{Của Namjoon | 1st Ebook} (un/extra)ordinary | bình thường, bất thường, phi thường

Page 1



L ờ i

đ ề

t ừ

Xin chào, bạn đang đọc cuốn ebook đầu tiên của Của Namjoon., viết về Kim Namjoon - Rap Monster của nhóm nhạc BTS thông qua ba tính từ: bất thường, bình thường, phi thường. Thay mặt Của Namjoon., mình xin cảm ơn tất cả những người đã tham gia vào ebook này. Cảm ơn Mon Zicoeur; Chào anh, Kim Seokjin.; Bánh Quy nhỏ màu nắng; Về Hoseok.; Của Taehyung.; 50 Shades of Park Jimin; Since 1995; Lá 1992; Ranie và Minh vì những bài viết tuyệt vời. Cảm ơn High Blood vì phần thiết kế. Cảm ơn vì đã chờ đợi và đón đọc cuốn ebook này. Chúc cậu một ngày tốt lành.


01

- M o n

Z i c o e u r -

"Trứng gà, đập vỡ từ bên ngoài là thức ăn, đập vỡ từ bên trong là sinh mạng. Đời người cũng thế, đập vỡ từ bên ngoài là áp lực, đập vỡ từ bên trong là trưởng thành.” Khi Của Namjoon đưa cho tôi ba từ ‘bình thường’, ‘phi thường’ và ‘bất thường’, tôi đã không phân vân mà chọn ngay hai chữ cuối cùng. Namjoon đối với tôi chính là như thế mà. Bất thường thứ nhất, chọn xỏ chân vào một đôi giày chật trong khi có thể tìm một đôi khác vừa vặn hơn. Không chắc về cảm nhận của Namjoon lắm nhưng cá nhân tôi nghĩ rằng, đôi giày hiệu Bangtansoyeondan ở thời điểm đó, không đẹp và đặc sắc đến mức hấp dẫn được Namjoon vốn kiên định bất chấp sai lệch về kích thước. Runch Rada chắc chắn phải thích Beenzino, Iron, Kidoh hơn là Park Jimin, Kim Taehyung và Jeon Jungkook. khi Song Minho và Hanhae rời Block B vẫn còn Park Kyung và Kim Yukwon giữ Zico ở lại. Nhưng 6 cậu kia ai đủ sức làm điều đó với Runch Rada? Là tự anh ấy lựa chọn. Tôi không hiểu được, vì anh ấy bất thường. Chúng mình không hiểu được cảm giác của Namjoon khi bị bao quanh bởi những người thoạt nhìn đã tưởng rằng không tương thích, nhưng đều một lần bị đau chân vì một đôi giày chật. Khó chịu lắm đúng không? Có người biết không đúng size của mình liền không đi thử, có người cố nhét chân vào để rồi bực dọc mà đá văng nó ra, chỉ còn Namjoon loay hoay nhúc nhích từng chút làm cho nó vừa với đôi chân mình. Hoặc là Namjoon làm đôi giày rộng ra, hoặc là anh làm chân mình nhỏ đi, cách nào đi chăng nữa, vẫn sẽ để lại không ít vết thương. nhưng khi người ta quen với đôi giày của mình rồi, sẽ đi được rất lâu, sẽ tiến được rất xa. Namjoon nghĩ đến quãng đường sẽ đi chứ không quan tâm quá trình thích ứng. Bất thường thứ hai, quay về với câu chuyện quả trứng, không ai đập cả, là Namjoon tự vỡ. Mình có đọc được đoạn này trong blog Của Namjoon 'có những người nghe mixtape của tôi xong sẽ có một mối băn khoăn kiểu như [sao cậu ta lại có thứ mặc cảm tự ti khủng khiếp tới vậy?] là bởi vì tôi sinh ra đã vậy, tôi luôn cảm thấy tội lỗi và đau đớn từ sâu thẳm bên trong.’ Namjoon sinh ra đã là vô số mảnh, không nguyên vẹn một khối. Người khác để trưởng thành phải vỡ ra nhưng Namjoon, tôi tin là anh liền lại. Trong lòng có những suy nghĩ tiêu cực như thế nhưng bên ngoài lại vô cùng cứng cỏi đôi lúc còn ngọt ngào dễ thương. Jimin đáng yêu, Jungkook cũng đáng yêu, Jin cực kì đáng yêu (tôi thích 3 người này nhất Bangtan huhu cho chủ quan một tí nhé), cho nên tôi dù không biết vẫn luôn muốn tin rằng 3 cục bông này cùng Hope cùng Suga cùng V đã không ngại những mảnh vỡ sẽ làm đứt tay mà ôm Namjoon thật chặt, đến mức chúng liền lại thành một Rap Monster. Namjoon có thể khiến những người khác nhau cùng nhau yêu thương anh ấy, vì Namjoon bất thường.


Bất thường thứ ba, Namjoon miệng nói ghét sự hoàn hảo nhưng làm gì cũng cố để cho được hoàn hảo. Lời rap viết ra khớp với beat bám chặt lấy flow, không lệch nửa phân khi ghép vào từ cách nhả chữ, ánh mắt, biểu cảm gương mặt cho đến cái nghiến răng. Anh ghét bỏ sự hoàn hảo đến mức bằng mọi giá anh phải đạt được nó. Tôi lại nhớ màn biểu diễn của anh ở MAMA 2014. Namjoon thay đổi lyrics trước đó vài ngày, tôi không biết đó có phải là lần duy nhất Namjoon liều một ván bất chấp màn biểu diễn đó có thể sẽ mắc lỗi., nhưng chuyện Namjoon đột ngột đổi lời bài hát đó lại thể hiện lòng tự trọng của một rapper trong anh là hoàn hảo và màn trình diễn ngày hôm đó, xin phép không nhận xét vì tôi không có chuyên môn, hoàn hảo về việc giải toả cảm xúc của Namjoon. và Namjoon hài lòng với ngày hôm đó, vì anh biết mọi thứ đã hoàn hảo. Cuối cùng, tôi có một tín ngưỡng điên cuồng, có một tình yêu ích kỉ và có một điều gì đó bất thường dành cho Namjoon. Anh chắc chắn không phải bias của tôi, tôi chắc chắn không tìm hiểu quá nhiều về anh, nhưng mỗi lần tay gõ xuống với suy nghĩ viết cho Namjoon, lại có thể lảm nhảm nhiều như vậy. Về chuyện này, tôi thừa nhận, Namjoon phi thường. Nhưng 3 đánh 1, tôi vẫn không thay đổi lựa chọn của mình đâu hehe.

Namjoon có thể khiến những người khác nhau cùng nhau yêu thương anh ấy, vì Namjoon bất thường.


02

- R a n i e -

Tôi chưa bao giờ nghĩ Namjoon là một người cầu toàn, càng không nghĩ cậu ấy xem trọng sự hoàn hảo. Điều này không có nghĩa là cậu ấy cẩu thả, mặt khác, đối với từng việc mà cậu ấy làm, cậu ấy luôn cố gắng ở mức hết mình. Tôi đã không nghĩ là cậu ấy nghiêm túc với việc luyện thanh, nhưng cậu ấy hiện tại đã có thể hát trọn vẹn một verse nhạc bên cạnh Jungkook. Nếu cậu ấy quá xem trọng sự hoàn hảo, tôi không nghĩ cậu ấy sẽ cho người khác biết đến giọng hát của mình, cậu ấy chỉ sẽ làm những chuyện mà cậu ấy giỏi, cậu ấy sẽ giao phần hát cho những thành viên vocal của nhóm. Rap, viết nhạc, đó là những thứ cậu ấy thực sự giỏi; còn hát, nhảy, có lẽ không, nhưng có lẽ ai cũng thấy được cậu ấy vẫn đang cố gắng không ngừng với những việc mà mình không giỏi đó. Thay vì nói rằng Namjoon coi trọng sự hoàn hảo, nói rằng cậu ấy là một kẻ liều lĩnh thì đúng hơn. Cậu ấy đăng Too Much ngay đúng cái đêm chạm trán với Bfree, bài hát chứa đầy sự giận dữ của một con thú bị thương. Sau này cậu ấy nói rằng cậu ấy hối hận vì đã cho ra đời bài hát này, vì cậu ấy đã quá xúc động, phát âm của cậu ấy không tốt. Có lẽ là trước khi đăng bài hát đó lên, cậu ấy cũng đã nghe lại bài hát này, xác định rằng nó có đủ tốt để đăng lên không, dù gì thì đó cũng là đặc điểm chung của những người làm sáng tạo. Có thể cậu ấy hối hận vì nghĩ rằng, nếu khi ấy cậu ấy bình tĩnh hơn, thì bài hát đó có lẽ sẽ không mắc nhiều lỗi như vậy, hoặc có lí do nào khác nữa. Nhưng dù gì thì khá chắc là trả đũa Bfree không nằm trong số đó. Với Rap Monster, bạn cho cậu ấy thứ gì, cậu ấy sẽ trả lại cho bạn thứ ấy. Fuck you. Very much. Trong một bài phỏng vấn, Namjoon được hỏi cậu ấy so sánh bản thân với các idol rapper khác như thế nào. “Tôi khác với bọn họ, mỗi người chúng tôi đều có phong cách riêng” có lẽ sẽ là một câu trả lời an toàn, nhưng Namjoon lại nghĩ rằng nếu trả lời như thế, cậu ấy lại giống như đang bất an nhiều hơn. Cách hiểu của tôi là “Even you’re not perfect, you’re limited edition” - trích Do You. Nếu đã quan niệm rằng mỗi người đều là một cá thể khác biệt, không cần phải quá cố gắng chứng minh rằng bản thân mình là một bông tuyết đặc biệt, một người vượt trội hơn những người khác, điều đó chỉ chứng tỏ người ấy đang bất an mà thôi. Cá nhân tôi thích cách nghĩ này, và quả thật thì trong mixtape của cậu ấy, cậu ấy đã thể hiện rất rõ chủ nghĩa cá nhân của mình, khả năng của tôi là gì, quan điểm của tôi như thế nào, tôi có biết người khác nói gì không, có, nhưng quan tâm hay không là chuyện của tôi. Thay vì lo lắng thằng idol A thằng rapper B khiến mình trông có vẻ như bất tài (?) và mất chất hiphop (?), cậu ấy quan


Even you’re not perfect, you’re limited edition.

- Do you -

tâm đến việc thể hiện và cải thiện bản thân nhiều hơn. Có lẽ sau nhiều năm hoang mang tìm hướng đi, cậu ấy đã xác định được mục đích của bản thân là mang bản thân mình vào âm nhạc và mang âm nhạc cậu ấy đến với mọi người, không phải cố gắng trở thành đấng cứu thế của một dòng nhạc hay gì đó tương tự thế. Không thể phủ nhận là cậu ấy từng rất chán ghét cuộc sống idol, tôi không dám nói là cậu ấy đã thích thú với nó hay chưa, nhưng có thể thấy cậu ấy vẫn luôn muốn âm nhạc của mình được nhiều người biết đến và chia sẻ hơn. Đương nhiên, sự kì vọng và đánh giá theo đó cũng nhiều hơn. Mỗi người sẽ trưởng thành theo những cách khác nhau, kể cả sự trưởng thành trong âm nhạc, và hoàn toàn không có một khuôn mẫu hoàn hảo cho sự trưởng thành này. Thay đổi và chấp nhận, với Namjoon có lẽ cũng là một sự trưởng thành nhỉ?


03

- C h à o

a n h ,

K i m

S e o k j i n . -

Namjoon không phải người đầu tiên tôi biết đến ở Bangtan, Namjoon cũng không phải người đầu tiên tôi bỏ thời gian tìm hiểu ở Bangtan. Nhưng Namjoon luôn là người tôi ngưỡng mộ và tôn trọng nhất Bangtan. Namjoon luôn được giới thiệu là “Người cuối cùng còn lại trong nhóm nhạc dự án” Năm đó Namjoon 16 tuổi. 16 tuổi, cậu ấy một lần, một lần rồi một lần nữa bị bỏ lại. 16 tuổi, cậu ấy một lần, một lần rồi một lần nữa bị những mũi dao của sự cô độc đâm đến vô cảm. Nhưng cũng là chàng trai 16 tuổi đó dù có bị hàng ngàn mũi dao đâm xuống thì cũng không bao giờ bỏ cuộc. cậu ấy cứ ở đó, một lần rồi một lần nữa đón chào từng người đến, nuôi hy vọng và đam mê từ ngày đó đến bây giờ. Namjoon của những ngày đầu tiên tôi biết đến Bangtan là Rap Monster, một nhóm trưởng toàn năng, một “con quái vật” sẵn sàng giơ móng vuốt nếu có ai dám đụng đến thứ âm nhạc cậu ấy theo đuổi, đụng đến Bangtan mà cậu ấy luôn bảo vệ. Namjoon bảo là, Namjoon chẳng biết đau là gì nữa. Nhưng mà Namjoon vẫn còn thứ phải bảo vệ, vậy nên Namjoon mỗi ngày lại mạnh mẽ hơn một chút, mỗi ngày như lại khoác lên mình lớp áo chống đạn dày hơn một chút. Cậu ấy phi thường, đồng nghĩa với việc cậu ấy cô độc. Cậu ấy phi thường bao nhiêu thì tôi lại thấy những vết thương chồng chéo trên cậu hằn sâu bấy nhiêu. Tôi bây giờ, không dám gọi cậu ấy là đứa trẻ phi thường như trước đây nữa. Không phải vì cậu ấy hết phi thường rồi, mà vì tôi không dám đối diện với những vết sẹo, những nỗi đau, những nỗi cô độc đứa trẻ đó mang trên mình bao năm không thể rũ bỏ. Cho đến một ngày, tôi đọc được ở blog một cô gái đem lòng thương cậu, chỉ một câu thôi: "một khi đã trở thành quái vật, thì đã không còn cách nào để trở lại làm người nữa"(1) kèm bức hình bóng lưng cậu, mạnh mẽ và cô độc. Đó cũng là lúc tôi nghe được “Life” trong 1st Mixtape của cậu. Khi đó cậu 21 còn tôi 25, cái tuổi người ta nói là “chênh vênh giữa đời.” “Dù xung quanh bạn có nhiều người hay không Thì cái tôi trong lòng vẫn luôn thấy cô đơn Tại sao cô đơn lại không có từ trái nghĩa nào vậy?


[...] Rồi vào một thời điểm nào đó, chúng ta sẽ học được cách để dẫm đạp lên một ai đó, nắm bắt họ, lãng quên họ, căm ghét họ. Kệ mẹ hòa thuận với cả yêu thương Tôi biết thừa đó chính là kẻ thù cơ bản của thành công Hiển nhiên quá rồi còn gì? Có thể nghe rõ được những lý lẽ logic cứ nối tiếp nhau Thực tế đó càng khiến tôi thấy đau buồn hơn” (2) Mọi bức tường trong cô gái 25 như bị đạp đổ khi nghe từng câu từng chữ trong bài hát đó.Tôi lần đầu tiên vừa nhìn thấy một Rap Monster đầy mạnh mẽ, lạnh lùng dứt khoát vì ước mơ của mình mà tiến lên phía trước. Nhưng còn hơn thế, tôi thấy một Kim Namjoon với những trăn trở về cuộc đời, về nỗi cô độc, về bóng tối vây quanh. Tôi khi đó, dường như không chỉ thấy sự yếu đuối của một mình cậu, mà còn của tôi, của những người trẻ vẫn đang vẫy vùng trong thế giới này. Những đứa trẻ cứ nghĩ lớn lên là hạnh phúc, nào ngờ đâu lớn lên đồng nghĩa với việc nhìn thấu những tàn nhẫn của cuộc đời. Rằng thì, con người ta đôi khi chẳng muốn nhưng vẫn phải biến mình thành tàn nhẫn như thế, để mà đứng vững, hoặc giả chỉ là không muốn chết một cách nhạt nhòa, chết khi chưa thể chạm tay đến những điều ta đeo đuổi. Và những đứa trẻ đó chắc chắn một giây phút nào đó trong đời cũng chẳng muốn mình tàn nhẫn vậy đâu, nhưng lại chẳng thể quay đầu, chẳng có con đường nào để lựa chọn ngoài đeo lên mình chiếc mặt nạ lạnh lùng mà bước tiếp. Từ đó, tôi không bao giờ còn gọi cậu ấy là Rap Monster nữa, tôi luôn gọi cậu ấy là Namjoon, Kim Namjoon, với tất cả dịu dàng. Ai chỉ cần một lần tìm hiểu Bangtan thì đều biết, Bangtan được tạo ra là nhờ có Kim Namjoon. Nhưng với tôi, Namjoon không chỉ là người kiên trì ở lại cuối cùng để tạo ra Bangtan hôm nay, hơn cả thế, Namjoon là người “truyền lửa” cho những người anh em của mình. Ít nhất là với Kim Seokjin. Cậu ấy đã dùng lý tưởng của mình, suy nghĩ của mình khiến cho một Kim Seokjin ngày đó vẫn đang hoang mang trên chính con đường mình chọn như thức tỉnh. Seokjin bảo chính Namjoon đã thay đổi suy nghĩ của mình, chính Namjoon là người dẫn dắt cậu trong những ngày đầu tiên đầy sóng gió đó. Và tôi tin với những thành viên khác cũng vậy. Thậm chí ngay cả khi người ta dùng trò đùa tàn nhẫn bắt cậu chọn lựa giữa Bangtan và sự nghiệp cá nhân thì cậu vẫn không ngần ngại chọn Bangtan. Thế rồi khi biết đó chỉ là trò đùa đứa trẻ đó đã cứ thế mà rơi nước mắt. Tôi đã tự hỏi rất lâu rồi, rằng lúc đó cậu nghĩ gì? Cậu có nghĩ giống tôi không? Rằng vì cậu đã bị bỏ lại rất nhiều lần nên cảm giác đó chẳng ai thấu hơn cậu. Và giờ


phút đó, cậu không lo sợ cậu phải đi, mà cậu lo sợ những người anh em của cậu sẽ phải trải qua cảm giác giống cậu… Rõ ràng rằng, cậu ấy đã ở đó, là trụ cột của những đứa trẻ phi thường, bảo vệ chúng, dẫn dắt chúng đi qua những ngày bão, đi qua những ngày mưa, đứng giữa những ngày nắng. Tôi bỗng thấy, có lẽ, chỉ hai từ “phi thường” không thể lột tả hết về đứa trẻ này. Thật sự là như vậy. Nhưng mà Namjoon ý, chẳng cần biết trên sân khấu ngầu thế nào chỉ cần rời xa sân khấu thì như biến thành người khác luôn vậy đó. Namjoon mà cởi bỏ lớp áo chống đạn, rũ đi những đau thương thì Namjoon đúng là cậu em 22 tuổi ngốc ngốc của anh Jin rồi.

Namjoon mà cởi bỏ lớp áo chống đạn, rũ đi những đau thương thì Namjoon đúng là cậu em 22 tuổi ngốc ngốc của anh Jin rồi.


Namjoon 22 tuổi này đi đâu cũng mang theo bóng dáng của thần phá hoại nè, chạm vào cái nắm cửa thì nắm cửa hỏng nè, dẫm chân lên cái gờ sân khấu mà gờ sân khấu cũng bung luôn nè, vẫn nhớ Namjoon phàn nàn hồi mới debut có hai cái kính mà mới đụng vào đã gẫy gọng luôn nè… Nhiều quá nhiều lắm luôn. Mà mỗi lần nhìn cái mặt Namjoon khi xưng tội hay bị anh em tố cáo thì cưng lắm. Chẳng ai tin được đó là cái người lên sân khấu thì ngầu ơi là ngầu, sẵn sàng xù lông giơ vuốt với ai đòi làm tổn thương những người anh em của mình đâu. Những lúc như vậy, thấy mọi thứ thật tốt, thấy mọi điều may mắn đang ở ngay trước mắt mình rồi. Rằng thì trải qua rất nhiều nỗi đau, sau những lần bị bỏ lại, Namjoon đã tìm được sáu người anh em của mình, những người sẽ sẵn sàng dọn dẹp ký túc cho Namjoon, đi sửa đồ do Namjoon làm hỏng, đi đóng cửa cho Namjoon mỗi tối trước khi ngủ. Vậy nên là Namjoon mới có thể đáng yêu với cả ngốc ngốc như vậy. Tôi luôn nhìn vào Kim Namjoon để tin rằng, cuộc đời không cho không ai cái gì và cũng không bao giờ lấy hết đi tất cả của chúng ta. Namjoon bị cuộc đời lấy đi mất những Beenzino, Iron, Kidoh, nhưng cuộc đời cũng trả lại cho cậu những Kim Seokjin, Min Yoongi, Jung Hoseok, Park Jimin, Kim Taehyung, Jeon Jungkook. Sáu đứa trẻ này, hẳn là chẳng phải những partner hoàn hảo của Kim Namjoon trên con đường âm nhạc mà cậu từng theo đuổi. Nhưng sáu đứa trẻ này lại là mảnh ghép hoàn hảo để Kim Namjoon đứng vững và không hề cô độc trên sân khấu, mà dưới sân khấu lại được chăm sóc và yêu thương, như một người bình thường. Tôi gọi đó là duyên phận. Vậy thôi với tôi là đủ. Tôi biết, chúng ta đều biết, Kim Namjoon sẽ không ngừng trăn trở về những nỗi đau, vì nó bắt đầu từ hơn 10 năm trước khi cậu còn là đứa trẻ, đến bây giờ vẫn vậy, thì 10 năm sau có lẽ cũng chẳng đổi thay. Nhưng tôi tin, chúng ta tin rằng, Namjoon sẽ hạnh phúc trong những ngày tháng đẹp đẽ nhất cuộc đời này cùng những người anh em của cậu, phi thường như thế, mà lại cũng rất đỗi bình thường như thế... (1) dịch bởi Của Namjoon (2) Life - Rap Monster 1st mixtape By Bangtan Sodanm subteam


04

- B á n h

Q u y

n h ỏ

m à u

n ắ n g -

Chuyện nhà tiệm bánh của hai anh em bánh ú nhỏ và bánh bao chiên. Tự dưng có một ngày trời hanh hao, tiệm bánh thì vắng người qua lại, em nhỏ nhà bên rảnh rỗi mới chạy đến níu níu vạt áo mình, nhèo nhẽo đòi mình nghe em kể chuyện. Vậy là mình ngồi yên lắng nghe. vậy là em kể hết, về anh, về em, về những điều đã lâu rồi. Em bảo, mấy lúc ở nhà, anh của em chỉ là Kim Namjoon thôi không phải Rap Monster của Bangtan hay đeo kính râm ngầu lòi hay Runch Randa 'dưới lòng đất' ghê gớm như mọi người hay nghĩ, anh ấy chỉ là thanh niên hai mươi ba bình thường thôi, là con trai của mẹ Kim xinh đẹp và là anh bánh bao chiên của em. Mình cứ nhìn em thắc mắc, tại sao lại là bánh bao chiên thì em chỉ cười lộ cái răng thỏ xinh xinh, tại vì khuôn mặt anh tròn múp như cái bánh bao mới chui từ lò ra, nhưng mà da anh hơi nâu nên là chị phải đem bánh bao chiên đi mới được. Anh đẹp trai lắm nhé, lúc còn trong bụng đã được mẹ nặn cho hai cái má lúm xinh xinh, đuôi mắt hẹp dài nhìn hơi nguy hiểm nhưng mà đáng yêu lắm, cái mũi thẳng tưng với khuôn miệng hơi bị duyên luôn, đặc biệt là khi anh cười, trên gò má nhũn thịt béo béo của anh lại trũng vào cái hố sâu ơi là sâu, người ta cứ bảo anh đúng là một đứa trẻ không có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng mà chỉ có em biết, anh bánh chiên của em là đẹp trai nhất quả đất. Lớn lên một chút, anh bánh chiên đến trường như bao bạn đồng niên khác, lúc nghe anh kể chuyện trường lớp, em đều há hốc mồm kinh ngạc. Bởi vì anh học rất giỏi, môn nào anh cũng đứng top, em có nghe phong thanh vài lần giáo viên đến nhà gặp mẹ Kim đều hết sức tự hào, con trai nhà chị đúng là quý tử, cái gì mà IQ 148, cái gì mà chỉ có anh thuộc 1% các bạn học sinh giỏi cấp quốc gia, anh thuộc nằm lòng môn tiếng Anh, kể cả tiếng Anh của mấy anh da đen ngầu ngầu, mỗi lần anh bắn tiếng Anh cho em nghe, em cũng mếu máo ủy khuất, anh nói gì em chẳng hiểu, lúc đó anh chỉ dịu dàng xoa đầu bảo em, vậy thì phải ráng học để còn hiểu, hiểu được rồi một ngày nào đó anh sẽ nhường cho em phát biểu bằng tiếng Anh trước các chị ở nước ngoài, em nín khóc, anh hứa rồi đó, anh chỉ cười cười, má lúm lại trũng vào.


Tự nhiên em thấy anh hiền thiệt là hiền. Nhưng mà chị đừng có để anh lừa, đừng có thấy anh bánh chiên áo sơ mi trắng đóng thùng tóc tai đẹp trai vuốt keo các thứ mà tưởng gương mẫu, anh quậy cũng dữ lắm đó, chị không được bảo em nói dối đâu, vì anh đã kể với em vậy mà, anh bánh chiên hồi lớp hai đã biết định nghĩa ‘web đen’ là gì rồi nè, chơi ‘chọi gà’ đến tận bình minh hôm sau, có sở thích như mọi đứa trẻ sưu tầm card yugioh, súng BB các thứ, thừa hormone còn tưởng mình là siêu nhân cứu thế giới nên xông pha đi ẩu đả với các anh khác, đánh nhau rất nhiệt tình. Ui cha, em nên ngừng đi thôi, anh bánh chiên bảo không được đi kể lung tung nếu không nghe lời em sẽ bị gõ đầu nên là chị xinh đẹp đừng kể với ai nữa nha, em không muốn trán em bị nổi một cục u to đùng đâu. Lớn thêm một chút nữa thành thanh niên hai mươi, anh bánh chiên của em của em rẽ đường sang làm rapper mặc cho ai cũng bất ngờ hoảng hốt, vì người ta cứ nghĩ anh học giỏi như thế, chí ít cũng sẽ làm cán bộ hoặc công nhân viên chức cho nhà nước, mà anh, cũng đã từng nói với em, nếu anh không vướng phải ánh đèn sân khấu, anh sẽ chỉ là một sinh viên bình thường ngày ngày xách cặp đến trường học về nghệ thuật văn thơ dùng não phải suy nghĩ về cuộc đời, hoặc nhiên nếu có, sẽ dùng đến não trái sẽ học về kinh doanh hay chính trị các thứ, rồi trở thành một con người thành công hoặc một doanh nhân thành đạt. Anh bánh chiên cũng đã từng nói, nếu không làm âm nhạc nữa, hay nói cách khác là vắng đi âm nhạc trong cuộc sống, anh vẫn chỉ là bình hơn chữ bình, sinh viên năm ba viết luận án, làm bài tập nâng cao giảng viên giao về nhà, và rồi chỉ có thế, bốn năm trôi qua cũng tốt nghiệp rồi ra trường tìm việc làm. Có một dạo, khi được người ta hỏi, anh đã trả lời thật rành rọt giống như anh đã suy nghĩ về vấn đề này rất lâu rồi, 'nếu không là ca sĩ, em chỉ muốn trở thành một nhà văn hoặc nhà thơ chung quy lại là một người làm việc cho văn học và được trả lương, hoặc trở thành một công nhân viên chức giống như bố em mà thôi.' Em bánh ú tặc lưỡi, chị biết không, hẳn là anh đã từng nhìn bố mình với ánh mắt đầy ngưỡng mộ như những đứa trẻ khác, muốn trở thành một người có ích cho xã hội, có thể kiếm ra được tiền nuôi sống bản thân, lo liệu được cho gia đình, dù sao thì người lớn nào chả lo lắng về cơm áo gạo tiền, anh bánh chiên cũng thế thôi.


Anh của em đúng là rất ngầu chị nhỉ?


Anh của em đúng là rất ngầu chị nhỉ? Nhưng mà không thể tránh được những lúc anh tự nhiên biến thành một bé con tinh nghịch, đến em thỉnh thoảng còn thắc mắc không biết ai mới là người lớn hơn nữa, nếu phải miêu tả, thì chính là, bề ngoài thực chất cũng chỉ là một đứa trẻ lớn xác không hơn không kém mặc dù đã qua lâu rồi cái tuổi trưởng thành. Anh bánh chiên hư lắm, trước bữa ăn không chịu rửa tay mà đã nhanh chóng thó đồ ăn ăn thử trước khi ngồi vào bàn chỉn chu để rồi sau đó sẽ tiu nghỉu, chù ụ thành một đống nghe người lớn mắng, khi làm sai thì sẽ len lén cúi đầu mặt xụ thành một cục hối lỗi, khi phải học một thứ gì đó quá giới hạn của bản thân thì khuôn mày sẽ chau lại nhẫn nhịn bặm môi để rồi khi học xong sẽ thở phào một cái hoặc nhảy cẫng lên sung sướng, hay khi tức giận với một ai đó sẽ lầm bầm suốt buổi cùng với cái bĩu môi chán chường quen thuộc, khi bị mắng oan sẽ im lặng nắm tay thành nắm đấm cam chịu, bặm môi gằn hết sự oan ức vào lòng, ánh mắt lì lợm không khuất phục, cũng biết nhăn nhó chống trả khi thấy người ta làm tổn thương đến những người mình trân trọng... thật sự rất giống những đứa trẻ còn đang chuẩn bị bước sang cái tuổi trưởng thành thừa hormone lúc nào cũng muốn nổi loạn. Rồi khi đã nhận thức được mình đã không còn ở trong cái khoảng trời tự do của bé con nữa, anh của em mới bất lực buông thõng một câu, 'trong suốt những năm tháng đã cũ, tôi cuối cùng cũng nhận ra mình thực sự chỉ là một đứa trẻ mà thôi.' Nhưng mà đôi khi anh bánh chiên cứ bé lại như thế để chơi cùng em cũng có sao đâu nè. Em vẫn thường thấy các chị lỡ thương anh cứ chống cằm than thở, rằng anh bánh chiên khi trở thành idol vạn người mê thì sẽ tuột khỏi tầm với tay của các chị, thiệt ra anh bánh chiên idol với anh bánh chiên sinh viên chẳng sai một li nào cả. Mẹ Kim mua cho hai anh em cái giường tầng vì phòng hổng được rộng lắm, mà chị biết đàn ông đích thực mà ở chung phòng với nhau thì thế nào rồi đó, mùi testosteron sẽ tràn ra mọi ngóc ngách, dưới sàn nhà thì đầy những lens đeo mắt đã khô queo lại, quần áo bẩn sẽ chất thành đống hoặc mắc lên thành cửa sổ (có lẽ vì thế mà phòng lúc nào cũng chẳng thấy ánh sáng mặt trời, xương em thì chẳng thấy phát triển và em cứ cố gắng cỡ nào cũng không lên được mét tám) còn quần áo sạch sẽ văng tứ tung mỗi nơi mỗi cái, giả dụ anh mà là sinh viên, thể nào khi ngủ dậy trễ cũng sẽ cuống cuồng chạy tới chạy lui tìm cho ra một cái quần hay một cái áo hợp với đôi


giày bên cạnh một chồng vớ bẩn cả tuần bận bịu chưa kịp giặt. Phòng sẽ bẩn ơi là bẩn, ở nhà có thể lôi thôi áo ba lỗ quần short dép lào nhưng hễ đến trường sẽ tự nhiên biến thành một anh sinh viên chỉn chu, bạn đồng niên sẽ được thấy một cậu bạn học cùng khoa lịch lãm đứng trên giảng đường với chất giọng trầm khàn vốn dĩ của mình tự tin bảo vệ luận án bằng hai thứ tiếng mẹ đẻ và tiếng Anh trước hàng chục vị giáo sư thạc sĩ khó tính, mấy em nhỏ khóa dưới sẽ đưa mắt ngưỡng mộ anh tiền bối cun ngầu sơ mi trắng quần âu luyên thuyên về những thứ triết lý chúng chưa hiểu hết trong đời. Anh bánh chiên của em cứ nhất định phải làm người ta ngưỡng mộ vậy đó. Anh bánh chiên trông bề ngoài cứng rắn thế thôi chứ thực ra vẫn nhạy cảm lắm, gần như là nhạy cảm với tất cả mọi thứ, về những bình luận ác ý của người khác, về những lời nói độc ác đánh giá tài năng, nhân cách, ngoại hình,… vẫn có thể khóc sụt sùi khi xem phim có những cảnh cảm động bất kể có người xung quanh, luôn hỏi thăm mọi người khi cảm thấy có gì đó không ổn, có một niềm quan tâm đặc biệt đến quá trình trưởng thành của em, luôn dành cho em điều kiện tốt nhất của mình, dạy em học, dạy em sáng tác, dạy em cách ứng xử, dạy em thêm một mớ triết lý mà vài năm sau nữa em mới hiểu được. Em vẫn còn nhớ rất rõ, ngày anh đến đất HongKong tham dự lễ trao giải, ngay trong đêm đó sự việc cáo buộc anh sử dụng lyric của người khác bị công khai bất ngờ, bất ngờ như chính cái cách vài phút trước em còn nhìn anh lắc lư theo âm nhạc, quay qua quay lại vài phút sau đã nhìn thấy anh cúi đầu lặng lẽ, sự ám ảnh bao trùm lên bóng lưng thông qua cái run rẩy anh đang cố giấu đi, chị biết không, điều anh ấy cảm thấy tệ nhất là việc ép anh ấy vào cái thời gian khô khan mà công ti đặt ra, tính chất công việc của anh đòi hỏi phải cần rất nhiều khoảng trống, vậy nên anh thường ra ngoài đi dạo, đeo tai nghe ngồi ở một góc công viên, nhìn người qua lại để giải tỏa áp lực, hoặc thậm chí là tìm ra lí do để bấu víu cuộc sống nhạt nhẽo này. anh, đã đứng ra xin lỗi, nhận hết tất cả về mình, như một người đàn ông, người đàn ông với bóng lưng rộng lớn chưa bao giờ vơi đi nỗi ám ảnh trong lòng. Ừm, có lẽ một ngày nào đó em lại kéo anh ấy ra ngoài đạp xe từ sông Hàn đến Seongnam thôi chị nhỉ? Anh bánh chiên trông suy nghĩ già dặn thế thôi chứ thực ra cũng đến tuổi yêu đương rồi, giống như mọi người đàn ông khi đến tuổi cập kê đều nuôi sẵn trong đầu một hình mẫu cô gái lí tưởng, ảnh cứ suốt ngày cầm bút thở dài hí hoáy chép chéo ghi ghi cái gì đó vào sổ tay, suốt ngày cứ luyên thuyên về chị gái không tên mang converse màu đỏ, anh bảo người làm anh xao xuyến chỉ có con gái tóc dài áo phông trắng jeans bụi đơn giản đi converse đỏ thôi, quan trọng nhất là ở converse đỏ, không phải ai đi cũng được đẹp đâu, người đi được thì có rất nhiều nhưng người làm anh rung động chỉ có chị gái nào đạt được những yêu cầu trên của anh thôi.


Anh đúng là đồ robot rớt mất ốc vít dở hơi, em thích timberland cơ mà, sao suốt ngày cứ bắt em nghe chuyện cô gái converse đỏ chưa bao giờ gặp mặt của anh chứ… Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, anh bánh chiên của em sau này nhất định sẽ là một người chồng tốt, một người bố tốt, có thể ảnh không giỏi nấu ăn hay phụ việc vặt vì ảnh đụng đâu hỏng đó, anh bột lọc đầu xanh còn phải cảm thán 'sinh vật này sinh ra là để phá hoại' cơ, nhưng mà vợ con của ảnh sẽ rất hạnh phúc vì ảnh đủ dũng cảm để bảo vệ gia đình nhỏ của mình, như cái cách ảnh đã từng bảo vệ cho chúng em. Bánh ú nhìn mình cười, nụ cười của một bé con đang ra sức kể cho một người xa lạ rằng anh của bé giỏi như thế nào, anh của bé là siêu nhân và bé rất rất rất tự hào về anh luôn.

C

O

N

V

E

R

S

E

H

I

G

H


Có tiếng gọi í ới tên của em, theo phản xạ em quay đầu về nơi phát ra tiếng, nhận ra bóng dáng quen thuộc em cười cười vẫy tay với người đó, mình nhìn theo hướng mắt em, nhận ra đó là một chàng trai vóc người khá là cao, làn da nâu sậm, trên người là bộ quần áo đã sờn cũ theo style của những ông chú thập niên chín mươi, đặc biệt dưới ráng chiều lại càng rực rỡ hơn, lúm đồng tiền hai bên khuôn mặt sáng lấp lánh. Vô cùng trưởng thành, lại mang một chút gì đó thăng trầm sâu sắc. Ắt hẳn đây là người từ nãy đến giờ em nhắc đến với vẻ mặt không giấu nổi tự mãn vì có một người anh như thế. 'Ơ, anh bánh chiên đến đón em rồi, tạm biệt chị xinh đẹp nhé.' Mình chỉ cười thật tươi, vẫy tay với em, ý bảo, ừ hẹn gặp lại bánh ú nhé. Đến lúc bàn tay nhỏ nhỏ của em nằm gọn trong bàn tay chai sần của người anh lớn và cái bóng xiên vẹo hai người đổ dài trên con đường chật hẹp dưới ánh chiều tà, mình nhớ mình vẫn còn cười thật tươi. Cho đến khi tiệm bánh biến mất và người mình dần mờ hẳn như vệt sương mỏng tan vào không khí. Nơi mà vừa lúc nãy mình còn ngồi chăm chú nghe em kể chuyện, chỉ còn lại một đống hoang tàn phế đổ. Trước khi biến mất hẳn, mình vẫn còn nghe thấy giọng mình thì thầm, “Jeon Jungkook, nhất định sẽ trưởng thành rất tốt bên cạnh Kim Namjoon và Rap Monster.” Từ Bánh Quy nhỏ màu nắng với tất cả niềm thương.


NJ

RM


05

- L á

1 9 9 2 -

Thế giới trong mắt tôi có một vết thương sẵn có. Vết thương đó thuộc về những ai sinh ra làm người. Để gọi bằng những cái tên dễ hiểu hơn thì nó là nỗi đau, cái buồn, sự cô đơn mà tự nhiên nhất, cũng là sâu thẳm nhất. Hình như nếu có một ai đó đủ bất thường để đem bản thân ra đón nhận xung quanh nhiều hơn vài người khác, anh ta sẽ nhìn thấy mình mang vết thương sẵn có này. Namjoon là một người như thế. Tuổi trẻ giống như dây xích trăn trở, cứ quay vòng, cứ mắc nối với nhau. Nghe Namjoon sẽ thấy những cuộc đối thoại của cậu với chính mình cùng muôn vàn câu hỏi không lời đáp. Đau đớn hay hạnh phúc? Đúng đắn hoặc lỗi lầm? Tốt và xấu? Cô đơn? Sống? Một người thường được kể đến như một kẻ tài giỏi là Namjoon đã nhìn ra một cuộc sống rối rắm thế nào? Cậu nhóm trưởng vững vàng này đã mang trong mình những khối hoang mang lớn đến đâu? Tôi hỏi và cũng chẳng thế trả lời. Tôi chỉ thấy những lo âu và nỗi niềm thường tình như của bao người khác và biết rằng sau đôi mắt khô kia cũng có những nỗi đau nghe như tầm thường. Nhưng Namjoon tầm thường mà không tầm thường. Vì cậu có lửa. Một Namjoon phân vân về bản thân thuộc về nơi nào giữa thế giới rapper và thế giới idol đã trở thành một Namjoon kiên định với việc làm chính mình, chẳng cần phân loại. Một Namjoon không hiểu hạnh phúc là gì và sống thế nào mới là vì hạnh phúc đã trở thành một Namjoon dặn dò A.R.M.Y hãy hiểu rằng hạnh phúc không phải một đích đến và hãy cố gắng hạnh phúc trên mỗi bước đi của chính mình, trên sự vất vả họ đã và đang trải qua. Một Namjoon của ngày hôm nay sẽ không bao giờ giống một Namjoon của ngày hôm qua. Vì cậu luôn cố gắng, luôn nỗ lực để trả lời những câu hỏi của chính mình để hiểu bản thân và bước những bước tiến chứ không đứng im để bị những cái đau bất thường hay tầm thường kia ăn mòn.


HIểu biết của tôi về Namjoon rất vụn vặt, nhưng trong từng mẩu vụn ấy, thứ tôi luôn thấy là niềm tin. Cậu đã giữ chắc được lửa trong mình rồi nên cậu sẽ mạnh mẽ mà trở thành một cái "tôi" phi thường. Không phải phi thường với chúng tôi, không phải phi thường với những kẻ khua môi múa mép muốn dìm cậu xuống mà là phi thường với chính cậu. Cậu sẽ làm một người phi thường trong giới hạn của Kim Namjoon, sống cho trọn cái "tôi" của chính cậu. Kim Namjoon mà tôi thấy là người có thể đặt vào bất cứ nơi đâu trên thế giới này, cậu vẫn sẽ là Kim Namjoon kì lạ mà tầm thường luôn tìm đến điểm phi thường của chính mình, là một hạt bụi nhưng có thể tự mình rực rỡ. - Dưới một góc nhìn rất nhỏ của Lá, một người ủng hộ và trân trọng Kim Namjoon -

Nhưng Namjoon tầm thường mà không tầm thường. Vì cậu có lửa.


06

- S i n c e

1 9 9 5 -

Tôi bắt gặp Namjoon giữa một rừng idol mới mọc lên vào một ngày không có gì đặc biệt, một kẻ chỉ có kí ức của K-pop thế hệ thứ hai như tôi,chưa từng biết đến sự tồn tại của một con quái vật mang tên Rap Monster, ngày hôm đó tôi đã tìm thấy Namjoon trong một show truyền hình anh tham gia. Ở Namjoon toát lên cái vẻ gì đó rất "sáng," bản thân Namjoon có một điều gì đó rất thu hút tôi, khiến tôi phải lao vào tìm hiểu về con người này ngay lập tức. Kim Namjoon, theo cái nhìn của tôi, là một bản thể vô cùng phức tạp, chính Namjoon cũng tự nhận ra sự phức tạp trong bản thân mình. Khi tôi nghe mixtape của Namjoon tôi dường như cảm nhận được sự giằng xé trong tâm hồn anh, cả mixtape là một sự đấu tranh tư tưởng giữa vấn đề làm nghệ sĩ hay làm idol rapper, giữa khao khát được chứng tỏ bản thân và việc làm nhạc chân chính. Nhưng trong một chương trình tài liệu chính Namjoon đã tự mình nói rằng với anh nhãn mác phân loại giờ không còn quan trọng nữa, dù là gì thì anh vẫn cống hiến hết sức cho âm nhạc. Ở giữa thế hệ của tôi và namjoon, có một nỗi hiềm khích lớn với thời đại, họ gọi chúng tôi là thế hệ bỏ đi, họ xem thường và khinh dễ những người trẻ thuộc thế hệ này, trong đó có Namjoon. Ở thế hệ chúng tôi có một cái hố đen sâu hoắm mà trong tất cả có bao nhiêu người đủ dũng cảm để quăng mình vào đó? Thế nhưng Kim Namjoon, tựa như một con quái vật bước ra từ cái hố anh dùng hết đam mê và nhiệt huyết nóng cháy của tuổi trẻ viết lên những lời lẽ đanh thép nhất để bảo vệ thế hệ chúng tôi, một thế hệ trẻ bị chối bỏ. Namjoon nói một khi đã là quái vật, thì không thể là người được nữa. Tôi nghĩ, nếu Namjoon không làm trưởng nhóm, thì sẽ không còn ai có thể làm tốt hơn. Đến bây giờ, tuy anh không phải là người tôi dành nhiều tình cảm nhất Bangtan, hay nói cách khác là bias, cũng bởi vì sự phức tạp của anh không thể dung hòa với sự phức tạp của tôi, nhưng Kim Namjoon luôn là người đầu tiên tôi lấy hết lòng tự hào ra mà giới thiệu với những người chưa biết Bangtan rằng này nhóm tôi đang theo đuổi có một người như thế này này, rồi sau đó là ngồi huyên thuyên hết cả ngày trời về Namjoon, kể cũng ngộ. Giữa tâm bão scandal mà Bangtan hứng phải hồi hè năm ngoái, tôi đã đặc biệt đọc hết những lời bình luận ác ý về Namjoon cả những lời khen ngợi, có những người muốn cày nát anh bằng những lời độc địa nhất. Thế nhưng mà sau tất cả, Kim Namjoon vẫn nguyên vẹn khoác trên vai chiếc áo chống đạn kiêu hãnh với hàng vạn lỗ thủng và tỏa ánh hào quang điềm tĩnh hơn bao giờ hết. Nếu xét về tuổi đời lẫn tuổi nghề, có lẽ vẫn còn quá sớm để nói rằng namjoon là một rapper vĩ đại. Nhưng để nói về những việc anh đã làm, tôi nghĩ "một người phi thường" là miêu tả chính xác nhất.


Ừ phải. Một kẻ phi thường, đấy là trưởng nhóm của chúng tôi, Kim Namjoon - Rap Monster.


06

- C ủ a

T a e h y u n g -

Hổ Phách Những ngày lửa thiêu trụi thanh xuân cháy xém, ôm lấy tuổi trẻ khóc mãi bởi những vết thương sâu như cắt. Mây xám khi nào mới tan, ánh sáng khi nào mới chịu rọi một chút ấm áp lên ánh nhìn ráo hoảnh vẫn mãi hướng về lối mòn của thời gian. Dành cho viên hổ phách đang vùi chôn trong sức nóng của lửa, đối với tôi, Kim Namjoon chính là hổ phách. 1. Từ Kim Namjoon đến Rap Monster, từ nhựa cây hóa thành đá. Người ta bảo hổ phách rất quý, cứ nghĩ phải là một thứ gì đó thật đáng giá nhưng thì ra hổ phách chỉ là nhựa cây hóa đá mà thôi. Namjoon cũng chính như vậy, cũng chỉ là một người bình thường với những cảm xúc vô cùng chân thực, một cậu con trai lớn lên từ vòng tay của gia đình, rồi thân hình cũng ngày một cao lớn, vai cũng rộng hơn rất nhiều, bước đi từng bước thật trưởng thành trên dòng chảy bạc màu của thời gian. chúng ta ai cũng đều như thế, vốn dĩ tất cả đều bắt nguồn từ những điều bình dị và tự nhiên nhất, không tổn thương, không biến chất, không gột rửa. tựa vẻ đẹp phát ra từ bản thân viên hổ phách, xinh đẹp và trong sáng vô cùng. 2. Quá trình giống nhau là thế, như một cuộc đua đường dài không điểm dừng, mọi người đều ở xuất phát điểm nhưng với Namjoon vốn dĩ đã nung đúc một sức chạy rất xa và bền bỉ, vốn dĩ đã vô cùng bất thường. Ngay từ những bước xuất phát đầu tiên cũng chẳng dễ dàng gì, những ngày tháng chỉ vùi mình vào sách vở với những thứ xoay quanh đến độc đơn, một vị trí cao không phải ai dù có chăm chỉ cũng dễ dàng đạt tới. Người ta gọi đó là hạnh phúc, thứ hạnh phúc của tất cả những người trẻ tuổi và kể cả người lớn. Tôi lúc trước cũng tự hỏi rằng Namjoon có hạnh phúc không khi đã vươn tới được thứ hạnh phúc như mộng ảo ấy, vậy mà ngược lại, thay vì xoa dịu anh ấy chúng trở thành những tổn thương trong suốt năm tháng tuổi trẻ ra sức tìm kiếm những ước mơ của Namjoon. Nỗi đau đó cứ mãi chẳng chịu buông tha, cứ thế lại bám lấy Namjoon cho tới cả khi bản thân anh tìm thấy niềm đam mê thật sự, đó chính là âm nhạc, là những giai điệu rap. Những định kiến khắc khe, những lời nói nhuốm độc của người đời đều ghim vào tấm lưng ấy, mặc cho nó rỉ máu nhiều thế nào, và điều Namjoon chọn vẫn là tiếp tục với ước mơ, với những thứ vốn dĩ ngay từ đầu chưa từng nghĩ đến sẽ thực hiện nó. Con người vốn có thể trưởng thành theo một cách bình thường nhất, không phải chịu đựng quá nhiều niềm đau nhưng Namjoon lại khác, anh đã tổn thương nhiều rồi. việc đó cũng dễ dàng thấy


được những lúc Namjoon chia sẻ nỗi niềm trong lòng bằng những cảm xúc thực trưởng thành, cách bộc lộ những cô đơn, những yếu đuối của bản thân, thay vì chọn nói với một ai khác thì Namjoon lại dùng âm nhạc, những giai điệu hằn sâu dấu vết của nội tâm giày xé và cả những suy nghĩ đôi chút rối ren. Tưởng tượng những nốt nhạc gạch rồi lại xóa rồi lại chỉnh sửa, những nét dài chồng lên nhau trên trang giấy trắng tinh, cuối cùng lại hoàn thiện nên một ca khúc hoàn hảo mà theo cá nhân tôi là có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến người khác rất nhiều, những giai điệu ấy cũng giống như Namjoon, mệt mỏi nhiều nhưng vẫn có thể đi tiếp, gạt bỏ đi những vết thương một cách mạnh mẽ như vậy. Xoay quanh những khía cạnh khác nếu không nhìn về quá khứ của Namjoon thì bản thân anh ấy đã rất đặc biệt rồi. Nhìn vào Namjoon mấy ai nghĩ rằng anh là người sống đầy tình cảm đâu, và ngay cả ở Namjoon cũng chứa đựng những phẩm chất đáng trân quý mà con người ta phải mài dũa rất lâu mới có được. Người ta nói hổ phách quý nhất có màu lục, đối với tôi Namjoon chính là viên hổ phách mây màu lục ấy, bởi bức tường bền vững đầy tin yêu anh xây đắp cho Bangtan, sự yêu thương đầy tự hào anh giành cho từng thành viên và cả sự biết ơn anh giành cho fan. Ngoài hình ảnh một Kim Namjoon với bóng lưng miệt mài cùng âm nhạc đâu đó tôi vẫn luôn nhớ đến cái dáng vẻ cặm cụi cẩn thận đọc từng lá thư của người hâm mộ gửi đến, một Kim Namjoon luôn gửi đến người hâm mộ những tình cảm chân thành và tuyệt đối nhất. Namjoon từng nói điều anh sợ chính là làm cho mọi người thất vọng, ngoài kia có biết bao người sẵn sàng tổn thương Namjoon bằng những thứ đáng sợ hơn vạn lần nhưng điều Namjoon sợ vẫn chỉ gói gọn trong hai từ như thế, đó chính là sự yêu thượng trọn vẹn nhất mà Namjoon dành cho những người luôn cận kề tin tưởng anh. Và ở Namjoon, cách Namjoon nhìn mọi thứ xung quanh thật sự thông minh nhưng cũng nhạy cảm vô cùng, nếu như người khác nhìn nó theo cách nhìn bình thường giản đơn nhất thì Namjoon lại biến điều đó trở thành những giá trị sống đầy lí tưởng. Sự bất thường ẩn chứa trong hai chữ bình thường, Namjoon chính là bất thường theo một cách đặc biệt và quý giá như vậy. 3. Cũng không phải tự nhiên mà tôi ví Namjoon như một viên hổ phách, bởi trong anh có những nét tương đồng của một sự tỏa sáng đầy phi thường. hai chữ phi thường tôi dành trọn cho Namjoon. Một người khi rơi trong không trung sâu hun hút giữa những khe đá hạn hẹp, có ai đủ can đảm gắng gượng hay không, biết nắm vào đâu để sinh tồn bây giờ. Namjoon thì khác anh trưởng thành trong chính những vết cắt dài ngoằng, cảm giác như Namjoon đang đứng ở nơi ngọn lửa đang thiêu cháy tất cả mọi thứ mà nó xẹt ngang qua, nhìn những bước chân rời đi của những người


từng gắn bó, nghe biết bao lời trách móc, chì chiết của mọi người, tôi luôn hỏi anh lấy đâu ra sự can đảm như thế, lấy đâu ra sức mạnh mà bước đi cho đến tận ngày hôm nay, suy cho cùng Namjoon rốt cuộc đã bước đi trên từng mảnh thủy tinh vỡ nát lâu đến thế nào. Sự phi thường và bền bỉ đó đánh đổi bao nhiêu mới đủ đây. Khi người ta chịu tổn thương quá nhiều như vậy, mấy ai mạnh mẽ được như Namjoon, giống như vàng thì phải thử lửa mới biết giá trị thực của nó. Namjoon phi thường tựa một viên hổ phách bị đem đi nun nóng, càng vùi mình trong sức nóng của lửa lại càng tỏa ra thứ mùi hương dễ chịu vô cùng, xóa tan cái làn khói xám đục nghi ngút bóc lên, chỉ còn đọng lại một hương thơm nơi cánh mũi. Càng đau đớn càng tìm cách vươn dậy, chạy khỏi cái bóng đen chực chờ thâu tóm và Namjoon đã thực sự làm rất tốt, dùng con tim còn nóng hơn cả lửa của mình để khẳng định niềm đam mê cháy bỏng cùng cương vị nghệ thuật, đập nát cái bức tường bốn chiều đang dần thu hẹp. đó cũng là cảm xúc của tôi khi xem MV “Awakening” hình ảnh gương mặt quấn quanh bằng những miếng băng trắng xóa, dù bị thiêu đốt trong lửa, đến cuối cùng không thể nào hóa thành tàn tro. Xuất phát điểm đầy phi thường, những góc khuất phi thường đã hình thành nên một con người phi thường. suốt bao nhiêu năm tháng của quá khứ cho đến hiện tại, đau bao nhiêu, nuốt nước mắt vào trong lòng bao nhiêu, tài năng và cả con người của Namjoon vẫn luôn tỏa sáng bấy nhiêu. cả trên cương vị là một trưởng nhóm hay là một người bình thường, đối với tôi không ai có thể thay đổi vị trí này của Namjoon được. Từ cách dẫn dắt Bangtan, vẻ trưởng thành và tư chất ấy, Namjoon đều xứng đáng. Namjoon hội đủ tất cả từ tài năng, sự thông minh, sự lãnh đạo, sự tinh tế và nhạy cảm, phi thường biết bao nhiêu. Tất cả không phải tự nhiên mà có, mọi thứ đều phải đánh đổi bởi hai chữ sòng phẳng, sự chênh vênh trên vách núi cheo leo, sự ngạt thở dưới đáy đại dương sâu hoắm, Namjoon đều đã phải chịu đựng. Một điều nữa đó chính là vị trí phi thường trong tâm hồn của người khác, ý nghĩa khi người ta nắm trong tay một viên hổ phách cũng giống như tuổi trẻ của một ai đó gặp được Kim Namjoon. Hổ phách đem lại niềm vui, may mắn, từ vẻ đẹp tự nhiên phát triển nên sự tự tin, sự xuất hiện của Namjoon cũng mang ý nghĩa tương đồng. Âm nhạc và cả con người Namjoon mang đến cho tôi sự đồng cảm, những niềm an ủi xoa dịu tâm hồn khô cằn không chút nước, mang đến dũng khí và sự kiên cường cho ai đó để tồn tại trong cái xã hội điên cuồng xô đẩy nhau này.


Niềm hạnh phúc khi nhìn thấy sự đáng yêu, sự chân thành không nhân tạo của Namjoon và còn sự may mắn thì đó chính là cái tên Kim Namjoon đã trở thành duyên số. Namjoon đã tồn tại trong lòng tôi một cách phi thường nhất, trọn vẹn nhất.

Nỗi lòng và cuộc đời con người không phải ai cũng trọn vẹn những niềm vui, có những người dù thế nào vẫn ôm trọn trong lòng những nỗi cô đơn chẳng thể gọi tên. Lăng kính của họ chứa đầy những vết nứt toác, nhưng dù có bị nhấn chìm sâu đến mức chẳng còn có thể thở được, trên lưng có phải vác nặng những vết thương chắp nối rồi chồng chất lên nhau đến gục ngã, thì một điều duy nhất đó chính là nhân cách của một người phi thường chẳng thể nào mục rửa hay chết đi. Namjoon vẫn mãi là viên hổ phách quý giá và tỏa sáng nhất trong ngọn lửa tàn khốc, cứ tỏa mãi hương thơm phảng phất trong lòng người. Đối với Kim Namjoon mỗi tổn thương chính là một sự trưởng thành, mỗi một sự trưởng thành chính là một Kim Namjoon của hiện tại. Namjoon đã vất vả nhiều rồi.


07

- V ề

H o s e o k -

(extra)ordinary Kim Namjoon là một người phi thường. Điều này hẳn là cực kì rõ ràng và bất cứ ai cũng hiểu, nhỉ. Kim Namjoon là phi thường vì Namjoon nhìn thấy những điều kì lạ trôi nổi xung quanh mà hiếm ai có thể nhìn thấu được. Kim Namjoon là phi thường vì tất thảy những điều Namjoon nói ra đều như xuyên thấu những trôi nổi kì lạ xung quanh ấy. Xét về một khía cạnh khác, Kim Namjoon là phi thường vì nhờ có Namjoon mà chúng ta có Bangtan hiện hữu nơi đây, nhờ có Namjoon mà Bangtan mỗi ngày lại tiến thêm một bước về phía vinh quang. Em ấy, em vẫn nhớ nhất khoảnh khắc anh Namjoon không chút lần nữa mà rất nhanh chóng thốt ra hai tiếng “Bangtan” khi được hỏi muốn chọn solo hay là Bangtan. Namjoon là trưởng nhóm phi thường nhất trong thế giới của em, bởi vì Namjoon phi thường đã hứng lấy những mảnh đạn mặc chúng găm vào tim hay gây ra những vết sẹo chẳng thể lành được, tất thảy là để bảo vệ Bangtan, để bảo vệ từng người anh, người bạn và những người em của mình. Cảm giác giống như là, Namjoon chính là vệ thần phi thường nhất bảo vệ cho Seokjin Yoongi Hoseok Jimin Taehyung và Jungkook. ()ordinary Xét cho cùng thì Namjoon vẫn chỉ là một chàng trai hai mươi ba tuổi mà thôi. Xét cho cùng, trong Namjoon vẫn có phần nào đó sáng lấp lánh hai chữ “bình thường”. Hôm nọ có xem được một đoạn cắt nhỏ xíu, khi mà Namjoon dở hơi đứng sau lưng Hoseok đánh nhau với một chú bọ bay bay nào đó. Ừ, là giơ tay ngọ nguậy lung tung để đánh nhau với một con bọ. Em coi vid đấy nhiều lắm anh Namjoon ơi, vì trong phút chốc ngắn ngủi ấy em thấy anh Namjoon trở về là một chàng trai mới chạm ngưỡng trưởng thành bình thường như bao người khác. Không có một Rap Monster trầm ngâm trong dòng suy nghĩ chảy trôi, không có một Rap Monster với áp lực đè nặng, không có một Runch Randa choàng lên mình màn sương cô độc. Tất thảy chỉ có một Kim Namjoon đời thường vẫn còn những hành động bộc phát trẻ con không tưởng. (un)ordinary Kể ra thì Namjoon cũng khác thường lắm. Khác thường ở chỗ Namjoon chạm đến cái ngưỡng trưởng thành sớm hơn những người khác rất nhiều. Khác thường ở chỗ Namjoon đã chọn con


đường gồ ghề nhất mà không một người bạn nào của Namjoon muốn chọn. Ừ thì, kể có bị ghét đến nhường nào, chỉ cần âm nhạc của bản thân được thế giới biết đến thì cũng chẳng sao hết, đúng không Namjoon? Em đã từng bảo, những người trưởng thành trước tuổi sẽ chịu đau nhiều hơn. Nhìn lại Namjoon, em tự hỏi, liệu tất thảy những vết thương chưa lành ấy có góp phần vào sự khác thường của anh không. Hay là vì Namjoon khác thường, nên mới chấp nhận sống chung với những vệt đau ấy. Phi thường, bất thường hay bình thường, dù ở bất kì khía cạnh nào thì Kim Namjoon vẫn cứ là Kim Namjoon, là Rap Monster, là Runch Randa và là anh trưởng nhóm tài giỏi dở hơi nhất thế giới của em. Kể có phi thường hay bất thường hay bình thường thì Kim Namjoon vẫn là một sinh vật kì diệu không chỉ trong thế giới của em. Một sinh vật kì diệu có thể tạo ra nguồn cảm hứng bất tận cho những sinh vật lơ lửng xung quanh dù cho chỉ lướt qua nhau trong phút chốc.

Namjoon chính là vệ thần phi thường nhất bảo vệ cho Seokjin Yoongi Hoseok Jimin Taehyung và Jungkook.


08

- 5 0

S h a d e s

o f

P a r k

J i m i n -

K(im)-aleidoscope Viết cho Kim Namjoon, đa sắc diện hơn cả kính vạn hoa. [Bài viết dựa trên lăng kính hỗn độn của một người sinh cùng thời với Kim Namjoon. Viết bằng tất cả chân thành và ngưỡng vọng.] INTRO (hay là hướng dẫn sử dụng lăng kính):

• Bao gồm 12 mục, xếp theo chữ cái từ A-K, tên đề mục không trùng lặp với ký tự. • Tên đề mục bằng tiếng Anh và Tây Ban Nha, hãy dành 1 phút cho việc suy nghĩ về đề mục

trước khi đọc nội dung. • 12 đề mục đều có liên quan đến tầm nhìn của người viết đối với Namjoon. • Được sắp xếp theo trình tự nội dung giải thích ngắn dần. • Từ H đến K là đề mục ngắn, dành cho người đọc tưởng tượng. • L là đề mục kết thúc. Cũng là cảm xúc của người viết. Vì Kim Namjoon là một hiện hữu nằm cao hơn tầm nhìn của người viết.

KEYWORDs: Obsession (Ám ảnh) – Wordporn – Empathy (Đồng cảm/Thấu hiểu) – Duende – Memory – Walls – Twenty – Black – Foggy season (Mùa mù sương) – Human – Monster – Sure NOTEs: • Đọc chậm nếu có thể. • Liên tưởng nếu có thể. • Đặc biệt là các đề mục H-K.

K(im)-aleidoscope | [USER No.1] W(yuanming) RESULTS:


A. Obsession. Namjoon có một nỗi ám ảnh với ngôn từ. Nỗi ám ảnh đó chẳng biết từ khi nào đã xâm lấn vào kết nối của Namjoon với mọi thứ hiển hiện trong đời. Ám ảnh thường là con dao hai lưỡi, ngôn từ cũng thế. Namjoon cầm trong tay một con dao lưỡi kép của “ám ảnh” và “ngôn từ”. Tôi không biết rằng cậu đã vật lộn với con dao này bao lâu, mà đến khi tôi bắt đầu chú ý đến cậu, đó đã không còn là một lưỡi dao nữa. Tôi học kiếm đạo, dùng nhu khắc cương, dùng kiếm gỗ như kiếm thật, điều khiển kiếm thật an toàn như kiếm gỗ. Năm tôi nhìn thấy một Namjoon hai mươi mốt tuổi, đã biến lưỡi dao làm tổn thương nhiều người kia thành lưỡi kiếm sử dụng thật thuần thục, đến mức làm người ta an tâm đứng trước mũi kiếm. Tin tưởng hoàn toàn. Điều khiển được ám ảnh của chính mình và biến nó thành một thứ không làm chính mình và thế gian khiếp sợ. B. Wordporn (Namjoon’s magic chemical) Một khía cạnh khác khi nói về ngôn từ của Namjoon, wordporn. Cậu phân tích ngôn từ, dùng uyển chuyển, biến mọi ký tự khi lắp ghép lại trở nên đắt giá. Điều làm ám ảnh tôi nhất về Namjoon chính là khả năng thiên biến vạn hóa ngôn từ vô hạn. Ngôn từ của cậu mang vẻ ngoài phức tạp nhưng lại chạm đến những điều dung dị nhất trong tâm khảm của người nghe cũng như người đọc. Những gì Namjoon nói, đến những gì Rap Monster nói là tất cả sự tỉ mỉ chắt lọc, tựa như tỉ lệ của một hợp chất phù phép. C. (higher than) Empathy. Tôi muốn đề cập đến tuổi tác ở phần viết này. Namjoon bắt đầu thử “đi cả dặm đường bằng đôi giày của người khác” từ rất trẻ. Độ tuổi đó chính là lúc vô lo vô nghĩ nhất, ai cũng có thiên hướng nghĩ cho bản thân trước tiên, hay là chỉ nhìn một hoặc cả là hai mặt của vấn đề. Việc cố gắng tìm tòi cái nhìn của người khác với thế giới là một việc vượt quá giới hạn của trục thời gian. Namjoon thậm chí còn tự xác lập quan điểm của mình một cách khách quan đến đáng sợ. Và chọn đúng đối tượng, cũng như chọn đúng đôi giày – tầm nhìn để bước đi, ủng hộ. Đồng cảm của Namjoon đối với thế giới hình thành quan điểm của nhân cách Rap Monster, người đã đứng lên bảo vệ và biện chứng cho sự đồng cảm của mình.


D. Duende. …nghĩa là /nghệ thuật làm lay chuyển, thay đổi một con người/. Thậm chí là rất nhiều con người. E. Memories (as a/many shadows). Namjoon luôn đứng ở hiện tại, thậm chí là tương lai mà trân trọng quá khứ và hơn cả là những ký ức chắt lọc. Quá khứ của Namjoon luôn tồn tại dưới dạng cái bóng trong từng khung hình cậu dựng nên. Namjoon không chối bỏ bất kỳ thứ gì từ quá khứ, vì người có bóng mới là người sống. Qua nhiều ca từ, giai điệu có thể nhìn ra những cái bóng như bệ đệm vững chắc bên dưới hiện tại. Chúng ta không thể phủ nhận rằng, ngay cả chính những cái bóng – quá khứ của Namjoon đều có sức nặng làm lay động, dư chấn đến tận hiện tại, và cả chúng ta. F. Wall(s). …những bức tường Namjoon dựng xung quanh quan điểm của mình, âm nhạc và những người quan trọng. Có những loại người, họ không đòi hỏi những bức tường từ người khác mà luôn tâm niệm rằng mình là người phải chống đỡ và thiết lập những bức tường xung quanh vòng tròn nhân sinh. E. (sky of) Twenty. Namjoon không hẳn là người già trước tuổi. Những gì đáng có ở tuổi hai mươi, bằng một cách nào đó Namjoon vẫn thực hiện và giữ cho mình cả. Chỉ là đa phần thế giới này đã quên.


F. Black (is the most colorful color). Đen là ánh sắc rực rỡ nhất. Mắt người là có hạn, màu nào đậm sắc vượt ngưỡng đều qui về màu đen. (Dòng chữ này được gõ bằng màu đen?) I. Foggy season. Tầm nhìn mùa sương giăng: xa nhất năm mét, gần nhất một mét. Dễ gây ảo giác đã chạm được mục tiêu. J. Human. Thời đại nào cũng vậy, ai cũng tự nhận mình là con người. K. Monster. Ở một thời đại nào đó, sẽ vô tình xuất hiện người nhận mình là quái vật (hay thứ gì đó không-phải-loài-người). L. (not) Sure (?)

[USER No.1] - END


Special Edition

M â y

t r ờ i

-

M i n h

Tôi đã từng hỏi với lòng mình, thứ tình cảm tôi dành cho anh là gì. Tôi cố hình dung nó với rất nhiều cái tên, so sánh nó với mọi sự vật hiện hữu. Nhưng chung quy lại tôi không thể viết xuống phần yêu thương này , thứ tình cảm vô thực này. Nên lần lữa mãi tôi vẫn loay hoay chưa thể hoàn thành những trang chữ. Mọi người hỏi tôi, anh với tôi là gì. Tôi vội đáp: “Mây trời”. Tôi không nhớ rõ lí do vì sao tôi gán ghép anh trong con từ đó, cũng không hiểu vì sao trí óc tôi bật ra ngay khi nghĩ về anh. Chỉ là nó thoáng qua như thế, tràn ngập trong trí óc tôi khi nghĩ về anh. Bầu trời, áng mây, bóng mát, gió hiu hiu nhẹ hay thậm chí những dãy núi trập trùng rợp xanh, một bức tranh toàn cảnh xinh đẹp. Rồi ngày hôm đó, tôi nhìn thấy anh bằng đôi mắt trần này cách xa tôi chưa đến 10 mét. Anh đứng giữa sân khấu, vóc dáng cao hơn 1m80 ấy đang hòa mình cùng giai điệu và từng lời rap bật ra khỏi môi anh kéo tôi từ thực tại bay vút đến một bầu trời xanh cao vời vợi nào đó. Tôi không thể nhớ rõ đến khi tôi trở về nhà, ngồi vào chiếc bàn cũ của mình gõ từng chữ cho người chị thân yêu cách xa cả ngàn cây số để kể về câu chuyện này, trái tim vẫn bồi hồi đập từng nhịp. Lúc ấy trong trí óc tôi, “mây trời” đã trở thành thứ phù phiếm cao xa mà tôi chẳng thể nào có thể chạm đến được. “Kể cả yêu thương Cũng chưa bao giờ dành cho tôi” Năm 15 tuổi, tôi đứng trên một ngọn núi bé và nhìn lên dãy núi cao kia. Tôi nói với lòng mình: “Một ngày nào đó tao sẽ vượt qua nó và chạm đến nó.” Vậy là tôi dốc hết những viên sỏi, viên đá dưới chân để đắp đầy khoảng trống trước mắt. Tôi cứ thế bước đến, tiến về phía trước như vậy đến khi chạm được ngọn núi trước mắt tôi rồi tôi nhận ra rằng phía trước kia là hàng ngàn hàng trăm ngọn núi khác cao lớn hơn, hùng dũng hơn, xa xăm hơn. Năm 18 tuổi, tôi lại tiếp tục dốc hết lòng mình để lấp đầy khoảng trống kia, dùng hết sức lực của mình để trèo lên dãy núi cao lớn trước mặt. Và khi tôi đứng trên đỉnh núi ấy, gió thoảng lướt qua tay, phía trước vẫn là những dãy núi cao cao trùng điệp, phía sau là những ngọn núi tôi đi qua, hoang hoải và đỗ nát. Cuối cùng tôi ngước nhìn bầu trời, dơ tay lên, thứ tôi chạm được chẳng là gì cả. Chỉ có lớp Oxi đang cạn kiệt dần giết chết tôi, đôi bàn chân run lẩy bẩy vì chịu quá nhiều mệt nhọc. Và tôi thấy mình lạc lỏng. ‘Mây trời’ ấy vẫn thật xa với tôi.


“Cất giấu đi tuyệt vọng em trao Không thể nào so sánh, em yêu anh bao nhiêu." Tôi chợt nhớ đến một câu trong bài hát của anh. "Look up, and we're looking at the same sky". Chúng ta đều là những hòn sỏi nhỏ bé bên dưới bầu trời ấy, đều khao khát được chạm lấy bầu trời của riêng mình. Tôi nhận ra, không chỉ tôi đang đuổi theo ‘mây trời’ của riêng tôi. Mà chính anh cũng đang đuổi theo ‘mây trời’ của riêng anh. ‘Mây trời’ vốn dĩ đã khiến tôi tuyệt vọng, một lần nữa ban cho tôi những hi vọng. Và thứ duy nhất kết nối giữa tôi và anh, chính là ‘mây trời’. Hôm ấy, tại 2nd Muster. Anh nói: “Những sự kiện như thế này tôi mong từng dịp đều không trở thành việc gì mệt nhọc cho các bạn, trực tiếp gặp chúng tôi rồi thì không thấy BTS là thứ gì đó thật xa vời, ánh mắt mình có chạm nhau hay không chạm nhau thì các bạn cũng thật tâm cảm nhận được năng lượng của chúng tôi, trong thời tiết giá lạnh như này, chúng tôi sẽ trở thành một luồng gió ấm, một tia an ủi cho cuộc đời của các bạn” Bỗng dưng trong tim tôi, ‘mây trời’ ấy lại thi thoảng hiện về. Tôi không biết hình dung lớp hình ảnh ấy trong trí não mình như thế nào. Nhưng tôi cảm tượng như mình đang đứng ở cánh đồng lau ấy, cùng anh nhìn về phía bầu trời cao xanh kia. Anh thì thầm từng lời ấy bên tai tôi, nhè nhè dịu dịu, còn tôi vẫn đưa mắt nhìn về phía mây trời của mình. Tôi chợt nghĩ, ‘mây trời’ ấy cũng không quá xa đến vậy. Đôi lúc nó rời bỏ tôi đi thật xa, cuốn lấy hết tất thảy những cảm xúc của tôi đến một phương trời khác. Đôi lúc nó ban cho tôi một sức mạnh phi thường, khiến tôi có những ý nghĩ điên rồ vì một kế hoạch không tưởng. ‘Mây trời’ hay anh, thực ra chỉ là những gì tôi tưởng tượng đến. Và ít nhất trong vài giây ngắn ngủi, nó khiến tôi cảm thấy mình không vô dụng và càng làm tôi tin rằng bước chân tôi đuổi theo ấy dù có mệt nhoài vẫn không muốn bỏ cuộc. Đã có những ngày tháng tôi chôn mình trong những ý nghĩ tiêu cực, tôi mắc kẹt trong đó và không thể tìm ra một lối thoát nào. Tôi nhìn anh cũng như tôi, đâm đầu vào những con hẻm tối mù xa tít tắp. Và chúng tôi đều là những người trẻ đang lạc mình trong một thế giới vô hình. Tôi bật khóc khi lắng nghe một bài hát anh từng gợi ý, lời ca ấy chôn tôi trong những hỗn loạn. Thế giới của tôi xoay vần mãi trong những vòng luẩn quẩn, tôi đã không kịp bận tâm đến điều gì. Bởi lẽ tất cả những gì tôi có lúc ấy, là sự dịu dàng của anh ngay tại thời điểm tôi cần nhất. Và lời ca ấy lại một lần nữa cứu tôi khỏi những đau khổ triền miên. “Tôi đứng ở miền đảo ngược nhìn thế giới. Và cứ thế chẳng thể buông nổi một lời. Mọi người xung quanh tôi trong thế gian này. Tất thảy đều không thật lòng. Không hề, chỉ có mình tôi.” Cảm giác đồng điệu duy nhất ấy, là sự dịu dàng ít ỏi mà tôi có thể có được từ anh.


“Nếu như có một ngày bạn cảm thấy thật muốn khóc thì hãy ra bờ sông Hàn và cất bước chạy đừng ngoảnh lại, như thể bản thân chẳng còn gì để mất. bởi bạn sẽ chẳng biết ngọn gió sẽ đưa mình về phương nào.” Tôi không biết rõ từ đâu lại bắt đầu tập những thứ giống anh. Tôi lang thang khắp mọi nơi khi trong tim và trí óc mình lạc lối. Tôi thử ngồi cà phê một mình, đọc những cuốn sách triết lý anh từng nói về nó, nghe những bản nhạc mà anh gợi ý. Tôi bắt đầu học theo anh, bằng những cách chậm chạp nhất. Tôi chợt nhận ra, tôi vốn dĩ lạc lỏng và tôi lại yêu cái sự lạc lỏng khốn cùng ấy. Tôi tự hỏi rằng, ‘mây trời’ của tôi đã bao giờ phải rơi vào nó chưa. Và có phải anh đã say mê ‘nỗi cô đơn’ như chính tôi lúc này. “Chúng ta rồi cũng sẽ cùng nhau trưởng thành, rồi cũng vì trưởng thành mà xa nhau” Có lẽ mãi mãi anh sẽ không biết đã từng có một cô gái buông bỏ đi những gì mà nhẽ ra một cô gái ở tuổi 18 phải làm. Rằng cô ấy cũng chẳng thể nhận định được, mình đúng hay sai, việc mình làm liệu chăng có tốt hay không. Chẳng một ai bảo cho cô ấy biết, việc yêu thương thế này có là phải hay không nữa. Vì có lẽ, giữa những kẻ xa lạ như tôi và anh. Chúng tôi đều đang tìm kiếm một thứ, mà ở anh, có thể là một thế giới bao la hơn, là hào quang rực rỡ, hay họa chăng chỉ vì danh tiếng. Rằng anh có tầm thương hay phi thường, bình thường hay khác thường, thì anh cũng như tôi tìm một mục đích để níu kéo giá trị của bản thân trong thực tế. Tôi hóa ra lại chẳng cần bất kì điều gì, chỉ vài tiếng cười nho nhỏ cuối ngày, trốn tránh giữa thế giới thực và ảo, chui vào cái hốc sâu be bé để lắng nghe âm thanh phát ra từ môi anh, tìm lại giá trị tồn tại của bản thân mình. Nhưng ít ra, tôi vẫn nắm giữ ước vọng của một cô gái 18 tuổi đầu. Cái tương lai xa vời ấy đang chứa trọn một niềm ước mơ thầm kín bé nhỏ, để khép lại giữa hai khoảng cách địa lí, tìm tới một điểm giao chung ở khoảng cách thời gian, và ít nhất giữa cả một rừng người đối diện anh tôi có thể đuổi theo bóng hình anh trên sân khấu. Và ước mơ bé nhỏ ấy vẫn luôn gói gọn trong lòng bàn tay, của 5 năm từ lúc này, của 18 đến 23 tuổi. Và tôi vẫn luôn đuổi theo…


Rằng anh, ở phía trước ấy là cả bầu trời của tôi. ‘Mây trời’ vốn chẳng thể đặt gần bên mình, vì nó phải bay thật xa và chạm tới những phương trời khác. Nhưng chỉ cần tôi chịu ngước lên, thì ‘mây trời’ vẫn luôn ở đó, vẫn đang vẫy vùng trong giống tố. Thoảng qua những trận sấm rền dữ dội và rồi trở nên êm dịu, bình yên hơn bao giờ.



Và sau cùng, Kim Namjoon, bất thường một cách bình thường, bình thường một cách phi thường, và phi thường một cách bất thường.



Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.