thì sao?

Page 1

thì sao? tiểu thuyết

đinh long



lời mở đầu tôi muốn viết một cuốn sách. một cuốn truyện tranh. một tiểu thuyết phi tiểu thuyết. một bi kịch đầy hành động. một ấn phẩm lá cải đầy tính nhân văn. một cuốn sách mà có lẽ là cuốn sách ngầu nhất bạn từng đọc. tôi xin cảm ơn: Bố mẹ, Bà nội, Bác Hồ, Đảng và Nhà nước nước CHXHCN Việt Nam, UBND, HĐND, Thành Ủy TP. Hồ Chí Minh, Cha, Con và Thánh thần, Trời, Phật Tổ Như Lai, Ông nội, Bà ngoại, Ông ngoại, Takeuchi Naoko, J. K. Rowling, A-Lịch-Sơn Đắc-Lộ, Lê Văn Duyệt, Nguyễn Hữu Cảnh, Thành phố Paris, Nã-Phá-Luân III, Người dân Sài Gòn, Nguyễn Ngọc Sơn - người đã cho tôi ý tưởng mở truyện, Khoa Pham - người đã truyền cảm hứng văn học cho tôi, Lâm Nguyễn - người đã cho tôi ý tưởng kết truyện, Anita Bonita và Trong Nguyen, những người sửa bản in, Những người bạn đã cho phép chụp ảnh mà không biết mục đích để phục vụ nội dung gì, Và những người/vật khác gián tiếp làm nên cuốn sách này. Đinh Long 1


2


hakchamrongsumda

tên: hường tuổi: 21 nghề: thiết kế đồ họa quê: hanoi 2 mới vào saigon không đến nỗi là nhà quê lên tỉnh tại vì cũng người hanoi thật ra cũng quê tại vì hanoi 2 nhưng cũng học cao đẳng mỹ thuật thủ đô cũng quen lề thói thành thị được 3 năm mới ra trường làm việc được 3 tháng có thằng bạn cấp 3 rủ vào saigon chơi ngày xưa thân lắm bây giờ chỉ like qua like lại trên facebook thôi nó đang làm việc trong này định ở chơi 4 ngày cuối tuần thôi nhưng saigon vui quá vui thật thằng bạn xúi nộp đơn xin việc chỗ kia phong cách cũng chất lại là công ty nước ngoài thì cứ thử đâu chết ai không ngờ được nhận giờ về hanoi chán bỏ xừ vậy thôi nam tiến cho rồi 3


4


tên: lành tuổi: 21 nghề: nhà tạo mẫu tóc (thợ làm đầu) quê: vĩnh phúc

nói chứ tại pđ (gọi một cách không kỳ thị là đồng tính) (hoặc gay) ở nhà bị thầy u bắt cưới vợ viện cớ trốn vào saigon pđ saigon hót đáo để làm nó cũng ham đi tập gym pđ saigon đi đâu cũng thấy chúng nó cứ lồ lộ ra chạy xe mà cứ ôm nhau kẹp rép làm nó cũng ham có bồ nhưng nào giờ có biết yêu là gì đâu pđ hanoi núp tránh ở lùm bụi nào chẳng biết thằng pđ khác duy nhất nó biết là thằng lành nhưng thằng này mập lùn xấu xí giờ vào nam cũng ráng tập tành đỡ mập nhưng vẫn xấu thôi ráng mấy năm nữa dành tiền qua thái sửa 4 ngày ở saigon 2 đứa dắt nhau đi khắp các địa điểm bóng nhất tháp pđ hồ pđ phố pđ lần đầu tiên nó thấy nhiều pđ đến vậy pđ tây pđ tầu pđ cam bốt pđ phi líp pin pđ lục tỉnh nam kỳ pđ già pđ mén pđ trai pđ gái pđ lộ pđ kín pđ saigon

5


6


sống ở saigon chẳng bao giờ biết buồn tuần nào cũng có sự kiện ăn chơi không bar cũng cafe không lẩu dê cũng karaoke đi một vòng mới thấy dân hanoi trong này nhiều phết toàn con nhà giàu ăn mặc sành điệu nói chuyện trí thức tác phong nghệ sĩ hipster saigon đứa nào cũng mê tít thò lò vậy chứ “sống chất” lại là tiêu chuẩn ngoài kia sống mà không chất là mang nhục với tổ tông thế mà tụi hanoi lại đổ vào trong này để sống càng chất hơn dân hanoi trong này chẳng thích yêu nhau làm bạn thì ok lắm chứ làm tình thì phải làm với trai gái saigon trai gái saigon dễ dãi thực dụng thẳng tính muốn quất thì cứ nói quất không quanh co thằng lành nói ở saigon không ai quê saigon ai quê saigon đều xuất ngoại hết nhưng saigon cũng phóng khoáng ở được năm ba năm cũng thành người saigon còn người hanoi mặc nhiên mãi là người hanoi đéo thằng hanoi nào ngu kêu mình người saigon tại hanoi đẳng cấp hơn ngặt nỗi nó hanoi 2 cũng có chút tự ti khi tự nhận mình hanoi

7


8


công việc mới cũng khá ô kê công ty quảng cáo đa quốc gia (vì có làm ăn chút ít ở lào và cam bốt) đội ngũ nhân viên năng động sáng tạo mấy ông bà sếp đi học nước ngoài về tư tưởng khá tiến bộ tác phong khá chuyên nghiệp gu thẩm mỹ khá hội nhập lương tuy không cao nhưng khá hơn ngoài hanoi tiền thuê nhà lại rẻ hơn ăn uống cũng rẻ saigon thiên đường ẩm thực món gì cũng có bắc trung nam tây tầu ta nhật hàn ấn ả rập mê hi cô nhậu nhẹt kiểu gì cũng có sống ở đây không bao giờ sợ đói trong công ty ai cũng ăn vận sành điệu đám bạn thằng lành đứa nào cũng phong cách hường quyết tâm dành dụm theo đuổi thời trang mặc dù không dư dả gì nhưng đã sống ở tp thì phải biết bon chen thật ra dân hanoi sành điệu hơn khổ nỗi nó hanoi 2 thành thử đẳng cấp còn kém hơn cả saigon mua sắm ở saigon cũng thiên đường nốt hàng cấp gì cũng có hàng thật hàng giả hàng nhái hàng xịn hàng thái hàng tàu hàng xuất khẩu hàng xách tay hàng ăn cắp saigon thiên đường vietnam

9


10


tên: tiền tuổi: 22 nghề: nhân viên ngân hàng quê: đồng nai

mới vào có 3 tuần đã có người để ý chả bù với ngoài kia bao năm trời ế xệ muốn cua trai cũng không biết ai pđ để cua thằng tiền đô cao 6 múi 4 mắt mông căng mặt thì hơi mụn xíu trán hơi dô mũi hơi to tai hơi vểnh răng hơi móm nói chung đeo khẩu trang vào thì nhìn được là bạn của lành gặp vài lần đi bar chung cũng dạng bóng kín tánh tình hiền lành nhưng trong phòng the thì cực dâm tối ngày đòi làm top mà hường chưa cho hường chỉ mới lên giường với đàn ông được 1 lần ngoài hanoi hồi đó mới 18 thằng kia là bạn cùng lớp cao đẳng nhưng trải nghiệm tình dục quá tệ hại nên cạch mặt nhau đến lúc ra trường luôn thằng đấy giờ đã có vợ và 2 con nói chung là không có nhiều kinh nghiệm thằng tiền cũng kiên nhẫn cũng chịu khó foreplay này nọ cuối cùng hường cũng chịu làm bot nhưng đau quá chịu không nổi nó quyết định chia tay 11


12


hường không buồn lại còn thấy nhẹ nhõm hơn nhưng sao tiền có vẻ đau khổ lồng lộn mới quen có 1 tháng thôi mà thật tình hường không thấy hấp dẫn hường muốn quen thằng nào ngon hơn chút thì hường thật ra cũng điển trai chỉ tội hơi gầy pđ saigon thì thích cơ bắp nên nó cũng ráng đi gym đều đặn để nâng cao sức khỏe và thêm phần tự tin đồng thời nâng cao chất lượng người yêu 3 tháng tập tành cũng lên được vài múi vào bar là bao nhiêu cái đầu phải ngoái nhìn nghĩ lại thấy mình bỏ thằng tiền chí lý mà đúng là có cơ bắp đào hoa hơn hẳn nhưng nhiều trai quá biết chọn ai thôi thì cứ ngồi một chỗ cứ để chúng nó đến xin facebook xong rồi mình lựa khổ nỗi mấy đứa đến bắt chuyện toàn gì đâu đa phần là xấu trai không thì nhà quê hoặc si đần hoặc chanh chua quá hường nhận ra không phải pđ nào cũng hoàn hảo như mình nhiều lúc nghĩ không biết có phải mình chảnh nhưng mà người ta đẹp người ta có quyền

13


14


mới đó đã hết 4 tháng hường chăm làm lễ phép năng động sáng tạo nên được sếp tăng lương giao cho nhiều trọng trách hơn nhưng nó lại được mời sang một công ty mới một kênh truyền hình giải trí cho giới trẻ sành điệu bậc nhất vietnam đó không chỉ là may mắn mà thực sự là một nỗ lực rất lớn của hường đây là một cơ hội khổng lồ đối với nó một cơ hội mở vào tương lai đầy hào quang tuổi còn đôi mươi nhưng nó thấy đầy hy vọng đầy sức sống đầy nhiệt huyết mặc dù con nhà quê nhưng nó chẳng thấy mình kém ai ở saigon này ở nhà u thường bảo đừng nhìn xuống những người thấp hơn mình mà hãy nhìn lên nhìn những người giỏi hơn những người thành đạt hơn và bắt chước họ cạnh tranh họ làm họ nể phục nó bắt đầu sưu tầm sách làm giầu sách danh nhân thành đạt sách dạy làm lãnh đạo sách tâm lý cho lối sống đương đại nó đón đọc các tạp chí phong cách thời thượng gq esquire vogue attitude men’s health báo thời trang báo mỹ thuật báo doanh nhân để học được tư duy và lối sống của những con người thành đạt sành điệu và xinh đẹp

15


16


hường được bạn bè giới thiệu khách hàng riêng để làm thêm việc ngoài công ty đây là cơ hội thể nghiệm tài năng bản thân khách hàng trẻ trung hợp gu có mối này lại được mối khác nó càng tự tin về khả năng của bản thân hơn và nhân tiện áp dụng các lý thuyết từ tủ sách làm giầu sưu tầm bấy lâu nay coi như một sự chuẩn bị cho công ty riêng của nó trong tương lai ngày hôm nay nó cảm nhận được sự sôi sục trong lòng không gì có thể cản nỗi nó tương lai trong tầm tay nó có thể vươn đến bất cứ ngọn núi nào nó muốn nó chắc chắn nó sẽ thành công trong mọi việc nó sẽ trở thành người thành đạt nhất vietnam nó sẽ sở hữu một sự nghiệp đồ sộ nó sẽ là một danh nhân đáng kính nể nó sẽ viết sách về sự thành đạt của mình nó sẽ dẫn dắt một thế hệ đàn em thành đạt nó sẽ thay đổi xã hội nó sẽ lãnh đạo đất nước nó sẽ được vinh danh bằng thật nhiều huân chương nó sẽ được nhớ đến muôn đời nó vạch sẵn ra tương lai cho mình đến 30 tuổi có công ty riêng đến 40 tuổi làm đại gia đến 50 tuổi thành tỉ phú đến 60 tuổi về hưu làm từ thiện chết đi sẽ được bao người thương tiếc sẽ đi vào lịch sử nghìn năm 17


18


hường dành dụm mua một chiếc iphone cho bằng bạn bằng bè bằng đồng nghiệp bằng sếp nó phát hiện ra một cái app pđ saigon hay dùng để tìm tình bạn tình yêu tình dục tình gì trên app này cũng có nó down về điền vào hết thông tin cá nhân một đoạn văn thật mỹ miều giới thiệu bản thân up vài hình tự sướng lên một pô chân dung một pô bán (khỏa) thân một pô thời trang toàn thân chưa được 24 tiếng đã có 24 tin nhắn hường choáng ngợp không biết chọn ai chưa bao giờ nó thấy đào hoa đến như vậy đa số các tin nhắn đều có mỗi hai ký tự hi không thì dài dòng hơn như chào anh/em/bạn hường vào xem profile của những chủ nhân tin nhắn nó phát hiện không ai viết gì dài hơn một câu trong phần giới thiệu bản thân lại còn có những sàng lọc như no pic no reply dị ứng ẻo lả không chơi u40 trở lên xin đọc kỹ profile trước khi nói hi hường thấy mình thật ngố không biết dùng những câu này để sàng lọc bớt những người không hấp dẫn 19


20


hường hẹn cafe vài người thật ra rất nhiều người nên phải sắp lịch hẹn dày đặc ra gặp mặt mới biết chẳng ai nhìn giống như trong hình chiều cao cân nặng đều sai hết tuổi tác cũng trật lất té ra hẹn hò online là thế này đây nhưng nó cũng kiên nhẫn cố gắng ngồi hết buổi hẹn nhiều người nói chuyện khá vô duyên nhiều người lại chẳng dám nói đa số thì chẳng để lại ấn tượng gì nhưng hường chẳng bận tâm vì không người này thì có người khác được vài tuần nó xóa cái app chỉ mất thời gian đàn ông trên đấy thật đáng tội nghiệp không ai kiểm soát được cuộc chơi như nó nhưng nó đếch cần nữa vì bây giờ nó đã được chứng nhận hotboy tức là có nhiều fan trên facebook mỗi post thu thập chừng 100 like cũng nhờ tấm hình bán khỏa thân đầu tiên trước giờ đâu dám khoe tấm ngực lép từ khi tập gym mông ngực nở ra 6 múi lồi lên một tấm hình tự sướng làm bao bạn bè pđ ngất ngây từ đó mỗi ngày có vài friend request danh sách bạn bè đột nhiên bị lệch nghiêng hẳn về giới tính nam

21


22


hotboy thật ra cũng là một nghề mỗi post đều được nhận tài trợ của các nhà quảng cáo sản phẩm chỉ cần đăng vài dòng như kem trị mụn khoratao thật hiệu quả là lãnh thù lao vài trăm nghìn để giữ được vị thế hotboy đâu phải dễ hường phải luôn có trách nhiệm đăng hình tự sướng thường xuyên phổ cập xì căng đan kết nối rộng rãi với các hotboy khác thường xuyên xuất hiện ở các tụ điểm ăn chơi cuối tuần nào cũng phải ăn diện se sua sáng trà sữa tối đi bar tụ nào cũng có mặt hường bấy giờ hường thấy tên mình nghe hơi nhà quê là rào cản nhiều bạn trẻ đến với mình nó bèn đổi tên tiếng nước ngoài hakchamrongsumda hình như tiếng thái nhưng nghe khá lọt tai vì pđ việt mê trai thái ham qua thái chơi thích xem phim thái khoái thời trang thái yêu con người thái y như rằng fan hâm mộ tăng đột biến giờ mỗi post của hường phải ít nhất 500 like cát xê tài trợ cũng lên tiền triệu hường bành trướng ra các mạng xã hội khác instagram twitter tumblr đâu đâu cũng có hường

23


24


tên: ương tuổi: 29 nghề: hiệu phó trường tiểu học quê: đà nẵng

nhưng friends trên facebook là một chuyện bạn bè ngoài đời lại là chuyện khác hường cũng gặp gỡ một số fan hâm mộ thật thú vị khi một số người lại biết lẫn nhau chẳng mấy chốc hường đã kết nối chặt chẽ với hàng trăm bạn bè pđ rất nhiều trong số đó cũng là hotboy mỗi tấm hình của hường và 1 hotboy khác có thể thu hút gấp đôi số like so với 1 tấm hình của một mình hường và lại thu hút thêm fan hâm mộ cho mình nhưng thân nhất vẫn là lành đi đâu cũng có 2 đứa với nhau nhưng lành biết thân biết phận không bao giờ xuất hiện trong hình của hường bấy giờ lành cũng đã có người yêu tên ương lớn hơn gần 10 tuổi nhưng tháo vát đảm đang thương lành hết lòng nên lành cũng bỏ bê tập tành lười biếng béo ú như xưa còn anh ương vừa gầy vừa cao thật xứng đôi vừa lứa hôm nào cũng sang thăm nhau đi đâu cũng kè kè bên cạnh được một thời gian lành dọn sang ở chung với anh thế là hường ít gặp được bạn mình hơn 25


26


làm hotboy đâu có nghĩa là không cô đơn nhiều lúc thấy người ta yêu nhau cũng thèm thì hường lâu lâu cũng có đi hẹn hò cũng đi xông hơi mát xa (pđ) cũng qua đêm nhưng đàn ông ăn cháo quẹt mỏ có ai kiên nhẫn làm quen yêu đương đâu mà nó cũng chẳng bận tâm làm hotboy độc thân được bao người chiều chuộng đi bar nào cũng có người khao uống rượu chẳng bao giờ phải trả tiền thế này mới là thiên đường chẳng tội gì đi kiếm người yêu hằng tháng đều có tiền gửi về quê cho thầy u để khỏi bị vặn hỏi sao chưa có vợ làm như đi cày ở saigon quần quật lắm không có thời gian yêu đương nhưng cũng không có thời gian yêu đương thật đi làm công ty từ sáng đến tối mịt có hôm phải ở lại đến khuya cuối tuần nhiều khi không được nghỉ lại còn nhận thêm việc thiết kế riêng cũng không quên trách nhiệm của hotboy đi ăn uống giao lưu mở rộng quan hệ với trai rồi hằng tuần phải gọi về cho thầy u nhiều lúc mất ngủ đuối hết mình mẩy nhưng vì giấc mộng làm giàu phải hy sinh tất cả rồi mai này nó sẽ được hưởng thụ sẽ được nghỉ ngơi sẽ được hạnh phúc 27


28


hôm trước đi chơi với đám bạn hotboy làm quen được một anh kia cao ráo cơ bắp đẹp trai tuấn tú lãng tử tao nhã nghe nói làm người mẫu và em xi tán gẫu cả buổi không hết chuyện được ảnh khen mình xinh đẹp được ảnh xin số điện thoại hường ngất ngây đắm đuối tối về bồn chồn không ngủ được hôm nay hẹn cafe làm hường hồi hộp thấp thỏm nhưng đã trễ 30 phút mà sao chưa thấy bóng hường lo lắng sợ hãi đêm qua nó đã tính hết tương lai với người này nào là trăng mật nào là đầu bạc răng long gần 2 tiếng rồi ko một tin nhắn phản hồi nó cố che dấu sự thất vọng rồi nhận ra sự đường đột của mình xấu hổ bực bội thề từ nay không tin thằng đàn ông nào nữa bỗng một bóng người đàn ông cao lớn xuất hiện ngay sau lưng nó em ơi nó quay đầu mừng rỡ nhưng lại là một gã quái dị nào đó anh xin lỗi em em có đang đợi ai hông dạ không anh dậy cho anh ngồi ké bàn với em nha xung quanh hết bàn rồi tại anh có công việc gấp phải làm ngay

29


30


tên: oánh tuổi: 25 nghề: nhân viên it quê: chợ lớn

hường mời gã ngồi ghế đối diện gã lấy laptop ra đặt lên bàn đeo headphone vào 4 mắt dán lên màn hình rồi nhấp chuột gõ phím loạn xì ngầu hường tức đã không gặp được anh người mẫu lại bị ghép ngồi chung với gã kỳ cục này đàn ông gì đâu mà da đen thui đầu tóc thì bù xù đeo cái mắt kính nhà quê quần áo thì lỗi mốt từ năm nào xách theo cái cặp to kệch cỡm lâu lâu ngoáy mũi trét xuống gầm bàn nhìn là biết ngay trai thẳng nhưng soi kỹ thì thấy mặt cũng ngồ ngộ râu ria lởm chởm cũng có duyên được cái không bị mụn nhìn tổng thể thì cũng buồn cười hường mà là con gái chắc cũng cho một cơ hội hường giả vờ đi vệ sinh để nhìn lén xem gã đang làm trò gì trên máy nào ngờ gã đang chơi dota bắn nhau chí chóe trên mạng gã quay lại bẽn lẽn cười khoe hàm răng trắng đều lại ra vẻ hối lỗi vì đã nói dối nhìn cũng dễ thương nó cười lại rồi bỏ đi vệ sinh

31


32


hường quay lại bàn định kêu tính tiền rồi về gã cất tiếng hỏi em đi cafe một mình dậy hả dạ không bạn em tới trễ mà chắc không tới nữa bị leo cây hả dạ đâu... mới quen hôm trước đúng hông ờm kh... anh cũng hay bị dậy ờ... hường bắt đầu thấy bồn chồn muốn bỏ về ngay nhình mặt em queng queng hình như thấy đâu trên facebook à hình như bạn anh là bạn em trên đó lâu lâu thấy nó like hay share hình của em đúng rồi hường muốn nói thẳng em là hotboy nhưng sao thấy kiêu ngạo gã nói tiếp nhình kỹ em ngoài đời dễ thương hơn trong hình em có con mắt đẹp lắm à mà em chuẩn bị về hả hường không hiểu sao suy nghĩ lại rồi nói dạ không gã mỉm cười và nói dậy anh mời em một ly nước nha dạ thôi không cần đâu anh không sao em uống gì thấy mặt gã nghiêm túc hường cũng gọi thêm một ly gã gập máy vào và nói chuyện

33


34


gã tên oánh là người lai nửa hoa nửa khmer biết nói 4 thứ tiếng là nhân viên it trưởng nhóm phát triển phần mềm ở một công ty khá nổi tiếng mơ mộng trở thành mark zuckerburg hoặc ít ra cũng nguyễn hà đông gã còn đang học thêm cao học quản trị kinh doanh hường thấy cũng đáng nể phục hường muốn kể về bản thân mình nhưng sao thấy mình yếu kém mà gã cứ hỏi tới lạ thay hường càng khiêm tốn gã càng khen ngợi nó kiểu như em dỏi quá hồi bằng tuổi em anh dở hơn em nhiều làm hường cũng nở lỗ mũi nó bắt đầu thấy thoải mái hơn bộc lộ nhiều hơn về bản thân về hoài bão về tham vọng rồi gã càng động viên nó hơn nó thấy vui kỳ lạ chưa ai mới vừa gặp mà ủng hộ nó như vậy cũng có thể vì gã cũng là người tham vọng hai người nói chuyện trên trời dưới đất càng nói càng tìm được nhiều điểm chung cả hai đều thích nhạc us uk đều hâm mộ sản phẩm của apple đều mơ được đi nhật bản đều thèm món ăn miền trung đều ghét phim truyền hình vietnam

35


36


mải mê nói chuyện hường bỗng giật mình trời đã tối oánh cũng nhận ra hai người xin số điện thoại nhau rồi chào tạm biệt hường về đến nhà đầu óc vẫn còn choáng váng không hiểu điều gì đã xảy ra với nó sao lại tán dóc với một gã trai thẳng những 4 tiếng đồng hồ mà nó cũng không rõ có phải trai thẳng không chứ pđ nào lại đen đúa bầy hầy thế nhưng trai thẳng ai lại nói chuyện những 4 tiếng với một thằng hotboy pđ như mình cũng kỳ lạ nó là hotboy sao lại có cảm giác với một gã như vậy thật ra là có nhưng phải cẩn trọng lỡ lại bị leo cây nói chung hôm nay trong cái xui có cái hên tâm trạng khá thoải mái mấy đứa bạn nhắn tin rủ đi bar tối nay nhưng sao hường còn lâng lâng không biết tại say cafe hay say cái gì khác mà nó muốn ở nhà không muốn phải gặp ai nữa chỉ muốn suy nghĩ lại việc lúc nãy 37


38


lên giường nằm sao cứ bồn chồn mở iphone lên muốn nhắn tin nhưng sao ngại ngại lỡ người ta trai thẳng hay người ta không thích mình mà chỉ nói chuyện làm bạn không nên mong chờ quá kẻo lại giống anh người mẫu hôm qua nhưng lại tò mò một gã bí ẩn nhưng đầy sức lôi cuốn thôi không suy nghĩ nữa nó vùi đầu vào gối để khỏi bị vỡ mộng bỗng điện thoại rung lên có tin nhắn oánh ngu chua e hường giật mình vội vàng suy nghĩ thật kỹ để nhắn lại da chua con a a ko ngu dc sao vay a chac la vi e e cung ko ngu dc co phai la vi a ko chac vay qua khi nao a lai dc gap e day e ranh toi t4 vay toi t4 di cafe voi a nha ok a :)

39


40


tối thứ tư hường háo hức nên đến sớm 5 phút nào ngờ oánh còn sớm hơn hai đứa thẹn thùng nhìn nhau cười thật ra những điều cần nói đều đã nhắn tin nói hết từ hôm đó đến nay cho nên bây giờ chỉ biết nhìn nhau cười oánh nói em muốn đi dạo một vòng không hường gật đầu oánh chở hường đi lòng vòng tp những ánh đèn lung linh trong đêm dòng người tấp nập đi về nơi vô định quán xá nhộn nhịp tiếng cười nói những cần cẩu rộn ràng xây dựng công trình mới những ánh sáng cửa sổ ấm cúng các chung cư tiếng tụng kinh của các đám ma những áo váy lộng lẫy tiệc cưới những quán cafe sinh viên lặng lẽ hàng cây rậm rạp che mờ ánh trăng không hiểu sao trước giờ hường chưa bao giờ để ý những vẻ đẹp nhẹ nhàng diệu kỳ ấm áp này của saigon mọi thứ dường như chậm lại quên hết những căng thẳng những mệt mỏi những sợ hãi mọi sự việc xung quanh diễn ra thật bất ngờ thật tự nhiên hai đứa đều im lặng chạy xe thật chậm rãi không ngại gây tắc nghẽn giao thông chỉ biết chiêm ngưỡng đêm saigon

41


42


oánh bảo muốn đưa hường đến một nơi có khung cảnh đẹp nhất saigon một nơi ít ai biết một nơi vô cùng lãng mạn một nơi hoàn toàn tĩnh lặng oánh dừng xe trước một chung cư cũ cầu thang tối mờ nhưng ấm áp đèn sợi đốt oánh dẫn hường lên sân thượng ăn ten nhấp nhô bàn ghế la liệt quần áo phơi đầy như những tấm màn che một sân khấu bí ẩn vén chúng lên một khung cảnh hoành tráng một saigon lộng lẫy ánh đèn nhà chọc trời nghi ngút xe cộ như đom đóm ánh trăng lấp ló sau làn mây đây quả thực là khung cảnh tuyệt vời nhất của saigon mà hường từng được xem oánh vuốt ve vai hường hồi xưa nhà anh ở chung cư này bây dờ chuyển qua chỗ mới rồi nhưng anh dẫn thích quay lại đây hường ngước nhìn oánh khuôn mặt ngộ nghĩnh thật đáng yêu oánh tiến gần đến hường kề sát mũi vào nó nhịp tim nó bỗng tăng tốc máu ồ ạt tràn vào khắp mọi nơi trên cơ thể hai đôi môi ngượng ngùng chạm nhau một nụ hôn nồng cháy huyền ảo như một giấc mơ

43


44


cơn nóng rạo rực lan toả khắp hai cơ thể sự ham muốn chiếm lấy các cơ bắp trên người chúng đôi bàn tay hường thọc vào quần oánh âu yếm cặp mông căng chắc nó luồn tay ra phía trước mở khoá quần oánh oánh vội chặn lại ở đây hông được mình đi khách sạn nha hường mỉm cười về phòng trọ em đi hai đứa trao nhau nụ hôn thắm thiết rồi xuống nhà hường không quên ghé quán cafe lấy xe của nó dẫn đường oánh về nhà trọ cũng một chung cư cũ nhưng phong cảnh không gì đặc biệt trừ xóm nhà lá gần đó nhìn từ trên cao xuống cũng vui vui phòng trọ của hường bé tí chật chội nhưng ngăn nắp nên nó cũng không sợ mất mặt với oánh đóng cửa hai cơ thể lại quyện vào nhau oánh cởi áo cho hường hôn lên làn da trắng mịn của nó hường nhẹ nhàng lột áo của oánh một thân hình vạm vỡ bất ngờ hiện ra làn da ngăm đen rắn chắc tô điểm cho những tảng cơ bắp to cứng làm hường càng ham muốn hường dẫn oánh lên giường

45


46


oánh lột hường trần trụi em đẹp quá hường hôn oánh và kéo quần oánh xuống một vật thể to đùng đen đúa nhưng cứng và mọng nước hường tròn mắt nhìn nhưng rồi thèm thuồng cầm lấy nó oánh e thẹn bảo nếu em hông thích thì anh hông đâm em đâu hường hôn oánh và nhẹ nhàng nói anh đâm em đi chúng làm tình một cách an toàn với bao cao su cực khoái đến cùng một lúc hai cơ thể vẫn dính chặt vào nhau nụ hôn thỏa mãn hơn bao giờ hết oánh nhìn thẳng vào mắt hường vuốt ve mái tóc đẫm mồ hôi mỉm cười và nói mình yêu nhau nha em tim hường đập mạnh nó đặt tay lên ngực oánh để tìm sự đồng cảm tim oánh cũng đập mạnh hường cười lớn một cách hạnh phúc ô kê anh mắt oánh sáng rỡ hai đôi môi lại quyện vào nhau cơn nóng rạo rực lại lan tỏa khắp hai cơ thể hường sờ mông oánh em đâm anh nhá oánh gật đầu mỉm cười đó là đêm hạnh phúc nhất đời nó

47


le cerveau gauche

Trái đỗ xe đạp dưới cửa. Bước lên cầu thang cũ kỹ của cái chung cư art-deco gần trăm tuổi, hắn vào quán cafe ở tầng 3. Cái quán âm u, bầy hầy, chẳng bì với quán sang chảnh ngay phía dưới. Mấy thằng bạn đang quây quần quanh một cái bàn gỗ bé tí. Tiếng nhạc tiền chiến phát ra từ cái máy chơi đĩa vinyl, lận cận những tạp âm không rõ ràng. Chào hỏi xong, mọi người bắt đầu tán gẫu những tin tức lá cải đang gây xôn xao dư luận. Nhưng Trái không hứng thú, hắn muốn nói về đề tài gì đó chất hơn, nghiêm túc hơn, trí thức hơn. “Đường Nguyễn Huệ bắt đầu chặt hết cây rồi đó. Nhìn trống lơ trống lốc. Bây giờ chuẩn bị ốp hết đá granite kìa. Không hiểu tụi nó nghĩ sao nữa. Toàn mấy lão kiến trúc sư già cổ lỗ sĩ, kéo lùi cả hệ tư duy của nền kiến trúc đất nước. Mà không hiểu sao không cho người dân biết trước há? Ý là việc đó có được Hội Đồng Nhân Dân Thành Phố thông qua chưa? Mà cũng không có phương án 2 để phản biện hay so sánh gì hết. Nhà nước ta đúng là ngày càng minh bạch.” “Có thấy thiết kế của lối đi lên của tàu điện ngầm chưa? Nó giống như cái hộp bánh quy bằng kính vậy. Nhìn xấu chưa từng thấy. Không có tương xứng với khung cảnh xung quanh gì cả. Ít ra cũng phải mang bản sắc của khu trung tâm lịch sử Sài Gòn chứ. Đằng này làm một hộp kính to đùng, hiện đại không ra hiện đại, nhìn như cái nhà kho. Không thì cũng phải mang một chút thẩm mỹ đương đại giống như Zaha Hadid hay Steven Holl chứ.” 48


Cả tên thật và bút danh của hắn đều là Trái. Tuổi cũng vừa tròn 30. Hắn làm kiến trúc sư ở một văn phòng nho nhỏ, gần chục người, kể cả hành chánh. Gốc gác không rõ nơi đâu. Giấy tờ thì ghi Pleiku, bố mẹ thì bảo sinh ở Nam Định, nhưng theo trí nhớ thì chỉ có ở Sài Gòn từ bé đến giờ thôi mà. Bố thì Công Giáo nhưng bỏ đạo theo vợ. Mẹ thì Cộng Sản mà bỏ Đảng theo chồng. Người làm thầy giáo tiếng Pháp, người làm thư ký Ủy Ban Phường, chăm lo cho 3 đứa con học đến hết đại học. Trái con út, chưa lập gia đình, còn ở chung nhà với hai ông bà già. Hai chị lớn đều đã có con đầu lòng. Mẹ tưởng hắn kén dâu. Bố tưởng hắn nhát gái. Cả văn phòng tưởng hắn gay. 49


“Còn tòa nhà này nữa, sắp đập đến nơi rồi. Đập đi để còn xây những dự án vài chục tầng, để các ông còn ăn cho bụng to, xoa cho sướng. Văn hóa lịch sử rốt cuộc cũng chỉ là đống gạch vụn. Có gì mà phải lưu luyến. Art-deco hay art-nouveau thì nghĩa lý gì chứ. Các ông đập đi xây lại một cái Vincom trắng tinh, nhìn cũng cổ điển đáo để. Kiểu này mà xảy ra bên Pháp là dân đã xuống đường rầm rộ rồi. Nói đâu xa, ở Thổ Nhĩ Kỳ kìa. Chính quyền đòi phá cái công viên để phục chế lại một cái trung tâm thương mại nhìn như cái doanh trại quân đội thời Ottoman, mà dân tình nó đã ùa ra biểu tình như kiến. Giới trẻ Sài Gòn thì chỉ biết ngồi đọc tin tức đời tư người nổi tiếng, lời khuyên khi yêu, bí quyết phòng the. Haizz...” Mới đó đã trưa, cả đám giải tán. Hắn đạp xe về nhà. Thường thì hắn sẽ lượn một vòng quanh Sài Gòn rồi mới về. Nhưng giờ cây xanh bóng mát đã chặt hết, đường xá cũng chặn mọi ngõ ngách. Thôi về sớm cho lành. Hắn phụ bố mẹ dọn cơm. Mẹ kể chuyện họp Phường hôm qua, nào là các chỉ tiêu của nhà nước cuối năm, nào là giảm thiểu tiêu cực, nào là đề phòng phản động. Bố kể chuyện mấy ông bạn, người rủ đi chùa, người rủ quay lại nhà thờ, không biết chọn ai. Nhưng tật hai ông bà nghe xong để đó, không ai có ý kiến gì. Trái thấy mình cũng phải bộc lộ quan điểm. “Đi nhà thờ hay đi họp Đảng thì cũng như nhau thôi. Đều là đi cung phụng các thế lực đàn áp ý chí tự do của con người. Đảng bảo đây là đúng. Giáo Hội nói kia là phải. Giáo dân hay Đảng viên cứ thế mà răm rắp nghe theo, không phân tích đúng sai, không hiểu vì sao mình lại làm vậy. Mười điều răn của chúa hay năm điều Bác Hồ dạy thì cũng như nhau thôi. Ở bên Triều Tiên người ta còn tin Kim Jong Un có phép thần thông nữa kìa.” “Cha xứ thì tuyên truyền chống Đảng. Đảng ủy thì tuyên truyền chống tôn giáo. Trong khi cả hai đều là một. Thật ra cả hai có nhiều điểm chung lắm. Đều thích cấm những thứ vô duyên cả.” 50

Cãi vã một hồi sau, hắn đánh một giấc để chiều còn đi bơi.


Thánh, Lủng và Hoong đều là kiến trúc sư. Tất cả làm công ty khác nhau. Trái và Thánh từng làm chung một công ty. Thánh và Lủng là bạn đại học. Hoong là bạn của vợ Lủng. Cả đám quen nhau cũng được hơn 5 năm, cuối tuần nào cũng họp nhóm ở quán cafe này. Cả 3 đứa đều đã có vợ. Vợ Hoong có bầu cũng 7 tháng rồi. 51


Hồ bơi sát ngay cạnh kênh Nhiêu Lộc. Trái gặp anh bạn bơi chung, tên Không. Vốn là bạn học tiếng Pháp, bây giờ anh đã nghỉ để tập trung công việc. Anh hỏi Trái còn học tiếng Pháp chứ. “Còn anh. Vẫn cố học cho nhanh để thoát khỏi thành phố này càng sớm càng tốt. Nhưng chắc phải một năm nữa mới được quá. Hoặc lâu hơn nữa. Hoặc sẽ mãi mãi phải kẹt lại đây.” Hai người nhảy xuống nước, bơi ngược xuôi vài vòng rồi nghỉ. Anh hỏi hắn đã biết sẽ chọn ngành gì chưa. “Cũng chưa biết nữa anh. Chỉ biết là học cao học, lấy bằng thạc sĩ. Có thể là một ngành nghệ thuật gì đó. Hoặc lý luận nghệ thuật. Tại vì em thấy hình như em giỏi nói hơn là làm. Em cũng muốn đi dạy, hay là viết phê bình trên báo này nọ.” Không bảo Trái đã có nền tảng kiến trúc, học nghệ thuật sẽ hợp. “Chẳng liên quan chút nào hết anh. Kiến trúc chẳng có chút nghệ thuật nào hết. Hồi trước khi vào đại học em cũng đã nghĩ như vậy. Vào đại học thì có chút hụt hẫng nhưng cũng tự an ủi đây cũng là một ngành trí thức, cũng có thể chơi được với nghệ sĩ. Giờ đi làm rồi mới nhận ra nó cũng chẳng có chút trí thức nào. Nó hoàn toàn là một ngành kinh tế kỹ thuật. Thế nhưng các ông cứ bám víu vào tính nghệ thuật nên cứ nghèo mãi thế này. Rốt cuộc kết quả là vừa không có chút nghệ thuật, vừa không có trí tuệ, lại cũng không có tiền nốt. Kiến trúc sư trẻ Việt Nam thằng nào cũng mới hăm mấy ba mươi đã rơi vào khủng hoảng tuổi trung niên. Chẳng còn thiết tha với nghề nghiệp, chẳng còn biết tương lai mình về đâu, hoàn toàn mất hết niềm tin vào cuộc sống. Một vở bi kịch đương đại Sài Gòn.” “Em chán làm kiến trúc lắm rồi anh. Tối ngày ngồi lì một chỗ trong văn phòng, rồi phải nhìn chằm chằm vào cái máy vi tính 8 tiếng một ngày. Bụng đã bự lại còn nhậu nhẹt tối ngày còn to hơn. Bởi vậy mới cố gắng đạp xe, đi bơi cho khỏe mạnh nè.” 52


Không đã 34, một luật sư kinh tế. Tốt nghiệp đại học trong nước, chương trình liên kết với nước ngoài. Tư tưởng tiến bộ, muốn đi du học nhưng thấy mình đã quá tuổi và nên bắt đầu lập gia đình. Tuy vậy vẫn còn nhiều tham vọng của tuổi trẻ. Vẫn muốn một bước ngoặt mới trong đời mình. Có lẽ vậy mà anh cảm thấy hợp khi nói chuyện với Trái. 53


Trái về nhà tắm rửa. Trời bắt đầu đổ mưa. Mưa Sài Gòn ồn ào, vang lên từ những mái tôn của đô thị. Mưa Sài Gòn dơ bẩn, cuốn theo đất cát, xăng dầu, rác rưởi vương vãi trên mặt đường nhựa. Mưa Sài Gòn hôi hám, bốc hơi ngay khi chạm vào những bề mặt sắt đá, bê tông nóng hổi của trưa hè. Chị cả sang chơi, bồng theo cháu trai cho ông bà nựng, xém mắc mưa. Hai chị em ngồi trong phòng cũ của chị, giờ là phòng kho, lục lại đồ đạc. Chị hỏi hắn đã nói chuyện lại với Xương chưa. Hắn trầm ngâm một khoảng thật lâu. “Chưa chị. Em vẫn chưa vượt qua được. Mà có lẽ em sẽ không vượt qua được. Không phải em không tha thứ cho Xương, mà là em vẫn chưa sẵn sàng. Em sợ gặp lại, mọi ký ức sẽ tràn về, rồi em lại quằn quại tiếp. Mà có gì đâu phải tha thứ. Đâu phải lỗi của Xương. Đa số là lỗi của em hết. Em biết dù cả hai đều có một phần lỗi, nhưng em thấy thực sự em đã có thể cố gắng nhiều hơn. Em nghĩ sau này em có yêu ai khác, thì vẫn không thể nào sâu đậm bằng Xương được.” Chị bảo hắn rồi sẽ quên được Xương thôi, nhưng cần thời gian. “Cũng hơn một năm rồi chị. Em cũng hẹn hò này nọ. Nhưng chẳng ai ra gì. Con gái thời nay lạ lắm. Không đứa nào sâu sắc được như Xương. Hay là do em hết. Chắc em phải hạ thấp tiêu chuẩn mình xuống.” “Khổ nỗi em không khóc được, dù muốn khóc lắm. Thấy trong phim, trong kịch, người ta khóc xong là vượt qua được nỗi buồn. Em cũng cố down phim bi về xem. Coi xong cũng rươm rướm nước mắt, nhưng chẳng xi nhê gì. Có lẽ phải thực sự khóc vì Xương thì mới vượt qua được. Nhưng càng nghĩ về Xương thì càng đau, càng không khóc được.” “Em đang định viết một tiểu thuyết, dựa theo trải nghiệm của mình. Kể hết mọi chi tiết, mọi cảm xúc, mọi suy nghĩ ra. Có lẽ vậy mới vượt qua được.” 54


Chị cả vừa sinh nhật 35 tuổi. Lấy chồng từ thuở 27, nhưng hiếm muộn nên mãi đến 32 tuổi mới đi thụ tinh nhân tạo, ra được thằng con một. Trái thân với chị cả hơn chị hai, có lẽ vì khoảng cách tuổi tác xa hơn, ít tị nạnh hơn. Tính chị lại hiền, dễ chịu, lại thông cảm, thấu hiểu. Chị còn thông minh, sắc sảo, am tường văn hóa nghệ thuật. 55


Trời ngớt mưa. Chị cả bồng cháu về, tạm biệt ông bà. Trái cùng bố mẹ ăn cơm. Hắn nhận được tin nhắn từ Khăn. Khăn tuy là con gái nhưng khá thân với Trái. Hai người là bạn nhậu, bạn học, bạn tình. Khăn rủ hắn qua nhà chơi. Căn hộ Khăn ở nằm trên mái của một chung cư cũ giữa Quận Nhất, nhưng sang trọng và hiện đại. Khăn mới được tặng một chai vang đỏ 10 tuổi xuất xứ Pháp, muốn rủ Trái thử. Trái ngồi lên sofa tò mò nhìn bộ phim Pháp, ‘La Vie d’Adele’, Khăn đang xem dở. Hai người nâng ly. Vị chát nhưng đằm, thơm nức cổ họng, càng uống càng thèm. “Khăn chưa xem phim này hả? Phim này hay lắm. Một trong những bộ phim hay nhất về đề tài tình yêu. Hai nhân vật chính lại là hai cô gái, thay vì một nam một nữ. Đạo diễn không phải người Pháp mà là người Tunisia, một nước Ả Rập bảo thủ. Những cảnh làm tình vô cùng chân thật, không giả tạo như mấy phim Hollywood.” Hai người vừa đàm đạo vừa uống hết chai rượu. Thân thể nóng rực, họ ôm lấy nhau, kề môi trao những nụ hôn đầy sắc dục. Khăn dẫn Trái vào phòng ngủ. Sau hai lần cực khoái liên tiếp, Khăn đốt điếu cỏ hút. Khăn bảo hai đứa như đôi vợ chồng già, chẳng yêu nhau, lâu lâu làm tình một lần, nhưng tối ngày đàm đạo những chuyện không liên quan. Trái lấy điếu cỏ hút. Cảm giác nhẹ nhàng, lâng lâng. Những ánh đèn lập lòe của thành phố bắt đầu nhảy múa. “Nếu sau này cả hai đứa đều ế thì cưới nhau nhé. Khoảng 40-50 gì đó. Xong rồi mình nhận con nuôi. Chứ tuổi đó còn đẻ gì nữa. Khăn đi làm kiếm tiền. Trái sẽ ở nhà nuôi con. Khi nào tụi nó đủ 18 tuổi thì mình dọn lên núi sống ẩn dật, sáng tác nghệ thuật, lâu lâu xuống lại thành phố mở show triển lãm.” 56

Khăn gật đầu. Hai người làm tình tiếp.


Khăn 32, người Hà Nội, tốt nghiệp đại học kinh tế, ba chìm bảy nổi làm vô vàn công việc khác nhau. Hiện giờ đang quản lý một chuỗi cafe nghệ thuật dành cho giới trẻ có gu. Thời gian rảnh làm thơ, làm bạn, làm tình. Là điểm tựa tinh thần cho Trái mỗi lúc có phiền muộn hay hoan hỷ. Hai người đã hứa hẹn làm khá nhiều dự án nghệ thuật chung nhưng chưa bao giờ thực hiện. Vài tháng nữa Khăn sẽ lên đường đi Mỹ học MBA. 57


Sáng sớm tranh thủ làm tình lần nữa, rồi Trái về nhà thay đồ đi làm. Văn phòng nhỏ xíu. Kinh tế suy thoái, phải giảm biên chế 2 đứa họa viên. Bây giờ hắn lại kiêm luôn mấy nhiệm vụ lẻ tẻ. Dự án không nhiều, cho nên đi làm sớm cũng ra cafe ngồi. Hôm nay có khách hàng mới, tên Ương. Trái dẫn khách ra cafe tư vấn. “Bên công ty của em mặc dù ít việc nhưng sếp em cũng khá kén chọn. Chủ nhà phải là người hợp gu thì mới thiết kế cho. Anh muốn nhà đẹp thì cũng nên nghe theo ý kiến ảnh một chút. Tại gu thẩm mỹ ảnh cũng tốt. Với lại đừng thắt chặt vốn đầu tư quá, phải chừa một khoản để sáng tạo. Bên em sẽ cố gắng để nó không vượt quá khả năng tài chính của anh thôi. Nếu anh thích kiểu giả cổ, bên em không làm được. Bên em chỉ làm kiến trúc hiện đại.” Ương hơi ngạc nhiên. Trái cười. “Em đùa thôi. Dạo này kinh tế xuống quá nên sếp cũng chiều chủ đầu tư lắm. Thành ra anh muốn gì sếp em cũng làm mà. Đói quá rồi, có công trình là mừng rồi.” Trái dẫn Ương tham quan văn phòng, giới thiệu các công trình đã làm, giới thiệu các công trình nổi tiếng thế giới. Hai người trao đổi facebook nhau rồi tạm biệt. Trái cũng không mấy hy vọng vào tiềm năng của khách hàng này. Sếp bây giờ mới đến văn phòng, lo lắng không biết Trái có nói gì sơ suất làm khách hàng bỏ chạy. Sếp kêu hắn vào phòng riêng nói chuyện. 58


Ương 30 tuổi, quê Đà Nẵng, là hiệu phó một trường tiểu học ở Thủ Đức. Trước đây làm giáo viên nhưng nghèo quá phải bon chen vào ban giám hiệu. Đồng tính, có bạn trai quen được gần 2 năm nên quyết định an phận (dù luật pháp không cho cưới xin đồng tính). 59


Cái phòng làm việc của sếp chỉ là cái hộp kính nhỏ, vừa đủ đặt cái bàn. Hồ sơ giấy tờ phải chồng chất để dưới gầm cho đỡ bừa bộn, nhưng lại không có chỗ để chân. Trái mở facebook của Ương lên cho sếp coi. Sếp hỏi hắn đã nói gì với khách. “Thì cũng nói là công ty mình làm gì cũng được. Muốn gì chiều nấy. Nhưng cũng khuyên làm kiến trúc hiện đại, nhạy cảm với môi trường, đậm bản sắc dân tộc. Nhưng hình như không có triển vọng đâu anh ơi. Cũng thay đổi ý kiến xoành xoạch như mấy lão già kia thôi.” Sếp thấy có triển vọng, vì nghĩ người đồng tính thì sành điệu, có gu, lại trẻ trung, và có trình độ đại học. “Nhiều thằng đồng tính mà quê mùa thấy mẹ luôn anh ơi. Thằng bồ của thằng này là thợ làm đầu đó anh. Thì anh cứ hy vọng, cứ lôi kéo đi. Nhưng mà chuẩn bị tinh thần thôi. Chứ đến lúc nó lòi ra cái mặt chuột lại than thở này nọ nữa. Cứ phải chuẩn bị làm một công trình xấu xí tởm lợm nữa thôi.” Sếp bực mình xua Trái đi ra ngoài. Hắn về bàn mình ngồi, nhìn vào mông lung, lẩm bẩm gì đó. Thằng thực tập sinh quay nhìn. “Công ty sắp đóng cửa rồi. Mấy đứa chuẩn bị xin chỗ khác làm đi là vừa. Hồi đó chắc mấy đứa muốn vô đây để làm mấy công trình vừa chất lượng vừa có trách nhiệm với ý tưởng. Giờ chắc vỡ mộng rồi hen. Hồi đó tao cũng vậy. Nhưng giờ kinh tế xuống quá, thấy đi đâu cũng vậy nên cứ ở lại. Với lại chỗ thân tình với ổng nên đâu có nỡ đi. Tụi bây còn trẻ cứ bay nhảy đi. Kiếm chỗ nào có lợi cho mình mà làm, đừng câu nệ tình cảm như tao.” “Với lại đừng chạy theo nghệ thuật, để đến khi kinh tế xuống không phải áy náy nếu quyết định chạy theo đồng tiền. Chẳng có gì xấu nếu chạy theo tiền cả. Còn nếu yêu nghệ thuật thì đến lúc nào thật giàu hãy bỏ tiền ra bảo trợ nghệ thuật. Mà ở Việt Nam có giống đách gì nghệ thuật mà phải chạy theo chứ.” 60


Sếp 38 tuổi, người Genève, từng làm việc cho một số kiến trúc sư nổi tiếng của Pháp. Có vài công trình được lên báo, nhưng chẳng đọng lại trong ký ức của ai hết. Sếp cũng cố giao du với giới đại gia này nọ ở Việt Nam nhưng phải dùng vợ làm thông dịch viên. Mà vợ lại xinh quá nên bị các đại gia cưa cẩm. Cuối cùng Sếp dẹp luôn không giao du nữa. 61


Trái ra trung tâm ăn trưa với Húng. Húng làm việc ở một văn phòng kiến trúc nước ngoài. Môi trường làm việc sang trọng, hiện đại nhưng đa số chỉ thiết kế nhà xưởng và nhà kho. Trái không thân với Húng lắm. Có chút ghen tị vì Húng thân với Xương hơn, từ hồi Trái và Xương còn quen nhau rồi. Chào hỏi vài câu rồi Trái vào vấn đề chính luôn. “Dạo này Húng có còn gặp Xương không? Xương sao rồi, vẫn khỏe chứ hả? Lâu rồi Trái cũng chưa gặp Xương. Dạo này bận quá, không có thời gian đi đâu hết.” “Xương có bồ mới chưa? Chắc cũng có nhiều anh theo hả?” “Dạo này Trái cũng bình thường. Hết buồn rồi. Cũng đang hẹn hò này nọ. Hy vọng Xương cũng hết buồn, tiếp tục tiến lên.” “Không biết Xương có muốn quay lại với Trái không há?” “Ê mà Húng có cảm tình với Xương không vậy? Nếu có cảm tình thì nói nha. Trái sẽ giúp đỡ Húng cua Xương. Trái ủng hộ mà, miễn Xương hạnh phúc là được.” “Nói chơi thôi. Chắc Xương cũng còn buồn hen. Không biết Xương có muốn quay lại với Trái không hen?” Hết giờ trưa. Trái quay về văn phòng, ngủ gật trên bàn. Bỗng điện thoại rung. Tin nhắn của Xương. Xương hỏi thăm sức khỏe và hẹn bữa nào đi cafe. Trái không trả lời. Hắn mở facebook lên. Ương nhảy vào chat. Trái cũng nghiêm túc trả lời. Ương hẹn đi xem khu đất và phác thảo ý tưởng. Trái báo cho sếp, rồi cả hai cùng đi. 62


Húng, 30 tuổi, là bạn học cùng khóa với Trái, nhưng bỏ học giữa chừng đi theo sự nghiệp người mẫu, MC. Húng chơi thân với Xương, bây giờ vẫn hay đi tập yoga chung. Con nhà nghèo xứ Đà Lạt nhưng biết phấn đấu. Giờ rất đắt sô ở các tỉnh miền Tây. Nghe nói được người yêu đại gia mua cho một cái chung cư cao cấp bên Quận 7 và mời cả dòng họ ngoài quê vào ở. 63


Trái và sếp đến khu đất ở Thủ Đức. Một căn nhà phố một trệt một gác nhỏ, mái tôn lụp xụp. Ương muốn đập đi xây mới khang trang hơn, nhưng cũng một trệt một lầu thôi. Nhà hiện giờ vẫn được Ương và người yêu, Lành, sử dụng làm nhà ở. Mai này xây nhà thì hai người sẽ dọn ra nhà thuê ở tạm vài tháng. Sếp phác thảo tại chỗ cho Ương vài phương án. Lành bị ấn tượng với tác phong làm việc của sếp nên xúi Ương ký hợp đồng luôn. Trái và sếp quay về công ty. Cả văn phòng cùng quây quần vào thiết kế ý tưởng cho căn nhà phố bé tí. Cố gắng hoàn tất trong vòng 2 tuần, không thì ôm lỗ. Sếp bảo có lẽ sẽ ôm thầu thi công luôn để bù lỗ cho thiết kế phí. Xong sếp kêu Trái vào phòng bàn việc riêng. Sếp thì thầm bảo, có lẽ xong công trình này sẽ giải thể công ty, về nhà phụ vợ bán cafe. Sếp khuyên Trái nên tìm việc mới trước, đừng để đến khi nghỉ việc rồi mới tìm. “Chắc em cũng sẽ chuyển nghề. Chắc em sẽ tìm việc nào kiếm nhiều tiền, mặc kệ có bán rẻ lương tâm hay không, miễn nhiều tiền là cứ làm. Vứt hết nhân văn, vứt hết nghệ thuật. Sống lạnh lẽo, khô khan cũng được, miễn có nhà lầu, xe hơi. Nếu có buồn thì bật ti vi lên xem hài, xem hát. Nếu vui thì xách xe hơi chạy một vòng thành phố cho người ta ghen ghét. Anh thấy làm gì bây giờ là giàu nhất? Anh thấy tướng em làm trai bao có được không? Chắc cố gắng tập tạ vài tháng là lên giá được chứ hả? Philip Johnson từng nói, kiến trúc sư là đĩ hạng sang. Thì giờ mình làm trai bao cũng có gì khác với trình độ mình đâu nhỉ?” 64

Nói rồi hắn đi ra, về bàn mình tắt máy, dọn dẹp, xin về sớm.


Lành 22 tuổi, tốt nghiệp một trường tạo mẫu tóc, làm thuê cũng được một năm rồi mở tiệm làm đầu bình dân cho phụ nữ trung niên ở Bình Thạnh. Quê Vĩnh Phúc, nhưng được gửi đi học ở Hà Nội (2), rồi vào Sài Gòn học nghề. Tuổi còn trẻ nên cũng chưa có sóng gió gì trong đời, nhưng thích an nhàn an phận. 65


Tối nay không mưa. Trái đi vào quán bar nghệ sĩ trong một hẻm nhỏ giữa Quận Nhất. Quán nghệ sĩ, đông đúc những kẻ quái dị, những con người bị ruồng bỏ bởi văn hóa đại chúng, những nhà tiên phong, những gã thể nghiệm, những ả đồng bóng. Họ ăn mặc lạ lùng nhưng cá tính, tay cầm những ly rượu sang trọng, tay kia vuốt ve bờ vai trắng trẻo của người khác. Họ ngả nghiêng cười với nhau. Họ ôm hôn nhau. Họ dắt nhau về nhà. Hắn đi một mình. Hắn chẳng quen ai trong này. Hắn chỉ thích quan sát. “Không biết những người này ngoài đời thực làm gì nhỉ?” Hớp ngụm rượu. Mồi điếu thuốc. Hắn cười khảy. “Thành phố này thì làm nghệ thuật gì được chứ. Chỉ toàn một đám giả tạo. Một lũ thích khoe khoang, thích trưng diện, thích thể hiện tính nghệ sĩ của mình. Chúng nó biết gì về nghệ thuật chứ. Chúng nó chỉ biết nổ với nhau về sự am tường nghệ thuật của mình thôi. Chúng nó rốt cuộc đến đây chỉ để tìm bạn tình, để đêm nay bớt cô đơn, để được khoe với nhau rằng tao đã ngủ với nghệ sĩ này nghệ sĩ kia. Chứ có ai nhân danh vì nghệ thuật con mẹ gì. Phải chi mình ở Paris.”

66

Mắt hắn bắt đầu lem nhem. Hắn ra ban công ngồi. Những ánh đèn lấp lóe của Sài Gòn bây giờ biến thành những đốm màu loang lổ. Hắn nhắm mắt lại.


67


68


Mắp

“Chẳng ai biết tên thật bà là gì. Chỉ biết mỗi nghệ danh là Mạ Dái Lênh. Có người cho rằng đây là phiên âm Hán Việt từ nghệ danh tiếng Pháp của bà. Có thể là Madaleine. Nhưng không quan trọng. Điều quan trọng là bà là một trong những họa sĩ Việt Nam - Việt kiều - tài năng và thành đạt nhất hiện nay. Mỗi bức mới hoàn tất của bà hiện nay dễ dàng được định giá từ vài nghìn đến vài chục nghìn euro.” Hiên Wg - Giám Đốc Galerie Laid 69


“Mạ Dái Lênh sinh ra ở Sài Gòn vào những năm 50. Bà theo gia đình định cư ở Paris, Pháp trước 1975. Bà học Y Khoa trường Sorbonne và đã tham gia nhiều chương trình cứu trợ nhân đạo tại châu Phi. Sau đó bà trở thành nghiên cứu sinh tiến sĩ Tình Dục Học tại trường Harvard ở Hoa Kỳ. Bà từng làm giáo sư thỉnh giảng cho các trường đại học danh tiếng như Stanford, McGill, Sao Paolo, Tokyo, Amsterdam, vv. Bà thông thạo hơn sáu ngôn ngữ.” Bụng Triềm - Tổng Biên Tập Tạp Chí Exquisitus Việt Nam 70


71


72


“Bà Mạ Dái Lênh là một người phụ nữ quyết tâm độc thân. Về việc liệu bà làm vậy để đấu tranh cho nữ quyền hay không vẫn là một vấn đề tranh cãi. Nhưng có thể nói bà là một người phụ nữ rất độc lập và khiêm tốn. Bà chỉ làm điều bà thích và không bao giờ dạy đời ai về lối sống của họ. Bà ít khi nhận phỏng vấn và không bao giờ nhận giải thưởng của bất kỳ cơ quan nào trao tặng.” Ai Dợ - Chủ tịch Hội Lực Sĩ LGBT 73


“Các tác phẩm của Mạ Dái Lênh thường trừu tượng và giống nhau về kích cỡ, bố cục, chất liệu lẫn kỹ thuật. Nhưng thực sự ít ai để ý rằng mỗi bức của bà là một sự cố gắng tái tạo lại một bức tranh nguyên mẫu. Bức tranh nguyên mẫu này nhìn như thế nào thì không ai biết được. Chỉ có mỗi Mạ Dái Lênh biết thôi. Mỗi bức mới của bà là một chìa khóa để hiểu thêm về bức nguyên mẫu này.” Thùng Buê Đuê - Đạo Diễn Phim “La Ville de Merde” 74


75


76


“Những người thân cận với Mạ Dái Lênh nói bà là một người phụ nữ phóng khoáng. Dù đã ngoài lục tuần, bà vẫn thích cặp kè với những chàng trai trẻ. Điều kỳ lạ là bà luôn quen những người ở độ tuổi chừng 22-23. Nhưng đến sinh nhật thứ 24 của họ là bà chia tay. Và mỗi khi chia tay xong, bà lại hoàn tất một bức tranh mới.” KieKie - Blogger nổi tiếng 77


“Sau khi về hưu, Mạ Dái Lênh mới bắt đầu theo đuổi sự nghiệp mỹ thuật. Lần đầu tiên bà quay lại Sài Gòn sau 40 năm, dường như nơi đây đã đánh thức tâm hồn nghệ sĩ của bà và đem lại cảm hứng cho những bức tranh đó. Bà sống khá sung túc với số tiền dành dụm cả đời trong một biệt thự ở Quận 3. Mỗi khi hoàn tất một bức, bà không bán mà tặng cho các trại trẻ mồ côi, trẻ khuyết tật hay các bảo tàng xuống cấp.” Phảng Độn - Nhạc sĩ, ca sĩ album “Đéo phải Paris” 78


79


80


“Mạ Dái Lênh vẫn được phần lớn quần chúng nhân dân xem là đại diện của chế độ cũ và một mầm mống của sự thoái hóa xã hội Việt Nam trong thời hội nhập. Đó chính là lý do Đảng và Nhà nước cần phải có sự can thiệp để chỉnh đốn và trong sạch hóa ý thức hệ của giới trẻ Việt Nam ngày nay. Những người hâm mộ của bà ta thường là các thành phần phản động nước ngoài và các thanh niên trong nước bị lôi kéo vào lối sống buông thả, suy đồi đạo đức, khinh thường các giá trị trong sáng của văn hóa truyền thống Việt Nam.” Lèo - Phóng viên Tạp chí Bùa Liếm 81


“Mạ Dái Lênh chỉ làm một cuộc phỏng vấn duy nhất sau khi theo đuổi con đường nghệ thuật. Trong đó bà nói rằng bà chỉ yêu một người đàn ông duy nhất trong đời mà thôi. Đây có lẽ là một manh mối quan trọng để giải thích ý nghĩa của các tác phẩm, và hơn hết ý nghĩa của lối sống của bà. Người đàn ông này là ai? Ông ta đang ở đâu? Còn những chàng trai trẻ thì sao?” Huẫn Léa - Nhà văn, biên kịch, giảng viên Đại học Y Dược 82


83


84


“Hồi nhỏ tụi tui có chơi chung, nhưng lên cấp 3 thì không hợp nữa nên không có qua lại nhiều. Hồi đó chỉ biết gọi bả là con Mắp. Con Mắp hồi đó ít bạn, có mỗi thằng con trai lâu lâu ghé mượn tập. Tội nghiệp, thằng con nhà nghèo, lâu lâu nghỉ học phụ nhà bán hàng, phải đi bộ từ bên Bình Thạnh qua. Cái má con Mắp thấy tội cho mượn xe đạp chạy đỡ, nói chứ cho luôn. Rồi lúc con Mắp đi Pháp, thằng này vẫn lui tới trông ngóng trước cửa nhà, rồi lại lủi thủi đạp xe về. Hình như con Mắp sau này có về nước gặp lại nó.” Khoánh - Hàng xóm cũ Mạ Dái Lênh 85


“Cô Mắp thật ra có quay về Sài Gòn sau vài năm sinh sống ở Pháp. Cổ quay lại Sài Gòn sau khi tốt nghiệp đại học và thực tập làm bác sĩ ở bệnh viện Đại học Y Dược. Tui với cổ chung khoa. Cổ đã rất vui trong suốt thời gian ở đây. Về sau hình như có chuyện gì buồn làm cổ sao nhãng công việc. Làm được gần một năm, rồi đột ngột cổ xin nghỉ bệnh vài ngày, sau đó thì về nước luôn. Lúc đó đang xảy ra chiến tranh với Campuchia. Cả bệnh viện lúc đó đồn là người yêu cổ đã chết trận.” Hính Bánh Báo - Giám Đốc Thẩm Mỹ Viện Hoa Cứt Lợn 86


87


88


“Con Mắp hả? Dĩ nhiên nhớ chớ. Thằng Hường nhà tui yêu có mình nó thôi. Hồi đó má tui hông cho, tại con nhỏ nhà giàu, nhà tui thì nghèo. Má sợ tụi nó không thành duyên. Cái thằng Hường bị bắt đi bộ đội, con Mắp vẫn qua chăm sóc má tui. Lúc thằng Hường chết, con Mắp vẫn qua, nó không khóc. Má tui mất con, đổ bệnh, rồi qua đời. Rồi từ đó không thấy nó nữa.” Vàng - Chị ruột liệt sĩ Hường 89


“Mình gặp Mạ Dái Lênh cách đây 4 năm, lúc đó mình 23. Cổ thích được gọi là Mắp, mà ít ai biết tên này của cổ lắm. Cổ rất tốt với mình. Cổ đối xử với mình như là đã quen biết mình từ rất lâu rồi. Mình cũng rất thích cổ. Nhưng dường như cổ đã yêu mình say đắm lắm. Đến ngày mình sinh nhật 24 thì chia tay. Cổ đã báo trước nên mình cũng chuẩn bị tinh thần rồi và hông buồn lắm. Sau này mình để ý thấy những người yêu khác của cổ đều trùng tên với mình. Gương mặt cũng na ná giống.” H. - Người yêu cũ của Mạ Dái Lênh 90


91


92


“Có lẽ đa số mọi người nghĩ lối sống của Mạ Dái Lênh là kỳ quặc hay phóng khoáng. Nhưng tôi thấy có một vẻ đẹp gì đó trong lối sống của cô. Có lẽ ít ai biết về quá khứ của cô, nhưng cô đang tái tạo lại quá khứ đó. Một quá khứ hạnh phúc mà cô đã trốn chạy qua hàng chục năm. Hôm nay cô đã mạnh dạn đối diện với nó, tái hiện nó và sáng tác nghệ thuật từ nó. Tại sao chúng ta phải phán xét lối sống của người khác khi lối sống đó đem lại hạnh phúc thực sự cho họ. Với tôi, bản thân lối sống của Mạ Dái Lênh là một tác phẩm nghệ thuật, một kiệt tác với vẻ đẹp xuyên thời gian và không gian. Cô chắc hẳn là người phụ nữ hạnh phúc nhất trần gian hôm nay.” Hành Liếc Liếc - Kiến trúc sư (Galerie Laid) 93


94


HAKCHAMRONGSUMDA

Hường và Oánh mỗi tuần gặp nhau ba lần. Mỗi lần quất nhau hai trận. Hai đứa quất nhau ở mọi nơi. Nhà thờ, vũ trường, siêu thị, nghĩa trang, ... Không chỗ nào trong thành phố là chưa quất. Hường phải giảm bớt công việc làm thêm để dành thời gian cho hai đứa. Dù sao thì tình cảm vẫn quý hơn tiền bạc. Oánh vừa đổi công ty nên phải cố gắng chăm chỉ. Hường đôi lúc đến công ty Oánh và hai đứa dành 15 phút thổi kèn nhau trong nhà vệ sinh. Sinh nhật Hường, Oánh đặt một phòng trên tầng cao nhất của khách sạn Majestic. Hai đứa quất nhau bên cửa sổ liên tục từ sau khi ăn tối đến trưa ngày hôm sau. Trong đời Hường chưa bao giờ yêu ai say đắm như lúc này. Có vẻ như, đây là người đàn ông mà Hường sẽ chung sống với suốt đời. Mọi mục đích, ý nghĩa của cuộc đời Hường bây giờ đều có chữ Oánh. Những mơ ước, hoài bão về tiền tài, danh vọng giờ chỉ là phù du. Hường đã bỏ bê danh hiệu hotboy từ lâu. Thời trang chẳng được đoái hoài. Tập gym cũng không đều đặn. Nhưng đó chẳng phải thứ nó cần. Có Oánh trong đời là đã toại nguyện. 95


96


Hường giờ đã được làm trưởng nhóm phát triển hình ảnh, bao gồm hai người. Lương cũng không tăng bao nhiêu, nhưng vì không tiêu xài nhiều nên nó chẳng bận tâm. Nó cũng không muốn nhận thêm trách nhiệm, để có thời gian rảnh rỗi với Oánh. Hường cũng ít về quê hơn. Chỉ về vào dịp Tết. Còn các lễ kia dù có dài vẫn thích ở lại thành phố với Oánh. Oánh sang công ty mới, thường xuyên phải đi công tác ở Hà Nội hoặc Đà Nẵng, đôi lúc nước ngoài. Xa nhau nên nhớ nhau nhiều hơn. Khi gặp nhau phải quất bù cho những ngày đã mất. Một buổi làm tình lý tưởng phải hơn ba tiếng. Phải đổi ít nhất mười sáu tư thế. Và phải thay phiên nhau nằm trên. Nhiều hôm trống vắng, Hường phải mở phim sex rồi tự xử. Nó tự hỏi không biết mình có bị nghiện tình dục. Trong khi Oánh thường xuyên mê chơi điện tử mà bỏ bê xác thịt. Bây giờ Oánh nhiều việc ít chơi thì lại mệt mỏi ít ham muốn. Hường đôi lúc cũng lo nghĩ. Nó sợ Oánh không thương nó bằng nó thương Oánh. Lâu lâu nó cũng cố tạo ra không khí tình cảm. Nhưng dường như không rung chuyển được con tim của Oánh nữa. Nó nghĩ một thời gian nữa rồi Oánh sẽ đỡ bận hơn, rồi sẽ trở lại như xưa. Oánh được đề bạt làm trưởng phòng, càng bận hơn. 97


98


Hường đang thuê nhà ở Quận 7 để được gần Oánh. Nhưng dạo này cũng ít gặp mà giá nhà lại lên, nó quyết định tìm nơi khác. Thằng Lành và anh Ương rủ sang Quận 12 ở chung với hai chồng chồng tụi nó. Nhà xây sắp xong, có một phòng trống để dành cho con cái trong tương lai. Tiền nhà không lấy, chỉ cần phụ tiền điện nước. Hường thấy cũng hay, được gần bạn thân. Oánh cũng ủng hộ. Hường chuyển luôn. Nhà mới gần như đã hoàn thành, trừ một số chi tiết kỹ thuật nhỏ. Mấy kiến trúc sư và công nhân vẫn phải ra vào thường xuyên. Một anh kiến trúc sư chừng 30 tuổi cứ phải tới kiểm tra công trình thường xuyên. Tên Trái. Nhìn anh này cũng khá chất. Lãng tử, đẹp trai, nhưng nghe nói là trai thẳng. Lần nọ, anh Trái tò mò xem cuốn sổ vẽ tay của Hường và khen nó sáng tạo. Đã lâu lắm rồi mới có ai khen nó như vậy. Oánh ngày xưa hay khen, nhưng giờ hết rồi. Gặp nhau giờ chỉ để quất. Có nói thì cũng chuyện dâm dục cho kích thích. Trái hay đứng một mình nhìn vào mông lung. Điềm đạm, bình tĩnh, nhỏ nhẹ. Trông cứ tưởng ít nói, nhưng trúng đề tài thì nói suốt không ngủ nghỉ. Những điều anh nói thường nghiêm túc, hệ trọng. Chẳng giống đứa bạn nào nó từng gặp trước đây. Pê đê chỉ thích vui vẻ là chính. Kinh bang tế thế làm gì cho mệt óc. Hường thấy ngưỡng mộ, muốn mình giống anh Trái. 99


100


Dường như chuyển nhà lại là một sai lầm lớn. Vì khoảng cách khá xa, Hường và Oánh lại ít gặp nhau hơn nữa. Giờ mỗi tuần chỉ gặp một lần. Nhiều lúc chỉ hẹn nhau ăn trưa rồi thôi. Chứ Oánh cũng ngại đường xa sang nhà Hường. Nhà Oánh thì có bố mẹ ở nhà. Oánh nào đã công khai đâu, cũng như 90% pê đê Sài Gòn thôi. Ra đường thì lộ lắm, về nhà lại gồng lên. Hai đứa cũng ráng nhắn tin mỗi ngày. Nhưng dường như không có gì để nói. Thường chỉ tán gẫu cho có, chứ chẳng đoái hoài. Không được quất thường xuyên, Hường đành nhờ đến nguồn tài nguyên dồi dào của internet. Nhiều hôm nó tự xử đến hai ba lần. Lành để ý nhưng không biết nói khéo làm sao. Thứ Bảy, Oánh hẹn Hường đi cafe. Nó thấy lười lười không muốn đi. Nhưng Oánh bảo quan trọng nên nó đành cất công chạy xe lên Quận Nhất. Nó suy nghĩ có lẽ mình cũng nên thảo luận thẳng thắn về các vấn đề của mối quan hệ này. Hy vọng sẽ tìm ra được giải pháp nào đó. Còn không thì chắc chẳng tiến xa thêm được nữa. Sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc. Hai đứa ngồi xuống. Hường chưa kịp nói, Oánh bảo muốn chia tay. Oánh xin lỗi, thừa nhận có vấn đề. Không phải Oánh yêu ai khác, chỉ là tình cảm không còn như xưa nữa. Nếu tiếp tục thì chẳng đi đến đâu, chỉ tốn thời gian, công sức của hai đứa thôi. Nói rồi hai đứa trầm ngâm, không nhìn nhau. Oánh đứng dậy về trước. Hường ngồi lại, đầu óc rỗng tuếch. 101


102


Mối quan hệ kéo dài được đúng một năm. Hường không buồn lắm. Nó cũng phần nào chuẩn bị trước tinh thần rồi. Dù sao thì cũng có một chút tiếc nuối gì đó. Mỗi tối không còn được nhắn tin. Không còn hơi ấm của giường gối. Không còn những quan tâm lo lắng. Không còn những cái ôm hôn mặn nồng. Sến sến vậy chứ lại hạnh phúc. Bây giờ mất rồi mới nuối tiếc. Lành ôm lấy Hường vỗ về. Nhưng nó thấy chai sạn, vô cảm. Đâu có gì để buồn, chỉ hơi trống vắng thôi. “Dù sao thì thà chia tay còn hơn.” Còn bây giờ phải tập trung làm việc, theo đuổi hoài bão, không được bỏ bê như trước nữa. Hường quay lại tập gym chăm chỉ hơn. Nó nhận thêm việc thiết kế ở nhà. Chú tâm vào việc ở văn phòng hơn. Hường download các app mạng xã hội pê đê về. Tình dục bây giờ thật dễ dàng. Không phải đợi chờ như trước. Không mất thời gian hâm nóng tình cảm. Cũng không phải vướng bận dây mơ rễ má gì. Chỉ cần bỏ ra 15 phút chát chít. Thêm 15 phút đi lại, check in khách sạn. Rồi 30 phút giải quyết ham muốn. Tổng cộng chừng trên dưới một tiếng đồng hồ đấy thôi. Thành phố này thì không thiếu pê đê. Quận 12 xa xôi cũng không thiếu. Có hôm lười ra ngoài Hường rủ bạn tình về nhà. Vài lần bị Lành và Ương bắt gặp. Nhưng cặp chồng chồng cũng thông cảm. Cũng muốn Hường chóng vượt qua nỗi đau buồn. 103


104


Nhưng trái lại, Hường không hề đau buồn. Nó càng ngày càng thấy hạnh phúc hơn. Nó đang tận hưởng sự tự do. Tận hưởng tuổi trẻ. Tận hưởng những diệu kỳ của Sài Gòn. Những diệu kỳ mà không nơi nào khác có được. Những cơ hội thăng tiến. Những niềm vui không lo nghĩ. Những hy vọng tươi sáng về tương lai. Những rào cản bị phá bỏ. Rào cản về ngôn ngữ. Về giới tính. Về tôn giáo, chính trị, giai cấp. Những rào cản của văn hóa truyền thống. Thiên đường là đây, Sài Gòn. Hường không còn hứng thú với nhóm bạn hotboy. Nó thấy hấp dẫn bởi những người chững chạc hơn. Nó thân với anh Trái hơn. Anh kiến trúc sư quan hệ rộng rãi. Nó được giới thiệu cho những người nghệ sĩ của thế giới ngầm. Nhiếp ảnh gia, nhà văn, đạo diễn, nhà tạo mẫu, nhạc sĩ, blogger, họa sĩ, vv. Những người sáng tác nghệ thuật mà không quan tâm đến thị trường. Chỉ làm vì đam mê. Dĩ nhiên ai cũng có nghề tay phải. Làm nghệ chỉ là thú vui tao nhã. Nhưng phong thái của họ gây cảm hứng cho Hường. Nó cũng muốn thử sức mình với nghệ thuật. Nó làm quen được khá nhiều người có tên tuổi trong thế giới ngầm này. Nhiều người cũng có quan hệ khăng khít với giới showbiz xa hoa. Nhiều người chỉ làm việc văn phòng nhàm chán. Nhưng đến đây ai cũng như nhau. 105


106


Có lẽ quen với Oánh cũng giúp Hường trưởng thành hơn một chút. Thời gian qua cũng không đến nỗi bị lãng phí. Oánh một phần nào đã mở ra được một chân trời mới cho nó. Nó không giận Oánh hay gì cả. Nó thấy mãn nguyện là đã có trải nghiệm đó. Nó đôi khi vẫn nói chuyện với Oánh. Không dây dưa nhưng đủ để giữ được tình bạn. Oánh giờ đã ổn định công việc. Không quá bận nhưng vẫn cố gắng hết mình. Có khả năng sẽ được đề bạt làm Phó Giám Đốc. Hường mừng cho Oánh. Bản thân Hường cũng có tiến bộ trong công việc. Nó giờ quản lý một nhóm năm đứa thực tập sinh. Tha hồ lên giọng hách dịch. Nhưng cũng biết mềm dẻo để thu phục chúng nó. Lương bổng cũng lên. Trách nhiệm cũng nhiều hơn. Sản phẩm được quản lý chất lượng chặt chẽ hơn. Nhờ chơi với đám bạn nghệ sĩ chững chạc. Gu thẩm mỹ, thời trang nó được nâng lên hẳn. Tác phong cũng chuyên nghiệp, tự tin hơn. Cả sếp lẫn cấp dưới đều nể phục. Thỉnh thoảng Hường vẫn gặp đám hotboy. Thấy Hường thay đổi, tụi nó không những không tẩy chay mà còn hâm mộ, ghen tị hơn. Những mối quan hệ mới đó cũng đem lại cho Hường nhiều khách hàng riêng lẫn cho công ty. Chẳng mấy chốc Hường trở thành một cái tên ăn tiền không chỉ ngoài chợ phố mà còn trong thế giới ngầm của Sài Gòn. Nó cảm thấy mình có vai trò như một cầu nối giữa nghệ sĩ với thị trường, quần chúng. Có lẽ đây là hướng đi thực sự cho sự nghiệp nó. 107


108


Hường và Trái bây giờ đi đâu cũng cặp kè. Nó thích anh hơn một người bạn. Nhưng có vẻ anh thích phụ nữ hơn. Nó sợ hành động sơ suất sẽ làm ảnh hưởng tình bạn giữa hai người. Nó hay ngại ngùng với Trái. Đôi lúc có những gã nghệ sĩ tán tỉnh nó trước mặt anh. Mặc dù cũng thích nhưng nó lại từ chối. Chỉ vì sợ Trái đánh giá. Nhưng sau đó Trái lại hỏi sao nó lại từ chối. Có lúc Trái sang chơi thì bắt gặp Hường đang tiễn bạn tình ra khỏi nhà. Hường đỏ mặt nhưng không nói gì. Trái và Hường thường rủ nhau đi xem các triển lãm nghệ thuật. Mỗi lần vậy Hường lại mở rộng được mạng xã hội. Trong khi Trái dường như không quan tâm. Anh chỉ chú ý đến các tác phẩm. Điều này rất thu hút Hường. Nó luôn cố tỏ ra ít nói hơn để giống anh. Dù nó thường xuyên qua đêm với những nghệ sĩ mới gặp, nó luôn tìm cách giấu giếm với Trái. Nhưng Trái luôn tỏ ra vô tư. Không hiểu là anh không biết hay giả vờ vô tâm. Trái giới thiệu Hường với bạn thân của anh. Một chị quản lý chuỗi cafe sành điệu, tên Khăn. Hai người tuy chỉ là bạn nhưng sao cách đụng chạm cứ như là tình nhân. Hường có chút ghen tị nhẹ. Nhưng thiết nghĩ Trái là trai thẳng. Nó làm gì có cơ hội mà mong với chờ. 109


110


Dường như Trái cũng thấy được tình cảm Hường. Nhưng anh có vẻ không quan tâm. Anh không từ chối hay chấp nhận mà cứ để Hường treo lơ lửng. Đôi khi nó định rút lui nhưng anh bắt đầu đáp lại một chút tình cảm. Rồi đột nhiên Trái trở nên ve vãn hơn. Anh bảo anh thích phụ nữ nhưng cũng muốn thử ngủ với đàn ông. Anh đề nghị hai người cùng làm tình với một người phụ nữ khác. Hường nghe lời. Nhưng đó lại là lỗi lầm lớn nhất đời nó. Sau đêm đó nó hoang mang, ám ảnh, ghê tởm. Rồi nó bật khóc. Tiếng thổn thức trong đêm không ai nghe thấy. Nó nhớ Oánh. Oánh của một năm trước. Nhưng dần rồi nó nhận ra một cách rõ ràng, vững vàng hơn về điều mình muốn. Nó gạt nước mắt. Thề từ nay về sau không để thằng đàn ông nào làm khổ đời mình nữa. Nó cắt đứt liên lạc với Trái. Nếu chạm trán ở các gallery thì cũng tránh mặt, dù cho Trái có muốn bắt chuyện thế nào đi nữa. Nó công khai tán trai trước mặt anh. Nó bộc lộ bản chất ham vui, nhiều chuyện của mình một cách thoải mái hơn. Nó lại đi bar, quán nhậu, karaoke thường xuyên. Nối lại tình xưa với các hotboy. Kết nối các hotboy với các nghệ sĩ và ngược lại. Hường trở thành tâm điểm của các bữa tiệc. Các bar, vũ trường đua nhau mời Hường đến dự. 111


112


Hường giờ đây không còn là hotboy bèo bọt xóm chợ của ngày xưa nữa. Nó tham gia đóng một số phim ngắn cho các nhà làm phim thể nghiệm. Nó làm người mẫu quảng cáo cho các nhãn hiệu lớn về phong cách, lối sống. Như thời trang, rượu bia, xe cộ, phòng gym, vv. Nó viết blog về những vấn đề văn hóa xã hội của Việt Nam đương đại. Những bài viết thu hút like của không chỉ các học giả, nghệ sĩ mà còn các hotboy xóm chợ. Ảnh chụp tự sướng của nó giờ đây phải được thực hiện bởi nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Ảnh phải mang tính nghệ thuật trừu tượng. Phải mang cảm xúc lắng đọng. Những status của nó trên mạng xã hội giờ phải trau chuốt và súc tích. Phải có tính hài hước lẫn sự thâm thúy. Đẳng cấp là thế. Điều này làm Hường càng phổ biến hơn trong cộng đồng mạng Việt Nam. Nó đi đâu cũng được người ta nhận ra. Không chỉ vì vẻ ngoài sáng sủa mà còn vì tâm hồn sâu sắc. Cuộc sống tình dục cũng được đảm bảo. Giờ đâu phải chui rúc trên các trang mạng pê đê để tìm bạn tình nữa. Cứ hiên ngang vào các pạc ti là hàng tá hotboy xếp hàng để nó chọn. Pê đê Tây, pê đê Tàu, pê đê Thái, ... Nghệ sĩ, sinh viên, công an, người mẫu, ... Thể loại nào cũng qua tay Hường cả. Nhưng nó không dễ dãi. Ngược lại rất kén chọn, đa số là về ngoại hình. Mấy lão già làng showbiz đến cưa cẩm là bị Hường xua đi ngay. 113


114


Lần nọ nó đi dự lễ khai mạc triển lãm nghệ thuật ở một gallery kia. Tình cờ gặp lại gã người mẫu mà ngày xưa đã cho nó leo cây. Vẫn phong độ như ngày nào. Gã không nhớ mặt nó, vẫn cưa cẩm như mới quen. Nó cho gã số điện thoại giả, rồi hẹn gã uống cafe, hy vọng gã sẽ đến và trải nghiệm cảm xúc bị leo cây cho nhớ mùi đời. Hường cười thầm trong bụng. Nhưng nhịn không nổi nó phá lên sặc sụa. Cũng may trong phòng này không có ai. Nhưng nó giật mình quay lại. Có một gã đàn ông đứng ngay sau lưng. Gã tuấn tú, mặc com lê như một thương gia. Gã cười với nó. “Chuyện gì vui thế em?” Giọng Hà Nội ngọt ngào. Nó ngượng ngùng lắp bắp. Gã vội đánh trống lảng cứu nó. “Em thấy triển lãm này sao? Có tiềm năng không?” Hường lấy lại bình tĩnh rồi bộc lộ cảm nghĩ. Hai người nhanh chóng bị cuốn vào đề tài nghệ thuật, nhưng rồi dần chuyển sang showbiz, sau đó là đề tài làm ăn, làm giàu đất Sài Thành. Gã, à không, nên gọi là anh, là giám đốc sáng tạo một công ty quảng cáo, tên Phãng. Mới 28 tuổi, gốc Hà Nội, nhưng du học London, Amsterdam, mới về nước được bốn năm. Cao to, điển trai, thông minh, lịch sự, chững chạc, thành đạt, tham vọng, vv. Giống Trái nhiều chỗ, nhưng tính trẻ trung hơn. Anh cũng rất vui tính, lại thẳng thắn, làm Hường nhớ lại Oánh hồi mới quen. Cuối buổi, Phãng xin số điện thoại, hẹn Hường đi uống cafe. 115


116


Hường được đề bạt làm Phó Phòng. Nhưng nó nộp đơn xin nghỉ việc. Cả văn phòng bàng hoàng. Hường muốn thử sức mình với việc kinh doanh. Ở đất Sài Gòn chỉ có kinh doanh mới thắng lớn. Nó không thể nhìn bản thân mình làm nhân viên quèn mãi như những người khác được. Phãng, Lành, Ương, Oánh và cả Trái đều ủng hộ. Hường chỉ mở đầu bằng kinh doanh qua mạng. Với thương hiệu hakchamrongsumda lừng lẫy một thời hotboy. Dùng tiền dành dụm bấy lâu nay, và tiền vay của các bạn bè. Nó bán đủ các loại thiết kế. Từ áo thun, đồ lót, trang sức, poster, sticker đến bàn ghế, chén đĩa, chăn mền, tranh hội họa. Tất cả đều được Hường thiết kế và sản xuất. Những thiết kế độc đáo và thẩm mỹ. Đúc kết từ kinh nghiệm thiết kế của bản thân và gu thẩm mỹ của bạn bè. Từ giới nghệ sĩ, giới hotboy, giới showbiz, giới nhà giàu, cho đến giới văn phòng nhàm chán. Thể loại nào cũng có một thiết kế phù hợp. Phong cách, chất lượng, giá cả đều phù hợp với tầng lớp trung lưu Sài Gòn. Hường dùng mối quan hệ của mình để tiếp thị. Ban đầu đa số khách hàng chỉ toàn pê đê. Về sau cũng lôi kéo được khá đông đảo các chị em bánh bèo và bạn trai của họ. Không những thế Hường còn đầu tư quảng cáo online. Chẳng mấy chốc nhiều người biết đến. Khách hàng lũ lượt đến tìm mua. Cháy sạch cả hàng. Hường liền đặt sản xuất thêm. Đồng thời nó cũng tạo thêm nhiều mẫu thiết kế mới ấn tượng hơn. Dường như giấc mơ Sài Gòn sắp thành hiện thực. 117


118


Hường gặp lại Phãng ở một quán café cóc nho nhỏ đơn sơ trong con hẻm hiu hắt vào một sáng Chủ Nhật. Quán không có máy lạnh, nhạc thì sên sến những năm 60. Hường hơi ngần ngại vì chưa bao giờ nó hẹn hò ai nơi nhếch nhác như thế này. Phãng bảo thích ngồi quán này để ủng hộ bà chủ quán nghèo. Nó mỉm cười, có một chút xiêu lòng nhẹ. Anh mặc một chiếc áo thun và quần jean giản dị. Đôi giày vải đã bạc màu, với cái đồng hồ cổ điển. Trên tay có vài hình xăm rất trừu tượng. Anh đem theo một quyển sách, tựa đề tiếng Anh gì đó. Không phải sách làm giàu mà là một quyển tiểu thuyết mới của tác giả Nhật Haruki Murakami. Nó chưa bao giờ đọc nhưng được đám nghệ sĩ, trí thức giới thiệu rất ghê gớm. Nó càng có ấn tượng tốt với Phãng hơn. “Cuốn này nói về cái gì vậy anh?” Anh tóm sơ lược cho nó nghe những nhân vật, những tình huống, những triết lý của truyện. Hường thấy thực sự bị cuốn hút bởi giọng kể của anh. Hai người nói về hình xăm của nhau. Về những chuyến đi nước ngoài của anh. Về những tác phẩm và dự án thiết kế của nó. Về tuổi thơ của nhau. Về hoài bão của nhau. Về vận mệnh, về tương lai của thành phố. Nó nhận ra sự khác biệt rất lớn giữa mình và anh. Nhưng chính vì thế mà nó càng bị thu hút hơn. Nó không thấy một chút bí ẩn nào ở anh. Nó không thấy ghen tị hay tham vọng được trở thành anh. Mặc cho mọi khác biệt, nó tìm thấy bản thân mình trong anh. Cả hai đều rất thư thả tận hưởng buổi hẹn hò. Rất nhẹ nhàng, không một chút cố gắng. Không có gì giả tạo, không giấu giếm. Hường về nhà với con tim thoải mái nhưng đầy hưng phấn. Một cảm xúc rất trong sáng, êm dịu. Nó muốn gặp lại anh. 119


120


Hường và Phãng gặp nhau thêm một vài lần như vậy trước khi chính thức hẹn hò. Mọi việc tiến triển khá chậm. Không phải vì bận rộn hay chơi trò vờn nhử nhau. Mà Hường thực sự rất thoải mái với nhịp điệu như vậy. Phãng cũng cho nó một khoảng cách cần thiết. Mặc dù trong lòng nó rất hối thúc. Nó thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng kinh nghiệm quá khứ ngăn cản nó cởi mở lòng mình. Phãng là một người đàn ông nhẫn nại. Không đòi hỏi gì ở Hường. Chỉ làm những gì nó thực sự thấy thoải mái. Nhưng luôn có mặt bên cạnh nó khi cần. Anh luôn đưa ra những lời khuyên khôn ngoan nhất mỗi khi nó bế tắc. Phải mất hơn hai tháng hẹn hò hai người mới lên giường. Phãng chuẩn bị một bữa tối đơn giản cho hai người tại nhà. Anh và nó nhìn nhau đắm đuối cả buổi. Trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào. Anh nhẹ nhàng cởi áo cho nó. Anh vuốt ve mọi vùng da trên cơ thể nó. Anh trìu mến hôn lên những nơi nhạy cảm nhất. Một cảm giác được nâng niu, yêu thương khó tả. Họ bắt đầu quan hệ. Phãng chầm chậm top Hường, rồi từ từ tăng tốc. Nó sung sướng không thốt lên được lời nào. Và anh để nó top, cũng điêu luyện không kém. Họ vừa quan hệ, vừa ôm hôn, vừa nói chuyện lạc đề. Rất thoải mái và không hề hối thúc. Phãng bảo không quan hệ cũng được, miễn là anh được nằm cạnh nó là vui rồi. Chưa người đàn ông nào nói với nó như vậy. Và anh muốn cả hai cùng đến cực khoái một lúc. Hường nhìn vào mắt anh và thấy một tâm hồn đẹp trong đó. Nó chỉ muốn đêm đó kéo dài mãi mãi. 121


122


Chỉ hơn sáu tháng Hường đã hoàn vốn. Trả lại hết tiền vay lẫn lãi. Nó mở thêm một chi nhánh mới ngay tại Quận Nhất. Làm ăn ngày càng lãi hơn, tạo ra nhiều công ăn việc làm cho người dân nghèo hơn. Nó thấy mình có ích cho xã hội hơn. Nó bắt đầu để dành tiền mua một căn hộ để an cư. Không thể ở trọ mãi được. Oánh nhìn Hường một cách nể phục. Trái không giấu giếm sự ghen tị. Lành và Ương hết lời khen ngợi. Nhưng chỉ có Phãng là làm nó tự hào nhất. Anh không nói nhiều, chỉ nhìn vào mắt nó: “Em rất xứng đáng”. Rồi anh hôn lên môi nó giữa phố xá đông người. Anh không xấu hổ mà còn hãnh diện vì được quen nó. Càng ngày nó càng thích anh nhiều hơn. Hường và Phãng gặp nhau thường xuyên nhưng không phải lần nào cũng làm tình. Cả hai đều muốn mỗi lần chăn gối là một kỷ niệm đẹp. Anh và nó đôi khi chỉ nằm ôm nhau nói chuyện. Phãng trở thành một người bạn tri kỷ của Hường. Anh lắng nghe mọi vui sướng, phiền muộn của nó. Anh luôn an ủi, động viên. Phãng là một người lãng mạn. Anh hay mua hoa hồng đặt trước cửa nhà nó. Nó bảo sến nhưng trong lòng rất thích. Hường dường như không thể cưỡng lại được nữa sức hút cháy bỏng về cả bên trong lẫn bên ngoài của anh. Nhưng nó đã thề với bản thân. Nó luôn giữ lại một chút tình cảm. Không thể trao hết mọi thứ. Bởi vì mối quan hệ nào cũng sẽ kết thúc. Nếu đối xử với nó như chuyện cổ tích, sống bên nhau hạnh phúc suốt đời, thì sẽ bị hụt hẫng. Nó phải chuẩn bị tinh thần. 123


124


Hơn một năm trôi qua với Phãng, Hường không thể hạnh phúc hơn được nữa. Mỗi lần gặp nhau lại giống như lần đầu. Cảm xúc mãnh liệt về thể xác và sự hoà hợp về tâm trí. Buổi tối hôm đó Hường và Phãng đang tận hưởng thời gian thư giãn trong bồn tắm. Bỗng dưng Phãng ngồi dậy và quỳ xuống trước mặt Hường. Người vẫn trần truồng chứ chẳng nói một bộ đồ chỉnh tề. “Em là người đàn ông hoàn hảo nhất trên thế gian này. Còn anh là người đàn ông hạnh phúc nhất, bởi vì anh đã có em.” Hường nhìn vào khuôn mặt đáng yêu của Phãng và cười khúc khích. Câu nói sến nhất mà nó từng được nghe. Nhưng cũng chính là câu nói chân tình nhất. Rồi nó nhận ra, từ khi quen Phãng đến giờ nó chưa nói được một tiếng yêu. Không phải vì nó không yêu anh. Mà vì nó sợ. Nhưng một nỗi sợ khác lại hiện ra. Đó là nỗi sợ mất Phãng. Nó lo lắng rằng nếu hôm nay nó không nói ra, nó sẽ hối hận mãi mãi. Nó kề môi hôn Phãng, rồi nói: “Em yêu anh. Và em cũng là người đàn ông hạnh phúc nhất trên trần gian lúc này.” Nước mắt Hường tuôn ra. Phãng vuốt má nó. Anh lấy ra từ đâu đó một cái nhẫn. “Hường, em cưới anh làm chồng nha.” Hường cười thật lớn vì quá đỗi hạnh phúc. Nó lắp bắp không nói nên lời. Chỉ biết gật đầu, gật đầu. Nước mắt lại tuôn ra. Nước mắt Phãng cũng tuôn ra. Anh đeo nhẫn vào tay nó. Hai người ôm chầm lấy nhau hôn thắm thiết. 125


Paris

Công ty của Sếp cuối cùng cũng đóng cửa. Trái ráng trụ đến phút chót để trọn nghĩa tình. Hắn giờ quyết định làm freelance. Ai nhờ làm cái gì thì mình làm cái đó, khỏi phải ràng buộc với công ty nào. Hắn được Sếp cũ giới thiệu cho một ông kiến trúc sư kia, Liếc, chuyên thiết kế gallery và cafe. Dạo này hắn cũng ít gặp đám bạn kiến trúc, vốn tối ngày chỉ biết thiết kế chung cư và nhà máy. Trái bây giờ khá thân với một thằng nhóc nhỏ hơn gần 10 tuổi, tên Hường. Nhóc này đồng tính, làm đồ họa, cũng có chút gu, non nớt thiếu kinh nghiệm mà lại thích nghe Trái độc thoại. - Ông này cũng khá nổi tiếng trong giới nghệ sĩ ngoại biên. Không phải vì ổng làm nghệ thuật, mà vì ổng quen biết rộng rãi. Nhưng mấy công trình của ông này cũng khá chất, khá hợp gu với anh. Giờ anh đang phụ ổng cải tạo một ngôi biệt thự Quận 3 thành một bảo tàng nghệ thuật đương đại tư nhân. Công trình cũng hay, vì cái biệt thự cũ mang phong cách hiện đại những năm 60. Dạng thô mộc đá rửa, đá mài, có ô văng bự, pergola sân thượng, ... Kiến trúc thời này đậm chất đô thị vùng nhiệt đới của Sài Gòn lắm. Giờ phải gia cố, mở rộng thành phong cách đương đại hơn những vẫn phải giữ dấu ấn của thời đại cũ. Nghe cũng hơi chất há, nhưng tiền lương thì hơi bèo bọt. - Hy sinh vì nghệ thuật quá nhỉ! - Hy sinh gì. Vì tương lai thôi, mình làm vì cái chất hơn cái vỏ thì sau này khách hàng mới đến tìm mình vì cái đó. Với lại nếu không làm vì cái chất mình sẽ lụt nghề, sẽ bị quen thói làm vì cái vỏ, rồi lúc muốn làm vì cái chất lại ko biết cách làm. 126


127


Trái dẫn Hường đi xem các gallery của ông Liếc thiết kế. Mỗi gallery đều khác biệt và nằm ở những vị trí đặc biệt. Cái thì trên chung cư cũ, cái thì trong nhà phố, cái thì trong trung tâm mua sắm, cái thì ở sảnh khách sạn, vv. - Em có để ý thấy gallery nào cũng triển lãm tranh của một họa sĩ không? Mạ Dái Lênh. Không biết là ai ha. Nhưng thấy thú vị ghê. Tranh nào của ổng cũng như nhau, chỉ có khác một chút gì đó thôi. Mà mỗi bức cũng mấy ngàn đô đó. Nãy anh thấy bên gallery kia nó ra giá 12 ngàn đô luôn. Cái này thì 4 ngàn thôi, chắc còn mới. Không biết người ta có thổi phồng không, chứ giống nhau y chang sao lại mắc dữ. Hay là ông này nổi tiếng lắm. - Là phụ nữ đấy anh. Có tiểu sử của nghệ sĩ trong tờ rơi này. Trái đọc tiểu sử, gật gù cười. Hắn đứng ở góc phòng quan sát những gì đang diễn ra xung quanh. Hường đi dạo một vòng quanh gallery và làm quen những người thưởng lãm. Nhóc cười nói, đùa cợt, trao đổi số điện thoại, nhưng lúc bắt gặp ánh mắt Trái thì vội thay đổi phong cách, giữ kẽ hơn. Nhóc mới chia tay người yêu, hay tìm Trái để tâm sự. Nào giờ hắn có biết lắng nghe ai tâm sự bao giờ đâu, chỉ biết độc thoại về bản thân. Nhưng hắn cũng chẳng để nhóc nói được lâu, vì có những chuyện hệ trọng hơn vấn đề cá nhân nhiều. Mà dường như càng lạnh lùng với nhóc, nhóc càng đeo hắn hơn. Cũng tốt, hắn cũng cần người lắng nghe thuyết giảng của mình. - Nghệ thuật ở những nơi này thường là nghệ thuật ngoại biên. Tức là những loại nghệ thuật không chính thống, không được đại chúng quan tâm, không được thể chế chính trị ủng hộ. Nhưng nó vẫn tồn tại để tạo ra một thế lực đối trọng với nghệ thuật chính thống. Các tác phẩm ngoại biên thường bị đả phá bởi các nhân vật kém hiểu biết mà lại to mồm. Rất nhiều nghệ sĩ bị ném đá một cách vô tội vạ, chỉ vì họ không muốn đi theo con đường chính thống. 128


129


Trái dẫn Hường đến những nơi tụ họp giới nghệ sĩ ngầm của Sài Gòn. Hắn thường chỉ ngồi một chỗ quan sát và đánh giá họ, trong khi Hường bị thu hút và chủ động kết bạn. Dù Trái xem những người nghiệp dư này là những kẻ giả tạo, nhưng hắn vẫn có chút ghen tị với thế giới của họ. Hắn thích thú khi được Hường giới thiệu cho đám nghệ sĩ. Lui tới những địa điểm này bao năm trời mà hắn không biết được một cái tên, còn nhóc mới đến có một lần mà đã lấy bao số điện thoại. Hắn cảm thấy nể phục, nhưng luôn phải tỏ ra mình không quan tâm mấy. - Anh định viết một cuốn sách trong lúc còn rảnh rổi. Một tiểu thuyết. Một cuốn tự truyện. Một hồi ký. Một phi tiểu thuyết. Một cuốn truyện tranh. Một cuốn sách nhiếp ảnh. Một bộ phim in trên giấy. Một cuốn sách làm bằng giấy lộn. Một cuốn sách xấu xí đến nỗi không ai dám cầm lên. Một cuốn sách đẹp đến nỗi không ai dám làm nhăn nó. Và anh sẽ đặt nó ở một nơi nào đó, có người tình cờ nhặt lên, đem về nhà đọc, rồi thắc mắc. Ai, ai, ai đã viết cuốn sách này? - Giống như Mạ Dái Lênh ấy nhỉ. Anh định lấy bút danh là gì? - Le cerveau gauche, có nghĩa là “não trái” trong tiếng Pháp. Em biết não trái là như thế nào không? Bộ não con người có hai bán cầu. Mỗi bán cầu thiên về một số kỹ năng khác nhau. Não phải thiên về cảm tính, sáng tạo, thẩm mỹ, tổng quan, vv. Còn não trái thiên về phân tích, chi tiết, logic, ngôn ngữ, vv. Anh thiên về não trái. - Em tưởng anh thích nghệ thuật chứ? - Ồ không. Thích nghệ thuật không có nghĩa là người não phải. Em có thể thích nghệ thuật một cách phân tích, một cách logic. Không nhất thiết phải nghệ thuật theo hướng bay bổng, mơ mộng. Anh hoàn toàn là người não trái em à. Anh hay vạch lá tìm sâu, hay phê bình, hay thuyết giảng, hay cố theo đuổi đến tận cùng của sự việc. Cuốn sách của anh cũng sẽ vậy. 130


131


Khăn còn 1 tháng nữa đi New York rồi. Trái cũng hơi buồn buồn. Có một thời gian hai người cũng hẹn hò, sau khi chia tay Xương. Nhưng cảm xúc không nhiều, vì vậy quyết định làm bạn bè và bạn tình. New York hoa lệ làm Trái không khỏi ghen tuông. Hắn quyết tâm học tiếng Pháp chăm chỉ để được đi Paris hoa lệ. Do làm freelance rảnh rổi nên hắn dành nhiều thời gian để luyện tiếng Pháp. Không chỉ siêng năng đến lớp đều đặn, hắn còn học thêm với các chuyên gia người Pháp, xem phim Pháp ngữ, tham gia câu lạc bộ và forum tiếng Pháp. Ngày xưa khi còn đi làm giờ hành chính, không có thời gian học nên hắn chỉ học làng nhàng vào buổi tối. Bây giờ đã có cớ nghỉ việc, hắn chỉ biết học và học. Làm freelance cũng không tha thiết mấy, dường như chỉ để có thêm thu nhập thôi. - Trái chán nơi này lắm rồi. Chỉ muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt. Chỉ mong đậu được cái bằng tiếng Pháp rồi đăng ký xin học thôi. Trường nào cũng được, thành phố nào cũng được, miễn không phải là nơi này. - Trái đã biết mình muốn học gì chưa? - Trái sẽ chọn các ngành về lý thuyết nghệ thuật, ví dụ như phê bình, lý luận hay lịch sử nghệ thuật gì đấy. Đầu tiên có thể học thạc sĩ thôi. Nhưng hy vọng sẽ tìm được học bổng nghiên cứu tiến sĩ. Trái chán thực hành lắm rồi, chỉ muốn nghiên cứu lý thuyết mà thôi. Lý thuyết dường như bao la hơn, không bị gò bó bởi các quy luật tự nhiên, không bị gò bó bởi tính ứng dụng. Lý thuyết làm ta mơ mộng hơn, sáng tạo hơn, có lẽ sẽ làm Trái đỡ buồn chán hơn. - Thấy Trái lý tưởng vậy làm Khăn ghen tị quá. Khăn chỉ đi học MBA thôi. Học xong chỉ để kiếm thêm tiền chứ có đem lại giá trị tinh thần nào cho nhân loại đâu. 132


133


Hôm Khăn ra sân bay đi New York, Trái ra tiễn. Hắn nhắc Khăn đừng quên lời hẹn ước của hai đứa. Khăn cười rồi bỗng ràn rụa nước mắt. - Trái biết Khăn ra đi là vì Trái mà đúng không? Phải chi Trái cũng yêu Khăn như Khăn yêu Trái. Khăn chỉ hy vọng khi Khăn quay về, Trái sẽ quên được Xương, còn bản thân Khăn cũng sẽ quên được Trái. À, mà Trái có biết, Xương cũng đã rất yêu Trái. Xương suy sụp hết tinh thần sau khi chia tay. Nhưng Xương đã quyết định, là cho dù có thế nào, hai người cũng không thể yêu nhau được nữa. Đó là điều tất yếu, Trái à. Khăn và Trái ôm nhau tạm biệt. Hắn ra quán cafe ngồi một mình. Hắn không biết mỗi tối Thứ Bảy sẽ đi về đâu bây giờ. Không có Khăn, hắn biết ăn nằm với ai cho đỡ thiếu hơi đàn bà đây. Thôi đành quay tay một mình vậy. Trái cố đâm đầu vào học. Đi thi năm lần bảy lượt, cuối cùng cũng đủ điểm xin học. Hắn gửi đơn đến hàng chục trường cao học ở Paris và một vài trường ở các thành phố khác của Pháp. Hắn cật lực viết các bài luận và chuẩn bị các portfolio. Hắn phải thoát khỏi nơi này. Hắn phải thoát khỏi nơi này. Hắn nghĩ lại về những điều Khăn nói trước khi đi. Đôi khi hắn thấy nhớ Khăn, hắn lại nhắn tin. Nhưng dường như Khăn đã quyết. Khăn đã quyết tâm quên Trái. Hắn thấy buồn, thấy tội, thấy thương Khăn. Khăn thường hay làm hắn quên về Xương. Giờ Khăn đi rồi, hắn lại đau khổ với quá khứ. Nhưng có một điều duy nhất Khăn nói làm hắn lý trí hơn. Đó là Xương đã yêu hắn. Ít ra hắn cũng đã được yêu. Ít ra Xương đã chia tay hắn không phải vì Xương không yêu hắn, mà vì mối quan hệ đã đến hồi kết, và không còn lý do nào để kéo dài hơn nữa. Hắn phần nào bớt giận Xương và bớt giận bản thân mình. 134


135


Trái rủ Hường tham gia vào cuộc đời tẻ nhạt của mình. Hắn cũng không ưng gì thằng nhóc này mấy, nhưng có vẻ như nhóc phần nào làm hắn tự tin hơn một xíu. Nhóc giúp hắn kết nối với nhiều nghệ sĩ hơn, mà thường hắn quá ngại ngùng để chủ động làm quen. Hắn xem nhóc như một đệ tử để truyền đạt lại những hiểu biết không mấy ngây thơ về thành phố này. Hắn cảm thấy mình thông minh, tài năng hơn khi đi chơi với nhóc. Mỗi cuối tuần hai đứa lại đi giao du ở các gallery. - Bà ấy là Mạ Dái Lênh đấy anh. Trái nhìn bà già ngoài lục tuần một cách tò mò. Bà im lặng đứng ở góc phòng một mình, mắt chăm chú vào một quyển tạp chí trên tay. Lâu lâu có người đến chào hỏi, bà chỉ gật đầu cười rồi đọc tiếp. Ở độ tuổi đó, trông bà không giống một phụ lão thông thường nào cả. Bộ đầm khá ngắn, nhưng lại sang trọng và thanh lịch. Đôi ủng da cao gót khá gợi tình mà lại đứng đắn. Mái tóc muối tiêu gọn gàng mà nổi loạn một cách trẻ trung. Trái cảm thấy khá thu hút bởi ngoại hình đó. - Anh có biết gì về bà này chưa? Việt kiều Pháp đấy, người Paris nhé. Nhưng nói trước, bà ta nổi tiếng dâm loàn đấy. Thích quan hệ với trai trẻ. Không biết là để làm nghiên cứu hay vì dâm loàn thật, vì bà ấy cũng là tiến sĩ tình dục học. Hôm trước em gặp bà ấy một lần rồi. Cũng cưa cẩm em đấy chứ, nhưng nghĩ sao em đi quan hệ với phụ nữ. Anh muốn em giới thiệu không? Trái và Hường đến gần bà. Hắn dần nhận ra quyển tạp chí trên tay bà là gì. Một cuốn tạp chí khiêu dâm tiếng Pháp. Tạp chí khiêu dâm đồng tính nam, với hình ảnh những chàng trai lực lưỡng khỏa thân, đôi khi quan hệ với nhau. Bà không ngần ngại đọc nó giữa thanh thiên bạch nhật, mặc cho sự kinh ngạc của những người đến chào hỏi. Có lẽ nào bà cố tình làm vậy để đuổi họ đi, để đỡ phải tiếp chuyện với họ? 136


137


Hường giới thiệu bà với Trái. Mặt bà sáng rỡ khi thấy Hường. Chào hỏi xong với hắn, bà quay sang nắm tay nhóc, nói chuyện một cách thân tình, cứ như đã quen biết từ rất lâu. Nhóc vội đánh trống lãng, bảo Trái cũng biết nói tiếng Pháp. Bà ngạc nhiên, quay nhìn hắn. - Oh! Parlez-vous français? - Ah... oui, oui, mais un peu seulement... Hường nhanh chóng rút lui, lấy cớ đi vệ sinh. Thái độ của bà bớt hào hứng đi hẳn. Vẫn tiếp chuyện với Trái, nhưng bà cứ nhìn về hướng khác, như đang tìm ai đó. Nhưng quá choáng ngợp trước sự hiện diện của người nghệ sĩ, hắn không để ý gì nữa mà chỉ cố tỏ ra không nhàm chán. Dĩ nhiên hắn đã về nghiên cứu về bà và các tác phẩm, hắn đã hiểu được thiên tài và danh vọng của bà. Họ chuyển sang nói tiếng Việt. Bà hỏi về mối quan hệ giữa Trái và Hường. Hắn cũng thật thà kể cho bà nghe. Bà hỏi về lý do hắn học tiếng Pháp. Hắn cũng trung thực. Bà cứ hỏi một câu, hắn lại trả lời mười câu. Hắn hồi hộp chắp tay cầu nguyện mình không làm bà thấy nhàm chán. Cuối cùng, bà ghé miệng vào tai Trái, thì thầm gì đó. Hắn ngạc nhiên nhìn bà. Bà mỉm cười rồi bỏ đi. Hường quay lại với hắn. Hắn vẫn chưa hoàn hồn. Nhóc cười, thông cảm cho hắn. Nhóc bảo ai gặp bà lần đầu cũng sốc như vậy thôi. Trái về nhà, tìm hiểu ngay về ngôi trường mang tên “École nationale supérieure des beaux-arts”. Ngôi trường mỹ thuật lớn nhất nước Pháp, ở ngay trung tâm Paris, không thể nào có cửa cho hắn vào được. Nhưng với mối quan hệ của Mạ Dái Lênh, hắn có nhiều triển vọng. Hắn lên facebook của Hường, tìm hiểu xem làm sao bà lại hứng thú với nhóc thế. Hắn muốn biết Hường thích gì, ghét gì, làm gì, theo đuổi gì, chạy trốn gì, ... Hơn nữa, bà đã giao cho hắn một bài tập về nhà. Và hắn tốt hơn hết nên hoàn thành nó một cách hoàn hảo. Vì lời hứa của bà. 138


139


Trái hẹn Hường đi xem một triển lãm về nghệ thuật đồng tính luyến ái. Hắn cố gắng nói thật ít, và để Hường khai sáng cho mình về thế giới của nhóc. Nhóc khá hớn hở và cởi mở hơn với hắn. Hắn cũng dè dặt đặt những câu hỏi để cuộc sống tình dục của nhóc. Nhóc ban đầu hơi ngại ngùng, nhưng dần tiết lộ nhiều hơn về bản thân. - Anh nghĩ anh là dị tính. Anh thích quan hệ tình dục với phụ nữ, và thích quan hệ tình cảm với phụ nữ. Anh chưa bao giờ có cảm giác với một người đàn ông khác. Nhưng anh cũng tò mò. Anh cũng có một chút gì đó muốn thử. Muốn biết cái cảm giác như thế nào. Hình như người ta gọi là bi-curious đúng không? Hường không giấu được sự phấn khích, nhưng vẫn cố tỏ ra chuyên nghiệp. Cứ thế Trái tiếp tục đưa mồi nhử nhóc. - Em đã từng quan hệ với một người phụ nữ chưa? Không lẽ em không tò mò sao? Giống như kiểu anh bi-curious vậy đó. Kiểu như cũng muốn thử cho có trải nghiệm thôi, mặc dù em đã biết em thích gì rồi. Hường lưỡng lự, nhưng hình như nhóc giả vờ trả lời có dưới áp lực của Trái. Sau hôm đó, hai đứa tối nào cũng chát chít. Nhóc rủ hắn đi bar gay. Nhóc hỏi hắn có nghía được ai mà anh muốn lên giường với không? Hắn bảo hắn chỉ muốn thử với một người quen, để không bị ngại ngùng. Nói rồi hắn bắt đầu đụng chạm nhóc. Hường đột nhiên trở nên ngại ngùng hơn. Mặc dù đã chịu sức ảnh hưởng của rượu, cả hai vẫn thấy khó xử. Nhóc dẫn hắn ra phía sau bar, chỗ trống vắng không ai thấy. Hai đứa rụt rè nhìn nhau, rồi kề môi hôn. Hắn cười, thấy kỳ cục. Cả hai đi ra nhậu tiếp rồi ai về nhà nấy. 140


141


Hắn thấy miễn cưỡng, không thoải mái. Nhưng những điều Mạ Dái Lênh nói, hắn phải thực hiện. Hắn lại nhắn tin cho Hường. Hắn viết đi viết lại. Hắn lại xóa. Rồi hắn lại viết. Cái tin nhắn vỏn vẹn vài dòng mà phải mất hai tiếng mới viết xong. - Anh muốn thử với em. Nhưng anh muốn thử chung với một người phụ nữ. Em còn nhớ Mạ Dái Lênh không? Bả cũng muốn thử với hai đứa mình. Đây có lẽ là cơ hội cho em thử một người phụ nữ. 142


143


Tối Thứ Bảy, tim Trái đập thình thịch. Hường đã đồng ý. Hắn đến chở nhóc sang nhà Mạ Dái Lênh. Một bà giúp việc ra mở cửa đón hai đứa và dẫn vào phòng khách. Mạ Dái Lênh trong bộ áo ngủ trắng toát bước từ trên cầu thang xuống. Cả ba đứng nhìn nhau, không ai biết phải làm gì. Cả người Trái run cầm cập. Hắn không biết mình đang làm một điều rất tệ hay rất tốt. Hắn chỉ muốn bỏ về, để Hường lại với bà. Hắn nhìn nhóc, cố thuyết phục bản thân ngược lại với lương tâm. Hắn nâng cánh tay nặng trĩu lên, xoa vào vai nhóc. Khuôn mặt căng thẳng non nớt dần giãn ra. Hai đứa đi theo bà lên lầu. Cả ba vào một căn phòng tối tăm, âm u. Hắn không rõ là do căn phòng hay do việc họ sắp làm mà hắn cứ run rẩy không kiểm soát. Họ bắt đầu cởi áo. Họ hôn nhau. Họ sờ vào bộ phân sinh dục của nhau. Da gà của Trái nổi lên vì ghê tởm. Bụng hắn sôi sục. Hắn chỉ muốn nôn mửa. Hắn chỉ muốn tông cửa chạy ra. 144


145


Trái ra kiểm tra thư. Một lá thư có biểu tượng của trường École nationale supérieure des beaux-arts. Hắn đã được nhận. Còn hơn một tháng nữa là nhập học. Hắn không vui. Hắn thấy bẩn thỉu trong lòng. Hắn viết một lá thư cảm ơn cho Mạ Dái Lênh. Hắn đặt vé máy bay. Hắn sửa soạn đồ đạc. Hắn mua sắm chuẩn bị cho mùa đông trời Tây. Hắn đi loan tin cho một số bạn bè, người thân. Khăn vẫn không trả lời tin nhắn. Hắn biết Khăn rất vui cho hắn. Hắn không nói cho Hường biết. Nhóc và hắn đã tuyệt giao vài tháng trước rồi. Hắn cố tìm cách xin lỗi nhóc, nhưng thường bị làm lơ. Vẫn thường thấy nhau ở gallery, hai người cố không chủ động chạm trán. Hắn thấy nhớ những lúc đàm đạo với nhóc. Hắn thấy tội lỗi. Hắn thấy mất mát một người bạn. Hắn thấy tệ hại. Hắn hận bản thân. Hắn chỉ muốn làm bất cứ điều gì đó để chuộc lại lỗi lầm của mình. 146


147


Vẫn còn một người quan trọng hắn chưa báo tin. Hắn hẹn Xương ra cafe sáng Chủ Nhật một tuần trước khi bay. Hy vọng trong 3 tuần tới hắn sẽ suy nghĩ được hết những điều muốn nói với Xương. Hy vọng hắn sẽ tích cực hơn khi gặp lại Xương. Hy vọng hắn sẽ quên được Khăn, quên được Hường, và quên được Xương. Nhưng có vẻ như mỗi ngày lại càng đau đớn hơn ngày trước. Hắn vẫn không tha thứ cho những gì mình gây ra cho Hường, cho Khăn, cho Xương. Hắn không biết sẽ phải nói gì nữa. Hắn sợ hãi. Hắn cảm thấy mình không thay đổi. Hắn cảm thấy mình ngày càng tệ đi. Và hắn không xứng đáng với những gì mình có. Hắn không xứng đáng với sự yêu thương của bất kỳ ai trên đời này. Hắn không xứng đáng với ngôi trường này. Hắn không xứng đáng với Paris. 148


149


Xương vẫn xinh đẹp, thanh lịch, nhã nhặn như ngày nào. Nàng ngồi xuống ghế. Khung cảnh cafe Sài Gòn đẹp như một góc phố Paris. Mọi cảm xúc của ngày xưa lại tràn về, mặc cho Trái cố gắng đẩy lùi chúng thế nào. Nàng nở nụ cười, hỏi thăm hắn. Giọng nói mềm mại và ngọt ngào như vị của hạt dẻ. Hắn cũng tươi cười kể lể và hỏi han. Nhưng rồi câu chuyện cũng nhạt dần, hắn lại thấy cay cay trong miệng. - Thật ra anh không định làm phiền em đâu. Vài tuần trước anh đã được nhận vào một trường mỹ thuật ở Paris. Anh nghĩ anh nên chào tạm biệt em nên hẹn em ra đây thôi. Nhưng giờ anh đổi ý rồi. Anh sẽ không đi nữa. Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu anh đi. Vì anh đã làm một việc rất tệ hại, một việc rất đồi bại để được nhận vào trường đó. Anh đã làm một việc ích kỷ, anh đã làm tổn thương một người khác, anh đã lợi dụng người đó để phục vụ cho mục đích cá nhân anh. Bây giờ anh rất hối hận, và anh không thể cho phép mình tận hưởng cơ hội này. 150


151


Xương cười mỉm. Nàng im lặng thật lâu, ngắm nhìn những tia nắng xuyên qua những tán lá buổi sáng sớm. Người, xe vẫn còn thưa thớt. Tiếng chim hót, tiếng loẹt xoẹt của chổi, Sài Gòn lộng lẫy biết bao khi có Xương xuất hiện. - Anh Trái, anh có biết vì sao em không muốn quay lại với anh không? Em và anh đã có một kỷ niệm đẹp. Em đã rất yêu anh, anh cũng vậy. Nhưng tình yêu hai ta dành cho nhau rất khác nhau. Em đã yêu anh hơn yêu bản thân em. Còn anh, anh yêu bản thân mình hơn em. Ích kỷ là bản chất của anh. Anh là như vậy và sẽ không thay đổi. Nhưng không có gì sai trái, xấu xa cả, vì nó là bản chất của anh. Người mà anh làm tổn thương, họ sẽ ổn thôi, sẽ vượt qua được thôi. Anh muốn bỏ cơ hội đi Paris cũng không cứu vãn được gì. Nếu có thì nó chỉ làm anh thấy đỡ tội lỗi hơn thôi. Anh vẫn sẽ ích kỷ như trước. Anh vẫn sẽ chán ghét Sài Gòn. Anh vẫn sẽ mong nhớ về Paris. Anh thực sự không yêu Sài Gòn. Anh đừng luyến tiếc gì nữa. Anh hãy cứ ra đi, tìm một nơi phù hợp với mình, chứ đừng bắt mình phải phù hợp với nó. Giống như cách anh đã đối xử với bạn trai đó thôi. Cách anh đối xử với Khăn. Với em. Anh đừng dằn vặt nữa. Hãy tha thứ cho bản thân. Hãy sống thật với bản chất của mình. Hãy tự hào vì tính ích kỷ đó. 152


153


Xương nhìn vào mắt Trái và mỉm cười. Hắn thấy rỗng tuếch, trơ trọi trong lòng. Hắn không thấy buồn, không thấy vui, không thấy căm phẫn hay ghê tởm gì nữa. Hắn mất hết cảm xúc. Khung cảnh Sài Gòn không còn lộng lẫy nữa, tiếng còi xe inh ỏi, nắng gắt đổ xuống đường, mùi hôi thối rác rưởi bốc lên. Xương vẫn đẹp nhưng ánh hào quang của nàng đã tắt. Hắn nhắm mắt lại. Máy bay nhẹ nhàng chui vào đám mây trắng, lát sau trồi ra bầu khí quyển trong xanh. Hắn nhìn xuống mặt đất. Nhà cửa lổn nhổn như một bãi rác. Khói đen bao trùm cả một vùng đất xám xịt màu bê tông. Kéo cửa xuống, hắn chợp mắt một chút. Vài tiếng nữa thôi, hắn sẽ thấy Paris. 154


155


hường

156


Mạ Dái Lênh, cách đây vài năm vẫn còn xa lạ thậm chí đối với những nhà phê bình nghệ thuật uyên thâm nhất, nhưng hôm nay đã trở thành cái tên quen thuộc không chỉ trong giới nghệ sĩ đại chúng mà còn với các học giả khoa học. Bà là khách mời quan trọng của các buổi tiệc và sự kiện tiếng tăm nhất ở Sài Gòn. Bà thường xuyên được các nhà tạo mẫu tên tuổi chọn làm người mẫu cho những bộ sưu tập mới nhất của họ mặc cho tuổi đã cao. Bà còn là tiêu điểm bàn tán của các trang mạng lá cải lớn nhất nước. Cô Lãnh Pompidou, chị gái Mạ Dái Lênh hay còn gọi là Mắp, đã có một cuộc phỏng vấn đặc biệt dành riêng cho tạp chí Sáng Tác Mỹ Miều. Sau đây là tóm tắt cuộc phỏng vấn, đã được biên tập ngắn gọn cho quý độc giả:

STMM: Chị Lãnh, cám ơn chị đã đến tòa soạn và chia sẻ với độc giả chúng tôi về em gái mình. Chúng tôi rất cảm kích khi biết chị đã cất công bay từ Montréal về Sài Gòn chỉ vì cuộc phỏng vấn này. LP: Không sao. Tui về hưu rồi, có gì để làm đâu. Về đây vừa được cho tiền thù lao vừa tranh thủ thăm quê luôn. Nhưng chủ yếu vì thù lao của tòa soạn trả cũng khá cao nên tui mới chịu, chứ hai vợ chồng tui lãnh lương hưu bên bển đã dư sức sống rồi. STMM: Vâng, tòa soạn chúng tôi luôn tạo điều kiện tốt nhất cho các khách mời quan trọng. Chúc chị có một chuyến du lịch đầy ý nghĩa và hạnh phúc. Còn bây giờ, mong chị hãy chia sẻ tuổi thơ của hai chị em. LP: Mắp từng là một đứa chăm học chăm làm. Một khi nó đã quyết tâm thì không có gì không làm được. Ở nhà ba má tui thương nó nhất, cũng một phần vì nó con út. Nhưng nó không có hư như mấy đứa hay được nuông chiều kia, mà ngược lại còn hiền lành, nhút nhát. STMM: Vậy còn tuổi mới lớn thì sao? Chị có nhớ gì về những mối tình đầu của em gái mình?

157


LP: Con Mắp hiền khô, đâu có dám yêu đương này nọ. Hồi nó học cấp 3, tui vô đại học rồi, có thằng Hường cứ hay qua nhà. Con Mắp ít bạn nên má tui thấy nó có bạn mừng lắm. Chỉ tội thằng này con nhà nghèo nên má tui không cho yêu đương. Má cứ dặn chỉ làm bạn thôi, không được yêu. Mà thằng quỷ lại đẹp trai. Cao ráo sáng sủa lắm, mấy nhỏ trong trường chết mê chết mệt vì nó mà. Làm má tui càng sợ con Mắp bị dụ dỗ hơn. Gặp con Mắp lúc nào cũng vâng lời, nên có dám làm gì đâu.

158


STMM: Sau này hai người đó vẫn đến với nhau mà đúng không? LP: Lúc đó tui ở Pháp rồi, đâu có biết nó về đây làm gì. Nhưng mấy người bạn cũ của tui cũng có hay kể chuyện nó cho tui nghe. Tại lúc đó chính quyền cũ sụp đổ rồi mà nó còn về, cả nhà tui lo lắm chớ. Sợ người ta nghĩ nó gián điệp rồi bắt đi cải tạo thì chết. STMM: Bạn bè chị là ai? Mà họ kể gì về Mạ Dái Lênh?

159


LP: Nhà tui có truyền thống y khoa nên ai cũng làm bác sĩ hết. Con Mắp hồi đó đi làm chung bịnh viện với mấy đứa bạn đại học cũ của tui. Tụi nó kể nhiều chuyện không hay lắm. Tui phải giấu má tui. Giờ má tui chết rồi thì chắc kể cũng không sao. Nó với thằng Hường lúc đó ăn nằm với nhau như vợ chồng rồi, mặc dù không có giấy tờ gì hết. Thời đó vậy là mang tiếng lắm, nhất là con gái nữa. Mấy đứa bạn tui kể, tụi nó thú lắm. Một ngày làm chuyện đó phải mấy cữ. Lâu lâu thằng này tới bịnh viện thăm, hai đứa dẫn nhau vào nhà xác mà làm. Có bữa phải năm lần, đó là chưa tính tối tụi nó về với nhau nữa. Mà tui nghe nói cái đó của thằng Hường bự mà khỏe lắm. Hèn chi con Mắp mê là phải.

160


STMM: Đây quả là một thông tin hấp dẫn, chắc hẳn sẽ thành đề tài bàn luận của các trang mạng lá cải trong thời gian tới. Chúng tôi một lần nữa xin cám ơn sự hiện diện của chị ở tòa soạn để chia sẻ một cách thẳng thắn và chân thành về em gái mình và chúc chị một chuyến du lịch hoàn hảo. LP: Không có chi. Mong là con Mắp không giận tui sau khi tui đã làm nó nổi tiếng hơn như vậy.

161


Mạ Dái Lênh, người phụ nữ bí ẩn, Mona Lisa của Việt Nam, đã làm tốn biết bao giấy mực của các chuyên gia nghiên cứu về người nổi tiếng cũng như các paparazzi thiên tài nhất. Bà đã được tạp chí lừng danh Người Ta bầu chọn là người phụ nữ đẹp thứ 6 của năm ngoái. Hôm nay, phóng viên của hậucung. vina đã có một cuộc phỏng vấn trực tuyến hết sức thú vị và nhiều bất ngờ với một nhân vật vô cùng quan trọng trong cuộc đời đầy kỳ bí của Mạ Dái Lênh. Nhân vật đó chính là ông Charles de Villette, người chồng cũ bí mật của bà. Sau đây là cuộc phỏng vấn, đã được phiên dịch từ tiếng Pháp: HC: Chào ông. CV: Chào các bạn. HC: Ông có khoẻ không? CV: Tôi cảm thấy hơi bình thường, nhưng vợ tôi thì không vui vì tôi được phỏng vấn về vợ cũ của mình. Tôi phải lén lút nhờ cháu tôi đánh máy chat với các bạn vì tôi tự đánh sẽ rất chậm. Mong các bạn dịch sang tiếng Việt và xóa sạch phiên bản tiếng Pháp để gia đình tôi khỏi đọc được. HC: Xin lỗi đã phiền ông vào lúc này. Chúng tôi xin vào vấn đề chính. Hai người gặp nhau lần đầu ở đâu, lúc nào, vào tình huống nào? CV: Tôi gặp cô ấy ở Algeria, vào năm 1988. Lúc đó tình hình chính trị ở đây rất rối ren. Tôi và cô ấy cùng làm cho Hội Chữ Thập Đỏ. Năm đầu tiên ở đây chúng tôi chỉ xã giao thôi. Sau đó mới thân thiết hơn. Tôi mời cô ấy đi ăn tối với tôi ngay sau khi xem tin về Bức Tường Berlin sụp đổ. Lúc đó tôi quá đỗi vui sướng nên ôm chầm lấy cô ấy và hôn. Thật ra tôi không có cảm tình nhiều lắm với cô ấy lúc đó, nhưng ở đất lạ xứ người nên đâm ra cô đơn. Vì quá bối rối không biết phải giải thích thế nào cho nụ hôn đó nên tôi đành giả vờ hỏi cô ấy đi hẹn hò. 162


163


164


HC: Sau đó hai người đã kết hôn vào lúc nào? CV: Trong thời gian hẹn hò tôi cũng dần đem lòng yêu cô ấy. Một người phụ nữ hơi hơi thông minh, hơi hơi tài năng, hơi hơi khéo léo lẫn hơi hơi xinh đẹp. Nhưng vì nghĩ số phận của tôi chỉ hạn chế đến đó thôi nên tôi đã nghĩ cô ấy là người phụ nữ hoàn hảo nhất mà mình có thể tìm được. Tôi cầu hôn với cô ấy trên máy bay lúc về lại Paris. Về đến nơi chúng tôi đi đăng ký kết hôn ngay. HC: Cuộc sống hôn nhân của hai người như thế nào? CV: Về mặt tài chính và ăn ở thì không có gì phải phàn nàn. Gia đình cả hai bên đều ủng hộ. Chỉ có điều tôi hối hận là đã không quan hệ tình dục với cô ấy trước hôn nhân. Vì tôi đã nghĩ con gái châu Á rất giữ kẽ nên không dám ngỏ lời qua đêm với nhau. Sau khi quan hệ lần đầu tôi mới phát hiện cô ấy không còn là gái trinh. Nhưng đấy không phải là vấn đề. Vấn đề lại là tôi không đáp ứng được nhu cầu tình dục của cô ấy. Tôi đã ngoài 30 tuổi nên không còn sung mãn như thời thanh xuân. Ban đầu tôi thấy hổ thẹn với bản thân mình lắm, vì không thể làm vợ mình vui. Nhưng sau khi ly hôn và kết hôn với vợ mới, tôi mới thấy mình không hề thấp kém chút nào. Chúng tôi có cả thảy bảy đứa con. HC: Hai người ly hôn lúc nào? Có nhiều nước mắt không? CV: Chúng tôi cưới nhau chỉ được 1 năm. Tôi không ngờ tôi lại có đủ can đảm để nói lời chia tay. Nhưng bất ngờ nhất là cô ấy cũng đã muốn ly hôn như tôi. Cả hai chúng tôi đều hạnh phúc chấp nhận quyết định đó. Chúng tôi có giữ liên lạc đến vài ba năm sau, khi tôi gặp vợ mới. HC: Sau khi ly hôn thì bà ấy như thế nào? CV: Tôi cũng không rõ lắm. Nhưng theo nguồn tin của các bà nội trợ thì cô ấy đã ẩn dật tại Montréal với chị mình, đồng thời chữa trị ham muốn tình dục của mình. 165


166


HC: Bà ấy có chữa trị thành công không? CV: Điều đó tôi không biết. Lúc đó tôi gặp người phụ nữ đích thực của đời mình nên không còn quan tâm đến cô ấy nữa. HC: Vậy sau đó ông có gặp lại bà ấy lần nào nữa không? CV: Có một lần. Ở một hội nghị về y học gì đó ở Tokyo. Đầu những năm 2000 thì phải. Trông bà ấy khác hẳn. Lúc đó bà ấy đi với một anh chàng da đen cao to vạm vỡ lắm. Mà tôi vội quá nên không chào hỏi, chỉ thấy từ xa thôi. HC: Cảm ơn ông đã giành thời gian để tiết lộ về một phần của cuộc đời nàng Mona Lisa của Việt Nam.

167


MẠ DÁI LÊNH

THÂN PHẬN ĐÀN BÀ & HÀO QUANG THẾ KỶ 21 Những bí mật thầm kín nhất của người nghệ sĩ bí ẩn được tiết lộ qua lời kể của nhân chứng thứ nhất, không ai khác chính là trợ lý lâu năm của bà. Nhà xuất bản Hứa Lèo xin trân trọng giới thiệu quyển sách nói hết do cô Lanh Lanh - người đã hơn 5 năm trung thành phục vụ Mạ Dái Lênh từ việc chè rượu, PR cho đến cả việc vệ sinh lẫn phòng the của bà - đích thân viết.

(Trích đoạn) “Mạ Dái Lênh khá giản dị. Trong nhà bà ít đồ đạc, không trưng bày nhiều. Các giải thưởng, bằng khen đều được cất vào kho. Bà chỉ phô bày những thứ lạ lùng, độc đáo mà bà tìm thấy trong trải nghiệm cuộc sống của mình, ví dụ như cái quần lót của Monica Lewinsky. Quần áo bà cũng không nhiều. Nhưng thường là đồ cao cấp, đắt tiền. Bà không ngần ngại mặc cùng bộ áo cho cả thảy năm sự kiện liền. Ngay cả mỗi bộ áo cũng quá đơn giản nên nhìn chúng hầu như không có điểm khác biệt. Chính điều đó lại tạo nên một phong cách đặc trưng cho bà ấy. “Mọi công việc về tài chính bà ấy đều giao cho tôi. Mặc dù một số giao dịch vẫn do đích thân bà làm, đặc biệt những giao dịch với các đối tác nam giới trẻ, nhưng tôi vẫn quản lý tổng số chi tiêu. Vì vậy không có giao dịch nào tôi không nắm rõ. Có những giao dịch rất phức tạp, vì nhiều khi đối tác không có tài khoản ngân hàng hoặc đối tác muốn mua một món hàng bất hợp pháp. Tuy nhiên, công việc của tôi vẫn phải đảm bảo mọi việc được thực hiện thành công. “Mạ Dái Lênh là người ít nói. Cho nên để làm việc cho bà, bạn phải là người học một hiểu mười. Bà chỉ cần nói nửa câu, bạn phải biết bà muốn gì và bắt đầu thực hiện việc ấy ngay lập tức. Đó là chưa kể bạn phải tính toán phương thức và hậu quả của công việc để hạn chế rủi ro nhiều nhất. Một lần nọ bà bảo tôi ba chữ ‘chuẩn bị cúng’, tôi phải tất tần tật chuẩn bị đồ cúng cho người yêu cũ của bà trong vòng ba ngày. 168


169


“Bà ấy có một cái bàn thờ của người yêu cũ trong phòng ngủ của mình. Trên bàn thờ chỉ có bức hình của ông ấy và một hũ cốt. Hai bên có hai cây nến. Bà hay niệm chú gì đấy mỗi lần cúng. Mà không ai nhìn thấy gì được vì mỗi lần cúng bà đóng hết cửa phòng và ở trong đó một mình. Nhưng nhiều khi bà lại cúng chung với một đối tác nam giới trẻ nào đó. Thường có rất nhiều tiếng động lạ phát ra mỗi lần như vậy, nghe như tiếng gào thét vì sung sướng, nhưng đám nhân viên hầu cận chúng tôi không ai dám thắc mắc, chỉ biết tập trung làm việc của mình.

170


“Các đối tác nam giới trẻ thường khá giống nhau về ngoại hình: thường cao lớn, cơ bắp, nam tính, độ tuổi giao động từ 20 đến 26, gia cảnh khó khăn. Nhiều đối tác làm việc chung với bà ấy chỉ vài ngày, nhưng nhiều người kéo dài đến cả năm trời. Đa số họ ở lại vì hoàn cảnh tài chính. Nhiều người cũng đem lòng yêu bà ấy thật. Nhưng dường như bà không có cảm xúc với ai, và thường bà là người chia tay trước. Mỗi cuộc chia ly đều mang nhiều tiếc nuối và nước mắt. Tuy vậy bà vẫn đền đáp tài chính hậu hĩ cho thời gian họ đã giành cho bà.

171


“Mạ Dái Lênh thường có những cuộc độc thoại giữa đêm khuya. Thường tôi không nghe rõ bà ấy nói gì nhưng một lần tôi tình cờ trông thấy bà nói chuyện với cái bàn thờ. Nhiều lúc có pha lẫn tiếng cười. Nhiều lúc lại khõ khẽ tiếng thút thít. Chúng tôi không được làm phiền bà mỗi khi bà đã vào phòng ngủ. Cho nên nhiều lúc muốn giúp đỡ mà cũng không biết làm sao.

172


173


174


“Thật ra thì cuộc đời của bà khá tẻ nhạt. Những bí ẩn nghe có vẻ động trời thật ra đều không có gì mới. Mọi thứ cứ lập đi lập lại từ ngày này qua tháng nọ. Rồi cuối cùng nó trở thành bình thường. Tôi xin nghỉ việc với bà ấy không phải vì bà là “Ác quỷ mặc áo Prada”, mà vì tôi đã chán công việc của mình. Năm năm là quá đủ. Tôi cần một công việc mới mẻ, độc đáo và lạ lùng hơn.” ... (Còn tiếp)

175


176


Tin giật gân: Mạ Dái Lênh có đứa con thất lạc! Báo Dơ vừa nhận được một nguồn tin rất đáng tin cậy về danh tính của đứa con trai bí mật của nàng Mona Lisa của Việt Nam. Đại tá Oán Mừng, 37 tuổi, là con trai duy nhất của Mạ Dái Lênh và liệt sĩ Hường. Hiện đang làm việc tại Cục tình báo Bộ Quốc Phòng ở Hà Nội.

Theo nguồn tin thân cận với Đại tá Oán Mừng, ông sinh ra sau khi liệt sĩ Hường hy sinh. Vì sau khi liệt sĩ Hường mất, Mạ Dái Lênh quá đau buồn nên đã không thể nuôi con được. Cha đỡ đầu của Đại tá Oán Mừng, một đồng đội và bạn tri kỷ của liệt sĩ Hường, đành nhận nuôi Đại tá. Ông là Thượng tướng Phách Dữ, hiện giữ một chức vụ cao cấp trong công ty Viễn thông Quân đội. Ông không có vợ con nên thương Đại tá Oán Mừng như con ruột. Ông đã dẫn dắt con mình gia nhập quân ngũ, phục vụ đất nước. Cũng theo nguồn tin, Đại tá đã không biết mặt mẹ ruột của mình đến năm 18 tuổi. Mạ Dái Lênh không muốn tình trạng tinh thần của mình ảnh hưởng đến việc nuôi con nên đã bỏ đi lúc Đại tá còn chưa đầy 4 tháng tuổi. Tuy nhiên, nhiều năm về sau bà vẫn đến thăm con. Nhưng vì sự nghiệp chính trị và quốc phòng, Đại tá không được công khai danh tính mẹ ruột của mình. Bà là công dân Pháp. Sau này, khi cấp trên biết được, Đại tá mãi mãi không thăng chức được mặc cho lòng yêu nước yêu Đảng mãnh liệt. Đại tá đã có một vợ và hai con bụ bẫm. Điều đó có nghĩa là Mạ Dái Lênh có hai đứa cháu. Báo Dơ đang cố gắng liên lạc với Đại tá Oán Mừng để phỏng vấn, để có cơ hội tìm hiểu nhiều hơn về người đàn bà bí ẩn Mạ Dái Lênh. Nhưng dường như đây là một công việc rất khó khăn vì Đại tá làm trong Cục tình báo, rất phức tạp để có liên hệ vào trong lẫn ra ngoài. Hy vọng một ngày nào đó Đại tá sẽ có cơ hội để bộc bạch những điều thầm kín nhất tự đáy lòng mình cho người dân Việt Nam về bà mẹ bí ẩn của mình. 177


178


Tin nóng: Con trai Mạ Dái Lênh bị đuổi việc! Báo Mắm Online vừa nhận được một tin nóng về con trai bà Mạ Dái Lênh, Đại tá Oán Mừng. Nguồn tin cho hay Đại tá đã bị chuyển đơn vị công tác sang Trụ sở Viễn thông Quân đội ở Sài Gòn. Lý do có nhiều khả năng là danh tính của Đại tá đã bị các báo mạng phanh phui ra công chúng trong vài ngày qua. Cũng theo nguồn tin, Đại tá vẫn được giữ nguyên quân hàm của mình. Vị trí mới của Đại tá có nhiều khả năng lương cao hơn và quyền lực kinh tế mạnh hơn. Tuy nhiên Đại tá sẽ không được trực tiếp tham gia vào các hoạt động quân sự hay tình báo của Bộ Quốc Phòng. Theo một nguồn tin khác, hai cha con Đại tá đang sở hữu 5 căn biệt thự và 20 căn hộ cao cấp ở khắp các thành phố lớn ở Việt Nam. Nhiều giả thuyết đặt ra là Mạ Dái Lênh đã mua cho họ. Chứ lương của Thượng Tướng Phách Dữ, cha nuôi của Đại tá, ở Viễn thông Quân đội chỉ vỏn vẹn 20 triệu/tháng bao gồm cả thưởng, không thể mua nổi nhiều bất động sản đến vậy. Cách đây hai ngày, báo Dơ đã bị đình chỉ xuất bản vì đã phanh phui danh tính Đại tá Oán Mừng. Ngoài ra, báo Dơ còn bị buộc tội “lợi dụng các quyền tự do dân chủ” và “tiết lộ bí mật quốc gia” nhưng không rõ lợi dụng để làm gì và tiết lộ bí mật nào.

179


Người giúp việc cũ của Mạ Dái Lênh lên tiếng Cuộc đời bí ẩn của nàng Mona Lisa của Việt Nam lại được vén thêm một bức màn. Lần này, người giúp việc cũ của bà, cô Tà Hủ Tắm, có rất nhiều thông tin thú vị và bất ngờ dành riêng cho độc giả của báo Bắp Rồng. Sau đây là tóm tắt cuộc phỏng vấn của cô với chúng tôi, đã được biên tập cho dễ đọc. Tôi biết tôi không có quyền đánh giá Mạ Dái Lênh hay bất kỳ ai. Nhất là bà ấy là chủ cũ của tôi. Lên tiếng như thế này cũng không làm thanh danh của tôi trong sáng hơn được bao nhiêu. Nhưng tôi không thể im lặng. Bởi vì Chúa Trời chứng giám, tôi không thể làm thinh khi chứng kiến quỷ dữ hoành hành chốn dương gian thế này. Im lặng là tiếp tay cho quỷ dữ. Tôi là người có đạo, tôi không thể tiếp tay cho quỷ dữ.

180


Chuyện tôi đã chứng kiến sẽ ám ảnh tôi đến hết quãng đời còn lại. Nhưng hy vọng rằng nói ra cho mọi người biết sẽ phần nào giải tỏa được nỗi sợ hãi trong tôi. Thứ mà bà Mạ Dái Lênh đang ve vản chính là ma thuật đen tối. Bà ta có lẽ đã bị quỷ Sa-tăng quy phục. Nếu bà không hoàn lương ngay bây giờ, hậu quả sẽ khó lường và Chúa Trời sẽ ra tay trừng phạt. Bà đã đối xử rất tốt với tôi nên tôi không muốn điều đó xảy ra với bà chút nào. Tôi làm cho bà chỉ được gần 2 năm, nhưng tôi đã thấy quá nhiều. Ban đầu tôi chỉ nghĩ bà chỉ thờ cúng người đã khuất theo phong tục đạo ông bà. Tuy nhiên, tôi đã bắt đầu ngờ vực sự trong sáng đó khi thấy bà nói chuyện với cái bàn thờ ông Hường. Phòng ngủ của bà, nơi đặt bàn thờ, vô cùng u ám và đầy âm khí. Một lần tôi nghe có tiếng động trong phòng mà lại không có ai. Lần khác tôi lại thấy có bóng người, nhưng thật sự lại chẳng có ai. Mỗi lần đi ngang phòng là rợn tóc gáy, nổi da gà.

181


Tôi đã nghĩ chỉ tại mình yếu tim hay tại mình mê tín dị đoan. Hay thậm chí tôi đã nghĩ mình bị rối loạn tâm thần. Nhưng không, có những người khác cũng chứng giám cho tôi. Và rồi tôi đã chứng kiến một sự kiện mà khiến tôi phải hoảng loạn, xin nghỉ việc ngay lập tức. Tôi đã phải đi điều trị tâm lý khá lâu. Ngày nào tôi cũng thành tâm cầu nguyện. Tôi biết dù có điều gì xảy ra, Chúa Trời sẽ bảo vệ tôi. Bởi vì tôi luôn đeo cây Thánh Giá này trên người. Và cuốn Kinh Thánh này nữa.

182


Tối hôm đó là một buổi tối như mọi buổi tối khác. Tôi và trợ lý của bà lại chuẩn bị để cúng cho ông Hường. Chuẩn bị xong thì có hai thanh niên đến trước cửa. Mạ Dái Lênh nói chuyện với họ một hồi dưới phòng khách rồi dẫn họ lên phòng ngủ. Lát sau tôi tình cờ thấy thanh niên lớn tuổi hơn lẻn đi ra khỏi phòng, rồi lén lút bỏ về. Tôi hỏi thì anh ta chỉ ú ớ nói gì đó không rõ rồi chuồn đi. Tôi nghi ngờ có chuyện gì không tốt, sợ bà ấy bị tấn công hay cướp của gì. Tôi hé cửa phòng ngủ bà kiểm tra.

183


Ban đầu tôi không biết mình đang nhìn cái gì. Rồi tôi chợt hiểu ra. Bà ấy đang dán một tấm bùa lên trán thanh niên kia rồi niệm chú gì đó. Thanh niên bỗng run rẩy lên, như một người bị động kinh. Rồi khói từ trên bàn thờ bỗng từ đâu bốc lên, quấn lấy thanh niên, rồi chui cả vào miệng anh ta. Anh ta ngã xuống đất. Tôi tưởng anh ta đã chết, tôi định bỏ chạy. Nhưng anh ta ngồi dậy ngay, cử chỉ hoàn toàn thay đổi. Giọng nói cũng trầm hơn. Anh ta nói gì đó, có lẽ là “Anh nhớ em”. Lúc đó tôi mới nhận ra bà ta đã triệu hồi quỷ dữ nhập tràng vào anh ta.

184


Rồi hai người ôm chầm lấy nhau, trao nhau những nụ hôn đầy bạo lực và dục vọng. Họ đẩy nhau lên giường. Họ xé rách áo quần nhau. Rồi... dương vật của thanh niên ấy bỗng phồng to lên bất thường, cứ như có bùa phép. Họ quan hệ tình dục một cách hoang dại. Như hai con thú điên trong rừng. Bà ta liên tục gào thét lên vì sung sướng. Người thanh niên cũng gầm rú lên mỗi lần anh ta cực khoái. Ý tôi là họ quan hệ liên tục nhiều lần suốt đêm. Lúc đó chỉ còn tôi ở lại trong nhà, tôi phải trốn vào nhà tắm niệm kinh mà vẫn không thoát được tiếng ồn kinh hãi đó.

185


Tôi cảm giác được cả tòa nhà bị rung chuyển. Tôi chỉ lo cho tính mạng của mình mà thôi. Tôi đã khóc sướt mượt cầu xin quỷ dữ tha mạng. Khoảng năm giờ sáng thì mọi thứ im lặng hoàn toàn. Tôi vẫn tiếp tục cầu nguyện, nhưng cũng hé cửa nhà tắm xem có động tĩnh gì không. Rồi bỗng có tiếng gào thét đầy sợ hãi vang lên. Người thanh niên trần trụi tông cửa phòng chạy ra. Nét mặt anh ta đầy nỗi kinh hoàng. Anh ta vội mặc đồ vào rồi vòng chân lên cổ mà tháo chạy ra khỏi căn nhà.

186


Tôi không chờ đợi gì nữa và viết đơn xin nghỉ việc ngay. Tôi cuốn gói ra đi trước khi bà Mạ Dái Lênh ngủ dậy. Kể lại chuyện này tôi vẫn còn lạnh sống lưng. Mọi người tin tôi hay không thì tùy. Tôi biết tôi đã thấy gì và tôi không bị hoang tưởng. Điều làm tôi trăn trở nhất là Mạ Dái Lênh đã rất tốt với tôi. Sau khi tôi nghỉ việc, bà vẫn trả hết lương và thưởng tôi rất hậu hỹ. Tôi chỉ mong bà thấy được ánh sáng và đi theo tiếng gọi của các thánh thần. Tôi sẽ luôn cầu nguyện cho bà.

187


Thứ sáu 13/12/16 - Nghệ thuật thứ mười ba

CÁI MIẾU Ts. Vũng Tương Ta

Sau khi bị tiết lộ dùng ma thuật để gọi hồn người chết nhập tràng vào các chàng trai vô tội, nghệ sĩ Mạ Dái Lênh đang phải đối mặt với các kiện cáo trị giá hàng trăm tỷ Đồng và các phản ứng dữ dội từ cả công chúng lẫn đồng nghiệp. Liệu có sự cứu rỗi tâm hồn nào sót lại cho bà?

188


Lần đầu tiên tôi biết đến cái tên Mạ Dái Lênh là khi tôi tình cờ thấy một bức tranh của bà trong một gallery nho nhỏ ở Sài Gòn. Gallery này chuyên bán tranh cho các du khách nước ngoài. Giá thì đắt mà chất lượng mỹ thuật thì không nhiều. Tranh của Mạ Dái Lênh thì khác. Rất khác. Tranh của bà trừu tượng và dường như không có nhiều kinh nghiệm về hội họa, nhưng chính đó là điểm nổi bật. Dường như bà đã không vẽ chỉ vì bà cần bán tranh, bà vẽ vì một lý do khác. Có lẽ là vì bà đã có một cảm xúc dạt dào cần giải tỏa. Và kết quả là một tác phẩm sâu sắc, chân tình. Tôi mua tặng một người bạn ở Hà Nội bức tranh đó. Không thể ngờ sau này nó chính là bức làm nên tên tuổi của bà.

189


Về sau tôi cũng có dịp chiêm ngưỡng những tác phẩm khác của bà. Phải nói Mạ Dái Lênh thực sự là một thiên tài. Bà biết bà đang làm gì và bà biết kiểm soát việc mình làm một cách thành thục. Cái cảm giác thơ ngây, thiếu kinh nghiệm về hội họa vẫn hiện diện trong từng tác phẩm. Mặc dù đã vẽ đến tác phẩm thứ 26, bà vẫn giữ nguyên cái chất đó. Rõ ràng đây không phải là một nghệ sĩ tay ngang, mà là một chuyên gia về cảm xúc. Và dường như đánh giá về một tác phẩm độc nhất là hoàn toàn sai với mục đích nghệ thuật của bà. Nhìn cả thảy hàng chục tác phẩm đó ta mới nhận ra ý chính của chúng. Phải đến tác phẩm thứ 18 của bà tôi mới giác ngộ ra điều này.

190


Chính vì vậy sau khi tin tức về ma thuật trong phòng ngủ của bà lộ ra. Tôi đã cho rằng có uẩn khúc gì đó. Ban đầu tôi đã có phản ứng giống như nhà văn Mơ Được trên báo Thời Hoa Xuân. Nhưng tôi đã quyết định bình tĩnh chờ đợi mọi thông tin được đăng tải hết trước khi bình luận. Có nhiều phản ứng trái chiều, cả tích cực lẫn tiêu cực. Tiêu cực dạng ghê sợ, phản đối như bài viết của cô Nhanh Lợi ở trang Tiến Chách. Hoặc tiêu cực dạng thương cảm, tội nghiệp như cô Tròng Nhiễu ở trang Từ Từ Từ. Tôi từng cho rằng bài viết của cô Tròng Nhiễu là thỏa đáng, bởi vì đã bao nhiêu năm bà vẫn không thoát được quá khứ. Nhưng nghĩ lại, Mạ Dái Lênh đáng thương, tội nghiệp chỗ nào chứ?

191


Mạ Dái Lênh rốt cuộc cũng là con người. Mà con người thì rất phức tạp và mâu thuẫn. Những việc con người làm không phải lúc nào cũng chính xác và thống nhất. Nhưng Mạ Dái Lênh dường như không phải là một người tầm thường để có thể dùng những biện minh như vậy. Ngược lại, bà hoàn toàn kiểm soát được tình thế, cũng như những bức tranh của bà. Bà biết bà đang làm gì khi dùng ma thuật, và không hề có chút ngần ngại. Những kiện cáo đòi bồi thường tiền tỷ kia chắc chắn là sẽ không thành công vì không tòa án nào chịu xem xét các vụ án dính líu đến phép màu siêu thực. Và rồi Mạ Dái Lênh sẽ hiên ngang tận hưởng sự nổi tiếng kinh khủng. Tranh bà lại càng đắt giá hơn.

192


Tôi chợt hiểu ra. Mọi xì-căng-đan này, mọi sự nổi tiếng này của Mạ Dái Lênh, rốt cuộc cũng chỉ là một tính toán rất chặt chẽ, rất hiệu quả. Và thực sự chính nó là một tác phẩm nghệ thuật tinh tế, sắc xảo. Mạ Dái Lênh không chỉ làm chủ được nghệ thuật của mình, mà còn làm chủ được cuộc đời mình, và thậm chí làm chủ được cả thế giới xung quanh bà. Cả Sài Gòn này phải theo dõi, lắng nghe, phân tích, bình luận về bà, trong khi bà không hề phải cố gắng làm điều gì quá xa lạ với bản chất và lối sống quen thuộc của mình. Ngay cả liệt sĩ Hường, người lẽ ra được an nghỉ nơi suối vàng, cũng phải quy phục và cung phụng cho nhu cầu thể xác của bà.

193


Mạ Dái Lênh giống như một cái miếu. Một vật thể, một không gian, một khái niệm quá sức trừu tượng và bí ẩn không ai có thể thấu hiểu và giải thích nổi. Ấy vậy ai cũng nể sợ, cũng theo đuổi, cũng tin tưởng, cũng ca tụng, cũng bảo tồn mặc cho mọi biến chuyển và sóng gió xung quanh. Cái miếu không phải cố gắng gì cả. Nó không phải cái chùa. Nó không cần thầy tu, không cần uy nghi đồ sộ, không cần nằm trên núi cao hay rừng sâu, không cần nghi lễ hay nhang đèn, không cần linh thiêng hay kinh dị. Thế nhưng nó có thể thay đổi một ngôi làng, một con đường hay cả một vùng đất. Cái miếu Mạ Dái Lênh cũng tương tự. Nó thuần phục và kiểm soát mọi tầng lớp văn hóa của Sài Gòn mà không cần nhiều cố gắng. Từ những bà nội trợ, những ông bợm nhậu cho đến giới trí thức, nghệ sĩ và ngay cả chính trị gia, ai cũng phải dõi theo nhất cử nhất động của cái miếu đó.

194


Như vậy, Mạ Dái Lênh đã ảnh hưởng thế nào đến Sài Gòn hôm nay? Quên hết những đóng góp từ thiện, quên hết những thành tựu khoa học nghệ thuật, quên hết những xì-căng-đan dở khóc dở cười, chúng ta thấy còn lại gì trong người đàn bà này? Theo tôi, có lẽ không hề mạo muội khi nói rằng, Mạ Dái Lênh quả là một cá nhân vĩ đại xuất chúng, một người có khả năng thay đổi vận mệnh của cả thành phố này. Tiến sĩ Vũng Tương Ta là Giáo sư Triết học tại trường Left West Occidental University, Alaska. Ông còn là nhà phê bình điện ảnh cho báo Vietnamese Jews of Siberian America, và là tác giả quyển sách phi tiểu thuyết “Báo chí lá su hào và tác giả tin nhắn: Văn học Việt Nam thời kỳ Hàn quốc hóa”. Ông chuyên nghiên cứu và xuất bản về tình trạng vệ sinh trà đá ở các quán Phở lề đường Sài Gòn. Ông không có mối quan hệ riêng tư gì với Mạ Dái Lênh.

195


bìa, hình ảnh, trình bày sửa bản in người mẫu (theo thứ tự tên)

196

Đinh Long Anita Bonita Trong Nguyen Anita Bonita Andy Ahn Nguyen Bao Phan Cao Nhật Thịnh Cường Zak Dinh Huong Đăng Quang Đinh Long Đinh Ngọc Diệp Hà Thúc Nhật Minh Hien Le Huy Nguyen Jake Long Jubin Pham Kay Nguyen Khoi Flex Lê Công Duy Lê Ni La Lucas Tran Martial Granière Nguyen Khang Nguyễn Đình Hòa Nguyễn Ngọc Sơn Phạm Vũ Văn Khoa Quang Tran Thanh Phan Trần Khánh Hoàng Trn Ngọc Sáng Tuan Pham Võ Nguyễn An Nam

Thì sao? copyright © 2015 Đinh Long facebook.com/thisaothisaothisao in 50 cuốn, khổ 14,8 x 21 cm, tại Sài Gòn ISBN: ????



ìht ?oas tiểu thuyết này có ba phần

mỗi phần kể về một nhân vật một thằng nhập cư quê mùa một gã trí thức thành thị

một mụ già quái dị chẳng ai hiểu nổi tất cả đều được kết nối bằng mối quan hệ của họ với Sài Gòn nhưng vậy thì sao?

ISBN ???? Giá: vô giá


Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.