![](https://assets.isu.pub/document-structure/220212052347-d6bc3d5692b7cc5e536c7ebb9c990035/v1/bd233a604c3f421c3f884e1d174a28ce.jpeg?width=720&quality=85%2C50)
6 minute read
Ngôi trường cho cháu & ông ngoại
20
Tôi đã đi dạy tiểu học ở Bình Tuy, tỉnh Bình Thuận cách Sài Gòn 400km, từ 1975 cho đến 1978. Đây là thời gian rất khổ cực ở miền Nam, nhất là vùng Bình Tuy nơi ‘khỉ ho cò gáỵ’. Tuy nhiên đây cũng là thời gian mà tôi vui nhất mặc dù cuộc sống rất thiếu thốn, chỉ có mì gói, khoai trộn cơm, rau luộc và tắm ở con rạch. Tại sao? Vì được sống xa nhà, được tự do, và nhất là bây giờ đã được trở thành cô giáo như lòng ước mơ. Khi biết được Canberra có Trường Việt Ngữ, thời gian từ 1996 cho đến 2007, tôi đã trở thành phụ huynh của ba học trò, đến làm cô giáo, và làm hiệu trưởng. Trường Việt Ngữ ở Canberra đã cho tôi rất nhiều niềm vui trong suốt hơn 10 năm có mặt, làm việc và sinh hoạt với trường, tạo được nhiều tình bạn cùng chí hướng cho tới hôm nay. Hằng năm với hơn 100 học trò, từ mẫu giáo đến lớp 6, với một ‘đạo quân’ thầy cô đã giúp cho các con tôi, các học sinh ở Canberra cơ hội học hỏi những phong tục, văn hóa và ngôn ngữ VN. Tôi vẫn nhớ mãi những ngày lên lớp dạy, những buổi họp với phụ huynh và thầy cô, bàn soạn sôi nổi về cách gây quỹ cho trường trong các Festivals, cách tổ chức Trung Thu và lễ phát quà cuối năm, cùng những buổi ăn trưa thật vui với phụ huynh và thầy cô sau khi tan học, hăng hái tham gia các chuyến school excursion. Đây là những kỷ niệm và thời gian mà tôi không bao giờ quên trong cuộc sống xa quê hương Việt Nam. Đến ngày hôm nay, tôi xin ngưỡng mộ ban giám học của TVN vẫn tiếp tục con đường dạy dỗ và nâng cao trình độ tiếng Việt cho các em học sinh. Tôi chắc chắn khi nhìn thấy số học trò ghi danh học càng ngày càng tăng trong ngày ghi danh, thầy cô sẽ thật vui và lên tinh thần! Tôi cũng xin cảm ơn các phụ huynh đã bỏ rất nhiều công sức, sự khuyến khích và thời gian đưa đón các em đi học tiếng Việt mỗi tuần. Mến chúc anh Hiệu Trưởng cùng ban giám học được nhiều sức khoẻ, may mắn và đầy nhiệt huyết để tiếp tục hướng dẫn và dạy dỗ các con em chúng ta giữ gìn ngôn ngữ và văn hóa Việt Nam.
Advertisement
• Cựu cô giáo và hiệu trưởng Nguyễn Thị Ngọc Ánh
Trường Việt Ngữ Canberra
NGÔI TRƯỜNG
CHO CHÁU & ÔNG NGOẠI
Ở Canberra, các con cháu chúng tôi cứ đủ tuổi là xin vào học tại trường Việt ngữ. Thỉnh thoảng Ba tôi đưa cháu ngoại đến truờng vào sáng thứ 7 bằng xe buýt.
Anh Liên
Tháng 9 hàng năm, Ba tôi thường từ Sài gòn sang Canberra thăm con cháu và xem Hội hoa Floriade. Trước đây có lần tôi mời ông cùng đưa cháu đi coi văn nghệ và đèn Trung Thu do các thầy cô và học trò của Trường Việt Ngữ tổ chức. Ông thích lắm nên nhận lời ngay. Thường được nghe ông Bà Nội mình kể, khi còn trẻ Ba tôi hay tổ chức Trung Thu cho các em, rồi khi em lớn ông tiếp tục tổ chức cho con, cháu. Ông thường nói đây là dịp tốt cho trẻ em tụ họp và coi gặp gỡ Trung Thu là truyền thống của gia đình mình. Năm ấy, Ba tôi có dịp tham dự Trung Thu lần đầu nơi đất khách, ông rất đỗi ngạc nhiên khi ở một nơi rất xa đất nước có một cộng đồng người Việt không đông, sống rải rác mà có thể tổ chức đêm Trung Thu thật hoành tráng, từ ca nhạc thiếu nhi, múa lân đến cuộc đấu giá những lồng đèn thủ công do thầy cô và phụ huynh làm. Lồng đèn nhiều hình dạng, nhiều màu sắc đẹp ai nhìn cũng thích thú. Đêm hội, người tham gia đông quá, chật kín hội trường nên nhiều gia đình tụ tập bên ngoài dưới ánh trăng sáng vằng vặc, không chỉ người Việt mà còn có nhiều cha mẹ và các em bé chủng tộc khác nữa. Ồ, đây là lễ hội đích thực cho
kỷ niệm 40 năm thành lập (1981 - 2021)
22
người Việt và cả những bè bạn khác màu da. Giờ này Việt Nam đang giữa mùa thu còn xứ Canberra đang vào xuân, ban đêm với trăng rằm chiếu sáng khắp và ban ngày biết bao hoa cỏ đẹp! Ông nhớ lại tại quê nhà gần đây có vài lần Tết Trung Thu được tổ chức quy mô khá lớn ở nơi công cộng, nhưng các nhà tài trợ thường nặng phần hình
Thế là những lần sau sang Úc thăm con cháu Ba tôi thường chọn thời gian có lễ Trung Thu để có dịp hoà mình vào không khí vui cùng con cháu mình và những người Việt ở đây.
dịp hòa mình vào không khí vui cùng con cháu mình và những người Việt ở đây. Ở Canberra, các con cháu chúng tôi cứ đủ tuổi là xin vào học tại trường Việt ngữ. Thỉnh thoảng Ba tôi đưa cháu ngoại đến trường vào sáng thứ 7 bằng xe buýt. Tôi vui lắm khi biết ông cháu nói chuyện bằng tiếng Việt trên suốt đường đi. Nếu đến trường sớm, Ông thường theo cháu vào tận lớp học để xem chỗ ngồi, và tiếp xúc với vài học sinh bạn cháu mình. Qua đó, ông biết không phải cháu nào cũng nói được tiếng Việt suôn sẻ. Ông khá ngạc nhiên khi thấy nhiều phụ huynh Việt nói chuyện với các con mình hoàn toàn bằng tiếng Anh. Còn Ba tôi thường khuyến khích cháu mình nên nói chuyện với bạn bằng tiếng Việt vì đây là trường Việt Ngữ cháu ạ! Càng ngày gia đình chúng tôi càng gắn bó và nhiều tình cảm đối với ngôi trường Việt Ngữ, càng hiểu được việc tổ chức cho nhiều người bỏ công sức làm ra cho từng buổi Lễ Trung Thu không phải là chuyện nhỏ. Tuy nhiên, có những cái khác quan trọng hơn, như dạy cho các em đọc, viết, hát ca bằng tiếng Việt, dạy ứng xử lễ phép trong trường Việt... thức phong trào, quảng bá sản phẩm, thiếu tâm huyết của nhà tổ chức. Còn trẻ em thường chơi các chiếc đèn hoa hoè có hình ảnh không gắn với xã hội Việt, hầu hết đèn sản xuất từ công xưởng của Tàu. Có vẻ như vui chơi Tết Trung Thu truyền thống xưa nay đang dần dần bị biến thể! Thế là những lần sau sang Úc thăm con cháu Ba tôi thường chọn thời gian có lễ Trung Thu để có
![](https://assets.isu.pub/document-structure/220212052347-d6bc3d5692b7cc5e536c7ebb9c990035/v1/a51cfce9b312a4072eea6998e5d00bf7.jpeg?width=720&quality=85%2C50)
Trường Việt Ngữ Canberra