33T
Noäi san CT Toaùn Taøi naêng Tieân Tieán 7 Toán – Tin - Teen
The Voice 3T
Hot
Ảnh: Akai. Model: Thu Hường
Thaày Baéc
Chuyện bây giờ mới kể ...
Ñieàu öôùc
cuoái ñoâng
Toaùn Tieân tieán
Chuùng mình iu nhau
Ngoaët doøng Ừ thì nếu không có mở đầu thì sẽ chẳng bao giờ có kết thúc!! Gió! Kéo chặt chiếc áo khoác mỏng để tận hưởng hương hoa sữa nhẹ nhàng và cái se lạnh của chút trời chớm thu. Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ. Thế sao lòng người đang nặng trĩu mà thiên nhiên có thể yên bình đến mức ấy. Chưa bao giờ nó cảm thấy mình thê thảm đến vậy-chủ yếu là chuyện học hành thôi. -Mày làm gì mà mặt đơ ra vậy? - Con bạn thân nó hỏi. -Ừ, đang phê này. Hix, khéo phải về xin bố mẹ tao chục mâm thôi mày ạ. Nó òa khóc nức nở. Tại bản thân kém cỏi hay tại bố mẹ kỳ vọng nó quá nhiều nhỉ. Sau một năm theo học chương trình Toán tiên tiến này, nó cảm thấy áp lực và thất vọng ghê gớm. -Giờ mà mời cỗ thì không có phong bì đâu đấy nhé. Với lại mày đi tao đỡ phải có thêm địch thủ. Một công đôi việc, tao ủng hộ đấy. - Con bạn cười
phớ lớ. Hai đứa lặng im và lượn lờ bất định trên phố. Với nó thế là đủ, đủ để tự mà quyết lấy cái con đường của chính mình. “Chẳng nhỏ bé gì mà cứ suốt ngày dựa dẫm vào người khác. May mà có đứa bạn thân đấy, như đứa khác nó còn tự thân vận động thì sao? Sướng mà không biết đường sướng” Thời gian chính là thước đo chính xác nhất về sự thay đổi của con người! Nhưng hành động của con người mới là yếu tố quyết định giá trị của thời gian. Thế là thay đổi. Lớp học không còn buồn tẻ nữa mặc dù các tiết học lý thuyết vẫn khiến nó cảm thấy chuếnh choáng. Nó nhận ra cái lớp toán này thực sự là một bức tranh với đầy đủ các gam màu nóng lạnh. Kèn, sáo, ghita, cầu lông, bóng đá,… thể loại nào cũng nhảy mà toàn là nhảy “tự do” nữa chứ. “ Thua đau đớn trong trận bóng với lớp khác, con trai quay sang tỉ tê cảm ơn các bạn nữ đã nhiệt tình đi cổ vũ. Cả lũ n g ồ i phân tích tự khen
Trần Hiền - K56 Tỉ tê ngồi tâm sự nhau rồi cười giòn tan tự sướng. Chẳng biết lần thất bại này có là mẹ của thành công không nhưng yêu thương thì đong đầy rồi đấy.” Yêu thương là một thứ gì đó xa xỉ ở cái chốn phồn hoa đô hội này nhưng hình như nó lại đang cảm nhận được. Nó không dễ nắm bắt mà nhẹ nhàng và yên bình đến lạ, chẳng nói gì mà cứ dần dần tiến gần đến nhau. Yêu khoảnh khắc ngồi cùng nhau ăn cơm trưa, cùng nhau học bài và yêu cả cách bọn con trai thể hiện siêu chuối hôm 20/10 nữa chứ. Sẽ còn là gian truân thử thách lắm nhưng sẽ vượt qua hết, Ừ thì nếu không có mở đầu thì sẽ chẳng bao giờ có kết thúc!! Nhưng có phải mọi kết thúc đều có hậu đâu. Vì bắt đầu rồi nên sẽ cố gắng hết sức để không phải hối hận. Đôi khi kết thúc để mở sang một trang mới trắng hơn và nhiều dòng kẻ hơn ấy chứ. Tự nhiên lại muốn thời gian trôi chậm lại để được nắm bắt. Bốn năm rưỡi, khoảng thời gian ấy không ngắn nhưng cũng chẳng dài so với cuộc đời của một con người. Bằng tất cả niềm yêu thương và trân trọng nhất, xin gọi nơi ấy vơí hai chữ “Gia đình”.
Những siêu cầu thủ mới được khai quật Thật bất ngờ khi trên sân xuất hiện một cô gái với thân hình nhỏ bé khoác áo số 8 của MU. Cô nàng đã cống hiến những đường bóng cùng huyền ảo và sút những cú trái phá thẳng vào cung thành đội bạn. Cô gái đó là Nguyễn Thị Thu Hường tiền đạo cắm của đội bóng đá nữ 3T mùa giải năm 2012. Đồng đội của cô, siêu thủ môn Lê Thị Thu, người khoác áo số 1 đã đổ mình, lăn xả để tóm gọn quả bóng, bảo vệ khung thành trước vô vàn hiểm nguy. Họ chính là những nhân tài được khai quật trong mùa giải năm nay nhờ ông bầu Nguyễn Đức Hoàn. Với hai siêu cầu thủ này, đội bóng đá nữ 3T hứu hẹn mang lại nhiều điều bất ngờ. Đưa tin Hậu vệ cánh trái J.K
Cuộc chiến nội bộ Cuối cùng thì cuộc tranh cãi mãi không bao giờ kết thúc: Đâu là đội bóng số 1 của K54 Tài Tiến đã phải đi đến nước cờ hạ sách: giải quyết nhau ngay trên sân bóng. Gần một tháng nay, trên sân cỏ nhân tạo K-sport, hai lớp Tài năng và Tiên tiến đã tổ chức ba trận đấu sinh tử. Đúng với tính chất của một tranh siêu cúp, các trận đấu đều diễn ra rất máu lửa và không thiếu những pha va chạm. Bên phía Tài năng, thủ môn Nam Mèo và tiền đạo Phong Triệu Quang đã chơi hết sức xuất sắc. Tuy nhiên, do lực lượng vượt trội với những hảo thủ như Thịnh Vít, Thiều Impossible, Tín Béo, lớp Tiên tiến đã có chiến thắng chung cuộc 2-1 sau ba lượt trận. Qua đó giành luôn danh hiệu cao quý Đội bóng xuất sắc nhất K54 Toán Tài tiến, trước sự ngậm ngùi của những người đồng nghiệp bên phía Tài năng.
Đổ xô đi học tiếng anh Với yêu cầu ra trường phải có bằng tiếng anh TOEIC 680, TOEFL iBT 72 hoặc IELTS 6.0, toàn thể dân làng K1 Toán tiên tiến đổi xô đi học và luyện tiếng anh. Hiện tại đã có 4 thành viên hoàn thành chỉ tiêu, số còn lại vẫn đang thấp thỏm lo âu. Liệu nỗi lo này có thể vượt qua, niềm vui ra được trường có thể thực hiện? Tất cả phải để hồi sau sẽ rõ. (Khuyến cáo các em khóa dưới liệu mà học tiếng anh đi.) Đàn chị đi trước J.K 3
Dương thịnh âm suy là khổ!? Giải cầu lông hệ Tiên tiến mở rộng đến gần là lúc cuộc đua giành chữ kí của các “người đẹp” đánh đôi của các đấng mày râu trong lớp K54 Toán Tài Tiến lại càng trở lên quyết liệt. Do chỉ có các “chân dài”: Phương, Hồng, Tố Linh, Xuân, Nhung đồng ý tham gia giải nên hơn 20 “đại gia” trong lớp phải ngậm ngùi mở rộng hầu bao để mong các nàng về với đội của mình. Hào phóng nhất phải kể đến Linh Knight với một chiếc nhẫn to không kém của Đàm Vĩnh Hưng trong chương trình The Voice để tặng cho người đẹp Xuân. Tuy nhiên, sự kết hợp này không đem lại nhiều thành công(đúng như dự đoán!!!). Đáng khen ngợi nhất là Phong Triệu Quang, chẳng những không thèm tranh giành với anh em trong lớp, đại gia đất Tổ này còn mời được chân dài Vân K53 Tiên tiến đánh cặp cùng với mình, tạo nên cặp Phong Vân chấn động giải về độ máu lửa. Những anh chàng không tìm cho mình được một nửa phù hợp đành ngậm ngùi làm cổ động viên bất đắc dĩ cho giải. Suy cho cùng dương thịnh âm suy thật là khổ.
Xu hướng Thu Đông Mợ Đàm Nam với bí danh Nam Mèo đã từ lâu nổi tiếng trong giới thời trang K54 Tài năng – Tiên tiến. Để xứng danh với danh hiệu vua thời trang của mình mợ Nam luôn mong muốn đi đầu các xu hướng, chính vì thế thời gian gần đây mợ luôn chọn cho mình những bộ trang phục ... chẳng giống ai về màu sắc. Theo dự đoán, màu đỏ sẽ lên ngôi trong các bộ sưu tập Thu Đông tới vì thế mợ Nam quyết định chuyển mọi thứ sang tone đỏ. Nhưng để tránh những lời đồn đại thị phi về giới tính, mợ Nam đã chọn cách kết hợp quần áo vô cùng … khó tả. Ví dụ như ngoài diện sơ mi kẻ sọc nhưng thực tế bên trong đang mặc một áo phông 100% đỏ, đi giầy nâu đen và tất thì đỏ chói. Theo nguồn tin thân cận pv được biết dưới sự chỉ trích quá ghê gớm của dư luận, mợ Đàm Nam đã phải say good bye với chiếc LEAD đỏ nữ tính của mình và say hello với con “Chém Gió – Air Blade” cũng màu đỏ mới. Lời khuyên cho độc giả: Nếu muốn đón đầu xu hướng thời trang, xin mời học theo mợ Đàm Nam K54! 4
Góc tỉ tê Mầm mống của “tềnh iu” Chẳng biết khóa các bạn như thế nào chứ khóa mình trẻ con lắm. Năm nhất năm hai chẳng dám biết hai chữ tình yêu là gì. Một số trường hợp cá biệt thì dũng cảm mon men tiến tới tiếp cận xem tình yêu nó là cái gì mà sao lắm kẻ phát cuồng vì nó. Thế là các bạn ấn nút start cho hành trình iu đương. Được cái những trường hợp này chẳng dám công khai thiên hạ, chỉ tẩm ngẩm tầm ngầm mong đấm chết voi :D. Chú thích là thỉnh thoảng cũng có một số thành phần ngoại lai thích chơi trội công khai tình yêu ngay từ năm nhất.Trong thống kê người ta gọi nó là outlier, loại bỏ khi phân tích thống kê để tránh ảnh hưởng đến kết quả. Ta về ta tắm ao ta Áp dụng triệt để câu ca dao trên, tình yêu cùng lớp cứ gọi là được mùa. Bước vào năm thứ 3 đại học, ai yêu ai nhìn là biết ngay. Chuyên gia tâm lý Thu Hường phân tích: “Sở dĩ các cặp chọn người yêu cùng lớp vì rất nhiều cái lợi trước mắt như có thể giúp đỡ nhau trong học hành, có nhiều thời
Toaùn chuùng Tieân mình tieán yeâu nhau
gian bên nhau hơn. Các đôi học cùng lớp cũng sẽ dễ dàng chia sẻ và thông cảm cho tình cảnh học hành vất vả khổ sở của đối phương là thật chứ không phải chém gió. Mà quan trọng là cùng lớp thì dễ kiểm soát, cấm có làm gì mờ ám được. Tóm lại là học Tiên tiến vất vả thế, lại bị cô lập với các lớp khác thì làm gì có cơ hội đi đánh bắt xa bờ, cộng với việc lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.” Muốn ăn cá ngon thì phải đi xa, đi dài ngày Người ta nói quả không sai, chuyên gia kiểu gì cũng trả lời và giải thích được hết. Vì thế lại theo chuyên gia tâm lý Thu Hường, cô phân tích tại sao xu hướng yêu khác lớp lại trở thành trào lưu như hiện nay. “Nếu iu người học cùng một lớp thì trừ những ngày bùng học ra thì ngày nào cũng gặp nhau, bao nhiêu điều xấu điều xa của nhau kiểu gì cũng bị đào bới ra hết (không do mình sơ sẩy lộ hàng thì cũng do thằng cùng bàn mách lẻo). Ngoài ra thì muốn đi bồ bịch tí tị tì ti thôi cũng không được
5
vì bị đối phương kiểm soát chặt quá. Gặp nhau suốt ngày cũng có cái chán là nhiều lúc chẳng biết tâm sự gì, ngồi cạnh nhau không phải tay chân mà là cái miệng như thừa. Đỉnh điểm của sự chán là yêu cùng lớp đồng nghĩa với việc yêu cùng tuổi, trời ơi cùng tuổi thì trẻ con lắm, khó chiều lắm…” – cô Hường phân tích.Để chứng minh những phân tích của chuyên gia tâm lý trên là đúng. Nhóm phóng viên chúng tôi đã nối máy với các chuyên gia chim lợn của các lớp để hóng hớt tình hình. Kết quả bất ngờ hơn cả mong đợi, không chỉ có tình yêu trai tài (năng) – gái (tiên) tiến mà còn có cả trai khóa trên, gái khóa dưới. Chưa hết
với những trường hợp nam đã có bằng lái thì trai khóa dưới, nữ khóa trên cũng lác đác xuất hiện. Tuy không công khai và là tình chớp nhoáng nhưng cũng đủ để để lại dấn ấn khó phai trong lòng khán giả. Kết Cho dù là tính yêu xa hay gần thì yêu nào cũng quý cả. Thấy các bạn Tiên tiến Tài năng yêu nhau như vậy người ngòai nhìn vào còn thích còn ghen tỵ nữa là cá nhân trong nội bộ. Chúc các đôi tình cảm ngày càng thắm thiết và mong chờ có ngày nào đó toàn thể các lớp Tiên tiến Tài năng được mời đi ăn cưới! Yeah Akai
Dòng Thời Gian Intro:
Nguyễn Hải Phong
Cover by Phan Tuấn Anh
Thôi giờ biệt ly, giờ phải đi F# Bao nhiêu năm rồi tình mình càng mặn nồng C# Nhiều khi bên nhau đôi khi không như ý Bsus E C# Không hay bao nhiêu năm nữa cả lớp ta sẽ đông vui như bây giờ F# Ta bên nhau rồi, ngày này và giờ này C# Cả lớp sao lặng im, chia tay sao không nói B C# Có lẽ ta nhớ nhau thêm F# Cho ta một thời bên nhau
F# E[A]C#sus4 C# F# C# Từng ngày nào… nồng nàn từng câu yêu thương B Giờ này cả lớp với kỉ niệm ngọt ngào C#sus C# Buồn vui cay khóe mi ai F# Qua rồi một thời đùa nghịch rong chơi C# Rồi một thời ôn thi sớm tối B C# Cuối năm sao nghe nặng nề, Biết nói chi đây, B Bbm Thời gian qua đi tự long mình luôn suy nghĩ Đường còn dài và còn nhiều hơn chông gai B C#m Rồi thì cả lớp mối đúa một đường, tim đâu đời ngọt ngào thì đôi khi khoảnh khắc yêu thương B Bbm Mai về nhìn lại phòng học vui ghê Phải chia tay nhau lệ buồn rơi trên vai áo Về nhìn lại nơi xưa vẫn thế, thấy bên trên B C# bục giảng, có bóng yêu thương.
6
Cuộc thi The Voice phiên bản 3T đã diễn ra tại quán Alibaba Triều Khúc vào hồi 2h ngày 20.10 trong không khí náo nức hân hoan của các thành viên 3T, sau khi giải “Cầu lông các lớp TTT” kết thúc thắng lợi. trường thuật trực tiếp bởi Thu cú Tham dự cuộc thi có sự góp mặt của bộ 3 quyền lực trong vai trò HLV: mợ Đàm Vĩnh Nam (Lê Tiến Nam 54), chị Hồ Ngọc Dũng (thầy Hoàng Nam Dũng) và chị Thu Trung (Hoàng Đức Trung 53). Phải nói rằng đây là bộ ba giám khảo có nội công chém gió thâm hậu nhất từ trước tới nay mà tôi biết. Có lẽ bộ tứ quyền lực của The Voice Việt nếu gặp cũng phải chắp tay bái làm sư phụ. Góp mặt trong dàn MC hùng hậu là hot boy Lại Văn Tân (Trần Nhật Tân 54) – cháu 7 đời của bác Lại Văn Sâm và hot girl Phan Hạnh (Vinh Hạnh 53) – cháu ngoại con cô ruột em bố nuôi của MC Phan Anh. Các thí sinh cũng vô cùng đa dạng và màu
Anh chị nên thi hỏi xoáy đáp xoay
sắc, đại diện tiêu biểu cho thế hệ nhạc Việt đương thời: từ rocker Triệu Quang Phong 54 tới tới giọng ca trầm lắng buồn bã của cặp Cú-Hường 53, từ giọng dân ca xứ Quảng “Phi” Nhung 54 tới giọng ca thị trường của MC Lại Văn Tân, từ sự trữ tình sâu lắng Hồng Phương 54 tới chất khỏe khoắn vui tươi của Thúy Vân 53, hay “teen đầy mình” của Miss Thể Thao Vũ Hồng 54 …Tất cả đều hội ngộ tại đây, mang trong mình ước vọng chinh phục giám khảo và khán giả. Phải nói rằng chưa bao giờ tôi được thấy một cuộc thi hát đầy màu sắc và ấn tượng đến thế, hứa hẹn một bữa ăn âm nhạc vô cùng tuyệt vời! Cuộc thi là cuộc so tài gay cấn và quyết
3T
liệt vô cùng ngay từ vòng thi giấu mặt. Các HLV đã phải dùng mọi thủ đoạn để giành giật thi sinh về đội mình, từ lôi kéo dụ dỗ tới đe dọa hay dằn mặt. Có lẽ chị Thu Trung là người ít mưu mẹo nhất, sau khi thất bại toàn diện với các lời mời mọc có cánh “Tôi rất thích em, về với tôi em sẽ được lăng xê thành sao”, đành ngồi thở ngắn, than dài, dỗi không thèm nói gì nữa. Võ mồm không thắng nổi 2 người còn lại, nên phải thốt lên 1 câu đau khổ rằng: ”Tôi nghĩ là chị Hồ Dũng và mợ Đàm Nam nên tham gia Hỏi xoáy đáp xoay thì sẽ hợp hơn!”Vâng, các HLV của chúng ta không chỉ đơn thuần là chém gió giành thí sinh, mà còn chém nhau vô cùng ác liệt.
Tôi rất thích em!
Về với tôi em sẽ thành sao
The voice 3T
7
Ai biết đâu đấy, sau khi cuộc thi này kết thúc lại có vài vụ tạt axit hay bêu rếu nhau trên báo thì sao?! Phải nói rằng vòng blind audition diễn ra vô cùng gay cấn và ác liệt, kết quả chung cuộc như sau: Đội mợ Đàm Nam: Phong , Hồng và Phương đều tới từ k54; đội chị Hồ Dũng: Cú, Vân và Hường đến từ k53; và đội chị Thu Trung: Hạnh 53, Tân và Nhung 54. Một kết quả hứa hẹn đầy những bất ngờ và kịch tính sẽ diễn ra ở vòng 2: Đối đầu. Vòng thi thứ hai đòi hỏi các HLV phải tung ra các strategy hợp lí cộng thêm tính dằn mặt đội bạn. Nếu các bạn nghĩ đây là một cuộc thi đẹp thì các bạn đã nhầm, các đội sẵn sang ra tay thủ tiêu đối thủ của mình bằng mọi cách, trong đó dìm hàng bằng những comment chê bai các kiểu là ưu tiên số 1. Đội Thu Trung tung ra hit Vầng trăng khóc làm mưa làm gió một thời, nhưng khổ nỗi, khách quan mà nói, nhạc sĩ Nguyễn văn Chung nên cảm tạ trời phật vì bài hit này đã không rơi vào tay chị Trung ngay những ngày đầu ra đời! Chị Hà Dũng
cũng thật cao tay khi cho 3 gà của mình cover bài hit 1 thời của Mỹ Tâm – Cây đàn sinh viên – để dằn măt đội còn lại. Sở dĩ tôi biết vậy vì chị đã phản pháo HLV Thu Trung khi chị Trung cho rằng: chỉ nghe tiếng hú hét chứ chả nghe giọng thí sinh đâu. Và đội cuối cùng – mợ Đàm Nam đã xúi giục các gà của mình tập theo hot boy Bùi Anh Tuấn khi cover bài hít Nơi tình yêu bắt đầu. Chỉ khổ thân anh Phong 54 sau khi thi xong đã bị đặc cách làm chân thư kí cho mợ Nam, dù ở vòng 1, anh chọn Đàm Nam chỉ vì hết mực tin tưởng rằng mợ í sẽ có chiến lược đưa anh đi hết con đường còn lại của cuộc thi. Sau vòng đối đầu, có 3 gà lên máy bay về nước là Phong 54, Vân 53 (thực ra là vì chị bận chạy sô đi biểu diễn ở nước ngoài) và Lại Văn Tân (dù đau khổ nhưng anh vẫn tỏ ra vui sướng vì được
quay trở lại với vai trò chính của cuộc thi này là làm MC). Vòng 3 cuộc thi đưa cả khan giả lẫn các HLV trải đủ hết các cung bậc cảm xúc, từ vui, buồn, tới chơi vơi hay mơ mộng. Mở đầu bằng 1 bài ca bất hủ về Hà Nội – Hà Nội mùa thu, Hường 53 đã mang tới cuộc thi 1 không khí thu rất đặc trưng với lá vàng bay bay trên phố. Cú 53 sau khi quá buồn chán vì tâm trạng đang down theo các ca khúc buồn, chị đã khuấy động cả hội trường bằng không khí của vũ điệu sămpa nổi tiếng khi thể hiện ca khúc Phố Hoa của Cẩm Ly. Phương 54 đã không thể kìm nổi nước mắt với Mơ một hạnh phúc. Có lẽ, chị đang mơ giật giải nhất The Voice 3T, nhưng quá đau lòng khi nhận ra rằng các đối thủ của mình quá mạnh.
8
Dù rằng hạ qua thu tới từ thuở nào rồi, nhưng Hạnh 53 có lẽ vẫn còn quá luyến tiếc mùa hè được ăn chơi nhảy múa mà say sưa với giai điệu của Vào hạ. Phải nói rằng sau khi chị hát xong chúng tôi cảm thấy thực sự nóng vô cùng, đúng là mùa hè có khác! Hai thí sinh còn lại, có lẽ vì lúc đó tôi đã quá “đơ” mà không thể ghi nhận dấu ấn gì, xin lỗi các bạn.
Thời gian chờ đợi kết quả của cuộc thi khiến các thí sinh và khan giả hồi hộp vô cùng, tới nỗi chị Cú vì quá lo lắng và tâm lí mà ngất xỉu (thực ra là chị tranh thủ ngủ được 1 giấc vì quá nhức đầu:p). Các HLV đáng iu của chúng ta sau cả tiếng đồng hồ đấu võ mồm, tranh phần thắng cho các gà nhà hoành tráng lắm, cuối cùng cũng lên tiếng công bố giải. Nhưng thật chả hiểu các vị í làm ăn thế nào, chém nhau ra sao mà cả 3 giải nhất nhì ba đều…không có >.<! Thật may mắn là sau khi bị dọa ném đá, chị Hà Dũng cũng lên tiếng công bố có hẳn 6 giải nhất liền. Nhưng lại một lần nữa, tất cả đá gạch chai lọ, thậm chí cả mic cũng bay vù vù vào đầu các HLV ngay sau khi chị Dũng lần lượt công bố giải, bởi có một
thực tế là, thí sinh sau khi đập đầu vào tường vẫn chả hiểu là mình được cái giải gì =))Cuộc thi kết thúc trong không khí hân hoan phấn khởi, ngập tràn niềm vui của tất cả mọi người. Mặc dù vẫn có một vài tai nạn nhỏ nhỏ xảy ra nơi hậu trường, ví dụ như điện giật tung người (may mà không chết), hay những cái nhìn hằn học của Thu Trung với chị Hà Dũng sau khi bị chị cướp hết gà ngay từ vòng Giấu mặt, nhưng tất cả đều không là gì so với những trận cười nghiêng ngả và tình cảm ngày một thêm gắn bó giữa các thí sinh lẫn ban HLV. Có lẽ, thành công của The Voice 3T chính là điều đó. Một lần nữa, xin cám ơn tất cả các bạn, đặc biệt là thầy Hoàng Nam Dũng. Hẹn gặp lại các bạn vào mùa giải sau!
Toø moø ... Kyù tuùc ... 3T “Ơ…ơ …ơ cái anh này nhìn quen quen’’, “chị iiiiiiii,em chào chị’’, tiếp theo đó là mắt chữ O mồm chữ A nhìn theo. Đó cũng chính là những nét dễ nhận ra của những mem k56 trong mái nhà 3T trong thời gian đầu chuyển vào kí túc xá Mễ Trì. Cuộc sống của đại gia đình 3T trong kí túc bắt đầu rộn ràng náo động hẳn khi k56 về đoàn tụ!
Do đặc thù ngành học đặc biệt “nguy hiểm” nên anh em nhà 3T chúng ta được xếp vào diện ưu tiên được ở KT. Và kết quả là……… kí túc xá Mễ Trì – tụ điểm khá nhiều thành phần “nguy hiểm” nhà 3T (đặc biệt nhiều nhân vật “cực kì nguy hiểm”). Thử chạy loanh quanh một vòng sân kí túc vào những ngày không mấy
đẹp trời chúng ta thi thoảng có thể bắt gặp hình ảnh cao to sừng sững nhưng dễ đổ, đang ra sức chạy bộ. Đó cũng chính là sự giải thích tại sao anh lại có body khá hot như hiện nay. Anh là người anh mẫu mực trong kí túc, cũng là 9
người theo sát mọi hoạt động của nhà 3T mình. Chúng ta cùng chào đón anh KỲ CAO CẢ K54!. Một hình ảnh không kém phần gây náo loạn kí túc vào mỗi buổi sáng sớm với tiếng vun vút dây quật đất là chị Nấm Lùn k56 kèm theo sự giám sát gắt gao của quản giáo Việt Hà. Chúc bạn sớm có một thân hình như mong đợi! Với style rất năng động, kèm theo “bộ trợ thính” đi trong tư thế rất chi là “vênh” là chị Vân Nguyễn k53 hối hả đi tập aerobic ... Rất rất nhiều những gương mặt hot như chị Hạnh Vinh k53 – bô lão nhà 3T, chị Hồng k54 (giải hoa khôi cầu lông ), chị Hà k55 (giải nhất cầu lông), đặc biệt là 4 chị em xinh tươi 308 nhà ta đều hội tụ
tại kí túc. Chúng mình cùng nhau tập aerobic, cùng rủ rê gia nhập đội quân nhí nhố, cùng bảo nhau xuống phòng tự học để hàn huyên tâm sự cho có không khí, cùng đốc thúc nhau dậy học vào những buổi sáng sớm… .vui lắm ấy! Không chỉ phủ sóng trong kí túc, thần dân 3T còn kết nối với anh em 3T bên ngoài kí túc nữa đấy! Nhớ lắm đêm liên hoan ăn mừng giải thưởng của cặp đôi giải 3 cầu lông, thầy Đạt (thường được các em gọi với cái tên trừu mến là “anh Joon”) vàViệt Hà tại đại học Hà Nội.Tối hôm đấy mình “khai quật” được khá nhiều tài năng bị “vùi dập” đã lâu của hệ có giá trị sử dụng cao, rất tốt để làm đẹp hơn cho bộ mặt 3T.
Cũng không thể nào quên bữa tiệc sinh nhật tại phòng 308 đầy ắp tiếng cười có thể nói là đau cả quai hàm với sự tham gia tích cực các girl k56, đặc biệt là h..o..o..o..t boy Hoàn Nguyễn K55-nhân vật được khá nhiều girl K56 xinh tươi thần tượng. Nửa học kỳ với gia đình 3T trong kí túc vui thế đấy! Chắc chắn rằng thời gian tới sẽ còn hứa hẹn nhiều điều bất ngờ! Ai muốn gia nhập 3T kí túc xin liên hệ với anh Kỳ. Anh sẽ “dùng mọi thủ đoạn” để sớm thuyết phục các bác quản lý cho bạn được ở trong những năm gần nhất. Hẹn gặp lại tại “ Mễ Trì kí túc 3T” he! Khỉ Béo Ú
10
Thaày Baéc Google Ai cũng biết thầy Bắc đặc biệt Đó là câu đầu tiên mà các bạn nhận xét về thầy. Thầy đặc biệt cả về tính cách lẫn ngoại hình. Tuy rằng biết thầy đặc biệt là vậy nhưng nếu bị bắt miêu tả đặc biệt ra sao thì đứa nào đứa đấy trốn tiệt, thà bắt chúng nó ngồi giải mấy bài tối ưu nâng cao còn dễ hơn bắt chúng nó làm việc khó khăn kia. Được cái là cô Hường K53 cô ý lấy đầu ra đảm bảo chỉ cần ai học thầy một lần thôi cũng đủ để nhớ đến thầy suốt đời, không tin à? Thử biết liền. Đâu là thầy Nam? Đâu là thầy Bắc? Chả là thế này, vào một ngày rất chi là đẹp trời, tức là ngày thầy Bắc bảo vệ
tiến sĩ. Lúc thầy bảo vệ thành công rực rỡ xong, một số thầy chạy ra ôm thầy Nam vỗ vỗ lưng và nói “Chúc mừng tiến sĩ Bắc nhé!” . Ối trời , nói thật chứ lúc đó, tớ cứ mắt chữ O mồm chữ A chẳng hiểu gì luôn. Hóa ra thầy Bắc có một anh em sinh đôi là thầy Nam. Trời ơi hai thầy giống nhau lắm luôn. Trên đời này có hai thầy Bắc! Unbelievable! Có bạn trêu thầy rằng Đào Phương Bắc không quý bằng Đào Phương Nam vì phương Nam có mai không có đào. Vui ghê!
thầy, tớ đã được nghe rất nhiều giai thoại về thầy rồi, ai cũng bảo là thầy Bắc giỏi. Nếu bạn muốn biết về vấn đề gì (toán hay không toán cũng ok), cứ liên lac với thầy, đảm bảo bạn sẽ có một câu trả lời ngoài sự mong đợi. Chả thế mà thầy Hưng mới gọi học trò cưng của mình là “Bắc Google”, tức là thầy Bắc biết tuốt. Giờ nghĩ kĩ tớ đã hiểu tại sao sinh viên lại hỏi thầy về cả tình hình đào tạo trên facebook. Thầy có khối fan hâm mộ!
Bao giờ thầy mới lấy vợ nhỉ ??? Phải công nhận rằng, vấn đề thầy Bắc khi Thầy Bắc “Google” Từ trước khi học nào lấy vợ là một vấn đề
Trong các số báo trước, đã có rất nhiều thầy cô “được” học trò của mình cho lên thớt để chém gió trên mặt báo. Nhưng đối với trường hợp thầy Bắc thì khác, tuy là thích “xử” thầy Bắc mà ai cũng sợ không dám manh động. Nhân ngày thầy Bắc đã sang Harvard làm post-doc không có ở nhà, lũ học trò tranh thủ …
11
được quan tâm “toàn cầu – khoa toán”. Sinh viên gặp thầy đứa nào cũng hỏi “ Thầy ơi khi nào thầy lấy vợ ạ?” - “Cũng sắp rồi”. Thực ra vì thầy đặc biệt quá, nên đứa nào cũng tò mò muốn biết, và tự hỏi “ Vợ thầy Bắc sau này như thế nào nhỉ???” Một hôm cũng giống như bao hôm nào, cô Nxx mới “ thì thầm” với bọn tớ rằng thì là …. thầy Bắc sắp lấy vợ, nghe đâu là được bố mẹ giới thiệu. Thế là hội chim lợn được mùa, tung tin giật tít tứ tung. Cuối cùng thầy lại sang Harvard, chẳng thấy tăm hơi vợ thầy đâu. Thế cũng may, con gái Tiên tiến vẫn còn cơ hội nhỉ? :D Kết Tớ rất quý thầy Bắc, tớ quý thầy vì đủ thứ đặc biệt hiếm có khó tìm của thầy. Tớ nhớ như in lần đầu chúc thầy sinh nhật, thầy
chúc lại tớ một năm học hành thuận lợi mà tớ vui mất một tuần. Ước mong lớn nhất bây giờ là được gặp người anh em sinh đôi với thầy, tớ tò mò không biết hai thầy đứng cạnh nhau sẽ như thế nào nhỉ? Chiaki
Một số hình ảnh của thầy tại trường đại học Harvard và UW
3T <3 thầy Bắc
12
Nửa tháng trước Tết dương lịch, trời vẫn rất lạnh. Cái lạnh của những cơn gió mùa miền Bắc có gì đó thật đặc biệt. Chẳng thế mà mấy đứa bạn cùng lớp của nó đi du học bên kia quả địa cầu thỉnh thoảng vẫn mail về kêu rằng nhớ cái rét đặc sản ấy quá. Một ngày cuối tuần hiếm hoi nó cho phép mình được ngủ nướng, quấn mình trong chăn trong căn phòng gần chục mét vuông, nơi nó gọi là vương quốc riêng tư của mình. Rồi bất chợt như nhớ ra điều gì đó quan trọng, nó đạp tung chăn tìm chiếc điện thoại mày mò một lúc chợt phát hiện ra một điều làm nó quên cả cái rét vẫn đang làm nó nổi da gà. Thì ra Tết dương lịch năm nay vào Chủ nhật. Chuyện này đồng nghĩa với việc thứ 2 hoặc thứ 6 sẽ được nghỉ bù. Tóm lại nó có 3 ngày tự do tha hồ lên kế hoạch. Chẳng hiểu sao việc đầu tiên hiện ra trong đầu nó lúc này là về quê nhỉ. Có lẽ đã lâu lắm rồi nó chưa được gặp mẹ và nhìn những khuôn mặt quen thuộc nơi quê nhà yêu dấu kia. Nghĩ thế nó lại càng trạnh lòng khi chợt nhớ ra rằng hai cái Tết trước nó cũng không về quê được. Nó tự an ủi mình rằng dù sao cũng là Tết dương lịch, không quan trọng lắm, Tết âm nó sẽ về. Lần đầu tiên không về nó viện cho mình cái lý do năm đầu tiên lên Thủ đô nên phải ở trên đây cảm nhận cho biết. Rồi lần thứ hai nó chẳng về được do ngày nghỉ Tết lại chơi vơi giữa tuần, mà như thế có muốn cũng không về được. Nó nhớ lần nào cách Tết một tuần mẹ lại gọi điện lên hỏi xem có về được không, anh chị ai cũng làm gần nhà, chỉ thiếu mỗi mình nó. Nếu lần này cũng không về được thì là ba năm rồi vắng mặt nó trong mâm cơm gia đình ngày đoàn tụ. Nó chợt nghĩ đến bài thơ bọn bạn viết tặng trong lưu bút trước ngày tốt nghiệp phổ thông mà càng nhớ mẹ, nhớ nhà nhiều hơn:
Ước gì nhặt được nắng chiều nay, Con sẽ đặt lên đôi vai gầy của mẹ. Chiều cuối đông nhạt nhòa trong mưa khẽ, Nắng tràn về cây lúa sẽ xanh hơn. Ước gì nhặt được nắng chiều nay, Con sẽ đặt lên đôi bàn tay mẹ. Mỗi buổi sớm khi bình minh trở dậy, Mẹ đi làm trong ánh nắng reo ca. Bốn mùa đông con đi học xa nhà, Là bốn mùa mong nắng về với mẹ. Đường con đi có bước chân lặng lẽ, Và cuối đường mắt nắng mẹ chờ mong. Chẳng biết ai đã viết bài thơ này mà đúng với tâm trạng của nó bây giờ thế. Mẹ nó ở quê bây giờ chỉ có một mình. Bố nó là liệt sĩ, mẹ vẫn hay nói thương nhất thằng An chưa từng được nhìn mặt bố, chẳng thế mà cả nhà vẫn hay cưng chiều nó. Hai mươi tuổi rồi, mười tám năm nó sống dưới sự nuôi dưỡng, dạy dỗ của mẹ. Nó thấy mình thật may mắn vì có được một người mẹ tuyệt vời như vậy. Vẫn nhớ ngày đầu tiên đi học xa nhà, có lẽ nó phải kiếm một cuốn sổ ghi những điều mẹ dặn thì may ra mới nhớ hết được, từ việc chịu khó nấu ăn không nên ăn quán
Ñieàu öôùc cuoái ñoâng Mr. Radio
13
đến việc mặc ấm khi ra ngoài. Mẹ bảo Hà Nội rét hơn quê mình nhiều, cái bệnh viêm họng hạt mãn tính của nó lại càng làm cho mẹ lo lắng hơn. Đôi lúc nghĩ mẹ tỉ mỉ như vậy nó lại cười trách mẹ: con lớn rồi mà mẹ, con tự lo được. Mẹ nhìn nó quắc mắt “con lớn so với ai được cơ chứ?” Mẹ vẫn hay trách nó không biết quan tâm đến mình. Ngày còn bé, mùa đông đi học mẹ bắt nó mặc thật nhiều áo, nó bảo trông mình chẳng khác nào con heo con rồi cởi hết ra đuổi nhau với đám bạn. Kết quả nó bị ốm cả tuần do viêm phổ cấp. Mẹ biết tính nó thế, mẹ hiểu nó hơn chính cả bản thân nó nữa, với mẹ nó mãi là đứa con nít bướng bỉnh. Nó nghĩ thế rồi cười tủm một mình. Bên ngoài chiếc ban công nhỏ, gió lạnh vẫn rít lên như thách thức làm những chậu hoa đá trông càng cô quạnh. Cốc cà phê nhỏ trên tay như hơi ấm duy nhất nó có được trong cái lạnh của buổi sáng sớm. Điện thoại kêu, tin nhắn tới. -Tết dương lịch này mày có về không? Nhóm mình hình như về hết. – Tùng, thằng bạn học Thương mại nhắn tin cho nó. -Tao chắc là
có – nó gửi lại -Ok , thế nhé để bảo bọn Hùng Hóng, và Vinh Lợn. Lần này về nhất định phải đập phá một trận -Uhm Humh… nó lại thở dài. Về quê mà bọn chúng định đập phá gì chứ? Có mỗi ba ngày nghỉ, trừ thời gian đi về thì nó chỉ có khoảng hơn một ngày được ở nhà. Từ lúc trở thành sinh viên sao lúc nào nó cũng phải tính ngày tính tháng được ở nhà. Chẳng bù cho lúc trước ngày rộng tháng dài thì nó lại khát kháo bay khỏi vùng quê nghèo toàn cát với sỏi. Nó ghen tỵ với bọn bạn sống trên thành phố này, chúng được sống no đủ hơn nó, chúng có nhiều cơ hội hơn nó. Nó đã từng nghĩ nếu có được như chúng bạn nó có thể sẽ làm được hơn thế. Nhưng rồi nó cho rằng những ngày tháng trước đây của nó với mẹ, với mảnh đất chôn rau cắt rốn chẳng gì có thể đánh đổi được. Chúng bạn đó chắc chẳng bao giờ biết được những lúc lòng hồi hộp vì sắp được về nhà cất tiếng “Mẹ ơi”, được mẹ chăm sóc dặn dò khi sống nơi xa. Điều mong mỏi đơn giản đó lại
rất thật với tất cả những đứa sinh viên ngoại tỉnh đi học xa như nó. Chuông điện thoại lại kêu, tin nhắn từ lớp trưởng : Lớp ta từ tuần sau sẽ học cả ngày thứ 7 để kết thúc kỳ học sớm. Thôi! thế là hết, trong một buổi sáng nó nhận cả tin vui lẫn tin dữ. Sau bao nhiêu hào hứng thì kế hoạch về quê của nó lại phá sản ngay trên bàn giấy. Chẳng nhẽ nó phải đợi đến Tết âm thật sao, lúc đó là đã tròn 5 tháng xa quê xa mẹ rồi. Lại nghĩ rằng gần nửa năm mới được nhìn thấy mẹ, nó thấy lòng chua sót. Nó muốn gọi điện luôn cho mẹ, tính không nhầm thì cũng gần một tháng rồi nó chưa gọi điện về nhà. Bất chợt nó sợ mẹ bị ốm bởi những đợt không khí lạnh tăng cường mà đài báo vẫn nói suốt mấy hôm nay. Nó lo mẹ mặc không đủ ấm, nó lo mẹ vẫn vác cuốc ra đồng trong những cơn gió lạnh dù bệnh viêm họng của mẹ không nhẹ hơn nó. Và cái cửa sổ không biết đã được ai đóng lại chưa vì nhiều lần những cơn gió đêm vẫn làm mẹ chẳng được ngon giấc.
14
Nó cầm máy gọi cho mẹ. Vẫn giọng nó không được bỏ buổi học nào cả, nói dịu dàng đó làm nó thấy thân quen hơn nữa lúc đó cũng là lúc thi cuối kỳ giữa vô số âm thanh phố xá. “An đấy lại càng quan trọng. Nghỉ một buổi học hả? Con vẫn khỏe chứ?Con học hành đối với nó thật không dễ. Nhưng sao bây sao rồi? Tết dương này con có về được giờ nó muốn về với mẹ đến thế, nó chỉ không?” Mẹ hỏi nó liên tục, lần nào ước cái cuối tuần thứ 7 kia là của riêng cũng thế vẫn những câu hỏi đó, lần nào nó để nó có thời gian về bên mẹ. Nó ước nó cũng trả lời hết từng câu một. Nhưng có thể đánh đổi tất cả những lúc ngủ lần này nó chỉ trả lời câu hỏi cuối trong nướng của mình để có được một ngày.Nó ước mình là nắng sưởi ấm mẹ ấp úng : “Con… con cũng chưa biết.” Dù cố dấu nhưng nó biết mẹ lại ốm rồi. trong những mùa đông xa nhà. Nó ước... Những cơn gió mùa kia chắc làm khổ nó ước nhiều lắm. Nó biết mình tham mẹ nhiều lắm. Nó biết Tết dương lịch lam. Nhưng nếu được như thế nósẽ này nó phải bận học. Mẹ vẫn luôn nhắc giành cả ngày bên mẹ, không chơi bời tụ tập nữa, với bạn bè sẽ còn nhiều thời gian. Nó sẽ đòi mẹ nấu những món ăn nó thích, nó sẽ quanh quẩn ngoài vườn bên những gốc khế mẹ trồng và ăn đến chán mới thôi. Cả ngày đó nó sẽ cùng anh đóng lại cho mẹ chiếc cửa sổ, lót thêm lớp nilong để phòng trời mưa. Chỉ ba ngày đó thôi nó sẽ được trở về là thằng An của ngày xưa sống trong sự bao bọc của mẹ và gia đình. Nó sẽ để lại đằng sau những lo toan của cuộc sống và sống theo cách riêng của mình. Và trên hết nó biết mình còn là một người con, tại nơi xa kia luôn có mẹ mong ngóng bước chân nó chở về. Tất cả những điều đó hiện lên rất thật, thôi thúc nó đưa ra quyết định của mình. Nó đi ra ngoài chiếc ban công bé xíu, cốc cà phê mới pha đã nguội lạnh tự bao giờ. Nhìn ra bầu trời đông xa tít tắp nó vẫn chỉ thấy một gam màu xám lạnh đến rợn người. Cái rét dưới 12 độ C như làm cho cả dãy phố thu mình lại, những chú chim chăm chỉ nhất cũng ngại bay khỏi tổ. Có lẽ nó cũng cần trở về tổ ấm thực sự của mình, cái tổ ấm mà ở tuổi mười tám nó vẫn khao khát bay đi. Nó biết nơi đó có mẹ, có những điều thân thương nhất, và cả một khoảng trời nó tha hồ vùng vẫy, không cần bon chen, chẳng phải ganh đua. Nó chợt nhận ra mỗi lần nghĩ đến những điều đó lòng nó lại yên bình đến lạ. Nó nhẩm đọc lại bài thơ kia, mắt vẫn hướng ra xa xăm, hướng về quê mẹ ... Bốn mùa đông con đi học xa nhà, Là bốn mùa mong nắng về với mẹ. Đường con đi có bước chân lặng lẽ, Và cuối đường mắt nắng mẹ chờ mong. Con sẽ về mẹ ạ. Nó quả quyết. Giữa trời đông những tia nắng hiếm hoi đầu tiên xuất hiện. 15 Con ước mình là nắng.
Tất tần tật về
Laøm khoùa luaän Là sinh viên của khóa đầu tiên chương trình tiên tiến, tớ có không ít khó khăn và thắc mắc mà không biết hỏi ai kinh nghiệm. Trải qua bao sóng gió, sau 4 năm rưỡi, tớ có ngày hôm nay, tàu của tớ sắp cập bến rồi! Xin chia sẻ một số thông tin có thể hữu ích cho các bạn khóa dưới về việc làm khóa luận. Phân vân chọn chuyên ngành Hết năm thứ 3 đại học, lớp tớ đã bắt đầu rục rịch xin thầy hướng dẫn (trừ một số đứa cá biệt xin thầy từ sớm hơn ra). Lúc đó tớ cũng hoang mang, không biết chọn môn gì mà đi xin thầy đây. Thấy các bạn xin thầy hết rồi, chọn được môn hết rồi, nghĩ cũng thèm. Tớ ngồi tớ nghĩ, nghĩ kĩ kĩ thì thấy môn tối ưu đang học cũng hay, thầy Yên dạy cũng thích. Nên trong đầu nhen nhóm ý định theo tối ưu. Thế là tớ phấn đấu học thật tốt môn này để có điểm số được được tí để đi xin thầy. Theo kinh nghiệm tớ rút ra thì nếu muốn theo môn nào đó thì điểm cũng phải cao cao tí thì xin thầy mới dễ, nếu thấp thì phần trăm từ chối cao lắm. Nhưng thật không ngờ, sau khi tâm sự với thầy Dũng về dự định và sở thích tương lai của tớ thầy đã khuyên tớ nên theo toán tài chính thay vì tối ưu. Tớ về nhà nghĩ lại thật kĩ và quyết định chọn toán tài chính. =>Đôi khi sở thích là vậy, nhưng mình cũng nên xem xét dự định tương lai của mình để chọn ngành, sau này còn học lên nữa chứ! Chọn thầy thì dễ hơn Sau khoản chọn môn là đến việc chọn thầy. Những môn căn bản thì có nhiều thầy cô để lựa chọn nhưng mà
mấy môn đặc biệt hơn như của tớ thì cũng khó khăn phết! Lũ bạn tớ lên mạng search ầm ầm, xong đứa nào cũng tìm được sư phụ ưng ý, toàn giáo sư này nọ, oách ơi là oách. Còn tớ thì tớ chọn theo thầy Đức – giáo viên trẻ của viện toán. Vì tớ nghĩ, tính tớ như thế này, làm việc với các thầy trẻ trung xì tin sẽ thích hợp hơn, với lại tớ muốn theo mảng ứng dụng nên cũng không phù hợp với các giáo sư quá hàn lâm. Thế là hè đó, tớ mang sách vở lên viện toán học trường hè môn toán tài chính. Thực ra tớ học chui thôi, không đăng kí tử tế như các bạn hehe, mục tiêu của tớ là gặp thầy và học thầy mà. Hè đó tớ được thầy giao nhiều tài liệu lắm, trời ơi hoa hết cả mắt! => Phong cách làm việc của thầy và trò có hợp nhau hay không cũng rất quan trọng. Bắt đầu thật sớm Hết hè, nhảy bổ vào năm thứ 4 đại học. Trời ơi học có 15 tín chỉ thôi nhưng mà tận 5 môn toán khó nên cũng chẳng nhẹ nhàng gì. Thành ra tớ chẳng động được tí gì đến toán tài chính cả (cứ cho đây là lời ngụy biện cho việc lười nhác của tớ cũng được.) Tổng kết lại chẳng có gì sau kì 1. Vào đầu kì hai, vẫn 15 tín chỉ nhưng vẫn lại 5 môn toán. Điều khủng 16
khiếp hơn là bọn tớ nhận một thông báo từ khoa: 1/3 phải nộp tên đề tài + tên thầy hướng dẫn; 30/5 phải nộp tiểu luận (môn này do giáo viên hướng dẫn chấm và lấy điểm một môn của kì 2). Lúc đó tớ mới cuống cuồng chọn chủ đề và làm, sợ không kịp tiến độ. Nghĩ mà xem, 30/5 phải nộp mà dịp đó là dịp ôn thi giữa kì với cuối kì, hix. Làm việc chớp nhoáng quá! Dù sao tớ vẫn nộp bài đúng hạn nhưng thành quả thì không hài lòng lắm! => Nếu bắt đầu từ sớm thì có khi kết quả tốt hơn, mà lại hoàn thành một phần nào đó của khóa luận. Nói không với nghỉ hè Hè là thời gian chạy nước rút, nào thì học tiếng Anh để thi chuẩn đầu ra, nào thì học
cải thiện để mong đổi màu bằng, nào thì làm khóa luận, nhiều việc kinh lên được. Thi thố học kì xong cũng giữa tháng 6, học ôn tiếng Anh xong cũng giữa tháng 7, học hè xong cũng hết tháng 8. Tá hỏa làm khóa luận khi tháng 9 bắt đầu, 30/10 phải nộp khóa luận rồi đấy. Khoảng thời gian này cũng còn là thời gian học tiếng Anh để thi TOEFL hay IELTS nữa chứ, nếu ai đó muốn apply cao học. Hầu hết các trường nhận hồ sơ vào khoảng tháng 9 hoặc 10, số ít thì là tháng 12 hoặc tháng 1. =>Tổng kết lại, tớ đã có một mùa hè đầy bận rộn và vội vã. Lúc ngồi lạch cạch mấy dòng này là chỉ còn 10 ngày nữa phải nộp khóa luận, tớ lo lắng quá! Kết Hi vọng sau những dòng này các em K54 và K55 sẽ có thêm tí kinh nghiệm để năm tới bình chân hơn mà vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ nhé! Đầu tháng 12 khóa K53 sẽ bảo vệ, thân mời cả nhà đến dự, một là cổ vũ hai là thu thêm kinh nghiệm! Akai
17
Mr. & Mrs. Traàn Ngày 3/10/2012, thầy Linh thông báo một tuần nữa sẽ có Giáo sư nước ngoài sang dạy các em môn này. Cả lớp lặng thầm nhìn nhau vì đơn giản thông báo đó đồng nghĩa với một tháng học liên tục và nặng nề về mặt kiến thức. Nhưng sau quãng thời gian ngắn học tập và “làm việc” với thầy, tất cả tâm lý e ngại lúc đầu đã biến mất, nhường chỗ cho sự lưu luyến và “tiếc ngẩn tiếc ngơ”. Toàn bộ X-files về thầy Hiền: Giáo sư Trần Hiền, người Việt Nam gốc 100%, thầy đang làm việc tại Đại học North Caroline. Buổi đầu lên lớp, khác hẳn với “một phong cách rất Giáo sư”, thầy xuất hiện khá teen từ ngoại hình cho tới lời nói. Thầy cao và đầy đặn(do tập thể thao thường xuyên như thầy tâm sự),
quần thụng, áo phông, balô đeo sau lưng, thầy xua tan phần nào tâm lí ngại ngùng của lớp trước đó. Sau đó là lời giới thiệu ngắn với hàng loạt câu “Anh là…”, “Anh thấy…”, “Anh sẽ…” giọng miền Nam đặc sệt, nhưng dễ nghe. Thì ra thầy sang Mỹ từ năm 17 tuổi và đại từ nhân xưng “Anh” được thầy “gìn giữ” tới tận bây giờ. Tuy ban đầu hơi ngượng, sau đó lớp đã quen dần và thực sự like cách xưng hô này, có chút gì đó dễ gần và tình cảm. Các tiết dạy của thầy cũng diễn ra với không khí đầm ấm và thân thương như vậy. Thầy giảng dạy rất rõ ràng và mạch lạc, chỗ nào lớp chưa học, cũng như “học rồi nhưng đã quên” thầy đều tận tình chỉ dạy, hệ thống lại. Sau mỗi tuần dạy, thầy đều giao Project cho các
nhóm về làm việc. Ban đầu, sử dụng MATLAB với lớp vẫn khá khó khăn nhưng thầy đã dần tháo gỡ những khó khăn đó, đặc biệt thầy rất nhiệt tình trong hướng dẫn làm Project như thế nào và dễ dãi trong thời hạn nộp Project, điều này giúp các nhóm rất thoải mái trong làm bài và trả bài. Điều may mắn nhất với lớp, có lẽ là đã được tiếp xúc với cả cô Thư (vợ thầy). Cô là người gốc Hà Nội nên cả lớp vẫn nói đùa với nhau: cô là sợi dây nối thầy với Hà Nội (thầy đã năm lần về Hà Nội, nhiều hơn số lần về TP Hồ Chí Minh và thực sự yêu Hà Nội). Lớp được gặp gỡ cô hai lần, cả hai lần đó đều để lại những ấn tượng sâu sắc. Lần đầu tiên do thầy tổ chức cho lớp đi ăn vịt nướng & luộc. Ai cũng
Một tháng không phải là một quãng thời gian dài, hai lần gặp gỡ cũng không phải là nhiều, nhưng kỉ niệm mà Mr. & Mrs. Trần với tập thể lớp K54 Toán Tiên tiến đã có với nhau dường như vẫn đâu đây và còn đọng lại mãi. 18
thích cả. Cô hơi thấp và gầy, nhưng cũng năng động chẳng kém gì thầy. Thậm chí, cô còn đi bộ nhanh hơn cả thầy!!! Nếu như thầy tận tình như một người cha, thì cô cũng nhân hậu như một người mẹ vậy. Cô quan tâm hỏi thăm cả lớp một lượt về quê quán, gia đình cũng như những khó khăn học tập hiện tại. Cô thậm chí còn “thay mặt” thầy hứa rằng thầy sẽ giúp đỡ tất cả các bạn có ý định theo đuổi ngành toán mà thầy đang làm việc. Qua tâm sự với cô, các bạn gái trong lớp phát hiện ra cô rất nghiện món chè Hà Nội. Buổi offline thứ hai giữa thầy cô với lớp bắt đầu từ một lí do giản dị như vậy, nhưng kỉ niệm nó đem lại thật vô cùng đẹp đẽ khó quên. Bên cây đàn ghita, thầy cô và cả lớp cùng nghêu ngao
những ca khúc về Hà Nội, về tình thầy trò, về thời sinh viên, rồi cả những bài ca ngợi quê hương, Đảng và Bác Hồ!?(chẳng liên quan). Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của thầy cô và các bạn trong lớp, dường như những vất vả trong gần một tháng học tập vừa qua tan biến đi đâu mất, chỉ còn lại một gia đình, một gia đình thực sự. Một số bạn không tham dự được một trong hai buổi gặp gỡ trên đều “ngẩn ngơ vì tiếc”, thực sự chia buồn với các bạn ấy. Có lẽ thời gian thầy cô tiếp xúc với lớp không nhiều, nhưng chừng đó đã là đủ để những chúng em bắt đầu cảm thấy nhớ thầy cô ngay từ bây giờ. Cám ơn thầy cô vì tất cả. Tập thể lớp K54 Tiên tiến
Kinh nghieäm thi TOEFL iBT Học ôn thật tốt Cái này thì không nói làm gì, vì học là cả một quá trình, 1 năm 2 năm là bình thường. Nhưng đến lúc gần thi học ôn thật tốt mới là điều quan trọng. Có hai Khỏi điều là: thứ nhất nếu đăng kí ngày thi rồi (có thể đăng kí phải nói, trước cả mấy tháng) thì học có áp lực và động lực, không học Tiên tiến thì đi du lười được. Thứ hai là đăng kí sớm thì sẽ tránh được việc học là chuyện nên làm. Mà để hết chỗ. làm được chuyện nên làm thì việc Việc học từ mới là vô cùng quan trọng trong thi chứng chỉ tiếng Anh cũng TOEFL iBT. Mỗi một bài đọc có khoảng 3-5 câu từ quan trọng thuộc hàng top. vựng mà phần đọc có ít nhất là 3 bài đọc cơ mà. Thế nên Sau đây xin chia sẻ ít kinh chăm chỉ học từ sẽ giúp bạn nâng điểm lên trông thấy! nghiệm đi thi tiếng Tiếp theo trang sau Anh.
19
Đăng kí thi sao cho tiết kiệm Việc này có thể có nhiều bạn không biết nên tớ cũng viết ra đây nha. Bạn có thể qua IIG Việt Nam đăng kí trực tiếp với giá 180$ nhưng nếu có thẻ VISA thì đăng kí qua internet chỉ có 160$ thui. Nếu không có thể VISA thì làm lấy cái, có 100k thôi, tiết kiệm 20$ = 400k thì vẫn lợi chán. Địa điểm thi Thi TOEFL iBT ở Hà Nội thì có nhiều điểm thi lắm, nhưng tớ khuyên là nên thi ở Clever Learn. Vì ở đó thi trên tầng 8, phòng kín rất là yên lặng không sợ tiếng ồn xe cộ hay công trường như ở mấy địa điểm khác. Hơn nữa nghe đồn thi ở đó máy tính đỡ lởm hơn các chỗ khác. Nhắc đến máy tính, chú ý là máy tính của họ không được xịn như máy của các bạn đâu, nó là máy tính bàn, monitor to và dầy như cái tivi ngày xưa ý, nó còn nháy nháy nữa chứ, mới đầu nhìn
không quen rất nhức mắt (phần thi đầu là phần reading mới khổ.) Chuẩn bị trước khi thi Giờ thi rất là củ chuối: từ 10h30 đến 3h30. Bạn phải đến check in tầm 10h hoặc 10h30. Nói chung là ai cũng đến rất sớm, từ 10h kém, check xong ngồi chờ cho bớt hồi hộp và lấy bình tĩnh. Hơn nữa đến sớm thi sớm, nên phần speaking sẽ ít bị ảnh hưởng bởi các thí sinh khác hơn. Bạn thử tưởng tượng cả phòng mấy chục người cùng nói thì sẽ thế nào? Mình nói trước được thì quá tốt! Thi giờ giấc vậy nên bạn cũng phải luyện thói quen không ngủ trưa, rồi không ăn trưa tầm đó rồi cả việc không được ra ngoài đi WC nữa haha, à có 10 phút nghỉ giữa phần đọc - nghe và nói – viết. Phải luyện sao cho ăn từ 8h hoặc 9h mà đến 3h vẫn không đói và không buồn ngủ. Gợi ý là nên tập thói
quen đó trong vòng ít nhất 1 tuần trước khi thi. Ngoài ra việc luyện làm bài với máy tính cũng rất quan trọng, luyện tất cả các phần nha. Thật sự thì làm bài ở giấy với ở máy khác nhau một trời một vực luôn. Phần writing thì viết càng nhiều càng tốt, nếu có chỗ nào tổ chức thi thử free hay giá rẻ thì cứ nhảy vào thi đi, thử tâm lý mà lại được họ đánh giá khả năng khách quan hơn tự sướng. Kết Giữ cho mình tâm lý thật thoải mái khi thi là điều vô cùng tốt. Nhớ rằng hầu hết mọi người đi thi ai cũng thi hai lần cả, nên thoải mái đi – sao phải nghĩ!!!
20
tea break Chịu được mùi hôi Có ba người thi xem ai chịu được mùi hôi của heo lâu nhất: -Người thứ nhất: vào chuồng heo được hai ngày thi chạy ra bảo:" hôi quá chịu không nổi" -Người thứ hai: vào được ba ngày thì chạy ra không nói được gì -Người thứ ba: vào được một tuần thi chú heo chạy ra và bất tỉnh nhân sự.
Ai tài hơn ? Con của hai luật sư khoe với nhau: - Mày xem bố tao có tài không? Ông X tham ô 9 tỉ đồng, nhờ bố tao, nói có một giờ mà ông chỉ bị có 2
năm “tù treo” - Nhằm nhò gì, lão Y buôn lậu tới 2 kg heroin, nhờ bố tao nói có một câu mà lão khỏi phải tù ngày nào. - Bố mày nói câu gì mà tài thế? - Câu ngắn thôi: “Đề nghị tử hình”.
Ba chủ đề trong buổi hẹn hò Một chàng trai lần đầu tiên hò hẹn với bạn gái, không biết sẽ nói chuyện gì, cậu ta hỏi ý kiến người cha và nhận được lời khuyên: - Có ba chủ đề luôn hiệu quả: thức ăn, gia đình và triết lý sống. - Họ gặp nhau, sau vài phút im lặng khó nói, cậu ta vào đề: Em có thích rau dền không? - Không! Cô gái đáp và ngồi thừ ra. - Lúng túng, cậu dùng đến chủ đề thứ hai: Em có anh trai không? - Cô gái đáp và càng trở nên khép kín: Không! - Chàng trai đã bắt đầu tuyệt vọng, sau khi suy nghĩ rất
mông lung, cậu ta khai thác chủ đề cuối cùng: Nếu em có anh trai liệu anh ấy có thích rau dền không nhỉ? Độ xinh đẹp của cô dâu Nghi lễ kết hôn đã hoàn tất. Chú rể thò tay vào túi áo ngoài và hỏi vị mục sư rằng mình phải thanh toán tất cả là bao nhiêu. Vị mục sư nói: "Các phần này nhà thờ không tính tiền". Tuy nhiên, ông cũng nói tiếp với vẻ ngại ngùng: - Nhưng con có thể trả tùy theo nhan sắc của cô dâu. Con có vợ đẹp thì con vui, mà con vui đóng góp cho nhà thờ thì ta cũng vui. Chú rể bèn đưa cho vị mục sư 1 đô la. Hơi tò mò, vị mục sư cũng xin phép vén tấm màng che mặt cô dâu. Quan sát xong xuôi, ông thọc tay tìm kiếm gì đó ở trong túi ra và nói: - Đây là 50 xu ta trả lại cho con! Akai & Jenny (st)
21
Baïn
Roundlime, Hà Nội, 19/10/2012
Tặng một người bạn không còn ở quê nhà … Nó đạp xe lòng qua mấy con phố. Mấy? Cũng chẳng biết nữa. Cứ đi như thế đã gần hết cả buổi chiều. Hai năm xa cách chỉ dành cho nhau đúng 8 ngày, đúng hơn là 8 buổi chiều. Thực quá ngắn! Bắt đầu những miên man nghĩ suy. 6 năm trước… “Ơ bạn này học lớp mình!”. Đầu nó nghĩ khi vừa bước chân vào lớp học thêm tiếng Anh. Vừa vào lớp Đại học, từ một ngôi trường làng lên phố, còn quá nhiều bỡ ngỡ khi chẳng quen biết ai. Đấy là cái ngày nó và bạn gặp nhau. Suốt những năm mài đũng quần trên giảng đường, bạn và nó không phải lúc nào cũng đi cùng nhau nhưng hễ nói chuyện là rôm rả, chưa một lần biết thế nào là giận dỗi. Rồi một ngày. -Này! Nó thích mày đấy! Cô bạn thân chỉ sang bạn nó, nháy mắt ý nhị. -Mày điên à? Bọn tao chỉ là bạn thôi! - Nó cầm cả chồng sách gõ đánh cốp vào đầu con bé đang chống cằm mơ mộng bên cạnh. -Tao đảm bảo, nhìn thế ai
chả biết. Con bé kia mắt chớp chớp, ra chiều đang tưởng tượng đến mấy cái cảnh trong phim Hàn Quốc. Trông nó giống hệt biểu tượng của nhãn hiệu phomai nổi tiếng: “Bò đeo nơ”. Nó mơ thấy hai đứa bạn sóng đôi đạp xe giữa cánh đồng mà hoa và nắng quyện vào nhau vàng rực. Thỉnh thoảng, đôi cánh bướm buông mình lên mái tóc dài mượt mà của đứa bạn cạnh nó. Thằng đi bên cạnh tóc cũng phất phơ không kém, chỉ cười cười, vô cùng là ít nói. Ôi! Cái cảnh ấy, nếu có thực, thì còn gì đẹp hơn. Thực tế thì: Vào một buổi tan học. Ánh nắng đã gắt lắm rồi, nắng đến muốn vỡ đầu. Sáng nay, xe hỏng, nó đi bus đến lớp và giờ thì nó nhảy xe bạn về. Cái mặt tròn tròn mũm mĩm bỗng dài thuột ra, tỏ vẻ sắp chết đến nơi: -Ông ơi! Ông cho tôi ké xe ra bến bus đi mà. Có vài trăm mét chứ mấy. -Bà điên à? Bà ít cũng nửa tạ, tôi có phải trâu đâu mà kéo lê cái xác bà được Thằng bạn mặt méo xệch
nhìn nó nhăn nhó. -Ông yên tâm, xưa nay tôi không ngồi sau con trai bao giờ. Để tôi đèo. Và thế là, giữa cái cơn tắc đường ban trưa, có hai đứa đèo nhau trên con mini nho nhỏ. Đứa con gái đằng trước tóc tém, áo phông, quần lửng đạp hùng hục, mặt đỏ gay. Thằng con trai ngồi sau rảnh rang, hết ngó lại nghiêng. Lâu lâu nó cũng thấy tội tội đứa bạn thân, đập bốp phát vào lưng đứa trước: “Này bà! Mệt không? Hay để tôi?”. Đáp lại là tiếng quát cộc lốc: “Ngồi im không tôi đạp cho phát người ông quay như cái đĩa hát bây giờ!” Ơ hay! Làm ơn mắc oán. Thế là thằng con trai lại ngó nghiêng tiếp. Lễ trao bằng Đại học diễn ra chóng vánh. Đứa nào đứa nấy mặt tươi hơn hớn, xúng xa xúng xính trong chiếc áo cử nhân rộng chẳng kém gì cái áo mưa loại thượng hạng. Nó và bạn có cùng số điểm tích lũy ra trường, hai đứa nhìn nhau cười sung sướng. Ôi thế là cái ác mộng mỗi kì thi đã hết, qua luôn cả những tiết
22
học mà lớp không tiếng động vì thầy quá nghiêm hay những tiết nhao nhao thảo luận. Hết cả những lúc cả lớp tay lăm lăm điện thoại, chờ thầy đến muộn 15’ để được nghỉ học nhưng phút thứ 14 thì tất cả ỉu xìu tắt điện thoại học bài như thường. Thầy đã đến. Bạn hỏi nó: -Bà, có học cao học không? -Có chứ! Trong thời gian ôn thi tôi kinh doanh nhỏ nhỏ nữa. -Ờ, mặt bà 2 chữ “gian thương” nổi to phết đấy! -Ông chết điiiiiiiiiiiiiiiiiiii! Một chàng và một nàng cử nhân lại chạy đuổi nhau vòng quanh. Nhưng đấy là lần cuối cùng. Bạn học cao học ở Nga mà chẳng nói một tiếng. Cũng tại nó mải buôn bán với ôn thi, điện thoại lại hỏng, bạn không liên lạc được. Ngày bạn đi, nó còn đang bận tính toán sổ sách. Đến khi biết tin,
nó sững người, muốn khóc òa lên. Nó không tin là bạn lại giấu nó điều ấy. Nó muốn gặp bạn ngay lập tức để đánh, đấm, đập, đá như ngày nào. Khó lắm! Bạn nhắn về: “Bà ơi! Tôi xin lỗi, khi nào về tôi mua cho bà một rổ vòng tay, tha hồ mà diện”. Bạn vẫn nhớ thói quen sưu tập vòng tay của nó. Nó mỉm cười, rồi cười to, cười ngặt nghẽo, rồi bò ra cười. Bạn thật ngốc, quá là ngốc, làm sao có thể dụ nó hết buồn bằng cái trò con trẻ ấy nữa? Nhưng thôi, bỏ qua. Hai năm sau ngày ấy, bạn về, và quả là mang theo một rổ vòng thật. Nó mang cả túi lên bàn cân. 1.2 kg. Một luồng điện xoẹt xoẹt qua đầu nó, biết đeo đến bao giờ đây? Mặt nó cười còn nhăn hơn mếu. Và bạn dành cho nó 8 buổi chiều. Tám buổi để đạp xe như cái thời còn đạp lòng vòng kí túc
hay mấy quán ốc rồi mới buồn về nhà. Đi từ lúc mặt trời nóng rực đến khi chẳng còn ánh nắng. Có buổi, hai đứa đua xe đạp từ kí túc lên tận cầu Long Biên lúc 9h đêm. Dừng lại giữa cầu, bạn hỏi nó: -Này ông, rồi ông lại xa Hà Nội à? -Ừ - bạn đáp gọn lỏn. Không khí trầm xuống. Tiếng tàu về ga khiến hai đứa nhìn nhau cười thật to. Cười như muốn phá vỡ cái màn đêm u tịch đang bao lấy mặt sông. Rồi chúng kéo nhau đi ăn ngô nướng. Hà Nội đêm, có những góc bình yên như tình bạn thuở thiếu thời. Bạn lại đi. Lần này, nó tiễn bạn ra tận sân bay, đặt vào tay bạn một chiếc vòng nó tết. Vòng của tình bạn. Có tiếng chuông báo sms. Là bạn: “Tôi đi nhé!”. Nó lẳng lặng đăng status: “Nhớ bạn. Đã là bạn, mãi là bạn.”
23
Giải cầu lông các lớp Tiên tiến mở rộng lần I
Giaø ngaõ ngöïa, treû vuøng leân
Nhân kỉ niệm 82 năm ngày phụ nữ Việt Nam, đúng giờ Hoàng đạo ngày 20/10/2012, Giải cầu lông các lớp Toán tiên tiến mở rộng lần I đã tưng bừng diễn ra tại Nhà thi đấu Đại học Thủy Lợi. Góp mặt trên sàn đấu là 15 đội chơi đến từ đầy đủ bốn khóa Toán tiên tiến cùng với khách mời là các thầy giáo trong khoa và anh Nguyễn Hải Đăng, chủ tịch hội sinh viên khoa Toán – Cơ – Tin học. Cũng như bao cuộc thi khác, nhờ đầu óc thiên phú chuyên nghiệp trong lĩnh vực ăn chơi của BTC, giải lại thành công tốt đẹp, để lại nhiều bài học quý báu về tinh thần thể dục thể thao trong thế kỉ mới. Sau khi cử hành lễ chào cờ, mặc niệm các nam tử Hán Đại trượng phu đã hi sinh trong đêm trước Cách mạng, lễ bốc thăm đã diễn ra trong sự nghiêm túc, công minh. Chính sự việc này đã dẫn tới việc nhiều hạt giống bị loại ngay từ vòng một bởi gặp đối thủ quá mạnh hay huynh đệ tương tàn, sát phạt nhau ngay trên sàn đấu. Không khí thi đấu nóng lên ngay từ vòng loại. Đáng kể trong vòng này phải nhắc đến cặp đôi Phong Vân: Quang Phong K54 và Thúy Vân K53. Với lối thi đấu hết
mình, lăn xả trên sàn đấu, anh Phong đã khiến khán giả nhiều phen chạy đi tìm tim, lúc thì anh bên sân đội mình, lúc lại “vượt rào” sang sân đội bạn. Trong khi đó, chị Vân lại thủ thế đứng im một chỗ, đôi khi có rời vị trí hờ hững đỡ cầu. Quả thực, nếu đây là Lễ trao giải Oscar, có lẽ hai anh chị đã giành giải diễn viên nam và diễn viên nữ chính xuất sắc nhất trong thể loại phim chưởng. Ngưỡng mộ trước lối thi đấu có 1-0-2 của cặp đôi này mà Chí Ghẻ phải thốt lên: "Phong" vô hình vô
tướng, không ngừng không nghỉ. "Vân" tư tán vô thường, lúc hợp lúc tan. Vòng hai diễn ra thậm chí còn quyết liệt hơn. Từ vòng đấu này, các cặp đôi amateur chẳng may qua vòng một đều nhanh chóng bị knock – out, nhường chỗ cho những anh tài thực sự. Trong vòng này, K53 đã mất hết hi vọng đua tranh chức vô địch do các cặp đôi của họ đã bị loại hoàn toàn. Một chút hi vọng nhe nhóm trong lòng Fan hâm mộ K54 khi cặp đôi Hồng Phương – Hải Thịnh bốc được lá thăm
24
may mắn, đặc cách đi tiếp vào vòng trong. vô cùng chính xác. Bên phía bên kia, chị Tuy nhiên, niềm hi vọng của K54 Xuân K55 cũng đáp nhanh chóng vụt tắt khi cặp đôi này bị trả không đánh te tua xơ mướp ở bán kết 1. Trận bán kém phần kết hai diễn ra cũng khiến khán giả nhiều quyết liệt. phen thót tim. Điểm liên tục được ghi cho Có những cả hai đội. Cầu bay vun vút từ bên này sang bên kia sân rồi liên tục bị đổi do gãy lông. Theo tính toán sơ bộ, riêng trong lượt vòng đấu này, số cầu hỏng đã chiếm tới cầu, chị 50% tổng số cầu mà BTC chuẩn bị. ngã sõng soài trên sàn Trước khi diễn ra trận tranh ba – đấu nhưng vẫn đứng tư, theo quan sát của phóng viên, chị Hồng dậy thi đấu, quyết Phương đã được HLV Thọ Tùng chỉ dạy không lùi bước. Đáp trả sự hi sinh của chị, nhiều kiểu đánh vào chỗ hiểm của đối anh Đăng cũng thi đấu hết mình, liên tục phương cũng như chiến thuật trên sân đấu. gây ra những tình huống khó khăn cho đội Trong khi đó, anh Hải Thịnh mặt mũi đầy bạn. Sau Set đầu tiên, hai đội tạm thời hòa đăm chiêu, toan tính. Phía bên đội chị Hà nhau. Kết quả được định đoạn ở Set cuối – anh Đạt, họ vẫn cười đùa vui vẻ, dường cùng. như mọi thứ chỉ là cuộc chơi đầy may rủi. Sau khi thảo luận với cả hai đội Tiếng còi của trọng tài báo hai đội vào sân. chơi, BTC quyết đinh phá luật, Set thứ ba Mặc dù đã bàn kĩ chiến thuật, cặp đôi đội giành chiến thắng sẽ phải ghi 21 điểm “ngôi sao hi vọng của K54” vẫn liên tiếp thay vì 15 điểm như thông lệ. Mọi niềm hi bị mất điểm. Kết quả chung cuộc, họ đã vọng đặt hoàn toàn ở Set đấu này nên cả gác vợt với tỉ số….. bao nhiêu thì tôi cũng hai đội đều cống hiến hết mình. Trong khi không nhớ lắm nhưng đảm bảo đó là một các Nam nhi của hai đội liên tục nhảy lên kết cục chết chóc. vụt cầu thì các Nữ nhi lại thoắt ẩn thoắt Tiếp ngay sau đó là trận đấu được hiện, có lúc cúi rạp người để cầu bay về mong chờ nhiều nhất - trận chung kết. Thế phía sau cho đồng đội đỡ nhưng khi cần trận nóng ngay từ những giây mở đầu. lại ngoi lên vụt không thương tiếc sang đội Anh Hoàng nắm quyền phát cầu đầu bạn. Phải nói rằng, những nhận định ban tiên và cũng từ đó, điểm được ghi đầu của nhiều người rằng chỉ cần nam liên tục cho hai đội. đánh là chính, nữ không phải làm gì đã Mới chơi hoàn toàn bị phủ định ở trận đấu này. Kết cầu quả chung cuộc, đội Hà – Hoàng giành chiến thắng sát nút và thắng chung cuộc 2-1. Diễn biến trận đấu khán giả có thể c h u y ê n theo dõi lại tại các đường link sau: nghiệp chưa http://www.youtube.com/watch?v=4pgrJ7 lâu nhưng chị Hà cGN6I K55 đã có những http://www.youtube.com/watch?v=rE6H0 cú dội cầu, đập YEnGF0 cầu, bỏ http://www.youtube.com/watch?v=AQR2 n g ỏ -iWqYrk 25
Ngay s a u t r ậ n chung kết là lễ trao giải. Không như những cuộc thi khác, sự hồi hộp của Giải cầu lông lại nằm ở các giải phụ. Tuy nhiên, cũng phải kể ra rằng, khi BTC trao giải nhì cho cặp đôi Xuân – Đăng, anh Đăng đã khóc như mưa, khiến BTC cuống quýt xách cả xô chậu ra hứng. Trong khi đó, cặp đôi vô địch, Hà – Hoàng thì tự tin lên nhận giải, dường như, khi tham gia giải đấu này, họ đã biết chắc sẽ nắm ngôi vô đich. Theo thông tin mật từ Điệp viên Heo Cú, lớp trưởng lớp K55 đã có buổi nói chuyện “thân mật” với BTC ngay trước đêm diễn ra Giải đấu. Phần mong chờ nhất của Giải đã tới. Có hai giải phụ mà tất cả các đôi tham gia đều ngóng tới đó là: “Cặp đôi đẹp nhất” và “Miss Cầu lông”. Mặc dù đã chạy chọt hết mức, lớp trưởng của K55 vẫn không thể mua chuộc Ban giám khảo giải “Cặp đôi đẹp nhất”. Giải này cuối cùng thuộc về K53, chính xác là cặp đội Thu Hường – Quang Tuyển. Họ đẹp đôi đến mức mà sau khi nhận
giải, trên mạng lập tức xuất hiện hai câu thơ: Trai Quân sự, gái Tự nhiên Ai chê thì quả là điên dài dài. (Anh Tuyển vốn là Bộ đội của Học viện Kỹ thuật Quân sự gửi sang, còn chị Hường là gái Tự nhiên chính hiệu).
Mười lăm chị em đổ xô vào giành giật ngôi vị “Miss Cầu lông” nhưng chỉ một người được trao vương miện. Kết quả quá ư là bất ngờ, một cô gái giản dị, hiền hậu đã đăng quang. Đúng là BGK có mắt nhìn người khi chọn chị Vũ Thị Hồng K54 vào ngôi vị này. Rất xứng đáng! Toàn cảnh lễ trao giải quý vị có thể xem ở đường link: http://www.youtube.com/watch?v=JARoolWfKsE Giải cầu lông kết thúc trong sự tiếc nuối của nhiều cặp VĐV. Mặc dù vậy, không có bất cứ thắc mắc nào về giải thưởng cũng như quy chế. Điều đó cho thấy sự công minh của BTC cũng như BGK. Hà Nội, 22/10/2012 Roundlime
26
Coâ baïn giaø 5 tuoåi cuûa toâi Người bạn trong trái tim tôi là một cô gái 4 trong 1- một con nhóc 5 tuổi, một nàng tuổi teen ngổ ngáo, một cô gái trưởng thành và một bà già đau khổ. Đúng là con nhóc 5 tuổi Nếu ai đã từng gặp chắc chắn sẽ nhận ra ngay sự hiếu động và hồn nhiên ở bạn tôi. Thích cấu, thích véo từ đứa con nít cho tới người có tuổi, chỉ cần thích người đó là phải véo. Mà véo không phải chỉ một hai cái đâu nhé, véo chán mới thôi. Còn hồn nhiên ư? Hiển nhiên rùi. Chỉ có trẻ em 5 tuổi mới không phân biệt giới tính giữa người với người. Bạn tôi thường tâm sự với tôi: “Tao chẳng bao giờ coi thằng Nguyễn Văn C là con trai cả”. Đích thị một cô nàng teen ngổ ngáo Đập bàn, đập ghế tranh luận với các thầy giáo trẻ; Nói chuyện lí nhí khi trả lời câu hỏi của các thầy giáo già, không ngổ ngáo thì cũng phải xếp vào hàng dũng cảm kinh người. Bạn tôi là thế đó. Không những thế, bạn tôi rất thích… đi bụi. Nay đây mai đó biết ngày nào yên. Thứ 2 tới nhà Mưa lang thang, thứ 3 tới nhà Jenny, thứ 4 tới nhà Hằng Tồ,… Tôi thường tự
hỏi: “Giờ này mày đang ở đâu?”. Thế nhưng bạn tôi đã trưởng thành rùi Đấy là khi nhìn thấy bạn tôi đi nộp khóa luận tốt nghiệp đại học ra trường, tôi mới chợt nhận ra: “À! Nó chuẩn bị… lấy chồng rùi đây”. Không những trưởng thành trong học tập, bạn tôi cũng đã là một người chín chắn trong suy nghĩ. Cuộc sống của mỗi người đều có một cái khó khăn riêng và bạn tôi đã tự vượt qua khó khăn của riêng mình. Vấn đề gia đình, vấn đề iu đương hay vấn đề sự nghiệp đối với bạn tôi giờ chỉ là chuyện nhỏ. Ai cũng công nhận bạn tôi giờ đã trở thành “người phụ nữ của gia đình”. Trưởng thành, trưởng thành rùi! Thực ra bạn tôi là bà già đau khổ thì đúng hơn. Suốt ngày cằn nhằn như một bà lão. Ví dụ nhé: “tao chết đây”, “tao muốn chửi
quá”,… Rồi thì trời mới se se lạnh (cái lạnh đầu mùa đông) đã phải bịt từ đầu tới chân cho đỡ lạnh, miệng kêu gừ gừ. Già rồi mà. Nhưng đúng như người ta nói “gừng càng già càng cay”, bà già đau khổ Đinh Thị Thu là tổng hòa tính cách của một con bé 5 tuổi, một cô thiếu nữ mới nhớn và một người phụ nữ trưởng thành khiến ai gặp cũng phải yêu phải quý. Bạn tôi là thế đó. Giờ mới 22 chứ mấy. ^ ^ Bạn J.K
27
Chuyeän tình toâi Trưa nay ngại nấu ăn nổi hứng đi ăn cơm tiệm, đang ăn dở thì bàn bên cạnh 2 đứa con trai con gái vừa ăn vừa cười khúc khích, không lịch sự tí nào cả. Mình thì đang khó chịu nên cũng có chút gato đang định lầm bầm định chửi thề thì thấy 2 đứa nó nói chuyện với nhau vui quá nên cũng thôi. Quay sang nhìn em kia cũng khá xinh, còn thằng kia thì lacoste quá (đùa tí nhìn cũng tạm được), đầu tiên chúng nó vừa ăn vừa nói chuyện bình thường mình cũng chẳng để ý lắm nhưng đến đoạn này mình tí phụt cả cơm ra. Bắt đầu Đang nói chuyện thì thằng kia nhìn con bé này rồi cứ cười cười, con bé này mới bảo: -Mặt tao dính cơm hả Tùng (tên thằng đấy) -Không, tại tao thấy hôm nay mày xinh quá Trang ạ (quay sang thấy con kia đang nhồm nhoàm nhai mà
Tuy hơi buồn ... cười nhưng nó đích thị là chuyện tình mà tôi thấy hix hix
cái mặt thì thộn ra nhìn hài vãi đạn ) -Mày bị dở người à, chơi với nhau từ bé tao lúc nào chả xinh :-“ -Èo mày tự kỷ đấy à? -Kệ tao -Đúng là bao năm nay mày luôn xinh thật, mày nhiều lúc hơi bựa tí nhưng mà duyên lắm. (sến) -Này hôm nay trời sắp mưa hả mày, hay là hôm nay mày bị ấm đầu, có bao giờ mày khen tao được 1 tiếng không, hay sáng nay mày bị đập đầu vào bồn cầu à? Thằng con trai lặng im không nói gì chỉ nhìn bằng ánh mắt say đắm… -Mày không ăn đi đồ ăn nguội rồi còn ra gì nữa Thằng kia vẫn lặng im. -Ơ cái thằng dở này mày bị hâm à sao cứ nhìn tao thế -Ơ thằng dở này mày ....mày làm sao thế ( giọng con kia lắp bắp ) Im lặng bao trùm xung quanh phải mất 1 phút -Trang này -Gì -Tùng thíc Trang từ rất lâu rồi (wtf) -Ơ.....(mặt đần ra) Lại im lặng…Thằng kia chợt nắm
tay con bé kia cũng đang để trên bàn. -Bao năm qua Tùng nhận ra 1 điều là Trang là cuộc sống của Tùng, chưa bao giờ Tùng thích một cô gái nào khác ngoài Trang Con bé này má hơi đỏ( chắc ngượng và lặng im) Lặng im 1 lúc. -Từ nay Trang là người yêu của Tùng nhé Đoạn này mình ngừng nhai, nín thở theo dõi kết quả -Im lặng là đồng ý rồi đấy -Còn lâu -Lâu rồi -Thật à (thấy con bé hơi run run và môi hơi cắn vào nhau vẻ mặt khá suy tư) -Uhm -Không lừa nhau đấy chứ -Thề -Không cần thề, chỉ cần không lừa dối nhau là được. Thằng kia rời ghế đi về phía con bé này và quỳ gối xuống, cầm tay luôn -Anh yêu em. Tim mình cũng gần như ngừng đập Chợt thấy con bé kéo đầu thằng kia lại gần và hôn (bọn trẻ giờ manh động- dù mình chắc cũng chỉ hơn nó vài tuổi) 1 lúc sau thấy chúng nó thủ thỉ -Em cũng thế Thôi thế là đã có 1 chú rời hội F.A =)) Microsoft Wow 28
Vöôøn hoa nhaø K53 Cây nhà lá vườn
Tự tin khoe sắc
Gửi các chị - lứa hoa đầu tiên, Lớp Toán từ xưa đến nay vẫn nổi tiếng là “dương thịnh, âm suy” và gia đình Toán tiên tiến nhà ta cũng không thể lọt vòng pháp luật. K1 Toán Tiên tiến, lứa hạt giống đầu tiên các thầy cô gieo trồng chỉ có 8 bạn nữ, nhưng quả thực, các chị ai cũng “giỏi việc lớp, đảm việc nhà (Toán Tiên tiến)”. Sắp xa các bà chị suốt ngày đè đầu cưỡi cổ (với cân nặng hàng tá kí lô), đứa em nhỏ có đôi dòng nhắn gửi. Chị Hằng thân, Phải nói là khâm phục chị rất nhiều. Chị học giỏi, hoạt động tốt, cái miệng cứ “dẻo quẹo” đi xin tài trợ để nuôi sống tinh thần 3T – chính là tờ 33T này. Có lẽ vì thế, làn da chị ngăm ngăm bánh mật của những ngày dầm sương giãi nắng. Gặp chị lúc nào là thấy chị nhe nhởn cười hì hì lúc đấy. Em lại thích cả những chiếc váy nhẹ nhàng của chị, con gái học Toán mà chẳng hề thô cứng.
Chị Hạnh, Chị tròn tròn như cái lu di động của em ơi! Em xin lỗi lần nữa vì trong lúc hứng chí đã phá hủy cái kỉ lục 2000 điểm chém hoa quả của chị. Ở chị có một sức sống mạnh mẽ tiềm tàng bên trong. Buồn cười nhất là khi chị đọc “văn mẫu” ở Đại hội Đoàn, nghe thật giống hồi còn nhỏ, các cô giáo hay mời lên bảng đọc cho cả lớp nghe. Chị Hạnh hồn nhiên, tốt cái bụng theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. 29
Chị Phương, Hồi mới học chung, em sợ nhất là chị. Nhìn chị Phương như mấy người mẫu mặt lạnh tanh, không cảm xúc. Nhưng trời ơi đất hỡi, đừng có dây vào chị ấy làm gì. Chị Phương nói nhiều và nhanh kinh khủng khiếp, hoảng hốt phát sốt. Có lẽ chính vì thế mà chị mới trị được cái anh A Hoàng lộc ngộc. Chị ơi! Em toàn bị mấy anh ấy cốc đầu. Chị trả thù giúp em nhé! Moaz chị cái. Chị Vân, E m thích nhất là khuôn mặt chị, trông trí thức với lại dễ gần. Chị cũng ít nói, có khi còn sắp thành một mem lớp em với tần suất xuất hiện tương đối lớn ở các lớp cải thiện. Ít nói chuyện với chị nhưng rất thích vẻ đẹp của chị. Chả thế mà Hồng Miss cầu lông đã phải ước ao: “Chị Vân xinh, hiền, tốt bụng và học Dear chị Thu cú, giỏi. Ước chi tao có một Đây là tổng hòa của vô vàn tính cách chị gái như khác nhau. Trong chị có cái cá tính rất thế!” “đàn ông đích thực” nhưng lối ăn mặc lại “em đẹp không cần son phấn”. Thỉnh thoảng em hay nghịch ngợm, thích đọc ngược cái tên “Thu Cú” của chị, nhưng chị chỉ nhìn nhìn, trong khi Chị Lê Thu mấy anh chị khác coi đó là một phát Chị Thu nổi tiếng với kiến vĩ đại.Trên bảng P405, hình chiều cao khủng 1m72 vẽ chị như một người dơi chứ cao nhất nữ Tiên tiến, tài không phải con cú nữa. năng. Chị còn được các em Một lần nữa phong tặng danh hiệu Next cho em hỏi, top model. Với Hòa K55 “Thu cú” thì chị Thu được đúc kết nghĩa là gì trong 4 từ: “Cương ạ? quyết, lạnh lùng, cứng rắn và tình củm.”
30
Gửi chị Chi bé nhỏ, Xin thông báo chị là Nỗi ám ảnh của Xuân K54. Trong một cuộc phỏng vấn chớp nhoáng về chị Chi thì Xuân phát biểu: “ Tao không biết nhiều về chị ý đâu. Chị ý xinh, nhiệt tình và hay giúp đỡ, chỉ bảo cho các em khóa dưới!” Nghe xong PV 33T cũng không hiểu chị Chi ám ảnh Xuân như thế nào. Đề nghị bạn email về ngay cho tòa soạn giải thích rõ cho độc giả cả nước.
Công chúa siêu nhân phải kể đến chị Hường. Chị học đỉnh vật luôn, lại hay đánh đập thằng Thiều nữa. Scandal “Chị Hường tán thằng Thiều” một lần nữa lại được dấy lên vì trong cuộc pv gần đây Thiều có nói: “Với chị Hường thì tao chỉ có một câu thôi, em yêu chị Hường”. Chị bé con nên trông kute thật. Nhìn bên ngoài ai dám nói chị của chúng em đã ngoài nhị tuần cơ chứ! Mà thay vào đó là câu: “Ô con bé cấp 2 nào lạc vào trường Tự nhiên ấy nhỉ?”
C h ị Thắm, Chị ít nói thế, lại cứ như sống ẩn dật nên có lúc em lại tưởng chị tàng hình. Em nghe đồn chuyện tình của chị với anh Hoàn nổi như cồn, năm châu bốn lớp ai cũng biết. Em còn hâm mộ hai anh chị vì ai cũng học chăm cả, việc nhỏ (iu đương) và việc lớn (học hành) cái gì cũng tốt.
Trên đây là tổng kết tâm trạng gửi các chị thân yêu của chúng em. Chúc các chị bảo vệ khóa luận thành công với số điểm cao như con ngao và đạt nhiều thành công trong cuộc sống sau này. Cảm ơn mái trường Tự nhiên đã cho em những người bạn đặc biệt. Yêu thương gửi đến những bông hoa đầu tiên của hệ - con gái K53. Em xinh, Elmi.
31
Mã hóa dữ liệu
sử dụng mật mã hóa khóa công khai Các bạn thân mến! Ngày nay, rất nhiều tổ chức quân sự, kinh tế hay chính trị khi truyền đi những tin tức tối mật của mình thường hay sử dụng một loại mật mã gọi là mật mã hóa khóa công khai (Public-key crytography). Mật mã hóa khóa công khai là một dạng mật mã hóa cho phép người sử dụng trao đổi các thông tin mật mà không cần phải trao đổi các khóa chung bí mật trước đó. Điều này được thực hiện bằng cách sử dụng một cặp khóa có quan hệ toán học với nhau là khóa công khai (public key) và khóa cá nhân (private key) (hay khóa bí mật). Trong hai khóa đó, một khóa dùng để mã hóa (khóa cá nhân) và một khóa dùng để giải mã (khóa công khai). Điều quan trọng đối với hệ thống là không thể tìm ra khóa bí mật nếu chỉ biết khóa công khai. Để các bạn dễ hình dung, tôi sẽ đưa ra một ví dụ về thuật toán RSA, một thuật toán mật mã hóa khóa công khai. Thuật toán này được ba nhà toán học Ron Rivest, Adi Shamir và Len Adleman mô tả lần đầu tiên năm 1977 tại Học viện công nghệ Massachusetts (MIT). Mật mã RSA được xây dựng dựa trên một kết quả sơ cấp của số học và bài toán phân tích một số ra thừa số nguyên tố. Giả sử, ta cần truyền đi một thông điệp ở dạng văn bản. Trước tiên, các ký tự sẽ được chuyển thành các chữ số theo một dạng “từ điển tiêu chuẩn” nào đó. Như vậy, việc truyền thông điệp thực chất là truyền đi một dãy số a1,a2,…,an nào đó.
Để giữ bí mật thông tin, ta biến đổi (mã hóa) mỗi số a thành số b theo cách sau: Chọn 2 số nguyên tố lớn khác nhau p và q (khoảng 100 chữ số). Nhân chúng với nhau để được số m=p.q. Chọn một số k nguyên tố với φ(m), trong đó φ(m) = (p-1)(q-1). Số a được mã hóa thành số
b=a^k(mod m) . Cặp số (m,k) được gọi là chìa khóa mã hóa. Việc mã hóa số a (tức là tìm số dư trong phép chia ak cho m) được thực hiện nhanh chóng bằng thuật toán Ơclit chạy trên một chương trình mẫu.
32
Noäi san CT Toaùn Taøi naêng Tieân Tieán
Khi nhận được số b, ta tiến hành giải mã dựa trên nhận xét: giả sử k’ là số thỏa mãn kk’=1(mod φ(m) ). Khi đó b^(k’)=a(mod m) (Bạn có thể chứng minh nhận xét này không?) Rõ ràng là để khôi phục lại số a, ta chỉ cần tìm số dư của phép chia b^(k’) cho m. Số k’ gọi là chìa khóa giải mã. Khi đối phương bắt được số b, để giải mã, đối phương phải xác định được số k’, tức là phải biết φ(m) = (p1)(q-1), hay nói cách khác, phải biết phân tích m ra thừa số nguyên tố. Điều này hoàn toàn không dễ dàng khi m là số lớn (khoảng 100 chữ số chẳng hạn). Hiện nay chưa có một phương pháp nào được tìm ra trên máy tính để giải bài toán này trong thời gian đa thức (polynomial-time). Tuy nhiên người ta cũng chưa chứng minh được điều ngược lại (sự không tồn tại của thuật toán). Qua ví dụ trên, chắc các bạn cũng đã phần nào hình dung được cách thức tiến hành mã khóa công khai. Ngày nay, việc ứng dụng và mở rộng hình thức mã hóa này ngày càng trở nên phổ biến. Trong tương lai không xa, hi vọng rằng với sự phát triển của toán học, phương pháp này sẽ ngày càng trở nên hoàn thiện hơn, góp phần trong việc truyền và mã hóa các thông tin có độ bảo mật cao. (có tham khảo bài viết của thầy Đặng Hùng Thắng trên tạp chí THTT) Anh Đức
33
33T Toán – Tin - Teen
Tổng biên tập: Nguyễn Thị Thu Hằng K53 Toán Tiên Tiến Phó tổng biên tập: Nguyễn Xuân Kỳ K54 Toán Tài Năng Thư ký tòa soạn: Nguyễn Đức Hoàn K55 Toán Tiên Tiến Trình bày: Xuân Kỳ, Thu Hằng, Phóng viên: Vinh Hạnh, Tố Linh, Đinh Thu, Thu Hằng, Minh Phương, Việt Tùng, Xuân Kỳ, Trần Hiền, Thu Hường, Xuân Đài, Nguyễn Hiếu , Anh Đức, Sharon Morris, Đoàn Hà Ảnh bìa: Thu Hường - K53 Toán Tiên tiến
RA NGÀY 20 - 11 - 2012 Mọi đóng góp về bài viết và góp ý, tài trợ xin liên hệ: Tòa soạn: Phòng 405T3, trường KHTN Hà Nội Liên hệ và tài trợ: Hòm thư các lớp Tiên Tiến, tầng 3 T3, trường KHTN Hà Nội Hoặc email: 33t.hus@gmail.com Lưu hành nội bộ, nghiêm cấm xuất bản ra nước ngoài.
Top Chef: A
Reality Show in Our Apartment
Mosheâ&#x20AC;&#x2122;s students set themselves a new challenge: cooking lunch for 21 in three hours on a twoburner stove in our small apartment in Hanoi. To appreciate the level of difficulty, remember that the students are aspiring mathematicians, not chefs. Itâ&#x20AC;&#x2122;s hard enough just to squeeze so many bodies into the 13 x 30 foot combined kitchen/living area of our apartment, much less try to cook there. There is no counter, so the
food prep was done on the small dining table, a desk and the floor. The 16 cooks had to share our limited supply of cutting boards, knives and other utensils. Divided into teams of four, the students chopped, sliced, diced and rolled. They boiled and blanched and fried. The apartment was soon filled with the smell of garlic, ginger, coconut, fish oil and frying chicken and beef. My team made a spicy, crisp green mango salad, slicing the fruit into impossibly thin strips (I know, I tried before they politely found me another job.) The strips were mixed with coconut, ginger, bean sprouts, chilies, lemon, sugar and fish oil. Our team also peeled and sliced young green bananas and cooked them with
tofu, pork and four kinds of vegetables. It is a cheap and tasty dish often eaten by poor people. Another team made banana cakes by mixing ripe bananas, coconut, sugar and condensed milk, patting them flat and frying them to a crisp, golden brown. One group made fresh spring rolls by wrapping greens, tomatoes, and thinly sliced beef in moistened rice paper. For the meat lovers, there was fried chicken wings and beef noodle soup. The dessert was a shimmering gelatin dish, milky on top with a clear layer on the bottom, filled with juicy chunks of mango and pear. Instead of starting with a box of prepared Jello, the students used agar agar powder to make a vegan jelling agent. Since it had to set for a few hours, this dish was made in advance.
34
There were no crabby cooks. Everyone worked with patience and good humor, even when we ran out of gas before the last team was finished cooking. The concierge found a man to deliver a new bottle on his motorbike on a Sunday afternoon. The dishes werenâ&#x20AC;&#x2122;t finished until they were properly adorned. It was a joy to watch the artistry as the young cooks carved roses out of tomato peel, lilies out of hot red peppers, leaves out of cucumbers and stars out of carrots. Finally the dishes were displayed on the coffee table, each one competing for the judgesâ&#x20AC;&#x2122; eyes and taste buds. There were four judges: Moshe, a fellow faculty member Dung, and a Dutch mathematician and his wife who were visiting from Singapore. The students watched carefully as the judges sampled the food. If cooking the meal had been a challenge, choosing a winner was equally difficult. Unable to reach a consensus, the judges threw up
their hands and suggested choosing the winner by pulling a number out of a hat. The chefs rebelled. They wanted to be judged on merit. Finally, and most reluctantly, the judges awarded first prize to the group that made the fried chicken, fresh vegetables, diced Asian pear and the dessert, in part because they had come up with the largest variety of excellent dishes. Then we faced our next challenge. Where would everybody sit? We spread a tablecloth and plastic sheet on the floor, arranged the food in the middle and all squeezed in. For the first time the room grew quiet as we reached out with our chopsticks and sampled one excellent dish Once the food was
gone, the students tidied up, washed the dishes and did what they always do at our house, played Qwirkle and cards. They had begun arriving at 9:00 in the morning and the last ones left about 5:00, after a full day of food and fun. If any of these students get bored with mathematics, they should seriously consider culinary school. Sharon Morris
35
Coâ gaùi 10 naêm cuûa toâi
Nâu Đá
Cô ấy vẫn thế - vẫn là cô ấy cách đây 10 năm! Tuy rằng 10 năm trước tóc cô ấy để dài, không phải tóc tém như bây giờ. Cô ấy 10 năm trước không gầy như thế này, Và cô ấy lúc nào cũng có một nụ cười như mùa thu tỏa nắng chẳng bao giờ thay đổi. Cô ấy 10 năm trước và bây giờ hay 10 năm, 100 năm nữa vẫn luôn khiến trái tim tôi rung động khi gặp lại. Trưa nay, tôi tình cờ gặp cô ấy trên đường về, tôi nhận ra cô ấy ngay lập tức khi vô tình nhìn qua chiếc gương chiếu hậu. Tôi cố tình đi xe chậm lại và chờ chiếc xe của cô ấy chạy ngang tôi, tôi gọi tên cô ấy như thể tôi sẽ chẳng còn có cơ hội lần nào nữa để gọi: Dương! Chiếc xe máy của cô ấy lướt qua tôi. Chắc cô ấy không để ý. Tôi đã rồ ga như điên đuổi theo, khi hai xe chạy song song, tôi tiếp tục gọi tên
cô ấy, cô ấy quay sang, tôi vội bỏ chiếc khẩu trang ra. -Nhận ra mình không, Dương! -A, lâu quá không gặp. -Ừ, lâu quá, nhưng cậu có nhận ra mình không? -Sao lại không. Hôm nay không phải đi làm ư? -Ừ, hôm nay thứ 7 mà. -Thế à? -Đi chơi đâu à, hoa lan đẹp quá - tôi nhìn lãng hoa cậu ây treo trên xe hỏi. -Ừ, tới nhà bạn, hoa giả đấy, hì hì. -Thế lấy chồng chưa? -Hự, người yêu còn chưa có mà. -Thật á - tôi thốt lên, vậy là nàng chưa có người yêu, vậy là tôi vẫn còn có cơ hội phải không dù tôi biết nàng chắc chẳng bao giờ để ý tới một ngã khờ như tôi! -Này, mình làm gần đây đấy, hôm nao gặp nhé! -Cậu về đường đấy à? -Ừ, tạm biệt nhé. Cô ấy xi nhan sang trái rồi ngẹo sang một c o n
đường khác, tôi dừng lại nhìn cô ấy đi khuất. Một cuộc gặp bất ngờ, cuộc nói chuyện chớp nhoáng, ngắn ngủi. Cô ấy đã đi khuất rồi, tôi còn cơ hội gặp lại nữa không – người con gái tôi từng yêu và mãi yêu- dù chỉ là đơn phương. ---------------Tôi học cùng Dương cấp 3. Dương cao một mét sáu lăm, năng động và hòa đồng với mọi người. Dương học rất giỏi, nhưng không hiểu vì lý do gì cô ấy lại xin chuyển vào lớp tôi. Tôi quý mến Dương vì cô ấy không phân biệt đối xử với tôi - tôi nói thế bởi tôi là đứa còi cọc nhất lớp - hồi cấp 3 tôi cao không quá một mét năm và học thì tệ nhất lớp. Hồi bọn tôi ấy à, kẻ còi cọc thì toàn bị bọn to nhớn bắt nạt >.< ------------
36
Bọn con trai thấy Dương hay ngồi nghe nhạc với tôi thường cười cợt trêu rằng hai chị em con Dương tình cảm quá, tôi nhìn bọn nó với ánh mắt rực lửa, nhưng quay nhìn Dương thì ngượng ngùng quá. Dương bá vai tôi toét miệng cười nói rất tự nhiên: -Ừ đấy, hai chị em tụi tớ vẫn luôn tình cảm như vậy mà, Trung nhỉ! -----------------Năm năm trước trên con đường này... Tôi đạp xe lóc cóc trên đường giữa trời hè 39 độ tới nơi làm partime thì gặp Dương- cô ấy đi cùng chiều với tôi, tôi nhận ra cô ấy ngay nhưng không dám gọi vì sau 5 năm tôi vẫn chỉ là một cậu bạn cùng lớp thảm hại- vẫn còi cọc, không nghề nghiệp ổn định. Tôi nghe nói Dương học kinh tế, sinh viên năm cuối nhưng đã có rất nhiều công ty muốn mời làm việc. Cô ấy đi xe lướt qua tôi, tôi chỉ còn biết đạp xe ngược gió đuổi theo cô ấy đằng sau, mặc mồ hôi làm chiếc áo sơ mi cũ kĩ bết vào lưng. Chiếc xe đạp cà tàng quay tít mù. Tôi cứ đạp như thế cho đến khi cô ấy xi nhan sang trái và rẽ vào con đường khác. Tôi dừng xe lặng nhìn cô ấy đi khuất rồi quay xe đạp vội tới nơi làm. Sau hôm ấy, tôi tự làm cho mình một cái xà đơn trong khu trọ lụp xụp, rồi rút số tiền tiết kiệm đăng
ký học một khóa bơi ngắn Gần 2 năm, tôi đã cao lên một mét bảy lăm. Sau rất nhiều cố gắng, khi tốt nghiệp và nhận bằng lập trình viên tôi lao đi xin việc. Mất hai năm làm cái chân sửa lỗi cho nhóm phát triển phần mềm, bây giờ tôi đã được làm cho một công ty lập trình nước ngoài, chuyển tới sống trong một căn hộ lớn, và mua cho mình một chiếc xe tay ga. Nhiều lúc, soi mình trước gương tôi cũng không nhận nổi ra tôi vậy mà Dương , cô ấy vẫn nhận ra tôi? Nhưng tôi là một gã khờ mà. Sau năm năm, tôi đã dám đuổi theo và bắt kịp Dương nhưng lại thật khờ khi chỉ dừng lại ở đấy! ---------------Công ty tôi làm vốn rất bận rộn với nhiều dự án. Tuy nhiên thà làm thêm cả thứ 7 còn hơn phải sang một vài công ty đối tác triển khai và theo dõi phần mềm, cứ phải đi đi lại lại giữa công ty khách và công ty mẹ. Nhưng khi nghe sếp bảo công ty đối tác nằm trên đường Trần Nhân Tông tôi đã giơ tay tình nguyện đi với nét mặt vô cùng vui sướng, vui sướng tới tột độ trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người. Con đường ấy cách đây
năm năm tôi đã đạp xe ngược chiều gió đuổi theo khi thấy Dương, con đường đó chỉ mới hai tháng trước thôi tôi may mắn gặp lại Dương, và chính con đường đó Dương đã trò chuyện với tôi. Gần ba tháng cứ rong ruổi đi lại giữa hai công ty nhưng niềm hi vọng của tôi không dứt dù cái nắng giữa trưa làm da tôi đen nhẻm, và bị cúm liên tục. Mỗi lần đi trên đường tôi chú ý hơn tới ai đi chiếc LX đỏ, dáng gầy gầy, cao cao. Có hôm tôi đã tưởng được gặp lại cô ấy nhưng đều là do tôi nhìn nhầm cả. Đợt bảo trì phần mềm cũng đã hết, từ mai tôi sẽ trở lại đội phát triển phần mềm. Cơ hội gặp Dương không biết bao giờ mới trở lại. -------------Buổi cuối cùng, mọi người rủ nhau liên hoan chia tay. Trong khi mọi người hát hò, điện thoại đổ chuông, tôi ra ngoài nghe vì không khí ồn ào quá. Khi trở vào, một cô g á i mặc
37
áo đỏ khiến tôi chú ý. Cô gái uống rượu một mình, khuôn mặt quen quá, tôi tiến lại gần và tôi đã muốn reo lên như điên khi nhận ra đó là Dương. Dương đang ngồi uống từng ly rượu, có vẻ như cô ấy đã rất say rồi. Trên bàn la liệt chai rượu nằm chỏng chơ. Dương gục hẳn xuống bàn, tôi vội chạy lại, vừa lay Dương, vừa gọi tên cô ấy. Dương đáp lại. -A, Trung, em trai thân thiết của Dương. Lại đây, cho chị xoa đầu điiii.Trung nhớn nhanh quá- rồi cô ấy lại xoa đầu tôi. Bất ngờ Dương đứng bật dậy, vỗ vai tôi nói -Chúng ta đi xe bus đi, Dương muốn đi xe bus lắm! Nói chưa hết câu, Dương loạng choạng, tôi vội đỡ lấy Dương rồi bắt xe bus theo yêu cầu của Dương. -Dương, nhiều xe bus quá, chuyến nào về ngang nhà cậu? -Chuyến nào à? Dương không biết, Dương không nhớ. -Hả? Dương, Dương không biết?- Tôi gãi tóc, nhìn Dương đang víu lấy tay áo tôi cho vững. -Ừ, Dương chẳng biết. Chúng ta đi xe 31 đi. -31 á!- Tôi ngẩng lên nhìn biển ghi các tuyến xe bus đi qua- Ở đây không có 31. Mình bắt taxi đưa Dương về vậy nhé, giờ này chắc cũng hết xe bus rồi. cậu lại cần nghỉ ngơi nữa. -Không, Dương nhất định đi xe bus!
Rồi cô ấy vùng khỏi tay tôi bước đi loạng choạng. Tôi vội vàng chạy theo đỡ cô ấy. -Dương nhất định đi xe bus, Trung không giúp Dương đi tìm xe bus thì Dương sẽ tự đi. Tôi chợt nhớ có cậu bạn làm lái xe bus, vội gọi cho cậu ấy, thật may là xe của cậu bạn đang trên đường về gara. Tôi vội vàng nói với Dương -Nhất định Trung sẽ giúp Dương! Tôi với Dương ngồi băng ghế cuối xe. Hai đứa không nói gì. Dương lặng lẽ nhìn ra phía cửa kính, đôi mắt buồn vô hạn. -Trung đã thay đổi rất nhiều! -Vậy hả! Tôi gãi mớ tóc làm nó rối bù cả lên- Nhưng Dương vẫn nhận ra? -Vì Trung là em trai Dương mà! -Không phải! Tôi nói khá to, cậu bạn và anh phụ xe giật mình quay xuống, tôi xấu hổ quá lại lấy tay gãi mớ tóc xùTrung không phải em trai của Dương, cái trò đó Trung chẳng thích tí nào cả. -Xì, vậy sao hồi đi học Dương có thấy Trung phản đối gì đâu! -Chỉ là, chỉ là…Lúc ấy Trung còi cọc sợ không cãi lại được với Dương. -Ha ha- Dương bật cười lớn, tôi cúi cười đỏ mặt vì câu trả lời củ chuối T_T -Tớ và người ấy hay đi xe bus lắm! Tớ cứ nghĩ rằng cậu ấy sẽ mãi là của tớ, nhưng không phải vậy.
Trong ánh đèn đường hắt vào xe, Dương lặng lẽ khóc, tôi ngồi lặng thinh nhìn cô ấy. Chiếc xe bus chạy đều đều, băng qua rất nhiều con đường, khúc cua… Người con gái mười năm của tôi đang nhói đau vì mối tình đầu, cô ấy co ro, nhỏ bé như một đứa trẻ, cô ấy đang khóc và tôi cũng đang khóc. Năm năm trước tôi không bắt kịp Dương! Năm tháng trước tôi đuổi kịp Dương nhưng lại chỉ đứng nhìn cô ấy rẽ sang một con đường khác. Hôm nay, Dương đang vùi ngủ trên vai tôi. Ngày mai, tôi biết mình không thể là một gã khờ mãi như thế này! Tôi yêu cô ấy mười năm trước cho tới tận bây giờ nên có thể chờ đợi thêm năm năm, mười năm nữa cũng không khó khăn đối với tôi. Chỉ biết bây giờ người con gái ấy đang gục ngủ một giấc rất sâu và dài nhưng đầy thổn thức trên đôi vai của tôi. Tôi nhận ra Dương trở nên nhỏ bé quá, và tôi thì cần cao lớn hơn nữa! Chiếc xe bus sắp cập bến…
38
Nhöõng muøa heø cuûa chuùng toâi
Hải Phòng - 2011 Đền Hùng - 2011
Xuân Mai - 2009 Tam Đảo - 2012
Khoang Xanh - 2010
Côn Sơn - 2010