marie claire chine | juin 2020 | wyb

Page 1



Vũ công, diễn viên, ca sĩ, tay đua motor, tay trượt ván ... Mọi áp đặt đều bị cậu ấy vô hiệu hóa. Marie Claire tháng 6 – nghệ sĩ toàn năng Vương Nhất Bác. Ít nói, an tĩnh – đó là những gì thế giới ngoài kia thường mô tả cậu, tựa như một hồ nước tĩnh lặng nhưng mang sóng ngầm. Cậu lấy dùng im lặng thay ồn ào huyên náo, giữ lại nội tâm của chính mình. Trong yên tĩnh màu đen hấp thụ tất cả các màu sắc trong dải quang phổ. Ấy là một vẻ đẹp rực rỡ khác – mà, hoặc là hấp thụ, hoặc là ẩn trong đó – chính là thứ ánh sáng vô hình nọ.


Trước khi tia sáng cuối cùng mờ nhòa dần, Vương Nhất Bác cũng thay đồ xong và tiến vào khu vực chụp ảnh đã được chia thành vô số không gian nhỏ bằng những tấm hắt sáng, hồ như cậu đang ở trên một sân khấu thử nghiệm, hoặc đang trong chuyến thăm dò hiện trường có UFO. Không có khung cảnh quay chụp nào yên tĩnh hơn thế này. Nhạc nền phát đến "2 days" của Marteen Vương Nhất Bác liền ngân nga theo, "You and I must have superpowers." Đây dường như là lần duy nhất cậu chủ động mở miệng khi chụp. Ít nói là ấn tượng của công chúng với Vương Nhất Bác bấy lâu nay, thật khó để người ta có thể nhận thấy bất kỳ biến hóa cảm xúc nào từ biểu cảm tĩnh lặng như nước của cậu ấy. Giữa lần chuyển cảnh, cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng khác ngồi trong khung cảnh do nhiếp ảnh gia bố trí. Không có ánh sáng, khuôn mặt cậu chìm trong bóng tối.


"Thực ra em không lạnh lùng như mọi người thấy, chỉ là em khó hòa nhập với những người chưa quen thân thôi, ở bên những người đã quen rồi em cởi mở lắm." Cậu không ngừng nói điều này khi đối diện với ống kính. Theo định nghĩa khoa học, màu đen đại diện cho tất cả những gì không thuộc phạm vi ánh sáng khả kiến, hoặc cũng có thể là do nó hấp thụ tất cả các màu trong quang phổ nhưng không phản xạ lại mắt và tạo ra "màu đen" mà ta thấy. Bởi vậy, màu đen ở một ngưỡng nào đó cũng mang một kiểu rực rõ khác. Sự trầm tĩnh của Vương Nhất Bác cũng tựa như màu đen vây lấy cậu lúc này, hoặc hấp thụ hoặc ẩn dưới màu sắc lộng lẫy khác, là thứ ánh sáng không thể nhìn thấy.


“Em nghĩ mình có nhiều điểm tương đồng với Tạ Doãn,” Vương Nhất Bác nói vậy. Trong tiểu thuyết Hữu Phỉ, Tạ Doãn hiện lên dưới với dáng dấp “Độ vừa thành niên, với đôi mắt phẳng lặng tựa nước hồ, dường như chàng có thể thu lấy hết ánh trăng quanh mình, họa ra một vầng trăng hoàn mỹ. Rất sáng, cũng rất yên tĩnh.” Tạ Doãn vốn không phải là kẻ trầm mặc ít lời, gã còn nói nhiều là đằng khác, đã nói là phải có đầu có đuôi không thể ngừng lại được. Cũng bởi vậy mà thoại của Vương Nhất Bác thường dài hàng cơ số trang, khác xa so với bản thân cậu, song cậu cảm thấy mình diễn rất “tới”, “Em nghĩ tính cách mình có nhiều phần giống với Tạ Doãn, hơi lì, nhiều lời, thêm nữa là em và cậu ấy đều nghĩ thoáng.” Nếu bạn tiến thêm một bước nữa nhìn sâu vào Tạ Doãn, hẳn sẽ thấy được gã cất giấu trí thông minh tuyệt đỉnh cỡ nào. Là con côi của thái tử Ý Đức Nam triều, trải qua một tuổi thơ đầy sóng gió, gã trưởng thành sớm hơn hẳn những đứa trẻ cùng trang lứa, bên dưới lớp vỏ lưu manh là cốt cách của một quân tử thanh cao, vốn lựa chọn mặt nạ ồn ã nhằm che đi nội tâm của mình.

Mà Vương Nhất Bác năm 14 tuổi không có người nhà ở bên, một mình đi từ Lạc Dương đến Bắc Kinh để tham gia thi tuyển làm thực tập sinh. Khi ấy rơi đúng vào mùa đông ở Bắc Kinh, ngước mắt lên là một khoảnh trời xám xịt, dõi nhìn khắp nơi không một mảnh xanh màu lá, chỉ có nhánh cây khô giữa trời cắt khoảng không thành từng mảnh nhỏ. Như lời cậu kể, “Em không có cảm giác, cứ nhảy theo bản năng thôi.” Và mọi người đều


biết câu chuyện sau đó rồi đó: cậu được chọn, đi tới một đất nước hoàn toàn xa lạ. Chuyện Vương Nhất Bác xa xứ và những gì Tạ Doãn phải trải qua - ở một mức độ nào đó – trùng hợp một cách bất ngờ. Điểm khác biệt là trong quá trình trưởng thành, Vương Nhất Bác lựa chọn sự im lặng thay vì ồn ào, giữ lấy nội tâm của chính mình. Từ tháng 9 năm 2019 đến tháng 4 năm nay, trong tám tháng, Vương Nhất Bác đắm mình trong vai trò là Tạ Doãn. "Trong cả quá trình diễn xuất này, hồ như thấy một “tôi” khác được phóng đại." Tạ Doãn trong tiểu thuyết công phu rất cao, khinh công của hắn thuộc hàng "phong quá vô ngân" - tương truyền là khinh công cấp cao nhất trên đời này. Điều này cũng có nghĩa là Vương Nhất Bác khi quay phim ngoại trừ ôn "văn", thời gian còn lại đều phải luyện "võ" trên dây, đeo dây cáp treo dẫu có đau buốt vì bị buộc chặt ngoài mặt vẫn phải ra vẻ thoải mái phiêu diêu lãng tử, sức lức phải ổn định, duy trì được sự cân bằng, sau đó còn phải làm một loạt động tác nhào lộn liên tục.


Nhưng đối với Vương Nhất Bác, phần khó nhất thực ra lại đến từ đoạn tình cảmTạ Doãn dành cho Chu Phỉ, là sự dùng dằng không nỡ buông tay, "Khó nhất là đoạn tình cảm đó, tình cảm đối với Chu Phỉ, gã nên giữ lại hay dứt bỏ. Bởi gã không muốn Chu Phỉ biết mình trúng độc, vậy nên gã lựa chọn từ từ rời bỏ nàng." Cậu hồi tưởng lại bộ phim đầu tiên mà bản thân diễn, "Em chưa bao giờ nghĩ về mục tiêu cần đạt được, chỉ muốn thực hiện tốt mọi vai diễn thôi, không để khán giả bỏ qua bộ phim. Lúc đầu chắc chắn rất mơ hồ như lạc vào mộng, không biết gì hết, máy móc đèn đóm ở hiện trường cái gì em cũng không hiểu, hiện tại thì hẳn đã có nhiều kinh nghiệm hơn rồi. Thực ra em muốn thử sức nhất là phim gangster, hoặc một phim nào đó bối cảnh trường học náo nhiệt như vậy, em thích phim "Crows Zero" ấy.” Trong một khắc, dường như cuối cùng bạn cũng tiếp cận được thế giới nội tâm của Vương Nhất Bác mà cậu vốn không sẵn lòng miêu tả: dẫu là vẻ

ngoài bất cần đời của Tạ Doãn hay nhóm học sinh hung dữ nhưng thực chất lại ngại ngùng, vừa yếu đuối vừa kiên cường, bạo lực kèm chút dễ thương trong "Crows Zero" - tưởng như rất mâu thuẫn, thực ra lại là một kiểu cân bằng kỳ lạ. Cậu ấy không muốn nói, bởi nói ra rồi sẽ không cool.


Mỗi lần được hỏi về lý do làm điều gì đó, Vương Nhất Bác luôn đưa ra câu trả lời tương tự: "Bởi vì nó rất cool." Bởi vì cảm thấy quá cool, xuất phát từ niềm yêu thích tốc độ, cậu bị đua xe mê hoặc. Doãn Chính từng miêu tả Vương Nhất Bác trong mắt anh thế này: "Nhất Bác để lại ấn tượng trong tôi là một bạn nhỏ ít nói hay ngại ngùng, nào ai biết một khi ngồi lên motor cậu ấy liền biến thành một người khác chứ." Lúc đầu, cậu rất thích cảm giác đi vào một khúc cua. Trước khi vào khúc cua phải chuyển trọng tâm của chân, rời trọng tâm sang một bên, cột sống phải đạt so le với trục trung tâm của xe, cố gắng giữ nó song song, rồi lại nghiêng người cùng hướng với chiếc xe, tăng tốc, vượt khỏi khúc cua.


Đối với Vương Nhất Bác - hiện đã là một tay đua chuyên nghiệp - cậu bảo, "Em thích hết, dẫu là cua hay đi thẳng." Đường đua thẳng là để rèn luyện sự tập trung. "Khi đua xe không có thời gian để suy nghĩ về bất cứ điều gì khác nữa, vì tốc độ quá nhanh, không thể phân tán sự tập trung. Trong lúc thi đâu chính thức, cái bạn cần phải xem là bảng điểm. Bảng điểm sẽ cho bạn biết vượt trước bạn vài giây có những ai, ở đằng sau bạn có những người nào.” Cũng bởi vì ngầu nên cậu thích trượt ván. So với đua xe, trượt ván giúp kiểm soát cơ thể ở mức độ tinh tế hơn. Gần đây, lúc nào cậu cũng tập Kickflip, dùng mũi chân của mình để xoay ván. Trước tiên là tập luyện tại chỗ, chân sau đứng trong tư thế ollie, chân trước đặt ở nửa trước của ván trượt, mũi chân không nên áp sát cạnh của tấm ván. Sau đó nhảy lên không lấy đà, nếu một lần thất bại lần vậy thì làm lại lần nữa, lặp đi lặp lại quá trình nhàm chán ấy, đổi lấy một chút hoan hỷ trong lần xoay thành công.


"Đua xe hay trượt ván, có phải coi như là những môn thể thao mài giũa ý chí không?" "Em không thấy thế," cậu phủ nhận quan điểm đó, "Là sở thích thôi, mọi người có thể không giống với em, em thì thích những việc mà em muốn mình phải làm thật tốt, thật ngầu ấy." Cậu từ chối đưa ra nhiều định nghĩa và ý nghĩa hơn cho những gì mình thích, cũng hỏi lại: "Tại sao phải truy tìm ý nghĩa của mọi thứ vậy, đơn giản là thích thôi không được ư?" Cậu ấy thích Lego, cái cậu ấy tận hưởng là quá trình ghép chúng lại, sau khi hoàn thành một mô hình khổng lồ đủ các bộ phận sẽ có cảm giác rất thành công. Cậu đã thu thập tất cả các mẫu lego trong series Speed, bởi từng chiếc xe một trong cả dòng sản phẩm ấy đều rất cool. Song vì bận rộn, đã lâu cậu không chơi Lego hay game một thời gian dài rồi. "Em không đủ thời gian được ở một mình."


"Có được khả năng di chuyển tức thời." Khi được hỏi cậu muốn sở hữu siêu năng lực gì, Vương Nhất Bác đã đưa ra câu trả lời thế này. "Nếu có thể, đôi khi em muốn trở thành một chú chim nhỏ, vì nó có được sự tự do." Vương Nhất Bác hồ như thừ người ra trong hai giây. Sau khi bất thần nói ra câu vừa rồi, cậu lại trở về sự trầm tĩnh khi thường. Trong quá trình trò chuyện với Vương Nhất Bác, bạn thường xuyên có thể cảm nhận được những suy tư không theo lẽ thường của cậu ấy. Cậu dùng cách nói gãy gọn nhưng chân thành để trả lời, đồng thời phá tan những giả định và sự tưởng tượng mà mọi người áp lên cậu ấy. Ví như hỏi: "Cậu đã bao giờ tưởng tượng về mình của tuổi 23 chưa, những gì cậu nghĩ khi đó có tương tự với cậu của hiện tại không?" Cậu nhíu mày, "Chưa từng ạ," rồi hỏi lại tôi, "Sao (trước đây) em lại phải tưởng tượng ra mình năm 23 tuổi thế nào ạ?"


Chính vì những câu trả lời nhanh như chớp này mà fan gọi cậu là "Vương Đỗi Đỗi"*. Có rất nhiều lúc nói chuyện với cậu ấy sẽ như vậy, nhưng bạn sẽ thấy được cái "giận dỗi" này đến từ phần thẳng thắn trong tính cách của cậu ấy, như việc cậu thích cảm giác lao đi vun vút trên đường đua thẳng băng chứ không phải là quanh co lòng vòng rối bời.

Bức ảnh đăng kèm là cậu trong bộ đồ của Tạ Doãn khoanh tay lại, giữa non xanh nước biếc cậu phóng tầm mắt về hướng đất trời rộng lớn, cạnh đó là một câu trích trong nguyên tác, "Nguyện người ở trước mũi đao sắt lạnh, có thể nhìn thấy ánh mặt trời."

Khi cuộc phỏng vấn kết thúc, tôi hy vọng được nghe câu trả lời cho "Giấc mơ", vì vậy tôi tiếp tục đặt câu hỏi theo cách vòng vo: "Giấc mơ gần đây cậu mơ thấy gì?"

Đột nhiên tôi hiểu được phần nào, mấy năm nay, bất cứ khi nào choàng tỉnh từ những đêm sâu thẳm đó, ảo ảnh hư vô mộng giữa ban ngày đã được cậu họa thành hiện thực từng chút một.

Cậu trịnh trọng đáp: "Thật xin lỗi, em ngủ ngon lắm chẳng mơ được gì hết." Các nhân viên nghe thấy không thể không bật cười. Cố gắng "dụ" cậu ấy vào bố trí có sẵn của tôi lại thất bại tiếp rồi. Sau này xem lại bài đăng weibo của cậu ấy 28/04 khi đóng máy Hữu Phi, cậu đã viết thế này: "Đường còn xa, hội ngộ ngắn ngủi. Đóng máy."

*Đỗi: oán hận; oán giận; hận


Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.