WANDER INTO BEAUTY
PLATFORM 3
LETTER FROM 3594 MILES
MOONBOW EXPRESS
2
TÔI ĐANG MƠ GIẤC MỘNG XANH Gởi Mùa Hè, Mỗi độ Xuân về, Thu sang, Đông đến trước ngõ, tôi đều nghĩ rằng đây là mùa mình thích nhất trong năm. Mùa Xuân có những chồi non li ti xanh mát bắt đầu cựa mình từ những nhánh cây nâu khô, mùa Thu có lá nhuộm vàng một góc núi, Đông có những ngày tuyết rơi đầu mùa, tôi vẫn hay gọi là tuyết non fresh snow - và đôi khi đi trên đường núi còn thấy cả những nhũ băng rũ xuống từ các vách đá như một chiếc vương miện tinh xảo. Khách lữ hành đi giữa bốn mùa, ngắm vạn cái đẹp, chưa bao giờ thấy thỏa mãn, vừa vui trước sự chuyển mình của thời gian, vừa tiếc cho những tháng ngày không bao giờ quay lại. Nhưng mùa Hè ơi - mùa hè mới là điều tôi thương mến nhất. Mùa Hè là khúc ca vui tươi kết thúc bằng một chuỗi fade-out âm lượng nhỏ dần đi, tan vào thinh không - một bài hát nào đó của Beatles trong một chiều cafe trễ nãi của tháng năm nào đó xa rồi. Tôi khi ấy còn trẻ, ngồi một mình hoặc có khi với vài người bạn nói những câu chuyện bâng quơ trong trẻo. Tôi khi ấy chưa biết sau này mình sẽ thương mến mùa Hè đến nhường nào. Mùa Hè là của tuổi trẻ xanh non, của những tháng ngày dạo chơi lên rừng xuống biển. Bởi
khi nghĩ về những mùa Hè đã qua trong đời, những con người đã gặp - rồi sau này chừng như không bao giờ nhìn thấy nữa - ta thấy mọi thứ như một giấc mơ xanh mướt tầng không. Ở trong chuyến hành trình đó tôi và bạn đã nắm tay nhau đi qua những ngày nắng gắt oi ả và những chiều mưa rào ướt áo. Và chúng ta đi đến hiện tại này. Tôi vẫn đang cố gắng sống hết mình, mỗi mùa đến sẽ là một món khác, ăn và chơi miên man qua những chặng đường dài để mừng cho một tuổi trẻ vẫn chưa chấm dứt. Có thể tôi đang níu kéo, cũng có thể tôi đang chắt chiu đến giọt sáng cuối cùng. Nói như lời hát của bác Phạm Duy, “Tôi đang mơ giấc mộng dài, đừng lay tôi nhé cuộc đời chung quanh.” Lần đầu tiên nghe bài hát ấy, tôi đang nằm trong phòng ngủ ở nhà mình cũng vào một buổi chiều nắng tràn, ngoài song cửa là tán cây vú sữa nhà hàng xóm rập rờn. Tôi nằm im nghe giọng Khánh Ly vang vọng khắp gian phòng thoáng đãng ấy rồi “trôi xuống thân mình,” thấm vào hồn cả một màu xanh trong trẻo. Kỷ niệm ấy cách đây cũng gần 10 năm, nhưng tôi vẫn không quên. Bởi lẽ tuổi trẻ của chúng ta vẫn còn đây. Giấc mộng xanh của chúng ta vẫn còn đây. Sau này xin đừng quên tôi và bạn đã yêu nhau trong một mùa Hè tuổi trẻ như thế. n
TABLE OF CONTENTS THE COMMON ROOM Kỳ Nghỉ Cuối Tuần +Đoàn Minh Hằng
6
Cinque Terre +Huong Anh Trinh
32
PHOTO JOURNALS Ngọc Lục Bảo +Vorcam
12
Những Chuyến Đi Dài +Quy Nguyen
40
Magnificent New Zealand +KẸO
20
T H E WA N D E R E R Phỏng Vấn cùng Đặng Anh Tuấn Chuyện Của Máy Ảnh và Xe Máy +Iris Lê
50
# T R AV E LT I P S Bỏ Rau Xanh Vào Trong Hành Lý +Quỳnh Giao Cắm Trại ở Mỹ +An Tran
62
66
T H E S P O N TA N E O U S Có Một Tuổi Trẻ Đi Qua Đà Lạt +Xám
74
Thành Phố Không Đèn Đỏ +Nguyễn Xuân Thảo
78
There is Another Sky/Có Một Bầu Trời Khác +Emily Dickensor/ Rio Lâm
76
P O L A R O I D S TAT I O N Photo gallery wall, submited by Moonbow Express readers.
60-61
T H AT P L A C E (... W E ’ V E TA L K E D A B O U T ) Bit and pieces of journeys around the world, written by Moonbow Express readers.
Lời bài hát “Tôi đang mơ giấc mộng dài” của nhạc sĩ Phạm Duy được sử dụng xuyên suốt Platfor m này.
72
OUR COMPANIONS RIO LÂM
K ẸO
Ngôn Ngữ
“Maginificent New Zealand”
ZI NGUYỄN
WA N T O U
Hình Ảnh
Illustration
IRIS LÊ
QUỲNH GIAO
Quan Hệ Công Chúng
“Bỏ Rau Xanh Vào Trong Hành Lý”
ĐOÀN MINH HẰNG
AN TRAN
“Kỳ Nghỉ Cuối Tuần”
“Cắm Trại Ở Mỹ”
VORCAM
XÁM
“Ngọc Lục Bảo”
“Có một tuổi trẻ đi qua Đà Lạt”
XUAN LOC XUAN
DON
Illustration
Illustration
HUONG ANH TRINH
N G U Y Ễ N X U Â N T H ẢO
“Cinque Terre”
“Thành phố không đèn đỏ”
QUY NGUYEN “Những Chuyến Đi Dài”
ĐÌNH ĐIỆP Illustration
A N H T UẤ N ĐẶ N G The Wanderer
KỲ NGHỈ CUỐI TUẦN WORDS ĐOÀN MINH HẰNG
PHOTOS BY ZI NGUYỄN
“Bởi thời điểm chúng tôi đến đây cùng nhau lần đầu tiên, con trai tôi vẫn ở Việt Nam, tôi cùng chồng và Alice, con gái đầu của chú dì ngồi trong vườn sưởi nắng, nói về tương lai của chúng tôi ở Pháp sẽ như thế nào, tôi sẽ bán cửa hàng cafe sách hay giữ lại và điều hành từ xa. Cái cây thông trong vườn rất tuyệt, nó xòe ra những tán lá cây xanh mướt như một chiếc ô. Cho dù mùa nào, cây trong vườn đều đổi sắc, thì khi nhìn cây thông này từ cửa sổ tầng hai, ta vẫn thấy từng lớp lá chồng lên nhau một mầu xanh đầy chung thủy. Thời gian đã phủ chồng nhiều lớp lên nhau, chúng tôi lớn lên và đổi thay theo nhiều nghĩa, và vẫn hội tụ về đây trong những kỳ nghỉ. Từ đầu năm nay, dưới gốc cây thông này còn có nhiều điều hơn tôi mơ ước năm nào.”
M O ONBOW EXPRESS
6
M OONBOW EXPRESS
7
Chúng tôi đi xe trong mưa về phía ngôi nhà gỗ có cánh cửa đỏ quen thuộc cách thành phố hơn 1 tiếng chạy xe. Đây là ngôi nhà của chú dì của chồng chỉ để dành cho gia đình vào những kỳ nghỉ. Chú dì sống ở Mulhouse, một thành phố nhỏ cách Lyon gần 400km. Thi thoảng chúng tôi có đến đó vào dịp hè, nhưng đa số chúng tôi gặp nhau tại ngôi nhà gỗ nhỏ ở Verzé cách Lyon không xa. Chồng tôi gắn bó với chú dì từ nhỏ, từ khi những đứa con của họ chưa ra đời, nên chúng tôi luôn cảm nhận được những tình cảm đặc biệt đầy ấm áp của đôi vợ chồng này. Lần đầu tiên đến đây vào tháng 11.2011 ngôi nhà mang cho tôi rất nhiều xúc cảm. Hơn 3 năm rưỡi qua, tôi đã đến đây nhiều lần, mỗi lần là một mùa khác nhau, ngôi nhà vẫn vậy, những thói quen uống trà chơi xếp chữ của cả gia đình và mỗi tối vẫn vậy, nhưng cỏ cây mỗi mùa đều khác mang đến nhiều xúc cảm khác lạ. Và tôi nhìn thấy sự vận chuyển của thời gian qua những đổi thay của mỗi người. Bởi thời điểm chúng tôi đến đây cùng nhau lần đầu tiên, con trai tôi vẫn ở VN, tôi cùng chồng và Alice, con gái đầu của chú dì ngồi trong vườn sưởi nắng, nói về tương lai của chúng tôi ở Pháp sẽ như thế nào, tôi sẽ bán cửa hàng cafe sách hay giữ lại và điều hành từ xa. Cái cây thông trong vườn rất tuyệt, nó xòe ra những tán lá cây xanh mướt như một chiếc ô. Cho dù mùa nào, cây trong vườn đều đổi sắc, thì khi nhìn cây thông này từ cửa sổ tầng hai, ta vẫn thấy từng lớp lá chồng lên nhau một mầu xanh đầy chung thủy. Thời gian đã phủ chồng nhiều lớp lên nhau, chúng tôi lớn lên và đổi thay theo nhiều nghĩa, và vẫn hội tụ về đây trong những kỳ nghỉ. Từ đầu năm nay, dưới gốc cây thông này còn có nhiều điều hơn tôi mơ ước năm nào. Khi chúng tôi và Alice ngồi dưới gốc cây
này, tôi từng nghĩ, cảnh đẹp và yên bình quá, rồi mình sẽ đưa con trai tới đây. Khi đó, Alice mới tốt nghiệp đại học, yêu một chàng người Hy Lạp và phải gần bốn năm sau chúng tôi mới gặp lại. Vì khi tôi chuyển sang Pháp sống thì Alice cũng lấy chồng và ở lại Hy Lạp, sinh con, đến nay mới kéo cả gia đình về Pháp. Hai kỳ nghỉ gần đây, khi về đây cùng nhau, chúng tôi ngồi uống trà, chơi xếp chữ, trò chuyện trong khi bọn trẻ lúi húi trong vườn tìm ốc sên, sâu bọ…Những đứa trẻ sinh ra, lớn lên, và chúng tôi ngồi cùng nhau, có thể rồi chúng tôi sẽ già đi. Nhưng nhìn bọn trẻ tôi đều cảm thấy cuộc sống có gì đó kỳ diệu. Chúng tôi sẽ chẳng thấy chúng tôi đổi thay gì hết dù có thể có nhiều đổi thay trong tâm hồn. Nhưng chúng tôi thấy được những cái cây lớn lên, thay lá ra hoa, kết trái, như thấy nhìn thấy rõ bọn trẻ lớn lên từng ngày. Đi qua những vòm cây xanh và quanh co vùng đồi, chúng tôi đã thấy bóng dáng của ngôi nhà cánh cửa gỗ đỏ. Cây đào trước cửa tháng trước cũng không còn hoa. Nhưng đi từ cổng qua bãi cỏ rộng vào nhà tôi đã nghe thấy tiếng nhạc. Ngôi nhà không tiện nghi nhưng có một dàn loa thật to, nhớ có hôm vào buổi sáng ban mai chú mở nhạc và bọn tôi ngồi bên bậu cửa thật thanh bình. Chú dì có những thói quen sinh hoạt rất tốt, giầu có nhưng giản dị, ăn nhiều rau, hay đi dạo trong rừng, làm vườn, đời sống nội tâm phong phú nên chúng tôi rất thích. Nhà ở Mulhouse trong nhà không có ti vi mà có máy chiếu buổi tối cả nhà ngồi xem phim màn ảnh rộng, hoặc buổi sáng hai bố con chú cùng nghe một bản nhạc rồi bàn luận về nó. Khi vào trong nhà tôi nhận ra tiếng nhạc
MOONBOW EXPRESS
8
không phát ra từ dàn loa, nó từ tầng hai vọng xuống và tôi biết có đứa con gái thứ 2 của chú từ Mỹ về vào kỳ nghỉ này. Một lần ở Mulhouse khi đang ngủ tôi nghe thấy tiếng kèn Sacxophon vọng ra từ đâu đó và chồng tôi nói Laure đang tập kèn ở dưới hầm. Đến đây mấy lần, những dịp không có Laure ở nhà tôi không biết trong ngôi nhà này có một cản hầm rất rộng và trong căn hầm có một phòng tập nhạc riêng của Laure, có đầy đủ cả một bộ trống, dàn loa và kèn. Khi đó Laure đang học ở Strabourg và bây giờ cô ấy đang học tại Mỹ. Tôi lên tầng gõ cửa chào Laure, chúng tôi trò chuyện và được biết Laure về nhà nghỉ hai tuần nhưng luyện tập cho kỳ thì sắp tới. Khi đó tôi nghĩ, nghề nào cũng thế, cần phải luyện tập như thế, và tôi lấy máy tính ra ngồi viết, cắm mặt vào viết, xung quanh là mọi người vẫn đang quây quần trò chuyện. Bọn trẻ chỉ cần có 2 đứa trở lên, chúng nó sẽ tự trông nhau, nên vào những lúc về đây nghỉ, hầu như tôi có thời gian riêng cho mình. Đến chiều trước bữa ăn, mặt tôi đần ra, đầy mỏi mệt, vì tôi có một file exel tự điền thời gian bắt đầu viết và thời gian kết thúc, tổng số được bao nhiêu chữ. Có những khi thời gian trôi qua một tiếng tôi chỉ viết được một trăm chữ. Viết ghi chép khác viết sáng tác. Viết ghi chép mọi suy nghĩ cứ tuôn trào xuống đầu ngón tay và chỉ cần gõ là xong. Nhưng viết sáng tác, mỗi câu văn tôi viết ra đều hết sức cẩn trọng, chau chuốt, nhưng đầy thú vị vì tôi thấy mình lạc vào một không gian hoàn toàn khác, một không gian đầy sáng tạo của riêng mình. Cả chú dì thấy tôi chống cằm suy tư đều hỏi sao thế. Tôi nói tôi đang viết tiểu thuyết và không biết làm thế nào để cho câu chuyện trôi. Chú nói, hãy kể cho chú nghe
biết đâu chú sẽ có ý kiến hay, vì chú có một người bạn cũng là nhà văn nữ, nhưng nhân vật chính của tiểu thuyết là một người đàn ông và nhà văn ấy cũng rất cẩn thận để có thể viết đúng tâm lý khi đóng vai nhân vật tôi là nam giới. Tôi cố gắng dùng vốn tiếng Pháp ít ỏi của mình để kể cho chú nghe đoạn tôi đang viết và tôi cần chuyển đoạn một cách tự nhiên nhất để thoát ra khỏi một không gian của câu chuyện. Thi thoảng có những chỗ khó hiểu tôi bảo chồng giải thích hộ, vì trong chuyến đi nghỉ ở Ý, hầu như tôi không ghi chép gì về chuyến đi, mà toàn bộ dùng để tư duy cho cuốn tiểu thuyết tôi sẽ viết. Trong những chuyến chạy xe dài, tôi vẫn thường kể cho chồng nghe về nhân vật, cốt chuyện mà tôi đang hình thành sẵn trong đầu. Mỗi một người có một cách viết khác nhau, nhưng tôi hình thành trước vài ý tưởng chính trước khi bắt tay vào viết cụ thể, vì trên đường đi của viết, tôi có thể đi loanh quanh, tôi có thể đổi thay vài chi tiết nhỏ nhưng mục đích cuối cùng của chuyến đi tôi vẫn muốn đến. Nói là vậy nhưng khi bắt tay vào viết mọi thứ hoàn toàn khác với những gì mình nghĩ, tất cả đều đổi thay khi bắt đầu ngồi một mình với không gian của câu chuyện. Và đúng là nếu không viết hàng ngày mọi thứ sẽ bị cuốn trôi đi. Vì thế, dù mang theo sách bên mình, tôi đã xếp sách sang một bên và tập trung vào viết. Khi tôi cắm đầu ăn thì chú bắt đầu nói, chú có ý kiến này, và chú nói một ý tưởng thật hài hước. Tôi rất thích vẻ nhiệt tình của chú. Buổi tối, sau khi cả nhà uống trà, chơi xếp chữ và về phỏng ngủ, tôi trò chuyện với chồng về rất nhiều thứ mà tôi đã suy ngẫm rất sâu. Sáng hôm sau tôi dậy sớm nhất nhà ngồi viết khi lò sưởi đã nguội lạnh hết củi. 4
MOONBOW EXPRESS
9
MOONBOW EXPRESS
10
Lúc mọi người lục đục tinh giấc, bọn trẻ chí chóe trêu nhau bên bậc cầu thang, tôi lại trở lại phòng chui vào chăn ấm với chồng. Thi thoảng, thằng con lại mở cửa phòng chạy vào khoe bắt được một con bọ bị chết hoặc cái lông chim đẹp nó kiếm được. Khiến chúng tôi nhịn cười và bắt nó khép cửa khi trở ra. Rồi chúng tôi cùng nhau xuống nhà ăn sáng. Tôi ăn xong hai miếng bánh mỳ bơ mật ong rồi mở cửa nhìn ra khu vườn xanh tươi lấp lánh dưới ánh nắng mai, rồi ngồi cạnh lò sưởi cắm mặt vào viết. Dì đang nướng bánh mỳ nói với mọi người rằng tôi đã tìm được một góc rất lý tưởng ngồi viết vì mùi củi và mùi bánh mỳ nướng thật thơm. Khi tôi viết những dòng cuối cùng của ghi chép này, ngẩng mặt nhìn chồng đang ngồi bên cạnh hỏi con đâu rồi anh, chồng tôi đang đọc sách ngẩng lên bảo anh không biết. Thực ra là chúng tôi biết nó đang cùng con và chồng của Alice ra vườn tìm ốc sên từ đời nào rồi. Khi chúng tôi đi vào chợ trong thành phố cách đó 20 phút chạy xe và quay trở lại thì thấy gia đình một dì nữa của chồng tôi đến mang theo hai đứa cháu. Bọn trẻ nghịch ngợm chạy nhảy khắp nơi, chơi những trò bẩn nhất của các loại bẩn còn người lớn vẫn ngồi uống trà, ăn socola kể chuyện về những chuyến du lịch gần đây nhất. Khi thấy người lớn cắt cỏ làm vườn bọn trẻ đòi làm theo và lúc trời đổ mưa thì tất cả vào nhà ăn kem rồi tống lũ trẻ vào phòng tắm. Buổi tối, cả nhà lại kéo nhau vào thành phố nghe nhạc. Lúc cả nhà đang nhốn nháo với bọn trẻ ăn ăn uống uống bữa gouter buổi chiều thì tôi đang cắm mặt viết nên khi được hỏi có đi nghe nhạc không thì tôi gật đầu. Đến lúc sắp đi tôi mới phát hiện ra rằng cả nhà đi hết chỉ mình chồng tôi nhận ở nhà trông bọn trẻ nên tôi muốn ở lại. Chồng tôi bảo mọi người đặt chỗ rồi nên em đi đi. Cuối
cùng tôi ở lại, chẳng phải vì cần viết, cần đọc sách, mà tôi thực sự buồn ngủ. Thế là tôi đi ngủ theo giờ của bọn trẻ. Đến nửa đêm tôi chẳng tài nào ngủ được bèn mò xuống dưới nhà cạnh lò sưởi viết tiếp. Viết được khoảng một tiếng thì thấy tiếng Laure chào tôi từ ngoài cửa. Tôi chạy ra hỏi Laure rằng lại đi câu net à. Laure bảo không, về rồi, đi từ lúc 2h đêm, và đã nghe được một tiếng rồi. Câu chuyện là như thế này. Đây là nhà chi dành riêng cho các kỳ nghỉ nên không có sóng mạng điện thoại, không có internet. Chúng tôi có password wifi nhà hàng xóm và có thể vào ngồi cái bàn trong sân của họ mà dùng, hoặc có thể đứng thập thò ngoài cổng mà không bị gọi cảnh sát. Laure có một cô bạn thân ở bên Mỹ, cũng là người Pháp và họ quen nhau ở Strabourg được một năm rưỡi, khi sang Mỹ học lại học cùng nhau. Hôm qua và hôm nay là ngày thi của cô ấy. Laure học kèn Sacxophone và cô bạn học đàn Cello. Và khi cô ấy biểu diễn, cũng là bài thi quan trọng, thì ở Pháp là 2 giờ đêm và vì là bạn thân nên đêm nào Laure cũng mò sang sân nhà hàng xóm, cầm ô ngồi giữa trời mưa xem bạn biểu diễn trực tiếp qua máy tính. Hôm qua khi Laure kể vợ chồng tôi đều gật gù. Đêm nay nếu không ngồi viết tôi cũng không trực tiếp được thấy cảnh Laure trở về trong cơn mưa và còn hồ hởi nói bên ngoài mưa to lắm và vội vàng bật laptop khoe tôi những bức ảnh chụp qua màn hình cô bạn đang biểu diễn Cello. Laure nói, ở bên Mỹ khi cô ấy biểu diễn em đều chụp ảnh cho cô ấy. Thực ra em có thể xem lại đĩa nhưng em thích xem trực tiếp hơn. Vì cô ấy là bạn thân của em. Không còn gì để nói hơn, rằng chắc hẳn ai cũng mơ ước có một tình bạn đẹp như thế. n
MOONBOW EXPRESS
11
NGỌC LỤC BẢO WORDS & PHOTOS BY VORCAM
Cha mẹ và bạn bè xung quanh tôi vẫn thường hay thắc mắc rằng tại sao tôi có thể cứ 2 tháng lại xách xe chạy một mạch lên Ba Vì, nơi cách Hà Nội 60km, bất kể thời tiết như nào đi chăng nữa. Tôi nói, mỗi chuyến đi tới đó đều là một cuộc chạy trốn. Tôi tìm thấy sự an bình khi ở yên trong lòng rừng già, cảm giác mà chốn phồn hoa đô thị đã chẳng thể nào mang tới cho tôi. “It was the one time all day that I really wanted the clock to stop. And just be there a long time”. Đó là câu nói trong cuốn sách The Perks Of Being A Wallflower mà người yêu của tôi đã trích ra dùng để miêu tả cảm giác của cậu ấy khi nằm cạnh tôi dưới những tầng lá thông giữa khu rừng trưa tĩnh lặng. Lần đi cùng cậu ấy không rõ là lần thứ bao nhiêu tôi đặt chân vào cánh rừng này, còn với cậu thì là lần đầu tiên. Và tất cả những gì chúng tôi làm ngày hôm ấy là nằm trên thảm cạnh nhau, mặc cho nắng xuyên qua kẽ lá nhảy múa trên người, ở giữa khu rừng. Cảm giác đó, chẳng đâu có thể đem lại được, ngoài cánh rừng xanh ấy. Tôi đã luôn nghĩ như vậy. 4
MOONBOW EXPRESS
16
Những lần trước đó tới với Ba Vì tôi đều đi cùng bạn bè. Ít nhất là 1 đội 4, có lần lên tới 8 người. Chúng tôi đến đó trong không khí đi chơi cùng bạn bè, chạy khắp nơi chụp thật nhiều ảnh, cười nói ồn ào. Trong không khí như vậy có những người dù là lần đầu gặp mặt cũng đều dễ dàng hòa nhịp làm quen với nhau hơn. Chính những buổi chạy trốn nơi xô bồ như vậy đã giúp tôi mở rộng vòng kết nối bạn bè, mở rộng ra với những người bạn đến với nhau không vì bất kì suy tính, không phải để tạo dựng mối quan hệ. Những người bạn đến để chung vui cười đùa với nhau. Mọi lo toan ưu phiền dường như đã bay hết sạch trên con đường 60km để đến được nơi đây. Ba Vì trong tôi là một màu xanh lục bảo dịu dàng. Đường lên núi quanh co nhưng chẳng khi nào làm tôi nao núng bởi sự quá đỗi quen thuộc ở nơi đây, bởi tình cảm của tôi dành cho ngọn núi này khiến tôi cảm giác như cả cánh rừng đang ôm mình vào lòng, chở che và đầy yêu thương. Tôi chưa bao giờ chạy xe lên tận đỉnh ngọn núi, khu Đền Thượng. Với tôi, đi đến nơi này là để nghỉ dưỡng, để quên đi muộn phiền trong cuộc sống bon chen, tôi chưa sẵn sàng để trải nghiệm khám phá, nên có lẽ chỉ cần khu rừng thông thôi là đủ. Dạo gần đây người ta đến với ngọn núi này nhiều vì một nhà kính xương rồng gần chân núi mới được mở lại cho khách vào thăm quan. Thực ra khu vườn xương rồng đó đã không còn hoạt động nữa cũng như chẳng có ai chăm sóc nhưng vẫn vô cùng thu hút khách tới đây bởi dáng vẻ trầm lặng mà mãnh liệt sống của những cây xương rồng gai góc. Tuy nhiên, tôi cảm giác mình không muốn nhiều người tới với ngọn núi này. Thật mâu thuẫn! Thứ càng hay ho tuyệt vời thì ta lại càng muốn được nhiều người biết tới, để ai cũng có thể thấy được giá trị của nó. Nhưng khi càng trân quý thì ta lại càng cảm thấy không muốn ai có được nó, bởi lòng e sợ rằng nó sẽ bị người khác làm cho tổn hại. Liệu có ai trân quý nó như ta không? Ngọn núi ngọc lục bảo này, mong rằng nó vẫn sẽ luôn giữ được trong mình sắc xanh an lành, không bao giờ lụi tàn. n
MOONBOW EXPRESS
17
MAGNIFICENT NEW ZEALAND PHOTOS BY KẸO
MOONBOW EXPRESS
20
LAKE PUKAKI MOONBOW EXPRESS
21
QUEENSTOWN
MOONBOW EXPRESS
22
LAKE TEKAPO
MOONBOW EXPRESS
23
LAKE PUKAKI
SPLIT APPLE ROCK - ABEL TASMAN
MOONBOW EXPRESS
26
LAKE TEKAPO
MOONBOW EXPRESS
27
EMERALD LAKES TONGARIRO ALPINE CROSSING MOONBOW EXPRESS
28
“Tôi đang mơ giấc mộng dài Đừng lay tôi nhé cuộc đời chung quanh.” ILLUSTRATION BY DON
CINQUE TERRE WORDS & PHOTOS BY HUONG ANH TRINH
Tháng ba vừa qua bỏ lại những ngày mưa rét buốt của London, tôi lên đường hướng về miền ấm áp Cinque Terre.
The Ocean
artwork by lam nguyen
MOONBOW EXPRESS
32
CORNIGLIA, TẤM PALETTE XANH NGƯỜI HOẠ SĨ NÀO ĐÃ BỎ QUÊN
Ở đây người ta sống trong nhịp thời gian của đất, của trời, của núi rừng và biển cả. Những người nông dân sáng sáng thức giấc chờ đợi một ngày nắng đẹp, đến mùa gieo trồng họ chờ đợi những cơn mưa và đến tầm cuối mùa xuân thì vỡ oà khi cam quýt chín vàng nở rực cả một vùng trườn dốc xanh biếc. Ngày tôi đến là vào giữa tháng ba, khi đó những trái cam, chanh, quýt đầu tiên đã bắt đầu khẽ lách mình qua trùm lá xanh để lắc lư theo điệu gió. Những điểm vàng dần hiện lên chấm phá trên bức toan xanh yên bình của vùng đất Corniglia - tôi tiếc rẻ giá mà mình đến muộn hơn một, hai tuần thôi thì có lẽ trước mắt đã là cả một biển vàng típ tắp! Biển vàng ấy sẽ chạy tới cuối vách đá, nơi có hàng rào gỗ và những tuyến đường vận chuyển cam chanh từ vườn tới công xưởng, nhìn từ xa tất cả sẽ trở nên quá tí hon và biển vàng cứ thế mà vươn mình chạm tới màu xanh ngát của biển khơi mênh mông vạn dặm… Tôi đứng ở đỉnh dốc của một khu vườn thuộc loại rộng nhất khu vực, hứng lấy làn gió thơm thoang thoảng mùi cam chanh và cố nheo mắt trông ra xa hơn để tìm lấy dấu vết đường chân trời. Một màu xanh thăm thẳm kết nối bầu trời và mặt nước, nắng óng ả rót mình trên mặt biển bình yên. Mười hai tiếng nữa thôi khi mặt trời trở về lòng biển để nhường chỗ cho màn đêm thì cảnh vật trước mắt tôi chắc chắn sẽ nhuộm một màu hoàn toàn khác, vậy lúc này hãy cứ tranh thủ tận hưởng đã, uống lấy màu xanh này như một kẻ khát tự do.
Ngày trước khi được hỏi sau này thích có nhà ở thành phố hiện đại hay vùng quê bình yên, tôi hay trả lời ngay rằng tôi chọn thành phố. Tôi ngại cuộc sống tách xa những tiến bộ hiện đại, không thích những quãng đường đi bộ nắng oi và mùi đất ươm nồng bốc lên sau mỗi cơn mưa làm tôi khó chịu. Nhưng đó là trước khi tôi được đặt chân tới những nơi như thế này, đúng là càng đi xa cuộc sống càng cho ta nhiều lựa chọn, bầu trời càng rộng mở và ta sẽ nhìn mọi thứ dưới con mắt lạc quan, vị tha hơn. Tôi nghĩ càng với những người đi nhiều thì đến một lúc nào đó họ sẽ tìm thấy một nơi cân bằng mọi giác quan, một nơi có thể không phải quê hương nhưng tin rằng đó là nơi để trở về. Khi nắng đã lên, tôi rời mắt khỏi chiếc thuyền trắng đang bập bềnh ngoài khơi để hướng về hai ngôi làng còn lại. Những cánh chim hải âu bay theo tôi dọc con đường núi nối liền những ngôi làng của Cinque Terre – đường từ Corniglia ngược trở lại Manarola mất tầm gần một tiếng đi bộ, quá dài cho một ngày nắng nóng và quá ngắn cho một hành trình đẹp đến vậy. Con đường ngoằn ngoèo uốn mình theo rặng núi, đi mãi đi mãi ngoảnh sang phải là thấy đại dương mênh mông trải rộng như thước phim panorama, nghiêng đầu lên trên là thấy ngút ngàn rừng xanh và những vách đá nhú lên từng bụi xương rồng đã bạc màu xương gió. Nhìn cành hoa dại mảnh mai vàng ố cố vươn mình khỏi khe đá để lao về phía biển xanh, tôi càng cảm thấy mình cô đơn và thật nhỏ bé. 4
MOONBOW EXPRESS
33
“Tôi hai mốt, đi nhiều nhưng hay đi một mình, được ngắm nhìn nhiều cảnh đẹp, được đắm chìm trong bao khoảnh khắc nhưng chưa tìm thấy ai bên cạnh để sẻ chia..” Trích từ nhật kí mùa đông năm ngoái tôi ghé thăm Florence. Nước Ý quả thật đẹp, nhưng ở ngóc ngách này thì vẻ đẹp khiến lòng tôi nở hoa, ở phương trời kia thì khiến con tim tôi quặn lại.
MANAROLA, MỘT CÔNG TRÌNH XINH XẮN CỦA CON NGƯỜI VÀ THIÊN NHIÊN
Ngôi làng Manarola hiện ra sau một ngã rẽ lớn, từng ngôi nhà sơn màu pastel nối tiếp nhau nhấp nhô trên một con vịnh nhỏ - tất cả đẹp y như trên một tấm postcard: rực rỡ và cực kì nên thơ. Bãi tắm mọc lên ở Manarola này kể từ thời Dante cất bút viết nên Divine Comedy, từ xa tôi có thể trông thấy những bộ bikini rực rỡ sắc màu đang nằm phơi nắng trên mỏm đá cạnh cảng. Tôi tự hỏi không biết hồi chưa có áo tắm thì người ta bơi ở nơi công cộng như thế nào, bao giờ phải tìm hiểu mới được? Nước tháng ba có lẽ còn hơi lạnh để thoả thích nhảy sóng nhưng nắng tháng ba thì quá đủ ấm áp cho một “Do nothing day”, lim dim phơi mình trên bãi đá với một cuốn sách hay bên này và ly nước chanh mát lạnh bên kia. Sóng đánh nhịp nhàng bắn cả bọt lên bờ cảng gỗ, tôi theo một chú chó lông dài đi men lối cảng chạy áp vào chân vách đá, bắt gặp những người ngư dân đang gỡ tấm lưới xanh khổng lồ ánh lên màu nắng trong. Tôi thích ngắm nhìn cách người ta lao động, họ xuề xoà trong bộ đồ bảo hộ, chân tháo vát nhảy từ thuyền này sang thuyền kia, tay đan vào mắt lưới, miệng không ngừng nói cười.
Ở Manarola con người xuất hiện nhiều hơn ngôi làng bên cạnh, bạn sẽ gặp nhiều du khách hơn, nhiều hàng quán hơn, nhiều ngư dân hơn, thậm chí nhiều chó mèo và hải âu hơn nữa. Corniglia thì bình dị và bớt màu mè, nơi đó là vương quốc của Vitamin C và những trang trại, miệt vườn xanh tươi tốt. Tôi nghĩ ở đâu cũng đẹp cả, cũng có cái hay và sự quyến rũ riêng. Dòng chảy du lịch đổ về Cinque Terre này như một lẽ tự nhiên rằng thiên nhiên đã cho thì con người ta hưởng thụ. Tuy nhiên Cinque Terre vẫn đặc biệt đáng mến ở chỗ dù đã nổi tiếng và hút khách, được UNESCO bảo trợ và đầu tư phát triển du lịch nhiều nhưng cảnh quan thiên nhiên vẫn mang một vẻ đẹp trù phú, mênh mang, người dân khai thác rất thông minh, vẫn để lại chút gì nguyên sơ để dù ngồi góc nào thì ta cũng cảm thấy như đang được thiên nhiên ôm vào lòng vậy. Mua chiếc bánh panini chính hiệu nước Ý và thong thả ngồi xuống một góc cảng nhỏ thưởng thức, tôi nghĩ rằng: mình thật may mắn, đây là địa điểm ăn trưa tuyệt vời nhất trên đời! 4
MANAROLA, ITALY
“The horizon was glowing pink, orange then pastel, the breeze off the ocean was cool now, clouds had turned dark blue and soon night would come. Sitting next to me was an old couple, about 70, I had no idea how could they even climb down to this rock shore. He hugged her in the arms and they laughed about something, maybe seagulls. Then for a long time the three of us just sat, staring into the horizon and listening to the soft slapping of the waves. And then magic happened.”
RIOMAGGIORE, NƠI TÌNH YÊU KHÉP LẠI
Cách đây ngàn năm vùng biển Địa Trung Hải này từng hoành hành những tên cướp biển “buccaneers”, dân làng khi đó phải ẩn mình xa trên núi và những ngôi nhà của họ thì nằm lọt thỏm trốn giữa những vườn cây. Các toà tháp canh bằng đá khi trước được dựng lên để phòng khi những tay cướp biển bén mảng thì bây giờ vẫn hiên ngang đứng đó, vừa để gợi nhớ lại một thời đại gươm đao đạo tặc, vừa đóng vai trò lãng mạn hơn là địa điểm lý tưởng cho những bộ ảnh cưới, cho những cặp đôi hẹn hò yêu đương... Tôi dừng chân ở tháp canh của ngôi làng Riomaggiore vào 5 giờ chiều, địa điểm cuối của cuộc hành trình, khi ấy gió đã bắt đầu thổi mạnh hơn và những con thuyền bé dần tụ tập hết về bến cảng. Giống như Manarola thì Riomaggiore cũng được hình thành từ những con hẻm nhỏ nhắn, những cửa tiệm rực rỡ sắc màu và một bến cảng dài như chiếc lưỡi khổng lồ đưa ra liếm lấy những con sóng.
ửng màu cam, hồng, tím - cả vùng đất rực rỡ nhạt dần trong ánh tà dương và đổ về tông màu pastel ấm áp. Gió biển rít lên mang theo những tầng mây trôi dạt đang tối dần, màn đêm sắp sửa hiện hữu. Từ đây tôi có thể trông thấy những ngôi nhà xinh xắn ở phía làng Manarola xa xôi kia đang lặng lẽ lên đèn. Ngồi cạnh tôi là một cặp vợ chồng già tầm 70 tuổi, ông ôm lấy bà, họ thì thầm và khúc khích cười về một chuyện gì đó, chắc là cười mấy con hải âu. Sau đó một lúc rất lâu cả ba người chúng tôi chỉ ngồi lặng yên nhìn về phía chân trời, nghe tiếng sóng ì oạp đánh và nhìn mặt trời ánh lên chút tia nắng le lói cuối cùng trước khi bình thản chìm vào lòng biển khơi. Nếu bình minh là thời điểm dễ mang lại cho ta niềm cảm hứng thì hoàng hôn khiến ta mơ mộng về tình yêu. Cinque Terre là một nơi đặc biệt để ta trải qua cả hai cảm giác ấy, dù là bất cứ thời điểm nào trong ngày. Rừng và biển có nhớ, trước tôi đã có bao nhiêu người tới và phải lòng vùng đất nên thơ này?
Mặt trời dần lặn, đường chân trời từ từ
MOONBOW EXPRESS
38
“Nếu có thể đong đầy gió biển vào chiếc lọ Mình sẽ mang nó tới nhà bạn Và đổ lên mảnh vườn… Sắt trên khung cửa nhà sẽ rỉ màu Chiếc thuyền được neo đậu trên cát Sẵn sàng cho mùa hạ Những tà áo phơi phẳng phiu Cát lưu lại trong túi Và chẳng còn gì trong tâm trí đâu..”
“If I could bottle up the sea breeze I would take it over to your house And pour it loose through your garden So the hinges on your windows would rust and colour Like the boats pulled up on the sand for the summer And your sweet clean clothes would go stiff on the line And there’d be sand in your pockets and nothing on your mind..” - The Summer, Josh Pyke. n
MOONBOW EXPRESS
39
NHỮNG CHUYẾN ĐI DÀI PHOTOS BY QUY NGUYEN
SAPA, VIETNAM
MOONBOW EXPRESS
46
MOONBOW EXPRESS
48
“Tôi đang nhìn thấy màu xanh ở trên cây cành trôi xuống thân mình.” ILLUSTRATION BY ĐÌNH ĐIỆP
CHUYỆN CỦA MÁY ẢNH VÀ XE MÁY INTERVIEWED BY IRIS LE
PHOTOS BY ANH TUAN DANG
Đặng Anh Tuấn năm nay 31 tuổi. Một trong số chúng tôi từng có dịp gặp anh ở Đà Nẵng. Theo dõi anh trên Facebook, dường như tất cả những gì thể hiện rõ nhất về anh là chiếc máy ảnh và con xe máy đi khắp các cung đường. Thế nên khi bắt tay vào làm số báo này, tôi đã nghĩ mình phải phỏng vấn anh thôi. Mùa hè mà, chẳng phải là lúc người ta “vác balo lên và chạy xe đến mọi miền” sao? Xuyên suốt cuộc trò chuyện giữa tôi và Đặng Anh Tuấn, anh luôn nói về những điều giản dị đơn thuần như vậy. Được ngắm nhìn, được hít thở, được đưa máy ảnh lên chụp khi thấy một khung cảnh đẹp. Điều này phá hỏng “âm mưu” ban đầu của tôi muốn viết một bài phỏng vấn hoành tráng với tiêu đề nghe thật kêu. Thế là thay vì liệt kê một danh sách (ấn tượng) những nơi Tuấn đã đi qua, tôi chỉ hỏi về chuyện Mông Cổ, chuyện ở Ấn Độ, một ít về đồ ăn, và phần nhiều về đam mê của anh. Câu chuyện cứ thế khơi mở nhẹ nhàng.
“ TÔI MUỐN ĐỨNG TRÊN NÚI CAO, THẢO NGUYÊN BAO LA CHỈ ĐỂ NGẮM NHÌN VÀ HÍT THỞ LÀ HẠNH PHÚC RỒI.”
LADAKH, INDIA
MOONBOW EXPRESS
52
HA GIANG, VIETNAM
MOONBOW EXPRESS
53
MONGOLIA
I - VỀ NƠI CHỐN
TUẤN KỂ CHO MÌNH NGHE MỘT CHÚT VỀ CHUYẾN ĐI MÔNG CỔ NHÉ! Mông Cổ là đất nước mà tôi được biết đến qua sách vở từ khi đi học, qua các câu chuyện về Thành Cát Tư Hãn, nên mơ ước được đặt chân đến đất nước này nung nấu trong tôi đã từ rất lâu. Sau chuyến đi đến vùng đất trong mơ của mình, trải nghiệm khó quên nhất có lẽ là những ngày mùa hè rất dài ở đất nước này. Đến 11 giờ đêm mới là hoàng hôn. Rồi khi đêm xuống, mình được quây quần bên đống lửa giữa thao nguyên mênh mông, rồi được ngủ trong lều. KHI Ở MÔNG CỔ, BẠN CHỌN LOẠI PHƯƠNG TIÊN NÀO ĐỂ DI CHUYỂN? Mông Cổ chủ yếu là đồng cỏ nên rất hợp với xe cào
cào. Nó là loại xe có thể vượt qua được nhiều loại địa hình khó. Có thể đến được nhiều nơi mà các loại xe khác đành phải bó tay..Nhưng trên hết là khi ngồi trên nó, tôi có được cảm giác tự do. Tôi chẳng gặp khó khăn gì khi di chuyển bằng cào cào, có lẽ chỉ sợ xe hỏng thôi. Nhưng trong chuyến đi vừa rồi, bên cho thuê xe cung cấp dịch vụ hậu cần nên hư hỏng gì thì họ khắc phục được cho mình hết. NẰM Ở TRÊN CAO NGUYÊN VÀ CÓ NGUỒN GỐC VĂN HÓA DU MỤC, MÔNG CỔ CHẮC HẲN CÓ NHỮNG NÉT VĂN HÓA ẨM THỰC RẤT RIÊNG. TUẤN ĂN ĐỒ ĂN Ở ĐÓ THẤY THẾ NÀO? BẠN CÓ QUEN KHÔNG? Chuyến vừa rồi tôi không ăn được nhiều món của Mông Cổ. Đặc sản địa phương tôi được ăn là món
ORKHON VALLEY
dê hầm. Họ xếp một lớp thịt dê nhé, rồi đến một lớp rau củ quả, sau cùng là một lớp gia vị, lần lượt như thế rồi hầm chín. Món này ăn rất ngon, đặc biệt là dưới tiết trời lạnh lạnh của Mông Cổ. NẾU CÓ CƠ HỘI, TUẤN SẼ QUAY LẠI MÔNG CỔ CHỨ? Chắc chắn rồi. Một hoặc hai năm nữa, tôi sẽ quay lại đó. Lần ấy tôi sẽ chuẩn bị kĩ càng hơn về mặt lều trại, các vật dụng outdoor để trải nghiệm đầy đủ những hoạt động trên đường đi. À, dĩ nhiên tôi phải nghiên cứu thêm về các địa điểm lạ và độc đáo hơn ở Mông Cổ. Nếu được tôi sẽ tìm đến làng tuần lộc. Tôi không biết rõ tên của nó, chỉ nhớ đây là một nơi mà xe cộ không đến được. Người ta bảo phải đi ngựa 5 ngày mới đến.
VÀ NƠI NÀO KHÁC NGOÀI CAO NGUYÊN DU MỤC NÀY? Tôi ưu tiên hàng đầu những nước nào mà mình có thể chạy được xe máy, được cắm trại. Vào tháng 8 sắp tới, tôi và nhóm bạn sẽ đi Ladakh, Bắc Ấn Độ, một tháng. Chúng tôi sẽ đi xe máy và cắm trại dọc đường. VẬY LÀ BẠN SẼ QUAY LẠI ẤN ĐỘ MỘT LẦN NỮA. TUẤN HẲN PHẢI CÓ MỘT ẤN TƯỢNG RẤT ĐẶC BIỆT VỚI NƠI NÀY NHỈ?! Ấn là thiên đường cho ảnh cuộc sống đường phố, nhất là các thành phố lớn như thủ đô Delhi. Ở đó tôi đã chứng kiến đầy đủ các mảng tối sáng, giàu nghèo, sạch sẽ, bẩn thỉu…
SRINAGAR - LEH HIGHWAY
MOONBOW EXPRESS
56
Ấn tượng sâu sắc nhất ở Ấn là khi tôi vừa đến Delhi. Lúc đó tôi đâu có biết Delhi ổi tiếng về lừa đảo trộm cướp. Cả đám chúng tôi hí hửng bắt xe tuk tuk đến một khu chợ trông gần giống chợ trời ở Việt Nam. Chúng tôi điếc không sợ súng, xách máy ảnh đi sâu vào khu chợ và chụp ảnh các kiểu. Khi ấy tôi mới nhận ra thái độ của người dân trong khu chợ rất dữ dằn. Họ sẵn sàng mắng chửi khi thấy mình đưa máy ảnh lên. Sau này tôi đọc thêm về tình hình an ninh ở Delhi mới thấy rùng mình. May mà lúc đó không xảy ra chuyện gì.
Về ẩm thực Ấn Độ, đối với cảm nhận của riêng tôi là khủng khiếp. Tôi ăn không quen. Một hai bữa đầu thấy hay hay lạ lạ, nhưng đến bữa thứ năm, thứ sáu thì không thể nuốt nổi vì mùi vị đặc trưng của nó. NHƯNG TUẤN VẪN QUAY LẠI ẤN ĐỘ? Nơi tôi sắp đi ở Bắc Ấn là Ladakh, còn được gọi là Tiểu Tạng. Vùng này có điều kiện thiên nhiên địa lý và con người tương tự như Tây Tạng vậy.
II - MỘT KIỂU HẠNH PHÚC
KHI CHỌN CHO MÌNH MỘT HÀNH TRÌNH MỚI, TUẤN SẼ CHỌN NHỮNG NƠI NHƯ THẾ NÀO? Những đất nước tôi đã đi qua hầu hết là các vùng đất có thiên nhiên bao la, núi non hùng vĩ. Mục đích những chuyến đi của tôi chủ yếu là trải nghiệm về không gian. Tôi muốn đứng trên núi cao, thảo nguyên bao la chỉ để ngắm nhìn và hít thở là hạnh phúc rồi. Và chụp ảnh đẹp cũng là một nhu cầu không thể thiếu của những chuyến đi. Đối với tôi, nhiếp ảnh và du lịch là hai điều luôn đi cùng nhau. THẾ THÌ TUẤN ĐÃ ĐI NHIỀU NƠI Ở VIỆT NAM CHƯA? BẠN CÓ THỂ GIỚI THIỆU CHO MỌI NGƯỜI MỘT TRONG NHƯNG ĐIỂM ĐẾN TRONG NƯỚC YÊU THÍCH CỦA BẠN ĐƯỢC KHÔNG?
Tôi thích Hà Giang nhất. Nó hay hơn Sa Pa hay Hạ Long nhiều. Các huyện phía Bắc của nó như Đồng Văn, Mèo Vạc, Hà Giang rất đẹp và thú vị. TUẤN NÓI RẰNG DU LỊCH VÀ NHIẾP ẢNH LÀ ĐIỀU KHÔNG THỂ TÁCH RỜI ĐỐI VỚI BẠN. VẬY ĐÂU LÀ TIÊU CHÍ ĐỂ BẠN MUỐN ĐƯA MÁY ẢNH LÊN VÀ CHỤP MỘT CẢNH NÀO ĐÓ? Tôi thấy cảnh đó đẹp. NHIẾP ẢNH LÀ ĐAM MÊ, VẬY DU LỊCH ĐỐI VỚI TUẤN LÀ GÌ? BẠN TÌM KIẾM ĐIỀU GÌ KHI MẢI MÊ XÊ DỊCH NHƯ VẬY? Tôi muốn được hít thở và nhìn ngắm những vùng đất mới.
Chúng tôi còn nói vài điều nữa về cuộc sống của Anh Tuấn, sự nghiệp và mưu sinh. Nhưng tôi quyết định gói ghém bài phỏng vấn tại đây. Lần này chúng ta chỉ đọc ít thôi, mà hãy xem những bức ảnh anh đã chụp. Có lẽ đó mới là những điều đáng để ngắm nhìn nhất, phải không? n
LADAKH, INDIA
MOONBOW EXPRESS
58
POLAROID
BY HIEU L.
BY QUYEN MAI
D STATION
BY KHANH NGUYEN
BY HIEU PHAN
BY PHUC NGUYEN
BY ZI NGUYEN
BỎ RAU XANH VÀO TRONG HÀNH LÝ WORDS BY QUỲNH GIAO
Khi đi du lịch, việc thưởng thức đặc sản của địa phương là điều rất thú vị để tìm hiểu thêm về văn hóa và con người ở vùng miền đấy. Tuy nhiên có những nơi mà rất nhiều món ăn lại có thành phần từ động vật, khiến cho việc du lịch của những người ăn chay trở nên khó khăn và bất tiện. Tuy nhiên, không phải vì ăn chay mà chúng ta không thể có những trải nghiệm thú vị khi đi du lịch. Dưới đây là một vài kinh nghiệm của mình giúp những bạn ăn chay có thể tận hưởng chuyến đi của mình hơn nhé!
I. CHUẨN BỊ SẴN ĐỒ ĂN CHO CHUYẾN ĐI. Việc chuẩn bị sẵn đồ ăn là cực kì quan trọng giúp bạn vượt qua cơn đói và mệt mỏi khi đi trên đường. Bạn có thể mang theo sẵn một ít đồ khô như lương khô, hạt khô, bánh quy, bánh mì… Có những bữa ăn cũng rất đơn giản để chuẩn bị nữa, như sandwich, salad, hay spring rolls.
Mình đã từng đi một chuyến cắm trại 3 ngày 2 đêm trong rừng mà vẫn sống sót ăn ngon ngày 3 bữa chỉ với đồ ăn chuẩn bị sẵn từ nhà. II. TỰ ĐI CHỢ NẤU ĂN.
Nếu không muốn mang theo đồ lỉnh kỉnh, bạn có thể tự đi chợ chuẩn bị bữa ăn cho mình. Rất dễ để tìm thấy salade làm sẵn, hay bánh mì sandwich, trái cây… trong những siêu thị hoặc chợ nơi bạn đi du lịch nhé. 4
MOONBOW EXPRESS
62
MOONBOW EXPRESS
63
MOONBOW EXPRESS
64
III. TÌM HIỂU KĨ TRƯỚC KHI ĐI.
Nếu đi du lịch bằng máy bay, bạn nhớ để ý check option vegan cho bữa ăn nhé. Hiện nay hầu như các hãng hàng không nào cũng có lựa chọn cho những người ăn chay. Trang web happycow là nơi cung cấp địa chỉ những nhà hàng chay trên toàn thế giới ! Nên tra cứu sẵn và ghi vào sổ tay để có thể đưa những nhà hàng chay vào trong lịch trình luôn. Nếu không có Internet, bạn vẫn có thể dễ dàng ăn chay vì hiện nay rất nhiều nhà hàng có option/menu riêng dành cho những người ăn chay. Nếu bạn bắt buộc vào một nhà hàng mà hoàn toàn không có món chay, bạn có thể đưa ra yêu cầu riêng như đừng bỏ phô mai và hải sản vào salad, hay thay thế thịt bò trong món đó bằng cách cho thêm rau củ vào chẳng hạn. Lưu ý rào cản ngôn ngữ nếu bạn đi du lịch ở một đất nước mà bạn không biết tiếng nhé ! Nên học cách để nói vài câu đơn giản như “tôi ăn chay”, hoặc những từ “thịt bò”, “thịt gà”, “trứng”, “tôm”, “cá” theo ngôn ngữ bản địa chẳng hạn. Quan niệm ăn chay của mỗi quốc gia là khác nhau. Ở Pháp, có sự khác biệt rõ ràng giữa “chay” (không thịt động vật) và “thuần chay” (không thịt động vật và hoàn toàn không có sản phẩm từ động vật : trứng, sữa, phô mai,...) và người Pháp thì rất kém
tiếng Anh! Cho nên theo mình, để đưa ra yêu cầu rõ ràng, tốt nhất bạn nên viết sẵn yêu cầu một cách rõ ràng vào sổ tay rồi có dịp thì đưa ra dùng khi cần. Theo mình được biết thì có những quốc gia khó ăn chay khi đi du lịch vô cùng, như Argentina là nơi mà món gì cũng có steak, hay Mông Cổ là nước mà có nhiều món từ thịt cừu và sữa. Nếu không tìm thấy mục “vegetarien” trong menu, có thể tìm thử những mục tương tự như “dieta” - mặc dù bạn không hề “diet” nhé. IV. CHỌN ĐỊA ĐIỂM DU LỊCH PHÙ HỢP
Nếu là người ăn chay, tại sao không chọn những địa điểm du lịch một cách cố ý, nơi mà ta có thể dễ dàng ăn chay, gặp những người cùng có quan điểm sống như mình? Những nước Anglo-Saxon như Anh, Australia, Đức, Mỹ đều có rất nhiều nhà hàng chay. Những nước Châu Á như Việt Nam, Thái Lan, Ấn Độ,... là thiên đường cho vegans nhé. Bạn cũng có thể lựa chọn những người bạn dân bản địa một cách cố ý luôn! Các bạn có thể filtrer “vegan” trên couchsurfing để tìm những người bạn vegan. Host của mình khi mình couchsurfing ở Đức là một người ăn chay trường 7 năm, tụi mình đã có những cuộc trò chuyện và chia sẻ thú vị về chuyện ăn chay, và nhờ anh ấy mà mình biết đến những nhà hàng chay ngon vô cùng! n
MOONBOW EXPRESS
65
MOONBOW EXPRESS
66
“Tôi nghe từ cõi đời vui vượt qua đêm dài lên tới sao trời.” ILLUSTRATION BY XUAN LOC XUAN
CẮM TRẠI Ở MỸ WORDS BY AN TRAN
PHOTOS BY ZI NGUYỄN
3594 Miles: Chúng tôi sửa tựa đề của tác giả thành “Cắm Trại Ở Mỹ”, bởi lẽ bài viết xoay quanh kinh nghiệm “car camping” của An tại rất nhiều công viên quốc gia ở Hoa Kỳ. Những kinh nghiệm này không hẳn áp dụng được cho các bạn thích “backpacking.” Vì bài viết hướng đến các bạn đang ở tại Hoa Kỳ, chúng tôi cũng lưu ý giữ lại một số từ tiếng Anh tác giả muốn sử dụng để các bạn dễ tìm kiếm thôn tin.
MOONBOW EXPRESS
68
Ở Mỹ thì việc đi cắm trại rất phổ biến. Trong các công viên quốc gia và rừng quốc gia có rất nhiều campsite với mức giá khá rẻ, $22-$30/ đêm tùy mỗi địa điểm. Đến đây để trải nghiệm ngủ dưới bầu trời đầy sao luôn là một điều tuyệt vời.
MUỐN CÓ CAMPSITE Reservation: Ở những công viên phổ biến hoặc nổi tiếng, thu hút nhiều du khách, có khi bạn phải reserve trước cả năm hút. Chẳng hạn như: Yosemite, Grand Canyon, ... First come first serve: với những nơi áp dụng first come first serve, bạn không cần phải đặt nhưng phải đến thật sớm, thường khoảng trước 11 giờ sáng thì mới giành được chỗ tốt. Đây là phương cách hữu hiệu khi chúng ta không đặt trước được campsite. Thông tin campsite có thể tìm trong trang chính của công viên mà chúng ta muốn đến. Những trang web này rất đầy đủ, có thông tin chi tiết về giá tiền, toilet thế nào, đậu được bao nhiêu xe, v.v...
CAMPING GEAR CƠ BẢN CẦN CÓ Sleeping bag: Temperature rating ghi trên sleeping bag nên từ 30ºF trở xuống. Trong thực tế thì chỉ số này sẽ dao động ±15ºF. Nếu rủng rỉnh tiền bạc, bạn nên mua loại compression nhỏ gọn, rất tiện mang vác và không chiếm nhiều diện tích. Mua loại làm bằng chất liệu down nữa thì trọng lượng nhẹ.
Để tăng thêm độ ấm cũng như giữ cho sleeping bag sạch sẽ thì bạn có thể mua thêm sleeping bag liner. Sử dụng bằng cách chui vào đó rồi mới vào túi ngủ. Khi đi camping, bạn dễ bị dính đất cát hoặc có mồ hôi nên ngủ trực tiếp trong sleeping bag cảm giác không được vệ sinh lắm. Thêm nữa, sleeping bag rẻ tiền lại không nên giặt nhiều, chất lượng giữ ấm sẽ giảm đi rất nhanh. Lều cắm trại: Giá lều cắm trại khá rẻ. Thường trên lều sẽ có ghi thông số nằm được bao nhiêu người, thực tế thì lấy số đó giảm đi 1-2 người vì còn tùy tạng người mập ốm. Có loại lều instant tent, xương sống của lều được gắn thẳng vào lều rồi nên khi dựng rất nhanh, bung ra là xong nhưng bị bất lợi là rất gồ ghề, tốn diện tích. Bạn có thể mua lều với xương sống tách riêng nhau ra, khi dựng lều thì mình phải ráp nhưng dựng hoài thì sẽ quen tay. Việc dựng lều không tốn thời gian bao nhiêu mà tent package của bạn sẽ nhỏ gọn, đem đi đâu cũng tiện. Nếu cắm trại nơi nào nhiều gió, bạn nên sử dụng lều dạng dome cong cong sẽ vững hơn là lều dạng chữ nhật.
Hai dụng cụ vừa kể trên là cơ bản đủ cho việc ngủ, cắm trại vào mùa hè. Nếu bạn muốn cắm trại chỗ nào nhiệt độ thấp, mùa đông thì cần phải thêm vài thứ nữa mới đảm bảo ngủ ngon và không bị lạnh. 4
MOONBOW EXPRESS
69
Sleeping pad hoặc air mattress: Có rất nhiều loại sleeping pad hoặc air mattress, người sử dụng bơm hơi để lót nằm. Mục đích là để giúp chúng ta không nằm trực tiếp trên nền đất trong lều, sẽ rất lạnh. Toe warmer: Khi ngủ trong nhiệt độ thấp, đặc biệt lòng bàn chân sẽ rất lạnh, cực kỳ khó ngủ. Trước khi ngủ, bạn hãy dán toe warmer này vào lòng bàn chân thì sẽ giúp giải quyết vấn đề này cực kỳ hiệu quả Thermal underwear: Khi ngủ trong sleeping bag, bạn phải nhớ là sleeping bag giữ ấm được cho chúng ta bằng cách giữ lại lượng nhiệt cơ thể chúng ta phát ra. Vì thế nên nếu ta mặc đồ càng nhiều thì lượng nhiệt từ cơ thể bị kẹt lại trong lớp quần áo, không luân chuyển hiệu quả và phá vỡ cơ chế giữ ấm của sleeping bag, bạn sẽ càng thấy lạnh. Thế nên khi ngủ sleeping bag, bạn càng mặc ít đồ càng tốt, có thể khỏa thân luôn vẫn được. Hoặc tốt nhất là chỉ mặc thermal underwear.
ĐỐT LỬA TRẠI VÀ NGỦ DƯỚI BẦU TRỜI SAO Mỗi campsite đều có fire ring, có vĩ nướng grill nên nếu muốn nấu đồ ăn BBQ hay đốt lửa trại thì bạn nhớ chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ. Củi và than có thể mua ngay tại địa điểm. Bạn nên đem theo một bếp gas mini nhỏ hoặc camping stove để phòng khi cần nước sôi nấu mì hoặc uống café. Để bắt lửa nhanh, bạn nên mua loại fire gel hoặc fire fuel tưới lên củi rồi đốt lửa. Tất cả những thứ này đều có thể tìm mua ở những tiệm outdoors store như REI, big5, v.v.. Có thể đem theo ghế xếp camping để ngồi xung quanh lửa trại kể chuyện ma, tâm sự này nọ. Trong một vài công viên park có coin-operated shower. Bạn nên chuẩn bị sẵn tiền xu, đặc biệt là loại 25 cent nếu muốn tắm rửa. Trước khi đi, bạn nên kiểm tra thời tiết ngày mình đến thế nào, nóng lạnh ra sao để mang theo những dụng cụ phù hợp. Cảm giác cắm trại và ngủ dưới bầu trời đầy sao ở mỗi nơi luôn khác nhau, chỉ duy nhất giống nhau ở một điểm là rất đáng sống và trải nghiệm! n
MOONBOW EXPRESS
70
MOONBOW EXPRESS
71
THAT PLACE
(... WE’VE TALKED ABOUT) WORDS BY MOONBOW EXPRESS READERS
Thị trấn nhỏ nằm vỏn vẹn một góc giữa đất và trời. Hằng ngày mấy bồng bềnh vẫn lặng lẽ ôm quanh đỉnh núi trầm mặc, rừng thông Giao Chỉ đứng nghiêng nghiêng bên những lát cắt quanh triền núi, im lìm, và đâu đó khói từ những ngôi nhà nhỏ như hộp quẹt bay lảng bảng giữa những mênh mông tao tác. Sapa mùa này thấp thoáng một màu xanh bao la, cỏ cây, xanh lá, xanh sáng sớm, xanh chiều tà, màu xanh đất trời quyện hòa, thỉnh thoáng hắt lên vài vạt nắng cuối trời như rẻ quạt. Tới đây, rồi ai cũng cũng sẽ tìm đươc một vài đứa trẻ bồng bế nhau lang thang quanh thị trấn, trên phố đi bộ, cạnh rừng thông, giữa quảng trường, trước nhà thờ đá hay trong vài ngôi nhà lụp xụp xập xệ, với bộ dạng nhàu nhĩ, khuôn mặt lem luốc đen đúa nhưng đôi mắt vẫn còn rất trong và sáng, ở đấy hắt lên màu xanh đẹp nhất, xanh của Sapa.
+ TRỌNG HOÀNG TÙNG
MOONBOW EXPRESS
72
Em muốn đến Ý, có lẽ là đồi Tuscany. Từ lâu em xem ảnh thấy ở đó đẹp như tranh vẽ. Em chỉ muốn xem tận mắt một lần xem có đúng thế không.
+ NGUYÊN ANH Mình không thích nơi nào cụ thể, nhưng rất muốn thử đi trên đoàn tàu vượt dãy Alps. Mình thích cảm giác lọt thỏm giữa núi rừng trùng điệp ngút ngàn tầm mắt. Nhưng mình không thích phải leo núi hay vất vả quá đâu, thế nên nếu được ngồi tận hưởng trong một toa tàu hạng sang có lẽ là thú vị nhất.
+ A M E L I A W.
Lần đầu đứng trên đỉnh Lang Biang, tôi lập cập không nói nên lời, phần vì quá lạnh, phần vì cảnh đẹp đến nỗi bao nhiêu ngôn từ đều đóng băng hết cả. Hôm ấy là một ngày bão. Tôi nhớ mãi cái cảm giác mây vờn xung quanh tôi và cảnh vật dưới kia thoắt ẩn thoắt hiện. Gió đập từng cơn vào người, tóc tai rối tung cả lên còn nước mắt nước mũi thì thay nhau chảy. Vậy mà tôi và con bạn cười giòn tan. Vui lắm. Tiếc thay máy ảnh không thể chụp lại chính xác cảnh tượng ấy. Sau nhiều lần cố gắng không thành công, tôi bỏ cuộc và đứng lặng im nhìn mây chạy đua trước mắt. Tất cả mọi thứ vào thời khắc đó đều đã được in sâu trong tâm trí tôi. Cái lạnh thấu xương ấy làm tôi nhớ quay quắt khi trở lại Sài Gòn. Và mỗi khi muốn thoát khỏi cái ngột ngạt của thành phố này, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu tôi luôn luôn là buổi sáng Lang Biang ấy.”
+ QUYEN MAI
Chuyện này có thật nhé: lúc trước tôi và bạn gái cũ hẹn nhau honeymoon sẽ đi Tây Tạng. Chưa kịp cưới nhau để đi Tây Tạng thì cô ấy đi du học, rồi có người yêu mới bên đó. Bây giờ tôi đang để dành tiền đi Tây Tạng một mình. Tôi đang học cách làm mọi thứ một mình. Tôi không biết địa điểm như thế này có phải là khởi đầu tốt không. Nhưng có cảm giác nếu không đi Tây Tạng, tôi sẽ còn rất nhiều điều dang dở. Tôi muốn có một closure thật đẹp.
+ ANH VU NGUYEN
MOONBOW EXPRESS
73
CÓ MỘT TUỔI TRẺ ĐI NGANG ĐÀ LẠT WORDS BY XÁM
Chúng tôi lên kế hoạch phượt Đà Lạt – Phan Rang – Phan Thiết vào một tối cà phê tuổi trẻ. Mọi chuyện không được tính toán trước, chỉ là ý định ấy nảy nở bất chợt và được cả bọn thống nhất nhanh gọn, vồn vã hệt như những gì diễn ra trong tám năm tình bạn đã qua. Nhưng sự chuẩn bị cho chuyến đi đợt lễ 30/4 là cả một chuỗi bi hài kịch: kỳ kèo với việc đặt phòng, thống nhất chơi gì mỗi tối, các bạn nữ dùng bông tắm chung hay riêng để mua… và hàng tá vấn đề khác làm ầm ĩ Facebook mỗi đêm, nhất là khi cận ngày khởi hành! Chúng tôi băng dọc theo quốc lộ 1A – con đường trải đầy người, xe và khói bụi khi người ta (và cả đám nhóc mới tốt nghiệp đại học này nữa) đổ xô ra đường để “tận hưởng” bầu không khí kẹt xe, ô nhiễm của ngày lễ. Chẳng biết người ở đâu ra mà nhiều thế, như thể ai cũng muốn kéo nhau tìm về nơi bình yên sau chuỗi ngày đi học, đi làm tưởng như không có hồi kết vậy. Có người đi đến những vùng đất như chúng
tôi, người khác khăn gói, rong ruổi trên những chiếc xe máy về quê hay ngồi lắc lư trên những chiếc xe khách mà chúng tôi phóng qua. Cảm ơn trời vì có những người mà nơi bình yên là căn phòng mỗi ngày họ vẫn sống, nếu họ cũng ùa mình vào dòng người ngoài này thì chẳng biết đám đông sẽ còn ùn tắc đến lúc nào nữa? Như thể sợ lãng phí chút thời gian còn lại của tuổi trẻ, hành trình mà chúng tôi trải qua hầu như chỉ có trải nghiệm chứ không có nghỉ ngơi. Bốn ngày và lộ trình gần 1000 km cần chinh phục! Chắc vì thế mà khi vừa đến thành phố Phan Thiết, chỉ kịp nhìn thấy Mũi Dinh là chúng tôi quay xe về quốc lộ 28B để đến Đà Lạt cho kịp hạn nhận phòng lúc 5 giờ chiều (dù thế thì cả bọn chúng tôi cũng lạc đường hơn 10 km trước khi rẽ vào quốc lộ 28B) Vượt những cung đường đèo Đại Ninh trên quốc lộ 28B, cả bọn tận hưởng những cảnh đẹp đầu tiên sau quãng thời gian dài mòn mỏi. Đèo, thác, cây xanh đưa chúng tôi vào một khung cảnh khác hẳn với nhịp sống thường ngày tại Sài Gòn.
MOONBOW EXPRESS
74
Chưa bao giờ con người ta thôi thấy mình thôi nhỏ bé giữa núi rừng hùng vỹ. Những tầng cây cao vút tưởng như có thể đâm toạc tầng trời, mây trắng thả bóng mình phản chiếu trên lòng hồ được nhuộm đầy màu nắng, đẹp đẽ và thuần khiết đến kỳ lạ. Con người khi im lặng, lúc ồn ào nhưng núi rừng thì trăm năm vẫn thế: tĩnh lặng như một bức tranh lập thể làm dịu mát những tâm hồn vốn đỗi đã chất chứa quá nhiều muộn phiền. Tôi đã kể cho bạn là chúng tôi phải nhận phòng lúc 5 giờ chiều đúng không nhỉ? Sau khi kết thúc những phút giây sống giữa thiên nhiên ấy là chúng ta nhận ra thực tế phũ phẳng rằng việc chúng tôi kịp giờ hẹn cũng giống như con người có thể hít thở không khí mà sống được vậy!!! Anh bạn tôi gọi điện hỏi thì được chủ phòng thông báo là chúng tôi đến trễ nên phòng sẽ được dành cho những vị khách khác. Lúc ấy chúng tôi chẳng còn cách nào khác là đến chỗ ấy thật nhanh và đàm phán, nếu chúng tôi không muốn ngủ ngoài trời tối nay. (Thật ra thì lũ con trai chúng tôi không có vấn đề gì, chỉ là làm thế thì thật thất lễ với các bạn nữ…) Ngay khi chúng tôi vượt khỏi địa phận huyện Đức Trọng và tiến vào thành phố Đà Lạt thì trời bắt đầu đổ mưa. Một anh bạn vui tính của tôi la lớn: “Đây có phải là giới hạn cho chúng ta chưa?” Tồi tệ hơn, chúng tôi lạc mất 1 xe và 2 người trên xe ấy thì do không để ý nên đã phóng vào đường cao tốc chỉ dành cho các phương tiện 4 bánh. Số là họ dừng lại mà không báo ai để mua bánh bao cho chúng tôi vừa phóng xe vừa ăn cho đỡ cơn đói đang vật vã kéo đến. Đúng là chỉ có những lúc thế này mới thấy được ý nghĩa tình bạn.
chúng tôi đến đèo Prenn. Cảm giác leo đèo khi trời tối phải nói là phấn khích đến tuyệt đỉnh. Xung quanh bốn bề yên ắng, không ánh sáng mặt trời lẫn đèn đường, tất cả đều bị màn đêm nuốt chửng ngoại trừ tiếng xe máy và thỉnh thoảng là những ánh đèn từ các xe chạy ngược chiều. Cứ thế, xe vun vút phóng đi, hết rẽ trái rồi rẽ phải, mang theo cảm giác hỗn độn của lòng người. Chúng tôi may mắn khi ông chủ phòng trọ giao cho bọn tôi hai phòng mới khác với những gì đã thảo thuận ban đầu. Tuy là kém tiện nghi hơn chút nhưng vẫn còn tốt chán so với việc ngắm những vì sao trước khi ngủ trong cái lạnh ngoài trời của dêm Đà Lạt. Lúc này thì chúng tôi đã gặp lại hai người bạn kể trên, trong cái rủi có cái may và trong may cũng có rủi, vì lạc đường nên trên đường cao tốc họ không gặp phải cơn mưa nhưng bị cảnh sát giao thông phạt 100.000 đồng vì chạy vào đường cấm. Tôi sẽ không mô tả gì nhiều về những nơi chúng tôi đã đặt chân đến tại Đà Lạt vì đã có quá nhiều bài review trước đó rồi. Tôi cũng muốn kể cho các bạn nghe nhiều hơn nữa về những ngày sau đó của bọn tôi: về những cung đường Phan rang - Phan Thiết, về những người đã là bạn bè từ thời cấp 3, về những người góp mặt trong chuyến đi vì là người yêu của những đứa trong nhóm, về những kỷ niệm đẹp tuyệt vời khác bên những người bạn… Nhưng tôi muốn dừng lại – thật chậm - tại Đà Lạt, nơi không chỉ là thành phố tình yêu mà đối với tôi còn là nơi khắc ghi tình bạn, chẳng biết bao lâu nữa bọn tôi mới lại có những ngày như thế? n
Mọi chuyện được đẩy lên kịch tính hết cỡ khi
MOONBOW EXPRESS
75
CÓ MỘT BẦU TRỜI KHÁC THERE IS ANOTHER SKY
ORIGINAL POEM BY EMILY DICKINSON
TRANSLATION BY RIO LÂM
MOONBOW EXPRESS
76
PHOTO BY ZI NGUYỄN
There is another sky,
Có một bầu trời khác
Ever serene and fair,
Mãi bình yên sắc xanh
And there is another sunshine,
Nơi đó ánh nắng khác
Though it be darkness there;
Dù bóng tối còn quanh
Never mind faded forests, Austin,
Austin hỡi, đừng sợ cánh rừng tàn,
Never mind silent fields –
Đừng màng chi đồng không tiếng vang
Here is a little forest,
Nơi đây cánh rừng nhỏ
Whose leaf is ever green;
Lá mãi mãi xanh tươi
Here is a brighter garden,
Nơi đây vườn sáng rõ
Where not a frost has been;
Sương giá chưa gọi vời
In its unfading flowers
Trên hoa thắm không tàn
I hear the bright bee hum:
Tôi nghe chú ong hát
Prithee, my brother,
Xin rước người em tôi
Into my garden come!
Vườn đây, em về rồi. n
THÀNH PHỐ KHÔNG ĐÈN ĐỎ WORDS BY NGUYỄN XUÂN THẢO
PHOTO BY PAVEL PHAM
MOONBOW EXPRESS
78
Mấy ngày Sài Gòn đổ lửa nhiều hơn, đến nỗi mấy bộ đồ lười biếng tôi giặt không thèm vắt mà phơi trên sân thượng chỉ ba tiếng đồng hồ đã khô cong. Mấy ngày, tôi bơi giữa dòng xe cộ và trong đầu chỉ nghĩ được đúng duy nhất một điều: ai đụng vào tôi, tôi sẽ giết cả thế giới. Mấy ngày Sài Gòn như thế, tôi nhớ Đà Lạt vô cùng. Nơi ấy, như bao nhiêu thứ khác kể cả con người trong cuộc đời của tôi, tôi không hề yêu ngay từ lần đầu tiên. Tôi bảo thủ cho đó là điều vồ vập và mông lung nhất của cuộc sống. Có lẽ yêu một người hay một thứ gì đó là cảm giác nhớ thật nhiều, nhớ mọi thứ, nhớ cảm giác, nhớ chi tiết. Tôi bắt chuyến xe từ Sài Gòn, ngủ một đêm đã tới Đà Lạt. Mùa đông, Đà Lạt tối đen hết thảy, nhưng tôi vẫn thấy những bóng cây qua cửa sổ. Đà Lạt hôn tôi - một nụ hôn mát lạnh lúc 5 giờ sáng. Tôi không ưa nóng, nên cũng chẳng ưa gì thứ gọi là nụ-hôn-nồng-cháy. Cái nóng khiến tôi dễ phát hờn. Cái nóng duy nhất mà tôi yêu trên cõi đời này có lẽ là ngọn lửa trên bếp than nướng bánh tráng trứng của cô trên đường Phan Chu Trinh, ngay ngã tư chợ- vào một ngày mùa đông tháng 12 âm lịch. Tôi cũng nhớ ánh mắt của cậu bé trai mất cha từ nhỏ nhà bên cạnhbán sữa đậu nành nóng, luôn nở nụ cười và ngại ngùng khi tôi bắt chuyện.
Tôi chưa tìm được chốn nào yên bình hơn thế. Mấy chiều lạnh sương phủ đầy, chạy xe lên hồ Tuyền Lâm, tôi tưởng tôi đang chạy lên thiên đường cơ đấy. Tôi thích cứ ngồi ở trước hồ ấy, chuyện trò đôi ba câu, ngồi thật lâu rồi về, thế thôi. Trên đấy, có nhiều khách du lịch lên chụp hình lắm, như Đà Lạt khiến họ tĩnh lặng thì phải. Ai cũng nhẹ nhàng an yên hết mực. Tôi nhớ mấy con đường Đà Lạt đầy hoa và không có đèn đỏ, nó ngoằn nghèo quyến rũ tâm can tôi. Mấy con đường ấy, tôi có đi lại cả trăm lần cũng chẳng nhớ; bởi ở đó tôi chẳng khác gì đứa trẻ lên hai lên ba mẩn mê trong khu rừng của riêng mình, không cần quan tâm đến mấy thứ xung quanh. Tôi nhớ Đồi Chè Cầu Đất xanh vô tận mà có mấy lúc Sài Gòn bực bội, tôi hay ước được chạy lên đây la hét đến khản cả cổ thì thôi, rồi về, thế là thoải mái. Tôi có cả ngàn tấm hình ở Đà Lạt, tôi có cả tá những địa điểm món ăn mà chỉ cần nhắc đến thôi, tôi cũng phải gào thét và hơn cả, tôi có những người bạn Đà Lạt và anh người yêu người Đà Lạt. Có thể vì người đó, tôi đã yêu Đà Lạt hơn thế. n
MOONBOW EXPRESS
79
“Đừng lay tôi nhé cuộc đời. Tôi còn trẻ dại cho tôi mơ mộng.” ILLUSTRATION BY WANTOU
MOONBOW EXPRESS
82
LIÊN HỆ hello@moonbowexpress.com Moonbow Express hy vọng sẽ nhận được bài viết và ảnh của các bạn. Vui lòng gởi về submit@moonbowexpress.com MOONBOWEXPRESS.COM
D O N AT E Bạn có thể donate cho Moonbow Express tại đây: moonbowexpress.com/donate
BẢN QUYỀN Yêu cầu không sử dụng nội dung đã đăng tải trên Moonbow Express Journal cho mục đích lợi nhuận, sử dụng mà không để tên tác giả HOẶC/ VÀ thay đổi nội dung mà chưa có sự đồng ý của tác giả.
SUBSCRIBE Subscribe để nhận bản đầy đủ của Moonbow Express và những món quà nho nhỏ từ 3594 Miles. http://eepurl.com/bIKkaD
MOONBOW
EXPRESS
“ TÔI ĐANG MƠ GIẤC MỘNG XANH”
P L AT F O R M 3