kyyeu_spsg_p6

Page 1


NHỮNGNGƯỜITẠOBÓNG Chiều giữa thng, đầu thu 2004, đạp xe đi thăm Trần Ph, nh ở gc đƣờng Trần Bnh Trọng - Nguyễn Trãi. Dừng xe trƣớc Trung tm học liệu, ngẩn ngơ nhn. Lặng lẽ dẫn xe ln xuống chầm chậm trn lề, lại ngẩn ngơ nhn trƣờng Sƣ Phạm thực hnh. Chiều giữa thng đầu thu vẫn thế, l vng rơi v nh nhẹ heo may. Cảnh đã đổi thay, duy chỉ c tƣờng vch nh chnh vẫn cn, mu lam đậm phủ cht ru phongNơi ấy, hai Thầy Vũ Ngọc Đại v Nguyễn Duy Linh dẫn Nguyễn Đnh Lữu (Uyn Giang), Bi Thức Phƣớc (Bi Nghi Trang), Tăng Quang Duyn (Lƣu Vn) qua lin hệ in ấn “Kỷ yếu Kha 3” : NHỮNG KẺ DỌN BI, “tr dƣ nhạc hậu” với một nhạc sĩ ở phng pht thanh học đƣờng, nhu ngao cu ht : “ Trn qu hƣơng đng yu ny cn c mun mi trƣờng Cha với mẹ đừng buồn, đừng lo thiếu thốn tnh thƣơng.” Nơi ấy, Thầy Hồ Văn Huyn, Bi Quang Kim tc đã điểm sƣơng dẫn đến thực tập. Thầy tr knh yu trong những buổi truyền nghềkẻ đƣa đ cho bằng vin phấn! Chiều giữa thng, đầu thu 2006, đạp xe qua Quận 8 thăm Vũ Mạnh Nam. Trở về mỏi gối, dẫn xe lững thững ln cầu chữ YTrời my bng bạc, gi thổi vi vu, chn cầu sng vỗ, bo nƣớc cng tri. Bạn cng kha tc nhiều phần bạc, vẫn nặng nghiệp đƣa đ, m thầm giữa dng sống x bồ xui ngƣợc của thời buổi đổi đời. Leo ln xe đổ dốc cầu, thay v rẽ phải đƣờng Trần Hƣng Đạo để về nh th lại thẳng đƣờng Nguyễn Biểu, đến cổng sau của trƣờng Cao đẳng Sƣ Phạm. Thi th cứ để cho buổi chiều lang thang theo mnh bởi chiều vốn v tƣớng v tm. Chiều với ta, ta – chiều lang thang trn đƣờng. Qua bao ngã ba, ngã tƣTối ln, chiều xuống, vng vo, lạc nẻo, lại đến nơi đy. Dừng xe bn tủ thuốc l bn đƣờngNhớ nh chm điếu thuốc, khi huyền bay ln cy(Hồ Dzếnh), nhn vẩn vơ v chợt nhận ra ta nh đối diện với vch tƣờng xm đậm chắn hnh lang bn ngoi lớp học. Giữa giao thời chiều tối mờ ảo, bng những ai tay cầm bnh m, ly sữa đậu nnh nng cƣời cƣời ni ni trong những buổi sng trƣớc giờ học. Trn dọc hnh lang kia thấp thong những t o trắng tƣơi cƣời chỉ trỏ ra con đƣờng thẳng theo nhịp bƣớc đều của “chng tuổi trẻ vốn dng ho kiệt” chuẩn bị cho lễ duyệt binh. Bng ai thấp thong

Bùi Thức Phước.Khóa 3 Bng ai thấp thongtrong những phng học truyền nghề sau cổng chnh đƣợc xy bt lại. Thầy Doãn Quốc Sỹ, Thầy Đon Viết Bửu đang say sƣa giảng về Ngn ngữ Việt Nam, Thầy Phạm Văn Phc đang ni về Anatole France, Alphonse Daudet, Thầy Trần Văn Quế hƣớng dẫn thuật Quản trị v Thanh tra học đƣờng, rồi Tm lý gio dục, Gio dục cộng đồngThầy Trần Thế Uy truyền nghề trng ảnh, đắp mu, Thầy Trần Quang Minh với cc bi Thể dục, tr chơi, v Thầy Lại Minh Lƣơng th vui với cu ht: “cuộc đời mnh nhƣ chiếc thuyền nan tri n tri bềnh bồng” v Thầy Nguyễn Gia Tƣờng với bi giảng cuối kha. Chậm rãi v ấm nồng, Thầy ni những lời cuối: “cc em sẽ l đồng nghiệp của ti: nghề gio, nghiệp gio. Nghề th “trả” v “nhận”, “trả” tri thức cho con chu ngƣời đng thuế để đƣợc “nhận” lƣơng. Nghiệp gio th “cho” v “nhận”,“cho” tnh thƣơng yu trung thực v “nhận” lng knh trọng từ tha nhn. Ở cả trong hai trƣờng hợp “nhận” hãy đƣa bn tay phải đặt ln phần ngực bn tri trƣớc khi đƣa bn tay tri về pha ngƣời trao. Ấy l ci nền của “LƢƠNG SƢ HƢNG QUỐC” ! Cả lớp đứng dậy lặng im. Thầy vắt chiếc o vt vải s gai mu mỡ g ln cnh tay tri, từ tốn bƣớc ra cửa lớp V cn nữa. Bng ai thấp thongtrong phng Học vụ, sau bn Kế ton vo mỗi cuối thng rộn tiếng cƣời của đm mn sinh nhận “lƣơng học bổng”, nam nữ ghẹo nhau bằng tr “cộng chỉ số” sau khi ra trƣờng! Một thanh nin gh lại xe thuốc l. Chợt nhn lại tay mnh, chỉ thấy cn đầu lọc với đốm đen. Thẫn thờ ngồi ln yn xe nhấn nhẹ bn đạp, khe mắt cay cay khng rời khoảng tƣờng xm thấp thong bng ai Giữa sng ngy đầu năm 2010, xuống trạm xe buýt trn con đƣờng ấy, nhn ln bảng thấy Đại Học Si Gn, đối diện vẫn l khoảng tƣờng xmthấp thong bng ai Rồi năm 2012, 50 năm Đại Gia đnh Sƣ Phạm Si gn v những năm sau nữa đã v sẽ c ngƣời nhƣ Nguyễn Khuyến tm sự với Dƣơng Khu: Bc chẳng ở, dẫu van chẳng ở, Ti tuy thƣơng, lấy nhớ lm thƣơng. V khoảng tƣờng xm kia sẽ đƣợc thay bằng tƣờng khối nh cao tầng. Vận động của đời l vậy, vật đổi sao dời. Nhƣng khoảng tƣờng khối nh cao tầng nơi ấy vẫn thấp thong bng ai.  )


NƠIẤYNGÀYXA Đoàn Viết Bửu. Ci duyên đưa ti về ngnh sư phạm tiểu học bắt đầu từ sự vụ lệnh của Bộ Gio Dục thời đ bổ nhiệm ti về trường Quốc Gia Sư Phạm, sau l trường Sư Phạm Si Gn, từ ngy 1.11.1960, ngy c cuộc đảo chnh ở Si Gn. Trớ trêu thay ci duyên của ti bắt nguồn từ ci mệnh của một bậc đn anh: một Gio Sư mn Quốc văn trường Quốc Gia Sư Phạm bị một gim thị của trường nhn thấy đưa một nữ gio sinh đi xem xi-nê ở rạp Đại Nam. Ông Thầy bị đổi đi Huế, c chỗ cho ti thay thế! Dưới mi trường Sư Phạm Si Gn ấy, ti đã vinh hạnh được cng lm việc gần gũi v được học tập những vị lão thnh trong ngnh, trong trườngnhững vị Gio sư đứng đầu nh trường như Thầy Hồ Văn Huyên, Thầy Trương Hữu Tước, Thầy Lương Xun Mai, Thầy Trần Kiệt, Thầy Trần Hữu Văng, Thầy Nguyễn Quý Bổng, Thầy Phạm Văn Phc, Thầy Bi Quang Kim, Thầy Đinh Văn Đỗ, Thầy Lưu Đức Khnh l những ngi sao lun lun hướng dẫn đời ti. Cũng dưới mi trường Sư Phạm Si Gn ấy, ti c ci hạnh phc lớn lao m t người c được, l c điều kiện để tiếp cận v học hỏi cc vị Gio sư đã tốt nghiệp trường Cao đẳng Sư Phạm Đng Dương, những người đ đã lm nên uy tn v thanh danh của Bộ Gio Dục v ngnh tiểu học thời bấy giờ: Thầy Nguyễn Hữu Ti, Thầy Trần Văn Quế, Thầy Nguyễn Văn Phục, Thầy Tăng Xun An, Thầy Nguyễn Gia Tường, Thầy Chu Văn Dưỡng, Thầy Đỗ Văn Trần, Thầy Hong Trọng Knh, Thầy Vũ Ng Xn, Thầy Vũ Lai Chương

Ti khng bao giờ quên những vị đồng nghiệp, Gio sư, Gim thị, nhn viên văn phng cng lm việc chung tại Sư Phạm Si Gn, cng đi chấm thi, đi cng tcmỗi vị đồng nghiệp ny l một thế giới riêng, rất đa ti, đa năng v đa dạng về nhiều mặt. C khi v thế m khng ai chịu ai. Nhưng trước trch nhiệm chung th cc vị ấy ho hiệp bỏ qua cc tiểu tiết để lo v lm việc cho gio sinh. Việc đi dựng nh gip b con bị hỏa hoạn năm 1968 tại đường Lý Thi Tổ l một kỷ niệm sống động v đầy ý nghĩa. Nơi ấy, ngy xưa đã c 14, 15 kha gio sinh ra trường. cc bạn đồng nghiệp ny, nay đã l Ông B nội, Ông B ngoại, lc no cũng một lng, một lời, một nguyện vọng l lm điều tốt cho đờichỉ lm điều tốt. Điều tốt m thi. Ti khng bao giờ quên hnh ảnh ny: trong Lễ di quan Thầy Hồ Văn Huyên về an tng ở quê nh, người ta cho dừng xe tang ngay trước cổng trường Sư Phạm Si Gn v lm Lễ cho Thầy vĩnh biệt ngi trường m lc sinh tiền Thầy đã gp cng xy dựng. Ngi trường c hnh chữ H ấy (Thầy Huyên c tên v họ mở đầu bằng chữ H), đã cng với Thầy, nay khng cn nữa. Một nén hương lng, ti Knh dng lên cc vị đã qu vãng. Một bi viết “khng đầu khng đui” ti xin gửi tới quý Thầy, C Gio sư, nhn viên v gio sinh cũ của trường Sư Phạm Si Gn để nhớ lại nơi ấy, ngy xưa Trn trọng

N  Trong khối đng bng ấy c người đã khuất, c người nơi xa, phần lớn hiện diện nơi đy, tuổi đã lục tuần, thất, bt tuần ni với nhau niềm vui, nỗi buồn về mnh, về đồng mn, Thầy cũ, m cũng khng thiếu băn khoăn, trăn trở về gio dục Si Gn. Thầy C ơi! Bạn đồng mn Kha 1 đến Kha 13 ơi! Bng ta giờ l bng lão! Bng lão – Người lão, c thể no ngăn được cảm xc  mắt lão khng viền cũng đỏ hoe...  (Nguyễn Khuyến)../.


Cuộc họp mặt “mini” của lớp Nhị 3, Khóa 4 sau 44 năm -4

Sau cuộc họp tr bị thng 3 năm 2011, thay mặt Anh Thời bận việc nn ti nhận nhiệm vụ lin lạc với cc bạn cựu gio sinh Kha 4 để nhắc nhở cc bạn gửi ảnh c nhn, hnh kỷ niệm v bi viết cho Kỷ yếu 50 năm Sư phạm Si Gn. Chnh nhờ cng việc ny, ti đã lin hệ được 1 số bạn học cng lớp Nhị 3 của ti. Trịnh Thị Kim Ba, Nguyễn Thị Đnh, Phan Thị Mến, L Thị Thanh Đồng, Nguyễn Thị Bạch Nhạn, Huỳnh Thị Ánh Tuyết, Trần Thị Rết, Nguyễn Thị My, Nguyễn Thị Thn, Nguyễn Thị Minh, Nguyễn Thị Bạch Yến, chọn ngy 19/04/2011 để họp mặt ring cho lớp mnh. Điểm hẹn l nh bạn Đnh ở đường Nguyễn Cảnh Chn, Quận 1 Thnh phố Hồ Ch Minh . Thật ra kể từ năm 2009 một vi người trong số chng ti cũng đã gặp nhau lẻ tẻ trong ngy họp mặt truyền thống 01/01 Gia Đnh Sư Phạm chứ chưa c một buổi họp ring no cho lớp mnh cả. Khng cần phải ni, cc bạn cũng biết chng ti đã nn nao chờ đợi ngy 19/04 như thế no rồi. V ngy ấy đã đến.

Sng hm ấy, ti thức sớm chuẩn bị sẵn ngồi chờ Kim Ba. Hơn 7 giờ Kim ba đến, ti chở bạn qua nh Đnh. Sau trận mưa đầu ma đm qua, đường phố sạch đẹp v mt mẻ v cng. Dừng xe trước cửa, nhn vo nh ti đã thấy Mến v Bạch Yến c mặt tự bao giờ. Chng ti ngồi chuyện tr tn gẫu để chờ đợi cc bạn mnh. Lần lượt cc bạn Ánh Tuyết, Thanh Đồng, Bạch Nhạn, My v chồng ( l anh V Văn Xã khng học Sư Phạm Saigon ). Người cuối cng l Bạch Nhạn đến 9 giờ mới tới. Từ ngoi đường đi vo (chn đau v biến chứng của tiểu đường) Nhạn nhch chn từng bước một, rất chậm. Thế m trn gương mặt bạn vẫn tươi cười, nụ cười cởi mở hồn nhin như thưở no. Chẳng quản ngại đường x xa xi, từ Hc Mn bạn lặn lội về Si Gn chỉ để mong gặp lại bạn b. Chng ti ra du Nhạn vo nh. By giờ phng khch của Đnh trở nn ồn o, rộn rã tiếng cười, tiếng ni của chng ti. Chỉ cn thiếu Minh v Thn khng đến được v lý do sức khỏe, cn Rết phải bận n thi cho học sinh lớp h tại nh mnh nn hẹn đến 11 giờ sẽ gặp chng ti tại Khu dn cư

mới Trung Sơn, l địa điểm tham quan m chng ti đã chọn. Đã 44 năm rồi cn g! Kể từ sau ngy Lễ bế giảng năm 1967, đy l buổi họp mặt đầu tin của lớp Nhị 3 Kha 4 chng ti d chỉ c 10 người…Tay bắt mặt mừng, thăm hỏi nhau mỗi người một hon cảnh…chng ti cng n lại những kỷ niệm ngy xưa, khoe với nhau những tấm ảnh chụp chung với Thầy, C bạn b dưới mi trường Gia Long v Sư Phạm m chng ti đã học, ảnh đã ngả mu vng nhưng khng lm nhạt nha ký ức…Chng ti nhận diện nhau v hồi tưởng lại một thời xe đạp, o trắng ngy xưa. .


Hồi ấy, phương tiện đến trường của chng ti hầu hết l xe đạp hoặc xe buýt, chỉ c một số bạn gia đnh kh giả mới đi Vélo Solex. Hnh ảnh những nữ sinh duyên dng trong chiếc o di trắng, nn l nghiêng che đạp xe dập du trên đường phố lc tan trường trng đoan trang v thy mị biết bao! Ký ức đẹp đẽ ấy lm ti cảm thấy tự ho với chnh mnh v cả thế hệ mnh. By giờ khng cn nữa!!! Gần 10 giờ rồi, chng ti chuẩn bị một t tri cy cho cả nhm. Chương trnh tiếp theo của chng ti l tham quan khu dn cư mới Trung Sơn, sau đ về nh ti ở đường Phạm Thế Hiển để liên hoan mừng hội ngộ. Sở dĩ chng ti chọn tham quan Trung Sơn v nơi đy sạch đẹp thong mt v nhất l rất gần, tiện cho việc di chuyển (qua cầu Nguyễn Văn Cừ, đi hết đường Dương B Trạc l đến). Ti chở Kim Ba, Anh Xã chở My, cn 6 bạn cn lại th đi Taxi. Cả nhm chỉ c duy nhất một đấng nam nhi l Anh Xã. Điều ny lm anh Xã rất đắc ch v tự cho mnh l Vy Tiểu Bảo ti sinh. Đầu tiên chng ti ghé qua nh số 81 đường số 7 của gia đnh My-Xã. Sau khi tham quan ngi nh v giải kht, chng ti trở ra ngoi để đi dạo, Nhạn khng tham gia được v chn đau, Thanh Đồng cũng ở lại cho c bạn. Đnh mang theo my ảnh, anh Xã cầm theo một cy d. Chng ti đi vng ra cuối đường số 1, nơi đy chng ti thả bộ hng mt dưới hng dương dọc theo bờ kênh xng. Nơi đy phong cảnh hữu tnh, thơ mộng, mặt nước sng trong veo, êm đềm, lấp lnh nh mặt trời dịu dng của một ngy nhạt nắng. Chng ti dung dăng dung dẻ, hồn nhiên như trẻ thơ. Chng ti ni to, cười to, ni nhiều cười nhiều, quên mnh đang ở ci tuổi “thất thập cổ lai hy”, quên mọi bận bịu của gia đnh, những ưu phiền trong cuộc sống v những trầm tư của thn phận. Niềm vui của chng ti như ha quyện với đất trời, với gi với my với cy cỏ. Chng ti đang sống lại tuổi thanh xun. Anh Xã rất năng nổ, nhiệt tnh, cảm thng v ha đồng với chng ti, anh đã chụp cho chng ti nhiều “p” hnh rất đẹp v dễ thương. Như đã hẹn, đng 11 giờ chng ti trở ra đường số 9 để đn Rết. Đy l con đường huyết mạch của khu Trung Sơn, nối liền Đường Dương B Trạc v Đại lộ Nguyễn Văn Linh. Con đường c hai hng cọ xanh mướt được trồng giữa lộ dọc theo suốt chiều di đường ngăn đi hai dng xe xui ngược. Rết đã đến rất đng giờ v chng ti lại chụp thêm vi tấm ảnh lưu niệm. Sau đ chng ti

trở v nh đn Bạch Nhạn, Thanh Đồng để về Phạm Thế Hiển. Rời Trung Sơn về đến nh ti đng 12 giờ. Buổi tiệc liên hoan mừng ngy hội ngộ của chng ti chỉ vỏn vẹn c 2 mn: trứng vịt lộn, cho c rau đắng, vi lon bia, nước khong v một trai rượu tri cy. Anh Xã lm chủ xị, khui chai rượu nho để khai tiệc trong niềm hn hoan của cả nhm. Từng ly rượu đầy, vơi …lun chuyển xoay vng hết “tua” ny đến “tua” khc. Tiếng cười ni vang vang. Cảm xc tro dng theo men rượu nồng. Kim Ba ăn chay trường cũng ho hứng chung bn cụng ly. - Một, hai, ba “DZÔ”! Ai cũng khen hột vịt lộn ngon, cho c cũng rất ngon. Cứ thế chng ti nng ly chc mừng ngy hội ngộ, chc sức khỏe nhau…cho đến khi chai rượu cạn cng. Trng mặt ai cũng hồng hồng thật đng yêu. Đnh lại đem my ra bấm lia chia…niềm vui của chng ti cứ như thế nhn lên mãi, chỉ c thời gian l khắt khe chẳng chịu cảm thng. Đồng hồ đã điểm 14 giờ, thức ăn trên bn cũng khng cn m chưa ai chịu ra về. Lc ny ti mới c dịp ngắm kỹ cc bạn mnh. Tất cả tương đối cn khỏe chỉ c Bạch Nhạn lm chng ti cảm thấy xt xa. Tuy nhiên nhn gương mặt bạn lc no cũng tươi tắn, ti cảm thấy an tm. C lẽ Nhạn đã tm được niềm vui trong đạo php nên rất lạc quan. Ti nghĩ điều đ sẽ gip Nhạn chiến thắng được căn bệnh của mnh. Ấn tượng nhất l Thanh Đồng. Với vc dng nho nhỏ gầy gầy, gương mặt trắng trẻo hồng ho, nụ cười phc hậu dịu hiền v mi tc bạc phơ trng Đồng đẹp chẳng khc no B Tiên trong truyện cổ tch. Trời đã về chiều, đến lc chng ti phải ni lời chia tay. Tay cầm tay chng ti dặn d nhau giữ gn sức khỏe v hẹn cng nhau ti ngộ tại nh Bạch Nhạn ở Hc Mn. Ti tiễn cc bạn ra tới ngoi ng v trở vo với nỗi buồn man mc…C ci g mặn mặn ở bờ mi… Vi ngy sau, Đnh gửi cho chng ti mỗi người 10 kiểu ảnh rất dễ thương. Đối với chng ti, những gio viên tuổi đã về chiều của lớp Nhị 3 Kha 4, đ l những kỷ vật v gi của tnh bạn thắm thiết v vĩnh cửu.Viết bi tường thuật lại ngy hội ngộ, ti khng ngoi mục đch l để khoe với cc anh, cc chị, cc bạn đồng mn rằng sau 44 năm xa cch, gặp lại nhau, chng ti rất sung sướng v đã c được một ngy thật tuyệt , hạnh phc như thế ,/,


Tuổi Thơ và Lớp học ( Sao Mai ) Mai Minh-Kh 3 & SPTH

Khi những cơn gi lạnh ko về, khi những hạt mưa cuối Đng rơi trn ngn cy nội cỏ l lc lng người tha phương lại nao nao một niềm nhớ nhung diệu vợi, bng khung hướng về qu hương rất xa trong những ngy cuối năm. D lng người nặng trĩu nỗi hoi hương những m thanh vui tươi của những nhạc khc Xun vẫn ngn vang trong khng gian đ đy, nh nh bận rộn chuẩn bị cho một truyền thống tốt đẹp ngn năm, đn cho Giao Thừa, giờ pht thing ling của một Năm Mới. Thm vo đ, Tết nơi xứ người hãy cn l ma Đng, nn d c hoa Xun rộn rng, o Tết tung bay, tm tư người hay quay về với những kỷ niệm đẹp nhất ở buổi đầu năm. D vui d buồn, d đã hai thứ tc, những kỷ niệm đơn sơ quý bu tuổi thơ vẫn đến với Hương trong ngy Xun. Đ l niềm hn hoan tột cng khi nhận được bao thơ đỏ nho nhỏ cồm cộm mấy tờ tiền giấy mới tinh từ bn tay tru mến của Cha, bộ quần o mới đượm đầy tnh thương của Mẹ. Lại nữa, nhớ lại ngy cn cắp sch đến trường tại tỉnh nhỏ Phan Thiết, khi những chậu cc vng, những cnh Mai đầy nụ ửng vng được bầy trn h đường chợ Tết l lng c b học tr nhỏ thường nao nức một niềm vui lớn của tuổi thơ, đến trường được vui chơi khng phải cặm cụi với những trang sch khng ưa thch, với những bi ton kh khan. Được c gio cho php cả lớp chia từng đội đi xin những chm hoa giấy đỏ mọc ngoi hng ro của những nh ln cận trường, để trang hong cho tiệc lin hoan của lớp. Tuổi thơ ngy xưa ấy thật ngoan, d bị quyến rũ bởi những cnh bướm nhởn nhơ đẹp mắt, khng bao giờ dm la c dọc đường, đội no cũng ho hức hi hoa cho nhanh, về lại lớp k bn ghế, trải hoa rồi tu tt cng nhau xếp giấy cắt giấy mu, tranh nhau trang hong cho bn tiệc đẹp mắt, để chỉ được c gio khen một tiếng “Đẹp nhất”. Một tiếng khen ban cho đm trẻ dễ dạy, cho những c b nhỏ ngy ấy gần như đng gi một chiếc cp bng lộn của ngy nay. Tiệc th chỉ vỏn vẹn một số bnh kẹo t ỏi từ lng hảo tm của nh trường, m lng của trẻ thơ ngy vốn khng mấy khi được c qu bnh th hn hoan chất ngất! Tuổi thơ với bướm với hoa đẹp biết bao! Tuổi trẻ thần tin l dấu ấn su đậm trong lng nn đã l động lực thc đẩy nng trở một thnh c gio trẻ khi vo đời.

Sau bao năm lưu lạc nơi xứ người, với lng yu trẻ v yu qu hương đã rời xa, nng tm đến một lớp của trung tm Việt Ngữ Hng Vương dưới mi cha Bảo Quang. Học tr gồm lứa tuổi từ tm đến mười hai mười ba, từng năm lần lượt từ dưới lớp Một ln lớp Hai nng phụ trch. C em ni si pht m rất chuẩn, cũng c em ni khng đng giọng tiếng mẹ đẻ. C nhiều em sing năng ngoan ngoãn cũng c em miễn cưng đến trường theo lệnh của cha mẹ. C em mắt đỏ hoe v buồn lo sẽ khng được phần thưởng cuối năm khi khng được điểm cao nhất lớp trong kỳ thi lục c nguyệt, c em chểnh mảng khng lm đủ bi ở nh. D thế no nng cũng thương yu tất cả đã c duyn đến với nng trong một năm học. Khng thương sao được khi nhn những gương mặt tươi tắn, những đi mắt đen ly của cc em học tr nhỏ đều đặn cắp sch đến trường trong sng sớm thứ Bảy, ngy m cc em được quyền ngủ trễ. Khng thương sao được khi thấy cc em đọc viết được những chữ những cu đã học qua, khi nhn cc em chăm ch nghing đầu nắn nt viết từng chữ trn trang giấy bi thi, cả lớp yn lặng như tờ. Khng thương sao được khi cc em ngoan ngoãn ci đầu cho thầy c v người lớn, ra vo lớp trong trật tự ... D nng tận tm du dắt, năm no cũng c vi em khng đủ sức theo kịp trnh độ lớp. Năm nay học tr của nng phần lớn nhỏ tuổi, c vi em chỉ ln bảy. Em P.L. b nhỏ dễ thương như con bp b, giọng ni cũng nhỏ nhẹ như vc dng, như một con mo con để m vo lng, m vẫn theo kịp trnh độ lớp. Một hm c hiệu trưởng g cửa lớp v thấy em đi trễ im lặng đứng mãi bn ngoi cnh cửa khp kn. Một hm em nhỏ nhẹ trả lại mn qu rt thăm của lớp m khng ai ngờ c gio đã đưa nhầm cho em v tr thật sự trng giải cũng tn L. nhưng l T. L. Quan st 20 mi đầu xanh trong lớp l một điều th vị, mỗi em mỗi tnh. Em trai T.H. hãy cn ham chơi như một trẻ nhỏ, em rất ngoan nhưng những ngy đầu năm học c nhiều khi nng bắt gặp em để hồn say sưa với mn đồ chơi tưởng tượng trong tay. Em trai Br. lc no mặt cũng tươi cười khi bị gọi đứng ln. Em T.H. hay viết được thm nhiều hơn số chữ ấn định trong bi kiểm mỗi tuần, chứng tỏ em đã học bi rất thuộc ở nh...


Nhn sang cc lớp khc, cc thầy c vẫn m thầm đến trƣờng đều đặn mỗi sng thứ Bảy d mƣa gi hay trời lạnh căm, c thầy c rất trẻ cn tuổi đại học. Phải nhn thấy cảnh trong giờ chơi cc em nhỏ mẫu gio quấn qut bn c gio trẻ tc di rất xinh, c em cn đƣợc c dịu dng m trong lng, mới thấy lng yu trẻ của c. Đi khi Thƣợng Tọa Gim Đốc cũng dnh th giờ ha chung niềm vui trẻ thơ, thu vo ống knh những hnh ảnh sinh động tƣơi vui của học sinh ngoi sn chơi. Ngoi giờ học cc sinh hoạt nhƣ lễ Tết Trung Thu, Tất Nin Cuối Năm v lễ Pht Phần Thƣởng cuối Nin Kha cũng đƣợc Thƣợng Tọa ƣu i tổ chức cho cc em. Tiếng chung tan học, đn trẻ nhƣ những cnh chim non tung bay, những gƣơng mặt bầu bĩnh ửng hồng dƣới nắng trƣa. Sn cha lại rộn rng những bƣớc chn nhỏ b, tiếng cƣời ni lu lo, tiếng gọi nhau, cc em ra về trong vng tay tru mến của phụ huynh. Gi nhẹ cũng ha đồng reo vui trn ngọn trc cnh cy bn cc tƣợng Phật lộ thin trang nghim. Tƣợng Phật Di Lặc cao đến lầu hai của ta nh, nụ cƣời của Ngi biểu hiện sự

hoan hỷ mang từ tm đến với mọi ngƣời trong chốn Ta B. Trong sn cha, nụ cƣời Đức Di Lặc lc no cũng tƣơi vui nhƣ đn trẻ hồn nhin đang tập đọc tiếng mẹ đẻ trong lớp. Ƣớc mong của phụ huynh l tƣơng lai của thế hệ trẻ tại hải ngoại sẽ giữ đƣợc hai nền văn ha Việt Mỹ. Từng chữ từng cht hiểu biết về qu hƣơng cc em thu lƣợm đƣợc hm nay sẽ nhƣ những hạt mƣa tch tụ thnh dng nƣớc suối nguồn đổ ra biển cả mnh mng của văn ha Việt Nam... Trn từng chiếc xe chậm tiến ra cổng, cc em học tr nhỏ hồn nhin trong tuổi thơ, an bnh trong cuộc sống, tƣơng lai tƣơi sng đang đn chờ, đu c biết rằng từ qu hƣơng rất xa của mnh cn c những bạn cũng thng minh cng lứa tuổi khng đƣợc may mắn cắp sch đến trƣờng, v gia đnh , đất nƣớc cn ngho kh. Trn lối ra về, chồng giấy bi lm của học tr dầy cộm trn tay, nng bắt gặp nụ cƣời rạng rỡ của quý thầy c khc, nng vừa tm thấy một đa hồng vừa mới nở rất tƣơi rất đẹp bn đn nai vng đƣợc trƣng by trn bãi cỏ xanh. CuốĐôn2006–n-3

HAI NĂM SƯ PHẠM SÀI GÒN (1966 – 1968). Ơ hay! Mnh vẫn điệu đng Gi rồi lng vẫn nhƣ nng xun xanh Nhớ thời o trắng Gio sinh Cn xn xao nắng, cong vnh nn nghing Uống ly chanh muối ngọt mềm Trở về gc phố, ngắm nhn ngy xƣa Thơ ngy dịu sợi nắng mƣa Nn che mi tc, sng trƣa đến trƣờng Con đƣờng Thnh Thi thn thƣơng Hng ngy đến lớp, khng vƣơng vấn buồn Hai năm Sƣ phạm Si gn Biết bao kỷ niệm vẫn cn in su Thầy C, bạn hữu giờ đu? Tc xanh nay c cn mu tc xanh? Tuổi chiều giọt nắng mong manh Lắng vo thơ để dỗ dnh ngy qua Lửng lơ giọng ht cu ca Giấu lời thƣơng mến trong t o bay Gọi niềm vui đến sum vầy Vần thơ ngm vịnh, mi say hƣơng ma. HongKimLiên- Khóa5 MinhHanL


CÓ MỘT THỜI ĐỂ NHỚ Trần Thị Vắng - Khóa 13- Lớ h 8

1.- Thng 9 năm 1974 ti học năm thứ nhất sư phạm Si Gn. Ký ức kh phai vo những buổi chiều trn lầu nhn xuống sn trường đầy l vng, cc bạn ngồi băng đ ni chuyện, đi đạo trong sn dưới hng cy điệp vng, ti dần mến yu ngi trường ny. - Sau ngy 30/4/1975 ti tiếp tục học đến thng 11 ra trường. Đm lin hoan từ giã Thầy, C, cc bạn, ngi trường, ti khng thể no qun đm ở lại trường, đm Si Gn đi dưới hng cy điệp vng trn con đường trước dãy trường Đại Học Sư Phạm, Đại Học Khoa Học, Trường Ngoại Ngữ … thơm ngt mi hương hoa của đm, trời đầy sao, đm lửa trại, đm chia tay ra trường, để rồi ngy mai mỗi cnh chim sư phạm bay đi với tương lai bất định, biết bao đổi dời ngy sắp tới, bn nhau tay trong tay đm nay ngồi bn nhau nghẹn lời khng ni hết nỗi niềm tm sự, những kht vọng từng chy, những ước mơ dang dở, những lo u khng dm ni hết với bạn. Thầy C ở lại thnh phố cũng lo, cn đm sinh vin lứa đầu tin sau giải phng cũng khng hnh dung được mnh sẽ sống như thế no cho thật hiệu quả nhất trước cuộc sống, được mnh, được đời v cn những chia sẻ cng bạn b tới mức no khi m tất cả đều kh khăn về đời sống cũng như định hướng sống cho mnh như thế no đy? - Quả đng như vậy cuộc sống những năm đ rất nhiều kh khăn. Ti c về trường mấy năm sau đ thăm thầy c cũ v chỉ gặp một số thi v trường dời qua cơ sở Bc Ái đối điện trường Sư Phạm Si Gn Cũ. Lc đ l trường Cao Đẳng Sư Phạm (Hiện nay l trường Đại Học Si Gn). Ti thấy se lng khi nhn thấy cc thầy c mất đi ci vẻ ngy xưa, hnh như ai cũng khp kn, ai cũng tất bật bộn bề lo toan trước cuộc sống. Ti ngồi ghế đ sn trường một mnh lặng lẽ, rồi đi, cay x mắt, bản thn mnh cũng thế m. Ti lại về với gi ct của

vng biển “Động Đền” Hm Tn, Thuận Hải, nơi m đi bộ trường kỳ, khng điện, ko nước từ giếng ln xi.

2.Thế

rồi hơn 30 năm sau, ti khng cn đi dạy học. Năm 2006 lần đầu tin đi họp mặt truyền thống Sư Phạm Si Gn ( lc đ mới biết c vụ họp ny ), đi m băn khoăn khng biết c cn gặp ai trong số bạn cng lớp cũ v biết cn nhận ra nhau khng? V cc thầy, c cũ by giờ ra sao nhỉ ? Chắc chắn sẽ c biết bao đổi dời, v mất mt sẽ l khng thể trnh…Ti gặp Thầy Đon Viết Bửu vẫn phong độ, ci su sắc của một người đã trải nghiệm cuộc sống đầy bản lĩnh, khng “xuống sắc” ti vẫn thấy Thầy lấp lnh nh ho hoa của người xưa khi ti l một c sinh vin tỉnh lẻ ln thnh phố học. Thời gian tri qua Thầy cn giữ được thế l qu hay rồi. Ti khng biết mnh thấy c đng hay khng v ti chỉ được nhn thấy từ xa chứ chưa được c dịp tiếp xc nhiều. V ti gặp lại c Bảnh chủ nhiệm lớp Nhất 8 của ti, cảm xc a về với bao hồi ức cũ tươi đẹp, v điều quan trọng l giờ mnh cn dnh nhiều tnh cảm cho nhau khng? V c l c chung của học tr. Cc bạn khc vy lấy C v ti chưa ni được điều muốn ni. Dĩ nhin ti chỉ cười nhẹ thi, m by giờ ni điều ny c muộn mng khng nhỉ? N chỉ cần khi đ l điều m by giờ mnh thực sự quan tm v muốn chia sẻ - v ngược lại; phải khng? V năm no ti cũng ho hức trở về trường họp mặt, ti như cnh n đi nhặt từng mảnh trời thương nhớ, đập gương xưa tm bng cũ – v thật hạnh phc với buổi sng Si Gn nghe được m thanh rộn rng của bạn b cũ, ci mi hương ngy cũ, ci vệt nắng hong hn tm về nhau để tạo nt đẹp huy hong của ngy tn m trong đ tri tim của mỗi người trở về đy bắt gặp biết bao n tnh kh qun./.


KÝ ỨC NGHỀ GIÁO Sau khi tốt nghiệp Trường Sư phạm Saigon, ti về Ty Tiểu học Ty Ninh để nhận cng tc v được phn cng dạy lớp Bốn của Trường Tiểu học cộng đồng Bng Trang thuộc Xã Thạnh Đức, Huyện G Dầu, Tỉnh Ty Ninh. Ngy đầu tin bước chn vo lớp học, ti cảm nhận cc em học sinh nơi đy rất ngy thơ, chất phc, trng c vẻ nht nht nhưng lại lễ php v sợ Thầy, C. Mỗi em ăn mặc mỗi vẻ, khng đồng phục. Qua tuần lễ đầu, ti thấy cc em rất ngoan ngoãn nhưng tiếp thu bi hơi chậm, khng biết c phải v cc em đã mất căn bản từ cc lớp học dưới hay v hon cảnh kh khăn ring của mỗi em. Đến sng thứ hai tuần sau, ti vo lớp, cc em nghim cho lễ php. Ổn định lớp học xong, ti bắt đầu mở sổ ra gọi tn cc em trả bi. Ba em đầu, c em thuộc bi trả lời thng suốt cu hỏi, c em trả lời cn lấp vấp. Đến lượt ti gọi em thứ tư, gọi đến tn Giu, ti thấy mặt em ti mt, em hơi run sợ v khng trả lời được cu hỏi của ti. Ti hỏi: “Em khng thuộc bi ?” Em ấp ng khng ni thnh lời. Ti hỏi tiếp: “Em khng thuộc bi phải khng?” Em vẫn im lặng. Ti giận lắm nhưng cố nn v dịu giọng hỏi: “Tại sao hm nay em khng thuộc bi?” Em nhn ti lắc đầu. Ti giận qu, ni to: “Em quỳ gối quay mặt vo tường học thuộc bi xong rồi mới được về chỗ ngồi.” Em quỳ gối quay mặt vo tường nhn ti rươm rướm nước mắt v học bi. Cng lc ấy, c một em mang sổ vãng lai đến, ký nhận số học sinh hiện diện v vắng mặt. Bỗng ti nghe “phịch”, ti giật mnh v thấy em Giu ngã xuống đất ngất đi, mặt my ti xanh. Ring ti cũng run ln v tot mồ hi cả người. Ti vội vng đến đỡ em ln v nhờ một em du phụ, em khc chạy ra đường đn xe li ko (xe Goebel gắn thm thng pha sau để chở người hoặc hng ha) để đưa em đến trạm y tế ở chợ Tr V. Đến trạm, ti cng c y t đỡ em ln giường bệnh v c y t trưởng đền khm bệnh cho em. Kết quả c cho biết l em bị đi v tim đập hơi nhanh. Ti hốt hoảng v chạy nhanh đến tiệm hủ tu trước chợ, mua cho em một t hủ tu v một ly sữa. Sau khi em ăn v uống sữa xong, c y t cho em uống thuốc, chỉ vi pht

Trần Thị Thái- Khóa 8 sau, em tỉnh lại v từ từ ngồi dậy, bước xuống giường đi về. Lc bấy giờ ti mừng lắm v bnh tĩnh hơn. Ti cm ơn c y t v đưa em trở về trường. Đến lớp học ti xoa đầu em v hỏi: “Em quỳ gối mỏi chn mệt nn ngất xỉu phải khng?” Em lắc đầu trả lời: “Thưa C, chiều hm qua em khng c ăn cơm v nh hết gạo m Ba M em hết tiền mua.” Chiều hm ấy về đến nh ti cảm thấy hối hận về việc mnh phạt em Giu. Đến tối, sau khi cơm nước xong, ti uể oải ngồi vo ghế soạn bi nhưng khng sao soạn được! Đầu c cứ luẩn quẩn về hnh ảnh ngất xỉu của em. L nh gio, ti nắm r nguyn tắc gio dục của Trường Sư phạm l khng cho php xử phạt học sinh., nhưng v ở nng thn cc em thiếu sự quan tm, chăm sc của Cha Mẹ về mọi mặt, nn bản thn gio vin cũng kh trnh khỏi vi phạm nguyn tắc trong việc thực hiện nhiệm vụ của mnh. Nhưng hnh ảnh em Giu ngất xỉu cứ m ảnh ti, lương tm ti lun day dứt v ti tự hứa: “từ nay về sau sẽ khng p dụng hnh thức phạt đối với một học sinh no d nặng hay nhẹ nữa”. Nhất l trong nền gio dục hiện nay, việc xử phạt bằng nhiều hnh thức khng tốt đối với học sinh l vấn đề phải triệt để nghim cấm. Người Thầy tốt, gương mẫu phải thật sự tn trọng nhn cch v khng để vi phạm nguyn tắc sư phạm của mnh. Chng ta nn hiểu cc em nhiều hơn l tm cc phương php phạt lỗi, bắt lỗi cc em khi cc em cn l học sinh, trẻ con.

RU CON -

Thơ : Bùi Đang Khuê-K1

Mẹ ngồi lm chiếc ni sinh Lời ru như lụa quấn quanh tuổi ng Con nằm ngủ giấc mơ hoa Mẹ cn đi bảo luống c trổ bng Mẹ đi bảo la ra đng Mẹ đi bảo nước ngoi sng chảy về Ngủ đi mẹ bảo hng tre Với cơn gi lượn quanh h ru con Đm về bảo mảnh trăng non Ru con trăng đến ni con trăng nằm


 VỀ VỊ HIỆU TRƯỞNG ĐẦU TIÊN CỦA SƯ PHẠM SÀI GÒN, THẦY TRƯƠNG HỮU TƯỚC Một

trong những vị kiến trc đầu tiên của ngnh Sƣ Phạm bậc tiểu học chnh l Thầy HỒ VĂN HUYN, hiệu trƣởng Trƣờng SƢ PHẠM NAM VIỆT (1950 -1956). Thầy cũng l hiệu trƣởng Trƣờng QUỐC GIA SƢ PHẠM I.

đƣợc thnh lập sau ny v Sƣ Phạm Nam Việt sp nhập vo QUỐC GIA SƢ PHẠM. Khi trƣờng QUỐC GIA SƢ PHẠM đổi tên l SƢ PHẠM SÀI GN năm 1962 th Thầy TRƢƠNG HỮU TƢỚC l Hiệu trƣởng, kế nhiệm Thầy Hồ Văn Huyên đã về hƣu.

TÓM LƯỢC TIỂU SỬ THẦY TRƯƠNG HỮU TƯỚC:

Sinh ngy 10-2-1907, tại xã Hƣng Long, huyện Cai Lậy, tỉnh Mỹ Tho. Tốt nghiệp trƣờng Cao đẳng Sƣ Phạm Đng Dƣơng tại H Nội, ban khoa học năm 1931 Gio sƣ trƣờng Trung học Pétrus Trƣơng Vĩnh Ký (1931-1935) Thanh tra Trung Học tại Nha Tổng gim đốc Trung Tiểu học v Bnh dn gio dục (1955 - 1960) Hiệu trƣởng Trƣờng Sƣ phạm Si Gn kiêm gim đốc Trung Tm Tu Nghiệp gio chức (1960 1964) Giảng sƣ Trƣờng Đại Học Sƣ phạm Si Gn (1964 - 1975) II. BÀI VIẾT VỀ THẦY TRƯƠNG HỮU TƯỚC Bi sau đy l của Thầy T MINH TÍN viết với tƣ cch cựu mn sinh kha 1 SPSG trƣớc khi trở thnh gio sƣ Trƣờng Sƣ Phạm Vĩnh Long rồi Sƣ Phạm Saigon . Kha 1 Gio học bổ tc khai giảng năm 1962. Học trnh 2 năm. Tnh đến nay l vừa trn 50 năm (2012), nửa thế kỷ. Gio sinh Kha 1 ngy đ nếu khng bỏ nghề th nay cũng đã nghỉ hƣu sau gần 40 năm theo nghề gio. Đa số đã lên chức ng B nội ngoại, vui cng con chu lc xế bng. Thi thoảng đi lần nghĩ về những ngy đã qua, thuở tc cn xanh- những ngy đầu tiên ở trƣờng Sƣ phạm Saigon, gio sinh Kha 1 khng thể no quên hnh ảnh Thầy Hiệu trƣởng Trƣơng Hữu Tƣớc, một “ng Thầy Nam bộ” dung dị, hiền hậu. Quê Thầy ở Mỹ Tho, bên bờ sng Tiền, một vng quê sng nƣớc an bnh của Chu thổ Cửu Long, đầy tri ngọt cy lnh, tnh ngƣời ho phng v bao dung. Thầy theo ty học, :du học ở H Nội”. tốt nghiệp ban Khoa học trƣờng Cao đẳng Sƣ phạm Đng Dƣơng năm 1931. Về lại Saigon, Thầy dạy ở Trƣờng Trung học Pétrus Trƣơng Vĩnh Ký trong 25 năm liền (1931 – 1955).

Thầy chỉ tạm rời bục giảng trong 5 năm (1955 – 1960) để giữ chức vụ Thanh tra Trung học tại Tổng nha Trung Tiểu học. Trở lại nh trƣờng, Thầy nhận lm Hiệu trƣởng trƣờng Sƣ phạm Saigon để lo đo tạo Thầy C bậc Tiểu học (1960). Riêng với Kha 1 v 2 Gio học bổ tc l đƣợc học với Thầy (1962 -1964) v năm 1964 Thầy về dạy tại Đại học Sƣ phạm Saigon, đo tạo Gio sƣ Trung học, cho đến năm 1975 th nghỉ hƣu. Định cƣ tại Hoa Kỳ năm 1983, khng quản tuổi cao, sức yếu, Thầy vẫn sinh hoạt tại cc Hội đồng hƣơng Mỹ Tho, Hội i hữu Pétrus Ký v Gia đnh Sƣ phạm Saigon ở hải ngoại. Thầy mất năm 1998 tại Hoa Kỳ, hƣởng thọ 92 tuổi (1907 – 1998) trong nỗi tiếc thƣơng của Gia đnh Sƣ phạm saigon v bao nhiêu thế hệ học tr cũ trong v ngoi nƣớc. Pha sau những dng tiểu sử - tƣởng nhƣ giản dị đời thƣờng, Gio sinh Kha 1 lun thấy ẩn hiện một nhn cch lớn lao nơi Thầy Hiệu trƣởng.


Kha 1 ngy đ, nui dưỡng nhiều ảo tưởng về ti năng của mnh nn đã khng thot khỏi cảnh “đứng ni ny trng ni nọ” đi khi dẫn đến “ngng nghnh” khng đng c. Cc Thầy vẫn gọi đa chng ti l những người “ch cả, ti hn”

dung của Thầy Hiệu trưởng, sẵn lng tha thứ cho những “non dại” của một thời trẻ tuổi.

Nay, khng cn trẻ nữa, ngồi nghĩ lại chng ti vẫn nhận ra được rằng chng ti đã may mắn như thế no khi được hưởng sự bao

Chng con chn thnh thắp nn tm hương cầu chc hương hồn Thầy thanh thản nơi ci vĩnh hằng.

III.

Thầy khng chỉ dạy chng ti thnh nghề m cn treo tấm gương sng của bản thn để chng ti thnh người.

THƠVỀ THẦYTRƯƠNGHỮUTƯỚC

Thầy sang Mỹ năm 1983, cư ngụ tại SANTA ANA ( Nam CALIFORNIA ) v mất tại đy ngy 7-4-1998, thọ 92 tuổi.

Trường Quốc Gia Sư Phạm, sau trở thnh gio sư Trường Trung Học Ptrus Ký

Hai bi thơ sau đy với bt danh Dương Tử l của Thầy Dương Ngọc Sum, xuất thn t 1 : Vinh Danh VMừng Thọ THẦYTRƯƠNGHỮUTƯỚC

2 : VĩnBiệt THẦYTRƯƠNGHỮUTƯỚC Vĩnh biệt Thầy i vĩnh biệt đời

Nhn sinh tự cổ thy v tử

Tiếc thương, thương tiếc cũng đnh thi!

Lưu thủ đan tm chiếu hãn thanh

Tuổi gi, bệnh kh, v phương cứu

Nguyễn Công Trứ

Ci số, than i! Chẳng đặng rồi Bao năm tận tụy trong ngnh gio

Họp mặt vinh danh chc thọ Thầy

Một pht đnh xa hết mọi người

Mặc cho thế cuộc cứ vần xoay

Mng bảy thng tư ngy Thầy mất

Văn minh vật chất trn Âu Á

Thắp nhang khấn vi dạ bồi hồi!

Mng nghĩa Thầy Tr chẳng đổi thay

Dương tử

Thng 4/1998

Hơn bốn mươi năm Thầy dạy dỗ Cng đức no đu dm snh tầy Hai bốn thng hai ngy Đại Hội Họp mặt vinh danh chc thọ Thầy Dương Tử 24/2/1995

Thầy Trương Hữu Tước


TRƯỜG SƯ PHẠM THỰC HÀH SÀI GÒN T THỜI  H Trong suốt một phần tƣ thế kỷ (1950 – 1975) tồn tại lc tại trƣờng ĐỖ HỮU VỊ cạnh chợ BẾN THNH, lc tri dạt sang Thảo Cẩm Vin SI GÒN trƣớc khi định cƣ tại đƣờng TRẦN BÌNH TRỌNG, ở quận 5, trƣờng Sƣ Phạm Thực Hnh Si Gn lun lun gắn liền với cc Trƣờng Sƣ Phạm Nam Việt, Quốc Gia Sƣ Phạm v Sƣ Phạm Si Gn nhằm gp phần vo việc đo tạo gio vin Tiểu học cho nền gio dục Việt Nam.

An cng với 7 gio vin khc từ cc tỉnh Ty Ninh, Bin Ha, Gia Định, Định Tƣờng v Kiến Ha, C lẽ đy l lần đầu trƣờng tiếp nhận đợt tăng cƣờng đng đảo nhất ! Cầm tờ Sự Vụ Lệnh trong tay, chng ti ai cũng hồ hởi, cho mnh l “number one” mới đƣợc điều về SI GÒN, phục vụ tại một một trƣờng tầm cỡ để đo tạo cc “Thầy gio tƣơng lai”.

Lo li ngnh Sƣ Phạm tiểu học non trẻ trong giai đoạn đầy sng gi, cc bậc tiền bối từ thầy HỒ VĂN HUYN , NGUYỄN VĂN THƠ , TRƢƠNG HỮU TƢỚC , NGUYỄN HỮU PHƢỚC ( hiện ở Mỹ ), NGUYỄN NGỌC QUANG , ĐON VIẾT BỬU ( hiện ở VN ) đã vƣợt kh, thầm lặng đng gp bao cng sức mồ hi, nƣớc mắt nhằm tạo nn một thế hệ nh gio tiểu học vừa tiếp cận nền gio dục tin tiến của thế giới vừa duy tr đƣợc bản sắc cố hữu của nền gio dục Phƣơng Đng.

Gần 50 năm sau, “nghỉ dạy” đã lu, mắt đã mờ, giọng ni khng cn sang sảng nhƣ trƣớc, nếm đủ ngọt bi của cuộc sống, ti vẫn bồi hồi xc động nhớ đến buổi tiếp xc đầu với gần 15 gio vin của trƣờng SƢ PHẠM THỰC HNH Si Gn dƣới sự chủ tr của Thầy Hiệu trƣởng LỤA v cc thầy ĐẮT, M TẮC.

Đạt đƣợc kết quả nhƣ ngy hm nay khng thể khng kể đến cng sức của cc thế hệ lãnh đạo Trƣờng SƢ PHẠM THỰC HNH SI GÒN từ thầy TRƢƠNG VĂN LỤA , THỀM VĂN ĐẮT , CHU NGỌC CẢNH , cng cc lão thnh dy dạn kinh nghiệm đứng lớp, hết lng v học sinh thn yu, sẵn sng chia sẻ kinh nghiệm, hƣớng dẫn cc em gio sinh nắm vững phƣơng php Sƣ phạm nhƣ cc Thầy M TẮC, HUỲNH HỮU THANH, NGUYỄN VĂN QUAN, cc C L THỊ MO, TRƢƠNG THỊ TI, NGUYỄN THỊ DANH, NGUYỄN THỊ XUN . . .

“Trƣờng rất mừng đƣợc đn tiếp, mong cc anh chị sớm ha nhập v lm quen với hoạt động của trƣờng. Giữa chng ta với nhau, cần thẳng thắn, khng c g phải giấu giếm. Cc anh chị l những gio vin ƣu t, c năng lực mới đƣợc tăng cƣờng về đy, nhƣng ni ra anh chị đừng buồn, những kinh nghiệm, những điều anh chị đã học hỏi trƣớc đy chƣa đủ cho cng việc v trch nhiệm sắp tới của cc của cc anh chị. Cần phải học hỏi v trau dồi thm. Đứng lớp, đứng trn bục giảng của trƣờng SƢ PHẠM THỰC HNH l lm du trăm họ, hãy nhớ kỹ điều ấy”.

Phƣơng chm bất di bất dịch của tập thể SƢ PHẠM THỰC HNH l sẵn sng chia sẻ, khng giấu nghề, lun lắng nghe trao đổi học hỏi với cc thế hệ đn em, với cc chuyn gia gio dục nƣớc ngoi trong giai đoạn chuyển tiếp đầy bất trắc trƣớc 1975. Ti may mắn đƣợc điều về trƣờng SƢ PHẠM THỰC HNH SI GÒN năm 1962 từ Long

Sau phần giới thiệu lý lịch trch ngang của 8 chng ti với cc đồng nghiệp, thầy Lụa đi vo trọng tm của buổi họp, thầy ni:

Khi dạy mẫu trn giảng đƣờng, cc anh chị l mục tiu của hng trăm cặp mắt quan st từ cch ăn mặc, giọng ni, cử chỉ, tiếng cƣời, nhứt cử nhứt động . . . đều lọt vo tầm ngắm của cc Gio sƣ hƣớng dẫn mn Sƣ Phạm, cc gio sinh dự thnh (thƣờng 2 - 3 lớp (120 gio sinh) để học hỏi kinh nghiệm, 2 hoặc 3


chuyn gia gio dục nước ngoi đến dự khn để thẩm định phưng php giảng dạy, sử dụng học cụ, học liệu . . . chưa kể 30 đến 40 học sinh c hữu của anh, chị. Học sinh c hữu (30 - 40) l những c thể đặc biệt rất khc với học sinh cũ của cc anh chị trước đy. Cần đặc biệt quan tm đến điểm ny. Mỗi năm học, cc em thay đổi t nhất l 30 gio vin khc nhau m đa số cn non km chưa c kinh nghiệm giảng dạy. Đừng tưởng 8, 10 tuổi đầu chng chưa biết g đu, dễ sai bảo, răm rắp tun theo lời Thầy C tập sự. Khng đu! Nhiều giai thoại cười ra nước mắt tại cc lớp của trường SƯ PHẠM THỰC HÀNH. . . Thời gian sẽ gip anh chị ngộ ra. Ngoi học sinh c hữu, bạn b trong trường, cc anh chị cn l Cố Vấn khng cng cho cc em gio sinh đến thực tập, nhờ hướng dẫn, chia sẻ kinh nghiệm đứng lớp, cch duy tr trật tự, cc học sinh c biệt . . . D lm khng cng, cc anh chị khng được khước từ d ngoi giờ hnh chnh m phải lm tận tnh đến ni đến chốn! Trước khi kết thc, ng phn một cu xanh rờn: “Bổn phận trước tin của chng ta l đng cửa dạy nhau. Sng thứ Hai tuần tới Thầy A dạy mn Đức Dục Lớp 3, Sng thứ Ba c H dạy Tập Đọc Lớp 4 . . . . . . . Thnh phần tham dự gồm tất cả gio vin v Ban gim Hiệu của Trường. Sau 30 pht dạy, ta c 2 giờ để mổ xẻ rt ưu khuyết điểm. Khng một ai vắng mặt.” Ti v 7 Thầy C vừa được tăng cường như trn trời ri xuống. Một anh đến gh tai ti ni như mếu nếu biết khổ như thế ny th mỗi ngy lội snh 2 cy số cn sướng hn về đy! Năm đ ngoi việc đứng lớp tại trường SƯ PHẠM THỰC HÀNH, mỗi tối ti phải theo học lớp đm tại Trung Tm Đo Tạo gio sư đệ I cấp tại trường Đại học sư phạm Si Gn nn bị quay cuồng như ci chong chng. Hết dạy mẫu cho gio sinh (thường l 2 hay 3 lớp) tại giảng đường để rt kinh nghiệm. Phải theo di chấm điểm, hướng dẫn gio sinh

dạy cc mn cho học sinh tiểu học. Phải dạy lại để cập nhật kiến thức cho học sinh c hữu sau cc giờ đứng lớp của cc gio sinh cn non trẻ. Như đã ni ở trn đy l nhm gio vin đng nhất được phn bổ về SƯ PHẠM THỰC HÀNH, nhưng khổ nỗi c sở vật chất vẫn như cũ. Năm đ (1962 – 1963) những gio vin mới về chng ti phải dạy tạm tại 5 phng học của trường Sư Phạm Si Gn nằm dọc theo đường Thnh Thi ( nay l An Dưng Vưng ). Muốn qua trao đổi, tham khảo kinh nghiệm với đồng nghiệp v Ban Gim hiệu phải chạy tới lui như con thoi cch nhau 300, 400 thước. Một chuyện thuộc loại thm cung b sử t ai biết được thm ý của cc lão tiền bối ngy trước xin thuật lại cho vui. Thầy HỒ VĂN HUYÊN l vị “khai quốc cng thần” của trường Quốc Gia Sư Phạm nn khi thiết kế khng biết do sng kiến của Cụ hay cc Kiến Trc sư em t muốn tn vinh Cụ nn thiết kế trường Quốc Gia Sư Phạm thnh hnh chữ H, trường Sư phạm thực hnh nằm bn cạnh thnh chữ U v nghe đu cn dự tr cc c sở gio dục trực thuộc mang tiếp cc chữ Y, E, N chạy dọc đường Thnh Thi về pha chợ An Đng, v cc nh nghỉ của gio vin ở Vũng Tu. Ti tạm biệt mi ấm Sư phạm Thực Hnh cuối năm 1963, rồi về lại trường Sư Phạm SAIGON, Nha Sư Phạm v cuối cng về một trường Sư Phạm ở miền Ty cho đến thng 4 năm 1975. Tuy tạm tr chỉ vỏn vẹn trn dưới một nin học nhưng ngi trường b nhỏ ny đã dạy ti rất nhiều điều từ cch đối nhn xử thế, tnh thầy tr, tnh b bạn, vui buồn của nghề g đầu trẻ. Theo ti đy l giai đoạn pht triển nhất của gio dục tiểu học ở miền Nam trước 1975. Lưng đủ sống, nếu khng ni l dư dả. C sự gắn kết chặt chẽ giữa gia đnh ( xã hội ) với nh trường ( Thầy C ). Học sinh răm rắp nghe lời Thầy C đi khi hn cả phụ huynh  ( Tiếp trang bn )


Theo học ngnh Sư Phạm v sau ny đi dạy học l mơ ước của nhiều học sinh phổ thng thời đ. Thật vậy, khng những lương đủ nui sống gia đnh m cn được hoãn dịch nn số th sinh chen chc tm một chỗ đứng vo ngnh Sư Phạm ngy cng đng, nhất l giữa thời chiến. Viết đến đy chợt nhớ một kỷ niệm xin ghi lại để cng suy ngẫm về cch chọn nhn ti của cc sư phụ ngy trước. Năm 1963, lc dạy tại trường Sư Phạm Thực Hnh ti được dự một buổi hỏi vấn đp cho th sinh thi nhập học Sư Phạm ( lc đ phải tốt nghiệp T Ti 1). Gim khảo 1 l Thầy NGUYỄN ĐÌNH PH một nh gio kỳ cựu từng l một ãnh đạo cao cấp tại Bộ gio Dục Saigon, lc ấy l gio sư thỉnh giảng tại trường Sư Phạm SI GN. Gim khảo 2 l ti, gio vin tại trường Sư Phạm thực hnh Si Gn. Sau gần 15 pht thay phin hỏi về kiến thức tổng qut cuối cng Cụ hỏi th sinh về qu qun, nh cửa, gia cảnh, v v . . . Cụ bảo em về ghế ngồi v hội ý với ti để cho điểm. Cụ bảo ti cho điểm trước, ti từ chối nhường cho Cụ ph trước. Cụ khng chịu m một mực bảo ti cho trước. Chẳng đặng đừng, ti cho 10/20 v cc cu trả lời cũng khng c g đặc sắc lắm . . .

Sau khi xem phiếu điểm v lời ph của ti, Cụ bắt đầu trao đổi với ti. Trước tin, Cụ khen ti l trung thực, điểm ny rất cng bằng Cụ rất tn đồng. Nhưng Cụ xin ti, (Cụ dng từ “xin” lm ti sững sờ, lng tng) nn xt lại m gia giảm cho chu. Qua cch ăn mặc, tr chuyện Cụ biết l em sống ở miền qu, cha mẹ ngho, thiếu trước hụt sau, đy l ”type” người m nền gio dục tiểu học chng ta rất cần trong tương lai, những người m ta c thể tin rằng sẽ bm trụ với ruộng vườn để vực dậy nền gio dục nước nh chớ khng phải l những kẻ cơ hội mượn danh nghĩa gio dục để trốn lnh , để lm bn đạp vinh thn ph gia.Cc bạn biết khng ti đã bị thuyết phục v đã “a tng” với Cụ x ro khng phải v phong b, cũng khng phải v một tiệc nhậu linh đnh như bao ngnh khc. Bởi vậy được l ci “bng” của cc Cụ trưởng bối trong ngnh Sư Phạm Tiểu học l một may mắn v vinh dự cho chng ti những Thầy C gio tiểu học. Quả thật đy l giai đoạn của “một thời để nhớ” khng sao phai mờ được trong tm tr của những thầy gio gi như chng ti.  Gio in ớp Tiếp in 2 Trường Sư Phạm Thực Hnh Saigon Nin ha 1962-1963

Thầy Nguyễn Văn Lượm

Hành lang Trường Sư Phạm Thực Hành


THƯ PHƯƠNG XA CỦA MỘT NGƯỜI VỪA NẰM XUỐNG

Thầy Bùi Văn Giần

Người

vừa nằm xuống đy l Thầy BÙI VĂN GIẦN, gio sư mn Thể dục thể thao v Hoạt động thanh nin của Trường Sư Phạm Si Gn. Thầy khng những thnh thạo về cc bộ mn lin quan đến nghiệp vụ của mnh như bng chuyền, bng đ, bng rổ, quần vợt….. m cn l một nghệ sĩ đch thực với giọng ht thật truyền cảm v ngn đn guitar điu luyện. Thầy bị chấn thương rất nặng ở cột sống do một tai nạn giao thng v nằm liệt hơn 10 năm. Thầy mất đi trong sự luyến tiếc của mọi người đng ngy Mồng 1 Tết Tn Mão (tức 3/2/2011) vừa qua. Thư Thầy viết cho thấy ngoi thi độ bnh thản đn nhận điều bất hạnh cn l tinh thần chống chọi kin cường với thương tật v tnh cảm thn thiết chn thnh đối với cc Thầy c lớp trước, cc bạn b đồng nghiệp, đồng mn v cc cựu mn sinh một thời gắn b với mi trường Sư Phạm Si Gn. Anh N! Ti vừa đọc thư của anh xong. Rất thch v rất mừng. Thch v tm được nhiều ý hay, thấm tha, an ủi, thấy lng nhẹ nhm, khoan ha. Đặc biệt cc bi thơ anh gởi cho ti c đề cập nhiều đến chim (Tiếng chim ht đầu hồi….đủ lng mừng suốt buổi; Con chim no trn cnh ta thấy, cất tiếng than một khc bi ca), khiến ti nhớ tới kỷ niệm một con chim đã gip ti sống st qua một giai đoạn cam go trong đời. Đ l thời gian đang học “hậu đại học”, bị kiết 2 tuần khng thuốc men, người chỉ cn da bọc xương, đi hết nổi, anh bạn bc sĩ nằm cạnh thở di bảo ti c muốn “trăn trối” với vợ con g

khng. Nhưng buổi sng hm ấy, trời nắng đẹp, ti nằm nhn qua cửa sổ thấy một con so đang đậu trn hng ro kẽm gai, cong đui ht một trng di lảnh lt. Ti thấy người nng ln, khỏe ra, rồi dần bnh phục trước sự ngạc nhin của mọi người. Cn ti mừng v thấy anh c một triết lý sống đng noi theo: an nhin, tự tại, khoan ha. Ti vừa điện thoại ni chuyện với Thầy Bổng. Thầy nghe khng được r lắm, C Bổng phải nghe một phone khc để nhắc lại. Từ 2 tuần nay Thầy đã đỡ hơn, ăn ngủ được, nhưng vẫn phải lọc thận 3 lần 1 tuần, giọng ni yếu. Thầy gởi lời thăm v chc mừng Christmas v năm mới đến cc Thầy C v học tr trong Gia Đnh Sư Phạm sắp tới. Nghe giọng ni yếu của Thầy ti buồn lắm. Thầy Bổng vốn c giọng ni tnh cảm, ấm p chn tnh như chnh con người Thầy. Vẫn biết đu c g vĩnh hằng nhưng sao vẫn thấy bi ngi. Mới nhận thiệp Noel của Nguyễn Tử Quý. Anh ny sống thnh thiện như một thầy tu, hoạt động xã hội, văn ha, từ thiện tối ngy. Vậy m mỗi lần đến thăm ti, khng lc no qun mua cho cht qu, khi th mấy tri mãng cầu, khi bnh giy gi chả…Anh ta thấy ti đầu cn nhiều tc, cứ lấy tay vuốt tc ti rồi lại xoa ci đầu hi của anh rồi cười: “tc ng cn tốt qu!!!” c Chấn, vợ anh Trần Quang Minh, hiện lm tại một bệnh viện cch nh 2 tiếng li xe. C ấy vẫn khỏe v gởi lời thăm mọi người. Ti biết tnh hnh Gia Đnh Sư Phạm bn nh qua e-mail của Hồng v Nhiệm. Ti vẫn “bnh thường” trong ci “bất bnh thường”. Cứ sống như ng đã viết “mỗi người một phc duyn, vui với g đã c”. Mấy ngy nữa l tới buổi họp mặt đầu năm của Gia Đnh Sư Phạm. Ti c một ước mơ m khng thể thực hiện l được tham dự một lần họp mặt ny. Đnh gởi lng mnh về với mọi người thn mến nơi qu nh v chờ xem video sau vậy. Hm nay sao ti lại khỏe để mổ c cho anh được nhiều thế ny. Chc anh chị v cc chu mọi điều tốt lnh. Bùi Văn Giần


THƠ PAUL VERLAINE VÀ MỘT CHT GÌ ĐỂ NHỚ VỀ SƯ PHẠM SÀI GN

Nguyễn Duy Linh

Năm

học 1980-1981 trường Cao Đẳng Sư Phạm vừa bắt đầu. Gio vin trường Sư Phạm Si Gn cũ lc đ mới lc đc c người được xếp cho dạy lớp ( cc mn Nhạc, tiếng Anh, tiếng Php) cn đại đa số được bố tr cng việc tại cc phng ban … Ti cng cc anh C.N.Cảnh, D.H.Đức … ở trong ban Lao Động với nhiệm vụ tổ chức lao động sản xuất cho sinh vin mỗi kha khoảng hai tuần. Chng ti hợp đồng với cc tổ hợp của tư nhn, họ dạy nghề, sinh vin lm gia cng cc mặt hng thủ cng my tre l, đan dp, thu nn, lm mnh trc … Chưa tổ chức lễ khai giảng chnh thức, nn mỗi khoa khởi động một cch. C lẽ cũng đã hơn một tuần rồi m chưa ai thấy anh T.P.Nam Minh đu. Anh em cũ đã c tiếng xầm x !” Sng hm đ, sau khi phn chia cng việc xong cho cc sinh vin lm mnh trc, sn trường no động hẳn ln – chỗ th cạo, chỗ th cưa, chỗ th luộc trc … Chng ti đang ngồi nghỉ ở gốc cy bồ đề th anh tới – đầu đội mũ xm xụp, khc ngy thường, để đầu trần, tc chải mướt. Lc anh tới gần, ti ni đa “ Để tc di rồi mới dz hả ?” Anh tủm tỉm cười, chĩa ngn tay ln trời bảo: ”Le ciel est par  dessus le toit” Thế l chng ti ph ra cười. Sinh vin chắc nhiều em phải ngạc nhin. Cu thơ trn cũng l tựa một bi thơ của Paul Verlaine, một nh thơ Php nổi tiếng thuộc thế kỷ 19, c ảnh hưởng su sắc đến nhiều tc giả trong phong tro thơ mới của Việt Nam. Ông đã viết bi thơ đ trong khi đang ngồi gỡ lịch tại một nh t ở Bruxelles (Bỉ), hệ quả của lối sống b tha, phng đãng, nhậu nhẹt say sưa, cãi lộn rồi bắn bạn. Giờ đy ăn năn th đã muộn! Tiện c cuốn sổ trong tay, ti đưa anh v bảo: “Toi” l php sư, chắc thuộc lng. Bi thơ hay nhưng lu ngy, chỉ cn nhớ lm bm, ghi lại gim ”moi”. Anh ngồi xuống h hoy

ghi, đề ngy thng ( 30/09/80 ) ký tn tặng đng hong. Cuốn sổ ny sau đ một thời gian ti qun bẵng đi, khng biết lạc vo đu. Phần anh th tựu trường năm học sau, khng thấy quay trở lại. Anh đi đu, về đu. Bạn b khng ai biết. Trong những năm thng ấy – Hm trước cn thấy nhau. Hm sau đ mất biệt. Chẳng ai buồn để ý. Trừ cng tổ, cng phng. Ai cũng ti bụi lo. Chuyện gạo tiền cơm o. Từ ban Lao động, ti được đưa về Thư viện, phụ trch mảng ngoại ngữ, thời gian cứ lặng lẽ tri, giật mnh nhn lại, bốn năm năm qua đi như nh chớp. Một hm sắp đến giờ về th trời đổ mưa. Ti đnh nn lại ở trong phng, bất gic nghĩ đến cu thơ trong bi Ariette oublie  Khúc Ca Bị Bỏ Qun cũng của Paul Verlaine – il pleure dans mon cur / Comme il pleut sur la ville / Quelle est cette langueur / Qui pntre mon cur ? Liền nghĩ ngay sang tiếng Việt : Lệ ứa trong tim ti / Như mưa trn phố thị ? Nỗi buồn đ l gì ? M thấu tận tim ti ? / Ha ra mnh đang dịch thnh thơ tiếng Việt. Cao hứng ti dịch tiếp khổ thơ thứ hai. O bruit doux de la pluie / Par terre et sur le toit / Pour un Cur qui s’ennuie / O le chant de la pluie  Êm đềm thay tiếng mưa / Trn mi nh mặt đất / Với con tim ưu uất / Đã thnh khúc ca mưa. Đến đy th ti tắc v khng nhớ nổi hai khổ thơ cn lại. Tn bi thơ – Khc ca bị bỏ qun – thật l ch lý. Trời vẫn mưa rả rch. Nghĩ lan man rồi nhớ đến mấy cu thơ của Lưu Trọng Lư : Mưa mãi mưa hoi / Lng biết thương ai / Trăng lạnh về non khng trở lại / Mưa chi mưa mãi … V tnh ti ko hộc bn chỗ ngồi lm việc, để lần đầu tin, thấy r n chỉ kh hơn thng rc. Thế l tổng vệ sinh, nhờ vậy m pht hiện ra cuốn sổ tay hồi đ nằm lẫn dưới đm giấy lộn v mấy tờ bo cũ.   


Lật qua lật lại xem c g đặc biệt, ti thấy lại bi thơ cng bt tch của bạn ti, lc ny đã định cư cng với gia đnh ở xứ người, một thnh phố no đ trong tỉnh bang Alberta bn Canada, tiếp tục nghề dạy học. Trong lng bỗng tro dng bao cảm xc, ti nghĩ mnh c thể dịch thơ thnh thơ tiếng Việt khng kh khăn g. Để bi thơ dịch được tự nhin, m vẫn giữ được nguyn ý của tc giả, ti thấy tốt nhất l đừng tự g mnh theo ci cch kết cấu trong nguyn tc. Cứ một cu di 8 m tiết, lại tới một cu ngắn 4 m tiết, rất độc đo ti tnh, của Paul Verlaine. Lm theo ng l tự lm kh mnh. Vả lại, tm trạng tc giả trong bi thơ l u buồn nhưng su lắng, tiếc nuối v ăn năn. Chỉ c cht đột biến trong khổ thơ cuối khi tc giả khng cn ch ý đến ngoại cảnh nữa, quay về với nội tm, tự vấn rồi tự trch nn diễn đạt bằng một cu thơ di c lẽ thuận lợi hơn. Đng ra th sau ny suy ngẫm lại ti mới phn tch rạch ri như thế. Ti dịch rất nhanh v vừa dịch xong th mưa cũng vừa ngớt rồi tạnh hẳn. Ti xin viết ra đy cả phần nguyn tc lẫn phần thơ dịch.

Le Ciel Est Par – Dessus Le Toit

Vòm trời cao trên mái

Le ciel est par-dessus le toit Si bleu, si calme Un arbre, par – dessus le toit Berce sa palme. *** La cloche dans le ciel qu’on voit Doucement tinte Un oiseau sur I’arbre qu’on voit Chante sa plainte. *** Mon Dieu, mon Dieu, la vie est l Simple et tranquille Cette paisible rumeur – l Vient de la ville. *** Qu’as – tu fait,  toi que voil Pleurant sans cesse ? Dis qu’as – tu fait, toi que voil De ta jeunesse ?

Vm trời đ cao cao trên mi Xanh lm sao, yên tĩnh lm sao Cnh cy no cao cao trên mi Ru tn cy theo gi xn xao. *** Thp chung đ, nền trời ta thấy Đang dịu dng vẳng tiếng ngn nga Con chim no trên cnh ta thấy Cất tiếng than một khúc bi ca *** Thượng Đế, Thượng Đế ơi, cuộc đời ở đ Thật đơn sơ v rất hiền ha Tiếng ì ầm nhẹ nhng nơi đ Đã vọng vo từ phố thị xa. *** Đã lm gì m ngươi ở đ Để hoi hoi nước mắt chảy quanh Hãy ni đi no ngươi ở đ Ngươi đã lm gì tri mất tuổi xanh ?! 6/1986

Hy vọng một ngy no đ, kỷ yếu ny tới được tay anh. Anh sẽ c dịp nhớ lại những ngy thng thăng trầm m tất cả chng ta đều đã trải qua, sau cơn biến động của lịch sử, nay đã thuộc vo qu khứ. Ti v anh đã vượt qua, để thấy lng mnh thanh thản v cả hai rốt cuộc cũng đều đi tới khc cuối của con đường mnh đã chọn – nghề dạy học - , d hon cảnh, thn phận, cơ duyn mỗi người mỗi khc. Thng 11 năm 2000, trong hai tuần ở Canada, ngoi Montral nơi ti ở chơi với thn nhn, ti được dịp tham quan nhiều thnh phố Thousand Islands, Kingston, Ottawa, Toronto, Qubec nhưng khng c điều kiện để đến nơi anh ở. Phần anh, nghe ni cũng đã c lần về thăm trường cũ, đng dịp h. Chng ti th người đã nghỉ dạy, người đã đổi nh … nn anh cũng chẳng gặp ai. Tuy nhin ti, cũng như cc bạn cn ở lại, tất cả đều mong anh tiếp tục gặt hi được những điều tốt lnh, thuận lợi trong quãng đời cn lại – Sẽ l hạnh phc biết bao nếu một ngy no đ chng ti, hai anh gio gi lại được cụng ly với nhau sau hơn 30 năm xa cch uống mừng hội ngộ, trước khi bước sang bn kia thế giới. Thng 4 / 2011


 ii G Gò òn n   --    77


  Gia ình Sư Phm Sài Gòn  Santa Ana -   24-7-2011






ổng- VỊ GIM HỌC ĐẦU TIN của Trường Sư phạm Sài Gòn Thầy tốt nghiệp Trường Cao Đẳng Sư Phạm H Nội năm 1953 v l một trong bảy vị được phn cng vo Nam để bắt đầu việc Việt ha chương trnh trung học. Như c sẵn cơ duyên với ngnh sư phạm, Thầy v Thầy Phan Hữu Niệm được cử tới trường Sư Phạm Nam Việt để bắt đầu niên kha sư phạm 4 năm chương trnh Việt (19531957) với tm trạng bất an- như chnh Thầy kể lại (Thất hiền vô Nam / Nguyễn Quý Bổng ) học tr qu lớn, đồng nghiệp qu gi, tiếng địa phương cn lạ lẫm … Hai ng Thầy trẻ, tuổi đời mới 23, theo chn học tr, mỗi năm lên một lớp, ti bụi soạn bi, dạy hết mn ny sang mn khc cho đủ 18 tiết một tuần. Phần Thầy l Quốc Văn, Php Văn, Anh Văn, Sử Địa, Cng dn v Đức dục. Phần Thầy Niệm l Ton, Lý, Ha, Vạn vật, Vệ sinh v thậm ch cả mn Vẽ. Năm 1956, trường Sư Phạm Nam Việt được sp nhập vo trường Quốc Gia Sư Phạm mới thnh lập v vừa xy cất xong. Thầy tiếp tục dạy ở đy v cũng năm ny, lấy xong bằng Cử Nhn Văn Khoa (Viện Đại Học Si Gn). Năm 1959, Thầy du học Mỹ, tại trường PEABODY COLLEGE nổi tiếng về gio dục v sư phạm. Năm sau, Thầy về nước với bằng Master of Arts in Education v được bổ nhiệm lm Gim học trường Quốc Gia Sư Phạm.

Năm 1962, nhiều trường Sư Phạm mới được thnh lập để chia bớt gnh nặng đo tạo gio viên tiểu học cng trường Quốc Gia Sư Phạm (được đổi tên l Trường Sư Phạm Si Gn). Với tư cch l Gim học ngi trường Sư Phạm đầu tiên c bề dy lịch sử, tch lũy được nhiều kinh nghiệm từ cc thế hệ gio sư uy tn nhất, cng những điều học hỏi ở nước ngoi, Thầy mạnh dạn đưa ra nhiều đề nghị cải tiến quan trọng được cc vị gio sư sư phạm lão thnh ủng hộ, cc trường bạn hoan nghênh v Bộ gio dục mau chng cho thực hiện. Năm 1965, Thầy Kiêm nhiệm chức Gim đốc Trung tm tu nghiệp gio chức ton quốc. Năm 1966, Thầy sang Mỹ du học lần thứ hai, tiếp tục học tập v nghiên cứu tại trường PEABODY COLLEGE trong 3 năm, hon tất học vị tiến sĩ Ph.D (Doctor in Philosophy) . Về nước, Thầy nhận nhiệm vụ Gim đốc Nha Sư Phạm v được mời giảng ở nhiều trường Đại học v Cao đẳng. Năm 1974, Tiến sĩ Nguyễn Quý Bổng lm việc cho Ủy ban sng Mékong tại Bangkok, giữ vai tr Staff development officer, điều hnh chương trnh học bổng đo tạo chuyên viên cho kế hoạch pht triển sng Mékong. Sau thng 4/1975, Thầy qua Php, sau đ sang Canada, Bước đầu tha hương thật khng dễ dng g. Bằng cấp cao đi khi thnh trở ngại nếu cng việc mnh xin khng tương xứng. Nhưng với kh tiết v lng tự trọng của người tr thức chn chnh, Thầy bảo: “nơi no c “job” nơi ấy l nh, “job” no cũng quý …” Bến đậu đầu tiên để Thầy trở lại với nghề l một Trường tiểu học với cng việc của một gio viên phụ khuyết. Thế rồi, vận may cũng đến. Thầy được nhận vo dạy tại trường Đại Học Québec ở Hull gần thủ đ Ottawa, được tn nhiệm v giữ vững việc giảng dạy cho tới lc về hưu, 18 năm sau. Chia tay học tr, sau tiết dạy cuối cng, Thầy lm nốt một việc đã tnh sẵn trong đầu: li xe thẳng tới “piscine” bơi một vi vng cho tri bụi phấn – “nợ tang bồng trang trắng vỗ tay reo” - cn kết cuộc no đẹp hơn thế nữa. Xem tiếp  trang bên  


Tấm lng thầy đối với anh em sư phạm – đang lận đận nơi xứ người hay chật vật ở qu nh – cng bể du, cng su đậm. Đ chnh l những nỗ lực khng mệt mỏi, ngay từ năm 1978, để nối lại dy lin lạc với đồng nghiệp v cựu mn sinh ku gọi tinh thần tương trợ. Bản thn Thầy đã phải trải qua 2 năm thất nghiệp, chạy vạy đn gia đnh, ổn định cuộc sống nhưng vẫn xẻ chia đồng lương cn khim tốn gip đỡ bạn b. Suốt 20 năm, Thầy giữ lin lạc chặt chẽ, bền bỉ với GĐSP trong nước cũng như ngoi nước. Đ cũng l những c điện thoại m người nhận c thể sững sờ cảm phục v sự tế nhị v chu đo. Đ cũng l những bức thư - Thư cho c nhn, thật gần gũi thn tnh, ngắn gọn v xc tch, chữ viết bay bướm ti hoa nhưng vẫn ngay hng dễ đọc - Thư chung sư phạm, mỗi đầu năm dương lịch l những bản đc kết chi tiết về ti chnh v tổng hợp đầy đủ tin tức vui buồn trong GĐSP. Đ cn l những chuyến đi xa, vo dịp h, dịp lễ, kết hợp giải quyết cng việc với thăm bạn b, tận hưởng niềm vui tha hương ngộ cố tri. Mấy năm gần đy, tuổi cao sức yếu, Thầy chỉ đi bộ loanh quanh gần nh để giữ gn thể lực, lấy sch bo, ti vi lm phương tiện di dưỡng tinh thần. Con Thin lý mã ngy no cn tung v vượt hng ngn dặm như khng, bắt đầu cảm thấy gnh nặng của thời gian, đường về cn xa lắc, nn đã nản chn bon! Ma xun ny, Thầy bước qua tuổi 83, chng ta cng chc mừng Thầy giữ vững sức khỏe để sống thật lu. Mong sao ngy Sư Phạm Si Gn họp mặt 1-1-2012 sắp tới đy, kỷ yếu 50 năm của chng ta ra mắt đng hẹn, Thầy sẽ về tham dự. Chng ta sẽ mời Thầy ngồi ở vị tr trang trọng nhất của hội trường để Thầy trao, ký tặng, chụp hnh lưu niệm cng uống cạn ly rượu mừng hội ngộ với chng ta. (Ghi chú : Bi trn đy l của Thầy Nguyễn Tử Quý viết với tư cch cựu Gio sinh trường Quốc gia sư phạm , trước khi Thầy được học bổng du học Hoa Kỳ v trở lại Trường Sư phạm Si Gn trong thnh phần Ban Giảng huấn.)

G  Hơn bốn mươi năm qua ! Ngy ấy để đp ứng phong tro văn nghệ, bo ch của trường SPSG ti đã viết bi “Hnh ảnh ngi trường cũ” để nhớ trường, lớp, thầy, bạn cũ v để tự nhắc l gio sinh nghĩa l phải trang bị kiến thức, kỹ năng, tm huyết cho nghề mnh chọn m mi trường cần vun đắp l tnh gio dục cộng đồng. Với ước muốn n v thực hiện nhiệm vụ người “thầy gio trẻ”. Nhưng giọng văn rất ng ngh, tấm lng bộc trực v suy nghĩ th thiển, viết rồi nghĩ rằng thời gian tri v chắc chẳng ai quan tm. Vậy m ti được biết bao lời động vin, chia xẻ, cảm thng từ bạn v nhất l cc thầy : • Thầy Doãn Quốc Sỹ : “… ti lun lun tin tưởng ở chị rằng những tnh cảm trung hậu đã biểu lộ ra lời văn của chị sẽ được thể hiện bẵng những việc lm cụ thể khiến ti cũng như cc gio sư khc c được niềm kiu hãnh kn đo đã đng gp cho xứ sở chng ta những cn bộ xứng đng”

“… lm sống lại những hoạt động đ, những sinh hoạt m c đã gp phần với cc bạn cng lớp, dưới sự hướng dẫn của cc thầy… bằng cch diễn tả đơn sơ, thnh thực, đượm một giọng mến tiếc, chn thnh, nếu khng c những giy pht bị cảm xc mạnh mẽ… việc đ cho thấy ci ảnh hưởng lớn lao, tốt đẹp, su đậm m cc thầy Thừa,thầy Căn đã gy được trong những khối c, tri tim cn trẻ trung non nớt…” Thầy dặn ti : “Gi đã ln rồi, cố gắng đi !” • Thầy Nguyễn Duy Linh “… ti biết r lý do no đã thc đẩy chị lựa chọn ngnh gio dục. Ti cũng đã biết khả năng v tinh thần của chị trong học tập, trong cc cng tc của trường m chị đã tham dự. Do đ ti c đủ lý lẻ để tin tưởng rằng chị sẽ tiếp tục con đường chị đã lựa chọn một cch thật tốt đẹp • C Nguyễn Thị Lục :   i  trag bê 

• Thầy Hong Trần Hoạch :


“Cưchcem…vuitươilunđểmạnh tiếntrnđườnghọcvấnvthnhcngtrong lngbo chnướcnh”

imongướcđượcvậy,nhưngchưathực hiệnđượctnhcộngđồngcngcchọctr nhỏcủatisaukhitiratrường!... iđãrẽ sangmộthướngkhc.Vonăm1975,ti đượcchọnlm“cnbộxomchữ”.

ccngnhngh:nkhấu-Điệnảnh-hể dụcthểthaovcảhạcviệnnữa…ộtsố họcvinxuấtsắcthnhcng như : -Caohậthanh:mbnggi,đthủ khoathnhđạt. -ChuĐcuấn:Phụbnhngnuimẹ, đthủkhoa,đậuĐạihọcnĐchắng, khngnhữngthếcndnhthờigiankmcp choccbạnnhỏ,naycũngđngtrnbục giảng. -ươnghnhPh:ốtnghiệpĐạiHọc hủyảnvđượctrườnggiữlạiđểgiảng dạy. iđãphụcvụngnhgiodụctheongãrẽ nầychođếnkhihưutr. Giờđyccthầy,ccbạnkhngqun,lun thămhỏithậtlmaymắnvhạnhphcđối vớiti

Ghinhớlờidạy:

ươn Nọc Xuân- 6

•hầyVũgọcĐại: “…tronghainămquanhờởsựhọchỏimột cchtchcựcvvớitinhthầndấnthnphục vụxã hộimtibiết,titinrằngsau khi ra trường,chịsẽđngtrnđượcvaitrđotạo trẻcũngnhưvaitrcảithiệncộngđồngmột cchthậttốtđẹp”

•hầyrầnVănQuế: “Dạytrẻcontuatrướcdạymnh, Cicnggiohocũngđồngsinh” •hầyPhanhcg: “Hmnay,thcnthầythầytrtr,maikiađã lcgio rồi.ghĩbạcbẽolắm,nhưngcũng cao quýlắm. itrọngsẽđượctrọng” itmniệmcunyvcốgắngthựchiện trongsuốtcuộcđời.hữnglớphọcxam đượctchcchocngnhnqutrccủaở Vệ inh,nhữngcngnhngốcHoatrong ccnhmydệtởnnh…hầytrcng kintrvượtkhvhnhPhốđượccng nhậnxaxongmchữ. Vấnđsauđđược đt ra:hngthểđểhọ“tim“,hếl cclớpbtc vănharađời,tiđượcbạn bgọil“axuncủaxnghiệp“Họcvin củaticnhiucnbộ,cngnhnvin chc…cngườithắcmắc“ụitihọcý Hađểlmg“---“Đểbiếtcnbằngmọi trạngthitrongcuộcsống“,hậtmngthay khihọvuiđanirằng:“Chưabiếtsin,cos, tang,cotang“thchưagọilchọc“. tcvănhachuyểnsanggiodụcthường xuynđểđpngchonhucầu“học,học nữa,họcmãi“cảngườiđidạylnngườiđi họcbtcvănhađukhngaimccảm. hầycũnghọcmtrcũnghọc.Họcvin củaticcảnhữngngườiđãnitiếngtrong

NẾU

Tơ : Bù Đăn uê-Kh 1

Nếu tin bạc chỉ l mật ngọt Bi đầu gươm rồi tng chongười Xin c để mc ti ngho kh Suốt cuộc đời ti chẳng h mi Nếu tư tưởng chỉ l thnh lũy gười với người khng nhận ra nhau Th sch vở ti gom thnh đống Đốt thnh tro rải xuống chn cầu Nếu tn gio chỉ l mu o Để người nầy khng phải người kia Thin đường ấy ti hằng mơ ước Xin t nay mun kiếp xa la Ti tự hỏi, ti tm g nhỉ ? Vẻ đẹp no sau ng my tri Khi tm được ti lm g nhỉ Nếu quanh ti vắng bng con người


NHỮNG NGÀY ẤY Ký ức sau hơn 30 năm với biết bao kỷ niệm vui buồn đan lẫn vo nhau đã trở về trong ti, sao như mới ngy hm qua đy thi. ….Một buổi sng đẹp trời với tm trạng ho hức, vừa vui, vừa lo, ti thức dậy thật sớm, chuẩn bị cho buổi trnh diện đầu tin : chọn nhiệm sở. Đến Phng Gio Dục Huyện Bnh Chnh, ti thấy đã c một số bạn c mặt sớm hơn mnh. Sau khi được ng Trưởng Phng Gio Dục thng bo về tnh hnh địa phương, nhn sự v trường ốc, chng ti được nghe danh sch nhận nhiệm sở của từng trường, thật hồi hộp lm sao giy pht ấy. Một Thầy phụ trch trong bộ đồ bộ đội hướng dẫn đon chng ti, ngồi trn chiếc xe lam nổ b bịch, trn con đường đất ngoằn ngoo lởm chởm đ, lu lu chng ti lại ngã di vo nhau mỗi khi xe dừng lại trước một trường học, rồi vi người xuống xe, theo Thầy phụ trch nhận nhiệm sở mới. Xe thưa dần, ti v hai c bạn đến trạm cuối cng : L trường Tỉnh hạt cấp 2 v 3 Đa Phước. Chng ti hồ hởi theo chn Thầy hướng dẫn. Sau khi chng ti được giới thiệu với Ban Gim Hiệu, bỗng một gio vin đứng ln thắc mắc : Đã lu rồi họ xin chuyển ln dạy cấp 2 sao chưa được Phng Gio Dục giải quyết ? Con b Phương cứ trợn trn mắt nhn ti như muốn hỏi : “ Ô hay ! Ngy nhận nhiệm sở, sao chưa chi mnh đã gặp phải …một quả mn hạng nặng rồi nhỉ ?. Cn chị Minh nh ta th bnh thản, hiền như ma soeur, coi như khng c chuyện g xảy ra.. V cũng thật l lạ, sau ny th “ quả mn ấy “ lại lm quen v ni chuyện nhiều với ba đứa chng ti. Rồi th sng gi ban đầu ấy cũng qua đi. ----Ti Chủ nhiệm một Lớp tm, học tr lớn lắm, c nhiều em hơn ti cả một ci đầu. Kế cận

Trần Thị Thanh Hà - Nhị 7-Khóa 12

trường l một ci ao rất lớn, mỗi tuần một lần, cc lớp lớn đều c một buổi lao động vt ao. Tụi ti phải sắm vội cho mnh một bộ b ba đen để lao động cng học sinh. Ma mưa cc c được mặc đồ ngắn đi dạy, đến dãy lớp nh l, thầy c xăn quần lội b bm, trong lớp thấy thưa thớt vi học tr ngồi…chồm hổm trn ghế. Đy đ dp cao su, guốc mộc tự do lượn lờ trn mặt nước đục ngầu. Ở đy học sinh đi học theo ma, lớp học đng học sinh vo những thời điểm khng phải lm đồng, ma gặt v ma mưa. C em vo học thật trễ v ở xa trường, trong cặp ngoi sch vở cn mang theo một bộ đồ v đi dp, đến nh d, gh vo thay o, đi dp đến trường. Học tr ở qu hồn nhin lập gia đnh khi tuổi chưa lớn lắm. Một hm khi đang ngồi soạn gio n ở Phng gio vin, một Thầy đến gần hỏi nhỏ “ Thứ bảy nầy ti phải dự một đm cưới của một học tr, c khng c tiết dạy, c trng lớp hộ ti được chứ ? “ Nơi đy vo thời điểm gần Tết hoặc mới vừa qua Tết th thoảng lại c học sinh xin nghỉ học mời thầy c dự đm cưới của mnh…. Sau bốn năm dạy ở Trường Đa Phước ti xin chuyển về trường Hồng Bng- Quận 5-TP Hồ Ch Minh. Hai mươi chn năm ở ngi trường thứ hai nầy, cũng biết bao kỷ niệm . Buổi Họp mặt Tn Mão 2011 vừa qua của Gia Đnh Sư Phạm Saigon, được biết một số Thầy C v một số bạn cũ đã khng cn nữa, xin chn thnh thắp một nn hương tiễn người về ct bụi. Gặp lại Thầy C , bạn b một lần nữa lm tm hồn mnh xao động, tc ai cũng đã bạc nhiều hơn năm trước, những ngy thng kh khăn, cực nhọc cũng đã qua đi. Nhưng những giy pht họp mặt với Thầy C, bạn cũ lm lng mnh ấm lại, thấy như mnh vẫn trẻ như ngy no./.



KỶ YẾU 50 NĂM SƯ PHẠM SÀI GÒN Chịu trch nhiệm xuất bản

NGUYỄN THỊ THANH HƯƠNG Biên tập : Hoi Nam Sửa bản in : Hữu Lộc Trình by & bìa : Trần Xun Lộc NHÀ XUẤT BẢN TỔNG HỢP TP. HỒ CHÍ MINH NHÀ SÁCH TỔNG HỢP 62 Nguyễn Thị Minh Khai, Q.1 ĐT : 3822.5340 – 3829.6764 - 3824.7225 Fax : 84.8.38222726 Email : tonghop@nxbhcm.com.vn Website : www.nxbhcm.com.vn / www.fiditour.com In lần thứ nhất - số lượng 800 cuốn - khổ 21 cm x 29.7 cm Tại X Nghiệp In FAHASA Địa chỉ : 774 Trường Chinh - P.15 - Q.Tn Bnh – TP. HCM GPXB số : 1082-11/CXB/65-90/THTPHCM ngy 3/10/2011 In xong v nộp lưu chiểu thng 10-2011



Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.