esquire fine china | dec 2019 | wyb

Page 1

Cậu bé 22 tuổi đang cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, mà mục tiêu cậu muốn còn ở rất xa. Nhiếp ảnh gia: Vi Lai | Đạo diễn: Thần Đông Tùy Billy | Video: A Bit Fashionable | Biên tập viên: Tiếu Nghiêu | Phỏng vấn: Lữ Ngạn Ny | Tạo hình: Triệu Thiến | Hair stylist: Vương Dật Đạc | Mỹ thuật: FeifeiLi Thời thượng tiên sinh Esquire • fine - Kỳ thứ 4 Dịch bởi Born To Shine - Wang Yibo’s Vietnam Fanpage


ĐỂ KHÔNG BỊ LÃNG QUÊN

11 giờ khuya, Vương Nhất Bác vội vã tới. Ekip quay chụp của Esquire cùng nhau kiên nhẫn đợi cậu, lặng lẽ ở bên ngoài theo dõi tiến độ quay bộ phim mới của cậu khoảng 20 phút. Đêm nay quay phim có phần muộn hơn khi thường một chút, nhưng vẫn rất ổn. Lúc cậu bước vào không chút động tĩnh nào rầm rộ, trước tiên là một nhân viên cầm theo ván trượt, theo sau là Nhất Bác. Hiện tại ở phim trường ngày nào cậu cũng mang theo ván trượt, có thể nhân lúc rảnh rỗi trượt một chút – điều kiện tiên quyết là không làm ảnh hưởng đến quá trình quay phim, cậu nói đây là đang giúp bản thân hình thành “cảm giác chân”, ngay cả với tay trượt chuyên nghiệp nhiều kinh nghiệm nhất, không trượt vài ngày “cảm giác chân” liền ngượng ngay.


Cậu ấy ngồi trước bàn trang điểm, tay cầm tờ giấy ghi các câu hỏi phỏng vấn đã được soạn sẵn nâng lên ngang tầm mắt chăm chú đọc. Tôi bảo đã bỏ công như thế chi bằng cậu tự chọn cho mình một câu đi, vấn đề nào khiến cậu muốn trút bầu tâm sự nhất. Cả list hơn chục câu hỏi, tất cả đều xoay quanh chủ đề mà tạp chí lần này muốn luận bàn cùng các nhân vật trang bìa, gồm có tổng kết một năm, vận tốc lưu chuyển của thời gian, lý giải và cảm nhận về sự lo lắng lẫn sợ hãi với ngày tận thế, ... Vương Nhất Bác ngưng lại một chốc, cẩn thận đọc từng chữ một của câu hỏi. Câu đầu tiên cậu chọn là: “Dưới góc nhìn của bạn, thế nào được xem là tận thế?” Nhất Bác kể, gần đây bản thân có xem một chương trình truyền hình thực tế tên Kỳ ngộ nhân sinh, người dẫn chương trình A Nhã cùng diễn viên Châu Tấn tới thăm một cặp vợ chồng già người Nhật, cụ bà vẫn bầu bạn bên cụ ông dẫu ông nay mắc Alzheimer quên quên nhớ nhớ, khiến người xem vừa thổn thức nhức nhối vừa cảm thấy ấm áp. "Em nghĩ, một người thân lặng lẽ bầu bạn với mình cả một đời, đến cuối cùng lại chẳng thể nhớ ra mình, cảm giác trong tim khi đó đích thực là xúc cảm của ngày tận thế.” Vương Nhất Bác đã đáp lại như vậy.


Lấy những gì đã xem mà tự nghiệm lại bản thân, cậu chủ động nói về những cảm xúc mình từng trải qua, “Trước đây lúc còn nhỏ em hay có rất nhiều suy nghĩ linh tinh, thường nghĩ về những chuyện liên quan tới chết chóc.” Cậu sợ điểm kết thúc ấy, “Không dám tưởng tượng sau khi chết sẽ chẳng lưu lại ký ức gì, ai cũng sẽ quên mình, mà mình đối với sự quên lãng này cũng chẳng có biện pháp nào cả, cứ thế biến mất khỏi thế gian. Khi đó em cảm thấy chuyện này thật đáng sợ.” Những năm gần đây cậu thay đổi cách nghĩ, tuy nỗi sợ nọ vẫn hiện hữu nhưng cậu không còn quá để tâm tới “nỗi sợ bị lãng quên” nữa. “Em muốn phải làm sao để cuộc sống của mình càng ngày càng đặc sắc hơn, càng có giá trị hơn, sống sao cho mọi người có thể nhớ kỹ bản thân.” Cậu nghĩ mình cách đích đến ấy còn rất xa, “Em nghĩ chặng đường này rất dài, ít nhất hiện tại em vẫn cảm thấy chưa đủ. Vẫn còn sớm, em vẫn đang từng bước tiến về hướng đó.” Điều mà Vương Nhất Bác theo đuổi mang tên Cực hạn, “Là hát, là nhảy, diễn xuất, đua xe, trượt ván, tất cả em đều muốn làm đến độ tốt nhất. Nghe có phần tham lam đúng không, nhưng em lại muốn làm tốt ở mọi phương diện, có thể trở thành tiêu chuẩn, đạt tới một cảnh giới khác hẳn.”


háng 5 năm 2019 là lần đầu Vương Nhất Bác với thân phận tay đua motor tham gia giải đấu chuyên nghiệp, lần đầu va chạm với hiện thực tàn khốc. Chàng trai cung Sư Tử này trước nay vẫn luôn ôm hùng tâm tráng chí trong mọi công việc, sau khi xác nhận trạng thái của bản thân liền tập trung luyện tập trong thời gian dài, mục tiêu đề ra là phải vào được vòng pre-race. Chẳng ngờ vừa lúc bắt đầu nhập đường đua xe đã chết máy, “nản lòng đến cực độ”, nhưng ngay sau đó cậu đã kịp trấn tĩnh bản thân, đưa ra phán đoán chính xác rồi đẩy xe về nơi bảo trì, nhanh chóng quay trở lại đường đua, không lâu sau đã đuổi kịp mọi người thậm chí vượt lên trước vài tay đua khác. "Bởi em thi đấu giải đơn nhanh hơn những người khác khoảng 2- 3 giây nên em vẫn có khả năng vượt lên, em cứ thế đuổi theo tiếp cho đến khi chỉ còn thấy 5- 6 người ở phía trước, đánh giá tình hình lúc


đó em có thể vượt lên thành hạng nhất hoặc nhì nữa, em thật sự đã nghĩ vậy đấy, chỉ cần nhanh một chút em biết mình làm được. Từ khu bảo trì xuất phát mà có thể lấy được hạng nhì, lòng em đã khấp khởi như nở hoa. Cứ thế, em đuổi đuổi vượt vượt, đột nhiên, ai da~ sao lại có chuyện thế này, sao lại chết máy?” Cậu chỉ có thể xuống xe cố nổ máy lần nữa, nhưng hoàn toàn bất lực. "Em có phần bối rối, thật sự nghẹn lời, sao lại có thể như thế chứ?” Vương Nhất Bác trở về khu duy tu xe ngồi xuống đầy mỏi mệt, thở gấp nói không thành lời, “Có người tới nói vài lời an ủi gì đó với em, em không nhịn nổi bắt đầu rơi nước mắt.” Rất nhiều fan lẫn người xem đều thấy được cậu lúc đó giấu mặt sau tấm kính mũ bảo hiểm mà khóc. “Em rất uất ức, đã lâu rồi em không khóc như vậy, cực kỳ ấm ức bởi em vốn rất hiếu thắng. Do đâu? Sao có thể? Rõ ràng sắp thuộc về em, vì chuyện như vậy sau cùng lại chảy đi mất?” Khời đầu đầu tiên trong đời lại đổi về một kết quả như vậy, Vương Nhất Bác xưa nay chưa từng nếm phải. Lòng cậu ôm gánh nặng thật lớn nhưng việc đầu tiên cậu làm sau khi gặp sự cố không phải là đổ lỗi cho ai khác mà là cùng những người khác trong đội nghiêm túc xem lại cả quá trình, cậu phải tìm cho ra vấn đề. “Sự đã rồi, không có cách nào cứu vãn cả, có nói nữa cũng vô dụng, việc cần làm là tìm ra vấn đề rồi khắc phục nó.” "Về sau em nhận ra cách lái của mình có phần không ổn, đôi khi em về số không hợp lý, trục cam


của xem lại nối với bánh răng số xe, trực tiếp làm bánh răng quay ngược, nếu vận tốc vọt lên quá nhanh sẽ làm trục cam long ra.” Trong những lần luyện tập sau đó cậu đã rút kinh nghiệm, thay đổi cách lái cũng thay cả trục cam. Nhất Bác trở lại đường đua vài tháng sau đó, vấn đề từng phát sinh đã được khắc phục, nhưng áp lực của lần đua này cũng vì vậy mà tăng lên. Ấy là cuộc đua ở Chu Hải, đầu tháng 8. Vương Nhất Bác vừa đón sinh nhật tuổi 22 vài ngày trước đó, cậu xuất hiện tại đường đua motor chuyên nghiệp lần thứ hai. Rất nhiều fan cậu ấy tới xem, cổ vũ hét hò đem nhiệt độ vốn cao ngày hôm ấy đốt tới nóng cháy. 20 phút trước khi cuộc đua bắt đầu, Vương Nhất Bác mặc bộ đồ đua của bản thân, uống một hớp nước, làm vài động tác khởi động, đồng thời đeo tai nghe nghe chút nhạc rock để phấn chấn hơn. Đối với những âm thanh và tiếng hò reo ngoài kia, cậu giữ cho mình không bị ảnh hưởng nhất có thể. "Em lúc ấy quan tâm hơn đến thành tích của bản thân, muốn đua đến kết quả em mong đợi. Em không lo đến việc ngoài kia có nhiều người theo dõi mình, giả như về đích ở hạng 10 sẽ thấy xấu hổ. Em chỉ muốn đua tốt hơn nhanh hơn mà thôi.” Bởi lo lắng, Vương Nhất Bác cứ đi tới đi lui, tận tới khi cậu ngồi lên chiếc xe số hiệu 85 – cũng chính là ngày sinh 5/8 của cậu phóng khỏi vạch xuất phát, mọi chuyện trở nên khác hẳn. Lần ấy, cậu đạt á quân. Tự mình đánh giá, cậu bảo “Em lại phạm sai lầm lần nữa.” Bởi cậu với tay đua luôn theo sát mình là bạn tốt, “Em biết tốc độ của anh ấy


cực nhanh, từ lúc bắt đầu em với anh ấy đã giao tranh với nhau rất căng thẳng rồi, đuổi nhau sát nút khá phấn kích. Cũng vì phấn khích quá nên vượt rất nhiều khúc cua, xuống sức rất nhanh, nhịp độ cũng hẫng mất, em quên cả nhìn bảng điểm. Nghe thấy tiếng xe đã xa phía sau rồi em mới chậm lại vừa cua 2 3 khúc vừa buông lỏng cảnh giác, đến cuối bị anh ấy vượt qua ở đoạn đường sau cùng." Cậu tích thêm kinh nghiệm trong lần thi đấu này: “Không thể lơ là, chỉ nên tập trung vào nhịp độ của bản thân thôi, chú tâm vào chính mình, không cần phí sức để ý những người phía sau, cũng đừng quan tâm người đó thế nào.”


ó những khoảnh khắc Vương Nhất Bác không thể nào quên trong năm 2019 này, không phải những phút giây tắm trong ánh hào quang được ngàn người ngưỡng mộ, cũng không phải những lúc bị đám đông đếm không xuể vây lấy, mà những chuyện này khó quên bởi mặt nào cũng cực kỳ liên quan đến hai chữ “thất bại”. Tôi chợt nhận ra tất cả sở thích của cậu ấy, dù đua motor hay trượt ván, cái nào cũng có thể đem lại cho cậu cảm giác thất bại, song cậu đón nhận tất cả cực kỳ nghiêm túc. Cậu bảo cảm giác có thành tựu sẽ che mắt bản thân ít nhiều, nhiều chuyện bạn làm khá tốt đến một mức độ nào đó, tất cả mọi người sẽ tung hô bạn, đặt lòng tin vào bạn, “Thật thật giả giả khiến bản thân không biết đường nào mà lần, đúng thế, sẽ có đôi lúc em thấy mờ mịt, nhưng thời điểm làm chuyện mình thích em có thể chân chính cảm nhận được thất bại.” Cậu hào hứng lấy ra điện thoại, tìm vài đoạn video của những cao thủ skater hàng đầu thế giới rồi cùng tôi xem. Cậu nói nếu mất đi những gì đang có, nếu đổi thành một thân phận khác để sống thì cậu hi vọng mình sẽ trở thành “skater”. Phải chăng những gì cậu thích đều dễ dàng khiến cậu vui vẻ đến thế? Bàn về motor và trượt ván Vương Nhất Bác nói nhiều hẳn lên, vừa tự tại vừa hòa nhã, luận về đua xe nhiệt huyết sục sôi mà nói về trượt ván cậu lại như thiếu niên mới lớn, cực kỳ kích động. Để miêu tả tình cảm của mình dành cho trượt ván, cậu phải dùng tới hai chữ “si mê” để hình dung. “Skater thực sự rất ‘soái’, vừa ngầu vừa ‘soái’.”


"Chuyển động của ván trượt đa dạng biến hóa khôn lường, mỗi lúc bay lên rơi xuống một cách khác nhau, không hề bị giới hạn bởi thời gian hay không gian. Cái em học được từ trượt ván là tự thách đấu bản thân mình, như khi trượt không thể một lần đã thành mà về cơ bản phải luyện đi luyện lại vài lần, quá trình từ lúc nhập môn tới lúc thành thục rất dài. Trong khi tập chắc chắn không tránh khỏi cắng chân va đập tụ máu xanh tím, bị thương rồi lát sau cũng đâm ra gắt gỏng, “Tại sao động tác này lại khó thế? Sao mình không làm được? Mình hôm nay phải làm cho được!” rồi em cứ ôm cục tức như vậy trượt cả một ngày.” Vì sao không mang theo đồ bảo hộ? Không thể ư? "Có thể đeo, nhưng em thấy thế chẳng có gì thú vị cả, không cool cũng chẳng đẹp trai." Cậu kéo ống quần lên để lộ cẳng chân lẫn mắt cá đầy vết bầm mới vài ngày, song tôi thấy đôi phần tự hào ánh lên trong mắt, hồ như những vết thương này là phần thưởng cho tháng ngày luyện tập của cậu, là minh chứng rõ nhất cho thấy cậu trượt ván đang ngày một giỏi hơn … Trước ngày chúng tôi đến, Vương Nhất Bác vừa trải qua khoảng thời gian vui vẻ nhất trong những ngày công tác tại Hoành Điếm, bởi những người anh cùng chơi trượt ván đã đặc biệt đến thăm cậu ấy, bọn họ tại một nơi vắng người ở Thượng Hải xưa mà trượt đến trưa, quan trọng nhất là cậu ấy lại học thêm một tricks mới “frontside pop shove-it”, không dễ nhưng cậu học được rất nhanh, cho nên trong lòng còn có chút đắc ý đây. Đoạn video mà Vương Nhất Bác cho tôi xem có tay trượt tên Milton Martinez – người được miêu tả là “người đàn ông đam mê tốc độ không kìm chế nổi”, phần lớn video của anh ấy đều quay ở những địa hình chênh vênh, theo như Vương Nhất Bác kể, Milton Martinez có thể trượt mọi loại địa hình, tất nhiên không thể thiếu những pha tricks cực kỳ kích thích, cái sau không bao giờ lặp lại cái trước. Đây chính là hình tượng mà Vương Nhất Bác cực kỳ hâm mộ, muốn hướng tới. "Nếu không thể làm đến mức tốt nhất, vậy sao còn muốn làm?"


Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.