[trans] metronome heart

Page 1

when we kiss that night under the sky full of stars, can you hear it? it’s the sound of my heart breaking into a run.

METRONOME HEART 「Kang Daniel/Park Jihoon」 HAMARTIA97 / 98.DEGREES


R.


metronome heart

3 4 7 12 15 17 20

INTRO

PLUSHIE

BAND AID

GUM

BUBBLES

DRINKS

STARGAZE

replei1998.wordpress.com | www.facebook.com/replei1998/


INTRO Khi Daniel đọc câu hỏi trên tờ post-it hình quả trứng, trong não bộ anh lập tức chỉ nghĩ đến duy nhất một người.

Tất nhiên phải là em ấy rồi, đúng không?

Không chút do dự, anh đánh dấu vào tên của Jihoon đầu tiên, miệng cười toe toét.

“Jihoon là nguồn của những trận cười bất tận nơi anh,” Daniel nháy mắt với cô gái và nhận ra cô đang nhìn anh cùng vẻ mặt thắc mắc. “Anh thề, em ấy là cả một meme sống đó.”

Sau đó Daniel đánh dấu vào tên của Seongwoo bởi thật sự thì ai ngồi cạnh anh ấy mà không cười phá lên vì những trò đùa hóm hỉnh chứ? Nghĩ mất vài giây lại nhớ đến cái giọng cười cao quãng tám của Sungwoon. Ồ, sao lại quên người này nhỉ.

“Daniel oppa,” Daniel nhẹ chớp mi khi cô gái nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên tia tinh nghịch. “Em không nghĩ Jihoon-ah là nguồn của những trận cười bất tận nơi anh đâu.”

Daniel cũng tò mò nghiêng đầu theo.

“Em nghĩ,” môi cô gái nhoẻn thành một nụ cười rạng rỡ. “Cậu ấy chính là nguồn của hạnh phúc trong anh đó.”

03 OF 28


PLUSHIE | 05

05

THÚ NHỒI BÔNG Jihoon nhìn chằm chằm vào

“Hửm?”

Daniel; hay nói đúng hơn là con thỏ bông mà anh đang cầm.

“Con thỏ hồng,” Jihoon nói tiếp, vô thức bĩu môi. “Cho em cầm nó

“Hyung,” cậu gọi. “Anh lấy nó ở

hôm nay đi. Em muốn có cái gì đó

đâu thế?”

để chơi cùng.”

“Đương nhiên là từ fan rồi,

Jihoon tự dưng lại rợn cả người vì

Jihoonie,” anh vui vẻ đáp. “Đáng

nụ cười mà Daniel đang hướng về

yêu mà nhỉ? Anh còn có cái này

phía cậu. Không phải là cái điệu

nữa nha!” Daniel vẫy con Apeach

cười tít mắt như thường ngày đâu

bằng bông trước mặt người nhỏ

nha, mà còn nham hiểm hơn nhiều.

tuổi hơn, rõ ràng có ý khoe khoang. “Đáng yêu lắm luôn~”

Hình như mình vừa phạm sai lầm mất rồi…

“Em cầm nó được không?” cậu ngượng ngùng hỏi.

“Anh sẽ đưa nó cho em,” Daniel


PLUSHIE

|

05

dừng lại một chút để tăng thêm phần kịch tính. “Với một điều kiện.”

“Là gì?”

Daniel tự vỗ má. “Hôn anh.”

Jihoon lập tức ngẩng đầu, nhanh đến nỗi nghe như cổ cũng vừa kêu răng rắc.

“C-Cá—” cậu lắp bắp, hai bên gò má đều ửng đỏ. “Daniel hyung!”

“Em đã từng hôn má Guanlin rồi mà,” Daniel chau mày hờn dỗi. “Tại sao không thể làm điều tương tự với anh?”

“Chuyện đó—ừm,” Jihoon ấp úng, bối rối liếm môi dưới. “Đó là vì em đã hứa với Guanlin. Hai chuyện khác nhau mà.”

“Khác nhau thế nào?” mi tâm Daniel càng nhíu chặt.

“Ừm, thì—chỉ là, khác nhau thôi,” Jihoon gãi cổ, lẩm bẩm trong cuống họng. “Anh đâu thể cứ ngẫu hứng yêu cầu một nụ hôn từ người khác được. Kì cục muốn chết.”

Daniel di chuyển lại gần cậu đến mức chóp mũi cả hai cũng sắp chạm vào nhau. “Kì cục làm sao?”

“Nó, ừm, kì cục!” Jihoon lại bĩu môi. “Đừng trêu em nữa, hyung. Anh phiền quá.”

“Jihoon-ah, thôi nào,” Daniel níu vạt áo của Jihoon như trẻ con khi cậu toan rời khỏi phòng, làm ra bộ mặt không thể nào thảm thương hơn. “Chỉ một nụ hôn thôi.”

Hyung thật là…

Jihoon thở dài. “Được rồi.”

“Thật sao?” Daniel chớp mắt những hai lần như thể không tin rằng cậu sẽ đáp ứng, sau đó cười đến xán lạn. “Em sẽ h—”

Chu~

Jihoon cảm nhận được cả cơ thể Daniel đều đóng băng khi cậu nghiêng người về trước và đặt một nụ hôn lên chóp mũi của anh.

“Rồi đó,” cậu rụt về, mặt càng đỏ tợn. “Giờ thì anh vừa lòng chưa?”

05 OF 28


PLUSHIE

|

05

Bầu không khí lắng xuống, nhiệt độ trong căn phòng cũng giảm và đột nhiên có cái gì đó nặng nề hơn rất nhiều chen ngang giữa hai người họ. Jihoon theo dõi vệt hồng đang lan rộng trên gò má của Daniel qua khóe mắt, môi khẽ cong.

Thật sự.

Jihoon khúc khích cười. Daniel bây giờ trông chẳng khác gì con Apeach mà anh đang cầm cả.

Hyung dễ thương quá đi.

06 OF 28


BAND AID | 04

04

BĂNG CỨU THƯƠNG Thật đúng là thảm họa mà.

điều đó cũng chẳng làm anh an tâm hơn phần nào. Cậu so với mọi

Nghiêm túc đấy. Đây chính xác là

người thì có hình thể thấp bé, đó là

một tấn thảm kịch với những tiếng

còn chưa kể đến việc dạo gần đây

gào thét đinh tai, túm tóc giật

da của cậu cũng rất khô nữa, chỉ

ngược, chân người chạy đuổi theo.

một chút da chết bị tróc ra thôi đã chảy máu. Daniel lại nhìn về đám

Cái gì vậy chứ?

đông nổi loạn kinh hoàng.

Daniel phải dừng liên tục và quay

Chết tiệt.

đầu để kiểm tra các thành viên khác, nhưng ánh mắt dường như lại

Cũng không phải Daniel xem

cố định vào Jihoon, bên dưới dạ

thường sức mạnh của Jihoon hay

dày vì cảm giác lo âu mà nhộn

đại loại thế vì mẹ chứ, Jihoon đúng

nhạo không yên.

là một cái máy đấm sẵn sàng ra tay mọi lúc mà cậu muốn. Nhưng anh

Jihoon rất khỏe, Daniel biết, nhưng

cũng hiểu Jihoon sẽ chẳng thể nào


BAND AID

|

04

nỡ làm tổn thương đến fan của họ – nếu đám người kia còn xứng đáng để được gọi như vậy – dù chỉ là một cái đẩy tay. Quá thiện lương; quá khoan dung.

Vậy phải làm sao nếu có ai đó nắm được em ấy?

Daniel tái xanh mặt.

Chỉ nghĩ đến Jihoon có khả năng bị thương cũng đủ thôi thúc Daniel chạy tới và bảo vệ cậu trong vòng tay của mình. Nhưng ở tình huống thế này thì đó là điều bất khả thi.

Chúa ơi, xin hãy cứu lấy chúng con.

Daniel là người đi đầu, theo sau có Jaehwan, Guanlin, và cuối cùng là Jihoon. Những người còn lại cố bắt kịp tốc độ của họ bởi giữa mớ hỗn độn như hiện tại thì chuyện di chuyển nhanh hơn cũng đã quá khó khăn. Jisung dẫn lối cho Woojin bằng cách nắm tay và Sungwoon cũng làm điều tương tự với Jinyoung. Minhyun cùng Seongwoo thì đi phía sau, nỗ lực tránh né và cản lại đám đông đang cố túm tóc hay chạm vào cơ thể họ.

Daniel nghiến răng vì có ai đó dùng lực kéo cánh tay của anh thật mạnh khiến anh bị mất thăng bằng trong giây lát. Nơi đó chắc chắn sẽ lưu lại dấu bầm. Tệ thật.

Lúc họ phải đứng thành hàng để chào phóng viên, Daniel liền không cầm được lòng, ánh mắt lập tức tìm kiếm bóng dáng của Jihoon. Anh tế nhị chọt vào bụng của Jaehwan khi Jaehwan vô thức bước về trước và che mất Jihoon khỏi tầm nhìn. Người kia cằn nhằn với anh nhưng Daniel không để ý đến, bận rộn kiểm tra Jihoon từ trên xuống dưới, đảm bảo rằng trên làn da đó không lưu lại bất kì vết xước nào mới thở phào nhẹ nhõm.

Chúa ơi, cảm ơn Người.

“Mọi người, xin hãy nhìn về phía này!” một phóng viên hét lớn. “Chúng ta sẽ chụp ảnh!”

Daniel bị đau tai vì những tiếng hét và la ó từ xung quanh. Anh cố nặn ra một nụ cười với những ống kính đang chĩa đến, lén lút chùi lòng bàn tay nhớp nhúa mồ hôi vào lớp vải áo phía sau lưng. Khi Jisung bắt đầu lời chào hỏi, ánh mắt của Daniel lại vô tình khóa trên mặt Jihoon.

Nụ cười ấy có bao nhiêu gượng ép.

Jihoon-ah…

08 OF 28


BAND AID

|

04

(Daniel nên làm gì để xóa đi sự mệt mỏi đó đây? Daniel làm sao chịu đựng được việc đôi mắt nai xinh đẹp kia ngập tràn sợ hãi?)

“Daniel! Cậu đang làm gì vậy? Đi nhanh lên!”

Giọng của Jaehwan kéo Daniel về thực tại. Anh để người kia đẩy mình đi về trước bằng đôi chân tê rần. Đám đông xem chừng còn hỗn loạn hơn cả lúc nãy. Daniel phải tự điều chỉnh cảm xúc qua nét mặt, giữ nó tự nhiên nhất có thể.

(Daniel yêu quý fan của anh, nhưng đây là một vấn đề hoàn toàn khác biệt.)

Lỡ như có ai đó bị thương thì sao?

“Jihoon-ah, đi nhanh lên!” trái tim anh như ngừng đập trong giây lát vì tiếng hét của Jisung vang bên tai. “Đừng để ai túm lại em! Nhanh nào!”

Daniel cắn môi dưới, hít vào một hơi thật sâu để tự trấn tĩnh. Nếu trước đó chỉ là lo lắng thì bây giờ anh sắp phát điên rồi đây. Jihoon không sớm thì muộn cũng sẽ bị thương nếu bọn họ cứ xô đẩy và kéo các thành viên khác trong nhóm như thế.

“Tiếp tục đi về trước! Bảo vệ lẫn nhau, đã rõ chưa? Nhất là mấy đứa út, bám sát vào!”

Mười phút chiến đấu trong trận giằng co, họ cuối cùng đã đến được tòa nhà được chỉ định. Dưới bầu không khí mát lạnh và trong lành hơn, Daniel chợt quên luôn cả cách đứng. Anh ngồi phịch xuống sàn, khuôn mặt cau có, sức lực bị rút cạn. Những người khác cũng lặp hành động y hệt, khó khăn thở gấp.

“Oái,” Daniel quay lại, bắt gặp Jihoon đang ngồi ở trong góc và lặng lẽ cúi thấp đầu. Từ chỗ cậu ngồi cách khá xa so với vị trí của các thành viên nhưng Daniel vẫn đọc được rõ ràng khẩu hình miệng của cậu. “Sao lại đau thế này…”

Sao mình quên mất việc kiểm tra em ấy đầu tiên chứ?

Daniel thu hết sức để tiến đến và ngồi xổm bên cạnh Jihoon, chau mày.

“Em ổn chứ, Jihoonie?” anh cúi xuống một chút để cả hai gương mặt vừa tầm nhau. “Em không bị đa—”

Daniel im bặt, hoảng hốt mở to mắt.

09 OF 28


BAND AID

|

04

Đó là máu ư?!

“Mẹ nó, em bị thương sao?” Daniel la lên, hai bàn tay vội chạm vào má của Jihoon theo phản xạ, sờ nắn như thể đây là viên kẹo marshmallow mềm mịn. “Làm sao? Vì cớ gì em lại không nói với anh hả? Nó vẫn còn đau chứ? Em có cần đến bệnh viện không? Anh sẽ đưa em đi!”

Jihoon trông như sắp giết người đến nơi.

Không xong rồi.

“Em ổn, hyung!” cậu rít qua kẽ răng. “Chỉ là một vết cắt thôi, đừng có làm lố như thế!”

Mắt Daniel thậm chí còn mở to hơn trước. “Một vết cắt? Họ thủ cả vật sắc nhọn? Em có—?”

“Họ không!” Jihoon vội lắc đầu, mang theo chút hoài nghi nhìn anh. “Em nghĩ là móng tay của họ đã cào vào da em thôi. Trước đó em còn chẳng cảm giác được cơn đau cơ.”

Daniel im lặng trong vài phút rồi đột ngột đứng dậy. “Chờ ở đây!”

Sau khi lấy được hộp cứu thương từ quản lý, Daniel đi thẳng một đường trở về bên Jihoon. Anh ngồi hẳn xuống sàn và cẩn thận nắm lấy bàn tay bị thương của cậu.

“Nó trông khá tệ đấy,” anh nhíu mày. “Lại gần đây nào Jihoon. Để anh xử lý vết thương cho em.”

Jihoon làm theo như lời anh bảo, dịch người ngồi gần hơn. Daniel mở hộp cứu thương nhưng bên trong lại trống rỗng.

Cái đéo?

“Thể loại hộp sơ cứu gì mà còn không có cồn thế hả?” Daniel giận dữ gầm nhỏ. Anh xoay tới xoay lui cái hộp, mở hết từng ngăn. Chí ít thì anh cũng tìm được một chai thuốc khử trùng và vài miếng băng keo cá nhân. Mấy thứ này coi như tạm dùng được.

“Hyung?” Jihoon vẫy tay trước mặt anh, cố gắng thu hút sự chú ý. “Em không có làm sao hết. Chỉ là một vết cắt thông thường thôi. Nó sẽ tự lành ngay ý mà.”

“Em chỉ cần ngồi yên, Jihoonie,” Daniel mỉm cười trấn an. “Tin

10 OF 28


BAND AID

|

04

tưởng ở anh, được chứ?” Daniel cẩn thận cầm bên bàn tay bị thương của Jihoon và liếm vệt máu chảy trên ngón tay cậu. Người nhỏ tuổi hơn há hốc kinh ngạc nhưng vẫn giữ im lặng. Daniel tiếp tục bạo dạn hơn nữa, hạ một nụ hôn phớt trên vết cắt, sau đó trượt cả ngón tay vào miệng mình.

Jihoon bắt đầu thở gấp. Daniel chậm mút lấy ngón tay, làm sạch vết thương bằng nước bọt. Anh nhẹ rút khỏi khi cả ngón đều đã thấm ướt bọt ẩm cùng với một tiếng ‘pop’ nhỏ, dùng miếng bông gòn ngấm thuốc sát trùng chấm vào nó.

Daniel không hề nhận ra Jihoon đang ngày càng xấu hổ, quá chú tâm trước việc dán miếng băng keo cá nhân màu dạ quang quanh vết thương hở đã được khử trùng. Anh cứ mãi loay hoay với miếng băng, phần keo dán liên tục bị dính vào chính những ngón tay to lớn.

“A ha!” Daniel kêu lên khi anh hoàn thành băng vết thương lại cho Jihoon. Mọi người xung quanh đang ném về phía họ ánh nhìn kỳ quái nhưng anh không bận tâm, nói đúng hơn là quá hạnh phúc để có thể màng đến những tiểu tiết bên ngoài. “Anh biết là anh làm được mà~”

Hài lòng ngắm nghía thành quả, Daniel thản nhiên cúi đầu, hôn lên đầu ngón tay vừa được băng bó của Jihoon.

“Vậy là xong!” anh vui vẻ nói, mắt cong thành hai đường chỉ mảnh. “Hết đau rồi, phải không nào?”

Đứa nhỏ kia không trả lời, dùng lòng bàn tay che đi gương mặt mình và từ chối giao mắt với anh. Daniel không khỏi bối rối.

Mình đã làm gì sai sao?

11 OF 28


GUM | 03

03

KẸO CAO SU Ngày tiếp theo, Daniel lúc nào

Mắt phải của Jihoon co giật.

cũng bám dính lấy Jihoon như kẹo

Daniel giả vờ không nghe cậu gọi.

cao su. Phép tắc là cái đéo gì cơ? Đúng nghĩa đen. “Hyung! Bước ra khỏi đây ngay Vì một lí do ngu xuẩn nào đó, kể từ

nếu không em sẽ đập đầu anh vào

sau vụ tai nạn, Daniel luôn lẽo đẽo

bồn rửa mặt đấy, có nghe thông lỗ

phía sau Jihoon như gà con theo

tai chưa hả?!”

mẹ. Bất kì nơi đâu. Bất kì lúc nào. Cả khi Jihoon chuẩn bị đi tắm cũng

Có vẻ như Jihoon kích động quá?

không ngoại lệ.

Không đùa đâu, cậu đang cảm thấy bị làm phiền đến mức suýt chút

Giống như hiện tại vậy.

nữa đã ném cả hộp khăn giấy trên bồn rửa vào cái gương mặt điển

“Hyung.”

trai, đang bĩu môi đáng ghét của


GUM |

03

Daniel đây.

Bộ anh ấy không hiểu thế nào là riêng tư sao?

Cậu đã tính đến việc đập cho ông anh này vài cái để anh tỉnh ra nhưng rồi lại chỉ biết thở dài khi nghĩ đến lí do đằng sau lối cư xử kỳ quặc này là gì.

Hyung ngốc.

“Em ổn, hyung,” Jihoon lẩm bẩm, vươn tay lấy một cây bàn chải màu dạ quang trên giá. “Đừng có bám theo em nữa. Anh muốn em gọi anh là thằng theo dõi gàn dở sao?”

Daniel vẫn từ chối để mấy lời ngầm đe dọa kia vào tai, môi càng bĩu ra dài thêm. Nếu không xét về cái chủ đề mà họ đang tranh cãi, Jihoon đã nghĩ hành động vô thức này của anh thực rất dễ thương.

“Hyung, em cần phải tắm!” cậu đảo mắt, cuối cùng vẫn hạ trên người Daniel. “Anh biết hôm nay chúng ta còn một buổi fan meeting khác mà. Cứ lề mề thế này thì Jisung hyung sẽ xử đẹp cả hai mất.”

“Anh sẽ đợi ở đây, không ý kiến gì nữa,” anh cứng đầu đáp, tay khoanh lại đặt trước ngực. “Lỡ như em bị trượt rồi đập đầu vào vòi sen thì sao? Lỡ như em ngã vì sàn ướt? Anh sẽ không mạo hiểm đâu.”

Jihoon nhìn chằm chằm vào anh rất, rất lâu, mồm há ra vì sốc và bất lực. Thành thật thì cậu không biết mình nên cười hay nên cáu trước cái tình huống lố bịch này nữa.

Não của anh bị úng nước rồi chắc?

“Anh,” cậu mỉm cười ngọt ngào với Daniel, nhưng ánh mắt lại mang theo hiểm nguy khôn lường. “Ra ngoài.”

Daniel gắt gỏng. “Không.”

“Kang Daniel, đừng để em lặp lại lần hai,” cậu hạ giọng, gằn từng từ một. Từng-từ-một. “Ra ngoài, ngay bây giờ.”

“Sao em phải khó khăn thế nhỉ?” Daniel lầm bầm, tầm mắt đưa từ đỉnh đầu đến tận ngón chân của Jihoon. Mặt cậu có hơi ửng đỏ nhưng trừ điểm đó ra thì Jihoon vẫn nhất quyết gạt phăng ý định của anh. “Cũng không phải anh chưa từng thấy mấy cái đó đó trước đây.”

Chờ đã.

13 OF 28


GUM |

03

Jihoon sặc nước bọt. “Cái gì?”

Daniel căng cứng người như một con nai nhỏ vừa bị bắt dưới ánh đèn pha, mồ hôi rịn ướt hàng lông mày cùng với nỗi sợ hãi từng chút nhen nhóm. Cụm từ ‘Mình chết chắc rồi’ được viết đầy trên mặt.

Mẹ nó, Daniel hyung.

Cả khuôn mặt của Jihoon đang bốc cháy, theo đúng nghĩa cần hiểu. Cậu biết bây giờ trông mình chẳng khác gì con tôm hùm đã luộc chín với lượng máu lớn bơm lên hai gò má. Cậu biết hết.

“Biến khỏi đây ngay đồ biến thái!” Jihoon cử động và vớ lấy tất cả những thứ vừa trong tầm với để ném về phía Daniel. “Jisung hyung! Daniel hyung cứ quấy rầy em mãi này! Giúp em với!”

Có tiếng hét lớn “Cái gì?!” vang từ bên ngoài và gương mặt Daniel tích tắc liền tái mét.

Đáng đời.

14 OF 28


BUBBLES | 02

02

BONG BÓNG XÀ PHÒNG Daniel cho cái chai trong suốt vào

Người nhỏ tuổi hơn cố chặn bong

máy bắn súng tạo bong bóng, lắc

bóng bắn ra khỏi đầu súng bằng

nhẹ để trộn đều hỗn hợp bên trong,

lòng bàn tay mở rộng.

miệng bắt đầu ngâm nga theo nhạc. Sau khi chắc chắn rằng nó đã sẵn

Dễ thương.

sàng, anh chĩa đầu súng lên cao, kéo cò, nhìn bọt xà phòng bay ra.

Daniel không ngừng tạo thêm nhiều bong bóng, quan sát cậu há

“Jihoonie,” Daniel chọt vào bắp tay

miệng để bắt chước anh. Khi có

của cậu trai ngồi bên cạnh, muốn

bọt bong bóng vỡ trong miệng

thu hút sự chú ý. “Coi nè!”

Jihoon, cậu lại càng cười lớn hơn nữa. Tiếng cười nơi cậu nghe thật

Anh bắn súng từ phía bên kia

êm tai, tựa một giai điệu ngọt ngào

gương mặt để trông giống như

mà anh chẳng bao giờ thưởng thức

chính mình là người đã thổi chúng.

đủ. Vậy nên anh tiếp tục bóp cò,

Daniel mỉm cười, lắng nghe tiếng

và lần này là hướng thẳng về phía

khúc khích thích thú của Jihoon.

Jihoon.


BUBBLES |

02

“Nè, dừng lại đi hyung,” nụ cười thoải mái ban nãy của Jihoon lại trở về âm thanh khúc khích nhỏ. “Trông anh cứ như con nít ý!”

Daniel tặc lưỡi. Anh lau hết bọt xà phòng còn dính trên tay mình rồi bất ngờ nhét súng vào tay của Jihoon. Bởi thật sự thì, Jihoon không giỏi trong việc hỏi xin cái gì đó từ người khác, nhất là cho mình, vậy nên đôi lúc dù cậu có muốn đến mấy cũng sẽ chẳng bao giờ nói ra.

(Daniel biết những thứ cậu muốn là gì mà.)

Jihoon chớp mắt, bối rối nhìn anh. Điều đó lại càng làm Daniel cười nhiều hơn. Anh biết cậu muốn thử chơi cùng với cái máy nhỏ này qua việc đôi mắt cậu sáng lấp lánh và miệng kéo rộng thành nụ cười ngây ngô. Cũng chẳng khó để nhận ra bởi đôi mắt của Jihoon luôn thể hiện quá rõ ràng tâm tư nơi cậu, không thể che giấu sự phấn khích.

“Cứ thoải mái chơi đi! Dù gì em cũng đáng yêu mà, mấy cái này hợp với em nhất,” Daniel động viên, sau đó vẫy vẫy tay, phẩy những bong bóng vẫn đang bay lơ lửng trước mặt cậu. “Thử nào, Jihoonie.”

Jihoon bật cười khanh khách vì những bọt bong bóng chạm trên mũi cùng má của mình, vỡ ra với một tiếng ‘pop’ nhỏ xíu. Cậu chậm rãi chĩa súng lên không trung, cả lúc ấn cò còn chậm hơn nữa, đến mức cậu phải tự hỏi bản thân đã kéo hay chưa.

Đứa nhỏ đáng yêu này.

Daniel nhẹ nhắm lấy bàn tay bé hơn, hướng dẫn ngón tay của cậu. “Chỉ cần kéo như thế này thôi,” anh đẩy ngón trỏ của Jihoon luồn qua cò súng. “Được rồi nè.”

Cái cách gương mặt Jihoon sáng bừng lên khi bong bóng bắn ra từ nòng súng nhựa cũng đủ để làm cho trái tim anh căng tràn vì một điều gì đó mà chính chủ cũng không thể giải mã; lồng ngực thắt chặt đến không thở được.

Ha. Thật kỳ quái.

Cảm giác này trừu tượng và lạ lẫm, nhưng đồng thời cũng quá đỗi thân quen.

16 OF 28


DRINKS | 01

01

UỐNG SAY Jihoon vẫn tự mình vui chơi cùng

má đào dần đỏ hơn gấp mười lần

cây súng nhựa trong tay. Bên cạnh

khi bạn fan bắt đầu khen ngợi hết

cậu, Daniel cũng đang vừa nghịch

lời về đôi mắt xinh đẹp và khuôn

một cây khác vừa hào hứng trò

mặt dễ thương của cậu. Jihoon bẽn

chuyện với một người hâm mộ

lẽn cúi đầu vì ngại ngùng cùng

tham dự ngày hôm nay. Jihoon

hạnh phúc vào lúc cô gái kia đột

thỉnh thoảng sẽ liếc mắt sang để

nhiên nói rằng cô thật ngưỡng mộ

đảm bảo rằng anh không kéo cò

cậu; rằng cậu đã chăm chỉ thế nào;

vào mặt bất kì cô gái đáng thương

tài năng ra sao.

nào đó. Đôi lúc anh thường hay giỡn quá trớn mà.

Á à.

“Jihoonie! Cuối cùng mình cũng

(Ấm lòng quá. Jihoon luôn cảm

được trực tiếp gặp bạn rồi nè!”

thấy biết ơn vì những lời khen ngợi mà mọi người dành cho cậu.)

Jihoon chớp mắt, nhận ra hàng người đã di chuyển từ bao giờ. Đôi

Nhẹ nhàng mỉm cười, Jihoon nắm


DRINKS |

01

lấy tay bạn fan và đan từng ngón của họ vào nhau. Sau khi thoải mái trao đổi chút chuyện, cô gái đưa cho cậu một tờ post-it. Jihoon nhận lấy và nhanh chóng đọc qua nội dung.

Cậu dừng lại một chút.

Hửm? Đây là câu hỏi ngẫu nhiên à?

“Hm-mh,” Jihoon hơi chu môi. “Ai là hyung mà mình muốn uống cùng khi mình trưởng thành?”

Chưa kịp nghĩ thêm về câu hỏi, nụ cười của Daniel đã hiện lên trong tâm trí cậu.

Anh sẽ mua đồ uống có cồn cho em khi nào em chạm đến ngưỡng hai mươi, cậu vẫn còn nhớ lời Daniel nói cách đây hai tháng trước. Và cả bữa tối nữa, nếu em đã sẵn sàng.

Jihoon kéo rộng khóe môi, đầu bút đánh ngang qua cái tên ‘Daniel’.

“Jihoon muốn uống cùng Daniel oppa?” cô gái vừa nhìn thấy câu trả lời đã hỏi. “Chà, mình không ngờ đó nha!”

Jihoon bĩu môi. “Tại sao chứ? Bọn mình rất thân với nhau mà!”

“Không phải vậy đâu!” bạn fan bật cười. “Chỉ là Daniel oppa lúc say rất thích ngẫu nhiên ôm một ai đó thật chặt. Cậu phải cẩn thận đó!”

Jihoon chớp mắt, vẫn chưa tiêu hóa được lời dặn dò vừa rồi. Nhưng vài giây sau mặt cậu liền đỏ bừng và cậu phải dùng cả hai tay đẩy cao gò má để giảm nhiệt nóng. Bởi Jihoon quá xấu hổ với tình huống bất ngờ này, cậu không hề nhận ra Daniel từ lúc nào đã di chuyển, ngồi sát cậu đến mức vai cả hai cũng sắp chạm nhau.

“Gì thế nhỉ?” Jihoon đóng băng vì Daniel chợt nghiêng người để nghe rõ cuộc đối thoại giữa cậu và bạn nữ hơn. “Anh vừa nghe tên mình được nhắc đến đó nha.”

Không để cho bạn fan kịp mở miệng, Jihoon lập tức chen ngang bằng cách lúng túng cười phá lên, tay hươ loạn.

“K-Không có gì đâu hyung!” cậu lắp bắp. “Anh lại đang tưởng tượng rồi đấy.”

Daniel nghiêng đầu. “Thật vậy?”

18 OF 28


DRINKS |

01

Jihoon nuốt khan, đầu óc trống rỗng trước cái nhếch môi từ Daniel. Cậu di tầm mắt sang hướng khác vì quá ngượng, lại không nghĩ chạm phải ánh nhìn chăm chú của bạn fan đang im lặng nãy giờ. Cô gái đó mỉm cười với Jihoon, là nụ cười đặc biệt như thể cô vừa phát hiện ra bí mật gì đó mà cậu không biết, xong rồi mới di chuyển qua bàn của Daniel, tiếp tục buổi giao lưu.

Cảm tạ trời đất.

Jihoon nghĩ lúc đó tim cậu thật sự đã ngừng đập luôn rồi. Cậu hít vào vài hơi thật sâu, không muốn tự làm khó mình nữa. Nhưng khi Jihoon nghĩ cậu đã đủ an toàn để tiếp nhận những câu hỏi khác thì cũng là lúc cậu phải đối mặt với cơn khủng hoảng mới.

“Em đã từng nghe em ấy dùng giọng địa phương chưa? Thú vị lắm luôn!” Jihoon ngồi thẳng lưng, bất động như một hòn đá. Daniel quay đầu, đôi mắt ánh lên tia nghịch ngợm. “Phải không, Jihoonie?”

Lại nuốt khan.

“H-Hả? Sao cơ?”

Daniel và bạn fan trao đổi ánh mắt. “Không có gì đâu~” anh vui vẻ nói. “Nhớ nhắc anh mua thức uống có cồn cho em bao giờ em trưởng thành nhé, Jihoonie~”

Jihoon đỏ mặt, một lần nữa.

Ôi Chúa ơi, mình làm sao thế này?

Và khoảng hai mươi phút sau, khi Daniel dùng ngón trỏ chọt vào cậu rồi bật mí với fan rằng anh và cậu đã tập thể dục cùng nhau vào ban đêm, Jihoon thậm chí không giấu nổi cặp má đỏ như táo chín suốt cả quãng thời gian còn lại.

Vì cái gì mình cứ bị tấn công liên tục vậy chứ?

19 OF 28


STARGAZE | 00

00

NGẮM SAO Daniel ngồi trên ghế sofa, ôm con

(Bởi bất kì lúc nào người nhỏ tuổi

thỏ bông màu hồng quen thuộc vào

hơn nhìn anh với đôi mắt to tròn,

lòng, nhàm chán hướng mắt về phía

lấp lánh ánh sao ấy, tâm trí Daniel

màn hình TV đang nhấp nháy. Tấm

dường như bị trì trệ, không thể

đệm phía sau lưng bị lún xuống vì

nghĩ ra một câu từ chối nào. Vậy

anh cứ liên tục trở người để tìm tư

nên anh luôn lắng nghe và thuận

thế thoải mái. Anh ngáp vào con

theo ý cậu bằng một cái gật đầu

gấu bông, cố gắng giữ mắt mình

đơn giản.)

mở. Đáng lẽ giờ này anh phải ở trong phòng kí túc cùng chia sẻ với

“Jihoon đâu rồi?” Daniel lẩm bẩm

Jisung và Seongwoo mới phải.

giữa cơn buồn ngủ đang kéo ập

Daniel đã kiệt sức vì lịch trình dày

đến. “Em ấy bảo mình đợi ở đây…

đặc của họ, nhưng có vẻ như đôi

Đã nửa đêm rồi.”

mắt nai ấy lại có một sức hút khó cưỡng nào đó mà anh không sao

Chính xác là khoảng hai mươi phút

chối từ vì lí do gì được.

trôi qua kể từ lúc anh đến đây sau khi nhận được lời nhắn của Jihoon


STARGAZE |

00

rằng hãy đợi cậu ở chỗ này. Jihoon đã hứa sẽ cho anh xem một cái gì đó vào ban đêm, còn không quên nháy mắt với anh nữa. Daniel muốn ngáp tiếp nhưng kìm lại. Âm nhiễu phát ra từ cái TV đã tắt tiếng nghe như những tiếng ồn trắng rung lắc bên tai, và Daniel gục cằm lên con gấu bông hồng, dần chìm vào giấc ngủ.

“Hyung! Daniel hyung! Dậy đi!”

Ngay trước khi anh bay vào cõi mơ thì giọng của Jihoon lại vang lên. Daniel cảm nhận được Jihoon đang cố kéo anh đứng dậy khỏi ghế sofa và dẫn anh đi đâu đó. Một đoạn đường rất ngắn, chỉ tầm khoảng năm hoặc sáu bước chân. Daniel lắc vai để rũ bỏ những mệt mỏi đè nặng và choàng cánh tay mình qua bờ vai nhỏ hơn, tự đấu tranh để giữ tỉnh táo.

“Xem nè anh ơi!”

Daniel làm như lời cậu bảo, hé mở hàng mi nặng trĩu, và nhận được cả một bầu trời đầy sao trải dài trước mắt.

Chờ đã, cái gì vậy?

Anh quan sát cảnh tượng hùng vĩ, cố liên kết lại những chấm nhỏ suy nghĩ rời rạc trong não bộ, sau đó quay đầu nhìn Jihoon. “L-Làm thế nào mà em…?”

“Em nghe nói rằng anh cũng thích ngắm sao giống như em,” Jihoon cười khẽ, là nụ cười ngọt ngào thường trực nơi cậu. “Anh nghĩ sao, hyung?”

Chớp mi thêm một lần nữa, Daniel cuối cùng cũng rời mắt khỏi Jihoon và tiếp tục hướng ra ngoài bầu trời đêm.

Anh có thể thấy cả một đại dương xanh thẳm lan rộng trên cao thật rõ ràng, như thể bề mặt kia đã thu trọn hết những thiên hà và vũ trụ về bên nhau. Hàng ngàn bụi sao bay lửng lơ tựa hạt cát nằm sát bờ biển, rải từng đốm trắng li ti vây quanh vầng trăng vàng. Anh để hình ảnh hỗn loạn này đốt cháy trong trí nhớ, mãi sẽ là kí ức không phai.

(Đây thật sự là một trong những điều đẹp nhất mà anh từng được nhìn ngắm.)

Hệt như cậu trai đang đứng trước mặt anh.

“Nè, anh nghĩ sao?” Jihoon lặp lại, nghiêng nghiêng mái đầu. “Chúng vô cùng xinh đẹp, phải không? Em còn nghe bảo hình như đêm nay sẽ có mưa sao băng nữa!”

21 OF 28


STARGAZE |

00

“Ừ,” Daniel thở ra, ánh mắt khóa trên gương mặt được soi sáng dưới ánh trăng của Jihoon. “Xinh đẹp.”

Người nhỏ tuổi hơn chớp mắt, sự phấn khích nhanh chóng thay thế bằng nét bối rối. “Hyung…?”

“Jihoon, anh—” Daniel dừng lại, hít vào một hơi rồi mới mở miệng. “Anh—”

Nhưng trời cao lại chọn ngay tại thời điểm đó để ban xuống nhân gian những dải sáng huy hoàng.

Huh?

“Hyung!” Jihoon reo lên với đôi mắt mở to, chỉ ngón tay vào bầu trời đang nở rộ. “Xem kìa! Chẳng phải chúng là—”

Sao băng?

“Sao băng!” Jihoon nói ra suy nghĩ trong anh. “Là mưa sao băng đó hyung!”

Daniel khựng người, nhịp tim đột nhiên lại đập nhanh đến mất kiểm soát.

Huh?

“Chao ôi, chúng đẹp quá,” Jihoon trầm trồ, một khắc cũng không rời mắt khỏi cảnh tượng thần tiên diệu kỳ. “Daniel hyung, hãy tạo một điều ước đi!”

Tại sao—

Daniel chớp mắt, cố trấn tĩnh trái tim mình.

Tại sao lồng ngực lại thắt chặt thế này?

Vào năm anh bảy tuổi, mẹ anh đã nói rằng được tận mắt ngắm sao băng là trải nghiệm hiếm hoi; là cơ hội duy nhất một lần trong đời. Bà dặn anh nếu may mắn được chứng kiến điều đó thì hãy dành thời gian để gửi gắm ước mong đến những vì sao. Bởi vũ trụ bao la kia luôn ẩn chứa những huyền bí mà không ai tưởng tượng được; và nó sẽ có cách riêng để biến những điều ước hóa thật.

(Mẹ anh là một người thích mộng mơ và lãng mạn. Daniel tự hỏi liệu bản thân có giống thế.)

22 OF 28


STARGAZE |

00

“Hyung, anh đã ước xong chưa?” tiếng thì thầm của Jihoon khiến anh giật mình. “Anh im lặng quá. Thật chẳng bình thường tí nào.”

Daniel chiêm ngưỡng ánh trăng bạc viền lại từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt của Jihoon, làm nổi bật lên đôi gò má, cẩn thận khắc họa một cách trọn vẹn. Ánh mắt anh trao cho cậu, dịu dàng có, lại tràn đầy sủng ái. Daniel mỉm cười vì bức họa tuyệt sắc, và thêm vài giây lặng lẽ trôi, anh rốt cuộc đã có câu trả lời thỏa đáng mà mình hằng kiếm tìm.

“À, đừng lo cho anh,” Daniel tặc lưỡi. “Anh không nghĩ là anh cần thêm một điều ước nào nữa đâu.”

(Daniel chẳng cần những vì sao băng hay một tương lai mơ hồ bởi anh đã nhận được điều anh mong mỏi nhất.)

Jihoon chớp mắt. “Sao vậy? Ước muốn của anh đã thành hiện thực trước đó rồi à?”

“Ừ,” Daniel cười với cậu. “Nó đã thành hiện thực. Từ rất lâu rồi, anh nghĩ thế.”

“Daniel hyung thật may mắn quá,” Jihoon thở dài. “Em ước của em cũng vậy. Điều ước của hyung là gì?”

“Em.”

Tĩnh lặng bao trùm. Daniel để sự im ắng len lỏi vào trái tim đang lỗi nhịp.

“Điều ước của anh là em,” Daniel nhẹ nói tiếp. “Bởi anh mong mỏi có em.”

“Anh…” người nhỏ tuổi hơn quay đầu để đối mặt với Daniel. “… mong mỏi có em?”

Mặt Daniel đỏ lựng trước đôi mắt nai kia, bao nhiêu tự tin ban nãy đều bay biến. Bởi vẻ đẹp hoàn mĩ của Jihoon chính là yếu điểm trong anh. Đôi nhãn cầu sáng long lanh, và thậm chí anh còn tưởng tượng được những vì tinh tú cùng ngân hà thêu dệt vào nhau, tô điểm bên trong mống mắt tựa trời đen.

(Đẹp. Jihoon quá đỗi xinh đẹp, đẹp đến mức không từ ngữ nào đủ để diễn tả.)

“Hyung,” Jihoon đột nhiên gọi anh, cười rạng rỡ. “Em nghĩ em cũng mong mỏi có anh.”

23 OF 28


STARGAZE |

00

Huh?

Không để Daniel kịp mở miệng, Jihoon đã tiếp tục thêm lời, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm. “Và có lẽ, ừm, em nghĩ em cũng yêu anh?” Jihoon ngại ngùng thú nhận, từng tấc da trên cơ thể đều đỏ ửng lên. “D-Dù sao thì cũng muộn rồi, em v-vào trong trước đây!”

Ngay lúc Jihoon toan rời đi, Daniel đã kịp thời nắm lấy cổ tay cậu, kéo đối phương vào lòng mình. Là vì bản năng thôi thúc anh giữ cậu thật gần? Hay do cả cảm xúc lẫn lí trí đều giục giã anh phải bắt lấy cơ hội?

Hết thảy đều không còn quan trọng.

(Bởi Jihoon đang ở đây cùng với anh, bên trong vòng tay này.)

“Anh cũng yêu em,” Daniel thổ lộ. “Anh yêu em, Jihoonie.”

Nhất thời không ai nói gì. Daniel chớp mắt, quan sát gương mặt bị sốc của Jihoon, chính gò má anh cũng nóng bừng lên vì xấu hổ.

Ôi Chúa ơi.

“A-À,” mặt anh càng đỏ tợn. “Ý anh là—ừm, anh—”

Jihoon nghiêng đầu nhìn anh trước khi miệng nhoẻn thành một nụ cười hạnh phúc. Cậu tinh nghịch hôn môi Daniel, lưu luyến một lúc lâu rồi lại trở vào lòng anh.

“Hyung không được phép đáng yêu như vậy,” cậu chỉ tay về phía Daniel, bĩu môi. “Phải nhớ rằng em mới là người đảm nhận vai trò đáng yêu trong nhóm.”

Chờ đã, sao cơ?

Chớp mắt liên tục như thằng ngốc, Daniel để cho Jihoon tùy tiện đùa nghịch với mái tóc của mình, miệng ngâm nga một khúc ca. Có cái gì đó rất hấp dẫn, lôi cuốn anh vào từng thanh âm. Daniel vô thức hòa theo cậu, trái tim bên trong lồng ngực như bị chèn ép đến sắp nổ tung.

Chúa ơi, trên đời sao có thể tồn tại một người hoàn hảo như em?

“Hyung?” nhận ra người lớn tuổi hơn đã không phản ứng gì một lúc lâu, Jihoon lại dùng ngón trỏ chọt vào má anh. “Anh có ổn—”

Trên đời sao có thể tồn tại một người xinh đẹp như em?

24 OF 28


STARGAZE |

00

Jihoon rít khẽ vì Daniel đột ngột kéo eo cậu lại gần hơn nữa, môi trao môi nụ hôn đủ đầy, dịu dàng.

Trên đời sao có thể tồn tại một người tinh tế như em?

Thỏa mãn nếm vị ngọt trên bờ môi Jihoon, Daniel dần di chuyển một chút để hôn lên khóe miệng, rồi đến chóp mũi, cặp má đào, vầng trán, mí mắt, sau đó quay trở lại điểm dừng đầu tiên.

Trên đời sao có thể tồn tại một người đáng yêu như em?

“H-Hyung—”

Làm sao có thể.

Daniel ngắt lời cậu bằng một nụ hôn khác, chuyện động khiến cả hai đều ngạc nhiên. Daniel tham lam muốn thưởng thức hương vị từ Jihoon nhiều hơn nữa. Họ dừng lại, từng hơi thở gấp gáp phả trên làn môi nhau, bỏng rát.

Jihoon liếm môi anh và Daniel phải kìm lại tiếng rên rỉ. Anh như bị kích thích bởi hành động bạo dạn đó, cẩn thận dùng hai bàn tay to lớn ôm lấy má cậu, hôn sâu hơn. Táo bạo, mạnh mẽ, tìm kiếm vị ngọt mê luyến, lưỡi vờn lưỡi, đấu tranh giành quyền kiểm soát.

Việc hô hấp bây giờ đã trở nên quá khó khăn, vậy nên Daniel phải lùi về sau, hít một hơi khí ẩm để lấp đầy buồng phổi. Ánh mắt anh chăm chú dõi theo cái cách Jihoon khẽ liếm đôi môi đã sưng đỏ của mình, sắc hồng lan rộng trên gương mặt khả ái.

“Yêu em, Jihoonie,” anh thì thầm. “Anh yêu em rất, rất nhiều.”

Jihoon cười toe, nghiêng người về trước để trao cho anh một cái hôn phớt. “Em cũng yêu hyung.”

Đêm đó cả hai cùng ngủ trên chiếc giường dựng tạm bên trong phòng khách, nơi mà họ vẫn có thể ngắm bầu trời qua cửa kính. Daniel đan mười ngón tay của họ vào nhau, dành thời gian để nói về những buổi hoàng hôn, về các vì sao sáng ngời, về bong bóng xà phòng, về băng cứu thương, về con thú nhồi bông màu hồng, về cảm giác ấm áp, thắt chặt bên trong lồng ngực anh và cậu.

“Anh thích những vì tinh tú trên bầu trời,” Daniel lẩm bẩm trên da Jihoon, ánh nhìn trìu mến. “Nhưng lại càng thích hơn nữa khi chúng tỏa sáng trong mắt em.”

25 OF 28


STARGAZE |

00

Jihoon đỏ mặt và đấm nhẹ vào khuôn ngực anh. “Sến quá, hyung.”

“Chỉ với em thôi,” Daniel mặt dày đáp. Anh nghe Jihoon xấu hổ lẩm bẩm gì đó trong cuống họng và cười lớn hơn. “Hmm, gì thế này? Em đang ngại ngùng sau khi chủ động quyến rũ anh sao?”

“Em không có quyến rũ anh!” Jihoon phản bác, làn da mới hạ nhiệt giờ lại nóng rực. “Đừng trêu em nữa!”

“Thôi nào, dừng lại đi Park Jihoon,” Daniel dùng ngón tay chọt vào một bên má mềm mềm của cậu. “Không khéo nó sẽ thật sự biến thành đào mất. Em không muốn anh ăn em mà, đúng chứ?”

“B-Biến thái!” cậu lại đấm vào ngực anh. “Em sẽ mách với Jisung hyung.”

Chỉ một câu đe dọa cũng đủ khiến Daniel hoảng sợ. “N-Nè, sao tự dưng em lại lôi Jisung hyung vào vậy? Anh ấy sẽ đánh chết anh mất.”

“Em không quan tâm~” Jihoon lè lưỡi. “Là lỗi của anh vì không ngừng trêu chọc em.”

Trong một vài giây, Daniel chỉ im lặng ngắm nhìn cậu ở khoảng cách thật gần, ngây ngốc, một lời cũng không thể thốt ra. Nhưng sau đó Jihoon lại mỉm cười với anh; là nụ cười mà anh yêu nhất, và anh cảm nhận được từng làn sóng nồng ấm, dịu êm đang cuộn trào bên dưới dạ dày.

“Anh yêu em, Park Jihoon,” anh đột nhiên nói, phá vỡ sự tĩnh lặng giữa cả hai. “Định mệnh đôi ta đã được an bài—”

“—dù là vũ trụ vần xoay, trải qua vạn kiếp người, anh hứa vẫn sẽ yêu em, mãi mãi.”

Một cảm giác lạ lẫm nở rộ giữa không gian trống nơi hai xương sườn, lan tỏa khắp ngực và nhịp tim cậu đập nhanh đến tưởng như sắp hỏng. Daniel hướng mắt ra phía sau lưng Jihoon, nơi có bầu trời đen rực rỡ cùng vạn vì tinh tú. Rồi anh cúi đầu, môi hòa môi.

“Hyung ngốc,” Jihoon mỉm cười trên môi anh. “Em cũng hứa sẽ yêu anh, mãi mãi.”

Màn đêm lặng yên, tất cả những gì Daniel nghe được là tiếng rên khẽ thoát khỏi làn môi lưu lại vết cắn của Jihoon. Daniel dừng một lúc để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của người nằm bên dưới mình, cả ánh mắt lẫn làn da đều cháy rực vì khao khát cùng vô vàn yêu thương. Và khi môi họ giao nhau, lần thứ bao nhiêu thì anh cũng chẳng thể nhớ rõ, Daniel

26 OF 28


STARGAZE |

00

nếm được vị đào cùng cơn mưa rào thanh mát nơi đầu lưỡi.

Cảm ơn em, vì đã biến nguyện ước trong anh thành hiện thực.

Daniel nhìn cậu bé đã rơi vào trạng thái vô thức gối đầu trên bụng anh, tấm chăn phủ che nửa thân dưới. Anh cúi đầu để hôn lên tóc cậu, sau đó vươn tay lấy ra con thỏ bông từ áo hoodie của mình và đặt vào lòng Jihoon.

Em chính là ngôi sao băng duy nhất trong đời anh, Jihoonie.

27 OF 28


metronome heart; end. author: Hamartia97 / translator: 98.degrees

Original fanfic belongs to Hamartia97. Translated with permission. Do not take out our repost. Special thanks to my beloved and readers. From the bottom of my heart, R. January, 2018.

@wordpress - replei1998 @facebook - 「 Replei 1998 」 @twitter - replei1998



Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.