Trà Đá #10

Page 1


“Tôi, 24 tuổi, thức dậy chỉ thấy hư vô. Không thể mất mát trong hư vô. Không người con gái nào để thương yêu Không có người đàn ông nào để trọng Không có kẻ thù nào để ác Không có tội lỗi nào để phạm Không có cả một nỗi buồn để khóc Cũng chẳng có chiến lũy nào để chết

im

Ś ĄŚ – Crooked GrmĄd

Chúng ta làm gì cho hết buổi chiều nay?” Lưu Quang Vũ (1988-)


SIMPLE It is hard to find the good formula to go through life. But it is definitely not through fake fame with your followers in social media, and through money with your gross expensive car. No that’s simpler than that.

Việc định nghĩa một mẫu hình lý tưởng để sống là không dễ dàng. Nhưng chắc chắn, mẫu hình đó không phải là danh tiếng hư ảo qua số lượng follower trên mạng xã hội, hay số tiền mà bạn dùng cho chiếc xe hào nhoáng đắt đỏ. Không đâu, nó đơn giản hơn thế rất nhiều.



How did you first find out about tattoo? I discovered tattoo long time ago. In Vietnam, it is connected to criminal stuff in people mind. The first time I saw a tattoo, I was kind of afraid of it. At that time not so much people got tattoo but those who got one where the real thug you know. My brother is one of them but he is very cool [laughs]. I am so impressed about Hong Kong gang like 14K gang and there tattoos like dragons, Buddha… Step by step, I found more and more about tattoo culture on internet and the fact that it’s been existed for thousand years, so I discovered it is way more criminal stuff, it is a real culture. I really like that. I remember I got my first tattoo on a Sunday, my friends and I went to a outdoor festival where people sell jewelry and other craps but there was also a tattoo stand. We look at each other like “should we get one?” and went right for it [laughs]. I was 18 at that time, permission allowed! It was definitely not the best condition to get a tatto, it was super hot, crowded and it is really not safe to get tattoo at that kind of place. You might get some sickness. Hopefully until know I am fine luckily! [laugh] Two years later, I got my first tattoo machine from my friend. I traded it for my Vans shoes. Now he is customizing shoes and I am a tattoo artist. It is like destiny.

Why the first tattoo you got is the Anarchy symbol? I hate government, my whole family hates communist so do I.


Where you drawing already before you into tattoo? I always knew how to draw. All my family members are artists. My father is a calligrapher. My uncle is a painter, painting surrealist. I start drawing when I was 8. I have no idea but I have instinct. I look a lot around and I live in an art environment so I am really deep into it. It is not common in Vietnam, I feel lucky for that. To learn tattoo, I started on fake skin like silicon skin or pig skin because it is very close from human skin but it smells so bad! [laughs]. I have never tattooed myself.

How do you find inspiration for your drawing? When I put a pen on a paper, suddenly things start to blow up in my head and I just draw. I don’t prepare anything before drawing it just comes naturally. All my arts got a story and a meaning. For exemple, the drawing with all the people arms trying to reach something is called “Society”. Everybody try to touch something but they don’t even know what it is. That’s why I didn’t draw anything in the center but they can’t take it. I have no idea if it is right or wrong but that’s what I am thinking.

You open your tattoo studio Ink-oholik in the first floor of this café where all friends hang out, can you talk more about this space? That’s not my tattoo shop, it is Tùng’s one. Actually I met him here (at Bob coffee shop), I was just chilling when I realize that the guy next to me have tattoos too. We start talking and next things leading to another, we start working together. It’s been 2 years now.



I like this place because it is so friendly. It is like my second family, I know everyone here.

The first time we met, you were describing me your trip on drugs. What interesting you through those experiences? I take drugs to find another doors, getting something news to put into my work. When I am on a trip, I talk to everybody and they express their feelings. I change my feelings everytime after trip. Sometimes I am very positive but sometime I got negative‌ Actually, I found my actual drawing style while taking mushrooms.

Any new projects coming up in the near future? I am on big project to tattoo the full back of my girlfriend. It will be my first large project with no one else than my girlfriend! We are still figuring out about the drawing.

*



Bạn bắt đầu với nghệ thuật xăm hình (tattoo) thế nào? Mình biết về xăm hình từ lâu rồi. Ở Việt Nam, mọi người thường nghĩ tattoo chỉ dành cho mấy tên tội phạm thôi. Lần đầu tiên nhìn một hình xăm, mình đã thấy sợ. Lúc đó, không nhiều người có hình xăm đâu, chỉ có mấy tên du côn mới xăm thôi. Anh trai mình cũng xăm, nhưng thực ra anh ấy là người tốt. [cười] Mình rất ấn tượng với mấy băng nhóm Hồng Kông như băng đảng 14K, họ thường xăm hình rồng, xăm hình phật,… Dần dần, mình tìm hiểu nhiều hơn về nghệ thuật xăm hình qua internet, và phát hiện rằng nó đã tồn tại từ nhiều thế kỉ trước rồi, nó không đơn thuần là thứ chỉ dành cho tội phạm, mà xăm hình là một nét văn hóa. Mình thực sự hứng thú với nó. Mình nhớ lần đầu tiên mình xăm là vào ngày chủ nhật, mình cùng 1 người bạn tới một hội chợ ngoài trời, nơi mọi người thường bán trang sức, hàng thủ công linh tinh và cũng có một gian xăm hình. Tụi mình nhìn nhau kiểu”nên xăm không nhỉ?” và thế là đi xăm luôn[cười]. Lúc ấy, mình 18 tuổi, được phép rồi nhé! Hôm đó nóng khủng khiếp, lại còn đông người, chưa kể mấy chỗ xăm kiểu này cũng không an toàn nữa. Bạn có thể bị lây bệnh không biết chừng. Cũng may là mình khá may mắn đấy, đến giờ vẫn khỏe. [cười] 2 năm trước, mình mua cái máy xăm đầu tiên từ bạn của mình. Mình đổi đôi giầy Vans để lấy nó. Giờ thì bạn mình custom giày, và mình thì thành nghệ nhân xăm. Đúng là định mệnh.

Tại sao hình xăm đầu tiên của bạn lại là biểu tượng Anarchy? Mình không thích chính phủ, cả nhà mình không đồng tình với cộng sản, và mình cũng không luôn.




Bạn biết vẽ từ trước khi biết đến tattoo đúng không? Vẽ vời có trong máu mình rồi. Cả nhà mình đều làm trong lĩnh vực nghệ thuật. Ba mình là nhà thư pháp. Chú của mình là một họa sĩ trường phái siêu thực. Mình bắt đầu vẽ từ hồi 8 tuổi. Cũng không rõ nữa có lẽ đó là bản năng rồi. Mình sống trong thế giới nghệ thuật đó, mình thấy nghệ thuật ở mọi nơi, và mình thực sự bị chìm đắm trong nó. Điều này không phổ biến ở Việt Nam đâu, nên tự thấy mình thật may mắn. Để học xăm hình, mình phải thực hành trên mấy tấm silicon hoặc da heo bởi vì nó có kết cấu gần giống với da người nhưng cái mùi siêu tệ![cười] Mình chưa bao giờ tự xăm cho bản thân cả.

Cảm hứng cho các hình vẽ của bạn là gì? Khi mình đặt bút lên một tờ giấy, mọi thứ cứ tự nhiên xuất hiện trong đầu mình và mình cứ vẽ thôi. Mình không chuẩn bị gì cả, nó đến một cách tự nhiên. Những hình vẽ của mình luôn có một câu chuyện và ý nghĩ với nó. Kiểu như, hình vẽ những cánh tay đang vươn tới một thứ gì đó có tên là “Xã hội”. Mọi người cố gắng để chạm tới một điều gì đó mà họ không rõ đó là cái gì. Đấy là lý do vì sao mình không vẽ gì ở trung tâm cả, vì họ sẽ chẳng đạt được điều gì cả. Điều này có thể đúng, có thể sai, mình không chắc chắn, nhưng đó cũng là quan điểm của mình.

Bạn mở một studio xăm hình Ink-oholik ở tầng 1 của tiệm cà phê, nơi mọi người hay gặp gỡ, hãy nói thêm về nơi này? Đó không phải tiệm xăm của mình đâu, là của Tùng đó. Thực ra, mình gặp cậu ấy ở đây (tiệm cà phê Bob).


Hôm ấy, đang chil một mình thì phát hiện ra một tên ngồi cạnh cũng có hình xăm. Tụi mình bắt đầu trò chuyện, và cứ thế, hết chuyện này đến chuyện khác, và tụi mình hợp tác làm việc. Đến giờ là được 2 năm rồi đấy. Mình thích nơi này bởi vì nó rất thân thiện. Nơi đây như gia đình thứ 2 của mình vậy, ai ở đây cũng quen mình hết.

Lần đầu tiên gặp, bạn có kể từng dùng drug. Điều gì khiến bạn thú vị khi trải nghiệm nó? Drug mở ra một cánh cửa khác cho mình, giúp mình tìm kiếm những điều mới mẻ trong công việc. Mỗi lần hút, mình lại nói chuyện với mọi người, họ cũng chia sẻ cảm xúc của họ. Rồi những cảm xúc của mình cũng bị ảnh hưởng. Đôi khi, là thứ rất tích cực, nhưng cũng có lúc tiêu cực,… Thực ra, mình đã phát hiện ra phong cách nghệ thuật của mình khi hút nấm đấy.

Bạn có kế hoạch gì trong tương lai chứ? Mình đang có một dự án lớn đó là xăm full lưng bạn gái mình. Đây sẽ là dự án tattoo lớn đầu tiên của mình, mà chỉ dành cho cô ấy thôi! Tụi mình vẫn đang suy nghĩ về hình xăm nào.

*














How are you and where are at right now? I’m going great and preparing for some new projects. I am currently living in Saigon, District 4.

You come from the north, what was it like growing up there? How did you discover skateboarding? I’m from Hanoi but I think that’s not too different between 2 cities. Hanoi or the north in general is quite slow, people have really slow pace and love to enjoy their life. Me either. I was a Bboy and knew about skateboarding quite late, at 18. Bboying are very healthy and cool but the competition is very massive and I’m not suitable for it so I left and moved to skateboarding. One time, I went to the park and saw few guys skating in there, the ambient is very good, they shakes each other hands, having fun, talking shit. And the important is they did not compete and I like it.

What’s your favorite thing about skating? Freedom, spectacular, need to be hard working

You lived for a while there, how can you compare the skate scene in Saigon and there? I think the different is the competitive. People in Hanoi are very focuses on self growth, so they can skates very well. I think Saigon is the opposite of it. The community is healthy but skaters are not too good, but they’re getting better day by day.


How did you transition into photography and modeling? For me, photography is just like a career. At the first moment I picked up the camera i didn’t think too much, just chose a freaking job because I’m 21 at that time and need money. After that, I was tried so hard to be better and i found my own photography style. That’s great. And now, the photos are represent me. The truth is I’m not a model so I can not talk about it…

You got tons of followers on Instagram, what is your relationship with social media? Not really, instagram is a great platform but for me it’s a tool to promote my pictures, with a very trivial purpose is getting more jobs. In Vietnam if you wanna get jobs, you’re better have followers. It’s important for my career. I do not like it but can’t do something else. That’s totally bullshit.

What is it like to make a living from your photographs? Keep on shooting and searching everyday and have to post it on social media to get attention of clients. This is Vietnamese rules. But now, I’m trying to seek attentions from different countries.

Who are some of the icons you look up to? Kenny Anderson, Mark Oblow, Moby, Paolo Nutini, David Gilmour Thank you! Hope to see you in the spot soon.



Bạn thế nào rồi và hiện đang ở đâu vậy? Mọi thứ rất là tốt, và mình đang chuẩn bị cho một vài dự án mới. Hiện tại mình đang sống ở Sài Gòn, quận 4.

Bạn là người Hải Phòng, nơi đó khi bạn lớn lên thế nào? Bạn đã khám phá về skateboarding ra sao?

Bạn là người bắc, nơi đó khi bạn lớn lên thế nào? Bạn đã khám phá về skateboarding ra sao? Thực ra mình là người Hà Nội, nhưng mình thấy 2 thành phố này cũng không khác nhau lắm. Hà Nội hay miền bắc nói chung mọi thứ đều khá bình yên, mọi người rất thư thả và thích enjoy cuộc sống. Mình thì không vậy. Mình từng là Bboy, và biết về skateboarding khá muộn, chừng 18 tuổi. BBoying khá là lành mạnh và cool nhưng lại cạnh tranh gay gắt và mình không phù hợp với nó nên mình từ bỏ và chuyển sang skateboarding. Một lần, mình đến công viên và thấy vài người skate, không khí khá sôi động, mọi người bắt tay, cười nói vui vẻ. Và một điều quan trọng đó là không ganh đua gì cả, mình thích điều đó.

Điều bạn thích về skating là gì? Tự do, độc đáo, cần luyện tập chăm chỉ.

Bạn chuyển sang lĩnh vực chụp ảnh và làm mẫu thế nào? Với mình, chụp ảnh là sự nghiệp. Lúc đầu, khi cầm máy ảnh lên mình đã không nghĩ quá nhiều, cứ chọn bừa một công việc gì đó vì mình 21 tuổi và cần phải kiếm tiền.


Sau đó, mình đã cố gắng để hoàn thiện hơn và cuối cũng cũng tìm thấy phong cách chụp ảnh của riêng mình. Điều đó thật tuyệt. Và giờ, những bức ảnh biểu tượng cho chính mình. Thực thế thì mình không phải là một người mẫu, nên không thể nói về nó.

Bạn có hàng triệu followers trên Instagram, bạn có mối quan hệ gì với mạng xã hội? Không hẳn, Instagram là một ứng dụng tuyệt vời, và với mình thì nó chỉ là công cụ để quảng bá những bức ảnh, với mục đích công việc thuận lợi hơn. Ở Việt Nam, nếu bạn muốn có việc, bạn nên có nhiều followers. Việc này quan trọng cho sự nghiệp của mình. Mình không thích nó, nhưng cũng chả làm gì khác được. Điều đó khá là nhảm nhí.

Bạn thực hiện công việc chụp ảnh thế nào? Liên tục shooting và thời post lên mạng hàng. Đây là luật ở cũng đang cố gắng mở

không ngừng tìm kiếm mỗi ngày, đồng xã hội để gây sự chú ý với khách Việt Nam rồi. Nhưng hiện tại, mình rộng cơ hội ở các nước khác nữa.

Ai là thần tượng của bạn? Kenny Anderson, Mark Oblow, Moby, Paolo Nutini, David Gilmour. Cảm ơn bạn! Hẹn gặp lại trên sân trượt nhé!

*


- By Phú Đỗ While some people are wasting their time during this quarantine, watching stupid TV shows or swiping down their favorite social media, Phú uses his time to draw his thoughts and his surrounding. Trong khi mọi người lãng phí thời gian trong lúc cách ly vì dịch bệnh để xem những TV show nhảm nhỉ hay vùi mình lướt mạng xã hội, Phú dùng thời gian để vẽ lên suy nghĩ và những thứ xung quanh mình.








A poem by Harrison Badham Thuốc lào smoke burns the eyes. And a twisted security grandpa Slumps in a 90s leather and metal office chair, Awakes from his slumber And sees nothing wrong with A hit from a bong that only lasts so long And costs only a few Vietnam dong. I've seen this guy a million times, Or at least a man just like him And my penetrable thoughts lead me to the conclusion that I have got him pretty sussed. Blue suit security guard, Some military garb is a must. His day to day seems pretty fucking standard, And I'm not trying to hit an old guy with slander But speculate that for a sec… Probably wakes up really early And walks around some where in a vest, Clearing years of tobacco smoke from a weezing chest. Has a little wash and off he sets, Rides his bicycle down the lane, And hits the pipe on the corner With his old time mates who are doing just the same. Quickly back on the bike and he's on the go, Slowly rolling down to a phở spot where man always jam Round the back of the lake down an alley on Hoàng Hoa Thám. Slurps up his bowl and he's back on the go, To sit where he sits outside this coffee shop On Quần Ngựa where I always go. Putting the bikes on the pavement and wheels them onto the road for beautiful office ladies and fitted shirt men who are sweating with fake sense of grandiose.


His lifestyle bucolic in a sense, A word that reflects his slowness And how his puzzle pieces don't interlock with the urban landscapes waking around him. Then he’s sitting down again in his chair, The odd scowls or chanted howl to one of his kin Pushing something down the street that looks entirely invaluable And I think to myself, What the fuck are you doing man… What are you securing? What are you looking after? How much are you being paid? Where’s your wife and what does she have to say About how you just hang out all day? And I curse myself, And I force myself towards a deeper stream of thought, Which I rarely ever reach… And there flowing downstream is the speculation of what his aforementioned bucolic nature might just represents. This smoked out man is about 65. Which means when Vietnam was at war, He was still alive and probably living in Hanoi. And I doubt he's been sitting outside this coffee shop since he was boy. So I wonder what did he think when he reads his conscription papers and found out about a fight. How many guns he's held and seen heads swelled from mustard gas or agent Orange, And birth defects from chemical warfare, In tactics that are frankly abhorrent. Was he at the Tết offensive, beaming with pride and helping to turn the tide? Or was stowed away in Hà Giang, Listening on a radio looking for a safe place to hide.


Did he march into Saigon and look upon the Independant Palace, Watch that last American bird spread it's blade spinning wings, And flutter away from a lost war, To the adulation of the man himself, Hồ Chí Minh. Or was he chilling in Hội An, Pictures of him wearing GIs uniform, Running riot, raping, wrecking human life beyond rectify and repair. Was he clambering through jungles in central highlands, Searching for people missing in action, Feeling sorrows of war from the tips of his blood numb fingers through his bones to his core. Either way. I'd say it's pretty fucked. This man has lived a life with so much pain around him, It's bound to have an impact. An impact that is never persued or questioned, And definitely not attacked. But if you look at all the world that is sprouting up around him, A world where we medicate ourselves, And are encouraged to face our problems by telling people how bad they are to the people unless paid couldn't care less. And its the only way we’re gonna progress, we just got to tell the world “I’m raising awareness.” Helping make a change in a world, where the people in power only want a change on their own terms. Imagine this man going to see a fresh out of college, Tupperware hot cup coffee sipping kid, With pictures of himself on safari in Mawi Next to a rhino with his fiance and saying: “After I shot that guy in the forehead, I helped a child from Thanh Hóa province, Hold his younger brothers large intestine inside his body.”


Or, “I can still smell the shit that splattered onto my hand When squatted in a tunnel just outside Saigon, My best friend shit himself when some American soldiers found out hiding place with a ton of rice, enough to feed 2 villages.” Nah man, Whatever that guy has seen, he’ll probably never tell a soul, And have it safely pushed to the back of his mind, Pushing open but he's got it under control, With such pain probably comes such resilience to hold. Or maybe he just represents a dying generation, Who just did what they had to do and didn't moan to me or you, Cause he was too fucking busy. Well he ain't busy now. And I reckon looking back on down the line he's probably earnt his stripes and his right To sit around all day, go to bed early in the night, Cause he's too fucking high from smoking strong tobbacco with rice wine in his sights. Thuốc lào smoke doesn't burn his bloodshot eyes, As he's slumped in the chair I think to myself, I wonder what he’d say if I just went over and said: You’re alright?

*


facebook.com/tradaskatemag/ instagram.com/tradaskatemag/ issuu.com/tradaskatemag/


Skateboard Magazine

- Issue 10 / June 2020 -


Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.