Tra Da #3

Page 1

Hanoi Skate Magazine

- March 2018 -


“Social progress can be measured by the social position of the female sex.� Karl Marx (1818-1883)


Đây là 1 bài thơ ca ngợi 1 địa điểm nổi tiếng được viết ra tưởng nhớ 1 người đàn ông. 1 địa điểm rộng lớn, rầu rĩ, lỗi thời và buồn tẻ với 1 bức tượng đơn độc. Hi vọng rằng sau này địa điểm này sẽ không bị con Hopefully, every day the place is người cho vào quên lãng. invaded by those that History always forgets: People. Youth is Tuổi trẻ giống như việc trượt băng, chơi skating, playing football, bóng đá hay là việc tán tỉnh. Ở 1 phương flirting. In one side, you can hear diện nào đó nó có thể được ví như nhịp đập the beat from the hip-hop dancer, của những người nhảy hip hop nhưng ở một on the other side, the salsa from phương diện nào đó nó lại giống với điệu sensual couples. Children are nhảy nhảy salsa hay chỉ là sự thoả mãn về playing under the tender expression mặt thể xác. of grand-parents, imitating Mom and Dad in their small electric fancy Bọn trẻ đang chơi cùng ông bà, học theo bố cars, looking everywhere except mẹ cách điều khiển những chiếc xe ô tô đồ where the auto is going. Old ladies chơi thỉnh thoảng thì nhìn ngó xung quanh are gossiping and selling trà đá ngoại trừ việc để ý xem chiếc động cơ đang all around the place. đi về đâu. Mấy người phụ nữ bên cạnh thì đang tán chuyện phiếm và bán trà đá. Những In this shambles of little feet bước chân nặng nề của những kẻ chơi bạc, gamboling, flying balls, horns and tiếng còi xe hay những tiếng cười nói laughs, in this symphony cacophony, những thứ âm thanh hỗn độn này đang tồn tại we are living. tại nơi chúng tôi đang sinh sống. This an ode to a public place created to idolize a man, a huge empty space, grey, square and sad with a lonely statue.


La Mai.


All stated below Direct note from the interviewee :

is no longer me.

Transitory stage I change all the time. I can be different as a month ago completely. Maybe it is a turbulent stage of my life right now. I wasn’t like this when I was in high school. I have always been a bit alienated with people. I don’t really like socializing. To be honest, during my high school time, I was a pretty low key girl. I read a lot of books and wrote poem, I was very quiet.

I used to be very extreme but I had that existential crisis almost a year ago and then all kinds of barriers, all systems of beliefs just fall apart and you just have to rethink about everything, and the limit that you set seemed to fade away. It is not concrete anymore, it can change, it is transitory.

Portrait by Chévon Leo

Until I broke up with my ex boy friend, I start to go to pubs for the first time in my life. But I don’t feel like I am that kind of person. I always feel it is too loud, how can people get so wild? Then I hang out with a lot of foreigners. I started to become pretty open with that aspect of life that I used to deny before. People that use drugs and stuffs. I am not that against those things anymore.

Family My dad used to study public health and education in America for 8 years. He was working with international organization as a freelancer but he realized he didn’t cut out for that. So he taught Kung Fu martial art and then meditation. My mom used to study Chinese medicine in China for 4 years. She used to be in America 2 years with dad as well. They are pretty open-minded compared to normal families. My mom is more like a typical Vietnamese woman. But Dad was quite crazy so she seems to be acquainted to those kind of things. She is more OK with what I do. I mean I have to fight as well. It is not easy because I am a girl. In Vietnam if that’s a boy that’s fine. But for a girl many things are not acceptable. Even if my father doesn’t care-My dad is so chill, he is like “Yeah that’s my daughter, I don’t know, just let her do her things.” Other people would put pressure on my parents and that’s what disturbs mom. The society pressure is really huge. People go “Who is that girl? She shaved her head, what is she doing? Why does she get tattoo? Why she looks like that?”


Study Mom and dad always want their kid to go to the best university. They never put pressure on me, but all my family is very well educated. They are doctors. I wanted to drop out of school that’s fine for them but they would get a lot of rumor from outsiders. I didn’t do it. I didn’t want to be their burden. I actually like my major because it is a huge field in our life. People get manipulated by it and use it to manipulate others. I know that studying Communication will really benefit me in the future whatever I do. I consider studying other stuff like art your experience in life so you don’t feel Marketing is something very academic in a everything as I always do but I believe if

and designing. Art is all about obligation to go to art school. way. I mean I can self studying you go to school it is better.

Side by side with the studying, I have been working as English teachers for 5 years. I started to work pretty soon because my mom and dad told me: “You can do everything you want but you have to support yourself financially and be totally responsible for what you do. Different I always like the idea of shaving my hair because people always associate feminity with long hair, softness... Very stereotypical thing that society is used to, especially here in Vietnam. People tend to go against what they don’t understand, what they are not familiar with. I want to smash that. It is a really interesting experience for me because people actually talking behind my back but loud enough for me to hear. Normally if people get talked behind someone’s back, they would react aggressively, they don’t like it and they show it. But because I am not just my appearance. I am comfortable with who I am while people mismatch appearance with the true nature. Even if they don’t like my appearance, everything is fine. I just open up to them, make them aware. They get pretty confused sometimes because they don’t know how to respond to those kinds of reaction. I know it is a bit narcissist but I really like the fact that I help change their perspectives in a way. I also believed that if you shave your hair, and keep radiating feminity, you would still look beautiful, you become closer to the core of beauty. You don’t cover it, you totally expose yourself. So it is one way of rebel but subtly instead. I don’t do that to show my hatred to the society rather to make other people think openly. Osché I started university because I intended to make something on my own but didn’t know what exactly. A year ago, I knew I was going to do fashion stuff. When I was with my ex-boyfriend, I always wanted to do some Tshirts, but not anymore. I want to do high fashion because it is more like sculpting. I used to do 7 years of paper crafting. By turning 2D paper pieces to 3D, that and clothing has many in common. The main difference is the material because paper is more inert but clothes, you always have to consider very carefully and focus on fabrics. That will keep me always creative, thinking. It is a motivation to wake up in the morning and having something meaningful to do.


I would give this a name for the sake of my well being.

The way I call sea Sea feels weak to me Waves are juxtaposed, not threatening Currents keep fish alive Sand in bright pale calm can’t do us no harm The way I know my desires. My desires run fade Thirst for ups and downs _Tied then kissed _Cried then fucked Just another Cold ailments No need. These feelings, however, happen with no name yet Still floating in cloud mannersOnes poorly ventilate Cant be bound and cant be lied to At least now I can try to name those ‘love’ of mine No more cold ailments, supposedly I’ll stay healthy and ignorant, supposedly With a life long mate longer than a life time


Lưu ý từ người

được phỏng vấn:

những điều được nhắc đến sau đây là tôi khi ở quá khứ

Sân khấu tạm thời Tôi thực sự muốn quay trở lại quãng thời gian 1 tháng trước. Nó sẽ là khoảng thời gian bất an nhất trong cuộc đời của tôi. Tôi đã không như vậy khi còn là 1 học sinh cấp 3. Tôi luôn bị mọi người xa lánh. Tôi không phải là một người dễ gần. Nhưng thật ra thì trong khoảng thời gian còn là học sinh cấp 3 tôi là 1 cô gái khá xinh xắn. Tôi đọc sách, làm thơ nhưng khá là tẻ nhạt. Sau khi chia tay với bạn trai của mình, tôi tôi bắt đầu đi đến những quán bar, vũ trường nhưng tôi không hề thích con người đó của mình. Tôi cảm thấy nơi đó rất ồn ào làm sao mọi người có thể chịu được sự ồn ào ấy cơ chứ? Sau đó tôi đi chơi với rất nhiều người bạn nước ngoài. Tôi mở lòng mình với những mối quan hệ mà trước đó tôi đã từ chối. Tôi cũng không có cái nhìn ác cảm về những người sử dụng thuốc hay chất kích thích như trước nữa. Tôi gặp phải 1 cơn khủng hoảng 1 năm trước vì thế khi gặp những khó khăn thì bạn hãy suy nghĩ lại về tất cả mọi việc và cả những điều làm hạn chế những suy nghĩ tích của bạn. Nó không còn là những chướng ngại vật làm cản chở tôi nữa.

Gia đình Bố tôi đã từng học về giáo dục và sức khoẻ cộng đồng ở Mỹ trong vòng 8 năm. Ông đã từng làm cho 1 tổ chức quốc tế ở vị trí nhà báo nhưng ông đã từ bỏ công việc đó. Sau đó thì ông có đi dạy tại trung tâm quân sự Kung Fu. Mẹ tôi thì học y học cổ truyền ở Trung Quốc 4 năm. Bà cũng đã từng ở Mỹ 2 năm cùng với bố. so với những gia đình khác thì bố mẹ tôi có suy nghĩ khá là thoáng. Mẹ tôi thì lại rất giống với những người phụ nữ truyền thống Việt Nam khác. Nhưng bố tôi lại hơi cá biệt một chút vì vậy mà trong suốt quãng thời gian ở với nhau mẹ tôi luôn phải thích nghi với điều đó. Mẹ tôi thì luôn ủng hộ những việc tôi làm. Điều đó cũng có nghĩa là tôi đã phải đấu tranh rất nhiều. Thực sự là không hề dễ dàng chút nào vì tôi là 1 đứa con gái. Ở Việt Nam nếu bạn là 1 đứa con trai thì đó là điều bình thương nhưng ngược lại nếu bạn là con gái thì điều đó thật khó chấp nhận. Mẹ tôi thì lúc nào cũng nói "đó là cuộc sống của con, con phải chịu trách nhiệm với những gì con làm". Những người ngoài thì luôn tạo áp lực cho bố mẹ tôi và quả thực điều đó làm phiền mẹ tôi rất nhiều. Xã hội bây giờ đang tạo ra 1 áp lực rất lớn cho các bậc phụ huynh. Lúc nào họ cũng hỏi "cô gái này là ai? Tại sao cô ta lại cạo tóc? Tại sao cô ta lại xăm hình? Tại sao bộ dạng của cô ta lại trông như thế kia?"


Ở Giữa

Giá mà em được ở giữa ở giữa thân anh và tim anh buồn vui ở giữa hoa trắng mắt ở giữa buổi tối đắng quá ở giữa nắm tay nắm tay ở giữa nước bọt dính người này với người kia


không thích chiến tranh Nhiều người chết lõm mặt đất Máu cháy nắng, gom lại có thể xây được mấy toà nhà thị chính. Nhiều người khác chạy loạn thành sóng vùi những người chết đi bom nổ là tiếng cười to hơn tiếng khóc ai cũng bị bắt chơi trốn tìm và đóng vai người có đức tin mãnh liệt: bình minh hoà bình là có thật ở một tương lai gần


Việc học hành Bố mẹ lúc nào cũng muốn con cái họ phải học ở 1 trường đại học danh tiếng nhất. Họ không tạo áp lực cho tôi nhưng mọi người trong gia đình tôi đều được giáo dục một cách tốt nhất. Họ đều là bác sĩ. Họ có thể cho con cái họ nghỉ học nhưng họ sẽ nhận về vô số lời bàn tán xì xào. Nhưng tôi sẽ không làm như thế. Tôi không muốn con cái của tôi phải chịu áp lực hay gánh nặng đó. Trên thực tế nó không phải chuyên môn của tôi bởi vì nó là 1 phạm trù rộng của cuộc sống. Mọi người vận dụng và sử dụng nó trong các lĩnh vực khác. Tôi biết rằng việc học kĩ năng giao tiếp là rất cần thiết để phục vụ những điều tôi sẽ làm trong tương lai. Tôi coi việc học giống như việc thiết kế hay nghệ thuật. Nghệ thuật là tất cả những gì bạn đúc rút được từ những trải nghiệm về cuộc sống vì vậy mà bạn không cần phải đến trường. Việc quảng cáo thì lại có tính học thuật hơn. Có nghĩa là bạn có thể tự học tất cả những gì mà bạn muốn làm nhưng tôi tin rằng nếu bạn đi học thì sẽ tốt hơn. Song song với việc học tôi là 1 giáo viên dạy Tiếng Anh trong 5 năm. Tôi bắt đầu đi làm từ rất sớm bởi vì bố mẹ nói với tôi rằng "con có thể làm mọi thứ mà con muốn nhưng con phải tự làm chủ tài chính của mình và phải có trách nhiệm với tất cả mọi việc mà con làm". Sự khác biệt Tôi rất thích cạo đầu trọc bởi lẽ mọi người thì quen với những mái tóc dài hoặc tóc ngắn đó là tất cả những chuẩn mực đạo đức mà xã hội đã quy định đặc biệt là ở Việt Nam. Mọi người có khuynh hướng là chống lại những điều họ không biết hoặc những điều mà họ ko quen mắt. Tôi muốn phá tan điều đó. Nó là 1 trải nghiệm thực sự thú vị với tôi bởi lẽ mọi người nói sau lưng tôi nhưng cũng đủ to để tôi có thể nghe rõ. Thông thường nếu bị mọi người nói xấu sau lưng thì người bị nói sẽ phản ứng hung hăng hoặc là hùng hổ lại. Họ ko thích bị nói xấu và họ thể hiện điều đó ngay lập tức. Nhưng bởi vì đó ko phải là tính cách của mình nên tôi cảm thấy khá là thoải mái với vẻ bề ngoài mà họ gán cho mình qua những câu chuyện của họ. Thậm chí họ còn không thích cái vẻ đó của tôi nhưng với tôi thì chẳng sao cả. Việc của tôi là sống với đúng bản chất con người mình và không bận tâm đến những gì họ nói. Đôi khi họ sẽ tự cảm thấy bối rối bởi lẽ họ không biết phản ứng lại thế nào với những lời tiêu cực về mình. Tôi biết điều đó có vẻ như là tự khen bản thân mình nhưng thực tế tôi đang tự động viên bản thân mình một cách tích cực nhất. Tôi tin rằng cho dù bạn có cạo mái tóc của mình hay là bạn có lộ ra vẻ nữ tính của mình thì bạn trông vẫn đẹp và bạn hãy tự hào về vẻ đẹp đó của mình. Bạn hãy đừng giấu giếm nó hãy sống thật với con người của mình nhất. Đó là 1 kiểu của sự nổi loạn cần có của tuổi trẻ. Tôi nói điều này không phải thể hiện sự ghét bỏ gì đối với xã hội mà tôi chỉ muốn mọi người có cách nghĩ cách nhìn thoáng hơn về xã hội mà thôi. Osché Tôi đã bắt đầu việc học đại học của mình bởi lẽ tôi muốn làm điều gì đó cho chính bản thân mình nhưng không biết chính xác đó là điều gì. 1 năm trước tôi biết mình sẽ làm về thời trang. Khi tôi đi cùng bạn trai cũ của mình tôi luôn mặc áo phông nhưng tôi muốn bản thân mình trông thời trang hơn. Tôi đã từng 7 năm làm trong nghành nghệ thuật gấp tranh bằng giấy bằng cách biến tờ giấy 2D trở thành 3D và điều đó với quần áo thì có vẻ phổ biến hơn. Điều khác biệt ở đây chính là nguyên liệu bởi vì giấy thì cứng hơn vải bạn phải thực sự cẩn thận và phải tập trung vào chất liệu. Điều đó giúp tôi thoả sức sáng tạo và suy nghĩ về những điều mới mẻ. Đó là động lực mỗi buổi sáng tôi thức dậy và cảm thấy những điều tôi làm trở nên ý nghĩa hơn.


- CAM VU -


Nosegrind by Taylor Ballard

How old are you, where do you currently live and how, where and when did you first find out about skateboarding? I just turned 18, and I’m currently living in America to studying college. Since I have to study and take care of myself, I couldn’t skate so much. I first found out about skateboarding when I saw my classmate in secondary school skate at school. You already went one time to America for holidays and you loved it. Is it still the same now that you live there? My first trip to America was amazing because I have learned many things and met amazing people. Furthermore, there are some differences from the state where I went for holiday and where I currently live. So it is hard to compare. A year of studying and living in the US is not a long period of time, but I now realize that there are many things in America that are not suitable with my life style. From a skateboarder perspective do you feel skateboarding is funnier in the USA, it country of birth? Yes, USA is the home of skateboarding, everything about it seems to develop really fast. But the funny thing is that skaters seem to be very separate from each other. I think, maybe it’s a part of their culture. I saw on your Tumlbr that you very creative to express yourself. How that ability came up? Ah yeah, some posts on Tumblr are collages, paintings that I make. Some of them were made by my best friend and I. It’s very strange how the ideas come, it’s very random. I never try to think of an idea to make a new one. I feel like I often get ideas when thoughts collide. You are pretty young, what it’s your plan for the future? I haven’t plan much for my future yet, but I think I might move to another country to study University after I get my transfer degree from college.

Bạn bao nhiêu tuổi, hiện tại bạn đang sống ở đâu, bằng cách nào, ở đâu và từ khi nào mà bạn tìm đến môn trượt ván lần đầu tiên? Tôi 18 tuổi, hiện tại đang sống ở Mỹ và đang theo học tại trường cao đẳng. Từ khi đi học tôi phải tự chăm lo cho cuộc sống của mình và tôi đã đi trượt ván nhiều như trước nữa. Tôi bắt đầu thích môn trượt ván lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy bạn cùng lớp cấp 2 của mình trượt ván tại trường. Bạn đến Mỹ 1 lần vào ngày nghỉ và bạn đã yêu nới đó. Bây giờ bạn đã ở đó rồi và bạn có còn yêu nơi đó nữa không? Chuyến đi đầu tiên của tôi đến Mỹ thực sự rất tuyệt vời vì tôi đã học hỏi được rất nhiều thứ và gặp được rất nhiều những người tốt bụng. Hơn nữa có vài điểm khác biệt giữa nơi mà tôi đã từng đi du lịch và nơi hiện tại tôi đang sống. Vì vậy mà rất khó để có thể so sánh. Mặc dù tôi mơia học và sống ở Mỹ được 1 năm và đó chưa phải là 1 quãng thời gian dài nhưng tôi cảm thấy nơi này rất phù hợp với cách sống của bản thân mình. Từ những người trượt ván chuyên nghiệp bạn có cảm thấy cách trượt ván của người Mỹ có gì khác biệt so với cách trượt ván của những người ở đất nước của bạn? Vâng nước Mỹ là cái nôi của bộ môn trượt ván mọi thứ ở nơi đây phát triển rất nhanh. Nhưng 1 điều thú vị là những người trượt ván thì tách biệt với những người khác. Tôi nghĩ rằng có thể đó là do sự khác biệt về văn hoá. Tôi đã nhìn thấy bạn ở trên blog cá nhân của bạn thực sự là rất sáng tạo vậy làm thế nào để bạn có thể phát triển được sự sáng tạo ở trên blog đó? À một vài bài đăng ở trên blog cá nhân đó là của những đồng nghiệp của tôi đăng còn những bản vẽ thì là của tôi. 1 vài trong số họ là bạn thân của tôi và thật khó để biết được những ý tưởng đó đến từ đâu đó chỉ là sự tình cờ thôi. Tôi không cố gắng để đưa ra ý tưởng mới. Tôi cảm thấy việc đó sẽ làm các ý tưởng bị trùng lên nhau. Bạn vẫn còn khá trẻ bạn có kế hoạch gì cho tương lai của mình ko? Tôi vẫn chưa có nhiều dự định cho tương lai của mình nhưng tôi nghĩ tôi sẽ đến 1 đất nước khác để học Đại học sau khi hoàn thành việc học Cao đẳng ở đây.


D A N H

T R U O N G


T

he first time I saw skateboarding was on TV, during X Games. At 13, I got my first skateboard when I ask my dad to give me 200 000VND to buy one. There were no skate-shops so we went to a store for kids where they sell really cheap and terrible skateboard. I just skated around my neighborhood. We didn’t have internet in Vietnam at that time and I didn’t know anyone who skated, so I stopped. But then in 10th grade, I met a guy who skated and we became best friend, that’s when I started to learn ollie and other tricks. From that moment, I realized how great skateboarding is. We were skating every week-ends, I didn’t have skateboard, so we shared his one. I was skating with girl shoes because that’s the only shoes I had and my friend explained me that I could not skate with that, so I went back home, found some old fake Adidas and skated right away. Those shoes got fucked in few days. Finally, I met other skater girls and Bao. They were always skating Lenin in evening, because at that time the place was empty. Bao is really friendly, even he didn’t know who I was, he helped me to get more confident. I still didn’t have board, so I borrowed one from the guy who owns Bò Sữa, which was previously Boo Skateshop. I didn’t know it but that board had a broken nose. At Lenin and Thong Nhat, I saw people doing ollie over stairs so I wanted to do the same. Until one day, I tried the five stairs at Thong Nhat. The girls were thinking that the spot was too big for me. I tried so many times but couldn’t land it. But after I had the lucky money for Tet holidays, I bought my own board and I landed the 5 stairs!

During those times, many girls were skating so that was really fun, they motivated me to skate more. They had a music band as well called “Kiss” influenced by Blink 182, Sum 41, Green Day, Paramore... They asked me to play bass but I am not the person into music so much. I just thought that was rad. We were all wearing skinny pants with studded belts, skating and chilling together like a real crew. Around 2009, during last year of high-school, I skated less because the girls gave up skateboarding or moved to different country around to study. I was only skating with boys and I didn’t improve so fast. I didn’t know what to do, felt really sad, so I quitted for a month. Hopefully I searched on Internet some skater girls and I found Vanessa Torres, Lacey Baker and Leticia Bufoni. The Blog Cam from Lisa Whitaker, now called Girl Skate Network really saved me. It inspired me a lot, watching all those girls skating, I was not feeling alone anymore. I got so hyped thanks to watching them that I filmed a video part in two months. Bao had a car so he, Linh and I went to skate in different cities, in 2012. As I said, Bao taught me a lot, he is kind of big brother to me. At that time people were thinking I love him. I didn’t know yet that I prefer girls. Basically I had boyfriends because I felt lonely, I didn’t have


feeling with them. I saw my friends had boyfriends, so I wanted to try. When my best friend left to Germany to study, I missed her a lot and realized that I loved her. Both of us had boyfriend, and I didn’t want to tell her my feeling to not become crazier. So I just didn’t talk about it, until I just gave up and started to talk to my friends I was lesbian. My family still didn’t know... Maybe my mom guessed but I am scared to tell them. I am 27 now, it is time in Vietnam to get married. In 2013, I had 2 jobs at the same time to pay for a trip to China. I was thinking just go there alone with any plan and skated with other skater girls. Before going, I saw on Instagram that Kat William, an Australian skater girl, was going there also with all the Elan skateboards team. So I hit them up. After 18 hours of bus, I arrived at 6 am in Yangshuo, knocked the door at their hotel, just took a shower, and when they woke up, we all ate and went to the spot to skate. . I didn’t have so much money so Kat let me stay in her hotel room. I watched her on Youtube and finally I was staying in the same room with her, skating together. That time was incredible, so much fun! Then we went to Shenzhen, I had the plan to meet up with Psycho, a skate company that only sponsors girl in China, because I saw their videos on Youtube a year ago. I asked them to sponsor me via Internet but they refused because they didn’t sponsor foreign people. During the Skateboarding Day, Elan skateboard had a demo there, so I was skating and randomly the Psycho manager was there and asked to come to the office the next day. I was so scared that I waited two days before my friend who already sponsored by psycho brought me there. They gave me some decks and finally sponsored me! That trip was amazing. It really changed my life. Because of this trip and my video part, the skate community in China noticed me, that’s how my girlfriend found me on Wēibó. And four years later we are still together.

I quit psycho few months ago, I hurt my back two years ago, so I could not skate as before. Moreover, I know younger girls from the team that skate better than me. I am really grateful for the support that Psycho gave me during all this time. Since 2015, when my girlfriend told me she wanted to come to Vietnam, we have skate-shop together. I could not find any job that suited me, especially office job, I need more freedom but we still have to make some money. My mom gave me some funds to start the shop. The opening day we just had one pair of shoes! Now, I also do distribution in Vietnam for Bakerboys (Baker, Deathwish, Heroin…), Crailtap (Girl, Chocolate, Fourstar…) and Polar. I really want to develop the skate scene in Vietnam, make video premiere, do some skate tours… Just help the kid to really understand what skateboarding is about but it takes time.


ần đầu tiên khi tôi nhìn thấy skateboarding là qua chương trình X Game trên TV. Và khi tôi 13 tuổi, được cha cho 200,000 đồng, tôi sở hữu chiếc skateboard đầu tiên. Tại nơi tôi sống, không có skate-shop nào cả, nên cha và tôi đến một tiệm đồ chơi trẻ em để mua mootk cái skate board rất rẻ và siêu tệ. Tôi chỉ skate quanh khu vực mình sống. Khi đó không có Internet tại Việt Nam, và tôi không biết ai cũng skate cả, nên tôi từ bỏ nó. Nhưng đến năm lớp 10, tôi gặp một cậu bạn chơi skate và chúng tôi trở thành bạn thân của nhau, cũng từ đó tôi bắt đầu học ollie và các cú trick khác. Và đó cũng là lúc mà tôi phát hiện ra skateboarding thật tuyệt vời. Chúng tôi skate cùng nhau mỗi cuối tuần, dù tôi không có ván trượt nhưng chúng tôi dùng chung cái của cậu ấy. Tôi trượt ván bằng giày bình thường của con gái vì đó là đôi giày duy nhất mà tôi có và bạn tôi nói rằng tôi chả thể nào skate được bằng đôi giày đó, nên tôi về nhà tìm một đôi giày Adidas cũ và quay lại skate. Chỉ vài ngày sau, đôi giày đó cũng bị hư.

L

Cuối cùng, tôi cũng gặp những bạn nữ trượt ván khác và Bảo. Bọn họ tối nào cũng trượt ván ở công viên Lenin, bởi chỉ lúc đó mới chả có ai. Bảo rất thân thiện, thậm chí cậu ấy còn chả biết tôi là ai, cậu ta vẫn giúp tôi tự tin hơn rất nhiều. Tôi lúc đó vẫn chả có ván trượt nên tôi mượn một cái từ cậu bạn chủ Bò Sữa – shop trước đây là Boo Skateshop. Tôi đã không biết thực ra cái ván đó bị vỡ phần nose. Ở công viên Lenin và Thống Nhất tôi thấy nhiều người ollie qua các bậc thang nên tôi cũng muốn làm theo. Cho tới một ngày, tôi thử 5 bậc thang tại công viên Thống Nhất. Những đứa con gái khác nghĩ rằng đó là một thách thức quá lớn đối với tôi. Tôi thử rất nhiều lần và không thể nào thành công. Nhưng cho tới sau Tết, tôi có tiền mừng tuổi và dùng nó để mua ván trượt mới, tôi đã thực hiện được nó. Trong suốt khoảng thời gian đó, có rất nhiều đứa con gái khác skate và nó thực sự rất vui, chính họ đã khiến tôi muốn skate nhiều hơn. Họ cũng có một nhóm nhác tên là “Kiss” bởi ảnh hưởng của Blink 182, Sum 41, Green Day, Paramore... Họ cũng bảo tôi chơi bass nhưng tôi không hứng thú với âm nhạc cho lắm. Tôi chỉ nghĩ nó cũng tuyệt đấy . Chúng tôi cùng mặc những cái quần bó với thắt lưng có đinh, skate và nhiệt tình như những chiến hữu thực thụ. Khoảng năm 2009, trong suốt năm cuối cấp 3, tôi skate ít đi vì mấy đứa con gái bỏ skateboarding hoặc chuyển đi các nước khác để học tập. Tôi là đứa con gái duy nhất trượt ván cùng mấy đứa con trai và tôi không cải thiện được gì cả. Tôi chả biết phải làm gì, chỉ cảm thấy thực sự buồn, nên tôi dừng trượt ván 1 tháng. May mắn thay, tôi tìm trên internet một vài đứa con gái trượt ván và tôi đã gặp Vanessa Torres, Lacey Baker và cả Leticia Bufoni. The Blog Cam từ Lisa Whitaker, nay gọi là Girl Skate Network thực sự cứu rỗi tôi. Nó đã truyền cảm hứng cho tôi rất nhiều, nhìn thấy những đứa con gái khác trượt ván, tôi chả còn cảm thấy cô đơn nữa. Tôi cảm thấy phấn khích rất nhiều nhờ xem họ, và tôi đã tự quay một video trong 2 tháng.



Vào năm 2012, Bảo có ô-tô nên cậu ấy, Linh và tôi đi trượt ván ở nhiều thành phố khác. Như tôi đã nói, Bảo dạy tôi rất nhiều, anh ấy như là người anh trai của tôi vậy. Lúc đó nhiều người nghĩ răng tôi thích cậu ấy. Tôi không biết răng tôi thích con gái hơn. Thực ra thì tôi có bạn trai vì tôi cảm thấy cô đơn, nhưng tôi hoàn toàn không có cảm giác với họ. Tôi thấy bạn tôi có bạn trai, nên tôi cũng thử có bạn trai. Khi người bạn than nhất của tôi đi Đức để học, tôi nhớ cô ấy rất nhiều, và tôi nhận ra rằng tôi yêu cô ấy. Chúng tôi đều có bạn trai, và tôi không muốn nói với cô ấy cảm giác của tôi để mình không trở nên điên khùng hơn. Bởi vậy, tôi đã không nói về điều đó, cho tôi khi tôi chia tay, và bắt đầu nói với bạn bè của mình rằng tôi là lesbian. Gia đình tôi vẫn không biết. Có lẽ, mẹ tôi đoán ra đấy, nhưng tôi rất sợ nói với họ. Bây giờ tôi 27 tuổi, là tuổi lập gia đình như nhiều đứa con gái khác ở Việt Nam. Vào năm 2013, tôi nhận được 2 công việc cùng một lúc để đi tới Trung Quốc. Tôi chỉ nghĩ cứ đi đến đó một mình, với một vài sự kiến và skate với những bạn gái khác. Trước khi đi, tôi nhận ra Kat William - một nữ skate từ Úc cũng đi tới đó với cả nhóm trượt ván Elan. Tôi đã nảy ra một kế hoạch. Sau 18 tiếng đi xe buýt, tôi đến Dương Sóc lúc 6 giờ sáng, gõ cửa phòng khách sạn của họ, đi tắm, và khi họ thức giấc, chúng tôi ăn sáng và cùng nhau đến sân trượt ván. Tôi không có nhiều tiền, nên Kat cho tôi ở phòng của cô ấy. Tôi đã nhìn thấy cô ấy trên Youtube, và cuối cùng tôi được ở cùng phòng với cô ấy, cùng trượt ván với cô ấy. Thời gian đó thật vô cùng tuyệt vời, vô cùng vui vẻ! Rồi sau đó chúng tôi đến Thâm Quyến, tôi có kế hoạch đi gặp Psycho, một công ty Skate chỉ bảo trợ nữ trượt ván ở Trung Quốc, vì tôi đã xem video của họ trên Youtube một năm trước đó. Tôi đề nghị họ bảo trợ tôi qua Internet nhưng họ từ chối vì họ không bảo trợ người ngoại quốc. Trong suốt Skateboarding Day, nhóm Elan skateboard demo ở đó, cho nên tôi cũng tham gia và ngẫu nhiên thay, quản lý Psycho cũng ở đó và đề nghị tôi đến văn phòng ngày hôm sau. Tôi đã vô cùng lo sợ khi chờ đợi 2 ngày trước khi bạn của tôi, người cũng được nhận bảo trợ từ Psycho, đưa tôi đến đó. Họ đưa tôi vài cái decks và cuối cùng cũng đồng ý bảo trợ tôi. Chuyến đi đó thật vô cùng tuyệt vời! Nó thực sự đã thay đổi cuộc đời của tôi. Bởi chuyến đi và video của tôi, mà cộng đồng skate ở Trung Quốc đã chú ý đến tôi, cũng nhờ đó mà bạn gái tôi đã tìm thấy tôi qua Weibo. Và tới 4 năm sau đó chúng tôi vẫn gắn bó. Tôi nên gái trợ

rời Psycho vài tháng trước đây, tôi bị trấn thương ở lưng 2 năm trước, tôi không thể trượt ván như trước. Hơn thế nữa, tôi biết rằng những bạn khác trong nhóm trượt ván tốt hơn tôi. Tôi thực sự rất cảm kích sự hỗ mà Psycho đã dành cho tôi suốt thời gian này.

Từ năm 2015, khi bạn gái tôi nói rằng cô ấy muốn tới Việt Nam, chúng tôi cùng mở một Skateshop. Tôi không thể tìm được một việc làm nào phù hợp với mình, đặc biệt công việc văn phòng, tôi cần nhiều tự do nhưng chúng tôi cũng cần phải kiếm tiền. Mẹ tôi hỗ trợ một chút vốn để mở shop. Ngày đầu tiên mở cửa hàng, chúng tôi chỉ có 1 đôi giày! Bây giờ, tôi phân phối tại Việt Nam cho Bakerboys (Baker, Deathwish, Heroin…), Crailtap (Girl, Chocolate, Fourstar…) và Polar. Tôi thực sự muốn thúc đẩy bộ môn skate tại Việt Nam, thực hiện nhiều video công diễn, đi vài tour skate,… để giúp cho các bạn trẻ có thể thực sự hiểu skateboardingn là gì, nhưng để thực hiện điều này cần rất nhiều thời gian.


Tôi yêu những con đường Hà Nội Cuối năm cây cơm nguội lá vàng Những ngọn đèn thắp sáng lúc hoàng hôn Mái phố cũ nhấp nhô trong khói nhạt

Tôi yêu những con đường gió lộng Buổi mai chiều tíu tít bánh xe lăn Mỗi ngôi nhà như dáng một người thân Ô cửa nhỏ mở về bát ngát.

Ngã năm rộng, cỏ ven hồ xanh mướt Năm nay đào nở sớm, tháng giêng sang Tháng giêng bỡ ngỡ búp vàng non Nhiều trẻ con và nhiều chim sẻ

Tôi yêu những phố dài Con đường nào cũng dẫn Bước chân đi xoá động cả Cây trổ lá như thời gian

Những con đường đông vui như tuổi trẻ Như cuộc đời, bao kỉ niệm đi qua Anh trở về sau những tháng năm xa Cây đã lớn, lòng ta nhiều không đổi khác

Những con đường ra đi, nay trở lại Chồng gạch cao vừa dỡ ở gian hầm Từng chở che người đêm tối bom rung Sẽ lớn dậy với ngôi nhà đang dựng Thành tường vách chở che cho hạnh phúc Thành bậc thềm mở cửa đón ban mai

Như đất nước vừa qua thời lửa đạn Lại ngỡ ngàng: chim nhỏ tháng giêng xuân Lòng chưa quên ngọn lửa sáng đêm rừng Câu thơ viết dưới bầu trời báo động

tít về tâm vẫy

tắp anh tình gọi.

Tôi yêu những con đường lấp lánh mưa bay Chim sẻ sẻ và mùa xuân đến sớm...

“Những con đường tháng giêng” by Xuân Quỳnh (1942-1988)







Hanoi Skate Magazine

#3


Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.