Nhà Giả Kim
Tác giả: Paulo Coelho Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 11-October-2012 (mobile version)
Tác giả: Paulo Coelho Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 11-October-2012 (mobile version)
***
Nhàluyệnkimđancầmlấyquyểnsáchmà mộtngườitrongđoànlữhànhmangtheo. Quyểnsáchđãcũvàlonggáynhưngôngvẫn đọcđượctêntácgiả:OscarWilde.Mởrađọc, ôngthấycómộtcâuchuyệnvềhoathủytiên. Dĩnhiên,ôngkhônglạgìtruyềnthuyếtvề chàngNarzissxinhtrai,ngàyngàysoimặttrên hồnướcđểtựchiêmngưỡngsắcđẹpcủa mình.Chàngsaymêchínhmìnhđếnnỗimột ngàykianghiêngquáđà,ngãxuốnghồvàchết đuối.Thếlàtừnơiđómọclênmộtbônghoa đẹp,mangtênchàngNarzissnọ.NhưngOscar Wildekhôngkếtthúccâuchuyệnnhưthếmà kểrằngsaukhichàngchết,nhữngnàngtiên trongrừnghiệnra,thấyhồnướcngọtkiagiờ
đã biến thành một đầm lầy mặn vì nước mắt.
“Vì sao em khóc ?” – các nàng tiên hỏi.
“VìemthươngtiếcchàngNarziss”,hồnước đáp. “Phảirồi.Cácchịchẳngngạcnhiêntínào.Và tuytấtcảchúngtađềutheođuổichàngnhưng chỉmìnhemđượcchiêmngưỡngsắcđẹptuyệt vời ấy”.
“Chàngxinhtraiđếnthếư?”,hồnướcngơ ngác hỏi.
“Cònaibiếtđiềunàyrõhơnlàemchứ?”–cácnàngtiênngạcnhiên–“ngàynàomà chàng chẳng cúi người soi mình trên mặt hồ”.
Nghethế,hồnướcimlănghồilâurồimớiđáp :“ĐúnglàemkhócchàngNarziss,nhưngem chưabaogiờđểýrằngchàngđẹptraiđếnthế. Emkhócchàngvìmỗilầnchàngsoingườitrên mặthồthìemmớithấyđượcsắcđẹpcủa
chính em hiện lên rõ trong đôi mắt chàng”.
“Quảlàmộtcâuchuyệntuyệtvời”,nhàluyện kim đan nói. *** 1
KhicậuchăncừuSantiagoxuađượcđàncừu vềđếnngôinhàthờcổvàhoangphếthìtrời đãsẩmtối.Ngôinhàthờnàyđãbịsậpmáitừ khálâurồivànơixưakialàphòngthayáolễ naysừngsữngmộtcâydâutằmtotướng.Cậu quyếtđịnhngủquađêmtạiđấy.Thếlàcậulùa lũcừuquakhungcửađãhưhạirồichắnlại bằngvàithanhgỗđểđêmđếnlũvậtkhỏichui ra.Tuyvùngnàykhôngcóchósóinhưngđã cóđêmmộtconcừuchuirangoàikhiếnhôm saucậumấtcảngàyđitìm.Rồicậutrảiáo khoáctrênnềnđất,ngảlưngàdùngquyển sáchđangdọcdởlàmgối.Trướckhingủ,cậu tựnhủsaunàyphảitìmnhữngsáchdàyhơn
đểvừacóthểđọcđượclâu,vừacóthểdùng làmgốitốthơn.Khicậuthứcgiấcthìtrờicòn tốimịt.Nhìnlêntrờicao,cậuthấysaolấplánh giữanhữngxàngang.“Mìnhcònmuốnngủ tiếpmà”,cậuthầmnghĩ.Cậulạivừamơgiấc mơyhệtcáchđâymộttuầnvàlầnnàycũng thứcgiấcgiữacơnmơ.Cậungồidậy,uống mộthớpvangrồidùngloạigậycủangườichăn cừuđánhthứctừngconmột.Càngngàycậu càngcócảmtưởnglàlũvậtcùngthứcdậymột lượtvớimìnhnhưthểcómộtsựhòađiệuthần bígiữađờicậuvànhữngconvậttừhainăm nayđitheocậu,nayđâymaiđó,tìmthứcăn vànướcuống.“Chúngđãquáquenvớimình nênbiếtluôncảgiờgiấccủamình”,cậunghĩ. Nhưngsaumộtlúcsuyngẫmcậulạithấycó thểngượclạilắm,rằngcậuđãquenvớigiờ giấccủabầycừu.Mộtvàiconchưachịudậy ngay.Cậulấygậyđánhthức,gọitêntừngcon một.Cậuluônluôncócảmtưởnglũcừuhiểu biếtnhữnggìmìnhnói.Chonênđôilúccậu đọcchochúngnghevàiđoạntrongnhững
quyểnsáchmàcậuđặcbiệtthích,hoặccậu triếtlívềcuộcsốngđơnđộcvàniềmvuicủa ngườichăncừu,haylàbìnhphẩmvềnhữngtin mớibiếtđượcnơinhữngthànhphốcâuthường điqua.Nhưngtừhaingàynaycậuhầunhưchỉ nóivềmộtđềtài:côcongáicủamộtnhà buônởcáithànhphốnhỏmàbốnngàynữa cậuvàlũcừusẽđến.Nămngoáilàlầnđầutiên cậuđếnnhàngườiláibuônnày,chủmộtcửa hàngvảivóc.Ôngtađóiphảixénlôngcừu ngaytrướccửahàngđểkhỏibịlọclừa.Lầnđó mộtngườiquenđãgiớithiệuvớicậucửahàng này
2
“Tôimuốnbánlôngcừu”,lầnđócậuđãnói vớiôngnhàbuônkianhưthế.Cửatiệmđang đầykháchhàngnênôngtayêucầuchàng chăncừuđợiđếnxếtrưa.Thếlàcậungồingay xuốnglềđườngtrướccửahiệu,lôitrongbịra mộtquyểnsách.“Mìnhkhôngbiếtlàchăncừu màcũngđọcđượcsáchđấy”,mộtgiọngcon
và giờ đây cậu lại dẫn bầy cừu đến đó.
gáicấtlênngaycạnhcậu.Đúnglàmộtcôgái đấtAndalusia(Andalusia:vùngphíanamTây BanNha,sátĐạiTâyDươngvàĐịaTrung Hải),vớimáitócđendàivàđôimắtphảng phấtnétngườiMauren(NgườiMauren(tiếng Anh:Moor):mộtsắcdândumụcởBắcPhi, đãđôhộTâyBanNhatừthếkỉVIIIđếnthếkỉ XV)xâmlượcxưakia.“Bởivìgiốngcừucòn dạytôibiếtđượcnhiềuđiềuhơnlàsáchvở”, cậuđáp.Haingườitròchuyệntíutítsuốthơn haitiếng.Côgáichobiếtmìnhlàconngười chủtiệmkiavàkểvềcuộcsốngđơnđiệu, ngàynàonhưngàynấyởđó.Vềphầnmình, cậuchăncừukểvềphongcảnhvùng Andalusiavàvềnhữngtinmớilạởnhữngnơi cậuđãđiqua.Cậulấylàmvuisướngvìcó ngườilắngnghechuyệnmình.“Anhhọcđọc sáchnhưthếnào?”,cômuốnbiết.“Trong trườnghọc,nhưmọingườikhác”,cậuđáp. “Nhưngnếuanhđọcsáchđượcthìsaoanhchỉ thànhmộtngườichăncừubìnhthườngthôi?”. Cậubốirốivìtinchắcrằngcôsẽkhônghiểu
nổicậu.Đểtránhnétrảlời,cậutiếptụckểvề hànhtrìnhcủamìnhvàđôimắtnhỏphảng phấtmắtngườiMaurencủacôgáikhitròn xoe,lúcnheolạivìkinhngạc.Thờigiantrôi qua,còncậuthầmướcngàyhômấyđừngbao giờchấmdứt,hoặclàbốcôcứtiếptụcđểcậu chờthêmbangàynữa.Cậuthấymộtcảmgiác kháclạchưatừngbiếtđến:đólàmơướcđược sốngổnđịnhmộtnơi.Cócôgáinàybêncạnh thìchẳngcònngàynàolànhàmchánnữa. Nhưngrồiôngnhàbuônđến,bảoxéncho lôngbốnconcừu,trảtiềnngayrồibảocậu sang năm trở lại. 3
Bâygiờchỉcòncóbốnngàyđườngnữalàđến thànhphốkia.Cậunaonứcnhưnglònglạibồn chồn:biếtđâucôgáiđãquêncậulâurồi. Thiếugìngườichăncừuđiquađấyđểbán lôngcừu.“Chẳngcần”,cậunóitovớibầycừu, “bềgìtaocũngquenkhốicongáiởbaothành phốkhác”.Nhưngtrongthâmtâmcậubiết
mìnhkhôngthểchẳngcần,vìrằngbấtcứ ngườichăncừu,ngườithủythủhayngười kháchthươngnayđâymaiđónàocũngcóở đâuđómộtkẻkhiếnchohọquênmấtthúvui được
4
Trờihửngsáng.Cậuchăncừulùalũvậtđivề hướngmặttrờimọc.‘Loàivậtchẳngbaogiờ phảitựquyếtđịnhvềbấtcứchuyệngì’,cậu nghĩ.‘Cólẽvìvậymàchúngquấnquýtvới mình’.Nhucầuduynhấtcủalũcừulàănvà uống.Baolâucòndẫnchúngđếnđượcnhững đồngcỏmượtmàcủavùngAndalusiathì chúngvẫnmãilànhữngngườibạnthânthiết, dùchomộtngàynhưmọingàyvớinhữnggiờ tẻnhạttrôiquatừlúchừngđôngđếnkhimặt trờilặn,dùchocúngkhônghềđọcmộtquyển sáchtrongcuộcsốngngắnngủivàkhôngbao giờhiểuđượctiếngngườitakháonhauvề nhữngchuyệnmớilạởnơinàynơinọ.Được choănvàchouốnglàchúnghàilòng.Với
chúngthìthếlàđủ.Đổilại,chúnglànhững ngườibạnđồnghànhđemlạiniềmvui,cống hiếnnhiềulenvàthỉnhthoảngcảthịtnữa. ‘Nếubấtchợtmìnhbiếnthànhmộtkẻhung ác,giếthếtconnàyđếnconkhácthìchắckhi cảlũchếtgầnhếtrồichúngmớibiết’,cậu thầmnghĩ.‘Vìchúngmùquángtinvàomình, chứkhôngcòntinởbảnnăngcủachúngnữa. Chỉbởivìmìnhlàkẻdẫnchúngđếnnhững đồngcỏxanhvànguồnnướcmát.’Cậuchợt ngạcnhiêntrướcnhữngsuynghĩnàycủachính mình.Cólẽngôinhàthờcổnàycùngvớicây dâutằmbịmaámrồichăng.Dùsaođinữathì cũngtạihaithứnàymàcậumơgiấcmơkia thêmlầnthứhaivàvôcớtứcbựcvớinhững ngườibạnđồnghànhtrungthànhcủa mình.Cậuuốngmộtngumvangcònlạicủa chiềuhômtrướcvàkéoáokhoácsátmình hơn.Cậubiếtchỉítgiờnữa,khimặttrờiđứng bóngthìsẽquánóng,khônglùacừuđitrên đồngcỏđượcnữa.LúcđócảnướcTâyBan Nhasẽngủgiấctrưahè.Nóngtớitậnchiều,
thếmàcậuvẫnphảithatheongườichiếcáo khoác.Nhưngmỗikhisắpcàunhàuvềcáiáo nặngnhưcùmkiathìcậulaithấybiếtơnnóvì nhờnómàsángracậukhôngbịrétrunngười. ‘Mìnhluônluônphảiphòngkhithờitiếtgiở chứngbấtthường’,cậunghĩvàthấysung sướngcócáiáokhoácnặng.Cáiáo,cũngnhư cuộcđờicậu,cóýnghĩacủanó.Sauhainăm rongruổi,cậubiếttườngtậnmọithànhphố vùngAndalusiavàcảmụcđíchcủađờimình, đólà:điduhành.Cậuđịnhlầnnàysẽgiải thíchchocôgáibiếtvìsaomàcậu,mộtgã chăncừubìnhthường,lạibiếtđọc.Chotới nămmườisáutuổicậucòntheohọctrongmột chủngviện.Chamẹcậumongcậusẽtrở thànhlinhmục;đượcnhưthếthìmọigiađình nôngdânbìnhthườngnhưgiađìnhcậusẽrất tựhào.Vìchínhnhữngngườinôngdânnày đếnnaycũngchỉsốngnhờănvàuống,chẳng khácgìbầycừucủacậu.Thếlàcậuđượchọc tiếngLatinh,tiếngTâyBanNhavàthầnhọc. Nhưngtừnhỏcậuđãmơướcđicùngkhắpthế
giớibaolavàđiềunàyđốivớicậuquantrọng hơnlàbiếtvềChúavàtộilỗicủaloàingười. Rồivàomộtbuổixếtrưa,nhândịpvềnhà thămchamẹ,cậuthuhếtcanđảmnóivớibố rằngmìnhkhôngmuốntrởthànhlinhmục,mà muốn được đi đây đó.
5
“Từbốnphườngtrờithiênhạđãđếnnơiđây rồi,conạ”,lầnấybốcậunói.“Họđếnđểtìm sựmớilạ,nhưngrồithìhọvẫnmãilàchính họ.Họleolênđồiđểxemthànhquáchrồicho rằngquákhứhayhohơnhiệntại.Dùtóchọ vànghaydahọngăm,nóichunghọcũng giốngnhưdânthànhphốnàycảthôi”.“Nhưng conchưabiếtcácthànhquáchởđấtnướchọ”, cậuđáp.“Khiđãquenphongthổvàphụnữ vùngnàyrồithìnhữngngườiđànôngnọnói rằnghọmuốnvĩnhviễnởlạiđây”,ôngbốnói tiếp.“Concũngrấtmuốnbiếtvềphụnữvà đấtnướccủahọ”,cậuthúnhận.“Vìthậtrahọ cóhềởlạiđâymãiđâu”.“Họthừatiền,thừa
bạcconạ”,ôngbốđáp.“Cònvùngmìnhchỉ cóngườichăncừumớiphảinayđâymaiđó thôi”.“Thếthìconsẽlàmkẻchăncừu”.Ông bốkhôngnóigìnữacả.Hômsauôngchocậu mộttúitiềnđựngbađồngtiềnvàngcổTây BanNha.“Bốtìnhcờtìmthấytrongruộng nhàtacáchđâylâurồi.Lẽralàtiềnđểcho conđượcnhậnvàonhàthờđấy.Conlấymà muamộtđàncừu,rồiđikhắpnơikhắpchốn chođếnkhiconhiểurarằnglàngmạc,thành quáchvùngmìnhtuyệtvờinhất,phụnữvùng mìnhxinhđẹpnhất.”Rồiôngbanphúcchúc lànhchocậu.Cậuđọcthấytrongmắtbốcũng chínhniềmmơướcđượcphiêudu.Nóvẫn sốngmãitrongôngsauhàngchụcnămtìm cáchlãngquênquanhữnglotoansaochocó cáiăn,cáiuốnghằngngàyvàmộtchốnnương thân.
6
Chântrờiđỏối,mặttrờidầnlên.Cậuchăn cừunhớđếnlầnchuyệntròvớibốvàcảmthấy
sungsướng;từđóđếnnaycậuđãquanhiều thànhquáchvàquenbiếtnhiềuphụnữnhưng khôngcóaigiốngnhưcôgáicậusẽgặplại trongítngàytới.Cậucócáiáokhoác,một quyểnsáchmàcậucóthểđổilấymộtquyển khácvàmộtđàncừu.Nhưngcáichínhlàmỗi ngàycậuđềuthựchiệnđượcướcmơcủamình :đikhắpđóđây.KhinàochánvùngAndalusia baola,cậucóthểbánbầycừuđểtrởthành thủythủ.Rồikhichánbiểncả,cậucóthể thămthúmọithànhphố,làmquenvớibao phụnữvàthửmọiphươngcáchđểđạthạnh phúc.“Mìnhthậtkhônghiểunổilàmsaongười tacóthểtìmthấyChúatronglớphọccho chúngsinhđược”,cậunghĩtronglúcngắm nhìnmặttrờilên.Vìcậuluôntìmnhữngcon
khôngnhậnrarằngngàyngàychúngđiđường mới.Chúngkhôngbiếtđồngcỏkhácnhauvà bốnmùathayđổi,vìchúngchỉlocómỗi chuyệnănvàuống.Nhưngbiếtđâuconngười cũngynhưthế”,cậunghĩ.“Ngaychínhmình cũngkhôngnghĩđếncôgáinàokháctừkhi quencongáichủtiệmvảinọ.”Cậunhìntrời vàángchừngsẽđếnTarifatrướcgiữatrưa.Ở đấycậucóthểđổiquyểnsáchlấyquyểndầy hơn,muađầybìnhrượuvang,cạorâu,cắttóc. Cậuđịnhchuẩnbịchobảnhđểđigặpcôgái chứkhôngmuốnthắcmắcrằngbiếtđâumột gãchăncừukhácvớimộtbầycừulớnhơnđã đếnđótrướccậuvàhỏicướinàngrồi.“Chỉkhi nàocókhảnăngthựchiệnđượcgiấcmơthì cuộcsốngmớiđángsống”,cậucânnhắctrong lúcnhìntrờilầnnữavàrảobước.Cậuchợtnhớ rarằngởTarifacómộtbàgiàgiảiđoánđược mộngmị.Màtốihômquacậulạimơynhưlần trước.
Bàlãodẫnkháchvàophòngtrongcủangôi nhà,ngănvớiphòngkháchbởitấmmànhlàm bằngcácdảinylonsặcsỡ.Ởđấycómộtcái bàn,haicáighếvàmộthìnhChúaJesu.Bà lãongồirồibảocậungồitheo.Xong,bànắm lấyhaibàntaycậu,khẽlẩmbẩmđọckinh.
NghenhưkinhcủangườiZigeuner(Zigeuner: (tiếngAnh:gypspy)mộtsắcdân“ducư”,gốc từẤnĐộ,sangchâuÂutừthếkỉXV).Trong cuộchànhtrìnhcậuđãtừnggặpkhôngít ngườiZigeunerrồi;họcũngđikhắpnơinày nơikháctuykhôngchăncừunhưcậu.Ngườita bảorằngdânZigeunerchuyênlọclừa.Người tacònnóithêmrằnghọliênminhvớimaquỷ, rằnghọcướptrẻthơ,bắtchúnglàmnôlệ trongcáckhulềuâmucủahọ.Thuởnhỏcậu rấtsợbịngườiZigeunerbắtcóc,thànhrakhi bàlãonắmtaythìnỗisợxưalạiậpđến. “NhưngbàtatreohìngChúaJesutrêntường mà”,cậutìmcáchtựtrấnan.Cậukhôngmuốn taymìnhrunlênđểbàlãokhôngnhậnrađược rằngmìnhđangsợ.Cậuthầmđọckinhlậy
Cha.“Lạthật”,bàlãonói,mắtvẫnnhìnchăm chắmđôibàntaycậu;rồiimbặt.Cậucàng thêmlo.Bàlãonhậnthấytaycậubỗngdưng runlên.Cậuvộirụttayvề.“Tôiđếnđâykhông phảiđểnhờxemchỉtay”,cậunóivàânhận đãđếnchốnnày.Trongmộtkhoảnhkhắccậu nghĩtốthơncảnêntrảtiềnrồichuồnthẳng. Đúnglàcậuđãquáquantrọnghóagiấcmơ củamình.“Cậuđếnđâyvìmuốntìmhiểuvề giấcmơ”,bàlãođáp.“Màmơlàngônngữcủa Chúa.Nếungườinóibằngngônngữthếgian thìtagiảiđoánđược.Nhưngnếungườinói bằngngônngữcủatâmhồnthìchỉmìnhcậu cóthểhiểuđượcthôi.Tuythếtacũngthửxem sao”.“Lạimộtkếmọn”,cậuchăncừunghĩ. Tuythếcậumuốnthửmộtlầnxemsao. Chẳnggìngườichăncừucũngliềuđốiphóvới chósóivàkhôhạn,vìthếmànghềnàymới hứngthú.“Tôinằmmộnghailầnliêntiếp”, cậunói.“Mơthấymìnhvàbầycừuđangtrên đồngcỏ,chợtmộtđứatrẻkhôngbiếttừđâu đến,chơivớibầycừu.Đúngratôikhôngthích
cóaiquấyrầylũcừucủatôivìchúngvốnsợ ngườilạ.Nhưngtrẻconluônnôđùavớichúng đượcmàkhônglàmchúnghoảng.Tôikhông hiểutạisao.Dođâumàcừubiếtđượctuổitác củangườinhỉ?”.“Vàochuyệnchínhđithôi”, bàlãongắtlời.“Tacònmộtcáinồitođangđặt trênbếpcầnphảitrôngchừng.Hơnnữacậu chỉcóchúttiềncòmthìkhôngthểlàmtamất nhiềuthờigiờđược.”“Đứatrẻchơivớibầycừu mộtlúc”,cậungượngnghịukểtiếp.“Rồichợt nónắmtaytôidẫnđếnKimTựThápbênAi Cập.”Cậuchờmộtchútđểchờphảnứngcủa bàlãonhưngbàchẳngnóigì.“RồiởKimTự ThápbênAiCập”,cậunhấnmạnhsáuchữ sauđểbàlãorõ,“đứabénóivớitôi:“nếuanh đếnđâythìanhsẽtìmthấymộtkhotàngchôn giấubímật,khôngaibiết.”Rồikhinóđịnhchỉ chotôichỗchínhxáccủakhotàngthìtôithức giấc.Cảhailầnđềuynhưvậy.”Bàlãoimlặng thêmmộtlúcrồilạicầmlấyhaibàntaycậu chăncừu,chămchúnhìn.“Bâygiờtakhông đòicậuchútthùlaonàohết”,bàlãonói.
“Nhưngtamuốnđượchưởngmộtphầnmười khotàngkhicậutìmthấynó.”Cậuchăncừu cườivuithích.Nhờmộtkhotàngtrongmơmà cậutiếtkiệmđươcchúttiềncòmhiệncó. ĐúnglàmộtbàlãoZigeunercókhác,ngờ nghệchhếtsức.“Đượcthôi,bàgiảiđoánđi”, cậuđáp.“Trướcđócậuphảithềsẽtrảtamột phầnmườikhotànglàtiềncônchođiềutasắp giảiđoán.”Cậuthềvàbàlãoyêucầucậulặp lạilờithềtrướchìnhChúa.“Đâylàmộtgiấc mơthuộcngônngữthếgian”,bàlãonói,“do đótacóthểgiảiđoánđược.Nhưngviệcgiải đoánnàyrấtkhó.Thànhratađượchưởngmột phầnkhotàngcủacậucũngđángthôi.Ý nghĩanónhưthếnày:cậuhãyđiđếnKimTự
hết.“Nếuchỉđểbiếtcóbấynhiêuthìlẽratôi khôngcầnmấtthìgiờnhưthếnày”,cậunói. “Chínhvìthếmàtađãnóirồi,rằngđâylàmột giấcmơkhóđoán.Nhữngviệctưởngchừng nhưđơngiảntrongcuộcsốngthìthậtralà nhữngviệchếtsứcphithường,chỉnhữngbậc trígiảmớithấuhiểunổi.Takhôngphảilàbậc trígiảnênphảidùngcáchkhác,chẳnghạn phảixemchỉtay”.“ThếtôiphảiđếnAiCập bằngcáchnàođây?”“Tachỉcóthểgiảiđoán mộngthôichứkhôngbiếtphảilàmsaođểbiến chúngthànhthậtđược.Chínhvìthếmàta phảisốngnhờvàothùlaokháchtrả.”“Còn nếutôikhôngbaogiờtớiđươcAiCậpthìsao ?”“Thìtakhôngđượctrảthùlao.Khôngphải làlầnđầutiênđâu.”Rồibàlãokhôngnóigì thêmnữamàchỉbảocậuvềđivìbàđãmất quá nhiều thì giờ cho cậu rồi.
8
Cậuchăncừuthấvọngravềvànhấtquyết khôngbaogiờtinvàomộngmịnữa.Rồicậu
chợtnhớcònphảigiảiquyếtmộtvàiviệc: muathứcăn,đổisáchlấymộtquyểndầyhơn. Sauđócậurangoàibãichợ,ngồitrênghế băngthưởngthứcrượuvangmớimua.Hômấy trờirấtnóngvàchẳnghiểusaovanglạilàm cậuphấnchấn.Lũcừuđượcgửigắmchămsóc cẩnthậnnơichuồngcủamộtngườibạncậu mớiquenởlốivàothànhphố.Cậuquenbiết nhiềungườiởvùngnày.Cậuthíchđinhiều cũngvìthế.Luônluônkếtđượcbạnmớimà khôngcầnmấttrọnthìgiờđểsốngbênhọ. Nếulúcnàocũngchỉquenmộtsốngườithôi, nhưởtrườngđạo,thìhọsẽtrởthànhmột phầnkhôngthểtáchrờikhỏicuộcđờimình. Khiđãnhưthếthìhọmuốnthayđổicuộcđời mình.Rồikhitakhôngmuốnthayđổinhưhọ muốnthìhọsẽthấtvọng.Vìhìnhnhưaicũng tưởngmìnhbiếtrấtrõngườikhácphảisống nhưthếnàochođúng,trongkhilạimùmờvề cuộcsốngcủachínhbảnthânmình.Giống nhưbàlãogiảimộngkiakhôngbiếnnổigiấc mơthànhhiệnthựcvậy.Cậumuốnchờcho
đếnkhimặttrờixuốngthấpnữamớidẫnđàn cừuđitiếp.Chỉcònhơnbangàynữalàcậusẽ gặplạicôcongáicủanhàbuônnọ.Cậubắt đầuđọcquyểnsáchmớinhậnđượccủalinh mụcthànhTarifa.Sáchdầylắmvàngaytrang đầuđãnóivềmộtđámtangmàtêncácnhân vậtphứctạpquá.Nếumộtngàynàođómình viếtsách,cậunghĩ,mìnhsẽchỉchonhânvật nàyxuấthiệntiếpnhânvậtkhácđểngườiđọc khỏirốitrí.Tậptrungđọcmộtlúccậumới thấyhayvìtruyệnviếtvềmộtđámtangtrên tuyếttrắngđãđemđếnchocậumộtcảmgiác tươimátdướicáinắngtrưagaygắtnày.Cậu đangmêmảiđọcthìmộtônggiàđếnngồi cạnhvàbắtchuyện.“Họlàmgìđấy?”ônggià hỏi,taychỉnhữngngườiđilạihốihảtrênbãi chợ.“Làmviệc”,cậuđápcụtngủnchủýcho thấymìnhđangsaymêđọc.Nhưngthậtracậu
gáicũngsửngsốtkhicậugiảithíchchocôbiết rằngphảixénlôngcừutừsautớitrước.Cậu cũngrángnhớvàibagiaithoạiđểcóthểvừa làmvừakểcônghe.Phầnlớnnhữnggiaithoại nàycậuđọctrongmấyquyểnsáchnàođó nhưnglạimuốnkểnhưthểchínhmìnhđã chứngkiến.Đàngnàothìcôcũngkhôngbiết thựchưđượcvìcôkhôngbiếtđọc.Nhưngông giàkhôngchịubuông.Ôngkêurằngmệt,khát vàxinmộthớpvang.Cậuđưaôngchairượu, hivọngrồisẽđượcđểyên.Nhưngônggiàcứ nhấtđịnhbắtchuyện.Ônghỏicậuđangđọcgì đấy.Cậumuốntỏrabấtlịchsựvàđổisang ghếkhácquánhưngbốcậuđãdạyphảikính trọngngườigiàcả.Thànhracậuđưaquyển sáchchoông,vìhailído:mộtlàcậukhông đọcđượcđúngtênsách,hailànếuônggià khôngbiếtđọcthìcólẽôngsẽxấuhổvàtự sangngồighếkhác.“Hừm...”,ônggiàậmừ rồisămsoinhìnquyểnsáchnhưthểnólàmột vậtlạ.“Quyểnnàytuylàmộttácphẩmlớn nhưngrấtnhàmchán”.Cậuchăncừusửngsốt.
Khôngnhữngônggiàbiếtchữmàcònđãđọc quyểnsáchđórồinữa.Nếuđúnglànhàm chánnhưônggiànóithìcònkịpđểđổilấy quyểnkhác.“Nócũngnóivềcùngmộtvấnđề nhưmọiquyểnsáchkhácthôi”,ônggiànói tiếp.“Rằngconngườikhôngcókhảnănglựa chọnlấyvậnmệnhcủamình.Vàkếtthúcrằng aicũngtinvàocáiđiềubịpbợmnhấtthế gian”.
9
“Điềubịpbợmấylàgì?”cậuchăncừungơ ngáchỏi.“Đólà:vàomộtlúcnhấtđịnhtrong đời,chúngtakhônglàmchủđượcvậnmệnh củamìnhnữavàrồiđờimìnhsẽdođịnhmệnh đưađẩy.Đóchínhlàđiềudốitránhấtthếgian !”“Cháuthìkhôngthế”,cậuđáp.“Ngườita muốncháutrởthànhthầytunhưngcháuđã quyếtđịnhlàmkẻchăncừu.”“Thếlàphải lắm,”ônggiànói.“Bởicậuthíchđiđâyđiđó nhiềumà.”“Ôngnàyđọcđượcýnghĩcủa mình”,cậungẫmngĩ.Tronglúcấyônggiàlần giởsách,khôngcóvẻgìmuốntrảlạicả.Cậu chăncừunhìnbộquầnáokhácthườngônggià mặctrênngười.Trôngôngnhưmộtngười Arập,điềukhôngcógìlạởvùngnày.Châu PhichỉcáchTarifacóvàigiờđườngthôi;chỉ
cầndùngthuyềnnhỏvượteobiển(ChâuPhi cáchTâyBanNhabởieobiểnGibraltar)hẹplà tới.NgườiArậpthườngđếnthànhphốnày muasắmvàngàynàocũngnhiềulầnlâmrâm đọcnhữngbàikinhlạtaicủahọ.“Ôngtừđâu đến?”cậuhỏi.“Từnhiềunơi.”“Khôngaicó thểđếncùnglúctừnhiềunơikhácnhau được”,cậunói.“Cháulàkẻchăncừuvàbiết nhiềunơinhưngđếnthìchỉtừmộtthànhphố thôi;nóởgầnmộtnơithànhcổ.Cháusinhra ởđấy.”“Thếthìcóthểnóisinhquántaở Salem.”CậuchăncừukhôngbiếtSalemở đâu,nhưngkhônghỏitiếpđểkhỏibịxemlà dốinát.Cậunhìnnhữngngườilăngxăngđilại trênbãichợmộtlúclâu,ngườinàocũngcóvẻ rấtbậnrộn.“Salemgiờrasao?”,cậuhỏi, mongtìmđượcchútmanhmối.“Vẫnthường”. Chẳnglầnrađượcchútgì.CậuchỉbiếtSalem khôngởtrongvùngAndalusia,bởinếucóthì cậuđãnghenóitớirồi.“Thếônglàmgìở Salem?”cậuhỏitới.“Talàmgìư?”Ônggià bậtcườihahả.“TalàvuaxứSalem!”‘Người
tacứhaynóinhữngchuyệnlạlùng’,cậunghĩ thầm.“Đôikhichơivớilũcừucònthíchhơnvì chúngcâm,chỉbiếttìmthứcănvànướcuống. Sáchcũnggiúptađỡbuồnbằngcáchkểta nghenhữngchuyệnhayhomỗikhitamuốn nghe.Nhưngkhitròchuyệnvớingườithìcó thểhọsẽnóinhữngđiềuquáilạkhiếntachịu khôngbiếtphảitiếptụcnóigì.”“Têntalà Melchisedek”,ônggiànói.“Cậucóbaonhiêu cừu?”“Tạmđủ”,cậunghingạiđáp.Ôngnày muốnbiếtquánhiềuvềcậu.“Thếthìphiền lắmđấyvìtasẽkhônggiúpcậuđượcgìnếu cậuchorằngcóđủcừu”.Đếnđâythìcậubực mìnhthựcsự.Cậucócầuđượcgiúpđỡgìđâu; ônggiàxincậurượuvang,bắtchuyệnvà mượnsáchđấychứ.“Ôngchocháuxinlại quyểnsách.Cháiphảitrởlạichỗbầycừurồi dẫnchúngđitiếp.”“Nếucậutrảthùlaochota mộtphầnmườisốcừucủacậuthìtasẽchỉcậu cáchđếnđượccáikhotàngchôngiấubímật đó”,ônggiànói.Đếnđâycậuchợtnhớlạigiấc mơvàbỗngthấymọisựnhưsángtỏ.Mụgià
giảimộngtuykhôngđòigìhếtnhưngbâygiờ lãogiànày,cóthểlàchồngmụlắm,sẽlấycủa cậuđổilạimộtlờichỉdẫnvôgiátrịvềmộtkho tàngkhônghềcó.Chắchẳnlãocũnglàdân Zigeunerthôi.Cậuchưakịpmởmiệngthìông giàđãcúinhặtmộtcâyquerồiviếttrênmặt cát.Khicúinhưthế,cógìđólóesángtrên ngựcônglàmcậulóamắt.Nhưngônggià, bằngmộtđộngtácphảinóilàquánhanhnhẹn ởvàotuổiông,vộikéoáokhoácchelên.Khi mắtkhôngcònlóanữa,cậuđọcnhữnggìông giàvừaviết.Trênmặtcátbãichợlàtênbốmẹ cậu.Cậuđọcvềcuộcđờimình,nhữngtròchơi thửanhỏ.Nhữngđêmlạnhlẽotrongchủng viện;cậuđọctêncongáichủtiệmvảimà chínhcậucònchưabiết.Cậuđọcnhững
“TalàvuaxứSalem”,ônggiàdõngdạcnói. “Tạisaomộtvịvualạiđitròchuyệnvớimộtkẻ chăncừutầmthườngnhỉ?”cậuthắcmắchỏi, cóhơixấuhổvềxuấtthâncủamình.“Có nhiềulído.Nhưnglídochínhlàcậuđãthành côngtrongsựđeođuổivậnmệnhcủamình.” Cậuchăncừuchẳnghiểuthếnàolàvận mệnh.“Vậnmệnhchínhlàđiềumàanhluôn luônmuốnđạtđược.Khicòntrẻaiaicũngbiết vậnmệnhcủamìnhlàgì.Trongđoạnđờinày mọisựđềuđơngiảnvàngườitadámmơmộng đủthứvềnhữngđiềuhọmuốnlàmtrongđời. Nhưngrồi,theothờigian,mộtsứcmạnhthần bísẽtìmcáchthuyếtphụctarằngconđường đờinhưtamơướcsẽkhôngthểnàothựchiện đượcđâu.”Cậuchăncừuchẳnghiểugìlắm nhữnggìônggiànói.Tuythế,cậuvẫnmuốn biếtsứcmạnhthầnbíkianghĩalàgì.Rồicô gáiconchủtiệmvảisẽtrònxoemắtnghecậu giảngchomàxem.“Đólàmộtlựcthầnbíxem racóvẻkhôngtốtlànhnhưngtrongthựctếlại giúpchúngtađihếtconđườngđờicủamình.
Lựcthầnbínàychuẩnbịchotinhthầnvàýchí tasẵnsàng,bởisựthậtvĩđạitrênhànhtinh nàychínhlà:bấtkểanhlàai,anhlàmgì,khi anhthậttâmmongmuốnđiềugìthìđiều mongmuốnđósẽđượchìnhthànhtrongcõi Tâmlinhvũtrụ(Weltenseele;Soulofthe Universe).Đósẽlànhiệmvụcủaanhtrêntrái đất.”“Ngaycảkhichỉlàmongmuốnđượcđi đâyđiđóhaylàđượclấycongáinhàbuônvải haysao?”“Hoặcmơướctìmkhotàngchẳng hạn.Tâmlinhvũtrụđượcnuôidưỡngbởihạnh phúccủaconngười,bởicảsựbấthạnh,tị hiềmvàghentuôngnữa.Nhiệmvụduynhất củamỗichúngtalàthựchiệnconđườngmình đãchọn.Tấtcảchỉlàmột.Rồikhianhquyết chímuốnđiềugìthìtoànvũtrụsẽchungsức
bãichợ.“Khicònnhỏngườibánkemkiacũng muốnđiđâyđiđólắm.Nhưngmàanhtathấy nênmuamộtxekemđểkiếmtiềnvàdành dụmđã.Khinàođủtiềnanhtasẽsangchâu Phichơimộttháng.Anhtakhônghềhiểu rằngngườitalúcnàocũngcóthểthựchiện đượcướcmơcủamình.”“Lẽraanhtanên làmkẻchăncừu”,cậubuộtmiệngnóito. “Anhtaquảcũngcónghĩthếđấy”,ônggià nói.“Nhưngmànghềbánkemđượccoitrọng hơnlàchăncừu.Họcónhàcửa,cònngười chăncừuphảingủngoàiđồngtrống.Thiênhạ thíchgảcongáichongườibánkemhơncho gãchăncừu.”Chàngtraithấytimmìnhđau nhóikhinghĩđếncongáichủtiệmvải.Chắc hẳntrongthànhphốcủacôcũngcómộtngười bánkem.“Nóichocùngconngườicoiviệckẻ khácđánhgiáanhbánkemhaycậuchăncừu quantrọnghơnlàthựchiệnđiềuthâmtâm mìnhmuốn.”Nóiđếnđâyônggiàlậtsách,đọc qualoa.Chàngchăncừuđợimộtlúcrồimới lêntiếngcắtngang,giốngnhưlúcđầucậubị
cắtngang.“Tạisaoôngnóivớicháuvềnhững điềunày?”“Vìchínhcậuđãcốgắngđitheo tiếnggọicủathâmtâmvàgiờđâysắpbỏ cuộc.”“Lúcnàoôngcũngxuấthiệnvàođúng giâyphútquyếtđinhsao?”“Khôngphảilúc nàocũngdướihìnhdángnày,nhưngtaluôn luônxuấthiện,dướimộtdạngnàođó.Đôikhi dướidạngmộtgiảipháptốt,mộtýkiếnxuất thần.Cólần,vàolúcquyếtđịnh,tatạohoàn cảnhthuậnlợihơn.Vânvân.Nhưngphầnlớn ngườitakhôngnhậnrađiềuấy.”Ônggiàkể rằngtuầntrướcông,dướidạngmộtviênđá,đã đếnvớimộtngườitìmđáquý.Ngườiđóđãbỏ tấtcảđểtìmngọclụcbảo.Ôngtađãlàmviệc ròngrãnămnămởmộtconsôngvàđãđập 999999viênđáchỉđểtìmlấymộtviênngọc lụcbảo.Bấygiờngườitìmngọcđãđịnhbỏ cuộcrồi,trongkhichỉcầnmộthònđánữa
ngườinọ.Ngườinày,vớitấtcảphẫnnộvà tuyệtvọngcủanămnămmấttrắng,liệngviên đárathậtxa.Ôngtanémmạnhđếnnỗinó làmvỡtoangmộthònđákhác,làmlộraviên ngọclụcbảođẹpnhấtthếgian.“Conngười nhậnthứcrấtsớmhọsốngtrênđờiđểlàmgì”, ônggiànói,giọngnhuốmvẻchuachát.“Có thểchínhvìthếmàhọlạibỏcuộcsớm.Đành thôi.”Lúcấycậuchăncừumớinhắcôngrằng haingườibắtđầubằngcâuchuyệnkhotàngbị chôngiấu.“Khotàngđượcdòngsôngđưalên mặtnướcrồilạivùixuốngđáy”,ônggiànói. “Nếucậumuốnbiếtgìvềkhotàngcủamình thìphảichịutrảtamộtphầnmườisốcừucủa cậu”.“Ôngkhôngthíchnhậnmộtphầnmười khotànghơnà?”Ônggiàtỏvẻkhônghài lòng.“Nếucậuhứatrảbằngcáimìnhchưasở hữuthìrồisẽcólúccậumấtđiýchíđạtđược nóđấy.”Nghethếcậuchăncừubènthúthật đãhứatrảmộtphầnmườikhotàngchobàgià Zigeunerrồi.“Phải,ngườiZigeunerkhôn lắm”,ônggiànói.“Dùsaothìcũngtốtvìcậu
đãhọcđượcrằngởđờimọithứđềucógiácủa chúngcả.Đóchínhlàđiềumàchúngta, nhữngsứthầnđemánhsángđếnsoirọi (Lichtbote;WarrioroftheLight),muốntruyền đạt.”Ônggiàđưatrảcậuquyểnsách.“Ngày maigiờnàycậuđemmộtphầnmườisốcừu đếnchota.Tasẽchỉchocậuconđườngtìm đếnđượckhotàng.Tạmbiệt.”Rồiônggiàbỏ đi, biến mất sau một góc tường.
11
Chàngtraicốđọctiếpnhưngkhôngtậptrung nổinữa.Cậuthấpthỏmvàcăngthẳngvìbiết nhữnggìônggiànóilàđúngsựthật.Cậulạixe kemmuamộtcâykemrồicânnhắcxemcó nênkểchongườibánkemnhữnggìônggià vừanóikhông.“Đôikhinênđểyênchomọi sựtiếpdiễnlàkhônngoanhơn”,cậunghĩvà bìnhtâmlại.Nếucậunóirathìbiếtđâungười bánkemsẽbănkhoansuốtvàibangàyliền, rằngcónêntunghêhếttấtcảkhông,màanh talạiđãquáquenvớicáixekemrồi.Cậuthấy đừngnênlàmngườibánkemphảilonghĩnữa. Thếlàcậuđilangthangthơthẩntrênđường phố,rađếnbếncảng.Ởđâycómộtngôinhà nhỏvớiquầybánvéđichâuPhi.AiCậpởbên châuPhimà!“Cậucầngì?”ngườiđànông
ngồiởquầyhỏi.“Maihẵnghay”,cậuđáprồi vộivãđira.Chỉcầnbánđimộtconcừulàđủ tiềnquaeobiểnthôimà.Ýnghĩnàykhiếncậu bănkhoăn.“Lạimộttaymơmộngvẩnvơ”,gã ngồiquầynóivớiđồngnghiệptronglúccậuđi ra.“Hắncóccótiềnmuavéđâu.”Lúcđứngở quầyvé,cậuchăncừunhớtớilũcừucủamình vàchợtthấycầnphảivềvớichúng.Trong vònghainămcậuđãhọcđượchếtmọiviệc củanghềchăncừu;cậuxénlôngđượcnày, sănsóccácconcómangnày,bảovệchúng trướcchósóinày.Vàcậucũngbiếtrànhmọi đồngcỏvùngAndalusia.Cậubiếtcảgiámua vàbáncủatừngconmột.Cậuchọnconđường vòngvoxanhấtđểvềchuồngcủangườibạn. Thànhphốnàycũngcóngôithànhcổ,thếlà cậuquyếtđịnhleohếtbậcthangđá,lênchỗ
trêncaonàycậunhìnthấygầnhếtthànhphố, cảcáibãichợnơicậutròchuyệnvớiônggià. “Cáigiâyphútđãxuikhiếntagặpgỡlãogià kiathậtlàđángnguyềnrủa”,cậungẫmnghĩ trongtuyệtvọng.Cậuchỉmuốntìmmụgiàgiải mộngthôi.Thếmàcảmụlẫnlãogiàđều chẳngcầnbiếtchorằngcậulàmộtgãchăn cừu.Hẳnhọlànhữngngườirấtcôđơn,chẳng còntingìvàocuộcđờinữanênkhônghiểu rằngngườichăncừugắnbóvớilũvậtcủa mìnhnhưthếnào.Cậubiếtrõđặcđiểmcủa từngconmột:connàođicànhắc,connào haithángnữasẽđẻvàconnàolườinhấthạng. Cậucũngbiếtphảixénlôngthếnào,phảimổ thịtchúngrasao.Nếucậubỏchúngmàđithì chúngsẽkhốnkhổthôi.Mộtlàngiónhẹthổi.
gầnđếnthế.Nhưngcũnglàmốinguylớnđấy, vìbấtcứlúcnàongườiMaurencũngcóthểlại tấncôngsangđược.Gióthổimạnhhơn. “Mìnhkẹtgiữamộtbênlàlũcừuvàmộtbênlà cáikhotàng”,cậunghĩ.Cậuphảichọngiữa mộtbênlànhữnggìquenthuộc,gầngũivà mộtbênlàcáicậumuốnsởhữu.Còncôgái nữachứ,nhưngcôkhôngcầnđượccậulocho bằngbầycừuvìcôkhônglệthuộcvàocậu.Có thểcôkhôngcòncảnhớcậulàainữa.Cậu dámchắcrằngnếuhaingàynữacậukhông xuấthiệnởđóthìcôcũngchẳngbiết.Vớicô thìmộtngàynhưmọingày;vàkhingàynào cũngnhưngàynấythìconngườicũngchẳng nhậnbiếtđượcnhữngviệchayhoxảyđến trongđời.“Mìnhđãgiãtừchamẹvàngôi thànhcổcủaquêhươngrađi.Chamẹvàngôi thànhcổđãquenvớichuyệnấyrồi,giốngnhư mìnhcũngđãquenvậy.Thếthìlũcừucũngsẽ quenvớisựvắngmặtcủamìnhthôi”,cậu ngẫmnghĩ.Từchỗcaonàycậunhìnrấtrõbãi chợ.Ngườibánkemvẫncònđó.Mộtđôitrai
gáicòntrẻngồitraonhaunụhôndàitrêncái ghếcậuvàônggiàđãngồi.“Chà,ngườibán kem”,cậubuộtmiệngrồikhôngnóitiếpvìgió Levantethổithốcvàomặt.Giónàytuymang theongườiMaurenthật,nhưngđưađếncả mùithơmcủasamạcvàhươngthơmcủacác phụnữđeokhănchemặt(phụnữnhiềunước theođạoHồithườngđeokhănchekínmặt, chỉđểhởhaimắt).Nóđemtheocảmùimồ hôivàgiấcmơcủanhữngngườiđànôngmột ngàynàođóđãlênđườngvàochốnvôđịnhđể tìmvàng,tìmsựphiêulưu,tìmcảKimTự Thápnữa.Cậuchợtganhtịvớingọngiótựdo kiavàthấyrằngmìnhcũngcóthểđượctựdo khôngkém.Chẳngcógìngăncảnđượccậu, trừchínhcậura.Bầycừu,côcongáichủtiệm vải,nhữngcánhđồngcỏvùngAndalusiachỉlà những chặng trên con đường đời của cậu thôi. 12 Hômsau,cậuchăncừudẫntheosáuconcừu đến gặp ông già.
người.Bàgiàkiacũngnóiynhưthếmàchẳng đòigìhết.“Đểđếnđượcđóthìcậuphảilần theocácdấuhiệu.Chúavạchđườngđểngười ngườittheo.ChỉcầncậubiếtnhậnraNgười dùngdấuhiệugìđểvạchđườngchocậu”.Cậu chưakịpnóigìthìcómộtconbướmbaylượn giữacậuvàônggià,làmcậunhớđếnôngnội củacậu.Hồicậucònnhỏôngnộicậubảo rằngbướmmanglạiđiềmlành,tươngtựnhư dế,cỏbalábốncánhvàmóngngựa(Cỏbalá màlạibốncánhrấthiếm.Móngngựađược dânnhiềunướcchâuÂutreotrongnhàhoặc gắntrênxe,coiđólàbiểutượngchomay mắn).“Đúngthế”,ônggiànóivìđọcđượccậu đangnghĩgì.“Nógiốngnhưôngnộicậuđã dạycậuvậy.Chúngcũnglànhữngdấuhiệu đấy.”Rồiôngmởáokhoác.Cậunhìnmàthán phụcvànhớtớiánhrựcrỡđãthấyhômqua: ônggiàđeogiápchengựcbằngvàngròng, gắnđầyđáquýđủmàu.Nhấtđịnhôngphảilà vuathậtrồi.Chắcôngkhoácthêmáongoàilà đểtránhbịcướpthôi.“Cậuhãycầmlấy”,ông
giànóivàrứttừgiữaáogiápbằngvàngkia mộtviênđátrắngvàmộtviênđen.“Haiviên đánàytênlàUrimvàThummim.Viênđen nghĩalàcó,viêntrắngnghĩalàkhông.Nếucậu khôngtựmìnhnhậnrađượcdấuhiệuthìhai viênđánàyhữuíchchocậuđấy.Phảiluôn luônđặtcâuhỏikháchquan.Songtốtnhấtlà cậutựquyếtđịnhlấy.KhotàngnằmởKimTự Tháp,cậuđãbiếtrồi.Nhưngnhờcótacậu mớiquyếtđịnh,nêncậuphảitrảsáuconcừu.” Cậunhéthaiviênđávàobị.Trongtươnglai cậusẽtựmìnhquyếtđịnhlấymọichuyện. “Đừngbaogiờquênrằngtấtcảlàmộttổng thể.Cũngđừngquênngônngữcủadấuhiệu. Nhấtlàđừngquênđichohếtconđườngmình tựchọn.Trướckhichiataytamuốnkểcho cậu
ròngrãbốnmươingàyxuyênquasamạcmới đếnđượctòalâuđàinguyngangựtrênnúi cao.Nhàthôngtháianhmuốntìmđangởđó. Thayvìgặpmộtvịthánhthìanhlạivàomột gianphòngđầyngườisinhhoạttấtbật. Thươngnhânhếtđếnrồiđi,ngườikháctúm tụmởcácgócphòngbàntán,mộtdànnhạc chơicáccakhúclảnhlót,lạicócảmộtbàntiệc đầysơnhàohảivịcùngđó.Nhàthôngthái chuyệnvãnvớitừngngườimộtvàanhtaphải chờsuốthaitiếngmớiđếnlượtmìnhđược tiếp.Nhàthôngtháilắngngheanhtatrìnhbày rồiđáprằnghiệnôngkhôngrảnhđểchỉdạy anhbíquyếtcủahạnhphúc.Ôngbảoanhhãy đixemkhắplâuđàirồihaitiếngsautrởlại. “Nhưngtayêucầuanhlàmhộmộtđiều”,nhà thôngtháinóirồiđưachoanhmộtmuỗngcon cóhaigiọtdầu.“Tronglúcđixemthìanhcầm theomuỗngnàyvànhớgiữđừnglàmsánhdầu nhé.”Anhtalênlầu,xuốnglầumắtkhôngrời cáimuỗng.Sauhaigiờanhquaylạigặpnhà thôngthái.“Sao”,ônghỏi,“anhđãthấycác
tấmthảmBaTưquýgiátrongphòngăncủata chưa?Cảcáivườntránglệmàngườilàmvườn đãphảikhổcôngmườinămxâydựng?và nhữngcuộngiấydatuyệthảotrongthưviện củatanữa?”Anhtangượngngùngthúnhận rằngchẳnghềđểmắtđếngìkhácvìcứphải chămchămngónhìnmuỗngdầuđãđượcgiao phó.“Thếthìanhhãyđithêmlầnnữavà ngắmchokĩnhữngthứtuyệtmĩtrongthếgiới củata”,nhàthôngtháinói.“Khôngthểđặttin tưởngvàomộtngườikhimìnhkhônghềbiết ngườiấysốngtrongmộtngôinhànhưthế nào.”Yêndạhơn,anhtalạicầmmuỗngđi mộtvòng.Lầnnàyanhchămchúxemxét nhữngvậtquýtreotrêntườngvàtrêntrần nhà.Anhngắmkhuvườncónúivâyquanh, vớiđủthứhoathơmcỏlạvàmỗitácphẩm
– nhà thông thái hỏi. Nhìncáimuỗng,anhtahốthoảngthấymình đã làm sánh mất rồi. -Đâylàđiềuduynhấtmàtacóthểkhuyên anh,-nhàthôngtháinhấtthếgiannói.“Bí quyếtcủahạnhphúclàbiếtngắmnhìnmọithứ tuyệtmỹtrênthếgiannàymàkhônghềquên hai giọt dầu trên muỗng.””
Cậuchăncừukhôngnóigìcả.Cậuhiểuý nghĩacâuchuyệnôngvuavừakể.Ngườichăn cừuthíchđi,đimãinhưngkhôngbaogiờbỏ quênbầycừucủamình.Ônggiàthânmậtnhìn cậurồixòecảhaibàntaylàmvàiđộngtáclạ lùng trên đầu cậu. Sau đó ông dẫn bầy cừu đi.
13
PhíatrêncaothànhphốTarifacómộtngôi thànhcổdongườiMaurenxây.Ngồitrên tườngthànhcóthểtrôngthấybãichợ,người bánkemvàmộtmẩucủachâuPhi.Xếtrưa hômấy,Melchisedek,vuaxứSalem,ngồitrên chỗtườngthànhnhôra,hứnggióLevante.Lũ cừuởcạnhôngngọnguậymãivìlosợtrước ôngchủmớivànhữngđổithayvừaxảyra.Bởi chúngvốnchỉcầnănvàuốngthôimà. Melchisedeknhìntheocontàunhỏchạybằng hơinướcvừarờibến.Ôngsẽkhôngbaogiờ gặplạicậuchăncừu,cũngnhưôngđãkhông hềgặplạiAbraham(phảichăngCoelhomuốn ámchỉ“giaoước”giữaĐứcChúaTrờivà AbrahamvềtươnglaidânDoThái(CựuƯớc) ?)saukhiđãnhậnmộtphầnmười.Đólàphần
việccủaông.Thầnthánhkhôngnêncómơ ướcgì,bởihọkhôngtùythuộcđịnhmệnh.Tuy thếôngvuaxứSalemvẫnthầmmongcậu chăncừusẽthànhcông.“Tiếcrằngrồicậuấy sẽsớmquênmấttênta”,ôngthầmnghĩ.“Lẽ rataphảinhắcđinhắclạitêntathườnghơn đểsaunàycậuấysẽkểvềMelchisedek,vua xứSalem.”Rồiôngnhìntrời,nóivớivẻăn năn:“Đúnglàcócaongạothậtđấy,nhưng màmộtôngvuagiàthỉnhthoảngcũngđược phép tự hào về mình đấy chứ nhỉ.” 14 “ChâuPhithậtlạlùng,”cậuchăncừuthầm nghĩ.Cậungồitrongmộtquánnướcgiốngnhư nhiềuquánnướckhácmàcậuthấynhannhản dọccácconđườnghẹpcủathànhphố.Mấy ngườiđànônghútchungmộtcáiốngđiếuto
vàcácthầytuleolêncácthápcaonghệu,êa đọckinhnhưháttronglúcmọingườiquanh đấy quỳ lạy xì xụp, vập trán xuống nền đất. “Đâylàtậptụccủangườingoạiđạo”,cậutự nhủ.Thửanhỏcậuvẫnhayngắmnhìntrong ngôinhàthờởnguyênquánphotượngthánh SantiagodeCompostelatayvungthanhkiếm tobản,phóngngựaquanhữnghìnhngười trônggiốngnhưngườidânởđây.Cậuthấybất anvàcôđộcquáchừng.Nhữngngườingoại đạotrôngmớidễsợlàmsao.Nhấtlàdovộivã lênđường,cậuquênbẵngmộtđiều-điềucỏn conduynhấtthôi-khiếncậucóthểcònlâu mớiđếnđượckhotàng:ởđấtnướcnàyngười tanóitiếngArập.Khichủquánlạigần,cậuchỉ vàomộtthứthứcuốngtrênbànbêncạnh.Đó làthứtràđắngngắt.Uốngvangthúhơnnhiều. Nhưngcậuthấykhôngnênbậntâmvìchuyện ấy,màchỉnênnghĩtớikhotàngthôi,bằng cáchnàovàđiđườngnàođếnđấy.Cậubán bầycừuđượckhốitiềnvàcậubiếtrằngtiền
nhưcómathuật.Cótiềnthìkhôngđơnđộc baogiờ.Khônglâuđâu,cókhichỉvàingày nữathôi,cậusẽcómặtởKimTựThápcho màxem.Mộtônggiàđầyvàngtrênngựccần gìphảilừacậulấysáuconcừuchứ.Ônggià từngnóivềdấuhiệu.Lúcngồitrêntàuquaeo biểncậuđãngẫmnghĩvềthứdấuhiệunày. Phải,cậubiếtýôngnóivềcáigìchứ:hồicòn rongruổitrêncáccánhđồngcỏAndalusiacậu vẫntậpthóiquennhìnđất,nhìntrờitìmdấu hiệuxemnênđihướngnào.Cậunghiệmra rằngcómộtgiốngchimbáohiệucórắnởgần đấyvàmộtloạibụicâychobiếtquanhđấycó nước.Tấtcảlàdolũcừudạychocậuđấy.“Khi Chúađãdẫndắtbầycừuđiđúngđườngthì
ngườixuấthiệnngay.“Dođâumàanhbiết tiếngTâyBanNha?”cậuhỏi.Anhchàngkia còntrẻ,mặcâuphục,tuymàudagiốngngười bảnxứhơn.Khổngườivàtuổianhtatrạcnhư cậu. “ỞđâyhầunhưaicũngnóiđượctiếngTây BanNhacả.Đâytớiđóchỉmấtngótngéthai tiếng thôi mà.”
“Anhngồixuốngđâyvàgọithứcuống,tôitrả tiền”,cậubảoanhta.“Gọichotôimộtly vang. Tôi ghét thứ trà này quá”. “Ởđâykhôngcóvangđâu”,anhkiađáp.“Đạo Hồi không cho phép uống rượu."
CậubènkểrằngmìnhphảitớiKimTựTháp. Suýttínữathìcậubuộtmiệngkểluônvềkho tàng,nhưngkịpthôivìnếucậukểrathìnhất địnhanhchàngArậpkiasẽđòichiachácmới chịudẫncậuđi.Cậunhớđếnlờicảnhbáocủa ônggiàrằngkhôngnênhứatrảaicáigìmình
chưa thật có.
“Nếuđượcthìtôiyêucầuanhđicùngtôiđến đó. Tất nhiên tôi trả tiền dẫn đạo”.
“Anhđãmườngtượngsẽđiđếnđónhưthế nào chưa ?”. Cậuđểýthấychủquánđứnggầnđấydỏngtai nghelỏm.Sựcómặtcủaônglàmcậubực mình.Nhưngđãtìmđượcngườidẫnđườngrồi thì cậu không bỏ lỡ dịp được.
“AnhphảibăngquasamạcSahara;muốnthế anhphảicónhiềutiền.Tôimuốnbiếtanhcó đủ tiền không đã.”
Cậuthấycâuhỏithậtlạlùng.Nhưngcậutin tưởngởlờiônggià,khiôngquảquyếtrằng nếutaquyếttâmthìcảvũtrụsẽcùngchung sức.Thếlàcậumoibịlấytiềnchoanhchàng nọxem.Chủquáncũngxíchlạinhìn.Rồihai người lớn tiếng với nhau bằng tiếng Arập.
“Mìnhđithôi”,anhchàngkianói.“Hắnkhông muốn bọn mình ngồi đây”.
Cậuchăncừunhưtrútđượcgánhnặng,đứng dậytrảtiền;nhưngchủquántúmtaycậu,cao giọngnóimộttràngdàiđầyvẻgiậndữ.Cậu tuysứctrainhưngởtrênđấtlạthànhthửđành phảiđểngườibạnmớigỡhộthếbí,đẩychủ quán sang một bên, kéo cậu ra đường.
“Hắnmuốnlấytiềncủaanhđó”,chàngkia nói.“ThànhphốTanger(Tanger:thànhphố cảngởBắcMarốc)nàykhôngnhưnhữngnơi kháccủachâuPhiđâu.Đâylàmộtphốcảng mà cảng nào thì cũng đầy trộm cắp cả.”
Anhbạnnàythậtđángtinquáđichứ.Chẳng gìanhtacũngđãcứucậuthoátcảnhkhóxử vừa rồi. Cậu đem tiền ra đếm.
“NgàymaibọnmìnhđãcóthểđếnKimTự Tháprồi”,anhchàngkianóirồicầmtiền. “Nhưng tôi phải tìm mua hai con lạc đà đã”.
Thếlàcảhaiđivòngvèoquanhữngngõ ngáchcủaTanger.Đâuđâucũngthấybày hàngquán.Cuốicùngthọđếnmộtbãichợto. Cảnghìnngườiđangmặccả,mua,bán.Rau quảxếpbêncạnhgươmdao.Thảmbàybên đủloạiốngđiếuthuốclào.Cậukhôngrờimắt khỏingườibạnmới.Anhtacầmtrọnsốtiền cậucó.Cậumuốnđòilạiquá,nhưngsợrằng nhưthếsẽbấtlịchsự.Dẫusaocậuchưabiếtgì về phong tục của đất nước lạ này.
“Mìnhchỉcầncoichừnghắnthôi”,cậutựtrấn an;hơnnữacậutokhỏehơnanhchàngkia mà.Chợtcậunhìnthấygiữađốngrauquảmột thanhkiếmtuyệtđẹp.Baokiếmbằngbạc, chuôikiếmmàuđencẩnđáđủmàu.Cậunhất quyết
phảiquayđầutìmvìtrựcgiácchocậubiếtđiều gìđãxảyra.Cậuđămđămnhìnthanhkiếm thêmmộtlúcnữađếnlúcđủcanđảmnhìn quanh.Quanhcậulàchợvớibiếtbaokẻbuôn, ngườibánlớntiếngraohàng,mặccả;thảm bàycạnhtráiphỉ,rausốngchengiữamâm bạc,đànôngnắmtaynhau,đànbàchemặt, mùithơmngàongạtcủacácmónănlạ.Còn ngườibạnkiađãbiệttăm,chẳngđểlạichút dấuvếtgì.Mớiđầucậucòncốtinrằnghai ngườisơýmàlạcnhaunênđứngnánlạiđó mộtlúc,chờgãnọ.Mộtlátsaucóngườileo lêntòathápkiangânngađọckinh.Mọingười quỳvậptránxuốngđất,ngânngatheo.Sauđó họ-cầnmẫnnhưđànkiến-gỡquầyhàng,rời khỏichợ.Mặttrờidầnlặn.Cậunhìntheocho đếnkhimặttrờixuốngkhuấtsaunhữngngôi nhàmàutrắngdựngquanhchợ.Cậuhồitưởng rằngmớiđó,khimặttrờimọc,mìnhcònở mộtchâulụckhác,cònlàmộtgãchăncừu, chủmộtbầycừusáumươiconvàcóhẹnvới mộtcôgái.Sángnay,trêncánhđồngcỏ,cậu
cònđiểmquamộtlầnsuốtcácchặngđường củacuộcđờimình.Thếmàgiờđây,khimặt trờilặn,cậuđứngtrênmộtđấtnướcxalạ, khônghiểunổicảtiếngngườitanói.Cậu khôngcònlàgãchăncừunữa;trắngtay;ngay cảvàiđồnglẻđểquayvề,lầnnữalàmlạicuộc đời cũng không có nốt.
“Mọisựdiễnrachỉtừlúcmặttrờimọcđếnkhi mặttrờilặnthôi”,cậuquánảnchí.Cậuthấy thươngthânvìđôikhicuộcđờithayđổihẳn chỉtrongkhoảnhkhắc,nhanhđếnnỗikhông hiểuchuyệngìđãxảyđếnvớimình.Thậtra cậurấtxấuhổkhiphảikhóc.Khôngbaogiờ cậukhóctrướcbầycừucả.Nhưnggiờđâycậu đứnggiữachợkhôngmộtbóngngười,quênhà
Bâygiờmìnhbuồnnảnvàbấthạnh.Phảilàm saođây?Mìnhsẽgiậnvàhoàinghihếtmọi ngườichỉvìcómộtkẻđãlừagạtmình.Mình sẽthùghếttấtcảnhữngkẻtìmđượckhotàng vìmìnhkhôngtìmđượckhotàngcủamình.Và rồiđâymìnhsẽômrịtlấychútcủacảicóđược, vìmìnhquáhènmọnkhôngthểchinhphục thế giới.”
Cậumởbị,xemthửcònnhữnggì.Biếtđâukhi ăntrêntàucònsótlạichútbánhmì.Nhưng cậuchỉtìmthấyquyểnsáchdày,cáiáokhoác vàhaiviênđáônggiàcho.Nhìnhaiviênđá cậuthấynhẹcảngười.Cậuđãđổisáuconcừu lấyhaiviênđáquýtừcáiáogiápbằngvàng. Cậucóthểbánlấytiềnmuavévềnước.“Từ naymìnhphảikhônhơn”,cậutựnhủrồinhặt haiviênđárakhỏibịđểđúttúiquần.Đâylà mộtphốcảngvàgãkianóiđúngởmộtđiểm: cảnglúcnàocũngđầykẻcắp.Bâygiờthìcậu chợthiểuvìsaongườichủquánnổigiận:ông chỉmuốnnóichocậuhiểurằngđừngnêntin
“Mìnhnhưmọingườithôi:nhìnthếgiớivà thấytheoýmìnhmuốnchứkhôngphảinhư trongthựctế.”Cậungắmnghíahaiviênđá, gượngnhẹsờ,taycảmnhiệtđộvàmặtláng củachúng.Chúnglàtấtcảgiatàicủacậu.Chỉ cầnsờchúnglàcậuthấylòngthanhthảndần. Chúnggợinhớđếnônggià.“Chỉcầncậutha thiếtmuốnthìcảvũtrụsẽtácđộngđểcậuđạt được”,ônggiàđãnóithế.Cậusuynghĩthật lungtungđểhiểuýông.Cậuđangđứnggiữa mộtbãichợvắngtanh,khôngtiền,khôngcừu. Nhưnghaiviênđárõrànglàmộtbằngcớcậu đãgặpmộtôngvuamàôngvuanàybiếtvề chuyệnđờicậu,biếtvềkhẩusúngcủabốcậu vàvềkinhnghiệmtìnhdụclầnđầucủacậu nữa. “Haiviênđánàydùngđểdựbáo.Chúngtênlà UrimvàThummim.”Cậunhétđávàobịvà muốnthửmộtlầnxemsao.Ônggiàbảorằng phảiđặtcậuhỏithậtrõràngvìđáchỉhữuích
khitabiếttamuốncáigì.Thếlàcậuhỏi:ông giàcòntiếptụcphùhộcậukhông?Cậulấyra mộtviên.Câutrảlờilà“Có”.“Tôicótìmđược khotàngkhông?”cậuhỏitiếprồilạithòtay vàobị,địnhlấyramộtviênđáthìcảhaiviên đềurơixuốngđất,quamộtlỗthủng.Cậu khôngbiếtbịcủamìnhthủng.Cậucúixuống địnhnhặtlên.Songkhithấychúngnằmtrên nềnđấtcậulạinhớđếnmộtcâunóikháccủa ônggià:“Hãyhọccáchnhậnradấuhiệuvàđi theonó”.Đâyhẳnlạilàmộtdấuhiệu.Cậu cườinhẹnhõmrồinhặtđálên,nhétvàobị. Cậusẽkhôngvábị;haiviênđácứviệcrơi. Cậuhiểurằngcónhữngđiềukhôngnênhỏi đểkhỏilẩntránhsốphận.“Vảlạimìnhđã muốnlàsẽtựquyếtđịnhmà”,cậunhớlại.Dẫu saohaiviênđácũngđãchocậubiếtrằngông giàvẫnphùhộcậu,khiếncậuthêmvữngtâm. Cậulạinhìnquanhbãichợvắngtanh,nhưng khôngcònthấytuyệtvọngnhưlúcnãynữa. Đâykhôngphảilàmộtthếgiớilạ,chỉmới thôi.Vảlạiđóchínhlàđiềucậuvẫnướcao:
đượcbiếtnhữngchântrờimới.Chodùcậu khôngbaogiờtớiđượcKimTựThápđinữathì thếnàycũngđãlàđixahơnbấtcứngườichăn cừunàocậuquenbiếtrồi.Chà,nếuhọbiết đượcrằngchỉcáchhaigiờtàubiểnthôimàcó baonhiêulàđiềulạ.Tuythếgiớimớicủacậu lúcnàymớichỉlàbãichợvắngtanhthôi, nhưngcậuđãđượcbiếtlúcchợđôngnhưthế nàorồivàsẽkhôngbaogiờquên.Giờcậunhớ đếnthanhgươm.Quảđấylàmộtgiárấtđắt cậuđãphảitrảđểngắmnghíanó,nhưngtrước kiacậuchưatừngđượcthấythanhkiếmnào đẹpnhưthếcả.Chợtcậuthấyrằngmìnhcó thểnhìncảthếgiớihoặcvớiconmắtcủamột kẻkhốnkhổbịcướpsạchhoặccủamộtkẻ phiêulưutrênđườngđitìmkhotàng.“Talà mộtkẻphiêulưuđitìmkhotàng”,cậucòn nghĩ
15
Cậubừngmắtvìcóaiđóthúcvàongười.Hóa racậunằmngủngaygiữachợ,giờlạiđangtấp nập.Cậungơngácnhìnquanhtìmlũcừucủa mìnhrồisựcnhớramìnhđangởmộtthếgiới khác.Songthayvìbuồnphiềncậulạithấy sungsướng.Bâygiờcậukhôngcầntìmcỏvà nướcnữamàcóthểđitìmkhotàng.Khôngcó títiềnnàotrongtúinhưngcậutinvàocuộc sống.Chiềutốihômtrướccậuđãquyếtđịnh thànhmộtkẻphiêulưu,giốngnhưnhững nhânvậtanhhùngcậuđọctrongsách.Cậu thongthảđidạotrênbãichợ.Cácnhàbuôn dựngquầycủahọ.Cậugiúpmộtngườibán bánhkẹodựngquầy.Khuônmặtrạngrỡnụ cườichothấyôngtavuivẻ,yêuđờivàsẵn sàngbắtđầumộtngàylàmviệcmới.Nụcười
nàycónétgìđólàmcậunhớđếnônggià,vị vua đầy bí ẩn mà cậu đã gặp.
“Ônggiàbuônnàychắcchắnkhôngphảibán bánhkẹovìmuốnsẽcómộtngàyđidulịch hayvìmuốncướiđượccongáimộtthương nhân.Ônglàmbánhkẹochỉvìôngthích”,cậu thầmnghĩvàthấyrằngmìnhcũnglàmđược điềuôngvuagiàhồiđóđãtừnglàm:nhậnra đượcmộtngườiđangđigầnhayđangxarời conđườngsốngcủahọ.Chỉquaquansátthôi. “Thậtđơngiản,thếmàtrướcđâymìnhkhông hề biết”.
Khiquầyđãdựngxong,nhàbuônnọđưacậu cáikẹođầutiênônglàmra.Cậuăn,cámơn rồiđitiếp.Điđượcmộtquãngcậumớichợt nhớrằngquầyhàngnọvừadomộtngườinói tiếngArậpvàmộtngườinóitiếngTâyBan Nhacùngdựnglên.Vàhaingườirấtlàhiểu nhau.“Cómộtthứnằmngoàicâuchữ”,cậu nghĩ.“Trướcđâymìnhđãnghiệmthấynhưthế vớilũcừu,giờđâyvớicảconngười”.Cậuhọc
nhiềuđiềumới.Cónhữngđiềuđãtừngbiết nhưnggiờđâythấynhưmớivìtrướckiacậu khônghềquantâm.Vàsởdĩcậukhôngđể tâmđếnvìquáquenvớichúng.“Nếumình họcđượccáchgiảiđoánthứngônngữkhông lời này thì mình sẽ giải đoán được thế giới”.
“Tấtcảchỉlàmột”,ônggiàđãnói.Cậuquyết địnhđithongthả,chậmrãiquacácconđường hẹpcủaTanger.Chỉnhưthếthìcậumớinhận rađượcdấuhiệu.Phảikiênnhẫnvôcùng,đó chínhlàđứctínhđầutiênkẻchăncừuphải học.Cậulạichợtnghiệmrarằngmìnhđang ápdụngvàotrongthếgiớimớilạnàynhững bàihọcmàlũcừuđãdạymình.“Tấtcảchỉlà một”, ông già đã nói.
16
Ngườibánhàngphalênhìnmặttrờilênrồi, nhưmọibuổisáng,thấylòngphiềnmuộn. Ôngđãởnơinàysuốtgầnbamươinămnay, mởmộtcửahàngnằmtậnđỉnhdốc,nơichỉcó
ítngườiqualại.Bâygiờmàđổithay,làmnghề gìkhácthìđãquámuộnmàng.Cảđờiônghọc chỉcómỗimộtviệclàmuavàbánphalê.Có mộtthờicửahàngôngđôngkháchlắm:khách thươngArậpnày,cácnhàđịachấtAnhvà Phápnày,línhĐứcnày,tấtcảđềutiềnđầytúi. Hồiđónghềbánbìnhphalêthậttuyệtvàông hảhêhìnhdungmìnhsẽgiàusụ,rồikhivềgià đượcsốnggiữacácbàvợđẹp.Nhưngrồi thànhphốCeutarpháttriểnmạnhhơnTanger vàviệcbuônbánbịxoaychiều.Xómgiềng dọnđigầnhết,vẫncònmộtítcửahàngvẫn còntrụlạibênsườnnúi.Nhưngairỗihơileo tuốtlêncaochỉvìvàibahàngquáncơchứ? Nhưngngườibánphalêkhôngcònconđường nàokhác.Bamươinămnayôngchỉbuônvà bánhàngphalêthìchọnnghềkhácbâygiờlà quámuộn.Suốtbuổisángôngnhìnracon đườnglèotèohàngquán.Ôngnhìnnhưthế hàngnămrồinênbiếtrõgiờgiấctừngcửa hàngmột.Bỗngđâutrướcgiờnghỉtrưaítphút cómộtgãngoạiquốctrẻđứngtrướctủkính
cửahàngông.Gãănmặcbìnhthường,nhưng vớiđôimắtlãoluyệnôngbiếtgãkhôngcó tiền.Tuythếôngvẫnnấnnáchưađiăn,định chờ thêm một lúc cho gã đi khỏi đã. 17 Tấmbiểntreotrướccửachobiếtchủtiệmnày nóiđượcnhiềuthứtiếng.Cậunhìnngườiđàn ông sau quầy hàng. “Cháucóthểchùisạchnhữngbìnhnày,nếu ôngmuốn”,cậunói.“Nhưthếnàythìchẳngai thèm mua đâu”. Người bán hàng pha lê nhìn cậu không nói gì. “Cháu chỉ xin ông trả một bữa ăn thôi.”
Ôngtavẫnlặngthinh,còncậuthấyphảitự quyếtđịnh.Trongbịcócáiáokhoác,chắccậu sẽkhôngcầnđếnnótrênsamạc.Thếlàcậu lôiáora,dùngđểlauchùingaynhữnglivới bìnhhoa.Saunữagiờcậulausạchhếtmọithứ
bầytrongtủkính,tronglúcđócóhaingười kháchđếnmuavàicáiliphalê.Lauchùixong, cậu xin ông ta cho mình ăn.
“Tađiănchung”,ngườibánhàngphalênói. Ôngtatreomộttấmbiểntrướccửarồihai ngườiđitớimộtcáiquánnhỏxíutrênsườn núi.Khihọđãngồivàocáibànduynhấttrong quán, ông ta mới cười.
“Lẽracậukhôngcầnphảilauchùigìhết”, ôngnói.“ĐiềurăncủakinhKoranbuộcchúng tôi cho người đói ăn”
“Thếtạisaoônglạicứđểcháulauchùi?”.Cậu hỏi. “Vìnhữngli,bìnhấybụibặmbẩnthỉu.Hai chúngta,cậucũngnhưta,đềuphảigộtsạch những tư tưởng xấu trong đầu.”
Ănxong,ngườibánhàngphalênóivớicậu: “Tamuốncậugiúpviệcchota.Hômnay, tronglúccậulauchùithìcóhaingườiđếnmua
hàng; đó là điềm lành”.
“Ngườitanóiquánhiềuvềđiềmnày,điềm nọ”,cậuthầmnghĩ.“Nhưnghọkhôngýthức điềuhọnói.Giốngnhưmìnhkhôngýthức rằngđãtừlâumìnhvớilũcừugiaocảmvới nhaubằngmộtthứngônngữnằmngoàitiếng nói.”
“Cậuưnglàmviệcchotachứ?”.Ôngtahỏi tới.“Được,cháusẽlàmnốtngàyhômnay”, cậuđáp.“Đếnsángsớmmaicháusẽlauchùi hếtmọimónhàngphalêtrongtiệmông.Đổi lạicháumuốncóđượcđủtiềnđểđiAiCập ngay buổi sáng mai”.
Tấtcảnhưchếtlặngđitronggiâylát,nhưthể thànhphốnàychìmsâutronggiấcngủ.Không cònhàngquánnữa,khôngcònnhữngnhà buônmặccảnữa,khôngcònnhữngngười ngânngatrênthápgiáođường,khôngcòncây kiếmbáuvớicáncẩnđáquí.Khôngcònhi vọngvàphiêulưunữa,hếtluôncảnhữngông vuagiàvànhữngđườngđờitựvạch,hếtluôn nhữngkhotàngvàKimTựTháp.Cảthếgiới nhưnínlặngbởivìtâmhồncậucâmnín. Khôngđauđớn,khôngkhổ,khôngthấtvọng. Chỉcómộtcáinhìntrốngkhôngquacửaquán ănvàmộtkhátkhaođượcchết,muốnrằngtất cảchấmdứtngaygiâyphútấy.Ngườibán hàngphalêlolắngnhìncậu.Tấtcảsựvui sốngmớiđâyôngthấyởcậunhưchợtbiến đâumấthết.“Tacóthểchocậutiềnđểvề nước”,ônganủi.Cậuvẫnlặngthinh,rồichợt đứngphắtlên,kéoquầnngayngắn,cầmlấy bị. “Cháusẽlàmviệcchoông”,cậuđáp.Saumột
lát,cậunóitiếp:“Cháucầntiềnđểmuadăm ba con cừu”
18
Đãgầnmộtthángnaycậulàmviệcchochủ tiệmphalê,nhưngcôngviệckhônglàmcậu thoảimáilắm.Ôngtađứngsuốtngàysauquầy hàngvớivẻmặtngánngẩm,luônmiệngnhắc cậuphảicẩnthậnkẻovỡ.Tuythếcậuvẫntiếp tụclàmvìtuyônggiànàybẳntínhnhưngsòng phẳngvàtiềnhoahồngchomỗimónbán đượccũngkhakhá,thànhracậucũngđãdành dụmđượcmộtchútít.Sánghômấycậunhẩm tính:nếutiếptụclàmnhưtừtrướcđếngiờthì cậucầnmộtnămmớimuanổidămbacon cừu. “Cháumuốnđóngmộtcáikệbàyhàngpha lê”,cậunóivớichủtiệm.“Tacóthểkêkệ trước cửa tiệm để lôi kéo khách đến đây”.
“Takhôngđóngkệcũngbởivìsợngườiđiva phải, bể hết li tách”, chủ tiệm đáp.
“Ngàytrước,khicháudẫncừuđithìlúcnào cũngcónguycơchúngbịrắncắn,nhưngđã làmthâncừuvàngườichănchúngthìphải chấp nhận thôi”.
Ngườichủtiệmtiếpmộtôngkhách,ôngnày mualuônbabìnhhoa.Hànghọbánchạyhơn baogiờhết,khácnàothếgiớiquaylạicáithời màconđườngnàylàmộttrongnhữngnơihấp dẫn du khách nhất Tanger.
“Hànghọbánchạyquá”,chủtiệmnóivớicậu saukhingườikháchkiađikhỏi.“Tiềnnàysẽ chophéptađượcsốngthoảimáihơnvàchẳng baolâunữacậulạicómộtbầycừu.Thếthì việc gì phải làm thêm cho nhọc nhằn chứ?”. “Vìchúngtaphảilàmtheodấuhiệu”,cậuđáp đểrồihốitiếcđãlỡlời,vìchủtiệmphalêđã từnggặpôngvuanàođâu.“Cáiđógọilà
thánhnhânđãikẻkhùkhờ.Vìcuộcđờimuốn rằnganhphảiđitheoconđườngcủariêng mình”, ông vua già đã nói thế mà.
Thếmàôngchủtiệmcũnghiểuýcậuđấy. Ngaysựcómặtcủacậutrongcửatiệmđãlà mộtdấuhiệurồi.Rồikhitiềnbắtđầuvàonhư nướcthìôngkhônghốitiếcđãthuêchàngtrai TâyBanNhanày.Lúcđầuvìôngnghĩrằng khôngthểbánnhiềuhơntrướcnênđãđềnghị trảcậutiềnhoahồngkhácao,thànhracậu kiếmđượcnhiềuhơnbìnhthường.Nhưngtrực giácôngchobiếtchàngtrainàynaymaithế nào
“Tachẳngquenbiếtmộtaiởđâymuốnvượt samạcchỉđểxemKimTựThápcả”,chủtiệm nói.“Đóchẳngquachỉlànhữngđốngđáthôi. Cậucóthểtựxếplấymộtcáingaytrongvườn cũng được cơ mà”.
“Coibộôngkhôngmơướcđượcđiđâyđiđó nhỉ”,cậuđáprồiquayquatiếpmộtngười khách mới bước vào tiệm.
Haihômsauchủtiệmtìmcậuđểnóivềvụcái kệ.“Takhôngưathayđổi”,ôngnói.“Cậuvà takhônggiốngnhưnhàđạiphúthương Hassankia.Lỡmuanhầmhàngthìôngta cũngchẳngbậntâmgì.Nhưngnếumộttrong
ngộ hay thánh nhân đãi kẻ khù khờ.”
Ôngchủtiệmgiàimlặngmộtlúcrồinói: “ĐấngtiêntrichochúngtakinhKoranvàđể lạicónămđiềurănthôiđểchúngtatuânthủ trongđờisống.Điềurănquantrọngnhấtlà: chỉcómộtThượngđếduynhất.Nhữngđiều rănkialà:mỗingàycầunguyệnnămlần,ăn chay trong tháng Ramadan, giúp kẻ bần hàn”. Ôngngừngnói.Mắtôngrưngrưngkhinhắc đếnĐấngTiênTri.Vìngoanđạochonêndù đôikhibẳntínhôngvẫncốsốngtheolờirăn của đạo Hồi. “Thế còn điều răn thứ năm?”. Cậu hỏi. “Haihômtrướccậubảorằngtakhôngcóước mơđiđâyđiđó”,nhàbuônphalêđáp.“Bổn phậnthứnămcủamộtngườiHồigiáolàít nhấtmộtlầntrongđờihànhhươngđếnthánh địaMekka.MekkacònxahơnKimTựTháp nhiều.Hồitrẻ,tamuốndànhdụmíttiềnđể
muacửatiệmnày.Lúcấytanghĩđếnmột ngàyđủkhágiảđểđiMekka.Rồitakiếmđược khátiềnnhưnglạikhôngnhờaitrônghàng đượcvìphalêrấtdễvỡ.Màtalạithấynhiều ngườiđihànhhươngMekkakéoquatrướccửa nhà.Cóvàingườigiàukéotheocảđoànngười làmvàlạcđà,nhưngphầnlớnhọnghèohơn tanhiều.Ainấyhớnhởtrởvềvàtreodấuhiệu củachuyếnhànhhươngtrêncửa.Mộtngười trongbọnhọ,chỉlàthợsửagiầythôi,kểta ngherằngôngtađãmấtsuốtgầnmộtnămđể vượtsamạc,thếmàvẫnthấykhôngcựcbằng đilùngtrongkhuphốTangertìmchoraloại da thuộc thích hợp”. “NếuthếthìsaoôngkhôngđiMekkangaylúc này?” Cậu hỏi.
“VìMekkagiúptacóđượcsứcsống,chịuđựng nổicáiđơnđiệunhàmcháncủađờisốngngày nàyquangàykhácđốidiệnvớinhữngmón hàngvôtritrênkệkiavànuốtchotrôinhững bữaăntrongcáiquánkinhkhủngnọ.Tasợ
saukhiđãđạtđượcướcmơrồithìkhôngcòn thúcđẩymìnhtiếptụcsốngnữa.Cậumơcó cừuvàđượcthấyKimTựTháp.Cậukháchẳn tavìcậumuốnđạtđượcướcmơ.Còntachỉ muốnmơvềMekkathôi.Tađãtừngtrămlần hìnhdungmìnhvượtsamạc,đếnđượcquảng trườngcóđặttảngđáthiêngvàphảiđiquanh bảyvòngtrướckhiđượcsờtảngđá.Tađã mườngtượngsẽcónhữngaiởquanhmìnhlúc đó,nhữngkinhcầuvàcảnhữnglờichúngta nóivớinhau.Songsợbịthấtvọngnãonề,nên ta chọn cách chỉ mơ thôi.”
vàkhôngchừngthêmsáuchụcconnữaấy chứ.Chưađầymộtnămsauđàncừucủacậu sẽtănggấpđôivàcậusẽcóthểbuônbán đượcvớingườiArậpvìbâygiờcậuhiểuđược thứngônngữlạlùngnàyrồi.Từcáibuổisáng đầutiêntrênbãichợkhôngngườiđếnnaycậu khôngđụngtớihaiviênđáUrimvàThummim nữa,vìđốivớicậuAiCậpchỉcònlàgiấc mộng,xaxôinhưthểMekkađốivớichủtiệm phalê.Giờthìcậuthíchviệcmìnhlàmvàluôn nghĩđếnlúcsẽđặtchânlênTarifanhưmộtkẻ chiến thắng. “Hãyluônnhớđếnđiềucậumuốnđạtđược”, ôngvuagiàđãtừngbảothế.Bâygiờthìcậu hiểuvàcốcôngthựchiện.Cóthểkhotàng củacậuchínhlàđếnđượcxứlạnày,gặpphải mộttaybợmvàrồitậuđượcbầycừunhiềugấp đôimàchẳngphảitrảtígìhết.Cậuthấytự hào.Chảgìcậucũngđãhọcđượcnhiềuđiều quantrọng,chẳnghạnbiếtbánhàngphalê, dùng ngôn ngữ không lời nói và hiểu dấu hiệu.
Mộtbuổixếtrưanọcậugặpmộtngườitrên triềnnúi,ôngtaphànnànrằngsaucáidốccao vòivọinàychẳngtìmrađâumộtchỗchođàng hoàngcóbángiảikhát.Dođãhiểuđượcngôn ngữcủadấuhiệu,cậubèntìmchủtiệm,nói rằng:“Tanênbántràchonhữngngườileodốc lên đây.” “Quanhđâyđãcóđủnơibántràrồi”,chủtiệm đáp. “Tacóthểmờitràđựngtronglyphalê.Tràsẽ ngonhơnvàngườitasẽmualuôncảli,vìcái đẹp
“Nhưđãnói,cháumuốntậulạibầycừu,nên cháucầntiền”.Chủtiệmbỏthêmthanvào điếu rồi rít một hơi dài.
“Từbamươinămnaytalàmchủcửatiệmnày. Taphânbiệtgiữaphalêxấuvàtốt;tacũng biếtrõphảibuônbáncáchnào.Naynếucậu bántràtrongliphalêhànghọsẽphấtđấy nhưng mà ta sẽ phải thay đổi nếp sống.” “Như thế có gì là không hay?”
“Tađãquensốngthếnàyrồi.Trướckhicậu đếntavẫncònnghĩrằngmìnhđãbỏphíquá nhiềungàygiờởđây,trongkhicácbạntadọn đinơikhácrồihoặchọlàmănkhấmkhá,hoặc thấtbát.Talấythếlàmbuồn.Nhưngrồinhận rarằngmìnhnghĩsai:tầmcỡcửatiệmnày đúngnhưtamongmuốn.Takhôngmuốnsửa đổigìnữacảchỉvìkhôngbiếtsửađổithếnào.
tiếp:“CậuđúnglàphướclànhThượngđếban chota.Ngaynaytamớihiểunếucựtuyệtthì phướclànhsẽthànhmốihọa.Tathậtkhông cònmongướcgìchođờimìnhnữa.Nhưngcậu lạiéptanhìnthấysựgiàusangphúquývàvô vànchântrờimớilạtachưahềbiết.Bâygiờ thấynhữngthứấyrồivàthấycảkhảnăngvô hạncủatanữathìtalạicảmthấymìnhkhốn khổhơnvìbiếtrằngmuốnthìsẽđược,thếmà ta lại không muốn”. “Maymàhồiđómìnhkhôngnóigìvớianh chàng bán kem”, cậu thầm nghĩ.
Mặttrờibắtđầulặnmàhọvẫnngồihút Nargilehthêmmộtchặpnữa.Họtròchuyện tiếpvàchàngtraihàilòngvìnóiđượctiếng Arập.Cómộtthờicậuđãnghĩrằnglũcừucó thểdạyđượcchocậubiếtmọithứtrênđời, nhưngtiếngArậpthìchúngkhôngdạycậu được.
“Chắcchắntrênđờinàycònnhiềuthứlũcừu
khôngdạymìnhnổi”,cậulặngthinhngẫm nghĩvàquansátngườichủtiệm.“Nóicho cùngthìchúngchỉlotìmcáiănvànướcuống. Cóthểnóikhôngphảichúngdạymìnhmà chính là do mình học được”. “MAKTUB”, chủ tiệm lên tiếng “Nghĩa là gì?” “PhảilàngườiArậpmớihiểuđược”,ôngđáp. “Nhưngtạmdịchrathếnày:Trongkinhthánh Koran có viết ...” RồitrongkhidậptắtthantrongNargilehông bảorằngtừnaycậucóthểbántràtronglicà phêđượcđấy.Đôikhikhôngcócáchgìngăn được dòng đời. 20 Ngườinàoleohếtdốctớinơiđềumệtnhoài. Rồihọthấyởcửahàngphalêtrênđócóbán tràbạchà.Họvàouốngvàtràđượcbưngra
trong những li mài rất đẹp.
“Thếmàbàvợmìnhkhôngnghĩra”,một ngườitrầmngâmrồimuavàicáili,vìtốihôm ấynhàôngcókhách.Kháchcủaôngtanhất địnhsẽtrầmtrồnhữngcáiliđẹpnày.Kẻkhác quảquyếtrằngtràđựngtrongliphalêngon hơnnhiềuvìgiữđượcmùithơmhơn.Người thứbachorằngtruyềnthốngcủaphương Đônglàuốngtràtrongliphalêmàivìchúng cónhữnglựckìdiệu.Chẳngbaolâusautinlan truyềnđivànhiềungườicốcôngleolêndốc tìmchođượcmộtcửatiệmxưanaychuyên bánmộtloạihàng,giờthêmmộtthứmới. Nhiềutiệmkháccũngbắtchướcbántràtrong liphalênhưnglạikhôngnằmtrênđỉnhdốc, thếlàluônluônvắngkhách.Ítlâusau,ôngchủ tiệmđãphảithuêthêmhaingườinữa.Cùng vớibìnhphalê,ôngnhậpmộtkhốilượnglớn tràchocácông,cácbàngàyngàykhaokhát thưởngthứccáimới.Sáuthángliềnnhưthế trôi qua.
Chàngtraithứcdậytrướccảlúcmặttrờimọc. Từđóđếnnayđãmườimộtthángchínngày, kểtừkhicậuđặtchânlênlụcđịachâuPhilần đầutiên.Kháctrênngườichiếcáochoàng bằngvảigaimàutrắngcậusắmđểdànhriêng chongàyhômnayrồicậutrùmkhănlênđầu vàdùngmộtcáivònglàmbằngdalạcđàchít khănlại.Cậuxỏchânvàođôidépmớirồiđi xuốngdưới,khônggâytiếngđộng.Thànhphố cònchìmtronggiấcngủ.Cậulótdạvớimột cáibánhmìmèvàuốngtrànóngtronglipha lê.Rồicậurangồiởngưỡngcửa,hútNargileh mộtmình.Cậucứríttràn,chẳngnghĩngợigì, chỉlắngnghetiếnggiórìràođemđếnmùi thơmsamạc.Rồicậuthọctayvàotúiáo khoáclấyramộtgóinhỏ,ngắmnghíahồilâu. Đólàmộtcuộntiền,đủđểtậumộttrămhai mươiconcừu,muavétàuvềnướcvàxingiấy mônbàibuônbángiữaquêhươngcậuvàcái đấtnướcmàcậuđangngồiđây.Cậukiênnhẫn
chờchođếnkhiônggiàchủtiệmthứcdậy,mở cửa hàng. Rồi hai người lại uống một tuần trà.
“Hômnaycháusẽlênđường”,cậumởlời. “Hiệncháuđãđủvốnliếngđểchuộclạibầy cừu,cònôngcũngđủtiềnđểhànhhươngđến Mekka.” Ông già ngồi lặng thinh. “Xinônghãybanphướclànhchocháu”,cậu nói. “Ông đã giúp cháu rất nhiều.”
Ônggiàlặngthinhkhuấytrà.Cuốicùngông quaysangcậunói:“Tarấthãnhdiệnvìcậu. Cậuđãđemđếnchocửahàngcủatamộtsức truyềncảmmới.Nhưngcậubiếtrõrằngtasẽ khôngđiMekka.Cũngnhưcậutựbiếtrằng mình sẽ không mua cừu.” “Ai bảo thế?” Cậu hốt hoảng hỏi. “Maktub”.Ngườichủtiệmphalêchỉđápcó thế. Rồi ông ban phước lành cho cậu.
22
Chàngtrailênphòng,thuvéntấtcảnhữnggì mìnhcó.Đượcbatúiđầy.Vừadợmđicậuchợt thấyởgócphòngchiếcbịđeovaicũthờichăn cừucủamình.Nósờnđếnnỗikhôngnhậnra. Trongbịcònquyểnsáchdầyvàchiếcáo khoáccũ.Cậulấyáora,địnhđemchomột đứatrẻsốnglangthangnàođóthìhaiviênđá UrimvàThummimrơixuống.Lúcnàycậumới nhớđếnvịvuagiàvàsửngsốtvìkhôngngờ bấylâunaymìnhkhônghềnghĩđếnông.Suốt mộtnămquacậuchỉbậnlokiếmtiềnđểkhi trởvềTâyBanNhakhỏimangtiếnglàkẻthất bại. “Đừngbaogiờtừbỏướcmơcủamình”,ông vuagiàđãbảocậuthế,và“hãylầntheodấu hiệu”.Cậunhặthaiviênđálênvàcólạicảm
giáclạlùngrằngôngđangởgầnbênmình. Mộtnămdàicậuđãlàmviệccậtlựcvàgiờđây dấu hiệu chỉ rằng đã đến giờ lên đường.
“Bâygiờmìnhsẽlạisốnghệtnhưxưa”,cậu nghĩthầm.“Dùlũcừuđãkhôngdạyđượccho mìnhtiếngArập”.Tuynhiênlũcừuđãdạycậu mộtđiềucònquantrọnghơnnữa:rằngtrên thếgiớicómộtngônngữaicũnghiểucảvà chínhcậuđãdùngsuốtbấylâunayđểlàmcho cửahàngphátđạt.Đólàngônngữcủasự phấnkhởi,củanỗlực,hăngsaydốcsứcthực hiệnđiềumìnhvữngtinvàmongmỏiđạt được.Tangerkhôngcònlàmộtthànhphốxa lạđốivớicậunữa,vàcậucảmthấymìnhcó thểchinhphụccảthếgiớicũngbằngphương
mơmàkhôngmuốnthựchiệnnó.Nhàvua cũngkhônghềbảorằngKimTựThápchỉlà nhữngđốnggạchcũmàaicũngcóthểtựdựng lấytrongvườnmìnhđược.Vàôngcũngquên luônkhôngnóirằngkhingườitacóđủtiềnđể mua một đàn cừu lớn hơn thì cứ nên mua.
Xáchbịvớinhữngtúikia,cậuxuốngthang. Ôngchủtiệmđangtiếpmộtcặpkháchngoại quốc,trongkhihaikháchhàngkhácthathẩn trongcửahàngvàuốngtràtrongliphalê.Vào cáigiờsớmnàythìnhiềuvệclắmđây.Từchỗ đangđứnglầnđầutiêncậuđểýthấyrằngtóc chủtiệmgợicậunhớđếntócôngvuagià.Rồi cậunhớlạinụcườicủangườibánbánhkẹo vàocáingàyđầutiênkhôngbiếtđivềđâu, khôngbiếtlấygìăn;nụcườiấycũnggiống
quyếtchíđitheoconđườngmìnhtựchọn mà.”
Cậuđi,khôngtừgiãchủtiệm.Vìcậukhông muốnkhóc,khôngmuốnainhìnthấynỗiđau đớncủacậu.Nhưngchắcchắncậusẽnhớmãi thờigianởđâyvànhữnggìđãhọcđược.Giờ đâycậuthêmtựtinvàcảmthấynếucầnmình cóthểchinhphụccảthếgiới.“Tuynhiên mìnhvẫntrởvềchốncũthânquenvàsẽlại chăncừu”.Bỗngdưngcậuchợtthấykhông thíchnhưthếnữa.Cậuđãlàmviệcsuốtmột nămròngđểthựchiệngiấcmơnày,thếmà bâygiờướcmơấycứmỗilúcmộtmờnhạt dần.Cóthểđókhôngthậtsựlàướcmơcủa cậu.. “Biếtđâunhưôngchủtiệmphalêmàlạihóa hay:sẽkhôngbaogiờđiMekkacảnhưngcả đờimơđếnnó.“Cậubănkhoăncầmhaiviên UrimvàThummimtrongtay;chúngtruyền chocậusứcmạnhcủaýchícủavịvuagià. Tìnhcờ-hoặccũngcóthểdodấuhiệu-cậu
vàođúngcáiquánnướcngàyxưa.Khôngthấy gãđãbịpcậuđâu;chủquánbưngđếnchocậu một tách trà.
“Bấtcứlúcnàomìnhcũngcóthểtrởlạichăn cừuđược”,cậungẫmnghĩ.“Mìnhđãbiếtcách chăncừurồithìkhôngthểnàoquênđược. CònđiđếnKimTựThápAiCậpthìbiếtđâu mìnhkhôngcódịpnàokhácnữa.Ônggiàcó áogiápbằngvàngròngvàbiếtchuyệnđời mìnhthìnhấtđịnhphảilàvua,mộtminhquân thậtsự.”Chỉcóhaigiờtàungăncáchcậuvới đồngcỏvùngAndalusia,còngiữacậuvàKim TựTháplàsamạcmênhmông.Cậuthấynghĩ ngượclạithếnàycũngđượcchứ:tínhrathì cậuhiệnởgầnkhotànghơnhaitiếng,chodù đãmấtgầnmộtnămđểvượtquãngđường này. “Thậtdễhiểuvìsaomìnhcứthiênvềlũcừu củamình.Vìmìnhbiếtrõchúngrồi;chăn chúngcũngchẳngcựcgìvàchúngdễthương. Cònminhcóưađượcsamạckhôngthìchưa
biết,nhưngmàkhotàngcủamìnhchônởđó. Nếukhôngtìmthấykhotàngthìmìnhvẫntrở vềnướcđượcmà.Hiệnmìnhđủtiềnvàthừa thì giờ, tại sao không thử nhỉ?”
Mộtnỗivuiậpđếntrànngậptronglòngcậu. Lúcnàocậumuốnlàmkẻchăncừuhaythành ngườibánhàngphalêcũngđược.Cóthểtrên thếgiớicònnhiềukhotàngbímậtkhácnữa, nhưngcậuđãnằmmộnghailầnvàmộtnhà vuađãxuấthiệnvớicậu.Đâuphảiaicũng đượcthế.Cậuhânhoanrờikhỏiquánnướcvì chợtnhớrarằngmộttrongnhữngngườicung cấphàngchochủtiệmphalêđãchởhàng vượtsamạccùngvớimộtđoànlữhành.Cậu nắmchặthaiviênđáUrimvàThummim;nhờ chúngmàcậuđãtrởlạiconđườngdẫnđến kho tàng. “Taluônluônởcạnhnhữngkẻđitheocon đườngmìnhtựchọn”,ôngvuagiàđãnói.Vậy thìmấtgìmàkhônghỏithửởnhàkhoxem Kim Tự Tháp có xa thật thế không.
AnhchàngngườiAnhnọngồitrongmộttoà nhànồngmùithúvật,mồhôivàbụibặm. Khôngthểnàogọilànhàkhođược,mộtcái chuồng thì đúng hơn.
“Mìnhđãhọchànhcảđờiđểrồilạcloàiđến đây”,anhthầmnghĩtrongkhilơđãnglầngiở mộttậpsanhóahọc,“mườinămhọcđổilấy một chuồng nhốt thú vật!”
Nhưnganhkhôngđượcthoáichí.Phảitinvào dấuhiệu,cảđờianh,tấtcảsựhọccủaanhtập trungvàoviệchiểuchođượcthứngônngữvũ trụ.MớiđầuanhquantâmđếnEsperanto,sau đóđếntôngiáorồisaucùnglàthuậtgiảkim. ĐếnnayanhđãnóiđượctiếngEsparanto, thấuhiểucáctôngiáolớnnhưnganhvẫnchưa thànhnhàgiảkim.Chắcchắnanhđãhọc đượccáchgiảiđoánnhiềuđiềuquantrọng, nhưngsựthâmcứucủaanhđãđạttớimộtmức
đểrồikhôngtiếnthêmđượcnữa.Anhđãhoài côngtìmcáchliênhệvớinhàgiảkimnày,nhà giảkimnọ,nhưnghọlànhữngconngườikìdị, chỉnghĩđếnmìnhvàhầunhưkhônghềchịu giúpđỡai.Biếtđâuhọđãtìmra“Đátạovàng” rồi
Anhđãdùngmộtphầngiatàithừahưởngcủa bốvàoviệcđitìm“Đátạovàng”cũngnhưđã tìmđếnnhữngthưviệntiếngtămnhấtthếgiới vàđãmuanhữngtácphẩmquantrọngvà hiếmnhấtvềthuậtgiảkim.Trongmộttác phẩmcóghichéprằngnhiềunămtrướcmột nhàgiảkimtrứdanhngườiArậpđãsangthăm châuÂu.Ngheđồnrằngôngnàyđãhơnhai trămtuổivàđãpháthiệnra“Đátạovàng” cũngnhưtìmra“Thuốctrườngsinhbấtlão”. ChàngngườiAnhlấyrấtlàmkhâmphục nhưnganhsẽvẫnchorằngđóchỉlàmộttrong nhữnghuyềnthoạithôi,nếunhưmộtngười quencủaanhtrởvềsauchuyếnkhảocổtrong samạckhôngtìnhcờkểvềmộtngườiArập
già có những năng lực phi thường. “ÔngtasốngởốcđảoElFayum”,ngườiquen nọnói.“Ngườitakháorằngôngtahaitrăm tuổi và có thể biến mọi kim loại thành vàng.”
ChàngngườiAnhquásứcháohức.Tứckhắc anhxinđượcgiảinhiệm,lụctìmchoranhững phosáchquantrọngnhấtđểrồicuốicùngđến đây,trongcáichòikhôngkhácchuồngthúvật này.Ngoàikia,mộtđoànlữhànhrấtđông đangchuẩnbịđểvượtsamạcSahara.Đoànsẽ đi ngang ốc đảo El Fayum
chuyện.Anhphảiônlạimọithứđãhọctrong mườinămquavìthếnàonhàgiảkimcũngsẽ thửtháchanhchomàxem.GãArậpcũnglấy sáchrađọc.QuyểnsáchviếtbằngtiếngTây Ban Nha. “Mayphước”,chàngngườiAnhnghĩ,vìanh nóithạotiếngTâyBanNhahơntiếngArậpvà nếugãkiacũngđiđếnElFayumthìkhirảnh rỗi ít ra cũng có người để mình trò chuyện.
Chương 24 -2524
“Tứccườithật”,cậuchăncừu-chínhlàgã Arậptrẻkia-thầmnghĩkhiđọclạicảnhđám tangtảngayđầuquyểnsách.“Mìnhđãbắtđầu đọctừgầnhainămtrước,thếmàvẫnkhông hết nổi mấy trang đầu.”
Tuychẳngôngvuanàocắtngang,cậucũng khôngtậptrungnổi.Vìcậuchưadứtkhoátvới quyếtđịnhcủamình.Nhưngcậunghiệmra mộtđiềuquantrọng:quyếtđịnhmớichỉlà bướckhởiđầu.Khiđãquyếtđịnhrồithìtatrôi nổitrongmộtdòngsôngcuồncuộnchảy;nó cuốntatheođếnmộtnơimàlúcquyếtđịnhta không hề dám nghĩ tới.
“Khilênđườngtìmkhotàngcóđờinàomình lạinghĩrằngsẽlàmviệctrongmộtcửahàng
phalêđâu”,cậuthấyđiềumìnhvừangẫmnghĩ đãđượcchứngnghiệm.“Cũngnhưmìnhquyết địnhđivớiđoànlữhànhnàynhưngnósẽdẫn mình tới đâu thì vẫn là điều bí mật”.
ChàngngườiAnhngồitrướcmặtcậucũng đọc.Anhcóvẻkhôngmấythânthiệnvàđã khinhkhỉnhnhìncậubướcvào.Lẽrahọcó thểthànhbạnđược,nhưngmàanhtakhông muốntròchuyện.Cậugấpsáchlạivìkhông muốnlàmbấtcứđiềugìmàanhchàngngười Âukiacũngđanglàm.Thếlàcậumoitúilấyra hai viên Urim và Thummim nghịch chơi.
Anh chàng kia kêu lên: “Urim và Thummim!”
“Khôngbánđâu”,Cậuvộivàngnhétđávào túi. “Chúngchẳngquígìlắmđâu”,chàngngười Anhnói.“Chỉlàthạchanhthôi.Thạchanhthì trêntráiđấtnàythiếugiốnggì;cònvớingười sànhthìđólàUrimvàThummim.Tôikhông
biết là ở đây cũng có đấy”.
“Đây là tặng vật của một vị vua”, cậu đáp.
Anhchàngkiakhôngnóinữamàmóctúiquần lấy ra hai viên giống như thế.
“Cậuvừanóiđếnmộtvịvuathìphải”,anhta nói. “Vàanhkhôngtinrằngcómộtôngvuanàolại đitròchuyệnvớimộtkẻchăncừutầmthường chứ gì”, cậu muốn chấm dứt câu chuyện.
“Hoàntoànngượclại.Trẻchăncừulànhững kẻđầutiênnhậnbiếtmộtvịVuatrongkhi toànthếgiớikhôngchịunhìnnhậnNgười. Chonênvuachúatròchuyệnvớingườichăn cừu là điều dám có lắm chứ.”
Rồivìsợrằngcậukhônghiểuýmình,anhta nóithêm:“ChuyệnđócótrongKinhThánh đấy,đóchínhlàquyểnsáchđãdạytôisửdụng UrimvàThummim.Loạiđánàylàthứduy
nhấtChúachophépdùngđểbóitoán.Cáctu sĩ đeo nó trên áo giáp bằng vàng ròng”. Nghe tới đây thì cậu chăn cừu mừng quá.
“Cólẽđâylàdấuhiệu”chàngngườiAnhnói vớichínhmình,nhưthểngẫmnghĩrồibuột miệng “Aikểchoanhvềdấuhiệu?”Cậuhỏi,càng lúc càng thêm quan tâm
“Mọithứởtrênđờiđềulàdấuhiệucả”,anh kiagấpsáchlạiđáp.“Vũtrụlàmộtngônngữ aicũngcóthểhiểunhưngchúngtađãquên mất.Cảtôicũngđangđitìmnhiềuthứ,trong đócóthứngônngữbằngdấucủavũtrụ.Chính vìthếmàtôiđếnđây.Tôiphảitìmchoramột ngườibiếtrõthứngônngữnày,mộtnhàgiả kim”. Người chủ nhà kho cắt đứt câu chuyện của họ. “Cácanhmaymắnlắmđấy”,ngườiArậpmập
mạpnàynói.“Xếtrưanaymộtđoànlữhành sẽ lên đường đi El Fayum”.
“NhưngtôisẽđiAiCậpcơmà”,cậuchăncừu đáp. “ElFayumởAiCậpchứsao”,ôngtatrảlời. “Cậu là thứ Arập gì mà không biết điều này?”
Cậubéchăncừubènđáprằngmìnhlàngười TâyBanNha.NghethếanhchàngngườiAnh mừngquá,vìtuycậuănmặcnhưngườiArập nhưng hóa ra lại là người Âu.
“Hắndùngchữ“maymắn”khinóivềdấu hiệu”,ngườiAnhnhậnxétkhichủkhođikhỏi. “Nếucókhảnăngthìtôisẽviếtmộtquyển toànthưdàyvềhaitừ“maymắn”và“ngẫu nhiên”,vìhaitừnàylàmộtphầncủathứngôn ngữ vũ trụ kia”.
Sauđóanhtagiảithíchrằngkhôngphảingẫu nhiênanhtagặpcậuvớihaiviênUrimvà Thummimtrongtay.Anhtahỏicóphảicậu
cũng trên đường đi tìm nhà giả kim kia không.
“Tôiđangtrênđườngđitìmmộtkhotàng”, cậuđáprồiânhậnđãlỡlời.Nhưngchàng người Anh nọ không hề để ý.
“Tôicũngthế,nếuhiểutheomộtnghĩanào đó”, anh ta nói. “Đúngratôichẳnghiểuthuậtgiảkimnghĩalà gì”, cậu vừa nói thì chủ nhà kho kêu họ ra.
25
“Tôilàtrưởngđoànlữhành”,mộtôngrâudài, mắtđennói.“Tứclàtôichịutráchnhiệmvềsự sốnghaycáichếtcủatừngngười.Vìsamạc giốngnhưmộtngườiđànbàtínhkhíthất thường,cókhilàmchúngtaphátđiênlên được”.
Gầnhaitrămngườicộngvớisốsúcvậtnhiều gấpđôi-lạcđà,ngựa,lừavàchim-tụtậplại. Cócảđànbà,trẻcon;mộtvàingườiđànông
gươmdắtlưnghoặcsúngkhoácvai.Anh chàngngườiAnhđemtheonhiềuhòmđầy sách.Tiếngồnàorộlênởbãikhiếnngười trưởngđoànphảilớntiếnglậplạinhiềulầnđể mọi người đều hiểu điều ông nói.
“Trongđoàncónhiềungườithờnhiềuthần thánhkhácnhau.NhưngThượngĐếduynhất củatôilàAllahvàtôithềvớiNgườirằngtôisẽ nỗlựclàmhếtsứcđểlầnnàychúngtacũng thắngđượcsamạc.Bâygiờtôiyêucầumỗi ngườitrongđoànthềvớiThần,vớiChúacủa mìnhrằngsẽnghetheolờitôivôđiềukiện, trongmọitìnhhuống.Vìtrongsamạcthì không nghe lời tôi có thể sẽ đưa đến cái chết”.
Tiếngrìrầmcấtlên,ainấyđềuthềtrướcThần vàChúacủamìnhsẽtuânlời.Cậuchăncừu thềvớiChúaJesu.AnhchàngngườiAnhim lặng.Tiếngrìrầmkéodàithêmmộtlúcnữavì ngườitacòncầuxinđượcchechở.Rồitiếng tùvàvanglên,mỗingườileolênconvậtcủa mình.CậuchăncừuvàchàngngườiAnhđều
mualạcđànênleolênkhávấtvả.Cậuthấytội nghiệpconlạcđàcủaanhkiavìnhữnghòm sách nặng chất đầy lưng nó.
“Trênđờikhôngcógìngẫunhiênđâu”,chàng ngườiAnhtìmcáchnốilạicâuchuyệnhồinãy trongnhàkho.“Mộtngườiquenđãđưatôi đếnđây,vìanhtabiếtmộtngườiArập,người này ...” Vìđoànrụcrịchlênđườngnêncậukhông ngherađượcanhtanóigì.Songcậubiếtanh tanóivềđiềunày:vềmộtchuỗinhữngsựkiện thầnbí,trongđósựkiệnnàygắnvớisựkiện kếtiếp;chúngxuikhiếncậutrởthànhngười chăncừu,rồinhiềulầnmơcùngmộtgiấcmơ; chúngđưacậuđếnmộtthànhphốgầnchâu Phiđểrồigặpmộtôngvua;chúngkhiếncho cậubịlừabịphếtsạchtiền,đểrồicậulàm
muốn đạt đến trong đời”, cậu nghĩ.
26 - 2826
Đoànngườiđivềhướngmặttrờimọc.Họđi vàobuổisáng,nghỉchânkhimặttrờiđứng bóng,xếtrưalạiđitiếp.Cậuchăncừuíttrò chuyệnvớianhchàngngườiAnhvìanhta thườngchúimũivàosách.Thếlàcậubènlặng lẽquansátcuộchànhtrìnhcủangườivàvật quasamạc.Giờthìmọithứkháchẳnngày đầu.Hômấythậtlàồnàovàlộnxộn;tiếng connítkhóclẫnvớitiếngthúvậtkêu,thêm tiếngcáctrưởngtoánvàcáckháchthươnggắt gỏngralệnh.Trongsamạc,ngượclại,chỉcó tiếnggióthổiliêntục,sựyênắngvàtiếng chânthúvật.Ngaycảcáctrưởngtoáncũngít trò chuyện với nhau. “Tôiđãnhiềulầnđiquanhữngđồicátnày”, mộtngườiphulạcđàkểvàomộtbuổichiều
tối.“Nhưngvẫnthấysamạcquámênhmông, chântrờithìxatíttắpkhiếnconngườithấy mìnhvôcùngnhỏbévàkínhsợđếnkhôngnói nên lời”.
Tuychưatừngvượtsamạccậuvẫnrấthiểuý ngườiphunọ.Mỗikhinhìnbiểncảhayánh lửacậuđềuthườngngồilặnghànggiờ,không nghĩngợigì,chỉtrựccảmquyềnlựccủathiên nhiên vô cùng vô tận.
“Mìnhđãhọcđượctừbầycừuvàcácmón hàngphalê,tạisaosamạclạikhôngdạymình đượcítđiềuchứ”,cậungẫmnghĩ.“Samạc, theomình,còncổxưavàthôngtuệhơn nhiều.”
Gióthổimãikhôngngừng.Cậunhớlạicái ngàyngồiđónchínhngọngiónàytrêncổ thànhởTarifa.Cóthểlúcnàyđâyngọngió đangvevuốtlônglũcừucủacậukhichúng đangđitìmcỏvànướctrênvùngAndalusiabát ngát.
“Đúngrachúngđâucònlàcừucủamìnhnữa”, cậunghĩvàkhôngthấytiếcnuối.“Nhấtđịnh chúngđãquenvớichủmớivàquênmìnhrồi. Thếlàphải.Aiquenlangthangđâyđónhiều nhưlũcừuđềubiếtrằngnhấtđịnhsẽcómột ngàyphảichiataythôi-giốngnhưphảilên đường.”
Rồicậunghĩđếncôcongáichủtệimvảivà đinhninhrằngcôđãlấychồng.Cóthểcôđã lấymộtngườibánkem,hoặcmộtchàngchăn cừucũngbiếtđọcvàbiếtkểnhữngchuyệnthú vịtrênđời.Cậunàophảilàngườichăncừu duynhấtcóbảnlĩnhđóđâu.Rồicậuđoángià đoánnonrằngcóthểcậuđangtrênđườnglĩnh hộiđượcloạingônngữvũtrụ,baotrùmcảquá khứlẫntươnglaicủanhânloại.Phỏngđoán
kếtthànhmộtchuỗi,nơimọichuyệnđềutỏ rõ, vì tất cả đều “đã được viết sẵn” từ trước rồi.
“MAKTUB”,cậunóivànhớđếnôngchủhàng phalê.Samạcchỉtoàncátvớiđá.Khiđoàn gặpmộtvùngtoànđáthìhọphảitìmcách đánhvòngkháxa.Cònkhicátquámịnđốivới chânlạcđàthìhọtìmlốikháccólớpcátchắc hơn.Thỉnhthoảnglạithấycóvùngphủđầy muốivìtrướckianơiđólàbiển.Gặpnhững nơinhưthếthìlũvậtthồgiởchứngbấtkham khôngchịuđitiếpkhiếnnhữngngườiphulạc đàphảidỡhàngxuống,váchàngtrênvai,vượt quanhữngnơiđịahìnhhiểmtrởrồimớilại chấtlênnhưtrước.Khimộttrưởngtoánngã bệnhhaychếtdọcđườngthìcácphulạcđàrút thămcửngườithay.Nhưngdùcóphảiđivòng baonhiêuđinữathìđoànvẫnkhôngbaogiờ quênđích.Khiđãvượtquamọichướngngại rồithìsaotrêntrờisẽlạichỉchohọhướngcủa ốcđảo.Rạngđông,khithấysaosángtrênbầu trờilàhọbiếtrằngsaokiabáohiệumộtnơicó
phụnữ,nước,chàlàvàcâycọ.Chỉcóchàng ngườiAnhlàchẳngbiếtgìcảvìhầunhưanh tachỉchúiđầuvàosách.Cậuchăncừucũngcó mộtquyểnsáchvàcậuthửđọctrongmấyngày đầu.Nhưngrồicậuthấyquansátđoànlàlắng nghetiếnggióthúvịhơn.Rồikhiđãquendần vàthấyquíconlạcđàcủamìnhthìcậuquẳng quyểnsáchđóđi.Tuyrằngmỗikhigiởnóra đọccậuvẫnhivọngmộtcácdịđoanrằngsẽ gặpđượctrongđómộtnhânvậtlẫylừng, nhưnggiờđâycậuchonóchỉlàgánhnặngvô ích.
Lúcnàycậuđãquenthânvớingườiphulạcđà vẫnđicạnhmình.Tốitối,khitấtcảquâyquần bênđốnglửa,cậukểchoôngtachuyệnthời cònđichăncừu.Trongmộtlầnchuyệnvãn như
đượcmùabộithu,thếlàchúngtôihànhhương đếnMekkađểlàmmộtbổnphậnduynhất chưahoàntấttrongđờitôi.Tôicóthểyêntâm nhắmmắtđượcrồivàlòngtôithanhthảnlắm. Nhưngmộtngàykiađộngđất,nướcsôngNil trànquađê.Điềumàtôitưởngrằngchỉxảyra chongườikhácđãđếnvớichínhmình.Lũlụt khiếnhàngxómsợmấtvườnô-liu,vợtôisợlũ concóthểchếtđuối,còntôihoảngkinhlo độngđấtsẽtànphácơnghiệpcủamình. Nhưngsợcũngthếthôi.Sauvụđóđấtđai khôngtrồngtrọtgìđượcnữavàtôiphảitìm cáchkhácđểnuôisốnggiađình.Chonên hômnaytôilàmphulạcđà.Nhưnglúcấytôi thấmthíalờidạycủaAllah:khôngaiphảilo trướcvềđiềuchưaxảytớicảvìmỗingườiđều
Thỉnhthoảnghọgặpmộtđàonlữhànhkhác trongđêmmàđoànnàyluônluônđangcócái màđoànkiathiếu,nhưthểđúnglàtấtcảđều domộtbàntayquyếtđịnhvậy.Cáctoán trưởngtraođổithôngtinvềbãocátvàtụtập bênđốnglửakểđủchuyệnvềsamạc.Mộtlần khácđoàngặpnhữngngườiBeduinănmặckín từđầutớichântrôngrấtlàthầnbí;Họtheo dõilộtrìnhcủatừngđoànlữhànhđểcảnhbáo đoànvềcácbọncướpvàvềcácbộtộchiếu chiến.Họđếnvàđiđềulặnglẽ,ănmặctoàn đen,chỉđểhởđôimắt.Vàomộtbuổitốinhư thếngườiphulạcđàđếntìmcậuchăncừu đangngồicùngchàngngườiAnhbênđống lửa.
cả.Mộtlầnnữacậulạihiểnđượcthứngônngữ khônglời,ngônngữcủavũtrụ.Mộtlúcsau chàngngườiAnhmớihỏicónguyhiểmgì không.
“Aiđãvàosamạcrồithìkhôngquaylạiđược nữa”,ngườiphulạcđànói.“Khikhôngcòn đườngluithìchúngtaphảitìmracáchnàotốt nhấtđểtiếntới.Mọichuyệnkhácphóthác cho Allah, kể cả sự nguy hiểm”.
Vàôngtakếtthúcbằngcáitừthầnbí: “Maktub”.
“Anhnênchúýquansátcácđoànlữhànhkĩ hơn”,cậunóivớichàngngườiAnhsaukhi ngườiphuđikhỏi.“Họphảiđilòngvònghoài đấynhưnglúcnàocũngnhắmhướngmục tiêu”.
“Còncậunênđọcnhiềuhơnvềthếgiớiđi thôi”,chàngkiađáp.“Sáchcũngbổíchnhư đoàn lữ hành vậy”.
Đoànngườivàvậtdàidằngdặcđinhanhhơn tớiphíatrước.Khôngphảihọchỉgiữyênlặng trongbanngày,màngaycảtốiđếnhọcũng chỉrìrầmtròchuyệnquanhđốnglửa.Rồimột ngàynọtrưởngđoànquyếtđịnhkhôngđược đốtlửanữađểtránhgâychúý.Họquâyđám thúvậtlạithànhmộtvòngtròn,cònngười chenchúcbêntrongchođỡlạnh;trưởngđoàn còncắtđặtngườimangvũkhícanhgácvòng ngoài.
MộtđêmchàngngườiAnhkhôngngủđược. Anhrarủcậuđidạoquacácđồicáttrảidài quanhkhutrại.Đêmđótrăngtròn.Cậukểcho anhtavềđờimình.Anhtathíchthúnghe chuyệncửahàngphalêlàmănkhấmkhálên từ khi có cậu giúp việc ở đấy.
“Đólànguyênlícơbảnchiphốimọisựđấy”, anhtabảo.“Trongthuậtluyệnkimđanngười tagọinólàtâmlinhvũtrụ.Khitathathiết mongướcđiềugìthìtagầngũivớitâmlinhvũ trụ hơn. Nó luôn luôn có tác dụng tích cực”
Anhtacònnóirằngđiềunàykhôngphảilà đặctrưngcủaconngườiđâu.Mọiloàitrêntrái đấtđềucótâmlinh,dùđólàkhoángvật,cây cỏhaythúvật;thậmchíngaycảmộtýniệm cũng thế.
“Mọithứtrêntráiđấtđềubiếndịchkhông ngừng,vìthếgiớinàysốngđộngvàcómột tâmlinh.Chúngtalàmộtbộphậncủatâm linhnàyvàhiếmkhichúngtaýthứcđượcrằng nócóảnhhưởngtíchcựcđếnviệcchúngta làm.Vàcậunênbiếtrằngngaycảtừngchiếc bìnhphalêtrongcáitiệmnọđềuđãgópphần vào sự
cóthừanhưngkhônghiểuđượcthứngônngữ ấy thì sẽ chết ngay từ đầu”. Hai người cùng ngắm mặt trăng.
“Đóchínhlàphépkìdiệucủadấuhiệu”,cậu nóitiếp.“Tôiđãnhìnthấyđượccáctrưởng toánnhậnbiếtradấuhiệucủasamạcnhưthế nào,cũngnhưcáchtâmlinhcủađoànhộiý với tâm linh sa mạc”
LátsauchàngngườiAnhnói:“Tôiphảiquan tâm đến đoàn nhiều hơn mới được”. “Còntôithìcầnphảiđọclôsáchcủaanh”,cậu đáp 28 Đóthậtlànhữngquyểnsáchkìlạ,viếtvềthủy ngân,muối,rồngvàvuachúa.Cậuchẳnghiểu gìcả.Dẫusaocũngcómôtýchínhxuyênsuốt gầnhếtmọiquyển,đólà:mọisựvậtđềugóp phầndiễngiảichotổngthể.Trongmộtquyển
nọcậupháthiệnrarằngvănbảnquantrọng nhấtcủathuậtluyệnkimđanchỉvẻnvẹncó mấyhàngthôi,viếttrênmộtphiếnngọclục bảo.
“TênnólàTabulasmaragdina”,chàngngười Anhnói,tựhàovìđãdạychocậuđượcítđiều mới. “Tất cả những sách này dùng vào việc gì?”
“Đểdiễngiảinhữnghàngchữđó”,anhđáp song có vẻ không tự tin lắm.
Quyểnsáchcậuchăncừuthíchhơncảkểvề cuộcđờinhữngnhàluyệnkimđannổitiếng nhất.Họlànhữngngườihiếncảđờimìnhcho việctinhhóaimloạitrongphòngthínghiệm. Họtinrằngkhikimloạiđượcnungnóngnhiều nămthìchúngsẽmấtđinhữngtínhchất nguyênthủy,chỉcònlạicáitâmlinhvũtrụ thôi.Tâmlinhvũtrụnàysẽgiúphọhiểuđược mọisựtrênmặtđất,vìnólàthứngônngữkết
nốimọisựvậtvớinhau.Họgọiphátkiếnnày là“Đạicôngtrình”,gồmmộtphầnlỏngvà một phần rắn.
“Chẳnglẽquansátconngườivàdấuhiệu khôngđủđểphátkiếnngônngữnàysao?” Cậu hỏi “Cậuchỉgiỏigiảnđơnhóatấtcả”,chàng ngườiAnhbựcmìnhđáp.“Luyệnkimđanlà mộtviệcquantrong,đòihỏimỗibướcphải làm đúng theo chỉ dẫn của thầy”.
Cậuđượcbiếtphầnlỏngcủa“Đạicôngtrình” gọilà“Thuốctrườngsinhbấtlão”,chữađược mọibệnhtật,khiếnnhàluyệnkimđantrẻmãi. Phần rắn gọi là “Đá tạo vàng” .
“Pháthiệnra“Đátạovàng”cóphảiđơngiản đâu”,chàngngườiAnhnói.“Cácnhàluyện kimđankiêntrìnhiềunămtrongphòngthí nghiệm,nhìnngọnlửatinhhóakimloại.Họ nhìnngọnlửachođếnkhimọicaongạocủa
thếgiớinàybiếnmấtdần.Rồimộtngàykiahọ nhậnthấyrằngtinhhóakimloạicũnglàtrong sách hóa chính mình”.
Nghethếcậuliềnliêntưởngđếnngườichủ củahàngphalê.Ôngtathấyrằngrấtnênlau chùicácbìnhtrongcửahàngvìnhưthếcảông lẫncậuđềugộtrửađượcmọitạpniệm.Bây giờthìcậutinchắcrằngcũngcóthểhọcđược thuậtluyệnkimđantrongcuộcsốnghàng ngày. “Hơnnữa”,anhtanóitiếp,“Đátạovàngcó mộttínhchấtđộcđáo.Chỉcầnmộtmảnhvụn củanóđủbiếnmộtkhốilượnglớnkimloại thành vàng”.
đềuđãđitrọnconđườngđờihọchọn.Họđi đâyđiđó,gặpgỡcácbậctrígiảkhác,làm nhữngviệcthầnkìngaytrướcmắtnhữngkẻ hồnghi;họcótrongtay“Đátạovàng”và “Thuốctrườngsinh”Nhưngkhicậumuốnbiết làmcáchnàođểtựmìnhđạtđược“Đạicông trình”thìđànhbótay,vìchỉcónhữngđồhọa, nhữngchỉdẫnghibằngmậtmãvànhữngvăn bản khó hiểu
Chương 29- 3329
“Cớsaomàmọithứviếtrakhóhiểuthế?”Một tốikiacậuhỏichàngngườiAnhđểrồithấy anh ta có vẻ bực bội và muốn lấy lại sách.
“Đểchỉnhữngaithậtnghiêmchỉnhnghiền ngẫmmớihiểuđượcthôi”,anhtađáp.“Cậu thửnghĩmàxem,nếuaicũngbiếnchỉthành vàngđượcthìvàngcòngìlàgiátrị.Chỉnhững aikiêntâmtrìchí,chỉnhữngainghiêncứu nhiềumớiđạtđược“Đạicôngtrình”mộtcách trọnvẹn.Chínhvìthếmàtôiđếntậngiữasa mạcnàyđểtìmgặpmộtnhàluyệnkimđan chínhcốnggiúptôigiảimãcáingônngữbí mật kia”.
“Những sách này được viết hồi nào?” Cậu hỏi
“Từ nhiều thế kỉ trước”
“Hồiđólàmgìđãcósáchin”,cậukhăng khăngcãi.“Thànhrakhôngphảibấtkìaicũng biếtđếnthuậtluyệnkimđan.Vậythìviệcgì phảidùngđếnthứngônngữkìquặckiavà những đồ họa?”
củasựvật.Tôicũngđượcbiếtrằngnhiềunhà luyệnkimđanđãsốngtheoconđườngmình vạchvànhưthếđãpháthiệnratâmlinhvũ trụ,“Đátạovàng”và“Thuốctrườngsinh. Nhưngđiềucốtyếutôihọcđượclànhững chuyệnđóđơngiảnđếnnỗighivừatrênmột phiến ngọc lục bảo.”
Anhchàngkiathấtvọngquá.Baonhiêunăm nghiêncứucủamình,nhữngkíhiệuthầndiệu, nhữngtừbíhiểm,nhữngdụngcụthínghiệm ... chẳng gây được ấn tượng gì nơi gã này cả.
“Tâmhồngãquáchấtphácnênkhôngthể
sát bụi cát tung lên dưới bước chân lũ vật.
“Ngườinàocócáchhọchỏicủangườinấy”, cậutựnhủ.“Cáchcủaanhtakhôngphảicách củamình,còncáchcủamìnhkhônggiống cáchanhta.Songcảhaiđềuđangđitìmcon đườngsốngchomình,nênmìnhcoitrọnganh ta”. 31
Trongthờigiannàyđoànđicảngàylẫnđêm. NhữngngườiBeduinănmặckíntừđầuđến chânthườngxuyênxuấthiệnđưatintứcmới, vàngườiphulạcđàquencậuchobiếtcácbột lạcđãbắtđầuđánhnhaurồi.Maymắnlắm đoànmớicóthểantoànđếnđượcốcđảo.Lũ vậtkiệtsứccònngườicànglặnglẽhơn.Đêm khuyathanhvắnglàđángsợnhấtvìchỉmột tiếngkêucủalạcđà-trướcđâyvốnlàchuyện bìnhthường–cũngkhiếntấtcảhoảngsợ,bởi đócóthểlàdấuhiệutậpkíchNgườiphunọcó vẻnhưchẳngbậntâmgìlắmtrướcsựđedoạ
của chiến tranh. “Tôivẫnsốngnhưtừtrướctớigiờ”,ôngtanói vớicậutronglúcthưởngthứcmộtđĩachàlà vàomộtđêmkhôngđốtlửavàkhôngtrăng. “Nghĩalàkhiăntôikhônglàmgìkháchơnlà ăn.Khichạytôikhônglàmgìkhácngoàichạy. Rồinếucóphảiđánhnhauthìcáingàytôi chếtcũngđẹpnhưmọingàykhác.Tôikhông sốngtrongquákhứhaytươnglai.Tôichỉcó hiệntạivàchỉquantâmtớihiệntại.Nếutalúc nàocũngởtronghiệntạiđượcthìtalàngười hạnhphúc.Nhưthếtasẽthấyrằngsamạc nàyvẫnđangsống,rằngbầutrờivẫnđầysao vàngườitađánhnhauvìđólàđặctrưngcủa conngười.Nhưthếcuộcđờisẽthànhmột ngàyhộilớn,mộtbuổilễlớnvìđờibaogiờ cũng
“Phía đó là ốc đảo đấy”, người phu nói “Thế sao mình không đi ngay lại đó?” “Vì mình cần phải ngủ”.
32
Cậumởmắtkhimặttrờilódạngởchântrời. Đêmtrướcnơiđócònlấplánhánhsao,giờ đây là một hàng cây chà là dài ngút mắt “Chúngtađếnnơirồi”,chàngngườiAnhnói và thấy nhẹ cả người.
Anhtacũngmớivừathứcgiấc.Cậukhôngnói gì.Cậuđãhọcđượcsựnínlặngcủasamạcvà hàilòngvớiviệcngắmhàngchàlànơichân trờikia.Cậucònphảiđixanữamớitớiđược KimTựThápvàmộtngàynàođóbuổisáng hômnaysẽchỉcònlàkỉniệm.Nhưnglúcnày đâynólàkhoảnhkhắccủahiệntại,làngàyhội màngườiphulạcđàđãnói.Cậuthưởngthức
nó,nhớlạinhữngbàihọccủaquákhứvà nhữngướcmơchotươnglai.Mộtngàykiacả nghìncâychàlànàysẽchỉlàkỉniệm,nhưng giờđây,vớicậu,chúnglàbóngmát,lànướcvà nơitránhchiếntranh.Hômqua,tiếngkêucủa conlạcđàcóthểgâynguyhiểm,thìgiờđây rừng chà là có thể báo hiệu sự kì diệu.
“Thếgiớinóibằngnhiềuthứngônngữ”,cậu nghĩ.
33
“Đoànlữhànhtớicũnghốihảnhưthờigian trôi”,nhàluyệnkimđanthầmnghĩkhinhìncả trăm người và thú vật tới được ốc đảo.
Dânchúnglớntiếnghòreochạyvềphíađoàn ngườimớitới.Bụibaymùtrời.Lũtrẻreohò, nhảynhưchoichoikhithấyđoànngườilạ. Nhàluyệnkimđanthấytùtrưởngốcđảolại chàotrưởngđoànlữhànhvàhaingườitrò chuyệnhồilâu.Nhưngnhàluyệnkimđan
khôngquantâmmấyđếnnhữngđiềuấy.Ông đãtừngthấynhiềungườiđếnrồiđi,trongkhi ốcđảovàsamạcvẫnlàốcđảovàsamạc.Ông đãthấyvuachúavàkẻănxinđiquabiểncát này,cáibiểncátthườngxuyênthayhìnhđổi dạngvìgióthổinhưngvẫnmãimãilàcáibiển cátmàôngđãbiếttừkhicònnhỏ.Tuyvậy,tự đáylòngmình,ôngkhôngthểnàokhôngcảm thấyvuitrướchạnhphúccủamỗingườilũ khách,saubaongàychỉcócátvàngvớitrờ xanhnayđuợcthấychàlàxanhtươihiệnra trước mắt. “CóthểThượngđếtạorasamạcchỉđểcho con người biết quí trọng cây chà là”, ông nghĩ.
Rồiôngquyếtđịnhtậptrungvàonhững chuyệncụthểhơn.Ôngbiếttrongđoànnày cómộtngườimàôngcầntruyềnlạimộtphần bímậtcủaông.Đãcóđiềmbáochoôngbiết trước.Ôngchưabiếtngườiấynhưngđôimắt giàdặncủaôngsẽnhậnrangaymộtkhiông nhìnthấytậnmặt.Ôngmongrằngngườinày
cũngsẽhamhọchỏinhưngườihọctròtrước của ông.
“Takhôngbiếttạisaocứphảimậttruyền nhữngđiềunày”,ôngngẫmnghĩ,“khimà chúngchẳngbímậtgìlắm,vìchínhThượngđế đãphơibàymọibímậtcủaNgườimộtcách hàophóngchomọitạovật”.Ôngchỉcómộtlí giảiduynhất:nhữngđiềunàycânphảitruyền miệngvìchúnghìnhthànhtừcuộcsốngtrong sạch,tíchcựcvàlốisốngnhưthếkhódiễnđạt quahìnhảnhhoặcchữviết.Conngườivốn quádễbịlôicuốnbìnhhìnhảnhvàsáchvởmà sao nhãng ngôn ngữ của thế giới
3434
Đoànngườimớitớiđượcđưangayđếnramặt tùtrưởngcủaElFayum.Cậuchăncừukhông dámtinởmắtmình:ốcđảokhôngphảilàmột cáigiếngvớidămbacâychàlàbaoquanh–nhưcậuđãđọctrướckiatrongmộtquyểnsách sử-màlớnhơnnhiềusovớikhôngítlàngở TâyBanNha.Ốcđảocóbaotrămgiếngnước vàrấtnhiềulềuđủmàusặcsỡxengiữanăm vạn cây chà là.
“CứnhưtrongtruyệnNghìnlẻmộtđêm”, chàng người Anh nhận xét.
Anhtanônnóngmuốnđitìmnhàluyệnđan ngay.Chẳngmấychốchọbịmộtđámtrẻbao quanh;chúngtòmònhìnđoànngườilạvàlũ vật.Còncánhđànônghỏihọcóthấyđánh
nhaugìchưa,trongkhicácbàcáccôtranh nhaumuavảivócvàđáquídokháchthương thồđến.Sựyênắngcủasamạcgiờđãnhưthể xavờilắm,vìnhữngngườilữhànhnóikhông ngừng;họcười,họhòhétkhácnàomớiđược từthếgiớibênkiatrởvềvớithếgiớiloài người.Họsungsướngvàhếthẳnloâu.ỞSa mạcthìhọphảihếtsứccảnhgiác,chứbâygiờ -ngườiphulạcđàgiảithíchchocậubiết-ốc đảoluônluônđượccoilàvùngđấttrunglập,vì đasốdânốcđảolàphụnữvàtrẻem.Haibên chiếntuyếnđềucóốcđảonêncácbộlạcchỉ đánhnhaungoàisamạc,dùngốcđảolàmnơi tạm lánh. Trưởngđoànkhávấtvảmớitụtậpmọingười trongđoànlạiđượcđểphổbiếnchỉdẫn.Đoàn sẽởlạiốcđảochođếnkhicuộcxungđộtgiữa cácbộtlạcchấmdứt.Làkhách,họphảiở chunglềuvớingườiốcđảovàsẽđượcnhường chỗtốtnhất.Lònghiếukháchđòihỏiphải nhưthế.Rồiôngyêucầumọingười,kểcảđội
gáccủaông,traovũkhíchonhữngngườiđược tù trưởng chỉ định.
“Đâylàluậtlệkhicóxungđột”,ônggiảithích. “Ốcđảokhôngđượcchứachấpđộiquânnào, dù chỉ là một chiến sĩ lẻ loi”.
CậungạcnhiênkhichàngngườiAnhmóctúi lấyramộtkhẩusúnglụcmạkền,traocho những người đi gom vũ khí. “Anh cần súng lục để làm gì?” Cậu hỏi
“Cóthểtôimớidámđichungvớingườilạ”, anhtađápvàthấysungsướngvìđãtớiđược đích của sự tìm kiếm của mình.
Còncậulạinghĩvềkhotàng.Giấcmơcủacậu càngsắpthànhsựthậtbaonhiêuthìmọisựlại rốirắmbấynhiêu.Hìnhnhưcáinguyênlímà ôngvuagiàgọilà“thánhnhânđãikẻkhù khờ”,khôngcòngiátrịnữa.Trênđườngđến vớigiấcmơ,lòngcanđảmvàsựkiêntrìcủa cậuđãthườngxuyênbịthửthách.Thànhra
cậukhôngthểkhinhsuấthaysốtruộtđược. Nếucứxôngbừatớitrướcthìcậusẽkhông nhìn thấy được dấu hiệu Chúa báo dọc đuờng.
“ĐiềmChúabáodọcđường”,cậunghĩrồi sửngsốttrướcýnghĩcủamình.Chotớinay cậuvẫnchođiềmlàcáigìđórấttựnhiên, giốngnhưăn,ngủ,theođuổichúttìnhyêuhay tìmcôngănviệclàm.Cậuchưahềnghĩrằng đócóthểlàthứngônngữChúadùngđểbảo cậu phải làm gì
“Đừngnônnóng”,cậulạitựnhắcmình.“Hãy làmnhưngườiphukianói:lúccầnănthìăn, lúc phải đi thì đi”
Ngàyđầutiênaicũngngủnhiềuvìquámệt,kể cảchàngngườiAnh.Cậungủtrongmộtlều khác,vớinămanhchàngtraitrạctuổicậu.Họ lànhữngthanhniênsamạcnênthíchnghe chuyệncácthànhphốlớn.Cậukểvầđờichăn cừucủamìnhvàvừađịnhthuậtlạikinhnghiệm sốngtrongcửahàngphalêthìchàngngười
Anh bước vào lều. “Tôitìmcậukhắpnơi”,anhtanóirồikéocậu rangoài.“Cậuphảigiúptôitìmchoranhà luyện kim đan ở đâu”
Mớiđầuhaingườimuốntựđitìmlấy.Mộtnhà luyệnkimđannhấtđịnhphảisốngkhácvới nhữngngườidânốcđảo,vàtronglềucủaông lòluyệnhẵngkhônglúcnàotắt.Họchạy quanhtìmđểrồithấyrằngốcđảolớnhơnhọ tưởng nhiều. Có đến cả hàng trăm lều. “Thếlàmìnhmấtgầnnguyênngàyrồi”,chàng ngườiAnhthanthởrồicùngvớicậungồinghỉ cạnh một cái giếng. “Có lẽ mình nên hỏi thì hơn”, cậu nói.
Anhkiacònngầnngừvìkhôngmuốntiếtlột chuyệncónhàluyệnkimđanởngayốcđảo nàyvớingườikhác.Cuốicùnganhtacũng đồngývànhờcâuhỏihộvìcậusõitiếngArập hơn.Cậubènlạigầnmộtngườiđànbàđangđi
lại giếng để lấy nước vào cái túi da dê. “Chàobà.Tôimuốnđượcbiếtnhàkuyệnkim đan trong ốc đảo này ở đâu”, cậu lựa lời hỏi. Bànọđáprằngchưahềngheainóicónhà luyệnikimđanbaogiờ.Rồibàhấptấpbỏđi. Songtrướcđóbàcònlưuýcậukhôngbaogiờ đượctròchuyệnvớinhữngnguờiđànbàmặc trangphụcmàuđenvìhọlànhữngngườiđã cóchồng.Cậuphảitôntrọngphontụctập quánốcđảo.ChàngngườiAnhrấtthấtvọng. Chảlẽchuyếnđixanàycủaanhcôngcốchay sao?Cậucũngbuồn:nóichocùngthìngười bạnđồnghànhcủacậucũngđangđitìmcon đuờngmàsốphậnđịnhchomình.Vànhưthế thì,nhưnhàvuagiàtừngnói,đươngnhiêncả vũtrụsẽgópsứcđểngườiđitìmconđườngấy
giúp anh ngay”.
Mắtanhchàngkiachợtsánglên“Phảirồi! Chắclàởđâykhôngaibiếtnhàluyệnkimđan nghĩalàgì!Cậuhãyhỏithămvềmộtôngchữa được mọi thứ bệnh”
Cóthêmnhiềungườiđànbàchùmáomàu đenragiếnglấynước,nhưngcậukhônghỏi họdùchàngngườiAnhrasứchốithúc.Mãi sau mới có một người đàn ông đi tới. “Ôngcóbiếtngườinàochữalànhbệnhcho dân làng này không?”
“Allahchữalànhchomọithứbệnhtật”,ông nọđáp,rõrànggiậtmìnhhoảngsợtrướchai người lạ.
“Hoáramấyngườiđitìmthầyphùthủy”.Rồi saukhiđãniệmđôibacâukinhKoranôngta vộivàngbỏđiMộtngườiđànôngkháctới giếng.Ôngnàylớntuổihơn,chỉxáchmộtcái chậu nhỏ. Cậu cũng hỏi y như trước
“Mấyngườimuốngặpôngtađểlàmgì?” Người Arập này hỏi lại. “Vìanhbạntôiđãđinhiềuthángròngđểđược gặp ông ấy” “Nếuôngtasốngtrongốcđảonàythìnhất địnhphảilàngườirấtquyềnthế”,ngườinọnói sau vài phút ngẫm nghĩ. “Ngaycảcáctộctrưởngkhicầncũngkhông triệuđượcôngtađến.Ôngtachỉđếnnếutựý muốnthôi.Mấyngườihãychờchocuộcxung độtchấmdứtrồicùngvớiđoànlữhànhrời khỏinơinày.Đừngcanthiệpvàocuộcsốngở ốc đảo”,
chợtngừngtrôivàtâmlinhvũtrụquyềnuyvô hạnnhưhiệnratrướcmặtcậu.Khinhìnvào đôimắtđencủacô,nhìnđôimôichưabiết nêncườihaynênnínlặngkia,cậuhiểu–như mọingườitrêntráiđấtđềucóthểhiểubằng tráitimmình–cáiphầnquantrọngvàthông tuệnhấtcủathứngônngữvũtrụnày.Cái phầnđógọilàtìnhyêu,làthứlựchiệnhữu trướccảloàingười,thậmchítrướccảsamạc nàyvànósẽmãimãitáihiệnvớicùngmột mãnhlựcởbấtcứnơinàocóhaiđôimắtgặp nhaunhưhaicắpmătnọđangnhìnnhautrước giếng.Đôimôikiađãchọnnụcườivàđó chínhlàcáidấuhiệu,cáiđiềmcậuđãchờđợi từlâu,đãtìmởnơilũcừu,trongsáchvở,tìm trongphalêvàtrongsựyênắngcủasamạc màkhôngtựbiết.Trongnụcườikiavũtrụđã
ngườibạnđờicủamìnhvàchínhcôcũngbiết nhưthếmàkhôngcầnphảinóira.Đólàđiều cậuchắcchắnhơnmọithứtrênthếgiannày, dùrằngbốmẹvàôngbàcậuvẫnbảotrước hếtphảitỏtình,mớiđếnhứahôn,rồitìmhiểu cặnkẽvàdànhdụmđủtiềnđểcưới.Nghĩnhư thếthìchẳngbaogiờhiểuđượcngônngữvũ trụvìmộtkhiđãngụplặntrongđóthìaicũng hiểurarằngtrênthếgiớiluônluôncómột ngườichờđợimình,dùlàgiữasamạchay trongthànhphốlớn.vàkhihaingườigặpnhau vàmắthọnhìnnhauthìcảquákhứlẫntương laiđềukhôngquantrọngnữa,chỉcòncó khoảngkhắcnàyvàniềmtintuyệtđốirằng mọisựdướibầutrờinàyđềudomộtbàntay ghisẵn;chínhbàntaynàylàmnẩymầmtình yêuvàchọnsẵnmộtkẻtâmđầuýhợpcho mỗingườichămlolàmlụng,nghỉngơivàtìm kiếmkhotàngdướigầmtrờinày.nếukhông nhưthếthìmơướccủaconngườithậtlàvô nghĩa.
“MAKTUB”, cậu thầm nghĩ.
Chàngngườianhđứnglên,lắctaycậu.“Này, cậu hỏi đi chứ!”. Cậu lại gần cô gái. Cô lại cười. Cậu cũng cười. “Cô tên gì?” Cậu hỏi
“EmtênlàFatima”,côđápvàngượngngùng nhìn xuống đất.
“Ởđấtnướctôicũngcómộtsốcácbà,cáccô mang tên cô như vậy”. “Đó là tên con gái Đức Tiên Tri”, Fatima đáp.
“Cácchiếnbinhcủađấtnướcemđãđemcái tênnàyđếnnướcanhđấy”Ngườicongáinhỏ nhắn nói về các chiến binh với vẻ tự hào.
AnhchàngngườiAnhđứngcạnhcậuđâmra sốtruột.Cậubènhỏicôvềconngườichữa lành mọi thứ bệnh tật.
“Đólàmộtngườithấuhiểumọibímậtcủathế giới.ÔngtatròchuyệnvớicácDschinn-tứclà quỉ thần - của sa mạc”, cô cho biết.
CôgáichỉvềhướngNam,nơitrúngụcủa nhânvậtlạlùngkia.Côlấynướcđầybìnhrồi quayđi.ChàngngườiAnhbỏđitìmnhàluyện kimđanngaytứcthì,còncậuvẫnngồilạihồi lâubêngiốngvànhậnrarằngtrướcđâyítlâu chínhluồnggióLevanteđãđemmùithơmcủa côgáinàyđếnvớimình,vàcậuđãyêudù khônghềbiếtvềcô,vànhờtìnhyêuấycậusẽ cóđủnănglựctìmramọikhotàngcủathếgiới này.
35 -3735
Hômsaucậulạiragiếngchờcôgái.Cậungạc nhiênkhigặpchàngngườiAnhởđấy;lầnđầu tiên anh ta ngắm nhìn sa mạc.
“Tôiđãchờôngsuốttừxếtrưachođếnchiều tối”,anhkể.“Mãikhisaomọcôngtamớixuất hiện.Tôitrìnhbàyvềđiềumìnhđangtìm kiếm.Nghexong,ôngtahỏitôiđãtừngbiến chìthànhvàngchưa.Tôithưarằngđóchínhlà điềutôimuốnhọcởông.Ôngbảotôicứthử đi.Tấtcảnhữnggìôngkhuyêntôilà:anhhãy cứ thử đi!”
Cậuimlặng.ThếlàchàngngườiAnhđãđixa vạndặmđểrốtcuộcđượckhuyênđiềuchính anhtađãbiết.Nhưngrồicậuchợtnhớchính mìnhcũngtừngnhưthế,khitrảchoôngvua
già sáu con cừu.
“Thếthìanhnênthửđi”,cậunói“Tôicũng đang định thử ngay đây”
AnhtađiđượcmộtlúcthìFatimađếnlấy nước.
“Tôicóđiềuquantrọngcầnnóivớicô.Tôi muốn được lấy cô làm vợ. Tôi yêu cô” Nước trong bình của cô gái sóng sánh
“Ngàyngàyanhsẽrađâychờem.Cuộcxung độtthậtlàtaihạivìanhđãvượtsamạcđểđi tìmmộtkhotàngởKimTựTháp.Nhưngbây giờlạihóamayvìnhờnómàanhđượcởgần em.” “Mộtngàykiacuộcxungđộtsẽchấmdứt”,cô gái nói
Cậunhìnvềphíarừngchàlà.Cậutừngđi chăncừu;ởđâykhôngthiếuchicừu,vàvới
cậu thì Fatima quan trọng hơn kho tàng. “Cácchiếnbinhđitìmkiếmkhotàngđemvề đây”,côgáinói,nhưthểđoánđượcýcậu.“Và phụnữsamạcchúngemtựhàovềcácchiến binh của mình” Côgáilấynướcđầybìnhrồiravề.Giờđây ngàyngàycậuragiếngđợiFatima.Cậukểcô nghevềquãngđờichăncừucủamình,vềông vuagiàvàvềnhữngngàylàmviệctrongcửa hàngphalê.Haingườingàymộtthânthiết nhauhơn.Mỗingày,ngoàimườilămphút đượcởbêncô,cậucảmthấythờigiantrôiquá chậm.Saugầnmộtthángởốcđảo,trưởng đoàn
tranhgiànhquyềnlực.Nhưthế,khiđãnổra đánhnhauthìthườngkéodàirấtlâu,vìAllah không thiên về một bên nào nhất định”
Sauđóhọgiảitán.Xếtrưahômđógặplại Fatima cậu kể cô nghe về buổi họp của đoàn.
“Hômchúngmìnhgặpnhaulầnthứhai”, Fatimanói,“anhđãthổlộtìnhyêucủaanh. Rồianhđãchoembiếtnhiềuđiềurấthayho, chẳnghạnnhưngônngữvàtâmlinhvũtrụ. Quađóemdầndàtrởthànhmộtphầncủa anh. Cậulắngnghevàthấygiọngnóicủacôdễ thương hơn tiếng gió rì rào qua rừng chà là.
“Emđãchờanhởcáigiếngnàynhiềunăm dài.Emkhôngcònnhớquákhứcủamình, quênluôncảtruyềnthốngvànhữnggìđàn ôngchờđợitrongcáchcưxửcủaphụnữvùng samạcchúngem.Từthuởnhỏemđãmơsa mạcsẽđemđếnchoemmónquàquínhấtđời
mình. Món quà đó là anh”
Cậu nắm tay cô nhưng cô bận giữ quai bình
“Anhđãkểvềgiấcmộngcủaanh,vềnhàvua giàvàvềkhobáu.Anhcũngđãkểvềđiềm,về dấuhiệu.Thànhraemkhôngcònthấyloâugì nữa,vìchínhnhữngđiềmấy,nhữngdấuhiệu ấyđãđưaanhđếnđây.Cònemlàmộtphần giấcmộngcủaanh,mộtphầncủavậnmệnh anh–theocáchanhgọi.Vìthếmàemmuốn anhtiếptụcđitìmkhobáucủamình.Nếuanh phảiđợiđếnkhihếtđánhnhauthìcũngtốt, nhưngnếukhôngthểđợiđượcthìanhcứđi, đểlàmtrònsứmệnhtiềnđịnhcủamình.Các đồicátthayđổitheogiónhưngsamạckhông thayđổibaogiờ.Tìnhyêucủahaichúngta cũngsẽnhưthế”“Maktub”,cônóithêm.“Nếu emlàmộtphầncủavậnmệnhanhthìsẽcó một ngày anh trở về thôi”.
Saulầngặpgỡnàycậubuồnbãravề,lòng nhớđếnnhiềungườiđãtừngquenbiết.Những
ngườichăncừuđãcógiađìnhthườngkhó thuyếtphụcđượccácbàvợlídotạisaohọ phảinayđâymaiđó.Tìnhyêuđòihỏingườita phảiởgầnngườimìnhyêu.Hômsaucậunói với Fatima về điều này.
“Samạcđemđànôngcủachúngemđinhưng khôngphảilúcnàocũngđưahọtrởvề”,cô nói.“Chúngemđànhchấpnhận.Nhưnghọ vẫntiếptụcsốngtrongnhữngángmâykhông đemlạimưa,trongnhữngconvậtnáumình giữacáctảngđávàtronglànnướctuônđầytừ cácgiếng.Họtrởthànhbộphậncủatoànthể, họnhậpvàotâmlinhvũtrụ.Cũngcómộtsố trởvềđược;điềunàyđemlạiniềmvuivàthêm hivọngchonhữngngườiđànbàđangmong mỏirằngmộtngàykiachồngconhọcũngsẽ trởvề.Trướcđâyemganhtịvớinhữngngười đànbànày,nhưnggiờđâyemcũngcómột ngườiđểmàchờđợi.Emlàmộtcôgáisamạc vàrấttựhàovềđiềunày.Chồngemcầnphải đilạitựdonhưlàngiólàmbiếndạngcácđồi
cát.Vàemcũngmongđượcthấychồngem nhậpvàotrongnhữngángmây,trongnhững con thú và trong làn nước giếng”.
CậuđitìmchàngngườiAnhvìcậumuốnkể choanhtavềFatima.Cậungạcnhiênthấy anhtađãdựngmộtcáilònhỏcạnhlều.Cáilò luyệntrôngthậtquáidị,phíatrênđặtmộtcái bìnhtrongsuốt.Tronglúcđốtlòbằngcành khômắtanhtanhìntasamạc;đôimắtnhư longlanhhơnnhữngngàychỉchúimũivào sách. “Đâylàbướcđầu”,anhtacắtnghĩa.“Tôiphải táchlưuhuỳnhra.Đểthànhcôngtôikhông đượcphépsợsẽthấtbạinữa.Chínhnỗisợ nàyđãcảntrởtôithửđạtđến“Đạicông trình”.Bâygiờtôimớibắtđầuvớimộtcông đoạnmàlẽratôiđãcóthểlàmtừmườinăm trướcrồi.Songítratôicũngmừngvìđãkhông đợi thêm hai mươi năm nữa”. Anhtacởilửarồilạinhìnrasamạc.Cậungồi
mộtlúcvớianhtachođếnkhisamạcrựcđỏvì rángchiều.Rồicậuthathiếtmuốnđivàosa mạcxemthửsựtĩnhlặngcótrảlờinhữngcâu hỏicủaanhtađượckhông.Cậuđikhôngmục đíchnhấtđịnhsongmắtluôntrôngchừngrừng chàlàđểkhỏilạc.Cậulắngnghetiếnggióvà cảmnhậnsỏiđádướichânmình.Thỉnh thoảngcậulạithấymộtvỏsòvàhiểurarằng samạcnàyxaxưatừnglàbiển.Rồicậungồi xuốngmộttảngđá,nhìnnhưbịthôimiênvào chântrờitrảidàitrướcmắt.Cậukhônghiểu đượctạisaoyêumàlạikhôngcóquyềnđòihỏi đượcsỡhữu;nhưngvìFatimalàmộtcôgáisa mạcnênchỉcósamạcmớigiúpcậuhiểuđược thôi.Cậungồiimlặnghồilâukhôngnghĩngợi gìchođếnkhicảmthấycógìđộngđậyphía trênđầu.Cậunhìnlên,thấyhaiconchimbồ cắtđangbaylượn.Cậunhìnđôichimvànhững hìnhmàđườngbaycủachúngvẽnên.Những đườngấycóvẻkhôngtheomộttrậttựnào, nhưngnhấtđịnhchúngphảicóýnghĩa;chỉcó điềucậukhônggiảithíchđượcnghĩađóthôi.
Thànhracậumuốndõitheođườngbaycủa chim;biếtđâucậucóthểrútratừđómột thôngđiệp.Biếtđâusamạccóthểgiảithích chocậuvềloạitìnhyêukhôngcầnđượcsở hữu.Chợtcậuthấymệtmỏi.Tráitimcậuvan cậu đừng ngủ gật mà phải hết sức chú tâm.
“Bâygiờmìnhthảhồnvàongônngữvũtrụvà thấymọichuyệntrênthếgiớiđềucóýnghĩa, kểcảđườngbaycủachim”,cậunghĩ.Cậu thầmcámơnnỗimaymắnmàtìnhyêucủa mộtngườicongáiđãđemđếnchomình.“Khi yêu thì tất cả
cómộtđạoquântấncôngvàoốcđảo.Cậu muốnquênđichuyệnnàybằngcáchtậptrung nhìnvàosamạclấploángánhhồngvàvào nhữngtảngđá.Nhưngthâmcậuvẫnthấygìđó bất an. “Phảiluônchúýtớiđiềmbáo”,ôngvuagià bảothế.CậunhớtớiFatima,nhớtớiảogiác mớiđâyvàlinhcảmrằngnósắpxảyrathật. Phảicốgắnglắmcậumớithoátrakhỏitình trạngnhưbịmêhoặckia,đứnglênđivềphía hàngchàlà.Mộtlầnnữacậulạinhậnthấysự vậtcónhiềucáchtựdiễnđạt.Lầnnàysamạc trôngcóvẻantoàn,cònốcđảonhưtrởnên mộtnơibấtổn.Ngườiphulạcđàngồidưới mộtgốcchàlà,cũngđangngắmnhìnmặttrời lặn.Ôngtathấycậubướcratừsaumộtđụn cát. “Mộtđạoquânđangtrênđườngtớiđây.Tôi vừa có một ảo giác”, cậu nói.
cách tạo ra ảo giác”, người phu trầm tĩnh đáp.
Nhưngcậukểôngtanghevềđôichim,rằng cậuđãdõitheođườngbaycủachúngkhicậu thảhồnvàotâmlinhvũtrụ.Nghethếngười phukhôngnóigìnữa.Ôngthấuhiểurấtrõ điềucậuvừakể.Ôngbiếtmỗisựvậttrênthế giannàyđềucóthểkểđượcnhiềuđiềuvềmọi sựvậtkhác.Khiôngmởmộtquyểnsáchhoặc xemchỉtaychongười,bóibàihayquansát đườngchimbayhoặcbấtcứlàmgìkhácthì mỗiviệcnhưthếđềucóthểliênhệđếnđiều ôngvừaứngnghiệm.Thậtrasựvậtkhôngnói lênđiềugìcả,màchínhdoconngườichútâm vàosựvậtnênđãpháthiệnranhữngkhảnăng thâmnhậpvàotâmlinhvũtrụ.Trongsamạc cónhiềungườiđànôngsốngbằncáchthâm nhậpvàotâmlinhvũtrụ.Họxưnglàthầybói, rấtđượcgiớiphụnữvàcụgiànểvì.Cácchiến binhrấtítkhitìmđếnhọvìkhibiếttrướcsẽbỏ mìnhtrongtrậnđánhthìkhólòngratrận được.Ngườichiếnbinhđammêchiếntrận,
giốngnhưkẻphiêulưusaymênhữngchân trờimớilạ;tươnglaiđãdoAllahđịnhsẵnrồi vàmọichuyệnxảyracũngđềuvìíchlợicủa conngườithôi.Dođóngườichiếnbinhchỉ sốngvớihiệntạivìhiệntạiđầyrẫybấtngờ buộchọphảiquantâmđếnbaođiều:lưỡi gươmcủađốiphươngchémchỗnào,vịtrícủa ngựaởđâuvàphảiđỡnhátchémthếnàođể thoátchết.Ngườiphukhôngphảilàchiến binhvàôngđãtừngđixemvàithầybói.Có ngườiđoánđúng,cóngườikhông.Chotớicái lầnngườithầybóicaotuổinhấtvàđượcvìnể nhấthỏiôngtạisaolạiquantâmđếntươnglai như thế. “Đểbắttayngaythựchiệnmộtsốviệcvà phòngngừanhữngviệcmàtôikhôngmuốn xảy ra”, người phu đáp. “Thếthìđókhôngcònlàtươnglaicủaông nữa”, thầy bói nói. “Cóthểvìtôimuốnbiếtvềtươnglaiđểchuẩn
bị trước, hầu sẵn sàng chờ đón nó”.
“Nếulànhữngđiềulànhthìôngsẽđượcngạc nhiênmộtcáchthúvị”,thầybóiđáp.“Còn nếulàđiềudữthìôngsẽđaukhổkhálâutrước khi nó xảy ra”.
“Tôimuốnbiếtvềtươnglaivìtôilàconngười vàmọingườiđềusốngvìtươnglai”,ngườiphu nói với thầy bói.
Nghethếthầybóiimlặng.Thầycóthểbói que,rảiquetrênnềnđấtrồigiảiđoán.Nhưng hôm ấy thầy không bói que.
“Tôikiếmsốngbằngcáchđoánhậuvận”,thầy nói.“Tôibiếtthuậtbóiquevàbiếtphảisử dụngquethếnàođểnhậpđượcvàonơighi chépmọisựtrênđờinày.Ởđótôicóthểthấy đượcquákhứ,pháthiệnnhữnggìđãbịlãng quênvàgiảiđoánnhữngdấuhiệucủahiệntại. Khikháchtìmđếntôihìtôikhôngbiếtđược tươnglaihọmàchỉướcđoánthôi.Vìtươnglai
thuộcvềThượngĐếvàNgườichỉkhảithị trongnhữnghoàncảnhhếtsứckhácthường. Bằngcáchnàomàtôiđoántươnglai?Chínhlà quadấuhiệucủahiệntại.Bíẩnnằmngay tronghiệntại;nếuanhchúýquansáthiệntại thìanhcóthểcảithiệnđượcnó.Vàkhianhđã làmchohiệntạiđượctốthơn.Vậyđừngnên nghĩđếntươnglaimàhãysốngtừngngàycủa đờimìnhtheogiớiluậtcủaThượngđếvàluôn tintưởngrằngNgườicưumangchúngtalàcon cáicủaNgười.Mỗimộtngàytựnóđãhàm chứa vĩnh cửu rồi”. Ngườiphumuốnbiếttronghoàncảnhhếtsức
khoảnhkhắccủatươnglaivìNgườimuốndùng cậu làm sứ giả đưa tin.
“Cậuhãyđếngặpcáctộctrưởng”,ngườiphu nói,“đểbáovềcácchiếnbinhđangtiếnlạiốc đảo này”.
“Họ sẽ cười nhạo tôi mất”.
“Họlàngườicủasamạcnênbiếtphảixửsự với điềm báo như thế nào”
“Vậy thì họ đã biết hết cả rồi chứ”.
“Họkhôngbậntâmđếnchuyệnấyđâu,vìhọ chorằngAllahsẽgửiđếnmộtsứgiảđưatin nếuNgườicóđiềugìcầnchohọbiết.Điềunày thườngvẫnxảyra.Lầnnàyngườiđưatinlà cậu đấy”.
CậunghĩđếnFatimavàquyếtđịnhđitìmcác tộc trưởng ngay tức thì.
“Tôiđemđiềmcủasamạcđếnđây”,cậunói vớingườiđứngcanhcửamộtcáilềutrắngto tướngnằmchínhgiữaốcđảo,“nênmuốnthưa chuyện với các tộc trưởng”
Ngườigáckhôngtrảlờimàđivàotronglều. MãisauhắnmớitrởravớimộtngườiArậptrẻ khoácáohaimàutrắngvàng.Cậukểcho ngườiArậptrẻđiềumìnhđãthấy.Anhtayêu cầucậuchờrồilạiquayvàotronglều.Trờibắt đầutối.Nhiềukháchthươngvàdânốcđảovào racáilềuấy.Cácđốnglửanốinhautắtvàốc đảolạiyênắngnhưsamạc.Chỉchiếclều trắngtonàylàcònánhđèn.Suốtthờigian đứngchờcậunghĩđếnFatimavàvẫnchưa hiểurõlắmnhữngđiềucônóilúcxếtrưa.Sau hànggiờchờđợi,ngườicanhbảocậuvàolều. Cậuchoángngợptrướcnhữnggìmắtmình thấy.Làmsaocóthểtưởngtượngnổingay giữasamạclạicómộtcáilềutránglệđếnthế. Nềnphủthảmquímàđôichâncậuchưatừng đượcđặtchânlên,trầntreoloạiđèncắmnến
bằngđồngthautrạmchổ.Phíatronglều,các tộctrưởngngồithànhvòngcungtrênnệmlụa thêurấtcôngphu,taycũngtìtrênnệmthêu nhưthế.Ngườihầuravào,kẻbưngkhaybạc đầytràvànhữngmónthơmngon,ngườilo tiếpthanchocácốngđiếuđừngtắt.Mộtmùi thơmdễchịulankhắplều.Cótấtcảtámtộc trưởng,songcậunhậnrangayngườiquan trọngnhất:đólàônggiàArậpkhoácáotrắng vàngngồigiữa.ĐứngcạnhônglàngườiArập trẻ hồi nãy “Ailàngườilạđãkểvềđiềmbáo?”Mộttộc trưởng nhìn cậu hỏi “Chínhtôiđây”,cậuđáprồithuậtlạinhữnggì đã thấy “Cớsaosamạclạibáochomộtngườilạnhư cậubiếtđiềunày,chứkhôngbáochochúngta lànhữngkẻđãsốngởđâytừbaođờirồi?”Một tộc trưởng khác hỏi
“Vìmắttôicònlạlẫmvớisamạcnêntôicòn nhậnranhữngđiềmmàcácđôimắtquáquen không thấy được nữa”, cậu đáp.
“Vàcũngvìtôibiếttâmlinhvũtrụ”,cậuthầm nghĩnhưngchỉđểbụngvìngườiArậphẳn không tin chuyện này.
“Ốcđảolàvùngtrunglập”,tộctrưởngthứba nói. “Sẽ không ai dám tấn công nó cả”.
“Tôichỉthuậtlạinhữnggìmìnhthấy.Nếucác ông không muốn tin thì thôi”
Cănlềulặngnhưtờmộtlúc,rồicáctộctrưởng tranhluậnsôinổi.Họnóimộtthứthổngữ Arậpmàcậukhônghiểu;nhưngkhicậuđịnh rakhỏilềuthìbịngườicanhgiữlại.Lúcnày cậubắtđầusợ.Cógìđókhôngổnrồi.Cậuân hậnđãnghelờingườiphulạcđà.Chợtônggià ngồigiữahơihémiệngcườikhiếncậuthấy yêntâm.Ôngkhôngthamgiacuộctranhluận củanhữngngườikiavàđếnlúcnàycũngchưa
nóitiếngnào.Còncậu,vìlúcnàyđãquenvới thứngônngữvũtrụ,nhậnrarằngtừôngtoát ramộtvẻanbình.Trựcgiácchocậuthấy mìnhđếnđâylàđúng.Cuộctranhluậnchấm dứt,ainấychămchúlắngnghephảnứngcủa ônggià.Ôngnhìncậu;lúcnàyvẻmặtông lạnh lùng và khó gần “Hainghìnnămtrướcởmộtđấtnướcxaxôi cómộtchàngtraibịnémxuốnggiếngrồibị bánlàmnôlệ,vìhắntinvàogiấcmộng”,ông giànói.“Cáckháchthươngnướctađãmuarồi đemhắnđếnAiCập.Mỗingườitrongchúng tađềubiếtaitinvàogiấcmộngthìcũngcóthể
vàlúcấycólẽcũngtrạctuổicậu”.Ôngngừng nói,đôimắtvẫnlạnhlùng.“Chúngtaluôn sốngtheotruyềnthống.Thuởđótruyềnthống đãcứudânAiCậpkhỏinạnđóivàkhiếnhọ trởthànhdântộcgiàucónhấtthếgian. Truyềnthốngdạyđànôngchúngtacáchvượt samạcvàtổchứchônlễchoconcáinhưthế nào.Truyềnthốngcũngdạyrằngốcđảolànơi trunglập,vìphenàocũngcóốcđảovàchúng không được ai che chở cả”. Trongkhiôngnóithìkhôngaixenmộtlời nào. “Nhưngtruyềnthốngcũngdạychúngtaphải
chúngtasẽphạmvàolờithềrằngtrongốc đảokhôngaiđượcmangvũkhí.Suốtngàymai chúngtasẽchờđónquânđịch.Khimặttrời lặnthìmọingườinộpkhígiớilạichota.Cứ mườikẻđịchbịgiếtthìcậuđượcthưởngmột đồngtiềnvàng.Tuynhiên,vũkhíkhôngđược phépđemratừnơicấtgiấumàkhôngđượcsử dụng.Chúngđồngbóngchẳngkhácsamạc, nếuđemramàkhôngdùngđếnthìlầnsaucó thểchúngsẽkhôngchịuđểtasửdụngnữa đâu.Dođó,nếungàymaikhôngcầntớichúng thìítnhấtcũngphảicómộtcáidànhchocậu đó”.
37
Khicậurakhỏilềuhọpthìốcđảochỉcònánh trăngsoisáng.cậuđithêmhaimươiphútnữa mớivềtớilềucủamình.Nhữngchuyệnxảyra mớiđâykhiếncậuhoảngsợ.Cậuđãnhậpvào tâmlinhvũtrụvàcóthểsẽphảitrảgiábằng mạngsốngcủamình.Vánbàiđắtquá.Nhưng từngàybánđibầycừuđểtheođuổichínhvận
mệnhmìnhlúcnàocậucũngđánhcuộcvớigiá cao.Ngườiphulạcđàđãnóisaonhỉ:chếtvào ngàymaithìcũngchẳngkhácchếtvàobấtcứ mộtngàynàokhác.Mỗingàylàđểtasống hoặcđểtừgiãcõiđời.Mọisựtùyvàomộtchữ thôi: “Maktub”
Cậubìnhthảnđi,lòngkhôngânhậngì.Nếu ngàymaicậuchếtthìcũngchínhbởivì Thượngđếkhôngthíchthayđổitươnglai.Dù cậucóchếtthìcũnglàchếtsaukhiđãvượteo biển,đểlàmviệctrongcửahàngphalê,đã đượcbiếtsựyênắngcủasamạcvàđôimắt Fatima.Đãtừlâu,từkhirờinhàđi,mỗimột ngàycậuđềuđãsốnghếtmình.Nếungàymai cóchếtthìmắtcậuđãđượcthấyrấtnhiều, hơnhẳnnhữngngườichăncừukhácvàcậurất hãnhdiệnvềđiềunày.Chợtcótiếngvóngựa vàcậubịmộtlàngiócựcmạnhhấtngãxuống đất.Quanhcậubụitungmùmịt,chekhuấtcả mặttrăng.Trướcmặtcậumộtconngựakhổng lồcấtcaohaivótrước,hívangkhiếpđảm.Khi
đãbớtbụithìhìnhảnhcậunhìnthấykhiếncậu sợchoángngười,chưabaogiờsợđếnthế:một kịsĩmặttoànđenngồitrênmìnhngựa,một conchimưngđậutrênvaitrái.Ngườiấyđội khănxếp,chekínmặtchỉhởhaimắt,giống nhưnhững“sứgiảcủasamạc”nhưngoai phonghơnnhiều.Ngườikịsĩđầybímậtkiarút từyênngựamộtthanhkiếmcong;théplấp lánh dưới ánh trăng. “Kẻnàođãcảgangiảiđoánđườngbaycủa chimbồcắt?”Tiếngngườiấynhưsấmdậy, vangvọnggiữanămvạngốcchàlàcủaốcđảo
trụcứuthoát;đólàđiềumàôngđãkhôngngờ tới”.
Nhưnglưỡikiếmkhôngchémxảxuốngcậu màcánhtayngườilạchỉhạxuốngtừtừcho đếnkhimũikiếmchạmvàotráncậu.Kiếmsắc làmtráncậurỉmáu.Ngườikịsĩbấtđộng.Cậu cũngbấtđộng.Cậukhôngnghĩđếnchạytrốn màthấytronglòngrạorựcmộtniềmvuikìlạ: mìnhsẽchếtvìđãquyếttâmtheovậnmệnh củamình.VàvìFatima.Thếcónghĩalàcác điềmbáokhôngsai.Hiệncậuđốimặtvớikẻ thùvàchẳngviệcgìphảibậntâmvềcáichết vìtâmlinhvũtrụđangchờđónmình.Cậusẽ nhanhchóngtrởthànhmộtphầncủalinhhồn ấy.Vàngàymaikẻthùkiacũngsẽthànhmột phầncủanónốt.Ngườilạvẫndíkiếmtrên
chết. Ốc đảo đông hơn lũ các người”. Mũi kiếm vẫn không rời trán cậu.
“Milàaimàtáoganmuốnthayđổisốphậnđã được Allah quyết định?”
“Allahtạodựngcácđạoquâncũngnhưngười sinhralũchimkia.Ngườiđãdạytôingônngữ củaloàichim.Mọiđiềuđềudomộtbàntay viếtnêncả”,cậunói,dùngtừngữcủangười phu lạc đà.
Ngườilạthukiếmvề.Cậuthấynhẹcảngười
vẫn lăm lăm thanh kiếm trong tay.
“Mộtngườilạnhưmiđếnxứlạnàyđểlàm gì?” “Tôiđitheovậnmệnhcủamình.Nhưngông không thể hiểu được đâu”.
Ngườikịsĩtrakiếmvàovỏ;conchimưngtrên vaiôngtabỗngkêulênngherấtlạ.Cậuthấy bớt căng thẳng
“Tamuốnthửlòngcanđảmcủacậuđóthôi”, ngườilạnói.“Vìcanđảmlàđiềuthiếtyếuđể hiểu được ngôn ngữ vũ trụ”.
Cậungạcnhiên.Ngườilạnàynóivềnhững điều mà rất ít người biết.
“Khôngđượcphépsaonhãng,dùđãtiếnrất xa”,ôngtanóitiếp.“Phảiyêuquísamạc, nhưngkhôngbaogiờđượctinnótuyệtđối,vì samạcluônthửtháchconngười:nósẽgiết nhữngkẻnàolơlà,khôngcânnhắctừngbước
đimột”.Nhữngđiềuôngtanóikhiếncậuliên tưởng đến vị vua già.
“Nếuđạoquânấyđếnđâythậtvàkhimặttrời lặnmàđầucậuvẫnchưarụngthìhãytìmta”, người lạ nói.
Bàntaymớiđâyvungkiếmgiờvungmộtcái roi.Conngựabạchlạitunghaivótrướclàm cát bụi bay mù.
“Ôngởchỗnào?”Cậugọivớitheokhikịsĩ phóng ngựa đi.
BàntaycầmroichỉvềhướngNam.Thếlàcậu đã gặp nhà luyện kim đan.
Chương 39- 4039
khôngtỏvìhômấytrăngtròn-cậuđivề hướngNam.Ởđóchỉmộtcáilềuduynhấtvà nhữngngườiArậpđingangđềubảocậurằng chỗnàychỉtoànlàDschinn-quỉthần–thôi.
cháy không thể đi tiếp qua sa mạc đuợc”.
Nhàluyệnkimđanxuốngngựa,rahiệucho cậutheoôngvàotronglều.Nógiốngmọilều khácởốcđảo,khôngkểlềucủacáctộc trưởngsangtrọngnhưtrongtruyềnthầnthoại. cậuđưamắttìmlòluyện,bìnhvànồinấu nhưngkhôngthấygìcả.Chỉcósáchxếp chồnglênnhau,mộtcáibếpvànhữngtấm thảm đầy hình vẽ kì quái.
“Ngồiđây,tađinấutrà”,nhàluyệnkimđan nói. “Rồi mình thưởng thức thịt chim bồ cắt”.
Cậungờngợrằngđólàhaiconchimmình thấyhômquanhưngkhôngnóigì.Nhàluyện kimđannhómlửa,rồichỉmộtlúcsaucănlều nứcmùithịtchiên.Dễchịuhơnmùithơmcủa ống điếu nhiều. “Vì lí do gì ông muốn gặp cháu?” Cậu hỏi
“Vìđiềmbáo.Gióđãbáochotalàcậutớiđây, và cậu cần được giúp đỡ”.
“Khôngphảicháuđâumàlàanhchàngngười Anh cơ. Anh ta đã tìm ông mãi”
mạc”.
còn
ước”,
“Nhưng mà đang có đánh nhau”, cậu nhắc lại “Ta biết chuyện gì đang xảy ra trên sa mạc”
“Cháuđãtìmthấykhobáyrồivìhiệncháucó mộtconlạcđà,cộngthêmsốtiềntừhồilàmở hiệuphalêvànămmươiđồngtiềnvàng.Cháu sẽ là một người có của ở đất nước mình”. “Nhưng chẳng thứ nào ở Kim Tự Tháp cả”
“CháucóFatima.Nànglàkhobáuquínhất của cháu”
hại,xấuxa”,nhàluyệnkimđanđáp.“Xấuxa độc hại là những gì từ miệng họ tuôn ra. "
Rượulàmcậuhưngphấnnhưngnhàluyệnkim đankhiếncậubănkhoăn.Họngồitrướclều ngắm trăng. Trăng sáng làm ánh sao nhạt dần
“Uốngnữađi”,nhàluyệnkimđannóikhithấy cậuvuivẻhẳnlên.“Rồihãyngủyêntốinay, nhưmộtchiếnbinhtrướcngàyratrận.Đừng quênrằngtráitimcậuởđâuthìkhobáucũng ởđó;cũngnhưphảitìmchorakhotàngthì nhữnggìcậuhọcđượctrênđườngmớithậtcó ýnghĩa.Ngàymaicậuhãybánlạcđàđi,mua mộtconngựa.Lạcđàkhólườnglắm:chúngđi cảnghìnbướcchẳngcódấuhiệumệtmỏinào cả,nhưngthìnhlìnhkhuỵuxuốngrồichếtđứ đừ.Ngựathìmệttừtừ,thànhrangườitaluôn luônlườngtrướcđượccóthểthúcépchúngtới mức
Chiềutốihômsaocậuđingựađếnlềucủanhà luyệnkimđan.Cậuđợimộtlúcthìôngcũng vừa xong để đi; con chim ưng đậu trên vai trái. “Hãychỉchotasựsốngtrênsamạc”,nhà luyệnkimđannói,“chỉnhữngaitìmđượcsự sống thì mới có thể tìm thấy kho tàng”. Họcưỡingựaquanhữngđồicátloángánh trăng. “Khôngbiếtmìnhcótìmrasựsốngkhông,vì nóichođúngthìmìnhđâuđãrànhsamạc”, cậu nghĩ.
Cậumuốnquaysangnóivớiôngnhưthế nhưnglạingại.Látsauhọtớichỗtảngđámà hômtrướccậuđãtrôngthấyhaiconchimbồ cắt, nhưng giờ đây chỉ có gió và tĩnh lặng
“Cháukhôngbiếtcáchtìmsựsốngtrênsa mạc”,cậunói,“tấtnhiêncháubiếtlàcósự sống nhưng không biết tìm ở đâu”.
“Sựsốnglôicuốnsựsống”,nhàluyệnkimđan gợi ý.
Vàthếlàcậuhiểu.Cậuthảlỏngngaycương ngựa,đểnótựđiquacáctảngđá.Nhàluyện kimđanimlặngđitheo.Conngựacủanhà cậuchạylòngvònggầnnửatiếng.Họkhông cònnhìnthấyrừngchàlànữa,chỉcònmặt trăngtotướngtrênbầutrờivànhữngtảngđá lấplánhánhtrăngbạc.Chợtcậuthấycon ngựađứnglạiởmộtnơimìnhchưahềtớibao giờ.
“Chỗnàycósựsống”,cậunóivớinhàluyện kim đan.
“Tuycháukhôngbiếtngônngữcủasamạc nhưngconngựacủacháubiếtngônngữcủasự sống”
Họxuốngngựa.Nhàluyệnkimđanvẫnkhông nóigì.Ôngvừatừtừđitớivừaquansátcác tảngđá.Chợtôngdừnglại,thậntrọngcúi
xuống.Mộtcáihốcnằmgiữacáctảngđá.Ông thòtayvào,mớiđầuchỉlàbàntaysaucảcánh tay,tớitậnvai.Cógìđóđộngđậytronghốcvà đôimắtông-cậuchỉthấyđượcđôimắtdo chúngkhôngbịkhănche–nheolạivìcốgắng vàcăngthẳng,nhưthểôngđanggiằngcovới mộtvậtgìđótronghốc.Rồiôngrúttayrathật nhanhkhiếncậugiậtmình.Ôngđứngdậy,tay nắmchặtđuôimộtconrắn.Cậuvộinhảylùi lại.Conrắnkhôngngừngngọnguậy,thởphì phìlàmtansựyênắngcủasamạc.Đólàmột conrắnhổ,nọccủanógiếtchếtnguờichỉ trong vài phút. “Coi chừng nọc độc”, cậu nói.
Cóvẻnhưôngđãbịrắncắnnhưngvẫntỏra bình thản.
“Nhàluyệnkimđanđãhaitrămtuổirồi”, chàngngườiAnhđãnóithế.Vậythìônghẳn phảibiếtlàmgìvớirắntrongsamạc”.Cậu nhìnôngđilạichỗconngựa,rútthanhkiếm
conghìnhbánnguyệtvạchmộtvòngtròntrên samạcrồithảconrắnvàogiữa.Convậttức thì nằm yên. “Đừngsợ,nókhôngrađượcđâu.Cậuđãtìm ra sự sống trong sa mạc, đó là cái điềm ta cần” “Điều ấy có gì là quan trọng?” “Vì Kim Tự Tháp nằm giữa sa mạc”
CậukhôngmuốnnghegìvềKimTựThápcả. Ngaytừtốihômtrướctâmhồncậuđãnặng trĩuvìbuồn.Đitìmkhobáunghĩalàrờixa Fatima.“Tasẽđicùngvớicậuquasamạc”, nhà luyện kim đannói “Nhưngcháulạimuốnởlạiốcđảo”,cậuđáp. “CháuđãgặpFatimavàvớicháuthìcôcòn quí hơn cả kho báu”.
“Fatimalàmộtcôgáisamạc”,nhàluyệnkim đannói.“Côbiếtrằngđànôngphảiđithìmới cóthểtrởvề.Côđãtìmthấykhobáucủa
mình:đóchínhlàcậu.Bâygiờcôchờđợirằng cậu cũng sẽ tìm được kho tàng của cậu”.
“Nếu cháu quyết định ở lại thì sao?”
“Thìcậusẽtrởthànhcốvấncủaốcđảo.Cậu cóđủvàngđểtậunhiềucừuvàlạcđà.Cậusẽ cướiFatimavànămđầuhaingườisẽrấthạnh phúc.Cậusẽtậpyêuthíchsamạcvàtừngcây mộtcủacảnămvạncâychàlà.Cậusẽnhìn thấychúnglớnlên,quađóthấymộtthếgiới khôngngừngbiếndịch,vàcậusẽcàngngày cànghiểurõngônngữcủađiềm,củadấuhiệu hơnvìsamạclàngườithầygiỏinhất.Nămthứ haicậusẽnhớlạirằngởđâuđócómộtkho báu.Cácđiềmsẽkhôngngừngnhắctớivàcậu sẽcốlờđi.Cậuchỉđemhiểubiếtcủamình phụcvụốcđảovàcưdânởđấy.Cáctộc trưởngsẽbiếtơncậu.Bầylạcđàcủacậusẽ đemlạichocậusựgiàucóvàquyềnlực.Năm thứbacácđiềmsẽlạitiếptụcnhắcnhởcậu đemvềkhotàngvàvậnmệnhcủacậu.Và đêmđêmcậusẽlangthangtrongsamạc,
khiếnFatimabuồnkhổvìchorằngchínhcôđã cảnbướcchâncậu.Nhưngcậuyêucôvàcô đáplạitìnhyêuđó.Cậusẽnhớlạirằngcô khônghềyêucầucậuởlạiốcđảo,vìmột ngườicongáisamạcnhưcôbiếtmìnhphải chờđợichồngtrởvề.Vìthếmàcậusẽkhông tráchcứcô.Nhưngnhiềuđêmcậusẽlang thanggiữacáchàngcâychàlà,nghĩgiánhư hồiđómìnhđitiếpvàvữngtinhơnvàotình yêucủaFatima.Chínhsựlolắngcủacậurằng sẽkhôngbaogiờtrởvềđượcđãgiữchâncậu lạiốcđảonày.Vàđiềmsẽbáochocậubiết rằngkhotàngcủacậutừnaysẽbịchônvùi vĩnhviễn.Nămthứtư,vìcậucứlờđi,cácđiềm sẽkhôngxuấthiệnlạivớicậunữa.Cáctộc trưởngsẽnhậnthấythếvàsẽkhôngdùngcậu làmcốvấnnữa.Khiđóthìcậusẽlàmột thươngnhângiàucóvớinhiềulạcđàvàhàng hóa.Nhưngchođếncuốiđờicậusẽmãilang thangtrênsamạc,luônquẩnquanhcácgốc chàlà,vìbiếtrõrằngmìnhđãkhôngđitheo vậnmệnhvàgiờthìmọisựđãquátrễ.Cậu
phảihiểurằngtìnhyêukhôngbaogiờngăn cảnaitheođuổivậnmệnhcủamìnhcả.Nếu đểchochuyệnấyxảyrathìđókhôngphảilà tìnhyêuđúngnghĩa,tìnhyêucủangônngữvũ trụ.”
Nhàluyệnkimđanxóavòngtrònvạchtrên cáchhồinãy;thếlàconrắnvộivàngchuitọt vàgiữacáctảngđá.Cậunghĩtớingườibán hàngphalêmơđượchànhhươngđếnMekka, đếnchàngngườiAnhkhổcôngtìmmộtnhà luyệnkimđan.Cậucũngnghĩtớingườicongái vớilòngtinmãnhliệtvàosamạcvàquảnhiên mộtngàynọsamạcđãđemđếnchocômột ngườitraibiếtyêucô.Họlênngựa;lầnnày cậuchạytheosaunhàluyệnkimđan.Gióđưa đếnnhữngâmthanhcủaốcđảovàcậulắng tìmgiọngnóicủaFatima.Vìcóđánhnhaunên ngàyhômấycậuđãkhôngragiếng.Đểrồitối nay,lúcquansátconrắnnằmyêntrongcái vòngtrònnọ,ngườikịsĩlạlùngmangcon chimưngtrênvaiđãnóivềtìnhyêuvàkho
báu,vềngườiđànbàsamạcvàvềvậnmệnh của cậu.
“Cháusẽđicùngvớiông”,cậunóivàliềnthấy lòng thanh thản.
“Sángmaimìnhsẽlênđườngtrướckhimặt trời mọc”, ông chỉ nói có thế.
Chương 41- 4441
Suốtđêmcậukhôngngủđược.Haigiờtrước khimặttrờimọccậuđánhthứcmộtanhchàng ngủtronglều,yêucầuanhtachỉchocậuchỗ ởcủaFatima.Haingườicùngđiđếnlềucủa cô.Đểtrảơn,cậuchoanhchàngtiềnđủmua mộtconcừu.Rồicậunhờanhchàngvàođánh thứccô,nóirằngcậuchờởngoài.Anhchàng Arậpđápứnglờiyêucầuvàđượctrảthêmtiền cho một con cừu nữa. “Bâygiờbạnđiđượcrồi,đểchúngtôinói chuyện riêng”, cậu nói. AnhchàngArậpquayvềlềungủtiếp,lấylàm hãnhdiệnđãgiúpđượcchocốvấncủaốcđảo vàsungsướngvìđượctiềnmuacừu.Fatimara khỏilều.Haingườiđigiữanhữnghàngcâychà
là.Cậubiếtnhưthếnàylàphạmvàophong tụcốcđảonhưnglúcnàycậuchẳngquantâm nữa. “Anhsắplênđường”,cậunói.“Anhmuốnem biết rằng anh sẽ trở lại. Anh yêu em, vì ...”
“Anhđừngnóithêmnữa”,Fatimangắtlời. “Người ta yêu vì yêu. Cần gì phải có lí do”.
Nhưngcậuvẫnnóitiếp:“Anhđãcómộtgiấc mơ,sauđóanhgặpđượcmộtvịvuagià,rồi anhbánhàngphalêvàvượtsamạc.Cácbộ lạcđánhnhaunênanhmớiđếngiếngnướcđể hỏivềmộtnhàluyệnkimđan.Anhyêuemvì cảvũtrụđãgópsứcđểanhđếntậnđâyvàgặp được
làvàbatrămgiếngchàođónnhữngkẻhành hươngsaumộtchuyếnviễndu.Vớicô,từnay ốcđảosẽtrởthànhhiuquạnh.Từnàysamạc sẽtrởthànhquantrọnghơnốcđảo.Côsẽ ngắmnhìnnóvàđoánxemcậuđitheongôi saonàotrênđườngtìmkhobáu.Côsẽgửi nhữngnụhôncủamìnhchogió,hivọngrằng nósẽmơnmangươngmặtcậuvàkểcậunghe rằngcôvẫnsống,vẫnchờcậunhưmộtngười đànbàchờngườichồngcanđảmrađitìm kiếmkhotàng.Từhômnaysamạcsẽchỉ mang một ý nghĩa: hi vọng cậu sẽ trở về. 42 “Đừngnghĩtớinhữnggìđãbỏlạiphíasau”, nhàluyệnkimđannóikhihọcưỡingựađitrên samạc.“Mọisựđãđượcghikhắcvàotâmlinh vũ trụ và sẽ tồn tại vĩnh viễn”. “Conngườimơđượctrởvềhơnlàrađi”,cậu nóivàđãthấyquenlạivớisựyênắngcủasa mạc.
“Nếunhữnggìtatìmthấylàthật,làvàngròng thìchúngsẽkhôngbaogiờhưhaovàbấtcứ lúcnàotaquayvềthìchúngvẫncònnguyên vẹnđó;cònnếuchúngchỉlàthoángquanhư ánhsaobăngthìkhitrởvềtasẽchẳngtìm thấygìnữacả.Nhưngdẫusaocậucũngđã sốngđượccáiphútthoángquaấyvàbấynhiêu đã là quí rồi”.
Ôngdùngthuậtngữcủagiớigiảkimnhưng cậuhiểuôngmuốnámchỉFatima.Song khôngnghĩđếnnhữnggìcậuđãbỏlạiphíasau thìthậtlàkhó.Cảnhvậtđơnđiệucủasamạc khiếncậunghĩvẩnvơ.Cậunhưthểvẫncòn thấytrướcmắtrừngchàlà,giếngnươcvà khuônmặtngườicongáimìnhyêu,anhchàng ngườiAnhbênlòthínghiệmvàngườiphulạc đàvớinhữngtưtưởngcaosiêubậcthầymà không tự biết.
“Cóthểnhàluyệnkimđanchưatừngyêubao giờ”, cậu nghĩ.
Ôngcưỡingựachạyphíatrước,conchimưng đậutrênvai.Conchimhiểurõngônngữcủa samạcnênmỗikhihọdừngchânthìnóđều bayđitìmmồiđểsăn.Ngàyđầunóthavềmột conthỏ,hômsauhaiconchim.Đêmđếnhọ chỉtrùmchănchứkhôngđốtlửa.Đêmsamạc lạnhvàtrăngcàngkhuyếtthìcàngtối.Suốt mộttuầnlễliềnhọíttròchuyện,chỉtraođổi vềnhữngcáchphòngxacầnthiếtđểtránhlạc vàotrậnđịagiữacácbộtộc.Cuộcxungđột vẫncòntiếpdiễn;hẳnlàcáchchỗhọkhông xavìthỉnhthoảnggiótanhmùimáu.Vàgió nhắcnhởcậunhớđếnngônngữcủadấuhiệu, luônluônchỉrachocậunhữnggìmắtcậu khôngthấyđược.Vàongàythứbảy,nhàluyện kimđanquyếtđịnhdừnglạinghỉsớmhơn thườnglệ.Conchimưnglạibayđisăn;ông đưa bình nước mời cậu. “Cậusắpđếnđíchrồiđó”,nhàluyệnkimđan nói.“Tôichúcmừngcậuđãđitheoconđường tiền định của mình”.
“Trênđườngđiôngchẳngchỉbảocháuđiềugì cả.Cháucứnghĩrằngôngsẽdạychocháu nhữngđiềuôngbiết.Cáchđâykhônglâucháu cùngđitrênsamạcvớimộtngườicónhiều sáchvềthuậtluyệnkimđan,nhưngcháu chẳng học được gì từ những quyển sách ấy”.
“Chỉcómộtcáchhọcthôi”,nhàluyệnkimđan đáp.“Đólàthôngquahànhđộng.Tấtcả nhữnggìcầnbiếtcậuđãhọcđượctrênđường đi rồi. Nhưng còn thiếu một điều”.
Cậumuốnbiếtđólàđiềugìnhưngôngmãi nhìnđămđămvềphíachântrời,tìmbóng dáng con chim ưng.
“Tạisaongườitagọiônglànhàluyệnkim đan?” “Vì đó là nghề của ta”
“Khinhữngnhàluyệnkimđankhácthửluyện vàngmàkhôngthànhcôngthìhọsaiởchỗ nào?”
“Tạivìhọchỉchủtâmtìmvàngthôi”,người bạnđồnghànhcủacậuđáp.“Họtìmkhobáu vốnnằmởcuốiconđườngtiềnđịnhnhưnglại không chịu đi trọn con đường đó”.
“Cháucònphảihọcthêmđiềugìnữa?”,cậu hỏi Nhưngôngvẫntiếptụcnhìnvềphíachântrời. Rồiconchimưngquayvềvớimồinóvừasăn được.Họđàomộtcáihố,đốtlửatrongấyđể khỏi bị trông thấy.
“Talànhàluyệnkimđanchỉbởivìtalànhà luyệnkimđan,thếthôi”,ôngnóitrongkhi chuẩnbịbữaăn.“Tahọcmônnàytừôngcủa ta,ônglạihọctừôngthânvàcứthếchođến thờitạothiênlậpđịa.Vàothờiđó“Đạicông trình”cóthểviếtđượcvừamộtphiếnngọclục bảo.Nhưngrồiconngườikhôngthèmchúý vàonhữngđiềuđơngiảnmàlạiloviếtluận văn,chúgiảivàtriếtlý.Rồihọchorằngđãđi
đúngđườnghơnngườikhác.Nhưngđếnnay phiến ngọc lục bảo vẫn còn nguyên giá trị”.
“Trên phiến ngọc ấy viết gì?” Cậu muốn biết.
Nhàluyệnkimđanbènvẽlêncátlốichừng nămphút.Nhìnôngvẽcậunghĩđếnnhàvua giàvàbãichợnơihaingườigặpnhau;cậucó cảmtưởngnhưtừđóđếnnayđãnhiềunăm qua rồi. “Trênphiếnngọcviếtnhữngđiềuđóđấy”, nhà luyện kim đan nói khi đã vẽ xong. Cậu thử đọc nhưng thất vọng.
các
rằngthếgiớinàychỉlàphiênbảncủathiên đường.Sựhiệnhữucủathếgiớinàychỉlà bằngcớbảođảmrằngcómộtthếgiớitoàn mỹ.ThượngĐếtạodựngramuônloàiđểcon ngườithôngquathếgiớivậtchấtmànghiệm đượcnhữngđịnhluậtcủathếgiớitâmlinh.Khi tanóithôngquahànhđộnglàhàmýnhưthế đấy”. “Cháucócầnphảihiểuphiếnngọcđó không?” Cậu hỏi “Cóthểcần.Nếunhưcậulàmviệctrong phòngthínghiệmcủanhàluyệnkimđanthì đósẽlàcơhộitốtđểtìmracáchhaynhấthiểu đượcphiếnngọc.Nhưnghiệncậuđangởtrên samạc.Hãytrầmtưsuynghĩ,rồisamạcsẽ chỉchocậuhiểuthếgiới.Nóichođúngthìmọi thứtrênmặtđấtđềuchỉchocậuđược.Cậu khôngcầnphảihiểuhếtmọiđiềuvềsamạc màchỉcầnnghiềnngẫmvềmộthạtcátthôivà cậusẽthấytrongđómọisựmầunhiệmcủa công trình tạo hóa”
“Làmcáchnàođểcháucóthểthâmnhậpvào thế giới của sa mạc?”
“Hãylắngnghetráitimmình.Nóbiếthếtmọi điềuvìnótừtâmlinhvũtrụmàravàmộtngày kia sẽ trở về đó”
43 Họlạilặnglẽtiếptụcđitrongsamạchaingày nữa.Nhàluyệnkimđancànglúccàngthận trọnghơnvìhọđangđếngầnvùnggiaotranh ácliệtnhất.Trongkhiđiđườngcậuthửlắng nghetiếngnóicủatráitimmình.Quảtimcậu khôngphảilúcnàocũngngoanngoãn:trước kianóquenđượcđihoàiđimãi,bâygiờnóchỉ muốnmauđếnđích.Cólúctráitimcậukểlể hànggiờliềnvềnỗinhớnhungcủanó;lúc khácnólạixúcđộngtrướccảnhmặttrờimọc trênsamạcđếnnỗilàmcậuphảikhócthầm. Timcậuđậpnhanhkhinókểvềkhobáu,đập chậmhẳnkhicậumơmànglặngnhìnchântrời
vôtậntrênsamạc.Nhưngnókhôngbaogiờ câmnín,kểcảkhicậuvànhàluyệnkimđan không nói với nhau một lời nào. “Tạisaotaphảilắngnghetráitimmìnhnhỉ?” Cậu hỏi khi hai người dừng lại nghỉ đêm
“Bởivìtráitimcậuởđâuthìkhobáucậutìm cũng ở đó” “Nhưngmàtimcháurạorực”,cậuđáp.“Nó mơ,nóxúcđộngvànósaymêmộtcôgáisa mạc.Nóđòihỏicháuđủchuyện,khiếnnhiều đêm cháu không ngủ được khi nghĩ đến nàng”. “Tốtlắm.Nhưthếlàtimcậuđangsốnghết mình. Hãy lắng nghe những
rằngcóthểmìnhkhôngtìmthấykhotàng hoặcsẽchếttrongsamạc.Lúckháccáitrái timkialạibảocậurằngnóhàilònglắmvìnó đãtìmthấytìnhyêuvànhiềuđồngtiềnvàng rồi. “Tráitimcháugiởchứngrồi”,cậunóivớinhà luyệnkimđankhihọdừnglạichongựanghỉ. “Nó không muốn cháu đi tiếp nữa”. “Điềuđóđúngthôi”,ôngđáp.“Đólàbằngcớ chothấyrằngtráitimcậurấtsốngđộng. Đươngnhiênaimàchẳngsợkhiđemtấtcảgì mình có được ra đổi lấy một giấc mơ”. “Thế thì tại sao cháu phải lắng
“Bịlừabịpcũnggiốngnhưbịmộtcúđánhbất ngờthôi.Nhưngnếucậuhiểurõtráitimmình thìsẽkhôngxảyrađiềugìbấttrắcđâu,vìcậu biếtrõnómơướcgìvàbiếtphảiứngxửthế nào.Khôngaitrốntránhđượctráitimmình; thànhranênlắngnghenónóilàhayhơncả.
Nhưthếcậusẽkhôngbaogiờbịđánhbất ngờ”.
Cậutiếptụclắngnghetráitimmìnhtrên đườngquasamạc,hiểudầnnhữngmẹovặt củanóvàchấpnhậnnólànhưthế.Cậuthôi khônglosợnữa,cũngkhôngcònmuốnquay vềốcđảo,vìmộtxếtrưanọtimcậubảorằng
sẽrađivĩnhviễn,rằngnhữngkhoảnhkhắclẽ ratươiđẹpmàrốtcuộclạichẳngtươiđẹptí nào,rằngcónhữngkhotànglẽratìmđượcmà lạimãimãichônvùitrongcát,làchúngtôi–tráitimconngười-đủkinhhoàngrồi.Khi nhữngđiềunàyxảyrathậtthìchúngtôiđau khổ lắm.”
“Tráitimcháusợsẽphảiđaukhổ”,cậuđãnói vớinhàluyệnkimđannhưthếvàomộtđêm hai người nhìn lên bầu trời không trăng.
“Hãybảonórằngsợphảiđaukhổcònđau đớnhơnlàchínhsựđaukhổ,vàchưatừngcó tráitimnàophảichịuđaukhổkhitìmcách thựchiệngiấcmơ,vìmỗiphútgiâytìmkiếmlà mộtkhoảnhkhắcgặpgỡThượngĐếvàsự vĩnh hằng”.
“Mỗiphútgiâytìmkiếmlàmộtkhoảnhkhắc gặpgỡThượngĐế”,cậunóivớitráitimmình. “Khitathànhtâmđitìmkhotàngthìmỗimột ngàyđềuchanhòaniềmvui,vìmỗimộtgiờ
quađiđềusẽđemtagầnlạikhotànghơn.Khi thànhtâmđitìmkhotàng,tapháthiệntrên đườngnhiềuđiềumàtasẽkhôngbaogiờthấy đượcnếutakhôngđủcanđảmthửlàmnhững việcxemramộtkẻchăncừukhôngthểlàm nổi”.
Thếlàtráitimcậuthanhthảnđượcsuốtbuổi xếtrưa.Đêmấycậungủngongiấcvàkhithức dậytráitimkểchocậuvềtâmlinhvũtrụ,rằng kẻnàohạnhphúccũngđềucóThượngĐế tronglòngvàcóthểtìmthấyhạnhphúctrong từnghạtcátsamạcnhưnhàluyệnkimđanđã nói,vìhạtcátlàmộtkhoảnhkhắccủasựsáng chếmàvũtrụcầnhàngtriệunămđểtạora nó.
“Aiaitrêntráiđấtcũngđềucómộtkhobáu chờđợimình”,tráitimnói.“Chúngtôi,tráitim loàingười,ítkhinóivềnhữngkhobáunàyvì ngườitakhôngcònmuốnđitìmchúngnữa. Chúngtôichỉnóivềchúngtôivớitrẻconthôi. Rồichúngtôiđểcuộcđờiđitheosốmệnh.
Songtiếcthayrấtítngườiđitheoconđường tiềnđịnh,conđườngdẫnđếnvậnmệnhcủa họ,dẫnđếnhạnhphúc.Phầnlớnngườita nhìnthếgiớinhưmộtnơiđầyđedọa,chínhvì thếmàthếgiớitrởthànhnơiđedọathật.“Bởi thếmàchúngtôi,tráitimngười,càngngày càngnóikhẽhơn.Chúngtôikhôngimhẳn nhưngmongrằngngườitakhôngnghethấy,vì chúngtôikhôngmuốnngườitaphảiđaukhổ
nghe.Ônghiểutráitimcậuđãhướngvềtâm linh vũ trụ.
“Cháu phải làm gì bây giờ?” Cậu hỏi
“ĐitiếpvềhướngKimTựTháp”,ôngđáp. “Vàtiếptụclưuýđếncácdấuhiệu.Timcậu đãsẵnsàngchỉchocậuchỗchônkhobáurồi đấy”
“Có phải đó là điều cháu cần biết nữa không?”
“Không”,ôngđáp.“Điềucậucầnbiếtnữalà nhưthếnày:trướckhicậuđạtđượcướcmơthì tâmlinhvũtrụsẽthửtháchmọiđiềucậuhọc đượctrênđườngđi.Tâmlinhvũtrụlàmthế khôngphảivìácýmàvìmuốnkhiđạtđược ướcmơchúngtađồngthờicũngnắmvững nhữngbàihọcđãlĩnhhộikhiđitheoướcmơ. Đóchínhlàthờiđiểmmàđasốbỏcuộc,nói theongônngữsamạclà“chếtkhátvàođúng câychàlàxuấthiệnởchântrời”.Mọicuộctìm tòiđềukhởiđầunhưcâu“thánhnhânđãikẻ
khùkhờ”vàkếtthúcvớisựthửtháchgaygo kẻ chiến thắng”.
Cậunhớđếnmộtcâuchâmngôncủađấtnước mình,nóirằnggiờtốinhấttrongđêmlạichính là ngạy trước lúc rạng đông. 44 Ngàyhômsaucódấuhiệubáonguyđầutiên. Bachiếnbinhtiếnlạigầnhỏihaingườilàmgì ở đấy. “Tôiđemchimưngđisăn”,nhàluyệnkimđan đáp. “Chúngtôiphảikhámxemhaingườicóvũ trang không”, một chiến binh nói . Nhàluyệnkimđanchậmrãixuốngngựa.Cậu cũng xuống theo “Anhđemtheonhiềutiềnthếnàyđểlàmgì?”, một người lính hỏi cậu trong lúc khám cái bị
“TôicầntiềnđểđiđếnKimTựTháp”,cậu đáp.
Ngườichiếnbinhkhámnhàluyệnkimđantìm thấymộtbìnhphalênhỏđựngmộtchấtlỏng vàmộtquảtrứngbằngthủytinhmàuvàng, nhỉnh hơn quả trứng gà. “Cái gì thế này?” Hắn hỏi
“ĐólàviênĐátạovàngvàThuốctrườngsinh. Côngtrìnhcủacácnhàluyệnkimđanđấy.Ai uốngthuốcnàythìsẽkhôngbaogiờốmđau nữavàmộtmảnhvụncủaviênđácóthểbiến mọithứkimloạithànhvàng”.Cácchiếnbinh Arậpcườingấtvìthấycâutrảlờiquákhôihài; nhàluyệnkimđancũngcườitheo.Rồihọcho phéphaingườiđượcgiữtấtcảhànhlítiếptục cuộc hành trình. “Ôngđiênà?”Cậuhỏinhàluyệnkimđansau khi đi được một quãng. “Sao ông lại trả lời thế?”
“Đểchỉchocậumộtbàihọcđơngiảnởđời”, ôngđáp.“Đólà:khotàngsờsờngaytrước mắtmàtakhônghềbiết.Vìsao?Vìconngười không tin rằng có kho tàng thật”.
Họlạitiếptụcđi.Mỗimộtngàyqualàmột ngàytráitimcậuthanhthảnhơn.Nókhông đòiđượcbiếtvềquákhứhoặctươnglainữa, màthỏamãnvớiviệcđểhếttâmtríngắmnhìn samạcvàcùngvớicậucàkêvềtâmlinhvũ trụ.Cậuvớitráitimtrởthànhbạnthânvà khôngbênnàonỡlừadốibênnàonữa.Mỗi khitráitimtròchuyệnvớicậulàđểkíchthích, thêmsứcchocậuvìnhữngngàydàithầmlặng trongsamạckhiếncậumệtmỏi.Nóchocậu biếtvềchỗmạnhcủacậu:đãdũngcảmxarời bầycừuđểđitheovậnmệnhvàlàmviệchết mìnhởcửahàngphalê.Nócònchocậubiết thêmnhữngchuyệnmàcậuchưahềquantâm: vềnhữnglầncậuthoáthiểmmàkhôngbiết. Tráitimcậubảorằngcómộtlầnnóđãgiấu khẩusúngcậulénlấycủaôngbốvìecậucó
thểtựgâythươngtật.Nónhắccậunhớlạicái ngàycậubịbệnh,óimửangaygiữađồngtrống rồingủthiếpđi.Cáchđókhôngxahaitên cướpđườngchờsẵn,địnhbụnghễcậutớilà chúngsẽcướpbầycừurồigiếtcậu.Nhưngchờ mãikhôngthấycậutớichúngbènbỏđivìnghĩ rằng cậu đã chọn đường khác rồi.
“Lúcnàotráitimcũnggiúpmìnhsao?”Cậu hỏi nhà luyện kim đan “Chỉnhữngtráitimcủanhữngngườimuốnđi theovậnmệnhcủamìnhthôi.Nhưngchúng cũnggiúpđỡtrẻem,ngườigiàvàcảngườisay nữa”.
“Thếnghĩalàcháusẽkhôngbaogiờgặpnguy hiểm sao?”
“Thếchỉcónghĩalàtráitimlàmtấtcảnhững gìnócóthểlàmđượcthôi”,nhàluyệnkimđan đáp Mộtbuổixếtrưahọđingangkhulềutrạicủa
mộtbộtộcthamchiến.Ởmỗigóctrạiđềucó nhữngngườilínhvũtrangchoàngáomàu trắngtrôngrấtđẹp.HọngồihútNargilehvà bàntánvềchiếntrận.Chẳngaibuồnđểýđến cậu và nhà luyện kim đan cả.
“Chẳngcógìnguyhiểm”,cậunóisaukhihọ đã đi qua khu lều được một quãng.
Nhàluyệnkimđannổigiận:“Hãytintưởngở tráitimmìnhnhưngđừngbaogiờquênrằng mìnhhiệnđangởsamạc.Khixảyrađánh nhauthìngaycảtâmlinhvũtrụcũngcònnghe tiếngthéttrêntrậnđịavàkhôngaitránhđược hếtnhữnghậuquảcủamọichuyệnxảyradưới
“Nếuchúngtasắpphảichiatayđếnnơithì ônghãydạycháuthuậtluyệnkimđanđi”,cậu nói “Cậuđãnắmvữngthuậtấyrồimà.Đólà: nhậpvàotâmlinhvũtrụvàpháthiệnkhobáu dành riêng cho mình” “Cháukhôngnóiđếnchuyệnấy;chuyệnluyện chì thành vàng cơ” Nhàluyệnkimđanchợtlặngimnhưsamạcvà chỉ trả lời cậu sau khi họ dừng lại để dùng bữa
“Mọisựtrongvũtrụđềutiếnhóa”,ôngnói. “Vớibậchiềngiảthìvànglàthứkimloạitiến hóađếnmứccaonhất.Đừnghỏitạisaovìta khôngbiếtthuật.Tachỉbiếttruyềnthốngluôn luônđúng.Chỉvìngườitakhônghiểulờibậc hiềngiả.Chonênvàng,thayvìlàbiểutượng củatiếnhóa,trởthànhnguyênnhângâyra xung đột”.
“Sựvậttựbiểulộbằngnhiềuthứngônngữ”, cậungắtlờiông.“Chẳnghạncómộtlúcđối vớicháutiếnglạcđàkêukhônglàgìkháchơn tiếnglạcđàkêucả,rồithìnótrởthànhdấu hiệucủasựnguyhiểm,sauđólạichỉlàtiếng kêu như trước”.
Cậukhôngnóitiếpnữa;cólẽnhàluyệnkim đan đã biết cả rồi.
“Tabiếtnhữngnhàluyệnkimđanchân chính”,ôngnóitiếp.“Họtựgiammìnhtrong phòngthínghiệm,cốgắngđểtiếnhóa,giống nhưvàng.Họtìmrađượcloại“Đátạovàng”vì họhiểurằngkhimộtvậttiếnhóathìmọivật quanhnócũngtiếnhóatheo.Ngườikháctìm ra“Đátạovàng”dotìnhcờ;họvốncótàisẵn vàtâmhồnhọlĩnhhộinhanhhơnkẻkhác.Số ngườinàyhiếmchứkhôngnhiềuđâu.Rồicó nhữngkẻchỉquantâmđếnvàngthôi.Họ chẳngbaogiờtìmrađượcđiềubímậtcảvìhọ quênrằngchì,đồng,sắtcũngphảiđitrọncon đườngtiềnđịnhcủachúng.Thanhraaimà
canthiệpvàovậnmệnhcủasựvậtkhácsẽ khôngbaogiờpháthiệnđượcchínhvậnmệnh của mình”.
Những lời này vang lên như một lời nguyền. Ôngcúinhặtmộtvỏsòtrênmặtcát:“Samạc này xưa kia là biển” “Cháu cũng nhận thấy thế”, cậu đáp. Nhàluyệnkimđanbảocậuúpvỏsòvàotai. Hồinhỏcậuđãtừngnhiềulầnlàmnhưthếvà được nghe tiếng của biển. “Biểnsốngtrongvỏsònàyvìsốphậncủanó lànhưvậy.Nósẽkhôngbaogiờrờikhỏivỏsò cho đến khi sa mạc được phủ đầy
raôngkhônghềbiếtcóhiểmnguy.Nămphút saucậuthấycóhaikịsĩđợihọphíatrước, bóngmàusẫmintrênnềntrời.Cậuchưakịp nóigìvớinhàluyệnkimđanthìtừhaikịsĩgiờ đãthànhmười,rồithànhtrăm,rồithìtrùng điệpkhắpđồicát.Cácchiếnbinhnàykhoác áomàuxanh,chítvòngmàuđenquanhkhăn xếp.Khănchemặtcũngmàuxanh,chỉđểhở đôimắt.Tuyxanhưngvẫnthấyđượcmắthọ toát ra sức mạnh và chết chóc.
Chương 45 -51 -
45
Họdẫnhaingườiđếnmộtdoanhtrạigầnđó. Mộtngườilínhđẩycậuvànhàluyệnkimđan vàomộtcáilềutrôngkhácnhữnglềucậutừng biếtởốcđảo.Tronglềungườichỉhuyđang họp bàn với ban tham mưu. “Bọn này là gián điệp”, một người nói
“Chúngtôichỉlàkháchlữhànhthôi”,nhà luyện kim đan đáp.
“Bangàytrướccókẻtrôngthấybọnmiởkhu trại địch, trò chuyện với một tay lính ở đó”.
“Tôichỉlàmộtngườivượtsamạcvàbiếtxem saotrờitìmphươnghướng”,ôngđáp.“Tôi chẳngbiếtgìvềcácđạoquânhaysựchuyển quâncủacácbộtộc.Tôichỉlàmngườidẫn
đường cho bạn tôi đây thôi”.
“Ai là bạn mi?” Viên chỉ huy hỏi
“Mộtnhàluyệnkimđan”,ôngđáp.“Anhta hiểuđượcsứcmạnhcủathiênnhiênvàmuốn biểudươngchomấyngườithấynănglựcphi thường của mình”. Cậu im lặng lắng nghe mà lòng đầy sợ hãi.
“Gãngoạiquốcnàyđếnđâyvớiýđồgì?”Một người khác hỏi
“Anhtamangtiềnđếntặngbộtộccủamấy người”,nhàluyệnkimđanđáptrướckhicậu kịp mở miệng.
Rồiôngtachụpcáibịcủacậu,lấysốtiềnvàng đưachoviênchỉhuy.ViênchỉhuyArậpnày cầmlấytiềnsongkhôngnóimộtlời.Đủđể hắn mua nhiều súng ống. “Nhà luyện kim đan là nhà gì?” Hắn muốn biết
“Làmộtngườihiểuđượcthiênnhiênvàthế giới.Nếumuốn,anhtacóthểchỉdùngsứcgió mà tàn phá được doanh trại này”.
Đámngườikiaphálêncười.Họcònlạgìsự tànphácủachiếntranhvàbiếtrằnggiókhông thểnàogiếtnổiai.Tuyvậytimhọvẫnthótlại. Vìlàngườisamạcnênhọvẫnsợcácthầyphù thủy.
“Tôimuốnđượctậnmắtthấygãlàmchuyện đó”, viên chỉ huy nói.
“Anhtacầnbangày”,nhàluyệnkimđanđáp.
“Anhtasẽbiếnthànhgióđểchứngtỏnăng lựccủamình.Nếunhưanhtakhônglàmđược thìchúngtôixincúiđầudângmạngsốngcho bộ tộc các người”.
“Bọnmikhôngthểdângcáiđãnằmsẵntrong tayta”,viênchỉhuykhinhmiệtđáp,tuynhiên hắn vẫn đồng ý cho họ thời hạn ba ngày.
Cậuhoảngvíanhưbịtêliệt,khiếnnhàluyện
kim đan phải nắm tay dìu cậu ra khỏi lều. “Đừngđểhọthấycậusợ”,ôngnói.“Bọnhọlà nhữngkẻdũngcảmnênrấtkhinhnhữngai hèn nhát”. Nhưngcậukhôngthốtnênlời.Mãisaukhiđã đilạimộtlúctrongkhutrạicậumớimởmiệng nổi.NhữngngườiArậpthấykhôngcầngiam giữhọmàchỉcầntịchthungựalàđủ.Thếlà mộtlầnnữathếgiớilạichothấyngônngữđa dạngcủanó:mớiđólàsamạccònlàmênh mông,thoắtgiờđâyđãthànhmộtbứctường không vượt qua nổi.
“Ôngđãđưachohọhếtmọicủacảimàcháu đã suốt đời dành dụm”, cậu tức giận nói. “Ừ,nhưngcậucầnchúnglàmgìnữanếusắp phảichết?”Nhàluyệnkimđanđáp.“Tiềncủa cậuchochúngtasốngthêmbangàynữa. Khôngphảilúcnàotiềncũngcứuđượcmạng người đâu”.
Nhưngvìcậuquásợnênkhôngthểnghelọt tainhữnglờisángsuốtkia.Cậukhôngbiết phảibiếnthànhgiónhưthếnàovìcậucóphải nhàluyệnkimđanđâu.Nhàluyệnkimđanxin mộtngườilínhchútíttrà,rướilêncổtaycậu, miệnglẩmbẩmnhữnglờicậukhônghiểu, songcậuthấytronglòngtràndângcảmgiác yên bình
dàngkhácthường.“Bằngkhôngcậukhông
“Thếthìcậuphảihọc.Mạngsốngcủachúng ta tùy thuộc vào đó” “Nếu cháu không làm được thì sao?”
“Thìcậusẽchếttronglúccốsốngtheovận mệnhmình.Nhưthếvẫnhayhơnlàphảichết nhưhàngtriệungườikhônghềbiếtvậnmệnh họlàgì.Nhưngđừnglo”,nhàluyệnkimđan nóitiếp.“Khiđứngởngưỡngcửacõichết ngườitathườngcảmnhậnsâusắchơnvềcuộc sống”.
Chiềutốicậuđitìmnhàluyệnkimđan.Ông đang định đưa chim ưng đi săn.
“Cháuvẫnchưabiếtphảibiếnthànhgiónhư thế nào” ...
“Hãynhớlạinhữnggìtađãnói:thếgiớichỉlà phầnthấyđượccủaThượngĐế.Thuậtluyện kimđancónhiệmvụchuyểnsựtoànmĩcủa tâm linh sang thế giới vật chất”
“Ông làm gì bây giờ?”
“Nếucháukhôngbiếnnổithànhgióthìcảba chúngtađềusẽphảichết”,cậunói.“Chonó ăn làm gì nữa”.
“Chỉcócậusẽchếtthôi”,nhàluyệnkimđan đáp.“Còntabiếtphảibiếnthànhgiónhưthế nào chứ”. 46 Ngàythứhaicậuleolênđỉnhmộtkhốiđágần
khutrại.Línhgácđểcậuđi;họđãnghenóivề mộtphùthủycókhảnăngbiếnthànhgiónên khôngmuốnđếngầncậu.Hơnnữasamạc nhưmộtbứctườngthànhkhôngthểvượtnổi. Cậungồiđómãichođếnchiều,nhìnrasa mạcvàlắngnghetráitimmình.Cảsamạc cũnglắngnghenỗisợcủacậu.Tráitimcậuvà sa mạc vốn nói cùng một thứ ngôn ngữ 47 Sangngàythứbaviênchỉhuytriệutậpcácsĩ
“Đâucógìvội”,viênchỉhuyđáp.“Chúngtalà dân sa mạc mà”.
48
Cậunhìnquanhmình.Xaxaphíachântrờikia lànúi,đồicát,đátảngvàcácbụicâyleo.Ở mộtnơinhưkhôngthểnàocónổisựsốngmà câycỏvẫncốbámvàođóđểsống.Samạc nàycậuđãđiquanhiềuthángròng,thếmàchỉ biếtcómộtphầnrấtnhỏcủanó.Trongthời giannàycậuđãgặpmộtngườiAnh,thấy nhiềuđoànlữhành,mộtốcđảovớinămchục nghìncâychàlàvàbatrămgiếngnước;cậu cũngđãchứngkiếncuộcxungđộtgiữacácbộ tộc.
“Saobữanaybạncònđếnđây?”Samạchỏi cậu.“Hômquachẳnglẽmìnhnhìnnhauchưa đủ à?”
“Bạngiữngườitôiyêuởmộtnơinàođó”,cậu đáp.“Chonênnhìnngắmbiểncáttrảidàivô
tậncủabạncũnglàngắmnhìnnàng.Tôi muốnquayvềvớinàngnêncầnbạngiúptôi biến thành gió”.
“Yêu nghĩa là gì?” Sa mạc hỏi
“Yêugiốngnhưkhichimưngbaytrênbiểncát củabạn.Bởivìđốivớichimthìbạnlàmột cánhđồngxanhmàumỡvànóchẳngbaogiờ quayvềmàkhôngsănđượcgì.Nórànhrẽcác tảngđá,cácđồicát,núinoncủabạn,cònbạn thì hào phóng đối với nó”.
“Nócướpđoạtcủatôithìcó”,samạcđáp. “Tôinuôinhữngconmồicủanónhiềunăm ròng,chochúnguốngsốnướcítỏitôicóđược rồitôilạichỉchonóconmồiởđâu.Mộtngày kia,khitôiđangvuisướngthấyconmồicủanó chậpchữngđitrênbãicátcủatôithìnótừtrên bầutrờicaobổxuống,cướpđicôngtrìnhtôi đã nuôi”. “Nhưngbạnnuôinhữngconmồicũngchínhvì
mụcđíchấythôi”,cậuđáp.“Đểnuôichim ưng,rồichimưngnuôingười.Vàcuốicùng, đếnmộtngàynàođóconngườinuôilạibãicát củabạnđểcácconmồilạilớnlên.Đóchínhlà sự vận động của vũ trụ.”
“Yêu là thế à?”
“Phải,yêulàthếđấy.Nóbiếnconmồithành chimưng,chimưngthànhngười,rồiđếnlượt ngườibiếnthànhsamạc.Nóbiếnchìthành vàng rồi đưa vàng trở về với lòng đất”. “Tôi chẳng hiểu bạn nói gì cả”, sa mạc nói.
“Nhưngítrabạncũnghiểuđượcrằngởmột nơinàođógiữacácđồicátcủabạncómộtcô gáiđangmongđợitôi.Chínhvìthếmàtôi phải biến thành gió”.
Samạclàmthinhmộtlúcrồimớinóivớicậu: “Tôisẽchobạncátđểgióthổi,nhưngmột mìnhtôithìchẳnglàmgìđượcđâu.Bạnphải yêu cầu gió mới giúp được”.
Mộtlàngiónhènhẹnổilên.Nhữngngười Arậpquaynhìncậu;họkhônghiểuthứtiếng cậunóiđó.Nhàluyệnkimđanmỉmcười.Gió mơnmankhuônmặtcậu.Nóngheđược nhữnggìcậunóivớisamạc,vìgióbiếthết mọichuyện.Nóđikhắpthếgiớinhưngkhông cóchỗnàolàkhởiđiểm,cũngkhôngcónơi nào để gió dừng lại vĩnh viễn.
“Giúptôivới”,cậunói.“Mớigầnđâybạnđã đem đến cho tôi giọng nói của người tôi yêu”. “Ai dạy bạn nói tiếng nói của sa mạc và gió?” “Trái tim tôi đấy”, cậu đáp.
phíasaunhữngđồngcỏcậuvẫnthảcừu,thì ngườitachorằnggióđếntừAndalusia.Nhưng đúngragióchẳngđếntừmộtnơinàocả,cũng chẳngđiđâuhết;vìthếmànómạnhhơncảsa mạc.Mộtngàynàođócóthểsẽcóngười trồngđượccâytrênsamạc,thậmchínuôi đượccừuởđónữa,nhưngsẽkhôngaikhống chế được gió.
“Bạnkhôngthểthànhgióđược,vìthểchất chúng mình khác nhau hoàn toàn”, gió nói.
“Khôngđúng”,cậuđáp.“Trênđườngđi,tôiđã họcđượcnhữngbímậtcủathuậtluyệnkim đan.Trongngườitôitậphợpđủcảgió,sa mạc,đạidương,saotrờivàmọithứtrongvũ trụ.Chúngtađềucùngdomộtbàntaytạora vàcócùngmộtlinhhồn.Tôimuốnđượcnhư bạn,cóthểđếnkhắpmọingócngách,vượt biểncả,thổibaylớpcátchephủkhobáucủa tôivàđemđếnđâytiếngnóicủangườicongái tôi yêu”.
“Mấyhômtrướctôicónghebạntròchuyện vớinhàluyệnkimđan”,giónói.“Ôngbảomỗi sựvậtđềucóvậnmệnhriêng.Conngười không thể biến thành gió được”.
“Bạnhãydạytôicáchbiếnthànhgiómộtvài khoảnhkhắcthôi;nhưthếbạnvàtôicóthể chuyệntròvàkhảnăngvôhạncủangườivà gió”, cậu nói.
Gióthêmhiếukì;đólàđiềuchưatừngcó.Nó muốnchuyệntròtiếpvềnhữngchuyệnấy nhưngkhôngbiếtphảibiếnngườithànhgióra sao.Thếmànóvốnlàmđượckhốichuyệncơ đấy!Tạonênsamạcnày,đánhchìmtàunày, đốnngãbiếtbaokhurừngnày,thổiquacác thànhphốlớnđầyâmnhạcvànhữngâm thanhlạnày.Nónghĩrằngmìnhlàmđượchết rồi,thếmàmộtgãtraibảorằngvẫncònbao chuyện khác nữa gió có thể làm được.
“Cáiđógọilàtìnhyêu”,cậunóikhithấygió sắpxiêulòng.“Khiyêu,ngườitacóthểtạo
dựngnêntấtcả.Khiyêuthìkhôngcầnphải hiểuchuyệngìđangxảyravìmọisựdiễnra trongchínhmình.Khiyêuthìngaycảngười cũngcóthểbiếnthànhgióđược.Tấtnhiên phải được gió giúp sức”.
Gióvốntựcaonênkhônghàilòngkhinghe cậunói.Nóbènthổimạnhhơnlàmcátbay mù.Nhưngrồinóphảithừanhậnrằngtuyvẫn đikhắpthếgiớithậtnhưngcũngkhôngbiết làmthếnàođểbiếnđượcngườithànhgió,và cũng chẳng biết gì về tình yêu cả.
“Trênđườngvòngquanhthếgiớitôithường đượcnghengườitanhìnlêntrời,nóivềtình yêu”,gióđiêntiếtnhìnnhậnkhảnănghạnchế của mình. “Có lẽ bạn nên hỏi trời xanh kia xem sao”
“Được,bạnhãygiúptôibằngcáchtungđầy cátvàokhôngkhí,chekhuấtmặttrờiđểtôi nhìnthấymặttrờimàkhôngsợmùmắt”,cậu
đáp. Gióbènphùngmáthổi.Mộtđámmâycátche kínbầutrờivàmặttrờitrôngchỉnhưcáiđĩa vàng.Ởdoanhtrạingườitakhôngnhìnthấygì nữacả.Nhữngngườidânsamạcđãquáquen vớithứgiómàhọgọilàSamumnày.Đốivới họthìnócònghêgớmhơnbãotốtrênbiển cả,dùhọkhôngbiếtbiểnlàgì.Ngựahívang, khí giới phủ đầy cát.
Trênmỏmkhốiđá,mộtviênsĩquanquaysang nóivớiviênchỉhuy:“Cólẽmìnhnênchấm
nào”.
Nhưnghắnghinhớtênhaingườivừatỏrasợ hãikia.Khilặnggióhắnsẽcáchchứchọvì đàn ông sa mạc không được phép biết sợ là gì.
“Gióbảotôirằngbạnbiếtvềtìnhyêu”,cậu nóivớimặttrời.“Nếuđúngthếthìbạncũng phảibiếtvềtâmlinhvũtrụvốnđượchình thành từ tình yêu”.
“Từtrêncaonày”,mặttrờiđáp,“tôicóthể trôngthấytâmlinhvũtrụ.Chúngtôivẫncùng hợplựclàmchocâycỏlớnlên,khiếncừubiết tìmbóngmát.Từchỗnàycủatôi–xamặtđất lắmnhé–tôihọcđượccáchyêu.Tôibiếtrằng chỉcầnmìnhxíchlạigầnmặtđấtmộtchútxíu thôicũngđủkhiếnmọivậtbịhủydiệtvàtâm linhvũtrụcũngkhôngtồntạiđượcnữa.Cho nênhaichúngtôithânáinhìnngắmnhau;tôi cốnghiếnánhsángvàhơiấmcònnóchotôi lẽ sống.”
“Vậy là bạn biết về tình yêu rồi”, cậu nói
“Tôibiếtrõcảtâmlinhvũtrụvìchúngtôitrò chuyệncùngnhaurấtnhiềusuốtcuộchành trìnhbấttậntrongvũtrụ.Tâmlinhvũtrụbảo rằngkhókhănlớnnhấtcủanólàchotớinay chỉcóthúvậtvàcâycỏhiểuđượctấtcảlà một,rằngthậtrasắtchẳngcầngìphảigiống nhưđồnghayđồnggiốngnhưvàng.Mỗiloại cứlàmtrònnhiệmvụcủamìnhthìtấtcảsẽ cùnglàmthànhmộtbảngiaohưởngcủahòa bình-nếunhưbàntayđãviếttấtcảnhững điềunàyngừnglạivàongàysángthếthứnăm. Nhưng mà còn ngày thứ sáu nữa”, mặt trời nói.
“Bạnsángsuốtlắm,bởivìbạnquansátsựvật từxa”,cậunói.“Nhưngbạnkhôngbiếtvềtình yêu.Nếukhôngcóngàythứsáuthìsẽkhông cóconngười,đồngsẽmãilàđồng,chìchỉlà chì.Đúnglàmọithứcóvậnmệnhcủanóvàsẽ cómộtngàyvậnmệnhhoànthành.Rồimỗisự vậtchuyểnhóathànhtốthơn,mangvậnmệnh mớichođếnkhitâmlinhvũtrụchỉcònlàmột
tổng thể duy nhất”.
Mặttrờitrầmngâmmộtlúcrồichiếusánghơn nữa.Giórấtthúvịvớicuộctròchuyệnnênra sứcthổimạnhhơnđểmặttrờikhỏilàmmù mắt cậu.
“Chínhvìthếmàcóthuậtluyệnkimđan”,cậu nói.“Đểrồiaicũngmơướctìmkiếmkhobáu củamình,rồimuốnđượckháhơnkiếptrước. Chìsẽgiữvaitròcủanóchođếnkhithếgiới khôngcầnchìnữa,thếlàchìsẽphảibiến thànhvàng.Đóchínhlàviệccủacácnhàluyện kimđan.Họchothấykhichúngtarasứctự hoànthiệnthìmọisựvậtquanhtacũnghoàn mĩ theo”.
bạnvậy.Tìnhyêulàsứcmạnhlàmchuyển biếnvànângtâmlinhvũtrụlêncaohơnnữa. Lầnđầutiên,khinhậpvàotâmlinhvũtrụ,tôi tưởngnólàtuyệtmĩrồi.Vềsautôimớibiếtnó làphảnảnhcủatạovật,nghĩalàcũngmang trongnóchiếntranhvàđammê.Chúngta nuôidưỡngtâmlinhvũtrụ,vàthếgiớicủa chúngtatrởnêntốthayxấuhơntùytheobản thânchúngtatốthayxấuhơn.Ởđiểmnày mớithấyđượcvaitròsứcmạnhcủatìnhyêu,vì khi yêu chúng ta cố trở nên tốt hơn” “Bạn muốn gì ở tôi?” Mặt trời hỏi “Tôimuốnbạngiúptôibiếnthànhgió”,cậu đáp
lúc. Ngọngiókiađanglắngnghevànhấtđịnhsẽđi rêuraocùngkhắprằngkhảnăngcủamặttrời cũnghạnchếthôi.Mặttrờikhôngdễthoát khỏicáianhchàngnóithứngônngữvũtrụ này. “Bạnhãyhỏibàntayđãghichéplênmọisự”, mặt trời đáp. Gióreomừngthổimạnhhơnbaogiờhết, cuốntungcácmáilều,giậtđứtdâyngựabuộc. TrênđỉnhtảngđánhữngngườiArậpômchặt lấynhauđểkhỏibịthổibayđi.Cậuhướng lòngmìnhvềcáibàntayđãghichépmọisự. Cậucảmthấyvũtrụnínlặngnêncũngnín lặngluôn.Tìnhyêutràodângtừtráitimcậu; lầnđầutiêntrongđờicậulẩmnhẩmmộtbài kinhkhônglời,khôngcócầuxin.Cậukhông cámơnvìlũcừuđãtìmrađồngcỏmượt, khôngcầuxinbánđượcnhiềuhàngphalêhơn nữa,haycầuxinđểngườicongáicậuyêuchờ
đợicậutrởvề.Trongsựyênắngcậuhiểurằng samạc,gióvàmặttrờicũngđangcốhiểu nhữngdấuhiệuđượcvẽlêntừbàntaynọđể tìmraconđườngcủamìnhvàđểhiểunhững gìđãkhắctrênphiếnngọc.Cậubiếtrằng nhữngdấuhiệunàyrảiráctrênmặtđấtvà khắpvũtrụ;nhìnbềngoàithìchúngchẳng chothấymộtýnghĩanàocảnênsamạc,gió, mặttrờivàconngườikhôngbiếtnhữngdấu hiệuấyđượctạorađểlàmgì.Chỉcóbàntay nọbiếtcănnguyêncủamọiđiềuvàchỉriêng nólàmđượcnhữngphéplạnhưthànhgió.Bởi bàntayđóthấuhiểurằngcómộtlựcsiêu phàmđãxoayvầnvũtrụtớimứcsáungày sángthếchuyểnhóathànhCôngtrìnhvĩđại.
chưatừngthấy.NhiềuđờisaungườiArậpsẽ cònkểvềhuyềnthoạimộtchàngtraiđã khôngkhiếpnhượctrướcviênchiếntướngsa mạcvàđãhoáthànhgió,pháhầunhưtan hoangcảmộtdoanhtrại.Khilặnggiómọi ngườinhìnvềphíacậungồi,nhưngcậukhông cònởchỗcũnữamàđangđứngcạnhmôt ngườilínhcanhbịcátvùilấp,tuốtphíabênkia doanhtrại.Mọingườikhiếpđảmtrướctròquỷ thuậtnày.Nhưngvẫncóhaingườicười,đólà nhàluyệnkimđanvìôngđãtìmrađượcmột họctròxuấtsắcvàviênchỉhuy,vìhắnđã đượcchứngkiếnquyềnnăngtuyệtvờicủa ThượngĐế.Hômsau,viênchỉhuytừgiãnhà luyệnkimđanvàcậurồichomộtđoànlính tháptùnghaingườitớibấtkìnơinàohọ muốn.
50
Saukhiđãđisuốtngày,chiếutốihọtớiđược mộttuviệnCôptic.Nhàluyệnkimđanbảo đoàn tháp tùng quay về rồi xuống ngựa.
“Từđâycậucóthểtựmìnhđitiếpđượcrồi đấy”,ôngnói.“ChỉcầnbatiếngnữalàtớiKim Tự Tháp”.
“Cámơnôngđãdạycháungônngữvũtrụ”, cậu đáp.
“Tachỉgợichocậunhớlạinhữnggìcậuđã biếttừtrướcthôi”.Nhàluyệnkimđangõcổng tu viện.
Mộttusĩmặctoànđenramởcửa.Họnóivới nhaumấycâubằngtiếngCôpticrồinhàluyện kim đan bảo cậu vào.
“Tavừamớiyêucầutusĩnọchophépsửdụng cái bếp một lúc”, ông nói.
Họđivàobếp.Nhàluyệnkimđannhómlửa còntusĩnọlomangchìđếnđểnhàluyệnkim đannấychảytrongmộtthùngsắt.Khichìđã hóalỏng,nhàluyệnkimđanmóctúiraquả trứnglạlùngbằngthủytinhmàuvàng.Ông
cạomộtchút,mảnhnhưsợitóc,lấysápbọclại rồibỏvàothùng.Chấtlỏngbiếnthànhđỏnhư máu.Rồiôngbưngthùngkhỏibếp,đểnguội. Trongkhichờđợiôngtròchuyệnvớingườitu sĩ về cuộc xung đột giữa các bộ lạc. “Sẽ còn kéo dài lâu”, ông nói.
Ngườitusĩtỏvẻbựcdọc.Từlâunaycácđoàn lữhànhđãphảinằmởGizehchờcuộcxung đột kết thúc.
“Nhưngrồiđâucũngsẽvàođấy,nhưý Thượng Đế muốn cả thôi”, tu sĩ nói. “Đúng thế”, nhà luyện kim đan đáp.
Khithùngnguội,ngườitusĩvàcậunhìnvào màkinhngạc.Chìđãkhôlạidướiđáythùng hìnhtròn,songkhôngphảilàchìnữamàlà vàng.
“Mộtngàynàođócháucũngsẽlàmđượcnhư vậy chứ?” Cậu hỏi
“Đólàvậnmệnhcủatachứkhôngphảicủa cậu”,nhàluyệnkimđanđáp.“Talàmchỉđể cho cậu thấy rằng có thể làm được”.
Rồi ông chia chỗ vàng đó làm bốn phần.
“Đểcámơnthầy”,ôngnóivàđưatusĩmột phần.
“Thếlàquánhiềusovớinhữnggìtôiđãlàm”, tu sĩ nói.
“Thầychớnóithếnữa,kẻoĐờinghethấythì lần tới thầy sẽ được ít hơn đấy”.
Rồi ông quay sang cậu.
“Phầnnàyđểđềncậusốtiềnđãtrảchoviên tư lệnh”.
Cậumuốnnóirằngnhưthếlàquánhiềusovới sốtiềnnọsonglạithôi,vìvừađượcnghe những gì nhà luyện kim đan nói với người tu sĩ.
“Phầnnàytôigiữ”,ôngnóivàcấtđi.“Vìtôi cònphảivượtsamạcvàvùngcóchiếnsựđể về nhà”.
Phầnthứtưôngđưachotusĩ“Phầnnàyđể phòng khi cậu nhỏ đây cần đến”.
“Nhưngmàcháusắptìmthấykhobáurồicòn gì”, cậu đáp “Tatinrằngcậusẽtìmthấy”,nhàluyệnkim đan nói “Vậy phần cháu thêm làm gì nữa?”
“Vìcậuđãhailầnmấtsạch:mộtlầnbịgãlưu manhbịp,mộtlầntrảthùchoviênchỉhuynọ. TalàmộtlãogiàArậpmêtín,tinvàochâm ngônnướcmình.Châmngônđónhưthếnày: “Nhữnggìđãxảyđếnvớianhmộtlầncóthể khôngbaogiờxảyranữa;nhưngnhữnggìđã xảyrahailầnthìnhấtđịnhsẽthêmlầnthứ ba”.
Rồi họ lại lên ngựa.
51 “Trướckhichiataytamuốnkểchocậunghe mộtcâuchuyệnvềgiấcmơ”,nhàluyệnkim đan nói. Cậu bèn cho ngựa chạy sát lại gần. “ỞLaMãcổđại,vàothờihoàngđếTiberius, cómộtônggiàkiacóhaingườicontrai.Một ngườiconđilínhvàphảiđiđếnnhữngvùng đấtxaxôinhấtcủađếquốc.Ngườiconkialà thisĩvàcảLaMãyêuthíchnhữngbàithơ tuyệtvờicủaanhta.Mộtđêmkiaôngbốnằm mộngthấythiênthầnhiệnđếnbảorằng nhữngcâunóicủamộttronghaingườicon ôngđượccảthếgiớibiếtvàđượctruyềntụng từthếhệnàysangthếhệkhác.Ngườicha thứcgiấc,thầmcảmtạThượngĐếvàkhócvì sungsướngbởicuộcđờiquáhàophóngđãcho ôngbiếtnhữngđiềumàmọingườichađềutự
hào.Khônglâusauđóôngchếtvìmuốncứu mộtđứatrảkhỏibịxengựacán.Vìôngsống ngaythẳng,đànghoàngnênđượclênngay thiênđường.Ởđâyônggặpthiênthầnbáo mộng cho ông.
“Ônglàmộtngườitốt”,thiênthầnnói.“Ông sốngthươngyêungười,ôngchếtvìlàmviệc phải.Dođótasẽthỏamãnbấtcứđiềugìông ước muốn”.
“Cuộcđờicũngđãrấtưuđãitôi”,ônggiàđáp. “Ngàynọ,ngàiđếnvớitôitronggiấcmơthìtôi thấymọicônglaocủamìnhđãđượcđềnbùvì thơcủacontôisẽcònđượctruyềntụnghàng trămnămsaunữa.Cánhântôikhôngmong muốngìcả,nhưngngườichanàochẳngtự hàovềđứaconmìnhđãnuôidạy.Thànhratôi muốnrằng,trongmộttươnglaixa,đượcnghe những câu nói của con tôi”.
Thiênthầnbènvuốtvaiôngvàhaingườibước vàotươnglaixa.Cảnghìnngườiđứngquanh
họởmộtquãngtrườngrộnglớn,nóivớinhau bằng một thứ tiếng lạ.
Ônggiàkhócvìsungsướng“Tôibiếtmà!Thơ củacontôihayvàtrởthànhbấttửmà”,ông xúc động nói với thiên thần.
“Tôirấtmuốnbiếtngườitađọcbàithơnào của nó ở chốn này”.
Thiênthầnâuyếmnắmtayônggiàrồihai ngườicùngngồixuốngmộttrongnhữngghế dài trên quãng trường.
“Thơcủacontraiôngrấtđượcyêuchuộngở LaMãxưa”,thiênthầnđáp.“Nhưngsautriều đạicủaTiberiusthìthơcủaconôngcũngbịrơi vàolãngquên.Nhữnglờimàngườitađangnói đây là của anh con trai đi lính cơ”. Ông già sửng sốt nhìn thiên thần.
“Anhcontraiđóphụcvụởmộtnơixavàlên đếnchứctưlệnh.Anhtacũnglàmộtngườitốt
vàchínhtrực.Mộtngàynọngườihầucủaanh ốmnằmchờchết.Ngườiconôngnghenóicó mộttusĩDoTháichữađượcbệnhtậtnênđi hếtngàynàysangngàykhácđểtìmtusĩđó. Trênđườngđianhđượcbiếtngườimìnhtìm đólàconcủaThượngĐế.Anhgặpnhững ngườiđãđượctusĩnọchữalànhbệnhvàhọ dạyanhnhữngđiềutusĩkiađãtruyềndạy. Rồi,tuylàmộtchiếnbinhLaMã,anhđãcải đạo.Khônglâusauđóanhgặpnhàtusĩ.Anh kểôngnghevềbệnhtìnhcủangườihầu.Nhà tusĩtỏýsẵnsàngđiđếnnhàanh.Nhưngcon traiônglàmộtngườimộtđạonênkhinhìn vàomặtnhàtusĩanhbiếtchínhđólàcon ThượngĐế.Vàđâylànhữnglờicontraiông lúcấyđãnóivớitusĩvàsẽđờiđờiđượctruyền tụng:
Chương 5252 Cậuđisuốthaitiếngrưỡitrênsamạc,cốlắng nghetráitimmình,vìnósẽchocậubiếtchính xác kho tàng chôn giấu chỗ nào. “Khotàngcủacậuởđâuthìtráitimcậucũngở đó”, nhà luyện kim đan đã bảo cậu thế. Nhưngtimcậulạinóivềnhữngchuyệnkhác. Nóhãnhdiệnkểvềmộtgãchăncừuđãrờibỏ đàncừucủamìnhđểtheomộtgiấcmộngmà gãđãmơthấyhailần.Nónóivềvậnmệnhvà vềnhữngngườicũngđãtừnglênđườngđitìm nhữngvùngđấtxaxôivàđànbàđẹp,đương đầuvớinhữngngườiđươngthờicùngnhững thếgiớiquanvàđịnhkiếncủahọ.Suốtdọc đườngnókểvềnhữngchuyếnviễndu,những khámphálớn,nhữngsáchvởvànhữngbiến
chuyểnlớnlao.Chỉvàolúccậuđịnhleolên mộtđồicát,đúngngaygiâyphútđó,không hơnkhôngkémmộtgiây,timcậumớithìthào: “Hãyghinhớnơimàcậusẽkhóc.Tôicũngsẽ cómặtởđóvàđócũnglànơichôngiấukho báu của cậu đấy”. Cậutừtừleolênđồicát.Trănglạitrònvành vạnhgiữabầutrờiđầysao.Cậuđãrờiốcđảo đượcđúngmộttháng.Đồicátchỗsángchỗtối dướiánhtrăngtrôngnhưmặtbiểngợnsóng làmcậunhớlạicáilầnmìnhbuôngcươngđể ngựađitìmdấuhiệumànhàluyệnkimđanđòi hỏi.Ánhtrăngsoitrênsamạcimắngvàsoicả nhữngchuyếnviễnducủanhữngngườiđitìm kho báu. Látsau,khicậuleolênđượcđỉnhđồicátthì timcậurộnlênmừngrỡ.KimTựThápAiCập nằmkia,đồsộvàhùngvĩtrênmặtsamạc loángánhtrăngtròn.Cậuquìxuốngvàkhócvì ngợptronghạnhphúc.CậutạơnThượngĐế đãkhiếncậutinvàovậnmệnhmìnhcũngnhư
đãkhiếncậugặpđượcvịvuagià,chủcửahàng phalê,anhchàngngườiAnhvànhàluyệnkim đan.Nhấtlàđãkhiếncậugặpđượccôgáisa mạcvàcôđãchocậubiếtrằngtìnhyêukhông baogiờcảntrởngườitraitheođuổivậnmệnh mình.CácKimTựTháphùngvĩcótừhàng nghìnnămtrướcnhưnhìnxuốngcậu.Nếu muốncậucóthểquayvềốcđảongaybâygiờ, lấyFatimavàsốngcuộcđờicủangườichăn cừubìnhthường.Ngaycảnhàluyệnkimđan cũngsốngtrongsamạc,dùôngbiếtthứngôn ngữvũtrụvàbiếnđượcchìthànhvàng.Cậu chẳngcầnphảichứngtỏvớimộtaikiếnthức vàtàisảncủamình.Trênbướcđườngthực hiệnvậnmệnhmìnhcậuđãhọcđượcmọiđiều cầnthiếtvàđãđượcsốngnhưcậuhằngmơ tưởng.Bâygiờthìcậuđãtớiđượcnơichôn giấukhobáurồi.Nhưngmộtviệcchỉđượccoi
nướcmắtcậuvừarơixuống.Trongnhững ngàyởsamạccậuhọcđượcrằngởAiCậpbọ hunglàdấuhiệucủaThượngĐế.Thếlàthêm mộtđiềmbáonữa!Cậubắtđầuđào,vừađào vừanhớtớiđiềungườibánhàngphalêtừng nói:aicũngcóthểxâyđượcKimTựTháp trongvườncủamình.Bâygiờthìcậuthấycó bỏcảđờiđểchồngđálênnhaucũngchẳng bao giờ thành nổi một Kim Tự Tháp được. Cậuđàosuốtđêmchỉmộtchỗđómàchẳng tìmthấygì.KimTựTháphàngnghìnnămkia lặnglẽnhìnxuốngcậu.Nhưngcậukhôngbỏ cuộc;cậutiếptụcvừađàovừaphảicảnngọn giócứlùacátvàolạilỗtrũng.Haitaycậumỏi nhừ,tấylênnhưngcậutinvàotráitimmình. Nóđãbảocậuphảiđàochỗnhữnggiọtnước mắt rơi xuống. Rồicậuchợtnghecótiếngchântronglúc đangmoiđá.Cómấybóngngườiđanglạigần. Họquaylưngvềphíaánhtrăngnêncậukhông thấy được mặt mũi lẫn mắt họ.
“Mày làm trò gì đấy?” Một cái bóng hỏi. Cậu không đáp mà thấy sợ, sợ mất kho báu
“Bọntachạylạcvìcácbộlạcđánhnhau,nên rấtcầntiền”,mộtbóngkhácnói.“Màygiấugì ở đấy?”
“Tôichẳnggiấugìcả”,cậuđáp.Nhưngmột cáibóngkháctúmlấycậu,kéorakhỏihố.Một tên khác lục túi cậu, thấy thỏi vàng.
“Nó có vàng trong người”, gã đó kêu. Ánhtrăngrọivàomặtgãvàcậunhìnthấythần chết trong đôi mắt họ. “Chắclànócòngiấutrongcátnhiềuvàng nữa”, một gã khác nói. Chúngbắtcậuđàotiếp,nhưngrútcụcvẫn chẳngthấygìhết.Thếlàchúngxúmlạitẩn cậu,mãichođếnkhimặttrờilódạng.Quần áocậuráchbươmvàcậucảmthấymìnhgần
kề cái chết. “Đằngnàomìnhcũngsẽchếtthìtiềncònquí báu gì nữa?”
Cậunghĩvànhớlạinhàluyệnkimđanđãtừng nói: “Ít khi tiền cứu được người ta khỏi chết”
Thếlàcậuthúthực:“Tôitìmkhobáu”,rồivới đôimôidậpnátvàsưngvùcậukểchobọnkia rằngđãhailầnmơthấymộtkhotànggiấugần KimTựThápnày.Gãcóvẻlàđầusỏlũnàyim lặngmộtlúcrồibảođồngbọn:“Thảnóra.Nó hếtsạchrồi.Chỗvàngnàychắclànólấycắp được”.
phảiđiTâyBanNha,tìmmộtngôinhàthờ làngđãsụplởmàlũchăncừuthườngđưacừu vàođólàmchỗtrúchân.Trongphòngthayáo lễcómọcmộtcâycầu,dướirễnóchôngiấu mộtkhovàng.Taođâucónguđểchỉvìmột giấc mơ mà vượt sa mạc”
Rồichúngbỏđi.Cậulảođảođứngdậy,nhìn vềphíaKimTựTháp.Thápmỉmcườivớicậu, cậucườilại.Timcậutrànngậpniềmvui.Giờ thì cậu tìm thấy kho báu rồi.
CậutênlàSantiago.Cậuđếnngôinhànhỏ hoangphếkiakhitrờivừanhánhemtối.Cây dâumọctrongcáiphòngthayáolễtrướckia vẫncònđó.Quacáimáiđãsậpmộtnửangười tavẫncóthểthấyđượcsaotrời.Cậunhớlại cáchđâykhônglâumìnhvàlũcừuđãởđây mộtđêmrấtyênbình–khôngkểgiấcmộng. Bâygiờkhôngcóbầycừubêncậunữa;trong taycậulàmộtcáixẻng.Cậunhìnlêntrờimột lúc,rồilấytừtúiramộtchaivang,nhâmnhi. Cậunhớlạicáiđêmnhìntrăngtrongsamạc, uốngvangvớinhàluyệnkimđan;nhớlại nhữngchặngđườngđãtrảiquavàcáiphương cáchlạthườngChúachọnđểchỉchocậukho tàng.Nếukhôngtinvàođiềucậuhailầnmơthì cậusẽkhôngbaogiờgặpbàlãoZigeuner,nhà vuagià,gãbịpvànhữngngườikháctrêncon đường dài rong ruổi.
“Danhsáchnhữngngườivàviệcmìnhđãgặp thìdàilắm.Nhưngđãcódấuhiệuchỉmình hướngđithìmìnhkhôngthểnhầmlẫnđược”, cậu tự nhủ. Rồicậuthiếpđimàkhônghay.Khimởmắtthì mặttrờiđãlêncao.Cậubắtđầuđàobớidưới gốc cây dâu “Ôngđúnglàmộtlãophùthủy”,cậuthầm nghĩ.“Ôngbiếttrướccảrồi.Thậmchíôngđã đểlạicảvàngchocháuđểcháucótiềnđi đường,trởlạingôinhàthờnày.Ngườitusĩ
Đó là tiếng nhà luyện kim đan.
Cậucười,đàotiếp.Saunữagiờlưỡixẻng chạmphảivậtgìcứng.Mộtgiờsaucậuđứng trướcmộtcáihòmđầytiềnvàngcổTâyBan Nha.Cócảđáquí,mặtnạvàngđínhlông trắng,đỏvàcảnhữngphotượngcẩnngọc.Đó lànhữngthứcướpbócđượctrongthờikìxâm lượcmàđấtnướcnàyđãquêntừlâuvànhững kẻđixâmlượccũngkhôngkểlạichoconcháu họ. CậumoibịlấyrahaiviênUrimvàThummim màcậuchỉdùngcómỗimộtlần,vàomộtbuổi sángnọởbãichợ.Đờicậuvàconđườngcậu trảiquađềurảiđầydấuhiệu.Cậubỏhaiviên đávàohòm.Chúngcũnglàmộtphầncủakho tàngvìchúnggợicậunhớđếnnhàvuagiàmà cậu
“Đúnglàcuộcđờirấthàophóngvớingườinào chịutheođuổivậnmệnhmình”,cậunghĩ.Rồi cậunhớrằngphảiđếnTarifađểtrảbàlão
Zigeuner một phần mười kho báu.
“Saohọtinhranhthếnhỉ?Cólẽvìhọđi nhiều”, cậu nghĩ.
Giólạithổi,gióLevantetừchâuPhi.Lầnnày giókhôngmanglạimùisamạchaymốiđedọa xâmlượccủangườiMauren,màmangđến mộtmùithơmcậurấtquen,vàmộtnụhôn nhẹnhàngchạmtrênmôicậu.Cậumỉmcười. Lần đầu tiên cô ấy hôn mình.
“Anh đến đây, Fatima ”, cậu nói.