Journey - Hành Trình

Page 1

X 00

2019 - 003

THIRD ISSUE

START YOUR JOURNEY

APRIL 2019


2019 - 003

THIRD ISSUE Wellspring International Bilingual School Truong Pho Thong Song Ngu Lien Cap Wellspring 95 Ai Mo, Bo De, Long Bien, Hanoi www.wellspring.edu.vn Š Wellspring International Bilingual School 2019 This publication is in copyright. Subject to statutory exception and to the provisions of relevant collective licensing agreements, no reproduction of any part may take place without the written or verbal permission of the authors of the individual articles included in this publication. First published 2019 Printed in Hanoi by Wellspring International Bilingual School Press





日本





Nguyễn Tuấn Anh

Trải nghiệm Fansipan Có lẽ được sinh vào tuổi Ngựa nên tôi như một chú ngựa bất kham luôn muốn được rong ruổi tìm đến những vùng đất mới, những trải nghiệm mới. Một trong số rất nhiều những trải nghiệm đáng nhớ của tôi có lẽ là hành trình chinh phục đỉnh Fansipan – ngọn núi cao nhất 3 nước Đông Dương (Việt Nam, Lào, Campuchia) - nơi được mệnh danh là ‘nóc nhà của Đông Dương’ – nơi mà thời trẻ của tôi ai cũng mong muốn được 1 lần đặt chân tới. Bài viết này tôi muốn được gửi tặng đến tất cả các bạn những người có ước mơ chinh phục những ‘đỉnh cao’ mà bạn hằng mong muốn.

Điểm dừng chân của cả đoàn ở độ cao 2800 – Đêm xuống nhiệt độ xuống gần 0°C

Trước khi đưa ra quyết định sẽ chinh phục đỉnh Fansipan, tôi đã phải mất ít nhất ba tháng để cân nhắc bởi thời điểm đó tôi không khác nào một anh ‘công tử bột’ với cân nặng khiêm tốn, không có bất cứ kĩ năng gì về leo núi hay đi rừng, thêm cả các sự vụ mất tích hoặc thậm chí bỏ mạng khi đi leo núi cứ nhan nhản trên mặt báo. Thế nhưng, với sự động viên của rất nhiều người bạn, cùng với những tin đồn về cáp treo sẽ sớm được mở, tôi đã vượt qua những ngụy biện mà bản thân mình tự đặt ra đó để tìm cách trì hoãn. Tôi quyết định leo!

Tham khảo tất cả các bí kíp trên các diễn đàn du lịch, từ những người tôi quen biết, bạn sẽ cần chuẩn bị từ tôi đã phải mất khá nhiều thời gian luyện tập để nâng cao sức khỏe, chuẩn bị tất cả các vật dụng cần thiết cho buổi leo núi. Bởi lẽ bạn sẽ phải đương đầu với rất nhiều khó khăn như khí hậu trên núi cực kỳ khắc nghiệt, ban ngày trời nắng nhiệt độ có thể lên đến hơn 30°C nhưng đến đêm nhiệt độ có thể xuống gần 0°C, quãng đường leo lên núi không những chỉ dài mà còn hết sức chênh vênh với những vách đá dựng đứng hay những lối đi có thể khiến bạn lạc trong rừng bất cứ lúc nào. Nếu chỉ kể về khó khăn thì chắc sẽ còn nhiều lắm nhưng trải nghiệm của bạn sẽ còn lại gì nếu những gì bạn muốn nhớ chỉ là những khó khăn hay khổ đau? Với tôi khó khăn là điều đáng nhớ nhưng những kỉ niệm vui mới là những điều tuyệt vời nhất. Điều tuyệt vời đầu tiên đó là bạn sẽ được thoát ra khỏi những tất bật của cuộc sống, những mệt mỏi của công việc, để được thử sống một cuộc sống yên bình không điện, không tiện Bữa cơm trưa của chúng tôi khi lên đến điểm nghỉ chân 2800 nghi, được hòa mình vào với thiên nhiên hùng vĩ, được ngắm nhìn cỏ cây, hoa lá. Điều tuyệt vời thứ hai đó là bạn sẽ được làm quen với những người bạn mới đến từ mọi miền tổ quốc, với những ngành nghề khác nhau để cùng nhau chia sẻ về những hành trình, trải nghiệm mà mình đã đi qua, để cùng hát ca, và hơn cả là truyền năng lượng tích cực cho nhau để cùng nhau vượt qua được chặng đường leo núi hết sức khó khăn để lên được đỉnh cao.


Thiên nhiên – Cỏ cây – Bạn đồng hành trên đường chinh phục Fansipan

Thế nhưng điều tuyệt vời nhất mà sẽ chẳng ai có thể cảm nhận thay bạn đó chính là cảm giác vượt qua chính mình, qua những rào cản bạn tự đặt ra, qua những đỉnh cao bạn nghĩ bạn không thể nào qua nổi. Và tôi đã vượt qua được tôi khi tờ mờ sáng ngày hôm sau từ 4.30 sáng để bắt đầu những chặng cuối cùng và thử thách nhất để leo lên được ‘Nóc nhà Đông Dương’ để có thể hít trọn khí trời trong lành cùng với tiếng chim chóc, tiếng thú rừng bên tai, để có thể ngắm trọn những giọt sương lóng lánh vẫn còn đọng trên tán lá, để đưa tay với được mây trời,…để thấy tôi ở một tầm cao thật khác.

‘Đỉnh cao được tạo ra là để chinh phục và chắc chắn bạn sẽ chinh phục nó bằng cách vượt qua bản thân mình’ – đây là bài học tôi tự rút ra cho mình sau chuyến đi đó. Hi vọng rằng sau mỗi trải nghiệm các bạn sẽ hiểu chính bản thân mình hơn và tự vượt qua được chính bản thân mình.

Tôi và những nụ cười rạng rỡ khi vượt qua chính mình.




A Journey

To Education Nguyen bao ngoc 8a5


Sunday morning. Another morning filled with books and cups of coffee, but this time I was no longer inside one of the coffee shops downstairs. I was outside, enjoying my time down the walking streets of Trang Tien, where children freely chase each other in the middle of the roads (rats too), busy traffic is out of sight and bookstore after bookstore come in neat lines on the sidewalks. Studying in a lounge out in the streets honeyed by sunshine was a new change for both of us, and by both of us, I mean me and my cousin. In these past few weeks, she has been visiting my house to have little studying sessions with Mom. My cousin’s family has problems dealing with her career orientations and academic tests, so as a result, she comes to my house to learn every Saturday and Sunday. Sick of studying while being caged inside four walls, Mom decided to take us out. Eyes firmly glued on the pages of the book in my hands, but Mom’s conversation with my cousin was the entire focus of my ears. I heard the stories of young people who so dearly wish to follow their passion but received no permission from their parents to pursue it, and young people who choose to run after trends and leave behind their real passion. I saw these stories happening vividly in front of my eyes, blocking the words on the book’s pages out of view. I saw... the image of a girl, whose dream is to work abroad in America as a model for worldwide fashion magazines like Vogue. Although her mother wasn’t a big fan of her daughter’s choice of career, she still supported her all the way and was by the girl’s side whenever she needed her. And let’s say that this story got the happy ending it deserves: the daughter happily pursuing her dream job in Canada and the mother silently watching her every step behind. I saw... the image of a girl, oh so deeply in love with art and oh so good at it, nonetheless her mother couldn’t be less supportive of her passion. Despite her Mom’s mysterious opposition towards her passion, this girl kept on drawing, and drawing, and drawing... until her mother finally saw the potential, the blooming talent in her. Art class is now her second home. I saw... the image of a teenager, born with a gift of brilliant taste in art, yet still chose to chase after the trends and attended a one-year course majoring in PR and Marketing. But now, she has found her way back to art, like a boomerang eventually making its way back to its only owner.


Amidst those images, I found... Myself. BBC Channel used to be my biggest love. I had the TV show on for 30 minutes to one hour a day, and listened attentively to every piece of news. I was so inspired by two of the most excellent BBC reporters that I wanted to become one myself. Mom never stopped me. She encouraged me to audition for several TV shows, all of which I passed and was accepted as part of the crew. Yet, through days and nights of filming and acting in front of cameras, I knew the dark sides of being a figure of media. I realized, this wasn’t meant for me. After two or three school tours around the most popular hotels in Hanoi, I thought working in the area of hospitality was my dream. Again, Mom never stopped me. She and I researched about hospitality together and even planned a future route to getting a job in this area. Yet, on second thoughts, I was certain that I wouldn’t want to spend my life doing services and treating customers. I realized, this wasn’t meant for me either. PR and Marketing was a huge appeal to me. I found it absolutely fascinating to look at people, fluently spilling streams of words that sound so attractive to an experienced public speaker like me. Mom never stopped me. She told me to try and learn the ways of dealing with customers, coming up with promotion plans and speaking to the public. It was interesting at first, but after a long time, I knew this wasn’t meant for me. Mom, she never stopped me from discovering every aspect of the three above-mentioned jobs I thought I loved so much. She let me go after them and supported my decisions, although she has always believed I would fit in so well in educational areas. However, every time she asked me “do you wish to become a teacher?”, I immediately dismissed her idea. I couldn’t imagine myself in such a position, teaching to kids and wearing school uniforms and all. Until one day... Mom woke up that morning to find me formally dressed up in a blue blouse on a really hot day, and before she got to ask why I was wearing it, I rushed right to school. And maybe all must have been forgotten if...

That dinner, when Mom and Dad were chattering loudly in the living room, I made my way out of my room. I wanted to tell them something I had been keeping to myself from the morning. “Mom,” I asked giddily, “do you know why I wore the blue blouse this morning?”

“Yeah, why was that?” “Well,” I began, “I had a meeting with the Student Council today, but that’s only one small thing. The main reason was that I had a debate teaching session with the 6th graders, and I wanted to be on my best behavior in front of the students.” Mom beamed. “Is that so? Did you have fun?” “Indeed I did, to be truthful,” I grinned, “And I finally get to understand what true education is. When I saw the sparkles of curiosity in the kids’ eyes and the happiness painted on their lips, I knew right away that this was meant for me — teaching was meant for me. I was glowing with glee when the teacher told me that the kids have never been so immersed in a lesson like that before! Education is not just about delivering a good lesson with enough knowledge, it’s about INSPIRING the students and MOTIVATING them to learn from the world. To move forward. To discover their own potentials. To connect the dots and create a path towards success and internal happiness.” Mom looked at me proudly. She asked, “Do you want to be a teacher now?” I turned around and headed into my room without a word. No one saw the smile slowly forming on my face as I whispered my answer silently to Mom’s question. “Why not?”


Japan | 日本 懐かしい Natsukashii. “nostalgic, reminiscent of good missed, longed for, yearned after”

memories,

If you ask me, there is no better word to sum up the aura of visiting Japan, the land of the rising Sun. In fact, nurturing a sense of natsukashii in every visitor is considered a goal for the Japanese government’s tourism department. Objectively analysing, the nation has mastered the art of enkindling nostalgia in every visitor. Eighty percent of those who visited Japan said they yearn to return, including yours truly, who had the privilege to visit Narita, Tokyo, Narita, Kyoto and Osaka within the span of 16 days. Emphasis however is placed upon Tokyo, where I spent the majority of my time in.

Nihon ni youkoso. Welcome to Japan. The Metropolis of Tokyo. Rapid, modern, electric, energetic yet traditional in a sense. It is so magical, allow me to describe the places we visited to you in second person perspective. I believe there is no better way to describe Tokyo other than using a tone akin to a guided tour. Now you must have come across the term “sensory overload” somewhere, but you might not understand its meaning fully. Arriving in Shibuya, the most picturesque modernist area of the city, you will be swarmed by neon lights from Japanese signs stacking on top of each other, belonging to all shades and hues known to the world manifested below me in the electric city of Tokyo, it is guaranteed that you will learn the complete definition of sensory overload. Your pupil is overloaded with colours that your eyes cannot comprehend, leaving us constantly gazing upwards into the sky to discover the endless labyrinth of signs advertising all businesses under the sun, from a discount Ramen

restaurant at 500 yen to a cosplay studio hiring female and male staff alike. You struggle to search for an explanation, for a translation to these weird lines in Kanji, Hiragana and Katakana. But please put down your phone. Translating these signs would immediately destroy the magic, the magic that is being overwhelmed by being lost in translation. Contemplate the lines, the design, the shades and the business associated with those signs. I could promise you that nowhere on Earth will you get the experience of staring upwards in the streets of Shibuya. Nowhere will you see so many characters, so much life and energy packed into an space normally enjoyed by office workers working in floor 10 and above. The Japanese make the best use of their available space. Partake in the Shibuya Crossing by joining an ocean of commuters mindlessly trotting on the five zebra crossings overlooked by even more skyscrapers with gigantic screens blasting obscure commercials at you. Pay tribute to the statue of Hachiko, a loyal doggo who waited 8 years at the Shibuya Station even after his owner died. A national hero and a symbol of post-war Japanese resilience and loyalty, Hachiko is considered the pride of the Japanese people amongst heroes such as Oda Nobunaga, Toyotomi Hideyoshi and Tokugawa Ieyasu (the three great unifiers of Japan feudal/warlord states, laying the foundation for modern day Japan.). Be sure to take the tiny buses named “Hachiko Community Bus” that takes you around the area of Shibuya for you to observe the magic of the neon lights with your own eyes. Making it through the waves of people at Shibuya Station, one of the world’s busiest stations, take the green Yamanote Line to the capital of Japanese pop culture, Akihabara. The birthplace of renowned girl groups such as AKB48, you would see rows upon rows of shops selling all electronics known to the world, from your ancient Gameboy console being tossed on the “Antique” section to the


latest Iphone on the “Apple” section, or the “Gaijin Specialty” section in some quirky shops. Stop by the shopping malls to trade in your Yu-Gi-Oh cards, Beyblades and Pokemons for real cash. Purchase millions of anime merchandise and items that defined your childhood. As you walk the rubbish-free streets gazing towards the glass cupboards containing hundreds of figures ranging from your childhood anime figures to figures of world leaders, you will be bombarded by a mix of billboards and screens blasting songs or advertising their products at ear-blasting volumes and the high-pitched voice of Japanese maid cafe workers greeting you with their menu of lattes and milkshakes on the sidewalk, wearing the maid uniform with cat ears on their heads. You will notice a Japanese youth here and there. Tourists and expats occupy these streets. Above these energetic streets are bridges reserved for the city trains, running frantically day and night, keeping Tokyo on time. The rumbling, the music, the feminine voices, the sound of cars, the chattering of tourists and the lights colouring the streets and the air...this is Akihabara. Walking to nearby tranquil Ueno district, feast your eyes upon the avenue lining with cherry blossom trees and other trees still holding on to life with a multi coloured foliage beneath the bare branches. The Ueno Park was once a place reserved for Tokyo’s ruling elites to retreat to, enjoying a warm cup of matcha under the cherry blossom and the freezing winds of March. Follow the cobblestone streets to the Tokyo National Museum, a majestic 19th century architectural masterpiece resembling a palace of emperors covered in grey staring at an avenue stretching 2 km lined with Japan’s most aesthetic trees. There lies the greatest collection of Japanese art works and archeological treasures. If you are not lost under the trees enjoying a hot cup of matcha in Uenokoen (Ueno Park), you are not doing it right. Taking the green Yamanote line to Shinjuku, the central business district of Tokyo, where the economic magic occurred (assisted by workers working up to 14 hours a day). Take the elevator to the top of Tocho, the Tokyo Metropolitan Government Building to observe the skyline decorated by the majestic, snowcapped and symmetrical Fuji-san in the background. Be careful not to be lost in the labyrinth of streets filled with office workers in their formal clothing, rushing to the busiest train stations in the world to reach work and home in time. Pay a visit to Tokyo Tower, a brilliant red structure resembling the Eiffel

Tower, with a white band running across its centre section. Step by the Buddhist Zojoji Temple at the foot of the Tower and marvel at its mysterious wooden interior and the majestic wooden roofs curling towards the sky. Observe metre-long orderly queues to purchase simple items such as incense sticks to offer to the Gods. Patience is ingrained within the Japanese culture. If you are sick of the hedonistic and obnoxious modernism that occupies the majority of Tokyo, head to Asakusa to travel back in time, to see how Tokyo was like during the Edo period. Observe the majestic Skytree from afar next to the Asahi Beer Hall with the beloved golden turd (kin no unko), which resembles Donald Trump’s hairstyle to me. Treat yourself on the historic streets with treats eaten by monks and Tokyo residents hundreds of years ago, such as Taiyaki red bean cake, Mochis, mitarashi dango sweet dumplings or head to budget Ramen and sushi restaurants if your stomach is growling. Enjoy the rides on Jinrikisha (also known as rickshaws) or immerse in a traditional Bon dance festival, the essence of Japanese culture. Rent a kimono for 5000 yen a day and flaunt it on your social media! Beware of the rough winds if you are visiting on a cold day. Finally, end your visit to Asakusa by visiting the world-famous Sensoji Temple. Constructed in 628 and modernised with titanium roofs yet still retaining the beauty, Sensoji Temple is a must-visit for those infatuated with Japanese culture. The temple glows a charming, royal red decorated by prestigious gold ornaments, with its entrancingly designed roof gracefully curling towards the rivers of blue that is the sky of Tokyo. Pass the Kaminarimon (temple gate) decorated by effigies of Buddhist gods to the historic route taken by pilgrims on the temple grounds before reaching the main temple. Stop by business establishments in green-tiled houses lining the path selling all types of souvenirs and treats at a reasonable price and appearing in colours that can only be described as eye candy. Eavesdrop on the tour guides given by certified guiders to other tourists walking the same path as you to obtain deeper understanding of Tokyo and her history. It never hurts to learn more. Finally, if you fancy extravagance, visit luxurious Ginza shopping district for high-end shopping and observe Tokyo’s latest fashion trends. Enter the Wako department store for upscale and deluxe goods from brands such as Louis Vuitton, Versace, Balenciaga or Gucci. Walk to nearby Tsukiji and immerse yourself in music video-worthy Tsukiji fish market, where the freshest Japanese seafood are delivered to on a daily basis and shipped to all corners


of the city. Enjoy sumptuous seafoods in hundreds of stalls offering sushi or unagi-don (eel rice) or visit the market at 5 am to observe tuna auctions (if you are lucky enough to be one of the few people allowed to observe it). If you have not visited Japan and can afford to visit it, please, by all means, visit this magical country. Take the instance of Tokyo. There is a reason why Tokyo is rated one of the world’s most beautiful cities. The city challenges the definition of beauty by shattering age-old notions that beauty equates to luxurious castles, palaces with intricate facades or dreamy tree-lined avenues. Beauty is in the eye of the beholder, and while beautiful facades serve as eye candy, glowing shades of neon lights in the night, filled with energy and character gives you a sense of aesthetic that is only discoverable within the much despised modernist-style cities. The city of Tokyo feels akin to a conglomerate of different cities put together, where you can both travel to the future and travel back in time just by 25 minutes of train ride. Transcend under the cherry blossom avenues or under the neon lights. The Japanese aesthetic is a set of ancient ideals that include wabi (transient and stark beauty), sabi (the beauty of natural patina and aging), and yūgen (profound grace and subtlety). These ideals, and others, underpin much of Japanese cultural and aesthetic norms on what is considered tasteful or beautiful. This is manifested in both modernist form and traditional form, from the electric streets of Shibuya to the tranquil golden Kinkaku-ji temple surrounded by cherry blossoms in Kyoto. A society centreing itself around harmony and peaceful co-existence, where the architecture attempts to create a polyphony with the nature surrounding it and the people inhabiting it nurturing a respectful and courteous environment to complete the chain of harmony. Such positive energy and social symmetry engenders a sense of feeling at home and at peace, trapping your mind in a trance-like state that forever locks it in the fields of neon lights and cherry blossoms. A nation of euphony, of aesthetics, of contrasts and of sensory overload. Once you get the taste of Japan, it is difficult to forget and bid farewell as your trip comes to an end. You yearn to return and feel the mellifluousness of Japanese society. Natsukashii. The vocabulary summarising thousands of feelings brought to visitors into one single word is rather astonishing, is it not?

Mata mite ne, Nihon. Until next time, Japan. また みって ね, 日本.

Tran Quoc Dung.


17/2/2018

18/2/2018 °


19/2/2018

청계 가점

20/2/2018




Journey to

Op-ed by Nguyen Mai Khanh - 11MU

This op-ed will be telling you about a journey - no, more like a shortcut that you can take to not only Stanford, but also Harvard, UC Berkeley, USC, and about 20 other prestigious schools, for that matter. Sounds tempting, doesn’t it? What do you need to equip yourself as you embark on this shortcut to glory? $15,000 to $75,000 for a fake SAT/ACT score, $500,000 for a spot on the university’s varsity sport team even if you don’t play any sports, a few millions of dollars of “donation”, and a few more thousands of dollars for bail if you get caught for fraud and bribery. That should cost you almost 12 billion VND, at least, excluding the standard tuition fee. Look, I know people, from my very close friends to acquaintances I met only one time almost a year ago at an extracurricular activity, who are sitting in their classroom after getting a test back, questioning how they were going to get into their dream school while the hopelessness reflects in their eyes. I know people who are going home at 10pm after an extra class and finishing their schoolwork at 2am. I know people who are scanning an admission result letter from their dream college searching for a “congratulations” but can’t find one. The recent college admission scandal lets me, and all of them, and probably all of you, know that they are dying inside and desperately doing anything they can to get into a college, and there are students of that college who got in with no sweat, no effort, and even worse, no appreciation for their spot in such a prestigious institution, a spot that thousands other people are aggressively competing for. They walked into that college on a smooth, beautiful road made of dollar bills.

My parents said, over dinner when the news about the scandal was playing, “I know all parents want their children to do the best that they can do, be the best person they can be and get the best education they can get, but I didn’t know some parents were willing to spend so much money to give their children an education and a qualification they didn’t deserve.” The reality is, for these parents, having a daughter or a son who got 1580 on the SAT and goes to Georgetown, Stanford, Harvard or UCLA means little to no more than mere confirmation of social status to them. It is something to show people that they are living a perfect, upper-class life that everyone wants: the family has a nice condo in LA, the parents are rich and famous, the children are beautiful and gifted, and you can sometimes see them holding hands, walking the red carpet together, wearing gowns and suits more expensive than a year of college tuition fee. But some of the children who got into prestigious colleges with their parents’ bribery money don’t even know what their parents did to get them in, and don’t even appreciate the opportunity to be there, and don’t even want to be there. Take the example of Youtuber Olivia Jade, daughter of Lori Loughlin and Mossimo Giannulli, whose parents paid University of South California $500,000 to get their daughter a spot on its crew team (fact: she didn’t row). Olivia Jade said in one of her Q&A vlogs that she “didn’t know how much of school [she’s] going to attend”, and she “doesn’t really care about school, as [her viewers] know”. She, later on, went on an interview on The Zach Sang Show, saying that she’s mostly going to college only because her parents pushed her into it.

Long story short, we don’t know how much education and enlightenment the children of parents who bribed colleges are going to get, but we do know that that doesn’t matter as much to these parents as their sweet sweet elite social status - that is, if their children don’t decide to go rogue and expose everything like Olivia Jade did.


Journey to

So… What does any of this have to do with a bunch of Hanoi high schoolers? Personally, my first reaction to the news of this scandal was “Ha, and yet these colleges are lecturing us about academic integrity”. My second reaction was sorry. I feel sorry for all my friends and all the people I know who are working so hard everyday to get the same opportunity that someone else who paid no effort and $500,000 got. Their faith in the college admission system is, to varying extents, shattered. But the worst feeling that I got from this whole scandal is knowing that something like this has always been happening, but it is only until now that the bribery was brought to light. It is knowing that if it wasn’t brought into light, college applicants will suffer unfair competitions; and if it was brought into light, college applicants will lose faith in the admission system, children of parents who paid bribes will be judged by classmates for something they didn’t do, and the hard work and talent of college graduates will be doubted by employers because of something that wasn’t their fault. Charges and trials aside, young people will be the only one suffering the real, long-term consequences of the wrongs that they did not commit. So I write this op-ed to let everyone who is applying to top American universities know that the prestige doesn’t always determine the value of the education. I want you to know that the college that you go to doesn’t define you, your value or self-worth. Or, as a close friend of mine likes to say, “even Stanford graduates can be unemployed”. At the end of the day, your hard work and integrity define who you are - not an SAT score, not an admission letter, not a college admission officer. So work hard, apply honestly, and be proud that whether you’re accepted, deferred or rejected, at least you have academic integrity - something that, unlike SAT scores, cannot be bought. Sincerely, A college applicant without $500,000.


23/7/2018

24/7/2018


26/7/2018

27/7/2018


Tran Quoc Dung





một ngày ở seoul nguyễn minh anh 10b5 6 giờ sáng, ngày 15 tháng 6 năm 2018… Tôi đặt chân tại sân bay Incheon cùng với sự hào hứng xen lẫn tò mò. Hào hứng vì được đặt chân tới quốc gia Đông Á mà bao lâu tôi đã mơ ước. Tò mò vì trái tim của Hàn Quốc – thủ đô của Seoul đang chờ đợi tôi khám phá. Seoul chính là một “bức tranh” với đủ loại sắc thái: ngọt ngào, mộng mơ, lãng mạn cho tới náo nhiệt, nhộn nhịp, sầm uất. Tất cả đã tạo nên một đô thị tràn đầy sức sống mãnh liệt như vậy đó! Buổi sáng tại thủ đô chính là lúc những gam màu sáng chiếm ưu thế. Tôi bắt đầu buổi sáng bằng cách nhâm nhi một tách cà phê, nghe những bản nhạc folk, indie nhẹ nhàng tại một quán cà phê xinh xắn và hưởng khí trời cùng làn gió thoang thoảng, man mát. Nhâm nhi xong, tôi quyết định thơ thẩn quanh đó. Nhìn ngắm khung cảnh thiên nhiên xinh đẹp cùng những chiếc xe chầm chậm di chuyển khiến lòng tôi thật thanh thản. Sau khi dạo chơi một hồi, tôi bắt một chiếc xe bus tới cung điện Gyeongbokgung. Đó là một danh lam thắng cảnh mà du khách từ khắp mọi phương đều ghé thăm khi đến Hàn Quốc. Một điều thú vị đó chính là khi họ diện trên mình đồ hanbok truyền thống, thì sẽ được hưởng đặc quyền vào cửa miễn phí. Thấy vậy, tôi cũng diện một bộ sau khi thuê tại cửa hàng đối diện để tiện “sống ảo” trên Instagram hơn. Một điểm đến mà tôi tự nhủ với bản thân rằng không thể bỏ qua đó chính là tháp Namsan – nơi nhiều du khách gửi gắm tình yêu của mình qua những chiếc móc khóa xinh xắn. Đứng trên tầng cao nhất, tôi dùng chiếc ống nhòm để ngắm nhìn toàn bộ thủ đô đẹp đẽ, yêu kiều này trước khi sự mệt mỏi cùng cơn đói ập đến. Tôi nạp lại năng lượng cho mình bằng món gà tần sâm tại một trong những cửa hàng nổi tiếng nhất Seoul – Tosokchon Samgyetang. Buổi chiều chính là sự dung hòa của cả hai loại gam màu chính. Đây là khoảng thời gian bầu trời nhuốm một màu hoàng hôn – một vẻ đẹp khiến lòng tôi xao xuyến, rung động. Dưới ánh chiều tà, tôi dạo quanh từng ngóc ngách tại Myeongdong – một con phố shopping rất nổi tiếng tại Seoul. Tôi không ngại đứng chờ gần hết các gian hàng để sắm đủ loại K-Pop goods và thưởng thức các loại nước hoa quả, các món street food như tteokbokki, khoai tây xoắn, kem nướng, tôm phô mai cay thơm ngon và không quên chụp hình cho bọn bạn xem.


Buổi tối cùng sự nhộn nhịp đã “gõ cửa” thủ đô Seoul, cụ thể là quận Gangnam – nơi sầm uất và đắt đỏ nhất nơi đây. Những thanh niên trẻ diện những bộ quần áo thời thượng để bắt đầu buổi hẹn với những người bạn. Trên gương mặt sáng bừng của họ luôn thường trực nụ cười trên môi và nét mặt đầy háo hứng. Vội vã như thế, nhưng những con người thân thiện ấy vẫn sẵn sàng giúp đỡ và chỉ đường cho tôi tại khu Gangnam to lớn này. Được tiếp xúc với những con người hòa đồng ấy, cũng như thưởng thức món cua hoàng đế đậm đà, bổ dưỡng tại chợ cá Noryangjin cùng gia đình và bác Hong đã khiến tôi rất vui vẻ. Mặc dù buổi tối tại Seoul được bao trùm bởi những gam màu tối cùng sự náo nhiệt nhưng những tia sáng phát ra từ ánh đèn ở sông Hàn vẫn rất rực rỡ. Hai bên bờ con sông tại trung tâm thủ đô chính là nơi tụ tập của những con người, cụ thể là các cặp đôi muốn dành khoảng thời gian để thả mình vào khung cảnh diễm lệ nhưng cũng không thiếu phần lắng đọng. Vào nửa đêm, chính là lúc những quán club ở Hongdae, Chungdamdong đi vào hoạt động để thu hút khách bằng tiếng nhạc. Xa xa, nhiều bạn trẻ cùng nhau cười đùa nói chuyện và cụng những ly rượu Soju. Vậy là tôi đã khám phá được một phần của Seoul với những khung cảnh nên thơ và sự nhộn nhịp tại các hàng quán ngày đầu tiên. Chân tay mỏi nhừ, những tiếng ngáp dài đã “động viên” tôi yên vị trên chiếc giường êm ái. Đêm đó, tôi đã ngủ rất ngon và có thể “sạc đầy pin” để tiếp tục hành trình khám phá thủ đô xinh đẹp của Đại Hàn Dân Quốc.




Ghé thăm một vùng đất mới Khánh linh 10b5



“ The greatest leader is not necessarily the one who does the greatest things. He is the one that gets the people to do the greatest things.

� -Ronald Reagan


“ My personal experience for the 60-day Project of International Catalyst for Empowerment Vietnam (ICE VN) seems to echo Ronald Reagan’s perspective on being the greatest leader. I participated in this project in 2017, which was carried out on Ly Son Island. I was assigned the duty of project coordinator. In this position, I was committed to leading all 12 members of my team to successfully achieve the goal of empowering 135 students who, due to geographical advantage, were given inferior education to students from other regions. My leadership capacity, as I reflected, is manifested through the way I handled the members’ disputes towards the shared goals. ICE VN project aimed to narrow the educational gap among the underprivileged secondary students in Vietnam. I chose Ly Son, an isolated island in the Central of Vietnam, as a project destination, where I worked with 135 high school students. However, after a week of implementing the ICE VN, I realized our methods were problematic. Therefore, I proposed some suggestions for positive changes. Much to my surprise, my fellows bitterly opposed my initiatives. In their view, only good results in the national high school examination sufficiently enable my students to attend college. My fellows seemed to gain the upper hand. Not an easy-quitter, I patiently sought the evidence to persuade my team members. First, 60 days made it impossible to dole out a vast knowledge volume typically taught in 3 academic years. Second, the effectiveness of this method could be temporary since later without the help of the coach who definitely would not stay there forever, the students could be easily back to their learning routine. Third, teaching and learning for exam’s sake could harm the island’s sustainable development goal. Citing the vision of attracting thousands of international tourists per year, focusing on teaching English grammar (to serve the exam) rather than skills could restrict it as even it would be challenging to find a person with basic English communication skills let alone develop international tourism. Once my fellows agreed to listen, I embarked our shared goal of empowering local students. I suggested that my learners be equipped with self-studying skills. Learner autonomy was encouraged with couches as instructors, not content experts. Also, to create and enhance the inheritance and sustainability of local students in the learning process, weekly workshops on the 21st-century skills were organized. Moreover, to promote the English speaking community on the island, I suggested to coordinate with school leaders and youth union representatives to establish English Club, the first club for teenagers in the region. The achievement, as the coaching team co-constructed, was significant. Over 50% of 12 graders successfully got a place at college, dramatically rising 32% as compared to the previous year. The LTEC is still working effectively with monthly academic programs and an English contest. It also expanded the network, with alumni and others, such as clubs like the Life Skills Club or the Island Sun Club to bring books to the island. I realized that to create positive impacts on the community, being a sole warrior is never a smart choice, but inspiring and empowering others towards the common cause does count.

Van Khanh Pham



Life as an Expat. Tran Tran Quoc Quoc Dung Dung || IGCSE IGCSE Y2 Y2

Set the time back 2 years ago for the context. My journey from home to foreign soil and back. How I grew up as a person. Saturday, July 8th, 2017. Kuala Lumpur, Wilayah Persekutuan, Malaysia. A tranquil Saturday morning in the otherwise bustling and never-resting Malaysian capital. The gentle beams of sunlight nurture the skin as my dad and I slowly enjoy our two cups of cafe au lait from our favourite barista. Did not know Malaysia had such world-class coffee. As they say, conversations are second nature to cups of coffee. And in our family it is always my dad who initiates all the conversation and break the silence. “Many people when they hear the term Vietnamese expats, their intrinsic reaction is to respond to the statement ranging from an overly exaggerated “wow, what a lucky person” to a vacuous blanket statement “what a rich person”. For me, I would much prefer the former over the latter.” Dad took another sip. I stopped a while to think about what he said. The definition of the word “rich” itself is even more vague than an answer to a rhetorical question. If you are a marginalised group of people surviving on minimum wage and barely making it, the word “rich” to you means having a stable life, capable of supporting your family and still has savings for a rainy day. If you have the basic life necessities met, the word “rich” to you probably means living in palaces, owning the most luxurious of items, drinking wine and eating foie gras for dinner. It doesn’t even have to be materialistically rich. You can also be rich in knowledge, rich in romance, rich in experience, etc…After all, humans always chase after something. They gave it a character.

“Wealthiness”. To me, I feel like I am wealthy. I was exposed to the world and different cultures at the age of 10. My hard working parents are capable of providing all the necessities for our family. We are living in a foreign country with much higher living standards. And to be frank, living in a foreign country is a double-edged sword. You are living a life that most of your countrymen and women who are barely making it could only dream of. At the same time, you are reminded everyday that you are in a foreign land, in foreign soil. The Vietnamese community in Malaysia is not small, but in a nation of 44 million people, 70,000 expats are not exactly a majority. Most of them I do not even know.


Growing Up When I first arrived in this place, I yearned for home with a burning desire. I could never fathom the fact that I am in a foreign country to live and study, and not just for a simple trip to enjoy with the family. I was going to spend a whole long five year in this nation. I felt pestilential having to leave my place of origin. Home never felt so far away, and I regretted taking the things I used to have back in Vietnam for granted, such as cheap food, no language barrier and no cultural misunderstandings. First day at school and I was already lectured by my teacher for misappropriating other cultures and informed about my ignorance about the world surrounding me. (don’t blame me ‘cher, blame the conforming educational system that emphasises on the sciences). Needless to say, the embarrassment and lack of motivation in my 10-year-old self was more than overwhelming. There is that moment between action and consequence, eternal and fleeting. It's when whatever you did has occurred but the reaction is yet to come. The seed of embarrassment gets wedged inside you ready to blossom red upon your cheeks. I was the definition of an outcast. I could not comprehend the culture and were left out as that awkward kid that nobody wants to hang out with but feels bad for. When friends feel like paper chains in the rain and the sky holds nothing but the promise of more storms, life is lonely. When all I want is a hand to hold or an arm about my shoulders and none comes, the world becomes cold and empty, a slow poison for the soul. It’s times like this I wish I could melt in the rain like those paper people, fade away, anything to stop the ever-present loneliness encapsulating me as I ponder when this isolation would come to an end. But life is still life. I had five years in this country. Usually during the weekends, I had the time of my life with my family as we enjoyed the best the city has to offer within a set budget. The positive energy radiating from these weekends got me thinking, do I really have to forever place myself within this window of misery and accept this so-called “fate”? I have all that it takes within my power to alter the course of my life. I began reading, craving books like a worm. I seeked consultation and teenage cultural identity crisis counselling from other expats who had been through what I went through. I began going to people who helped me along the way and befriended them. If some parts of society rejects me, I will find a place where I belong. I became more sensible and began watching my actions more carefully. Some call it growing up. I will accept that definition. Growing up has been such a baptism of fire. I have always asked "why?" and never shied from possible answers. I knew the truth would be out there somewhere. I never expected the truth to be cosy, but I demanded it just the same. There is still more to know but my mind is so full it's overflowing. Part of growing up was forgiving and moving on, bitterness only hinders, it never helps. I learnt to accept the flaws of those I hold dear and suffered the agony of releasing those incapable of controlling their negative urges. I have made myself a cocoon of sorts, a home of love that is my only raft in the storms that are now so visible around me. I can't wish to be a child again, though I know to you that's what I am. I must embrace the change and keep walking, never stop growing, never close my mind to new learning and enlightenment. I guess you could call my troubles "growing pains," but I see them more as lessons, painful but necessary.


Fast forward five years, and I was going to return to a place I yearned for years ago like a lunatic. It was July, 2017. Malaysia is a sunny, tropical nation with little humidity yet ample of wind to cool you down if necessary. It was July, the sunniest time of the year in Kuala Lumpur. The sun rose at around 7.00 AM, reaching its brightness apex at around 8.30 AM. The two windows in my bedroom happened to be placed in a way that fully embraced the sunlight and then casting them upon the poor sod catching a sleep on a bed nearby (yours truly). Any sleep by then was practically impossible. July was a really special month for me. It was the time when my parents began packing our flat, since it was only weeks left before I bid farewell to a life in Malaysia. Time and assignments were not on my mind since July also happened to be a time when the last exams were wrapping up. Walking towards the window, I took a breath and stared outside, avoiding the blinding sun. The highway running near the condominium remained bustling as usual with vehicles whizzing by at the speed of light. The shops below began turning on its equipment, flipping the door sign to “OPEN” and prepared for another day of business. Social uniform and order in its finest. I then think to myself, all these familiar shops, whom shopkeepers’ name I knew by heart and so do they, the teachers whom I studied with for five years, I was going to leave them behind in a couple of weeks. I broke the stare and glanced at the nearby items boxes, still open for any extra deposition of goods before it is sealed for the flight. Aside from occasional gusts of wind brought by cars screeching in the highway below, Saturday mornings are more tranquil than ever. Mum would always tell me, “when you leave Malaysia you would miss it a whole lot. I promise you.” I used to take what she said with a grain of salt. I regret that. Sitting down at the bed, I opened my essay on “Identity” and proofread it one more time before hitting the submission button for my last English Language assignment at the school. The essay centred around who I feel as a person. Am I a Malaysian, or am I a Vietnamese? I arrived in Malaysia at a youthful age of ten. Malaysia was where I spent time reconfiguring and defining myself, of who I am as a person. I guess you could say Malaysia was where I grew up mentally and physically. At the heart, I will forever remain a Vietnamese. I have excellent command of the language, am still capable of producing works of writing and have some understanding of the culture I hold so dearly. But being far away from home for such a long amount of time, my Vietnamese roots have all but faded into the abyss. I infuse myself daily with cultural items from everywhere but my own. And here I am, in a city I do not belong, with people I don't really know, going on with my life and trying to be someone I'm not sure I want to be. I can't recognize the person I am today. But when it's nine in the morning and I cannot sleep anymore, I start missing the old me again. Even if I hate the way I used to be, I miss myself. I miss the place I called home, I miss the people and the feelings I had back then. I hate it, I hate myself for this, I do not want to keep missing those days like there is nothing wrong with them. There is a lot of things that were not how they should have been. Things I am glad that they are finally over.


So why do I keep missing it? Am I really that pathetic that I miss the embarrassing days, the empty nights, the feeling of being an outcast? Or is it that I am too scared of the future and being alone that I keep getting back all the good feelings I can rescue from my memories of those years? I don’t really know. The only thing that seems clear to me is that I'm going to miss the life I had. I imagined myself returning home, returning to the same streets and homes, to the same people. Yet everything has moved on in my absence; perhaps it was foolish to imagine even one thing would remain the same. My old primary school friends and neighbours were beyond excited to embrace me and chatter, catching up like we never missed a beat. Afterwards it was all too obvious that the gaping hole I left on departure had long since healed and scarred up. I'm no longer part of the natural flow of their lives, everyone's out of kilter and there is an awkwardness I never expected. It was strange, being here again after so long. Despite how long I'd been away, I still remembered everything about the place; the rugged concrete road, the soft tinkling of the wind chimes that reminded me of summer afternoons. The yellow paint had faded since I had last seen it, but I still recognized it. It looked like the colour of yellow being ruthlessly diluted. That day is no longer far away. Now all I want to do is make the best use of the time I still have left on this foreign soil before bidding farewell to it. Until next time, I guess. I sat down by the piano and played a poetic melody, the Gymnopedies and Gnossiennes piano set by Erik Satie, gracefully waking up the rest of the family from their sleep. “Mum, what’s for breakfast today?”


Chuyến đi Vũng Tàu đáng nhớ Lê Đức Đại Lộc




WORK HARD, PLAY HARDER nguyen bao ngoc 8a5

The TOP 25 WISHERS trip back in summer 2017 was when my first journey on my own started, opening my life's book to a freshly coated page. Slurping the traditional beef noodles quickly, my heart fluttered at the thought of spending 3 whole days with my lovely friends and teachers, goofing around, gossiping and enjoying our trip. When we first arrived at the peaceful grave of Võ Nguyên Giáp, all 49 students and teachers were amazed at how green and fresh the area looked. It was so beautiful, I whispered to myself. A while after we visited his grave and placed flowers there, my classmates and I raced down the hill, laughing and chasing each other, knowing that this happy moment will never end. We then headed for a visit in Phong Nha Cave, which was absolutely STUNNING. The rocks, the river, the dripping drops of holy water, the structure, the natural smell — oh those beauties! Incredibly inexplicable! After all of the “oohs” and “aahs”, the top 24 WISHers and 25 teachers went on the buses and an hour later or so, we were at Chày Lập Farmstay. Everything was so eco-friendly and you can really inhale the smell of flowers mixed with the sandalwood and fresh air. The farmstay houses were super adorable! We all adored it so much — except for the insects. Yeah, right. We spent the night dining and discussing through our projects that got us a spot in the TOP 25 students trip in the first place. I was so energized that when the activities were over at quite a late hour and I soon found myself crawling in bed at midnight, I was wide awake! Nevertheless, the sleepiness came to me after all, and I was drifting into Dreamland in a matter of seconds. Awakened by the melody of chirping birds, whispering wind and flying bees the next morning, I stretched out my arms and rubbed my eyes with a smile — knowing that a day full of joy was waiting for me ahead. My classmates and I had a really superb breakfast by the pool, drooling over the beauty of nature right in front of our eyes: blooming flowers of all colors, unbelievably green trees, dangling plant pots and butterflies zipping, zapping everywhere! “Can't believe this is all Mother Nature”, I remembered myself exclaiming. We set off right after everyone had returned their room keys and packed up all of their luggage. With our next destination — Paradise Cave, I was more than excited. The first thing I did when we finally arrived, that was: snapping pictures. Woah, that place was heavenly gorgeous! A while later, I found myself leading the line of students following the path to the cave, running up and up, faster and faster until I was completely out of breath. I took lots of pictures on my way up — there's no reason to not take photos of such wonders. This might take quite long to describe its beauty, so let's do some time skip. We were already following the wooden stairs leading downwards to the inner cave. Admittedly, it was quite scary yet satisfying to admire and observe how huge and stunning Paradise Cave was. Flashes of clicking phones and cameras were everywhere. I followed my fellow 10th graders throughout the visit inside the cave. We gasped at the sky-high rock spirals, gossiped about how nature can carve such amazing rock sculptures and let out surprised “omgs” and “oh gosh” when we saw beautifully colored rock masterpieces.


We came up safe and sound, and I had a fun time! It was very nice walking back instead of taking the buggy car. Healthy choice, wasn't it? My companions were very talkative, so I didn't regret walking 2km downwards. After that, the top 24 WISHers and the teachers climbed on the buses and poof! We were at the restaurant in no time! While we were devouring our food, we watched people zip-lining in shock. How can they do that so easily? Then, the fun part came! We all changed into our swimsuits and prepared ourselves for: the zipline. It looked scary, but when you're actually up there, experiencing it, you'll want to do it again — like me! Once I was on the other side of the zipline, I immediately jumped down in the river water and instantly regretted: it was ice cold. All of us screamed in shock and laughter because of how freezing it was! However, we still managed to swim and started exploring the Dark Cave.

The Dark Cave was mysteriously pretty. It was dark — yes, and a bit creepy to be really honest. Our group travelled a long way, through sharp rocks and small stones and slippery water — to the mud-bathing. You could float without even trying and the mud was 100% pure! Kayaking was fun — except for the fact that all of the lumps of seaweed and dead insects entered our boats through its holes. Controlling it was rather challenging, especially when your ex-boatmates left you struggling to climb on one in the water, right Alison? Bao Ninh Beach Resort was a great resort. The campfire and the Gala Dinner were my deepest memories — a lot of good things happened during those activities! A night with my senior with the same name wasn't bad too, we gossiped all the way! Day 2 was the best day of the whole trip — the memories about it will never fade inside my heart and mind. Probably because all of my experiences taught me something: independence, love, support, health, strength, etc. In three words, I loved it. “Aye Mush, turn off that alarm!” was the first sentence I heard when I woke up. Which woke me up as well. Thanks for that, sister. We — me and my senior — kept sleeping for a little longer while before finally bursting out of the blanket and starting to notice the time: we needed to hurry! I did my hygiene (spending quite some time on refreshing my so-called “beauty” which I never consider possessing); put on my clothes prepared from yesterday and packed my stuff. About 30 minutes later, both of us were ready and headed out for breakfast. Breakfast wasn't bad: a glass of fresh soy milk, a slice of marmalade jam bread, a cup of milk coffee (which tasted like bitter rice milk) and fried sausages. I quickly finished my meal and dragged my suitcase with me out to the bus. There, I waited for my classmates before getting on to the bus, saying a temporary farewell — and falling asleep almost immediately. The rest of the day won't really sound exciting if you know that I spent 12 hours on the train, but that was the highlight of the whole trip to me. We did so so much! I won't spoil a lot as it's a really cool secret thing that you can only feel the joy if you were there yourself, but we had a small party up there. 8A6, 7A5, 6A5, 7A6, 8A3 — yeah, all of us! Our room (the 6A5-ers) also welcomed a Chinese man — who was really nice to us and very fun to talk to. The trip to Quang Binh was the first trip that I went alone, the first trip I went as a top 25 WISHer and also the most adventurous trip I've ever been on. Despite all the fears I had, I was prepared to enjoy the best time of my life! I learnt so much from this trip: that friendship isn't a barrier, that independence serves a lot in your life, that there will always be someone there to support you, that you have to get out of your comfort zone to expect the wonders, that being overprotective isn't always good, etc. But most of all: that to have such a huge gift, you have to work for it. “Work hard, play harder” is one of my favorite life mottos. I hope that you can feel everything I've felt during this trip through my words, see everything I've seen through my pictures and learn everything I've learnt through my stories.


lăng


Để khen thưởng, động viên cho những học sinh có thành tích tốt trong năm học vừa qua, trường cấp hai của tôi đã tổ chức một chuyến đi ngắn ngày thay vì phần thưởng sách vở như những năm học trước kia. Tôi, một trong những học sinh có thành tích tốt, đã may mắn được lựa chọn trong chuyến đi này! Tôi vốn là người rất thích học lịch sử, nên khi được nhà trường thông báo rằng chúng tôi sẽ được đến Lăng Bác, tôi biết chắc chuyến đi này sẽ rất thú vị và đem lại cho tôi nhiều kiến thức bổ ích. Để đảm bảo đúng lộ trình, tôi và các bạn phải đến trường lúc 5 giờ sáng. Vì trời còn khá tối nên bố phải đi cùng với tôi đến trường, tới tận lúc lên xe để bắt đầu chuyến đi, bố mới yên tâm ra về. Chuyến đi làm cho tôi thao thức cả đêm, mong sao cho trời mau sáng để được đến trường. Đây là lần đầu tiên tôi được đặt chân đến Lăng Bác. Đúng 7 giờ sáng, chuyến xe dừng lại trước cửa vào Lăng. Ngay khi bước xuống xe, tôi bị choáng ngợp bởi không gian rộng lớn, trang nghiêm và thành kính của nơi đây. Đường vào Lăng được phủ xanh bằng những tán cây cổ thụ hai bên, xung quanh là những chú bộ đội đứng gác Lăng đứng trang nghiêm với khẩu súng trên vai. Các chú ngày đêm canh giữ, bảo vệ bình yên cho giấc ngủ của Bác. Tuy nhiên, họ không khoác trên mình bộ quần áo màu xanh lục đặc trưng, mà thay vào đó là những bộ trang phục màu trắng, làm tăng thêm sự trang nghiêm và thành kính cho Lăng Bác. Hôm đấy không chỉ có trường tôi mà còn có rất nhiều đoàn khác đến từ khắp mọi miền Tổ Quốc, những đoàn khách nước ngoài đang được hướng dẫn viên giới thiệu về Lăng Bác, cũng như các công lao to lớn của Bác đối với nhân dân Việt Nam. Nhìn thấy nhiều đoàn khách quốc tế như vậy, tôi vô cùng tự hào về Bác, Bác không chỉ là anh hùng dân tộc mà còn là danh nhân văn hóa thế giới, được bạn bè quốc tế ngưỡng mộ, cảm phục. Nơi tôi và các bạn đứng đây chính là quảng trường Ba Đình lịch sử. Theo như lời của cô trưởng đoàn thì đây là nơi Bác Hồ đã đọc bản tuyên ngôn độc lập trước đồng bào, tuyên bố với nhân dân cũng như toàn Thế giới: nước Việt Nam dân chủ cộng hòa chính thức ra đời. Đây là một dấu son lịch sử rất đáng tự hào vì nó đánh dấu bước ngoặt trong lịch sử dân tộc Việt Nam ta. Ngay trước quảng trường là cột cờ, trên đó có treo lá cờ đỏ sao vàng rất lớn đang bay phấp phới trong gió. Khi chuẩn bị đến giờ mở cửa lăng Bác để tiếp đón đoàn người vào viếng, một nghi thức duyệt binh vô cùng đồng đều và nghiêm trang của các chú bộ đội đã diễn ra. Đoàn diễu hành thu hút được toàn bộ ánh mắt của mọi người. Sau thời gian chờ đợi rất lâu, cuối cùng tôi cũng được vào Lăng, không gian trong Lăng không rộng lắm nhưng lại toát lên vẻ đẹp vô cùng thiêng liêng. Tôi và các bạn đi theo hàng và lần lượt đi qua nơi Bác yên nghỉ. Bác nằm đấy, đôi mắt hiền từ nhắm lại, đang chìm vào giấc ngủ sâu. Bác phát ra ánh hào quang chói lọi, uy nghi mà gần gũi đến lạ thường. Chuyến tham quan Lăng Bác quả thật là một chuyến đi đầy thú vị đúng như dự kiến của tôi. Đây là lần đầu tiên tôi được đến thăm Bác, được tỏ lòng thành kính, lòng kính yêu vô bờ bến dành cho Bác, người cha già vĩ đại của dân tộc Việt Nam. Qua chuyến đi này, tôi được học hỏi thêm rất nhiều kiến thức bổ ích về lịch sử Việt Nam, về công lao to lớn của chủ tịch Hồ Chí Minh.


Hành trình tuổi trẻ Giấu tên – 10B5

Với tôi, hành trình có thể là những chuyến đi xa nhà để khám phá một địa danh, một đất nước mới, cũng có thể là quá trình chúng ta cố gắng để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình. Dù được hiểu theo nghĩa nào, nó cũng rất gian nan và vất vả. Thế nhưng, điều tôi nghĩ rằng chúng ta có được sau mỗi cuộc hành trình đều là vô giá. Thứ bản thân tôi nhận được không chỉ là những kiến thức mới, mà hơn hết là sự nhìn nhận lại bản thân đã mỗi ngày một tiến bộ thế nào. Từ “hành trình” luôn gợi lên cảm giác đáng mong đợi. Thế nhưng, tôi biết rằng có nhiều cuộc hành trình, tôi cũng có thể là bạn, chưa bao giờ sẵn sàng và tự nguyện bước đi bởi vì nhiều lần tôi đã không can đảm đi một mình. Đã bao giờ bạn từng rất rất buồn, nhưng không có ai để trò chuyện chưa? Đã bao giờ bạn cảm thấy rất hối tiếc và đau lòng vì một mối quan hệ đã kết thúc hay những người bạn yêu quý mỗi ngày một đi xa? Có lẽ cảm giác đau lòng như thế chỉ bản thân bạn mới hiểu được. Nhưng có một điều tôi biết, đó là khi cuộc hành trình vui vẻ với những người xung quanh bạn kết thúc, một cuộc hành trình mới đã sớm bắt đầu. Đó là hành trình chữa lành những tổn thương bên trong bạn, hành trình để bạn tìm về với bản thân mình. Nó cần thiết để bạn vượt qua những cảm xúc tiêu cực, và trên cuộc hành trình đặc biệt này, chính bản thân bạn phải là người bạn thân nhất của mình. 4 năm cấp 2 của tôi là hành trình hạnh phúc nhất mà tôi đã từng đi qua. Tôi may mắn gặp được những người bạn tuyệt vời nhất, và có những kỉ niệm đẹp nhất. Thế nhưng sớm hay muộn, ai cũng có những ngã rẽ riêng, và tôi bước vào hành trình cấp 3 một mình, thiếu đi sự đồng hành của những người bạn chí cốt. Bước đầu của cuộc hành trình là cô đơn, chán nản. Cuộc sống đi học của tôi từ lúc nào tiếng thở dài còn nhiều hơn tiếng cười…Thế nhưng

Khi nhắc đến hành trình, bạn sẽ nghĩ đến điều gì? không muốn suy nghĩ bị chi phối bởi sự buồn chán quá nhiều, tôi tập mở lòng với những thứ mới. Tôi tham gia nhiều cuộc thi học tập và nghiên cứu hơn, với mục đích chỉ để giữ mình bận rộn và rồi quên đi những ngày tháng một mình này. Có lẽ nhiều người đã thử qua cách này, nhưng với tôi, nó chưa bao giờ làm tôi bớt suy nghĩ về những nỗi buồn và cô đơn của chính mình… cho đến khi tôi đối diện với chính bản thân mình rằng tiếp tục sống với những tổn thương, buồn chán của bản thân như hiện tại chính là không tôn trọng bản thân và cuộc đời của mình. Tôi bắt đầu biết yêu thương bản thân mình hơn, làm những gì cần thiết mà mình nghĩ rằng bản thân mình cần. Hiện tại vào thời điểm này, tôi đã bớt suy nghĩ hơn và sống hết mình như những ngày tôi còn bên những người anh em của mình, không phải vì tôi có nhiều người bạn mới, mà bởi vì mỗi ngày tôi càng hiểu bản thân mình hơn. Những tổn thương sẽ được chữa lành khi bạn thực sự đối diện với nó và yêu bản thân mình. Với những người “cô đơn” thì từ “hành trình” càng có vẻ khó khăn hơn. Nhưng điều tôi muốn gửi gắm qua bài viết đó chính là: những cuộc hành trình một mình luôn cần thiết để giúp chúng ta hiểu và nhìn nhận bản thân mình rõ hơn. Nếu bạn còn đang buồn, cô đơn và mang trong mình tổn thương, hãy bắt đầu cuộc hành trình chữa lành hết những thứ đó bằng cách trở thành bạn thân với chính mình, yêu thương chính mình.

P.S. cho những người anh em của tôi. Dù có ở đâu, tôi mong có nhiều cuộc hành trình đi nhiều nơi với anh em hơn. Nhưng thứ tôi mong muốn hơn cả là anh em phải cố gắng bước đi thật vững chắc trên hành trình của chính mình, yêu thương đến chính mình nhé!





Chuyen di bat ngo dang nho nhat Dang Minh Hien


Tôi vốn là một người thích đi đây đi đó. Từ bé, bố mẹ đã đưa tôi đến rất nhiều danh lam thắng cảnh ở Việt Nam như Phú Quốc, Đà Lạt,… Sau mỗi chuyến đi, tôi lại tiếp tục tìm kiếm thêm những địa điểm du lịch để khám phá thêm nhiều những vùng đất, văn hóa mới khác nhau hơn. Đặc biệt, thành phố Đà Nẵng đã cuốn hút tôi với vẻ đẹp mộc mạc mà hiện đại, với những danh lam thắng cảnh làm siêu lòng khách thăm quan. Cuối năm lớp 9, tôi vượt qua kì thi chuyển cấp với số điểm mà bố mẹ tôi mong muốn. Tôi chớp lấy cơ hội, năn nỉ bố mẹ thưởng cho tôi một chuyến đi Đà Nẵng. Điều bất ngờ không phải là việc ba mẹ gật đầu đồng ý, mà là việc ba tôi đã đặt vé đi Đà Nẵng cách đây 1 tháng cho cả nhà rồi. Bố muốn tôi nghỉ ngơi sau những ngày tháng học tập căng thẳng. Lúc 1 giờ 30 phút sáng ngày thứ 4 (một đêm không ngủ), sau khi chuẩn bị đồ đạc và quần áo một cách cẩn thận và đầy đủ, gia đình tôi lên xe tiến thẳng về phía sân bay Nội Bài. Đúng 9 giờ sáng, chúng tôi đặt chân đến sân bay Đà Nẵng. Thời tiết mát mẻ đi cùng những tia nắng ấm áp, báo rằng đây sẽ là chuyến đi rất đáng nhớ của gia đình tôi. Đáng lẽ, chúng tôi đã bắt xe để về khách sạn, nhưng cái bụng thì cứ kêu mãi vì đói, nên kế hoạch thay đổi, gia đình tôi đi tìm một quán mì Quảng ở bên trong trung tâm thành phố. Với cái giá quá hời là 30.000 vnđ, tôi được một bát mì Quảng đầy ự, toàn thịt là thịt. Ăn xong, gia đình tôi về khách sạn cất đồ. Chuyến đi bây giờ mới thực sự bắt đầu, địa điểm đầu tiên gia đình tôi ghé đến là Bà Nà Hills, thật sự là nơi đây có vẻ đẹp quá hùng vĩ. Nhờ sự giúp đỡ của mọi người xung quanh, gia đình tôi đi cáp treo lên được đến đỉnh của Bà Nà Hills. Nơi đây được xây dựng theo phong cách cổ điển với những con đường, tòa nhà cổ kính mang phong cách Pháp không lẫn vào đâu được. Gia đình tôi dành trọn 3 ngày nghỉ đầu tiên ở trên đây, đồ ăn ngon miễn chê, những góc chụp ảnh đẹp mê hoặc. Những ngày ở trên Bà Nà, tôi chưa bao giờ bỏ lỡ bình minh lúc sáng sớm, ngồi thưởng thức một tách trà nóng hổi với cả gia đình. Sau khi 3 ngày vui chơi không ngừng nghỉ đã kết thúc, chúng tôi vẫn còn một ngày ở trung tâm thành phố Đà Nẵng. Ba đã dẫn cả gia đình đi ăn những đặc sản nổi tiếng của Đà Nẵng như Bún chả cá , Bánh bèo, Mít trộn,… Đêm hôm đó, tôi không thể ngủ được vì cái bụng đầy ắp đồ ăn. Sáng hôm sau, chuyến đi Đà Nẵng đã vui lại còn vui hơn. Sau khi chuẩn bị rời khách sạn, cô tôi bỗng điện cho ba tôi nói rằng gia đình cô đang ở Hội An. Ba tôi hứng khởi lái chiếc ô tô mượn được từ trung tâm thuê xe vào thẳng Hội An, gia đình tôi ai cũng háo hức bởi tôi thì có em chơi chung, mẹ thì có cô để buôn chuyện và ba thì có chú là bạn nhậu mới. Sau khoảng 1 tiếng lái xe từ trung tâm thành phố, gia đình tôi đến được với phố cổ Hội An. Trong 2 ngày tại Hội An, nhờ bố tôi có bạn ở đây nên tôi được thưởng thức rất nhiều món ăn nổi tiếng, được đi thả đèn, được tham gia hoạt động vào buổi tối của người dân. Trong chuyến đi rất đáng nhớ này, gia đình tôi chụp được hàng ngàn kiểu ảnh đẹp, ăn được vô số món ngon. Trước khi chuẩn bị tạm biệt Đà Nẵng thân yêu này, ba em đã mua rất nhiều quà lưu niệm cho ông bà. Hơn một tuần tham quan trôi qua nhanh như chớp mắt. Đã tới lúc tạm biệt Đà Nẵng sau những ngày vui chơi không nghỉ, quay lại với nhịp sống bận rộn, tấp nập của một người Hà Nội. Lúc máy bay cất cánh, tôi nhìn ra cửa sổ, lưu luyến tạm biệt những con đường, ngọn núi, bờ biển cát trắng, và cả những mái nhà xinh xắn, cổ kính. Tạm biệt nhé, Đà Nẵng! Hẹn một dịp gần nhất, tôi sẽ quay trở lại! Chuyến đi thú vị này đã mở mang tầm hiểu biết của tôi về đất nước, con người Việt Nam. Đất nước mình đâu đâu cũng đẹp như tranh với những người dân thân thiện, hiếu khách!




THIRD ISSUE


END OF THE JOURNEY



Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.