1 minute read

20 | Dương Nghiễm Mậu

chịu, và thân hắn liệu có còn hay đã tan thành muôn mảnh. Vào một đất Tần bất trắc hiểm nghèo tôi vẫn mong hắn có thể trở về được.

Chúng tôi chờ đợi từng ngày nhưng tin từ

Advertisement

Hàm Dương vẫn biệt tăm, không ai biết những chuyện gì đã xảy ra ở đó, quân Yên dưới quyền

Thái tử Đan đã được điều động để phòng bất trắc có thể xảy ra, tôi nghe tiếng tiêu của Tiệm Ly không còn hay nữa, thịt rượu không còn ngon miệng nữa, luyện lưỡi gươm trong bao nhiêu năm đến lúc phải dùng lại không dùng được, đêm đặt mình không sao nhắm mắt. Chợt một đêm kia chúng tôi nghe tiếng gọi cửa, khi ra tới nơi thì thấy Kha, tôi rợn người hỏi:

Anh thác rồi sao?

Kha cười khan:

Không đâu, sao anh tới muộn thế, nhưng không sao.

Kha đưa tay cho tôi cầm và biết Kha còn sống, Kha nói:

Tôi về đây để gặp Thái tử Đan. Tôi bắt sống được Tần Thủy Hoàng rồi.

Chúng tôi đều tưởng mình sống trong một giấc mơ, nhưng đó là sự thực, Kha nói:

Tôi muốn nghe câu trả lời của Thái tử Đan: giết được Tần Thủy Hoàng rồi thì Thái tử làm gì với nước Tàu này?

Anh hãy thuật mọi chuyện cho tôi nghe.

Tôi vẫn có ý đợi anh cùng đi, nhưng đợi mãi không được tin gì của anh, quân Tần đã lấy

Triệu, Thái tử Đan không còn kiên nhẫn được nữa khiến tôi phải lên đường. Tới Hàm Dương tôi phải mang tất cả vàng bạc đút lót cho kẻ sủng thần của Tần là Mông Gia để được vào bệ kiến Tần Thủy Hoàng, với cái đầu của Phàn Ô Kỳ và tấm địa đồ đất Đốc-căng chúng tôi vào bệ kiến vua Tần. Giữa chốn triều đình uy nghiêm, vượt qua bao nhiêu tầng canh gác Tần Vũ Dương kinh sợ khiến suýt bị bại lộ, may sao con chủy thủ trong tấm bản đồ đã không lộ ra, một kẻ giết mướn làm sao đủ sức để giết được một kẻ

This article is from: