rằng lối sống của thằng John và nguy cơ khuynh gia bại sản của gia đình chính là cội nguồn của nỗi ưu phiền trong lòng cô ta, nhưng bây giờ cô ta đã lấy lại tinh thần và có quyết định cả rồi. Cô ta đã giấu được một số vốn riêng và khi nào bà mẹ chết, – cô ta thản nhiên bảo rằng bà mẹ không thể qua khỏi hoặc sống lâu được nữa – cô ta sẽ thực hiện một dự định hằng ấp ủ bấy lâu, ấy là tìm đến một nơi ở ẩn để có thể đảm bảo cho những thói quen của mình không bị phá quấy và cách ly với lối sống phù phiếm của người đời. Tôi hỏi Georgiana có theo cô ta không. “Dĩ nhiên là không. Georgiana và cô ta đâu có điểm gì chung và chưa bao giờ được như vậy. Cô ta không thể mang theo mình gánh nặng ấy vì bất cứ một cân nhắc nào. Georgiana sẽ sống theo cách của Georgiana, và cô chị Eliza cũng sẽ có con đường của riêng mình.” Những lúc không dốc bầu tâm sự với tôi, Georgiana thường nằm ườn trên tràng kỷ ca cẩm về cảnh nhà buồn tẻ và lúc nào cũng chỉ mong ngóng một điều là được bà dì Gipson mời lên thị trấn chơi. “Sẽ tốt hơn nhiều nếu mình được chuồn khỏi đây một vài tháng, – cô ta nói bâng quơ – cho đến khi xong hết mọi chuyện thì thôi.” Tôi không hỏi cô ta nói “xong hết mọi chuyện” là thế nào, nhưng tôi cho là cô ta định nói đến cái chết của bà mẹ và lễ an táng bị thương của bà. Nói chung, Eliza thường chẳng buồn để ý đến cái thói lười biếng và hay than vãn của cái kẻ rầu rĩ đang nằm ườn trước mắt cô. Vậy mà một hôm, khi vừa bỏ cuốn sổ kết toán xuống và lấy đồ ra thêu, bỗng dưng cô ta bảo cô em: - Georgiana này, một con vật vô tích sự và lố bịch hơn cô chắc hẳn sẽ chẳng bao giờ được phép sống trên trái đất này làm gì cho thêm chật chội. Cô không có quyền được sinh ra đời, vì cô đâu có sử dụng cuộc đời vào việc gì. Đáng lẽ phải sống cho mình, bằng chính bàn tay của mình và với chính mình như bao kẻ biết nghĩ khác, thì cô lại chỉ tìm cách bó buộc sự yếu hèn của cô vào sức mạnh của người khác. Nếu không thể tìm được một người muốn gánh lấy cái thây bị thịt, yếu đuối, vô tích sự của cô thì cô lại gào ầm lên rằng cô bị đối xử bạc bẽo, bị bỏ rơi và khổ sở. Đối với cô, cuộc sống phải là một cảnh luôn thay đổi và kích động cơ, nếu không thì đời chỉ là một nơi ngục tối! Cô phải được ngưỡng mộ, được tán tỉnh và nịnh hót, cô phải có nhạc, có khiêu vũ và giao du đàn đúm cơ, nếu không thì cô lại chết! Chẳng lẽ cô không còn cách nào để dứt khỏi những lệ thuộc vào cố gắng và ý nguyện của người khác sao? Cô hãy lấy một ngày rồi đem chia thời gian cho từng công việc cụ thể mà làm, đừng để một khắc nào ăn không ngồi rồi, mười phút hay năm