LETTERS TO IRELAND
Foreword
THƯ GỬI IRELAND
Lời mở đầu
I am delighted to welcome this collection of ‘Letters to Ireland’, written by Vietnamese students who have studied in Ireland and Vietnamese friends of Ireland. I want to thank the Vietnam Ireland Alumni Network, and in particular the fantastic team who have led the design and production of this creative initiative. Ireland is known as the ‘Land of Saints and Scholars’, famed for our literature and our learning from early times. We continue to value the power of the written word in our literature and through our folklore today. We continue to value learning - not just in the academic excellence achieved at Ireland’s top quality innovative Universities and Institutes of Technology - but in the human learning that comes from life, from experiencing another culture and meeting and connecting with people from near and far.
Tôi rất vui mừng khi được chào đón tuyển tập “Thư gửi Ireland” này – những lá thư do các cựu du học sinh Việt Nam từng theo học tại Ireland và những người Việt Nam yêu mến Ireland chắp bút viết. Tôi muốn cảm ơn Hội cựu du học sinh Việt Nam – Ireland và đặc biệt là đội ngũ tuyệt vời đã thiết kế và hoàn thành dự án sáng tạo này. Ireland được biết đến như “Mảnh đất của các vị Thánh và các Học giả”, từ lâu đã rất nổi tiếng với nền Văn học và Học vấn. Chúng tôi tiếp tục trân trọng sự đóng góp của văn viết trong nền văn học của mình và qua những câu chuyện của thời hiện đại. Chúng tôi tiếp tục đánh giá cao việc tiếp thu tri thức – không chỉ ở sự xuất sắc mang tính hàn lâm của những trường Đại học và Viện Công nghệ đổi mới với chất lượng cao hàng đầu Ireland – mà còn ở quá trình tự học của mỗi người
3
The letters are all the more impactful for being personal to each writer – as they tell us their own story – stories of friendship, of adventure, of learning, and of love. The writers have embraced the story telling culture that is so treasured by Irish people and such a big part, not just of Irish culture, but of Vietnamese culture. The letters are a personal homage to the depth of feeling each writer feels for an adopted homeland, or a time in their life when they pushed their own boundaries and excelled, or experienced the warmth and friendship of what we Irish like to call the ‘Céad Míle Fáilte’ or One Hundred Thousand Welcomes.
bao gồm những trải nghiệm đến từ cuộc sống, đến từ việc trải nghiệm một nền văn hóa khác, gặp gỡ và kết nối những người ở gần và ở xa. Những lá thư trong tuyển tập nà đều có những ảnh hưởng rất lớn đối với mỗi người viết – bởi những lá thư kể chúng ta nghe câu chuyện của họ - câu chuyện của tình bạn, của những chuyến phiêu lưu, khám phá, của quá trình học tập và của cả tình yêu. Những người viết đều đã nắm được cái hồn trong văn hóa kể chuyện vốn được người Ireland coi trọng. Đây không chỉ là nét văn hóa của riêng Ireland mà còn là nét đẹp văn hóa của cả Việt Nam. Những lá thư là biểu hiện của sự kính trọng và yêu mến mà những người viết đã dành cho một quê hương thứ hai, hoặc cho một quãng thời gian trong đời họ đã vượt ra khỏi những giới hạn của chính mình để thành công, hoặc trải nghiệm sự nồng nhiệt và sự thân thiện mà người Ireland chúng tôi thường gọi là “Céad Míle Fáilte” hay Một Trăm Ngàn Lời Chào Đón.
It has been my pleasure to read these letters and to share them in turn with other readers. I am sure that all of the writers never dream, growing up in Vietnam, that they would develop such a love for Ireland – an island thousands of miles away. I hope that their journey and experience will inspire many more Vietnamese friends of Ireland to get to know Ireland, its culture, its green landscapes and its warm people, and to experience that famous Irish welcome.
Tôi cảm thấy thật sự vinh hạnh khi được đọc những lá thư này và sau đó chia sẻ chúng với những người đọc khác. Tôi chắc rằng những người viết đã không bao giờ nghĩ rằng, sau khi sinh ra và lớn lên ở Việt Nam, họ lại có thể dành một tình yêu lớn đến vậy cho một hòn đảo cách xa ngàn dặm. Tôi hy vọng rằng hành trình và trải nghiệm của họ sẽ là nguồn cảm hứng cho rất nhiều người Việt Nam khác tìm hiểu thêm về Ireland, về nền văn hóa, về những khung cảnh mướt xanh, về những con người nồng ấm của Ireland, và đặc biệt, trải nghiệm sự đón tiếp trứ danh từ Ireland.
Cáit Moran Ambassador of Ireland to Vietnam Bà Cáit Moran Đại sứ Ireland tại Việt Nam
4
Từ cựu du học sinh
Ireland
Dear Proby House Hoàng Thùy Linh – Du học sinh MBA - UCD Michael Smurfit Graduate Business School năm học 2011-2012 Dear Proby House,
Proby House thân mến,
I am not very sure if you still remember me among thousands of foreign students being used to live in your house. I am a mom of a little girl when I first moved to Proby to pursue my MBA dream. Do you know how hard it was to leave a 8 –months old daughter to live in a faraway land but I have made such tough decision and today I am writing to you to let you know that I would have never forgiven me if I had not have chosen such an amazing journey, and you, Proby House is a part of my story.
Mình không chắc liệu bạn vẫn còn nhớ mình – một trong hàng ngàn sinh viên quốc tế từng đến ở trong căn nhà của bạn hay không. Mình đã là mẹ của một bé gái khi mình dọn tới Proby để theo đuổi giấc mơ mang tên bằng MBA của mình. Để lại đứa con nhỏ mới 8 tháng tuổi của mình để chuyển tới sống ở một mảnh đất vô cùng xa xôi, đó là một quyết định vô cùng khó khăn đối với mình. Nhưng ngày hôm nay đây, mình viết thư này gửi tới bạn để kể với bạn rằng mình chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu không lựa chọn hành trình tuyệt vời đó. Và bạn, Proby House, là một phần câu chuyện của mình.
Thank you so much for being nice and warm to me, especially thank you for bringing some of my best friends to live with me in Proby. We call ourselves Proby Family and we have made a promise to hold Skype “conference” in 31st December every year since then. My Proby Family includes an outstanding rowing athlete who has been dreaming for the next Brazil Olympics, a sweet girl working for Deliotte Ireland while pursuing Master degree under company’s sponsorship but struggling a bit to find a “Mr Right”; a fashionable lady whose piano skill is phenomena desiring to complete a Master degree to fulfill her dream to step into corporate world, last but not least a cutest-ever American girl who could spend hours training herself to get ready for any charity races in Dublin.
Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã luôn đối xử thật tốt, thật nồng nhiệt đối với mình. Đặc biệt, cảm ơn bạn vì đã mang đến những người bạn tuyệt vời nhất. Chúng mình đã gọi nhau bằng cái tên thân thương: Proby Family và từ đó đến nay, chúng mình luôn đều đặn gọi Skype với nhau vào đúng ngày 31/12 hằng năm. Proby Family của mình bao gồm một vận động viên chèo thuyền tài ba – người đã luôn mơ về Olympics ở Brazil, một cô gái ngọt ngào đang làm việc tại Deliotte Ireland và theo học bằng Thạc sĩ với sự tài trợ của công ty nhưng luôn khổ sở trong việc tìm kiếm “Mr Right” cho mình, một cô nàng thời trang có tài đánh piano cực
6
We are a great family not only because of our backgrounds, personalities or nationalities, things that make us like brothers & sisters are memories we have shared together. Back to those days, while relief from final exams, we managed to watch movies at home and thanks Proby for such a cozy sofar and beautiful summer night sky seeing through open glass window, we started with “Inception” as the entrée before making collective decisions which would be the “main course” movie. It turned out that the entrée wasn’t very easy to finish. Even though there were four native English speakers, we had to stop the stream for three times. Believe me Proby House, unless you have watched the movie, you would never image how complexity it was when dream was layered by dream. The most understood guy tried to explain what was happening in the movie for the least understood ones. I realized that sometimes being native was not a big deal. Finally it took our family almost five hours to complete the movie. As a result, we did not have time to enjoy “main course”. Instead we jumped right into “dessert”, which meant to go to sleep.
đỉnh mong muốn hoàn tất khóa học thạc sĩ để chính thức bước vào thế giới doanh nghiệp, và cuối cùng nhưng cũng rất đặc biệt, một cô gái người Mỹ vô cùng dễ thương – người luôn dành hàng giờ đồng hồ tập luyện để tham gia bất cứ giải chạy từ thiện nào ở Dublin. Chúng mình là một gia đình tuyệt vời không chỉ bởi tính cách, quốc tịch hay xuất thân của mỗi người, mà còn bởi những ký ức tuyệt vời bọn mình đã cùng nhau trải qua. Ngày ấy, sau khi thoát khỏi các kỳ thi cuối kỳ, chúng mình đều xem phim ở nhà và cảm ơn Proby biết mấy vì chiếc ghế sofa ấm áp và những buổi tối mùa hè tươi đẹp qua khung cửa kính. Bọn mình “khai vị” với bộ phim “Inception” trước khi cân nhắc rất nhiều lựa chọn bộ phim nào sẽ trở thành “món chính” của bữa tiệc. Rốt cuộc thì món khai vị cũng có vẻ khó nhằn. Mặc dù có tới 4 người nói tiếng Anh bản xứ, nhưng bọn mình cũng đã phải dừng phim lại ba lần. Tin mình đi, Proby House, trừ khi bạn đã xem bộ phim đó, bạn sẽ khó mà hiểu ra mức độ phức tạp khi những giấc mơ nằm trong những giấc mơ. Người hiểu bộ phim nhiều nhất bắt đầu giải thích cho những người hiểu ít nhất. Mình đã nhận ra rằng thi thoảng, là một người bản xứ cũng không phải điều gì quá to tát. Cuối cùng thì cả “nhà mình” đã mất tới 4 giờ đồng hồ mới xem xong bộ phim. Vì thế, bọn mình không có đủ thời gian để xem “món chính” nữa. Thay vào đó, bọn mình ăn món “tráng miệng” luôn – nghĩa là đi ngủ đấy nhé!
Anyway, I hope you are doing well and please be nice to them as you were to me. Best of luck Dù sao đi nữa, mình hi vọng bạn vẫn khỏe và hãy thật tốt với họ như đã tốt với mình nhé Chúc may mắn
See you some time Linda
7
Thư gửi mẹ
Nguyễn Thị Thanh Nhàn – Du học sinh tại trường UCD Michael Smurfit Graduate Business School
Mẹ ạ, ngày con đi nhìn mẹ lo lắng dặn dò, không phải là lần đầu con đi xa như này, mẹ vẫn căn dặn mọi thứ. Mẹ bảo châu Âu xa xôi, khí hậu lạnh dễ bị ốm đặc biệt cái bệnh cúm và họng của con sẽ lại phát tác. Mẹ lo sang bên xứ người không ai chăm lo, sợ con không quen khí hậu, sang một đất nước khác liệu con có thích nghi được không? Người dân có thân thiện không? Đồ ăn thức uống có hợp không nữa. Con biết mẹ lo nhiều lắm, xa quê hương đến một nước khác, sợ rằng con sẽ không trụ lại được. Nhưng mẹ ơi, đã được gần 3 tháng con đến đất nước Ai-len bé nhỏ này rồi mẹ ạ và con yêu nơi này lắm. Một năm ở đây sẽ không dài và cũng không ngắn nhưng con biết chắc chắn con sẽ... … Nhớ lắm những con đường đầy hoa mang hương vị châu Âu cổ kính và nên thơ ... Nhớ lắm chiếc cầu Ha'penny bắc ngang qua sông Liffey là nơi nối liền phía Nam và phía Bắc thành phố Dublin, là nơi có những chiếc khóa tình yêu như cầu Long Biên đó mẹ. … Nhớ lắm những ngôi nhà nhỏ xinh xắn ở Blackrock với những giỏ hoa đủ sắc màu, hoa oải hương mọc ngay trên đường đi, hàng rào, nơi nào cũng có… … Nhớ lắm những góc phố yên bình nhỏ xinh... … Yêu lắm bầu trời trong xanh, cầu vồng đôi sau cơn mưa… Dublin nhiều lúc “đỏng đảnh” mưa hoài không dứt, nhiều lúc ấm áp đến lạ kỳ. …. Yêu lắm bờ biển Blackrock xanh trong, cảm giác thật tuyệt khi bọn con ngồi bên bờ biển với cốc cà phê và ngắm nhìn. Yên bình lắm mẹ ạ. … Nhớ lắm chiếc xe buýt 2 tầng mà trước đó con chỉ nghĩ có ở Anh mẹ ạ. … Nhớ lắm vị bia Guiness đắng chát ban đầu nhưng khó quên. … Nhớ lắm ngồi trường UCD nơi con được học hỏi, được mở mang kiến thức, được làm quen và học từ các bạn nước ngoài và bản địa. Con sẽ cố gắng lưu giữ từng kỉ niệm nơi đây, những gì bình dị và thân thuộc với con mẹ ạ. Mẹ đừng lo cho con nhiều mẹ nhé vì người dân ở đây thân thiện lắm mẹ ạ, 1 đất nước yên bình và dễ sống. Con gửi mẹ xem góc bình yên của con mẹ nhé, con ước 1 ngày nào đó con được đưa mẹ đi khắp Ai-len để mẹ thấy nơi con sống yên bình và đẹp thế nào mẹ ạ.
Út
Con nhớ mẹ nhiều!
8
“Gửi các em
từ Việt Nam thương yêu!” Vũ T. Hoài Phương - Du học sinh tại UCD Michael Smurfit Graduate Business School khóa 2012-2013
Hà Nội ngày 18 tháng 5, 2016 Các bạn nhỏ lớp tiếng Việt thân yêu của chị ơi, Vậy là lớp chúng mình đã xa nhau được tròn ba năm rồi đấy! Buổi học cuối cùng của lớp mình là vào ngày 18/5/2013 tại ngôi trường dễ thương Holy Cross National School ở Dundrum, Dublin. Hôm nay là ngày kỉ niệm, chị muốn viết chút gì đó để gửi cho các em và giữ làm kỉ niệm cho chính mình. Các bạn nhỏ bây giờ không biết trông như thế nào nhỉ? Chắc là các bạn lớn lắm rồi. Chị vẫn nhớ như in từng khuôn mặt của các thành viên trong lớp mình khi ấy nhé. Leah bé bỏng rất dễ thương với đôi kính hồng và mái tóc ngắn như Maruko; Sulong bé tí với nụ cười toả sáng; Thuý Vinh thì lí lắc bé ơi là bé; Jack Phúc tuy ít nói nhưng rất ngoan và tiếp thu nhanh; Mimi Pullen và Ruby Thuý Quỳnh là những chị cả hăng hái giơ tay phát biểu còn Lucy Thắm xinh xắn như một em bé búp bê....
Ba năm trôi qua thật nhanh. Cảm giác với chị dường như vẫn còn rất mới, như là cuộc sống sinh viên ngày nào ở Blackrock, Dublin mới chỉ xảy ra năm ngoái thôi. Chị nhớ các bạn nhỏ quá, thỉnh thoảng lại bỏ ảnh ra xem. Ôi! Nếu giờ chị được gặp các bạn nhỏ thì chắc chị sẽ ngạc nhiên lắm. Trẻ con lớn nhanh mà, chị tò mò quá! Ba năm qua đã có nhiều thứ đã đổi thay lắm rồi các em ạ. Để chị kể cho các em nhé. Các “cô giáo sinh viên” ngày nào giờ đã lập gia đình rồi. Các em còn nhớ các “cô giáo” của lớp tiếng Việt không? Chị Trang Đũa này, chị Mai này và chị Phương này. Có chị còn có em bé rồi cơ hihi. Chị đã phần nào hiểu làm mẹ là một công việc thiêng liêng như thế nào và càng khâm phục và biết ơn những ông bố, bà mẹ người Ailen đã không tiếc sức lực, thời gian, và tâm huyết để các em được tiếp cận với Tiếng Việt, ngôn ngữ của đất nước nơi các em đã sinh ra. Các em thật may mắn!
9
Ước gì có cỗ máy thời gian nhỉ, để các chị có thể quay ngược thời gian và tham dự lại lớp tiếng Việt của chúng mình, để ngắm những khuôn mặt xinh xắn tươi tắn, rất dễ thương và rất thông minh... để được cười thật vui, để được hát thật nhiều, nhảy thật vui. Chị nhớ những buổi học sáng thứ 7 chỉ vỏn vẹn có một tiếng, vậy mà để đến được với nhau, không chỉ các chị mà các bạn nhỏ và bố mẹ của các em đã phải cố gắng thế nào. Bố mẹ của các em thật là tuyệt vời đấy! Chị rất biết ơn họ!
10
Trong ba năm qua, chị đã gặp lại Sulong, Thuý Vinh và Jack Phúc. Điểm chung là bạn nào cũng lớn hơn nhiều và rất mạnh dạn. Bạn Sulong ngày càng lớn, chững chạc và xinh lắm. Jack Phúc cũng lớn hơn này, bạn ấy kể bạn ấy tự đi học bằng xe đạp, không rụt rè nữa và rất thích đi xe máy. Chị vẫn nhớ hôm chị em mình đèo nhau đi một đoạn đường nhỏ trên xe máy của chị. Thuý Vinh chuyên gia mít ướt năm nào giờ đây đã lớn hơn rất nhiều và không còn khóc tẹo nào như hồi đi học lớp Tiếng Việt. Phải thôi, Thuý Vinh giờ đã làm chị rồi, vì gia đình bạn ấy đã nhận thêm em Huy làm con nuôi. Qua lá thư này, chị muốn cảm ơn bố mẹ các em đã cho chúng ta được cơ hội gặp nhau và làm bạn. Cảm ơn đất nước Ailen đã chắp cánh cho ước mơ đi du học của chị và còn cho chị cơ hội được gặp các em và chúng ta nói tiếng Việt với nhau. Chị mong các bạn sẽ là những em bé ngoan của gia đình, lớn lên sẽ là những công dân có ích và đóng góp cho mối quan hệ giữa hai đất nước chúng ta. Nói thì nghe to tát vậy thôi nhưng đã có bạn trong lớp mình làm được rồi đó các em ạ. Bạn Sulong đã dùng số tiền tiết kiệm của mình để đóng góp vào chương trình “Cơm có thịt” vì bạn ấy muốn giúp đỡ các bạn học sinh miền núi có được bữa cơm ngon và được đi học đầy đủ. Một lần nữa, chị muốn gửi lời cảm ơn tới các ông bố, bà mẹ người Ailen đã nuôi nấng các em thành những em bé rất ngoan, biết yêu quê hương nguồn cội của mình. Chúc các em luôn mạnh khoẻ, học thật tốt và đừng quên tiếng Việt nhé. Mong rằng chúng ta sẽ lại có cơ hội gặp nhau nhé các em. Các chị luôn luôn sẵn sàng đón chào các em ở quê hương Việt Nam thân yêu! Thay mặt các chị trong lớp tiếng Việt năm 2013 Chị Phương
11
Thư gửi Ireland
CHO NHỮNG KỶ NIỆM VÀ KÝ ỨC CÒN MÃI Nguyễn Thị Phương Trang – Du học sinh ngành Dược lý thần kinh năm học 2013 – 2014 tại NUI Galway, Ireland theo chương trình học bổng Irish Aid IDEAS Ireland yêu thương! Đã hơn 2 năm, kể từ một ngày cuối tháng 8 mình chân ướt chân ráo đến Ireland và gắn bó với bạn . Một năm trôi qua đẹp tựa như một giấc mơ, dịu dàng như cô gái Galway, nhộn nhịp như thủ đô Dublin hay xanh mát như Kerry sẽ mãi lưu giữ trong ký ức của mình. Sẽ có rất nhiều điều mình nhớ về bạn, về khoảng thời gian đẹp đẽ của chúng mình. Khi viết cho bạn những dòng này, những hình ảnh của đồng cỏ xanh tươi xen lẫn các chú cừu nhiều màu sắc, hàng rào đá bình dị nhưng đặc sắc, vầng cầu vồng bảy sắc sau những lúc chợt mưa chợt nắng, vịnh biển xanh thăm thẳm, bài hát “My love” nơi Cliff of Moher cùng các bạn hội IDEAS... cứ ào ạt tuôn trào trong trí nhớ của mình. Mình như thấy cả biển trời xanh ngắt dọc Bray- Greystones, con đường đến trường quen thuộc có hoa bồ công anh hai bên đường ở Gaillimh, những chiếc thuyền buồm ở Dún Laoghaire hiện lên trước mắt, và cái vị kem muối biển Dingle của Murphy thì vẫn còn ngòn ngọt mằn mặn nơi đầu lưỡi.
Con đường Bray- Greystones, Dublin
Những chú cừu nhiều màu sắc trên đồng cỏ xanh ở Achill Island, Co. Mayo
12
Bạn mùa này chắc đã khoác lên tấm áo mùa xuân xanh mát điểm xuyết nhiều màu sắc của các loại hoa. Mình nhớ những khóm Daffodil vàng rực rỡ, hay tán hoa anh đào với màu hồng đỏ làm xao xuyến người qua. Có rất nhiều hàng Cherry, nhưng mình đặc biệt thích những hàng cây gần tòa lâu đài Quadrangle, biểu tượng của trường đại học NUI Galway. NUIG là nơi mình theo học môn Dược lý thần kinh, tiếp thu không chỉ kiến thức qua các bài giảng, các buổi thực tập phòng thí nghiệm, mà còn là nơi lưu giữ những nhiều kỷ niệm thời sinh viên cùng với bạn bè quốc tế. Mình nhớ những buổi trưa ở Smokey Coffee, khi mà ngày đầu mình còn ngỡ ngàng vì mấy chú chim bồ câu bạo dạn gù gù xin thức ăn. Nhớ thư viện James Hardiman nhiều sách, có cả phòng máy tính tự học. Nhớ cả những lúc các bạn lớp mình rủ đi uống sau kỳ thì ở College Bar, rồi qua cây cầu treo, tản bộ dọc theo sông Coirib để ra vịnh Galway. Vòng lên Spanish Arch, theo các con đường lát đá với các cửa hiệu sơn nhiều màu sắc, chẳng mấy chốc là đến Eyre Square, bạn nhỉ? Mình vẫn hay lang thang trên các con phố này vào những ngày nghỉ, để hít thở bầu không khí trong lành, ngắm nhìn các ô kính trưng bày bắt mắt, các em bé Ireland bụ bẫm xinh xắn cười hồn nhiên, hay lắng nghe những giai điệu ngọt ngào của các nghệ sĩ đường phố.
Trường Đại học quốc gia Ireland, NUI Galway Bạn biết không, đi học xa nhà, mình cũng may mắn vì gặp các anh chị người Việt ở Galway, khi thì tụ tập nấu các món ăn Việt Nam, khi thì ra biển nhặt mussel, khi lại cùng nhau đi chơi. Mình sẽ không thể quên được chuyến đi Kerry, Dingle đẹp tuyệt vời. Và cả đêm Culture Night lần đầu đón cái Tết xa nhà nhưng ấm áp cùng các bạn ở UCD Smurfit, Dublin nữa. Tụi mình đã chuẩn bị rất nhiều cho buổi giới thiệu Tết Việt với bạn bè quốc tế và gây quỹ cho “Cơm có thịt” để giúp đỡ các em nhỏ vùng cao Việt Nam. Mùng một Tết yên bình ở Blackrock, nơi mình có thể thấy cả tổ chim nho nhỏ trên cành cây qua khung cửa sổ Proby House phòng của chị bạn. Bạn biết không, mình làm sao có thể quên được gặp những người Ireland thân thiện, nồng hậu và cực kỳ tốt bụng. Đó là ICOS, tổ chức đại diện học bổng phụ trách tụi mình, luôn hỗ trợ và giúp đỡ từ những ngày đầu tụi mình còn bỡ ngỡ. Đó là thầy cô và các bạn chung lớp ở NUIG. Đó là những người không quen biết mình hỏi thăm trên đường. Họ sẵn sàng đậu xe hơi vào gần trường để dẫn mình đến tận cửa lớp khi ngày đầu tiên mình lạc giữa khuôn viên rộng lớn của trường NUIG, hay cho mình quá giang một đoạn đến tận nơi. Khung cảnh thơ mộng, con người hiền hòa, vì thế mà bạn đã có biết bao nghệ sĩ tài hoa. Mình đã nhớ bạn da diết như vậy đó, Éire xinh đẹp à. Và mình sẽ cố gắng để lại được ghé thăm bạn, để được hòa mình vào ngày lễ hội St.Patrick’s Day, được nghe giai điệu Celtic hay rộn rã cùng điệu nhảy truyền thống Irish Dance.
Hẹn gặp bạn nhé, Ireland!
13
ề v m e o h c t ế i V
d n a l Ire
Phạm Thị Phương Oanh – Du học sinh năm học 2013-2014 tại UCD Michael Smurfit Graduate Business School
Em à, Hôm nay em viết email xin chị lời khuyên. Em đang phân vân không biết có nên chọn Ireland nữa hay không, sau lần em lỡ mất cơ hội đến đất nước này du học. Chị mỉm cười, em đang hỏi một người mà tuy chỉ sống ở Ireland một năm nhưng đã yêu quý hòn đảo ngọc ấy với tất cả lòng mình. Chị đến Ireland vào một buổi sáng tháng Tám, dạ yên thảo nở rực rỡ trên những chiếc giỏ treo hai bên đường, trước những ngôi nhà nhiều màu, đẹp như trong truyện cổ tích. Nắng rực rỡ phủ lên bãi cỏ xanh trong khuôn viên trường. Bạn chị thường nói, màu xanh Ireland thật là đặc biệt, thật khó miêu tả, nhưng không trùng với bất kỳ màu xanh nào khác. Sau này chị vẫn thường xem lại những bức hình chụp ở Ireland, và vẫn nao lòng với cái màu xanh mát lành khó lẫn ấy.
14
Tháng mười hai, Dublin trang hoàng lộng lẫy chờ Giáng sinh. Tòa nhà trung tâm thành phố sáng rực dàn đèn bao quanh tạo hình một hộp quà khổng lồ có thắt nơ. Thành phố tự đem mình tặng cho mọi người. Chị cùng cả lớp đến một quán bar lớn, cùng nhảy river dance và ăn mừng học kỳ đầu thắng lợi. Các bạn cùng nhà với chị cũng có cách thư giãn của riêng họ. Trên kệ gỗ, quả bí ngô vốn dùng cho dịp Halloween giờ đã được khắc thêm một chữ MERRY XMAS.
Năm học bắt đầu với nhiều háo hức, lẫn với cả những cú sốc về bài vở và môi trường mới lạ. Người Ireland nói tiếng Anh hơi khó nghe, chị đã rất buồn rầu trong những buổi học đầu tiên khi không thể nghe được hết ý thầy đang giảng. Nhưng tất cả rồi cũng quen, nhất là khi luôn có sự hỗ trợ nhiệt tình của trường và của bất cứ ai chị cần sự giúp đỡ. Làm bài tập nhóm với những bạn học đến từ các nước khác cũng là một thử thách bởi những khác biệt về văn hóa, sau rồi tất cả đều trở nên thân thiết. Chị nhớ những lần cả nhóm hẹn nhau đi siêu thị, cùng nhau nấu ăn, buổi tối ra bờ biển sóng vỗ ì oạp, nói cười trong cái lạnh đẫm sương. Mùa thu mang gió đến gọi lá đổi màu rung rinh bên cửa sổ, và gia đình chim bồ câu trên chạc cây có vẻ đang chuẩn bị dọn đi tránh rét. Chị đi trên đường thấy lá vàng rực cả một góc, và cơn mưa rất vội táp qua, những muốn gói ghém một chút không khí ở đây làm quà tặng gửi về nhà. Thời gian đó bạn thân của chị kết hôn, chị cũng buồn vì không dự được. Đi mua một tấm thiệp thật đẹp, viết những dòng chúc mừng, rồi chụp hình gửi cho bạn. Niềm hạnh phúc ở cách nhau bảy múi giờ vẫn có thể san sẻ, và tình cảm cũng không vì thế bị chia phôi.
Kỳ nghỉ đông ấm áp trôi qua trước khi chị trở lại học kỳ thứ hai. Em biết đấy, cộng đồng người Việt ở Ireland khá đông và có nhiều trẻ em được các gia đình Ireland nhận nuôi. Nhân dịp Tết nguyên đán, nhóm sinh viên tụi chị tổ chức một đêm văn hóa Việt Nam tại trường, vừa để quảng bá hình ảnh đất nước mình đến bạn bè quốc tế, vừa gây quỹ từ thiện, cũng là một dịp để chia sẻ cái Tết xa nhà theo một cách riêng của các thế hệ sinh viên Việt Nam tại Dublin. Nhà trường và Đại sứ quán rất ủng hộ và hỗ trợ nhiều, và tất cả những ai có thể đều tất bật cùng góp công chuẩn bị. Những cành đào, cành mai “handmade” lần đầu tiên khiến chị ngỡ ngàng, hóa ra hoa Tết của mình lại đẹp tươi đến thế. Chị rất xúc động trước tâm tình của những gia đình người Ireland khi muốn những đứa con nuôi gốc Việt của họ được tiếp xúc với văn hóa quê hương, để không quên nguồn cội của mình. Ở xa quê mà cái Tết đặc biệt ấy vẫn chứa chan tình cảm.
15
Tháng ba được coi là tháng quan trọng nhất của người Ireland, vì có ngày lễ thánh St. Patrick’s Day. Dublin ngập trong màu xanh và gương mặt ai cũng ánh lên niềm hồ hởi. Lễ diễu hành lớn nhất trong năm khiến tất cả mọi người đổ ra đường. Chị thích từng đoàn người trong buổi lễ, từng gương mặt diễn viên, từng khúc nhạc và từng bộ trang phục. Nhưng điều khiến chị thấy thương mến hơn cả là những cảnh sát có mặt ở khắp nơi để bảo vệ một ngày lễ an toàn trọn vẹn. Nụ cười của họ dễ mến và hồn hậu như tất cả những người Ireland khác. Đất nước thanh bình ấy khiến chị yêu quý tất cả những người trong sắc áo GARDA, ở bất cứ đâu.
16
Hoa thủy tiên bắt đầu nở khắp nơi trong thành phố khi học kỳ thứ hai dần kết thúc. Những cơn mưa cũng vẫn vội rồi tặng lại Dublin những vệt cầu vồng. Chị rời khỏi phòng y tế của trường, vẫn cảm kích trước sự chu đáo của bác sĩ, rồi dừng lại trong công viên. Một em bé Ireland đang toét miệng cười, lật đật chạy đuổi theo bóng bóng xà phòng đang bay lơ lửng. Chị thấy lòng nhẹ nhàng và bình yên đến lạ.
Những ngày nghỉ cuối học kỳ thứ hai cho chị cơ hội được sang thăm những đất nước khác ở châu Âu. Dễ dàng, thuận tiện. Có nhiều khi mọi người hỏi đến từ đâu, chị buột miệng nói đến từ Ireland, và nhận ra đất nước này, rất tự nhiên, từ bao giờ đã trở thành một thứ gì đó như là quê hương thứ hai của mình. Mỗi lần bay về sân bay Dublin, chị lại thấy như được quay lại với ngôi nhà thân thuộc lắm. Kỳ học thứ ba không còn đầy ắp niềm vui, mà đã đượm buồn vì chị biết ngày mình rời Ireland không còn xa nữa. Khi dạ yên thảo lại nở đầy Dublin, và gia đình chim bồ câu quay trở về trên chạc cây ngoài cửa sổ, thì khóa học một năm ở đây cũng sắp kết thúc. Chị đi bộ nhiều lần trên con đường dẫn đến campus chính của trường, thấy hoa nở trắng trên những dải cỏ xanh mải miết, thấy những cây thông ra quả khoác lên mình màu xanh bàng bạc của buổi chiều, thấy cây cherry gần cổng trường quả sai lúc lỉu.
Ireland có nhiều điểm du lịch và nhiều lâu đài. Có những nơi chị đến ba lần chỉ trong một năm, mỗi lần đến lại với một tâm trạng khác, thấy cảnh đẹp một kiểu khác. Nhưng những cánh shamrock trên núi Wicklow thì có lẽ lúc nào cũng giống nhau như thế.
17
Chị đã đi xe đạp một mình thám hiểm Killarney. Một chiếc ô tô dừng ngay trước mặt chị, người phụ nữ trong xe bước ra và đi nhanh đến vồn vã nói: -Chị đi sau thấy có mảnh giấy rơi ra từ túi áo của em. Chị không chắc nó có gì quan trọng không, nhưng muốn nói để em biết. Chị tròn mắt rồi cảm ơn chị ấy, thật lòng. Chị đã vô tình để tấm bản đồ rơi khỏi mà không biết. Kỳ thực, tấm bản đồ đó không còn cần thiết nữa, nhưng chị đã quay xe lại, nhặt lên, và không thôi cảm kích vì sự tử tế của người phụ nữ không quen ấy. Ở khắp nơi chị đều gặp những người Ireland khoáng đạt, dễ mến, và rất yêu âm nhạc.
Những ngày cuối cùng ở Ireland, nhóm sinh viên tụi chị đã chụp những tấm hình với áo dài truyền thống thật đẹp, trước cửa chính của ngôi trường Smurfit. Chị cứ nghĩ đó là những cánh bướm đẹp xinh, và thật vui vì năm nào cũng có những cánh bướm như vậy chụp ở nơi này.
Ireland, em ạ, có thể khiến người bi quan nhất tin rằng vẫn còn một xứ sở đáng sống trên thế giới này. Chị cũng đã có những ngày buồn và căng thẳng, nhưng một năm ở Ireland là những ngày rất đẹp, những trải nghiệm rất khó quên. Bây giờ, đã hai năm rồi từ ngày chị rời Ireland, nhưng vẫn nhớ rõ một màu xanh đặc trưng, màu xanh của đất nước mà chị đã hàm ơn, yêu quý, và nhớ thương đến từng chút một.
18
A letter to remember
Nguyễn Mai Phương – Du học sinh ngành Marketing năm 2012-2013 tại UCD Michael Smurfit Graduate Business School
A letter to remember A moment to recall Some memories to look back … Proby Residence thân mến, Đây là lần đầu tiên mình viết thư cho bạn mặc dù mình đã nghĩ về bạn và mối quan hệ của chúng ta trong suốt một khoảng thời gian dài. Mình vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy bạn, mình chỉ là một cô gái 25 tuổi với mong muốn sống một cuộc đời phi thường với những cuộc phiêu lưu của riêng mình. Đó là một ngày đẹp trời tháng 8 khi mà mặt trời chiếu rọi trên đầu còn cỏ thì cứ xanh mướt dưới chân. Mình xuống xe buýt, và nhìn bạn với một niềm tin kỳ quặc “Đây là tổ ấm thứ 2 của mình!”
Dear Proby Residence, This is the first time I write to you even that I have thought about you and our relationship for a long time. I still remember the first time I saw you when I was just a 25-year-old girl who desired to live and learn an extraordinary life in my own adventure. That was a fine soft day of August when sun shined above my head and grass shared their greenness under my feet. I jumped down from the shuttle bus and looked at you with a strange belief: “this is my second home”. I called you my home, not a house because of your kindness, your hospitality and your love to us. I did not know what people had thought about you and I did understand that many people had stayed with you before me, however, from the time I placed my feet on your ground, you have just lived in my heart forever. My little room was on third floor that was also a special apartment which included four Vietnamese, one American and one Irish
Mình gọi bạn là tổ ấm chứ không phải nhà vì sự tử tế, lòng hiếu khách và tình cảm bạn dành cho tất cả bọn mình. Mình không biết những người khác đã nghĩ về bạn như thế nào, và mình cũng biết có rất nhiều người đã tới sống cùng bạn trước khi mình tới. Nhưng từ khi mình đặt bước chân đầu tiên lên mảnh đất của bạn, mình đã biết bạn sẽ mãi mãi tồn tại trong trái tim mình. Căn phòng mình ở nằm trên tầng 3. Đó là một căn hộ tuyệt
19
Every time I felt tired or stressed about studying, life and love, I became home and started cooking; I was just so quiet to hear what people talked and laughed in our kitchen and tried to recover myself. Indeed, life was exactly the collection of those moments when one of my elder friend told me about her love, another friend complained about her time management or even the secret love with an Irish man of a girl next door.
vời với 3 sinh viên Việt Nam, 1 sinh viên Mỹ và 1 sinh viên Ireland. Mỗi lúc mình cảm thấy mệt mỏi và áp lực về học tập, cuộc sống và tình yêu, mình đều trở về nhà và bắt đầu nấu nướng. Mình im lặng nghe mọi người nói chuyện và cười đùa trong phòng bếp, và mình cố gắng tự vực chính mình dậy. Kỳ thực, cuộc sống chính là tập hợp của những khoảnh khắc như khi một trong hai người bạn lớn tuổi hơn mình chia sẻ với mình với một anh chàng gốc Ireland.
Though time turned everything to be the past, I still can wallow myself in the feelings of those old days. Somebody said that the present is the reflection of the past and I do agree with that. Without you, I never could have such a good friends like I have now. Without you, I will never feel “be welcomed like at home” in a faraway country. Without you, my long bumpy road of studying in Ireland could not be completed.
Thời gian biến mọi thứ trở thành quá khứ, nhưng mình vẫn thích đắm chìm trong xúc cảm về những ngày như vậy. Ai đó đã nói rằng hiện tại là hình ảnh phản chiếu của quá khứ. Mình cũng nghĩ như vậy. Không có bạn, mình sẽ không thể gặp và quen với những người bạn tuyệt vời của mình bây giờ. Không có bạn, mình sẽ không có cảm giác “như ở nhà” ở một đất nước xa xôi đến vậy. Không có bạn, đoạn đường dài gian khó học tập ở Ireland của mình có thể đã không thể đi tới đích.
I am quite sure that you do not know, but every single story of our Vietnamese group, which concluded of many ladies and only three gentlemen, usually commences with your name: Proby house. All of your corners were too familiar with us and as such, we dropped our tears when saying goodbyes to you. We came Dublin in a middle-August day and left it on a windy day of next year’s August. The sentiment we left there was so different, some tried to have a tattoo in Dublin, some collected shamrocks as a future gift for oneself, and some, like me, just
Mình chắc là bạn không biết nhưng mỗi câu chuyện trong nhóm sinh viên đến từ Việt Nam chúng mình (nhóm này gồm rất nhiều bạn nữ và chỉ có ba bạn nam) đều bắt đầu bằng tên bạn: Proby House. Mỗi góc nhà đã trở thành một phần quen thuộc của của bọn mình, đến mức, khi phải nói lời tạm biệt, bọn mình đã không kìm được nước mắt và rời đi vào ngày đầy gió của tháng 8 năm sau đó. Cảm xúc
20
spent a whole day to lie down lazily on grass, dreamt to hold that blue sky into my eyes forever. We said many times that we missed you and missed you a lot. Do you know that? I still remembered a day in June when people already finished their final exams, we decided to gather and cooked for each other, we sang the old songs and danced together. That moment, when people held hands and got wet, we knew that our youth would live immortally and we would never forget you. I missed my bed with white sheets, my small room and my favorite kitchen. Yes, no one knew that how much I missed my family from that room, how many tears had fell down when I got sad, how many stories I shared with my mates and how much I loved those feelings. Nevertheless, people all know how deep my sentiment for Ireland is and how much I want to find ways to come back this country. And I did it, I visited Ireland in another day of September 2015, I stood at Dublin airport, looked at the sky in my eyes and talked to myself that: “Hello, Ireland. Do you remember me?”. The next day after that, I found myself in front of Proby Residence, smelt the scent of trees and flowers, took a stroll on old roads, stepped on the stairs and looked through the glass window. People came and people left, when we met at Proby house, our destiny lines just crossed each other, and now we are moving forward. No one was there at that day, but I smiled because more or less, I kept their imageries and our interesting parts of life as a distinct package to carry on and I cherished you as my own place where I can whisper every clandestine word or open my heart at its fullest. Thank you so much for everything.
của mỗi người lại rất khác nhau. Một vài người thử xăm mình ở Dublin, một vài người đi tìm cỏ ba lá như một món quà cho tương lai của chính mình. Một vài người khác, như mình chẳng hạn, lại dành cả ngày dài để nằm trên cỏ, mong rằng có thể giữ mãi bầu trời xanh này trong mất. Bọn mình đã nói rất nhiều lần là bọn mình rất nhớ bạn, thực sự rất nhớ. Không biết bạn có biết không? Mình vẫn nhớ một ngày tháng 6, khi mọi người đã hoàn tất kỳ thi cuối kỳ, bọn mình quyết định tụ tập để nấu cho nhau ăn, để cùng hát và cùng nhảy. Khoảnh khắc đó, mọi người nắm tay nhau, mình biết rằng tuổi trẻ của bọn mình sẽ là bất tử và bọn mình sẽ không bao giờ quên bạn. Mình nhớ giường của mình với những ga trải giường màu trắng, nhớ căn phòng nhỏ, nhớ căn bếp yêu thích. Ừ, không ai biết rằng mình đã giam mình trong phòng và đã nhớ gia đình mình như thế nào, bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi khi mình buồn, bao nhiêu câu chuyện mình kể với bạn cùng phòng. Mình đã luôn yêu những phút giây như vậy. Ai cũng biết tình cảm mình dành cho Ireland nhiều như thế nào và mình thực sự muốn tìm cách quay trở lại đất nước của bạn. Và mình đã làm thế, mình đã thăm lại sân bay Dublin, nhìn lên bầu trời bằng đôi mắt mình và tự nhủ với bản thân: “Xin chào Ireland. Nhớ mình không?”. Ngày sau đó, mình đã thấy mình đứng trước cửa ngôi nhà Proby, ngửi mũi cỏ cây hoa lá, đi dạo trên những còn đường cổ, bước trên những bậc thang và nhìn qua ô cửa kính. Mọi người đến rồi đi, Khi ta gặp nhau ở ngôi nhà Proby, sợi chỉ định mệnh đã bắt gặp nhau. Không có ai ở đó vào hôm ấy nhưng mình vẫn mỉm cười bởi vì dù ít hay nhiều, mình vẫn giữ những hình ảnh của họ và những thú vị về cuộc sống của chúng ta như 1 hành trang riêng biệt để bước đi tiếp và mình thương mến bạn như 1 nơi mình có thể thì thầm những lời sâu kín nhất hay mở cừa trái tim mình Cảm ơn vì mọi thứ!
With love, Jen
Yêu bạn Jen 21
GỬI NHỮNG NGƯỜI ĐÃ TRỞ THÀNH MỘT PHẦN CỦA CORK TRONG TÔI Nguyễn Thị Thùy Dung – Du học sinh học Tiếng Anh tại trường ĐH Tổng hợp Cork năm 2013 Tôi rời Ireland năm 2013. Con đường từ nhà ra bến xe bus ngang qua một góc công viên nhỏ nhiều ghế đá, đoạn đường từ bến xe bus về ngôi nhà nhỏ nằm lọt thỏm giữa Bishoptown… những tưởng sẽ sớm phai mờ thi thoảng lại hiện ra rõ mồn một. Nhưng suy cho cùng, mọi ký ức tươi đẹp nhất về Cork, về Ireland còn sót lại trong tôi lại không phải là cảnh vật, là nơi chốn mà chính là những con người tôi đã gặp trong những tháng ngày sống và học tập trên xứ sở ấy…
Đó là thầy Brendan với tất cả sự tận tâm dành cho một cô sinh viên đến từ một đất nước nhỏ bé và xa xôi như tôi. Em là một trong những sinh viên Việt Nam hiếm hoi của trường. Lời “cảnh báo” trước của thầy khiến tôi vừa háo hức vừa e dè. Tôi đọc trước những trang thông tin về trường được thầy gửi qua mail, thầy cố gắng trả lời rất nhanh để tôi không phải đợi. Ngày đầu tiên tới trường và bước vào trung tâm Ngôn ngữ, chào đón tôi là tấm bảng tin với chữ Welcome rất bự và tên tôi ở đó. Thầy giới thiệu tôi với các thầy cô trong khoa, đưa tôi tới gặp người quản sinh sẽ hỗ trợ tôi trong quá trình làm thẻ sinh viên, đăng ký làm thành viên thư viện… Tôi đã luôn là một người hướng nội, ngay cả mong muốn phỏng vấn thầy cho một bài trên báo ở Việt Nam cũng phải đợi tới gần cuối khóa học mới dám rụt rè nói ra. Thầy khăng khăng mời tôi cốc sữa nóng trong căng tin. Chúng tôi ngồi gần cửa kính, bên ngoài là nắng tháng 3 hanh hao. Thầy kể về các khó khăn mà du học sinh thường gặp, thầy nói sinh viên châu Á học tại đây khá nhiều, nhưng sinh viên đến từ Việt Nam thì không. Có lẽ chính vì thế, thầy dành cho tôi sự ưu tiên hơn hẳn những sinh viên khác trong lớp đến từ Trung Quốc và Nhật Bản. Thầy xé trang sổ, vẽ cho tôi bản đồ để đi xuyên con hẻm nhỏ trong trường để tới công viên gần đó. Thầy nói có thể tôi sẽ thích. Công viên không tên ấy sau này lại trở thành một điểm đến quen thuộc của tôi. Thầy Brendan là người đầu tiên chào đón tôi ở trường và cũng là người khiến tôi nhận ra rằng luôn có ai đó dõi theo và quan tâm đến bạn…
22
Đó là vợ chồng ông bà Matthew - Patricia đã đối xử với tôi thật tốt trong khoảng thời gian tôi tá túc trong căn nhà của họ. Ngày đầu tiên tới Ireland, từ sân bay Dublin, tôi đón thẳng xe buýt về Cork. Bầu trời hôm đó rất mưa, họ đã tới bến xe nằm cạnh bờ sông từ rất sớm để chờ tôi. Tôi được ở căn phòng nhỏ nằm gần phòng khách. Trên giường đã trải sẵn ga và một chú gấu bông màu xanh của Ireland đã nằm ở đó. Bà Patricia nói vợ chồng bà tặng tôi. Ông Matthew đưa tôi tới trường vào ngày đầu tiên, và chỉ tôi điểm đón xe buýt cũng như cách di chuyển từ đó về nhà. Tôi chỉ nhớ mang máng. Ngày hôm sau, ông để tôi tự đón xe buýt tới trường. Tôi đi lạc và muộn giờ tới lớp. Cork năm đó tháng 3 còn có tuyết rơi, lạnh buốt tai và mũi. Buổi tối về nhà, ông bà đã chuẩn bị món súp ấm và cả khoai tây nghiền, cánh gà mật ong. Ông hỏi tôi có lạnh lắm không. Tôi lắc đầu mà hắt xì hơi liên tục. Ông nói tôi cần học cách thích ứng nhanh, vì ông không thể theo tôi cả tuần, và vì đứa trẻ nào ở đây cũng thế cả. Thật mừng vì ông đã không bao bọc tôi như cách bố mẹ ở nhà vẫn làm. Nhờ đó tôi nhận ra đã đến lúc mình cần thực sự trưởng thànhh. Ngày Lễ thánh Patrick, tôi đón xe lên Dublin chơi. Ông bà dặn cô gái nhỏ ra thành phố cần cẩn thận. Tôi về tới nhà vào giữa đêm, buổi sáng sau kỳ nghỉ lễ lại thấy ông bà làm bữa ăn sáng kiểu truyền thống của Ireland với bánh mì, đỗ tương và khoai tây nghiền…
Đó còn là Sakiho – cô bạn học đến từ Nhật Bản với mục tiêu và kế hoạch cụ thể để nói tiếng Anh như người Ireland. Tuổi trẻ mà có mục tiêu, Sakiho bảo, có việc gì mình không làm được chứ? Đó còn là những người tôi gặp trên đường đi, những người không ngần ngại giúp đỡ khi tôi lạc đường, những người mỉm cười khi tôi ngỏ ý chụp một bức ảnh… Gửi những người mà tôi yêu quý, gửi những người đã trở thành những phần ký ức tươi đẹp nhất về Cork trong tôi. Cảm ơn vì tất cả!
Viết từ Việt Nam.
23
Dear Dublin Tim tôi đập thình thịch lúc bước ra khỏi máy bay. Tôi cố hít thật sâu để cảm nhận được tháng 10 Dublin trong từng mao mạch. Luồng khí lạnh giữa thu đủ làm tê cóng hết các tế bào chạy qua thanh quản tôi như một luồng hơi ấm sắc ngọt. Sau một năm xa cách, tôi lại ở Dublin, tôi lại về nhà. Trên đường đi ra đón taxi về trung tâm thành phố, trong đầu tôi cứ lảng vảng câu hát "tôi bồi hồi khi chạm bóng cửa ô, như ngày xưa mỗi lần chạm vai gầy áo mẹ, ôi nỗi nhớ muôn đời vẫn thế..." Cả một năm tôi nhớ Dublin đến thắt lòng nhưng không dám nói với ai vì sợ mang tiếng làm vẻ du học sinh. Một năm tôi vật lộn với việc những điều tử tế nhỏ nhặt tôi học được ở Ireland trong gần năm năm phiêu bạt kì hồ hình như đều không là giá trị Hà Nội đang cần. Một năm tôi vật lộn với việc học cách sống để Hà Nội không là một khoảng sống hoang hác trong lòng khi nói về những giấc mơ tuổi trẻ và Ireland không là hoài niệm mà là giá trị của việc đi du học.
24
Lâu lắm tôi mới ngợp vì cảm xúc đến thế. Tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi đến Ireland. Bước những bước chân đầu tiên ở Dublin, trong đầu tôi khi đó chỉ nghĩ đến Desperate Housewives và Evelyn. Những khu nhà mới ở Dublin giống y như Wisteria Lane của các bà nội trợ kiểu Mỹ, còn những toà nhà cổ theo phong cách Georgian thì lạnh lẽo và ảm đạm như trong Evelyn. Taxi lao vun vút trên đường bao tiến vào trung tâm. Tôi nhìn thấy tôi trong từng đoạn đường vào thành phố, tôi nhớ Jenny Williams, giáo sư hướng dẫn của tôi đã ra đón tôi ở sân bay mới một túi xách đầy trứng, sữa,pho mát, bánh mì, ga trải giường,khăn tắm vì lo tôi sẽ gặp khó khăn trong những ngày đầu tiên ở Ireland. Năm 2010 khi mới đến đây, tôi đã không thể biết mình sẽ yêu và nhớ từng con đường, từng góc phố của hòn đảo xanh ngọc này đến thế. Tôi luôn bảo Hà Nội là nơi dạy tôi về yêu thương vô điều kiện, Lviv dạy tôi cách phát triển những giá trị mình có và Dublin dạy tôi cách trân trọng cuộc sống. Và chuyến thăm lại Dublin năm 2015 giúp tôi thực sự hiểu những giá trị mà tôi luôn mơ hồ khi nhắc đến ấy. A Hanoian with Dubliner soul ( DC U alumna)
25
Từ những người
yêu mến
Ireland
Ireland
VÀ GIẤC MƠ DU HỌC CỦA BẠN TÔI Hồi Thị Kim Ngân (Đồng Nai)
Ngày ... tháng .. năm Gửi người bạn thân của tôi Giờ này cậu đang làm gì nhỉ? Chắc cậu đang cố gắng làm việc thật nhiều và trau dồi vốn tiếng Anh để một ngày nào đó sẽ được đển Ireland xinh đẹp và thực hiện giấc mơ du học mà cậu đã ấp ủ từ rất lâu? Tớ là một người bạn thân của cậu cũng đã được hai mươi mấy năm rồi. Tớ chứng kiến giây phút cậu chào đời khóc váng như thế nào và những bước đi của cậu cho đến tận ngày nay. Những chặng đường cậu đã trải qua có những lúc gập ghềnh đầy sóng gió, những chiến thắng ngọt ngào, nhưng cậu dũng cảm không bao giờ lùi bước và cũng không bao giờ ngủ quên trên chiến thắng. Tớ phục cậu nhất ở những khoản này. Tớ nhớ ngày thay đổi cuộc đời của cậu đó là ngày cậu bước chân vào học ở một trường quốc tế ở Việt Nam với mức học phí chấp nhận được. Ở trường, cậu luôn xông xáo, cố gắng học tập thật tốt để không phải đóng tiền thi lại, và trên hết muốn có một công ăn việc làm thật tốt, và có một vị trí tốt trong xã hội. Tớ biết cậu nuôi mơ ước được đến Ireland du học. Cậu bảo Ireland là một đất nước vô cùng xinh đẹp, yên bình, hiền hòa như tính cách của cậu vậy, và quan trọng hơn cả là mức học phí ở đây không quá cao so với các nước có nền giáo dục tiên tiến khác trên thế giới. Cậu nhiều lần nhắc đến Dublin bởi đây là thành phố với nhiều cửa hàng sách, thư viện và cả những nhà văn với những tác phẩm mà cậu biết qua những quyển truyện. Cậu cũng rất thích đọc truyện, và chắc chắn Dublin hẳn đã để lại trong lòng cậu những ấn tượng sâu đẹp phải không? Tớ nhớ cậu từng bảo rằng, sống là không ngừng mơ ước để thấy rằng cuộc đời này luôn có thật nhiều điều diệu kỳ. Tớ tin cậu với ước mơ cháy bóng được đến đất nước Ireland du học của cậu sẽ thành hiện thực. Tớ chờ tin vui đó của cậu.
Best wishes for you
27
Thư gửi em
Ngô Xuân Phong (Quảng Ninh) Dublin, Ngày ... tháng .. năm Thư gửi em. Hôm nay anh đã hoàn thành xong thủ tục nhập học tại trường Trinity college, trường đại học có lịch sử lâu đời nhất Ireland, hi vọng sắp tới anh có thể hoàn thành tốt chương trình nghiên cứu sinh của mình tại đây. Thời gian đầu chắc chắn sẽ rất khó khăn, anh có thể tưởng tượng về điều đó, mọi thứ ở Dublin đều khác xa Hà Nội. Nhưng nó thật sự là một thành phố xinh đẹp em ạ! Với nhiều danh lam thắng cảnh hấp dẫn và các công trình kiến trúc cổ độc đáo, nổi bật trong số đó là lâu đài Dublin, ngoài ra em còn có thể tham quan vô số các điểm hấp dẫn khác như là ngọn tháp cao 121,2 m “ monument of light”, Nhà Mansion, tượng đài Anna Livia, nhà thờ St Patrick… Nhất định anh sẽ đi nhiều nơi, chụp nhiều ảnh để em có thể phần nào đó cảm nhận về vẻ đẹp nơi này, còn nhiều điều tuyệt vời khác anh sẽ chia sẻ với em trong những lá thư sau.
Chờ thư hồi âm của em
Dublin, Ngày ... tháng .. năm Thư gửi em. Một thời gian dài anh không nhận được thư hồi âm của em, anh thật sự chán nản về điều đó, tuyết ở Dublin đã bắt đầu rơi, báo hiệu một mùa đông sắp tràn về, những bông tuyết mang cái lạnh phả vào người, da thịt trở lên tê tái, lạnh buốt. Tuyết rơi nặng hạt hơn, có lẽ anh sẽ tìm một quán cafe nào đó để qua hết buổi chiều buồn tẻ này, anh còn nhớ em thích uống loại cappuccino có rải một ít cacao, vị thơm nồng rất đặc biệt. Em biết không, ở Dublin có một quán cafe rất nổi tiếng có tên là “Third Floor Espresso” nằm trên đường Abbey, anh cá là em sẽ rất thích quán này, nhân viên ở đây rất nhiệt tình, họ luôn mỉm cười thân thiện khi anh đến dù anh chỉ gọi một tách cafe và thường ngồi rất lâu. Tuyết rơi càng lúc càng dày trên khắp con đường, tất cả một màu trắng xóa, dòng người vội vã hơn, họ muốn trở về nhà thật nhanh, tìm sự ấm áp bên gia đình…Thời gian như một mạch chảy dài bất tận, những thứ đã qua mới khiến người ta hối tiếc phải không em ?
28
Dublin, Ngày ... tháng .. năm Thư gửi em. Em có biết buổi sáng tinh khôi là như thế nào không? Là một buổi sáng trong lành, với những tia nắng mai ấm áp, cảm nhận thiên nhiên đất trời đang ùa vào lòng mình. Anh không muốn mình bỏ qua một ngày đẹp trời như vậy ,nên đã quyết định tham quan các bảo tàng ở Dublin, có rất nhiều bảo tàng lớn và lâu đời tại đây, nổi bật nhất là bốn bảo tàng trong khối bảo tàng quốc gia Ireland, có lẽ em sẽ rất tò mò về chúng, gồm có bảo tàng quốc gia Ireland - nơi trưng bày về nghệ thuật và lịch sử nằm trên đường Benburb, bảo tàng lịch sử tự nhiên nằm trên đường Merrion được mở cửa vào năm 1857, ngoài ra còn có bảo tàng quốc gia Ireland nơi trưng bày các hiện vật về đời sống của người dân Ireland, đây là bảo tàng mới nhất trong bốn bảo tàng quốc gia, được mở cửa vào tháng 9 năm 2001, bảo tàng gồm các phòng trưng bày triển lãm, cơ sở lưu trữ các bộ sưu tập, phòng giáo dục và một phòng thí nghiệm bảo tồn, đây cũng chính là bảo tàng mà anh hay đến tham quan nhất vì nhờ đó mà anh có thể hiểu hơn về văn hóa đất nước con người nơi đây. Cuối cùng là bảo tàng về khảo cổ học nằm trên đường Kildare, nơi trưng bày các hiện vật khảo cổ qua các giai đoạn lịch sử khác nhau ở Ireland, anh đoán đây có lẽ là bảo tàng thích hợp nhất với một người đam mê lịch sử như em. Em biết không, có những nơi anh đã đến rất nhiều nhưng anh vẫn muốn quay lại bởi khi yêu một nơi nào đó, người ta lại càng muốn tìm hiểu nhiều hơn về nó đúng không? Anh định ngày mai sẽ tham quan công viên St Stephen's Green rồi sau đó mua sắm tại phố Grafton, thật sự anh rất hào hứng, những món đồ lưu niệm tại Ireland rất đẹp, nhất định anh sẽ mua thật nhiều quà cho em.
Dublin, Ngày ... tháng .. năm Thư gửi em. Anh đã viết rất nhiều lá thư để gửi cho em, nhưng thật buồn là điều đó chỉ xuất phát từ anh. Một năm sống ở Ireland, nhiều thứ trong anh đã thay đổi, anh đoán em cũng vậy, anh đã phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn. Anh đã phải bảo lưu chương trình học một kì. Rời xa Dublin, anh quyết định thực hiện một cuộc hành trình dài vượt qua dải đất khô cằn Burren, qua các thung lũng tươi tốt của Glendalough, đi lang thang trên những con đường dốc của dãy núi Wiklow, rồi lại đi dạo dọc theo những bãi cát trải dài của bán đảo Dingle. Cảm giác đi bộ mở lòng mình với thiên nhiên đất trời, ngắm nhìn những phong cảnh tuyệt đẹp ở Ireland giúp anh thấy lòng mình thanh thản hơn, có lẽ đây sẽ là lá thư cuối cùng anh gửi cho em, nhưng hành trình của anh chỉ mới thật sự bắt đầu, còn quá nhiều điều tuyệt vời về đất nước con người nơi đây, anh sẽ đi khám phá Ireland trong hành trình tìm lại chính bản thân mình….
29
Bác ĐINH NGỌC TƯỜNG (Hà Nội) với 3 bài viết:
Đất nước xinh đẹp
Tôi không có may mắn được học tập ở Ireland. Nhưng cơ duyên lại cho tôi được nhiều lần đặt chân lên đất nước vô cùng xinh đẹp này, đất nước của những con người hiền hòa, thân thiện và mến khách, đất nước của vô số những danh lam thắng cảnh mà khi đã đến với nó bạn sẽ không muốn rời xa và thầm nhủ nếu có dịp nhất định ta sẽ quay lại. Như những người trót nặng lòng yêu nhau, đã hơn 1 năm xa Ireland, trong tôi lúc nào cũng hiện lên những hình ảnh về thủ đô Dublin, về những địa danh mà tôi đã đi qua, từ Cork đến Belfast, từ Wicklow đến Galway. Vì thế, dù biết các bạn cũng rất bận rộn trong việc học tập nhưng qua lá thư này tôi mong các bạn hãy cố gắng thu xếp thời gian đừng để những cơ hội khám phá đất nước này vuột khỏi tay bạn.
30
Khi đã đặt chân đến Ireland thì có một nơi bạn nhất định phải đến nếu như không muốn hối tiếc khi đã rời xa, đó là Cliffs of Moher. một trong những thắng cảnh nổi tiếng thế giới của Ireland. Người ta nói rằng đến Ireland mà chưa đến nơi này thì kể như chưa hề có mặt ở Ireland quả là không sai. Đó là một dải vách đá dựng đứng gần như vuông góc với mặt biển, vươn mình trước Đại Tây Dương mênh mông, có độ cao trung bình 120m (chỗ cao nhất 214m) so với mực nước biển, uốn lượn trên chiều dài hơn 8km bờ biển theo hướng Bắc-Nam, cảnh quan vô cùng kì thú và hùng vĩ. Cliffs of Moher nằm trên bờ biển phía Tây của hòn đảo, đối diện nước Mỹ qua Đại Tây dương, Dublin nằm trên bờ biển phía Đông đối diện nước Anh qua Irish Sea. Từ Dublin nếu có xe riêng, bạn nên dành ra 2 ngày, hành trình theo hướng Đông-Tây
bằng moto-way M7 hướng Limerick ngang qua đất nước Ireland, chiều dài gần 300km, bạn sẽ tới thị trấn nhỏ Doolin, nơi gần danh thắng nhất. Ở đây bạn có thể thuê nhà trọ, nghỉ ngơi ăn uống lấy lại sức sau chặng đường dài để có một tâm thế thật thoải mái trước khi lên xe đi tiếp khoảng 15’ trên đoạn đường vòng vèo khoảng 7km nữa để được chiêm ngưỡng một trong những kỳ quan của thế giới. Người Ireland làm du lịch thật văn minh và khoa học. Đến đây bạn sẽ có ngay cảm nhận rằng họ thực sự tôn trọng những gì mà họ được thiên nhiên ban tặng. Với ý thức không để bàn tay con người can thiệp thô bạo vào di sản của quá khứ và thiên nhiên, không hề có một công trình xây dựng cận đại nào được xây cất trong khu vực bảo tồn,
ngoài những con đường được lát đá và tháp O’Brien được xây từ năm 1835. Họ chia điểm du lịch thành 3 khu vực riêng biệt. Ngoài cùng là bãi để xe, cùng những dịch vụ bán đồ lưu niệm, chụp ảnh, ăn uống, vệ sinh…Tất cả những công trình này đều không lộ thiên trên mặt đất mà được xây ẩn vào trong lòng núi để không ảnh hưởng đến cảnh quan thiên nhiên hoang sơ, bởi nơi đây cũng là nơi trú ngụ của hơn 20 loài chim với khoảng 30.000 con. Nếu từ trên cao nhìn xuống, bạn sẽ chỉ thấy các loại ô tô lớn nhỏ đỗ ngoài xa và những con đường ngoằn ngoèo dẫn ra tận sát mép vực. Khu vực tham quan cũng được chia làm 2 khu, tạm gọi là khu vực an toàn cao và khu vực mạo hiểm. Ở khu vực an toàn ta cũng không hề thấy những hàng rào kiên cố thường gặp.
31
Để bảo đảm an toàn cho du khách, cách mép vực chừng 5-10m họ bạt mặt đất thấp xuống chừng 1m chiều sâu để không che khuất tầm nhìn, rồi lát đá thành những con đường rộng rãi và lợi dụng chính chiều cao của mép vực sau khi ốp những tấm bê tông lớn ở mặt trong chống sạt lở để làm thành những hàng rào rất tự nhiên, vừa bền vững với thời gian, vừa không làm nhức mắt bởi những hàng rào sắt. Cũng bởi khu vực này rất an toàn nên được dành cho tất cả mọi người. Tháp O’Brien có lẽ là công trình duy nhất được xây ở khu vực này, hoàn toàn bằng đá vào năm 1835 bởi Sir Cornelius O’Brien. Vào những ngày đẹp trời, từ khu vực này hoặc đứng trên đỉnh tháp, du khách có thể nhìn thấy quần đảo Aran nằm trong Vịnh Galway ở phía Bắc và Loop Head ở phía Nam. Ở cuối chặng đường tham quan (phía Bắc tháp O’Brien) là khu vực mạo hiểm chỉ dành cho người lớn, nhưng cũng không dành cho những người yếu tim, với những con đường mòn cheo leo sát mép vực, với những vánh đá nhô trên không trung, vươn mình ra phía biển, tạo cảm giác rất choáng ngợp nhưng vô cùng thích thú cho những người thích cảm giác mạnh. Đứng giữa khung cảnh trời biển giao hòa này, không hề có bất cứ một công trình nhân tạo nào lọt vào tầm mắt khiến cho con người tưởng như đang được trở lại thời kì hồng hoang của vũ trụ.
Cliffs of Moher được xếp vào danh sách những điểm du lịch hàng đầu của Ireland với lượng du khách lên tới 1 triệu người mỗi năm. Đây cũng là nơi ban nhạc huyền thoại của Ireland-Westlife quay MV cho hit đình đám trong sự nghiệp của họ: My Love. Với điện ảnh, khung cảnh hùng vĩ của Cliffs of Moher cũng được dùng làm nền cho những cảnh quay của bộ phim Harry Potter and the Half-Blood Prince vào năm 2009. Hy vọng các bạn sẽ không bỏ lỡ cơ hội đến thăm nơi này trong thời gian lưu lại Ireland nhé.
32
Một trong những đặc sản của
Ireland
Có thể nói rằng, nói đến Ireland mà không nói đến bia đen Guinness thì thật là một thiếu sót lớn. Đây là một loại nước uống có cồn, một đặc sản truyền thống đáng tự hào của người Ireland. Quả thật, dù đi bất cứ đâu, khắp từ thành thị đến nông thôn , vào bất cứ quán bar nào ở Ireland chúng ta cũng đều bắt gặp bia Guinness, bên cạnh những loại bia nổi tiếng khác như Budweiser, Carlsberg, Heineken…Dù bạn uống bia Guinness ở một quán bar tại một làng quê hẻo lánh đâu đó tận Cork, Galway hay trong một nhà hàng sang trọng ở thủ đô Dublin thì chất lượng và giá cả cũng không hề thay đổi. Tuy nhiên để cảm nhận hết sự tinh túy của bia, cũng như tận hưởng không khí náo nhiệt của không gian bia thì bạn nên đến uống trong khu Temple Bar - Dublin vào buổi chiều tối. Để có được một cốc bia Guinness mát lạnh cầm trên tay, bạn phải chờ khoảng 3’ trong khi bartender xịt bia từ vòi vào cốc, lúc này chỉ toàn bọt màu nâu, chờ lắng rồi xịt tiếp, lại chờ lắng, xịt lần 3 mới có một cốc bia đầy đủ với lớp bọt dày khoảng 2cm bên trên lớp bia đen nhánh. Điểm khác biệt của bia Guinness với tất cả các loại bia hơi khác là lớp bọt màu trắng ngà như một lớp cream này tồn tại suốt từ khi cốc bia mới được rót xong cho tới khi bạn uống những giọt bia cuối cùng trong cốc dù bạn có ngồi đến nửa ngày mới uống hết một cốc, lớp bọt này vẫn còn bám dính từ miệng cốc đến tận đáy cốc, điều mà không phải loại bia nào cũng đạt được. Hiện loại bia này được sản xuất tại 60 quốc gia và có mặt ở trên 120 nước trên thế giới, lượng tiêu thụ khoảng 850 tr. lít. Công ty Guinness ở Ireland thu về mỗi năm khoảng 2 tỉ euro. Các nghiên cứu đều chỉ ra rằng Guinness có lợi cho tim mạch. Các nhà nghiên cứu đã tìm thấy trong bia Guinness những phức hợp chống ô xy hóa tương tự như những gì có trong hoa quả và rau xanh, rất có lợi cho sức khỏe bởi chúng làm chậm quá trình lắng đọng cholesterol trên thành mạch máu. Một điều lí thú nữa là ông chủ của hãng bia này cũng chính là người sáng lập ra cuốn sách The Guinness Book of Records vào năm 1954.
33
Một trong những kỉ niệm khó quên của tôi là vào tháng 1 năm 2015 tôi đã đến tham quan GUINNESS STOREHOUSE. Người ta nói rằng đến Dublin mà chưa đến đây thì cũng kể như chưa đến Ireland quả là không sai. Thực ra nhà máy hiện tại đang cho ra lò một trong những loại bia ngon nhất thế giới nằm ở chỗ khác, khu đất của nhà máy cũ được cải tạo thành một khu triển lãm có quy mô rất hoành tráng, giới thiệu cho khách tham quan hình dung được quy trình công nghệ sản xuất ra loại đồ uống có cồn tuyệt vời này. Từ khâu gieo trồng loại lúa mạch vàng óng, hoa Hublon xanh rờn (nhập từ CH Séc, Úc...), đến nước trong vắt lấy từ những ngọn núi ở vùng Wicklow, khách còn được thưởng thức hương vị từ khói toả ra trong quá trình nấu của hoa Hublon, của hạt lúa mạch khi rang và nhất là những giọt bia tươi mới ra lò. Những hiện vật trưng bày còn cho khách thấy từ những máy móc, thiết bị trong sản xuất kể cả những dụng cụ đồ nghề và công nghệ chế tạo những thùng gỗ sồi chứa bia, đến mô hình những phương tiện vận chuyển sản phẩm đi khắp nơi trên thế giới. Và đương nhiên, trong khu triển lãm không thể thiếu khu bán hàng lưu niệm và thú vị nhất là ở tầng trên cùng (tầng 7) có quầy bia tròn bao kính xung quanh để khách vừa nhâm nhi bia đồng thời ngắm nhìn toàn cảnh Dublin từ trên cao. Ở đây bạn có thể trò chuyện với những người bạn đến từ khắp nơi trên thế giới. Tại mỗi hướng nhìn, trên tấm kính bao đều có những hàng chữ giới thiệu về địa danh, địa điểm nằm trong tầm nhìn. Sao họ thông minh thế, vừa quảng cáo sản phẩm bia vừa quảng bá cho du lịch.
Nếu bạn đã đặt chân đến Dublin Ireland, bạn không thể không uống bia Guinness ở khu Temple Bar hay Guinness Storehouse, chất men của nó và khung cảnh xung quanh không chỉ làm bạn ngất ngây mà còn khiến bạn không ngừng nhớ về nó khi đã rời xa.
34
Đi xe đạp ở
Dublin
Ở Dublin, chính quyền thành phố khuyến khích người dân đi lại bằng xe đạp. Thật dễ hiểu là để giảm phát thải khí nhà kính, bảo vệ môi trường, mặc dù Ireland nói chung và Dublin nói riêng vốn đã có bầu không khí quá ư là trong lành. Mỗi lần được sang đó vào mùa hè mình đều có xe đạp để lượn phố, vừa để rèn luyện như một môn thể thao. Mà ở bên này với những người lớn tuổi như mình cũng chỉ đi xe đạp được vào mùa hè. Mùa đông mưa to và gió mạnh, đi xe đạp là không thể. Trở ngại nữa là địa hình thành phố có nhiều đồi dốc. Tuy dốc không cao lắm nhưng với tuổi U70 như mình, vượt qua được nó cũng không hề dễ dàng, nhiều đoạn phải xuống xe dắt bộ. Vì thế xe đạp cho người lớn ở đây bắt buộc phải có bộ phận đổi số, nếu không chỉ có thể đi loanh quanh nơi ở mà không đi xa được.
Ngoài số lượng lớn xe tư nhân, còn có rất nhiều trạm cho thuê xe được đặt rải rác, nhiều nhất là tại khu vực trung tâm thành phố. Thủ tục thuê cũng rất đơn giản, chỉ cần đặt cược 150 euro (chỉ áp dụng cho người không có tài khoản tại ngân hàng-khách du lịch chẳng hạn-người có tài khoản thì báo mã số) tại Công ty cho thuê xe đạp, khách hàng sẽ được cấp 1 thẻ giống thẻ tín dụng, cũng có số PIN. Dùng thẻ này cắm vào ổ ở trạm thuê xe sẽ được cấp mã số để ra mở khoá lấy xe. Khi trả xe thì làm theo quy trình ngược với lúc lấy xe.
35
Khi trả xe thì làm theo quy trình ngược với lúc lấy xe. Thời gian sử dụng xe quy ra cước (50 cent/giờ) được trừ vào tài khoản đặt cược của thẻ hoặc tài khoản ngân hàng. Việc lấy và trả xe có thể thực hiện tại bất cứ trạm nào, không nhất thiết phải cùng một nơi. Trên các trục đường chính đều có làn dành riêng cho xe đạp, đoạn đường nào hẹp hoặc đông xe có thể chạy trên vỉa hè (nhưng phải chú ý nhường đường cho người đi bộ). Vỉa hè thì cứ cách hơn chục mét lại có chỗ bạt dốc để xe đạp (và xe lăn của người già/tàn tật) lên xuống. Trong khuôn khổ luật giao thông, xe đạp được đối xử bình đẳng như mọi phương tiện khác, không như ở ta xe nhỏ phải nhường xe to. Nhưng khi xảy ra va chạm xe to phải đền cho xe nhỏ. Ở đây mình cứ đi đúng đường thì không sợ gì cả. Nhưng trên thực tế xe đạp luôn được ưu tiên, khi nào muốn vượt thì phải ra hiệu xin đường và phải quan sát, nếu thấy vị tài xế phương tiện kia nhìn thấy và ra hiệu cho đi thì hãy đi, không thì...tự trách mình thôi.
Vì tất cả những điều kể trên, trong lá thư này mình muốn khuyên các bạn sinh viên Việt Nam hãy tự trang bị cho mình một chiếc xe đạp để di chuyển. Từ nhà tới trường, vào những ngày mưa gió bạn có thể đi bằng xe bus. Vé tháng xe bus dành cho sinh viên cũng rất rẻ và tính theo số lần lên xuống xe nên bạn cũng nên luôn có sẵn một chiếc. Những ngày đẹp trời sau giờ học bạn muốn đi lượn phố thì xe đạp sẽ là trợ thủ đắc lực cho bạn. Mà rất kinh tế nhé, nếu bạn lên mạng với số tiền không quá 100 Euro bạn có thể tìm được 1 chiếc xe cũ nhưng tương đối tốt cùng với một chiếc khóa xe. Làm được điều này bạn cũng đã góp phần thiết thực vào cuộc chiến toàn cầu chống biến đổi khí hậu rồi đấy. Chúc các bạn thành công. Chào thân ái.
36
Lá thư gửi Ireland
Nguyễn Thị Lan Anh (Hà Nội)
Hà Nội, ngày 28 tháng 9 năm 2012 Các bạn Ireland thân mến, Tớ viết bức thư này để bày tỏ niềm vui và sự thán phục của mình về đất nước xinh đẹp của các bạn. Theo những gì tớ biết, Ireland là một quốc gia nằm tại phía Tây Bắc châu Âu, chiếm 5/6 phía Nam của đảo Ireland phía bắc giáp với Bắc Ireland, phía Tây và phía Nam giáp với Đại Tây Dương và giáp với biển Ireland về phía Đông. Địa hình đất nước tương đối bằng phẳng theo hình lòng chảo với nhiều sông, hồ lớn và những dãy núi cao. Không chỉ vậy, những vùng đồng quê xanh tươi tuyệt đẹp - kết quả của những lớp đá vôi bên dưới những trận mưa thường xuyên và những màn sương mù đã mang lại cho Ireland tên gọi “hòn đảo ngọc lục bảo”. Không chỉ là một đất nước xinh đẹp, Ireland còn là một vùng đất giàu truyền thống lịch sử và văn hóa ở châu Âu. Trải qua một thời gian dài đấu tranh, từ vị trí là một trong những quốc gia nghèo nhất châu Âu, Ireland hiện nay đã trở thành một quốc gia phát triển. Tớ thực sự khâm phục sự cố gắng vươn lên của đất nước cũng như của người dân Ireland. Dù mới chỉ được xem trên ti vi, nhưng tớ thực sự muốn một lần được đặt chân lên đất nước của các bạn, được ghé xem những phong cảnh nổi tiếng gắn liền với lịch sử lâu đời nơi đây như lâu đài Trim Castle ở County Meath hay được thưởng thức những món ăn truyền thống nơi đây. Mình muốn được những con người Ireland dễ mến ôm lấy mình như một thành viên trong gia đình, mình muốn được ăn một bữa ăn truyền thống của đất nước thân yêu đó như bánh khoai nướng, bò ngũ vị và bắp cải hay dubin lawyer một món ăn đặc sản của vùng đất thân yêu Ireland và đặc biệt là một cốc bia Guinness - một thương hiệu bia của Ireland nổi tiếng trên toàn thế giới.
37
Nhắc đến Ireland, không ai không thể nhắc đến những nhà văn, họa sĩ kiệt xuất của nhân lọai như James Joyce, Brendan Behan, William Leech… và cả những nhóm nhạc như Westlife và Boyzone, những chàng trai Ireland này đã làm say đắm biết bao nhiêu con tim trên toàn thế giới. Còn người dân Ireland thì vô cùng thân thiện và đáng yêu. Cứ nhìn cách họ đến cổ vũ cho đội nhà trong vòng loại Euro thì sẽ rõ. Những chàng trai áo xanh đã thua, nhưng những người thân của đại gia đình Ireland đã không khóc, họ cũng không tuyệt vọng, trên gương mặt họ luôn hiện diện niềm vui, niềm hy vọng, tiếng cười và sự thân thiện tới bất ngờ, cái cách của họ khiến mình cảm thấy như họ đang hòa tấu một bài nhạc hay, nó dường như đang quấn lấy mình qua màn hình và hòa nhịp với bài ca đó. Nếu nói về những trận cầu thì ta có thể nói là họ đã thua, nhưng họ thua không có nghĩa là họ ra về với tâm lý của những kẻ thua trận hay của những holigân quá khích, thay vào đó họ ra về với tâm lý của những người chiến thắng. Mình thấy cách cổ động của họ giống như những lời giới thiệu tuyệt vời về con người và đất nước Ireland với các bạn bè trên thế giới. nó vượt qua mọi bộ phim, mọi khúc nhạc, mọi tờ quảng cáo. Ôi thật đáng yêu và thân thương biết bao khi nhìn thấy những con người đó quàng vai, trao cho nhau những cái ôm, nụ hôn đầy thân thiện với những con người xa lạ ở ngày hội bóng đá. Yêu mến sao đất nước xa lạ này, chỉ từ những dòng thông tin ngắn ngủi đã đủ để khiến ta muốn được tận mắt nhìn và thăm thú nơi đây - nơi có những người bạn Ireland dễ thương đang mở Thân mến rộng tay chờ đón. Chính vì thế, hãy đợi tớ nhé, Ireland, một , Nguyễn Thị Lan Anh ngày nào đó, gần thôi, tớ sẽ đến với cậu - chốn thần tiên , đẹp đẽ diệu kì.
38
BỨC THƯ GỬI NHỮNG NGƯỜI BẠN IRELAND
Ireland
Nguyễn Thanh Thủy (Hà Nội) Chào những người bạn mà tôi chưa từng gặp mặt, tôi là một cô gái nhỏ bé đến từ đất nước Việt Nam xinh đẹp với những con người hồn hậu, mến khách. Có lẽ bức thư này là cơ hội tuyệt vời để tôi có thể bày tỏ tình yêu của mình tới con người và đất nước Ireland – một quốc đảo nằm ở phía tây bắc Châu Âu, phía tây đảo Anh – đích đến trong giấc mơ du học của tôi cũng như bao bạn trẻ khác. Tôi biết đến đất nước các bạn nhiều nhất qua lời kể của bố tôi – ông đã có hơn chục năm sinh sống, làm việc ở nước ngoài mà Ireland là nơi ông ở lại lâu nhất. Không chỉ thích thú bởi vẻ đẹp của hòn đảo ngọc lục Ireland với vùng đồng quê xanh tươi tuyệt đẹp, con sông Shanno huyền bí chạy qua các hồ Louch Ree, Lough Derg hay “con đường của người khổng lồ” ở bờ biển Antrim Bắc Ireland, tôi còn bị mê hoặc bởi sự tấp nập của thành phố Dulbin xen lẫn nét cổ kính huyền bí của những lâu đài đậm chất phương Tây. Nhưng cái mà tôi nhớ nhất là tấm hình bố tôi ngập tràn trong sắc màu xanh lá cây với hơn 500.000 người diễu hành trên đường phố vào ngày St Patrick. Chính sự tò mò đó đã thôi thúc tôi tìm hiểu về những nét văn hóa đặc sắc của Ireland. Bạn biết không? Tôi đã từng đọc và nghe kể về lịch sử của người Ireland từ những câu chuyện lãng mạn của các chiến binh Celic – cốt lõi văn hóa của người Ireland. Nổi tiếng nhất là câu chuyện xung quanh những đứa con của Lir đã bị bà mẹ kế biến thành thiên nga và một trong những người anh hùng của Celtic, Finn McCool, đã rất khôn ngoan chiến thắng những gã khổng lồ. Lịch sử là bắt nguồn của những lễ hội đặc sắc tại Ireland đặc biệt là tết cổ truyền
39
Mùa hè kết thúc vào ngày 31/10 và đây cũng là thời điểm đón năm mới của người Ireland. Nó còn được gọi với những tên gọi khác như Halloween hay Samhain. Người Ireland cho rằng linh hồn của những người chết trong năm trước sẽ tìm đến một thể xác khác để bắt đầu cuộc sống mới.Tuy nhiên, người sống không muốn linh hồn người chết nhập vào mình và người ta dập tắt lửa trong nhà để làm cho nhà cửa lạnh lẽo, vắng vẻ. Sau đó, họ hoá trang thành ma cà rồng và đi vòng quanh nhà hàng xóm để hăm doạ, xua đuổi những hồn ma tìm thể xác. Với những cô gái trẻ Ireland, ngày Tết cũng là thời điểm họ ngắt chồi non mang về giường nằm và cầu nguyện cho tình yêu. Món ăn truyền thống vào ngày này là Colcannon (một hỗn hợp của bắp cải và khoai tây nghiền). Ngoài những lễ hội thì âm nhạc và những điệu nhảy là những điều không thể thiếu. Có người từng nói rằng đã đặt chân tới Ireland, chỉ cần một lần tới quán rượu ở Dulbin thưởng thức những ly rượu nồng cháy hòa quyện cùng thứ âm nhạc rạo rực lòng người cùng cùng những điệu nhảy mê hồn của các bạn thì sẽ không thể rời xa nơi này được nữa. Phải chăng là tiếng thiếc, tiếng sáo, tiếng trống Bodhran – một loại trống thủ công thường dùng trong âm nhạc của người Ireland hay tiếng trống Lambeg tạo nên điều kì bí đó? Bố tôi đã từng tới quán rượu truyền thống của Dulbin – là trung tâm của đời sống văn hóa, xã hội và âm nhạc ở Ireland. Không chỉ là nơi để có một thức uống, trong một quán rượu Ireland, bạn có thể suy tư về ý nghĩa của cuộc sống, nghe đọc thơ, khẽ rung nhịp chân của bạn theo một phiên nhạc truyền thống, thưởng thức món ăn ngon hoặc chỉ muốn chút yên tĩnh ở phía trước một ngọn lửa tanh tách của cái lò sưởi và nếu muốn nói chuyện với dân bản xứ có thể ngồi ở quầy rượu. Bức tượng Oscar Wilde, bức tượng ở Merrion Square, Dublin là một trong những biểu tượng của con người Ireland – luôn nở nụ cười, hài hước với hai lông mày đầy trêu chọc là một phần của cuộc sống hàng ngày ở Ireland. Do đó, không có gì kì lạ khi một thế hệ mới của các diễn viên hài Ireland đang giành được danh tiếng quốc tế như những cái tên như Dylan Moran, Ed Byrne, Ardal O'Hanlon, Dara O'Briain, Tommy Tiernan và Kevin Gildea. Một cuộc sống đầy tiếng nhạc, vui nhộn, đậm tiếng cười, vì vậy đây còn là một trong những quốc gia có điều kiện sống tốt nhất thế giới, xếp thứ 5 toàn cầu về chỉ số phát triển con người. Ngoài chất lượng giáo dục tuyệt vời, một nước xinh đẹp với bề dày văn hóa hàng nghìn năm là nguyên do tôi muốn tới đây thực hiện ước mơ du học của mình. Tôi tin chắc bất kì du khách hay du học sinh đều khó có thể cưỡng lại sức hút của một đất nước như Ireland của các bạn.Đây là những suy nghĩ , tình yêu của tôi dành cho nền văn hóa của nước bạn, tôi hy vọng vào một ngày không xa, tôi sẽ đi tiếp bước chân bố tôi trên đất nước bạn để viêt tiếp những câu chuyện về con người Ireland. Để có thể nói với các bạn của tôi rằng “ Việt Nam chúng tôi yêu các bạn nhiều lắm !“. Hẹn gặp lại, Ireland thương yêu!
Thân chào , Người bạn từ đất nước xa xôi
40
BỨC THƯ GỬI TỚI
Ireland
Đỗ Hồng Vân (Hà Nội)
Ireland ơi ……… Quê hương của Westlife ơi ……….. Cho tôi được gọi Ireland như vậy nhé ! Tuổi thơ tôi đã gắn liền với những ca khúc của Westlife , giai điệu và giọng hát nhẹ nhàng của Westlife trong ca khúc “Season in the sun”. Ngày đó, tôi đâu có biết gì về tiếng Anh, làm sao hiểu được ý nghĩa của những bài hát đó. Chỉ biết 1 điều rằng, những ca khúc của Westlife đã đi vào trong tâm trí và tâm hồn tôi 1 cách rất tự nhiên, cho dù tôi chẳng hiểu gì. Mỗi khi anh tôi mở những ca khúc của Westlife, tôi lại thích nghe cùng anh, và rồi, nó trở thành 1 thói quen mà cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thể bỏ được, và tôi cũng không muốn từ bỏ. “Westlife ơi, những ca khúc của các anh đã gắn liền với cuộc sống của em mất rồi.” Tôi lớn lên với những bài hát của Westlife như thế đấy. Khi tôi biết nhiều tiếng Anh hơn, tôi lại càng yêu những ca khúc của Westlife, vì những ca từ của các ca khúc đó thật hay và ý nghĩa, kết hợp với giọng hát của các anh. Ôi sao mà nó hay vậy! Vài năm trước, khi Internet bắt đầu phổ biến rộng rãi ở Việt Nam, tôi lên mạng và tìm kiếm nhiều thông tin hơn về Westllife. Và rồi Ireland ơi, tôi biết đến Ireland như vậy đấy - 1 quốc đảo xinh đẹp nằm giữa lòng châu Âu, mang những nét thanh bình, yên ả và có nét gì đó cổ kính. Ireland đẹp quá, quê hương của Westlife đẹp quá ! Đẹp như chính những ca từ, giai điệu và giọng hát của Westlife vậy! Tôi đã yêu Ireland mất rồi, chỉ mới yêu thích Ireland qua những hình ảnh tôi nhìn thấy trên mạng … như những ngày trước kia, tôi yêu Westlife, yêu những bài hát và chất giọng của Westlife khi tôi nghe những bài hát của nhóm mà anh trai tôi đã mở. Ireland ơi, đợi tôi nhé! 1 ngày nào đó, không xa đâu, tôi sẽ đến với Ireland, lưu giữ những khoảnh khắc tôi được sống cùng Ireland, để mà sau này tôi có thể tự hào kể với những đứa con của tôi rằng : “Mẹ đã đến Ireland, đến quê hương của Westlife - ban nhạc mẹ yêu thích đó !” Và rồi, tôi sẽ cho các con tôi nghe những ca khúc của Westlife , tuổi thơ của các con tôi cũng sẽ gắn liền với những ca khúc của Westlife như tuổi thơ của tôi đã từng . Và rồi, chúng cũng sẽ yêu Westlife, yêu đất nước Ireland như mẹ của chúng vậy. Tôi chắc chắn đó, Ireland à ! Đợi tôi nhé , Ireland ơi ….
41
Thư gửi anh Đỗ Hồng Vân (Hà Nội)
Anh à ! Em đã từng nói với anh rằng : “Nếu có 1 điều ước, em sẽ ước mình cao thêm được 10cm nữa… để em có thể trở thành 1 tiếp viên hàng không như anh, có thể thực hiện được giấc mơ du lịch vòng quanh thế giới của mình”. Và anh có còn nhớ không? “2 quốc gia đầu tiên em muốn đặt chân đến là Ireland và Nga, vì Ireland là quê hương của Westlife – ban nhạc yêu thích của 2 anh em mình và Nga là nơi bố đã từng sống và làm việc”. Ngày đó, em mới có 17, 18 tuổi thôi mà. Nhưng giờ, em đã 23 tuổi rồi, và em đang tận hưởng nốt quãng đời còn lại của thời sinh viên. Còn anh, đã không còn trẻ nữa. Nhưng có 1 sở thích và cũng là 1 thói quen mà 2 anh em mình từ bao nhiêu năm nay rồi vẫn chưa bỏ, và chắc hẳn cũng sẽ không bao giờ bỏ quên thói quen đó cho dù có bận rộn đến đâu. Hơn mười năm trước, anh là người gieo vào trong lòng em sở thích nghe nhạc quốc tế, đặc biệt là những ca khúc của nhóm Westlife. Cho dù khi đó, em vẫn chưa hiểu hết những ca khúc đó, nhưng không hiểu sao em lại thích nghe cùng anh. Và rồi khi không có anh, em cũng mở những đĩa nhạc của Westlife ra nghe một mình. Anh đi làm, và 2 anh em mình không còn được gặp nhau, trò chuyện và nghe nhạc cùng nhau nữa. Nhưng cả 2 anh em mình vẫn duy trì thói quen nghe những ca khúc của Westlife, anh nhỉ? Vài năm trước, khi Internet bắt đầu phổ biến hơn. Em đã tìm hiểu thêm 1 số thông tin của ban nhạc mình yêu thích trên mạng… Khi tìm kiếm những hình ảnh về đất nước Ireland , em không hiểu tại sao em lại cảm thấy có cảm tình và yêu thích đất nước thanh bình và có nét cổ kính này. Hay có lẽ đó là do Ireland là quê hương của ban nhạc Westlife anh nhỉ? Anh đã đặt chân đến rất nhiều quốc gia, và đương nhiên có cả Ireland, cả Nga. Còn em, em vẫn chưa được đến bất kì quốc gia nào khác, em mới chỉ được đi du lịch các vùng miền khác nhau trên lãnh thổ Việt Nam mình. Và gần đây, em mới lập cho mình 1 kế hoạch vào năm sau khi em tốt nghiệp anh à. Em vẫn chưa nói cho anh nghe đâu, vì đã mấy tháng nay rồi anh em mình đâu có thời gian ngồi bên nhau chuyện trò nữa. Khi anh đi làm về, khi anh được nghỉ thì em lại đi học, lại đi chơi với bạn em. Và mình chẳng gặp nhau. Nhưng anh biết là em luôn nhớ đến anh và cầu cho anh được mạnh khỏe và bình an trên mọi chuyến bay mà. Anh à, một ngày nào đó, 2 anh em mình sẽ cùng đi du lịch đến đất nước Ireland anh nhé ! Đi du lịch thật sự, chứ không phải đi đến đó vì công việc đâu anh. Đi du lịch để tìm hiểu về con người, thiên nhiên, phong tục, và những nét văn hóa đặc trưng của quốc đảo Ireland xinh đẹp anh nhé! Và rồi cả 2 anh em mình sẽ có những bức hình kỉ niệm trên quê hương của ban nhạc mà chúng mình yêu thích anh nhỉ ? Như thế chẳng phải rất tuyệt sao anh ? Tái bút: Khi viết những dòng này đây, em đang nghe ca khúc “Season in the sun” của Westlife này anh !... Anh nhớ giữ gìn sức khỏe và chăm lo cho bản thân mình, đừng làm việc quá nhiều anh nhé ! Em vẫn đang và luôn chờ đợi 1 ngày gần đây thôi, cả em và anh sẽ cùng đi du lịch với nhau. Nhớ đấy anh nhé !
42
Hẹn gặp ở Dublin, Ireland
Đào Thị Thùy Linh (Ninh Bình) Thư gửi em gái. Nhóc à!
Vậy là anh đã đến đất nước của “cỏ 3 lá” và “hạc cầm” được một thời gian rồi. Thời gian sống ở đây chưa đủ dài mà cũng không hẳn là ngắn ngủi để anh tìm hiểu và khám phá thêm được rất nhiều điều mới lạ của hòn đảo “ngọc lục bảo” này. Anh thấy vui mừng, hồ hởi khi được sống và học tập ở một quốc gia tươi trẻ, có cuộc sống thanh bình, được chiêm ngưỡng và khám phá những cảnh đẹp huyền bí, thưởng thức những món ngon truyền thống, những nét văn hóa đặc trưng của Ireland và được hòa mình vào những giai điệu sống động, cùng với sự chào đón nhiệt tình của những người dân nơi đây. Khi đặt chân đến Dublin, anh bị cuốn hút bởi nét văn hóa rất độc đáo và đặc sắc của thành phố có chất lượng cuộc sống được đánh giá cao và bề dày lịch sử đáng ngưỡng mộ này. Anh ghé vào một quán bar, thưởng thức cốc bia nổi tiếng Guinness của người Ireland, cùng lắc lư theo bản nhạc mà các nhạc công đang chơi. Người dân Ireland thân thiện lắm, bất kể người khách đó là ai, đến từ quốc gia nào trên thế giới, đều được họ chào đón và giúp đỡ rất nhiệt tình, khiến anh có cảm giác như đang ở giữa quê hương mình vậy. Lang thang dọc bờ sông Liffey – một điểm nhấn của thành phố Dublin, anh gần như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp hiện đại nhưng cũng rất thơ mộng của nơi này. Rất nhiều biểu tượng của thành phố Dublin được hiện hữu ở đây như: tòa nhà tân cổ điển uy nghi từ thế kỷ 18 Custom House, cây cầu đi bộ cổ Hapenny, nhà máy bia St. Jamess Gate (Guinness)… Những nghệ sĩ đường phố ở đây lạ lắm em ạ, họ chơi nhạc một cách say sưa, như đắm mình vào âm nhạc mà không hề quan tâm đến những điều đang xảy ra xung quanh mình, những làn điệu dân gian Celtic vang lên, như muốn níu chân du khách và người đi đường. Anh nhớ khi còn ở Việt Nam, 2 anh em mình đã lùng cả tuần trời ở khắp các khu phố của Hà Nội để tìm kiếm cho bằng được anbum của ban nhạc Celtic Woman, hay ngồi cả buổi tối để nghe Nữ hoàng của dòng nhạc Celtic – Enya hát. Giờ đây, anh ước rằng mình sẽ gặp được chú quỷ Leprechaun hay tìm được chiếc ghế ước của người khổng lồ để mang em đến Ireland, để cùng anh lắng nghe và tận hưởng những làn điệu du dương này.
43
Tiếp tục dạo chơi quanh bờ sông Liffey, anh chợt lặng người khi bắt gặp khung cảnh bi thương: một đài tưởng niệm nạn đói với các tác phẩm điêu khắc có kích thước bằng người thật, hình những người đàn ông và phụ nữ đói khát, thậm chí có cả tượng một con chó trơ xương, đang tìm đường đến cảng Dublin để rời khỏi bờ biển Ireland trong nạn đói những năm 1840. Chính nạn đói này đã vĩnh viễn thay đổi dân số của quốc đảo nhỏ bé, nơi có khoảng gần 2 triệu người đã chết. Nhìn những hình ảnh này, anh lại chợt nghĩ lại nạn đói năm 1945 của nhân dân Việt Nam mình. Có lẽ đây cũng là 1 trong nhiều nét tương đồng giữa 2 quốc gia, từ hành trình giành lại độc lập, đến quá trình phát triển, xây dựng đất nước và hợp tác phát triển sau này của Việt Nam và Ireland. Anh biết rằng, em không thích dùng café, nhưng khi được thưởng thức 1 ngụm nhỏ, hay chỉ ngắm nhìn ly café Ireland thôi, em sẽ thay đổi luôn sở thích của mình đấy. Ly café của Ireland có ba phần rõ rệt. Phần nâu đậm dưới đáy cốc chính là rượu whiskey có pha một chút đường. Ngay ở phía trên là phần café espresso nâu nhạt hơn một chút và trên cùng, chính là phần kem - sữa tươi, có kem cho ngậy và thêm sữa tươi cho bớt ngấy. Xuyên qua lớp kem tươi lạnh lẽo, café không còn nóng tới bỏng miệng, từ từ chảy xuống họng khiến không lâu sau thì cảm giác ấm áp từ trong bụng đã tỏa khắp cơ thể và đó chính là tác dụng của rượu. Hương vị café Ireland thật đậm đà, nồng ấm mang hương vị rất riêng nó giúp tinh thần sảng khoái hơn. Mỗi khi buồn hay nhớ nhà anh lại tìm đến 1 quán bar để thưởng thức hương vị độc đáo này.
44
Còn gì để kể về Ireland nghe nữa nhỉ? Thành phố văn chương – Dublin, những thư viện nổi tiếng, những trường đại học luôn xếp hạng cao trên thế giới, một nền giáo dục được coi là gien di truyền của quốc gia mình. Nơi đây cũng là xứ sở của những ban nhạc mà em luôn yêu thích và thường nghêu ngao những bài hát tuyệt hay của họ: U2, Boyzone, Wesslife… Quá nhiều thứ mà em muốn biết phải không? Còn rất rất nhiều cảnh đẹp và điều thú vị nữa của Ireland mà anh chưa thể kể hết cho em, nhưng sẽ có một ngày, anh đưa em đến đất nước hiền hòa này, dẫn em thăm quan các lâu đài cổ, dạo quanh công viên “phượng hoàng” Phoenix, khám phá tàng thư cổ vô giá Kells của người Ireland, cùng em tìm hiểu những bí ẩn của khu lăng mộ Newgrange, hay hòa mình vào dòng người để tham gia ngày lễ thánh Patrick rồi thưởng thức những món ăn đặc trưng dành riêng cho ngày quốc lễ này của người Ireland. Cùng ngắm biểu tượng kỳ vĩ – Moher của Ireland, và lang thang trong đường cây sồi ma quái, thả hồn trên những cánh đồng cỏ bạt ngàn, lang thang ngắm những đàn cừu gặm cỏ… Để có thể nói hết về Ireland, anh không biết nên bắt đầu từ đâu và kết thúc thế nào? Vì có rất nhiều điều bí mật mà anh chưa thể có cơ hội tìm hiểu. Anh biết rằng, một ngày không xa, em gái của anh cũng sẽ đặt chân tới xứ sở này, cùng anh khám phá thêm những điều mới lạ. Khi đó anh sẽ tặng em cỏ 3 lá – bùa hộ mệnh của người Ireland, nó sẽ đem lại may mắn cho em trong suốt cuộc đời. Hẹn gặp em ở Dublin, Ireland.
45
Ireland ơi!
Ai là gã khổng lồ? Hồ Thị Hồng Tâm
Con yêu! Rồi một ngày nào đó con sẽ hỏi mẹ rằng trong những xứ sở mẹ đã đưa con đi liệu có nơi nào là thực? Khi đó mẹ sẽ hỏi trí tưởng tượng trong con và tình yêu nơi mẹ để một lần nữa mẹ con mình nhận lại cảm giác mơn man nơi bàn chân trên thảm đồng cỏ xanh mướt ấy. Nào, đôi chân con đang cuống lên kia kìa! Chúng quýnh quáng trước từng ngọn cỏ xanh như thể cậu bé lần đầu gặp một gương mặt xinh xắn. Rồi bỗng chốc nó vụt chạy mãi về phía trước mà chẳng cần biết ở đó có gì đang đợi. Vậy con hãy cùng đôi chân ấy chạy thật xa nhé! Chạy đến khi nào đôi chân con mỏi nhừ và đường chân trời tít tắp dừng trước mắt. Khi ấy dù có ngó nghiêng ngó dọc, nhìn trước nhìn sau hay quay phải quay trái con cũng chỉ thấy một màu xanh ngắt quấn quýt lấy con mãi thôi. Điều đó thật dễ hiểu khi con đang đứng trên “xứ sở ngọc bích” Ireland. Bây giờ con hãy nhìn phía xa kia nhé! Những cánh đồng được ngăn bằng hàng rào đá vẽ nên mênh mông hình khối kỳ thù trông hệt như tấm thảm carô được trải sẵn cho bữa picnic của gia đình người khổng lồ phải không? Nhưng hãy gác thắc mắc về người khổng lồ ở đây vì chúng ta sẽ ghé qua làng gặp những người bạn và làm quen với chú ngựa lùn, giống ngựa đặc trưng của xứ này. Cậu ta sẽ là bạn dẫn đường tuyệt vời. Hoàng hôn tràn xuống nhuộm vàng uôm cả dòng Liffey. Thi thoảng từng đàn chim nước di cư vệt ngang mảng trời màu đơn sắc, làm lộ chiếc cối xay bằng đá Shackleton, khuấy động thứ âm thanh bình yên đến lạ lùng. Đây cũng là lúc những ngôi nhà lợp đơn sơ hắt ánh đèn ấm áp qua những ô cửa sổ như sẵn lòng tiếp đón bất kỳ ai
46
Con đã ngửi được mùi cà phê rang sực nức xông vào cả tận mũi, miệng và cả khối óc chưa? Chắc chắn ở đó cũng có cả bữa ăn đầm ấm với bánh khoai nướng, xúc xích và khoai tây nghiền, món hầm thịt cừu non trộn với thịt bò dậy mùi bia đắng, và biết đâu đấy lại có cả món hải sản Dublin lawyer hay bò ngũ vị và rau cải? Đây chính là cách mà người Ireland sưởi ấm những vị khách như chúng ta đấy, con yêu à.
Chà, mẹ đang thấy nóng bừng lên. Chẳng những vì cốc cà phê nóng hổi vẫn còn dậy khói mà còn bởi cái ôm hôn và những nụ cười quá đỗi trìu mến của những người bạn nơi đây. Con không thấy đó thôi, đôi má con vẫn còn ửng hồng nụ hôn thân ái khi những câu truyện thần thoại Celtic đã đến hồi kết và những giai điệu của người Irish đã theo tiếng đàn Harp, đàn violon, kèn túi Uilleann về với vách đá Moher, nơi cao nhất Ireland để réo gọi cùng sóng biển. Mẹ chắc khi con thấy được tầng tầng lớp lớp kiến tạo của vách đá sừng sững này lại hỏi về sự tồn tại của những người khổng lồ ở xứ sở cỏ ba lá này. Nhưng đó vẫn còn là điều bí ẩn khi con nhìn vào ánh đèn của ngọn hải đăng mũi Đại bàng và trôi theo những giấc mơ. Nắng sớm ở Ireland nhẹ dịu hơn hớt, hất mái tóc vờn đùa trên cánh hoa đồng nội. Nếu có điều gì đó khiến người ta sững sờ dưới ánh bình minh trong trẻo nên thơ thì đó chỉ có thể là mộ đá Poulnabrone và “đồi phù thủy” ở Loughcrew. Phải chăng cũng chính sự thiêng liêng này đã giục những chú ngựa dẫn đường cho mẹ con ta đến với lâu đài Blarney huyền hoặc nằm gần phố Cork. Ngựa truyền rằng con sẽ phải lên đến tảng đá Blarney ở lâu đài này và hôn ngược lên nó nếu muốn nên người hùng biện đại tài.
47
Đợi đã, con có nhìn thấy gì nữa không? Chúng ta đang bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc. Nhưng dường như chúng đang tan dần. Rất nhiều cánh tay to lớn đan xen vào nhau hết lớp này đến lớp khác đang vẫy chúng ta, lúc ôm chặt, khi lại tung hứng. Thật lạ lùng! Vậy là chúng ta đã đến đoạn đường Hedges Dark với hai hàng sồi già vươn những cành cong tự nhiên đầy hoang sơ, huyền bí. Chính chúng đã đặt chúng ta trên những cột đá basalt từ Giant” s Causeway để đến vùng đất mới. Đến đây có lẽ con đã hiểu ra điều gì đó phải không? Vậy đấy, những gã khổng lồ của thần thoại và truyền thuyết đã tạo nên một Ireland huy hoàng, lãng mạn đầy chất sử thi. Và cũng những gã khổng lồ ấy đã nâng Ireland vươn cao trong dòng chảy châu Âu. Ngày nay, khi thả bước nhiều hơn trên các con phố con sẽ thấy sự đổi thay đáng ngưỡng mộ nơi đây với sức vươn mạnh mẽ mà bình ổn trong lòng quá khứ chưa lúc nào lu mờ. Những giấc mơ bao giờ cũng là hình ảnh chắp nối không thứ tự, không logic cũng như con đường Ireland mẹ cố vẽ ra cho con trong trí tượng tượng vậy. Nhưng nếu con tin rằng xứ sở này hoàn toàn có thực thì con hãy can đảm ao ước. Bởi mẹ tin rằng Ireland là nơi đáng sống cho những hoài bão của tuổi trẻ mà vẫn không làm mất đi tâm hồn thi vị, yêu cuộc sống và yêu con người. Có như thế khi trở thành người khổng lồ từ Blarney thì con của mẹ vẫn đáng yêu và hiền lành trong vòng tay tình mẹ. Ireland đợi con để nói “céad mile fáilte” con yêu ạ! Mẹ tin điều này như chính niềm tin mà người dân Ireland sẵn sàng trao cho bất kỳ ai.
48
Letters to Ireland Sáng kiến của Hội Cựu du học sinh Việt Nam - Ireland nhân kỷ niệm 20 năm thiết lập quan hệ Việt Nam - Ireland
Contributors: Du học sinh, cựu du học sinh Việt Nam tại Ireland & những người bạn Editor: Dung Keil Designer: Celtica Harmony