Tra Da #1

Page 1


“Liberty will not descend To a people, a people must Raise themselves to liberty.�

Emma Goldman(1869-1940)


Prelude For society, skateboarding is this wooden toy that teenagers are really fond of. The skateboard usually ends up in the corner of the garage as soon as the person becomes an “adult”. But if you get stick to it, this passion expands your horizon by showing the vast culture surrounding you. It allows you to travel, discover music, photography, art etc… Skateboarding is a gate to Art as well as freedom. Đối với xã hội, cái ván trượt chỉ là thứ đồ chơi bằng gỗ mà người trẻ thích. Nó thường bị vứt một xó nhà khi người sở hữu trở thành " người lớn". Nhưng nếu bạn gắn bó với nó lâu dài, thứ đam mê ấy sẽ mở ra một chân trời mới với một nền văn hóa đa dạng, thậm chí giúp bạn du lịch, phát hiện ra những bài hát mới, nhiếp ảnh, nghệ thật, vân vân... Trượt ván là cánh cửa dẫn tới Nghệ thuật và sự tự do.


Uncle Thuan It is not common to meet a 42-year-old skateboarder, especially here in Hanoi. Thuan has seen the evolution of skateboarding (and youth in general) through years. Always good to listen to wise voice.

Why would you say skateboarding saved your life? When you hear skateboarding saved my life, that sounds so bizarre. It’s a piece of wood and four wheels, how can that save someone life? In hand sight, I realise it gave me identity. Being a minority in America, if you are not Caucasian, I realise I never felt like I fit in. There is not much representation for Asian-Americans. Basically, you have a lot of Asian-Americans, if they don’t have that community of Asian-Americans around them, they sort of get lost. They feel like they fit in more to the Caucasian community, the white community. It is a problem because it sorts of loses their culture, their identity. After I found skateboarding and realised it was underground, punk, very against the mainstream. I didn’t know it then but now, I look back and realized… no wonder why I loved it so much and embraced it so much. It gave me a certain confidence that I didn’t think I was a certain race, a minority so I was less than someone else. It was a great way to say “fuck everything”. I was just who I was, it didn’t matter if I was a certain race or not. I am just me. Growing up skating in the 90s, it was such an underground sub-culture and it was so special. You knew about this secret underground world that no one knew about. Especially in New-York, it was so intertwined with art and music and other sub-cultures that had nothing directly to do with skateboarding. It was just a big melting-pot of



things, so you sort of took from all of it. That’s what made it so different than anywhere else in the world. It gave me a voice, it gave me a confidence. Growing up on the East Coast, gear was a huge thing like the shoes you wore, your clothes… It was just a thing. So obviously, that gave me identity, like dressing a certain way. It is important to note that this is all pre-internet. No one tried to look like anything back in the day, the only people who tried to look like something were people that were into something. Majority of the population looked like shit. Everyone looked normal. If you were into music, graffiti…you wanted to represent what you were about. That’s what was cool about it and skateboarding isn’t an exception. What has changed skateboarding?

over

the

years

in

sub-cultures

and

There is so many people that look like something but no one really looks like anything for a reason. They don’t know why they dress a certain way, they are just following the internet. They’re not dressed based on culture, they’re just dressed based on the look but they don’t know where it came from. That kills me because it is a part of my identity. The internet ruins so much shit because it made everyone think that they are cool but there is not much going on in them. There is a term called “culture vulture” for these people who steal the image or the look from real culture. But, It’s not pure. It’s fake. It was so hard to look a certain way back in the day. You really went out of your way to have a certain look because it represented who you are. I love being able to look different and being like: “fuck everything, I know about this, I am wearing this shirt and it represents this, you don’t know about this, you are not up on this, you are just normal”. Now, everyone thinks they know about things. They look like they know, that’s the problem…


What accomplishments have skateboarding in your life?

you

achieved

from

having

Around 96, 97, skateboarding wasn’t super popular, it was definitely underground. There weren’t many skateparks, specially where I grew up. My best friend and I growing up used to joke about having a skatepark for a long time. We both worked, had some money saved, why don’t we try to open a skatepark. It was a pretty big deal, it was called TRUE EAST. Everything was very D.I.Y, we didn’t hire anyone to do anything, we got friends to help us. We found this old mill building. We just went to music shows, printed and passed out flyers about the skatepark opening. It was crazy but it caught on and at our opening day so many people came. Beside from the fun aspect, I was doing what I loved, hanging out with my friends, making good money… just having fun, it was definitely one of the best times of my life. It was another taste of influence that I felt I had. Kids were coming and probably never met anyone like me, never met a minority that they would ever think they could look up to. There were kids that came from that skatepark, they are now Converse skateboarding team managers, or work for Nike sb, Levi’s skateboarding and they all came from this little world that I created. The second major business, that also I felt had a lot of influence, was a store that I based on a classic sneaker store. Skateboarders were always into shoes, especially my friends and I. Growing up in New York, people that had shoes you never saw before, you were just like: “Whoaaaa!”. Shoes said so much about people back in the day. Remember at this time no one try to dress cool except people that were into something. This is way before mainstream sneaker culture existed. This sneaker store was opened for 14 years which transform itself eventually. It became a community collaboration place that had a lot of influence and connected creative people together. We would have art shows there, every month. So, it just became this


really community based place. It’s crazy because, you don’t see it being directly linked to skateboarding. From my world, everything felt so organic. Cool old artistic ladies would come in and buy vintage japanese Asics. It is just this little place that I created on my own. I have been called a lot of labels back home and honestly, I never felt comfortable with any of them. I’ve been labelled stuff like curator, artist, tastemaker, etc. I think tastemaker is probably something that I can feel comfortable with as much as I hate labels. Tastemaker is someone that has a sense of what is good and what is bad. This is a grey area of people that want to rationalise different taste and being like: “oh this is just their taste, it is not bad.” But fact is that there is bad taste and good taste. All these factors, play a huge role for who I am, the type of person I am, my personality, my character, my presence, how I interact with other people and how I face the world. What’s c.r.e.a.m inc. about? And why do you start it? I chose c.r.e.a.m because I can play with the words. I like to interchange between the different topics that I will be talking about. That’s what’s so appealing about using that name. That term is also used a lot in old hiphop culture, it is just means money. I thought it was cool to play with the words, I could talk about race, corruption, society and classism and unevenness… So many different topics that affect me or I am passionate about or it is important to touch upon. Everything about c.r.e.a.m is thought out. I started c.r.e.a.m because I figured it could be my way of doing something worthwhile here. I could have easily came here and taught english, enjoyed whatever I could enjoy here, skate and add nothing to society. But c.r.e.a.m has thought in it, there are messages in it and I want to see if there is something here that I can work off to possibly stay longer and collaborate with people, come up with ideas to add some worth here.



Any Final Words? One of the most important lessons I learned looking back in my life is that skateboarding taught me passion. Someone passionate is so into something, meaning anything that they do just overtakes them. I’m so attracted when I meet someone like that. Skateboarding taught me to be passionate about everything I like, which is such a rare thing I feel in people these days. Music for example, I’m such a nerd about it, which means I want to learn everything about the band, and why they wrote this song a certain way. I’m so nerdy about everything I love, it’s because I’m passionate about it. It overtakes me, I get so excited like a little kid. That’s the beauty, having passion is like never losing the “little kid” in you which is so important for life and for everything. Life is so short, think for yourself, work on being more individualistic because that is where change happens, when people don’t all think the same all the time. Just live more freely. Skateboarding culture is so new here, there is a confusion that skateboarding is for little kids and they only belong in the park and associated with any other stupid thing on wheels. But the huge difference is skateboarding has culture, it had influence and has influence. High fashion brands like Prada and Gucci use it to market their brand. Prada had a runway show filled with skate ramps and Gucci had an ad campaign where every model had a skateboard. You don’t see that with scooters and all the other stupid things with wheels. That shows it has nothing to do with just being for little kids or immaturity. Skateboarding is a very influential subculture. I’m a responsible adult who has opened up successful influential businesses that’s lived his life the way he has wanted. I love skating and it’s the best thing I ever found in my life.


I feel that it is important for Vietnamese youth to hear and if they could just keep skate culture in their life for as long as they can. I see a lot kids here, they quit. We live in a different society and you’re supposed to have family by 24-25 years old and you’re old already. Everyone here is trying to be western, everyone has Iphones, up with technology but things and people minds have to change also. Vietnamese youth, keep that love for skating, keep it in you. Have passion, love yourself, be free and be a kid as long as you can. Keep that fire, that flame. With the race issue. Don’t worship any race, worship yourself, worship your own race. Love yourself for who you are, find the strength and the good things in you. The media is strong, it’s brainwashing and powerful. It took me a long time to see this and it’s important. There is a reason why c.r.e.a.m is yellow. [laughs]


Thật không phải chuyện thường ngày khi bạn gặp được một dân skater ở độ tuổi tứ tuần, đặc biệt là ở Hà Nội. Thuận đã chứng kiến sự phát triển của trượt ván (và giới trẻ nói chung) qua từng năm. Thật thú vị khi được trò chuyện với một người khôn ngoan như anh.

Vì sao anh nói rằng môn trượt ván đã cứu rỗi cho cuộc sống của anh? Có thể bạn cảm thấy lạ tai khi nghe thấy việc trượt ván có thể cứu rỗi cuộc sống. Ván trượt chỉ là một tấm gỗ và 4 chiếc bánh xe, làm sao có thể giải cứu cho cuộc sống bất kì ai? Nhìn lại, tôi nhận thấy bộ môn này mang lại cho tôi một sự nhận diện của bản thân; là một người Châu Á tại Mỹ, tôi nhận thấy mình như mình chưa bao giờ thật sự hòa nhập khi tôi không phải là người da trắng. Tại xã hội Mỹ, ở đó không có quá nhiều nhân vật đại diện tiêu biểu cho những người Mỹ gốc Châu Á. Chúng ta có khá nhiều người gốc Á Châu, tuy nhiên nếu họ không có một cộng đồng của những người gốc Châu Á quanh họ, họ dễ có thể bị mất gốc. Họ dường như cảm thấy họ dễ dàng hòa nhập hơn với cộng đồng người Da Trắng. Điều đáng lo ngại là có thể dẫn đến việc mất đi nguồn gốc văn hóa và sự nhận diện chủng tộc. Từ khi tìm thấy và nhận định rằng bộ môn trượt ván này đi ngược lại với thị chúng thời đó, nó thuộc về thế giới underground và punk. Mặc dù trước đây tôi không thấy rõ, nhưng cho tới thời điểm này, nhìn lại và tôi nhận ra mình không hề hối tiếc vì đã đam mê và gắn bó với trượt ván. Bộ môn này đã giúp tôi có được sự tự tin và khiến tôi không còn cảm giác mình là một người ngoài, một người thuộc chủng tộc khác tại Mỹ. Đây cũng là một cách thú vị để có thể “kệ tất m* tất cả”. Tôi thuộc chủng tộc nào không còn quan trọng nữa, tôi là chính mình, tôi là chính tôi.


Trưởng thành cùng việc trượt ván từ những năm 90s, bộ môn này đúng là một nhánh văn hóa underground, và nó rất có ý nghĩa với tôi. Như là việc bạn biết đến một giới văn hóa underground bí mật, không nhiều người biết tới. Đặc biệt tại New York, bộ môn này rất ăn khớp với nghệ thuật, âm nhạc và những nhánh văn hóa mà không liên quan trực tiếp tới trượt ván. Nó như một món súp thập cẩm mà người chơi kết hợp mọi thứ vào đó. Đây chính là điểm tạo nên sự khác biệt giữa trượt ván tại New York so với những nơi khác trên thế giới. Bộ môn này tạo cho tôi một tiếng nói, một sự tự tin. Lớn lên từ vùng Bờ biển phía Đông, phục trang không chỉ là một thứ gì đó bình thường; ví dụ như giầy dép và quần áo là những thứ rất có tầm ảnh hưởng lớn. Nó mang đến cho tôi một sự nhận diện, tôi “lên đồ” như chính nội tâm và cá tính của mình. Một điều quan trọng cần nhấn mạnh là những thứ này được khám phá từ trước khi có internet. Trước kia, không một ai cố gắng ăn mặc đặc trưng giống bất cứ thứ gì, chỉ những người thật sự am hiểu về văn hóa nghệ thuật mới ăn vận theo văn hóa gì họ thật sự am hiểu. Giống như nếu bạn có đam mê về âm nhạc, graffiti..bạn sẽ muốn nhấn mạnh và thể hiện cho những thứ bạn hiểu biết. Còn lại, hầu hết số đông đều ăn mặc bình thường. Đây chính là điều thú vị nhất và bộ môn trượt ván cũng không ngoại lệ.

Bộ môn trượt ván và những sub-culture này đã thay đổi như thế nào trong những năm qua? Có rất nhiều người nhìn bề ngoài đặc biệt giống như họ rất am hiểu một thứ gì đó, tuy nhiên tôi không dám chắc liệu họ có thật sự hiểu về những thứ họ thể hiện ra không. Có thể giải thích được rằng, họ không biết ý nghĩa thật sự về những trang phục của họ, họ chỉ mặc theo những gì họ thấy trên internet. Họ không ăn vận theo sự am hiểu về văn hóa, họ chỉ chú trọng tới vẻ bên ngoài nhưng họ không ý thức được sự khác biệt này từ đâu đến.


Điều này gần như đã phá hủy tôi tôi vì nó ảnh hưởng tới dự nhận diện cá nhân. Internet hủy hoại rất nhiều thứ vì nó làm cho mọi người nghĩ rằng họ đều hay ho, nhưng nội tâm của họ chưa chắc đã thật sự am hiểu. Có một từ nói về sự thể hiện bản culture vulture” phải là bản chất

những người chỉ cóp nhặt vẻ bề ngoài và thân từ các nền văn hóa khác, đó là “ – “ một sự ăn mày của văn hóa”. Đó không thật sự, đó là FAKE.

Trước đây, rất khó để có thể tạo sự khác biệt về ngoại hình. Bạn cần phải rất tâm huyết để có thể có một ngoại hình tiêu biểu nhất định vì điều đó thể hiện giá trị bản thân của chính mình. Tôi cảm thấy thú vị khi có thể tạo sự khác biệt về ngoại hình và vẫn có thể thể hiện : “ kệ m* thiên hạ, tôi am hiểu về những thứ này, tôi mặc một cái áo nhất định vì nó thể hiện một điều nhất định, bạn không biết về nó, bạn “ lên đồ” khi bạn không am hiểu về nó, vậy bạn cũng chỉ là người bình thường”. Giờ đây, mọi người nghĩ họ biết về mọi thứ. Họ thể hiện như họ am hiểu về mọi thứ, đó chính là vấn đề...

Anh có thể nói về những thành tựu mà anh đã đạt được từ việc gắn bó cuộc sống mình với bộ môn trượt ván? Vào những năm 96, 97.. bộ môn trượt ván vẫn chưa thật sự phổ biến, nó vẫn hoàn toàn underground. Không có quá nhiều nơi được xây dựng để trượt ván, đặc biệt là nơi tôi trưởng thành. Trong suốt một thời gian dài, tôi và bạn thân của tôi từng đùa với nhau sẽ sở hữu một địa điểm dành cho việc trượt ván. Chúng tôi đã làm việc, và có một khoản tiền tích kiệm, tại sao lại không xây dựng một nơi để dành riêng cho việc trượt ván cơ chứ? Rồi TRUE EAST ra đời, đây quả là một bước ngoặt lớn.Tất cả mọi thứ là D.Y.I – do chúng tôi tự làm, chúng tôi không hề thuê người ngoài, chúng tôi có những người bạn cùng xây


dựng lên. Chúng tôi tìm ra được một tòa nhà công nghiệp cũ, sau đó chúng tôi đến những tụ điểm âm nhạc, phát thông tin về địa điểm trượt ván sắp khai trương. Nghe có vẻ điên rồ, nhưng đã thu hút được sự quan tâm và rất nhiều người đã tới tham dự. Bên cạnh sự thú vị đó, tôi đã được làm thứ mà tôi đam mê, có bạn bè bên cạnh, kiếm được tiền.., đã có một thời gian rất vui vẻ, là một trong những khoảng thời gian tuyệt vời nhất của đời tôi. Tôi cảm nhận được đây quả là một việc có ảnh hưởng lớn mà tôi có được. Giới trẻ hội tụ tại đó và họ chưa bao giờ gặp người nào như tôi, chưa bao giờ gặp một người Châu Á họ có thể nể phục. Những đứa trẻ từng qua lại nơi trượt ván đó, giờ họ là trưởng bộ phận trượt ván của Converse, hoặc làm việc cho Nike, Levi’s, họ là những người tới từ một thế giới thu nhỏ mà tôi kiến tạo. Một việc mang tầm ảnh hưởng lớn nữa mà tôi đã từng gây dựng, là một cửa hàng giầy cổ điển. Những người trượt ván thường chú trọng tới giầy dép, đặc biệt là tôi và cậu bạn thân của mình. Trưởng thành từ New York, khi bạn gặp những người mang những đôi giầy bạn chưa từng thấy bao giờ, bạn sẽ thốt ra : “ Whoaaaaa!”. Hồi đó, những đôi giầy có thể nói lên rất nhiều thứ về chủ nhân của nó. Bạn có nhớ tôi từng nói, trước kia, không ai cố gắng để có vẻ bề ngoài cool, trừ những người thật sự am hiểu. Đó khoảng thời gian từ rất lâu trước khi văn hóa mang giầy được phổ biến. Cửa hàng giầy cổ điển này tồn tại trong 14 năm với những thành tựu đáng kể. Nó trở thành một cộng đồng tương trợ mang tầm ảnh hưởng lớn và kết nối những người sáng tạo với nhau. Tôi bắt đầu gặp gỡ những con người thú vị và những nghệ sĩ trong thành phố..tại đó, chúng tôi đã có những triển lãm nghệ thuật hàng tháng. Đó trở thành một


địa điểm mang tính cộng đồng.Điều này thật không tưởng vì bạn dường như không nghĩ rằng điều này có ảnh hưởng trực tiếp tới trượt ván. Trong thế giới của tôi, mọi thứ rất thuận thiên. Những nghệ sĩ nữ kì cựu, đã từng tới đó và mua những đôi giầy Asics cổ điển của Nhật. Chính nơi đây là một thế giới bé nhỏ do tôi kiến tạo lên.Tại Mỹ, tôi đã từng được gọi bằng khá nhiều “labels - nhãn mác”, và thật sự là, tôi không thề cảm thấy thoải mái với bất cứ tên gọi nào. Mọi người từng gọi là một “curator – người tư vấn nghệ thuật, artist – nghệ sĩ, tastemaker – người tạo ra trào lưu.” Tuy nhiên tôi nghĩ “tastemaker” là một tên gọi mà tôi cảm thấy thoải mái nhất, mặc dù tôi không hề thích việc bị gắn nhãn mác. “Tastemaker” là một người có cảm nhận tốt để thẩm định những thứ hay và dở.

Có một khoảng mờ mịt trong nhận thức của mọi người khi họ muốn lấp liếm các định dạng của cảm thụ nghệ thuật. Họ nói những điều như “mỗi người có một cảm thụ khác nhau, tác phẩm này không tệ đến thế”. Tuy nhiên, thực tế là luôn có những cảm thụ tốt và cảm thụ dở.Tất cả những điều này, có ảnh hưởng sâu sắc tới con người của chính tôi, tới tính cách của tôi, sự hiện diện của tôi, cách tôi kết nối với mọi người và cách tôi đối mặt với của sống.


Vậy, c.r.e.a.m là bao gồm những gì? Và vì sao anh lại gây dựng lên thương hiệu này? Tôi chọn c.r.e.a.m với lí do tôi có thể chơi chữ và biến chuyển nhiều chủ đề khác nhau trong cái tên này. Đó là điểm mấu chốt thú vị. Cụm chữ này từng được sử dụng rất nhiều trong văn hóa hip-hop xưa kia, nó mang ý nghĩa là “money – tiền”. Bằng cách chơi chữ, tôi có thể nhắc tới “race- chủng tộc, corruption – tham nhũng, society – xã hội, classism – sự phân cấp xã hội, unevenness- sự không công bằng…”. Đó là một trong những rất nhiều chủ đề có ảnh hưởng lớn đến tôi, khiến tôi đam mê tìm hiểu, hoặc là những vấn đề xã hội đáng được nêu ra. Tất cả những gì liên quan tới c.r.e.a.m đều được cân nhắc sàng lọc rất kĩ lưỡng. Tôi bắt đầu kiến tạo c.r.e.a.m bởi vì tôi nhận thấy đó là một điều nên làm khi tôi đang sống tại Việt Nam. Tôi có thể sống tại đây một cách dễ dàng bằng cách dạy Tiếng Anh, tận hưởng tất cả những gì tôi muốn tận hưởng tại đây, trượt ván và không quan tâm đến xã hội. Nhưng c.r.e.a.m là một thứ thật sự có ý nghĩa, nó bao gồm một thông điệp và dựa vào đó, tôi muốn nhìn nhận rằng liệu tôi có thể gắn bó với Việt Nam lâu hơn để kết nối với cộng đồng, đưa ra những ý tưởng để đóng xứng đáng ở đây hay không. c.r.e.a.m là một dự án nghệ thuật thử nghiệm mà tôi có thể thử sức mình để thấy những gì có thể làm cho nơi này, cũng như những gì có thể được chấp nhận tại nơi này.

Anh có muốn chia sẻ thêm gì không? Một trong những bài học quan trọng mà tôi có thể nhìn nhận lại trong cuộc sống của mình là, bộ môn trượt ván đã dấy lên trong tôi một niềm đam mê. Đam mê là một thứ có thể khiến người ta mê hoặc, đến nỗi chỉ muốn gắn kết trọn vẹn


với nó. Khi tôi có thể gặp được người có niềm đam lớn như vậy, tôi tin rằng sẽ bị cuốn hút hoàn toàn. Bộ môn trượt ván này dạy cho tôi về tất cả những thứ tôi yêu thích, điều này thật sự rất hiếm gặp ở những người bình thường trong xã hội bây giờ. Ví dụ như về âm nhạc, tôi thật sự là một ‘nerd- người đụt’ trong âm nhạc, tôi muốn tìm hiểu tất cả mọi thứ về những ban nhạc tôi thích, và lí do vì sao họ viết nhạc theo những cách đó. Tôi “ đụt” trong tất cả những thứ tôi yêu thích, bởi vì tôi quá đam mê nó, và cảm thấy phấn khích như một đứa trẻ. Đấy là cái đẹp, mang một niềm đam mê cũng giống như không bao giờ để mất “ đứa trẻ “ trong bạn, điều này vô cùng quan trọng trong cuộc sống của mỗi người và cho tất cả những thứ khác. Cuộc sống rất ngắn ngủi, hãy nghĩ về bản thân mình, sống để trở thành một cá thể, khi đó mỗi cá thể có thể thay đổi xã hội vì họ không còn hành động dập khuôn giống nhau nữa. Hãy còn cho như

sống một cách tự do hơn. Văn hóa trượt ván ở đây vẫn rất mới. Có một sự nhầm lẫn rằng trượt ván chỉ dành những đứa trẻ, chỉ hoạt động trong công viên, và giống những hoạt động trên bánh xe tầm thường khác.

Nhưng điều khác biệt lớn nhất là bộ môn trượt ván bao gồm cả một nền văn hóa. Nó mang tầm ảnh hưởng lớn. Những nhãn hàng cao cấp như Prada đã từng có show diễn thời trang được dàn dựng trên “skate ramps – lòng máng trượt”; hay Gucci đã có những chiến dịch quảng cáo khi tất cả các người mẫu đều xuất hiện cùng chiếc ván trượt. Bạn sẽ không nhìn thấy họ xuất hiện với xe máy, hay những đồ vật với bánh xe tầm thường. Điều này nghĩa là nó không bị nhận định là một bộ môn chỉ dành cho những đứa trẻ hay những người trưởng thành. Trượt


ván đúng là một nhánh nghệ thuật có sức ảnh hưởng lớn tới văn hóa. Cũng như tôi là một người trưởng thành đã từng thành công trong việc kinh doanh cũng như khởi tạo văn hóa, sống theo lối sống mà tôi mong muốn. Tôi đam mê trượt ván và đó là điều tuyệt vời nhất mà tôi từng tìm thấy trong đời. Những điều tôi chia sẻ trên đây là những gì tôi cảm thấy cần thiết đối với thanh thiếu niên Việt Nam, và nếu có thể, tôi hi vọng họ hãy cứ tiếp tục giữ vững văn hóa trượt ván cùng với cuộc sống của họ lâu nhất có thể. Tôi đã từng gặp rất nhiều thanh thiếu niên ở đây bỏ trượt ván. Họ sống trong một xã hội hoàn toàn khác với định kiến rằng với độ tuổi 24-25, chúng ta đã “có tuổi”, chúng ta cần phải kết hôn… Hầu hết mọi người đều cố gắng đi theo văn hóa phương tây, mọi người muốn sử dụng iphone, với công nghệ tân tiến. Tuy nhiên, điều cần thiết là đồ vật và cả tư tưởng của họ đều cần phải thay đổi.


Instant Witness Photos: Nguyễn Linh Chi

From the luxurious hotel Metropole where she works, to the popular Lenin Square, where she hangs out with her friends, Chi always keeps her eyes wild open. This young girl, thanks to her curiosity, captures the beauty of daily life. Her photos are fragments of the everyday poetry that we forget so easily.

Từ chốn xa hoa là khách sạn Metropole nơi cô làm việc, tới sân Lenin nổi tiếng nơi cô dành thời gian cùng bạn bè, Chi luôn quan sát mọi thứ. Cũng nhờ có sự tò mò ấy, cô gái trẻ này đã bắt lại được những cái đẹp của đời sống hàng ngày. Ảnh của cô là những mảnh ghép đầy chất thơ của cuộc sống mà chúng ta dễ dàng quên mất.









Bailed Tricks Many people say that skateboarding is a culture, a community, free of rules. But every community needs some, at least to identify “the true ones”. Skateboarding doesn’t make an exception. One of these secret rules is to never publish photos of bailed tricks. In the history of skateboarding, many famous photographers were published those pictures. Years later, they finally admitted it and most of them regret it.

But if skateboarding is really different, free of rules, we should acknowledge that trying is as important as success. A thinking that is totally in contrast with the current society. A guy who tries a hundred times, falls so hard but keeps going doesn’t deserve the same recognition than a guy who lands his trick? This kickflip is failed, but for all the energy that Nguyễn Mạnh Cường puts into it, the gnarly slams and the beauty of the move, that deserve to be published.


Đéo Land Nhiều người vẫn cho rằng skateboard là một nét văn hoá, một cộng đồng không có luật lệ. Tuy nhiên, bất cứ cộng đồng nào cũng cần có luật lệ, Ít nhất là những nguyên tắc để phân biệt "những thành viên chân chính". Và dĩ nhiên, skateboard không phải là một ngoại lệ. Một trong những "luật bất thành văn" của môn thể thao này đó là không bao giờ được công khai hình ảnh những cú bailed trick (một cú trick không thành nhưng người chơi vẫn có thể giữ thăng bằng để hoàn thành cú trick). Trong lịch sử skateboard, một vài nhiếp ảnh gia đã từng công bố những bức ảnh về các cú trick thất bại đó, nhưng vài năm sau đó họ đã phải thừa nhận và hầu hết họ đều hối hận về điều này. Mặt khác, cũng phải nói là skateboard thực sự khác biệt với những môn thể thao khác, không tuân theo phép tắc gì, có một điều chúng ta nên hiểu về môn thể thao này rằng việc luyện tập miệt mài cũng quan trọng như cái thành công mà cuối cùng bạn đạt được vậy. Cái tư duy ấy hoàn toàn trái ngược với xã hội hiện tại. Có khi nào một người chơi cố gắng hàng trăm lần, liên tục thất bại và ngã rất đau nhưng vẫn không ngừng luyện tập lại không xứng đáng được công nhận như một người chơi khác người có thể hoàn thành những cú trick anh ta mong muốn? Và cú kickflip dù thất bại, nhưng với tất cả những nỗ lực mà Nguyễn Mạnh Cường đã dồn vào đó, những cú ngã thực thụ và sự tuyệt vời của những cú trượt, tất cả những điều đó xứng đáng được công khai tại đây.




#1 May 2017

Tra Da skatemag


Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.