ngoan đạo, nó thì đứng ngoài thành bởi nó nghĩ tội lỗi đời nó có cách mấy cũng không thưa hết được với Cha với Chúa với Sài Gòn nó sống. Và hơn hết là với nó, bản thân nó, tình yêu nó và cả thời gian thanh xuân của nó đã quá nhiều sắc đen trầm màu tím sậm. Bài kinh Lạy Cha vang vọng góc phố, nó vẫn đứng đó âm thầm thỏ thẻ rồi rời đi “Lạy Cha chúng con ở trên trời, chúng con nguyện danh Cha cả sáng, nước Cha trị đến, ý Cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời. Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày và tha nợ chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con. Xin chớ để chúng con sa chước cám dỗ, nhưng cứu chúng con cho khỏi sự dữ. Amen.”

38


39


CỎ - Mưa rồi bây ! ra lấy đồ vô kìa Tiếng gõ cửa ầm ầm và cái giọng to tiếng đầy chất Quảng của má Bảy làm bật tỉnh cả giấc ngủ vùi của Nó - Con nghe rồi, con ra liền, ra liền. Nó vội mặc lại chiếc quần rồi chạy ra nhanh như tên, lấy vội quần áo kẻo trời mà mưa lại ướt thì đồ đâu mà mặc, mấy nay chỉ biết nghe có bão, trời cứ mưa mà kéo hoài không ngớt. Khác hẳn với Sài Gòn, mưa ở Đà Nẵng sao mà day dứt lạ thường, chỉ có lớn, có nhỏ chứ không có hết, nước mưa cứ trút mãi xuống làm buồn tênh những gánh mưu sinh. Nó ngồi bên góc nhà, cạnh khung cửa sổ sắt hoa văn. khung cửa to theo lối kiến trúc hiện đại nhưng lại có nét truyền thống thân quen, sự kết hợp cũ và mới, đông và tây giống y như tính

40


cách của chủ nhân ngôi nhà, là Nó. Nó là kiến trúc sư tân thời nhưng hoài niệm, thích mấy thứ gợi nhớ, gợi tình, mê thơ văn và những thứ lãng mạn, bởi thế nên từ Sài Gòn ra tận Đà Nẵng lập nghiệp cũng chỉ nhớ thương một người, người yêu cũ, nghe mà đau nhoi nhói. Gần mười năm, không phải là khoảng thời gian ngắn để đi tìm một người mang tên “người cũ”, cả thanh xuân chỉ mãi chờ người Nó yêu và cho là cả đời của Nó, Nó cứ đợi, đợi không được nữa rồi cứ đi tìm. Nhưng chưa một lần gặp, đôi khi tự hỏi mình “mình có ngốc không?” Ấy vậy mà Nó cũng là đứa lý trí, Nó tự hứa với bản thân mình “ mười năm mà không gặp thì chẳng gặp nữa”, cứ khăng khăng mà tuân thủ. Nay là ngày cuối của mười năm, nó vẫn cười, vẫn tươi, có chút thoáng buồn nhưng lại dặn mình “không sao đâu, duyên cạn rồi thì thôi vậy !” Rút điếu thuốc cuối cùng còn xót lại, rít một hơi cho ấm người, Nó đưa mình theo làn khói phảng phất vị nồng nàn cỏ cháy, mùi thương nhớ phấp phới kéo về, cơn ảo giác kí ức hạnh phúc mân mê xâm nhập từng hơi thở, tế bào. “ Cưng ơi, môi anh nè, hôn đi”

41


“ Đừng có mà mơ, thích thì tự mà hôn em, đừng đòi hỏi” “ Hôm nay láo ha, anh hôn cho chết luôn” Môi Nó mở ra, chờ nụ hôn của anh, Nó với tay ôm anh, nhưng còn lại là khoảng trống vô hình, mở mắt ra, anh đã đâu rồi, tất cả tay chân giờ bắt đâu tê cứng đi, mùi cỏ cháy vẫn nồng nàng sộc vào tâm trí bấng loạn hoài niệm hư vô về chuyện cũ Sài Gòn. “ Nè cưng, không được khóc, anh vô đây rồi nè, nhõng nhẽo quá, nín đi anh thương” “ Quà của anh nè, khóc hoài à !” “ Để anh lau nước mắt cho em nha, cưng gì đâu á !” “ Sao im lặng vậy? cưng giận anh chuyện gì à ?” Môi Nó dần tê cứng, muốn mở khẽ để nói “ em thương anh” cũng chẳng tròn được câu ân ái, nó không còn cảm giác nữa, mọi thứ trở nên tối sằm, một màu đen oai oái. Anh xuất hiện, anh vẫn cười rồi anh lại khóc, anh là anh rồi không phải là anh, anh rõ ràng rồi nhạt nhòa biến mất, anh là khói rồi là mây, là núi. Hình ảnh của anh bắt đầu xáo trộn, lúc đỏ lúc xanh, mập mờ trong nhân ảnh, tua tới lui mấy bận như những thước phim được cắt ghép, chồng chéo lên nhau chờn vờn nhấp nháy. “Anh thương em lắm” “ Đừng rời xa anh nha em” “ Anh còn sống được 2 năm thôi” “ Em đừng lo nha” “ Đừng yêu anh nữa” “ Đừng bỏ anh nha em” “ Em ôm anh lần cuối đi “ Rồi anh khóc, anh khóc nhiều lắm, Nó cũng khóc, khóc rất nhiều, tưởng rằng nước mưa ngoài kia la nước mắt nó và anh. Nó thấy nó được nằm trong vòng tay anh, anh ôm Nó thật chặc anh hát mấy câu quen thuộc nó thích “Đà Nẵng ơi tình đời

42


Có qua bao lận đận mới biết đâu biển cạn, đâu là dòng sông sâu Có hiểu được lòng nhau mới tới bờ tới bến Có hiểu được lòng nhau mới thấu hết nghĩa tình Biển sóng xanh dập dềnh nắng chiều vàng ngõ phố Cho lòng bao nỗi nhớ Đà Nẵng ơi duyên nợ Cho lòng bao nỗi nhớ Đà Nẵng ơi tình người” Rồi tự dưng Nó khóc, , mưa cứ ì đùng, những có chóp xé trời rền rang, Nó với tay lấy điếu thuốc hút thêm hơi dài, thờ khói ra lơ lừng thoát ra khung cửa ngoài kìa. Anh lại đứng trước Nó, tay anh nâng tay Nó, đưa chiếc nhẫn cưới lọt hõm vào ngón tay mềm thon thả, anh và Nó mặc hai bộ lễ phục cưới đen mướt, đeo chiếc nơ tím màu, anh lại cười vang “ Của anh rồi nghe, cấm ai đụng” “ Của anh đó giờ rồi” Rồi anh ôm Nó thật chặc, hôn thật sâu, nồng nàn như buổi trinh nguyên gặp gỡ, vồ vập như khát khao chiếm lấy thân thể nhau. Mở mắt ra, anh và nó đang lơ lửng giữa tầng không nhìn xuống mọi người đang vẫy tay tiễn biệt. “ Nắm tay anh đi cưng, mình về một nhà” Nó lại khóc, khóc trong sự sung sướng của đời mình, được gặp anh, được hôn anh, ôm anh và cận bên anh mãi. Giọt nước mưa cuối cùng cũng đã rơi tan tác, đời nó cũng đã tan theo cơn mưa, tay nắm chặc tấm ảnh anh và Nó, khát vọng đi tìm anh dù biết anh không còn nữa. Mồ nó nay đã xanh màu cỏ, “ liệu rằng anh có nhớ đến em, dù ở cõi âm dương?”

43


44


BIẾT NHAU MÙA THU GHÉT NHAU MÙA ĐÔNG YÊU NHAU MÙA XUÂN XA NHAU MÙA HẠ Khi những ngọn cỏ đã bắt đầu héo hắt vàng lóm chớm trên trên bãi đất phía xa kia, lâu lâu lại gợn lên thành làn phấp phới trãi dài đến chỗ anh. Anh dáng người vừa và nụ cười nhẹ nhàng, đi chậm rãi và thanh tao, anh thong thả đứng ngắm nhìn những đồng nghiệp khác vui đùa nơi ấy, nụ cười anh toả nắng, tôi nghĩ vậy, vì đám cỏ kia ngày càng heo hắc vàng ươm trước anh. Người con trai điềm đạm nhẹ nhàng như những ngọn cỏ non xanh mướt. - Anh đồng nghiệp của tôi. Chắc là do duyên của kiếp nào, chúng tôi gặp nhau nhiều hơn, đi qua nhau nhiều hơn, kề cạnh nhau nhiều hơn đến nỗi tôi phải thốt lên với anh hai chữ “ duyên ghê anh nhỉ”, mãi đến sau này mới biết là do anh cố tình như thế nhưng lại rụt rè bỏ tôi lại phía xa và lướt nhẹ qua tôi như con gió đùa mùa thu khiến tôi bơ ngơ gãy gụt như cánh cỏ úa trĩu nặng tơ lòng. Tôi đã trốn tránh cái nụ cười ấy, dáng người ấy suốt những ngày đông, tôi vùi mình trong kí ức ảo mộng trinh nguyên, tôi lủi thủi trong từng con chữ và lao

45


vào dòng chảy của lợi danh, tôi chọn cách ghét anh và quên anh đi như cây đa giữa rừng già quên đi những cơn gió mùa hừng hực thổi, chỉ nhớ vỏn vẹn mình là cây thì phải xanh ươm và vươn lên cống hiến, chuyện nhớ nhung yêu ghét chỉ là chuyện vui đùa cảm xúc, tôi ghét anh suốt cả những ngày đông lạnh quai quắt, đóng cửa lòng, đông cứng trái tim cho yêu thương được bảo toàn khỏi những tổn thương tình ái. Ngỡ thế mà, băng bắc cực còn có thể tan thì làm sao tôi có thể đơ đẵng lạnh lùng như thế, tôi cũng tan ra bởi nụ cười ấy, tôi đỏ mặt bỏ đi như độ xuân thì phơi phới thẹn thùng, tôi thương và yêu anh từ độ ấy, khi sương giá không còn và mai vàng bắt đầu nở, tôi đắm đuối trong mớ bồng bông dạt dào ái ân xuân mộng, anh hôn tôi dưới cơn mưa xuân và nói lời yêu thương say đắm, ôm ấp tôi qua những cõi mộng, bảo vệ tôi khỏi những lần bão giông, nhẹ nhàng trước từng cơn thịnh nộ, “ nói đi em, anh nghe nè mình”, chăm lo những ngày tôi đau đáo, ngẫm bão tố sự đời đã dừng ngoài cánh cửa nhưng chẳng biết rằng cơn bão thật sự lại đến từ ngực trái.. Cơn mưa mùa Hạ cuốn đi anh và khoã lắp nước mắt tôi, giàn giụa mặn chát và nặng hạt, tôi quằn quại trong kí ức và hy sinh để đánh đổi, tôi trả giá để được mảng kí ức màu hồng, anh như giấc mơ tôi giữa trưa hè, oai oãi, nhớ nhung đau thương rồi sẽ quên nhanh khi bừng tỉnh dậy, tôi vẫn tin là thế, tình ta chỉ là một cõi mơ màng hư ảo, bởi anh đã đi rồi xa mãi tay tôi.

46


47


LẦN CUỐI CÙNG ĐƯỢC KHÔNG ?

“Mình gặp nhau lần cuối cùng được không?” Tin nhắn được gửi đi bởi một nội dung như thế, tôi ngước mặt lên trần nhà ưỡm ự đìu hiu thở từng nhịp nhẹ nhàng, ngắm nghía những vần vàng ố cũ kĩ của nước mưa đã thấm đậm mỗi độ trời đau thương tuông sầu thành lệ, đốt điếu thuốc cháy hực đỏ tâm can, khói lơ thơ phây phất ngã nghiêng tan biến, mùi cỏ cháy hoang tàn sệt đê mê khoái lạc, miệng nhẩm theo giai điệu của bản nhạc buồn đang phát từng tiếng buồn tênh. “ Kiss me hard before you go Baby, you are the best” Tôi đưa mắt mơ màng qua khung cửa sổ be bé, khẽ nhìn bầu trời của chúng ta có còn như xưa hay trời nay chỉ còn của mỗi tôi đơn chiếc, mà trời nay lại mặc

48


chiếc áo lông màu xám xầm, nhấp nhô những cuộn len mây cùng vài tiếng gầm gừ báo giông tố, rồi chợt vài giọt bắn vào mặt mát rượi mặn chát, nước đâu mà như nước mắt, hẳn bầu trời này giờ chỉ riêng tôi. Tiếng báo tin nhắn reo lên từ người gửi với tên “ mình ơi” thân thương mà giờ đã lạ. “ Đi ăn nhé, quán nào tùy em” “ Quán Nhật nhé, phố Nhật nha” “ Tối anh qua rước” Tôi bước chậm rãi xuống từng bậc thang lạnh buốt kèm theo cơn đau kéo dài sau lưng của cơn bệnh khớp, mà mỗi lần gió lạnh về lại đau oai oãi nhưng miệng vẫn mĩm cười nhẹ nhàng. Chọn cho mình chiếc áo nhẹ nhàng, cái quần ngắn hay

49


mặc và đôi giày hay mang, vẫn là tôi như bao ngày, chẳng dịp đặc biệt nào cả để trưng diện, cố là mình đúng nhất khi xuất hiện trước anh bởi anh yêu mình vì mình sống là mình. Cơn mưa rào kéo đến tối sẫm trời, anh đón tôi trong ngoi ngót dòng người tấp nập trốn chạy những giọt sầu giăng lối. Tôi lên xe rồi giữ cái lặng im lạ lùng khác hẳn, và anh cũng thế, chẳng biết anh đi đâu nào mà thấy lòng sao xa xôi quá, tôi đưa người lên hít hà cái mùi người thương kẻ nhớ, giữ sâu tận cuốn phổi chẳng dám thở ra, lỡ mất rồi, sau này có nhớ cũng biết đâu mà lần. Vào quán, chúng tôi chọn món và đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu sao lại chọn sashimi và chỉ sashimi như cái ý định ngấm ngầm, có khóc cũng chẳng ai biết mình đau, rồi tự hỏi chúng tôi hiểu nhau đến vậy sao? Mà đã thế rồi sao lại chọn cách chia xa. “ Em khoẻ không? Có thường uống thuốc không đó?” “ Tại sao buông tay em?” Câu hỏi có vẻ nhẹ nhàng, lại lái ngược hướng lời hỏi thăm ân cần nhưng đủ làm cả hai tiếp tục im lặng đi chốc lát, anh cúi mặt đi che đi cái vẻ ngập ngùng và buông tiếng thở dài trước câu trả lời sợ mang lại tổn thương làm đau người đối diện. “ Anh sợ, anh xin lỗi, anh còn gia đình, anh còn quá nhiều áp lực” Tôi đưa đôi đũa gấp miếng cá ngừ sống tanh vị biển kéo lê nỗi đau qua vết lầy xanh đau đáo của washabi rồi đưa vào thực quản, mùi cay sồng sóng mũi, chạy ngược lên não, bóp chặc những dây thần kinh tê liệt, the thé đê mê đủ để ứa nước mắt, sắc mặt đỏ bừng, tay bám chặc bám sàn rồi nhẹ nhàng buông lời đứt đoạn. “ Và còn gì nữa?” “ Anh và em khác nhau, anh tĩnh lặng, em quá sôi nỗi, anh đơn giản, em quá sắc màu. Và quan trọng nhất em luôn là tâm điểm của mọi câu chuyện, anh không thích thế, nên mình chia tay” Tôi lại mĩm cười nhệt nhoạt rồi đưa qua anh một chiếc xúc tua đã xanh ngắt màu lá. Anh khóc, giọt nước mắt anh chảy lăn trên má rồi gợn xuống lòng ngực thắm vào áo, rồi từng giọt thế chảy ra không điểm dừng. Tôi đưa tay ra rồi nắm lấy

50


tay anh ân cần, nhẹ nhàng, nhìn anh mĩm cười nhưng sâu hoắc là nỗi buồn rười rượi. Gương mặt anh lại thảng thốt nhìn về tôi “ Em xăm à?” “ Uhm, đổi ngày thành đêm, đổi khổ đau thành mơ mộng, em nói em chờ là em sẽ chờ anh mãi”. Tay anh nắm xiết chặc tay tôi, đôi má anh đỏ rực những đớn đau trò đời, môi anh mím chặc vào nhau, tôi hiểu anh đang đứng giữa vực thẩm xót xa của lựa chọn cách sống cho mình hay cho tất cả. Hai tuần trước, anh nói lời chia tay, nhưng tôi thì chưa bao giờ chấp nhận được, bởi lí do không còn gì đau lòng và chưa xót hơn cho tôi, tôi cứ quằn quại giẫy chết trong đau thương và những ngày tàn úa, khó khăn lắm mới có thể soạn dòng tin nhắn gửi anh để mình gặp mặt. Chúng tôi nhìn nhau ân cần nhưng chẳng thể nói bất cứ chuyện gì nữa, cái long lanh nơi khoé mắt lấp lánh hừng hực chua xót những ngày thanh xuân phủ đầy màu đen đau thương. Chúng tôi rời quán với những khốn khổ trong cơn mưa đầu mùa tháng năm ướt xẫm, tiếng mưa tan như tiếng cõi lòng, đờm đợp tan tác giữa hư không, treo lơ lững hai tâm hồn thởn thức nhoi nhói chia xa. Trên đường về, anh kéo tay tôi lên phía trước ôm chặc lấy anh, hít hà thật sâu mùi anh, mùi người đã từng, hôn sau gáy anh như thói quen bao lần trước đã thế, nghiêng đầu tựa lưng anh như chốn bình yên đầy khắc khoãi mong chờ. “ Mua cho em ly trà sữa cuối cùng được không anh?” Uống ngụm trà sữa ngọt chát đậm thấy mọi thứ lại an yên, không phải do khoái cảm của vị thức uống đó mang lại mà là do thấy mình vẫn được như trước, vẫn được anh nuông chiều và yêu thương như thởu khoan hồng, thấy lòng còn thương người và người cũng thương ta. Đứng trước cửa nhà dưới cơn mưa dầm, với ngọn đèn đường vàng heo hắt, dõi theo anh khi rời xa, từng khoảng khắc ấy in sâu đậm trong tâm trí chỉ muốn buông lời nhưng lại giữ im thôi. “ Anh nhìn em lần cuối được không?” Mà anh đã đi rồi, tàn phai trong cơn mưa như giấc mơ giữa đêm hè, trong câu chuyện nào đó đớn đau.

51


52


GIÁ MÌNH CHƯA THƯƠNG NHAU Giá mình chưa thương nhau, em sẽ không phải chọn cách chạy xe dưới mưa hay đứng dưới vòi sen nhà tắm tuông xõa nước mà khóc thầm nhừng ngày dai dứt thiếu anh. Giá mình chưa thương nhau, trong mỗi giấc mơ của em sẽ chẳng còn anh, những hình ảnh rõ ràng trong ảo ảnh có lẽ sẽ làm em bớt đau, bớt dại. Giá như mình chưa thương nhau, em cũng chẳng biết tác dụng của morphin là giảm đau, mà em sai, morphin chỉ giảm đau cơ thể, còn anh là nằm ở suy nghĩ, anh làm đau cả tâm hồn. Giá như mình chưa thương nhau, những con đường, những quán ven phố thị, em có thể hí hửng đi qua và thưởng thức như trước như những ngày chưa biết anh để phải gợi nhớ gợi đau về ngày xưa tháng cũ. Giá như mình chưa thương nhau, em sẽ chẳng cần giả tạo, cho mình vẻ mạnh mẽ để sợ một lần gặp lại, anh chẳng thể thương hại mà có biết đâu trước anh em vẫn là em. Yếu đuối và dại khờ, yêu thương và thuần khiết.

53


Giá như ta chưa thương nhau, em sẽ không e dè trước những lời ong bướm, những cử chỉ quan tâm của kẻ lạ. Vì với em, anh cũng từng vậy và cũng đã rời xa em. Giá như mình chưa thương nhau, em sẽ không sợ những lời hứa, em cũng có thể mộng mơ, tưởng tượng những tương lai xa vời vợi hằng mong ước. Giá như mình chưa thương nhau, em chỉ biết mỗi màu hồng mà chẳng hề biết hồng có nhiều sắc độ, càng về sau thì càng sâu, càng sậm màu năm tháng, càng đen úa vô hồn. Giá như mình chưa thương nhau, em sẽ chẳng phải nhớ những thói quen của anh, những cử chỉ mà vô tình bắt gặp ở một ai đó, để em khỏi nhớ nhung rồi cắn răng dõi theo từng bước. Giá như mình chưa thương nhau, em có thể ngửi hết tất cả mùi nước hoa, mùi vạn vật. Vậy mà thương anh, em chỉ nhớ mỗi mùi anh và mùi nước hoa anh dùng, khuớu giác em hạn hẹp lại dần, mất cảm xúc và vô vị. Giá như mình chưa thương nhau, em chỉ biết đời này chỉ có em, có thể vui, có thể buồn, có thể là em hoàn toàn. Có anh, em phải là anh, để hòa hợp với anh. Giá như mình chưa thương nhau, mà em chẳng muốn giá như vì chẳng bao giờ hối tiếc khi yêu anh.

54


55


56


BIỂN MÁU Sóng biển lênh đênh gợn từng hồi, đẩy đưa theo những cơn gió huýt mạnh qua hàng thông vi vút đung đưa, bờ cát trắng được gió, thổi tung lên từng hạt xuyến xao, nhờ nắng lấp lánh lên tinh sa vàng trong những buổi chiều say nồng ngã nghiêng đỏ ửng của hoàng hôn tháng tám. Nó ngồi kề cận anh nhưng chưa bao giờ xa lìa, chưa bao giờ đã vơi đi từng chút thương yêu, như chưa hề dặn lòng mình là phải quên anh đi trong tiềm thức. “ Anh khỏe chứ?” Anh không trả lời nó, anh lặng im như cách anh đã nói lời chia tay và rời xa nó, anh nghĩ anh chưa yêu nó đủ sâu, anh nghĩ tình cảm mình với nó chưa đủ lớn để khiến anh có thể kề cận, bảo ban và đủ rộng lòng che chở nó qua những sóng gió, những đồn đại và dư luận bủa vây, những điều tiếng của xã hội và vô số những bức tường cản trở anh được yêu nó một cách đúng nghĩa. “Anh giờ sống sao rồi?” Anh vẫn lặng im nhìn từng cánh hải âu chao lượn, anh ôm đứa nhỏ vào

57


lòng, ngây thơ và trong trẻo, ngắm nhìn từng cuộn sóng bủa vây, đuổi nhau phấp phới rồi vỡ tan trên bờ cát, nát ra từng hạt mằn mặn, nước đâu như nước mắt. Nước mắt anh chảy thành dòng, ôm con chặc hơn nữa rồi lao nhẹ cảm xúc tuông trào trong anh. “Anh có còn nhớ em không?” “Anh nhớ em lắm!” Câu đầu tiên anh có thể trả lời nó sau hằng hà ngàn câu hỏi bao năm qua, anh nhớ nó, anh nhớ nó thật lòng mà anh chưa bao giờ dám nói, như cách anh chẳng dám kề cận nó lần cuối như anh đã hứa khi có còn tồn tại, anh thấy ḿnh có lổi rồi lặng thinh từ khóe mắt anh đă kéo giọt, từng giọt đớn đau, chảy hoài nhiều năm sau đó trong bóng đêm che giấu. “ anh xin lỗi” Là câu cuối cùng nó được nghe anh nói và được nghe suốt bao năm qua mỗi khi anh khóc trước biển khơi muôn trùng, tiếng sóng biển ì ầm va vào vách đá chan chát như tiếng thét của nó, như tiếng lòng vọng về từ cõi xa xăm, tiếng hải âu kêu tháo thát gọi nhau mõi mệt giữa bận chuyển giao đất trời như than khóc. Nó chết, nó đã chết. 10 năm qua anh đã phải sống trong nỗi ám ảnh của nó, nó tự sát, nó giết mình từng ngày từng ngày chẳng hề hay biết, nó thom thóp lăn ra giữa sàn lạnh buốt, nó tuông dòng lệ mặn như nước biển xô bờ, máu nó tràn ra ướt thẩm, loan ra một bệt bê bết đớn đau quằn quại, ôm vào lòng kỉ vật của anh và nó, nó giật lên vài hồi rồi ra đi về miền đất của những linh hồn đau đớn. 10 Năm qua, anh vẫn nhìn về về đàn hải âu lơ đãng, về hoàng hôn những buổi chiều tà nhuộm màu biển đỏ màu máu và nhìn vào đứa trẻ con anh mỗi ngày được lớn lên trong vòng tay anh với những kí ức bộn bề chua xót lẫn hoài niệm hạnh phúc nơi nào. Trong anh vội bật lên những từ “giá như” “phải chăng” thì chắc giờ đã quá muộn để nói thành lời ở lưng chừng 40. Đứa con anh đưa tay chỉvềphía xa xăm biển khơi nhuộm màu hoàng hôn buồn đỏtê tái. “Ba ơi ! Biển đổi thành máu kìa !”

58


59


60


NGƯỜI VỀ CHỐN CŨ Người ta bảo, Sài Gòn hai mùa mưa nắng, quả chẳng sai, cứ sáu tháng dài hằn hộc là nắng và sáu tháng lê la lại là mưa. Mấy đứa bạn tôi thì lại hay trêu đùa, Sài Gòn chỉ có hai mùa, mùa nóng và mùa nóng thấy ba thấy má. Đôi khi tôi bật cười với những suy nghĩ đó, nó thực tế đến đời thường. Vậy mà với tôi, Sài Gòn có duy chỉ một mùa, mùa nhớ người thương ! Sài Gòn, người phương xa thì nghĩ nó to lắm, người ở rồi mới hiểu, Sài Gòn bé lắm, trong kí ức của thị dân Sài Gòn hay những kẻ ngụ cư như tôi vẫn đâu đó xem Sài Gòn chỉ quanh quẩn là những quận trung tâm hay những khu thương mại sầm uất hoặc đôi khi là những con phố đông người qua lại nói cười rộn rã. Tôi đang ở trong lòng Sài Gòn, hẳn là trái tim loạn nhịp ngày đêm của Sài Gòn. Trong một quán bia của chung cư cũ mà người ta cải tạo lại, trông có vẻ tân thời nhưng màu thời gian, màu kí ức, màu kỉ niệm thì chẳng mấy mà vơi đi cho được. Góc ban công đó, năm ấy có kẻ hôn tôn nồng nhiệt, trong men say của bia và trong men của ái tình dâng cao như những bọt bia ào ào nổi cuộn tràn viền. Ở chiếc ghế này, tôi có thể nằm dài vất vưởng thở hơi thuốc ngun ngút khói rồi truyền vào

61


miệng anh hơi ấm nồng mùi yêu thương. Anh bảo, “ anh thích hôn em khi có thuốc lá, nó hoang dại lắm”, đó là do anh cảm nhận nhưng chưa biết rằng từ ngày tôi yêu anh, tôi đã hoang dại trong chính tâm hồn, tôi điên loạn vì những giấc mơ ngọt ngào có anh, tôi khát khao hạnh phúc được anh trao, tôi thèm muốn những ngày ái ân ôm nhau trọn trong những giấc ngủ hằng hà dài chẳng muốn thức tỉnh, để kẻ mộng du như tôi sẽ chẳng bao giờ hốt hoảng với những thực tế xót xa. Anh đến và anh đi như những cơn mưa rào phố thị Sài Gòn, nhập nhòe trong những ánh đèn sáng bưng rồi biến mất, anh đã từng là giấc mộng đẹp nhưng cũng có thể là ác mộng, ác mộng về những điều vọng tưởng nay đã xa, ác mộng đớn đau về những hạnh phúc nay đã nơi nào mà tôi chẳng hề có thể với tới được. Tôi vẫn hay thường lui tới cái chung cư cũ ấy với nao nức mùi bia và rót cạn những men say chảy vào lòng ngực, có lẽ chảy qua tim, mà sao mỗi ngụm là cơn đau nhói lòng, khói thuốc vẫn cuồn cuộn vào cuống phổi rồi tan nát giữa không trung, hòa vào những cơn mưa Sài Gòn vội đến rồi vội tắt ngang, tôi gửi lòng mình, tình mình theo gió lục tìm anh khắp mọi nơi trên cõi đời, tôi vẫn nuôi niềm tin anh sẽ quay lại ! Ngày người ta thông báo, chung cư sẽ đập đi và thay vào đó là một trung tâm thương mại sầm uất, tôi đã thất thần chảy cả lệ, sẽ chẳng còn nơi tôi chờ ai đó, sẽ chẳng còn nơi để tôi đợi, sẽ chẳng còn màu kí ức, hoài niệm giữa phố thị xa hoa. Thời gian mà, người ta sẽ thay những điều mới tốt đẹp cho những cũ kĩ úa màu, mà sao tôi chẳng thay được ai ngoài anh trong trái tim tôi. “Blue hydrangea, cold cash divine Cashmere, cologne, and white sunshine Red racing cars, Sunset and Vine The kids were young and pretty Where have you been? Where did you go? Those summer nights seem long ago And so is the girl you used to call The Queen of New York City “

62


63


NẾU NGÀY MAI EM CHẾT ĐI Nếu ngày mai em chết đi, em sẽ chọn ngay bộ đồ em cho là đẹp nhất mặc lên người, vì trong cõi năm tâm linh thế giới bên kia em sẽ đợi anh đến khi gặp sẽ thấy em luôn đẹp như thuở ban đầu. Nếu ngày mai em chết đi, em sẽ gói gém tất cả kỉ vật của anh ôm theo khi mất, vì bên kia vắng anh đã buồn, đem ra xem cho đỡ nhớ đỡ sầu đỡ khổ. Nếu ngày mai em chết đi, đừng khóc khi xa em, vì em ghét nhìn ai khóc, anh của em là phải vững vàng mạnh mẽ và em không muốn làm anh đau. Nếu ngày mai em chết đi, xin hãy hôn em lần cuối vào má và nói anh thương em nhiều, sẽ phải sống tiếp dùm em. Nếu ngày mai em chết đi, hãy yêu thêm ai đó lần nữa, vì em chẳng còn bên mà vun vén chăm sóc cho anh, người kia sẽ thay em lo cho anh mọi thứ, bữa cơm chiều và những nắm tay ấm áp đươm yêu thương. Nếu ngày mai em chết đi, xin hãy quên em như cơn gió vì em chết rồi đâu

64


còn đó để anh thương, có may ra chỉ còn trong ảo mộng, mộng tan tình tàn, nhớ chi cho khổ. Nếu ngày mai em chết đi, đừng mặc đồ đen mà ra tiễn biệt, rời xa anh cũng đã đủ đen rồi, chỉ mong sao em đừng là kí ức đen trong anh là được. Nếu ngày mai em chết đi, em muốn mình được bay trong gió, hòa vào sông vào suối, vào bầu trời xanh và vào những thứ thân thuộc quanh anh, vào ngọn cỏ cành cây, vào không khí anh thở và quyện thành bóng anh mãi dõi theo từng bước. Nếu ngày mai em chết đi, hãy cầu mong em thanh thản dẫu xa anh em đau đáo quá chừng nào. Nếu ngày mai em chết đi, mùa của anh sẽ phải là mùa sống, mùa vui, mùa yêu và mùa nhớ nhưng trong cơn nhớ đừng nghĩ đến em. Nếu ngày mai em chết đi, em sẽ chẳng xa anh, chết ở đời nhưng còn sống mãi ở bên anh.

65


TỰ SÁT Sài Gòn, ngày tháng năm. Đôi lúc tự ao ước, đời người ai cũng như Sài Gòn thì hay biết mấy, vẫn oi ả hừng hực quanh năm, không thay đổi. Chỉ có nóng thêm chứ chẳng bao giờ chịu một lần chịu giả vờ lạnh lùng. Mà thôi, như vậy thôi thì người ở Sài Gòn đã thấy cô đơn rồi, nếu đem lạnh về thì dân ở Sài Gòn cô đơn đến chết mất. Ở một góc Sài Gòn, tầng hai lăm của chung cư ven sông, người ta đặt tên tây là riverside. Nghe lạ tai và sang quá thể. Kéo cái rèm cửa mỏng manh bay trước gió, mở cánh cửa ra logia, gió như tạt vào bay phấp phới tà áo ngủ nó đang mặc, hơi rượu bay nồng nặc khắp người, nó cũng chẳng biết nó say khi nào, ai đưa nó về, chỉ biết khi tỉnh dậy, kẻ nằm kế bên ôm ấp nó là anh đối tác của công ty.

66


Nó chợt cười mĩm, thở ra cái phào làn khói ngây ngút từ vòm họng tràn ra như thác rồi bay ngược lên theo gió. Nó hít một hơi đầy lồng ngực cái mùi hôi nặc mùi nhục dục của lọ nước màu nâu mà nó đang cầm. Bước lên ghế rồi nhảy ào xuống không gian lập lòe ánh đèn xoay chuyển dưới kia. Nó thấy mình đang làm tình với cả Sài Gòn, làm tình với anh, gió ôm sát người như đôi tay anh mơn trớn vuốt vẻ từng da thịt mát rười rượi, gió tạt vào mặt như anh đang hôn Nó thật sâu, Nó cuộn người lại cho anh ôm Nó vào lòng. Sài Gòn dưới kia vẫn ồn ào ảo giác hát lên bài hát cả anh và Nó đều thích, nhẩm miệng theo từng lời hát rồi Nó ứa nước mắt. “ will you still love me when...”

67


Rồi Nó trào nước mắt, bay ngược lại lên trời, tay không thể chạm, nhắm nghìm mắt lại, trở người rồi cả anh và Nó lao nhanh vào vùng hạnh phúc của cả hai người. Đợp. Thể sát Nó tan giữa Sài Gòn như nước mưa va vào đất mẹ. Sài Gòn mưa, mưa đêm, xóa hết tất cả oái âm, xóa hết cái nóng oai oãi và những khắc khoãi của ai sống ở Sài Gòn. Sài Gòn 3h30 sáng, tiếng nhạc của căn chung cư tầng thứ hai lăm vẫn còn văng vẳng. Đêm nào cũng thế, sau danh sách nhạc của nữ ca sĩ Lana Del Rey là một đoạn ghi âm giọng trầm của người đàn ông mà Nó yêu thương nhất. “ anh thương em nhiều lắm, phải sống dùm anh”. Nhưng ngộ đời này, người ta chết vì nhau thì dễ, sống vì nhau mới là điều khó, Nó chọn cái dễ bởi chính thế Nó mới tìm thấy anh ở đâu đó cõi vĩnh hằng mà không phải trong những chất kích thích ảo giác, trong những mộng mị ái tình hay những giấc mơ hồi tưởng về hình bóng anh hoắc sâu trong tâm trí. Với Nó, anh vẫn hiển hiện bên nó ở 3h30 sáng, chỉ là Nó chẳng bao giờ có thể chạm vào anh, chẳng bao giờ có thể thấy được anh. 3h30 sáng bảy năm trước, anh đi quá nhanh, Nó không đươc bên anh và không đủ can đảm để tin rằng anh đã đi mãi mãi vào chốn hư vô.

68


69


70


THƯ GỬI ANH Gửi anh - người yêu cũ. Những đêm xuân rộn ràng đầy nhựa sống căng tràn đang đung đưa trước gió, đó là những gì em thấy qua khung cửa màu xanh lá sậm màu cũ kĩ, những lá xách hoen ố và những thanh sắt rĩ rít màu vàng thời gian hằn hộc . Hẳn giờ anh còn có thể nằm nhẹ nhàng và êm đềm trên chiếc giường thân thuộc, trong giấc ngủ nồng, còn em thì thật tệ, một chiếc giường vừa đủ người nằm, nệm chẳng êm và còn trắng muốt, cái lạnh buốt của khung giường kim loại thắm hết vào từng dây thần kinh chạy dọc sống lưng, đau lắm anh à. Mùi thuốc khử trùng hòa ập vào mũi sòng sộc khó thở nghẹn cả người, em phải dùng đến bình tiếp thở, nghe mà khó khăn thế phải không anh? vậy mà chẳng đau bằng nỗi sợ em xa anh dẫu đã xa từ lâu rồi anh nhỉ. Nỗi sợ của em là nỗi sợ hai thế giới cách xa, khi tiếng còi xe cấp cứu báo lên cũng là lúc em biết mình có cơ hội được sống và nhớ anh thêm nữa, em sợ em quên anh, điều em chẳng muốn. Dù tháng ngày nhớ anh là những ngày đau, ngày tàn và

71


tẻ nhạt như chiếc lá khô vàng úa chờ ngày lìa cành về đất mẹ, vậy mà em dai dẵng mãi một màu sầu sầu sến sến sang sang. Trong bộ đồng phục của bệnh viện, em chẳng thấy mình đẹp chút nào, người ta bảo màu xanh của hy vọng mà em chỉ thấy một màu xanh cô đơn, thấy mình tàn và nhợt nhạt,giá như có thể thay bộ khác, em sẽ thay bộ mà anh thích,chiếc áo tím và một quần dài tây sành điệu,bởi anh từng bảo nhìn em nhẹ nhàng, yếu mềm và thanh tao. Giá như lúc này được nắm tay anh, em nghĩ đời em vậy là đủ, là an yên là trọn vẹn, cái trọn vẹn không phải là được nắm tay anh mà là được có anh ngay bên, được thấy anh khỏe và hạnh phúc, được nghe anh nói “ anh đây này, đừng sợ”. rồi ôm em vào lòng như ấm ủ một chú chim non, hễ em có trút hơi thở cuối ra đi trong vòng tay anh em cũng vừa lòng hả dạ mà thanh thản bước về cõi khác. 15 lần, là số lần em dấu để gặp bác sĩ tâm lý, cũng chỉ nhận những viên an thần trắng muốt, đưa em vào những giấc ngủ mê man không mộng mị, chẳng ai hiểu được em đã bị sốc đến cỡ nào và áp lực nào đã khiến em đến nỗi thế, chẳng bao giờ cho là bớt đi cái ma mị và nỗi ám ảnh hình bóng kẻ khác đang phá nát tâm hồn em, những cơn thịnh nộ hay sự đanh đá chua ngoa của kẻ ấy đã khiến em dã man hơn, những ngày em đấu tranh để được sống, để được nhớ anh, những ngày thầm lặng như thế diễn ra quá lâu, có lúc em đã vật lộn với mình trong tâm trí, vậy mà lần này em thua. Tất cả các viên thuốc an thần tuồng một lần qua cuống họng rồi tê tái các giác quan, đau quặn người ưỡm ự như một con rắn lột da, một sống thêm trưởng thành hay là chết. và em được sống trong thôi thúc từ tiếng vọng của lòng mình,chẳng phải em phải sống sao, sống dùm anh những ngày vui vẻ và hạnh phúc, phải bương mình trỗi dậy như những búp hoa gồng mình lên mà nở làm đẹp cho đời nhưng rồi cũng tàn phải không anh? vậy làm đẹp cho đời em có lại được gì? có được anh yêu như ngày xưa, anh cũng mất rồi còn đâu. Ngày nhìn anh qua khung cửa kính, bụm miệng mình không được khóc, không được nất thành lời. Ngày tiễn anh đi em không đủ can đảm nhìn người ta đưa anh về lòng đất,không nỡ để linh hồn anh thấy em mà xót không chịu siêu thoát

72


về đất địa đàng kề cận Chúa. Nhưng dẫu cõi tâm linh nào hẳn anh đều mong em sống tốt phải không anh? Từng giọt, từng giọt dung dịch truyền vào người em nhưng những giọt sầu cứu vớt một kiếp người, cũng có khi pha lẫn chút đớn đau, em sẽ phải sống, tiếp tục tồn tại, sẽ phải sống cho em, cho anh và cho những nỗi niềm mình chưa làm được với nhau Ký tên

73

Mộc An


74


ĐEN Nó hút thêm vài hơi nữa, những tinh thể rắn li ti chảy ra rồi hóa khói, cuộn khói trắng đục ngầu từ chiếc bình thủy tinh trong suốt, hùng hục kéo lên um ũm rồi qua vòm họng, phả ra những thổn thức u mê và hoang lạc. Nó bước đến sờ vào cửa sổ vuông vức đóng khung như đời nó vậy, nó nhìn về phía xa, những tòa nhà thành phố lấp lánh ánh đèn thi nhau tỏa sắc, tranh nhau nổi bật trong màn đêm giữa phố thị Sài Gòn. Nó mở nắp, đưa chiếc hủ nhỏ màu nâu lên hít một hơi căng lồng ngực, mắt nó đóng lại, một màu đen nhục dục ái ân dâng tràn trong tâm hồn, từng cảm xúc thể xác cứ cồn cào gói thành cuộn ồ ập đến vỗ về Nó, Nó thấy mình được làm tình với phố thị sáng đèn dưới kia, những tòa nhà chọc trời thẳng tấp hoay hoáy vào từng điểm yêu thương, rồi đâm thẳng xoáy sâu vào những nỗi đau của Nó, những mất mác của tổn thương được sống như mình đang chết, chết trong hoang tàn đổ nát, rã rời từ ngày Nó mất anh, Nó mất luôn cả bầu trời màu sắc. Ngày Nó nắm tay anh thật chặc, hôn hên má anh những nụ hôn nghĩa tình, Nó ôm anh mà răng cắn mạnh dằn lại cảm xúc răn rắc, đó cũng là lần cuối cùng Nó

75


được bên anh, còn anh thì luôn mãi trong tâm trí và kí ức của Nó cả đời. Anh mất, Nó đau và giẫy dụa như con ngựa hoang bị đâm vết thương chí mạng xoáy sâu dằn hằn rồi kéo lê đi, Nó gào thét giữa đất trời, oang oảng những cơn gào chất chứa tổn thương, Nó giá như mình được chết cùng anh thì có lẽ nó đỡ đau hơn là phải sống mất không có anh. Những ngày sau đó, Nó nhốt mình trong căn phòng đầy hoài niệm, Nó nhốt mình trong những kí ức về anh, nước mắt nó rơi kết dài thường thượt, lọt hõm xuống sàn từng giọt nặng trĩu tơ lòng, Nó xem lại tất cả các video của Nó và anh, tất cả tấm ảnh của anh và Nó, Nó sờ vào tất cả kỉ vật một thời, Nó nâng niu chiếc áo sơ mi mỗi bận sáng anh khoác vào người đến công sở, nó nằm lên chiếc giường lạnh tanh mỗi lần chăn gối ái ân anh thường ôm hôn che chở nó vào lòng, hát những bản tình ca nhẹ nhàng yêu thương, Nó nhớ cánh tay êm ái được tựa đầu những bận yếu lòng mệt mõi. Nó khóc chán đến nỗi chẳng muốn khóc, không muốn bi kịch lên đời mình thêm nữa, nhưng chẳng hiểu sao nước mắt từ đâu mà kéo về hoài không ngớt trên gương mặt đã khép những tươi vui. Nó ngã lăn ra sàn, những đóm đèn trong phòng nhòe dần đến khi chỉ còn một màu đen bi thảm, nước mắt nó cứ vậy thoi thúc đẩy nhau lần lượt chạy đua, đáp kẽ xuống sàn thành vũng xót xa. Nó tỉnh dậy trên chiếc giường lạnh tanh và không khí đầy mùi thuốc khử trùng, chẳng biết gì nữa ngoài cảm giác có một miếng vải che hằn quắn chặc qua mắt. Nó được người thân phát hiện khi nó đang ngất đi dưới sàn sau nhiều ngày tự nhốt điên dại, nó la lên những âm thanh cuối cùng bị kiềm nén bởi những viên thuốc ngủ giải thoát đời nó khỏi một kiếp người. Nó được sống lại, được cứu nhưng không thể cứu lại đôi mắt của Nó, Nó được chuẩn đoán là tắt lệ đạo. Ngày tháo băng, trước mắt Nó là một màu đen bao phủ, Nó ngồi trơ ra như hóa tượng, những hơi thở nối tiếp nỗi đau bao trùm Nó. Nó chẳng thể khóc được nữa dẫu Nó có buồn đau đến mấy, Nó mất đi khả năng thể hiện yếu lòng, Nó mất đi cả một bầu trời màu sắc, tất cả chỉ còn có thể là cảm nhận, Nó nhìn mọi thứ chỉ có thể bằng tâm hồn, một tâm hồn quá nhiều đau thuơng. Vậy mà, Nó lại bán luôn linh hồn mình cho những cám dỗ ảo giác của các chất kích thích, để đổi lấy những mớ kí ức tạm bợ về anh, về những ngày thanh

76


xuân tươi đẹp, nó sống trong những điều xưa cũ, trong những ngày dài lê thê mê muội, Nó nói cười một mình trong căn phòng của Nó và anh, đôi khi Nó lại tỏ ra cáo gắt như Nó đã từng mỗi bận anh làm nó giận dỗi, rồi cũng tự Nó im ắng như được anh chiều chuộng năn nỉ giải thích những bất hòa, rồi cũng đôi khi mò mọ mở máy hát nhạc jazz, lắc lư di chuyển cười khúc khích. Trong thế giới ảo giác đó, Nó được sống có anh, như chưa hề có một cuộc chia li xa cách, như chưa từng nó bị tổn thuơng, như chưa từng nó phải cảm nhận mọi thứ xung quanh bằng kí ức mong lung của mình. Nó chẳng biết ngoài kia, sau khung cửa sổ đó là ngày hay đêm nhưng vẫn mặc định trong suy tư luôn là đêm với những mộng tưởng, vì Nó đã từng nói “ Sài Gòn đẹp nhất là về đêm, đời em đẹp nhất là có anh”.

77


TÔI ĐỨNG TRÊN CÁNH ĐỒNG Hoàng hôn Đà Lạt xuống một màu oi ả mập mờ trong khói lam chiều phấp phới lập lờ ẩn hiện như ma thuật, hòn lửa đỏ nhuốm màu từng cành cây ngọt cỏ một màu hồng hừng hực, khẽ buông ánh ánh chiếu qua cái nón rộng rành tạt xuống gương mặt kẻ lãng du mộng mơ chốn thiên đường hư giả. Tôi, kẻ mộng tưởng ấy, giữa đồng hoa oải hương ngào ngạc mùi thơm đất trời quyện lại, cầm trên tay mớ cảm xúc nhớ nhung và ôm vào người những nỗi đau còn thổn thức nóng hoi hỏi. Tôi nằm đấy, nhìn màu oải hương tím trong ánh hồng buổi chiều tà, ngày càng sẫm màu đi, lay lất giữa những cơn gió mang hơi lạnh buốt nhưng ngàn cơn sóng vồ vập lẫn nhau, thả trôi tôi giữa đại dương vô bờ bến, nhìn

78


từng đàn chim trời như cánh én mùa xuân chao lượn đáp khẽ bình yên trên những tán thông già cõi phía cuối trời. Mấy bận lâu, tôi ngồi dậy hít hà căng lồng ngực một hơi dài lạnh giá, tìm kiếm đâu đó mùi người thương kẻ nhớ, nghĩ rằng sẽ quyện vào gió và đưa đến tận nơi này ru ngủ ấm êm, tôi muốn bảo “ Ê gió, ta muốn yêu người, yêu hết không khí quanh người”, mà không khí quanh người cũng như quanh mình, nhưng hơi người đâu còn đây, hay tôi đã quên cái hương yêu mến từ thuở nào rồi và cũng có lẽ người có còn đâu mà muốn ôm quá khứ khổ sầu. Tôi xé nước mắt mình thành đôi dòng, như những ngọn đồi xé bầu trời kia

79


thành nhiều mảnh chấp vá, rôi rớt những hạt long lanh như ngàn vì sao lấp lánh trên đồi rồi lịm đi mất, tôi gửi tâm mình theo gió, gửi hồn người theo gió cùng tôi. Tôi vảy những hạt bụi trần xác người cuồn cuộn lay theo sóng hoa lả lướt, ánh lên dưới những ánh đèn trông, tôi vảy tro tàn phấp phới gửi thân mình trên cánh hoa oãi hương, tôi thương người, tôi yêu người. Tôi ngã gục giữa lòng người, cánh đồng oãi hương vùi vập như người ôm tôi vào lòng, mùi oãi hương nồng nàn như mùi người tôi không thể quên. Người chết rồi, thành tro tàn, nay hóa thành cánh đồng oải hương tôi thương nhớ, người sẽ là chim trời, là gió, là hơi ấm đất nồng và người sẽ là tôi, vì tôi cũng sẽ hóa thành cánh đồng oãi hương cùng người.

80


81


82


TỰ THƯƠNG Trong mảng trời đêm hực sáng những ánh đèn vàng đỏ lúng liến chóp tắt. hắc soi lên những ô kính tòa nhà cao tầng soi rõ mồn một từng ngốc ngách con đường, từng hàng quán còn đang nhốn nháo tưng bừng dưới kia, lâu lâu từng cửa sổ sáng đèn lại tiếp nối nhau chuyển đen sầm màu mệt mõi, báo hiệu một ngày dài bộn bề nơi phố thị đã đến hồi chuyển giao cho sự im ắng và những điều mộng tưởng. Ấy thế mà, ở Sài gòn, tất cả mọi sự chuyển giao chỉ là cái gì đó rất tạm bợ như những kiếp người mưu sinh nơi đây, không rạch ròi giữa ngày và đất, giữa hoa và lệ, sang và hèn, giữa phù hoa và giản dị thô sơ, giữa ấm yên và cảnh màn trời chiếu đất, tất cả chỉ là nhất thời. Ngay cả cái gió lạnh luồng nhẹ từng đoạn qua tay áo nó cũng là nhất thời, nhất thời thấy trống vắng trên đoàn đường về đơn độc, nhất thời thấy cô đơn giữa Sài Gòn. À, duy chỉ cô đơn thì ở Sài Gòn không là nhất thời, nó là mãi mãi, nó là chất kích thích gây nghiện, còn không nó đã ăn sâu vào máu, vào tủy của thị dân nơi này, ai cũng mang trong mình nỗi cô đơn bất trị giữa chốn chợ đông, người ta

83


thấy mình nhỏ bé và vụng về giữa dăm ba chuyện nhỏ to giữa Sài Gòn, người ta thấy mình yếu đuối trong những bận tiệc tàn người say nghiêng ngã, như Nó, cô đơn và yếu đuối đã thấm nhuần vào từng lớp thịt da, Cởi chiếc áo khoác dày cộm vướng đầy bụi mờ phố xá, bật chiếc công tắc đèn chóp nháy linh tinh trên góc giường ngủ, Nó ngã mình ưỡm ự rồi vươn vai căng xiết cơ thể trượt dài, hơi gió lạnh lại kéo về qua cửa sổ, Nó lại bồi hồi cái cảm giác thèm người thương mà mấy lần đi qua ngã tư đường nào đó, nó chạnh lòng nhìn người ta ôm ấp sưởi ấm cho nhau. Nó thèm, cái cảm giác có người đợi cửa, có người nấu bữa cơm canh nóng hoi hỏi, có người hôn mừng về nhà, có người ôm những bận trời kéo hơi đông như thế này, điều nó thèm cũng là điều bao người khác muốn, hẳn sự đời, chuyện càng nhiều người muốn thì mình càng không bao giờ có được. Ai cũng khát khao yêu và được yêu, thương và được thương nhưng đôi khi có nhiều chuyện chỉ do mình nghĩ, mình thổi cho nó màu hồng lãng mạn chốn thiên đường nhưng thật chất đâu phải ai mình thương cũng thương mình. Nó cũng vậy, cũng từng thương và yêu, phàm là con người ai chẳng khát khao hạnh phúc, có một mái ấm cho riêng mình cơ chứ, lúc xế bóng tuổi đời hay mấy bận nhược thân mà có người chăm sóc, cũng vì vậy mà khi yêu ai đủ sâu đậm, Nó cũng điều nói “ mình cưới nhau nha !”. Ừ, thì cưới, phải cưới chứ, để hợp thức hóa cái mối quan hệ, để một nhà chung chăn gối. Nhưng tâm tư Nó cạn, cưới thì dễ mà sống với nhau thì khó, cũng giống như cách người đời, hứa với nhau thì dễ chứ mấy ai làm cho đến nơi đến chốn. Tâm tư nó rất cạn, nên tin vào mấy lời hứa đầu môi, đến lúc người ta phụ, lại đêm đêm ngữa mặt lên trời hông khô nước mắt, khô đến nỗi lệ cũng chẳng còn để chảy cho những xót xa li biệt hay những tổn thương đang mang. Chỉ là Nó đã chịu quá nhiều thương đau, đi qua quá nhiều bi kịch đời mình nên nghĩ chẳng còn gì đau hơn nữa mà đáng tuông dòng nước mặn vắt vẻo trên đôi bờ má ưng ửng. Điều có thể là chỉ cười, vui thì cười, đau xót cũng cười, vấp ngã cũng cười hay chua xót cũng cười, nụ cười hoan hỉ hóa thánh thiện trên gương mặt xóa nhòa đi những ưu tư thiệt hơn, những mong ước xa xăm không với tới, những hạnh phúc ảo mờ hay những điều ngọt ngào giả tạo, chỉ còn lại trơ trội là Nó, Nó buộc phải yêu

84


nó, thương nó trên hết mọi chuyện diễn ra giữa thế gian trần ái mụ muội đam mê. Nó choàng tay mình tự ôm lấy mình như thể chỉ có mình thương mình thôi, kéo thêm chiếc chăn đắp kín người mà lòng khắc khoãi “ trời lạnh rồi, tự sưởi ấm mình thôi!”

85




18121994 25


Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.