CÁ VOI ĐỈNH NÚI
Khởi điểm Hồi còn nhỏ, trên ngọn núi cao cao hướng ra biển ở làng tôi, Có một tảng đá to thật to, hình thù giống hệt cá voi. Chúng tôi gọi tảng đá đó là “ Đá Cá Voi”, Ngay cả ngọn núi nơi tảng đá ngự trị, Cũng được gọi là núi Đá Cá Voi.
Chương 1 Cá voi xanh lên núi từ bao giờ ?
Trên hòn đảo nhỏ ở vùng biển phía Đông, Có một chú chim sinh sống. Một chú chim biển rất bé. Một ngày nọ chú chim cất cánh bay đi. Dường như muốn ngắm nhìn thế gian, Vỗ cánh vượt biển lớn vỗ cánh bay về phía tây… “Chim nhỏ bay đi đâu thế ?” Là cây, là mây, là những rặng cây đều hỏi khi chim bay qua. “Tôi đi mài mỏ.” Chim nhỏ xuyên qua tầng mây trắng Cất cao tiếng hát Bay vút lên bầu trời xanh, Vỗ cánh, vỗ cánh bay đi… Rồi chim nhỏ bay vượt đỉnh núi, Từ trên cao đưa mắt nhìn xuống. “Ồ, cái gì kia nhỉ?”
Chim nhỏ chao cánh, liệng xuống gần thêm chút nữa. “Cá voi xanh dưới biển đã lên núi tự bao giờ? Ồ hóa ra là một tảng đá. Một tảng đá thật hay ghê!” Từ dạo ấy không biết từ khi nào, Chú chim nhỏ cứ đôi lần lại bay đến, Xuyên màn mây, bay qua và đậu xuống, ngự trên một tảng đá khổng lồ. Tảng đá ấy trông giống hệt cá voi Nhưng to lớn đến độ cá voi xanh lớn nhất đại dương Cũng không sánh bằng. Chim mài mỏ thật sắc trên tảng đá ấy, rồi vỗ cánh bay đi.
Chương 2 Đá Cá Voi ước mơ ra biển lớn
“Chim nhỏ ơi, cậu từ đâu bay đến?” Đá hỏi chú chim vẫn thường bay đến mài mỏ trên thân mình. “Có nói cậu cũng không biết đâu. Vì tôi đến từ nơi xa lắm.” “Cậu từ dưới núi bay lên ư?” “Không, còn xa hơn nữa kìa.” “Cậu tỏa mùi lạ lẫm, mùi hương không thể thấy ở núi này.” “À, là mùi muối đấy. Tôi đã vượt biển bay tới đây.” “Biển ư?” “Ừ, cậu thấy đằng kia chứ? Nơi mà trời xanh và nước xanh Chạm nhau làm một.”
Rồi chim nhỏ kể cho đá nghe Những câu chuyện về biển. “Ra biển cậu sẽ gặp loài cá voi trông giống hệt cậu.” “Cá voi ư?” “Ừ, cá voi xanh thân hình cực kì to lớn. Cá heo thì duyên dáng, và cả cá voi mũi nhọn nữa kìa.” Chim nhỏ còn kể cho đá nghe, Rằng mọi nguồn nước trên thế gian đều sẽ chảy trôi về biển lớn, Về những cư dân trong long biển nhiều đến nổi không đếm xuể, Về những cây tảo, rặng san hô, và cả những cơn sóng Không khác mấy cây và gió nơi đây. “Ồ, tớ cũng muôn đến biển một lần. Biển là nơi như thế nào nhỉ?” Từ ngày hôm đó,
Đá cá voi đã ấp ủ ước mơ Được xuống biển ở tít đằng xa. “Một ngày kia nhất định mình sẽ đến đó. Nhất định một ngày nào đó…”
Chương 3 Trên mình đá bắt đầu xuất hiện những vết nứt
Rồi cứ thế chim nhỏ vẫn đôi lần ghé qua, Mang theo tin tức từ biển xanh, Mài mỏ thật sắc trên mình đá rồi lại bay đi, Đá phơi mình dưới nắng hạ, rồi đến những mùa mưa ngâu nặng hạt, gió thổi qua vuốt ve đá hằng đêm, Và tuyết rơi bang đóng mình đá. Trên mình đá tựa lúc nào đã xuất hiện một vết nứt như sợi chỉ. Chính cả đá cũng không hề hay biết. Trong mưa tuôn, gió thổi, Tuyết rơi, nắng đốt, Vết nứt đã thành hình. Rồi gió cuồn theo bụi đất bay đến Len lỏi vào vết nứt trên mình đá. Hột hạt hoa bồ công anh cũng theo gió bay đến nơi đây. Cả chú chim nhỏ thường bay đến cũng mang theo một hạt thông nhỏ Mắc giữa đám lông của mình. Hoa nở trên mình tảng đá, Cả cây thông nhỏ cũng bắt đầu Bén rễ vào khe nứt. Tới một ngày, cây đã lớn như những cây thông khác trong núi. Chú chim biển thường đến liền bảo: “Thế này nhìn cậu trông giống hệt Cá voi phun nước biếc. Tuyệt đẹp!”
Giấc mở xuống biển Của Đá Cá Voi Càng thêm mãnh liệt. Rốt cuộc nơi đó ra sao?
Gặp cá voi thật rồi,
Chương 4 Một trận sấm sét khủng khiếp!
Ùng Đoàng ! Sấm ỳ đùng giữa màn mưa Mưa liên miên suốt hơn mười ngày đêm Rào rào rào … Xẹt! Tiếng sấm ngày càng to hơn. Xẹt! Ùng đoàng ùng đoàng. Xẹt! Ùng đoàng ùng đoàng. Đó là trận sét khủng khiếp Khủng khiếp chưa từng thấy. Tia sét dữ dội xé toạc bầu trời Đánh trúng giữa mình đá cá voi. A a a a! Giữa đêm đen mịt mùng, Đá cá voi thét lên như sấm rền. Đá đã bị xẻ ra làm đôi Ngay đúng vết nứt nhỏ xíu như sợi chỉ hôm nào. Cả cây, cả cỏ, cả hoa Từng cắm rễ ở đó Giờ đều bị mưa cuốn phăng Không để lại chút dấu vết. Mưa rơi mãi chẳng ngừng. Mưa liên miên, xối xả Trút vào khe vỡ ở giữa Đá Cá Voi. Nguy hiểm bắt đầu rình rập Đến phần đầu Đá Cá Voi.
A a a a a…… Đừng đẩy! Đừng có đẩy mà! Dù xung quanh chẳng có một ai, nhưng cứ như có người Đang ra sức đẩy tảng đá đã vỡ. Cứ thế, cuối cùng, Phần mình và đuôi của đá cá voi Nằm lại trên đỉnh núi Còn đầu và ngực lăn xuống phía chân núi. Rầm rầm rầm rầm rầm rầm … Chỉ là một nửa Đá Cá Voi thôi, Nhưng khối đá khổng lồ đã đủ khiến cho trời long đất lở, Cả một rừng cây lớn bị cuốn phăng. Với tốc độ kinh hoàng, Đá Cá Voi lăn tận xuống sườn núi Cụng đầu va thẳng vào một tảng đá to, rắn chắc, Đang cắm sâu trong long đất Bởi thế mà đá lại tiếp tục vỡ ra làm hai mảnh, Rồi bốn, rồi tám mảnh, Đá Cá Voi nhỏ dần.
Chương 5 Thế này chẳng phải to lớn gì đâu
Đá Cá Voi tựa mình vào tảng đá Có thân cắm sâu vào sườn núi kia, Chật vật níu lại để khỏi bị lăn đi tiêp, Bây giờ nó mới có thể nhìn quanh, ở đây còn rất nhiều đá khác. Tuy đã vỡ thàn nhièu mảnh nhưng ở sườn núi này Đá Cá Voi vẫn là tảng đá lớn nhất. Tảng đá cắm thân dưới đất Đỡ lấy mình Đá Cá Voi Tạo thành một lối đi tựa như cái ngách nhỏ. “Ôi, nặng quá. Ai đang đè lên tôi đấy?” Tảng đá phía dưới cất giọng bực bội. “Ối, làm sao bây giờ? Tôi cũng không cố ý đâu. Dù sao cũng cảm ơn cậu. Nếu không nhờ cậu giữ lại Thì tôi đã lăn tít xuống dưới kia rồi. Không chừng tôi đã tan tành thành nhiều mảnh mất rồi.” “Tôi có muốn thế đâu. Chẳng qua đen đủi nằm đây nên mới bị cậu đè lên đấy chứ.” “Vậy thì xin lỗi cậu nhé.” “Nhưng sao cậu lại to lớn thế ?” “Tôi to lớn ư?” Đá cá voi ngỡ ngàng. Nó cứ nghĩ nó đã vỡ làm nhiều mảnh nỏ lắm rồi kia mà. “Thế này có gì là to lớn đâu, Tại cậu không biết đấy thôi.”
Đá Cá Voi mường tượng lại Ngày mình còn nằm trên đỉnh núi, Nhớ lại hình dáng trước kia Mà nó luôn muốn xuống biển, tự hào kheo dáng Nhưng giờ đây đến sườn núi này Nó lại chẳng bằng một nửa của mình khi xưa. Bỗng dung Đá Cá Voi Thấy buồn bả và ủ rủ vô hạn.
Chương 6 Nếu tôi nói mình chính là Đá Cá Voi, Cậu có tin không ?
“Cậu từ đâu đến thế ?” “Chẳng hiểu sự thế nào mà tôi lại lăn xuống tận đây.” “Ý cậu là cậu ở trên đỉnh núi Đá Cá Voi đấy ư ?” “Phải, hóa ra cậu cũng biết đến Đá Cá Voi.” “Không đá nào lại không biết Đá Cá Voi, “ “Đá Cá Voi luôn là huân chương của các đá.” “Nếu tôi nói mình chính là Đá Cá Voi cậu có tin không ?” “Cái gì cơ ? Cậu đang nói cái gì vậy hả ?” “Ý tôi là tôi đã bị vỡ làm đôi rồi lăn xuống đây.” “Dù cậu to lớn cách mấy thì nói dối cũng nên dễ nghe một chút chứ.” “Tôi nói thật mà!” “Chẹp, cậu mà là Đá Cá Voi Chắc tôi đã là đá từ thuở khai thiên lập địa rồi.” Những câu nói đấy khiến Đá Cá Voi thêm chạnh lòng. Từng là huyền thoại lẫy lừng giữa tất cả các đá Thế mà giờ nó chỉ là một t ảng đá vỡ xấu xí, thê thảm tuy nhiên Đá Cá Voi vẫn to hơn các đá quanh đây nhưng nhìn lại về hình dáng trước thì nó chẳng khác gì một tảng đá tầm thường. Từ giờ nó không thể tự nhận mình là đá cá voi được nữa Đá Cá Voi giờ đã trở thành một truyền thuyết. Nó đã muốn xuống biển với hình dáng cá voi biết bao Nhưng giờ đây tại sườn núi này Nó còn thể thấy được cả đỉnh núi lẫn biẻn khơi.
Chương 7 Đá Cá Voi và ước mơ ra biển không hề đổi thay
Đá Cá Voi và hòn đá cắm sau ở sườn núi đã thành đôi bạn thân, che nắng che mưa cho muôn loài với cái ngách nhỏ giữa hai người bạn. Rồi mùa qua mùa, năm này qua năm kia Lúc thì gia đình thỏ đang gặm cà rốt trong ngách nhỏ Lúc thì gấu nâu, hổ gom lá nằm trú mưa Đôi khi có cả những gia đình sóc Ôm một quả sồi đứng trên mặt phẳng của đá.
Thời gian trôi đi thật mau Từ khi nào Đá Cá Voi giờ đây Có tên là Đá Phẳng vì chỗ phẳng lỳ ấy Chính là nơi tia sét kinh hoàng đánh trúng. Trong khi đang đắm chìm trong những kí ức đau thương Thời gian bào mòn đá Phẳng Rồi rêu phong khoác lên mình đá, Như một tấm áo thời gian Thật tự nhiên ôm lấy mình đá. Đá Cá Voi vẫn thấy chú chim nhỏ ngày nào chao liệng sượt qua mặt mình.
Nhưng Đá Phẳng vẫn thế, Ước mơ ra biển vẫn chẳng hề đổi thay, Nơi có cá voi bơi, Những ngọn rong biển nhảy múa, Và sóng tựa như những cơn gió. Ước mơ của Đá Cá Voi, Được làm cá voi, Dù chỉ là giấc mơ thôi, Nó cũng không từ bỏ.
Rồi trận mưa năm ấy lại xảy đến, Sấm chớp liên hồi, đất đá ùn ùn đổ xuống. Một tảng đá to thật to, Tảng đá tròn như quả bóng Lăn rất nhanh, rơi xuống Đâm thẳng vào mình đá Phẳng, cả hai người bạn đều bị cuốn đi. Đá Phẳng lại một lần nữa bị dòng nước cuốn đi Lăn mãi lăn mãi, Xuống tận dưới thung lũng.
Chương 8 Hòn đá là trái tim Đá Cá Voi
Đá Phẳng giờ đây đã vỡ thành Đá Nhọn So với các đá xung quanh giờ đây Đá Nhọn lại còn nhỏ bé hơn chúng rất nhiều, Đá Nhọn lại càng them tự ti về bản thân mình. Cuộc trò chuyện giữa các đá luôn náo nhiệt, Tin đồn Đá Cá Voi bị xẻ làm đôi và vỡ vụn thành nhiều mảnh giờ đây lan truyền khắp nơi, hết đá này đến đá kia tự nhận bản thân mình Là mắt là ngực là một phần của Đá Cá Voi. Đá Cá Voi vẫn là một tấm huân chương của các Đá Đá Nhọn giờ đây lại càng không thể Tự nhận mình là Đá Cá Voi được nữa. Tuy vậy nhưng vẫn còn một tin đồn khác, Đó là hòn đá là trái tim của Đá Cá Voi. Hòn đá đấy luôn khao khát ra biển, Là niềm khao khát mãnh liệt của Đá Cá Voi Hết đá này đến đá kia tranh nhau Tự xưng mình là hòn đá ấy.
Trước những tin đồn và những cảm giác về giấc mơ khi xưa Tưởng chừng đã tan tành cũng như chính thân hình của mình. Đá Nhọn cảm thấy một niềm phấn khích mơ hồ, “Nhưng nếu như mình cũng chỉ là một bộ phận của Đá Cá Voi?” Đá Nhọn vẫn nghi hoặc chính bản thân mình.
Chương 9 Những người bạn tìm về giấc mơ đã mất
Những chiếc bóng của thời gian vuốt ve Hết thảy các đá quanh đây Kể cả Đá Nhọn, giờ đây cũng không còn sắc cạnh như trước. Đá nhọn thầm nhủ muốn thực hiện giấc mơ của nó Nó phải nhanh chóng ra biển thật mau trước khi Những chiếc bóng thời gian làm nó tan biến Đá Nhọn giờ đây lại mong sao Mình có thể to lớn như Đá Phẳng khi xưa Có thể che nắng che mưa cho muôn loài Giá như to lớn như thế thôi cũng tốt biết bao, Đá nghĩ. Thời gian lần nữa lại thấm thoát qua đi Đá Nhọn dần chú ý tới những người bạn dưới dòng nước Đá Nhọn hỏi một người bạn nằm cạnh mình, Đá Tròn. Đá Tròn trông nhỏ hơn Đá Nhọn Nhưng nói chuyện lại rất người lớn Đá Cá Voi nói vọng xuống mặt nước, “Này, Các Cậu là ai thế hả ?” “tôi là tôm hùm đất sống ở những vùng nước thật trong” “Còn tôi là cá hồi suối núi sống ở ngọn nguồn của dòng nước” Cá hồi suối núi đón lấy ánh nắng mặt trời, Những dải vân hồng, những hình ô van màu nâu Lấp lánh dưới mặt nước. “Các cậu tuy nhỏ bé nhưng thật lọng lẫy làm sao” “Những hoa văn này niềm tự hào của chúng tôi, Không có loài cá nào có hoa văn giống chúng tôi đâu.” “Các cậu có biết biển không?” “Chúng tôi hiện tại không biết nhưng tổ tiên thì lại rõ lắm, Chúng tôi đã từng là cá hồi anh đào từ biển bơi vào mà” “Cá hồi anh đào ư? “ “Chúng tôi sinh ra ở đây nhưng tâm hồn lại ở biển, Cá hồi anh đào lại yêu dòng nước mát thung lũng trên nơi đây.” “vậy các cậu hoàn toàn không biết gì về biển ư?” “Không phải thế, Chúng tôi vẫn đang đi tìm giấc mơ đã mất đấy thôi, Chúng tôi bơi ra biển rồi lại quay về. Ở ngoài biển sẽ lại có những cá hồi anh đào Bơi ngược lên đây, gieo giống rồi lại quay về.”
Đá Nhọn hết mực cảm động, Khi biết những người bạn nhỏ này Mạo hiểm bản thân trên hành trình Đi tìm giấc mơ đã mất. Có lẽ, đó là hành trình Đáng giá bằng cả mạng sống. Đá Nhọn vội vả hỏi them về cá hồi anh đào, “Khi nào họ lại bơi lên đây?” “Cậu hãy đợi mùa thu hằng năm, các cậu ấy sẽ lại bơi lên.” Đá Nhọn bừng tỉnh lại Tràn đầy những hy vọng Về giấc mơ đã mất của mình. Dù không thể được như xưa, Nhưng biết đâu Khi đến được nơi đó, Một giấc mơ nào khác vẫn đang chờ đón mình.