2
T
eam Elite xin gửi lời chào đến mọi cổ động viên Arsenal trên mảnh đất hình chữ S, những người đã luôn ủng hộ các hoạt động của Team Elite từ những ngày đầu năm 2013 đến thời điểm hiện tại. Chúng tôi, ngày hôm nay, có thể tự hào thông báo rằng: Chúng tôi đã trở lại!
Sự phát triển không ngừng của số lượng cổ động viên Arsenal trong những năm gần đây tại Việt Nam tỉ lệ thuận nhu cầu cho một quyển tạp chí về đội bóng bằng chính tiếng Việt. Sản phẩm của Team Elite, Tạp Chí Pháo Thủ, hi vọng sẽ là thứ có thể đáp ứng được nhu cầu đó. Trong mỗi kỳ của tạp chí, bạn sẽ nhận được những thông tin mới nhất về đội hình của Pháo thủ, các tin đồn chuyển nhượng, những bài phân tích chiến thuật hay cùng có một cái nhìn về lịch sử của đội chủ sân Emirates. Tạp Chí Pháo Thủ của chúng tôi là một tạp chí được thiết kế và trình bày theo tiêu chuẩn quốc tế, nhưng hoàn toàn miễn phí. Không mong gì hơn, trong lần trở lại này Team Elite mong muốn nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người cho Tạp Chí Pháo Thủ. Dù rằng nó không phải là một sản phẩm chính thức hay có được sự xác nhận từ chính câu lạc bộ nhưng chúng tôi hoàn toàn có thể đảm bảo rằng trong những trang tiếp theo, bạn sẽ đọc được những bài viết chất lượng. Giới thiệu về Team Elite & Tạp Chí Pháo Thủ: Bắt đầu với việc thành lập một đội ngũ những cổ động viên Arsenal trẻ, nhiệt huyết và đầy tài năng cách đây 2 năm, Team Elite giờ đây đã phát triển hơn rất nhiều nhờ sự ủng hộ tích cực từ các bạn. Cho lần trở lại này, chúng tôi đã có một chiến lược dài hơi, phát triển toàn diện từ việc phát hành một kỳ Tạp Chí Pháo Thủ, tiếp tục các hoạt động tại fanpage Arsenal Magazine in Vietnam và dự kiến sẽ cho ra đời website riêng của team trong tương lai không xa. Giống như các vol trước, Tạp Chí Pháo Thủ vol 4 sẽ là tập hợp những bài viết hoặc dịch lại từ các trang web chất lượng và đáng tin cậy nhất trong thế giới bóng đá. Chúng tôi tin rằng mình có thể tiếp nối thành công của những tạp chí đã ra lò trong Vol 1, Vol 2 và Vol 3. Cho Vol 4 này, các sản phẩm có thể được tiếp cận thông qua dạng PDF hoặc in trực tiếp. Mọi ý kiến đóng góp cho tạp chí hoặc các bài viết mong muốn được đăng tải xin gửi về các địa chỉ mail: ariesarsenal@gmail.com arsenalmagazinevn@gmail.com Hoặc liên hệ các tài khoản/fanpage Facebook của Team: Đinh Cảnh Thịnh (Aries Arsenal): https://www.facebook.com/aries.arsenal197 Thảo Vũ (Mít tờ Thảo): https://www.facebook.com/DustArsenal Fanpage Arsenal Magazine in Vietnam: https://www.facebook.com/ArsenalMagazine Nội dung chính: Inside: nội bộ đội bóng và những cầu thủ có liên quan đến Arsenal Focus: góc chiến thuật & phân tích You Write: tập hợp các bài viết của Team viết và các bài viết chọn lọc được các bạn gửi về các địa chỉ đã nêu trên. Outside: chuyên mục mới cho mùa giải năm nay với các bài viết phân tích tình hình của các đối thủ hoặc những câu chuyện thú vị trong thế giới bóng đá. Một lần nữa xin cảm ơn các bạn đã đọc qua Lời Ngỏ này và rất mong nhận được sự ủng hộ. Team Elite
3
4
5
Có những thời điểm tôi đã nghĩ rằng mình sẽ chẳng dành nổi một chiến thắng nào vì đơn giản là đội bóng đã mất đi hầu hết những tài năng, ngôi sao tốt nhất và nhìn sang phía đội thủ đang ngày càng mạnh hơn mình về lực.”
6
N
gài Giáo sư của Arsenal vẫn giữ cái nhìn ‘thẳng tắp’ về phía trước cho mùa giải mới, cho dù vây quanh tâm trí ông luôn có một chút ý nghĩ về chuyện ‘Dừng lại’.
Còn nhớ đầu năm 2015, khi quý ngài đến từ nước Pháp đối diện với hàng đống cơn tức giận và chỉ trích đến từ người hâm mộ Arsenal ngay tại ga xe lửa ở Stoke. Lúc đó, các Pháo thủ vừa mới nhận phải thất bại bạc nhược 3-2 trước Stoke City ở sân Britannia và dậm chân tại chỗ ở vị trí thứ 6, cách đội đầu bảng Chelsea tận 13 điểm. Điều đó là quá sức chịu đựng của người hâm mộ Arsenal, họ tụ tập và chờ đợi ở ga xe lửa chỉ để quát thẳng vào mặt Wenger, tống ra hết mọi sự tức giận dành cho ông khi ông lướt qua họ và đón tàu về London. Bị la ó bởi chính những người hâm mộ của mình ư? Điều gì đã làm nên cớ sự ấy? Không ai có quyền chỉ trích, đổ tội thêm cho người đàn ông Pháp này nếu trong hoàn cảnh hứng chịu liên tiếp những hành động quá khích ấy ông chọn cho mình quyền được từ chức, quyền được từ bỏ, quyền được ‘Dừng lại’ mọi thứ mà ông đã và đang cống hiến cho Arsenal để tiếp bước ngài Alex mà an hưởng tuổi già. Nhưng không, Wenger vẫn cố gắng thắp lên ngọn lửa để đứng lên chấp nhận tất cả những chỉ trích hướng đến ông dù rằng đây ông đã bước đến cái tuổi ‘lục lục’ - 66 - quỷ dữ đáng sợ. Ông Giáo cũng hay nhắc đến người đồng cấp một thời với mình, giờ đã thành người cũ ở câu lạc bộ Manchester United, ông nhắc về cuộc sống của mình liệu có giống ngài Alex khi để lại sau lưng tất cả cuộc sống bóng đá từng có để về hưu, rồi ông chợt quay quắt đi rồi chợt rùng mình mà quay lại thực tại cùng những trận đấu. Ông giáo lại tiếp tục thao thao bất tuyệt về những kế hoạch tái thiết Arsenal và những dự định đã lên cho mùa bóng mới. Và kỹ càng nhìn lại quá khứ đã qua từ chức vô địch năm 2004 đến nay,
7
sự kiện ở ga xe lửa ở Stoke chỉ như là một khoảnh khắc tối mịt vốn có khi bình minh dần ló dạng. Wenger hẳn đã khẳng khái nói thẳng rằng: “Tôi đã có nhiều trải nghiệm quý báu và những trải nghiệm đó giúp ích tôi ứng phó với nhiều thứ khủng khiếp hơn thế này”, và trong sự kiện diễn ra vào đêm tháng 12 đó, Wenger lại thêm vào nhận định cũ của mình là “Tôi đã chẳng cần phải chuẩn bị gì cả.” Đó hẳn là cách trả lời làm ai ai cũng phải bất ngờ về ông. “Bạn không cần thiết phải để tâm đến những thứ tệ hại mà người khác ném vào bạn trên con đường dẫn vào chuyến xe lửa đang chờ bạn. Đó là cách mà xã hội này vẫn tồn tại, bạn không thể thay đổi họ, bạn phải sống chung với nó. Có thể bạn muốn để những thứ đó cản ngăn bạn hoặc không, tôi thì chỉ biết ngăn cả những thứ đó bằng cách tránh xa nó càng xa càng tốt. Tôi biết nhiều người buộc phải ngã hẳn một bên để sống hoặc bên này hoặc bên kia, đó là khi những trải nghiệm giúp ích tôi có được chọn lựa tốt nhất. Bạn phải tự đánh giá bản thân mình một cách xác đáng nhất, đừng để những nhận định của kẻ khác ảnh hưởng đến sự kiên định trong bạn dù cho sự chọn lựa của bạn có thực sự đúng đắn hay xấu xa đi nữa.” Vậy ông giáo có từng nghĩ sẽ từ bỏ mọi thứ kể cả việc cố gắng ‘kéo cho đúng cái khóa kéo áo khoác’ của mình? Liệu ông giáo đã từng nghĩ rằng mình đã đến lúc về hưu hưởng phước? Wenger có lần đã bộc bạch thế này: “Có, có chứ, ý nghĩ ‘Mình sẽ về hưu’ đã từng thoáng qua trong tâm trí của tôi, nhưng rồi nó chỉ thoáng qua chừng 5 giây một cách nhẹ nhàng mà thôi.” Wenger lại tiếp tục kể:’ Khi chúng tôi thi đấu với Man United, Alex Ferguson đã đến gặp tôi sau trận đấu để nói với tôi về kế hoạch nghỉ hưu của ông ấy, tôi đã nói luôn: ‘Thôi nào, ông thật sự không muốn nhớ đến những trận đấu thế này à?’. Ông ấy đáp lại: ‘Không.’ Đó là khoảnh khắc bạn biết mình khác hẳn với phần còn lại của thế giới. Ông ấy, ngài Alex, đã trải qua rất nhiều trận đấu. ‘Nhưng ông ấy còn có thứ để tiêu khiển, để nghĩ đến, còn tôi thì chẳng có thứ gì cả.’ 8
“Nhiệt huyết à. Đó chẳng phải to tát thế đâu, thật sự là vậy đó. Tôi chỉ nghĩ về những khoảng thời gian bạn làm hết sức mình nhưng chẳng bao giờ được đong đếm. Chỉ có niềm đam mê, tình yêu bạn dành cho việc bạn đam mê nhất mới thực sự được đong đầy mà thôi.” “Và tình yêu, niềm đam mê sẽ không bị giảm đi theo khoảng thời gian bạn hiện thực cùng nó. Bóng đá đổi mới từng ngày. Giá trị đó ngày càng lớn. Nó luôn đặt ra cho bạn muôn vàn những câu hỏi. Như khi bạn vừa mới thất bại, lập tức sẽ có câu hỏi: ‘Gã đó đang làm cái quái gì trên sân thế kia?’ Cứ mỗi 3 ngày là bạn đươc tung cho một câu hỏi. Cứ như thể bạn buộc phải làm bài kiểm tra với chính những câu hỏi như thế. Bạn chẳng có cách nào để nhìn lại. Bạn phải luôn chuẩn bị cho bài kiểm tra kế tiếp và cố gắng để thành công hết sức có thể. Nó hoàn toàn giống như một giao kèo trói buộc bạn 100% vào nó vậy.” “Tôi cũng giống như tất cả mọi người. Công việc của một nhà quản trị luôn đòi hỏi phải rút ngắn thời gian chìm trong khủng hoảng. Tôi muốn làm điều tốt nhất có thể cho câu lạc bộ và khi tôi ra đi, tôi muốn câu lạc bộ ở một vị trí đủ cao và hoàn toàn có khả năng phát triển tiếp. Đó là lý do tôi luôn tìm cách cân bằng tài chính một cách tốt nhất theo luật công bằng tài chính hiện có. Đó là một viễn cảnh mà câu lạc bộ luôn có trong đội hình những cầu thủ chất lượng, một nguồn tài chính vững mạnh và người quản lý luôn có thể thực hiện ý tưởng của ông ấy. Điều đó luôn khắc khoải trong tôi và nó rất quan trọng với tôi.” Thật vậy, Wenger đang ở vị trí dẫn đầu của cuộc chơi này. Ông luôn giữ vững nhiệt huyết cùng những ý tưởng đột phá và viễn cảnh đó luôn thôi thúc ông bỏ qua những lời lẽ chỉ trích quá đáng về mình. Ông muốn luật công bằng tài chính hiện thực hóa sâu và rộng hơn nữa trong môi trường bóng đá này, ông muốn có một giải đấu công bằng về mọi mặt, nơi mà các đội bóng tham gia đều có cùng một khoảng tiền để thu chi như nhau. Wenger đã chia sẻ thế này: “Bạn muốn ý
9
10
tưởng à, tôi có ý này, một giải Ngoại hạng mà mỗi đội bóng chỉ có trong tay 100 triệu bảng và để xem bạn làm thế nào với số tiền đó. Nó đã là hiện thực từ 30 năm trước đây nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi.” “Ở Tây Ban Nha chỉ có 2 câu lạc bộ làm được chuyện đó, ở Đức chỉ còn đúng 1 câu lạc bộ có thể hoàn thành chỉ tiêu đó và những điều luật tiếp tục thay đổi để hoàn thiện nó. Giờ đây thật khó mà thấy được viễn cảnh một đội bóng như Nottingham Forest dành được một cúp Châu u và chúng ta dễ dàng hiểu được lý do tại sao lại có cớ sự như thế, tất cả tập trung vào chính nguồn lực tài chính. Đội bóng nào có năng lực tài chính tốt hơn thì có đội hình chất lượng hơn.” Với những phác họa sơ khởi của mình Giáo sư Wenger thể hiện cho chúng ta thấy niềm đam mê cháy bỏng của ông với những dự định to lớn. Wenger đúc kết ra rằng: “Chúng tôi muốn tạo ra một sự kết hợp giữa sự vững chắc trong nền tảng tài chính với triết lý và phong thái riêng trong lối chơi của mình. Điều đó có nghĩa là phải xây dựng nền tảng tài năng trẻ từ chính nguồn lực sẵn có trong các học viện bóng đá trẻ của chúng tôi và giúp họ thấm nhuần văn hóa triết lý của chúng tôi. Rồi sau đó, chúng tôi mới kết hợp thêm việc mua sắm những tài năng bên ngoài để sẵn sàng cho cuộc chiến lớn dành danh hiệu. Nhưng đó chưa phải là điều căn bản nhất trong chính sách của chúng tôi.” “Nhiều câu lạc bộ dành được nhiều thành công như Barcelona và Manchester United đã thành công trong công tác tổ chức cùng với chính sách như thế. Họ tập trung khai thác nguồn nội lực sẵn có trong chính nền tảng của họ. Đây sẽ chính là động lực của chúng tôi để mang về cho chính chúng tôi giá trị truyền thống đích thực của mình và đó chính là chuỗi ADN mà chúng tôi cần phải giữ về sau.” Wenger đã có trong tay hai chiếc cúp danh hiệu liên tiếp, 2 chiếc cúp FA liên tiếp. Mùa giải bất bại 2003-04 dường
như là một áp lực nặng nề thúc ép Arsenal hiện tại phải dành được nhiều vinh quang hơn cái cách họ đang thể hiện. Arsenal dường như đang đi lại những bước đi vinh quang ngày nào khi mang về một thủ thành đẳng cấp thế giới đã được chứng tỏ, Petr Cech, tương tự như cách họ đã từng giành được chữ ký của thủ thành kì cựu Jens Lehmann. Wenger đã chi gần 100 triệu bảng trong mùa hè năm nay để đưua về những bản hợp đồng lớn như Granit Xhaka, Shkodran Mustafi hay Lucas Perez. Ông lại một lần nữa xây dựng cho mình một đội ngũ tài năng tiếp nối để cạnh tranh những danh hiệu vinh quang nhưng lần này Wenger đã già dặn hơn để không phải một lần nữa bán đi chính những tài năng trẻ mà mình đã một tay gầy dựng nên thuở nào như Cesc Fàbregas, Samir Nasri và Robin van Persie. Wenger tâm sự: “Có những thời điểm tôi đã nghĩ rằng mình sẽ chẳng dành nổi một chiến thắng nào vì đơn giản là đội bóng đã mất đi hầu hết những tài năng, ngôi sao tốt nhất và nhìn sang phía đội thủ đang ngày càng mạnh hơn mình về lực.” “Bạn chỉ còn biết tập trung vào một mục tiêu khả dĩ nhất là đặt một chân vào top 4 với mọi khả năng của mình để dành từng điểm số một và nhìn đối thủ ngày càng mạnh mẽ hơn khi chính họ sở hữu những cầu thủ tài năng của bạn, khả năng dành chiến thắng cuối cùng ở giải đấu để tranh đua danh hiệu dường như đóng sập trước mắt bạn.” “Tôi biết chắc vị trí của đội bóng mình đang chỉ đạo ở cuối mùa giải trên bảng xếp hạng. Tôi có nên thúc đẩy hết tiềm lực của đội ngũ có trong tay mình hết khả năng của họ hay không, điều đó phụ thuộc vào kinh nghiệm và trực giác mách bảo chính chúng tôi.”
Dịch giả: Minh Pop Tác giả: Nick Callow Nguồn: Guardian
11
12
ầu hết những người hâm mộ bóng đá đều có thể nhận ra Gunnersaurus, “nhân vật” đã trở thành linh vật của Arsenal từ 1994, một chú khủng long đồ sộ và lớn hơn bình thường rất nhiều. Thật không khó để biết cậu ấy trông như thế nào khi cậu đang đứng trên những chiếc xe mui trần diễu hành trên phố, khi đang rất chú tâm yên lặng trong phút mặc niệm trước trận đấu, hay khi làm John Terry bối rối với kiểu bắt tay độc đáo lạ lùng của mình. Nhưng lại rất ít người biết chính xác sự ra đời của cậu ấy - hay lý do đội bóng Bắc Luân Đôn lại chọn một chú khủng long màu xanh cao tám bộ làm biểu tượng cho cả câu lạc bộ. Sự ra đời của cậu ấy thực chất là một câu chuyện khá đơn thuần có phần mới mẻ giữa thế kỷ hai mốt, kỷ nguyên siêu thương mại của bóng đá. Trong mùa giải 93-94 câu lạc bộ tổ chức một cuộc thi thiết kế mẫu linh vật mới dành cho các cổ động viên trẻ. Đã có hai giải thắng cuộc được chọn, mặc dù cả hai giải thưởng, một dành cho tên linh vật và một dành cho thiết kế linh vật đều thuộc về Peter Lovell, tác giả của tác phẩm Gunnersaurus Rex dưới đây.
“Tôi đã là cổ động viên (CĐV) Arsenal cả cuộc đời mình. Mẹ và Ba tôi là CĐV của Arsenal, ông bà tôi cũng là CĐV Arsenal - điều đó đã ở trong máu chúng tôi rồi,” Peter chia sẻ. “Junior Gunners đã tổ chức một cuộc thi thiết kế mẫu linh vật mới cho Arsenal. Tôi lúc đó cũng là một thành viên khá tích cực, chúng tôi sống ở Luân Đôn và rất thường lui tới Highbury.” “Tôi đã luôn thấy thích thú với hội họa khi còn là một đứa trẻ và lúc đó tôi đang vẽ một sơ-ri truyện tranh về khủng long vì tôi gần như bị ám ảnh với Công viên kỷ Jura (Jurassic Park). Nói ra thì cái tên Gunnersaurus Rex đến với tôi rất tình cờ, gần như là trong một khoảnh khắc Eureka nào đó cái tên đó tự nhiên lóe lên trong tôi vậy.” “Sau đó tôi đã bắt đầu một phác thảo lớn tầm này, một bạn khủng long vừa thân thiện nhưng cũng phải cực ngầu là những gì tôi nghĩ cần được thể hiện – ít nhất là tại thời điểm đó – phải thể hiện được sức mạnh và sự công phá của Arsenal. Đang vẽ thì mẹ tôi đi xuống lầu và có lời khen ngợi với bản vẽ của tôi. Tôi khi đó, một cậu trai mười một tuổi, đã cực kỳ cảm kích và nghĩ rằng, “Vậy thì mình phải nghiêm túc hơn thôi” nên là tôi bỏ đi bản vẽ đầu tiên và lấy ra một tấm giấy lớn hơn và đẹp hơn.” “Tôi chỉ vẽ một lần, thật sự là đã vẽ rất nhanh, đó hoàn toàn không phải là bản vẽ mà tôi đã đầu tư quá nhiều thời gian. Lúc đó tôi chỉ nghĩ, “Chúa ơi, tuyệt cú mèo!”, rồi tôi tô màu và bắt đầu viết vài điều giới thiệu về cậu ấy.” Vài tuần sau đó, Peter phát hiện ra bài dự thi của mình đã vượt qua vòng tuyển chọn. Sau đó nữa là nhận được cuộc gọi và cả thư từ câu lạc bộ, thông báo rằng Gunnersaurus Rex sẽ sớm bước ra đời thật từ bản vẽ.
13
Hơn hai mươi năm sau đó, sự sáng tạo thời thơ ấu của Peter đã trở thành một phần cuộc đời anh, khi xuất hiện trong một “cột mốc đời người”, đám cưới của anh vào tháng tám năm 2013.
“Họ đã mời tôi đến buổi lễ ra mắt linh vật, tại đó tôi đã chạy vòng quanh sân chào đón khán giả cùng với Gunnersaurus và gặp gỡ người đóng vai linh vật. Và trong suốt hai mươi năm sau đó, tôi đã luôn quan sát Gunnersaurus bước ra để trở thành một phần được yêu mến và niềm tự hào của Arsenal trong một niềm hân hoan khó diễn tả.” “Đó là một cảm giác rất hãnh diện và tuyệt vời. Bất cứ nơi nào tôi tới và gặp một CĐV Arsenal, tôi đều không ngại ngần kể rằng mình chính là người tạo ra Gunneraurus. Tôi được mua đồ uống cho ở khắp mọi nơi vì cậu ấy thật sự là một nhân vật được yêu thích cuồng nhiệt. Cậu ấy chính là điều đáng tự hào nhất mà tôi đã từng làm.” “Thiết kế linh vật cho một CLB chơi tại Ngoại hạng Anh khi mười một tuổi đã thực sự cho tôi cơ hội tự khẳng định bản thân. Kiểu như là không một giáo viên nghệ thuật trình độ A nào nói với tôi rằng tôi không có năng khiếu hội họa, vì tôi luôn luôn có thể đáp trả rằng: “Thầy đã thiết kế bao nhiêu linh vật cho Ngoại hạng Anh rồi hả Thầy?” Vậy nên, tôi đã thực sự biết ơn Arsenal vì ý tưởng về cuộc thi, và vì đã dành cơ hội đó cho những thiếu niên như tôi.”
14
“Nằm ngoài tầm dự đoán của tôi, vợ tôi, cha tôi và gia đình tôi đã liên hệ với Arsenal. Tôi lên phát biểu và người đàn ông tuyệt vời nhất cuộc đời tôi cũng hoàn thành bài phát biểu của mình, đến đoạn cuối đột nhiên Cha kể về câu chuyện Gunnersaurus. Tôi lúc đó có cảm giác kiểu như, “Cũng hay, tôi không nghĩ là câu chuyện này sẽ xuất hiện ở đây, hôm nay.” Sau đó rèm được kéo ra hai bên hé lộ một bí mật không thể không sửng sốt, Gunnersaurus Rex đi ra cùng với lá thư có chữ ký của Arsene Wenger và rất nhiều thứ được chuẩn bị chu đáo khác – nhưng tôi lúc đó chỉ biết rằng mình cảm thấy lâng lâng.”
“Khi đó có khá nhiều CĐV Arsenal và không ai trong số họ biết trước điều gì sẽ xảy ra, nên có thể nói đó là những giây phút tuyệt vời. Và còn tuyệt vời hơn nữa khi mà tôi phát hiện ra người đóng vai linh vật chính là người năm nào đã đi vòng quanh sân vật động cùng với tôi khi tôi còn là đứa bé mười một tuổi. Vậy là không chỉ Gunnersaurus, một biểu tượng và linh vật tuyệt vời của Arsenal mà tôi còn có cả “nhân vật năm xưa” này nữa trong chuyến viếng thăm đặc biệt này. Tôi đã có những giây phút của tuyệt đỉnh cảm xúc nhờ bức vẽ trên bàn ăn trong nhà bếp của một cậu bé mười một tuổi mang lại. Đó là những khoảnh khắc tuyệt vời, của một ngày tuyệt vời.” Niềm tự hào của Peter không khác gì niềm tự hào của một người cha khi anh giới thiệu Gunnersaurus bằng cái tên đầy đủ, Gunner-
saurus Rex, và nói, rằng linh vật “như đứa con trai của tôi mà tôi ít nói chuyện cùng.” “Cậu ấy không chỉ là một trong những linh vật nổi bật nhất của Premier League, cậu ấy còn là một trong những nhân vật uy lực nhất, vui nhộn nhất và tôi nghĩ là cũng được ngưỡng mộ nhất nữa. Chúng ta thực sự đã có một tuyệt đỉnh linh vật với sự yêu thích không thể cuồng nhiệt hơn dành cho cậu ấy. Tôi thật sự gần như đã không kiềm chế được khi nhìn cậu ấy ôm Cesc Fabregas sau trận đấu cuối cùng của Cesc tại Emirates [năm 2011]. “Đó là một cảm giác tuyệt vời với thành tựu tôi đạt được. Bất cứ khi nào tôi xem Arsenal thi đấu – và dù bất cứ kết quả nào – tôi cũng đều được nhìn thấy cậu ấy, đứa con tinh thần của mình và cảm thấy mình hệt như là một khủng long cha đầy tự hào.”
15
Holding đọc trận đấu như một cầu thủ 35 tuổi chinh chiến nhiều năm tại Premier League trong khi anh ta thực tế mới chỉ 19.
ôi có thể hiểu được những người hâm mộ của Arsenal cảm thấy bối rối thế nào khi thấy tên Rob Holding trong danh sách đội hình năm nay. Ngay cả tôi cũng từng như vậy. Tháng 8 năm ngoái, dội hình xuất phát của Bolton trước Middlesbrough được công bố. Vô cùng bất ngờ, hậu vệ trẻ Rob Holding đã giữ được vị trí của mình sau thất bại đáng tủi hổ trước Burton Albion trong khuôn khổ Capital One Cup. Holding đã được lựa chọn bởi HLV Neil Lennon trong một hàng phòng ngự 3 người, tiếc thay sự sắp xếp này đã không đem lại kết quả tích cực cho anh và các đồng đội. Middlesbrough ở một đẳng cấp khác và đã sớm định đoạt trận đấu sau hiệp Một. Huấn luyện viên của Bury, David Flitcroft cho biết ông đánh giá cao Holding khi vừa mượn được cầu thủ này hồi năm ngoái. Tuy vậy, khi Holding bị đẩy xuống đội hình trẻ Bury chỉ một tuần sau phát biểu đó, tưởng như một hợp đồng cho mượn tới League One hay League Two nữa sẽ đến sau khi anh trở lại từ đội bóng này.
16
17
không phải không mắc sai lầm nào, làm sao có thể khi bạn chơi cho một đội bóng gặp quá nhiều khó khăn như Bolton? Rob sẽ không muốn nhắc lại về thất bại 0-4 ngày Lễ Tặng quà trước Rotherham hay màn trình diễn kém của cá nhân anh khi gặp Leeds United.
Trái với nhận định của tôi, chính tôi đã chứng kiến một sự thay đổi hoàn toàn, một cầu thủ trẻ trở lại sau vài tháng được cho mượn trở thành một nhân tố hoàn toàn khác.Tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra với Holding khi cậu ấy chơi trước sự chứng kiến của vài trăm khán giả trong những đêm lạnh ở Leyland vài tháng đó nhưng khi Holding được đá chính trong đội hình Bolton trước Hull vào tháng 12, tôi đã nhận thấy một sự thay đổi đáng kinh ngạc của cầu thủ này. Holding đọc trận đấu như một cầu thủ 35 tuổi chinh chiến nhiều năm tại Premier League trong khi anh ta thực tế mới chỉ 19. Dẫn bóng từ khu vực phòng ngự, phân phối bóng sang trái và phải, luôn có những pha đánh đầu đúng lúc và có mặt đúng vị trí cần thiết,… Tôi không biết làm thế nào mà tài năng trẻ của vùng Tameside lại đột nhiên biến thành phiên bản Bobby Moore của Bolton như vậy. Holding đã thực sự gây được sự chú ý và lần cuối cùng tôi nghe mọi người tự tin về một hậu vệ sẽ phát triển và thành công trong tương lai là khi Gary Cahill chuyển đến đây từ Aston Villa. Những tuyển trạch viên bắt đầu để mắt đến Hodling. Bournemouth, Watford and Everton là những câu lạc bộ đầu tiên tiếp cận và sau đó đến lượt Arsenal. Đương nhiên Holding 18
Chỉ khi bắt đầu nói chuyện với Holding sau mỗi trận đấu và tình cờ gặp cậu ấy trong những lần đến sân Macron, tôi mới đầu thực sự có niềm tin cậu ấy có tiềm năng trở thành một cầu thủ hàng đầu. Bất cứ nhà báo nào cũng sẽ nhớ về sự khó khăn trong các cuộc phỏng vấn với các cầu thủ trẻ sau một trận đấu và sau đó phải viết lại nó thành những câu “có nghĩa”. Chúng tôi, cánh phóng viên, đều đã gặp vấn đề đó. Tôi nhớ mình đã nói chuyện với Jack Wilshere khi cậu ấy đang chơi ở Bolton dưới dạng cho mượn sau thất bại trước Chelsea và trải nghiệm đó đúng như những gì tôi vừa nói. Một năm sau, tôi thấy cậu ấy xuất hiện trên chương trình Football Focus đã trưởng thành hơn rất nhiều. Một khóa huấn luyện truyền thông tại sân Emirates đã đem đến nhiều điều tích cực cho Wilshere. Holding thì không như vậy, tôi rất hài lòng khi được làm việc với cậu ấy ngay từ những ngày đầu tiên. Lần đầu tiên trả lời phỏng vấn sau trận đấu với báo chí địa phương của Holding kéo dài trong vài phút và cũng xuất sắc như những màn trình diễn trên sân của cậu ấy. Vài tuần sau cậu ta ngồi trước đám đông những người ủng hộ Bolton và có cuộc nói chuyện trực tiếp với huyền thoại của đội bóng Peter Reid, điều này thật sự tuyệt vời cho một cầu thủ trẻ. Tôi đã gặp riêng Holding sau cuộc nói chuyện trên, cậu ấy đã nói về mong muốn trở thành đội trưởng của Bolton và đưa đội bóng thăng hạng trở lại Championship ở mùa giải này. Tuy vậy những phát biểu đó không còn giá trị nữa chỉ vài ngày sau đó tôi biết Arsenal liên hệ với cậu ấy. Holding không hề yêu cầu được ra đi. Cậu ấy là một cầu thủ có tính cách tốt dưới sự giáo dục của người cha Stuart. Chàng trai của vòng Tameside không phải là mẫu cầu thủ phô trương, chúng ta sẽ
không thấy những tấm hình trên Instagram của cậu ấy ở những quán rượu vùng Cheshire hay các CLB của Ibiza trong giai đoạn nghỉ hè. Trong thực tế, sau khi giành chiến thắng tại Toulon Tournament với U21 Anh, Holding đã đi du lịch với những người bạn của mình tại Thái Lan và ở trong một khách sạn với giá 5 bảng một đêm. Người hâm mộ Arsenal dường như bị chia ra hai luồng suy nghĩ với bản hợp đồng mới này. Tất nhiên họ muốn câu lạc bộ chi tiền cho một chữ kí có thể giúp họ giành được danh hiệu. Holding chưa thực sự sẵn sàng chơi tại Premier League và theo quan điểm của tôi sẽ thật tốt khi cậu ấy được cho mượn trở lại League One. Bản hợp đồng của Holding được so sánh nhiều với Calum Chambers, mặc dù số tiền để Arsenal có được Holding chỉ là một phần nhỏ so với 16 triệu bảng mà đội bóng bắc London phải trả cho Southampton cách đây hai năm. Người hâm mộ Arsenal đặt câu hỏi rằng sự phát triển
của Holding đã thực sự ổn định? Trường hợp của Holding đã dạy tôi một điều rằng các cầu thủ trẻ sẽ cải thiện rõ rệt khi họ đã sẵn sàng cho những sân chơi lớn. Chỉ mới cách đây một vài năm, Holding còn đang đối mặt với những dấu hỏi lớn về tương lai và Bolton đã nghi ngờ liệu cậu ấy có thể vượt qua nó để trở thành một cầu thủ như họ mong đợi hay không. Có quá nhiều yếu tố chưa rõ ràng vào thời điểm ấy. Holding có thể không phải là cái tên lớn các CĐV Arsenal muốn nhưng tôi tin rằng cậu ấy sẽ được ra sân tại Premier League & ĐTQG trong tương lai không xa. Nếu điều đó xảy ra, tôi tin tưởng Holding sẽ vẫn giữ được sự khiêm tốn của mình như trong thời gian tại Bolton chứ không sa vào vũng lầy của sự nổi tiếng như một vài siêu sao khác đã mắc phải.
19
20
ới ngọn lửa bùng cháy trong lồng ngực và những bước chạy sấm sét ở đôi chân, hành trình của Alexis Sanchez từ đất nước Chile xa xôi đến những ánh đèn rực rỡ ở London đáng được nhận nhiều sự chú ý. Nhà báo Martin Mazur đã hỏi những người thầy, những người bạn và huấn luyện viên của anh để tìm hiểu vì sao một cậu bé nhút nhát trở thành người được chú ý nhất.
Trong 8 năm vừa qua, ở Santiago, Buenos Aires, Udine, Barcelona và hiện tại là London, Alexis luôn có một thói quen im ắng: tham gia các buổi tập trong tuần, ăn uống điều độ tại nhà, tránh xa những sự kiện công chúng hay các buổi tiệc tùng thâu đêm, và sau đó khi tiếc còi cất lên, chơi bóng như thể cuộc sống anh ta phụ thuộc vào nó. Biệt danh Niño Maravilla (thần đồng) đến một phần cũng là nhờ vào thời gian biểu kiểu Sparta này.
Phần lớn thời gian, Alexis Sanchez là một siêu sao sống trong một vỏ bọc được xây dựng kín kẽ. Nhút nhát và dè dặt, anh ấy không thích tiếp xúc với giới nhà báo, một phần vì tiếng Tây Ban Nha của anh ấy cũng khó để hiểu kể cả với những người Chile khác. Chính vì thế mà anh ta ít khi có những tin tức ngoài sân cỏ.
Các nhà cầm quân từ các môi trường bóng đá khác nhau – từ Pep Guardiola, Claudio Borghi và Arsene Wenger cho đến Diego Simeone, Pasquale Marino và Marcelo Bielsa – đều mê mẩn với lối chơi của cậu ấy và coi anh là nền tảng cho chiến thuật của mình. Điều đó rất dễ để giải thích. Phong cách chơi bóng của anh ấy không có chỗ nào để đòi hỏi thêm: những gì bạn
21
22
thấy là những gì bạn nhận được. Người hâm mộ của Arsenal nhanh chóng nhận ra, họ đã có được là một hàng tấn công với chỉ mình tuyển thủ Chile: một cầu thủ tấn công đa năng như một con dao của quân đội Thụy Sĩ với khả năng chơi như một cầu thủ chạy cánh, một tiền vệ hay một trung phong cắm Anh ta chơi với cường độ mà không ai có thể bắt chước được. Phần đông cầu thủ nói họ ghét thất bại. Sanchez thật sự chơi như thể anh ấy ghét thất bại. Đó là lí do mà các huấn luyên viên yêu thích anh ấy, cũng là cái cách anh truyền cảm hứng tới đồng đội và làm say mê người hâm mộ. Nó cũng giải thích vì sao mà anh ta đang từng bước trở thành một huyền thoại tại Arsenal. Gặp gỡ Alexis ngoài đời Bạn chỉ có thể tìm thấy một Alexis thực sự ở hai nơi: một là trên sân cỏ, và nơi còn lại là ở Tocopilla, quê hương của anh ấy. Cách khoảng 1000 dặm đi về hướng Bắc từ Santiago, nằm giữa những ngọn núi, sa mạc và biển cả là thành phố bé nhỏ nơi tiền đạo của Arsenal đã được sinh ra. “Tocopilla giống như Vina del Mar vậy, chỉ có điều là nó nhỏ hơn,” anh ấy đã từng nói như vậy trên chương trình Nacidos para Ganar [Sinh ra là để chiến thắng], để so sánh vùng quê bụi bặm ven biển với ‘Thành phố vườn hoa’ của Chile.
Không gian của thành phố hiện tại bao gồm một vịnh, một cảng và hai ống khói lớn thải ra khói đen từ nhà máy nhiệt điện. Tồi tệ hơn, khu vực này còn bị ảnh hưởng bởi một vụ động đất vào năm 2007 và vẫn đang hồi phục lại, với những chỗ bị tàn phá vẫn còn dễ nhận ra ở các góc phố. Phần lớn những ngôi nhà đều bị đập tan, trong đó có cả nhà thuộc sở hữu mẹ và cô của Alexis. Tại đây, rời xa khỏi sự hào nhoáng và danh vọng, có một Alexis thật sự cởi mở với đám đông. Mỗi khi về đây, anh ấy ngay lập tức ra ngoài, trò chuyện với mọi người, ngồi tại quán bar chính, chơi bóng cùng những người bạn và gặp gỡ họ hàng và người thân. Cũng tại đây, anh ấy đã được gán với biệt danh đầu tiên, ‘Dilla’, viết tắt của từ ardilla (con sóc) – bởi vì anh rất nhanh, luôn chơi bằng chân trần và anh ta chỉ mất vài giây để lấy lại quả bóng bị mắc kẹt trên mái nhà trong những trận bóng đường phố. (Một số người dân địa phương không đồng tình và cho rằng Dilla là viết tắt của từ pesadilla – có nghĩa là cơn ác mộng.) Sanchez rất sôi nổi và tích cực nên tất cả mọi người đều biết và quan tâm đến anh.
“Khi còn là một cậu nhóc tôi rất hạnh phúc,” anh ta chia sẻ. “Chúng tôi rất tầm thường, quả thực là thế, nhưng tôi vẫn muốn cho đi tất cả Nhưng ngoài biển ra, hai thành những gì tôi có bây giờ để có thể phố không có điểm chung nào cả. Khi bạn đi vào Tocopilla, bạn sẽ thấy quay trở lại những ngày đó một lần nữa. Khi đó tôi là cậu bé hạnh phúc những ngọn núi với vách đá sắc nhất thế giới. Vì thế nên tôi rất vui nét, những con đường hẹp và gập khi trở lại đây. Nơi đây có gia đình ghềnh, các ngôi nhà xiêu vẹo, cả ô tôi, những người bạn và cả những kỉ nhiễm, nghèo đói và rất nhiều bụi niệm. Và tôi cũng thích cả biển nữa. bặm. Cả khu vực này là một trong những nơi khô hạn nhất thế giới. Vì Đó là thứ tôi thích nhất. Cứ ở đâu vậy không quá ngạc nhiên khi nơi có biển thì tôi sẽ thấy hạnh phúc.” đây được gọi là ‘Góc Quỷ’.
23
Cuộc sống mưu sinh đầy gian khổ Bố của Sanchez rời Tocopilla không lâu sau khi anh ra đời và chàng trai nhỏ bé đã phải “lớn nhanh” để giúp đỡ mẹ Martina và anh trai Humberto vàcác chị gái Marjorie, Tamara. Bác của anh, Jose Delaigue, người đã qua đời vì bệnh ung thư bốn năm trước, trở thành một hình mẫu của một người cha. Mẹ của anh hằng ngày đến thành phố ở gần đó để bán cá tươi, còn Alexis làm bảo vệ ở bãi đậu xe trong một nghĩa trang hoặc rửa những chiếc xe đó. “Không dễ để kiếm tièn khi đó,” anh ta nói trên tờ báo Tây Ban Nha El Pais năm 2013. “Tôi đã nói với mẹ: ‘Đừng lo, con sẽ trở thành một cầu thủ bóng đá và mọi thứ sẽ ổn thôi – chúng ta sẽ có tiền’, và bà cười. Tôi cũng hứa sẽ tặng quà, xe hơi và nhà cho những người bạn của tôi nữa.” Anh ấy bắt đầu chơi cho một đội bóng địa phương, Arauco khi vừa sáu tuổi. “Tôi nhớ rất rõ: cậu ta là một tài năng xuất chúng và đã nhanh hơn tất cả các cầu thủ khác ở đây rồi,” huấn luyện viên đầu tiên của anh, Alberto Toledo, người vẫn giữ tấm ảnh khi Alexis có những buổi tập đầu tiên chia sẻ.
bóng từ vòng cấm của chúng tôi, rê qua cả đội hình đội bạn. Trông cậu ấy rất mệt, và ở trong vòng cấm đối thủ thủ môn đội bạn đã có một pha tắc bóng rất thô bạo. Dưới cái nắng như thiêu, không thèm quan tâm đến vết đau của pha phạm lỗi đó và gần như không nói được sau khi chạy một đoạn dài, cậuấy nhìn về phía băng ghế dự bị, cầu khẩn tôi để cho phép cậu ấy được thực hiện quả phạt đền. Đó chính là một Alexis Sanchez thật sự. Cậu ấy đã từng ghi tám bàn thắng trong trận đấu gặp những cậu bé khác hơn cậu ta hai tuổi. Nhờ vào một quyết định đặc biệt bởi liên đoàn bóng đá địa phương, Sanchez đã tham gia và vô địch hai giải đấu cùng một lúc. Nhưng từng đó cũng chưa đủ để so sánh với những trận bóng đường phố không dừng ở sân gần nhà anh ấy. “Việc chơi bằng chân không đã hình thành phong cách của tôi, chạy với những bước nhảy nhỏ vì tôi phải tránh những viên đá,” anh chia sẻ. Tuy nhiên khi đó anh ấy vẫn chưa hiểu gì về vị trí hay chiến thuật. “Một ngày nọ huấn luyện viên nói tôi chơi ở cánh phải, và tôi đã phải hỏi lại: ‘nó là ở đâu?’”
Nhận thức được sự khiêm tốn của Sanchez, người thị trưởng của thị “Chúng tôi có du đấu ở một số trấn, đồng thời là một cổ động viên thành phố khác trong nước. Alexis của Arauco đã tặng anh ấy đôi giày rất hiếu động và luôn khao khát. đầu tiên của hãng Reeboks khi anh Không phải ai cũng vui, vì cậu ấy 15 tuổi. “Tôi đã rất vui mừng, tôi còn chơi bóng nhiều nhưng lại không tập mang nó ở sân bê tông, mặc dù đôi luyện mấy. Thay vì đến tập luyện, giày đó có đinh và được làm để đi cậu ấy sẽ chơi bóng trên đường phố. trên cỏ,” Sanchez nói vài năm sau Nhưng cậu ta đã làm được điều khác đó. Ở thời điểm đó, mẹ anh phải đi biệt. mượn giày khi anh cần thi đấu. “Tôi nhớ trong một trận đấu ở sân bóng giữ a sa mạc, cậu ấy nhận
24
25
Arsene Wenger – người bước vào mùa giải rất có thể là cuối cùng của mình với tư cách là HLV Arsenal thừa nhận rằng ông sợ việc phải giải nghệ trong tương lai. Đồng thời ông cũng không chắc rằng liệu mình có thể đối mặt với cuộc sống không có công việc quản lý bóng đá đã thành thói quen như cựu đồng nghiệp Sir Alex Ferguson đã làm được hay không. 26
w
enger đang tiến gần tới mốc tròn 20 năm dẫn dắt câu lạc bộ thành London. Ông tâm sự về sự khó khăn khi phải từ bỏ “cơn nghiện” bóng đá này trong một cuộc tọa đàm sâu sắc mà ở đó, người đàn ông 66 tuổi cũng giải thích lí do bản thân cẩn thận trong việc thể hiện thêm sức mạnh trên thị trường chuyển nhượng và phàn nàn về sự thiếu sự khao khát ở một số cầu thủ trẻ trong đội bóng. Cơn nghiện bóng đá & ám ảnh đồng tiền Chiến lược gia người Pháp hé lộ rằng mình đã chỉ thị cho những tuyển trạch viên tập trung hơn vào những giải đấu hạng dưới, đồng thời phê phán nét “văn hóa” biến một số cầu thủ thành triệu phú ngay cả khi họ còn chưa có trận ra mắt đội bóng. Vị HLV 66 tuổi luôn tin rằng ông đúng khi “tiêu tiền của câu lạc bộ như đó là tiền của chính bản thân mình” - nhưng dù
Wenger có cảm thấy chán ghét tình hình bạo chi của nền thể thao hiện đại như thế nào đi nữa thì rõ ràng là ông cũng đang gặp rắc rối với ý định nghỉ hưu của mình. “Công việc này đã gắn bó với tôi cả cuộc đời và thành thật mà nói, tôi thật sự cảm thấy sợ ngày đó đến”, Wenger nói tiếp. “Tôi chờ việc đó xảy ra càng lâu thì sẽ càng khó khăn hơn cho tôi để dứt ra khỏi cơn nghiện này”. “Sau khi Alex giải nghệ và đội bóng của chúng tôi đối đầu họ tại Manchester, ông ấy đã nhắn tin cho tôi và hẹn gặp để cùng uống vài ly. Tôi đã hỏi ông ấy rằng ông ấy có nhớ công việc này không và ông ấy đáp: “Không hề”. Tôi thật sự không thể hiểu nổi điều đó, vì nó giống như một sự trống vắng trong cuộc đời bạn - đặc biệt là khi bạn đã sống cả cuộc đời của mình gắn bó với việc chờ đến trận đấu tiếp theo và cố gắng giành chiến thắng trong ngày hôm ấy.”
27
Những bình luận của HLV người Pháp dường như ám chỉ rằng có thể ông vẫn muốn tiếp tục công việc của mình sau khi hợp đồng hiện tại kết thúc vào cuối mùa giải. Tuy nhiên ở thời điểm này ông đang phải đối mặt với những thử thách to lớn khi cố gắng giành danh hiệu quốc nội đầu tiên cho Arsenal kể từ năm 2004 mà không phải bạo chi trên thị trường chuyển nhượng. Sự dè dặt của Arsenal với việc chi những khoản tiền khổng lồ, Wenger giải thích, có liên quan đến việc rời khỏi Highbury – “tình yêu của đời tôi” - để chuyển đến sân vận động Emirates trị giá 390 triệu bảng vào năm 2006. “Chúng tôi đã phải giải quyết số tiền nợ ấy.Chúng tôi biết rằng mình chỉ có một nguồn ngân sách giới hạn và chúng tôi phải có mặt ở Champions League để có cơ hội trả nợ. Đó là quãng thời gian khó khăn nhất với tôi. Trong một khoảng thời gian tình hình thật sự rất tồi tệ nhưng bây giờ CLB đã an toàn về mặt tài chính.” Wenger nói thêm: “Cá nhân tôi tin rằng cách duy nhất để trở thành một
28
nhà quản lý bóng đá là tiêu tiền của CLB như tiền của chính bản thân. Vì nếu không làm vậy, bạn sẽ có thể phạm nhiều sai lầm. Bạn là người đưa ra những quyết định quan trọng và tôi tin rằng bạn phải hành xử như đó là tiền của chính bạn, như bạn là người sở hữu CLB, và bạn có thể hoàn toàn đồng cảm với đội bóng. Nếu không làm vậy, tôi nghĩ bạn khó có thể tiến xa được.” Tìm lại khát khao HLV Wenger đã được phỏng vấn cho cuốn sách được phát hành cách đây không lâu, “Game Changers” (tạm dịch: “Những người thay đổi cuộc chơi”) với sự xuất hiện của những đoạn phỏng vấn được thực hiện bởi cựu HLV Charlton Athletic, Alan Curbishley với nhiều gương mặt đáng chú ý trong giới bóng đá như Ferguson, Harry Redknapp, Ryan Giggs và Harry Kane. Một trong những câu hỏi dành cho Wenger là môn thể thao vua đã thay đổi như thế nào kể từ khi ông được bổ nhiệm vào tháng 9 năm 1996. HLV người Pháp đã dẫn ra “quyền lực của
những người đại diện” để nhắm vào sự thay đổi trong thái độ của các cầu thủ trẻ ở Ngoại hạng Anh. “Tôi đã đấu tranh cả cuộc đời mình cho các cầu thủ để thu về lợi nhuận nhưng khi bạn trả tiền cho họ trước khi họ đem về lợi ích cho đội bóng, điều đó có thể sẽ giết chết khao khát cống hiến. Tôi sợ rằng giờ đây chúng ta có những cầu thủ chưa đầy 17-18 tuổi kiếm được 1 triệu bảng/năm. Khi Ian Wright kiếm được số tiền ấy, cậu ấy đã ghi được rất nhiều bàn thắng và sẵn sàng cống hiến hết mình vì đội bóng. Hiện tại, những cầu thủ trẻ trở thành triệu phú ngay cả trước khi họ có màn ra mắt cho đội Một.” Wenger tiếp tục giải thích rằng đây chính là lí do hợp lý cho việc cần phải chú ý hơn nữa vào những cầu thủ tiềm năng ở các giải quốc nội. Arsenal đã ký hợp đồng với Rob Holding, một hậu vệ 20 tuổi từ Bolton Wanderers và có vẻ như thương vụ này sẽ là sự khởi đầu cho một xu hướng mới. “Tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ có thêm những cầu thủ tiềm năng đi lên từ
những giải đấu thấp hơn - những người phải chiến đấu bằng chính tài năng của mình để vươn lên”, ông nói. “So sánh điều đó với một cầu thủ được đào tạo tại đây – một CLB đã có mặt tại đấu trường Champions League 17 năm và không biết tới những khó khăn khác thì đó không phải là một giấc mơ mà là một điều bình thường đối với anh ta. Nhưng nếu bạn chơi cho những giải đấu hạng dưới và xem Real Madrid hay Barcelona vào các buổi tối thứ Tư thì bạn sẽ nghĩ: “Mình thực sự muốn được chơi trong những trận đấu như thế này”. “Tôi đã nói với những tuyển trạch viên của mình theo dõi sát sao những giải đấu hạng dưới vì giờ đây những giải đấu này cũng có sự xuất hiện của nhiều cầu thủ chát lượng. Đừng quên rằng chúng ta vẫn có nhiều cầu thủ ngoại ở Premier League nhưng những cầu thủ giỏi người Anh phải đá ở những giải đấu thấp để có thể phát triển bản thân”. Tác giả: Daniel Taylor Nguồn: Guardian Dịch giả: Lâm Khoa
29
ôi cảm thấy như một cậu bé khi đi giữa làn cỏ trên sân, với trái bóng kẹp bên hông. Đó là tôi với mái tóc ‘bổ luống’ được trải chuốt kĩ càng, một chiếc áo đỏ với tay trắng, và biểu tượng khẩu pháo màu vàng trên ngực. Tôi là một người đã quá 30 tuổi đầu, nhưng đang trong giấc mơ của một cậu bé. Đó là trận Bán kết FA Cup, chúng tôi gặp Wigan, với hơn 82 nghìn cổ động viên trên khán đài, và 50 nghìn trong số đó ủng hộ chúng tôi. Tất cả đang mong chờ một danh hiệu. Arsenal chưa giành được danh hiệu nào trong 9 năm, khoảng thời gian tưởng như vĩnh viễn với một trong những CLB giàu truyền thống nhất thế giới. Nhưng họ có những cổ động viên trung thành nhất – những người ủng hộ Pháo thủ. Bằng một phép màu kì lạ nào đó, tôi đã đến với Arsenal, CLB hàng đầu của miền Bắc London. Với đôi chân thẳng, tôi cúi xuống và đặt quả bóng lên chấm phạt đền. Tôi nhìn về phía thủ môn đội bạn. Tôi biết sẽ sút về hướng nào, và tôi cố giữ một khuôn mặt nghiêm túc. 30
Giây phút đã đến. Tôi ở đây – trong câu khẩu hiệu tiếng Latin của CLB: Victoria Concordia Crescit – Chiến thắng đến từ sự hòa hợp. Tôi không thể nín được nụ cười. Tôi chưa được nổi 30 phút cho Arsenal. Trận đầu gặp Swansea tôi chỉ chơi 11 phút, và bây giờ tôi được đưa vào trong thời gian hiệp phụ khi mọi thứ cần được quyết định. Mười lăm phút của sự nghiệp bóng đá đã thay đổi cuộc đời tôi.” “Tôi nhận được cuộc gọi từ đại diện, ông Roger Ljung [Huy Chương Đồng World Cup năm 94]: ‘Cậu có muốn tới một CLB ở Ngoại hạng Anh theo dạng cho mượn không?’ ‘Không.’ ‘Cậu có muốn tới Arsenal theo dạng cho mượn không?’ ‘…Tất nhiên rồi.’ Đó là ngày cuối cùng của kì chuyển nhượng mùa đông và tin đồn về cầu thủ mới đã lộ ra. Khu tập luyện London Colney được vây kín bởi các cổ động viên, các nhà báo và TV thì truyền hình trực tiếp. Khi chúng tôi tới sân bay Heathrow, chúng tôi phải đi ra một bãi trống và đổi xe để mọi người không nhận ra. Tất cả mọi người đều đối đãi rất nhiệt tình, tôi được trao cho chiếc áo tập số 29. Tôi được đưa đi kiểm tra thể lực và kiểm tra sức khỏe. Trong khi các bác sĩ thể lực đang thực hiện các bài kiểm tra thì tôi ngồi trong căn tin, nhâm nhi ly cà phê của người Anh. Trên người tôi là bộ quần áo thường ngày của một cầu thủ bóng đá, tức là áo phông, quần đùi và dép tông. Các cầu thủ đi ngang qua chỗ tôi trên đường đến sân tập. Tôi biết một vài người Pháp và chúng tôi nói chuyện một chút. Nhưng bác sĩ thể l ực nhanh chóng gọi tôi lại và tôi được chuyển đến bệnh viện để kiểm tra X-quang. Đã có gì đó không ổn. Sau đó chúng tôi trở lại khu tập luyện. Tôi cảm thấy như đang ở trong một chương trình thực tế trên truyền hình. Trước mặt tôi là bác sĩ thể lực, giám đốc thể thao và HLV Arsene Wenger, người đã dẫn dắt đội bóng gần 20 năm với thái độ âm 31
thầm và nghiêm nghị. Bác sĩ thể lực bắt đầu trình bày tình trạng của tôi. Ông ấy hiểu Arsenal luôn là ước mơ của tôi và đây là một cơ hội tốt, nhưng chấn thương ở lưng của tôi là quá nghiêm trọng. Có ít nhất 3 vị trí bị rạn nứt trên cột sống, và tôi phải nghỉ ít nhất 4 đến 6 tuần. Tôi sốc, thất vọng, nhưng tôi hiểu. Trước những bằng chứng trên hình chụp X-quang, không gì, kể cả giấc mơ thuở bé có thể giúp tôi. “Chấn thương là chấn thương.”, tôi nói nhưng trong lòng không giấu nổi sự bực tức. Cả căn phòng im lặng. Ngài Wenger cũng không nói gì. Ông không nhìn những người đồng nghiệp trong lúc họ đưa ra những dự đoán về tình trạng của tôi. Ông đang chìm trog suy nghĩ của chính mình. Tôi chờ đợi ông ấy nói gì đó. Rồi ông ấy thở dài và nói rằng ‘Kì chuyển nhượng đóng cửa trong vài tiếng nữa. Khó có thể tìm được sự thay thế nào. Hoặc là chúng tôi nhận anh hoặc không nhận ai’ mọi người cùng quay lại nhìn ông với một sự bất ngờ.
32
Không ai biết ông ấy sẽ tiếp tục như thế nào, nhưng lời ông đưa ra là cuối cùng. Nhưng có vẻ như lời nói của ông chưa đủ thuyết phục với mọi người xung quanh. Wenger chốt ‘Cậu sẽ ở lại đây, hồi phục và tập luyện. Tôi sẽ dùng đến cậu khi cậu có thể lực tốt.” “Mọi thứ lại tiếp tục nhộn nhịp khi tôi có thể thấy báo đài đưa tin và bạn bè liên lạc với tôi. Mặc dù chênh lệch múi giờ là 4 tiếng và Liên đoàn Bóng đá Nga đã ngừng làm việc nhưng thương vụ đã được hoàn thành. Hợp đồng được kí vào giờ chót. Tôi đã rời Spartak Moscow trong lúc mọi người còn đang ngủ. Tôi nhận được một vài tin nhắn chúc mừng, nhưng chỉ có thế, nước Nga với tôi tạm thời chấm hết.” “Tôi trở lại tập luyện như điên ở Anh. Tôi có khả năng làm điều đó. Một ngày ở phòng tập, ngài Wenger ghé thăm chúng tôi. Khi ông ấy bước vào, mọi người dường như dừng lại như đang chờ một tín hiệu. Ông ấy tạo ra hiệu ứng như vậy với mọi người còn tôi vẫn tiếp tục đạp xe để vượt
một mớ thần kinh hỗn độn và sự may mắn. Loạt sút penalty trong bóng đá tôn vinh kẻ chiến thắng, và cũng là lý do cho kẻ thua cuộc đổ lỗi. Bạn buộc phải ghi bàn. Tất cả áp lực dồn lên người sút bóng. Tôi nghe thấy ngài Wenger nói to bằng tiếng Pháp: ‘Kim, cậu đá được penalty chứ?’ ‘Có. Tôi rất hân hạnh được đá 1 lần.’ ‘Tốt. Cậu đá lượt 2 nhé.’ Tôi quyết định trước xem mình sẽ đưa trái bóng vào góc nào. Và khi tôi một mình tiến tới chấm phạt đền, trước một sân vận động đông gấp 3 lần dân số nơi tôi sinh ra, Sandviken, tôi phải cố nín nụ cười của mình. Tôi đặt trái bóng lên vị trí phạt đền. Bây giờ, tôi chỉ cần lùi lại vừa đủ, chạy đà, và đưa quả bóng thật căng vào góc cao bên trái. Hãy cứ làm như mình vẫn thường làm, tôi tự nhủ. Tôi đã làm việc đó cả ngàn lần rồi, và không bao giờ tôi thấy run sợ.
mốc thời gian. Wenger nhìn tôi với cái nhìn thân thiện nhưng rất nghiêm túc của người Pháp. Chúng tôi nói chuyện một chút và tôi cảm giác mối quan hệ của tôi và HLV đang đi đúng hướng. Tôi cảm thấy tôi đã xây dựng được lòng tin với người thuyền trưởng mặc dù tôi chưa được ra sân. Sau năm tuần hồi phục miệt mài, và dù lưng của tôi chưa chắc chắn hồi phục, tôi bất ngờ được trở lại sân cỏ. Đã lâu lắm rồi CLB chưa đạt được danh hiệu, và thủ đô nước Anh đang rất sôi sục, với những tờ báo lá cải làm nội dung chủ đạo. Chúng tôi được đánh giá cao hơn Wigan trong trận bán kết, nhưng tất cả đạt được là kết quả hòa trong thời gian chính thức. Đồng hồ vẫn quay, nhưng không ai biết bao giờ trận đấu sẽ kết thúc. Tôi ngồi trên băng ghế dự bị và không mong chờ điều gì cho bản thân. Trận đấu còn 7 phút và tôi được đưa vao thay Aaron Ramsey đã mệt nhoài. Rồi trọng tài tuýt còi. Giờ đây, đội được vào chung kết sẽ phải quyết định qua loạt sút penalty. Một cái kết tuy đơn giản nhưng cũng thật đau đớn. Giờ đây, tất cả những toan tính chiến thuật đều không còn tác dụng. Chỉ còn lại
Thủ môn lao ra sớm, ngược với hướng mà tôi định sút bóng. Khi tôi xem lại bàn thắng trên Youtube, những cảm xúc ấy trở lại: sự bình tĩnh và niềm vui, và tôi bất ngờ về nơi quả bóng bay vào. Tôi đã định sút vào góc cao bên trái, nhưng thực tế lại đưa trái bóng vào góc thấp bên trái. Tôi cảm thấy bối rối, nhưng dù sao trái bóng cũng đã vào lưới. Sau đó, chúng tôi dành chiến thắng trong trận chung kết và được tung hô bởi gần 200,000 cổ động viên trên khắp đường phố London. Mặc dù cống hiến của tôi chỉ là một phần rất nhỏ trong lịch sử 120 năm của câu lạc bộ, nhưng đó là một dấu mốc quan trọng với tôi. Mười lăm phút tuyệt vời nhất trong sự nghiệp, và hóa ra tôi còn không nhớ chính xác điều gì đã xảy ra. Tôi đã ở đâu trong giờ phút quyết định đó? Hồi hộp, hay lo lắng hay bất ngờ, bạn có thể gọi khoảnh khắc đó với nhiều tên. Một điều duy nhất tôi biêt chắc chắn, đó là thể thao và bóng đá không ai có thể thấu hiểu hết, và đó là lý do vì sao chúng ta yêu nó. Khi mà trái bóng còn chui vào lưới thì trải nghiệm của tôi vẫn là đúng. Tôi xin khẳng định chắc chắn như vậy.” Nguồn: Sveriges Radio Dịch giả: Vũ Lâm Hiệp 33
Có lẽ bạn sẽ không thể biết rằng Takuma Asano đang đứng trước giai đoạn quan trọng nhất trong sự nghiệp của mình, nếu chỉ phán đoán qua vẻ thư thái của cầu thủ tân binh CLB Arsenal. Tránh xa cái nắng gay gắt Amazon bên trong sảnh khách sạn của tuyển Olympic Nhật Bản, Asano không có bất cứ một dấu hiệu căng thẳng nào: anh đã sẵn sàng.
34
húng ta thường thấy các cầu thủ trẻ, đứng trước những cơ hội lớn như Asano đã có, tập trung vào bản thân họ và sự phát triển cá nhân. Điều này là dễ hiểu, đặc biệt hơn khi những cơ hội lớn đến với bạn năm 21 tuổi. Khi được hỏi về giấc mơ Olympic, khá bất ngờ và hoàn toàn tự nhiên, Asano
gần như ngay lập tức đề cập đến gia đình mình: “Được thi đấu ở Thế vận hội, với tôi, luôn là một giấc mơ”, Asano trả lời trong một phỏng vấn độc quyền của FIFA.com tại Manaus, trước trận đấu mở màn của tuyển Olympic Nhật với Olympic Nigeria. “Đó chắc chắn là một trong những giải đấu lớn nhất thế giới. Tất cả mọi người đều biết về Thế vận hội, và tôi vô cùng phấn khích khi được là một phần trong sự kiện này. Từ bước chân vào môi trường chuyên nghiệp, cha mẹ tôi luôn mong ước một ngày con trai họ xuất khi hiện ở Thế vận hội, và bây giờ đó đã là sự thật. Thật tuyệt vời cho bản thân tôi cũng như gia đình tôi.” Lớn lên tại quận Mie, tỉnh Kansai, Asano có 5 anh em trai và một chị gái. Cha anh là một tài xế xe tải còn mẹ anh là nội trợ. “Tôi luôn biết ơn cha mẹ mình. Các anh em trong gia đình giúp tôi học cách
khiêm nhường. Mọi người trong gia đình đều có cơ hội chơi bóng, vì vậy tôi thực sự muốn dành lời cảm ơn cho cha mẹ mình vì điều này. Nó thật sự giúp tôi khiêm tốn.” “Kể từ lúc có mặt ở Brazil này, tôi đã dành vài phút nói chuyện với gia đình tôi bằng các cuộc gọi video. Chắc chắn là họ đang mong chờ tôi trên TV!” LONDON VẪY GỌI
Với Asano, gia đình cũng là yếu tố then chốt để anh hiện thực hoá ước mơ tuổi thơ của mình: gia nhập một câu lạc bộ hàng đầu ở châu Âu. “Tôi luôn mong muốn được thi đấu ở nước ngoài và cũng đã có một vài lời đề nghị, nhưng tôi không đủ chắc chắn về việc nên đi hay ở”, Asano nói. “Một lần, tôi được gọi lên tuyển quốc gia, tập thể có rất nhiều cầu thủ đang thi đấu ở nước ngoài. Chơi bóng với họ làm tôi nghĩ rằng bản thân tôi cũng cần được thử thách ở một giải đấu khác J1 League”. “Thế rồi đề nghị từ Arsenal đã đến. Dĩ nhiên, tôi vẫn
không chắc chắn về tương lai. Tôi đã bàn bạc với gia đình mình và cảm thấy may mắn vì đã làm như vậy.” Asano đã có những bước tiến nhanh chóng tại Nhật Bản với danh hiệu Cầu thủ trẻ xuất sắc nhất J1 League năm 2015. Nhưng phải đến khi Arsenal để mắt tới anh, cầu thủ này mới được cả thế giới biết đến. “Tôi ngất ngây với mọi thứ. Với Thế vận hội và với Arsenal, dù cho tôi không biết chắc mình có thi đấu ngay cho CLB ở mùa tới hay không, tôi vẫn sẽ cố gắng hết mình.” Sẵn sàng để dẫn đầu
Nói rằng 2016 là một năm đột phá của Takuma có vẻ là chưa đủ. Nổi lên sau màn trình diễn ấn tượng cùng CLB Sanfrecce Hiroshima tại FIFA Club World Cup 2015 và sau đó được HLV Vahid Halilhodzic gọi lên đội tuyển quốc gia Nhật Bản hồi đầu năm nay, Asano tiếp tục đóng góp lớn giúp tuyển U23 Nhật Bản nâng cao danh hiệu giải vô địch U23 Châu Á trên đất 35
cho bất cứ thử thách nào phía trước, cả với Thế vận hội và mùa giải tới. Kể cả sau Olympic, tôi vẫn mong muốn đóng góp cho đội tuyển tốt nhất có thể.
Qatar. Trận chung kết giải đấu này in đậm dấu giày của cầu thủ 21 tuổi với một cú đúp giúp các cầu thủ xứ sở mặt trời mọc có chiến thắng kịch tính 3-2 trước kình địch Hàn Quốc. “Với việc được gọi lên tuyển, tôi nhìn nhận bản thân mình như một trong số các thủ lĩnh trên sân để giúp đội giành được những thắng lợi”, Asano nói. “Tôi hiểu rằng nếu không thể thi đấu tốt ở đội tuyển, tôi sẽ không thể có cơ hội vươn tới trình độ chơi bóng cao hơn. Đầu tiên, chúng tôi sẽ cố hết sức để thể hiện tốt nhất tại Olympic và tiếp theo đối mặt với những thử thách lớn hơn.”
36
Tại kì Thế vận hội gần đây nhất, Nhật Bản đã bị đánh bại 2-0 bởi đối thủ lâu năm Hàn Quốc trong trận tranh Huy chương đồng ở Cardiff. Asano thẳng thắn cho rằng chính thất bại đó đã thôi thúc anh chiến đấu cho đội tuyển tại Rio. “Dù thất bại trong việc giành huy chương ở kì Olympic trước, đội tuyển vẫn đã thi đấu rất nỗ lực. Họ thực sự đã tạo cho tôi cảm hứng để làm tốt hơn tại Rio.” Nếu như Asano tiếp tục đạt được những thành công cùng ĐTQG và trong màu áo CLB ở Châu Âu, bạn có thể tin chắc rằng anh ấy sẽ nghĩ đến gia đình mình đầu tiên. Ở Nhật
“
Phương châm của tôi là sẽ cống hiến 100% khả năng
Bản, có lẽ họ cũng đang chờ đợi một cuộc gọi video để sẵn sàng được ăn mừng với người anh hùng trẻ tuổi. FIFA Club World Cup 2015 và sau đó được HLV Vahid Halilhodzic gọi lên đội tuyển quốc gia Nhật Bản hồi đầu năm nay, Asano tiếp tục đóng góp lớn giúp tuyển U23 Nhật Bản nâng cao danh hiệu giải vô địch U23 Châu Á trên đất Qatar. Trận chung kết giải đấu này in đậm dấu giày của cầu thủ 21 tuổi với một cú đúp giúp các cầu thủ xứ sở mặt trời mọc có chiến thắng kịch tính 3-2 trước kình địch Hàn Quốc. “Với việc được gọi lên tuyển,
tôi nhìn nhận bản thân mình như một trong số các thủ lĩnh trên sân để giúp đội giành được những thắng lợi”, Asano nói. “Tôi hiểu rằng nếu không thể thi đấu tốt ở đội tuyển, tôi sẽ không thể có cơ hội vươn tới trình độ chơi bóng cao hơn. Đầu tiên, chúng tôi sẽ cố hết sức để thể hiện tốt nhất tại Olympic và tiếp theo đối mặt với những thử thách lớn hơn.”
Tại kì Thế vận hội gần đây nhất, Nhật Bản đã bị đánh bại 2-0 bởi đối thủ lâu năm Hàn Quốc trong trận tranh Huy chương đồng ở Cardiff. Asano thẳng thắn cho rằng chính thất bại đó đã thôi thúc anh chiến đấu cho đội tuyển tại Rio. “Dù thất bại trong việc giành huy chương ở kì Olympic trước, đội tuyển vẫn đã thi đấu rất nỗ lực. Họ thực sự đã
Nguồn: FIFA.com
-
tạo cho tôi cảm hứng để làm tốt hơn tại Rio.” Nếu như Asano tiếp tục đạt được những thành công cùng ĐTQG và trong màu áo CLB ở Châu Âu, bạn có thể tin chắc rằng anh ấy sẽ nghĩ đến gia đình mình đầu tiên. Ở Nhật Bản, có lẽ họ cũng đang chờ đợi một cuộc gọi video để sẵn sàng được ăn mừng với người anh hùng trẻ tuổi.
Dịch giả: Xuân Việt 37
38
T
háng 7 năm 1995, nhà biên kịch Richard Cutis, sau thành công của vở kịch “Four Weddings And A Funeral”, đã tuyên bố rằng điện ảnh xứ sở sương mù còn hay hơn các phim bom tấn của Mỹ. Khi ấy, Arsenal, không lâu sau khi vừa bỏ ra số tiền khá lớn - 7 triệu bảng để chiêu mộ Dennis Bergkamp, đã tiếp tục tham gia cuộc chiến trên thị trường chuyển nhượng mùa hè. Với niềm tự hào dân tộc của người Anh đang lên cao sau thành công của bộ phim trên, Arsenal cũng không bỏ lỡ trào lưu và đưa về ngôi sao người Anh - David Platt với giá 4,75 triệu bảng, người mong muốn trở về quê hương sau 4 năm thi đấu tại Italia trong màu áo của Bari, Juventus và Sampdoria.
bóng và cùng họ một lần nữa chinh phục các danh hiệu. Điều đó có thể sẽ xảy ra trong hai hay nhiều nhất là ba mùa giải tới.”
Có vẻ đó là một thương vụ hoàn hảo của tân huấn luyện viên Bruch Rioch, đặc biệt khi ông rất thích một cầu thủ có lý lịch ‘sạch’ như David Platt. Sự có mặt của cầu thủ từng khoác áo Crewe và Aston Villa đã tạo cảm giác phấn khích tại Highbury. Mặc dù nó không gây chấn động như màn ra mắt của Bergkamp 3 tuần trước đó nhưng cũng đã cho thấy Arsenal đã thực sự thoát ra khỏi giai đoạn của sự tăm tối, suy tàn, của sự bảo thủ về tài chính, và đã sẵn sàng cạnh tranh một vị trí trong top đầu. (Trước đó họ đã đánh bại Manchester United và Tottenham trong cuộc đua giành chữ ký của David Platt, khi đích thân phó chủ tịch Arsenal - David Dein đã bay ra đảo Sardinia, nơi anh chàng đang có kỳ nghỉ cùng gia đình, để thực hiện việc đàm phán).
Đầu tiên, Platt gặp phải khó khăn về mặt chiến thuật. Tiền vệ từng có 27 bàn trong 62 lần khoác áo Tam sư đã từng đạt đỉnh cao trong sự nghiệp khi thi đấu tại Aston Villa với những tình huống bứt tốc không biết mệt mỏi ở vị trí hỗ trợ cho hai tiền đạo mũi nhọn Ian Olney và Tony Cascarino.
“Tôi đã ký hợp đồng với Arsenal,” Platt chia sẻ, “bởi tôi tin tôi có thể trở thành một phần quan trọng của đội
Platt chỉ dự đoán đúng về việc giành các danh hiệu, nhưng điều đó xảy ra su khi Rioch đã ra đi, và ngôi sao người Anh ngày nào giờ đã không còn được trọng dụng. Anh dần trở thành người thừa, và rời Highbury mùa hè năm 1998, một cuộc chia tay không kèn trống. Vậy đâu là lý do khiến cho sự nghiệp của David Platt tại Arsenal lại không mấy thành công, dù cùng quãng thời gian đó Arsenal đang ngày một tiến bộ? Phù hợp ... hay không phù hợp
Tuy vậy, chiến thuật của Arsenal trong mùa giải 1995/1996 là mang tính thử nghiệm theo nhiều cách khác nhau. Bruce Rioch ưu tiên dùng Paul Merson ở vị trí hộ công ngay sau lưng hai tiền đạo Ian Wright và Dennis Bergkamp. Điều đó cũng có nghĩa David Platt bị đưa xuống giữa sân chơi vị trí tiền vệ cầm trịch, thi đấu cùng một Ray Parlour không có phong độ cao vào thời điểm đó và phía sau là trung vệ Martin Keown, người cũng phải miễn cưỡng chơi ở vị trí không phải sở trường trong phần lớn mùa giải. Platt đã khởi đầu rất tốt với một bàn thắng tuyệt vời vào lưới Everton ở vòng 2 sau
20 năm trước, Arsenal đã tiến một bước lên kỷ nguyên mới bằng việc ký hợp đồng với cầu thủ người Anh - David Platt từ Sampdoria. Tuy vậy, theo Jon Spurling, mọi thứ đã không diễn ra như dự tính ban đầu... 39
khi nhận đường chọc khe từ Paul Merson, và tiếp tục làm nổ tung Highbury bằng cú vô lê tung lưới Nottingham Forest ở vòng 4. Dù vậy, trong những trận đấu đầu tiên đó, Platt vẫn đã phần nào gây thất vọng khi không thể hoàn thành trách nhiệm tổ chức tuyến giữa. Anh luôn lao lên phía trước, nơi Paul Merson đảm nhận vị trí, và giẫm chân lên nhau là điều khó tránh khỏi. Kết quả là việc Arsenal, mặc dù vẫn bất bại, đã gặp nhiều khó khăn để tìm thấy sự thanh thoát dưới thời Rioch. David Platt gặp chấn thương đầu gối ngay trong trận đấu với Nottingham Forest và buộc phải nghỉ thi đấu 2 tháng. Sau khi trở lại, cựu cầu thủ Sampdoria tiếp tục phải chiến đấu cật lực để thích ứng với tốc độ trận đấu trên sân cỏ nước Anh, vốn khắc nghiệt hơn nhiều so với những gì diễn ra tại quốc gia hình chiếc ủng. Mùa hè sau đó, Bruce Rioch xác định ưu tiên hàng đầu của câu lạc bộ là tăng cường tuyến tiền vệ cho Pháo thủ. Và mặc dù Platt trước đó đã kết thúc mùa giải khá ấn tượng bằng bàn thắng duy nhất vào lưới Bolton giúp Arsenal vững chắc vị trí dự cúp UEFA (tiền thân của Europa League), nhưng có cảm giác rằng dù cho sở hữu kinh nghiệm dày dặn, cầu thủ 29 tuổi vẫn khó có thể trở thành cỗ máy ở hàng tiền vệ có thể đưa Arsenal vào một kỉ nguyên mới. Sự xuất hiện của Arsène Wenger Thay vào đó, yếu tố có thể đưa Arsenal vào một kỉ nguyên mới đã xuất hiện vào tháng 9 năm 1996: tân
40
huấn luyện viên Arsene Wenger (trong thời gian vẫn còn hợp đồng với câu lạc bộ cũ Nagoya Grampus) đã đưa về Patrick Vieira từ Milan, một mẫu tiền vệ trung tâm điển hình của thể kỷ 21. David Platt đã ghi bàn ngay trong trận đấu đầu tiên Vieira khoác áo Pháo thủ, trận thắng 4-1 trước Sheffield Wednesday, và đó là một màn trình diễn tuyệt vời của Patrick Vieira nhưng chính sức mạnh thể lực của cầu thủ người Pháp cùng những đường chuyền ngắn, chính xác đã làm khuấy đảo đội hình Wednesday. Platt đã hoàn thành phần việc của mình một cách gọn gàng khi thi đấu cạnh tiền vệ người Pháp trong phần còn lại của mùa giải, nhưng một khi Wenger đã bắt đầu hướng đội bóng của mình chuyền bóng theo bản năng nhiều hơn thì Platt, với những đường chuyền ‘an toàn’ của mình ở khu trung tuyến, thể hiện sự nặng nề và hơi hướng chơi bóng kiểu cũ của người Anh. Wenger tiếp tục đưa về Emmanuel Petit vào cuối mùa giải 1996/1997, và anh cùng với Patrick Vieira tạo nên cặp nhân tố then chốt đem về cú đúp danh hiệu cho Arsenal mùa giải ngay sau đó. Phong độ cao của những tiền vệ người Pháp đồng nghĩa với việc David Platt trở thành người thừa ở tuyến giữa, chỉ được vào sân mỗi khi Petit hoặc Vieira chấn thương hoặc bị treo giò. Trong một mùa giải mà Bergkamp trở thành trung tâm của mọi sự tán thưởng, Platt chỉ được ngợi khen một lần duy nhất sau pha đánh đầu thành bàn trong trận thắng 3-2 trước Manchester United vào tháng 11, thời điểm mà Arsenal tỏ vẻ bị hụt hơi trong cuộc đua giành chức vô địch.
Trong buổi tiệc Giáng sinh của câu lạc bộ mùa giải 1997/1998, David Platt cùng đội trưởng Tony Adams đã gọi Vieira và Petit lại, hướng dẫn cho cặp đôi tiền vệ của Arsenal chơi bóng chặt chẽ và kỷ luật hơn nhằm đảm bảo khả năng giành danh hiệu vào cuối mùa giải của Pháo thủ. Đó là một hành động đẹp và mang tính đồng đội của Platt. Dẫu vậy, suốt phần còn lại của mùa giải Platt vẫn chỉ đóng vai trò một cầu thủ vào sân thay người trong hơn 20 trận đấu tại Premier League cho đến khi cùng Arsenal nâng cao chiếc cúp vô địch vào cuối mùa giải, danh hiệu vô địch quốc gia duy nhất trong sự nghiệp cầu thủ người Anh. Không có gì ngạc nhiên khi cuối mùa giải ấy, Platt nhận lời chuyển sang Nottingham Forest dưới một vai trò mới: huấn luyện viên. Ngoài những
bàn thắng quyết định vào lưới Bolton hay Manchester United, mọi đóng góp của Platt ở Arsenal dần bị các cổ động viên quên lãng. Có lẽ tư duy chơi bóng có phần cầu toàn của Platt đã khiến anh khó có thể trở thành một phần quan trọng tại Highbury. Mặt khác, cũng có thể lý do là việc David Platt là một cầu thủ đã có tên tuổi trước đó, một cầu thủ trưởng thành từ nơi khác và khó có thể được xem như một ‘người mang dòng máu Arsenal’ thực thụ, dù cho Platt tỏ ra rất trân trọng mỗi khi nhắc về quãng thời gian tại Arsenal. Một thực tế nữa: cho dù David Platt là cầu thủ Anh thi đấu ở nước ngoài thành công nhất trong những năm 90, việc thiếu kỹ thuật trong lối chơi của anh vào thời điểm ấy không còn phù hợp với thế hệ của những Vieira, Petit, Bergkamp, thế hệ mà Arsenal từ bỏ lối đá cũ kỹ để chuyển mình sang một lối đá mới mẻ, phóng khoáng hơn. Quãng thời gian không mấy ấn tượng của David Platt tại Arsenal là minh chứng rõ ràng cho sự thay đổi của DNA Arsenal cũng như của Ngoại hạng Anh cuối những năm 90, cái cách giải đấu này đã và đang vươn mình ra tầm thế giới. Tác giả: Jon Spurling Dịch giả: Vỹ Lê Nguồn: Four Four Two
41
42
ới nụ cười vẫn nở trên môi của các fan Arsenal đến từ việc đội bóng leo lên vị trí thứ 2 Premier League trong ngày cuối cùng của mùa giải, họ có thêm những lý do để tiếp tục vui mừng vào ngày 25/5 khi câu lạc bộ thông báo đã đạt được thỏa thuận để Granit Xhaka gia nhập đội bóng. Không có thói quen hoàn tất các công việc chuyển nhượng nhượng sớm vào mùa hè nhưng các Pháo thủ đã nắm bắt lấy cơ hội một cách nhanh chóng lần này. Là đội trưởng của câu lạc bộ đến từ Bundesliga Borussia Monchengladbach, nổi tiếng là một tiền vệ khôn ngoan nhưng quyết đoán và có tư chất thủ lĩnh, tuyển thủ quốc tế 23 tuổi người Thụy Sĩ là một trong những tiền vệ triển vọng nhất châu u và đã được rất nhiều đại gia liên hệ trước khi anh quyết định bắt đầu một cuộc sống mới ở Bắc London. “Granit là một cầu thủ trẻ thú vị, đã có những kinh nghiệm quý báu ở Champions League và Bundesliga”, huấn luyện viên mới của anh - ông Arsene Wenger chia sẻ, trước khi xác nhận: “Chúng tôi đã theo dõi cậu ấy trong một thời gian dài và cậu ấy là mẫu cầu thủ sẽ tăng chất lượng cho đội hình của chúng tôi”. Sau khi đến London Colney tham gia buổi chụp hình và tham quan hệ thống phương tiện tập luyện đầy ấn tượng của đội bóng, Granit Xhaka đã có buổi phỏng vấn với Arsenal Media Group để nói về những điều có ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh từ trước đến giờ và những trải nghiệm thú vị khi được chơi bóng cho Arsenal. Granit, chào mừng anh đến với Arsenal. Anh cảm thấy thế nào khi trở thành cầu thủ của Arsenal? Tôi rất vui được có mặt tại đây. Đó là giấc mơ thành sự thật và tôi rất
hạnh phúc. Anh đã từng nói nước Anh là ước mơ của mình và anh không hề giấu diếm điều đó. Vậy việc được chơi bóng ở đây quan trọng với anh như thế nào? Tôi nhớ rằng khi tôi còn nhỏ, trận đấu đầu tiên tôi xem là ở Premier League. Đó là ước mơ lớn đối với tôi và giờ tôi đã có mặt ở đây. Tôi rất, rất vui mừng. Anh thích nhất điều gì về Arsenal? Tôi thích rất nhiều. Tôi thích phong cách chơi bóng (ở Premier League). Nó rất quyết liệt và tôi thích phong cách bóng đá của Arsenal. Nó không giống như ở các quốc gia khác nhưng nó rất, rất tuyệt vời. Anh cho rằng các trận đấu vô cùng quyết liệt và mỗi trận đấu ở Premier League là một cuộc chiến? Đúng, nó là một cuộc chiến. Tôi thích điều đó nhưng Arsenal vẫn giữ được lối chơi đẹp mắt và điều đó rất tốt. Phải chăng Bundesliga và Premier League có nhiều điểm tương đồng? Tôi không cho rằng hai giải đấu có nhiều điểm tương đồng. Ở Đức bạn có thể chơi bóng một cách máu lửa nhưng trọng tài sẽ luôn thổi phạt, ở Anh thì không như vậy. Điều đó tốt hơn cho tôi. Anh có thể miêu tả phong cách chơi bóng của mình? Tôi thích lối chơi đẹp. Tôi là một cầu thủ máu lửa và đồng thời cũng là một thủ lĩnh. Tôi mới chỉ 23 tuổi nhưng tôi đã giữ vai trò thủ lĩnh của một đội bóng mạnh ở Đức. Ottmar Hitzfeld nói rằng anh giống như Bastian Schweinsteiger thời trẻ...
43
Nếu như Ottmar Hitzfeld nói vậy thì đó là một sự khích lệ lớn. Ottmar là một huấn luyện viên giỏi và là một người đàn ông tuyệt vời. Tôi không biết tôi có phải là phiên bản của Bastian Schweinsteiger thời trẻ hay không, tôi là một cầu thủ khác. Tôi là Granit Xhaka. Việc trở thành đội trưởng của Borussia Monchengladbach đã giúp anh trở thành một thủ lĩnh như thế nào? Khi tôi còn trẻ, dù tôi có một người anh trai nhưng cha mẹ luôn giao chìa khóa nhà cho tôi hàng ngày. Tôi đã có dòng máu thủ lĩnh trong người từ bé và việc là đội trưởng của Monchengladbach rất tốt cho tôi. Arsenal đã về nhì ở mùa giải trước. Anh có cảm thấy rằng họ đang tiến gần đến đỉnh cao của những điều tuyệt vời nhất? Tất nhiên rồi. Tôi đã quan sát Arsenal từ trước, vào mỗi cuối tuần và tôi biết rằng đó là một câu lạc bộ lớn. Năm rồi họ về nhì và đó là một mùa giải khá tốt. Họ có thể về nhất vào năm tới chứ? Tôi hi vọng vậy!
44
Granit này, một đồng đội cũ của anh tại Gladbach là Havard Nordtveit cũng đã từng chơi cho Arsenal. Anh đã bao giờ nói chuyện với anh ấy về câu lạc bộ này chưa? Tất nhiên rồi. Tôi đã nói chuyện với Havard về Arsenal và anh ấy nói với tôi rằng đó là một câu lạc bộ lớn, một gia đình và điều đó rất quan trọng với tôi trong việc chuyển đến đây. Johan Djourou và Philippe Senderos cũng là những cầu thủ Thụy Sĩ từng chơi cho Arsenal ... Vâng, Philippe đã từng chơi ở đây và tôi là đồng đội của anh ấy ở đội tuyển quốc gia. Johan và Philippe đã nói với tôi nhiều điều tích cực về Arsenal. Những điều tích cực họ nói với anh là gì? Đó là một câu lạc bộ lớn. Arsenal có giá trị của riêng mình. Đó là một câu lạc bộ khổng lò, và còn giống như một gia đình. Thật tốt cho tôi vì tôi yêu gia đình của mình và việc có một gia đình khác ở đây thực sự rất tốt. Hàng tiền vệ của Arsenal có hai cựu
tiền vệ của Basel là anh và Mohamed Elneny. Anh chắc hẳn biết nhiều về anh ấy... Tôi biết tên tuổi của anh ấy, nhưng khi tôi tới Monchengladbach thì anh ấy mới đến Basel. Anh trai tôi chơi bóng cùng anh ấy và tôi đã nghe kể về anh ấy trước khi đến đây. Có rất nhiều cầu thủ Thụy Sĩ ở Premier League như Inler, Behrami và Shaqiri. Đây là một thế hệ vàng cho bóng đá Thụy Sĩ... Vâng, ở Thụy Sĩ chúng tôi sản sinh ra nhiều cầu thủ trẻ rất tài năng và rất nhiều người trong số đó đã tới Anh. Điều đó rất tốt. Nhìn lại tuổi trẻ của mình, đâu là những kí ức đầu tiên về bóng đá của anh? Đối với tôi mọi chuyện đã diễn ra như một giấc mơ. Hàng ngày, tôi tập luyện chăm chỉ ở một câu lạc bộ nhỏ và được tập luyện ở một câu lạc bộ lớn như Arsenal bây giờ là một giấc mơ thành hiện thực. Tôi thực sự rất hạnh phúc. Thật khó để nói bất kì điều gì vì đây là một giấc mơ thành hiện thực. Khi anh còn nhỏ, anh thường xem và hâm mộ những cầu thủ nào? Tôi nghĩ đó là Zidane. Anh ấy là một cầu thủ hoàn hảo. Patrick Vieira cũng từng ở đây và anh ấy cũng là một huyền thoại, anh ấy thực sự là một cầu thủ giỏi. Những điều tuyệt vời về Zidane và Vieira theo anh là gì?
chúng tôi chơi ở sân nhà và chiến thắng 2-1 để loại Manchester United và tiến vào vòng trong. Tuy nhiên, không chỉ có một khoảnh khắc đó. Tôi có một khoảnh khắc tuyệt vời khác ở World Cup tại Brazil, World Cup đầu tiên của tôi. Cảm xúc của anh thế nào sau trận đấu với Manchester United? Nó rất tuyệt. Basel là một câu lạc bộ nhỏ hơn Manchester và đánh bại họ 2-1 là một khoảnh khắc rất tuyệt vời. Anh có thể chia sẻ đôi điều về bản thân mà có thể chúng tôi chưa biết không? Tôi là một cầu thủ trẻ đã có vợ. Tôi không phải mẫu cầu thủ hay ra ngoài nhiều vì tôi là người đàn ông của gia đình và tôi yêu gia đình mình. Tôi cũng có một người anh trai, đồng thời cũng đóng vai trò một người bạn thân. Ngoài bóng đá, anh còn giỏi điều gì? Tôi chơi bóng bàn rất tốt. Ở Đức, tôi không có một nơi nào để chơi và một ai đó để chơi cùng, rất có thể tôi sẽ tìm được những thứ đó ở đây. Có phải anh thường chơi bóng bàn khi còn trẻ? Tôi hay chơi với anh trai tôi và anh ấy đánh rất tốt, nhưng tôi nghĩ bây giờ tôi nhỉnh hơn một chút. Anh có sẵn sàng thi đấu bóng bàn với các cầu thủ Arsenal không? Tôi nghĩ là có!
Họ đều chơi thứ bóng đá tuyệt vời và Anh đã ghi bàn trước đội tuyển đều rất máu lửa. Trong sự nghiệp của ViPháp ở World Cup. Hãy chia sẻ với eira có thể anh ấy hơi quá máu lửa nhưng chúng tôi về điều đó... anh ấy vẫn là một cầu thủ tuyệt vời còn Zidane là một quý ông trên sân cỏ. Đó là bàn thắng đầu tiên của tôi tại World Cup. Chúng tôi đã thua 5-2 nên nó Đâu là khoảnh khắc tuyệt vời nhất không tuyệt cho lắm, nhưng chúng tôi hi trong sự nghiệp của anh từ trước đến vọng sẽ đánh bại đội tuyển Pháp tại Euro. nay? Tôi nghĩ đó là trận đấu trước Manchester United trong màu áo Basel. Chúng tôi thi đấu ở Manchester và hòa 3-3, sau đó 45
Một sự thiếu hụt những nhân tố có kinh nghiệm trong chuyến du đấu trên đất Mỹ đã cho cầu thủ được đánh giá cao người Ba Lan cơ hội để gây ấn tượng trong giai đoạn chuẩn bị cho mùa giải mới, cơ hội mà anh đã nắm bắt một cách ấn tượng. Martin Harasimowicz đã có cuộc nói chuyện với cầu thủ tuổi teen đa năng đang tỏa sáng với niềm tin từ HLV của anh.
K
rystian Bielik là 1 trong những ngôi sao mới nổi của Arsenal trong chuyến du đấu mùa hè ở Mỹ. Khi mà Per Mertesacker phải nghỉ thi đấu trong vòng 5 tháng, Gabriel gặp chấn thương và Laurent Koscielny vẫn đang trong kì nghỉ thì chàng trai 18 tuổi người Ba Lan đã được trao cơ hội để lấp đầy khoảng trống mà đàn anh để lại. Với Arsène Wenger, Bielik là một canh bạc đầy thú vị. Trên thực tế chiến lược gia người Pháp đã từng thành công với nhiều bản hợp đồng trẻ và Bielik rất có thể lại là một phát hiện mới của ông. Wenger tin rằng Bielik sẽ trở thành 1 trong những trung vệ hàng đầu thế
46
giới. Có thể chưa phải ngay lúc này, nhưng tương lai thì chắc chắn. Vị trí của người Ba Lan Năm 2014, ở tuổi 16, Bielik nổi lên như một ngôi sao trẻ đầy triển vọng sau màn ra mắt trong màu áo của nhà vô địch Ba Lan- Legia Warsaw. Điều gây ấn tượng nhất là khi đó là việc HLV vào thời điểm đó của Legia, ông Henning Berg đã cho tài năng trẻ người Ba Lan cơ hội ra sân trước Korona Kielce ở vị trí tiền vệ trung tâm, và tất nhiên chàng trai trẻ đầy tham vọng đã không bỏ lỡ cơ hội này. Có thể xem Warsaw như là một
trong những“lò” cung cấp cầu thủ trẻ chất lượng cho Arsenal- nơi họ phát hiện ra Lukasz Fabianski và Wojciech Szczesny - vì thế việc Bielik được chú ý tới chỉ là vấn đề thời gian. Chàng trai trẻ này được so sánh với Patrick Vieira, và chừng đó là quá đủ để Wenger để sắp xếp một thương vụ trị giá 2.7 triệu bảng vào tháng Giêng năm 2015. Bielik ngay lập tức gia nhập đội trẻ và gây được ấn tượng tốt.Tháng Mười năm ngoái anh có màn ra mắt tại Cúp Liên đoàn trong trận đấu với Sheffield Wednesday. Tiếp đó, trong chuyến du đấu hè này Wenger đã đưa Bielik đến Hoa Kỳ cùng đội 1 - nơi anh có cơ hội cọ xát với những cầu thủ đẳng cấp. Đó là một sự khích lệ rất lớn giành cho chàng trai người Ba Lan. Nhưng còn cái mác “Vieira mới” thì sao? Vâng, thực ra Wenger đã có một kế hoạch khác cho Bielik. Bước lùi vì tương lai “Nếu Arsène muốn tôi làm trung vệ, tôi sẽ làm mọi thứ có thể để làm hài lòng ông ấy” Khoảng sáu tháng trước, Bielik đã bắt đầu chuẩn bị cho vai trò trung vệ của mình trong tương lai. “Arsène đến gặp tôi và nói:” Tôi thấy cậu rất phù hợp để chơi bóng như một trung vệ, vì thế tôi muốn cậu hãy bắt
đầu học cách chơi ở vị trí đó “- Bielik trao đổi với FourfourTwo.com trong một cuộc phỏng vấn hiếm hoi. “Vì vậy, tôi bắt tay vào luyện tập ngay lập tức” “Ban đầu tôi đến Arsenal với vai trò là tiền vệ trung tâm, vì thế phải mất một khoảng thời gian đế làm quen với vị trí mới và bây giờ mọi việc dường như đã ổn. Tôi biết nhiệm vụ mới của mình là gì, tôi cố gắng học hỏi nhiều nhất có thể và sẵn sàng cạnh tranh bất cứ khi nào cần. “Tôi chỉ muốn được chơi cho Arsenal, không quan trọng là vị trí nào. Tiền vệ phòng ngự hay hậu vệ phải ư? tất cả đều ổn. Nếu Arsène muốn tôi làm trung vệ, tôi sẽ không để ông ấy phải thất vọng”. Cho đến thời điểm hiện tại, HLV người Pháp đã trao cho Bielik một vị trí trong đội hình xuất phát trước MLS All-Stars, nơi tài năng mang quốc tịch Ba Lan chơi tốt và tiếp đó có 45 phút ấn tượng trong một trận giao hữu khác với Chivas Guadalajara. Wenger chia sẻ trong cuộc họp báo ở Los Angeles: “Cậu ấy (Bielik) có tất cả tố chất để trở thành một trung vệ đẳng cấp. Thứ cậu ấy còn thiếu chỉ là kinh
47
nghiệm ở vị trí này. Ban đầu Bielik gia nhập CLB với vai trò tiền vệ trung tâm nhưng tôi đã chuyển cậu ấy về vị trí trung vệ. Cậu ấy có thể chơi đúng thứ bóng đá như ý chúng tôi muốn. “ Nhưng chính xác thì ẩn ý của Wenger là gì? Arsène biết rằng một trong những điểm mạnh nhất của tôi là phân phối bóng,” Bielik nói rõ. “Ông ấy nhận thấy rằng tôi có khả năng chuyền bóng và khởi đầu những pha tấn công. “Tôi đã nhiều lần nói chuyện với các trợ lý của Wenger và họ luôn lặp đi lặp lại rằng: ‘Chúng tôi đã biết khả năng tấn công của cậu còn bây giờ chúng tôi muốn cậu có được tất cả các tố chất phòng ngự cần thiết’’. Vì vậy tôi tiếp tục cố gắng cải thiện việc chọn vị trí, đọc trận đấu từ vị trí trung vệ, chặn các đường chuyền bóng của đối phương và tìm cách loại bỏ những mối hiểm hoạ. “Arsène nói với tôi rằng những trung vệ giỏi nhất trên thế giới có cả hai tố chất phòng thủ và tấn công - họ có thể cân bằng cả hai. Đó là mẫu cầu thủ mà bất kỳ câu lạc bộ hàng đầu nào cũng thèm muốn”. Đợi chờ cơ hội Mặc dù vẫn đang trong thời gian thử thách nhưng Bielik đã được đẩy lên đội Một và tập luyện cạnh Hector Bellerin, Santi Cazorla và Francis Coquelin (người cũng đang được đào tạo về phòng ngự gần đây). Chàng trai trẻ có thể sẽ được trao cơ hội ra mắt Premier League sớm hơn so với dự kiến. Chấn thương đầu gối nghiêm trọng của Mertesacker có thể khiến anh cần ít nhất 5 tháng để bình phục. Trong nỗ lực tìm kiếm một cái tên đủ sức để lấp đầy khoảng trống mà trung vệ đội trưởng người Đức để lại, Wenger đã có liên hệ với Shkodran Mustafi của Valencia và có được anh với mức giá 35 triệu bảng nhưng Bielik vẫn hoàn toàn có cơ hội ra sân.
48
“Tôi có ba trung vệ trẻ: Holding, Bielik và Chambers. Tất cả đều rất tài năng nhưng lại thiếu kinh nghiệm”, Wenger tuyên b. “Tất cả họ đều cạnh tranh cho một vị trí. Mertesacker không thể thi đấu, Koscielny và Gabriel vẫn đang trong kì nghỉ, vì vậy rất có thể một trong số họ sẽ có mặt trong đội hình xuất phát đối đầu với Liverpool”. “Những lời này quả thật là một động lực rất lớn với tôi,” Bielik chia sẻ. “Tôi sẽ chiến đấu cho vị trí của mình nhưng đồng thời tôi cũng muốn được ra mắt Premier League ở một thời điểm thích hợp. “Tôi muốn ra sân khi Arsène quyết định rằng tôi đã sẵn sàng. Tất cả những gì tôi có thể nói là tôi đang rất hạnh phúc khi được đưa vào luyện tập với đội một. Điều đó thật tuyệt vời và tôi gần như không thể tin nổi. Tôi cảm thấy mình đang trưởng thành hơn qua từng buổi tập và từng trận đấu. Tôi đang dần trở thành một cầu thủ giỏi hơn”. “Tất nhiên tôi vẫn còn phải cải thiện nhiều thứ – giống như trong một vài khoảnh khắc khi đấu với Chivas, tôi cảm thấy mình đã không đủ quyết đoán - dù sao tôi cũng sẽ tiếp tục luyện tập chăm chỉ, lắng nghe các huấn luyện viên và làm những gì họ yêu cầu. Việc được ra sân thường xuyên cho Arsenal sẽ như một giấc mơ thành hiện thực.” Tiếp thu nhanh chóng Chàng cầu thủ 18 tuổi đã thể hiện tốt trong giai đoạn chuẩn bị mùa giải mới. Trong trận đấu với Chivas, Bielik đã nắm giữ tốt vị trí của mình, phối hợp ăn ý với Holding và loại bỏ được nhiều pha lên bóng nguy hiểm của đối phương. Có một lần Bielik nhận bóng, đi bóng tới 37m vượt qua hai cầu thủ đối phương, cho đến khi cầu thủ thứ ba phạm lỗi với anh ở nửa sân bên kia. “Đó là những thói quen từ việc chơi cho vị trí tiền vệ trung tâm trong nhiều
năm”, anh cười. “Nhưng tôi sẽ giữ chúng làm tuyêt chiêu của riêng mình”. Bản hợp đồng mới Holding dường như là người đi tiên phong ở thời điểm này. Sau hai trận đấu quyết liệt trước, bao gồm một bàn thắng trước Chivas, Wenger thừa nhận rằng ông “vô cùng ấn tượng” với cầu thủ 21 tuổi - người vừa chuyển đến từ Bolton với mức giá 2.5 triệu bảng. Tuy nhiên Bielik vẫn mang tới niềm tin cho chiến lược gia người Pháp về những tiến bộ của anh trong tương lai. “Những gì tôi cố gắng làm với cậu ấy trong mùa giải này là tập trung vào việc cải thiện khả năng chọn vị trí và cho cậu ấy chơi một số trận đấu”, huấn luyện viên 66 tuổi cho biết. “Nếu vào tháng 12này cậu ấy vẫn chưa sẵn sàng, chúng tôi sẽ cố gắng để cậu ấy thử sức ở những câu lạc bộ khác”. Arsène biết rõ mình đang nói về điều gì. Ông đã thực hiện cùng một phương pháp với người đồng hương của Bielik - Szczesny, bằng cách gửi anh đến chơi cho Brentford. nơi mà chàng thủ môn trẻ đã có thể tích lũy được kinh nghiệm và chứng minh tài năng của mình. Khi trở về, ngay lập tức anh đã có một suất trong đội hình xuất phát của Arsenal. Với Bielik, anh vẫn đang tiếp nhận mọi thứ một cách nhẹ nhàng theo dòng chảy thời gian. “Tôi không cảm thấy bất kỳ áp lực nào nếu được chọn xoay vòng đội hình vào tuần tới hay tháng tới cả,” Anh chia sẻ với Four Four Two. “Sẽ có một thời điểm thích hợp cho tất cả mọi thứ. Tôi cuối cùng cũng sẽ có được điều mình muốn, tôi khá tự tin về điều đó. Tôi tin tưởng vào hệ thống và huấn luyện viên Wenger.” Có lẽ “Patrick Vieira mới”, suy cho cùng, có thể trở thành một bản sao khác của Tony Adams và đây chính là kế hoạch của Arsène Wenger. Dịch giả: Phương Mai Tác giả: Martin Harasimowicz Nguồn: Four Four Two 49
50
J
avier Hernández chơi bóng ở Madrid gần tám tháng và không có đóng góp gì đáng kể ở vai trò một tiền đạo cho Real Madrid, gã khổng lồ của thế giới bóng đá. Khi có cơ hội trong trận lượt về vòng tứ kết UEFA Champions League trước đối thủ cùng thành phố Atletico Madrid, anh đã lập tức tận dụng triệt để. Đó là một bàn thắng đến trong những khoảnh khắc cuối cùng của trận đấu, một bàn thắng đã ghi tên Real Madrid vào trận bán kết. Trong trường quay của Sky Sports sau trận đấu, trong quá trình phân tích diễn biến, Jamie Carragher và Graeme Souness đã khen ngợi Chicharito về tầm ảnh hưởng mang tính quyết định của anh. Tuy nhiên, chuyên gia thứ ba, Thierry Henry, không cảm thấy thuyết phục. Trong bối cảnh một bàn thắng được ghi bằng một pha dứt điểm gọn gàng bởi một cầu thủ dự bị, huyền thoại của Arsenal đã có một phát hiện kỳ lạ và dường như có phần nhỏ nhặt – sau khi ghi bàn, Hernandez đã ăn mừng một mình thay vì chung vui cùng với người đồng đội đã kiến tạo bàn thắng cho anh, Cristiano Ronaldo.
Henry nhận xét rằng Ronaldo đã chơi rất đồng đội khi từ bỏ cơ hội dứt điểm và chuyền cho Hernandez vì cầu thủ người Mexico ở một vị trí thuận lợi hơn. Những phân tích của Henry khiến hai bình luận viên còn lại và nhiều người hâm mộ phải thắc mắc, nhưng Henry đã đặt ra một vấn đề lớn hơn – sự thiếu tinh thần đồng đội ở các tiền đạo ngày nay. Sự thiếu lòng vị tha. Thật khó để định nghĩa vị tha trong bóng đá, nhất là đối với các tiền đạo. Chẳng phải tiền đạo là đóng góp cho đội bóng bằng cách ghi bàn sao? Chẳng phải họ có nhiệm vụ phải ghi bàn sao? Xét cho cùng, bóng đá chỉ là chiến thắng và chiến thắng thường đến khi một đội bóng ghi bàn nhiều hơn đội còn lại. Các tiền đạo, khi đó, đóng vai trò đặc biệt quan trọng bởi họ là trung tâm trong đợt tấn công của đội bóng. Điều này thể hiện rõ trong thành công của các đội bóng lớn, họ gần như luôn luôn có một tiền đạo ghi bàn hiệu quả.
• Ai quan tâm tới việc các tiền đạo này có quay lại và chia vui với người đã kiến tạo cho mình hay không • Ai quan tâm họ đã cống hiến cho đội bóng nhiều như thế nào • Ai quan tâm Họ đã có bao nhiêu đường chuyền hay họ đã chạy bao xa
51
Chẳng hạn, Ruud van Nistelrooy được Sir Alex Ferguson miêu tả là một tiền đạo bị ám ảnh với việc ghi bàn và chỉ tập trung vào ghi bàn. Tiền đạo người Hà Lan được coi là một huyền thoại nhờ cống hiến của anh cho Manchester United, bởi những bàn thắng của anh đã giúp đội bóng giành các danh hiệu. Bàn thắng đã và đang là thước đo với một tiền đạo. Tuy nghe thuyết phục và trọn vẹn là vậy, tiêu chuẩn đó vẫn có vẻ hẹp hòi và hạn chế trong một thời đại bùng nổ thông tin, khi mà ở mọi vị trí khác trên sân, những đóng góp của các cầu thủ về mọi mặt được xem xét và đánh giá. Dù khả năng tấn công của một cầu thủ chạy cánh hay một tiền vệ công có tốt đến đâu, nếu họ không thể kết hợp với khả năng phòng ngự, họ có thể trở thành mục tiêu chỉ trích của các cổ động viên. Rõ ràng, những cầu thủ chăm chỉ được coi trọng hơn các cầu thủ có nhiều tiềm năng hơn trong những phương diện này, chỉ với lý do đơn giản là họ mang tới nhiều sự cân bằng hơn cho đội bóng. 52
Mỗi vị trí yêu cầu nhiều hơn là khả năng chuyên trách ở vị trí đó. Trước đây, Tim Sherwood từng nhận xét rằng quan niệm về một tiền vệ phòng ngự thuần tuý hoàn toàn là hoang đường. Với ông, một tiền vệ phải làm tốt cả hai chức năng – tấn công và phòng ngự. Đây là một thời kỳ mà John Stones đã trở thành trung vệ người Anh đắt giá nhất lịch sử và Arsenal ký hợp đồng với Rob Holding từ League One, đơn giản vì họ có khả năng toàn diện hơn, một điều cần thiết trong thế giới bóng đá ngày nay. Thật ngạc nhiên là xu hướng này vẫn chưa xâm nhập vào vị trí chơi cao nhất trên sân. Các đội bóng hiện nay dường như trọng dụng các tiền đạo ghi nhiều bàn hơn cả. Có một khoảng thời gian mà Zlatan Ibrahimovic, vua phá lưới Ligue 1 mùa trước và hiện nay đã ký hợp đồng với Manchester United, từng phục vụ cho Barcelona. Đó là giai đoạn đáng quên đối với cầu thủ người Thuỵ Điển, khi anh chật vật trong việc hoà nhập với lối chơi tiki-taka của đội bóng Tây Ban Nha.
Khi Ibrahimovic ra đi chỉ sau một mùa, Giám đốc thể thao lúc bấy giờ của Barcelona, Andoni Zubizarreta đã đưa ra một nhận xét thú vị về khoảng thời gian Zlatan ở Camp Nou. Đề cập tới nhiệm vụ cá nhân và nhiệm vụ đồng đội của một tiền đạo, Zlatan được đánh giá là xuất sắc ở phương diện thứ nhất nhưng thiếu sót nghiêm trọng ở phương diện thứ hai. Zubizarreta nhận thấy, để vượt trội trong một tập thể mà các cầu thủ có sự gắn kết rất lớn, một tiền đạo phải toàn diện về cả hai yếu tố, trong đó hơn cả là yếu tố thứ hai. Dù phân tích này cũng chỉ cho thấy một mặt của vấn đề nhưng không thể phủ nhận phong cách của Ibrahimovic đã giúp những đội bóng của anh giành các danh hiệu ở bất cứ câu lạc bộ nào anh tới. Hiện nay, với nửa sau của luận điểm này ngày càng trở nên rõ nét, bóng đá đang nhanh chóng trở thành một môn thể thao mà các tiền đạo bị phán xét dựa trên khả năng ghi thật nhiều bàn thắng, góp phần gieo rắc và thúc đẩy lối chơi mang tính cá nhân. Tuy nhiên, xu hướng này dường
như đi ngược lại với khái niệm truyền thống về bóng đá là một môn thể thao đồng đội – trên cơ sở các đơn vị chuyên trách trên sân thực hiện những nhiệm vụ khác nhau về mặt kỹ thuật nhưng có sự phối hợp chặt chẽ để đạt được một mục tiêu chung: mang về chiến thắng cho đội bóng.
Bàn thắng chắc chắn là một thước đo quan trọng. Ghi bàn là trọng trách tiên quyết của một tiền đạo. Tuy nhiên, bàn thắng chỉ là một phương tiện để tiến tới mục tiêu cuối cùng và bản thân nó không nên được hiểu là mục tiêu cuối cùng. Mục tiêu đó phải là giành được chiến thắng Trên tinh thần cổ điển đó, sự trong các trận đấu. Một tiền vị tha được nhấn mạnh, nhưng đạo cũng có những nhiệm vụ hầu hết các tiền đạo ngày nay khác mà qua đó, anh ta có lại không có sự đồng bộ, theo thể ghi dấu ấn của mình lên đánh giá của đa số người hâm kết quả của trận đấu. Những mộ và các chuyên gia. Trong năng lực khác của một tiền một thế giới ám ảnh với bàn đạo như kiến tạo cơ hội hay thắng như hiện nay, tiền đạo khoảng cách di chuyển, những theo hình mẫu mà Thierry điều thường bị xem nhẹ khi Henry và Andoni Zubizarreta so sánh với bàn thắng, có tác miêu tả là rất hiếm. Trong thế động trực tiếp cũng như gián giới bóng đá như vậy, các tiền tiếp tới quyết định kết quả của đạo như Olivier Giroud, người một trận đấu theo hướng có luôn cần mẫn và hết mình lợi cho đội bóng của họ. vì đội bóng, là những kẻ “lạc loài”. Quan niệm này có thể được hiểu thông qua cách tiếp Phải chăng điều này có nghĩa cận kim tự tháp ba tầng đảo các tiền đạo tập trung quá ngược, với bàn thắng ở tầng nhiều vào việc ghi bàn thì cao nhất với tầm quan trọng không phải là người có tinh lớn nhất. Tầng này thể hiện thần đồng đội? Dĩ nhiên họ khía cạnh cá nhân trong lối là người có tinh thần đồng chơi của một tiền đạo, nói đội. Nếu không thì ta phải giải cách khác, là mức độ hiệu quả thích sao về những cống hiến của anh ta trong chuyên môn quan trọng của một Gerd của mình. Sự tác động là hiển Müller cho Bayern Munich hay nhiên, bởi bàn thắng có ảnh đội tuyển Tây Đức? Nếu không hưởng rất rõ ràng tới thành thì ta phải hiểu như nào về công của đội bóng. ảnh hưởng của một tiền đạo nổi tiếng khác, một người về Hai tầng còn lại quyết định kỹ thuật thì cũng không hơn gì đóng góp của anh ta cho đội những đồng nghiệp cùng thời bóng – rõ nét nhất là những nhưng có khả năng ghi bàn cơ hội một tiền đạo tạo ra nổi bật, Filippo Inzaghi?
cho các đồng đội của mình ghi bàn. Kết quả ở tầng này không có tính chất trực tiếp so với tầng trên nhưng vẫn là một cách thức để tiền đạo có thể giúp đội bóng đạt được mục tiêu chiến thắng. Cũng như những cú dứt điểm anh ta thực hiện dẫn tới bàn thắng, thì những cơ hội anh ta tạo ra cũng dẫn tới bàn thắng, chỉ có điều là bàn thắng của người khác. Robin van Persie, người từng giành danh hiệu Chiếc Giày Vàng nhờ ghi được nhiều bàn thắng nhất trong các mùa giải liên tiếp ở Premier League, đã nhấn mạnh tầm quan trọng của việc kiến tạo cơ hội cho đồng đội và cho rằng điều đó cũng khiến anh hạnh phúc như những bàn thắng anh ghi được, thậm chí còn hơn. Tầng cuối cùng – khả năng phòng ngự của một tiền đạo – là khi mà thành quả của họ trở nên gián tiếp và mơ hồ nhất, có lẽ đã giải thích tại sao khía cạnh này trong lối chơi của một tiền đạo lại ít được chú ý. Tiền đạo là nhân tố phòng ngự chơi cao nhất trong một đội bóng, xét theo những nền tảng cơ bản của bóng đá. Điều này được phóng đại trong bóng đá hiện đại, đóng góp của từng cầu thủ trong đội ở mọi phương diện đều là thiết yếu trong việc quyết định cơ hội chiến thắng. Tiền đạo ngày nay được đòi hỏi phải chạy và gây sức ép lên các hậu vệ đối phương, áp sát các cầu thủ đối phương khi bóng lăn, và thậm chí là lấp khoảng trống của các đồng đội để tạo sự cân bằng cho đội bóng. Họ không chỉ là những cá nhân biệt lập được giao trọng trách ghi bàn theo phương thức tiếp cận nhiều tầng này – họ còn là một phần trong một khối thống nhất mà ở đó, vai trò của họ là giúp đội bóng chiến thắng bằng những đóng góp trên mọi phương diện. 53
Khi cách tiếp cận này được công nhận cũng là lúc sự hiệu quả của Olivier Giroud thể hiện rõ nét hơn. Anh ta là một tiền đạo mà nếu chỉ xem xét về hiệu suất ghi bàn, có vẻ là một cầu thủ tốt, nhưng khi đánh giá cả những khía cạnh ở tầng thứ hai và thứ ba, anh ta trở thành một nhân tố xuất sắc trong đội bóng. Bảng số liệu dưới đây về màn trình diễn của năm tiền đạo hàng đầu Premier League trong mùa giải 2015-16 giúp ta hiểu rõ hơn nhận định này.
Bảng so sánh tổng thể màn trình diễn của các tiền đạo (trên một trăm phút): Goals
Assists
Key Passes Interception made
Ground duels won
Aerial duels won
Distance run
Olivier Giroud
0.66
0.25
1.41
0.47
1.41
4.22
11.11
Harry Kane
0.74
0.03
1.35
0.68
0.90
2.26
11.78
Jamie Vardy
0.76
0.19
1.49
0.61
1.21
3.15
11.24
Romelu Lukaku
0.57
0.19
1.63
0.00
0.47
2.91
10.98
Sergio Aguero
1.01
0.08
1.14
0.25
0.63
0.38
10.78
Phương thức ba tầng để đánh giá đóng góp của một tiền đạo:
Outcome of the game Kết quả trận đấu
Goals Bàn thắng Tangibility
Chance-creation Kiến tạo cơ hội
Directness
Teamwork Khả năng phối hợp
Huấn luyện viên đã cho Romelu Lukaku cơ hội ra mắt ở Anderlecht là Ariël Jacobs. Là một người theo rất sát sự phát triển của Lukaku, Jacobs được yêu cầu chỉ ra những nhược điểm trong lối chơi của tiền đạo người Bỉ. Theo Jacobs, những bàn thắng của Lukaku đã che giấu đi những khuyết điểm trong lối chơi của anh và vẫn sẽ tiếp tục như vậy. Một điều đáng tiếc, đối với ông, đó là Lukaku đã đầu quân cho một đội bóng lớn quá sớm, trong khi họ chỉ mong muốn thay thế một cỗ máy ghi bàn đã lớn tuổi bằng một tiền đạo 18 tuổi, người họ lựa chọn chỉ 54
vì khả năng săn bàn của anh. Lukaku đã không thể tạo chỗ đứng ở Chelsea. Theo thời gian, những nhược điểm vẫn tồn tại như những vết thương không được chữa trị nhưng lại bị che kín, trong khi bàn thắng được ví như nét đẹp trên cơ thể hiện rõ ra ngoài. Nguyên nhân là do, với tư cách là một huấn luyện viên của một cầu thủ trẻ, Jacobs và các cộng sự của ông đã không có thời gian để mài dũa và cho ra một sản phẩm hoàn chỉnh. Một sản phẩm đang dang dở đã bị mang ra để thực hiện những chức năng của một sản phẩm hoàn chỉnh.
Kết cục tương tự đang chờ đón nhiều người khác, khi mà các câu lạc bộ đang tăng cường mua các tiền đạo có thể ghi bàn, với hi vọng cạnh tranh cho ngôi vị và danh hiệu. Sự kiên nhẫn đang dần cạn kiệt. Rất ít huấn luyện viên hiện nay nhắm tới một tiền đạo toàn diện. Dù vậy, không thể hoàn toàn đổ lỗi cho những huấn luyện viên này, đơn giản vì họ không ở một vị thế có thể mạo hiểm khi đòi hỏi hiện tại là thành công trước mắt. Không có gì ngạc nhiên khi Arsene Wenger, một huấn luyện viên lâu năm với mối quan tâm lớn dành cho lối chơi đồng đội, cho rằng Giroud là một trong những tiền đạo xuất sắc nhất trên thế giới nhưng bị đánh giá quá thấp. Antoine Griezmann, tiền đạo đang rất được săn đón của Atletico Madrid và là đồng đội của Giroud ở Euro 2016, miêu tả anh là một “cầu thủ vị tha”. Trong bối cảnh việc định nghĩa từ “vị tha” đối với một tiền đạo còn rất mơ hồ vì tính chất chủ quan, trường hợp của Giroud đưa ra một định
nghĩa tương đối sát với thực tế. Điều này khó khăn hơn nhiều so với những gì chúng ta tưởng tượng bởi anh ta chơi ở một vị trí đòi hỏi nhiều thành quả cá nhân.
Nguồn: These Football Times Tác giả: Rohit Prabhudesai Dịch giả: Phương Thảo
Dưới góc độ kỹ thuật, sẽ tốt hơn nếu anh ta thay đổi lối chơi và tập trung hơn vào bản thân thay vì hoà nhập với lối chơi toàn năng trên. Và có lẽ đây chính là vấn đề của Oliver Giroud – anh ta chơi bóng theo đúng khuôn mẫu, ở vị trí một cầu thủ trong đội hình. Anh ta như một chàng trai quyết tâm theo đuổi người con gái trong mộng một cách đúng đắn, mặc dù vẫn cô gái đó, nhưng những người khác quanh anh lại lựa chọn những cách thức hoa mỹ và xa xỉ. Olivier Giroud kết hợp khả năng săn bàn với tinh thần đồng đội tuyệt vời và đó là điều khiến anh trở thành mẫu cầu thủ hiếm có, ở một mức độ nào đó có thể nói là một tiền đạo đẳng cấp thế giới. Tuy nhiên, tàn nhẫn thay, anh đang chơi bóng ở một thời điểm nghịch lý trong lịch sử, mà ở đó, những con số thống kê, cấp độ trận đấu và mức độ phủ sóng của nó được sử dụng rất nhiều trong phân tích, nhưng đánh giá cuối cùng lại chỉ dựa trên một tiêu chí hết sức hạ n hẹp. Điều đó cho thấy một nguy cơ lớn với tương lai của bóng đá. Nếu huấn luyện viên, tuyển trạch viên, người hâm mộ và bình luận viên vẫn tiếp tục nhìn vào số lượng bàn thắng để đánh giá một tiền đạo, những tiền đạo với lối chơi toàn diện sẽ còn tiếp tục bị hoài nghi, cuối cùng dẫn tới sự sản sinh một hình mẫu tiền đạo chỉ tập trung duy nhất vào việc ghi bàn. Xét cho cùng, có cầu thì mới có cung. Một tiền lệ đáng lo ngại đang dần được hình
thành, trừ phi những người đánh giá bắt đầu xem xét việc ghi bàn ngang bằng với những phương diện khác trên sân. Cho tới khi thế giới bóng đá nhận ra giá trị của việc nhìn nhận mọi khía cạnh trong lối
chơi của một tiền đạo hơn là chỉ phán xét trên cơ sở số bàn thắng được ghi, những tiền đạo như Olivier Giroud và nhiều người khác hiện nay cũng như trong nhiều năm tới sẽ còn tiếp tục bị vùi dập. 55
“...Bây giờ, các cầu thủ đã là triệu phú trước cả khi chơi bóng.” Đúng hơn là siêu triệu phú. Mức lương trung bình của một “thần đồng” hiện nay là 40.000 bảng/tuần. Tính trung bình, nếu ký hợp đồng 4 năm, anh ta sẽ nhận được tổng cộng 8 triệu bảng...”
56
anchester United vừa chấp nhận trả mức phí kỷ lục để mua lại cầu thủ trưởng thành từ lò đào tạo của họ. Việc Quỷ đỏ thành Manchester mất anh vào tay Juventus cách đây 4 năm cũng giải thích được xu hướng chung về mức lương điên rồ khiến các cầu thủ trẻ đưa ra các quyết định lạ lùng. Ở khía cạnh ngược lại, “Cruyff mới” Januzaj lang thang với những bản hợp đồng cho mượn. Đồng tiền đang ngày càng ngày càng len lỏi sâu vào trong thế giới bóng đá, người đã giàu càng giàu hơn, số tiền của họ tăng lên với tốc độ chóng mặt. Quan trọng là tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu trước khi chúng ta có những cầu thủ nhận mức lương 1 triệu bảng/tuần. Nhận định về điều này, Jonathan Barnett, một trong những nhân vật máu mặt nhất trong giới đại diện cầu thủ chia sẻ trong một bài phỏng vấn gần đây :“Tôi không nghĩ rằng bong bóng sẽ vỡ. Bóng đá đang càng ngày càng mở rộng quy mô và biên độ, tiền lương cầu thủ vì thế cũng phải tăng lên theo. Vì vậy, việc một cầu thủ được trả 50 triệu bảng một năm sẽ không còn quá lạ lẫm trong tương lai gần”. Nếu bạn chưa từng nghe đến tên Barnett thì hãy nhớ đến phi vụ chuyển nhượng trị giá 85 triệu bảng của Gareth Bale từ Tottenham sang
Real Madrid, biến Bale thành cầu thủ đắt giá nhất hành tinh. Barnett chính là người môi giới của Bale trong thương vụ này. Ông tỏ ra khiêm tốn : “Có thể nói rằng, từ khi hoàn thành hợp đồng chuyển nhượng lớn nhất trong lịch sử một cách thần kỳ, mọi người đã nhìn tôi bằng con mắt khác. Khi trao đổi công việc với một cầu thủ thi đấu ở nước ngoài, bố mẹ cậu ta còn muốn chụp ảnh với tôi. Hẳn là không phải đơn giản là họ thích tôi mà trong đầu họ đang nghĩ : ‘Wow, đây chính là người lập nên kỷ lục thế giới’. Tôi đã nhận được khá nhiều thứ từ điều đó. Phần lớn gia đình các tài năng trẻ nước ngoài đều xin được chụp ảnh với tôi”. Tuy nhiên, cho đến hiện tại, thương vụ “kỷ lục thế giới” của Barnett đã chính thức bị lu mờ bởi vụ chuyển nhượng Paul Pogba từ Juventus đến Manchester United với mức giá kỷ lục thế giới mới là 89,3 triệu bảng. Không lạ khi rất nhiều người phát hiện ra người đại diện Mino Raiola của Paul Pogba đã bỏ túi đến gần 25 triệu bảng trong thương vụ không tưởng này. Raiola cũng đồng thời là người đại diện của Zlatan Ibrahimovic và Henrikh Mkhitaryan. So sánh cho dễ hiểu thì chỉ riêng tiền Raiola bỏ túi được từ các vụ chuyển nhượng trong mùa hè năm nay còn nhiều hơn khoản tiền Sir Alex Ferguson được trả trong bất kỳ quãng thời gian 5 năm liên tục nào trước năm 2010, khi ông đưa đội chủ sân Old Trafford lên đỉnh cao. 57
Mặt khác, sự chênh lệch đẳng cấp giữa các đội bóng trong nền bóng đá cũng là một nhân tố cần nói đến. John Stones từ Everton đến Manchester City với mức giá 47,5 triệu bảng và câu lạc bộ Barnsley, nơi anh khởi đầu sự nghiệp thi đấu, nhận được 6,8 triệu bảng, ăn đứt doanh thu 4,8 triệu bảng của câu lạc bộ vùng Yorkshire (được công bố trong báo cáo kế toán mới nhất). Tôi bỗng nhớ đến câu chuyện về chiếc ghế huấn luyện viên còn để trống của câu lạc bộ thi đấu ở giải hạng ba, Port Vale. Neil Redfearn đã từng là một ứng cử viên cho chiếc ghế này. Hai bên đã có đàm phán với nhau. Tuy nhiên, đến cuối, cuộc đàm phán này bị đổ bể khi Redfearn không chấp nhận mức lương 40.000 bảng/năm – ít hơn so với lương của những “kit man” – những người làm công việc chuẩn bị đồ đạc cho các câu lạc bộ Premier League. Khoảng cách càng ngày càng lớn. Đôi khi, đó là cách bóng đá phát triển và chúng ta nên biết rằng việc than vãn sẽ chẳng thay đổi được gì. Dù sao điều này cũng không thật sự có nghĩa là chúng ta phải chấp nhận việc bóng đá sẽ đi theo hướng này. Thật sự khó khi đọc góc nhìn của Arsene Wenger về các biến động tài chính nếu không có sự am hiểu tường tận về sự lên ngôi của giá trị đồng tiền đến từ việc lý giải chính xác cục diện của nền thể thao càng lúc càng khó đoán. Wenger nói đến một nền bóng đá khi các cầu thủ giàu lên quá sớm và khi được hỏi về thay đổi lớn nhất trong 20 năm làm huấn luyện viên Arsenal, ông đã nhấn mạnh đến sức mạnh to lớn của những người đại diện cầu thủ : “Tôi đã dùng cả đời mình chiến đấu cho các cầu thủ để họ được trả lương tốt nhưng khi bạn trả lương cho họ trước cả khi họ kịp thể hiện tài năng thì điều đó có thể giết chết đam mê của họ”, ông nói. 58
“Tôi sợ rằng hiện giờ, chúng ta đã có những cầu thủ dưới 17, 18 tuổi kiếm được 1 triệu bảng/năm. Khi Ian Wright kiếm được từng ấy tiền, cậu ấy đã ghi được nhiều bàn thắng, cậu ấy đã cống hiến hết mình. Bây giờ, các cầu thủ đã là triệu phú trước cả khi chơi bóng.” Đúng hơn là siêu triệu phú. Mức lương trung bình của một “thần đồng” hiện nay là 40.000 bảng/tuần. Tính trung bình, nếu ký hợp đồng 4 năm, anh ta sẽ nhận được tổng cộng 8 triệu bảng. Chúng ta không nên chủ quan trước tác động xấu của tình trạng này. Adnan Januzaj từng được xem là một trong những tài năng trẻ xuất sắc ở châu u khi anh ký bản hợp đồng lớn đầu tiên trong sự nghiệp với Manchester United vào tháng 10/2013, 18 tuổi. Huấn luyện viên Man United khi đó, David Moyes thậm chí đã gọi Januzaj là “một Cruyff mới”. Tất nhiên, ông đang muốn nhắc đến Johan Cruyff, chứ không phải là Jordi Cruyff. Hãy nhớ rằng Real Madrid, Barcelona và Paris Saint – Germain sẽ đều từng muốn đưa Januzaj về. Tuy nhiên, ở thời điểm hiện tại, sau 3 năm, anh đã bị đẩy đến Sunderland theo dạng cho mượn. Jose Mourinho không mặn mà với anh. Louis Van Gaal không thích những gì ông quan sát được trong các buổi tập. Borussia Dortmund mượn Januzaj vào mùa giải năm ngoái rồi trả anh về xứ sở sương mù sớm 4 tháng. Januzaj, năm nay 21 tuổi, được cho là đã mắc bệnh “sao” và không hẳn là sự trùng hợp khi cầu thủ này bắt đầu sa sút ngay sau khi hoàn tất việc kí kết hợp đồng 5 năm. Một cầu thủ không biết nên ưu tiên điều gì trong sự nghiệp như vậy không nên hi vọng người ta sẽ thông cảm khi có tin đồn anh đã bị Mourinho làm cho “bẽ mặt” trong mùa hè vừa qua. Việc này nhắc tôi nhớ đến việc đã có những lời bàn tán ở Old Trafford suốt cả giai đoạn cuối mùa giải năm ngoái, tiết lộ từ phía trong phòng thay đồ rằng một số cầu thủ
59
60
lớn tuổi hơn không hoàn toàn hài lòng với những gì xảy ra với cậu đồng nghiệp trẻ của họ. Vậy, một câu hỏi đặt ra là, liệu Tyler Blackett có xứng đáng với số tiền 2,5 triệu bảng? Blackett ký hợp đồng với Man United từ tháng 2/1015 và cả quãng thời gian còn lại của mùa giải, anh vào sân 2 lần từ băng ghế dự bị với tổng thời gian trên sân là 27 phút. Cầu thủ này đến Celtic theo dạng cho mượn vào cuối mùa. Vài ngày trước, tôi nói chuyện với một người được chứng kiến màn ra mắt của anh tại Scotland và người này quả quyết: “Thật khó tin anh ta là một cầu thủ Manchester United.” Blackett còn thi đấu thêm hai trận rồi không xuất hiện trong màu áo Celtic thêm một lần nào nữa. Quả là cực kỳ nan giải để nghĩ ra cách thay đổi tình hình hiện nay khi có quá nhiều tiền được rót vào Premier League và các câu lạc bộ không muốn bị thua thiệt như United trong giai đoạn đầu tiên của anh tại Old Trafford. Khi cầu thủ người Pháp không nhận được khoản tiền mình mong muốn, anh chấp nhận thi đấu tới hết hợp đồng với Manchester United và ra đi theo dạng chuyển nhượng tự do để có được hợp đồng tốt hơn ở Juventus. “Sẽ không bao giờ có một thời điểm vàng để trở thành cầu thủ hơn bây giờ”, Alan Shearer tuyên bố năm 1999. Nhưng anh đã sai. Mùa này, các câu lạc bộ sẽ có phần nhiều hơn từ hợp đồng bản quyền truyền hình mới. Các câu lạc bộ nửa dưới bảng xếp hạng Premier League thậm chí còn nhận được nhiều tiền hơn đội vô địch Bundesliga. Tất cả 20 đội bóng hàng đầu của nước Anh được trông đợi sẽ thể hiện khả năng tài chính của mình khi Deloitte Football Money League công bố xếp hạng 30 câu lạc bộ giàu nhất thế giới. Điều này đồng nghĩa với việc chúng ta có một giải đấu của những Bournemouth,
Crystal Palace, Leicester, Manchester United, Swansea, Watford và West Ham phá vỡ kỷ lục chuyển nhượng mùa hè của chính họ. Cuộc chạy đua này tiết lộ cho bạn rất nhiều điều về ngân sách hiện nay của thể tha khi một đội bóng “không có điều kiện” như Stoke chịu bỏ ra 20 triệu bảng để đưa Saido Berahino về và West Brom đã có ý định trả 25 triệu cho Christian Benteke. Bolasie đang phù hợp với mức giá từ 25 – 30 triệu bảng và khi một cầu thủ có trình độ như anh ta được chào mời mức giá đó thì thật dễ hiểu vì sao các câu lạc bộ đang phải chi nhiều tiền hơn cho những ngôi sao đang lên. Thật khó để đưa ra một giải pháp tối ưu nhưng có lẽ các nhà hoạch định chính sách nên suy nghĩ đến việc giới hạn mức lương cầu thủ theo độ tuổi nhất định. Điều này đã và đang được đem ra bàn thảo, theo tiết lộ của Dan Ashworth, giám đốc kỹ thuật của FA và quả là một ý tưởng tốt để giới thiệu quỹ đầu tư dành cho các thủ trẻ, hoạt động theo dạng các cầu thủ sẽ được trả dần một phần thu nhập của anh ta và nhận phần còn lại những năm sau của sự nghiệp. Nhưng thật không may, chúng ta không bao giờ có thể biết người ta có ý định thực hiện ý tưởng này hay không. Colin Gordon, một nhân vật có số má khác của giới người đại diện, đã tiết lộ trong một bài phỏng vấn gần đây về những ảnh hưởng tiêu cực tới đội tuyển quốc gia Anh và tiết lộ thêm về cuộc họp 2 tiếng với chủ tịch FA Greg Dyke để trình bày ý tưởng về quỹ đầu tư này. “Greg Dyke thích ý tưởng này. Ông ta đánh giá nó ‘thần kỳ, xuất sắc’. Vậy thì gửi email cho tôi”. Và Gordon gửi mail cho Dyke. Sau đó thì sao? “Ông ta im thin thít và lặn mất tăm”. Tác giả: Daniel Taylor Nguồn: Guardian Dịch giả: Hồng Thanh
61
62
63
Đ
ộng tác lùi lại khôn ngoan để tránh việt vị, bình tĩnh đón đường chuyền của đồng đội và kết thúc là cú sút chéo góc làm tung lưới Michel Vorm. Bàn thắng ấy đã đưa cái tên Serge Gnabry bước ra ánh sáng 3 năm trước, khi mới vừa tròn 18 tuổi.
Cuối năm ấy, Gnabry được để cử giải thưởng Golden Boy và sau đó là bản hợp đồng gia hạn kéo dài 5 năm từ Arsenal. Một tương lai hứa hẹn mở ra với chàng trai trẻ người Đức sau mùa giải 2013-2014 như mơ. Nhưng rồi cơn ác mộng chấn thương ập đến, như đã từng ám ảnh nhiều thế hệ đàn anh của Gnabry, khiến cầu thủ này bỏ lỡ gần như toàn bộ mùa giải 2014-2015 vốn nhận được đặt nhiều kì vọng. Trở lại khi Pháo thủ khá dư thừa các vị trí chạy cánh đầu mùa 2015-2016, Gnabry được HLV Arsene Wenger cho West Brom mượn để có nhiều cơ hội ra sân hơn nhằm tìm lại phong độ. Dù vậy, anh chỉ được HLV Tony Pulis sử dụng đúng 1 lần cho đến khi được gọi trở lại Arsenal giữa mùa trước.
Trải qua hai mùa giải 2014-2015 và 2015-2016 có thể coi là bỏ đi, Olympic Rio 2016 chính là cơ hội để Gnabry tìm kiếm lại sự tự tin cũng như một cơ hội nữa từ Arsene Wenger. “Cậu ấy cứ như là một đấu sĩ vậy, một đấu sĩ nhỏ bé. Cậu ấy rất tốt. Một con người có cá tính, không hề e sợ bởi bất cứ điều gì vì đây là một trận Derby.” Đó là những nhận xét của Mikel Arteta về Serge Gnabry sau trận Derby bắc London với Tottenham ở FA Cup hồi đầu năm 2014. Trận đấu giữa Olympic Đức và Olympic Hàn Quốc ở Rio cho thấy cựu đội trưởng Arsenal không hề quá lời. Trong lúc toàn đội Đức hoảng loạn và mất phương hướng khi để đối thủ vượt lên ở những phút cuối, Gnabry vẫn giữ được sự lạnh lùng đáng kinh ngạc. Anh trở thành điểm tựa cho cả đội, đi bóng, kiến tạo cơ hội và tự mình ghi bàn thắng quyết định đem về 1 điểm quý giá cho Cỗ xe tăng trên con đường tiến tới trận chung kết. Tốc độ và sự tinh ranh là những nét phác họa cơ bản về Gnabry khi được đề cử giải thưởng Golden Boy 2013. Gnabry của Rio 2016 còn thể hiện được nhiều điều hơn thế. Những bàn thắng đến từ các pha cứa lòng tinh tế hay một số tình huống dẫn bóng tạo đột biến từ biên bó vào trung lộ, Gnabry hẳn sẽ khiến nhiều Gooner nhớ đến Thierry Henry. Trên thảm cỏ Liberty (Swansea) 3 năm trước, những bước chạy của Gnabry đã được so sánh với Walcott, ngoại hình cầu thủ này lại có những nét hao hao Coquelin trong khi Arteta cũng ví anh như một đấu sĩ. Và giờ đây, người ta lại thấy phảng phất hình bóng Henry ngày nào nơi tuyển thủ Olympic Đức. Đó có lẽ là lý do để Ozil hồi tháng 8 năm ngoái khiến tất cả phải ngỡ ngàng khi lựa chọn Gnabry cho một vị trí trong Dream Team của mình cùng với các siêu sao Ronaldo, Alonso hay Benzema.
64
Đã có những sự kì vọng lớn lao về sự trở lại mạnh mẽ của Gnabry trong đội hình Pháo thủ sau những gì anh đã thể hiện trên đất Brazil. HLV Wenger có vẻ cũng bị thuyết phục bởi màn trình diễn của tuyển thủ Olympic Đức. Giáo sư từ chối đề nghị mượn Gnabry từ Hertha Berlin, chấp nhận cho Joel Campell sang Sporting Lisbon như một động thái đảm bảo vị trí ở đội một cho Gnabry mùa này. Nhưng với chàng trai trẻ Gnabry đang đầy tràn khát khao thể hiện mình, anh muốn nhiều hơn thế. Gnabry đề đạt nguyện vọng được ra đi với HLV Wenger và Werder Bremen là bến đỗ mới của cầu thủ 21 tuổi với bản hợp đồng được hoàn thành vào ngày cuối của kì chuyển nhượng. Ở nơi mà những Mesut Ozil hay Per Mertesacker đã thành danh, Gnabry ắt sẽ có cơ hội thể hiện mình nhiều hơn cũng như hoàn thiện bản thân nhằm hướng tới những mục tiêu lớn trong sự nghiệp vẫn còn rất dài phía trước. Năm 2011, Gnabry rời Stuttgart đến Arsenal khi mới 16 tuổi. Giờ đây, một chặng hành trình mới lại mở ra với Gnabry từ điểm tựa Rio. Không còn là màu áo Pháo thủ thấm đượm mồ hôi của cả những thành công lẫn thất bại trong suốt chặng đường 5 năm qua nữa song những bài học, những trải nghiệm quý báu ở Arsenal chắc chắn sẽ theo Gnabry trong những năm tháng tiếp theo của sự nghiệp. Đâu đó vẫn còn những tiếng thở dài, đâu đó vẫn còn những luyến tiếc khi Gnabry đã không còn là người của Arsenal nhưng sau tất cả, người hâm mộ vẫn chúc anh thành công. Và biết đâu được, sẽ có một sự trở lại nào đó trong tương lai, như những người lạc quan đang mơ về một thương vụ Pogba thứ hai chẳng hạn… Cây viết: Minh Trị
65