TUYỂN TẬP SẢN PHẨM CỦA DỰ ÁN
o
một c
h
dịch n iế yền thông ch tru
NGHIÊM Hoàng Linh NGUYỄN NGỌC Đan Phượng
Lời ngỏ NGHĨ NGƯỢC THƯƠNG XUÔI là một dự án Cổ Động kết
hợp với nhóm sinh viên trường Đại học FPT Hồ Chí Minh với chủ đề gia đình. Dự án hoạt động với mục đích giúp các bạn trẻ có thể nhận thấy được giá trị thiêng liêng và tầm quan trọng của tình cảm gia đình, bên cạnh đó, dự án sẽ là bước đầu tiên xây dựng hình ảnh Cổ Động với những dự án truyền tải thông điệp tích cực lâu dài sau này.
01 chuyện 02 03 nhật ký 04
NGHĨ NGƯỢc
NGHĨ NGƯỢC để THƯƠNG XUÔI THƯƠNG XUÔI
VI-ĐÊ-Ô ÂM NHẠC
2
03 10 45
56
chuyện
NGHĨ NGƯỢC Lan tỏa sự thấu hiểu để yêu thương nhiều hơn
NGHĨ NGƯỢC THƯƠNG XUÔI xin đổ bộ với bộ ảnh Chiếc dép kì diệu ghi lại những vất vả mà ba mẹ đã trải qua dù đó chỉ là việc dọn dẹp nhà cửa thường ngày để từ đó ta thấy trân quý những phút giây được làm con và yêu thương ba mẹ nhiều hơn.
33
4
Từ lúc ở nhà chống dịch đến giờ, tôi đã trở thành ô-sin 24/7 của mẹ.
Đêm ấy, tôi ngồi xuống với anh bạn già “cột sống” dự định cùng nhau trải qua “đêm dài an nhiên” sau những giờ lao động vinh quang. Nhưng đời nào như ta dự tính, mẹ bước vào với bài ca hào hùng.
Đôi lúc, tôi cứ ngỡ mẹ là người sếp “hiền dịu” thứ hai của tôi vì mỗi khi tôi xong việc bà luôn khen tôi bằng hai chữ “Ủa con”.
Khuôn mặt dịu dàng của tôi toát lên tinh thần tuổi trẻ hừng hực cùng ý chí đấu tranh bảo vệ công lý.
Tôi quyết định đứng lên, bật lại bài ca hào hùng của mẹ
Tôi không có gì để nói ở hình này. *DÉP BAY THẬT.
5
Sau màn “phi” dép trời giáng của mẹ, dũ chụ huyền bí đã cho tôi cơ hội trải nghiệm cuộc sống của mẹ mình như một lời an ủi?
Mặc dù vẫn chưa hiểu lắm ý định của dũ chụ, nhưng tôi quyết tâm trở thành một người mẹ tâm lý, cưng chiều chồng con hết mực.
“SỐNG TRÊN ĐỜI GÌ CŨNG CẦN GIỚI HẠN. Dũ chụ ơi cho con dề điii!”
Sau khi tiếp nhận thông điệp dũ chụ qua giấc mơ, tôi đã lột xác trở thành một con người mới.
6
Nhiệm vụ đầu tiên làm mẹ hơi khó khăn đó nhưng cũng không thể cản bước chân tôi.
"Hô biến” Ô - sin 24/7 của mẹ nè!!!
77
Vừa mở mắt dậy, bước ra khỏi phòng. Tôi đã vấp phải ánh nhìn đầy đánh giá của người cha thân thương...
Ông phê phán thân hình tôi.
Tôi cảm thấy tổn thương. Nhưng không để sự tổn thương làm gục ngã, tôi quyết tâm lột xác để mai sau cha tôi không đánh giá tôi được nữa.
Tôi nhảy dây hùng hục...
Tôi gập bụng "lên bờ xuống ruộng"...
Tôi "pờ-lanh" ná thở...
8
Những tưởng ba tôi sẽ hết lòng ủng hộ cho những nỗ lực giảm cân của tôi...
*Cảm xúc như hình*
Ba lại đánh giá tôi.
Không có gì để nói.
...
Thồiiii...âu...cũng là số phận!
9
để
NGHĨ NGƯỢC Thương xuôi
Em
i bo
Big
gM ỡ
ck ro
g
ơn Cece Trư
t Ou
sid
10
n Bụ
Yuno
e Ling
Tuy ên
The F
lob
Ngh ĩ Ng ược vinh Thư hạnh ơng khi đ câu c Xuô ược g huy i
hi lạ ện, của c ác ng cảm xúc v i những hệ sĩ à suy song Việt song nghĩ v ớ h i đam mê củ ành t rình gia đình t heo a họ. đuổi
l la
i
hi
u Bù â Ch
C Teddy
wy Wo
Cá o
o Hà
Dzu ng
Lin
h
11
ỦNG HỘ NHỮNG ĐIỀU CON THÍCH DÙ ĐÔI KHI CHẲNG THÍCH NHỮNG ĐIỀU CON LÀM
NGHĨ NGƯỢC
để
Thương xuôi cùng Bụng Mỡ
BỤNG MỠ là một ban nhạc gồm 4 thành viên chơi thân với nhau và đều có tên bắt đầu bằng chữ “T”: Tuấn - Tú Thư - Thành. Trong đó, Tú và Thư là hai giọng ca cùng viết nhạc và phối bè, Thành và Tuấn thì chơi ghi-ta.
12
Hiện tại, BỤNG MỠ chỉ hoạt động với hai thành viên là Tú và Thư. Trò chuyện với Nghĩ Ngược Thương Xuôi về gia đình, cả hai đã không ngần ngại chia sẻ rằng: “Ba mẹ vừa là người nuôi dưỡng, giáo dục mình, vừa là người bạn và đồng thời cũng là một trong những động lực lớn nhất để tụi mình có được ngày hôm nay”.
Từ nhỏ Tú với Thư được ba mẹ nhận xét là những đứa trẻ cá tính. Chia sẻ một chút thì ba mẹ của Tú với Thư là kiểu phụ huynh cổ hủ điển hình với định nghĩa con gái thì nết na, con trai phải mạnh mẽ. Tuy nhiên vào cấp 2 có một sự kiện đã thay đổi suy nghĩ của cả ba, mẹ lẫn Tú và Thư. Từ sự kiện đó, cả nhà thấu hiểu và yêu thương nhau hơn. Vì là những đứa trẻ cá tính nên từ khi còn nhỏ Tú và Thư gặp khá nhiều khó khăn trong môi trường học đường với những khuôn khổ nhất định. Tú nhớ vào năm lớp 9 gặp sự cố với cô giáo chủ nhiệm, vì cô không thích Tú và Thư nên cô luôn tìm cách để áp bức cũng như đối xử bất công với hai chị em. Đó là lần đầu tiên mà ngày nào đi học về Tú và Thư cũng khóc với ba mẹ và lần đầu tiên trải lòng về những khó khăn mà mình gặp phải. Thật may mắn, ba mẹ của Tú và Thư đã lắng nghe tâm sự của những đứa trẻ 14 tuổi và họ đã trở thành hậu phương vững chắc cho cả hai chị em trên con đường trưởng thành của mình.
13
NGHĨ NGƯỢC
để
Thương xuôi cùng Bụng Mỡ
Từ lo lắng khó giãi bày trở thành fan “chân chính” của BỤNG MỠ
14
Ba mẹ của Tú và Thư để cho con cái tự do làm được những điều mình thích và thực sự hạnh phúc với những điều mình làm. Nếu có bất kì ràng buộc nào thì hai chị em chỉ cảm nhận được những ràng buộc đó trong vô thức mà bất cứ bậc phụ huynh nào cũng canh cánh trong lòng mà thôi. Đối với con đường âm nhạc mà Tú và Thư đang theo đuổi, gia đình muốn hai chị em chỉ xem âm nhạc là đam mê chứ chẳng phải là đích đến cuối cùng để mà theo đuổi. Dù vẫn tôn trọng lựa chọn của con, nhưng những trăn trở về một nghề nghiệp, cuộc sống ổn định là điều không thể tránh khỏi và đôi khi lại không biết cách giãi bày với con.
Nhớ về những kỉ niệm, BỤNG MỠ kể rằng thời gian đầu hát ở các quán cafe, họ kiếm được rất ít tiền, cũng chưa có khán giả nào ngồi hàng giờ để xem band diễn. Dù chưa ai biết đến âm nhạc của BỤNG MỠ nhưng mỗi đêm, mẹ vẫn đến xem để ủng hộ các con. Hồi bé hai chị em thường tự ti nên mẹ luôn cố gắng là hậu phương vững chắc, động viên tinh thần từ những điều rất nhỏ như là đến xem con hát, giúp con có niềm tin vào bản thân và những thứ con theo đuổi. Điều tuyệt vời nhất là mẹ chưa từng bỏ lỡ một sự kiện hay buổi trình diễn nào của cả hai dù là lớn hay nhỏ, tại những buổi sinh hoạt lớp hay các
hôm khai giảng, tổng kết thì mẹ vẫn cố năn nỉ mặc chú bảo vệ không cho vào xem. Ba lại là một fan “chân chính”, nghe nhạc của BỤNG MỠ ở bất cứ nơi đâu và bất kỳ khi nào. Dường như, câu chuyện của Thư Tú được góp nhặt từ những chi tiết, những hành động nhỏ bé nhưng cực kỳ đáng trân trọng của các bậc phụ huynh. “Con mang trong mình nỗi nhớ/tình yêu mẹ cha gói vào”. - Đan Phượng 17.11.2021
Nếu MÌNH chưa TỰ hiểu được BẢN THÂN
The Flob là một ban nhạc xuất thân từ Sài Gòn. Nhóm nhạc mang nguồn năng lượng trẻ này không tự nhận mình là một nhóm nhạc rock hay idol, mà đơn giản là một tập hợp của các chàng trai mang niềm đam mê mãnh liệt với âm nhạc. Từ những ngày đầu tiên bước đi trên con đường âm nhạc, các chàng trai gặp rất nhiều khó khăn và cũng không nhận được sự ủng hộ từ gia đình. Tuy nhiên, những khó khăn đó đã giúp The Flob trưởng thành hơn qua từng ngày và tạo cho nhóm một nền móng vững chắc để tiếp tục hoạt động âm nhạc trong tương lai.
thÌ đừng đòi hỏi ba mẹ phải hiểu cho mÌnh 15
T
Những lời càm ràm xuất phát từ tình thương của mẹ.
Khi ba mẹ hỏi han hoặc càm ràm, Tân chắc mọi người ít nhiều cũng có bạn giống như Tân, thay vì ngồi lại giải thích thì tụi mình sẽ cảm thấy rất khó chịu và không muốn trả lời. Hồi đó nhiều lúc đi làm về mệt, Tân sẽ đáp lại những câu hỏi của mẹ theo kiểu “Con đi đâu, làm gì kệ con”, “Thôi con đi ngủ đây, mẹ đừng hỏi nữa”. Bây giờ nghĩ lại, Tân cảm thấy thương mẹ cực kì. Tân hiểu được mẹ lúc đó đã đi làm cả một ngày dài, về nhà cũng chẳng thấy Tân đâu rồi đợi đến tận khuya Tân mới về, đến lúc về mẹ hỏi han thì mình lại thái độ nặng nhẹ không 16
NGHĨ NGƯỢC
để
Thương xuôi cùng The Flob
rò chuyện với NGHĨ NGƯỢC THƯƠNG XUÔI, Tân chia sẻ có thời gian anh hỏi mẹ lý do vì sao mẹ càm ràm việc chơi nhạc thì mẹ có trả lời một câu: “Tại vì mẹ không biết việc con đang làm nó là gì, con sẽ đi đâu và làm gì. Con không nói cho mẹ biết gì cả.” Câu trả lời của mẹ làm Tân suy nghĩ rất nhiều.
muốn trả lời. Tâm lý người mẹ nào cũng sẽ cảm thấy buồn và lo lắng lắm chứ. Nếu lúc đó mà Tân hiểu điều này sớm hơn thì mình sẽ ngồi giải thích với mẹ cặn kẽ, nếu được mời mẹ đi coi Tân đang làm cái gì luôn. Có thể chuyện đó sẽ chẳng làm mẹ hết càm ràm nhưng mà ít nhất mẹ sẽ cảm thấy yên tâm hơn về Tân. HÀNH TRÌNH BƯỚC RA KHỎI CÁI HỘP VÀ CHỨNG MINH VỚI BA MẸ
Tụi mình đều xuất thân từ những gia đình không có truyền thống âm nhạc, vì vậy việc ba mẹ lo lắng, thậm chí là cấm theo đuổi sự nghiệp âm nhạc là điều tụi mình lường trước chắc chắn sẽ xảy ra. Tuy nhiên, tụi mình tập suy nghĩ theo cách “thinking in the box” - tức là tụi mình sẽ hoạt động sáng tạo, chơi nhạc trong một cái hộp khuôn khổ mà ba mẹ cho phép.
Hiểu được là ba mẹ lo lắng cho tương lai của tụi mình, chính vì thế nhiệm vụ của tụi mình bây giờ là sáng tạo trong một cái hộp khuôn khổ và chứng minh cho ba mẹ thấy nếu ba mẹ chịu mở cánh cửa của cái hộp đó thì tụi mình sẽ trụ vững và từng bước đi đến thành công. Như câu chuyện của Kiệt là một trường hợp bước ra khỏi cái hộp thành công. Kiệt dành hẳn 3 năm trời để chuẩn bị ra khỏi cái hộp khuôn khổ. Mẹ của Kiệt luôn lo lắng về việc Kiệt lo chơi nhạc mà lơ là học hành. Kiệt đã chứng minh cho mẹ thấy bằng cách thi đại học với số điểm cao ấn tượng là 28 điểm. Bằng sự nỗ lực và nghiêm túc với đam mê, Kiệt đã thành công bước ra khỏi chiếc hộp và chọn một ngành liên quan đến âm nhạc mà Kiệt mong muốn.
Ba mẹ cấm làm nhạc vậy sao THE FLOB vẫn làm được, có cách nào để vượt qua? Tụi mình nghĩ sẽ không kêu mọi người cố gắng lên rồi mọi chuyện sẽ qua hay những câu cổ vũ sáo rỗng, mà câu trả lời là chúng ta phải hiểu tình hình trước đã rồi mới đưa cho bản thân những phương án giải quyết phù hợp. Vì “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh” và sẽ có mỗi cách giải quyết khác nhau, thay vì cứ đâm đầu cố gắng khi mà chưa hiểu vấn đề thì mọi thứ sẽ không bao giờ được giải quyết triệt để.
Một lời khuyên mà THE FLOB muốn gửi đến cho các bạn trẻ đang trên con đường bước ra khỏi cái hộp khuôn khổ là? Trước tiên mình phải có cái nhìn thực tế về con đường mà mình đang theo, xem nó có đủ hấp dẫn với mình, mình có đủ khả năng và đam mê cũng như ý chí để theo đuổi đến cùng hay không? Mọi người phải xem là đam mê đó có khả năng tạo ra tài chính cho mọi người về lâu dài hay không, nếu không thì mọi người có hướng đi như thế nào để duy trì đam mê. Nếu tự bản thân mình còn chưa hiểu được mình, thì mình không có quyền đòi hỏi ba mẹ phải hiểu cho mình. Còn nếu như các bạn cảm thấy mình đủ nghiêm túc hãy cứ làm và để năng lực chứng minh cho mọi người thấy. - Đan Phượng 10.11.2021
17
Teddy Chilla hiện đang hoạt động với vai trò là một Producer/ DJ độc lập tại Sài Gòn. Anh được biết đến với sức hút từ tư duy âm nhạc khác biệt, khả năng thiết kế âm thanh độc đáo. Sở hữu cho mình những bản phối chất lượng như: Margarita (Original), Vợ Chồng A Phủ (ft. Đen Vâu), Chỉ Riêng Mình Ta remix,...
SỰ THẤU HIỂU ĐẾN TỪ LỜI GIẢI THÍCH Ngày trước, khi nói với mẹ về dự định theo đuổi con đường âm nhạc chuyên nghiệp của anh, mẹ từ phản đối và cho rằng những ngành nghề liên quan đến âm nhạc hay nghệ thuật là những nghề “xướng ca vô loài”.Teddy hiểu cha mẹ của mình sống trong thời điểm khác với hiện tại, họ không có cơ hội tiếp xúc với nhiều
nền văn hóa và kiến thức mới. Chính vì thế, tư tưởng và cách phản ứng của họ là điều dễ hiểu. Vào khoảng 2017, lúc đó mẹ không biết khái niệm làm nhạc chuyên nghiệp là như thế nào nên cũng rất lo lắng và cảm thấy mù mờ. Anh ngồi giải thích cho mẹ biết về giá trị công việc, sản phẩm mà anh đang làm cho sau này, cũng có nhiều hôm anh làm nhạc ở những địa điểm lớn như show nhạc ở Nhà hát Thành phố, Bảo Tàng Mỹ Thuật, Lãnh Sự Quán Pháp, được mời sang Singapore, sang Bỉ,... Cũng từ đó mẹ thấy công việc anh làm có kết quả nên không còn lo lắng và tự hào về anh.
NGHĨ NGƯỢC
để
Thương xuôi cùng Teddy Chilla
Đến với Nghĩ Ngược Thương Xuôi, Teddy Chilla mong muốn chia sẻ câu chuyện và suy nghĩ của mình về tầm quan trọng của gia đình trong suốt quãng đường trưởng thành.
CÓ GIÀU BẠC TỶ THÌ CŨNG VÔ NGHĨA
18
Để ba mẹ thấu hiểu và có cái nhìn đúng đắn hơn về con đường mà mình lựa chọn, thay vì cãi vã và trách ba mẹ sao không hiểu mình
NẾU NHƯ KHÔNG CÓ GIA ĐÌNH thì tại sao chúng ta không kiên nhẫn giải thích cho ba mẹ hiểu? Anh nhận thấy:
“Những lời trách mắng của ba
mẹ cũng xuất phát từ tình yêu thương, sự lo lắng của họ dành cho con cái, và đó là một điều đáng được trân trọng.” GIA ĐÌNH ĐÃ LÀM NÊN MỘT TEDDY CHILLA NHƯ THẾ NÀO?.
Teddy Chilla thừa hưởng từ ba “tính không quá xem trọng tiền bạc”. Không phải là xem nhẹ đồng tiền, mà với anh, sống hạnh phúc và làm những điều mình vui là được. Đó cũng chính là lý do vì sao anh mất một khoảng thời gian khá lâu để tìm thấy con đường riêng cho bản thân
cười). Anh cảm thấy không cần phải bám víu quá nhiều vào tiền bạc, danh tiếng hoặc bất cứ sự phù phiếm nào để đạt được mục đích của mình, cũng từ đó mà con đường làm nhạc, theo đuổi những đam mê của anh trở nên vui vẻ và hạnh phúc hơn rất nhiều. Nhờ mẹ suốt ngày nhắc nhở về ngoại hình “hơi ốm” mà anh nhận
thức được sức khỏe của mình đến đâu để chăm sóc nó kĩ càng hơn. Anh chấp nhận thể trạng như thế nào và nên làm những gì phù hợp với nó. Mẹ khuyên anh sống nhân từ với mọi người vì cái gì cũng có nhân quả của nó, nên hãy sống sao cho lương tâm không thẹn, cứ làm những điều mình thích một cách thật tâm rồi những gì tốt đẹp sẽ xảy đến với mình thôi. Anh vô cùng tự hào vì mình may mắn thừa hưởng được đức tín sẵn lòng giúp đỡ mọi người, làm những điều tốt mà không màng nhận lại điều gì của bố và mẹ. Đối với anh, gia đình là điều quý giá, là yếu tố quan trọng tạo nên con người của Teddy Chilla như hiện tại. Dường như, câu chuyện của Teddy Chilla được góp nhặt từ những chi tiết, những hành động nhỏ bé nhưng cực kỳ yêu thương, đáng trân trọng của các bậc phụ huynh. “Có giàu bạc tỷ thì cũng vô nghĩa nếu như không có gia đình.” - Đan Phượng 18.11.2021
19
CON CỨ LÀ CON THÔI, CÓ BỐ MẸ Ở ĐÂY RỒI! Với Châu, người đã ảnh hưởng và truyền nhiều động lực cho cô nhất không ai khác chính là bố mẹ. Mẹ là người luôn sẵn sàng mở lòng, sẻ chia tâm sự như một người bạn thực thụ với cô. Thi thoảng, hình ảnh mẹ xuất hiện trên cả Instagram hay Youtube của cô nàng. Còn bố, dù ít khi san sẻ cùng nhưng bất cứ khi nào Châu cần, bố vẫn luôn là “người hùng” đầu tiên xuất hiện, mang đến những lời khuyên chân thành và tuyệt vời nhất.
TỪ MỘT CHÂU BÙI “CỨNG ĐẦU”...
C
hâu tâm sự rằng mình cũng từng “chiến tranh lạnh” với gia đình. Có lẽ, mọi rào cản yêu thương giữa bố mẹ và con cái đều xuất phát từ việc chúng ta hiểu sai lòng nhau chứ không phải vì tình thương hay sự thông cảm chưa đủ. Châu cũng từng “bướng bỉnh”, dỗi hờn bố mẹ từ việc mẹ không cho đi xe máy vì lúc đó mẹ cho rằng Châu “nhỏ người”, sợ đi xe gặp nhiều nguy hiểm đến
NGHĨ NGƯỢC
để
Thương xuôi cùng Châu Bùi
Bùi Thái Bảo Châu, một fashionista cá tính và lifestyle influencer nhận được rất nhiều sự mến mộ từ khán giả trẻ. Chia sẻ về gia đình, Châu Bùi tự hào kể rằng mình và bố mẹ luôn gắn bó khăng khít, song hành và chia sẻ cùng nhau.
20
việc lựa chọn làm fashionista. Sau này khi nhìn lại, Châu nhận thấy, thực chất bố mẹ nào cũng cầu toàn, không phải cho riêng bản thân mà cho tương lai, hạnh phúc và sự đủ đầy của con mình. Nếu không lắng lo cho sự an toàn của Châu thì mẹ đâu cần trăn trở nhiều đến vậy, rằng nếu Châu luyện tập, ăn uống đều đặn và khỏe người hơn thì mẹ vẫn chấp thuận để con gái tự cầm lái mà.
Bố mẹ cũng mong Châu ổn định với một công việc quen thuộc ,muốn Châu học ngành ngân hàng như các chị thay vì theo đuổi một công việc, một khái niệm “fashionista” vô cùng mới mẻ thời đấy. Cuối cùng, bố mẹ đã bị thuyết phục vì sự kiên định của Châu, nhưng, cũng không quên dặn dò cô con gái về hành trình đầy chông gai sắp tới.
....ĐẾN MỘT CHÂU BÙI ĐỦ CHÍN CHẮN Châu chia sẻ sự tham gia bộ phim “Em chưa 18” là cột mốc then chốt giúp cô trưởng thành và thay đổi góc nhìn về những mâu thuẫn với gia đình. Thời điểm đó, cả nhà đều chưa “sẵn sàng” để con gái rời xa vòng tay che chở của gia đình. Bố Châu lo cho sự an nguy của cô khi vào Sài Gòn, sợ Châu “lạ nước lạ cái” rồi lại vất vả, bôn ba. Nhưng một cô gái có đôi chút “cứng đầu” như Châu, một khi cô đã quyết thì phải làm cho kì được. Chính vì thế bố đã viết cho Châu một lá thư tay, chất chứa tất thảy lời khuyên và những tâm sự gửi con gái. Mãi đến hiện tại, Châu vẫn cảm thấy xúc động và không thể ngăn nước mắt mỗi khi đọc lại thư của bố. Trong thư, có một câu của bố làm cô nhớ mãi: “Hãy cứ làm những gì mà con yêu thích, con không cần gồng mình chạy theo những giá trị và khuôn mẫu sẵn có. Con cứ là con thôi, có bố mẹ ở đây rồi”. Chính sự nghiêm khắc, kỷ luật và những lời khuyên của bố đã hun đúc và giúp cô nàng trở thành phiên bản tốt nhất - một Châu Bùi mạnh mẽ của ngày hôm nay. Châu cho rằng mỗi khi có những rào cản trong suy nghĩ, khoảng cách trong hành động, hãy thử đặt mình vào vị trí của bố mẹ để cảm nhận. Cô nàng từng hay tự nhủ sẽ không ngừng chứng minh với bố mẹ qua hành động, vì chỉ có những thành quả của mình mới có thể thuyết phục và giúp bố mẹ giảm bớt phần nào lắng lo. Quả thật, chỉ cần cho nhau đôi chút thời gian, ngồi xuống và suy nghĩ từ khía cạnh của đối phương, con cái và bố mẹ sẽ không còn ranh giới nào gọi là “khoảng cách thế hệ”. Điều mà chúng ta cần bao dung là tấm lòng và suy nghĩ thấu đáo của bố mẹ chứ chẳng phải sự ngang ngạnh và ương bướng của bản thân mình. Đôi khi, ta phải rũ bỏ “cái tôi” của bản thân để nghĩ cho bố mẹ nhiều chút. Thành thật với bản thân cũng là một loại can đảm. Đừng bao giờ quên rằng bố mẹ cũng muốn và mong cầu sự cảm thông từ chính những người con của mình. - Thiên Vi 23.11.2021 21
22
NGHĨ NGƯỢC
để Thương xuôi cùng Cece Trương
BA MẸ KHÔNG CÒN XEM MÌNH LÀ MỘT ĐỨA TRẺ CON Cece Trương - con gái của vợ chồng nghệ sĩ nổi tiếng Cẩm Vân và Khắc Triệu, từng gây chú ý với công chúng bởi màn cover “Người Lạ Ơi” ấn tượng cùng bố mẹ mình. Hiện Cece đang hoạt động với vai trò ca sĩ, vừa qua đã ra mắt MV đầu tay mang tên “Virus”, đánh dấu chặng đường theo đuổi sự nghiệp ca hát độc lập, chuyên nghiệp của mình. Đến với Nghĩ Ngược Thương Xuôi, CeCe mong muốn chia sẻ câu chuyện và suy nghĩ của mình về tầm quan trọng của gia đình trong suốt quãng đường trưởng thành của cô. Từ đó cho chúng ta thấy một CeCe rất trưởng thành với hình ảnh được xây dựng vô cùng khác biệt và chuyên nghiệp trên sân khấu. Và sự trưởng thành này còn được thể hiện thông qua tư duy âm nhạc, phóng khoáng trong cách thể hiện bản thân qua các bài hát, từ đó nàng Cece đã được ba mẹ tự tin trao cho quyền được quyết định sự nghiệp ca hát của chính mình.
ĐI XA RỒI MỚI BIẾT GIA ĐÌNH QUAN TRỌNG NHƯ THẾ NÀO. Ngày nhỏ, CeCe cảm thấy mình không giao tiếp được với ba mẹ vì cái khoảng cách tuổi tác lớn quá, đôi lúc bạn ấy chia sẻ với ba mẹ vài thứ hài hước thì một là ba mẹ không hiểu, còn hai thì ba mẹ sẽ hiểu theo nghĩa hoàn toàn khác, có khi còn bị lệch theo hướng tiêu cực. Chính vì thế mà Cece cũng hạn chế giao tiếp với ba mẹ, chỉ nói những lúc cần thiết thôi. Sau này khi đi du học, Cece cũng nghĩ rằng mình sẽ không nhớ nhà nhiều đầu, nhưng mà đi qua xứ người rồi mới thấm được cảm giác nhớ nhà, nhớ ba mẹ là như thế nào. Đặc biệt là những lúc gặp khó khăn hay những lúc buồn là nhớ ba mẹ lắm luôn. Đó là lúc bạn ấy tiếc khoảng thời gian ngày xưa sao không chịu nói chuyện với ba mẹ nhiều một chút, rồi mới nhận ra là gia đình quan trọng như thế nào đối với mình. Còn nhớ, lúc ở nhà cũng hay buồn và tâm sự vu vơ với mẹ, dù mẹ có hay “càm ràm" chút về con gái nhưng cũng cho ra lời khuyên để con vơi đi. Nhưng khi qua xứ người rồi, lúc Cece cảm thấy lạc lối thì tìm một bờ vai của ba của mẹ lại không có, những lúc đó bạn lại “ước gì" và cảm thấy trân quý những phút giây bên gia đình. 23
“CON CẢM THẤY ĐÚNG THÌ CỨ LÀM, BA MẸ LUÔN Ở ĐÂY VÀ ỦNG HỘ CON"
NGHĨ NGƯỢC
để
Thương xuôi cùng Cece Trương
L
úc còn bé, Cece luôn thể hiện thích ca hát, thích biểu diễn giống ba mẹ. Nhận thấy được điều đó, ba mẹ đã dạy thanh nhạc, huấn luyện phong cách sân khấu và thậm chí vạch ra luôn con đường và định hướng âm nhạc của CeCe. Ba mẹ bảo: “Cô chú đã trải qua những thời gian thăng trầm cùng âm nhạc rồi, vì thương con bé nên cũng phải chuẩn bị hành trang cho con nó thuận lợi hơn mình nên làm gì được cho con, cô chú sẽ làm tất cả". Bây giờ, chứng kiến con gái có những sản phẩm âm nhạc chất lượng, có bản lĩnh sân khấu để cùng song ca với những tên tuổi lớn như chú Tuấn Ngọc, thì ba mẹ mới yên lòng để bạn tự đi theo con đường âm nhạc mà chính bạn lựa chọn. 24
“Mình thấy thuyết phục được ba mẹ để bản thân mình được làm điều mình thích thì vừa dễ vừa khó (cười). Khó là vì bản thân của mình phải nỗ lực thật nhiều để chứng minh mình có năng lực, tài năng tạo ra một giá trị gọi là niềm tin cho người lớn, còn dễ là khi mình đã có giá trị rồi thì ba mẹ gật đầu liền thôi.” - Cece chia sẻ “bí kíp” chinh phục phụ huynh. Cece cũng gửi lời cảm ơn đến ba mẹ đã tin tưởng con gái và dần để bạn ấy có thể tự lập, và tự trưởng thành theo cách mình muốn và dĩ nhiên, bạn luôn cần có ba mẹ là “lá chắn" che chở cũng như “hậu phương" vững vàng để bạn có một bệ phóng vững chắc cho con đường sự nghiệp của mình. Dĩ nhiên trong gia đình không
thể tránh khỏi những lần tranh luận không đáng có, thay vì ngày xưa sẽ giận dỗi bỏ lên phòng và “cách li" với ba mẹ vài ngày thì bây giờ, cô bạn Cece đã tinh tế hơn, nhẹ nhàng hơn để có thể lắng nghe, trò chuyện và thuyết phục với các bậc phụ huynh. Dần dần, ba mẹ cũng mềm mỏng hơn khi đặt vấn đề với con như thể “những người lớn" đang trò chuyện với nhau chứ không có một sự áp đặt nặng nề như lúc trước. Cece bảo có vài lần thuyết phục ba mẹ không được, bạn tức lắm chứ nhưng suy đi nghĩ lại cũng vì ba mẹ muốn tốt cho mình nên mới thế, chứ ba mẹ mà...bỏ mặc mình rồi thì “eo ơi sợ lắm ý, không dám nghĩ tới luôn” Xem ra cô nàng Cece của chúng ta đã trưởng thành hơn nhiều và đã được ba mẹ trao quyền để quyết định được sự nghiệp, con đường âm nhạc của chính mình. - Đan Phượng 24.11.2021
TRONG CUỘC SỐNG NÀY, KHÔNG AI TỐT VỚI MÌNH BẰNG BA MẸ Yuno Bigboi là nam rapper được mọi người biết đến nhiều sau khi anh tham gia chương trình Rap Việt. Với hình ảnh là một chàng trai thân thiện, đáng mến, lạc quan cùng giọng rap và kỹ năng đặc biệt, rapper "Hổng Dám Đâu" luôn là một nhân tố tài năng và đầy thú vị được khán giả yêu mến.
25
HAI ĐIỀU
Yuno Bigboi bộc bạch rằng ba mẹ cố tình “làm lơ” khi anh đề cập đến định hướng theo đuổi âm nhạc trong tương lai. Với ba mẹ, tiền kiếm được từ việc làm nhạc có lớn đến thế nào thì cũng không so được với sự ổn định. Cũng chính từ bất đồng quan điểm này, Yuno Bigboi chưa trưởng thành thời điểm đó trách ba mẹ vì sao không hiểu mình và vẫn lẳng lặng theo đuổi đam mê.Sau khoảng thời gian chính chắn hơn, Yuno Bigboi cảm thấy việc không có sự thấu hiểu giữa ba mẹ và con cái đôi khi xuất phát từ chính bản thân mình. Thời điểm ấy, anh không thật sự mở lòng để chia sẻ với ba mẹ về những vấn đề mình đang gặp phải. Hơn nữa, mình cần xem xét lại cách mình giao tiếp, nó có thật sự nghiêm túc và chín chắn chưa hay chỉ là sự cứng đầu, cho rằng những điều mình nghĩ, mình nói ra đều là đúng và ba mẹ bắt buộc phải thấu hiểu.
NGHĨ NGƯỢC
để
Thương xuôi cùng Yuno Bigboi
mà ba mẹ hằng mong mỏi
Yuno thấy rào cản của mình với ba mẹ chính vì: một là ba mẹ mong mình không sa vào những cám dỗ,
26
hai là mình ổn định và đủ trưởng thành để tiến xa trong sự nghiệp. Mình đã khẳng định được hai điều này thì sẽ không còn chuyện ba mẹ cằn nhằn định hướng theo cái này, cái kia nữa. Khẳng định bản thân ở đây không nhất thiết là mình đã có những thành tựu gì nổi bật mà đơn giản là cho ba mẹ thấy cách trưởng thành trong suy nghĩ, trong hành động, có sự nghiêm túc rõ ràng trong con đường mình đi. Lúc đó tự dưng mối quan hệ với ba mẹ khắng khít như những người bạn vậy, có sự thông cảm và thấu hiểu cho nhau. Yuno Bigboi chia sẻ, người trẻ mình cứ than phiền ba mẹ không hiểu mình, không ủng hộ mình, ba mẹ cản trở con đường phát triển tài năng của mình. Thật sự sau này khi ra đời rồi, các bạn mới thấy dù mình có rất nhiều người bạn thân thấu hiểu, ủng hộ đến mấy thì khi bạn gặp bất cứ vấn đề gì trong cuộc sống, người nghĩa hiệp ra tay giúp bạn không phải là bạn thân của bạn mà chính là ba mẹ bạn.
Nhờ những lời càm ràm hằng ngày của ba mẹ đã tạo nên một Yuno Bigboi có mục tiêu và định hướng rõ ràng hơn trong cuộc sống. Đối với anh, âm nhạc không chỉ dừng lại ở việc “thích” hay là “muốn” mà còn là minh chứng cho sự nghiêm túc và những cố gắng, nỗ lực hết mình.
NHỮNG LỜI “CÀM RÀM” TẠO NÊN MỘT YUNO BIGBOI VỮNG VÀNG Yuno Bigboi chia sẻ, đối với anh, mẹ là một quyển sách của sự chuẩn mực. Từ trước đến giờ anh thấy mẹ chưa sai về việc gì bao giờ, chỉ có lúc anh còn “trẻ trâu” cãi nhau với mẹ thì anh mới cho là mẹ anh sai thôi *Yuno cười lớn*. Mẹ sai vì không chịu hiểu cho sở thích của con, sai vì mắng con, sai vì không ủng hộ con. Nhưng mà bây giờ nhìn lại, anh mới thấy người sai là mình, người không chịu hiểu vấn đề mới là mình. Nhờ có mẹ mà anh nhận ra cuộc sống xã hội khắc nghiệt, nếu bạn cứ chạy theo đam mê mà không cân nhắc những yếu tố thực tế thì con đường đam mê đó là con đường mù quáng. Nói về ba, Yuno Bigboi tự hào nói sự kiên cường, không dễ dàng bỏ cuộc trên suốt quãng đường khẳng định bản thân mà anh có được ngày hôm nay là nhờ công ơn dạy dỗ nghiêm khắc của ba. Một lời khuyên đến từ Yuno Bigboi về những vấn đề trong gia đình từ chính trải nghiệm của bản thân: “Khoảng cách thế hệ và sự khác biệt ở mỗi con người dẫn đến mâu
thuẫn là điều không tránh khỏi. Lấy từ trải nghiệm của mình khi từng quen một cô bạn gái, khi cả hai xảy ra cãi vã, mình luôn cố gắng mở lòng, kiên nhẫn để thấu hiểu suy nghĩ của đối phương và tôn trọng sự khác biệt giữa tụi mình. Quay lại với ba mẹ, mình tự hỏi tại sao đối với ba mẹ, những người vô cùng quan trọng với mình thì mình lại không đối xử được như vậy? Có lẽ vì mình xem sự hiện diện của ba mẹ là điều hiển nhiên và đó là suy nghĩ mà mình nên chấn chỉnh lại.” Dường như, câu chuyện của Yuno Bigboi được góp nhặt từ những trải nghiệm yêu thương và suy nghĩ vô cùng chân thực trong suốt quá trình tìm kiếm bản thân để có được một Yuno Bigboi trưởng thành như hiện tại. Để rồi, anh nhận ra rằng “Trong cuộc sống này, không ai tốt với mình bằng ba mẹ.” - Đan Phượng 25.11.2021
27
LÙI VỀ SAU MỘT BƯỚC ĐỂ CÙNG TIẾN THÊM NHIỀU BƯỚC
NGHĨ NGƯỢC
để
Thương xuôi cùng Emrock
Bắt đầu định hướng làm dancer full-time từ khi còn học năm 2 đại học, Hoàng Hữu Minh Trí - chàng trai trẻ sinh năm 96 đến từ miền Trung - quyết định đi theo con đường sáng tạo nghệ thuật cũng đã được 5 năm. Đến thời điểm hiện tại, Trí không chỉ thành công đề ra cho mình một con đường phát triển cụ thể, mà còn trở thành một người anh, người thầy nuôi dưỡng ước mơ của biết bao thế hệ đàn em tại Đồng Hới-quê nhà của anh. Đối với việc con cái đi theo
28
con đường nghệ thuật, mẹ của Trí cũng như bao bậc phụ huynh khác mong muốn con mình có công việc và mức lương ổn định, nên bà không ủng hộ khi Trí bỏ việc văn phòng đi theo con đường đam mê đầy rủi ro. Hiểu được những lo lắng của mẹ nên Trí tự lập từ sớm, cố gắng phát triển bản thân mỗi ngày để chứng minh cho mẹ thấy được sự nghiêm túc của anh đối với đam mê và công việc như thế nào. Tâm sự về quá trình theo đuổi đam mê, Trí nhận thấy Đồng Hới là nơi khó phát triển bản thân, nên anh quyết tâm đi đến những môi trường lớn hơn như Hà Nội, Sài Gòn để học hỏi và giao lưu với anh em trong nghề. Trí luôn tò mò về tiềm năng của mình ở những môi trường khác nhau. Anh luôn đặt mình lên bàn cân với đàn anh lớn hơn để tự đánh giá trình độ và cố gắng phát huy nhiều hơn nữa. Tuy nhiên, vì gia đình và nhiều lý do khác nhau, Trí quyết định quay về quê nhà mở studio dạy nhảy cho lứa đàn em.
là cơ hội để thay đổi tư duy của các bậc phụ huynh về con đường nghệ thuật mà anh và thế hệ trẻ đang theo đuổi cũng là một con đường chân chính, đòi hỏi sự nghiêm túc và quyết tâm. Về định hướng phát triển lâu dài, Trí muốn mở một công ty giải trí tại Đồng Hới để hỗ trợ các bạn trẻ theo đuổi con đường nghệ thuật tại quê nhà có một hướng đi rõ ràng hơn. Anh tâm sự việc làm nghệ thuật đã khó mà nuôi dưỡng nghệ thuật ở người khác còn khó hơn bội phần. Anh chấp nhận việc lùi về sau truyền lửa cho lứa mới là việc bản thân phát triển chậm hơn những anh em khác. Tuy nhiên “muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì đi cùng nhau” - Trí cho biết việc đi phát triển chậm không có nghĩa là mình bị tụt lùi về sau mà mình đang lấy đà để cùng nhau bước 10 bước lên phía trước. - Đan Phượng 22.11.2021
Mở lớp nhảy đối với Trí vừa là một công việc đem lại nguồn thu nhập, vừa
29
con trai 'ngoan' CỦA BỐ MẸ Đình Linh a.k.a Outside Ling - Chàng trai cùng đam mê cháy bỏng với âm nhạc đang chăm chỉ từng bước thực hiện ước mơ làm nghệ thuật của mình.
NGHĨ NGƯỢC
để
Thương xuôi cùng Outside Ling
Ngay từ khi biết mình có hứng thú với nghệ thuật và âm nhạc, Linh bộc lộ đam mê của mình mà không chút chần chừ. Tuy vẫn chưa có được sự ủng hộ của bố mẹ, nhưng Linh có cái nhìn rất lạc quan và thực tế đối với vấn đề mình đang gặp phải để có cách giải quyết phù hợp. Vì Linh biết là: “The purpose of life is a life of purpose” “Mục đích của cuộc sống là một cuộc sống có mục đích”. “Cứ làm thôi bởi mình còn có mục đích để làm, nhưng cứ làm mà không có đích đến thì thật đáng sợ”.
30
Mình cứ ngoan đi là bố mẹ ủng hộ mình liền à! Linh chia sẻ, bố mẹ cậu đã phản đối ngay khi nghe con mình nói muốn đi theo con đường âm nhạc. Linh nghĩ bố mẹ nào cũng sẽ hướng con mình theo một hướng đi mà họ cho là tốt nhất và mâu thuẫn là điều hiển nhiên xảy ra. Tuy nhiên, cậu chọn cách tiếp nhận ý kiến rồi việc chọn lọc tiếp thu như thế nào, điều chỉnh ra làm sao để phù hợp với bản thân là hoàn toàn có thể tự quyết định.
Với Linh, theo đuổi đam mê không chỉ có một con đường duy nhất, thua keo này ta bày keo khác. Hiểu được những lo toan của bố mẹ khi không đồng ý và bản thân cũng chưa có thành quả gì để bố mẹ yên tâm nên Linh chọn cách theo đuổi âm nhạc và nghệ thuật trong vòng 2 năm. Nếu có tiến triển tốt cậu sẽ tiếp tục học hỏi và đồng hành cùng đam mê. Ngược lại, Linh sẽ làm việc như ngành học thuật cậu đã chọn, song song theo đuổi âm nhạc tuy con đường nó có dài một chút.
Khi nghe được quyết định này, bố mẹ đã đồng ý và ủng hộ vì Linh đã cho bố mẹ thấy được định hướng rõ ràng cũng như sự nghiêm túc của cậu với nghệ thuật trong tương lai.
Chính vì vậy, đối với Linh, bố mẹ đóng vai trò nền tảng trong việc hình thành nên bản thân của Linh như hiện tại.
móng mà bố mẹ muốn gửi gắm cho mình. Linh lấy những lời đó làm động lực để cố gắng phát triển bản thân trong tương lai và cũng như là hành trang vững chắc để Linh bước vào đời.
“Đó! Mình cứ ngoan ngoãn rồi từng bước cho bố mẹ sự tin tưởng là họ ủng hộ mình liền à!”
Bố mẹ cho mình nền móng để xây nên một căn nhà, còn căn nhà trông như thế nào là phụ thuộc ở mình. Bố mẹ từ nhỏ cho tớ nền móng để xây lên một căn nhà, còn căn nhà trông như thế nào là phụ thuộc vào tớ sau này, vào môi trường bên ngoài, bạn bè, văn hóa tác động lên tớ. Và căn nhà của tớ sẽ không thể trụ vững đến bước hoàn thiện cuối cùng nếu thiếu đi nền móng vững chắc mà bố mẹ đã cho tớ lúc ban đầu như là tình thương, sự quan tâm, lo lắng.
Bố mẹ Linh là một người khá thẳng thắn. Đôi khi bố mẹ buông lời “sát mỏng” sát thương con cái luôn ấy. Tuy nhiên những lời “sát mỏng” đó cũng là những lời dạy dỗ, sự yêu thương và là cái nền
- Hoàng Linh 06.11.2021
31
YÊU CON BẰNG CÁCH RIÊNG, LIỆU CON CÓ HIỂU? Tuyên là nữ ca sĩ/ nhạc sĩ được khán giả biết đến và yêu mến qua cuộc thi Sing My Song 2018 với bài hát “Sài Gòn Tôi Mưa”. Chủ nhân của ca khúc “Sài Gòn Tôi Mưa” vẫn luôn là một nhân tố đầy thú vị trong làng nhạc Indie Việt hiện tại.
NGHĨ NGƯỢC
để
Thương xuôi cùng Tuyên
Đến với Nghĩ Ngược Thương Xuôi, Tuyên mong muốn chia sẻ câu chuyện và suy nghĩ của mình về tầm quan trọng của gia đình trong suốt quãng đường trưởng thành của cô. Từ đó nhắc các bạn trẻ hãy mở lòng với cha mẹ nhiều hơn, đặt mình vào vị trí của họ để cả hai có thể thông cảm và thấu hiểu nhau hơn.
32
Tuyên chia sẻ, gia đình Tuyên sống ở nông thôn vốn không tiếp xúc nhiều với văn hóa xỏ khuyên, xăm hình nên việc này đối với họ là thứ gì đó còn mới mẻ và vấp phải nhiều định kiến. Tuy nhiên, ba mẹ Tuyên lại khá dửng dưng khi thấy Tuyên làm những điều đó. Ngay cả khi Tuyên quả quyết mình không theo học đại học, ba cũng chỉ im lặng và bảo rằng: “Suy nghĩ cho kĩ nha”. Từ bé đến giờ, việc chọn thi vào Trường Đại học “Văn hóa - Nghệ thuật Quân đội” là quyết định đầu tiên mà Tuyên được cả ba mẹ ủng hộ. Tuy nhiên cả quá trình thi cử, nhập học thì Tuyên đều trải qua một mình. Gia đình không theo sát và cũng không nắm rõ những khó khăn mà Tuyên đã trải qua từ tinh thần cho đến vật chất. Quá trình học tại trường Văn hóa Nghệ Thuật Quân đội tuy ngắn ngủi nhưng với Tuyên là một thời gian khó khăn để suy nghĩ và đưa ra quyết định nên học
tiếp hay dừng lại. Giá như lúc đó có gia đình bên cạnh chia sẻ, cho Tuyên những chỉ dẫn và là chỗ dựa tinh thần thì có lẽ Tuyên đã bớt cô độc trên hành trình ấy rất nhiều. Mãi đến khi chương trình “Sing My Song” phát sóng, gia đình mới biết rằng Tuyên đã không theo học đại học trong suốt thời gian đó. Suốt cả mùa dịch này, Tuyên không về nhà mà ở lại Sài Gòn hẳn. Đôi lúc, Tuyên tự hỏi là do ba mẹ đã quá thờ ơ hay họ thực sự vững tin vào mình khi những cuộc gọi hỏi thăm đều vắng ngắt. Đã từng có một khoảng rất dài, khi Tuyên lên sống ở Đà Lạt, chật vật chuyển nhà và xoay sở với rất nhiều nghề nghiệp, ba mẹ cũng không hay biết và cũng chẳng hỏi đến. Không thể phủ nhận rằng Tuyên từng trách
KHOẢNG CÁCH VÌ NGHĨ NGƯỢC
33
THƯƠNG XUÔI KHI TA CHỊU MỞ LÒNG ba mẹ rất nhiều. Nhưng Tuyên nhận ra là do Tuyên đã không mở lời trước với ba mẹ. Từng có một giai đoạn mà mẹ giận Tuyên vì không chịu nói chuyện với ba do lúc đó Tuyên kỳ vọng ba mẹ sẽ giãi bày với mình trước rồi mình mới “thương xuôi”. Đó cũng chính là lý do mà quá trình “nghĩ ngược” của Tuyên và ba mẹ đã kéo dài rất lâu.
NGHĨ NGƯỢC
để
Thương xuôi cùng Tuyên
Có lần Tuyên về thăm nhà, chợt thấy ba mình già hơn rất nhiều. Lúc này, Tuyên mới nhận ra, ba mẹ mình không còn nhiều thời gian, không thể đợi mình ôm giận hờn trong lòng mãi được. Tuyên biết rằng đến một lúc nào đó, mình phải dừng lại đợi ba mẹ đi cùng thay vì cứ chạy rồi để ba mẹ đuổi theo phía sau như hồi nhỏ. Tuyên nhận thấy trưởng thành là học cách nhường nhịn trong yêu thương và đó chưa bao giờ là điều dễ dàng.
34
Tuyên học cách nhỏ nhẹ, mềm mỏng và kiên nhẫn hơn trong giao tiếp với ba mẹ. Phải chăng trước đây Tuyên đã quên cho gia đình và cho chính bản thân mình một cơ hội để mở lòng, thấu hiểu và bước vào thế giới của nhau. Người
lớn thường cố tỏ ra rằng mình dửng dưng, nhưng mấy ai hiểu rằng ba mẹ đôi khi cũng gặp khó khăn trong việc bày tỏ cảm xúc và chẳng biết cách nói lời yêu thương. Nhưng thật tâm, có người ba, người mẹ nào mà để ngoài tai những lời nói, cảm xúc và sự sống còn của con? Tuyên từng bước sẻ chia với mẹ, ngày một nhiều hơn, học cách thở than về những uất ức hay câu chuyện đi show. Lần ấy, Tuyên đã lén lau nước mắt khi mẹ đáp rằng: “Điều gì lúc đầu cũng khó khăn hết, con ráng lên”. Dù không quá đỗi ngọt ngào nhưng đó là lần đầu tiên Tuyên cảm nhận được tất thảy những ấm áp từ một câu nói giản đơn như vậy. Lần gần nhất khi ba mẹ xem chương trình “Bữa trưa vui vẻ”, ba đã nhắn cho Tuyên là: “Cảm ơn con...đã cho ba cảm giác”. Tuyên cũng không rõ cảm giác mà ba nhắc đến là gì, nhưng, mẹ kể rằng ba đã khóc Còn bạn thì sao, ba mẹ đã yêu thương bạn theo những cách thầm lặng nào? - Đan Phượng 22.11.2021
BỐ MẸ CŨNG PHẢI YÊN TÂM VÀ HẠNH PHÚC VỚI NHỮNG LỰA CHỌN CỦA MÌNH Linh Cáo, tên thật là Nguyễn Thị Thùy Linh, hiện đang hoạt động với vai trò là một nghệ sĩ độc lập tại Sài Gòn. Cô không chỉ được biết đến qua sự kết hợp với Đen Vâu trong ca khúc “Đưa nhau đi trốn” mà còn từ sức hút qua những ca từ ngọt ngào, tươi sáng trong các sáng tác của mình. “Người trẻ tụi mình hay than phiền bố mẹ luôn
35
MỘT CUỘC SỐNG “BÌNH THƯỜNG” CỦA BỐ MẸ
Mãi đến khi vào Sài Gòn, đứng trên sân khấu, nghe được những lời cổ vũ của mọi người, đọc những những bình luận ủng hộ nhạc của cô, Linh Cáo mới thực sự nhận ra đây mới là cuộc sống “bình thường” mà cô hướng đến. Có lẽ, theo quan điểm và suy nghĩ riêng, mỗi người sẽ có những định nghĩa về cuộc sống “bình thường” khác nhau và mẹ cô cũng vậy. Hiểu được những nỗi lo và quan điểm khác nhau giữa mẹ và mình nên Linh Cáo luôn cố gắng cân bằng giữa việc theo đuổi đam mê và làm cho bố mẹ yên lòng về con đường cô đã chọn.
NGHĨ NGƯỢC
để
Thương xuôi cùng Linh Cáo
Ngày trước, khi Linh Cáo nói với bố mẹ về dự định theo đuổi con đường âm nhạc chuyên nghiệp của cô, bố mẹ cho rằng những ngành nghề liên quan đến âm nhạc hay nghệ thuật là những nghề “không bình thường”. Lúc cô còn ở Huế, mẹ hoang mang với những câu hỏi: “Con không muốn làm một cô gái như bình thường à? Sao cần phải là một ca sĩ? Sao không như mọi người, cứ sống bình thường thì sẽ gặp một chàng trai bình thường và có một cuộc sống êm đềm. Con không muốn vậy sao?” Khi nghe những câu hỏi của mẹ, Linh Cáo cũng không tự tin trả lời được rằng cô có muốn một cuộc sống bình thường như vậy hay không. Vì đôi lúc, cô cảm thấy chạnh lòng khi đang phải bước trên con đường làm nhạc một mình trong khi bạn bè đồng trang lứa đã có cuộc sống ổn định, gia đình êm ấm và nhẹ nhàng.
36
Nên đặt suy nghĩ vào vị trí của bố mẹ áp đặt những suy nghĩ cổ hủ, lạc hậu lên mình, nhưng có mấy ai để ý là đôi khi chúng ta cũng đang áp đặt những suy nghĩ hiện đại của mình lên thế hệ bố mẹ. Suy đi cũng phải tính lại, bố mẹ cũng già rồi và những lo lắng mà họ dành cho mình thì mình cũng không nên bỏ hết tất cả. Theo đuổi đam mê không có nghĩa là bỏ mặc hết những tình thương của bố mẹ mà chạy theo đam mê, mình phải cố gắng cân bằng cả hai bên được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.” Lúc bố mẹ phản đối những quyết định và suy nghĩ của mình, Linh Cáo hiếm khi giải thích những gì cô đang làm, vì cô biết những lời giải thích đó dựa theo suy nghĩ và quan điểm của một người trẻ, cô
không muốn áp đặt những suy nghĩ đó lên bố mẹ. Cô sẽ im lặng hành động, từng bước chứng minh cho bố mẹ thấy năng lực cũng như sự quyết tâm và trưởng thành của mình trong những quyết định mà mình chọn. Ví như việc theo đuổi con đường âm nhạc, bố mẹ thấy được sáng Linh Cáo đi làm, tối thức làm nhạc rồi cuối tuần lại chạy đi show hoặc thực hiện các project. Cả tuần loay hoay giữa công việc mà bố mẹ muốn và đam mê khiến cô hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi. Từ đó, bố mẹ thấy cảm nhận được sự vất vả cùng những nỗi lực mà Linh Cáo bỏ ra cho đam mê của mình. Thay đổi quan điểm của bố mẹ và kể cả bất kỳ ai, đó là một quá trình không phải một sớm một chiều là có thể làm được. Chính vì
thế, thay vì cãi vã, áp đặt lối sống của mình lên bố mẹ thì Linh Cáo muốn thuyết phục bố mẹ bằng chính sự cảm nhận của bố mẹ hơn. Dường như, câu chuyện của Linh Cáo được góp nhặt từ những chi tiết, những hành động nhỏ bé nhưng cực kỳ đáng quý của các bậc phụ huynh. Đối với Linh Cáo: “Cuộc sống hạnh phúc là khi mình nghĩ cho hạnh phúc của mình và cả hạnh phúc của mọi người xung quanh, là khi bố mẹ cũng phải yên tâm và hạnh phúc với những lựa chọn của mình.” - Đan Phượng 24.11.2021
37
mình phải chạy đến thành công nhanh hơn
trước khi không còn cơ hội ĐƯỢC ba mẹ nghe mình hát
NGHĨ NGƯỢC
để
Thương xuôi cùng Hào
Từ những bài hát nghe là ghiền như “Kính Cận” hay “Ta đã từng yêu nhau chưa?”... Chúng ta biết đến Hào với vai trò là một nghệ sĩ không những tài năng mà còn rất nghiêm túc với những gì mà bản thân đang theo đuổi.
38
Từng là sinh viên của trường Đại học Sân Khấu Điện Ảnh với niềm đam mê trở thành một đạo diễn sân khấu, nhưng Hào quyết định rẽ hướng theo đuổi con đường âm nhạc. Bước đi trên con đường mới với vô vàn chông gai, ba mẹ luôn đóng một vai trò vô cùng quan trọng, là nguồn động lực để Hào vững bước chạm đến ước mơ.
PHẢN ỨNG CỦA BA MẸ KHI BIẾT HÀO THEO ĐUỔI CON ĐƯỜNG ÂM NHẠC? Thật may mắn, ba mẹ của Hào luôn tôn trọng quyết định của con cái. Mặc dù Hào biết là đôi lúc ba mẹ vẫn còn lăn tăn và lo lắng nhiều về những quyết định của mình. Hào nhớ vào cuối năm lớp 12, khi các bạn ai ai cũng điền vài ba tên trường đại học vào tờ đăng ký nguyện vọng còn Hào thì quyết tâm chỉ thi vào trường đại học Sân Khấu Điện Ảnh theo như đam mê từ bé. Ba mẹ Hào không ngăn cản và hoàn toàn tôn trọng ước mơ của Hào. Ba có cho Hào một lời khuyên, mà đến tận bây giờ Hào vẫn còn nhớ mãi: “Ba với mẹ nuôi con lớn chừng này, mọi quyết định đều là của con nên nếu như con chọn sai, con không có quyền trách ba mẹ vì quyết định sai đó. Con phải cố gắng học tiếp, làm tiếp và sống tiếp với những gì con mong muốn.” Đến sau này, khi Hào quyết định nghỉ học vào năm 2 và rẽ hướng theo đuổi con đường âm nhạc. Lúc đầu, Hào chẳng dám nói với ba mà chỉ kể cho mẹ nghe, Hào với mẹ lén ba lấy tiền đóng học phí đại học để đi học làm nhạc. Nhưng làm sao mà giấu mãi được. Khi ba hỏi” “Chừng nào con tốt nghiệp”, Hào quyết định thẳng thắn giãi bày hết những tâm tư, suy nghĩ cũng như định hướng
của Hào trong tương lai và lý do tại sao Hào lại quyết định nghỉ học cho ba nghe. Phù! Hên ghê ba không la gì hết mà chỉ nhẹ nhàng khuyên: “Vậy thì con phải tiếp tục làm những việc mà con đang giỏi. Vì không có tấm bằng nào trên đời này tốt hơn là bằng lòng cả. Nếu con thật sự làm giỏi, làm tốt thì con làm gì cũng sẽ được ủng hộ”. Lúc đó Hào cảm thấy nước mắt rưng rưng rồi vì ba ngầu quá, nhưng mà không sao, Hào kiềm được
NHỮNG LÚC XA NHÀ VÀ TRỞ VỀ Những lúc gặp khó khăn trong công việc, học hành, đời sống…, cũng như bao bạn trẻ khác, Hào luôn muốn cố gắng vượt qua một mình thay vì kể cho ba mẹ nghe rồi làm ba mẹ thêm lo lắng. Tuy nhiên trong thâm tâm, Hào vẫn luôn mong muốn được trở về nhà và tâm sự với ba mẹ, xin ý kiến của họ trong những quyết định của mình. Đối với Hào những lúc về nhà thấy được nụ cười của ba, ăn được bữa cơm của mẹ là Hào được nạp lại năng lượng sau khoảng thời gian bận rộn với công việc. Về nhà, được dịp là Hào luôn nhổ tóc bạc cho mẹ, thấy tóc mẹ ngày một bạc thêm mà Hào trách bản thân sao vẫn còn lười quá. Hào cần phải chạy nhanh hơn nữa, làm nhiều hơn nữa để mau chóng thành công trước khi
không còn cơ hội để ba mẹ lắng nghe Hào hát.
BA MẸ LÀ NGUỒN ĐỘNG LỰC, LÀ CHỖ DỰA TINH THẦN VỮNG CHẮC Vào năm lớp 12, Hào chịu áp lực từ nhiều phía như trường học, điểm số, mối quan hệ xung quanh,… Không tránh khỏi việc suy nghĩ tiêu cực, Hào nhốt bản thân trong phòng và thả mình trôi theo những dòng suy nghĩ đó. Hào nhớ mẹ gõ cửa và hỏi tại sao hôm nay Hào lại đột nhiên khóa cửa phòng (bình thường Hào chẳng khi nào khóa cửa). Đối với Hào, tiếng gõ cửa của mẹ lúc đó giống như tiếng chuông thức tỉnh kéo Hào ra khỏi cơn ác mộng vậy. Hào chạy ra mở cửa cho mẹ và hình như mẹ linh cảm được điều gì đó nên đã ôm Hào vào lòng: “Không sao hết Hào ơi, chuyện gì còn có má.” Hào tự vấn lại bản thân và cảm thấy những khó khăn đó có phải là quá lớn? Có phải là không vượt qua được? Mặc dù mẹ Hào không thật sự biết được những áp lực lúc đó của Hào là gì, nhưng chỉ bằng một cái ôm và một câu nói thật sự đã tiếp thêm cho Hào rất nhiều sức mạnh để dũng cảm đứng lên và tiếp tục hành trình trưởng thành. - Đan Phượng 01.11.2021
39
Dzung (Dz) là một guitarist kiêm nhạc sĩ. Anh là nghệ sĩ tiên phong trong dòng nhạc Progressive Metal ở Việt Nam với nhiều giải thưởng uy tín từ giới chuyên môn. Sự nghiệp âm nhạc của anh gắn liền với hai ban nhạc Hạc San và Final Stage cùng các album như “Sét Đánh Ngang Trời” (2015), “Sân Khấu Cuối Cùng” (2010) và “Hồn Trăng Máu” (2020). “Dzanca” là album thứ hai mà anh phát hành với tư cách của một nghệ sĩ solo và cũng là đĩa nhạc thứ 9 mà anh sản xuất. Đây chính là tác phẩm nghệ thuật chất chứa tâm huyết của Dz cùng nhiều đồng nghiệp khác với khát khao đưa văn hoá truyền thống Việt Nam đến với gần hơn với khán giả trong nước và trên cả thế giới.
NGHĨ NGƯỢC
để
Thương xuôi cùng Dzung
TÌNH CẢM GIA ĐÌNH ĐỊNH HÌNH TÍNH CÁCH
40
Chia sẻ về gia đình, Dzung cho biết mẹ là người luôn âm thầm ủng hộ, dõi theo hành trình mà anh chọn lựa. Mẹ không áp đặt hay bắt ép, ràng buộc suy nghĩ con trai. Tuy gần gũi, gắn bó đến thế, nhưng anh không kể lể, than vãn với mẹ điều gì. Khi thực sự cần thiết, anh chỉ tóm tắt và cập nhật những cột mốc quan trọng để mẹ yên lòng. Hơn hết, để mẹ chẳng phải âu lo, anh thường chia sẻ các câu chuyện tích cực, với những khó khăn thì anh giữ riêng mình. Trong những giai đoạn trắc trở nhất, anh cũng không hay than vãn với bất kỳ ai. Với anh, khi đã tạo được thành tựu cho bản thân, mỗi người sẽ dễ dàng mở lòng và giãi bày với gia đình hơn.
V
ào năm 2010, Dz vào Sài Gòn để lập nghiệp và kiếm tìm cơ hội bứt phá. Có lẽ, đây là cột mốc quan trọng nhất tạo nên nhiều sự thay đổi trong mối quan hệ của gia đình anh. Thời đấy, Dz chẳng có vốn liếng gì nhiều ngoài nhiệt huyết và niềm tin vào bản thân. Anh muốn tự lập và tạo dựng cuộc sống cho riêng mình. Dù mẹ đã khóc rất nhiều, nhưng, anh
quả quyết rằng khi nào sự nghiệp còn chưa vững chãi thì anh sẽ chưa trở về. Sau tất cả những va vấp, chênh vênh, người nghệ sĩ ấy cũng đạt được thành tựu mà mình mong đợi. Nhớ lại từng chặng đường, với suy nghĩ chững chạc của một người đàn ông, Dz đã mở lòng và sẵn sàng giãi bày cùng mẹ. Anh cho rằng cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con lúc ấy hệt như một buổi chia sẻ của hai
người bạn vậy. Đó không còn là sự than vãn, tỉ tê hay nhõng nhẽo, khóc lóc mà là từng câu chuyện được đúc kết bằng rất nhiều những trải nghiệm. Anh nghĩ rằng ba mẹ chính là người thầy đầu tiên của mỗi con người. Gia đình vừa là nền tảng, vừa là chiếc kim chỉ nam định hình cho sự phát triển và một phần nhân cách mỗi người.
“Không bao giờ đi bằng hai đầu gối” Câu nói này của ba mẹ dường như đã khắc sâu vào tâm trí anh. Nó luôn nhắc nhở anh phải dựa vào sức mình, tìm kiếm chỗ đứng cho bản thân và không bao giờ được luồn cúi trước bất kỳ ai. Thật ra, con cái chúng ta thường hay chống đối, phản kháng lại ý kiến hay sự bó ép của ba mẹ, nhưng, anh thì không. Anh muốn nỗ lực trong thầm lặng và dùng chính những thành quả đạt đó để chứng minh cho tất cả chọn lựa của mình. - Thiên Vi 01.12.2021
41
NGHĨ NGƯỢC
để
Thương xuôi
Wowy, là nhạc sĩ và là một trong những rapper tiên phong ở miền Nam khi bắt đầu hoạt động ở nhóm SouthGanZ. Trước khi đến với rap, Wowy tiếp cận hip hop từ rất sớm và đã dự thi các sự kiện, hoạt động văn hóa đường phố như breakdance và vẽ graffiti. Tên tuổi của anh bắt đầu được chú ý khi kết hợp cùng Karik ra mắt hai ca khúc "Hai Thế Giới" và "Khu Tao Sống". Đến thời điểm hiện tại, nghệ danh Wowy đã không còn xa lạ với người hâm mộ nói chung và với những người đam mê rap nói riêng.
42
PHÍ HOÀI LO NGHĨ, BA MẸ MONG GÌ?
Kể về tuổi thơ, "Lão Đại" nhớ rằng gia đình mình đã từng rất khó khăn. Thời gian anh được gần gũi với ba mẹ cũng chẳng nhiều, huống gì là chia sẻ hay tâm sự. Từng có một khoảng, anh thậm chí chỉ được nhìn ba qua những song sắt. Lớn lên một chút, cả ba và mẹ anh đều phải vất vả ngược xuôi, bôn ba kiếm sống để tìm kiếm cơ hội thay đổi cuộc đời. Dạo đấy, anh sống với gia đình nhà ngoại ở Sài Gòn. Vì tính chất và sự chuyển đổi công việc liên tiếp của ba, Wowy hầu như chỉ được gặp mặt và
sum họp gia đình mỗi tuần một lần. Tình yêu to lớn dành cho hiphop của Wowy nhen nhóm ở độ tuổi 16, 17. Anh dành hẳn sự tập trung của mình cho đam mê thay vì học tập. Điều này đã chuyển hóa thành những lắng lo và nỗi sợ của gia đình anh, đặc biệt là mẹ. Bởi lẽ, ba mẹ anh vốn dĩ đã không thể kiếm được nhiều tiền từ công việc của mình nên họ chẳng có cách nào yên lòng khi con muốn bước chân vào con đường nghệ thuật gian khó. Hơn cả, nam rapper cũng
chia sẻ rằng điều mà gia đình trăn trở nhiều nhất là Wowy sẽ làm gì với nghệ thuật - thứ mà anh chưa hề được đào tạo bài bản hay theo học bất kì một ngôi trường nào. “Làm nghệ thuật là làm những gì?” - cho đến hiện tại, Wowy vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời tròn trĩnh cho mẹ. Nhưng, thời đấy, anh chỉ có một nhiệt tâm duy nhất là muốn theo đuổi âm nhạc, muốn làm phim, rồi viết rap,... “Lão Đại” chia sẻ rằng thời gian đầu, gia đình phản đối về con đường
Còn sống, còn thở
còn làm được gì thì con cứ làm mình chọn rất nhiều. Có một khoảng, anh tự hỏi bản thân liệu mình có nên theo đuổi một công việc ổn định hơn để ba mẹ vững tâm thay vì mải mê chạy theo hiphop không. Và sau rất nhiều những thăng trầm, biến cố lớn, nhỏ, Wowy dần ổn định và tạo được cho mình một chỗ đứng, vị thế nhất định trong lòng khán giả. Có lẽ, từ dạo ấy, sự tin tưởng và ủng hộ thầm lặng từ mẹ cũng ngày một nhiều hơn. Mẹ động viên Wowy rằng: “Mình còn sống, còn thở và làm được gì thì con cứ làm thôi”. Lời nói giản đơn và nhẹ nhàng ấy lại trở thành một sức mạnh vô hình, tiếp sức và cổ vũ để Wowy cố gắng vươn lên từng ngày. Bởi lẽ, tất cả những người con đều cần sự hậu thuẫn và đồng thuận hơn cả từ những người mình yêu quý nhất. Bao nhiêu lời hoa mỹ ngoài kia chắc gì đã sánh bằng một sự khen ngợi hay sẻ chia từ mẹ. Riêng về phần ba, Wowy hiểu rằng cả hai phía đều cần thời gian và nhiều hơn những tâm sự để trút bỏ được “cái tôi” mà đồng cảm và bao dung cho nhau.
43
NGHĨ NGƯỢC
để
Thương xuôi
Nguồn cảm hứng mà Wowy có được phần lớn đều bắt nguồn từ mẹ - từ những câu chuyện của mẹ và bà. Chuỗi dài những ký ức về cuộc đời và sự khổ cực mà mẹ phải gánh vác đã tác động, khắc sâu vào tâm trí Wowy. Chúng giúp anh nhìn lại, nghĩ về và rồi lại như một bó đuốc, soi sáng đoạn đường đầy chông gai phía trước. “Khi con lớn lên, ba mẹ không có gì để cho con hết” - lời nói này đã luôn nhắc nhở “lão Đại” rằng anh phải tự lực cánh sinh, phải cố sức để đỡ đần gia đình và giúp cuộc sống của mọi người ngày một ổn định hơn.
44
Wowy nghĩ rằng quá trình “thương xuôi” không thể vội vàng mà phải được chắp nhặt và kết nối từng ngày. Những tranh cãi, những lần vụng vỡ lại là một lần nhìn lại, một lần đổi thay. Dù tình yêu thương là vô biên, nhưng ba mẹ và con cái thường thiếu đi những sự thấu hiểu. Một lần, khi đi chơi đêm ở nhà bạn về,
Wowy nhìn thấy mẹ với dáng vẻ mệt mỏi, tay chân băng bó đang nằm trên giường. Mẹ khát nước và đói bụng nhưng chẳng có ai ở cạnh và chăm lo cho mẹ lúc ấy - sau khi mẹ gặp tai nạn với ba. Nhìn thấy tình cảnh và dáng vẻ đấy, Wowy vỡ lẽ rằng mình cần phải chín chắn và không thể tiếp tục sa đà vào các cuộc hội hè miên man nữa. Đến thời điểm này, nam rapper nghĩ rằng mình đã hoàn toàn “tỉnh” và hầu như không bao giờ chững lại. Anh cố sức chinh phục mục tiêu, hoàn thành tốt nhất công việc mà mình chọn lựa. Có lẽ, dù không tỏ bày, nhưng cả ba và mẹ đều được an ủi và cảm thấy hãnh diện với những thành công mà Wowy có được ngày hôm nay. Khi chạm đến vạch đích, đến những mong đợi, ta lại nghĩ về nơi bắt đầu, về những người đã tiếp thêm cho ta niềm tin và sức mạnh: ba - mẹ. - Thiên Vi 27.11.2021
nhật ký
Thương xuôi Chia sẻ câu chuyện gia đình
...nhập câu chuyện Nghĩ Ngược bạn vào đây...
Thương Xuôi của
45
nhật ký Thương Xuôi #1
VÔ TÌNH ĐỌC ĐƯỢC TIN NHẮN BÍ MẬT CỦA MẸ... Mình từng vô tình đọc được một dòng tin nhắn bí mật mà mẹ giữ trong điện thoại rất lâu, đến mãi sau này khi mình phát hiện ra, nó đã làm mình suy nghĩ rất nhiều. Mình còn nhớ vào sinh nhật lần thứ 55 của mẹ, cũng là lúc mình nhận tháng lương thực tập đầu tiên, mình đã mua tặng mẹ một chiếc điện thoại cảm ứng bình thường. Nhưng đối với mẹ, chiếc điện thoại đó như bảo vật vật, mẹ mang đi khoe khắp xóm. Thoắt cái đã ba năm trôi qua kể từ ngày mình mua điện thoại tặng mẹ. Hôm nay mình tiện tay mở điện thoại của mẹ lên (mẹ có thói quen nhờ mình xóa những tin nhắn quảng cáo trong máy mẹ). Lúc đó, mình tình cờ đọc được một tin nhắn đã lưu trong máy suốt ba năm nay, là tin nhắn mình gửi cho mẹ. Còn nhớ hôm đó, mình rủ một đồng nghiệp về nhà mẹ ăn cơm, vì không báo trước nên mẹ không kịp chuẩn bị gì, chỉ có cơm canh đơn giản. Bố mẹ mình vốn coi trọng thể diện nên hôm đó bố mẹ thấy rất ngại. Sau khi khách ra về, mẹ cứ trách mình làm gì cũng qua loa đại khái, còn mình thì nói mẹ nghĩ ngợi gì cho đau đầu, người ta đến chơi là để thăm nhà thăm cửa, chứ đâu phải chỉ đến có mỗi việc ăn. Cứ như vậy, mẹ một câu, mình cột câu, thành ra cãi nhau Ngày hôm sau, bố nói với mình, mẹ giận mình 46
đến phát khóc, mình cũng nghĩ mãi, cứ thấy bứt rứt trong lòng, thế là mình nhắn tin cho mẹ: Mẹ ơi, con xin lỗi, con yêu mẹ. Không ngờ tin nhắn đó lại trở thành báu vật đối với mẹ. Thảo nào mà dạo này mẹ không cho mình xóa tin nhắn nữa, bà sợ mình không để ý xóa luôn tin nhắn đó. Đọc được tin nhắn mẹ không nỡ xóa, mình thực sự cảm thấy xấu hổ. Mình gửi cho mẹ cả ngàn tin nhắn, đòi mẹ giúp làm cái này cái kia, nhưng nói “Con yêu mẹ” thì chỉ được duy nhất một tin nhắn. Mình bèn đi sang phòng khác, lấy điện thoại nhắn tin cho mẹ: “Mẹ ơi, con muốn nói con cảm ơn mẹ và con yêu mẹ”. Chuông báo tin nhắn vang lên, mẹ cầm điện thoại lên xem, mình đứng núp ở cửa nhìn ra thấy mWẹ cười tươi, khóe mắt ươn ướt.
- Câu chuyện của bạn Phương Anh
47
nhật ký Thương Xuôi #2
BA MÌNH ĐÃ TRỞ THÀNH FAN KPOP NHƯ THẾ NÀO? Lúc còn bé, mình cứ nghĩ ba là một người lạnh lùng và không quan tâm đến sở thích của con cái, nên bản thân mình không hay chia sẻ với ba về sở thích, hay những câu chuyện thường ngày diễn ra với mình. Mình nhớ có một khoảng thời gian, mình rất mê nhóm nhạc EXO như điếu đổ. Vì thế nên mình mua album, card về các oppa nhiều lắm. Mỗi lần đi học về mà trong cặp có một vật phẩm gì đó liên quan đến EXO, mình cũng không chia sẻ điều này với ai mà chỉ lẳng lặng bước vào phòng. Sau đó ba có để ý và thấy lạ khi con gái mình dùng khá nhiều tiền để mua mấy kiện hàng. Cứ lần 3, lần 4 mua thì ba bắt đầu mở ra xem mình dùng tiền mua gì mà nhiều như vậy, không ngờ đó là album. Chuyện gì đến cũng đến, mình bị ba mắng vì khoản tiền ba cho không chịu để dành ăn uống, suốt ngày chỉ biết mua album rồi người cứ gầy trơ ra (bởi vì thời điểm đó mình ốm lắm, nên ngày nào ba cũng lo việc ăn uống cho mình). Ba xé poster, vứt card,..., rồi nhiều thứ khác khiến mình buồn lắm và nghĩ rằng nghĩ thật sự ba không ủng hộ sở thích của mình, cứ vì suy nghĩ ấy mà mình đã khóc rất nhiều. Rồi sau đó 2 tháng, mình vẫn nghĩ là không thể làm lành được với ba. Nhưng một hành động đã làm mình thay đổi đi suy nghĩ đó là khi ba đi làm 48
về, lấy trong cặp ra một chiếc máy nghe nhạc ipod tặng cho mình. Mình lên nghe thấy trong máy tải rát nhiều nhạc của nhóm EXO, nhóm SNSD, và nhiều nhóm nhạc Hàn Quốc khác nữa. Mình không thể tin được, chẳng hiểu vì sao ba lại làm như thế nên vội vàng đi hỏi. Ba bảo: "Ừ thì lúc thấy con mê, ba lên youtube coi, xong thấy EXO cũng đẹp trai, nghe cũng bắt tai nên ba tải hết nhạc vào, bù lại cho lần ba làm con khóc vì vứt album, nhưng lần sau cứ ăn uống là trên hết, còn mọi thứ cứ để ba lo". Chỉ một câu nói của ba đã khiến mình cảm động, mình không tin được rằng đến một ngày nào đó, ba sẽ ủng hộ đứa con gái gầy gò không chịu ăn uống đàng hoàng, suốt ngày chỉ biết đến các oppa Hàn Quốc mà thôi. Mình ôm ba vào lòng, cảm thấy vừa vui sướng, vừa trách bản thân cứ phụ công nuôi dưỡng của ba mẹ. Từ đó, cứ mỗi lần EXO ra nhạc mới, ba mình lại nhắn tin hỏi mình xem chưa, coi mv chưa. Đến tận giờ, ba mình trở thành fan cứng của EXO-L hơn cả mình nữa.
- Câu chuyện của bạn Mỹ Như
49
nhật ký Thương Xuôi #3
NGƯỜI MẸ VĨ ĐẠI Trong suốt quãng thời gian trưởng thành cho đến tận bây giờ, đối với mình, mẹ là người vĩ đại nhất. Ba và mẹ lấy nhau lúc mẹ mình còn rất trẻ. Khi về nhà nội, nội tạo áp lực cho mẹ nhiều lắm, ỷ mẹ còn nhỏ nên bày bao nhiêu thứ gây khó dễ cho mẹ. Sau này mình nghe được cô chú kể lại, có lần, nội còn lấy thùng trấu đổ ngược trên đầu mẹ xuống. Tuy nhiên, mẹ chẳng nói gì cả, mẹ nhịn vì chồng con, vì hạnh phúc gia đình, vì mẹ thương nội và sự hiếu kính của mẹ dành cho bà. Đến lúc chịu không nổi, mẹ cũng chỉ lủi thủi cắp đồ chân ướt chân ráo lên thành phố ở.
Lên thành phố, mẹ làm đủ việc, sáng bán chiều buôn, chạy đôn chạy đáo khắp nơi cố gắng cùng ba chăm lo cho gia đình. Bỗng một ngày, ba bị tai biến nên phải xin về hưu sớm, tài chính trong nhà lúc này đổ dồn lên đôi vai của mẹ, lại thêm mình bị bệnh máu bẩm sinh nên cũng gây ra cho mẹ nhiều áp lực không kém. Nhưng mẹ vẫn kiên cường, vừa phải chăm ba, vừa phải bên mình lúc lên cơn đau, rồi còn phải lo cho kinh tế gia đình nữa. Mình chẳng giúp được gì nhiều cho mẹ, mà chỉ có thể nói lời cảm ơn mẹ. Cảm ơn mẹ vì đã sẵn sàng bao dung chịu đựng và thương yêu gia đình vô điều kiện, cảm ơn mẹ vì đã là mẹ của con.
- Câu chuyện của bạn ẩn danh
50
51
nhật ký Thương Xuôi #4
TÔI ĐÃ ĐÁNH MẤT MÌNH... Tôi sang Nhật sinh sống và làm việc cũng đã hơn 4 năm. Nhật Bản toàn những ngày vàng như bông cải theo các tờ áp phích, quảng cáo của các trung tâm môi giới du học hay lao động. Hay toàn những ngày xám như tro gạt tàn khi bị áp lực cơm áo gạo tiền, cuộc sống nơi xứ người đè nặng lên hai vai. Nhật Bản đẹp, điều này không ai phủ nhận được. Nó là mùa xuân với cánh anh đào bay với vận tốc 5cm/s, là mùa hè rực lửa cùng ước mơ đi Koshien của mấy em chơi bóng chày cấp 3, là mùa thu lá vàng lá đỏ phủ khắp mọi nẻo đường, là mùa đông tuyết bay ngập trời, liệu có nắm tay đi đến khi bạc đầu! Tôi còn nhớ đợt ấy, tôi và bạn gái chia tay, dù đang bị sốt vì dầm mưa cả ngày ngoài công trình nhưng tôi vẫn bật dậy mặc vội chiếc áo khoác mỏng để qua gặp nàng. Khí trời lúc đó đâu đấy tầm 11-12 độ C, tôi đứng chờ ở ngoài cửa hơn hai tiếng đồng hồ nhưng đương nhiên người ta không ra gặp tôi, tắt luôn cả điện thoại. Tối đó về, tôi còn sốt cao hơn mà không một ai quan tâm, chăm sóc. Sau đó tầm 2 tuần, tôi đi công tác ở tỉnh Tottori (Nhật Bản). Tottori so với Osaka - nơi tôi đang sinh
52
sống thì lạnh hơn rất nhiều, tôi thì không đem đủ đồ ấm nên bị cảm nhẹ. Tối đó, tôi đang nghỉ ngơi ở phòng khách sạn thì mẹ gọi hỏi thăm. Mẹ thấy tôi ho với hắt xì thì ân cần hỏi rằng tôi bệnh à, rồi mẹ khóc, mẹ nói thương tôi bên xứ người có một thân một mình bệnh cũng không có ai chăm sóc, đi làm lại vất vả quá. Sau nói chuyện với mẹ xong, tôi bất chợt ngồi khóc “hu hu” như một đứa trẻ. Tôi nhận thấy bản thân sao mà ngốc quá, thân thể cha mẹ cho mình, nuôi mình ăn học bao năm, mình bệnh mới một chút mà mẹ cha đã xót trong khi mình lại đi hủy hoại sức khỏe vì người không quý trọng mình. Tôi nhớ lại thời còn nhỏ, xem được bộ phim “Đắc Kỷ Trụ Vương”, mẹ của Na Tra là Ân Thập Nương có dạy cho Na Tra bài Hiếu Kinh như sau: Thân thể khoẻ mạnh là nhờ ơn Cha Mẹ Không dám huỷ hoại mới là báo hiếu. Càng lớn tôi càng thấm thía lời dạy ấy, cả đời người gặp bao nhiêu là người tốt có xấu có, nhưng sẽ chẳng ai tốt với mình, sẵn sàng vì mình như cha mẹ.
- Câu chuyện của bạn Ming
53
nhật ký Thương Xuôi #5
Trẻ con giao việc, người lớn làm theo Theo mình thấy, ngày xưa có câu "Người lớn giao việc thì trẻ em làm việc", nhưng bây giờ thì ngược lại. Mình thấy đa số các gia đình hiện nay đều ngược lại, kiểu "trẻ con giao việc, người lớn làm theo", điển hình là con trai cô mình - Tèo. Em năm nay học lớp 8, là học sinh giỏi suốt 7 năm liền. Chuyện sẽ chẳng có gì cho đến một buổi tối cuối tuần, nó nhắc mẹ: "Mẹ ơi! Đồng phục của con bẩn rồi, mẹ giặt cho con, ngày mai chào cờ con phải mặc!", nhiều khi cũng "Bố ơi! Cắt cho con quả cam", "Mẹ lau nhà kiểu gì vậy? Ướt thế này suýt nữa là con bị ngã đấy! Mẹ mau lau khô đi!",... Mình chợt nghĩ nhiều khi cha mẹ sợ con mình không cẩn thận, nên đã quen làm tất cả mọi việc cho con cái, nghe theo và cho đi một cách mù quáng. Còn con cái dường như cũng quen với việc sai bảo cha mẹ và coi đó như một chuyện bình thường, và có thể nói, giống như sai bảo người giúp việc vậy. Mỗi ngày Tèo đều sai bố mẹ làm việc, khiến bố mẹ cứ
54
phải cuống cuồng lên làm theo. Tuy nhiên, mỗi lần cô chú bảo em làm việc gì đó thì nó lại không làm. "Cu! giúp mẹ sang nhà hàng xóm kế bên lấy đồ cho mẹ với?". "Con không đi đâu! Mẹ tự đi đi! Con phải ở nhà học bài nữa (thực ra là vì nó lười), nên mỗi khi nghe đến chuyện học hành thì cô chú cũng đàn tự làm lấy thôi. Có những hôm ăn tối, thanh niên vừa xem tivi vừa ăn, bố mẹ ăn xong hết rồi thì cậu vẫn chưa xong. Cuối cùng khi cháo đã nguội thì nó gọi mẹ :"Mẹ ơi canh nguội rồi, mẹ đun nóng lại cho con". Cô tức giận, nói: "Mẹ bảo con ăn nhanh lên, nói bao nhiêu lần không hề nghe. Nguội rồi thì tự đi đun nóng lại đi chứ!" "Tại sao chứ? Chẳng phải mẹ là người chăm lo cuộc sống cho con à? Từ khi sinh ra, mẹ đã nghỉ việc ở nhà, chẳng phải mẹ nói là để chăm sóc cho con?" Cô mình nghe vậy, tức suýt phát khóc: "Vì lúc đó con còn nhỏ, không có ai trông con nên bất đắc dĩ mẹ phải xin nghỉ việc ở nhà để chăm sóc con. Đó
là vì mẹ yêu con chứ không phải mẹ là bảo mẫu của con để con sai mẹ việc này việc kia!." Thấy mẹ nổi giận, Tèo mới tự đi đun cháo. Qua câu chuyện về gia đình cô, mình thấy chúng ta cho dù lớn cũng phải biết rằng tất cả những thứ cha mẹ làm cho chúng ta đều xuất phát từ tình yêu thương. Chúng ta không được sai khiến cha mẹ của mình như là người giúp việc. Ngược lại, chúng ta cần phải làm những việc mà chúng ta có thể làm cho cha mẹ với những điều biết ơn nhờ sự chăm sóc của cha mẹ và qua đó có thể thể hiện tấm lòng hiếu thảo của con cái. Mình chia sẻ đến đây, mong rằng ekip Nghĩ ngược Thương Xuôi sẽ có thêm nhiều câu chuyện bổ ích để có thể giúp ích cho giới trẻ hiểu được những yêu thương mà cha mẹ luôn dành cho mình.
- Câu chuyện của Nam
55
VI-ĐÊ-Ô ÂM NHẠC
56
COVER NHÂN DỊP 20-11
"ĐƯA CƠM CHO MẸ ĐI CÀY" Sáng tác: Hàn Ngọc Bích Trình bày: Outside Ling & Lì Nghiêm Đưa Cơm Cho Mẹ Đi Cày có lẽ là bài hát luôn gắn liền với tuổi thơ của chúng ta, chính màu sắc tươi vui của bài đã mang đến cho người nghe những hình ảnh tràn đầy tình yêu giữa mẹ và con, nét đẹp lao động của người phụ nữ, và những lời hỏi thăm của người chồng gửi về trong lúc đang chiến đấu ở đầu chiến tuyến. Nhân ngày 20/10, để tri ân những người phụ nữ tuyệt vời nhất trên thế giới này, dự án NGHĨ NGƯỢC, THƯƠNG XUÔI kết hợp cùng Outside Ling và Lì Nghiêm thể hiện lại bài hát với màu sắc khác. Một chút màu buồn của nỗi niềm thương mẹ pha với một chút tươi sáng của niềm hy vọng cho một tương lai tốt đẹp hơn.
mặt trời soi rực rỡ, gió đùa tóc em bay bước chân nhanh nhanh, em đi đưa cơm cho mẹ em đi cày
57
58
MV Fan-made
"À ƠI TIẾNG HÁT CON TẶNG MẸ CHA"
Sáng tác: Tú Trình bày: BỤNG MỠ & hơn 100 bạn cùng tham gia
Với sứ mệnh là “The Voice of Youth” - "Tiếng nói của giới trẻ", Cổ Động dùng âm nhạc để truyền tải những câu chuyện, thông điệp của người trẻ. Bụng Mỡ là ban nhạc có sức ảnh hưởng khá lớn đến Cộng Đồng Cổ Động. Hơn thế, nhóm luôn truyền tải những thông điệp nhân văn thông qua các bài hát trên mạng xã hội. Chính vì thế, Bụng Mỡ chính là nhóm nhạc chiến dịch muốn hợp tác làm MV Fan-made . Khán giả đóng góp nội dung bằng cách quay footages ghi lại câu trả lời hai câu hỏi BỤNG MỠ đặt ra.
Hỏi đáp 1
Hỏi đáp 2
Mục đích:
Điểm nhấn cho chiến dịch và tạo sân chơi để khán giả - người trẻ - tự tạo nội dung.
Ý Nghĩa:
Nơi để khán giả chia sẻ câu chuyện theo quan điểm của họ về thông điệp mà chiến dịch này hướng tới.
59
Quét mã để xem MV
THEO DÕI CHIẾN DỊCH TẠI FBFP: CỔ ĐỘNG @Codongpage
NGHĨ NGƯỢC THƯƠNG XUÔI @nghinguocthuongxuoi.codongproject