Bao ve la mot nghe can duoc ton trong

Page 1

Bảo vệ là cái nghề cho những con người đầy nghị lực sống! Tôi còn nhớ như in cuộc nói chuyện với Nó người bạn thân của tôi. Nó đã để lại cho tôi một thứ cảm xúc khó tả. Một lời làm đau tôi và làm đau những người làm nghề bảo vệ như tôi. “ Mày biết là công việc ấy chỉ dành cho người không có học thức không ?, việc ấy mà mày cũng làm mãi được à ?” Tự dưng trong lòng tôi trào lên một thứ cảm xúc lạ sốc lên tận sống mũi cay cay. Tôi không để cho nó nói thêm câu nào nữa tôi vội tắt máy. Tôi và nó chơi với nhau rất thân từ hồi lớp 9 đến năm lớp 12 thì nó theo Bố mẹ lên thành phố học, lâu không gặp nó không biết giờ nó ra sao chỉ nghe thấy người ta bảo giờ là Giám Đốc một doanh nghiệp gì đó lớn lắm. Cuộc điện thoại của nó làm tôi suy nghĩ. Tại sao nó mới nghe tôi làm bảo vệ nó lại như vậy? Lâu rồi chúng tôi không liên lạc gì với nhau nhẽ ra nó và tôi phải nói chuyện dài hơn nhưng cái lòng tự trọng của tôi không cho phép. Ừ! Giám Đốc thì sao? Bảo vệ thì sao? Có khác gì nhau không? Phải chăng nó là ranh giới mà tôi không thể nói chuyện với vị Giám đốc đã từng có một tuổi thơ, từng có ước mơ như tôi. Nghề nào cũng là nghề, cũng đem chính sức lực, mồ hôi và nước mắt để làm việc, để nuôi cái gọi là cuộc sống. Con người trong xã hội không phải tất cả đều có cuộc sống giống nhau. Có người ở vị trí này, người ở vị trí kia, nhưng dù ở vị trí nào đi chăng nữa thì mục đích cuối cùng cũng chỉ để sinh tồn, phát triển nó chỉ khác nhau cái tên gọi và những gì mình làm. Anh may mắn hơn tôi, anh có điều kiện học hành, anh có điều kiện thực hiện ước mơ, dĩ nhiên anh sẽ trở thành một "ai đó", một cương vị được sự kính trọng trong xã hội. Còn những người như tôi, không điều kiện học hành, không có khả năng thực hiện ước mơ của bản thân thì không thể trở thành một "ai đó" trong xã hội ? Con đường nào chả có vinh quang. Vinh quang không hẳn là niềm vui của một Hoa hậu được đeo vương miện trên đầu, vinh quang không hẳn một nhà khoa học được nhận bằng sáng chế. Vinh quang cũng không hẳn là một cán bộ được nhận huy chương, được thăng chức... Đối với tôi vinh quang chỉ đơn giản là hoàn thành tốt công việc mình đã chọn, được cống hiến những gì mình có cho công việc ưa thích của mình và sau cùng là phát triển sự nghiệp mà mình đã chọn, tôi cũng sẽ trở thành một “ai đó” trong nghề bảo vệ này bằng những kiến thức tôi học hỏi và bằng một trái tim yêu nghề Bảo vệ. Tôi làm nghề bảo vệ. Nghề bảo vệ bình thường, không sang trọng nhưng đó là nghề tôi đã chọn, nó phù hợp với tôi, với tất cả những người không có điều kiện để trở thành một thương nhân giàu có, một sỹ quan cao cấp, một ông chủ triệu phú hay một minh tinh điện ảnh nổi tiếng..vv. Có ai biết nghề bảo vệ là nghề cống hiến âm thầm. Họ cũng đáng toả sáng lắm chứ?. Trong thời chiến, phía sau tuyền tuyến là hậu


phương, hậu phương vững chắc thì tuyền tuyến mới vững “tay súng” có niềm tin chiến đấu. Giờ thời bình “thương trường" là “chiến trường”, người Bảo vệ cũng như một hậu phương vững chắc cho nơi “chiến trường” ấy. Người bảo vệ sẽ tạo niềm tin cho các “chiến sĩ” an tâm chiến đấu, an tâm sản xuất. Họ đứng phía sau giữ yên ổn cho nơi các anh yên tâm làm việc, cho các anh đem cái mà các anh đã được trau dồi khi chúng tôi không làm được điều đó ra cống hiến cho cuộc sống. Khi bạn tôi theo Bố mẹ lên thành phố học cũng là lúc tôi không còn gặp lại nó nữa. Không còn ai để tâm sự, để cùng thực hiện ước mơ làm một thầy giáo dậy toán giỏi. Sự mất mát nhỏ nhoi ấy lại làm tôi thấy trống rỗng lạ kỳ. Sự trống rỗng ấy chưa được vơi bớt thì nỗi mất mát lớn lại ấp đến tôi. Trận lũ đã quét hết những gì tôi có: gia đình, ước mơ. Bố mẹ tôi đã mất tích sau trận lũ, đã bỏ 3 anh em tôi ra đi. Một mình tôi phải gánh vác tất cả công việc của một người cha, một người mẹ và một người anh. Tôi đã phải từ bỏ ước mơ của mình. Tôi đã nghỉ học khi chưa hết lớp 12, không thấy tôi đến trường thầy cô và các bạn thay nhau đến động viên tôi cố gắng tiếp tục đi học, họ thấy tiếc cho một học sinh xuất sắc như tôi. Tôi bắt đầu tự thân lao động để lo cho cuộc sống, lo cho bữa ăn của chính tôi và hai đứa em tôi. Tôi đi theo mấy Bác trong làng đi làm phụ hồ, tháng chắt bóp cũng đủ tiền ăn với đóng học phí cho hai đứa em. Khỏe mạnh thì còn để ra một ít nhưng mấy trận ốm đã làm tôi tốn không ít tiền thuốc, sức khỏe của tôi giảm dần. Thấy tôi ốm yếu liên tục mấy Bác không cho tôi đi làm, bảo tôi nên kiếm việc khác nhẹ nhàng hơn. Việc gì ở cái vùng quê nghèo này? Việc gì nhẹ nhàng mà có tiền cho đứa chưa có bằng cấp học hành như tôi như tôi. Tôi quyết định gửi hai đứa em cho bà ngoại và đi lên Sài Gòn tìm việc. Gói gém đồ đạc lên đường, đồ đạc cũng không có nhiều chỉ vẻn vẹn có 2 bộ quần áo với 3 trăm nghìn. Sài Gòn tôi đã nghe nhiều người kể, nhưng nó khác xa so với những gì tôi hình dung về nó. Ồn ào, náo nhiệt. Khi đặt chân lên đây những hình ảnh của sự bọn chen đã in vào mắt tôi. Tôi bắt đầu thấy sợ. Tôi vội vàng tìm cái địa chỉ mà anh ở làng ghi cho tôi khi biết tôi có ý lên Sài Gòn tìm việc qua một lần tình cờ gặp ở đầu làng. Hỏi mãi cũng tìm ra cái địa chỉ 54 đường 55, P. Tân Tạo , Q. Bình Tân, đây là công ty Bảo vệ CHẤT LƯỢNG CAO HOÀNG MINH, ở dưới quê lên Sài Gòn, tôi không hiểu về nghề bảo vệ là gì? Và tôi phải làm gì ở đây? Tại sao mọi người ở đây đều xưng hô với nhau là “đồng chí”? và tại sao ai nấy đều ăn mặc lịch sự, trang nghiêm...? tôi phân vân không biết phải làm sao thì bỏng dưng tôi gặp anh từ ngoài bước vào,mọi người chào anh bằng điều lệnh làm tôi thật tự hào, từ đó tôi quyết định chọn CÔNG TY CP DV BẢO VỆ CHẤT LƯỢNG CAO HOÀNG MINH làm nền tảng cho tôi khởi nghiệp.


Tôi xin vào làm nhân viên bảo vệ cho CÔNG TY CP DV BẢO VỆ CHẤT LƯỢNG CAO HOÀNG MINH, là Công ty đào tạo nhân viên bảo vệ chuyên nghiệp với Ban lãnh đạo có tài, có tâm, có đức và quan trọng hơn đối với tôi họ là những người hiểu chúng tôi, hiểu những con người bảo vệ, họ trân trọng những gì chúng tôi cống hiến. Họ truyền đạt cho chúng tôi đạo đức của ngành nghề. Họ muốn chúng tôi tự hào về những gì mà chúng tôi đã làm được. Tại đây tôi được đào tạo trở thành một nhân viên bảo vệ chuyên nghiệp. Cái nghề đó đã đi vào trong giấc ngủ, trong bữa ăn của tôi từ cái duyên hôm đó cho đến tận bây giờ. Tôi yêu cái nghề đó, yêu cái cách mà nghề đã cống hiến cho đời. Có người bảo rằng, nghề bảo vệ là nghề dành cho những người không có học thức, là cái nghề mà người bảo vệ chẳng cần phải học hành chi cho nhiều và cũng có những ánh nhìn, cách cư xử thiếu tôn trọng và những hành động vô lý đối với những người làm công tác bảo vệ. “Mày biết là công việc ấy chỉ dành cho người không có học thức không?” sai rồi anh bạn ạ, Họ là những con người cần mẫn, ham học hỏi hơn ai hết, trong số các đồng nghiệp của tôi có em Đức cũng có hoàn cảnh như tôi nhưng ngoài thời gian làm bảo vệ em còn đăng ký học bổ túc lấy bằng PTTH và ước mơ của em là trở thành một kỹ sư, còn anh Tuấn đang là sinh viên năm cuối ĐH Tôn Đức Thắng và còn nhiều, nhiều đồng nghiệp cũng trong cảnh ngộ như tôi nhưng họ không bao giờ oán trách số phận mà phấn đấu làm việc và theo đuổi ước mơ còn tôi sao lại không làm được nhỉ? Họ không có điều kiện để học hành cao hơn chứ không phải không có học thức và ước mơ, họ phải bươn chải cho cuộc sống của bản thân, của gia đình. Tôi được sống trong sự bao bọc của các đồng nghiệp, mỗi người mỗi cảnh, nhưng họ đều là những người thân thiện, họ sống bằng cảm súc thật. Họ là người bạn, người anh, người em của tôi. Họ là những chú bộ đội vẫn tiếp tục cống hiến sự nghiệp bảo vệ của mình, họ là những em sinh viên muốn kiếm thêm chút tiền để thực hiện ước mơ và họ là những mảnh đời khó khăn, họ không hẳn là những người không có học thức. Tôi cũng thấy buồn thương cho số phận lại thấy thương cho những con người làm công việc bảo vệ này, khi mọi người đang chìm trong giấc ngủ là lúc chúng tôi phải thức trắng để thực hiện nghiệm vụ của một người bảo vệ. Màn đêm không phải nó yên bình như những gì mọi người vẫn thường nghĩ, nó thật sự náo nhiệt, đêm là thời gian hoạt động của những tệ nạn trộm cắp, là thời gian tập kích của nhiều tay quấy phá trận tự an ninh. Thời gian đó là thời điểm trực chiến không ngừng nghỉ của nhưng con người làm công tác bảo vệ. Đội nắng đứng gác, đội mưa đi tuần tra, cái khó khăn ấy chỉ có những con người cần mẫn ấy mới biết được. Vậy mà nhiều người có địa vị cao trong xã hội được học hành, có điều kiện trau dồi từ chuyên môn đến đạo đức lại có cái nhìn và suy nghĩ như thế thì tôi không nên buồn lại cảm thấy càng thêm tự hào về nghề nghiệp chúng mình. Con người dù ở vị trí nào thì cái tâm, cái đức vẫn là cốt lõi .


Tôi làm việc dưới sự chỉ bảo tận tình của Ban lãnh đạo Công ty và với sự yêu nghề của mình tôi đã hoàn thành tốt công việc, năm nào cũng được nhận giấy khen từ phía Công ty và chủ quản mục tiêu. Số tiền tôi gửi về quê lo cho các em đi học vẫn đều đều và còn dành dụm được ít tiền tôi quyết định học tiếp và thực hiện ước mơ của mình ấp ủ bấy lâu, Tôi chính là tôi giữa đường đời. Đồng cảm với tôi, một người phụ nữ cũng cái duyên làm bảo vệ đã cùng tôi nên vợ, nên chồng. Người phụ nữ ấy đã cho tôi và tất cả mọi người biết được nghề bảo vệ không chỉ dành giêng cho nam giới, không chỉ có những người đàn ông khỏe mạnh mới có thể làm được, mà những người phụ nữ chân yếu tay mềm cũng đảm nhận rất tốt công việc đó. Đàn ông xử lý công việc theo cách cứng rắn thì người phụ nữ sẽ xử lý công việc bằng cách mềm mỏng mà khéo léo không thiếu phần quả quyết. Bằng sự cống hiến hết mình cho công việc chúng tôi đã nhận không ít sự giúp đỡ từ phía Công ty trong quá trình công tác và tạo điều kiện hết sức thuận lợi về vật chất cũng như tinh thần đó cũng là lý do tôi gắn bó với nghề. Để tạo sự an tâm cho các doanh nghiệp, các cá nhân hay tập thể và sự an toàn cho quá trình kình doanh sản xuất, tránh thất thoát tài sản mà không ít những trung tâm thương mại, các tòa nhà chung, các nhà hàng, cá nhân đã sử dụng dịch vụ bảo vệ chuyên nghiệp. bảo vệ chuyên nghiệp sẽ giúp cho họ yên tâm sản xuất, yên tâm làm việc. Xuất phát từ mục đích đó mà Bệnh viện Quận 6, Cty Sun print, Đức phát Bakery, siêu thị MaxiMark..vv đã chọn chúng tôi làm đối tác. Tôi tự hào khi khoác trên mình chiếc áo màu xanh bảo vệ CHẤT LƯỢNG CAO HOÀNG MINH. Càng tự hào hơn khi đó là nghề mà tôi yêu thích, cái nghề cống hiến âm thầm. Tôi cũng mong tất cả mọi người hãy cùng lắng nghe 1 phút để thấy rằng người bảo vệ cũng đáng được tỏa sáng, đáng được vinh quang và đáng được trân trọng. Một nghề không đòi hỏi bằng cấp, học thức quá cao nhưng lại cần những con người cần mẫn, có đạo đức nghề nghiệp, có tác phong của một người lính thời bình, và đặc biệt họ là những con người yêu cái nghề mà cuộc đời đã sắp xếp cho họ. Nguyễn Khánh


Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.