The First Issue

Page 1








Thanh Huyền 11B2

Happy New Year 2019

Kết thúc năm 2018 đầy vất vả và mở đầu cho năm 2019 tràn niềm vui là những cơn gió se se lạnh của tiết trời mùa xuân, báo hiệu rằng Tết sắp đến, sắp bao trùm cả nước Việt Nam ta trong không khi hân hoan chào năm mới. Đối với tôi, một học sinh cấp 3 với những năm học cuối cấp, với những kì thi bận rộn thì Tết là một điều gì đó đem lại trong tâm hồn tôi một sự thoải mái, dễ chịu không bị gò bó trong cuộc sống bôn ba thường ngày. Tết là về tìm lại cảm giác ấm yên ở quê hương sau tháng ngày bôn ba đi tìm mình trong giấc mơ thị thành cất cánh. Tết đến là về với cảm giác được chăm sóc cho những người mình thương yêu: tự tay dọn dẹp lại nhà cửa, chơi với mấy đứa cháu nhỏ líu lo, tự tay vào bếp nấu những món ăn mình thích thật ngon cho gia đình cùng thưởng thức,... Thứ hạnh phúc ấy bình dị vô ngần, và ai cũng có thể có được. Tiếc là nhiều người lỡ hẹn, lãng quên. Tết trong tôi đơn giản là được thư giãn, tĩnh tâm nhìn lại mình rõ nhất, không màu mè, son phấn mà mộc mạc và giản dị như bông lúa vàng thơm ở quê nhà xa nhớ. Hay chỉ cần bồi hồi chờ đợi khoảnh khắc chuyển giao từ năm cũ sang năm mới, đắm mình vào trong không khí hân hoan, tưng bừng của mọi người xung quanh cũng đủ làm cho tôi cảm thấy thoả mãn rồi. Không cần gì cầu kì chỉ cần được sum vầy bên gia đình, được ngủ nướng trong những buổi sáng mà lãng quên đi những tiếng chuông báo thức “bận rộn” của ngày thường, được giúp mẹ dọn dẹp lại nhà cửa, giúp bố sắm sửa những cành đào, cành mai cho gia đình,... tất cả những điều đó tưởng chừng như bình thường nhưng đối với tôi đó lại là một thứ gì đó rất giá trị trong cuộc sống. Quên đi mọi âu lo để rồi thả mình trong không khí tưng bừng của ngày Tết. Những thứ ấy đã trở thành kỷ niệm đẹp, không cần hồi tưởng, nó vẫn cứ ùa về trong nỗi nhớ miên man.


Lê Đức Đại Lộc - 10B4 Những ngày Tết đến, xuân về, có lẽ là những ngày mà em cùng với các bạn ở quê rất háo hức mong chờ.Em thì may mắn hơn các bạn ở quê vì được học ở một ngôi trường rất tốt trên thành phố, nhưng mỗi dịp tết đến xuân về thì chắc chắn luôn được về quê ăn tết cùng ông bà . Bởi khi Tết đến, chúng em sẽ được diện những bộ đồ mới đi chơi, được đi chúc tết, được mọi người mừng tuổi lì xì cho nhiều tiền để tiêu vặt. Đặc biệt là được ăn rất nhiều món ngon mà chỉ dịp Tết ở quê mới có. Vì Tết thì rất ít người sẽ chọn việc đón tết ở thành phố, vậy nên để cảm nhận được rõ nhất sự đầm ấm trong mỗi dịp tết thì chắc chắn ta phải “Về nhà ăn tết”. Khi Tết đến, nhà nào ai nấy đều trang trí cho gia đình mình thật đẹp nhưng không thể thiếu phần giản dị. Nhà nào cũng sắm sửa hoa đào, hoa mai, cây quất…Trên bàn thờ xuất hiện mâm ngũ quả với đủ loại bánh kẹo, mứt Tết, rượu vang, rượu nếp… Trước cửa cổng mỗi nhà đều treo lá cờ đỏ sao vàng thể hiện cho sự yêu nước và hòa bình, thịnh vượng. Trên đường cũng xuất hiện những câu đối, khẩu hiệu vô cùng vui vẻ và đẹp mắt…. Em không biết Tết có từ bao giờ nhưng khi em bắt đầu sinh ra thì đã có Tết rồi. Sau khi hỏi ông bà thì mới biết: Tết thường được bắt đầu vào ngày cuối cùng của một năm tính theo âm lịch cho tới hết mùng 2 Tết. Cho nên các cụ xưa thường nói một năm có ba ngày Tết là vì thế. Nhưng những năm gần đây đất nước ta đang ngày càng phát triển, nền kinh tế cũng tăng mạnh nên Tết thường được kéo dài hơn khoảng một tuần lễ để tiện cho những người đang công tác, làm ăn xa có thể về quê ăn Tết cùng gia đình, cùng xum vầy bên mâm cỗ ấm áp. Tết luôn là dịp để mọi người cô, dì , chú , bác đang đi làm việc ở khắp mọi nơi trên thế giới được xum vầy cùng gia đình vui vẻ rộn rã tiếng cười đùa. Cầu cho năm mới bình an, phát tài, an khang , thịnh vượng và hạnh phúc ngập tràn. Tết là dịp để người ta “tiễn” đi những cái cũ, những chuyện buồn, không may mắn sẽ đi theo cùng năm cũ để cùng đón một năm mới về sẽ mang lại những niềm hy vọng mới. Trong những ngày 30, mùng 1, ai ai cũng thắp hương làm mâm cơm cúng ông bà tổ tiên, thể hiện sự thành kính với những thế hệ đi trước của mình. Năm nào cũng thế, tất cả mọi người trong nhà luôn vào bếp để làm bánh chưng. Mẹ và bà thì đúc bánh, đến tối muộn thì những người đàn ông trong gia đình cùng ngồi quây quần quanh nồi để “canh” nồi bánh chưng nóng hổi. Sáng ngày hôm sau thì nấu thật nhiều món ngon như bánh chưng, nem, giò, chả, canh măng …để cúng ông bà tổ tiên, Đêm 30 là tối giao thừa luôn tạo cho em rất nhiều xúc động bởi nó là khoảnh khắc thiêng liêng nhất trong năm. Trước đó thì không thể không kể đến món ăn tinh thần trong mỗi dịp tết đó là chương trình Táo Quân đã mang lại cho cả nhà một buổi tối tràn đầy tiếng cười trước khi cùng nhau nói lời tạm biệt với năm cũ. Khi tiếng chuông điểm 12 vừa kết thúc thì những màn pháo hoa nổ ra, những bông pháo hoa bay vút lên cao rồi tỏa sáng trong bóng đêm, tạo ra những màu sắc lung linh tươi đẹp, trong mắt chúng tụi em thì màn pháo hoa luôn là thứ thú vị nhất. Sáng mùng 1 Tết chúng em thường được bố mẹ đưa đi chúc Tết trên những chiếc xe mừng tuổi ông bà, rồi các cô, dì, chú, bác trong gia đình. Và chắc chắn không bao giờ có thể thiếu được những bao lì xì đủ các loại màu sắc mỗi khi ra về Tết thật sự là những ngày đặc biệt thiêng liêng nhất trong năm. Nó là cơ hội để cả gia đình có điều kiện sum vầy, vui vẻ bên nhau, tạm gác lại những công việc bận rộn ở lại thành phố, cùng ngồi lại bên nhau để chào đón một năm mới an lành, hạnh phúc.




Đếm ngược chờ giao thừa NGUYỄN ĐÌNH AN - 10B4


I put the “PRO” In PROCRASTINATION Pham Ngo Hoang Lan Elizabeth – IGCSE Y1 If a stranger asked me about my Achilles heel, I would respond in a heartbeat that it’s procrastination. In this piece of writing, I’m laying myself bare about the reasons I procrastinate, its effect on my life, and how I’m trying to solve it. By sharing a piece of myself with you, I hope that this article will help you in dealing with procrastination. Procrastination is unwanted, but a whopping 87% of high school and college students still do it. The reason why I do it is because I can’t control my impulses. I keep saying to myself that after watching a video, I will start doing my homework. 10 minutes turn into 2 hours. I’m sure that many readers find themselves in this situation. Other people have reasons such as being a perfectionist, or just being lazy. In a nutshell, we procrastinate because we are simple human beings that have strong urges to play. Such actions harm us in many ways. For me, procrastination harms my health. From an outsider’s point of view, I still get quality work done on time, so whether I delay work or not doesn’t matter. However, behind the scenes are countless nights of staying up late for ridiculous reasons. Every night that I stayed up late procrastinating, I would utterly despise myself. I would normally start blaming external forces like my “busy” schedule or the great distance between my house and Wellspring. It would always end with the rational side blaming myself for the lack of self-control. The bitter feeling of not being in control, yet having total control over everything you do rushes in. I’m a helpless bystander watching my own actions, without the power to interfere. Every morning after an unreasonably-spent night, I find it torturous to wake up. Even a small task like walking to the bathroom feels like trekking over kilometres of mountain. The worst feeling isn’t the sleepiness, it’s the regret. I could have slept, but instead I wasted 3 hours doing nothing. I could have focused in class. I could have taken better care of my health. The I-could-haves keep coming. Although short-term procrastination has already done enough harm, it’s not the most dangerous. Long-term procrastination is what’s slowly eating away our souls - unnoticeably. It affects anything in the future that doesn’t have deadlines, for example, a startup company. There is no specific date that you have to establish a company - no teachers nagging you and no boss demanding your work. No external pressure at all! You have to do the big goals by yourself. You are determined and passionate to make your startup succeed. But you’ll do it later, in the “near” future. Procrastination is one smooth criminal; you don’t know you’ve been delaying for a lifetime until it’s too late. Telling a procrastinator to stop procrastinating is like telling a smoker to just stop smoking. Procrastination is so addictive that it’s hard to quit. I wanted to dig myself out of the hole, so I tried planning my day. Sounds good, doesn’t work. I did not follow my plan at all, and I kept to my old habits. I even procrastinated in planning. I convinced myself that planning was a waste of time and I could have finished work hours ago if I hadn’t wasted time on planning. After two hours, I finally finished planning. The next problem was that after completing the first thing on my plan, I followed my urge of instant gratification for the next two hours. After that, I would comfort myself by saying: “Hey, it’s alright. You can just try to follow the plan again, tomorrow! No biggie, you’re beginning to follow a plan after all. At least you’ve finished half of the first task, one-third of the second task and one-fifth of the third task.” After excruciating weeks of repeating this process, I realized that it was the priority that mattered, not just the planning. Even with a plan, I would cherry-pick a small task that I liked, while ignoring more important ones. When I started to rank my tasks, I got more productive. However, it was not a complete success. Another important part that I realized is making my plan realistic. Instead of planning one study session as two hours straight or one hour with a 5-minute break in between, I now make my sessions 40 minutes long with 10minute breaks. Personally, this helps me focus and prevents me from craving breaks while only 10 minutes into studying. Procrastination is still a challenge for me, but at least now I’m dealing with it. Solving procrastination is like solving a puzzle, but harder. It takes time to piece together the best solution for you. Is it planning? Is it self talk? Is it extrinsic motivation? Do whatever works for you. Each person has their own way of cracking a puzzle. What’s yours?







Sweet, brown-haired Tui, You were my only friend, In such a foreign place Ee-ah, ee-ah, ee-ah You chirped for me to hear Sweet, brown-haired Tui, My small beacon of light On such a wintry day Ee-ah, ee-ah, ee-ah I chirped for you to hear Sweet, brown-haired Tui, My guidance through inferno, Soaring high, laughing loud, Ee-ah! Ee-ah! Ee-ah! We chirped for both to hear Sweet, brown-haired Tui, I whispered of a boy, Wide eyes, small smile, beak shut Hush-shh, hush-shh, hush-shh The woods shan't hear of this

Sweet, brown-haired Tui? All the wood nymphs know! How could you have done this? Ee-ah, ee-ah, ee-ah? I shut myself away Sweet, brown-haired Tui, A birthday invitation? With glitter red heart stickers? Ah-hah, ah-hah, ah-hah Playing with me again?

Sweet, blue-eyed Tui, I willed myself away From your bright, trickster chirp I'm sorry, I'm sorry, I'm sorry The red heart sticker stings


Piano Thu Quỳnh 12b3

Khi còn nhỏ, mình là một đứa trẻ rất ham chơi và mình rất hay tò mò về những thứ xung quanh. Một lần khi đi chơi với gia đình, mình đã vô tình nhìn thấy một người bạn tuy nhỏ tuổi nhưng đã đánh piano rất hay, mình liền đòi mẹ cho đi học piano bằng được. Mẹ mình đồng ý ngay lập tức vì mẹ thích con gái mẹ có thể chơi được nhạc cụ mà mẹ cũng đã từng thích nhưng hồi xưa mẹ không có điều kiện để đi học. Khoảnh khắc đó trong đầu mình đã loé ra một suy nghĩ, mình phải cố gắng đánh piano thật giỏi để tặng mẹ mình vào ngày sinh nhật sắp tới của mẹ. Thế nhưng vì là đứa trẻ cả thèm chóng chán, mình nhanh chóng cảm thấy bất lực vì mình không nghĩ sau 2 tháng học piano, mà mọi thứ dường như vẫn luôn còn mới với mình, từ những phím đàn, những nốt nhạc, đến những nhịp điệu sao cho khớp bài, thực sự mình đã từ bỏ một cách dễ dàng. Mình nói với mẹ rằng học piano khó quá, mình không muốn tiếp tục, mình muốn học cái khác dễ hơn. Khi ấy, mình cảm nhận được một nét thất vọng nào đó khó tả từ đôi mắt của mẹ, có lẽ mình đã làm mẹ buồn nhưng mẹ vẫn đồng ý cho mình dừng sau 2 tháng học piano. Rồi bẫng qua một thời gian dài, mình quên đi chuyện học piano. 3 năm sau đó, mình trở thành đứa em út của ngôi trường cấp 2, cuộc đời của mình bước sang trang mới, mình tự thấy bản thân cần “người lớn” hơn để bố mẹ có thể yên tâm về mình. Mình gặp một người bạn, bạn ấy hợp với mình về mọi thứ và sau đó chúng mình đã trở thành bạn thân. Sau vài tháng, mình phát hiện ra bạn ấy có thể chơi piano, thậm chí có thể gọi là “cao thủ piano”, bỗng dưng trong đầu mình nhớ lại hình ảnh đứa trẻ năm ấy, mặc một chiếc váy trắng đang gảy tay nhẹ nhàng trên những phím đàn của cây dương cầm màu đen có phần cũ kĩ, hỏi ra mới biết chính bạn ấy là đứa trẻ đã khiến mình phải đòi mẹ học piano bằng được. Khi đó, bạn chia sẻ rằng bạn cũng đã từng nản chí, muốn bỏ cuộc, có thời điểm gia đình bạn không có điều kiện để bạn tiếp tục học nhưng bạn đã tự vẽ ra những phím đàn trên giấy trắng và tự mình luyện tập, sau đó bạn tự kiếm tiền bằng chính khả năng của mình và có thể đến trường bằng chính đồng tiền mình kiếm ra. Mình nhận ra khi đó tại sao mọi thứ điều ủng hộ việc học đàn của mình, mình có ước mơ, ba mẹ mình có thể chi trả cho việc học của mình, mình muốn mẹ hạnh phúc khi nghe mình đánh piano vào ngày sinh nhật, vậy mà chính mình lại tự dập tắt đi ước mơ ấy của bản thân, mình là một đứa trẻ tệ. Thật sự mình phải cảm ơn người bạn đó rất nhiều vì khi mà mình cảm thấy thất vọng vì bản thân, bạn ấy đã ở bên cạnh và động viên mình, mình vẫn nhớ câu nói của bạn ấy “ Không có việc gì là quá muộn cả, chỉ là bạn có dám làm hay không “ rồi bạn bảo bạn sẽ giúp mình học một bài piano thật hay để tặng mẹ. Mình đã bắt đầu lại từ đầu, mình chăm chỉ luyện tập và thường hay chạy sang nhà bạn đó để giấu mẹ học đàn vì mình muốn gây bất ngờ cho mẹ. Bạn ấy dạy mình rất tỉ mỉ và tâm huyết, vì thế sau 3 tháng mình có thể đánh thành thạo những bản nhạc đơn giản. Để đánh được những bài khó hơn, cần có nhiều thời gian hơn nhưng một tuần nữa là sinh nhật mẹ rồi, mình đành luyện tập thật kĩ vài bản nhạc đã được bạn dạy để tặng mẹ.


Một ngày trước khi sinh nhật mẹ, mình mượn đàn của bạn và nhờ chuyển sang nhà mình khi mẹ mình vắng nhà, mình còn chuẩn bị một bó hoa đẹp nhất dành tặng mẹ vì muốn hối lỗi bởi khi đó mình đã làm mẹ thất vọng. Sang ngày mới, đúng 12h đêm, mình chạy sang phòng đánh thức mẹ dậy, kéo mẹ sang phòng và bắt đầu đặt tay lên những phím đàn. Mình chăm chú đành một hồi bỗng khi dừng lại, mình ngước lên nhìn mẹ, thấy mẹ đang khóc, đó chắc chắn là những giọt nước mắt của hạnh phúc vì mình chưa bao giờ thấy mẹ vừa khóc mà lại vừa nở nụ cười rạng rỡ đến như vậy. Mình cầm bó hoa chạy tới ôm mẹ, mình nói lời xin lỗi vì đã khiến mẹ phải thật vọng, từ giờ mình sẽ chăm chỉ học piano và tặng mẹ những bản nhạc hay hơn nữa. Tối hôm đó, mẹ con mình nằm ôm nhau ngủ, mình ngủ say trong vòng tay mẹ đến nỗi muộn cả đi học.. Sau câu chuyện của chính bản thân, mình rút ra được bài học vô cùng ý nghĩa rằng khi đã có ước mơ, phải dám thực hiện nó, đừng để khó khăn khiến bạn chùn bước vì thất bại là mẹ của thành công và chỉ khi có công mài sắt mới có ngày nên kim. Mình chỉ muốn nhắn nhủ với mọi người rằng “Hãy ước mơ, thực hiện ước mơ khi bạn còn có thể.




M

E

μίμημα ː ɛː

M


.

E

s



It has been a tradition here at Wellspring, International classes to hold a party for Thanksgiving. Tables need to be filled up with enticing dishes, Also, to set up the free time for the gathering! It will be just like a delightful little dinner Back at granny’s house with a few visitors And for folks who do not celebrate the day Why don’t you just consider it a wonderful stay? Gather around with students from the charming classes, Food and drinks to fill up your plates and glasses. Just let the party be a moment of relish To whet your appetite with our amazing dishes Pumpkin pies and turkey sandwiches, ready for your servings, Please be our guests as we celebrate Thanksgiving!






Inspired (Heavily influenced) by the Netflix Original To All The Boys I’ve Loved Before. Peter Kavinsky I love you, marry me. CoUGH

From: Nguyen Ha Phuong - IGCSE Y1 To: Nguyen Ha Phuong - IGCSE Y1 Dear my panicking self, How are you? Why do I even bother asking? I know you don’t feel really well and you feel like a complete failure right now but just take a deep breath. I’m just writing to let you know that you’re doing just fine, dear. I know you have time management problems. Those nights you stayed up late to finish your homework, I was there. Do you remember how guilty you felt when you went to sleep knowing you still have 5 unfinished Math exercises? Shush, it’s ok, I won’t tell Mr. Loren you rushed to finish them that day. You’re probably overthinking again about how reckless you were and regretting every single thing you did and how this is going to affect you when you’re in college, you know what I’m talking about. I know there are tons and tons of “inspirational talks” about how procrastination is the devil and you should get rid of them yadda yadda yadda… Don’t you just get bored of those? No offense, people who do those kinds of things, you do you, I respect everything you do; in fact, I think you’re absolutely right. But the thing is you’re a fourteen-year-old, Phuong and you have your whole freaking life ahead of you. You are at the age where it’s still acceptable, if not encouraged to make mistakes. It’s all about doing whatever feels right at that moment. Sure, there can be consequences, but those are your consequences. They affect you and only you and therefore, you can decide whatever you want to do with them. I appreciate you for worrying about our future but let’s just live our life once in a while. Love, Phuong

From: Nguyen Ha Phuong - IGCSE Y1 To: Nguyen Ha Phuong - IGCSE Y1 Dear my feeling worthless self, Some people will hurt you in ways that you can’t even imagine. They might value other people more than you. They might call you names and describe you with adjectives that just hit you in the face like a slap. They might pressure you into doing things you hate just to benefit them. But again, it’s okay. You get to choose who your friends are going to be. They might know your name and your stories, but you are not, in any shape or form, entitled to them. If they can’t treat you right, treat yourself right. Value yourself over anyone else, for once. Phuong, you honestly have so many friends and so many amazing people surrounding you, it’s foolish to cling onto people like this. So stop running up to them if they never run to you. When you feel like it’s okay to hang out with them again, do it. Don’t feel guilty, you’re the one who’s feeling uncomfortable. Toxic friendships aren’t worth it. You can do whatever you want to because you’re the one who’s affected. It’s ok to be selfish once in a while Phuong, it wouldn’t hurt to try. And there are so many people who support you. Tell them what you’re going through. Even if they don’t get it at all, they love you so much that you won’t regret it (inspired by Secret For The Mad by Dodie Clark). Love, Phuong


From: Nguyen Ha Phuong - IGCSE Y1 To: Nguyen Ha Phuong - IGCSE Y1 Dear my clueless self, I agree that university fairs are scary as heck. One, they have a lot of universities and universities are scary. Two, you don’t even know where you want to study in, what university you’re going to, what major you’re gonna choose, you have so many options. All the people around seem to kind of know what they’re aiming for, or at least they have a sibling that studied abroad, ugh lucky people. It might seem overwhelming for now but you’re gonna have things figured out too, even if it takes longer than you expected to. People have so much to say about programs you’re studying right now, not to mention university’s majors. Don’t get stressed out, again, you’re FOURTEEN OK? YOU’RE FOURTEEN. You still have time to go through options thoroughly. You still have time to be picky. You’re fine, Phuong, there’s nothing to worry about. It’s great that you’re researching about things like this early but don’t. Freak. Out. Seriously, don’t you get tired of all this panicking? Fun fact: there are loads of people who are going through the same thing so just take a deep breath, everything will be okay. Like okay “okay”. I know that one day, you’re going to look back at this and laugh at how nervous you were because for sure by then, you’ll know where you’re supposed to be. Love, Phuong

To all the me’s I’ve become before, you are all so amazing and I love you so much.


HÀ NỘI TRONG TÌNH YÊU CỦA NHỮNG NGƯỜI XA QUÊ

Mỗi sáng khi đi qua chợ, tôi thường đứng dừng lại một lúc lâu để hít hà mùi hương trầm quyện trong gió với mùi thơm ngai ngái của lá dong gói bánh chưng. Thoang thoảng thêm hương thơm của lá mùi già - thứ tinh dầu rất đặc trưng chỉ có Tết mới có. Một nỗi nhớ dâng trào trong tôi, thấy nhớ nhà, nhớ giây phút sum vầy bên gia đình da diết… Tôi không sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, kỉ niệm về mảnh đất Thăng Long ngàn năm văn hiến cũng không nhiều. Nhưng gần 10 năm gắn bó, với tôi, mùa nào của Hà Nội cũng là mùa thương, mùa nhớ và mùa xuân là mùa yêu nhất. Bởi mùa xuân Hà Nội tựa như một bức tranh sơn dầu đa sắc màu mà bà mẹ tự nhiên đã khéo léo tô thắm thêm cho cuộc đời.

Tôi thích nhất cái cảm giác mỗi buổi sáng bước chân ra ngõ, trong cái se lạnh của mùa xuân miền Bắc thấy lắc rắc mưa phùn đặc trưng lướt nhẹ lên má. Bầu trời đầy sương giăng mắc lối đi nhìn đâu cũng mờ mờ, ảo diệu. Đường phố tấp nập, hối hả. Tiếng còi xe máy, xe lam inh ỏi, vội vã. Các bác tài phóng nhanh hết cỡ để mau chóng đưa được những chậu hoa, cây cảnh về với chủ mới một cách nhanh nhất. Hai bên đường phố, cờ hoa rực rỡ, âm nhạc rộn ràng. Trong các cửa hàng cửa hiệu, ô cửa kính nào cũng được trang hoàng bằng đèn nhấp nháy đủ sắc màu và dây kim tuyến óng ánh, sáng loang loáng hòa với tiếng nhạc tưng bừng của những khúc hát mang hơi thở mùa xuân. Trong không gian tràn ngập hương xuân, sắc xuân ấy lòng người thư thái hơn khi dạo quanh phố phường sầm uất để mua sắm tết. Thấy đâu đó thấp thoáng trên những con phố sặc sỡ sắc hoa là tà áo dài tha thướt của những cô gái Hà thành xúng xính đi chợ xuân. Hà Nội như bừng nắng bởi những nụ cười xinh xắn, đáng yêu ấy.

Mùa xuân Hà Nội cứ thế nhẹ nhàng đến bên tôi, đọng lại trong kí ức của tôi với những gì đẹp nhất của đất trời giao hòa kì diệu. Cảm xúc ngọt ngào và ấm áp ấy như một sự xoa dịu khéo léo trái tim của những người con xa quê mỗi độ xuân về để thấy yêu hơn trái tim của cả nước, gắn bó hơn với quê hương thứ hai của mình.

Tuyết Nhung. Tổ Ngữ Văn.


Những lá thư yêu Hải Yến Khi tôi lên sáu, bố tôi rời quê hương đi làm ăn kinh tế, ở nơi rất xa xôi - Đắk Lắk. Ngày ấy, phương tiện đi lại khó khăn, chủ yếu bằng tàu hỏa hoặc ô tô, qua được đèo Hải Vân mới dám nghĩ mình còn sống. Nhà tôi nghèo, bố tôi vất vả, 40 tuổi tóc đã bạc trắng đầu. Bố tôi là người giàu tình cảm, lần nào ra đi ông cũng khóc trước vợ con. Thời đó, chẳng có điện thoại như bây giờ, bao tình yêu thương và sự nhung nhớ bố tôi gửi gắm trong những lá thư tay. Chữ ông rất đẹp, mẹ tôi nói nét chữ bay bổng ấy lẽ ra phải làm một cái gì đó liên quan đến giấy tờ hay là kí tá. Tôi biết bà chỉ nói đùa... Bố mẹ tôi không gọi nhau bằng anh em, thường bằng những danh từ mà tôi từng nghĩ rất già “ông - bà”. Nhưng khi ông viết thư thì khác, bao giờ cũng xưng “anh và em” thật tình cảm ... Đầu thư, tôi nhớ bố thường viết Em và các con xa nhớ nhiều! Chỉ vì hoàn cảnh kinh tế, gia đình mình phải rời xa nhau… Lời ấy, tôi hiểu chỉ là lời chào, chân thật mộc mạc mà biết bao lần mẹ tôi không kìm được nước mắt... Người đàn ông sương gió, vào Nam ra Bắc, nằm rừng ngủ núi, cũng có lúc tình cảm như thế. Với tôi, mong chờ, nhận thư và đọc thư bố đã trở thành thứ quà quí giá nhất của tuổi thơ. Đọc thư ông, tôi cũng giống như mẹ… Giờ bố tôi có điện thoại, tôi gọi cho ông, nhìn cả thấy hình. Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn viết cho bố, dịp đặc biệt 20.11 – ngày lễ của tôi, tôi cảm ơn ông đã cho tôi cuộc đời, cho tôi công việc, hạnh phúc và cả tình thương… Khi tôi có người yêu, chúng tôi nhắn tin hàng ngày, số lượng đếm trên đầu ngón tay không hết. Lúc rảnh rỗi tôi viết cho anh, có khi bằng email, có khi thư giấy. Bạn tôi nói, tôi rảnh rỗi quá hay con gái học Văn thì hay mơ mộng? Tôi không biết… Cuộc sống mưu sinh bộn bề, chúng tôi lấy nhau, sinh con đẻ cái nhưng tôi vẫn viết cho anh, chẳng vì cái gì, chỉ vài dòng hoặc thậm chí ba chữ… Thế mà, nhiều lần dọn dẹp hộp thư, lòng tôi không tránh khỏi xúc động khi thấy lại một phần tâm hồn mình. Bao lần giận anh, tôi nương náu vào đó để trọn vẹn nghĩa tình. Mấy ngày nay, trên Facebook có một trào lưu “10 years chanlenge”. Thú vị biết bao khi chúng ta thấy mình già đi nhưng đẹp hơn, hiện đại hơn. Tôi đã tiếc, năm 2009 tôi không chụp hình, tôi tự ti, mình béo. Tôi biết, bạn sẽ mất khá nhiều thời gian để nắn nót một bức ảnh trước khi đăng lên Facebook ở hiện tại nhưng bạn sẽ không ngần ngại và ngay lập tức đăng bức ảnh thời xa xưa, dù lúc đó có thể nhìn bạn thật buồn cười với một chiếc răng sún, một mái tóc ngố hay thậm chí một chiếc quần bục. Vì, tạo hóa đã ban cho chúng ta một tâm hồn biết yêu cái Đẹp, biết trân trọng và thương mến quá khứ và có lẽ còn như Xuân Diệu nói “Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại/ Còn trời đất nhưng chẳng con tôi mãi” … Bạn có tin không? lá thư là bức ảnh của tâm hồn bạn. Ngày hôm nay, nếu bạn viết tức là bạn đang lưu giữ lại chính tâm hồn mình. Nó sẽ tuyệt vời biết bao nhiêu khi bạn chia sẻ một phần tâm hồn ấy cho những người yêu thương. Hãy thử mở lại những email cũ, lục tìm đâu đó trên giá sách, trong quyển vở, biết đâu đấy, bạn sẽ tìm được những khoảnh khắc thật bình yên của một thời xưa cũ... Và không quên tự nhắc bản thân rằng đã có lúc tâm hồn mình trong trẻo, đáng yêu đến thế! Nên, xin đừng quên viết những lá thư yêu!

Hà Nội, Đông, cuối năm 2018.


WHAT IS A MIND?

Nguyễn Bảo ngọc


WHAT

IS

A

MIND?


STEREOTYPES/







HoÀng Minh

HÀNH TRÌNH THAY ĐỔI ĐƯỜNG DƯỚI CHÂN TA, HÃY CỨ ĐI RỒI SẼ ĐẾN



THE IMPACT OF

PHONE ADDICTION ON TODAY’S GENERATION NGUYEN LINH CHI - IGCSE Y2



The Cockney Dialect by Matthew Paxman

The United Kingdom as a whole is considered to be one of the most dialect obsessed countries in the world, with countless regional variations, shaped by its large and rich history. There are few nations boasting such a diverse range of language in such a small land area. As a proud Londoner with parents of “Cockney” roots, I carried out a study to discover the background and history of the “Cockney” dialect specific to East London, England. As a dialect, it shares many similarities with other non-standard varieties of British English, though it incorporates special features, such as that of “Rhyming slang”, which is in effect its own language, and is a feature not found in any other language. The study explored some of the pronunciation and grammatical features, which of course incorporated the rhyming slang, an integral part of London Speech. Views on the Cockney dialect are mixed: it has long been condemned for its coarseness and vulgarity and was once said to be, “Condemned as the ugliest of all our dialects, and vigorous attempts are being made to bury it so deep beneath veneers of greater respectability that it will never again dare to show itself unvarnished.” But yet, others have said that it is the most aesthetically pleasing, socially fascinating and, most adequately linguistic of all the dialects in the English language.


What is the Difference Between an Accent and a Dialect? An accent is defined by pronunciation differences brought about by differing regionalities or, social standing. Dialect is different in that it also affects the features of vocabulary and grammar used, as well as pronunciation. Cockney is the second- most famous of the British English dialects - the first being Received Pronunciation, the favoured medium of news reporters and radio broadcasters. They are sometimes considered to be, traditionally at least, at opposite ends of the dialectal spectrum within the London area. There are similarities in accent within the London area and therefore the differences are in the dialect, not the accent.

The Cockney people The definition of Cockney people, speakers of the Cockney dialect is that they are “Born within the sound of Bow Bells.” This meant, a person who is born within ear-shot of the church bells of St. MaryLe-Bow, located in the area of Cheapside, in the city of London. With today’s noise pollution, caused mainly by traffic and construction work in the city centre, this distance is greatly lessened, but estimates of the original distance over which the bells could be heard were 6 miles to the east, 4 miles to the west, 5 miles to the north, and 3 miles to the south. To many outsiders, a Cockney is anyone from London, though the term is used more carefully by modern London natives, and is used with particular pride by people from the East End.

One of the most striking features of the Cockney dialect is the use of rhyming slang. Slang can best be defined as, “Words or phrases that are used instead of more everyday terms among younger speakers and other groups with special interests.” Cockney Rhyming Slang is slightly different in this respect. These days to hear the real Cockney Rhyming Slang, you would need to frequent the street markets of London’s East End, and even there, you would only be likely to hear true rhyming slang in the speech of older people. The reason for this is that the dialect has evolved.

The Cockney dialect

Origins of the word Cockney

Use of Cockney

The word “Cockney” has two possible origins. Some think the term is an allusion to a medieval realm from fables, citing the rhyme “Fur in Sea, bi west Spayne is a lond ihote Cockaigne.” as evidence - Cokaigne, obviously being the realm of fables. It is believed that due to the effeminacy and luxuriousness of Londoners in the 19th Century the term was applied to its citizens. Perhaps more believable though, is the view that the term derives from the 14th century Middle-English word, “Cokenay” or “Cokeney” which meant literally speaking, a “Cock’s egg”. A cock of course is not capable of laying an egg, so it is surmised that this meaning is, “To be small, or defective”. Dictionaries from the 19th Century suggest that use of “Cockney” was contemptuous, indicated ignorance and effeminacy, and perhaps even that the person in question

Most people seem to agree that one of the most striking characteristics in the Cockney dialect is its use of rhyming slang. When, and for what purpose this aspect was created is unclear. Though it is thought by many to be an argot, or secret code used by the criminal underworld in an attempt to evade the understanding of police, there are also two other ideas about its origins: It could have been used by salesmen as a way of discussing things without their customers understanding them, or it could have been a language used by London dockworkers in an attempt to confuse their Irish counterparts. Its use was certainly popular among early nineteenth century costermongers; people who sold goods from a handcart in the streets.

The cockney dialect seems to have derived from the people of the East End of London, born within the sound of the Bells of St. Mary-Le-Bow in Cheapside. It is also said to have originated amongst the working-class people of the area. Interestingly though, the original Cockney people were not necessarily working class, and it is thought that in reality all classes of people would have spoken the dialect, despite the want for linguistic purity during the seventeenth and eighteenth centuries.


Present Day Usage

A Beginner’s Guide to Speaking Like a Cockney If you want to learn to speak like a Cockney, here’s a brief guide to its pronunciation traits and use of rhyming slang. Drop your H’s: One of the most common traits is “H dropping” at the start of words. This may be due to the influence of the Roman occupation of London, with Romans typically not pronouncing the “H” at the start of words. This is also a characteristic of other English dialects. -ing sounds: Another trait is the omission of the “g” sound in words ending in “-ing”. This is common in most regional dialects of British English. TH sounds: TH sounds are pronounced like either an “F”, a “D” or a “V’ sound in the Cockney dialect: Thing becomes “fing”, this becomes “dis”, and mother becomes “muhvah”. T sounds: A glottal stop is used in place of a “T” sound when between vowels in a word. A glottal stop is formed when air is stopped in the throat, like at the end of the word, “Oh!”. L sounds: At the end of words an “L” often sounds like a vowel. The word “pal” sounds more like “pow”. If the word is followed by a vowel sound, it will stay as the original “l” sound, as in “call off” or “smell it”, in which case the words are connected in the usual way. Use Rhyming Slang: Rhyming slang works by taking a word and replacing it with a phrase of two or three words which rhymes with it. For example, instead of using the word ‘look’ the rhyming phrase ‘butcher’s hook’ is used. Sounds easy right? Except… To make things that little bit more confusing for you, the second word, the word that rhymes with the original word is often completely omitted. So, as an example: If you wanted to say I’m going up the stairs, you would say, “I’m going up the apples”. Stairs rhymes with “Apples and Pears” but the rhyming word is not used. Confused yet? That was the original idea! Throughout its 200 years or so of use, a whole language has developed and there is even a dictionary of Cockney Rhyming Slang.

The major pronunciation traits of the dialect persist, and though the use of the rhyming slang persists, it is less covert. The whole point of the original rhyming slang was to leave out the second word that actually rhymed, in order to mystify or encode the language. In modern times the slang is mainly made up of celebrity names such as, “Wallace and Gromit – Vomit” and “Hank Marvin – Starving”. Typically, with these constructs, both names need to be spoken in order to be intelligible, so the original purpose is lost.

The Future of Cockney Dialect A recent study by the Museum of London predicted that the London dialect would change and that Cockney Rhyming Slang would die out due to London’s ethnically diverse youth, the advent of text messaging, and popular hip-hop and rap lyrics. At the same time, a movement has been started to preserve and teach the Cockney dialect in East End schools. Many people believe the dialect will survive, though it will be a blend of more mainstream slang, Caribbean and American musically influenced slang, and Cockney itself. I for one, would be sad to see this important part of my linguistic heritage disappear.



Tình Yêu Tinh Thể






Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.