Bạn đọc thân mến,
Người ta không gọi nhà văn trẻ (vì họ nhỏ tuổi) hay nhà văn già (lớn tuổi), người ta cũng không gọi nhà văn mới (sáng tác) hay nhà văn cũ ( đã từng có tác phẩm và đã thành danh), người ta cũng không thích phân biệt nhà văn nữ nhà văn nam. Một người cầm bút viết nên tác phẩm và tác phẩm ấy được người đọc chấp nhận, người ấy là một nhà văn. Chấm hết. Không thể gọi là nhà văn nếu người viết không có tác phẩm, càng không thể gọi là nhà văn khi những chữ viết ấy thuộc lĩnh vực khoa học kỹ thuật hoặc chỉ là những bài tham luận chính trị.
Tuy vậy có điểm giống nhau trong cuộc sống nói chung là văn chương cũng như mọi thứ trên đời đều có những bước đi tiếp nối của nó. Như người thợ mộc với cái bào, người thợ nề với cái bay, người đi làm ruộng với cái cày... người cầm bút với cây viết... họ làm ra sản phẩm (vật chất, tinh thần) cho đời sống. Những người đi sau tiếp tay những người đi trước, văn chương “làm ra” là để phục vụ con người, làm cho cuộc đời đẹp đẽ hơn...