phóng sự ảnh
SÀI GÒN VỚI TRẦN VIỆT ĐỨC
ĐIỆU BOLERO TRÊN NHỮNG BỨC TƯỜNG CŨ TRONG CON HẺM 64 NGUYỄN KHOÁI QUẬN 4, TRÊN NHỮNG BỨC TƯỜNG RÀO, BÊN TRONG MẶT TIỀN NHỮNG CĂN NHÀ Ở, PHÒNG TRỌ LÀ NHỮNG BỨC BÍCH HỌA HIỀN HÒA, GIẢN DỊ MÀ HỌA SĨ NGUYỄN VĂN MINH CẨN MẪN THỰC HIỆN HƠN 10 NĂM NAY. Bài ĐỖ TRUNG QUÂN
Đ
I Ệ U B O L ERO D Ặ T D ÌU T R ÊN NHỮN G B ỨC T ƯỜ N G CŨ , nhỏ hẹp của hẻm ngõ bình dân. Màu sắc không chỉ là ngôn ngữ, nó còn là tiếng hát “nhà em có hoa vàng trước ngõ”, “tôi ở ngoại ô một căn nhà xinh có hoa thơm trái lành… v.v…” vốn là khái niệm của những xóm ngõ bình dân của Sài Gòn hàng nửa thế kỷ trước. Giờ ây những con hẻm bình dân, chật chội, quanh co cũng ang cất lên tiếng hát của mình. Chẳng cầu kỳ chi, chẳng phải thứ graffiti lộng lẫy. Nó chỉ là những bông hoa
70
KT&ĐS THÁNG 6.2021
bé nhỏ một kiểu trang trí quen thuộc như phông màn ám cưới, tiệc tùng cũng lại bình dân như con hẻm phố phường bình dân của Sài Gòn. Có chút sắc màu con hẻm ỡ buồn. Có thêm hoa cỏ con hẻm cũng vui. Người họa sĩ hiền hòa nào ó cũng lặng lẽ mỗi ngày viết những ca khúc bình dị bằng màu sắc cũng không ắt tiền của mình lên những bức tường kia. Điệu Bolero cứ thế reo vui mỗi ngày trong xóm hẻm…