Moonbow Express | Platform 1

Page 1

X Ê D Ị C H & CÁ I Đ Ẹ P

PLATFORM 1


LETTER FROM 3594 MILES


Bạn thân mến, Chúng ta đi đến đâu rồi nhỉ? À, đi đến tháng cuối cùng của năm 2015. Cuối năm người ta hay làm danh sách “Mục tiêu năm mới” - tiếng Anh gọi là “resolution list”. Sở dĩ tôi phải nói thêm như vậy bởi lẽ cái “resolution list” này luôn là chuyện… đem ra cười cợt trên những trang hài hước tôi hay xem. Tháng 1 phòng gym đông như nêm, tháng 2 chẳng còn bóng ai. Đầu năm quyết tâm giảm cân, cuối năm cân nặng chỉ nặng hơn chứ không ít đi. Đầu năm quyết tâm tán được người ấy, cuối năm người ấy đã là của người khác. Thiệt là đáng cười đó mà! Vậy mà có năm nào chúng ta không làm cái danh sách ấy đâu?! Không viết ra hẳn thì cũng nhẩm tính trong đầu, không quyết đoán chắc chắn thì cũng mộng mơ, “Giá mà cuối năm sau mình sẽ…” Người ta cười thế thôi chứ cái danh sách ấy có gì sai đâu. Nó chính ra là một trong số những điều đẹp đẽ hiếm hoi mà chúng ta có thể tạo ra thật dễ dàng. Khi bạn viết mục tiêu năm mới, đó không đơn thuần là một danh sách; bạn đang phác thảo những nét đầu tiên của con người bạn muốn trở thành. Tôi thấy điều đó đẹp vô cùng. Khi quyết định Platform đầu tiên của Moonbow Express Journal sẽ ra mắt vào tháng cuối cùng của 2015, chúng tôi đã đắn đo giữa rất nhiều chủ đề: Giáng sinh, Năm mới, Tết, Gia đình, Khám phá,... Chúng tôi cứ lần hồi tới lui mãi vì không cái nào khiến mình phải thốt lên, “À há, chính nó đây rồi!” Nhưng bỗng một ngày không có gì đặc biệt, ý tưởng ấy bỗng gõ cửa như một giấc mơ nhẹ nhàng đến; ta biết ngay đây đúng là điều mình đang tìm. Chủ đề đầu tiên của Moonbow Express Journal: Giờ Là Lúc Sống Giấc Mơ Đời Mình “Giờ là lúc sống giấc mơ đời mình” - câu hát trong bài “Thời Gian Để Yêu” của nhạc sĩ Đỗ Bảo - mở đầu cho những ngày đoàn tàu Moonbow Express sẽ lăn bánh qua những cung đường lạ, tràn ngập những kỳ quan. Chúng ta đều sẽ là những hành khách trên chuyến tàu này, và ai biết được nó sẽ đưa ta đến những nơi nào, phải không bạn của tôi? Thế cho nên năm nay bạn cứ viết một danh sách mục tiêu nhé, cứ tiếp tục phác thảo con người bạn muốn trở thành. Bạn đã có Moonbow Express đồng hành cùng bạn, nên hãy mở đầu danh sách đó bằng mục tiêu sau: Giờ là lúc sống giấc mơ đời mình. Chúng tôi chúc bạn những điều may mắn nhất. Bây giờ chúng ta cùng đi tiếp thôi nào.


TABLE OF CONTENTS ÁNH DƯƠNG BAGAN Thuỷ Nguyễn

6

MIỀN ĐẤT LẠ Zi Nguyễn

12

NHỮNG THỊ TRẤN “CARPE DIEM” Rio Lâm

18

ICELAND: BẤT TIỆN VÀ ĐẸP ĐẼ Tú Nguyễn

24

“SƠN ĐOÒNG VẪN CHƯA ĐỦ VỚI ANH” Jeet Zdung Nguyễn

36 46

#TRAVELTIPS 3594 Miles

50

MỘT MỐI NHÂN DUYÊN ĐẸP Iris Lê

54

THAT PLACE Bạn đọc Moonbow Express

56

BLOG IN A NUTSHELL 3594 Miles

60

DIAGON ALLEY 3594 Miles


OUR COMPANIONS RIO LÂM Ngôn Ngữ

JEET ZDUNG NGUYỄN “Sơn Đoòng Vẫn Chưa Đủ Với Anh”

Viết và Đi. Mọi thứ còn lại không quan trọng lắm.

ZI NGUYỄN Hình Ảnh

27 tuổi, họa sỹ tự do chuyên sáng tác truyện tranh và thực hiện những dự án có mùi gần tương tự truyện tranh. Du lịch,khám phá,mạo hiểm và võ thuật là những đề tài yêu thích.

Lưu lại cuộc đời qua những tấm ảnh. Cuồng đi và cuồng sống hết mình.

IRIS LÊ Quan Hệ Công Chúng Thường hay huyễn hoặc với bản thân và cuộc đời. Sống đam mê và chuộng bản thân hơn thảy, nhưng cũng không ngừng mến con người.

TÚ NGUYỄN Cover Photo “Iceland: Bất Tiện và Đẹp Đẽ” Đi. Chụp. Sống.

HƯƠNG LÊ Thiết Kế Logo THUỶ NGUYỄN “Ánh Dương Bagan” Mình thích uống bia và siêu thích lang thang nên mình là Ken Supertramp.

Sở thích: nhìn ngắm và ủng hộ cái đẹp nói chung, ngắm thôi cũng đủ no rồi.


ÁNH DƯƠNG BAGAN

Words & Photos by Thuỷ Nguyễn

“Bagan với tôi là yên bình, là nơi tôi chạy trốn khỏi sự ồn ã, hối hả, trở về những ngày tháng sống chậm, tận hưởng cuộc sống. Một ngày của tôi đúng chỉ là sáng dậy sớm ngắm mặt trời mọc, về hostel ăn sáng, lấy e-bike lượn lờ một chút rồi đúng 10 giờ, khi mặt trời lên cao, nắng vỡ đầu cũng là lúc tôi về hostel, lấy cafe và trà miễn phí, hút điếu thuốc rồi bắt đầu ngồi viết hoặc ngồi trò chuyện với những backpackers xung quanh, rủ nhau đi ăn. Sau đó tôi lại về hostel ngủ một giấc đến 4 giờ chiều, rồi lại chuẩn bị đồ đạc, nạp pin cho e-bike, đi săn mặt trời buổi chiều tà.”



Bình minh Bagan

B

agan hiện ra trước mắt tôi khi trời còn tối đen như mực, bản thân thì mệt mỏi. Sau 10 tiếng trên xe buýt đêm từ Yangon, cuối cùng tôi đã tới đây và đi taxi về hostel. Đường dài và khá xóc; trời vẫn còn rất tối nhưng nhờ vậy mà mặt trăng được dịp sáng hơn bao giờ hết. Cũng từ rất lâu rồi, tôi mới thấy bầu trời nhiều sao đến vậy. Đã mấy tháng mình không đi xa? Đã bao lâu rồi tôi không đi một mình? Và rồi suy nghĩ về sự lựa chọn, nếu mình chọn đi ChiangMai thay vì đặt chân đến nơi khỉ ho cò gáy này thì sẽ ra sao? Thay vì ngồi trong xe taxi lúc 5h, bạn là bác taxi và bầu trời đầy sao này, có lẽ mình chắc đang thả đèn trời ở ChiangMai, xung quanh là những người bạn thân và lúc đó mình có vui hơn bây giờ không? Một cảm giác cô đơn bủa vây, tôi đành tự sốc tinh

thần mình lại. Đối với tôi, chuyến đi này thực sự quan trọng vì nó nằm trong to-do list của năm nay. Tôi cần thực hiện nó nên dù thế nào cũng quyết không nhìn lại dù chỉ một giây. 5:30 - Cuối cùng tôi cũng đặt chân tới Hostel Ostello Bello Bagan. Tôi xách balo vào và hỏi anh lễ tân xem có check-in sớm được không thì nhận được cái lắc đầu là không, nhưng anh cũng gợi ý, “Mày đến đúng lúc có mấy đứa chuẩn bị đi ngắm mặt trời mọc đó, mày muốn đi cùng không?” Người tôi lúc đó vừa đói vừa rét vừa buồn ngủ, chỉ muốn từ chối nhưng chẳng hiểu điên dại thế nào, lại gật đầu cái rụp. Trong tích tắc đó, mọi thứ diễn ra quá nhanh mà tôi chỉ kịp nhớ anh chàng lễ tân người Ý đã xách va-li và balo của tôi để một nơi, kéo tôi ra chỗ thuê xe e-bike đối diện, dặn dò mấy đứa chuẩn bị đi ngắm mặt trời là có một đứa Châu Á đi cùng. Rồi tôi nhảy lên


xe e-bike phóng như điên trên con đường đầy bụi và đá sỏi. Tôi biết mình phải đi thật nhanh vì mặt trời sẽ mọc lúc 6:20. Ánh đèn từ xe e-bike quả thật quá tệ để đi ban đêm. Như thước phim quay nhanh, tôi cùng mấy người bạn đồng hành đặt chân đến ngôi đền nằm sâu trong con đường nhỏ khi trời bắt đầu sáng. Cảnh tượng lúc đó ra sao, cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in trong tâm trí. Mặt trời lên, cảnh vật Bagan hiện lên mờ ảo, từng chiếc khinh khí cầu từ từ bay lên khiến bàn chân tôi đang đứng mà cứ ngỡ đang bay dần lên theo vậy. Từ một thước phim quay nhanh, dường như mọi thứ đều dừng lại - cả thời gian và không gian - khi tất cả mỗi người đều chọn cho mình một góc riêng ngồi xuống lặng nhìn cảnh vật, hoặc cố gắng nói chuyện với người bạn đồng hành, nhỏ thôi như sợ phá vỡ thời khắc thiêng liêng khi từng tia nắng dần chợt hiện ra bên màn sương sớm bao phủ

xung quanh - nơi mọi thứ đều bình yên và trả về với tinh khôi của đất trời. Tôi chỉ biết ngồi đó, để bản thể mình đối diện với đất trời và con người, với những nỗi đau chẳng bao giờ nói lên thành tiếng. Tôi chỉ muốn nó bay như vậy, như từng chiếc khinh khí cầu bay mãi vào vùng trời tự do đó và đừng quay về nữa. Lúc đó, tôi đã nghĩ tôi cần nghỉ ngơi, thực sự. Tôi nhận ra bản thân mình đã bị mắc kẹt rất lâu dưới đáy giếng, không tự tìm được lối thoát cho bản thân. Tôi muốn thoát ra khỏi nó, dù khó khăn như thế nào thì tôi vẫn muốn thoát ra. Rồi mai mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi. Tôi sẽ lại phải đứng lên đi tiếp với con đường phía trước còn quá dài. Tôi hay đi một mình và có xu hướng suy nghĩ về quá khứ, nhưng lần này thì khác, tôi nghĩ tới tương lai, tới những điều mới mẻ sẽ chờ đợi tôi phía trước và Bagan đã truyền lại cho tôi một chút gì đó của ảnh mặt trời.


Clark - Chàng trai “Before Sunrise - Before Sunset ” Tôi muốn viết một chút về cậu ta - chàng trai với biệt danh “Hot Bearded American Guy.”

gì nó cũng ở hostel cùng mình; chẳng làm được gì mình đâu.

Bagan với tôi là yên bình, là nơi tôi chạy trốn khỏi sự ồn ã, hối hả, trở về những ngày tháng sống chậm, tận hưởng cuộc sống. Một ngày của tôi đúng chỉ là sáng dậy sớm ngắm mặt trời mọc, về hostel ăn sáng, lấy e-bike lượn lờ một chút rồi đúng 10 giờ, khi mặt trời lên cao, nắng vỡ đầu cũng là lúc tôi về hostel, lấy cafe và trà miễn phí, hút điếu thuốc rồi bắt đầu ngồi viết hoặc ngồi trò chuyện với những backpackers xung quanh, rủ nhau đi ăn. Sau đó tôi lại về hostel ngủ một giấc đến 4 giờ chiều, rồi lại chuẩn bị đồ đạc, nạp pin cho e-bike, đi săn mặt trời buổi chiều tà.

Tôi thản nhiên trèo lên xe cậu. Hai đứa phóng xe đến thị trấn Nyang-U tìm đồ ăn. Tôi nào có hay đó sẽ trở thành một đêm hết sức tuyệt vời. Chúng tôi phóng xe đi tìm quán ăn rồi tấp vào một khu chợ dành cho người Myanmar, vừa đi vừa nói chuyện về lý do tại sao tôi và cậu lại ở đất nước Myanmar này, về giáo dục của Mỹ và Việt Nam, về con đường nghề nghiệp phía trước. Sau đó chúng tôi vào một quán ăn bình dân mà bữa ăn theo cậu chàng là rẻ nhất từ trước tới giờ với giá chỉ 10,000 kyat ( tương đương với 20,000 VNĐ) cho mỗi đứa. Chúng tôi cùng thưởng thức chút bia Myanmar cậu mang trong balo. Chẳng hiểu lúc đó hai đứa nói chuyện và thách nhau những gì, rốt cuộc lại bôi đầy make-up Thanaka lên mặt nhau (Thanaka là một dạng kem bôi mặt của người Myanmar, chúng tôi mượn của người dân). Cứ thế mà hai đứa cười như điên ở quán ăn.

Và rồi Clark đến, một cách hết sức tình cờ. Chúng tôi gặp nhau khi trong cùng nhóm đi ngắm mặt trời lặn của hostel. Lúc cả bọn chuẩn bị đi thì cậu chợt đến rồi giơ tay ra bắt, “Chào mày, tao là Clark, rất vui được gặp mày!” Trong suốt chuyến đi đến Shwesandaw Pagoda, tôi và cậu cứ nói chuyện cùng nhau. Ấn tượng đầu tiên của tôi với cậu ư? Thực sự đẹp trai, nhưng bộ râu mà cậu tự hào nuôi nó đã biến cậu thành anh già 26 tuổi. Câu chuyện sẽ chỉ có vậy nếu xe tôi không hết pin nửa đường khi cùng nhóm đạp xe ra Nyang-U, khá xa New Bagan. Lúc ấy trời đã tối. Quá đen, tôi lọc cọc chuẩn bị dắt xe đi bộ về nhưng cả bọn lúc đó đều đi lạc đường. Clark nhận thấy điều đó. Cậu cố gắng nói với cả bọn là chúng mày đi nhầm đường rồi, đường ra thị trấn Nyang-U phải từ hướng ngược lại. Tôi bắt buộc phải trở về hostel nên chung đường với Clark. Lúc đó cậu liền đề nghị: “E-bike mày hết pin đúng không? Vất nó ở chỗ nào dễ nhìn. Mày muốn đi ăn với tao ở thị trấn Nyang-U rồi sau đó tao sẽ đèo mày về lấy xe, nghĩ sao nào?” Và thế là mình lại gật đầu dù không biết thằng cha này tốt hay xấu nhưng với cái bụng đói meo và trời tối mịt, thôi thì tôi tặc lưỡi cứ có cái gì vào mồm đã rồi tính sau, dù

Ăn xong cả hai lại hùa nhau đi mua thêm bia vừa đi vừa uống. Chúng tôi đi loanh quanh thế nào lại lạc vào một trận đấu Fighter. Được dịp tôi khoe với cậu ở Việt Nam tôi học Muay Thai và rất mong muốn xem một trận fighter thứ thiệt. Cậu nói với tôi, “Okay vậy thì vào xem thôi!” Chúng tôi bước vào trận đấu, cậu cõng tôi lên vai, một tay cầm bia một tay đỡ để tôi có thể xem được kĩ trận đấu. Hai đứa mải mê hò hét, đặt kèo ai thua ai thắng. Cuối cùng để kết thúc chuyến hành trình, chúng tôi đến một ngôi chùa. Không hiểu sao hai đứa lại nảy ra ý tưởng nằm ở đó ngắm trăng. Cậu chỉ cho tôi hướng sao, những ngôi sao đó có ý nghĩa gì. Chúng tôi cứ nằm đó tận hưởng bầu trời sáng của trăng và sao Bagan đến nửa đêm rồi đi về hostel chuẩn bị cho chuyến đi Mandalay vào ngày mai.

MOONBOW EXPRESS 10


Ngày hôm sau, chúng tôi lại thật tình cờ đến Mandalay cùng ngày và lại cùng ở chung hotel. Hai đứa lại có thêm một ngày để ăn thật nhiều món Ấn. Tôi nghe Clark kể chuyện về cái bụng India belly của hắn, về chính trị , đồ ăn, văn hoá của hai nước. Trước mặt trời lặn, tôi chào Clark - lần này là lời tạm biệt thực sự vì sẽ không còn sự tình cờ nào cho chúng tôi gặp lại nhau nữa, mỗi đứa đi một hướng khác nhau. Trước khi tôi xách va-li đi, cậu đứng trước mặt tôi và nói, “Ken, mày phải an toàn, mày phải tự bảo vệ được mình, mày sẽ ổn thôi rồi tao sẽ gặp mày ở Hà Nội vào năm sau.” Trong khoảnh khắc đó, có một chút gì đó trong tôi tự nhiên ngưng lại một nhịp. Chúng tôi ôm nhau lần cuối, cái ôm tạm biệt. Tôi sẽ nhớ Clark. Không hẳn là tôi “crush” cậu ta. Có lẽ tôi “crush” những cuộc nói chuyện mà tôi và cậu có thể nói suốt dọc đường đi không biết chán, tôi “crush” khoảng thời gian chúng tôi dành cho nhau một cách vui vẻ ở Bagan. Mỗi khi nhắc đến mảnh đất đó trong tôi, bên cạnh sự bình yên tuyệt đối nó mang đến, còn thêm hình ảnh một người bạn đồng hành đặc biệt tình cờ xuất hiện, cùng tôi vẽ nên những câu chuyện trên đường của tuổi trẻ bất tận.

MOONBOW EXPRESS 11


MIỀN ĐẤT LẠ

Words & Photos by Zi Nguyễn

Những ngày lạnh ở Maine. Hình như lâu lắm rồi tôi mới lại được đi xa thật xa, đến những miền đất lạ, nơi mà tưởng chừng không khí đơn thuần cũng không giống thường ngày. Mỗi chuyến đi một khác. Chúng tôi ấy mà... chúng tôi không còn tự do tự tại như mùa đông năm ấy. Bánh xe lăn đều trên con đường nho nhỏ chạy giữa những hàng cây cao trơ trụi, phong cảnh thật hữu tình, thế mà lòng nặng trĩu những mối lo nho nhỏ của tuổi 25.







NHỮNG THỊ TRẤN “CARPE DIEM” Words by Rio Lâm

Photos by Zi Nguyễn

I - Chẳng Thể Biết Khi Nào Tôi Sẽ Gặp Một Thị Trấn Nhỏ

T

rên những nẻo đường lái xe rong ruổi khắp nước Mỹ, chưa lần nào tôi không vô tình đặt chân đến một thị trấn nhỏ nào đó. Khắp nước Mỹ - hay có lẽ ở bất kỳ nơi nào khác, chỉ là tôi chưa đến nên chưa biết - đầy rẫy những chốn như thế. Có khi đó là một dãy nhà bụi bặm, thô ráp, nằm ngay bên vệ đường Interstate của những bang miền Nam; chỉ cần nhìn là nhớ ngay đến thời kỳ có những chàng cao bồi một mình một ngựa chinh phục Viễn Tây hoang dã. Đi lên vùng núi lại gặp những ngôi làng kiểu khác, nơi có những nếp nhà lô nhô ống khói. Bờ Đông Bắc là điển hình của những thị trấn nhỏ hao hao châu Âu. Thường tôi hay lái xe qua vùng này vào lúc trời đã lạnh. Tuyết phủ một lớp mỏng trắng, đèn Giáng sinh đã chăng lên lấp lánh. Hay có lần tôi lái xe ngang qua một thành phố hoang vu, bên kia cây cầu gỗ bắc ngang qua con sông nhỏ tọa lạc một nhà thờ màu trắng. Nhà thờ to nhất cả khu, xung quanh thảy chỉ là những căn nhà nhỏ và cũ. Những ngôi làng/ thị trấn/ thành phố nhỏ như thế, chúng luôn là những điều kỳ diệu. Chúng chẳng hề nằm trong lịch trình của bạn,

thế nên khi vừa bẻ ngoặt tay lái, qua một khúc cua gấp, ngôi làng hiện ra như một thế giới khác. Đôi khi tôi dừng lại, ăn miếng bánh, uống miếng nước, chụp hình… Nhưng dù nán lại bao lâu đi chăng nữa, quá lắm cũng chỉ độ vài giờ. Kế hoạch đã khít khao, phải đi cho kịp, nơi xa kia có cảnh đẹp hơn, địa danh nổi tiếng hơn đang đợi. Đây chỉ là chỗ dừng chân độ đường. Và có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại. Đấy lại là một cái hay khác của những thành phố nhỏ này. Chúng không đủ lớn để một kẻ hạn hẹp tiền bạc như tôi quay lại. Hình ảnh tôi đang nhìn thấy đây là “nhất kỳ nhất hội.” Có phải chính điều đó đã phủ một lớp bụi tiên lên ký ức của tôi về những ngôi làng nhỏ? Ký ức về bờ biển trắng và những nếp nhà nhỏ xinh xắn, thanh bình nằm yên trên nền tuyết mềm của ngôi làng Mystic Village. Hay một ngày cuối thu, tôi và người yêu lái xe băng qua sông Songo, dừng chân vài tiếng ở Naples. Trên đường chẳng mấy người qua lại. Bầu trời hôm ấy âm u ngả bóng xuống hàng cây đổ lá vàng, đẹp như một bài nhạc về Hà Nội tôi hay nghe lúc còn thơ.


MOONBOW EXPRESS 19


Tôi nhớ một lần đi từ Niagara Falls về Boston, trời đã khuya chúng tôi mới đến được thị trấn nằm ở trung điểm. Lúc ấy tôi chẳng biết xung quanh nom ra sao vì quá lạnh và sợ. Để rồi khi sáng ngày ra, chúng tôi ngỡ ngàng ngắm nhìn nơi mà tối qua chúng tôi chỉ biết làu bàu than phiền. Thành phố ấy tên Adams, nằm gần ngọn núi cao nhất bang Massachusetts - núi Mt. Greylock. Adams cổ kính nằm lọt thỏm giữa những tàng cây xanh mướt của mùa hè miền Đông Bắc nước Mỹ. Thay vì chạy ngay về Boston, tôi và

người yêu nán lại một lúc tại đây. Dường như những nơi gần núi lại hay có nhiều thị trấn nhỏ bất ngờ như thế. Colorado có Georgetown và một thị trấn gì đó tôi đã quên tên - nơi tôi chỉ dừng lại để ăn tối. New Hampshire có North Conway, đẹp như đứa trẻ đang mở quà Giáng sinh. Và miền Nam, miền Nam có những thành phố “đáng sợ” hơn một chút, với những căn nhà gỗ đã hư hỏng nhiều mà không ai sửa. Đôi khi tôi còn thấy những “saloon” với cánh cửa chính hệt như trong phim.

MOONBOW EXPRESS 20


II - YOLO, Mình Chỉ Có Một L ần Này Để Sống Thú thật là tôi không thể nào miêu tả hình ảnh về những thị trấn nhỏ này thật chính xác, chi tiết. Nếu đọc qua, có lẽ bạn sẽ nghĩ, “Sao nghe chung chung quá vậy nhỉ? Cô gái này có thật đã đến đó không?” Những nơi này nằm rải rác, ngổn ngang trong mớ ký ức của tôi về hàng chục chuyến đi. Chúng như mẩu kim sa đính trên chiếc áo nhung đỏ mịn màng của một cô gái. Ai đếm cho hết những mẩu kim sa đó? Ai tả cho nổi chúng đã lấp lánh như thế nào, đã phản chiếu ánh sáng nhịp nhàng như một bản nhạc ra sao? Lúc viết về những địa danh nổi tiếng, tôi cũng ít biết nói gì, chỉ muốn viết xuống một dòng, “Đi rồi sẽ thấy.” Huống hồ gì những ngôi làng này chỉ là thoáng qua trên đường đi. Tôi đã từng ở đó uống cà phê, thảng hoặc nói chuyện với một người dân làng về thời tiết,... Bạn sẽ rất khó tìm thông tin về những nơi này trên Google, cùng lắm chỉ là vài hình ảnh nhìn không có gì đặc sắc. Những bức ảnh - cùng lắm chụp được một tiệm sách thật đẹp, một bức tượng góc phố, hay một con sông nhỏ - khó mà chuyển tải được không khí của cả thị trấn. Nó nằm nơi bệ cửa sổ tôi lén nhìn vào thấy gia đình người ta đang ăn uống sum vầy; nó nằm ở một dãy đèn đường kiểu cổ màu đen treo vòng nguyệt quế Giáng sinh nơ đỏ. Nó nằm trên khuôn mặt người ta và trong lòng kẻ xa nhà vô tình đi ngang qua nơi ấy. Chính ra lúc đang ở một thành phố ven đường là khi tôi sống trọn vẹn nhất. Mắt tôi mở căng, tai lắng nghe, muốn gom hết tất cả những đường nét, khoảnh khắc ở đây vì biết rằng mình gần như sẽ không bao giờ quay lại. Khi hồn mình mở căng ra như thế, dù đó là lần thứ 10 hay 100, tôi vẫn phải tự hỏi tại sao trên đời lại có những thứ đẹp như thế nhỉ. Tại sao lại có căn nhà màu đỏ bordeaux xinh xẻo nằm ở góc rừng này? Tại

sao những cửa sổ để một ngọn đèn nhỏ - người ta thường làm thế vào dịp Giáng sinh - lại yên bình đến thế? Tại sao chúng tôi phải tiếp tục lái xe băng qua Rocky Mountains vào giữa đêm tuyết khi ngay dưới chân núi, dân làng đang đổ xô về một khoảng sân bừng sáng đèn đuốc, cùng nhau hát hò? Những câu hỏi không bao giờ trả lời được. Những nơi chốn không bao giờ nhìn thấy nữa. Dĩ nhiên, nói đến đây hẳn bạn cũng hiểu, thị trấn nhỏ thật đẹp bởi nó nằm trong một hộp ký ức với những khoảng thời gian đã qua, những người tôi thương mến nhưng không còn là bạn. Chỉ khác một điều, lần này tôi biết mình sẽ không có dịp quay lại. Không gian cho kẻ du khách cái đặc ân ấy; thời gian và con người “tàn nhẫn” hơn… Nhưng bài viết này không phải để buồn. Giá như tôi có thể tìm cách nói nào bớt quen thuộc hơn, nhưng chỉ có câu “Carpe Diem” mới diễn tả đúng và ngắn gọn điều tôi muốn nói ở đây. Những thị trấn nhỏ qua đường ấy là lời nhắc nhở cuộc sống nhẹ nhàng gởi đến tôi. “Đây này, hạnh ngộ có một lần này thôi đấy, hãy nhìn cho kỹ, nghe cho tinh, hít thở cho sâu. Cảm thôi, đừng nghĩ.” Thay vì nhắc theo kiểu đầy xót xa và nuối tiếc như khi tôi gọi một người bạn cũ nhưng không thấy câu trả lời, hay lúc tôi về lại trường xưa để rồi thấy cơn bão nào đó đã quất tan vòm dây leo hoa vàng - ở những chốn bất ngờ, thần tiên bên đường này, tôi có cơ hội để làm đúng ngay lúc ấy. Tôi có cơ hội để biết mình chỉ gặp điều này một lần duy nhất trong đời. Cảm ơn nhé, những thị trấn “Carpe Diem.”

MOONBOW EXPRESS 21


The Ocean

artwork by lam nguyen


“ Tôi không biết giọt nước sẽ nói gì với mọi người, Khi chúng ta không cho phép nó nói về biển cả! ” - Du Tử Lê -


ICELAND: BẤT TIỆN VÀ ĐẸP ĐẼ

Words & Photos by Tú Nguyễn

“Chúng tôi lái xe hơn 2.300 Km dọc quốc lộ vành đai số Một, con đường chạy bao quanh bờ biển của Iceland và cứ thế những khung cảnh kỳ vĩ, nguyên sơ của một đất nước (hiện đại) hiếm hoi chưa bị tàn phá bởi con người dần lật mở ra trước mắt. Lần đầu tiên tôi cảm giác được sự bất lực của cả ngôn từ lẫn hình ảnh - hóa ra đây là cảm giác tối thượng của việc đứng đó và cảm nhận bằng năm giác quan, không thể tái tạo bằng bất cứ loại hình nghệ thuật nào.”



T

ôi vừa trở về sau chuyến đi Iceland hơn bảy ngày. Một cuộc phiêu lưu kỳ thú, một ký ức có lẽ chỉ có một lần trong đời mỗi người - đến mức cho đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy lâng lâng và có gì đó siêu thực, không tin rằng hành trình ấy đã xảy ra. Và đã kết thúc. Chúng tôi lái xe hơn 2.300 Km dọc quốc lộ vành đai số Một, con đường chạy bao quanh bờ biển của Iceland và cứ thế những khung cảnh kỳ vĩ, nguyên sơ của một đất nước (hiện đại) hiếm hoi chưa bị tàn phá bởi con người dần lật mở ra trước mắt. Lần đầu tiên tôi cảm giác được sự bất lực của cả ngôn từ lẫn hình ảnh - hóa ra đây

là cảm giác tối thượng của việc đứng đó và cảm nhận bằng năm giác quan, không thể tái tạo bằng bất cứ loại hình nghệ thuật nào. Đi sâu thẳm vào trong sự hùng vĩ của Mẹ Tự nhiên, có những ngày tôi không gặp một bóng người và thỏa sức đắm chìm trong sự yên tĩnh và cô độc tuyệt đối. Những dòng suy tưởng cứ tràn về để ta tiếp tục trưởng thành và hoàn thiện mình. Tôi nghĩ đây là điều tuyệt vời nhất về dịch chuyển, khi ta bỏ tiền ra nhưng lại được nhận thêm, về thế giới, về con người, về bản ngã thật sự của bản thân. Dịch chuyển là một cuộc tình tự không có hồi kết.





Lảng bảng trong những luồng suy nghĩ ấy, tôi chợt nhận ra sự vĩ đại thầm lặng của người dân Iceland. Sống giữa tự nhiên khiến con người phải há hốc mồm ấy, bất cứ những gì do con người tạo ra đều được làm một cách giản dị, đủ dùng, khuất mình lùi vào trong cánh gà sân khấu để thiên nhiên được tỏa sáng. Những con đường ít ỏi chỉ được xây khi cần thiết, bé xíu đậm màu đất với hai làn đường đủ cho hai chiếc xe con chạy. Những cột gỗ chỉ đường mộc mạc, đẫm mùi của cỏ, đất và phân cừu. Những ngôi nhà gỗ gọn lỏn dùng năng lượng sạch dưới chân núi. Những cây cầu bằng gỗ chắc chắn nhưng không khoa trương, trông cũ kỹ như thể do dân tự xây - nếu không đến gần chắc tôi không nghĩ có một cây cầu ở đó. Những cách quy hoạch bố trí không nhắm đến sự tiện lợi của con người mà phần nhiều coi thiên nhiên là ưu tiên hàng

đầu. Không phải là một nước nghèo với thu nhập bình quân đầu người hơn $47,000 một năm và 300,000 dân, Iceland thừa sức xây những công trình cơ sở hạ tầng to đẹp hoành tráng hơn nhưng họ không làm, để đảm bảo cho vùng đất của mình giữ được hiện trạng ban đầu tốt nhất có thể. Iceland hiện đang trở thành điểm nóng du lịch và tồn tại nhiều nguy cơ tự nhiên bị hủy hoại bởi khách du lịch, nhưng tôi hy vọng rằng người Iceland sẽ vẫn tiếp tục đứng vững. Đó mới là tâm thế của những người con Trái Đất, luôn bảo vệ ngôi nhà của mình dù nó có khắc nghiệt đến mức nào. Sức mạnh của con người nằm ở việc bảo vệ - đó mới là điều khiến tôi khâm phục, chứ không phải những kẻ bẻ cong tự nhiên hòng biểu dương khả năng của giống loài mình một cách vô nghĩa.







“SƠN ĐOÒNG VẪN CHƯA ĐỦ VỚI MÌNH”

Interview by Iris Lê

Photos by Jeet Nguyễn

Không thuận lợi để sắp xếp một buổi nói chuyện trực tiếp cùng anh Jeet, nhưng qua những cuộc đối thoại trên e-mail hay Facebook, tôi đi từ bất ngờ đến bất ngờ khác với những chia sẻ hết sức cởi mở của anh. Bỏ học đại học, hội hoạ, Sơn Đoòng, và Jeetkunedo, những câu chuyện của anh không chỉ là về những những trải nghiệm trong cuộc sống và du lịch mà là cả những đam mê và nỗ lực không ngừng của chính cá nhân anh để được như hôm nay. 3594miles chúc anh Jeet sẽ hoàn thành “giấc mơ đời mình”.


Đ

ể giới thiệu về Jeet Zdung Nguyen trong vài cụm từ, tôi sẽ chọn ba mục sau: họa sĩ, du lịch bụi và võ thuật. Anh không phải một người quá nổi tiếng trong cả ba lĩnh vực trên (nổi tiếng không tỉ lệ thuận với chất lượng nhé). Nhưng một khi đã biết đến anh, đọc Facebook, rồi nghe anh kể chuyện, tôi đều thấy ngọn lửa nơi anh đủ để truyền cảm hứng cho rất nhiều người. Không thuận lợi để sắp xếp một buổi nói chuyện trực tiếp cùng anh Jeet, nhưng qua những cuộc đối thoại trên e-mail hay Facebook, tôi đi từ bất ngờ đến bất ngờ khác với những chia sẻ hết sức cởi mở của anh. Bỏ học đại học, hội hoạ, Sơn Đoòng, và Jeetkunedo, những câu chuyện của anh không chỉ là về những những trải nghiệm trong cuộc sống và du lịch, mà có cả những đam mê và nỗ lực không ngừng của chính bản thân để được như hôm nay.

MOONBOW EXPRESS 37


I - Tôi là Jeet Tại sao bạn lại chọn tên là Jeet? Hồi đi học mình có hai đam mê là hội họa và võ thuật. Thời cấp II mình được tiếp xúc với bộ môn Jeetkunedo ( JKD) qua một cuốn sách bán trên vỉa hè, đó là tập 2 trong bộ bốn tập sách về jeetkunedo của Bruce Lee. Sau nay khi nghiên cứu nhiều hơn, tính triết học trong JKD mở ra cho mình một cách nhìn mới, thay đổi hoàn toàn quan điểm của mình về võ thuật và ảnh hưởng đến quan điểm sống và sáng tác của mình sau này. Một lần thi đấu Muaythai, mình đã quyết định lấy tên thi đấu là Jeet (tiếng Hán là “triệt hạ, triệt tiêu”, tiếnng Hindi là “chiến thắng”) và sau này trở thành nickname blog 360, Facebook và rồi trở thành nghệ danh của mình luôn. Mình thấy bạn đã đi rất nhiều nơi. Nhưng

đâu là động lực chính để bạn cứ tiếp tục “viễn du” như thế? Sau khi mình mang máng quyết định bỏ học đại học. Nói là động lực thì hơi khó mà với mình động lực thì luôn có. Mình vốn là người thích đi. Nhưng việc đi học là thứ mà mình chán ghét nhất trên đời. Lúc đó mình học khoa nghiên cứu ngôn ngữ ở Lào - một thứ chả liên quan gì sất đến đam mê của mình cả. Đơn giản là phụ huynh thích có bằng đại học thôi. Chương trình là sáu năm nhưng mình đúp lại một năm và sau đó thì bỏ. Bằng cũng không thèm lấy nữa. Vậy bạn cảm thấy như thế nào về quyết định của mình? Sáng suốt vô cùng tận.


II - Về xê dịch - Người tốt Mỗi người có một định nghĩa về “du lịch”, bạn có thể cho tôi biết định nghĩa của bạn là gì không? Mình chưa bao giờ nghĩ đến chuyện định nghĩa nó cả. Chỉ có thể chia sẻ về kiểu du lịch mà mình thích đó là du lịch khám phá, mạo hiểm, luôn khiến tim mình phải đập thình thịch đề rồi sau đó tận hưởng sự thư thái như một thứ đáng giá nhất trên đời. Và cả kiểu du lịch với kinh phí eo hẹp mà mình phải mở rộng niềm tin và chấp nhận việc đôi khi phải phụ thuộc vào lòng tốt của những người xa lạ. Mình cũng thích thú với việc kế hoạch luôn luôn bị phá tan tành vì những chuyện quái đản bất ngờ nhảy bổ vào chuyến hành trình. Thế thì bạn có câu chuyện nào đáng nhớ về việc “gặp người tốt” và “bể kế hoạch” thế này không? À, có lần mình đi Chiangmai để đi xem lễ hội đèn trời Loi Krathong. Trước ngày lễ hội, mình đến Chiangrai, lúc ra bến xe thì hết xe về lại Chiangmai. Không còn cách nào, mình và bạn đi cùng phải xin người dân giấy bút rồi viết “Chiangmai , help us, pls” sau đó ra đứng đường vẫy xe đi nhờ. Có hai cụ người Thái đi qua tưởng bọn mình hết tiền không mua được vé bus nên gọi lại cho tiền làm bọn mình phải phân bua mãi. Sau một hồi vẫy xe rã rời không ăn thua, định bỏ cuộc rồi, bỗng mình thấy một chiếc bán tải đang chờ đèn đỏ, chở một chiếc xe đạp leo núi đằng sau. Chỉ vì thế thôi mà tự nhiên mình có cảm giác người trong xe chắc chắn sẽ đồng ý cho mình đi nhờ, thế là mình cầm tờ giấy chạy tới giơ ra trước cửa xe. Ông Tây ngồi trong xe cùng một cô gái người Thái (sau này mình mới

biết là vợ ổng), ông ý chỉ vào tờ giấy rồi ra hiệu cho mình leo lên thùng xe. Mừng gần chết! Trên đường đi về Chiangmai xe có rẽ vào một trạm xăng, hai người họ xuống để vào siêu thị gần đó mua đồ và ôm theo một con chó nhỏ. Ông Tây hỏi bọn mình đến từ đâu. Sau khi nghe mình nói Việt Nam thì ông ấy ồ lên, hỏi “Bạn sẽ không ăn con chó của tôi chứ?” Sau khi họ mua đồ xong thì cô vợ kêu bọn mình vào xe ngồi và giải thích rằng đêm xuống sẽ rất lạnh, bọn mình sẽ chết cóng nếu ở trên thùng xe. Khi đến Chiangmai, trước khi xuống xe mình đã vẽ tặng họ một bức tranh nho nhỏ để cảm ơn. Thường bạn sẽ lên kế hoạch bao lâu cho mỗi chuyến đi? Mỗi chuyến một khác, cái này còn tùy vào mỗi chuyến đi, địa điểm, độ khó, và thời điểm quyết định đi. Bạn từng đi du lịch một mình bao giờ chưa? Có chứ. Nhưng những chuyến đi một mình của mình thường không xảy ra điều gì đặc biệt lắm, chủ yếu ở Lào. Sau đó có Đà Nẵng, Huế và Sài Gòn nữa. Đi một mình có cái hay là mình cảm nhận rất trọn vẹn tất cả những gì xung quanh. Giống như là mình đang xem clip ca nhạc mà bây giờ nhắm mắt lại để chỉ nghe nhạc không thôi vậy. Ta sẽ nghe rất rõ và tinh hơn khi không bị phân tâm. Thích đi đâu thì đi, làm gì thì làm, quen ai thì quen là cái hay của đi một mình. Đi cùng bạn đồng hành thì mình phải chia sẻ một phần khá lớn sự quan tâm cho họ.

MOONBOW EXPRESS 39


III - Sơn Đoòng Trong số những nơi Jeet đã đi, nơi nào khiến bạn lưu luyến nhất? Đó là hang Sơn Đoòng, nơi mà khi đặt chân vào mình cảm thấy như đến một hành tinh khác, nơi mà con người chưa từng xuất hiện, mọi thứ đều lạ lẫm đối với mình và đẹp đến khủng khiếp. Giá như tiếng Anh của mình không quá sức tệ hại thì mình đã nghe được nhiều câu chuyện thú vị hơn từ ông Howard Limbert, một trong những chuyên gia hang động đầu tiên đã khám phá và nghiên cứu hang Sơn Đoòng. Mình luôn mong muốn được dành nhiều thời gian để có thể đi tha thẩn trong hang và được ngắm nhìn lâu hơn nữa. Thế mình có phải có luyện tập sức khoẻ để thám hiểm Sơn Đoòng không nhỉ? Nghe nói là phải rèn ghê lắm… Chắc chắn! Nhưng không cần quá khủng khiếp. Bạn không cần phải là vận động viên mới đi được. Mình dành ra một tháng để chuẩn bị cho thể lực.

Lúc nãy bạn có nói rằng vẫn chưa thỏa mãn lắm về chuyến đi khám phá Sơn Đoòng. Bạn có thể giải thích rõ hơn không? Vì mình đòi hỏi cao hơn người bình thường. Mình là thằng thích ăn dầm ở dề cho đến chán thì thôi nên thấy thèm được ở thêm nữa thêm nữa, chứ với những người khác thì họ đều thấy thỏa mãn. Chỉ với những ai đã chuẩn bị thể lực vô cùng gắt gao và có kinh nghiệm với thể thao mạo hiểm thì sẽ thấy không được thỏa mãn với sự hiểm trở của tour này. Lí dó như mình đã nói, lực lượng hỗ trợ quá tốt nên sẽ không có cảm giác lo lắng về sự mất an toàn. Vì quá yên tâm đâm ra thiếu thỏa mãn. Thêm nữa là thời điểm mình đi Sơn Đoòng thời tiết cũng khá dễ chịu, nếu đi sau đó một tháng có thể mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác khi lũ gần về. Nhưng về cảnh đẹp thì miễn bàn nhé.


Hỏi chuyện này hơi cá nhân một chút, chi phí cho chuyến đi ấy là khoảng bao nhiêu bạn nhỉ? Ba ngàn USD. Nhưng thông tin về tour đều được Oxalis công khai trên web của họ nên mình cứ thế vào đó điền thông tin, sau đó họ sẽ gọi cho mình để xác nhận và sau khi đăng ký thành công họ sẽ thông báo để mình gửi tiền. Ngoài những hướng dẫn và hỗ trợ từ đoàn đi, bạn có kinh nghiệm riêng nào muốn chia sẻ với mọi người khi khám phá Sơn Đoòng không? Kinh nghiệm là nếu bạn quá khỏe và kinh nghiệm

đi rừng vượt núi đầy mình thì hãy tự mang đồ lấy, đừng đưa cho porter. Nên mang theo Gopro (mình đã luôn dằn vặt bản thân vì đã không thuê một cái đem theo). Còn lại thì hãy quan tâm triệt để hướng dẫn từ phía chuyên gia. Trong đoàn đi cùng bạn có phải 100% là người nước ngoài? Người Việt Nam nhiều lắm. Đợt mình đi là tính cả mình là năm người Việt trên tổng số 10 người - đó là khách. Còn chuyên gia, hướng dẫn viên, porter… cả thảy là hơn 20. Ý thức bảo vệ của họ cũng rất cao, kể cả những porter là dân bản xứ cững rất có ý thức về xử lý rác.

MOONBOW EXPRESS 41


IV- Chuyện tương lai Người ta nói “đi” là cho người trẻ, thế mười năm sau bạn có định xách xe và đi như thế này không hay sẽ là kiểu khác? Hiện giờ mình mới đi hai kiểu: một là dùng xe máy phóng lên các tỉnh miền núi phía Bắc, hai là phương tiện công cộng hay đi nhờ xe. Mười năm sau mình chỉ mới gần 40 tuổi, mình đã gặp những bác hơn 70 tuổi thậm chí chỉ có một chân lành lặn vẫn đạp xe leo dốc vèo vèo dưới trời nắng gay gắt ở Luang Phrabang nên chắc chắn mình sẽ vẫn còn tiếp du lịch bụi, bất kể bằng phương tiện gì. Nói về chuyện hiện tại nhé, mục tiêu lớn nhất bây giờ của bạn là gì, về hội hoạ lẫn du lịch? Mình muốn xuất bản được một cuốn truyện tranh đầu tay thật xịn và du lịch Nhật Bản.

V - Con người hiện tại Ngoài du lịch, bạn còn có những đam mê gì khác? Mình còn mê hội họa, sáng tác truyện tranh, các bộ môn võ thuật đối kháng đặc biệt là MMA và Muay Thai, tự làm đồ chơi rồi tự chơi.

Vừa là một người hay đi, vừa là một họa sĩ, thế việc “xê dịch” hay khám phá những địa điểm mới đã hỗ trợ gì cho sự nghiệp sáng tác của Jeet? Những kiến thức, cảm xúc mà ta không thể nhận được nếu chỉ nhìn qua phim ảnh hay sách báo. Thêm nữa việc đi đâu và thấy gì cũng kèm theo ý nghĩ “nếu mà đưa vào truyện mình, nó sẽ thế nào nhỉ?” cũng khiến mình nhìn mọi thứ hấp dẫn hơn rất nhiều. Jeet có bộ phim yêu thích không? Cái này khó vì mình thích quá nhiều phim, nhưng mà mình sẽ lựa chọn “Real Steel” vì mình luôn muốn sáng tác một tác phẩm truyện tranh với đẩy đủ những yếu tố tuyệt vời trong phim. Và một cuốn sách bạn để đầu giường? Cuốn sách ảnh “Tippy hoang dã.” Và món ăn... Bún chả. Ngay lúc này đây, Jeet đang nghe nhạc gì? Có ba bài đang nghe lúc nay luôn là Cá Hồi, Những chuyến phiêu lưu (band Ngọt), và Black Bird (Martyn Bennet).

Cuộc nói chuyện qua Internet với Jeet Zdung Nguyen kết thúc với những lời tự bạch đơn giản về bản thân anh. Tôi hy vọng sẽ sớm đến ngày tôi nhìn thấy cuốn truyện của anh ra mắt độc giả, hoặc gần hơn, nhìn thấy anh chinh phục núi Phú Sĩ ở Nhật Bản. Dù sao đi nữa, con người này chắc chắn sẽ còn đi nhiều, thấy nhiều và chia sẻ lại những điều anh đã ghi nhận. Tôi tin như thế.

MOONBOW EXPRESS 42


MOONBOW EXPRESS 43


“ Bởi thiên nhiên vẫn ở bên Hai tay đút túi nhìn lên mặt trời. ” - Nguyễn Thế Hoàng Linh -


My Soju

artwork by xuan loc xuan


#TRAVELTIPS


Chúng mình dùng app gì?

Tripomatic: lên kế hoạch cho một chuyến đi, tìm các địa điểm hấp dẫn xung quanh nơi bạn ở. City Mapper: theo dõi lịch và tuyến chạy của các phương tiện công cộng.

Cảnh sát và Bệnh viện

Bạn nên lưu hai số trên của địa phương bạn đến trước khi khởi hành. Không phải nơi nào cũng là 113 hoặc 911 đâu nhé.

Giữ một ít tiền mặt trong túi

Một số bạn ở các nước Âu Mỹ quen dùng thẻ tín dụng vì an toàn hơn. Tuy nhiên lúc đi bạn nên để dành một ít tiền mặt ở đâu đó, chẳng may bạn mất ví, không tìm được cột ATM, thẻ bị trục trặc, v.v…

Áo khoác/ khăn choàng mỏng

Mang theo một áo khoác mỏng hoặc 1 khăn choàng mỏng khổ lớn cho dù bạn sắp đến một vùng cực nóng, khăn choàng và áo khoác mỏng luôn có nhiều công dụng hơn bạn tưởng: che mắt khi ngủ, chống nắng, v.v…

Chẳng may mất ví?

Giữ một tấm giấy nhỏ chống nước có tên, email và điện thoại của bạn ở trong ví. Nếu bạn bị mất, ai đó tốt bụng sẽ biết cách liên lạc với bạn. Bạn có thể ghi rõ hơn, “Please return this wallet to...”

MOONBOW EXPRESS 47



travel

Lữ Hành

The railroad track is miles away, And the day is loud with voices speaking, Yet there isn’t a train goes by all day But I hear its whistle shrieking.

Đường tàu hỏa cách đây vài dặm xa Ngày qua ngày vẫn tiếng người cười nói Đâu có chuyến tàu nào một lần đến Nhưng tôi vẫn nghe tiếng còi rền vang.

All night there isn’t a train goes by, Though the night is still for sleep and dreaming, But I see its cinders red on the sky, And hear its engine steaming.

Đêm lại đêm không một chuyến ghé ngang Đêm tĩnh lặng ngủ hòa trong mộng mị Nhưng nền trời kia đỏ màu than cháy Và tôi nghe tiếng hơi nước hò reo.

My heart is warm with friends I make, And better friends I’ll not be knowing; Yet there isn’t a train I wouldn’t take, No matter where it’s going.

Tôi vẫn vui vầy bạn tốt hôm nay Và bằng hữu ngày sau không quen biết Nhưng chẳng con tàu nào tôi bỏ lỡ Cứ đi thôi, cần chi biết về đâu.

Edna St. Vincent Millay Edna St. Vincent Millay (22/2/1892 - 19/10/1950) là nhà thơ và nhà biên kịch người Mỹ. Bà từng nhận giải Pulitzer Thi Ca vào năm 1923, là người phụ nữ thứ ba có vinh dự này. Bà đồng thời nổi tiếng với các hoạt động vì nữ quyền của mình. (Wikipedia) Thơ dịch bởi Rio Lâm


MỘT MỐI NHÂN DUYÊN ĐẸP

Words by Iris Lê

“Vâng, tôi thừa nhận tôi đi du học theo diện tự túc, phụ thuộc tài chính gia đình và không có được một học bổng nào. Và mọi người tự đồng hóa khái niệm tự túc du học và con đại gia. Rồi người ta vô hình chung khẳng định chỉ những đứa có điều kiện mới có thể đi du học. Thật ra lúc nghe người ta bảo “Chà, dân du học toàn con đại gia mà cũng lao động cực khổ nhỉ?” Tôi đã chỉ cười rồi cho qua.”


V

âng, tôi thừa nhận mình đi du học theo diện tự túc, phụ thuộc tài chính gia đình và không có được một học bổng nào. Nhiều người hay suy diễn rằng chỉ có con đại gia mới đủ khả năng tài chính để du học tự túc. Thế nên lúc nghe người ta bảo “Chà, dân du học toàn con đại gia mà cũng lao động cực khổ nhỉ?” tôi chỉ cười rồi cho qua. Dường như họ đọc ở đâu vài bài báo, nghe người này người kia kể chuyện về những nam thanh nữ tú đi du học như du hí, thế rồi họ đi đến kết luận ngay. Có thể chỉ là câu nói bâng quơ hay có thể họ đang mỉa mai; nhưng mỉa mai điều gì, tôi không rõ. Vì đại gia hay… đại thịt cũng từ lao động mới có thành quả, phải không?

của em sẽ có thành quả xứng đáng,” cô từng nói thế với tôi.

Tôi không tự nhận mình là một du học sinh suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào học và “nghiên cứu”, vì tôi không phải là giáo sư tiến sĩ đi nghiên cứu sinh. Tôi biết mình đến đây không phải chỉ vì mảnh bằng tốt nghiệp. Tôi đến đây để kiếm tìm một điều gì đó mà bản thân vẫn đang thiếu sót, để đạt được hoài bão của mình. Cười và im lặng là bài học giao tiếp mà có lẽ phải đánh đối khá lâu tôi mới học được. Những khi bị người khác hiểu nhầm là “con đại gia,” tôi tự nhắc bản thân nên bớt mong cầu sự thông cảm của thế giới xung quanh.

Đó là khi tôi nhìn thấy xe cộ qua lại, không một bóng người, chưa bao giờ tôi thẩm thấu sự cô đơn và lạc loài đến thế. Đó là khi tôi được bạn ôm vào một đêm lạnh, cảm nhận hơi người ấm áp. Đó là khi tôi được nằm dài trên bãi cỏ, ngắm nhìn sông nước, chim chóc, và nhấm nháp rồi mường tượng về đam mê, về tình yêu, về ước mơ, về tuổi trẻ. Hay đó có thể là một đêm lạnh lắm, tôi quấn chăn và gặm nhấm chuyện cũ, khóc rấm rứt. Hôm sau nhận được thư từ gia đình, tin nhắn động viên hỏi thăm từ bạn, cuộc đời tôi vì thế cứ đẹp và đủ màu sắc vạn trạng. Chả có gì để tôi thở than, “Ở đây chán lắm, có gì mà vui chứ?!”

Bước chân ra ngoài, tôi mới có dịp được gặp bao nhiêu con người. Bao nhiêu số phận, bấy nhiêu tính cách, và những câu chuyện đằng sau mỗi chân dung tôi gặp trên nẻo đường mình đi. Tôi gặp một cô bạn sống gần hai mươi năm không có giấy tờ hợp pháp, lâu lâu bị bạn bè hỏi “Mày leo núi nào mà qua được đây vậy?” Tôi gặp những cô chú bậc tuổi cha mẹ, phải nuốt nước mắt đi làm tạp dịch lao công. Lâu lâu họ nói tiếng Anh không chuẩn, mấy đứa nhóc làm chung cười chế giễu, hoặc nặng hơn là bị mắng bởi đồng hương, bằng chính tiếng mẹ đẻ. Tôi gặp người cô dạy môn Xã hội học có người mẹ một thân chăm lo ba đứa con khôn lớn. Sau khi hoàn thành chương trình tiến sĩ, cô tự nhủ sẽ không ngừng truyền cảm hứng cho sinh viên của mình. “Giáo dục là một trong những con đường không đòi hỏi xuất thân hay tài sản để đưa em và gia đình lên một nấc thang trong xã hội. Sự lao động

“Ai đó đã hỏi tôi rằng tôi có thích nước Mỹ không. Có, tôi yêu lắm, chứ không phải chỉ thích thôi đâu. Tôi vẫn yêu quê hương, nơi cha sinh mẹ đẻ, nhưng điều đó không có nghĩa tôi phải bó hẹp tình yêu của mình và dành cả trái tim mình cho nó. Tình cảm tôi dành cho nơi này như chính tình đầu, đó là nhiều cung bậc cảm xúc trộn lại, đắm say và tinh khiết.”

Ai đó đã hỏi tôi điều gì đã đưa tôi đến quyết định chọn nơi đây. Tôi đã từng đứng ở Grand Canyon và hỏi mình câu hỏi tương tự. Tôi không xem nhiều phim Mỹ để có thể thích thú và mơ màng về một cuộc sống của người Mỹ, lái xe và nói chuyện với trụ bê tông để mua gà rán, hay giả như đứng trên xe và mở sunroof ngắm nhìn đường phố có cả mấy cây cầu và không thấy đâu là sông. Tôi cũng không phải quá bị mê hoặc bởi những anh diễn viên Mỹ sáu múi, mắt xanh, mũi cao, giọng nói quyến rũ và phong thái lịch lãm. Tôi không có cho riêng mình một lí do cụ thể khi đặt chân đến đây mà không phải là bất kì một đất nước nào khác, Singapore, Úc, Anh hay Pháp. Chỉ là khi tôi thật sự đã ở đây rồi, sống với nó, hít thở cùng nó, lớn lên cùng nó và rồi tôi tự khi nào nhận ra đó dường như là một sự lựa chọn đúng đắn, và là một mối nhân duyên đẹp.


artwork by

Don Dzon


“ ‘Sal, mình phải đi thôi, và không ngừng lại cho tới khi nào mình đến nơi.’ ‘Đến đâu cơ?’ ‘Tôi không biết nhưng mình cứ phải đi.’ ” - Jack Kerouac -


THAT PLACE (... WE’VE TALKED ABOUT)

Words by Moonbow Express readers “Tôi luôn nghĩ về một ngày, chỉ anh và tôi ở một thành phố lạ. “Quan trọng không phải là đi đâu, mà là đi với ai”. Paris cùng anh tạo thành một kịch bản không thể tuyệt hơn rồi. Anh sẽ kéo tôi nép sâu vào người anh, những ngón tay đan trong túi áo khoác anh mặc, một vài nụ hôn nhẹ lên tóc. Chúng tôi sẽ tha hồ hôn nhau trong thành phố xa lạ ngập tràn ánh sáng và bao phủ bởi tình yêu. Anh và tôi sẽ đi đến khi đôi chân mỏi nhừ, tìm một chiếc ghế ven đường ngồi xuống thủ thỉ cho nhau về những giấc mơ trong tương lai của mỗi người, về chúng ta.” - Sô


Mình thích kiểu thế này. Chính xác là cái cảm giác tương tự như khi bạn tình cờ nghe được bài hát yêu thích cũ kĩ hiếm hoi trên phố. Thỉnh thoảng lang thang trôi nổi trên mạng mình chợt va phải những thứ nhỏ nhỏ dễ thương thế này. Không phải bức ảnh nào chụp về đúng nơi đó cũng có thể gợi lại cảm xúc. Nó cần một cái gì đó giống với những thứ não bộ chúng ta đã khắc ghi. Mình chưa từng nhớ Rome kể từ ngày rời khỏi. Cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trở lại, dù đã quay lưng ném xu xuống Fontana di Trevi. Lúc đó mình đã ước gì nhỉ? Lúc đó, mình đã vui vẻ tìm kiếm bâng quơ những đồng bạc màu đồng của mình giữa hàng trăm nghìn những đồng xu khác lấp lánh trong làn nước xanh mát. Dưới ánh nắng tháng Sáu chói chang. Bên cạnh là những con chiên mãn nguyện dấp lên mặt thứ nước thần thánh đối với họ. Poseidon đẹp uy dũng thẳng ngay trước mắt mình. Mình đã thấy mình may mắn. Mình cười. Nếu không có những thứ nhộm nhoạm thì có lẽ Rome đã thành kí ức đẹp hơn với mình, khi mà trong hơi thở cũng thấy mùi tôn giáo. Mình thích cái cách mình bị mùi vị tôn giáo đó hút theo. Nó đẹp. Nó mệt mỏi. Nó vĩ đại. Nó làm mình nhả ra một chữ “Ừ”. Rome nhiều dốc. Ừ. Chuân Chiêu https://chuanchieu.wordpress.com/

Mình thực ra chưa đi nhiều, chỉ toàn luẩn quẩn vài thành phố trong nước rồi vài thành phố khác trong khối châu Á. Nhưng mình muốn kể về một nơi mà trước khi đặt chân đến, chị và mẹ đã dặn mình rất nhiều về những tệ nạn nơi này. Có điều mình đã nghĩ rằng không nơi nào chỉ chứa chấp những điều xấu nếu bạn có đủ niềm tin vào những gì mình sẽ gặp. Và đích thực thành phố ấy không phụ lòng mình! Kể cả khi mình chỉ vỏn vẹn sống với nó một năm, dù đôi khi mình vẫn ghét cay nghiệt cái thời tiết “cà chớn” của nó, giao thông và vân vân thứ khác. Thì mình, vẫn thực lòng muốn gửi lời cảm ơn, một lần nữa, tới thành phố đã trao cho mình những người bạn hoặc những con người vô tình lướt qua đời mình, nhưng đủ khiến mình mỉm cười trong những ngày lang thang vô định. Thành phố ấy đã chứng kiến những ngày mình suy sụp, những ngày mình muốn gục ngã vì áp lực từ gia đình, học tập, và việc làm. Thành phố ấy đã an ủi mình những đêm mình khóc một mình vì cô độc. Người ta hay nói thành phố ấy đỏng đảnh như cô gái mới lớn, hối hả như dòng người mỗi giờ tan tầm, thật ra thành phố ấy vẫn có những góc chậm của nó. Chỉ là rất khó để nhận ra vì thành phố ấy dường như muốn mỗi đứa con ở đây sẽ ngày càng trưởng thành nên nó phải đốc thúc, phải tạo từng chướng ngại vật nặng nề khiến họ vượt qua. Ừ, để rồi ở cái điểm cuối sẽ là lúc những đứa con ấy bay cao đến phương trời mới còn thành phố ấy sẽ vẫn là một nơi để trở về và dừng chân. Hoặc như một lúc nào đó mình từng viết rằng “có thể chỉ là người xa lạ, không thương nhau, yêu nhau nhưng cuộc đời sẽ đổi khác khi gặp nhau” thì hẳn Sài Gòn với mình là một người xa lạ như vậy! Vậy nên cảm ơn “người xa lạ” - Sài Gòn một lần nữa! Lam Miên https://mongmien.wordpress.com

MOONBOW EXPRESS 55


Furama Resort hoặc một cái Resort nào đó trong thành phố. Intercontinental Sun Penisula càng tốt. Muốn tận hưởng cái cảm giác của một cuộc sống luxury bên một bãi biển đẹp nhất hành tinh.

H-T-P

Em ấy đang còn là một nữ sinh, không nhiều kiến thức nhưng rất nhiều mơ mộng. Em ấy ở Đà Nẵng bé nhỏ, nơi thấm nhuần mùi muối biển. Em chưa bao giờ ngừng yêu nơi đây. Nếu mọi người yêu một nơi nào đó thì họ sẽ ở lại còn em, em muốn đi nơi khác để hằng ngày có thể mường tượng về khung cảnh quê em. Và nơi em muốn đặt chân đến sau Đà Nẵng là Hà Nội. Hà Nội ba mươi sáu phố phường. Hà Nội và con đường của tình yêu. Hà Nội với những cơn rét đậm. Hay đơn giản chỉ là Hà Nội điểm dừng chân của Running Man và các nam Hàn. Em nghe tin tức trên ti vi về Hà Nội hay lặng lẽ say sưa ngắm nhìn những bức ảnh rất Hà Nội. Em chưa từng đặt chân lên đất Bắc nhưng dọc con đường ở Đà Nẵng em biết quán café nào dựng nên theo kiểu cách Hà Nội hay lai Hà nội. Em muốn dạo quanh những ngôi nhà phủ sương sớm mà người ta hay nhắc đến trong thơ ca hay muốn thấy cái mùa lá vàng phủ dày trên con đường Hà Nội. Hà Nội thanh bình lắm! Hà Nội qua các khúc ca như hút hồn người ta đến với thủ đô. Hà Nội chờ em, em ơi! AnnTuu http://www.facebook.com/belongstoAnnTuu

MOONBOW EXPRESS 56


MOONBOW EXPRESS 57


BLOG IN A NUTSHELL


“Tôi đi dọc theo 6th St về hướng Pike Market, ghé qua tiệm Starbucks đầu tiên, ngửi mùi tanh tanh của hơi biển và hải sản tươi sống, đâu đó có hơi nhang từ những sạp bán đồ cúng kiếng.” Smell L ike Seattle by Iris Lê

“Nước biển ở Lý Sơn xanh màu xanh ngọc, trong vắt, tựa như soi được mình trong bóng nước. Hang Cau sừng sững với vách đá kiến tạo qua mấy chục triệu năm, bờ cát trắng tinh khôi mịn màng, nhấp nhô từng mỏm đá dập dìu trong sóng nước. Tựa hồ mọi thứ lãng mạn nên thơ đang dồn về góc này ở Lý Sơn.” Đảo Lý Sơn by Iris Lê

“Tôi mơ về những chuyến solo travel, một mình với chiếc balo to hơn nửa người và máy ảnh vắt ngang vai, dong duổi bước trên con đường mòn chạy giữa những cánh đồng ở Tuscany. Rồi chiều chiều lại ra trèo lên khối cỏ khô to đùng đã được cuộn tròn lại, nằm gác chân đọc sách, chờ mặt trời xuống núi sau những rặng cây.” Một giấc mơ by Zi Nguyễn

“Monahans Sandhills State Park khá vắng vẻ ngày chúng tôi đến. Có lẽ không mấy ai như bọn tôi… chọn thời điểm nóng nhất trong năm để mò lên một núi cát đã được mặt trời hâm nóng suốt mấy tiếng liền.” Cắm Trại Ở Sa M ạc Texas by Zi Nguyễn

“Có những lúc tôi nằm dài ra và nhắm mắt tưởng tượng mình ngược thời gian, về sống lại những năm 1960 ở Mỹ, làm một nàng hippy mập tóc rũ dài, không ép nhuộm chải chuốt gì cả. Tôi thấy mình ngồi trên con xe Volkswagen trứ danh, xuôi về San Francisco trẩy hội Summer of Love.” Viết về một người tự do by Rio Lâm



DIAGON ALLEY

3594 Miles xin dành Diagon Alley cho những cửa tiệm nhỏ, sản phẩm có chất đẹp và chủ có tâm. Thật ra cũng khó để miêu tả chính xác đó là những cửa tiệm như thế nào, nhưng xác tín một điều rằng chúng tôi đã lựa chọn kỹ càng như một bà mẹ khó tính đi sắm từng món ăn, từng nhành hoa cho nhà ngày Tết. Chúng tôi trân trọng sản phẩm của họ vì nhiều lẽ, quan trọng nhất có lẽ là nét phiêu không thể gạt bỏ đi dù họ đã nổi tiếng hay chưa. Có người đã có cửa tiệm chỉn chu, có người chỉ bán qua mạng, nhưng ai cũng bắt đầu vì họ muốn làm một điều gì đó thật đẹp. Chúng tôi dành một trang để “endorse” những người như thế, những “sạp hàng” sáng tạo và độc đáo trong cộng đồng người trẻ Việt Nam - dám chơi và dám buôn. Cũng như tiêu chí giới thiệu những nghệ sĩ “under the radar,” khi “endorse” những sản phẩm này, 3594 Miles mong rằng mọi người sẽ biết đến họ nhiều hơn.


K aa Illustration Hai người và hai con mèo. Chuyên bán lịch để bàn mini, postcards, tranh in.

Huong Le Mình thích tỉ mẩn làm những cuốn sổ xinh đẹp, tự tay đóng gáy, bọc vải.


Xưởng Tiên Đinh Ngọc Hoàng Xưởng là nơi với đủ thứ kềm búa đục và máy móc thô ráp, “Tiên” biểu trưng cho những thứ tinh tế, kì diệu và đầy bất ngờ, “ Xưởng tiên” là nơi mình đưa những ý tưởng không tưởng thành sản phẩm cụ thể, điển hình như mặt dây chuyền đá thạch anh. Các sản phẩm mặt đá ngoài việc đá do tự tay mình đào, mình tự đi gom của người dân tộc, thì mỗi sản phẩm đều là sáng tạo độc nhất. Sau cuộc nói chuyện, nắm được tính cách, nỗi buồn vui hiện tại của bạn, mình sẽ bắt tay vào làm sản phẩm, quấn viên đá bằng sự thấu hiểu. Sản phẩm hoàn thành luôn mang lại cho khách hàng mình rất nhiều điều bất ngờ thú vị!!!



Liên

hệ:

Moonbow Express hy vọng sẽ nhận được bài viết và ảnh của các bạn. Vui lòng gởi về 3594miles@gmail.com http://3594miles.com

Bản

quyền:

Yêu cầu không sử dụng nội dung đã đăng tải trên Moonbow Express Journal cho mục đích lợi nhuận, sử dụng mà không để tên tác giả HOẶC/ VÀ thay đổi nội dung mà chưa có sự đồng ý của tác giả.

Subscribe: Subscribe để nhận bản đầy đủ của Moonbow Express và những món quà nho nhỏ từ 3594 Miles. http://eepurl.com/bIKkaD


MOONBOW EXPRESS

“GIỜ LÀ LÚC SỐNG GIẤC MƠ ĐỜI MÌNH”

PLATFORM 1


Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.