Tra Da #7

Page 1


“Youth has no age.”

▲ Huy Bui – BS Tailslide

Pablo Picasso (1881-1973)

facebook.com/tradaskatemag/ instagram.com/tradaskatemag/ issuu.com/tradaskatemag


FOREVER

That’s always rad to see the previous generation skating. At this mini ramp contest, Yann was the only one surfing the ramp like the good old times. Layback FS 180, straight from the 70's Nó vô cùng hào hứng khi được nhìn thấy những đàn anh đi trước skate. Tại cuộc thi mini ramp lần này, Yann là người duy nhất surfing the ramp theo phong cách cũ. Layback FS 180, chúng ta thực sự được chứng kiến hình ảnh những năm 70.


Gia Luu Back in America

I noticed your personal Instagram account disappeared for a bit, what happened? Haha…yeah. I have to occasionally deactivate from Instagram once in a while. It’s just too much bullshit to take in. You really see the worst of the worst of humanity on that thing. That shit will make you insane, like literally bonkers. Sometimes, I need a break… [laughs] How is being back in America after more than 3 years? It’s pretty cool, it’s been nice to see family and reconnect with friends. But it’s definitely no secret that America is a completely psycho place currently. Maybe, it’s always been and you just didn’t see so much of the insanity without social media. I don’t know...it feels like there are mass gun shootings every other week here. And just look at who the ‘president’ is for christ sake, but in all honesty, to me at least, Trump actually is a perfect representation of what America really is….so whatever.


I also definitely feel the effects of technology and social media has taken on the general population and social structure here since I’ve been away. People are more and more disconnected from reality, it’s pretty frightening. Like real life walking dead type shit. It’s pretty psycho. Where are you living currently and what are you doing? I’m currently in Los Angeles at the moment, working for a friends marketing company out of NYC. We do creative interactive street marketing type stuff. It’s cool, I enjoy the work I do. How is LA skateboarding and the scene like? Haha..man. It’s crazy. Everyone skateboards and I mean everyone. It’s the heart of the skateboard industry and where it was born so I shouldn’t be surprised but I can’t say I really love it. Anyway it is what it is. Coming back from a place with very little skate culture like South East Asia to a place where you have an overload of skateboard related events every weekend was a bit much. I can’t even go to a local curb spot here without seeing the whole Baker team skating up the street. It’s pretty funny. But overall, LA is pretty bland, almost culture less, for me at least. I mean, it’s pretty diverse race wise, but it just seems void of so many things that would inspire me I guess. I was pretty stoked to hear your old skatepark ‘True East’ mentioned on The Nine Club recently on the Ryan Gallant episode. That’s filmed in LA right? Ha..yeah, The Nine Club is filmed somewhere here in LA. That was cool to hear it mentioned for sure.


Gi & Nam “stoopin it” in Brooklyn


Ryan and PJ (Ladd) started coming around after I owned it though, he was good friends with the dude that bought it from me. We definitely all became pretty good friends at one time. It was cool you caught that and messaged me…[laughs] What’s the best thing about being back in the US? Feeling and looking fresh and clean all the time. I can go out, cruise around all day then go home and take a nap in my bed without even showering! [laughs]. I could never do that back in South East Asia. Oh, and the endless amounts of snacks, cereal, juice, pasta and burritos. What’s your view on current day skateboarding and social media? If I can be blunt, it’s mostly all garbage…[laughs]. It’s definitely not my thing, I mean, not to sound like the typical old guy but I grew up in a different time. Things were way more genuine and real back in the days. People could never ever get away with the fake shit that gets rewarded now. I can’t say modern extreme sport playing dress up skateboarding resonates with me too much but skateboarding culture is pretty much part of my DNA at this point. It’s what made me who I am, so for me to stop because it became this gross joke infested extreme sport type thing would be silly. Feels like everything cool I held dear back in the days has become somewhat mainstream at this point to be completely honest. It sort of sucks. And Instagram is by far the worst thing to ever happen to skateboarding(and humanity for that matter)…hands down…[laughs].


Crooked Grind at True East Skatepark in 1997


You have these clueless narcissistic idiots with completely miserable taste thinking they just won the gold medal for doing some shitty looking tasteless trick that was already done so much better than them decades before they were even born. It’s just all so fucking silly. I can barely handle it…[laughs]. And everyone has some shitty ignorant opinion. They’ve never accomplished anything remotely interesting in their lives but since they have some fake as shit ‘followers’ they feel like they can speak the gospel and are actually ‘unique’ and special. The whole thing is just so ludicrous. The fact that everybody is so opinionated now without even having the right to be is completely insane to me but what do I know. What’s up with c.r.e.a.m? I’m so proud of cream. I pretty much knew when I started it in Vietnam, now one would remotely get what I was doing and it wouldn’t work. Not that I really tried. I mean, once I understood how the culture of selling shit there was to ask people to buy it, I was over it…[laughs]. It’s just not my way, I come from a time where you either get that something is cool, or you don’t. And I was definitely not going to ask people, who I already knew would not understand anything I was doing, for their approval of it. And the reality was, there was no way the people there could understand the context and brand identity anyhow, I mean, how could they? To be honest, it was just an art project for me and I like that it’s one of those, if you know, you know type things. And hopefully, the few people that actually got something or witnessed the event in Hanoi know how special it was, they should. But I got some ideas and plans for it, possibly in different forms, so we’ll see.


What about future plans? Just do what I’ve always done my whole life. Create, express and do what I want. Oh, and hang out with my skateboard as long as I can.

Any final words? Fuck your social media. Go outside, get off your phones, experience real shit.


Như mình được biết, thì trang Instagram của bạn biến mất một thời gian, có chuyện gì vậy? Haha… yeah! Thi thoảng tôi cũng phải rời xa Instagram một thời gian. Quá nhiều thứ nhảm nhí ở đó. Như bạn thấy đấy những điều tệ hại nhất của con người được phô trương tràn lan trên đó. Cái thứ nhảm nhí ấy thực sự khiến tôi phát rồ, kiểu điên khùng thực sự ấy. Đôi khi cũng phải nghỉ ngơi một chút… [cười lớ]. Sau hơn 3 năm quay lại Mĩ, bạn thấy thế nào? Khá là tốt đẹp, tôi rất vui vì được gặp gỡ lại gia đình và bạn bè. Cơ mà, hiển nhiên Mĩ hiện tại là một nơi không bình thường tẹo gì. Có lẽ, nó vẫn luôn như thế, chỉ là bạn đã không nhìn rõ mọi thứ điên khùng này trên các phương tiện truyền thông như hiện nay. Thế nào nhỉ… kiểu như ở đây xả súng diễn ra mỗi tuần. Và cứ nhìn vào người đứng đầu “Vị Tổng thống” là một minh chứng, tuy nhiên, phải thực lòng mà nói, với tôi, chí ít Trump thực thụ là một biểu tượng hoàn hảo của những gì mà nước Mĩ thực sự vẫn là… Tôi cũng cảm thấy những tác động rõ ràng của công nghệ và phương tiện truyền thông tới công chúng và cơ cấu xã hội nơi đây kể từ khi tôi dời đi. Con người ngày càng rời xa cuộc sống hiện tại, khá là đáng sợ. Kiểu như mấy xác chết là có thực ấy. Đúng là điên loạn. Hiện tại bạn đang ở đâu và bạn làm gì? Tôi hiện đang ở Los Angeles, làm việc cho một công ty về marketing có trụ sở ở New York. Chúng tôi sáng tạo ra những phương tiện marketing tương tác trên đường phố. Khá là thú vị, tôi thích công việc mình làm.


Cruising in Hanoi


Bạn hãy nói một chút về skateboarding ở LA và quang cảnh ở đó? Haha… man. Khá là thú vị. Mọi người đều trượt ván, ý tôi là ai ai cũng skate đấy. Đây thực sự là trái tim và là quê hương của Skateboard, thành ra tôi cũng không ngạc nhiên về điều này, nhưng khó mà nói là tôi thực sự thích nó. Dù sao thì nó vẫn là nó. So với những nơi mà nghèo nàn văn hóa skate như Đông Nam Á hay những nơi mà các sự kiện Skateboard diễn ra bừa phứa mỗi cuối tuần thì nó khấm khá hơn chút. Tôi thậm chí chỉ đi đến những skate spot địa phương mà cũng thấy đông đủ cả nhóm Baker skate trên đường phố. Khá là buồn cười. Nhưng nhìn chung, LA là một nơi khá là nhạt nhẽo, không có văn hóa đặc trưng, theo tôi là thế. Ý tôi là, nó khá là đa dạng về mặt địa hình cơ mà thiếu thốn những thứ mà có thể khơi gợi cảm xúc trong tôi. Mình khá là bất ngờ khi nghe đến skatepark “True East” được nhắc tới gần đây trong The Nine Club ở tập The Ryan Gallant. Nó được quay ở LA đúng ko? Ha… yeah. The Nine Club được quay ở đâu đó tại LA. Chắc chắn là tuyệt vời rồi khi mà nó được nhắc đến. Ryan and PJ Ladd bắt đầu skate ở đó sau khi mà tôi bán nó đi, cậu ấy là bạn thân của người mà tôi bán skatepark đó cho. Chúng tôi đã từng thân thiêt vào khoảng thời gian này. Khá bất ngờ là bạn đã nghe về nó và nhắn tin cho tôi… [cười lớn]. Điều tốt đẹp nhất khi bạn quay lại Mĩ là gì? Đó là lúc nào cũng cảm thấy sạch sẽ và trong lành. Tôi có thể đi dạo, đi chơi biển cả ngày, rồi về nhà và đánh luôn một giấc trên giường mà không cần tắm! [cười lớ]. Tôi sẽ chả bao giờ làm đc như thế khi ở ĐNA. Oh, và cả vô tận snacks, ngũ cốc, nước ép, pasta, và burritos.


Quan điểm của bạn về skateboarding và Phương tiện truyền thông hiện thời? Thẳng thừng mà nói, toàn là “rác rưởi” …[cười lớn]. Nó thực sự không phải cái tôi quan tâm, ý tôi là, không phải nghe như tôi là một người đã lớn tuổi nhưng tôi đã trưởng thành trong một thời điểm khác hoàn toàn. Mọi thứ đã từng rất chân thực và đúng đắn. Mọi người sẽ chả bao giờ có thể rời bỏ những thứ vô cùng giả dối đang lên ngôi như hiện tại. Khó có thể nói là tôi cảm nhận được gì từ cái môn thể thao hiện đại mang kiểu cách skateboarding, nhưng skateboarding chân chính thấm nhuần trong cơ thể tôi. Nó giúp tôi trở thành chính mình, nên việc ngừng skate chỉ vì nó bị coi là thứ thao hết sức thô tục kia thì thật là một điều ngớ ngẩn. Cái cảm giác như, thành thực mà nói, mọi thứ tốt đẹp tôi đã từng có trước đây đã trở thành một điểm tựa quan trọng. Thực đáng buồn. Và Instagram là cái tồi tệ nhất đối với skateboarding (và với nhân loại) … trỏ tay xuống… [cười lớn]. Ở đây bạn chứng kiến những kẻ ngốc nghếch thiển cận và thị hiếu nhạt nhẽo nghĩ mình là thật tuyệt vời và đạt giải vàng khi thực hiện những cú trick vớ vẩn cái mà thực ra đã được thực hiện một cách điêu luyện hơn rất nhiều từ vài thập kỉ trước khi họ được sinh ra. Đó quá ư là ngu ngốc, tôi khó mà đỡ được… (cười lớn). Và mọi người thì thờ ơ với nó. Họ chả thèm ngó ngàng tới những thứ không liên quan tới cuộc sống của họ nhưng bởi vì họ có vài “followers” giả tạo và nhảm nhí, họ cảm thấy họ có thể tuyên thệ sự thật và coi mình rất “xuất chúng”, và cá biệt. Toàn bộ những thứ này thật là lố lăng. Cơ mà thực tế là mọi người đều quá ngoan cố đến mức họ thậm chí không có quyền được như thế, thực sự quá điên khùng đối với tôi và tôi hiểu điều đó.


Cruising in Hanoi



Mọi chuyện thế nào với c.r.e.a.m? Tôi rất tự hào về CREAM. Thực ra tôi đã biết rõ ngay từ khi tôi bắt đầu ở Việt Nam, bây giờ nó càng xa dời cái mà tôi đã từng làm và nó không hiệu quả. Không phải là do tôi không thực sự cố gắng. Ý tôi là, khi mà tôi hiểu ra thứ văn hóa chỉ bán những đồ nhảm nhí để thúc đẩy người mua hàng, tôi thực sự không chịu đựng nổi… (cười lớn). Đó không phải cách của tôi, tôi đến từ cái thời đại khi mà hoặc bạn sẽ có được cái gì xứng đáng hoặc là không có gì. Và chắc chắn là tôi sẽ chả bao giờ đi đòi hỏi những người mà tôi biết rằng họ không hiểu cái tôi đang làm chấp nhận nó. Và thực tế là chả có chuyện những con người kia có thể hiểu được ý nghĩa và sự nhận dạng thương hiệu, làm sao mà được cơ chứ? Thành thật mà nói, với tôi nó chỉ là dự án nghệ thuật và là một trong những cái mà tôi thích thú, nếu mà bạn biết, bạn biết nó là cái gì rồi đó. Và hi vọng là, một số ít những người đã có được điều gì đó và chứng kiến sự kiện ở Hà Nội hiểu được rằng nó đặc biệt thế nào, họ nên biết điều đó. Nhưng tôi cũng có một vài ý tưởng và kế hoạch cho nó, có thể là ở một cách khác, rồi chúng ta sẽ biết. Kế hoạch tương lai của bạn là gì? Chỉ tiếp tục làm những thứ tôi đã làm trong cuộc sống của mình. Sáng tạo, thể hiện và làm cái tôi muốn. Oh, và đi trượt ván khi nào tôi có thể. Một vài lời cuối nào? Những Phương tiện thông tin vớ vẩn. Bỏ điện thoại xuống, đi ra thực tế, và trải nghiệm những thứ đúng đắn.

*


Floral print, 18"x 24", 2018


Can you introduce yourself? How old are you, how, where and when did you first find out about skateboarding? My name is Manny Trinh. I am a visual artist based out of Toronto, Canada. I was born in Saigon City, Vietnam. In the mid 80s, when I was eleven, my family immigrated to Canada. We settled in a City called Hamilton which is about an hour outside of Toronto. That is where I started skating, two years after arriving. I started skating the summer of '87. I remember one day I was on my way to buy a BMX bike, and as I was walking through the park I saw a kid that I knew that was riding a skateboard which I had never seen before, and I had no idea what a skateboard was. But once I saw that, I knew it looked fun and in that moment I changed my mind and instead of buying a bike that day I bought a skateboard instead. Clearly I made the right decision and I have been skating ever since. You live in Canada but you come from Vietnam, how do you feel about that duplicity? I always felt like my childhood was on pause once I arrived in Canada because I came here at a very young age. I had to start all over again in a completely new culture, and not knowing the language made everything more difficult as an adolescent. As I got older I began to understand more about the Canadian culture and who I am as a foreigner living here. I made more friends through skating and I eventually felt more accepted and a sense of belonging in my new country. These things really helped me to see the difference between the two cultures and be able to embrace them at the same time.


Is it hard to be part of a minority in Canada? I think it depends where you live in Canada. In Toronto, it is a very multi-cultural city and don't find it difficult living here as a minority. You came back recently to Vietnam for holidays, what is your opinion about the country? Well, I was away for more than 30 years so a lot has changed. I am not too sure about other parts of the country but I can tell you that Saigon has changed a lot. The architecture has changed and it feels more modern. But I still find some of the things are still the same. In my mind the food and the environment is the same as how I remember it. It's very nostalgic to me because I feel like it's a continuation for me from the day I left the country. Especially the food, the people, the markets, and the chaos of the traffic on the street is always the same. It seems this travel made a strong impression on you. You painted a full collection about the Vietnamese houses and landscape. How did you get interested in art? As an artist, I think it is very important to travel and learn about other cultures and be open minded. With this recent trip back to Vietnam, one of the main reasons for going back there was to revisit the environment I was familiar with, and reconnect with what I left behind when I was a kid. With that said, I have always been painting things that are inspired from my childhood which is back home.


Private collection, 9x11 feet, acrylic on canvas, 2017


Motor bike #1, 6"x 8", acrylic on paper, 2018


Motor bike #2, 6"x 8", acrylic on paper, 2018


"Never Ever" 40"x 40", acrylic on canvas, 2018


I think it is because when I almost like there is a question answered in my mind, which is, been like if I had stayed in moved away?" and also "what is embrace both cultures?"

came here, there's that has never been "What would it have Vietnam, and never it like if I could

What is your typical process to start a new canvas? I usually begin with some thumb nail sketches to play around with a few compositions. Once I'm content with the composition, the painting process begins. I like doing an under-layer painting or I start up with just a few marks using a palate knife - it just depends on what I'm painting or the mood I'm in. From here I let the process happen organically The final product is always different from the original image I had in my mind. This is because the process is like a dialogue between you and the canvas, I let it speak to me, I don't know if that makes sense‌ What do you try to express through your work? One of the things about skateboarding is that it allows you to express yourself, it makes you happy, angry, frustrated and basically it evokes a lot of different emotions. With my art, I want to create works that raise similar emotions. I hope the viewers can enjoy my work and feel how I feel and know who I am.


Feeble fakie,Toronto, 2013 by Scott McDonald


Bạn có thể nói một chút về bản thân mình, và bạn đã làm quen với skateboarding như thế nào? Tên mình là Manny Trinh. Mình làm trong lĩnh vực nghệ thuật thị giác, cho một công ty ở Toronto, Canada. Mình sinh ra ở Sài Gòn, Việt Nam. Vào khoảng năm 1980, khi mình 11 tuổi, gia đình mình di cư sang Canada và định cư ở một thành phố tên Hamilton, cách Toronto khoảng 1 giờ. Và sau đó 2 năm, mình bắt đầu skate tại đây. Mình bắt đầu skate vào mùa hè năm 1987. Mình nhớ là vào một ngày, khi mình đang trên đường đi mua một con BMX. Và trên đường đi bộ qua một công viên mình gặp một cậu bé mình quen đang trượt ván, thực là lúc đó mình chưa bao giờ nhìn thấy cái ván nào cả và cũng chả có khái niệm nó là cái gì cả. Nhưng ngay sau khi nhìn thấy nó, mình biết luôn nó rất hay ho và mình đổi ý, thay vì mua BMX mình đã mua một ván trượt. Rõ ràng là mình đã quyết định đúng đắn, và mình bắt đầu skate từ đó. Bạn sống ở Canada, nhưng bạn đến từ Việt Nam, bạn thấy thế nào về việc này? Mình luôn có cảm giác là thời thơ ấu của mình bị chững lại khi mình chuyển đến Canada, vì khi đó mình còn rất nhỏ. Mình phải bắt đầu lại mọi thứ ở một nơi văn hóa hoàn toàn khác biệt, và việc không biết ngôn ngữ làm mọi thứ khó khăn hơn nhiều cho một đứa trẻ mới lớn. Càng lớn thì mình càng hiểu rõ hơn về văn hóa Canada và mình là ai khi sống ở nơi này. Mình quen được nhiều bạn hơn nhờ skate và cuối cùng thì cũng có cảm giác được hòa nhập và thuộc về nơi này. Những điều này giúp mình hiểu được sự khác biệt giữa 2 văn hóa và có khả năng vận dụng chúng cùng nhau.


Sal flip, Beasley park, Hamilton, 2002 By Chris Tuckett


Có khó khăn không khi mà bạn thuộc về một cộng đồng nhỏ ỏ Canada? Mình nghĩ là tùy nơi mà bạn sống ở Canada. Toronto là một thành phố đa văn hóa và mình không hề thấy khó khăn gì khi sống ở đây. Bạn mới quay về Việt Nam để du lịch, bạn nghĩ thế nào về đất nước này? Thực ra mình đã đi xa hơn 30 năm rồi, nên rõ là nhiều thứ đã thay đổi. Mình không thể chắc chắn về những nơi khác, cơ mà Sài Gòn thì thay đổi rất nhiều. Kiến trúc thì dường như hiện đại hơn. Nhưng mình thấy một vài nơi thì vẫn vậy. Trong trí nhớ của mình thì thức ăn và môi trường không khác đi. Mình cảm thấy nhớ nhung quá khứ vì mình có cảm giác cứ như đây là sự tiếp nối ngày mình rời xa vậy. Đặc biệt là đồ ăn, con người, các khu chợ, và cả giao thông lộn xộn trên đường phố vẫn luôn luôn như thế. Dường như chuyến đi này để lại ấn tượng lớn trong bạn. Bạn đã vẽ cả một bộ sưu tập về các khu nhà và cảnh vật ở Việt Nam. Bạn đã đến với nghệ thuật như thế nào? Là một họa sĩ, mình nghĩ việc di chuyển và học hỏi về các văn hóa khác nhau để mở mang đầu óc là rất quan trọng. Về chuyến đi đến Việt Nam gần đây, mục đích chính của việc trở lại nơi đây là để thăm môi trường mình đã thân quen, và kết nối lại với những thứ mà mình đã bỏ lại khi mình là một đứa trẻ. Dù là vậy, mình luôn vẽ về những thứ được truyền cảm hứng từ thời thơ ấu, cái mà về quê hương. Mình nghĩ đó là vì khi mình trở lại đây, có một câu hỏi chưa bao giờ được trả lời trong trí óc của mình ”Sẽ thế nào nếu mình không rời đi, và cứ ở Việt Nam?” và “Sẽ thế nào nếu mà mình có thể lồng ghép cả 2

văn hóa?”


Toronto, 2017 by Christian Ordonez


Quy trình điển hình khi bạn bắt đầu vẽ một bức tranh sơn dầu là thế nào? Mình thường bắt đầu bằng việc dùng móng tay để phác họa một vài sự bố trí. Khi mà mình hài lòng với một bố cục nào đó, quy trình vẽ bắt đầu. Mình thích vẽ một bức under-layer painting hoặc bắt đầu bằng việc dùng dao trộn vẽ vài nét – nói chung là tùy cái mình sẽ vẽ hoặc cảm hứng cá nhân. Sau đó, mình cứ để tiến trình diễn ra một cách hệ thống. Thường thì bức tranh hoàn thiện luôn luôn khác với cái mà mình nghĩ ban đầu. Đó là vì tiến trình này giống như một cuộc hội thoại giữa bạn và bức tranh, mình để bức tranh nói chuyện với mình, không chắc là có dễ hiểu không nữa… Điều gì bạn muốn thể hiện qua các tác phẩm của mình? Một trong những điều về skateboarding đó là nó cho phép bạn được thể hiện bản thân mình, nó khiến bạn vui vẻ, tức giận, lo sợ và cơ bản thì vô cùng nhiều cảm xúc khác nữa. Về nghệ thuật, mình muốn tạo ra những tác phẩm có những cảm xúc tương tự. Mình hi vọng người xem thích thú tác phẩm của mình, và cảm nhận như mình cảm nhận và biết mình là người thế nào.

*


GALLERY


Julian Wild Frontside Powerslide / Hippie Jump Nam Lê Boneless Tail Tap / FS Blunt Powerslide

Matt Edgar Slappy BS Nosegrind Up / Frontside 180 Cu Lỳ Backside 180 / Nose Stall Grab Out Phú Đỗ Ollie / Wallie One Foot












Trà Đá Skateboard Magazine Issue 7 April 2019


Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.