Giới thiệu tập thơ Tân Hình Thức của nhà thơ Hà Nguyên Du
11
ThursdayJUL 2013
POSTED BY CLBTANHINHTHUC IN CULTURE / VĂN HÓA, POETRY, TÂN HÌNH THỨC ≈ LEAVE A COMMENT Tags art, Asia, Colleges and Universities, culture, Da Nang, Education, poetry, postpostmodermism, Provinces , SlideShare, vietnam, Vietnamese people
Rate This
Giới thiệu tập thơ Tân Hình Thức của nhà thơ Hà Nguyên Du Gene Đại Dương …Trở về với ngôn ngữ nói thông thường, mang không khí truyện kể, dùng lại thể thơ 5, 7 hoặc 8 chữ bám vào đời sống hiện thực, diễn tả hoàn toàn tự nhiên. Đó là những đặc tính` tìm thấy trong Gene Đại Dương: em yêu ta ơi em là chim en báo xuân vui và rồi chim en bay đi cho hè sang ve e a ru lòng tương tư không êm đềm cho tim lưu ly xin em mưa trên ta vườn khô như em gieo hồng ân trong nhau không e dè chi nên tin yêu hơn ( em mưa trên ta ) Một bài thơ khác: mơ bữa ăn có thêm chút rau và miếng bột ngọt cho con bớt lòi xương
mông bớt lộ con mắt đời bác nông vẫn mòn mỏi không thấy chi ngày hai buổi
mang trên vai như ách trâu cày và mụ vợ buôn mủng bán thúng cứ mãi miết với nắng gió rách tơi áo đầy mảnh vá lạnh buốt đông về tội chi
mà thê lương oan khiên kẻ bị khinh miệt bần hèn nhưng ơi hắn chính là một cơ phận cần có trong một bộ máy xã hội một bộ máy cỗ lỗ
mong vứt đi để có cơ hội thay Một cái máy mới vận hành tốI tân… ( mơ) NgườI đọc có thể hơi ngỡ ngàng trước một bài thơ như vậy. Bởi vì thơ Tân Hình Thức đã chuyển từ âm vang của chữ sang cú pháp. Đọc có thể như đọc truyện. Kỷ thuật lập lại được xử dụng như một yếu tố thay thế vần. Phản hồi và trùng lặp sẽ mở rộng bài thơ như những làn sóng lan. Mỗi lần lặp lại có thể
chuyển qua một ý mới ảnh hưởng bởi lý thuyết Hỗn Mang( Chaos): từng hồi từng hồi rền vang nhịp điệu lúc bi lúc hùng, nhịp điệu theo bước lập lòe của những ánh đuốc, những ánh đuốc làm mẫu tiên phong và cứ từng hồi và cứ Lập lòe cứ hết thế
hệ này sang đến thế hệ khác, vẫn một điều thương tâm nhất vẫn là những tàn lụi của ngọn
nến, nhữn ngọn nến tàn lụi bởi những tiếng kèn bời lập lòe của bao ánh đuốc, những ánh đuốc
soi dẫn đến những ánh \đuốc tìm kiếm tông tích
như một đáp số của các bài toán dù kèn
thúc quân hay kèn truy điệu dù đuốc soi dẫn hay đuốc truy tích dù nến sinh nhật nến lien hoan nến tưởng niệm
sau cùng vẫn là kèn vẫn là đuốc vẫn là nến gặp nhau trong ngày… \một ngày tiễn đưa nhau. ( kèn, đuốc và nến) …Trở về vớI thơ Việt, sau một thời gian dài gần 100 năm của thơ Tự Do, đây cũng là cơ hội để chúng ta học hỏi thêm không những về sự cần thiết phải thay đổi kỷ thuật mả thơ còn chuyển tải một nội dung phù hợp vớI thời đại chúng ta đang sống trong những chiều hướng có ý nghĩa. Nguyễn Lương Ba.
ngôn từ đã thoát ra khỏi hòn đá nó mang trên mình hòn đá của ngữ nghĩa để cộng thêm vào đó những âm vang của chính nó không lệ thuộc vào bất cứ điều gì – người đọc đọc THT cảm nhận ngay thanh âm ấy trong tâm hồn mình đang nảy nở những lạc thú của trần gian… môt thiên đường ngay trong chính mình mà mình không hay biết vừa được khơi nguồn tạo ra sức sống mạnh mẽ để vượt qua bao thác ghềnh mà ở đó thế giới khách quan và con người cùng chung sống hạnh phúc và vui tươi… ngữ nghĩa trở nên thứ yếu nhưng không phải là bị bỏ qua và xem nhẹ ngược lại ngữ nghĩa được khai thác một cách đa chiều… không áp đặt.
Người đọc thơ hay đọc gì trong thời đại này không còn đọc chậm mà đọc lướt vì vậy THT người đọc không đọc từng chữ từng câu thậm chí cả đoạn nhưng khi lướt qua như thể một cơn gió lướt qua người đọc cảm nhận được gì vấn đề không còn đặt nặng ở việc đứt đoạn mà ý niệm của toàn bài toát ra từ đó chính là cơn gió kia như những nốt nhạc không lời nhảy múa trong tâm hồn người đọc mà sự tiêu cực mà ai đó cho là do sự ngắt đoạn đã trở thành tích cực tạo ra nhịp điệu nhảy múa trong tâm hồn chúng ta… tại sao chúng ta lại để những điều tiêu cực phá hỏng cuộc sống tươi đẹp này ngay cả khi chúng hiện tồn thì chúng cũng không thể phá hỏng tâm hồn mỗi chúng ta được vì ai cũng muốn hanh phúc mà sao không giành lấy nó mà lại tiếp tay cho những điều tiêu cực kia… Một câu chuyện trong bữa ăn… một người thất thố nói lời không hay chẳng lẽ làm bữa ăn đó không ngon vậy là thực chất bữa ăn đó vẫn ngon chỉ có điều chính chúng ta đã làm cho bữa ăn đó không ngon mà thôi … đó là dại hay khôn… đó là nên hay không nên… chỉ vì những định kiến… con người đã chấp nhận hạ mình trước những ngôn ngữ hay cái gì đó do chính mình tạo ra…thật lạ… trong khi bánh xe lịch sử cần phải tiếp tục đi tiếp… HT không áp đặt người đọc người nghe vào ngôn từ mà cả người đọc người nghe đểu hiểu và nhường
nhau sự tồn tại của mình… bài hát Chờ người nơi ấy dù có hay đến mấy theo tiêu chuẩn nào đó thì nó cũng đẩy người nghe vào cái cảm giác sự đời không thoát ra được là như thế là như thế phải chấp nhận như thế…nhường chỗ cho tính nhạc mà chính ngôn từ tạo ra … thật đa sắc… Xuân Thủy 11.7.2013