table of the
S
magazine --
Tạp chí The S - số 3 - Valentin Sản phẩm của Writer - Scomm Trường Đại Học Kinh Tế TP H
TRƯỞNG BAN BIÊN TẬP// Lê Hoàng Minh Trang KỸ THUẬT// Kie Yoon EKIP THỰC HIỆN// Nguyễn Minh Đức Nguyễn Duy Lâm Nguyễn Vũ Thanh Trúc Trần Minh Châu Hà Ánh Ngọc Vũ Thị Lê Thi Phan Thị Cẩm Vân Đoàn Minh Thông Trần Hà My Thành viên Writer
ẢNH BÌA// Model: Đặng Lê Thủy Trúc - Miss Ảnh Concept: Trần Minh Châu Photo n Retouch: Kie Yoon
content
------
ne - ra ngày 14/2/2012 munications Hồ Chí Minh
4
Yêu Xa
6
Sẽ có lúc muốn nói Yêu mãi mãi
8
39 độ Valentine
10
Khảo sát mùa Valentine
11
“Bắp rang bơ” cùng hoa khôi ảnh
Đặng Lê Thủy Trúc
12
Valentine hả? Sao phải buồn?
14
Mơ
16
Chờ đợi đôi khi là tất cả những
gì có thể
valentine 2012
Yêu......................xa D
ùng dằng mãi em mới viết ra những dòng này, vì thổ lộ tình cảm của mình ở chốn đông người thật không dễ chút nào. Với em Valentine không chỉ đơn giản là ngày lễ tình nhân, mà nó còn là ngày đặc biệt của đặc biệt: ngày mà em nhận được lời tỏ tình từ người mình “thầm thương trộm nhớ” đã lâu. Cảm giác tim đập liên hồi, tay run bắn lên vì quá bất ngờđến giờ em vẫn còn nhớ đậm sâu. Trải qua 3 năm, anh vẫn đang cùng em rong ruổi trên mọi hành trình của tuổi trẻ một cách gián tiếp, vì chúng mình đang yêu xa! Khi nhắc đến V-day, em có thể đọc được trong mắt những người đang yêu niềm vui sướng khôn tả, họ hồi hộp, hớn hở chờ đợi trong hạnh phúc. Còn với một đứa con gái như em khi mà người yêu đang ở cách xa gần 1000 cây số thì V-day cũng chỉ là 1 ngày trong 365 ngày, dù lòng trống hơ trống hoác và tủi thân
4 |the
S
magazine
không để đâu cho hết nhưng vẫn luôn giả vờ rằng mình không quan tâm. V-day, người ta tặng nhau thiệp quà hoa hồng chocolate, em và anh lại tặng nhau hàng giờ liền Skype. Màn hình webcam chặp nhòe chặp đứng nhưng em vẫn có thể nhìn rõ cái cười tít làm mắt anh trông như sợi chỉ và lòng em lại vui sướng âm ỉ. Yêu xa, em và anh đã chấp nhận việc yêu thương ai kia mà không thể nhìn thấy, không thể nghe trực tiếp giọng nói. Những lần em gọi điện thoại mà anh không nghe, hay em nhắn tin đến tận sáng hôm sau mới nhận được câu trả lời, em đã rất sợ hãi không biết anh đang làm gì, có mệt có ổn không, sợ hãi đến nỗi cảm thấy mình bất lực, không thể làm gì cho người yêu là chỉ muốn khóc òa.Sài Gòn lúc nào cũng đầy nắng, muôn sắc nhưng nhạt nhẽo biết bao khi em tìm hoài nụ cười, ánh mắt quen thuộc của anh lại chẳng thấy. Em xoa dịu
lòng mình bằng những tin nhắn hay email cụt ngủn mà đọc câu nào câu nấy cũng đều cảm nhận rõ rệt được tình cảm của anh. Rồi cùng tự nhủ với nhau rằng yêu xa chỉ là một chướng ngại vật nhỏ thật nhỏ mà thôi… Một mùa Valentine nữa lại về, mùa Valentine thứ 2 em xa anh. Khoảng cách có thể vô hình trung làm mọi người dần trở nên xa lạ, lạnh nhạt với nhau, nhưng với em, với anh, nhờ khoảng cách mà chúng mình biết yêu và trân trọng hơn những giây phút ngắn ngủi được ở bên nhau. Và anh này, dù em là con người ưa chủ nghĩa dịch chuyển, chân luôn muốn bay nhảy thật cao thật xa nhưng nơi quay về luôn chỉ có một, là bên anh, và YÊU…!
KATTY
Tiếp theo trang 9.. Mình đã chuẩn bị món quà đặc biệt cho bạn gái, hi vọng bạn ấy sẽ bất ngờ (cười). Bọn mình đi học vào buổi sáng và đi chơi vào buổi chiều. Ngoài ra mình cũng tổ chức Valentine cho các bạn trong CLB Anh văn kí túc xá của mình nữa !
Thùy Quan (KD-K36)
Bạn trai của em ở xa nên em sẽ gửi quà cho bạn ấy. Em sẽ tặng bạn một khung ảnh handmade có hình em và bạn ấy lồng bên trong. Không được ở cạnh trong ngày này cũng buồn, nhưng điều quan trọng là biết chia sẻ với nhau và em nghĩ mình sẽ làm được điều đó. Ngoài ra bên cạnh em còn có bạn bè và tụi em dự định sẽ bán hoa hồng trong ngày V-day sắp tới.
Valentine cũng là ngày kỉ niệm quen nhau của mình và người ấy, mình đã chuẩn bị một món quà rất đặc biệt. Đây là lễ Tình nhân đầu tiên của mình và bạn ấy. Mình đã mua nhẫn đôi và định sẽ trao tặng bạn ấy trong nhà thờ. Ngoài ra trong ngày này bạn gái thường thích những lời nói lãng mạn, quà tặng không quan trọng, quan trọng là cách thể hiện tình cảm.
Những Valentine độc thân trước đây? Mình là sinh viên nên ít…lãng mạn, chỉ đi ăn uống cùng bạn bè thôi. Valentine độc thân thì buồn vì các bạn trong phòng cũng đi chơi. Nhưng mình thường ở nhà vì thích sự yên tĩnh, lên mạng và nghiên cứu nhiều tài liệu chứ không thích có một nhóm bạn độc thân. Khi ấy mình không chú ý đến ngày Valentine lắm.
Những Valentine trước mình thường thấy buồn, thường là đi chơi với bạn gái thân của mình. Những địa điểm đi chơi Valentine của 2 bạn?
Mình nghĩ là..cầu Ánh sao, khu hồ Bán Nguyệt,… Mình sẽ chọn quán cà phê yên tĩnh. Bí quyết để giữ tình yêu luôn đẹp? Trong tình yêu quan trọng là niềm tin. Hơn nữa bọn mình còn là sinh viên nên cân bằng việc học và chuyện tình cảm, có định hướng rõ ràng trong tương lai và cùng nhau cố gắng. Chúc các bạn có một Valentine thật hạnh phúc ! Lời kết: Valentine’s day- dù là ngày của các đôi tình nhân, ngày để cảm ơn tình yêu đã xuất hiện hay để kỉ niệm sự “độc thân vui tính đã lâu lắm rồi”, thì nó vẫn chỉ là 1 ngày trong năm mà thôi. Hãy đừng làm cho ngày này trôi qua trong nỗi buồn chán thất vọng bạn nhé. Ít nhất thì, cũng có The S đang đồng hành với bạn !
Lilly & D’eco
the
S
magazine | 5
chứ? Cô bảo, cái đó em không chắc được. Anh nói, nhưng em cứ nói đi, để anh yên tâm. Cô gái mỉm cười và nói, trong lòng thầm nghĩ, hiện tại mình đang yêu anh mà, nói yêu thì có gì sai. Nhưng, một năm sau họ chia tay. Có một chàng trai trẻ vì tham gia kháng chiến mà rời bỏ người vợ đang mang nặng đẻ đau. Trước lúc lên đường họ đã hứa với nhau sẽ mãi mãi yêu nhau dù có chuyện gì xảy ra. Rồi chàng trai ấy hi sinh. Người vợ sau này
hết lòng vì tình yêu. Khi yêu, họ luôn mong muốn mãi ở bên người mình yêu và làm cho người đó được hạnh phúc. Khi tim bạn bắt đầu rung rinh trước một ai, có phải bạn thường đắn đo liệu đây có phải là một nửa của mình? Nhưng khi đã gắn bó với người đó trong một khoảng thời gian đủ dài, mối quan hệ đã đủ “chín muồi”, thì ở thời điểm bạn nói yêu, thật sự ngoài người đó ra bạn không cảm
Sẽ có lúc muốn nói...
T
rước đây rất lâu tôi có đọc về hiện tượng “Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi”. Tôi gọi đó là một “hiện tượng” bởi vì, từ chỗ một bài cảm nhận được đăng trên báo mà chỉ trong một ngày, trên mạng xã hội và trên yahoo tôi luôn thấy nhiều status là câu nói đó, có một quyển sách mang tựa đề đó, có cả một bài hát mang tựa đề đó nữa. Bài cảm nhận của tác giả kia rất hay, quyển sách và bài hát cũng ý nghĩa. Chỉ có điều, tôi không thích câu nói đó chút nào… Có một người con gái được người yêu hỏi rằng, em sẽ yêu anh mãi
6 |the
S
magazine
già đ i , lời hứa năm xưa vẫn còn đó, bằng cách bà ngày ngày lau chùi tấm di ảnh của chồng và vuốt ve những tấm huân chương ông đã nhận được. Hai cô gái ở trên, một người là tôi, một người là người bà kính yêu của tôi. Hai người sống ở hai thời đại cách nhau hơn 60 năm. Thế nhưng, dù cho kết thúc có khác nhau thì, bản chất tình yêu của hai cô gái là không hề thay đổi. Họ đã yêu và đã
thấy rung động trước một ai khác nữa. Bạn yêu, bạn ghen, bạn buồn khổ và suy nghĩ. Tất cả những xúc cảm của tình yêu mới thật kì diệu, và đôi khi chỉ mình bạn biết, bạn không dám giải thích với ai vì sợ bị cho rằng mình là kẻ ngốc…Bạn tin, vì vậy bạn hứa, bạn cam kết, người đó là số một, là duy nhất, là mãi mãi. Bạn cũng nhận được lời hứa như thế và
vì vậy bạn tin tưởng. Nhưng rồi một ngày người ta quay lưng đi và bỏ bạn ở lại. Dù bất kì lý do nào, trái tim bạn trở nên chênh vênh, tình cảm của bạn lo sợ, bạn nghĩ tất cả là dối trá, là dối trả cả! Thật ngu khờ như trẻ nít mới tin vào lời ‘’yêu mãi mãi’’, làm gì có điều gì mãi mãi chứ! Bạn thật sự khép trái tim, và nghĩ rằng hạnh phúc là những gì ngoài tầm với của bạn, có với thêm nữa, chỉ chơi vơi thôi.
bạn đang quá yêu mà thôi. Không một cô gái nào không vui khi được nhận hoa hồng hay chocolate từ người yêu, không một cô gái nào không đỏ mặt hạnh phúc khi được nghe những lời ngọt ngào. Lời hứa trong tình yêu chính là lời nói ngọt ngào nhất. Nếu cô ấy nói không thích hoa hồng, không có nghĩa là bạn đừng tặng…Nếu cô ấy một mực tin rằng “Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi”, xin đừng ngại nói điều
Tình yêu bắt đầu và tồn tại bằng những xúc cảm, chứ không phải từ những lời hứa hẹn ràng buộc. Có ai nói với bạn điều này chưa. Bạn hãy luôn thành thật với trái tim mình. Hãy dũng cảm nói yêu mãi mãi người mà thật sự bạn đang rất yêu. Hãy thật tình cảm khi muốn nói điều đó, và nếu bạn được ai đó bày tỏ, thì đừng vội nghĩ đến câu nói “Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi” mà nghi ngờ họ bạn nhé, hãy thật lý trí khi nghe nó… Hãy hiểu lời nói đó theo
..Yêu Mãi Mãi
Hãy tin tôi bạn ơi, nếu đây chưa phải là tình yêu thực sự, và lời yêu mãi mãi ấy chợt tan biến. Đừng vội khép cánh cửa trái tim mình, ở đâu đó một góc trời, có một anh chàng/cô gái thực sự dành cho bạn cũng đang tìm kiếm bạn. Hãy nhớ rằng, khi bạn bắt đầu tìm kiếm, người ấy sẽ bắt đầu xuất hiện. Hạnh phúc sẽ đến với bạn, như đang đến với tôi. Tình cảm xưa kia khép lại, nhưng lời yêu năm ấy là chân thành, đừng phủ nhận tất cả. Và đừng gán ghép cho hai từ “mãi mãi’’ là hai từ xấu xa nhất trên đời. Vậy là bạn đang trẻ con rồi đấy. Rồi sẽ có lúc, bạn mong muốn được nghe và được nói với người đó rằng bạn sẽ ‘’mãi mãi yêu’’ người đó, bất chấp biết rằng cuộc sống khó đoán trước. Đừng giận trái tim chỉ bởi vì trái tim
đó với cô ấy. Chúng ta đều là những con người sống bằng một trái tim và hai bán cầu não trái-phải. Não trái thiên về lý luận, thực tế, còn não phải lại chi phối cảm xúc. Khi chúng ta chưa trưởng thành, ta sống theo cảm tính nhiều hơn. Ta thường nông nổi, mộng mơ, suy nghĩ non nớt, thường xem lời hứa là trách nhiệm, là gánh nặng, là…nguyên cớ để trách móc. Nhưng khi ta lớn lên, não trái giúp chúng ta lý trí hơn. Chúng ta hiểu một điều rất đơn giản: cuộc sống là vô thường, mọi thứ đều ít nhiều sẽ thay đổi và không có điều gì tồn tại mãi mãi. Thế nhưng, điều đó cũng có nghĩa rằng ta hiểu lời hứa một cách thông minh hơn…
cách của riêng bạn, vì tình yêu của mỗi người là một bí mật mà chỉ hai người mới hiểu được. Riêng tôi thì tôi nghĩ rằng, nếu có một lúc nào đó tôi nói yêu ai mãi mãi, thì chỉ đơn giản là, tôi đang yêu người ấy rất rất nhiều mà thôi… Lilly
the
S
magazine | 7
39 độ
Độc thân đến bao giờ Tháng 2- tháng của mùa xuân và tình yêu
Ngày Tình Nhân - Valentine’s day là một trong những ngày lễ được quan tâm nhất trên thế giới. Cứ mỗi năm, khi dư âm của năm mới bắt đầu
qua đi, các “chàng trai và cô gái tháng 2” lại xôn xao đi tìm những món quà độc đáo và lãng mạn tặng cho người mình yêu thương và cùng nhau vẽ nên kế hoạch thật đẹp để kỉ niệm ngày lễ đặc biệt này. Yêu nhau thì “sốt” vì tặng quà, vì kế hoạch đi chơi. Thế còn…những người bạ độc thân (vui tính) thì sao nhỉ? “Sốt” vì một ngày hốt hoảng nhận ra xung quanh mình không có ai để ở bên trong ngày của tình yêu cả. Họ sẽ không cô đơn và buồn chán chỉ vì một ngày như những ngày khác trong năm, hay vùi đầu vào phim ảnh và mạng xã hội suốt ngày? Hãy cùng xem các UEHers làm gì với ngày Valentine 2012 nào!
Ngày Valentine đối với bạn là 1 ngày như thế nào? Là 1 ngày để các cặp đôi, và chưa phải là đôi thể hiện tình cảm với nhau, đặc biệt hơn những ngày thường.
Với mình thì đây là 1 ngày như bao ngày bình thường khác thôi.
8 |the
S
magazine
VALENTINE ! Vì sao đến giờ bạn vẫn còn độc thân? Mình là người khá bận rộn với chuyện học hành và công tác Đoàn- Hội, vì vậy mình chưa nghĩ đến chuyện yêu ai. Ngoài việc hiện tại chưa yêu ai thì mình nghĩ rằng mình còn đang thích tự do nhiều hơn, có người yêu sẽ mất tự do. Lợi ích của việc độc thân với bạn là gì? Có nhiều thời gian dành cho học tập, bạn bè và gia đình hơn, không phải đau buồn, suy nghĩ nhiều, tiết kiệm được tình phí,… Kế hoạch của bạn trong ngày Valentine sắp tới như thế nào?
Mình sẽ tụ tập với “Hội độc thân”, bọn mình đã lên kế hoạch đi chơi và ăn uống cho ngày đó rồi.
ờ?
u g ạn ẽ g
Khiêm
Mình đang cảm nắng một bạn nên hi vọng Valentine này bạn ấy sẽ biết được tình cảm của mình. Mình nghĩ món quà thích hợp cho V-day là socola, và cây xương rồng-vì nó tượng trưng cho sức sống của tình yêu.
Bọn mình sẽ lập nhóm và đi chơi, ăn uống, hát karaoke,….
Ngày Valentine thì cũng chỉ là…1 ngày trong 365 ngày của năm, nhưng với nhiều người chưa có “nửa kia”, việc vui vẻ và thoải mái vượt qua ngày này có khi là cả 1 sự khó khăn. Tuy nhiên, hãy nhớ rằng xung quanh bạn vẫn còn rất nhiều người bạn cũng đang “single” giống bạn đấy, sao lại không tìm đến họ và có một buổi gặp mặt thật hoành tráng bạn nhỉ ;) V-day hứa với bạn sẽ không trôi qua vô nghĩa, vì bản chất của tình yêu đâu phải chỉ thuộc về đôi lứa nào phải không? May mắn hơn vì có “1/2” ở bên cạnh, ngày V -day cũng đẹp hơn, lung linh hơn và lãng mạn hơn, là câu chuyện mà chúng tớ đã thu thập được từ những cặp đôi UEHers rất dễ thương. Kế hoạch cho ngày V-day của 2 bạn?
Để đọc tiếp, đến trang 4..
the
S
magazine | 9
KHẢO SÁT MÙA\\\
VALENTINE “Bạn thích nhận được món quà nào từ “người ấy” nhân dịp Valentine năm này?”. Phóng viên của S Communications đã có một cuộc khảo sát nhỏ dành cho các bạn sinh viên với câu hỏi như vậy và kết quả nhận được thật đáng bất ngờ và thú vị.
38%
“Mình không cần quà, chỉ cần hai đứa ở bên cạnh nhau là vui nhất.” Sinh viên tụi mình xem ra rất giản dị và tình cảm các bạn được được khảo sát cho rằng:
các bạn nhỉ?
25%
thích nhận được hoa hồng vào ngày đặc biệt này. Một khi hoa hồng là biểu tượng của lại cho biết họ
tình yêu thì kết quả này cũng không có gì ngạc nhiên phải không các bạn? Đây sẽ là một gợi ý hay cho những bạn nào còn chưa biết làm gì để thể hiện tình cảm của mình tới đối phương đấy. Các bạn tham khảo nhé!
19%
mong muốn nhận được một lời “tỉnh tò” từ “người ấy”. Valentine từ lâu được gắn với Trong khi đó
lại
quan niệm ngày dành cho các cặp đôi yêu nhau thì với kết quả cao như thế này, chúng ta nên bổ sung ý nghĩa cho ngày Valentine một tí phải không nhỉ? Valentine mùa của tình yêu đâm chồi nảy nở và trưởng thành.
Và khi nhắc đến Valentine, chắc chắn chúng ta sẽ không quên những thanh
Những kết quả ngang ngửa nhau này một lần nữa cho thấy rằng mỗi người trong số chúng ta có những sở thích, suy nghĩ riêng của mình. Và hẳn nhiên, sự riêng biệt đấy cũng được thể hiện ngay trong chính tình yêu của mỗi người. Tự đem������������������������������������ ����������������������������������� đến�������������������������������� cho mình và “người ấy” một Val� entine khác biệt và ý nghĩa các bạn nhé. PHOTO BY: aNdikapatRya
10 |the
S
magazine
18% late vào ngày 14/2
chocolate ngọt ngào xen lẫn vị đắng thú vị.
còn lại cho
thích nhận choco . Với kết quả này, hẳn ngành sản xuất chocolate sẽ còn lâu lắm mới nghĩ đến việc thất nghiệp nhỉ. biết họ
“BẮP RANG BƠ” CÙNG
HOA KHÔI ẢNH
ĐẶNG LÊ
THỦY TRÚC Ấn tượng đầu tiên mà mọi người không thể quên được khi gặp cô gái này là nụ cười tươi tắn luôn rạng rỡ trên môi. Đoạt giải ‘’Hoa khôi ảnh’’ cuộc thi Duyên dáng sinh viên Kinh Tế, Đặng Lê Thủy Trúc đã dành tí thời gian tâm sự cùng The S về chuyện tình yêu và ngày Valentine ý nghĩa. Là một cô gái năng động, thân thiện, hãy lắng nghe xem cô bạn này bộc bạch điều gì với The S nhé! PV: Chào Trúc, bạn có thể tự giới thiệu đôi nét về mình cho mọi người cùng biết được không? T: Mình là một người khá vui vẻ và hòa đồng. Mình rất thích được tán gẫu cùng bạn bè, có lẽ vì vậy mà mình nói rất nhiều và hay làm bạn bè cười. Mình xa nhà cũng khá sớm, nên thường hay suy nghĩ nhiều hơn về mọi chuyện của cuộc sống, có lẽ vì vậy mà mình cũng được bạn bè xung quanh “ưu ái” khi tin tưởng mượn làm “thùng rác” khi có vấn đề cần tâm sự (cười). Mình nói nhiều nhưng cũng biết lắng nghe, có thể đó là ưu điểm lớn nhất của mình. Còn khuyết điểm thì nhiều lắm, có nói với The S cả ngày cũng chưa chắc đã hết đâu.
đi chơi, thường thì cười vui rất nhiều và giận dỗi thì cũng không ít. Nhưng mà, có giận gì thì cuối cùng vẫn nghĩ về nhau và yêu thương nhau. Tự do hay ràng buộc là quan điểm của mỗi người. Nhưng mà cuộc sống vẫn muôn màu muôn vẻ đó thôi, mình thích cả tự do lẫn ràng buộc (tham lam nhỉ). Tự do trong ràng buộc không phải thú vị lắm sao?
PV: Thành công trong cuộc thi Duyên dáng sinh viên Kinh Tế với danh hiệu “Hoa khôi ảnh”, Trúc cảm thấy cuộc sống sinh viên thường ngày thay đổi như thế nào sau đêm chung kết?
PV: Mùa Valentine thường dành cho các cặp đôi bên nhau, điều đó cũng khiến một số bạn “đơn độc” cảm thấy chạnh lòng, Trúc có thể nhắn nhủ gì với các bạn hiện vẫn còn “tự do” ấy không?
T: Thật ra nói thay đổi cũng không đúng, mình vẫn là một sinh viên bình thường thôi. Hằng ngày vẫn đi học và tán gẫu cùng bạn bè. Tuy nhiên, nhờ có cuộc thi mà mình cảm thấy tự tin và mạnh dạn hơn rất nhiều. Mình biết được thêm điểm mạnh của bản thân và điều đó cũng làm cho mình tin tưởng hơn vào bản thân.
T: Lấy tư cách là một người có 20 năm tự do, mình gửi đến các bạn câu nói của chính mình: “Hãy luôn cười để nhìn thấy bạn là chính bạn”. Dù có thế nào đi nữa, hãy vui vẻ và lạc quan vì ai biết ngày mai sẽ thế nào. Điều gì đến nó sẽ đến, mình chúc các bạn sẽ tìm được một nửa đích thực của mình và thật hạnh phúc với người ấy nhé!
PV: Ngày Lễ tình nhân sắp đến rồi, Trúc hãy hồi tưởng lại về Valentine những năm trước đây của mình và chia sẻ vài điều thú vị với mọi người nhé?
PV: Để bù cho chia sẻ của Trúc về Valentine những năm trước, nếu được tặng một điều ước đặc biệt cho ngày Valentine sắp tới này, bạn mong nó sẽ là một Valentino như thế nào?
T: (Cười) Cách đây 2 năm, lúc đó mình còn là sinh viên năm nhất. Nói ra thì hơi xấu hổ, vì đến bây giờ, chưa có năm nào là mình được mừng Valentine theo đúng nghĩa của nó (hy vọng năm nay sẽ đặc biệt và đáng nhớ hơn). Những năm đó, mình thường thì ở nhà thôi. Cũng có lúc đi ăn uống, túm tụm với đám bạn độc thân. Khi mà các bạn mình có đối tượng hết rồi thì mình nằm ở nhà, xem phim nghe nhạc, cũng có lúc thấy cô đơn. Nhưng mà rồi cảm giác đó cũng qua đi thay vào những công việc bạn rộn hàng ngày. Nói chung là khi nghĩ về Valentine những năm trước, mình vẫn thấy buồn và cô đơn lắm.
T: Trúc muốn có một valentino thật đặc biệt và đáng nhớ, một chút ngọt ngào xen lẫn một chút lãng mạn. Dĩ nhiên phải thật vui và hạnh phúc, quà tặng không quan trọng, mình muốn nó bất ngờ và chân thật thôi.
PV: Được biết Trúc hiện đã có bạn trai, vậy bạn có cảm thấy khác gì so với 2 năm trước không?
Dẫu biết đêm Valentine có bạn sẽ cảm thấy ấm lòng vì ở cạnh người mình thích, cũng có bạn sẽ mãi vẩn vơ vùi mình trong đống công việc hay đơn giản hơn là sẽ nằm ở nhà “ngấu nghiến” những bộ phim lãng mạn. Dù bạn là ai trong số đó, bạn cũng sẽ mỉm cười vì biết rằng, một Valentine ý nghĩa rồi cũng sẽ đến với mỗi người chúng ta. Phải không nào!?
T: (Cười) Mình nghĩ mình thật may mắn khi có một người luôn bên cạnh, quan tâm và chăm sóc mình. Anh cũng lớn và có công việc ổn định rồi. Cuộc sống xa nhà, có một người yêu thương mình, tự dưng cảm thấy ấm áp và mạnh mẽ hơn nhiều. Anh rất quan tâm đến việc học của mình, hay nhắc nhở và giúp đỡ mình trong việc học. Có thể nói mình bây giờ và trước kia có khác nhau nhiều lắm.
PV: Cảm ơn Trúc đã chia sẻ cùng The S những cảm xúc chân thật và thoải mái này về tình yêu của tuổi sinh viên. Chúc bạn có một Valentino thật ấm áp và đáng nhớ cùng “người ấy” nhé!
Duy Lâm
PV: Có câu nói rằng tự do thường cô đơn, mà có đôi thường đi đôi với sự ràng buộc. Trúc nghĩ sao về điều này, và Trúc thích “tự do” hay “ràng buộc”? T: Thật ra thì anh đi làm, mình đi học, ai cũng bận rộn và có công việc riêng. Mỗi lúc
the
S
magazine | 11
X
oảng!!!
Âm thanh của từng chiếc dĩa rời khỏi tay nó rơi xuống sàn khiến cả nhà hàng ai nấy đều quay phắt lại…há hốc. Lần thứ 3 kể từ một tháng mười lăm ngày làm việc, nó hậu đậu làm vỡ đồ và đã nhận những lời la mắng khá dễ thương từ boss thêm một tờ giấy trừ lương để đền bù tổn thất cho nhà hàng. -Xin lỗi, nhưng có lẽ bạn không phù hợp với công việc của nhà hàng. Mong bạn thông cảm và hẹn dịp khác. Boss cười rạng rỡ và đưa nó 300k tiền lương, số tiền ít ỏi còn sót lại sau khi đã trừ kha khá tiền làm bể đồ. Chỉ có kẻ khờ mới không nhận ra, đằng sau nụ cười không thể toe toét hơn của boss, là sự kìm nén cơn tức giận, kiểu chỉ muốn đá nó ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Vậy mà nó không hề nhận ra “Ok, có lẽ mình không hợp thật”- nó nghĩ. Rồi kịp quay lại cười với boss lần cuối trước khi người ta tống cổ nó ra ngoài. Nó phóng xe về nhà hết tốc độ, gió thổi tung mái tóc xoăn khiến nó rối bời trông thật kinh khủng. Thật ra bị đuổi việc cũng khiến nó hơi hụt hẫng một xíu, nhưng nó vốn không phải là người bi quan- cuộc sống nhiều màu sáng hơn màu tối- nó nghĩ vậy , thế nên ai đó sẽ bắt gặp một cô bé vừa chạy xe, đầu lắc lư theo một bài hát nào đó từ chiếc tai phone to oạch đang đeo. Một bài nhạc rock sôi động. Và nó nở nụ cười, tươi hết cỡ. Nó đã sống với cách nghĩ của riêng mình như thế từ khi lên phổ thông, tức là vẫn vui vẻ và không vướng bận về quá khứ, vẫn hậu đậu dù nhiều lần thử hành động chậm lại. Đặc biệt là, nó alone. Vâng, đối với ai đó, độc thân thật không đáng mừng, ấy vậy mà nó tỏ vẻ hanh phúc khi trên facebook, yahoo..công khai những tuyên ngôn bất hủ: “tôi không ế, chỉ là tôi đang hẹn hò với Sự Tự Do thôi <3”. -Trời ơi là trời! Con với cái, cả muối và đường cũng không phân biệt được. Mẹ kêu mày bỏ đường mà mày đi bỏ muối mặn chát thế này. Kiểu này thì ma nào thèm để ý hả con?” Mỗi lần nghe mẹ mắng vì tài nấu ăn dở tệ của mình, nó chỉ lè lưỡi rồi lẻn lên lầu mà cười. Chắc cũng đúng, có lẽ do nó vụng về quá. Bọn con trai thường thích kiểu con gái dịu dàng, xinh xắn, khéo léo. Còn nó, ôi trời,
12 |the
S
magazine
ngoại trừ viêc hay cười (mà nụ cười được bạn bè đánh giá là rất xinh), thì không có điểm nào giống trên. Mà thực ra năm lớp 9 nó có thích một bạn trai. Ấy vậy mà hậu đậu thế nào nó lại gửi tin nhắn tỏ tình của mình cho người kế bên danh bạ điện thoại, trúng ngay bà tám của lớp. Sau đợt ấy, cả lớp biết hết, còn cậu ta thì hỡ hững , khó chịu khi bị ghép đôi với nó làm nó vừa xấu hổ, vừa đau khổ. Thành thử ra bây giờ nó chẳng còn tha thiết gì với cái gọi là tình yêu nữa. Haizz.!! -Độc thân là sướng nhất bọn mày nhỉ?- Nó hếch mặt đầy tự hào với lũ bạn 10 đứa, hết 11 đứa cô đơn. Tất nhiên, cả đám vỗ tay tán dương nó nhiệt liệt.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy… 7h kém. Nó gò lưng phóng xe hết sức có thể, mồ hôi rơi ướt cả áo. Hậu quả của đêm qua ngồi hì hục lập kế hoạch chơi bời cho hội độc thân của nó trong ngày Valentine. Sáng nay cô chủ nhiệm sẽ họp lớp, mà nó thì đang nằm trong tầm ngắm của cô vì đi trễ… có tính liên tục. Vì vậy, bằng những sức lực còn sót lại, nó co chân đạp càng nhanh càng tốt. Tốc độ tối đa kịp đủ cho nó nhìn thấy, ở khúc cua bên kia ngay trường, một anh chàng đeo kính đang đi bộ còn nó thì đang lao về phía cậu ấy. -Áaaaaaaaaaa.Kéttttttttt, rầm!!!! Nó lồm cồm bò dậy, nhìn sang bên nạn nhânôi trời- nó thản thốt kêu lên. Sách vở cậu ấy văng tung tóe, cặp kính cũng yên vị bên vỉa hè. Cậu ấy đứng lên, có vẻ hơi choáng váng, phủi đất cát đang dính đầy người. Bằng ánh mắt vô cùng hối lỗi, nó rối rít: -Xin…xin lỗi cậu. Cậu ổn chứ? -Hì, xém chết ấy chứ. Tớ đùa thôi, không sao đâu. Cậu bạn nhìn nó cười tha thứ. Ngay giây phút ấy, nó đã thấy tim mình không bình thường. Nụ cười thật chân thành, không chút giận dữ vì sự hậu đậu của nó. Cậu bạn cũng tỏ vẻ quan tâm: -Mà cậu cũng không sao đấy chứ? Nó phẩy tay, cố không nhìn thẳng vào đôi mắt nạn nhân: -Ờ, tớ ổn mà. Thật sự xin lỗi nhé.
Cả hai chia tay nhau khi cậu ấy giúp nó đưa xe đạp vào tiệm sửa xe gần đó. Trước khi cậu ấy mất hút, nó thu hết cam đảm mà hét to giữa dòng người đông nghịt: -Tớ tên Đan. Cậu tên gì thế? Bên kia đường, nó đã thấy cậu ấy vẫy tay: -Gọi là Kin nhé! Một buổi sáng thật ấm áp. Nó vui đến kì lạ, cảm giác gặp ai đó khiến mình ấn tượng cũng thú vị lắm. Nắng làm người ta chói mắt, hay đang khiến ai đó đang say nhỉ?? Thật không khó để nó biết được một số thông tin về cậu bạn tên Kin ấy, vì bạn không thể tưởng tưởng ra một khi người ta ngày đêm nghĩ về ai đó thì không gì là không thể để họ tìm cách gặp người ấy. Thực sự choáng ngợp khi nó điều tra vể Kin: đã từng nhận học bổng nhiều năm liền, giải nhất toán casio cấp tỉnh, huy chương bạc bóng rổ nam, huy chương vàng tiếng ca học đường. Một chàng trai quá tài năng, chưa kể là sở hữu nụ cười khiến ai đó mụ mị nữa. Con An suýt xoa: -
Nổi tiếng thế có mình mày không biết thôi. Hotboy trường mình mà, bao nhiêu em theo. Vậy mà hắn có thèm để ý ai đâu. Đẹp thì chảnh thôi, mà này, tao nói…
Nhưng nó đã vọt đi từ lúc nào. Trong đầu nó giờ chỉ ngập tràn hình ảnh của Kin, một chàng trai khiến nó ngưỡng mộ vô điều kiện. Nó chạy đến phòng tập thể dục và dõi mắt vào tờ lịch tập luyện của đội bóng rổ…đây rồi…9h30, tức là sáng nay. Nó lách mình cố chen lên phía trước giữa những khán giả nữ đang hò hét. Kin hiện lên thật phong độ ,cậu ấy chơi bóng rổ thật cừ, chỉ nhìn cách cậu nhảy lên cao và cho bóng vào rổ là nó hiểu, không khác gì Ngô Tôn trong phim Lửa Bóng Rổ. Lúc ấy nó chỉ muốn hét lên thật to để cổ vũ cho Kin, hoặc chỉ là xuống chào một câu thôi” Hello, nhớ Đan không?”. Từ đó, mặc dù nó chẳng thích thú gì với thể thao, chỉ đơn giản là Kin đam mê thôi, nên nó ép mình cũng phải thích thể thao. Nó đọc tất tần tật cá tin về bóng rổ, bóng đá trên báo chí, không bỏ sót bất kì một chương trình thể thao nào trên TV. Đến nỗi nó phải tự động viên mình ráng lên mỗi khi cơn buồn ngủ ập đến, uống cà phê và coi thể thao. Thật điên rồ hết sức, nó biết nhưng khi nghĩ đến một ngày đẹp trời nào đó được trò chuyện thân thiết với Kin về những gì cậu ấy đam mê là nó lại tràn đầy…
động lực. -Mẹ ơi, cho con tiền tham gia câu lạc bộ bóng rổ nha. Nhìn mẹ ngạc nhiên đến nỗi xém rớt ly nước xuống đất, nó chỉ gãi đầu rồi cười hì hì. -Gì cơ, chuyện khó tin vậy con. Mà mày lùn tịt thế kia thì có mà học bóng rổ. Cuối cùng nó cũng nhận được tiền từ mẹ đưa nhưng nó không trả lời được mẹ vì sao. Nó không cao, nếu tránh nói là lùn tịt, mà dù gì cũng 17 tuổi rồi, muốn cao thêm là hơi khó. Chút hứng thú với trái bóng cam cũng chẳng có. Đơn giản là, nó chỉ cần được nhìn thấy Kin trong phòng tập, được thấy cậu ấy cười, nhìn cậu ấy tập luyện, đủ làm nó hạnh phúc rồi. Nó đã vui đến nỗi không ngủ được khi vô tình gặp cậu ấy ở phòng thay đồ. Rồi chỉ biết nhìn cậu ấy cười mà không nói thêm được lời nào vì cổ họng đã ngẹn ứ. Kin nheo mắt, xoay xoay quả bóng trên tay: -Phải Đan không? Có duyên nhỉ? Cậu cũng thích bóng rổ hả? Lời nói dối đầu tiên trong ngày của nó: -Ừ,mình thích bóng rổ mà. Rồi chỉ sau vài câu trò chuyện nhạt nhẽo, Kin tạm biệt nó, mà sao nó thấy vui kinh khủng thế nhỉ. Ôi, nó say nắng thật rồi. Nhưng…nó dần dần thấy chán nản, vì thực sự nó chẳng hề hứng thú. Ném bóng không bao giờ vào được rổ, ngay cả động tác đơn giản nhất là dội bóng lên xuống thì nó cũng là người đi nhặt bóng nhiều nhất. Thầy chậc lưỡi. Nó cười khì khì và tự rút khỏi đội vì có vẻ như mình đang làm cho đội bóng rối tung lên. Cũng hơi buồn, nhưng nó lại có niềm vui khác để bù đắp. Từ bỏ hi vọng nhưng nó không bỏ sót buổi tập nào của Kin, theo dõi mọi hoạt động văn nghệ có Kin tham gia. Và cô bé vụng về ấy quyết định thay đổi chiến thuật. Cô chủ nhiệm thông báo năm sau trường chia lớp theo sức học, Kin học giỏi như vậy thì chắc chắn sẽ học lớp chọn- nó nghĩ- chỉ còn một cách là học giỏi ngang
ngửa cậu ấy. Khó khăn, nhưng nó sẽ làm được, vì vốn sẵn nó thông minh, chỉ là nó hơi bất cẩn nên điểm số không như ý mà thôi. -Yeah, vì Kin. Học thôi. Mẹ nó mỉm cười, chút ngạc nhiên. Nó dẹp những bộ phim, cuốn truyện từng hấp dẫn nó qua một bên, chăm chỉ hẳn lên, có đêm còn thức cả 1, 2h sáng. Facebook, yahoo nó chỉ lên vào chủ nhật, sinh hoạt hội độc thân vào thứ bảy mỗi tuần. Nghĩ đến bảng thành tích khủng của Kin lại cho nó thêm động lực. Cố lên!! Và trời không phụ lòng, kết quả cuối học kì 9.0, cao nhất lớp. Nó nhảy cẫng sung sướng, bạn bè ai cũng nhìn nó đầy ngưỡng mộ. Giây phút ấy, nó chỉ muốn Kin biết , rằng nó xứng đáng được cậu ấy đáp lại tình cảm mà nó dành cho cậu ấy. Khùng thật, nhưng có lẽ có hi vọng. Nó đeo phone, lại đạp xe trên phố, cười toe toét. Chiều 14 tháng 2. Kin từ chối nhận món quà chính tay nó hì hục làm cả đêm qua. Cả câu tớ thích cậu cũng chưa được nói ra, cậu ấy đã cắt ngang phũ phàng: -Xin lỗi Đan, nhưng chúng mình vẫn là bạn được chứ. Tớ… tớ xin lỗi. Nó đứng lặng hồi lâu. Sao tự dưng nó chỉ muốn khóc thật to. Lâu nay người ta quen nhìn thấy nó cười rồi, nó cũng chỉ khóc một lần khi bố mất, nước mắt từ đó không ra được nữa.Vậy mà, nó hụt hẫng, như sắp trèo lên đỉnh núi mà lại bị buông tay tuột xuống. Đau thật.
bị tổn thương. Trở về nhà, nó suy nghĩ thật nhiều. Không khóc nữa, nhưng nó buồn lắm. Nhưng chợt nhận ra…Phải chăng, thứ tình cảm nó dành cho Kin bấy lâu, chỉ đơn giản là dành cho một người bạn nó hâm mộ, Giống như nó đã từng ngưỡng mộ anh Kim Bum vậy. Trước đây nó từng thích, từng nhớ, từng nghĩ nhiều về bạn ấy. Nhưng không phải giống như cách nó nghĩ đến Kin, Kin chỉ khiến nó thấy ngưỡng mộ và nó muốn được thần tượng để ý. Vậy là nó đã nhầm tưởng. Hóa ra được Kin từ chối phải là may mắn dành cho nó, bởi trái tim của nó vốn không dành cho Kin. Tự thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn ra, trở về với con người tự do vốn có, không phải ép mình vì ai đó, mình là chính mình, nó thấy thật tuyêt. -Alô, Đan hả. Tối nay có định đi chơi valentine không mày? -Có chứ, tao hẹn cả đám độc thân rồi mà. -Ủa, tao tưởng mày có anh nào rồi. Alone forever hả nhóc? Nó cúp máy, cười rạng rỡ. Alone thú vị cơ mà, nhưng forever thì nó không chắc. Vì đơn giản, nó lạc quan, biết đâu tối nay sẽ có ai đó tỏ tình thì sao. Vì vậy, đừng ngần ngại mà không nói: “Happy Valentine to everybody” kể cả khi bạn đang độc thân nhé!
Kin nhận ra điều đó, cậu ấy nắm tay nó an ủi: -Cười lên nào. Tớ chỉ biết Đan hay cười thôi, còn Đan khóc là tớ không quen đâu nha. Ngước mặt lên, nó quẹt đi những hạt nước li ti đang trực trào: -OK, tớ ổn mà. Cậu kiêu thật.haha Nó cố cười nhìn Kin quay vào lớp, nụ cười gượng gạo, giả dối của một trái tim đang
the
S
magazine | 13
H
“ ãy tạm nghĩ những mối tình chưa lớn là những mối tình còn nhỏ. Mối tình chỉ có những ánh mắt tinh nghịch, cái nắm tay ấm áp và cả những lời có cánh tràn yêu thương.
Và hãy tạm nghĩ những nhân vật trong mối tình chưa lớn ấy cũng còn nhỏ. Nhỏ ở một mức độ nào đó đủ để được phép mang sự ngờ nghệch, ngây thơ của tuổi trẻ làm lí do để biện hộ cho những sai phạm của mình.” “Giấc ngủ mộng mị, sâu thẳm. Có người thích mơ, có người ghét mơ.”
Ngày nắng lên rực rỡ. Em gói chiếc mũ len nhỏ xinh, cất gọn gàng vào tủ. Tung tăng chiếc váy xanh mơn mởn, em yêu đời, yêu người lạ kì. Khéo vạch làn
14 |the
S
magazine
mưa phùn hờ hững, mân mê môi cầu vồng sặc sỡ, trượt trên sườn dốc mùi cỏ ngào ngạt, em có còn quá nhỏ để yêu anh? Ngày nắng lên rực rỡ. Anh ngân nga điệu nhạc quen thuộc, đạp xe qua góc phố thân quen, mỉm cười với cô hàng rong bán những chiếc kẹo đủ màu thơm lừng, anh yêu đời, yêu người lạ kì. Khẽ chạm nhẹ giọt nắng lăn tăn đùa trên làn da rám đen, đưa tay hứng chiếc lá lỡ vàng thì thầm trong gió, anh có còn quá nhỏ để yêu em? .
.
.
Ngày em gặp anh, ngày anh gặp em, cũng là ngày nắng lên rực rỡ. Em mặc chiếc váy xanh mơn mởn ấy, nhảy múa theo từng điệu nhạc quen thuộc ấy, rồi ngồi sau lưng anh qua những góc phố thân quen ấy, ta yêu đời, yêu người lạ kì. Khẽ chạm nhẹ giọt nắng lăn tăn đùa trên tay em trắng hồng, đưa tay hái bông hoa màu trời, nguệch ngoạc cầu vồng đẹp lung linh, cơn mưa phùn nghịch ngợm, đưa mùi cỏ thơm hòa tóc em đen nhánh, đôi ta đã đủ lớn để yêu nhau?
“Em mơ. Em khóc.”
“Anh mơ. Anh khóc.”
KuF
the
S
magazine | 15
Chờ đợi..
..
1. Anh và nhỏ. Một buổi tối thứ Bảy và tôi nằm bẹp ở nhà. Nghỉ Tết, bạn bè về quê chỉ còn lại một mình, vớt vát những ngày Sài Gòn đông vui cuối cùng, với những người bạn cuối cùng. Online chat với anh bạn về dự án làm clip nhạc hình động, dang dở từ trước khi thi, anh tâm sự đôi điều, về cô gái mà anh thích. Nhỏ thua anh hai tuổi, thua tôi một tuổi, hồn nhiên và xinh xắn, giỏi giang và dịu dàng. Tôi gặp nhỏ vài lần, nhìn là đã thấy thích rồi. Hai người này, tính ra tôi cũng có duyên lắm. Anh là tôi quen được khi đi viết bài cho khoa K. của trường. Với nhỏ cũng vậy. Có một thời gian tôi cảm thấy làm việc không biết mệt, đi hết sự kiện này đến cuộc thi khác, tung hoành và sung sức. Tôi quen được nhiều người (rồi sẽ có người xuất hiện trong câu chuyện của tôi) từ những sự kiện đó. Trong đó có anh và nhỏ. Anh lúc ấy, ngố lắm, trên tay là chiếc máy quay phim và cổ đeo cái Canon nặng trịch ấy, cũng nhờ vậy sau này tôi có thể “dụ” anh làm Photographer của mình, hì hì. Chúng tôi có cùng một sở thích ăn uống, mỗi lần đi viết bài xong đều rủ nhau đi ăn. Có lần đi ăn cùng anh đến hơn nửa đêm, về nhà bị nhốt ở ngoài, đó là kỉ niệm đáng nhớ nhất. Anh nói, anh thích nhỏ lâu rồi, lâu lắm rồi, thích nụ cười long lanh như ngọc đó, nụ cười đánh tan đi mệt mỏi, nụ cười kì diệu thật nhỉ. Anh nói, chuyện hai người vẫn chưa đi tới đâu cả. Anh khoe tôi hình nhỏ, tôi hỏi, ai chụp vậy, anh bảo, anh chứ ai! Tôi nói, anh đừng 16 |the
S
magazine
lờ vờ nữa (lờ vờ là gì thì tôi cũng không nói chính xác được), anh đã đợi rất lâu rồi, tỏ tình đi, thích thì nói đi anh! Anh bảo, anh sợ, anh sợ học xong anh sẽ đi nước ngoài, không ở Việt Nam nữa, rồi ai lo cho nhỏ? Nhỏ có đợi được anh không? Chứng kiến quá trình dài hai người quen nhau nên tôi thấy rất háo hức. Tôi biết, anh đã dành nhiều thời gian đợi mối quan hệ này đủ chín. Tôi nhớ lại một câu nói vui của chị bạn đi cùng tour du lịch tuần trước: “Hãy cứ vui đi em, đừng thèm biết ngày mai ra sao, f*ck tomorrow, haha”, và nói với anh y như vậy. Anh bảo, có lẽ, ngày Valentine sắp tới anh sẽ tỏ tình, tôi cười nói anh cố lên, em sẽ ủng hộ anh.
2. Cậu bạn và người tôi không quen. Cậu bạn học chung từ thời đại cương dạo gần đây hay chat trên yahoo và nhắn tin với tôi. Chủ yếu
nói về cô gái mà cậu mới bị mũi tên của thần tình yêu bắn trúng. Nhà cô gái là một shop quà lưu niệm, và, để được nhìn cô ấy mỗi ngày, cậu bạn đã phải đi đường vòng thay vì đi thẳng về nhà, mỗi ngày cậu đi ngang shop và ngó vào hai giây (đang chạy xe mà) rồi kể cho tôi nghe hôm nay cô ấy mặc đồ gì, nhìn dễ thương thế nào. Ngày sinh nhật tôi cũng là lần đầu cậu làm quen cô ấy, tất nhiên là do mua quà cho tôi. Có một chút vui vui. Một chút ganh tị nữa, cho phép tôi nhé… Cậu bạn bị dằn vặt và bứt rứt mỗi khi nhắn tin cho cô ấy mà không thấy hồi âm. Sướng điên khi được gọi điện thoại nói chuyện cùng cô ấy. Tập tành guitar suốt ngày có lẽ cũng chỉ mong sau này đánh cho cô ấy nghe, bài River flows in you, cắn móng tay để không phải đụng vào cái điện thoại, chỉ mong mình đừng lỡ nhắn một cái tin nào đó. Tôi nói, cậu cứ đợi một thời gian đi, thời gian sẽ làm rõ hết, cảm giác
tất cả
.đôi khi là
những gì có thể...
của cô gái kia không thể một sớm một chiều biết được. H. nói, nhưng mà khó chịu lắm. Tôi nói, đó là cái giá phải trả để biết được bí mật của trái tim con gái, câu bạn cười trừ, cảm ơn tôi, và hỏi, còn chuyện của tôi thì sao?
3. Tôi và anh ấy. Tết nhất là dịp mà khi tụ tập gia đình, con gái lớn thường được hỏi câu, bé nay có người yêu chưa? Mấy năm rồi đều trả lời là chưa. Tôi nói, hai hai tuổi có người yêu, hai lăm tuổi lấy chồng, ai cũng gật gù. Nhưng sự thật là, tôi cũng chỉ là một cô gái, thậm chí nhạy cảm hơn nhiều các cô gái khác, mải mê đi tìm tình yêu mà chưa thấy. Quen anh là sự tình cờ thú vị nhất tôi từng gặp. Cùng một nơi, hai mục đích khác nhau, một chiếc máy, một bức ảnh, và hai chúng tôi. Cuộc sống là vậy đó. Mọi thứ có khi đã được sắp đặt sẵn trước mà không để làm gì cả. Tôi không trông chờ
và không biết mai tôi sẽ gặp cái gì thú vị, để rồi sau này nhìn lại, tôi hỏi mình, nếu không phải giây phút đó, thì liệu tôi có quen anh bây giờ hay không? Hỏi tên, xin email, số điện thoại liên lạc, và nick yahoo. Chat, nhắn tin, facebook, gửi nhạc, share ảnh. Tôi nhớ mình đã háo hức thế nào khi anh nói sẽ dẫn đi xem phim nếu như em thi xong, và thi tốt. Cũng vui vui thế nào khi đang học bài thi nhận được tin nhắn của anh, học ngoan nha, cố gắng lên! Tôi nhớ mình đã tiu nghỉu như thế nào khi đi loanh quanh nơi anh sống và đáng lẽ đã có anh ở đó. Cũng nhớ mình đã buồn thế nào khi trên trang cá nhân của anh luôn có nhiều hình ảnh của những cô gái khác. Tôi biết rằng mình không biết gì nhiều về anh. Tất cả những gì tôi thấy ở anh hiện ra trong mỗi bức ảnh mà anh đã cho tôi xem, ảnh từ nhỏ đến lớn, ảnh huy chương bóng rổ của anh, ảnh người yêu
cũ. Không là những đoạn đối thoại dài. Không là những lời nói, câu chữ sến rện. Không hứa hẹn và ràng buộc. Chỉ đơn giản là khi tôi biết mình có thể dậy sớm lúc 6h kém và gọi anh dậy lúc 6h để rồi ngủ tiếp mà không vì cái gì cả, thì có nghĩa là tôi quan tâm anh. Hoặc khi thấy nick của anh sáng lên và kiềm lòng không buzz trước, để rồi thấy một dòng offline của anh, thì có nghĩa là anh còn nhớ đến tôi. Có khi đây chỉ là những suy nghĩ loạn xạ nhất thời của một cô gái. Có khi anh lại không nghĩ thế. Nhưng tôi sẵn sàng để đợi. Đợi một ngày nào đó thứ tình cảm này có một tên gọi xác đáng hơn, và tôi sẽ có câu trả lời, dù là một cái gật đầu hay lắc đầu từ chối. Tình yêu thì mong manh, khó xác định và dễ đánh lừa. Chúng ta thường cả tin, dễ mềm lòng, nóng vội. Bản thân tôi đã rút ra được một điều, có những thứ không phải ta muốn là có thể hiểu và có nó ngay được. Đôi khi ta cần vội vã, nhưng cũng đôi khi ta cần bình tĩnh chờ đợi, dù điều đó rất khó, rất bứt rứt, ngột ngạt, có thể giết ta từ trong suy nghĩ mà….không cần vũ khí. Thế nhưng, khi ta biết được câu trả lời, không dám nói buồn hay vui, nhưng sẽ là rất nhẹ lòng. Đừng để một câu trả lời vội vàng vô căn cứ khỏa lấp nỗi tò mò trong ta. Hãy cứ sống vui vẻ cuộc đời mình trước đã, đợi xem, ta có thể cộng người đó vào cuộc đời ta hay không. Hãy cứ chờ… Lilly.
the
S
magazine | 17
14-2