spirit of writing
2020 - 005
New Year issue Wellspring International Bilingual School Trường Phổ Thông Song Ngữ Liên Cấp Wellspring 95 Ái Mộ, Bồ Đề, Long Biên, Hà Nội www.wellspring.edu.vn © Wellspring International Bilingual School 2020 This publication is in copyright. Subject to statutory exception and to the provisions of relevant collective licensing agreements, no reproduction of any part may take place without the written or verbal permission of the authors of the individual articles included in this publication. First published 2020 Printed in Hanoi by Wellspring International Bilingual School Press
Lời nói đầu Giáng Sinh đi và năm mới đến, mỗi chúng ta chắc hẳn đều nhìn lại bản thân, với những thành công và cả những vấp ngã. Sau 365 ngày đã qua, các bạn có thực sự hiểu hơn về chính mình, có mong muốn và dự định gì cho những năm tháng tiếp theo? Tạp chí mong rằng những bài viết trong số đặc biệt này sẽ phần nào giúp độc giả trả lời được những câu hỏi tưởng chừng đơn giản nhưng lại không dễ trả lời như trên. Chúng tôi cũng không mong muốn gì hơn, ngoài hy vọng đem lại cho độc giả chút niềm vui cho một năm mới tươi đẹp. Chúc các bạn và tất cả chúng ta luôn vui và hạnh phúc!
Spirit of Writing
1
Editor's note Christmas has passed and a new year has arrived. Most of us will have reflected on the past year and understood more about ourselves. After another year of life, how have you changed? Have your wants grown stronger, do you strive to do more? Perhaps a million more questions about the future are swirling in your head right now. We hope that after reading this issue, you will have a clearer view on life in general. Think about who you want to be in the new year, and how you can achieve your goals. We’d be glad if you feel more motivated to continue on your pathway after reading. Have a lovely new year! Spirit of Writing
2
Our Team Advisors Ban cố vấn
Thầy Nguyễn Vĩnh Sơn
Cô Trịnh Phương Dung
Editor-in-chief Tổng biên tập
Phạm Ngô Hoang Lan Elizabeth IG2
Editors Ban biên tập
Nguyễn Mai Khanh MU 1-2
3
Nguyễn Trần Bảo Ngọc 9AB5
Nguyễn Liên Chi 11AD
Our Team Designers Ban thiết kế
Trương Khánh Linh IG1
Nguyễn Liên Chi 11AD
Nguyễn Khoa Linh 10AD
Staff writer Tác giả
Phạm Thùy Linh 10AB1
4
MỤC LỤC CONTENTS
01
15
Lời nói đầu Editor's note
Some words for my Insecurity Nguyen Mai Linh
03
18
Thành viên Our staff
Lời hứa năm mới Lê Đức Đại Lộc
05
19
Mục lục Contents
And the journey continues Nguyen Tran Bao Ngoc
07
20
Thấy trò là thấy... Tết Cô Ngô Mai Hương
Ngày tết của em Vũ Minh Hiếu
09
22
An exhausted mom's Christmas Đinh Thị Ngọc Hà
To a new year! Âu Gia Khánh
12 Tết năm nay có gì vui Bùi Ngọc Khánh
5
MỤC LỤC CONTENTS
25
34
Những dự định cho 2020 Trần Hoàng Phương Anh
2019 của tôi Nguyễn Trí Tuấn
26
36
Trip To Laos Nguyen Ha Linh
Niềm vui đêm Giáng Sinh Nguyễn Hà Chi
29
38
Ước mong năm mới Trần Quỳnh Chi
Tết quê Phạm An Khánh & Trần Tiến Đạt
30
39
New Year's Resolution Bảo Hân
Từ con người vẫn còn nhiều ngây ngô Nguyễn Liên Chi
31 Tết xưa và tết nay khác nhau như thế nào? Phạm Thùy Linh
33 Lời hứa của bản thân trong năm mới Giang Thanh Tùng
6
THẤY TRÒ LÀ THẤY...TẾT ~CÔ NGÔ MAI HƯƠNG~ Lũ quỷ nhỏ thập thò ngoài cửa, không dám vào. Nhìn qua khung cửa kính mờ, cô thấy hình bóng những cô cậu học trò nhỏ ngày nào, giờ cao lớn lắm rồi, cô thấy Tết về trong khóe mắt. Đó có lẽ là niềm hạnh phúc “đặc quyền” của những người thầy, người cô tại trường Wellspring. Bao kí ức ùa về tíu tít, những lần cô trò giận nhau phát khóc với Lam, Dương Chi; những trò đùa tinh quái của Huy Tâm làm cô đứng tim, giận tím người; những tin nhắn thân thương của Gia Khánh, và cả những lần cô “bị mắng oan” chỉ vì Đình Sơn ốm nữa. Tất cả ùa về, vẹn nguyên dường như chỉ mới ngày hôm qua. Những học trò nhỏ giờ bay cao, bay xa đi khắp các phương trời, nhưng vẫn luôn nhớ về thăm thầy cô mỗi dịp Tết đến, năm qua, đó là hạnh phúc giản đơn của người thầy. Cô viết những dòng này không phải chỉ dành cho 10AD khóa 2017, mà cô chắc mình sẽ nhớ lắm học trò 11AB2 nghịch ngợm nhưng rất tình cảm, quan tâm thầy cô. Cô sẽ nhớ lớp trưởng Nguyễn Hào luôn vô tư nhưng vẫn “thét ra lửa”, nhớ Hoàng Nhật luôn tươi cười, nhớ Quang Anh hay giận vì cô chẳng gọi đúng tên con.
7
Cô sẽ nhớ lắm bạn “suýt” chủ tịch Khánh An với những lời quan tâm giản dị tới cô trong lớp, và Tiến Vinh, Thành, Quang Minh, Nguyên về những lần ta cùng “đàm đạo, trăn trở” chuyện môi trường và chính trị. Nhớ Thu Giang và Phương Linh với tinh thần nộp bài chuẩn deadline trong lớp của cô; nhớ tập thể 10AB4 đã tuyệt vời như thế nào trong từng tiết học. Và đặc biệt, cô sẽ rất nhớ một AD với Hà Khoa, Tùng Dương lịch lãm, nhớ Hà Anh nổi loạn, Trà Linh lạnh lùng, Nguyên Tùng perfect không hối hận điều chi. Nhớ Quang Vinh bừa bộn, đạo diễn Duy Phong với biệt tài tạo meme, Nhật Minh nhiều suy tư và một Đức Minh nghệ sĩ… Cô không thể kể hết từng điều đặc biệt của từng bạn trên trang giấy nhỏ này, nhưng chắc chắn cô sẽ luôn nhớ và chờ những mùa xuân mà các con về, mang Tết đến Nhà Wellspring, nơi các thầy cô luôn dang tay chào đón, bởi các con là mùa xuân của Wellspring!
8
I was hoping you could spread my list out over several Christmases, since I had to write this letter with my son’s red crayon, on the back of a receipt in the laundry room between cycles, and who knows when I’ll find anymore free time in the next 18 years. Here are my Christmas wishes: I’d like a pair of legs that doesn’t ache after a day of chasing kids (in any color, except purple, which I already have) and arms that don’t flap in the breeze but are strong enough to carry a screaming toddler out of the candy aisle in the grocery store.
An Exhausted Mom's Christmas BY ĐINH THỊ NGỌC HÀ - 6MT One day, on a cozy warm Christmas, there was a mom who was exhausted because her kids were too naughty. She decided to write Santa a letter. This is what she wrote: Dear Santa, I’ve been a good mom all year. I’ve fed, cleaned and cuddled my two children on demand, visited their doctor more than my doctor, sold sixtytwo cases of candy bars to raise money to plant a shade tree on the school playground, and figured out how to attach nine patches onto my daughter’s girl-scout sash with staples and a glue gun.
9
I’d also like a waist, since I lost mine somewhere in the seventh month of my last pregnancy. If you’re hauling big ticket items this year, I’d like a car with fingerprint resistant windows and a radio that only plays adult music, a television that doesn’t broadcast any programs containing talking animals, and a refrigerator with a secret compartment behind the crisper where I can hide to talk on the phone. On the practical side, I could use a talking daughter doll that says, “Yes, Mommy” to boost my parental confidence, along with one potty-trained toddler, two kids who don’t fight and three pairs of jeans that will zip all the way up without the use of power tools. I could also use a recording of Tibetan monks chanting, “Don’t eat in the living room” and “Take your hands off your brother,” because my voice seems to be just out of my children’s hearing range and can only be heard by the dog. And please don’t forget the Play Doh Travel Pack, the hottest stocking stuffer this year for mothers of preschoolers. It comes in three fluorescent colors and is guaranteed to crumble on any carpet, making the in-laws’ house seem just like mine.
10
it’s too late to find any of these products, I’d settle for enough time to brush my teeth and comb my hair in the same morning, or the luxury of eating food warmer than room temperature without it being served in a Styrofoam container. If you don’t mind, I could also use a few Christmas miracles to brighten the holiday season. Would it be too much trouble to declare ketchup a vegetable? It will clear my conscience immensely. It would be helpful if you could coerce my children to help around the house without demanding payment as if they were the bosses of an organized crime family; or if my toddler didn’t look so cute sneaking downstairs to eat contraband ice cream in his pajamas at midnight. Well, Santa, the buzzer on the dryer is ringing and my son saw my feet under the laundry room door. I think he wants his crayon back. Have a safe trip, remember to leave your wet boots by the chimney, and come in to dry off by the fire so you don’t catch a cold. Help yourself to the cookies on the table, but don’t eat too many or leave crumbs on the carpet. From: Rachel (an exhausted mom)
11
4
h n
B A 1 1
á
h K c
ọ g iN
Bù
Tết năm nay có gì vui? 12
Hồi còn nhỏ, tôi luôn mong ngóng từng dịp Tết đến. Trong con mắt của đứa trẻ lên 5, lên 6, với tôi, Tết như là một dịp để trốn khỏi trường học ngột ngạt nơi mà tôi vốn khó để hòa hợp, dịp để thoải mái ăn thịt gà, để nhận lì xì từ họ hàng. Niềm vui nho nhỏ của đứa trẻ ấy cũng phai dần theo thời gian. Nghỉ Tết thì rõ dài, ở nhà đôi khi cũng chẳng biết làm gì. Thịt gà, bánh chưng ê chề trên bàn cỗ, ngấy tận cổ. Lì xì thì ban đầu cầm cho sướng tay vậy thôi, chứ thật ra lúc sau tôi lại đưa cho bố mẹ gần hết, nhờ bố mẹ giữ hộ. Ngoài ra, văn hóa “đi chúc Tết”, ăn tất niên, rượu vào lời ra, chén chú chén anh thật ồn ào và đau cả đầu. Những lúc như vậy, các bà, các mẹ, các dì lại phải tất bật trong bếp, nấu nướng bưng bê rồi lại dọn rửa mà không được tận hưởng kỳ nghỉ một cách trọn vẹn nhất. Tất cả những điều ấy làm tôi càng cảm thấy… chán Tết. Nhưng năm nay, mọi thứ sẽ khác. Một sự thay đổi lớn sắp diễn ra trong gia đình tôi. Gia đình tôi chuẩn bị đón em bé thứ tư. Tôi vẫn còn nhớ cảm giác lúc mẹ xác nhận rằng gia đình sắp đón một em bé nữa. Ban đầu, mẹ còn định giấu chưa cho tôi biết về sự xuất hiện em, vì “Định bao giờ bụng to thì mới nói”, mẹ cười xòa, sau khi bị tôi phát hiện. Và thế là sau đó, công cuộc chuẩn bị chào đón bé út lần lượt diễn ra. Đầu tiên là vấn đề dinh dưỡng và sức khỏe cho bà bầu. Mỗi khi đi làm về, bố hay mua cho mẹ tôi những loại hoa quả chua, đúng khẩu vị của mẹ, để giúp mẹ chống nghén. Mẹ luôn dậy sớm, tập theo những bài yoga nhẹ nhàng để bồi bổ khí huyết và tăng sức dẻo dai. Mỗi lần mẹ đi khám thai, mẹ lại mang về những bức phim chụp X-quang của cái đứa nhóc bé xíu đang dần lớn lên trong bụng mẹ. Mọi người đều nói em rất giống tôi hồi nhỏ. Ngày qua ngày, ai cũng ghé tới hỏi thăm, xoa lên bụng mẹ và thích thú khi thấy những cú đạp nhẹ bên trong đó, như một cách đơn giản để em giao tiếp với cả nhà. Thai kỳ tháng thứ 6, mẹ bị chẩn đoán tiểu đường, phải nằm viện để theo dõi chế độ ăn và sức khỏe của em. Cả nhà ai cũng ngạc nhiên, vì mẹ tôi vốn là người vô cùng kỷ luật trong ăn uống, vậy nhưng lại bị tiểu đường. Trước hôm vào viện, mẹ gọi tôi vào bếp, dặn dò tôi về thời gian cơm nước, bếp núc, bởi giờ tôi là chị cả, đã có thể thay mẹ quán xuyến việc nội trợ trong nhà. Mẹ phải nhập viện hai tuần, phải tiêm thuốc để tránh ảnh hưởng đến em bé. Cứ đến khi đi làm về, bố tôi lại nhanh chóng ăn cơm rồi đưa đứa em gái thứ 3 của tôi vào viện thăm mẹ. Ai cũng nhớ và lo cho mẹ, lo cho em. Những ngày ấy, đứng trong căn bếp luôn có mẹ và tôi, lặng lẽ làm những công việc mà bình thường mẹ hay làm, tôi lại ứa nước mắt. Đôi khi, tôi thầm trách đứa bé trong bụng vì sự xuất hiện của “nó” đã khiến tình trạng sức khỏe của mẹ tôi xuống cấp rõ rệt. Nhưng rồi tôi lại vội gạt phăng cái suy nghĩ ích kỷ ấy đi bởi con bé chẳng làm gì sai hết, tôi lại thương em, thương mẹ nhiều hơn.
13
Mẹ ra viện, sức khỏe đã cải thiện hơn, nhưng vẫn phải ăn uống theo chế độ. Ngày dự sinh tới gần. Cả nhà tôi bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, phòng ốc, chuẩn bị những bộ quần áo sơ sinh nhỏ nhắn, sạch sẽ để sẵn sàng đón em ra đời. Công việc dọn dẹp ngốn nhiều thời gian hơn chúng tôi tưởng, bởi mỗi khi dỡ xuống một túi đồ, đôi khi chúng tôi lại tìm thấy mấy chiếc áo mà tôi hay mặc khi còn bé xíu, mấy món đồ chơi của tôi và chị tôi ngày xưa, vài đôi tất chân và mũ trùm đầu của em gái tôi hồi còn ẵm ngửa. Những món đồ ấy như có một mị lực vô hình kéo chúng tôi ngồi xuống trò chuyện về những ngày đã qua. Mười mấy năm cuộc đời từ khi cưới nhau, bố mẹ đã tất bật lao vào guồng quay của cuộc sống, con cái, công việc, nhà cửa, vậy nhưng bố mẹ vẫn luôn chu toàn trọn vẹn cho cuộc sống của chị em tôi, để chúng tôi không cảm thấy thua kém bạn bè. Khác với nhiều ông bố bà mẹ khác, bố tôi luôn tự hào vì nhà có một đàn “vịt giời”, luôn hãnh diện khoe chúng tôi với tất cả mọi người, không hề ngần ngại mà thể hiện tình cảm với từng đứa con gái. Bố đùa: “Cũng nhờ có mấy chị em nó mà mình vẫn đẹp trai nhất nhà!” Nhìn bố mẹ đã quá cái tuổi xuân xanh, vậy mà phía trước vẫn còn hai đứa nhóc tì bi bô học ăn học nói, tôi cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm giúp đỡ bố mẹ nuôi dạy các em. Một năm nữa lại sắp đến. Bố mẹ tôi lại già thêm. Chị em tôi lại lớn lên. Tiểu thiên thần bé nhỏ trong bụng mẹ sẽ bước đến với gia đình tôi, mang lại hạnh phúc trong dịp năm mới tới. Chào bé con! Có lẽ bây giờ chị và bé mới chỉ nói chuyện được qua cái bụng mẹ thôi nhưng chị hy vọng chị em mình sẽ sớm gặp nhau! Yêu và chờ từng ngày em ra đời!
14
SOME WORDS FOR MY INSECURITY NGUYỄN MAI LINH - 9AB5 Hanoi, December 31st 2019 Dear Insecurity, Wrapping yourself in a thick blanket, turning on lofi beats, having a cup of chamomile tea beside you and flipping through the pages of your journal are the best experiences you could ever think of. Especially when it’s cold outside, and it’s the last day of the year. Let’s take a look at some blissful moments of the year. Endless summer with trips, debate championships and MUN conferences, holidays, festivals, prizes and stuff. But most of the pages are moistened by tears. Breakdowns, crisis, self-doubt and things. But somehow I still managed to keep on living. For a moment I thought about you. We were in a complicated and quite abusive relationship. You soaked up the energy, the optimism inside me. You tore apart my self-esteem and self-confidence, telling me to look at those ideal people instead, and see how weak I was. You shattered my desire to live fully and committedly, and encouraged me to sabotage my physical and mental health chasing delusional perfectionism. I ended up being quite successful, but felt empty inside. I started to ruin everything around me: my academic performance, extracurricular work, relationships, and cried in bed almost every night in a deep sense of guilt. I kept falling, falling into the never-ending abyss of my soul. You made me question a thousand questions. About everything. Am I lovable enough? Am I good enough? Am I smart enough? Am I hateful? Do I act wise enough? Am I pretty enough? Am I contributive enough? Am I useful enough? Am I worthy enough to exist? As you might notice, there’s an “enough” in almost every question. 15
Then one day I realized two harsh truths: 1. I was still a mess. Always. But I could be a tidier one over time. 2. I didn’t have much time left. That was the day Faith came and made me realized what I should have realized before. She pulled me out of the dark, then led me to a wooden porch surrounded by some types of unnamed plants. We sat on a typical picnic table. A dish of salted caramel cookies, a ceramic teapot filled with chamomile tea, a pair of knitting needles and a book were placed on top of it. Having a sip of tea, Faith began: “How are things going, huh?” she tried to sound casual. “Problems with Miss Insecurity, and me being a huge mess,” I mumbled, languidly chewing the cookies, “my life itself is a huge mess” “Countless times I’ve told you not to stick around with Insecurity. So what are you going to do next?” “...” An awkward silence embraced the atmosphere. “I know if I made a TED talk right here it’d be like a set of dogmas, but here’s a warning: You don’t have much time left. You don’t know, I don’t know when is The Day. You could possibly get hit by a bus tomorrow. So please use your time wisely, girl, if you still want to complete your resolutions. You’ve spent two hours working on it, right? So that means…” “Eliminate the clutter?” “What clutter?” “Procrastination, social media time, sitting-there-doing-nothing time.” “What else?” “Time to overthink about what others say or think, doing what I don’t actually like to, I guess?” “A bit tidier mess,” she smiled with satisfaction. We sat silently, watching the sun fall down behind a monumental mountain range. The sunshine dyed the sky into a shade mixed between hot orange, flamingo-pink and violet, The meadow in front of us gleamed splendidly, as the honey-colored sunlight fell upon it. Faith turned around and said: “We are going to begin our 2020 journey real soon. Ready?” “Where’s Insecurity?” “Let’s just wait until tomorrow. You better hope for a good destination” 16
The sun rose. It is 2020, the fifteenth year of me being in this journey of life. In my journey, I’ll still welcome you to have a seat in my car, to give my life a little balance. But you will never be allowed to guide the way or drive now, my friend. I know you might be around for a long time - for the rest of my life, to be accurate - and I will never be able to kick you out of the car or ignore your presence. I need to face and try to negotiate with you instead. Hope you’ll cooperate. My journey still has to go on. With you. Which destination will Faith lead me to? Let’s just wait and see. From yours truly, Mai-Linh Ng.
17
Lời hứa năm mới Một năm cũ chuẩn bị qua đi để đón chào một năm mới tràn đầy những khát vọng đang về. Cảm giác đến Tết thật "thèm" được về quê dù vẫn có gia đình ở bên, "thèm" vô cùng cái đêm 30 hò reo cùng lũ bạn chờ để được xem bắn pháo hoa, "thèm" được đi khắp mọi nơi những ngày sát Tết để ngắm cành đào, cây quất,... ngắm những gì tuyệt vời nhất mà chỉ thấy được ở năm mới. Cảm giác hồi hộp, hân hoan đón chờ thời khắc kết thúc của một năm cũ với bao bộn bề trong cuộc sống. Lại gói ghém những kỷ niệm cũ đem cất vào sâu trong trái tim mình để những ngày mới bắt đầu với toàn những niềm vui và sự tươi mới. Tự hứa với lòng mình sẽ thực hiện những điều chưa làm được trong năm cũ. Tự hứa với mình rằng sẽ không để nỗi buồn hằn sâu trong đôi mắt mẹ, tiếng thở dài còn trong giọng nói của cha. Dẫu có lớn lên thì vẫn mãi mãi luôn là đứa con bé bỏng trong lòng mẹ cha và chắc chắn sẽ không để những người ta thương yêu nhất phải đau lòng. Tuổi trẻ nào cũng có những lỗi lầm, bồng bột nhưng cha mẹ chưa khi nào là không tha thứ. Cảm ơn cuộc đời cho mình sinh ra để được làm con của cha, của mẹ. Tự hứa với mình rằng tất cả những thói xấu sẽ ra đi, để lại một bản thân mới với những gì đã tiếp thu và thay đổi. Đôi khi cũng cảm thấy ngao ngán nhìn lại chính mình để rồi phải tự trả lời, để chọn lựa giữa cái đúng và cái sai, mặc dù biết mình sai rõ ràng. Những thứ thuộc về tính cách và thói quen xấu từ lâu thì nên từ bỏ. Từ bỏ để tiến bộ là một cách để tiến về phía trước. Học cách nhận lỗi, sửa sai và tiết chế cảm xúc của mình. Hứa với lòng mình sẽ luôn kiên trì, cố gắng dù ở trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù là cuộc sống có mệt mỏi và khó khăn đến đâu cũng không được phép dừng lại. Cuộc sống là một vòng quay chưa khi nào tạm nghỉ để chờ đợi xem ta làm được những gì. Chỉ cần một phút nản lòng, một giờ nản lòng, một ngày nản lòng thì có thể sẽ để mất đi những cơ hội ngay trước mắt. Không gian khổ rèn luyện thì chắc chắn sẽ không có những ngày vinh quang với nụ cười của người chiến thắng. “Có công mài sắt có ngày nên kim”. Hứa rằng sẽ để những gì là quá khứ luôn thuộc về quá khứ. Quá khứ dù buồn hay vui thì sẽ luôn là 1 kỷ niệm đáng nhớ. Dù quá khứ từng khiến ta đau đớn nhiều, nhưng rồi mọi thứ cũng sẽ nguôi ngoai và dần dần ta sẽ tự tha thứ cho những yêu thương vỡ òa. Hiện tại đang ở trước mắt và yêu thương sẽ luôn nối tiếp yêu thương. Chỉ cần mình cho đi sự quan tâm trong đời, dù là bé nhỏ cũng đủ để sưởi ấm cho trái tim lạnh lẽo của một ai đó. Một năm mới tràn đầy niềm vui đang về! Luôn trân trọng những điều đã nói ra và sẽ là người giữ lời hứa!
Lê Đức Đại Lộc - 11AB4 18
AND THE JOURNEY CONTINUES Nguyen Tran Bao Ngoc- 9AB5 Hello 2020 self, I want to make this as raw, unfiltered, and real as possible, as this is basically a note I write to you - myself in the future. 2019 has been a total hellhole and heaven at the same time, but I’d like to think that I’ve survived the year beautifully and looking back, I believe you’ll be proud of me as much as I am. Leaving 2019 behind, there’s only a few days until the official start of 2020, and I’m aware that apart from the excitement of greeting a brand new year, you’re also anxious about what 2020 has to offer. It’s scary to think about the future and all the things you’ll have to deal with, but your overthinking will make it feel worse. Listen: time is golden and overthinking is a waste of time. You wouldn’t want to throw gold straight into the bin, would you? Instead, I hope you can balance the practice of being in the moment and accepting that life is about losing and receiving. Like Mom always says, “everything will pass”. Remembering that there is sunshine behind the rainy clouds will give you more strength to stay positive and keep going. With that being said, I so wish that you’ll be able to find more reasons to smile and learn to nourish your happiness, no matter how you do it. I know you’re judged for laughing at the wrong moments, half-dancing on the pavement as you sway to the music inside your earphones or expressing a bit too much of your environmental awareness. I know it hurts even when you deny it with a flick of your hand, “I’m fine” rolling off your tongue when your eyes clearly show otherwise. This life is yours to live. Life is your playground. Play it your way. But the bad news, my friend, is that there will be times when the world will crumble in front of your eyes, the warmth of Hope’s arms will no longer be there to soothe the storm in your heart and you’re hopelessly searching for a reason to keep going. But my dear you! are a soldier. One not armed with bullets or bombs but rather with patience and a comb, ready to unknot the knots and untie the ties of the beautiful mess that is you. When the untangling is done, purpose will crash into you like waves kissing the shore and you will see how worthy life is to experience. 2019 has been a year to remember, a year to love. Stepping into 2020, a new decade, I hope that you will try your best to make it one to remember as well. Keep on studying hard, working hard, and playing harder. I wish you nothing but health and happiness. You can always write back to me if you find life too hard to get through. And the journey continues. From yours truly, N. 19
Ngày tết của em Cứ mỗi dịp Tết đến, mọi người lại háo hức đi đây đi đó. Người lớn thì ra chợ sắm hoa đào, hoa mai nở rộ, một số ra tận nơi để chọn một cây quất tuy nho nhỏ nhưng lại mang một không khí mùa xuân ngập tràn sức sống, để trong ở góc nhà trong những ngày lễ thì quả là lý tưởng. Trẻ con như em thì lại có những niềm vui khác, cứ đến 27, 28 tết là bọn trẻ con trong xóm được nghỉ, thế là lại kéo nhau đi chơi, đứa nhỏ thì bắn bi, lớn một chút thì ra hàng điện tử, đến giờ ăn mẹ ra gọi còn chẳng buồn về. Thế nhưng em thì khác, em có một người chị đi du học ở Mỹ, vậy nên những dịp nghỉ dài như thế này sẽ là khoảng thời gian cả gia đình em đoàn tụ, là khoảng thời gian vui nhất trong năm. Đã 3 năm rồi, lúc nào cũng vậy, cứ đến 29 tết là chị về, cả nhà em lại ra sân bay đón, sau đấy còn chưa kịp về nhà cất hành lý, đã phải tạt qua phố Thụy Khuê mua mấy hộp mứt, hộp kẹo,... Về đến nhà thì đã thấy mấy cô chú đưa đồ giao tới, bên này là thịt bò khô, bên kia lại là bánh chưng, nom chả thiếu thứ gì. Rồi mấy ngày cuối trước tết thì cũng tí tởn đi mua quần áo mới. Vì lớn rồi nên mẹ cũng chỉ cho hai chị em tiền để tự đi mua, tuy chưa đủ tuổi, nhưng tết mà, ai chả háo hức, nên mẹ vẫn để cho hai đứa tự lấy chiếc xe máy trong nhà đi thoả thích. Đêm giao thừa, nhà nhà xem bắn pháo hoa, táo quân, và nhà em cũng không phải ngoại lệ.
20
Bao giờ cũng vậy, mẹ mừng tuổi cả hai chị em và bố tám trăm tám mươi tám nghìn, tượng trưng cho sự tài lộc, thịnh vượng. Và giữa không khí náo nhiệt ngoài đường, chắc hẳn chả ai có thể đi ngủ được... Mới năm ngoái, hai chị em còn háo hức chờ khách tới chúc tết để còn nhận lì xì, ấy vậy mà năm nay, hai đứa cũng đã 16, 17 tuổi rồi có những đứa con của anh chị họ còn gọi là chú, thế là lại phụng phịu đi mừng tuổi cho, và cả nhà ai cũng cười rôm rả. Đó, ngày tết của em là vậy, chả năm nào giống năm nào, cứ qua một năm là lại thay đổi cái màu sắc, cái mới mẻ nhưng lòng háo hức và mong đợi thì có lẽ chẳng bao giờ khác được.
Vũ Minh Hiếu - 12AB2
21
To a new year! Au Gia Khanh - IG2
22
For the last few days, my instagram feed has been full of fill-in templates and throw back posts, all targeting the same topic about 2019 self reflection and New Year’s resolution. As for me, honestly, I don't really take these things seriously. I'd just say 2019 was decent, this whole decade was decent, except my favourite date of all time, 8th June, because I saw BTS on that day (highkey bragging). Of course I’m kidding, there were highs and lows, but I’d rather not talk about something too personal. I'm not the kind of person who tends to get plans and goals organized and ready to go. Even my last post of 2019 had nothing to do with myself, or my memories of that year - just a few videos of Kayla Nicole fooling around. I know it's a bad habit, to have no idea what I’m doing or what I’m going to do, but I guess I feel less restricted this way and this may somewhat prevent myself from getting more stressed. I’m pretty much a grown up now, and I know when I have problems. I know I was stressed a lot in 2019 - inspirational quotes, positive advice, workshops, talk shows, all of them, to be honest, just didn’t work for me. I guess next year, 2020, I’ll have to try something new, called “don’t care” - it sounds like a temporary solution, but at least that won't make me feel even more pressured trying to take in all those “positive energy” or “you can do it!” kind of things, which I certainly do not need. I will try to be more organized with my aims this year, even if I know I won't follow whatever goals I set for myself; but I guess doing this would trick myself into thinking that I have a clear vision of my education. That should work (it better). I mean, believe it or not Khánh, you have two more years to choose your university! Wow, shocker! Totally shouldn't be worried that you have no skills in looking for a suitable university and have no idea what you want to do in the future! You need to learn them soon, Khánh, you can't run away because responsibilities are going to find you before you get to your hiding spot. Scary, I know. And it will be scarier when you graduate. Seriously, I did think about this recently, about what I’m going to do after I graduate. I still haven't got an answer though, but it’s okay, I’ll leave that for later. I have made up my mind, not for what I will do but rather a few goals for myself. Hopefully I will put effort into completing them.
23
Firstly, relax. Stop overthinking. Stop blaming yourself for every little mistake you make. Stop feeling bad if someone compares you to anyone else; you are not them. Sure, you haven't achieved or may not be able to achieve as much as they do, but you’re living your own life. You do whatever you enjoy and make sure you feel satisfied when you look back. Living up to expectations isn’t a good choice at all, because you know yourself well, and you know you will regret that later on. Secondly, get enough sleep, oh my god. You come to school every day looking dead inside, having no commitment in choosing a good outfit every morning and wearing your ugly grey sweatpants to school multiple times. I see something off here Khánh. Let’s be real, you are lacking sleep and constantly tired. You need some rest. Thirdly, spend your money on yourself, because what’s the point of having it in the first place if you’re not going to buy that album that you have had your eyes on since October? You can always find a way to earn more cash, just be generous to yourself and treat yourself something good, because I am sick of checking the same website without adding that product to my cart. Fourth, your legs aren’t chubby, you can stop hating your appearance now. Fifth, if you want to cut your hair, then cut it, don’t care too much about regretting that and wanting your long hair back because you can always buy a wig. Sixth, please please please pass IGCSE exams. And lastly… actually no, there’s no lastly. I’ll try to add more goals to complete myself the way I want myself to become! And that’s all. Again, I hope I will actually try to achieve the goals I gave myself. Stay happy and stay healthy. Happy New Year!
24
Những dự định cho 2020
Nếu khi nói về năm 2018, mình thấy bản thân vượt lên chính mình thì trong năm 2019, mình đã có những thành tựu cũng như bước khỏi vùng an toàn mà bản thân bao lâu nay lo sợ. Năm qua, mình phải xa người bạn gắn bó thân nhất. Lúc đấy mình vô cùng lo sợ, không biết đi học sẽ như thế nào, liệu bản thân có vượt qua được không. Mình lấp đầy mọi thời gian trống bằng cách tham gia thật nhiều hoạt động, mở rộng lòng mình, từ đó có thêm nhiều mối quan hệ mới đáng trân trọng, nâng cấp các kĩ năng của bản thân. Nhờ vậy, mình đã tìm đến được với đam mê, biết bản thân là ai và ở đâu. Những thành tựu trong năm qua có lẽ là vô cùng khiêm tốn nhưng mình được thử trải nghiệm và có những suy nghĩ tích cực, trưởng thành hơn khi gặp vấn đề trong cuộc sống. Hy vọng rằng năm 2020, mình sẽ thực hiện được nhiều điều giúp ích cho cộng đồng cũng như bản thân. Đầu tiên, về mặt công việc, mình sẽ mở một tài khoản instagram nho nhỏ nơi mình tiếp cận với khách hàng cũng như chia sẻ và học hỏi từ mọi người. Trong học tập, mình sẽ có thể hoàn thành xong chứng chỉ tiếng anh với số điểm đã đề ra, điểm tổng kết dù tham gia nhiều hoạt động nhưng vẫn giữ vững được kết quả như 2019. Thời gian rảnh, mình sẽ đi du lịch một chút để giúp ích cho cộng đồng, đặc biệt là các em nhỏ kém may mắn hơn, thêm nữa cũng khám phá được cảnh đẹp đất nước. Những mối quan hệ nào đáng trân trọng thì giữ, không thì buông bỏ. Năm nay mình cũng muốn dành thời gian nghiên cứu đọc sách, nâng cấp kĩ năng cho bản thân ít nhất hai tiếng một tuần. Chăm chỉ nỗ lực và không ỷ lại, đó là phương châm sống cho năm 2020 của mình. Vậy đó các bạn, mình chúc cho những ai đang đọc quyển tạp chí này dám bước ra khỏi vùng an toàn, vì mọi chuyện rồi sẽ qua, và đến khi nhìn lại kết quả dù tốt hay xấu, bạn cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc. Tin mình đi! Chỉ cần chúng ta có niềm tin thì nhất định sẽ làm được! Chúc mọi người có một năm 2020 thật đẹp và đầy ý nghĩa nhé!
Tái bút: Deangel
25
TRIP TO LAOS NGUYEN HA LINH - 7A6
26
This New Year was a rollercoaster ride for me it wasn’t like every year; this year, it was different. While others were watching the beautiful sky of Hanoi, splashed with colorful fireworks, I was in a distant country named Laos.It was the 28th of December when we arrived at Luang Prabang, Laos. We were greeted with a vibrant small truck that brought us to our hotel. Laos was a very religious country; they had many Buddhist temples and monks. The first temple we went through was bewitching, there were walls made of flashy glass pane, some of them was about Laos’ history or mysteries. The columns and roof were made of real gold and carved into spirals. It was interesting to learn about the history of Laos. The third day, we went to the latest King and Queens’ royal palace. They built a museum inside of the palace, which was convenient for me; they had noted the items purpose and origin. Along the walls were drawings of the King’s myth, the Queen’s divine dresses and gifts from other countries. I even saw Ho Chi Minh dancing with Laos’ leader! One of the places that highlighted my trip was the bear park; I was and still am a huge animal fan. The bears had a super fluffy black fur coat, their star paws were large, leaving footprints on mud puddles. They had angelic blue eyes like the ocean, making them look even more innocent. Their ears were round and soft.
27
TRIP TO LAOS The baby bears were escorted to another room where the staff had prepared toys for them. I recorded a video because it was adorable. They spoke about powerful messages such as “Free the Bears”. By buying a shirt, you could donate a two days amount of food for the bears. There was also a waterpark further in the forest, it was magnificent! The water was freezing but the view was amazing, the clear blue water made a lot of fluffy white foam. We took a lot of photos. It was a Tuesday, 31st December 2019 when the clock was still at 11:50, ten minutes away from 2020. Instead of waiting for the fireworks, I was still in Laos. The clock strikes 11:55. We were only five minutes away as families around us turned the music up and gathered. 11:59 as I held my breath. Finally, it was 12:00; my family gathered around the hotel room and we all hugged. That’s when I realized it doesn’t matter where I am, if I can celebrate a New Year with my dear family then I will always happy. I’m glad to grow a year older with everyone! My parents had to work so we could have a good time and I respect them so much more. Thank you so much for giving me a grand welcoming to 2020!
28
Ước mong năm mới Trần Quỳnh Chi - 8AB7
Gửi bản thân, Trong năm nay, chắc hẳn mình đã gặp rất nhiều khó khăn, áp lực về học tập, gia đình và xã hội nữa đúng không? Điểm số sau mỗi kì thi, những cuộc cãi vã trong gia đình, những mất mát đau thương,... Những sự việc cứ tiếp diễn luẩn quẩn trong đầu mình khó mà phai đi. Những lời hứa mình hứa từ năm 2018, mình cũng đã thực hiện được hết và cũng có sự cố gắng vươn lên trong năm 2019. Sang năm 2020 rồi, hãy để những kỉ niệm đó lắng lại trong năm 2019. Quên hết đi và tự nhủ với bản thân rằng một năm mới đã đến rồi, phải tự đặt ra mục tiêu mới cũng như phải tự hứa với chính bản thân mình những điều cần thay đổi. Năm 2020, mình phải học chăm chỉ hơn để cải thiện điểm số của mình. "Sang học kì 2 rồi, con còn có một cơ hội nữa, cố gắng lên." đó là câu nói của mẹ khi điểm học kì 1 của mình kém. Mình cũng phải cải thiện thêm sức khỏe, vận động nhiều hơn để ổn định huyết áp. Sau khi nghe nói huyết áp của mình thấp, mình đã rất ngạc nhiên và đồng thời mong muốn sức khỏe của mình tốt hơn. Hiện giờ mình đang tập thể dục, tập luyện hằng ngày. Trong năm nay mình cũng rất tiếc khi đã không dành được nhiều thời gian hơn cho người thân nên trong năm 2020 này, mình sẽ dành tối đa thời gian bên gia đình nhất có thể. Mình sẽ giúp đỡ nhiều hơn trong công việc nhà và cố gắng không để mọi người thất vọng. Mình cũng mong mọi người xung quanh mình có một năm mới vui vẻ, tràn đầy hạnh phúc và luôn có sức mạnh để vực dậy, vượt qua khó khăn của bản thân.
Ký tên, Trần Quỳnh Chi
29
New year’s resolution Bao Han - 7AB5
Life is beautiful, but not always easy. Everyone has challenges in their lives, whether it's at school or at home. They all have to go through a challenge at one point in their lives. Those challenges will help you grow and become more mature. One of the biggest problems I'm facing right now is learning an amazing language: German. Since 2020 has come, I would like to set a New Year’s resolution for myself, which is to study German. I want to learn this new language because in the future, I want to be able to study abroad in Germany and learn about the culture there. In order to do that, I have to be fluent in communicating in this language well first. German is an interesting language but with all of the vocabulary and grammar, it has become so difficult for me since it is different from English and Vietnamese. Even though learning German is a hobby and a new experience for me, it is time-consuming and requires a lot of effort. I’ve always tried really hard, but sometimes, the challenges and obstacles come from things that happen at school. During those hard times, advice from my family helped me a lot. From their advice, I understand how much my parents expect and hope for me to do well in the future. Not only that, my parents also brought me on holiday and travelled to a lot of countries to help me experience different cultures in the world. In the future, I want to be able to make my parents’ hopes and my dream come true, which is to get a good job and to do better. So, in 2020, I would promise myself to make my parents proud, study harder and get good grades in this subject – German. If it's possible, I hope that I'll be studying abroad in Germany within the next two or three years.
30
Tết xưa với tết nay có sự khác biệt như thế nào ? PH
ẠM
THÙY
LINH
-
10AB1
Tôi thường được nghe ông bà kể lại rằng, ở vùng Bắc Bộ ngày xưa, nông dân thường gặt hái xong mới tổ chức lễ hội. Nếu được mùa thì lễ hội hoành tráng, mất mùa vẫn tổ chức lễ hội nhưng khiêm tốn hơn. Ngày Tết được thống nhất chung, nhưng các lễ hội mừng xuân thì không trùng nhau giữa các tộc người và giữa các làng xã. 31
Tết là một phong tục, tập quán có từ lâu đời trên đất nước Việt Nam và đến nay vẫn được lưu giữ. Hàng năm cứ đến dịp Tết, dù có ở đâu thì những người dân luôn luôn hội tụ về làng quê, gia đình, quây quần bên nhau. Vậy, đã có ai thắc mắc rằng liệu ngày Tết ngày xưa như thế nào không?
Nhịp sống hiện đại vội vã và gấp gáp khiến truyền thống gói bánh chưng Tết ngày càng phai nhạt dần. Hình ảnh cả gia đình quây quần gói bánh rồi hàn huyên đủ thứ chuyện bên nồi bánh chưng Tết không còn nhiều, khi người ta tới cửa hàng, siêu thị mua bánh bán sẵn.
Nhưng riêng nhà tôi thì vẫn còn giữ truyền thống này, mỗi năm cứ đến 28 hoặc 29 Tết chúng tôi lại trở về nhà ông bà để cùng nhau gói những chiếc bánh chưng dù đẹp hay xấu thì chúng tôi cũng đã rất vui. Sau đó sẽ là thức khuya để luộc bánh, tôi luôn háo hức tới phần này nhất vì tôi sẽ được sưởi ấm bên nồi lửa bánh trung thu cùng với bà và nghe bà kể chuyện. Một trong những điểm khác biệt khác giữa Tết xưa và nay là xu hướng đi chơi Tết xa thay vì nghỉ Tết gần. Nhiều gia đình chọn đi du lịch vào dịp Tết như một cách nghỉ ngơi, xả stress sau một năm làm việc vất vả. Những năm về sau, khái niệm "Tết" dường như đã nhạt đi phần nào với một số người. Họ không còn cảm thấy háo hức mỗi dịp Xuân về, sự gần gũi gia đình, sự ấm áp giữa tình người với nhau đã bị công nghệ thời nay thay thế. Chúng ta có phải quá vô tâm? Có phải quá đam mê, dành quá nhiều thời gian cho chiếc điện thoại của mình đến mức lạm dụng nó ? Để rồi vô tình quên đi mình đã từng rất yêu Xuân, mong chờ Tết đến trong sự náo nức như thế nào. Thời gian chẳng đợi ai bao giờ, mỗi năm Tết đến là mỗi năm sẽ mất đi và chúng ta sẽ già thêm. Phong tục ngày Tết cổ truyền như những lời nhắc nhở thầm lặng nhưng tha thiết. Thực hiện được điều đó, chúng ta sẽ có những khoảnh khắc tuyệt vời nhất khi vòng quay vũ trụ bắt đầu một năm mới và chắc chắn cũng sẽ an nhiên hơn trong cuộc sống tương lai.
32
lời hứa của bản thân trong năm mới Tết lại đến, một mùa xuân mới về.Những cánh hoa đào,hoa mai nở rộ,bừng lên như đón người bạn tri kỉ, thân thiết lâu ngày không gặp.Vạn vật luôn chuyển động,thay đổi từng ngày, từng giờ trước mắt mà ta dường như không nhận ra nó.Như Xuân Diệu từng nói: "Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua. Xuân đương qua nghĩa là xuân đã già. Mà xuân hết,nghĩa là tôi cũng mất. Lòng tôi trẻ,nhưng lượng trời cứ chật. Không cho dài thời trẻ nhân gian." Chúng ta cũng vậy, sinh ra đều trải qua sinh-lão-bệnh-tử và chỉ có duy nhất một lần tuổi trẻ. Vậy tuổi trẻ là gì? Đối với tôi,tuổi trẻ là những năm tháng rực rỡ, là những "âm vang" hòa vào "bản nhạc" của cuộc sống để nó trở nên tươi đẹp hơn. Năm nay cũng là năm cuối cùng được học dưới mái trường thân yêu này, cũng là chặng cuối của con đường 12 năm đèn sách của tôi.Đứng trước ngưỡng cửa tương lai ấy, tôi cảm thấy lo lắng, hoang mang biết bao nhiêu. Những ngày tháng chính mình đã và đang đánh mất đi tuổi trẻ và tương lai của bản thân bởi những story vô bổ trên Facebook và Instagram chỉ vì muốn giải tỏa sự cô đơn trong lòng mình. Không những vậy, chính vì muốn thỏa mãn sự ham muốn mà mình đã rơi vào sự cám dỗ của games từ lúc nào không biết. Trong khi đó, những khoảng thời gian rảnh đó tại sao ta không tận dụng để học bài,để ra ngoài rèn luyện sức khỏe hay thậm chí là đọc sách. Năm cũ qua đi, mọi sự hãy cho chúng qua đi để bước vào năm mới với lời hứa của bản thân, rằng sẽ hạn chế sa đà vào những trò chơi điện tử, những trang mạng xã hội vô bổ. Thay vào đó hãy dành ít nhất 30 phút để tập thể dục vào buổi sáng và ít nhất mỗi ngày đọc khoảng 3 trang sách. Năm nay là năm cuối của tôi được ngồi trên ghế nhà trường, đồng thời là khởi đầu mới cho tôi vào dòng chảy của cuộc đời. BUV và ngành quản trị du lịch sẽ là những "bài kiểm tra", là thử thách lớn nhất mà tôi sẽ phải chinh phục được và vượt qua nó với rất nhiều sức lực, mồ hôi, và nước mắt. Cho dù có khó khăn tới đâu, tôi tin rằng với nền tảng kiến thức là "chìa khóa" trong tay cùng với niềm tin mãnh liệt vào bản thân cũng như con đường tôi đã chọn, tôi sẽ vượt qua nó với tinh thần cao nhất.
Giang Thanh Tùng - 12AB2
33
2019 của tôi NGUYỄN TRÍ TUẤN - 11AB4
Năm 2019 vừa rồi đối với tôi quả là một năm khá thành công và đạt được khá nhiều kỳ vọng: tôi đạt được học sinh giỏi, vào được top 10 delegates của WIS Conference, gặt hái được vài certificates để đi du học,… Nhưng bên cạnh đó vẫn có những sai lầm mà tôi vẫn luôn luôn mắc phải.
Nhưng sau đấy, tôi chỉ khắc phục được 2 đến 3 ngày và sau đó vấn đề lại đâu vào đấy. Đặc biệt hơn, năm vừa rồi có một sự việc khá nghiêm trọng, thực sự là rất nghiêm trọng, khiến cả thầy và bố tôi khá buồn và thất vọng khi phát hiện ra. Sau vụ việc đó, tôi nhận ra rằng bố bắt
Từ ngày đầu nhập học đến hết năm lớp
đầu dành nhiều thời gian hơn để chú ý
10, việc bị mắc lỗi hay làm trái quy định
tôi và nói đúng hơn là nghiêm khắc hơn
của trường đối với tôi xảy ra ngày qua
để sự việc đó không được tái diễn một
ngày như sử dụng điện thoại sai giờ quy
lần nào nữa. Bên cạnh đấy, người thầy
định, vấn đề đồng phục thì lại càng xảy ra
của tôi cũng nhận không ít áp lực khi
thường xuyên hơn ở học kỳ II, đến nỗi
biết trong lớp lại có một thành viên
GVCN của tôi, thầy Thân Minh phải phát
mắc sai lầm khó mà bỏ qua như vậy
điên và nói chuyện trực tiếp với tôi.
được. 34
Sau một đêm suy nghĩ tôi đã nhận ra điều ấy và nhắn nhủ với bản thân là “Mình phải thay đổi thôi! Vì một tương lai tốt hơn và cũng là để bố tự hào khi bỏ một khoản tiền không nhỏ để mình được học tại một ngôi trường gần như là đứng ở top đầu thành phố với nhiều hoạt động ngoại khóa như này. Không lẽ rằng bố chi một khoản tiền như vậy mà mình lại trở thành một con người không tốt cho xã hội này và nó sẽ làm bố thất vọng nhường nào.” Từ ngày hôm đó trở đi tôi dần dần cải thiện bản thân hơn, phát triển bản thân hơn và tập trung học tập hơn. Chỉ trong 3 tháng hè, bố tôi đã thấy được sự cố gắng và sửa đổi sai lầm của tôi và tôi đã xây dựng lại được lòng tin của bố tôi. Trong cuộc sống thì việc mắc lỗi là khó tránh khỏi. Nhưng mà sau sai lầm đó mà không sửa đổi, không cố gắng mà vẫn tiếp tục mắc lại thì thực sự nó sẽ sớm trở thành thói quen xấu và sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này. Sang năm 2020, tôi tự hứa với bản thân rằng sẽ không làm những gì ngu ngốc nữa mà tiếp tục học hỏi và học hỏi nhiều hơn, tuổi trẻ mà, nhiều lúc thường làm những điều điên rồ. Tôi cũng hứa với thầy Thân Minh và bố tôi rằng năm mới này tôi sẽ thay đổi theo hướng tích cực hơn, phát triển bản thân và tham gia nhiều vào những hoạt động xã hội để tích thêm nhiều kinh nghiệm và kỹ năng sống cho bản thân mình.
35
NIỀM VUI BÊN GIÁNG SINH DỰA TRÊN CÂU CHUYỆN CÔ BÉ BÁN DIÊM
NGUYỄN HÀ CHI - 8AB7
Giọng phát thanh viên lạnh lẽo thông báo: “Đêm nay là thời điểm lạnh nhất trong năm. Mọi người ra ngoài nên chú ý giữ ấm bản thân để tận hưởng một mùa Giáng Sinh vui vẻ.” Quả thật, đêm đó ngoài đường lạnh buốt đến thấu xương. Tuyết rơi dày đặc, phủ kín mặt đường những mảng trắng xóa. Người người đi đường ai nấy đều đút tay vào túi áo, túi quần để sưởi ấm, bước chân có phần vội vã hơn thường ngày vì mọi người đều đang nhanh chóng trở về nhà để đoàn tụ với gia đình trong dịp Giáng Sinh. Những gian hàng bán bánh kẹo, đồ lưu niệm ở dọc con phố vốn tấp nập người mua bán cũng đóng cửa sớm vì họ cũng cần đón năm mới như bao người khác. Trên quảng trường lớn, người ta trang trí cây thông Noel khổng lồ với dòng chữ: “Merry Christmas” đỏ chói. Trên đỉnh cây thông Noel được điểm bằng một ngôi sao tỏa sáng lấp lánh giữa bầu trời đêm, phần dưới được trang trí bằng nào là những bóng đèn nhấp nháy, dải lụa và nhiều món đồ khác.
Xung quanh nom toàn ông già và bà già Noel đang từ tốn phát quà cho các em nhỏ. Những bản nhạc Giáng Sinh nổi tiếng được phát liên tiếp mang lại không khí đặc trưng chỉ có mỗi năm một lần của lễ hội này. Ở một góc khuất ít người qua lại của khu phố nhộn nhịp đó, ánh đèn vàng mờ ảo chiếu rõ thân hình gầy gò, ốm yếu của một bé gái mới chỉ mười đến mười một tuổi, bên cạnh là một rổ đầy ắp những diêm là diêm, có vẻ việc buôn bán của cô đêm nay không thuận lợi lắm. Cô khoác lên mình một cái váy mỏng bị khâu vá chằng chịt và đi chân trần, khuôn mặt lấm lem vì bụi bặm, hiện rõ sự hốc hác của người cả ngày không ăn gì, ánh mắt ánh lên sự đáng thương và tủi thân, liên tục rao bán chỗ diêm còn thừa ngày hôm đó. Tuy vậy, không có ai dừng lại để mua giúp cô một bao diêm nào, ngược lại, họ còn đuổi cô đi và chửi cô là đồ bẩn thỉu. Càng về đêm, trời càng lạnh. Cô lặng lẽ thắp một que diêm lên để sưởi ấm. Que diêm chỉ mang lại một ngọn lửa bé nhỏ, nhưng thế là quá đủ với cô trong tình cảnh này. Tuy vậy, nó lại sớm tắt lịm dưới cơn gió lạnh ngắt của mùa đông. Người cô lúc này đã run lên cầm cập, khuôn mặt cô cũng đã trắng bệch vì lạnh.
36
Ngay lập tức một cái lò sưởi bằng gạch nung hiện ra trước mắt và sưởi ấm cho cô. Cô từ từ xoa hai bàn tay, rồi đến hai chân, và cuối cùng cô thu nhỏ người lại để sưởi ấm. Nhưng ngay khi que diêm thứ hai vừa tắt, cái lò sưởi cũng theo đó mà biến mất để lại cô co ro vì lạnh trong đêm. Cái lạnh và đói kéo cô quay về thực tại, cô thắp lên que diêm thứ ba với mong ước rằng được ăn uống no say trên một bàn tiệc thịnh soạn đầy ắp những gà tây và bánh kem. Sau một cái chớp mắt, cô đã thấy mình ngồi ở một bàn tiệc sang trọng với đủ thứ ngon trên đời. Vì đã bị người cha ruột bỏ đói lâu ngày nên không chần chừ, cô đã ngấu nghiến ăn sạch thức ăn trên bàn. Tuy nhiên, bàn tiệc đã biến mất cùng lúc với sự lụi tàn của que diêm thứ ba. Sau khi được sưởi ấm và ăn uống no đủ, cô trông thấy những đứa trẻ trạc tuổi dạo chơi trên đường phố và thầm ước rằng, giá như cô cũng có một cây thông Noel cho riêng mình. Thế là cô thắp que diêm thứ tư với mong ước rằng được sở hữu một cây thông Noel thực thụ. Que diêm vừa phát sáng thì một cây thông Noel hiện lên với đủ thứ đồ trang trí lủng lỉnh như ngôi sao và những dải ruy-băng đủ màu sắc, cùng những hộp quà được gói ghém cẩn thận đặt dưới cây thông. Cô mừng rỡ vừa nhảy múa quanh cây thông, vừa nghịch ngợm những món đồ trang trí. Cô vui chơi đến mức như quên mọi thứ và chỉ sực tỉnh khi nhận ra que diêm thứ tư đã tắt ngóm tự lúc nào. Vừa buồn vừa lạnh, lúc này cô chỉ ước rằng người bà quá cố có thể quay về, an ủi và động viên cô những lúc như thế này thì dù có tốn bao que diêm, trải qua bao trận đòn roi của người cha nghiện rượu thì cô cũng cam chịu. Nghĩ đến đây, sống mũi cô chợt cay cay, khóe mắt cô chỉ chực ứa ra những dòng lệ nóng hổi mà đau đớn. Vào lúc tưởng như tuyệt vọng nhất, cô gần như kiệt sức vì đói và lạnh thì, như một phép màu, một đoàn khách du lịch bất ngờ đi ngang qua góc phố vắng người về đêm nơi cô bé đang ngồi. Vì cảm động trước tình cảnh đáng thương của cô bé, họ đã bỏ tiền túi ra để mua cho cô những bao diêm mà đối với cô là rất quý giá lúc đó, kèm theo những lời chúc Giáng Sinh vui vẻ làm cô thực sự rất, rất hạnh phúc. Có một người lớn tuổi còn ôm hôn cô nồng hậu. Cô ríu rít cảm ơn họ và nở nụ cười thật dễ thương và ngây thơ đúng với độ tuổi của mình. Tuy đêm hôm đó cô chỉ bán được phân nửa giỏ diêm, nhưng những bao diêm mà cô bán được sẽ chẳng bao giờ có thể thay thế được niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mà cả đời có lẽ cô cũng không thể quên được từ đoàn khách lạ mặt vào đêm Giáng Sinh năm đó. Cái lạnh, cái đói, nhất là sự cô đơn trong đêm Giáng Sinh đều tan biến hết, cô chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc, ấm áp mà rất lâu rồi cô không có được.
37
Thăm quê Tết nay rồi cũng đến Xuân nay rồi cũng về Ta cùng bố mẹ về Nơi quê hương đất tổ Ta về với quê ta Đầy ký ức trong lòng Nơi chôn rau cắt rốn Mà ta yêu vô vàn
Tết quê Phạm An Khánh & Trần Tiến Đạt 8AB5
Ta gặp lại ông bà Cùng uống trà trò chuyện Tết này ăn cỗ lớn Ta hớn hở đón chờ Chúc ông bà sống thọ Hạnh phúc ở quê nhà Con xin chúc ông bà Một năm mới ấm no
Tết quê Tết nay đã đến nhà nhà Ta cùng ba má về làng quê ta Nhớ mâm cỗ tết nơi xa Gia đình sum họp quây quần bên nhau Chỉ mong về chốn quê mau Để rồi gặp lại họ hàng năm xưa Cùng nhau đi đón giao thừa Quây quanh mâm cỗ chẳng chừa một ai! Mong sao ba má phát tài Năm sau lại chở con về thăm quê.
38
Từ con người vẫn còn nhiều ngây ngô Nguyễn Liên Chi - 11AD
39
Năm mới kéo đến cùng với những cơn gió mang hơi lạnh yếu ớt và bầu trời hơi xám những sương mù khói xe. Vẫn như mọi năm, tôi bình thản bỏ qua kênh truyền hình quốc gia nhộn nhịp người qua cùng pháo hoa rực rỡ mà xem một bộ phim mình yêu thích, lướt qua khoảnh khắc giao thừa trước khi kịp nhận ra. Rồi khi nhìn lên đồng hồ và nhận ra năm mới đã đến từ bao giờ, tôi bỗng băn khoăn, từ một bản thân chỉ biết mường tượng về tương lai với tâm hồn ngây ngô và còn nhiều bốc đồng, sau này tôi sẽ trở thành con người như thế nào? Tôi nhớ đến mình hồi chập chững vào cấp 2 - một cô bé thân thiện hơn, ngốc nghếch hơn bây giờ. Là người không đủ vốn từ vựng và bản lĩnh để nói chuyện với giáo viên nước ngoài, không dám từ chối lời nhờ vả của ai, nhưng lại dám lẽo đẽo theo những người mình muốn làm quen, để rồi khi nhận lại câu “phiền phức quá” cũng chỉ biết buồn mà không thấy hối hận. Tôi của cuối cấp 2 khi nghĩ lại về thời xưa từng rất xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chui xuống đất, nhưng tôi của bây giờ lại có chút ước ao được có lại một chút của sự đơn thuần ấy để nhìn mọi thứ xung quanh với con mắt vô tư hơn, không lo nghĩ nhiều mà làm những điều mình muốn. Vậy đó, tâm hồn và suy nghĩ của ta luôn đổi thay theo thời gian, như hai góc nhìn khác nhau của tôi thời cuối cấp 2 và tôi bây giờ về ngày xưa của mình vậy. Sự thay đổi là cần thiết cho sự trưởng thành, nhưng đáng tiếc thay, như ai đó đã nói rằng, quá trình thay đổi từ đơn thuần sang phức tạp của con người là không thể đảo ngược. Sự vô lo vô nghĩ ngày xưa sẽ không bao giờ trở về được nữa, thay vào đó là sự lo lắng về phán xét và bình phẩm từ những người xung quanh mỗi khi hành động. Nhưng trên thế giới vẫn luôn tồn tại những con người dám đương đầu thử thách và nguy hiểm, không phải với sự vô lo âu mà với tư thế hiên ngang và bất khuất, ví như người chiến sĩ trên chiến trường, không sợ hãi tử thần mà lao như tên, hay như người ca sĩ mới vào nghề vẫn quyết cất tiếng hát, bỏ qua sự coi thường của mọi người. Vậy thì sự thản nhiên chân chính khi nhìn vào tương lai không phải đến từ sự giản đơn trong tâm hồn, mà từ vốn kiến thức và sự tự tin vào bản thân. Thời gian làm tôi hiểu được điều ấy. Một ngày nào đó, tôi hy vọng mình có thể hướng đến tương lai của mình, không phải bằng sự ngô nghê mờ mịt nên vô lo vô nghĩ, mà bằng bản lĩnh thấu hiểu khả năng rủi ro và nguy hiểm nhưng vẫn quyết tiến bước không hề do dự về phía trước. Người đời nói rằng, sống một cuộc đời giống như đi qua một hành trình dài vậy, chỉ có thể mang theo số lượng hành lý giới hạn, vì hành lý thừa sẽ níu chân bạn lại, khiến bạn chỉ có thể ngước nhìn người khác lướt qua mình, nhanh hơn mình, thành công hơn mình. Nhưng trên hành trình ấy, thứ gì là thừa thãi và cần phải từ bỏ? Rất nhiều người nói rằng quá khứ chính là thứ hành lý thừa thãi ấy, vì chúng đã qua đi hết và chỉ khiến người ta bứt rứt khi nghĩ đến những việc mình đã làm hoặc chưa làm. Nhưng tôi vứt bỏ không được. Trên con đường tiến đến tương lai của tôi đầy những vết tích hoài niệm quá khứ, vì tôi không kìm lại được mà luôn nhớ về chúng, những kí ức được thời gian lọc bớt những cảm xúc tiêu cực, trở nên mơ hồ và lung linh. Nhưng thỉnh thoảng khi rảnh rỗi, tôi lại ngồi cạnh cửa sổ, lặng lẽ lật đi lật lại từng trang kí ức, nơi ngoài những kỉ niệm lung linh kia còn có những hành động bồng bột thời xưa hiện ra không che giấu thứ gì, vì thời gian không xóa nhòa nổi chúng trong tôi. Rồi tôi tự hỏi, liệu ôm theo những kí ức ấy có làm tôi chậm lại so với người khác, những người sẵn sàng bỏ lại quá khứ? Khi bên trong chúng, có cả những thành tựu khiến tôi tự hào và tin tưởng vào bản thân hơn, những giây phút bên những người thân thương khiến bản thân có cảm giác được yêu thương và che chở, có cả những quang cảnh từng thăm thú khiến trái tim rung động. Kể cả sâu bên trong những kỉ niệm đáng hổ thẹn nhất cũng là những kinh nghiệm về cảm xúc đã từng trải và những bài học đắt giá. Quá khứ có thể là một loại hành lý, có thể 40
trong số ấy có những điều đáng quên đi, nhưng liệu ta có hoàn toàn bỏ được? Chi bằng tôi chủ động giữ lại và nâng niu chúng; qua bàn tay thời gian, kỷ niệm trong quá khứ có thể biến thành chai rượu vang càng ủ càng thơm, càng về sau nhớ lại càng thoả mãn, hay biến thành chiếc máy bay, đưa tôi đến cùng trời cuối đất, giúp tôi gặt hái những thành quả ngọt bùi. Nhưng trên tất cả mọi lý do, tôi vẫn nguyện giữ lại quá khứ vì tôi thích thế. Dù chúng có thể níu chân tôi hay khiến tôi chậm hơn những người khác thì có hề gì, vì thành công hay thất bại của người đời cũng không liên quan đến mình. Thời gian cũng làm tôi suy nghĩ như vậy. Tôi mong rằng, mình có thể trở thành người dám mang theo quá khứ xuyên suốt chiều dài một cuộc đời, làm nhiều điều theo cách mình muốn, không sợ khác biệt. Năm mới đến cùng nhiều điều đổi mới. Thiên nhiên thay đổi, con người xung quanh thay đổi và tôi cũng vậy. Từ một con người còn nhiều ngây ngô và mơ mộng, có thể sau này tôi sẽ trở thành một con người bản lĩnh làm những điều mình muốn, có thể tôi sẽ trở thành con người trân trọng quá khứ và tiến về tương lai với tốc độ chậm hơn người ta, cũng có thể sẽ trở thành dáng vẻ bản thân không hề mong muốn. Thời gian sẽ trả lời tất cả, chỉ là bây giờ, đây chính là con người mà tôi muốn trở thành nhất, là dáng vẻ sẽ làm tôi thấy hạnh phúc và tự hào.
41