ĐÊM MÙ MỘ ĐỊA

Page 1

PHAN TẤN UẨN

1
(Tập truyện)
152 2 (truyện ngắn) IN LẦN THỨ 12 2021 NXB KIM CƯƠNG ĐÊM MÙ MỘ ĐỊA Tập Truyện : Phan Tấn Uẩn Kim Cương Xuất Bản Bìa Phan Tấn Uẩn Lay Out Phan Tấn Uẩn In Ấn Kim Cương Ấn Quán Copyright by Phan Tấn Uẩn Florida – USA 2021

chúngtôi góp chuyệnvới cácnhà nghiên cứu phê bình văn học. Và họ rất muốn chúng tôi đưatrởlạinhữngsángtáccũlêncácmạngtruyềnthông, xemnhưmộtphầncủadisảnVănHọcMiềnNam(19541975).Chúngtôiphảiđánhmáylạivàtáibảnnhữngsáng táccũ. Đây là các sáng tác đã đăng trên các

152 3 LỜI NÓI ĐẦU KểtừtruyệnngắncuốicùngđăngtrênTHỜITẬPcủa Viên Linh ngày 16-9-1974 (Bất Ngờ Kể Một Chuyện Tình) đếnnay(2019),tôiđã vắngmặttrongsinhhoạt vănhọc nghệ thuật đúng 45 năm. Cứ tưởng những sáng tác của mìnhđãbịlãngquênhoặckhôngcònchútgiátrịgìdưới mắt những người làm văn học hiện nay.Nhưng thật bất ngờ,Facebookđã giúp
nhật báo, tuần báo, Bán Nguyệt San: BÁO MỚI, TIẾNG CHUÔNG, NGÀY MỚI, TIẾNG NÓI DÂN TỘC, TIN SÁNG, THỜI THẾ, SAIGON BÁO, PHỔ THÔNG, THỜI SỰ MIỀN NAM....và các Tập San văn Học Nghệ Thuật: Ý THỨC, KHỞI HÀNH, THỜI TẬP, VĂN...với các bút hiệu Trần Phong, Trần KT, Phan Duy , VũPhan...trướckhisửdụngtênthậtPhanTấnUẩn. Xingiớithiệuvàcámơnbạnđọc. PHANTẤNUẨN (Florida2017)
152 4 Người đàn ông giơ cao chiếc đèn bão, quờ quật men bướctrên conđườnglàngdàyđenbóngtối.Ánh sángbị bưngkíndướihaihàngtrechụpxuốngnhưánhmatrơi. MộtloạtsúngrờirạcnổđâuphíabờđêBếnNhì.Tậnđầu xóm ngã Ruộng Hoang, một con chó nào thật tốt giọng sũa gầu gầu inh vang. Tiếng sũa ấm áp dội đều bay đi

tríkhôngcònquenthânnhưngàynào. Một mùi gì thoảng xông lên từ mặt đất, y còn ngữi thấy trong đó nổi thân thiết đậm đà cùng vẻ hiền lành ngọt mậtởquêcha.Ygiướngmắtngólênphíađồng.Conkênh Ruộng Bái lúp xúp từng bụi cây lù lù đứng im giữa đồng không.Conkênhđó,ngàynàoyđãbơixuồngnhữngđêm khuya ra câu "cặm", chở về những mẽ cá tươi ngon hâm nóngniềmvuigiađình. Bâygiờchẳngcònngọnđènnào leo lét dưới bờ kênh. Tất cả quanh đó nằm im lìm thao thức đợi đón từng nhịp độngrình rập bũa đầy. Khi quẹo quaconđườngđồngtrốngkhôngmôngquạnh,ngườiđàn ôngchợtnãythắcmắckhônghiểu dođâumìnhcóthểđi ngùngờbìnhantronglàng. -Vặnđènsángthêmchútnữađi!

Tiếng nói rền rền từ

152 5 trùm chụp khoảng đen tỉnh lặng quạnh ngắt. Nười đàn ônglưnghơicúithấp,ràquanhchiếcđènbão,ngóchừng một chỗ đất hũng sâu lấp lánh một màn nước đục vàng. Trậnmưagiôngbuổichiềucònđọngnướctrênnhữnglá cỏ, những đọt tre ở hai mép đường. Con xóm cũ nay đã thêmđấtcaolên,ngườiđànôngchậpchoạngsauánhđèn ,đãnhậnrỏcảnh
phía vọng
ng lại
canh phát ra. Người đàn ông đứ
dong cao chiếc đèn, vặn xoáy sợi tim nhú lên thêm. Y thòng đèn xuống, thong dong rảo đi. " Quáithật,gầncảhaichụcnămrồi,đâuphảihaibangày mìnhxaxómbỏlàng,saothằnggáctrongchòikhôngchịu bắtbẽhỏihangìráo?"Quakhỏivọngcanh,ycốnhớcoi tiếng thằng nào vừa nói. Chừng như một người tự vệ

ựchơitứcthở

đànôngdừ

l

trướ

c

ngõmộtngôinhà. Con chó t

t gi

ng không ng

ngay trong đó, đánh hơi y,chồm ra sũa lồng lộn. Cánh cỗng ngõ gài cứng, y đứng ngoài bắt mặt nom vào. Khoảnh sân hoang tàn hiu vắn buồnáonão.Mấykhungcửakínchặtimlìm.Ylẩmbẫm: "Khônglẽmấytấmphântretrétphântrâuxiêumụcvẫn còn?Mấyđámrêuủmốc,cụmcỏthẩmxanhlạibámdày thêm xuống chân hiên, hè nhà ?" Y bồn chồn tưởngnhớ khuôn mặt trầm buồn của cô Liên, nỗi quạnh ngắt tình chacủathằngcuđầulòngngàyxưa.Giờnầythằngcuđã hai mươi tuổi, cô Liên tóc cũng bạc sớt đầy đầu. Biết hai mẹconnócócònsốngđểngủmêtrongcănnhàkỷniệm yêuthươngkia?CóaichocôLiênbiếttămtíchyđểđón đợibướcquayvề?Conchónhảysũanáođộngngoàingõ đêm nay không lý cô Liên thằng cu vẫn yên trí nó sũa bóng ? Người đàn ông lúng túng kiếm cách

152 6 trọng tuổi mắt lèm nhèm trong cơn ngái ngủ đã lền rền nóitiếngđóởcuốiphiêngác.Ysãiđinhanhhơn.Những bước chân đêm sở trường gần hai mươi năm xa xứ đem về, y quên bẳng không biết mình đã vô tình làm lạ mặt quêcha.Gầnhaimươinămnhữnggìđóylãnhhội,cócái ănngấmtrongtủycốtkhónổigộtsạch,cócáinhưhơibụi bámvàomìnhlàmyb
đánh thức người ngủ trong nhà. Đêm trọng thu xuống gần canh ba. Một cơn gió đồng thổi sà ngang bụi hóp, ùa đến xát lạnh lêndathịty. Ythèmmộthơicẩmlệ.Ngáynàokỵhútban đêm, bây giờ y chẳn còn gì để ngần ngại. Đứng chờ chặp
. Người
ng
ại
c
ỗng
ờ ở

ng gừ gừ, chiếc đuôi chừng nhưmuốnngoengẫy.Ngườiđànônggọithêmmộttiếng Liên nữa, định đạp chiếc cỗng tre dẹp xuống , tuôn vào nhà. -Đêmhômcóchikêuầmlênrứa? Người đàn ông vụt quày qua phía tiếng nói rền rền. Mộtnòngsúngnhỏngùngờtrờtớiphíaytừmộtgiừơng ruộngtrên đồng. Rồi mộtbóngđen lùlù hiện ra rõdần. Người đàn ông bất giác bực tức mạnh. Y xách chiếc đèn bão giơ cao lên, vặn thêm ánh sáng, chãng chân đứng giữa mặt đường, làm đúng vẻ một người hợp pháp. Y nhìnquathoángbiếtbóngđenlàmộtngườitựvệgiàtrạ

152 7 lâu, người đàn ông nghiêng đầu dựa vào cột cỗng tre. Y mơ màng lảm nhãm một câu gì đó rất buồn sầu ê ủ. Con chóbấtthầnnhảychồmracàosướtcộtcỗng.Người
ông bật nãy mình , nhích ra đứng thẳng ở giữa. Y lại giướng mắt ngó vào nhà, thất vọng...Cu ơi, ba về đây con...Liênơi...Yvọtmiệnggọilớn: -Liênơi,Liên... Con chó thôi sũa trở giọ
c quá ngũ tuần. Người tự vệ mới bắt thấy y, hốt nhiên run hoảng lẩy bẫy. Ông lạng quạng nắm chặt cây súng, vụng vềnhíchmìnhquasaubụihóp,nhắmbắnngườiđànông. Ngườiđànông,trongthoángchốc,sạpmìnhxuốngđất,la lớn: -Bác...tôilàngườinhàtrênphốvềthăm! -Thiệtkhôn? -Dạthiệt..
đàn

Ngườitựvệvẫngiữnguyêntưthếcâysúng.Ôngnhìn lại người đàn ông, vẫn thấy y như một thứ yêu quái nào đóhiệngiữađêmkhông.Ngườitựvệgiàralệnh: -Midongtayđứngdậytaucoi. Ngườiđànôngngoanngoảnđứngdậy,bụmtaychụp lênđầu.Ngườitựvệgiàvẫncònnghinghimộtđiềugì. - Mi thử nhảy lổm xỗm, dậm chân đạch đạch xuống đấttaucoi. Người đàn ông làm theo, tiếng chân lụi đụi kêu dội dưới đất. Người tự vệ già yên trí, lách mình ra khỏi bụ

hấtmặthỏi:Phảimivừaxáchđènbãođingangvọngcanhtrênđồng? -Dạ.Răngmimòvôđượcđây?DạcóngườingoàiChợCáchomượncáiđènnầy.

152 8
-
R
thậtsựđãkhôngcònsởhữucủacôLiên.Chuyện đó xẩy ra cỏ trên mộ mọc cao đã không biết mấy mùa. NgườiđànôngnhậnmìnhlàngườinhàcôLiêntrênphố, lẽ nào không biết. Cô Liên đã bỏ lìa xóm làng cũng kể từ dạo đó, gần hai mươi năm rồi. Đêm hôm khuya khoắc y còntrở về réogọi tên tuổicô Liên,có aitin được.Người
i hóp.Chừngxápmặtngườiđànông,ngườitựvệgiàđâm khóhiểu,kinhngạclớnhơn.Ônglắcđầulậpbập:
Khôngtinminổi.
ồiông
-Milộnlạoquá! Ngườitựvệgiàlãycaocáinòngsúng,ngoãymộtdấu hiệu bắt người đàn ông đi theo. Ngôi nhà người đàn ông vềtìm,

vào làng, nếu thế thằngHoáiđâucótoànmạngvớiy.Ngườiđànôngmuốn gợilạimộtvàihìnhảnhthiếtyếuthuởtraitrángvớiông tự vệ, xem chừng ông ta càng giữ tiếng dè dặt gắt, y im luôn. Y quay qua nhớ những đêm hai đứa bơi hai chiếc xuồng con lên con kênh Ruộng Bái cắm câu, buổi khuya cơnđóitrởdậy,haiđứacùngcộtxuồngvàomộtchâncầu tre,lênbờngồimởmoxôidẻokẹosớtquavề, xắnxôiăn ngốn ngấu . Khuya nào tối mù, thằng Hoái lôi luôn cả cả ôngđènlồôdướimạnxuồnglên,châmsángnhưmộtbó đuốc, cắ

152 9 tự vệ già dẫn người đàn ông lên trụ sở xã để trên đó quyết liệu. Hai người lũi bước nhẹ nhàng thầm lặng. Ngườiđànôngvừađivừaquaynhìnkỹôngtựvệ...Thằng Hoái...ThằngHoái...Bạnthânyngàycũ.Khôngcòngìđáng nghi ngờ. Thằng Hoái nay đã già hẳn, cặp mắt lèm nhèm nhìn không đâu vào đâu. Sao thằng Hoái không hiểu người đàn ông không là kẻ gian lẽn
đàn ông ngày đó vẫn rất khoái chiếc đèn bão. Y gắn chiếc đèn
xuồng thắp sáng mỗi bận ra kênh. Thằng Hoái có lẽ vẫn không quên những khuya có trăng đầy treo lơ lững giữa vùngtrờinghĩađịaRuôngHoang.Mặttrăngtrònthảánh sáng bạc long lanh trên đồng quê. Những luống đất rang trắng hếu nhấp nhô băng qua từng cánh ruộng. Những cánh ruộng rộng ngút bờ chân đê Bến Nhì. Thằng Hoái phủi sạch chiếc mo cau bới xôi bó chặt lại bằng sợi dây chuối sứ trắng mềm, cất giữ dùng vào đêm sau. Người đàn ông xách ấm nước rót vào hai cái ly đặt nghiêng
m phập xuống bờ đất. Người
trên mui

Liênmê

bức

mà,để

Hoái có công lớn tác dựng nên c

c

b

hắn. Người đàn ông vẫn bùi ngùi nhớ ơn thằng Hoái suốt đời. Hẳn thằng Hoái cũng nhớnhữngkỷniệmlảngvãngđâuđó. -Hoái...Hoái... Ngườiđànôngtựdưngbạomiệnggọiđíchtênôngtự vệ.YđịnhướmthửcoithằngHoáicònnhớykhông.Ông tựvệbậmmôilại,nghiếnrăngtrèotrẹo.Cốlàmtỉnhkhô, ôngtrởgiọngđengườiđànông: -Miđiênà?Cáichimàhoáihoáirứa?taudộngđầu mitrênxãmượcsứcchomi"hoái". Ông Hoái đe người đàn ông xong, cúi xuống ngậm ngùixótđắng..."hắncònnhớthằngHoáitrani,thìthằng Hoáilàmrăngquênhắnđược."Cónhiềunôngnổitêđau đểlại ôngHoái mang,sauhômngườiđàn ônglìa bỏ quê cha. Y đi không còn thấy gì nữa, sau lưng y là vùng quê hươngkhóiđụclemluốcbũakínbàcon.ThằngHoáingó

152 10 nghiêng giữa đất. Một gói thuốc rê thằng Hoái lận dưới lưngquầnđượclôiraquấnhút.Hớpmộtngụmnướcchè xanh,phìphàmộthơithuốcrê,ngắmcontrăngdiễmảo, thằng Hoái ngồi kể dí dỏm ba bảy câu chuyện vớ vẩn trong làng. Người đàn ông vễnh tai nghe, cười tủm tĩm. Những lúc đó, rất bất chợt, thằng Hoái thường bắt gặp đứa bạn mình trí óc
ngaymộthònđấtrang
ứng
ruộng.
Ai
ồn
lan man xa lạ vô cùng. Hắn lượm
c
nhưđá,liệncáicộpracánh
"
h
p h
mi ? Con Liên há ?" Người đàn ông chợttỉnh,cườithậttươi."Con
mi
chết
tau giúp mi một tay !" Thằng
ặp vợ chồng
ủa
ạn

chgiấu che,nhữngkỷniệmmờnhòatrongkýức. Những bước đi lặng thầm trong tối, u uất một nổi buồnlạmặtkhôngtên.ÔngHoáibịhấttungvàocáivòng lẩn quẫn giữa tình cảm, lý trí. Người đàn ông vẫn bình thảnbướcđi,khôngxaođộng.Ythừabiếtchuyếnvềlàng quáiđảncủaysẽkhôngdễgìlàmthằngHoáichóngvánh tin ngay. Mặc dù ông Hoái vì một căn cớ nào đó vẫn tìm cáchđánhlãngsựquenthânngàycũ,ngườiđànôngcũng gắngbắtchuyện: - Bác nè, con chó nhà cô Liên sũa tốt giọng quá há ? chắcchủnhàlàmănkhấmkhá? Ôngtựvệlạivẫnsừngsộmạnhhơn:

152 11 luiquákhứchợtnhậnramìnhkhônghiểugìđứabạnhết. Y bặt mù tăm hơi đã quá lâu, tưởng chết non đâu trên mộtbãichiếnhunghăngnào,khôngdưngbây giờlộnvề kêu đích danh tên thằng Hoái. Ông Hoái ngẩn ngơ sững sờ...ConkênhRuộngBái,nghĩađịaRuộngHoang,chânđê BếnNhìngàyxưađắpđổiđậmđàtìnhbạnsắnkhoai,ông Hoáinghĩsớtlại,thấycólúctrongđời,mìnhphảidốigạt lòngmình,cỏilòngtrắngsángthươngyêubịmưngmủtê đauvìnhữngtrítrábộibạc,nhữngtìnhcảmxôlệ
-Tauđãnóimicâmmiệngđi.ConchóVệnđóhá? Kệ chanó,mắcmớchimi? Ngườiđànôngvẫncườimủmmĩm,lơmơbắtgặpsự che giấu tình cảm ở người bạn già. Đêm chìm nặng dày sâutrênlối đi.Nhữngđọttrelùmùđannhautrênkhung trờixạmđặcđenom.Ngườiđànôngngẩmnghĩ:"Không

đâu thằ

Hoái

cúvớimìnhquávậy.Ylụtlịtbuôngchùngnét mặt thâm u, ngậm miệng như hến. Một người dân vệ đứng gác ở ngã ba đường, bấm ngọ đèn pin rọi sáng về người đàn ông. Y nhìn chấp chóa phía trước. Ông tự vệ quayquắt phọttớilỉrĩvàotaingườidânvệmột điềugì đótrong

152 12 lẽluivềđểquêchakinhtởmnhìnmìnhnhưmộtđứacon hoang ? Hay thằng Hoái đã đánh nghe một hơi hám gì lạ lẫmởtrongtađểlợmgiọngtừbỏbạnbè?" Ông Hoái đằng hắng một tiếng nhỏ rồi tiếp đi âm thầm nhạt lạnh. Leo quá cỗng Chợ Cá, trụ sở xã lấp ló đứng yên sau một hàng me gục đầu rậm lá. Ông tự vệ quaylạihầmhèngườiđànôngmộtlầ
- Mi nhớ câm "họn". Tới xã mà
thìđừngtrách
!
đểnh nhìn quanh quất khu Chợ Cá im
đường y thoáng nhìn mấy cánh cửa đã
nhàyvừamượnchiếcđènbãothắpsángvôlàng. Ôngtựvệnóiđủnghe,trốngvỗng: - Tui giao thằng lếu láo ni cho xã đó...Hừm... Rứa mà cũngmòvềchođược. Ngườitựvệchụptaylênvaingườiđànông,đẫyyvào cỗngxã.ÔngHoáilộntrởvôlàng,quậyđụclênvùngtâm tưmốcẩmtronglòng... Ông Hoái hối hả trở lại vọng canh. Ông ngậm ngùi nghĩtớithằngbạncũ.Hìnhảnhhắnnằmrốiríttrongcỏi
ncu
i:
còn hoái hoái húng húng
tau
Người đàn ông vẫn chưa hiểu hết tại
ng
giàlạicay
bóngtối.Kẻgianlẽnvàolàng?Ngườiđànônglơ
lìm. Tận cuối ngã
buông kín ở căn

i.Ôngvừađi vừa ôn lại cảm giác kinh rợn ngày biết tin đứa bạn lẽn trốnkhỏilàng... Thằng Lung một dịp bất ngờ nghe kể chuyện trận đáng đồn AR. Người kể trước mắt hắn là một đối tượng tuyêntruyềnthuyếtphục,yđãtintheokhôngđắnđotính suy. Đồn AR trênđĩnh đồi318 ,gọncả một tiểu đoàn lêdươngtrúđóng.Ngọnđồichiếnlượcnầykiểmsoáttoàn bộkhuvựcmộtquậncậnsơn.Mộtcaođiểmlýtưởngba mặtruộngđồnggiăngrộngngútngàn.Kỳcôngcủanhững người thanh niên ái quốc : chiếm đồn AR. Vùng cận sơn nầy phải hoàn toàn đượ

152 13 lòngrayrứctêbuốccủaông.Ôngvẫnkhôngtinmìnhđã phản bội bạn. Sự sống cho ông, ông phải giữ trước nhất, ôngnghĩthế.hắnbỏxaônggầnhaichụcnăm,đầuóchắn nếu không lệch lạc trên một góc cạnh nầy ít ra cũng mờ nhòa trong tình bạn xưa kia. Y , cũng như ông , còn phải giữ lại tiếng nói mình cho gia đình, bạn hữu , đoàn thể... Ông Hoái không uy hiếp hắn trong tối đen, biết đâu hắn đãtặnglãoHoáimộtviêncolt!Giảigiaođượcngườiđàn ông choủybanxã,ôngHoáinhẹbổngngườ
c giải phóng. Phải hoàn toàn không còn chuyện hiếp dâm đàn bà con gái. Không còn sótmộtoanức.CácbạncủathằngLungđãlàmgìđểhoàn thành sứ mạng thiêng liêng ? Chiến đấu. Chiến đấu đến thần sầu quỹ khóc. Lòng can đảm cháy ngùn ngụt trong lửađỏcămhờn.Bọnlê-dươngđãbịcháyđentrongngọn lửa đó. Bốn hàng rào dây kẽm gai rộng trên ba trăm thước giăng chùng xuống sườn đồi bao quanh đồn. Mìn

c dồn lên óc, y là người đầu tiên trong làng tình nguyện lên núi theo đối tượng khuyến d

Một người thanh niên nào đó có tên trần Đồ

Vọng trở thành thần tượng trong thằng Lung, mặc dùVọngchưaphải là mộtđiểnhình duynhấtchosựphi thườngthờiđó.ThằngLungâmthầmmộtđêmbímậtbỏ đi. Thằng Hoái sáng hôm sau bật ngữa kinh hoàng. Mấy ngàytrướcđó,thằngLungchẳngcólờinàotiếtlộxagần ý định mình cho một ai hay, kể cả cô Liên, vợ y. Thằng HoáiquayquắttìmhỏicôLiên,bántínbánnghi."Họnói rứađó,tuikhôngtin.Chúđicócôngchuyện,maimốtchú về lại cho o coi." Cô Liên không giấu hết buồn rầu. Cô nhìnrakhoảngsân xám ngoẹtômsátthằngCumớisinh vào lòng ứa ngộp hai hàng nước mắt. Thằng Hoái ngó chămvàocôLiên

152 14 bẫy nhi nhúc chôn đặc phía dưới. Đêm tấn công, một mìnhTrầnĐồngVọngômbộcphábòvàotậnbộchỉhuy đồn AR. Trên lưng Vọng, đại liên yểm trợ bắn rát. Vọng không nao núng. Vọng thả gói bộc phá rơi trúng ổ bọn đầusõácônlàmchếttiệtkhôngcònmộtmống. ĐồnAR thất thủ. Thằng Lung hôm đó mê quyết câu chuyện, nôn nả không ăn ngủ. Máu sôi sụ
:"Chúđithiệtà?Rănokhóc?"CôLiên vẫnkhôngnói.Cômơmàngnhớtớinhữngngày côchưa đám cưới, những buổi thật vui thân giữa thằng Hoái và chồng cô, những bận thằng Hoái tất tả vào nhà rủ chồng cô ra ke6ng Ruộng Bái cắm câu. Thằng Hoái ân cần hỏi hantìnhcảnhmẹconcôLiên."Chừotínhrăn?Khônglẽ ngồi ôm thằng Cu khóc mãi rứa à ?" Cô Liên thở dài não
ụ.
ng

...anhấy biệt tích luôn tận góc bể chân mây nào, ai biết mô mà tìm."ThằngHoáinghĩngợimunglung.Hắnđâmratrách oán thằng Lung . Cưới vợ trước y, sao thằng Hoái thấy mình thương vợ thương con quá chừng, còn y lại dững dưng bỏ vợ con đi biệt, lạnh ngắt như kim đồng. Thằng Lung cũng dị kỳ như thân thế hắn. Một người tronglàng khôngcon,đixatrởvềdẫntheohắnlàmconnuôi.Lúcđó thằng Lung mười hai tuổi. Sống loanh quanh trong làng tới ngày người cha nuôi dựng vợ cho, thằng Lung thụ hưởngcănnhàmiếngvườnsáuthángsauđó,ngàyngười chanuôihắnchết.Mộtphúcđứclớnmấyđờitrướcbỏlại cho hắn, thằng Hoái ngạc nhiên, sao hắn không bíu lên chỗ đất đó, đùm bọc cô Liên dựng nên cơ đồ to lớn. Cô Liên cũng tưởngdính vào thằng Lung,

152 15 nuột:"Cũngchưabiếttínhchinữa!Buổichiềumớinghe anh ấy nói lơ mơ vậy, ai ngờ tối đến có người tới dẫn đi ngay." - Rứa chú có dặn o chi không ? - "Dặn chi mô. Annh chỉ có một câu cộc lốc, gắng nuôi thằng Cu rồi có ngày anh về." Cô Liên vuốt tay lên khắp mình thằng Cu đang nằm ngủ ấm áp trong vòng tay cô. Chợt cô nấc lên mộttiếngkhócxéruột,mếumáo:"Rakhỏinhà
đời cô sẽ mãi mãi nằmgọntronglòngquêcha,giữavònglũytrexanhmởn bọc quanh. Thaa82ng Hoái chặt lưỡi một cái : " Nghiệt thiệt.Chúđirồicólộnvềđâykhôngnữachơ! rứaothiệt chưatínhrăncảà?"CôLiênđămchiêungómiếtrahiên: " Chỉ tội thằng Cu có cha như không..." Thằng Hoái giật thótmình:"Onóibậynà.Chúđãdặnđirồicóngàylộn

Hoái nghĩ tới những ngày sầu thảm mai mốt trong đời cô Liên :" Biết khi mô o Liên buông được một tiếng cười, thằng cu tý trêntayobồng thấyđượcmặtcha?RồimẹconcôLiên làm chi sống đây ?" Cám cảnh cô Liên, thằng Hoái loay hoaykhôngbiếttìmcáchnàogiúpcômộtsinhlộantoàn. Thằng Hoái vẫn lẩn quẫn trong một mớ bòng bông rối nùi.Chợt ,hẳnhỏi cô Liênmộtcâu rấtvôvị :" Rứao biết đứa mô "cù" hắn đi không ? " Cô Liên dả dượi lắc đầu. Chuyệ

152 16 về mà. " Cô Liên vừa lau nước mắt vừa khóc sụt sùi : "Tưởng anh ấy đi chơi đó, nói nghe dễ lắm." Thằng Hoái trấnancôLiên,cấmaiđicũngchếthếtà?chếtsốngcósố cómạngcả...NóichocôLiênanlòng chứthằngHoáicũng không tin chi lời mình. Nhu74nh chiếc xe chở xác người từcácbãichiếnchạyquaquốclộchừngnhưchứngminh con người chẳng có mạng số gì ráo. Thằng
ận nơi đây làm làng nướccậtruộtrồiđểtâmruồngbỏ?Nhưnglàngxómnầy có ai đối xử với hắn bạc bẻo chi...Vợ thì được o Liên quá bề rổi. Con thì có thằng Cu. Thee6m một cơ nghiệp nhà đất đủ cả. Được rứa mà cũng trở tâm bạc tình thì vô lý quá." thằngCuvẫnngủkhìtrêntaycôLiên.CôLiênthở dài nói trỗng:" Chắc chuyến ni tui cũng bỏ làng đem con đi nữa !" Thằng hoái giật mình, o đi mô chừ ? Thân gái dặm trường, o không sợ chuyện rủi ro ở đất khách quê ngườià?Oởđâyđêmhômcòncóbàconxómgiềnggiúp
n riêng cuả chồng cô không biết tới. Thằng Hoái khôngdưng rơihụcxuốngmộtvựcsâunghihoặcthằng Lung : " Hay th
ng n
không còn nh

Bấtngờmột bữa thằng Hoái nhận được giấy mời lên đình làng Bến Nhì học chỉnh huấn. Hắn sững sốt mặt mày tái xanh, hớt hảitìmđếncôLiên.CôLiênlạicũngchìaramiếnggiấyin hệt hắn. Hắn ngu ngơ không tìm ra được múi nhợ của nông nổi đó. Cô Liên bồng con lên đình, vừa đi vừa khóc bùlu bùloa.VợthằngHoáitiểnchồngratậnđó, thấycô Liênmẹ góa concôi, an ủicôhếtlời. Nhữngngày ởđình nằm đất, ăn cơm bới muối đậu phụng , việc gì cô Liên cũngnhờvợthằngHoáilogiúp.Haithángsautrởvề,mẹ concôLiênốmoxaovàng.CôLiênlainghephongthanh đâuđócònhọcthêmđợthai,đợtba...Côsợquá,rĩtaibán đứt căn nhà miếng vườn cho một người trong làng, trốn lên phố. Đi một lần, cô Liên biệt tăm hơi luôn tới nay không ai hiểu mẹ con cô còn sống hay chết. Phần thằng Hoái,họcxongđợtmột,hóarangườilươngthiện.Thằng Hoái

152 17 đỡ,đimôthêmkhổ.Cùnglắmthìoquaởchungvớicon mệ Hoái bên nhà." Cô Liên chỉ biết thở ra chán chường. Thằng Hoái đứng dậy ra về, gởi lại cô Liên vài ba câu an ủi.Nhữngngàysauđó,hắnbuồnsầukhôngdứt,nghĩmãi về thằng Lung. Cô Liên thương chồng ôm con ngồi tựa cửatrônglêncánhđồngvắngnhữngbuổichiềuxẫmtím thoithópánhmặttrờiậpxuốngbuồnthảm.
đượcmờiđiđìnhchỉvìđãtừngthânthiếtvớithằng Lung tập kết, thế thôi. Vợ chồng cô Liên từ đó kể như hoàn toàn dứt tình làng nước, nhưng thỉnh thoảng nhớ tới,thằngHoáivẫnbùingùikểlạitừngkỷniệmcũchovợ nghe.Gs62nhaimươinămkhôngđếmhếtnhữnglầnxáo

tráng,b

l

Hoái

i

làng

gác xóm đồng.

i

núi, canhchừnggiấcngủdânlàngthiêmthiếpvùisâusau lũy tre, ông ngao ngán nghĩ đến những cuộc chia ly thật nảo lòngđứtruột.Ngôilàng ôngHoái ngồigácđêmđêmvẫn yên tỉnh, nhờ đó sau một phiên gác hoặc dứt một cuộc tuầncanh,ôngGHoáilạilùlùvềnhàđánhtiêpgiấcngủ. Khi từ xã về thấu vọng canh, ông Hoái vẫn còn một điều gì hoang mang nghi hoặc. Ông đánh thức náo động mấy người bạn già đang ngủ vùi trong chòi. Họ chưa kịp dụi mắt, ông Hoái đã kê miệng vào tai từng người, lí nhí cái tin dị kỳ về thằng Lung. Mấy người bạn già ông Hoái vụtsángmắtlên,nhưngvẫnkhôngchịutin. -Ônthiệthayláo?Thìtựtaytuiđẫyhắnlênxãmà,ôngHoáicảquyết. -Lâuquárồiôncònnhậnrahắnà? - Thiệt là ác

152 18 độ
ôn. Hắn xách đèn bão đi lờ ngờ ngang vọng canh gặp phiên tui, tui cứ tưởng là một cha mô ở làngđiquanhquẩnđâythôi,khôngđểýchođiluôn.Đến lúcxuốngxómvềnhà,vừaquẹoquabụihóphắngọiLiên Liênầmlêncả.Tuilêntiếng,hắnquaymặtlạ
Thấyhắn, tuisợmuốn đứngtimluôn. Trờiơi, cứtưởnglàoanhồn
ng quay qua, th
ng Hoái v
n hẩm hút sống yên lành bên vợ con. Nay thằng Hoái tóc đã muối tiêu lấm chấm. Lủtrẻh
usinhlớnlênlầnlượtlính
ngôi
già cổi yếu mòn những ông
già nhom nhem, những cậu thiếu niên lóc nhóc làm tự vệ canh
Những đêm ông Hoái cùng mấy người bạn già ra ngồ
trongchòicanhcoinhữngtráisángđứnglữngờgóc
i.

thìchi

Tuidộngđầu hắnlêntrênxãcóchimaisớmrồihay.Rứahắncònnhớônkhông? -Trời ơi,đigiữađườngmìnhcứsợbấtthìnhlìnhhắntrởtayhạ độcmình,tuicốlàmmặtlạcứngrắnvớihắnmỗibậnhắn bắtchuyện.hắncònnhớcảtêntụctuikêuluônngaygiữa đường.Hắnrồiđó,maimấyôncứlêntrênxãdòthìbiết... MấyngườibạnôngHoáinghexongđâmbuồnlâylất. Ông Hoái lơ mơ ôn

152 19 uổng tử không bằng. Tui dong súng định bắn. Hắn nằm rạp xuống đất lạy lục quá trời. Tui vẫn chưa tin, bắt hắn giơ tay lên đứng dậy nhảy xỗm. Thấy hai bàn chân hắn đụngđấtkêulụiđụi,tuimớidámchắchắnkhôngphảilà maquỹhiệnhồnvềkêuoLiên. -Rồirănônlạilôihắnlênxã? -Tuinóiramấyônnghe,mẹconoLiênbiệttíchmô rồiđã
n
réogọilếu
lạ
cầu. Đời ông
lặng
êmêmnằmnghỉdướibóngimngợpgiókhông
ể lật sấp dòng đời. Thằng
ằng
ảng thờ
sương.
ắn
ữngchánchêsầutủichất
yhaivainặngtrịch,những bướcđiđạpnátcỏxanhquậysâcátbõng.ÔngHoáithấp thoảngtrôngchờngười bạncũmộtgiờngồiđốiẩmdưới mái quán đầu làng kể nhau nghe trăm ngàn tâm sự đầy vơi."Dầuchocórănđinữa,thằngLung vẫncònsốngđể
quálâu,hắ
l
imòv
giữađêmhômkhuyakhoắc
láonhưrứa,mấyôntinkhông?Chi
mìnhcũnggiữchomìnhkhỏichếtđãchớ.
i chuyện hai mươi năm nước chảy qua
bình
như com xóm hiền tuổi thơ
nghedâu b
Lung , b
kho
i gian đó, lăn lóc trong gió
Đời h
gian kh
đã nhiều, nh
đầ

nxácvềđây.Nhưngtộinghiệphắn,oLiênthằngCuthì đãtrốnmôbiệtmùcàcưỡng..." ÔngHoáikêlưnglênbụcchòinằmthaothức.Mùáng thấymộtvừngmâyđođỏsưnghúp ởhướngbiển đông, ônglồmcồmngồidậyhốihảlênxã.Tớiđó,ônghoáigặp mộtngườilàngtungtinôngLungmãnhạntùtrởvề.Đến quê,ngangChợCátrờitốiđan,ôngLungvẫnnônnảvào làngtìmvợcon.Nửachừng,gặpôngHoái.Bâygiờbiếtra ôngHoáimớibậtngữa.HìnhảnhoLiênthằngCunổicao trongtríôngtronglúckhuônmặtthằngLungvànhữngý nghĩvềhắntrongđêmrồitrộnlẫnvuibuồnrốirắm.Giữa lúc đó, ông Lung trong trụ sở xã cũng đang hướng về nhữnghìnhbóngkỷniệmthươngyêu... Một Trần Đồng Vọng chồn chân mõi gối quay về ứa nướcmắt...Thôicòngìnữađâu...

152 20 d
Ý Thức số 4 (1970)

ConhóilấynướctừsôngAnHòachảyquasuốtmười ngôi làng nằm hai bên bờ nó. Đức Bưu . Đốc Sơ. Dương Xuân.LệKhê.AnVân...NếutiếngsúngphátnổởAnVân thìynhưconhóiđómangtiếngnỗđó điciachochínngôi làngkhácnghe... Trong nhà Kim, Thái ngồi trên chiếc sập gụ, hai bàn tay luồn dưới bắp vế, im lặng suy nghĩ. Tất cả những gì Thái muốn nói cho Kim nghe lúc nầy đều bị đứt cụt cả. Từng hơi thở dài khó nhọc hắt ra làm cổ họng Thái khô se,Tháithèmmộtlynướclạnh.Lưỡichànglướtnhẹlên hai môi.. Dama85t Tha1in

152 21
chai cứng phong sương. Kim ngồi một bên Thái và chứng minh sự bất lực của nàng cũngbằngcáchimlặngnhưThái.Kimrayrứckhôngthể giúp Thái được gì trong lúc nầy...Tình yêu chúng ta như một hòn bi từ trên chỗ cao sắp lăn xuống đất. Tại saom anhnhắmmắt,hãymởmắtra...

Thái nhếch hai mí mắt như cố móc ra một báu vật nhiệm mầu nào đó trong một hang rắn độc. Giọng Thái rềnrềrồilêncao: -Cũngnhư nhữnglầntrướcthôi,Kim.Tôichỉlà một con chuột cống, chui rúc trốn tránh trong những hào rãnh,đốngrác,aobùn...bẩnvànhầy... - Em rất khổ tâm chẳng giúp được gì anh... Anh nên chọnmộtlốithoát... - Lối thoát nào ? Kim muốn khuyên tôi theo kháng chiến chứ gì ? Hay theo quốc gia ? Ngã nào cũng không đượcrồi.Kimbiếtkhông,chẳngbiếtthằngchónàothóc mách mà mấy tên du kích đang tìm tôi để trừ khữ. Cũng chẳng biết do đâu mà bên quốc gia lại ghi tên tôi vào sổ đen...Tôi

152 22 Thái không thể trốn lén về thăm Kim mãi như thế. Nàng quay qua nhìn Thái. Thái đứng dậy, tiếng đế dép cao-sukéophịchdướichân.Tháinói: -Tôiđi,Kim... - Lại đi đâu nữa, Thái? Kim hỏi thế nhưng vẫn biết mình bất lực hoàn toàn .Nỗi thất vọng trên mặt Kim cho thấy có ai đó đang bịt mất một con đường đi trong hồn nàng.MộttayTháithọcvàotúiquần,mộttaybấuvàonếp áo.
muốnchọnmộttháiđộdứtkhoát,nhưngtôivẫn là cái gai giữa hai bên. Chúng ta đang bị khổ lây vì nhau cả.Thậtoáioăm,philý... Kim đã biết rõ như Thái nói. Ban ngày lính quốc gia vềlànglùngsụctìmbắtchođượcThái.Banđêmmấytên chỉ điểm dân vận một cách bí hiểm để tìm cho ra những

têngọilàphảnđộng.Tháimangluôncảmộthậnthùhai mặt. Những ngày trốn tránh Thái thường lên phố ở với ngườibàcon.ỞđóTháidễquamặtphíaquốcgiahơnvề làng lẩn tránh được con mắt dòm ngó bên kháng chiến...Anhbiếtvậy,nhưnglàmsaođược. Tháinhìnrangõ.ConđườngtrướcmặtnhàKimnằm song song theo bờ hói. Con hói lấp lánh một dòng nước chảy đục mờ. Nó mang theo những cánh bèo , bè chuối trôi lênh đênh xuống Lệ Khê. Cánh bèo , bè chuối nào khôngtheodòngchảy,bịníukéotấpđụtvàomộtgóccố định,dòngnướcsẽxóivàothânvàorễchođếnkhichúng sìnhthốivàtanrãmấtxác.Cáibếnxâybằngđánâutrước nhàKimnằm dướimộtcâybàngrợpbóng.Mộtcáimiếu gọilàmiếuâmhồn,nằmphíaphảibếnnước,dựngởcuối hàngchètàubắttừngõđitới,rồiđếncáicỗnglàngbằng trenứađầygainhọn. Ngôimiếunằmdướibóngmộtkhómtrelangàâmu, màurêuđenbámtrênthànhmiếutoátravẻthiêngliêng cổ kính. Nó thu mình ở một góc vườn nhà Kim, chụp lên quanhđónhữngđêmđenbíhiểmnhưnúirừngPhiChâu, ngườiyếubóngvíanhưKimkhôngđủcanđảmđingang miếu mộtmìnhvàolúc tốiđen. Đây làmộttrongnhững ngôi miếu cổ trong làng, vào những đêmrằm, mồng một và các lễ lớn của làng xã, ông từ giữ đình có nhiệm vụ chăm lo hương khói rất tôn kính. Những đêm như thế, ngọcđèndầulelóichiếusángmộtkhoảngnhỏdướimái miếu úp xuống, chất lạnh của sợ hải lại hiện ra tranh tối

152 23

Thái mặc nhiên sống ngoài vòng pháp luật từ ngày chàng trốn lệnh tổng động viên bên phía quốc gia và bị mangdanhphảnđộngbênphíakhángchiến.Nhữngngày sống lén lút trong nhà người thân quen, cứ bất ngờ giữa banngày,chànglẻnvềthămKim.Gặpchàng,Kimvừasợ hảivừamừngtủi.Rồikhitrởlênphố,chànglạithởhắtra lo lắng làm Kim mang tâm trạng ngược hẳn với khi vừa gặpchàng.TinhthầnKimnhưmộtconsóng,dângcaovà hạ thấp theo biến động thời cuộc. Suốt ngày đêm nghe mãitiếngmáybaygầmgừpháhủynhữngsuytưởng,nỗi bựctứccuảKimtưởngnhưbiếnthànhđiênloạn.Mộtphi độioanhtạccơ kéonhaubayvề phíamột ngôi làngcận sơn với những ngọn đèn xanh đỏ chớp tắt trên bầu trời đen.Nhữngtiếngnổđộiđộ

152 24 tranhsángbênsaungọnđèn.Cólẽdovậymànhữngcặp tình nhân trong làng thường dẫn nhau đến trước miếu thắp ngang khấn vái thề non hẹn biển. Đã có lần Thái nhắc Kim nhớ lại giây phút kỳ diệu hai người đến trước miếuâmhồnvàomộtđêmrằmmùathu,trăngsángvằng vặc.Nhưngkhingọnlửachiếntranhđedọadânlàng,ông từ khôngcònđếnthắpnhangởmiếuâmhồnvàonhững đêm rằm mồng một. Cỗng chính vào làng đóng chặt lại nhữngthứtựdo,hộihọp đìnhđámlễbái...củadânlàng.
ngxaxa.Nửagiờ,mộtgiờsau, lũ máy bay hối hả trở về cứ điểm. Kim mở cửa nhìn về phía ngôi làng oan khiên, một cụm lửa vươn lên trong vòm khói cuồn cuộn đốt cháy những mái nhà nhuộm đỏ cả một vùng trời đêm. Những hàng tre khô héo gục ngã.

i sếp bằng những cái hố đào sẳn trên cồn cỏ,nóphanhthâytêncánbộhaydukíchbằngmộtlốitra tấncựckỳdãman... Kim giật mình khi một tiếng nổ "cắt cụp" bắn từ ngã cầu Ah Hòa. Tiếng nổ vu vơ, theo cách gọi của Thái, đã quá quen đến nhàm chán đối với chàng, một con người quen đối diện với hiểm nguy bất trắc. Chỉ trong vài phút nữa,Tháicóthểbịxúcvềđồnchođitàubaytàuthủy-là nhữngtrậntratấntànbạocủabọnngườidãthú.Nhưng chàngvẫncứtrầmtĩnhđếnđộlàmKimphảingạcnhiên. Nhưmộtthônglệ,hểcó"cắccụp"làsắpcómộttoántính dom

152 25 Những tiếng rên la, khóc thét cuồng nộ. Những căn hầm trúngbomchônsốngmộtgiađình.Nhữngđứatrẻmồcôi đóirách.Cảnhtượngtangthương...Hìnhảnhchiếntranh ámảnh... Vàsựcămthùlàmộtmồilửalớnlantừchỗnầysang chỗnhưmộtdịchbệnh.Trongcácngôilàng,nókếtthúc đời ông lý trưởng bằng một nhát mã tấu, nó chôn sống một cai sếp, độ
ắn thị uy một phát là ngoãy súng thúc lính lùng sục. Tiếng nổ trên cầu An Hòa buộc KimphảilôibừaTháiraphíasaubànthờ.Nàngkéomột chiếcghếđẫuđặtsátchânbànthờ,radấubảoTháingồi lên. ChàngnhìnKim,mỉmcườileolênghếnhưmộtđứa trẻ,ngồibấtđộngnhưmộtphotượng.Kimèạchlôimấy tấm ván ngụy trang quanh chiếc ghế. Nhưng Thái vẫn tự
ộtthằngcaixếpnàođódẫnvềlàngbắtdânlàmxâu, đốn tre , vác đạn. Kim tận mắt thấy thằng cai xếp nầy, hách dịch khoat lác hạ cấp, b

Thình lình , một quả lựu đạn nổ phía bụi tre la ngà trước cỗng miếu âm hồn do bọn lính quăng bắt cá. Nàng bình tĩnh, ung dungmởhộpkimchỉ,lấychiếckhăntaythêudỡ,tiếptục luồnnhữngđườngchỉbaybướm. Ngoài bến nước trước mặt nhà, bọn lính vác súng đi nghênh ngang, một vài đứa đứng trên bờ hói, vài đứa khácngồitrêncácmõmđádướigốccâybàng.Mộtnhóm khácchụm nhauphía bụi trelangà, nơiphátratiếngnổ giậtmìnhKimvừanghe. Kim ra khỏi của đứng nhìn bọn lính nhi nhô bên ngoài. Nàng ngồi bệt xuống nền xi măng đen sẩm, dựa lưng vào cột nhà , tiếp tục thêu những đường chỉ bay bướm.Cótiếngcườinhamnhỡđivàophíahiênnhà.Kim ngừngthêu,quơchânđạpmộtcánhcửa.Haitênlínhlạ mặ

152 26 mình ngụy trang bằng cách nhảy phóc lên ngồi hẳn trên bànthờvàlấykhăntrùmlại một cáchmỹ thuật đểđánh lừabọnlính.KimngókỹlạidấuchânThái,khôngthấygì khả nghi , quay ra kéo kín tấm màn chắn trước bàn
rồivàophòngtrangđiểm.
ngoài conđườngtrên bờ hói, tiếng giày đinh lộp cộp xen lẩn tiếng bọn lính
ỏm tõi nghe muốn ói mữa trong ruột
.
-
-
th
,
Phía
la hét
Kim
tdẫnđầuđãbướclênbậcthềm,theosaulàmộtgãđội kéo năm bảy tên khác rời rạc nối đuôi đi vào. Cả bọn ùa nhau vào nhà Kim , lôi ghế ngồi chồm quanh nàng. Kim nhìnchúng,mỉmcườidễchịu. Tiếngcủatênđộidachì:
Ê,cóchồngchưa,em?
Đốcácanhđấy!

ầyquản,saohaianhkiaănnóikỳcụcvậy? Gãđộilàmravẻđứngđắn,nóivớihaitênlính: - Tụi bây nôn nóng quá, chào người đẹp đi. Dư sức mà...

Kimcốýkhôngnghegãnói,hỏilại:

-Cóchuyệngìdữvậy,thầyquản ?

-Ồ,việcquancôemkhôngcầnbiết... Gãnóithêmvàibacâuchọcghẹorẻtiền,rồibảođàn em ra ngoài. Còn lại một mình gã, Kim bắt đầu sợ. Nàng cốtấntĩnh,sửalạithếngồi,tiếptụcthêuchiếckhăntay. Gã đội da chì nhìn theo từng mũi kim đang uio61n lượn như một con rắn, vẻ im lặng khó hiểu. Cũng với thái độ khóhiểuđó, gãđứngdậybướcrasân,khôngchàoKim. Đứng giữa sân , gã lôi khẩu colt dắt bên hông, bắn chỉ thiên hai phát làm Kim sợ điếng hồn . Bọn đàn em như đượclệnhchạyầmầmtừcácgócvườnnhàKimđếnbao

152 27 -
M
-
-
-
-
-
-
-
Gáimộtcon...
ột tên khác chừng muốn nói thêm, trông mòn con mắt,nhưngKimđãkịpngănlại:
Gầnđúng...
Vừacóchồng...
Cũnggầnđúng...Kimlạicười.
Đ.M , thằng Thái... Hai tên lính khác như bọn cướp lămlămsúngtrêntay,xộcvôhỏivàomặtKim:
ThằngThái.Đ.Mhắnởlàngnầy.
ThằngTháiđâu? Kimhấtmặtnhanhvềphíagãđộidachì:
Th

quanhgã. Gãlạinẽthêmbaphátchátchúa,tứcthìcả

ùa nhau ra ngõ , đi về phía làng Lệ Khê. Chúng nện giày đinhrầmrậptrênđườnglàng ,nóichuyệntụctĩukhoái trá. Kim nhẹ mình khi những âm thanh hổn độn đó xa dần... Một chốc , nàng đứng dậy nhón bước ra ngõ dòm ngótrướcsau.Khi thấy tênlínhcuối cùngquẹo lên một con xóm ngoài xa , Kim yên trí vào nhà định "mở trói" choThái. Biếtchuyện dữđãqua,Tháinóivọngra:

Tụichóđihếtchưa,Kim?

Hết rồi , nhưng em còn ngại cha đội da chì định dỡ cáimẻgìđây? -Khôngngạigìhết.Anhđingaybâygiờ. -Liệuthoátđượckhông?Kimhỏilongại. Được...Yêntrí. Ra cửa nhìn quanh quất một giây, Thái quay lui làm dấu với Kim . Chàng bước nhanh ra ngõ , cúi xuống đi ngượcphíatụichósăn,lênphố. Tinh thần Kim vẫn còn xao động bất an sau khi Thái rakhỏinhà.Kimđượcbiếtchiềuhômđó,saukhigãđội da chì không bắt được Thái , đã dùng ba-toong quất nát đítmộtngườiđànbàởcuốilàng...

152 28
ra đọc đi đọc lại ...Tôi nghĩ Kimcólýkhimuốntôixácđịnhvịtrímộtngườitraisống trongthờichiến.Vịtríđóchẳngkhácmộtchỗngồitrong mộtđêmkịchmàkhángiảbắtbuộcphảidựthính.Nhưng tôiđãlàkẻđứngbênlề...Kiểmchứnglại,tôithấymình
-
-
* Kim lối bức thư Thái gởi

cây đen cúi xuống mặt lộ , cuối khu phố có tiếng động cơ loãng xa... Kim muốn biết hiện tôi đang làm gì , nghĩ gì và sống ra sao,phảikhông?Đó,tôiđãnóitrên... Đãmườihaigiờkhuya,Kimvẫncònthaothứcbêntờ thư nhiều uẩn khúc. Đã lâu , Thái không còn lẽn đến thămnàngnhưtrước.Nàngchỉbiếttin Tháiquanhững tờ thư bí mật đưa đến . Nàng cũng không rõ người đưa thư là ai , chỉ biết nhận thư và đọc . Đôi mắt nàng hũng sâuphờphạcđãtốcáo cơnmấtngủvớihaigòmáhópđi một ít , tất cả là những dấu hiệu cảnh báo nàng về một tuổixuânđangvụtquanhanh... Kimkéonhanhcánhcửa,mộtcơngiókhuyaùavào. HìnhbóngTháicànglúccàngmơhồxavắngđẫyKimvào một cuộc sống lững lơ bồng bềnh như thân phận Thái.

152 29 quả đúng là một con chuột cống...Thái gởi bức thư khi biết Kim đã rời làng lên phố ở. Đọc mãi , đầu nàng hâm hấpnóng,đaunhứcvàsôisụcnhưcóaigâythànhchấn độnglàm rungchuyển trí óc. Tìnhtrạngnầy kéo dài khá lâu.Hítthởkhókhăn,Kimkéodéplẹpbẹprachỗthoáng khí.Đêmmờmờngoàicửasổ,ánhsángđènđườnghắt phớt lên con lộ Nguyễn Du yên lặng . Hàng
Thủychung,giảdối haygìnữalúcnầydườngnhưkhông cònchỗđứngtrongtâmtưởngnàng... ...Chúngtaphảicótráchnhiệmvớibảnthân,câunói của Thái ngày nào khiến Kim nhớ lại một lần hai người tranh cải nhau kịch liệt khi loay hoay tìm một lối thoát choThái.

-Haylàanhđổitênlàmmộtngườikhác?

-Khôngnên,vìchúngtakhônglàmchínhtrị.

-HoặclàmnhưôngA,ôngBnàođó.Cứnhàođạivô một cái đồn Tây, nói xi lô xi la vài ba tiếng , rồi xin đăng línhhaylàmbồigìđó.AnhbiếtnóitiếngTâymà?

- Khổ nỗi mình không phải là con vật... Kim nghĩ thế nàolạinóinhưvậy?

-AnhlạitráchKimrồi.Haylàcứcướinhauđiđểanh hếttráchmóc? -Kimdámsốngbấttrắcvớitôinhưthếnầy? -Emmuốngiữchânanhlại. - Giữ chân lại hay đẫy nhau vào tù ? Kim nên nhớ có ngườiđangrìnhrậptìmbắttôi... -...Thìtínhsao? -Kiênnhẫn.Chờthờicơ... -Anhlạinóigiọngchínhtrịrồi... -Khổlàởchỗđó.Hểnóichođúngbảnchấtcua3bsự vậtthìđụngđếncáichínhtrị,dùmìnhkhôngthamdự...

-Giờthìsao?Kimlạivướngvàomộtmạngnhện.Cứ như thế , Thái vba2 nàng vẫn không tìm

152 30
ra lối thoát. Khi Kimđãlênphố,mộtngườibímậttrênnúivềnóivớimẹ nàngmấychữyhệt nhưTháiđãnóivớinàng:kiênnhẫn , chờ thời cơ...Chỉ có khác là ông ta nói, chờ thời cơ đi thanh niên xung phong, nhưng Kim biết chắc sẽ không hợpvớiThái... TIẾNG NÓI DÂN TỘC (1-6-1969)
152 31
mấy ông trên xã thì phải ? Trước đây mấy hôm , người thanh niên đến chị ăn bún không nghe hắn đếm xĩa gì đến. Chị Ba lang mang sực nghĩ lại thấy mình đã sống qua một đêm tĩnh lặng lý thú. Không có những loạt súng cảnh giác nổ lắp bắp đầu cỗng xã chắn khúc từng khoảng cách thời gian đều đặn trong đêm. Người
Chị Ba đứng giữa vạt cỏ nhìn chăm về một chân núi lãng mù hơi sương. Thời gian hưu chiến mở đầu đâu lúc bảygiờtốihômqua,chịvẫnchưangheainhắctới.Đếntờ mờsáng,lãoKỵXãghéquánănbúngiòmớilụcsoạngợi ramẩutin. Hưu chiến ? Tiếng gì nghe còn lạ tai lắm, nhưng chị vẫn mang máng nhớ nhiều người đã có lần nói đến. Chừng như

yhaitiếng,bênnầynghĩquavềsao đó, cắtcụtcònbốntám. Chịnóphải biết,súngcâmhọng bốn támtiếng, hai bên bớt "thịt " nhau kể ra khôngbiết bao nhiêu mạng. Chắc chị còn nhớ mấy cái đồn Tây hồi xưachứ?Chỉbachụcphútchứmấy.Bốnnămtrămthằng Tâytiêuluôntrongbachụcphút.Huốngchibâychừ,khí giới hai bên còn tân xấp mấy, cái vụ ăn sống nhau còn khỏe hơn nữa. Còn bom nữa. Tụi Tây hồi xưa làm chi có bê-năm-hai. Bê-năm-hai bỏ bom, núi cũng gục luôn. Có một lần Mỹ hạ quỵ luôn một ngọn núi, phá hỏng luôn cả một ngọn đèo để ngăn chận Việt c

152 32 thanhniênkhôngcònnétnhìnbí mậtdồnthúchậmhực củanhữngđêmtrước,chịnhớlạinhưthế.ChịbiếtlãoKỵ Xã mê nghe tin tức lắm. Cái khoảng hưu chiến của phía bên nầy, lão đã nhận lải nhãi từ một tuần trước trong chiếcmáythuthanhloạiquânđộimộtbăng. Khi chị Ba mở to mắt trước mẩu tin nầy, lão Kỵ Xã đangănbỏđũaxuống: -Họtuyênchỉbả
ẳng
chận Việt cọng xâm nhậ
ả dãyTrườngSơn.ChịcóbiếtdãyTrườngSơnởđâukhông ?Sauquáncủamìnhđó.Ngọnnúilúcnàochịnócũngra dòmdòmmấycáirìamâyvắtvẽotrênchópđấy...Ừ...Dãy núiđódàilêthêđiệptrùngvôtận.Bácvíthếnầychochị nórõ.Nhưthânthểchịnóbềdàiđotứđầuđếnlútchân, phải không ? Đó là bề dài nước mình. Dãy Trường Sơn trên thân thể chị nó sẽ đo từ trên phía vú chút xíu, cho
ọng xâm nhập, nhưng rồich
ănthua.Cómộtôngnàođónóirằng,nếumuốn ngăn
p, M
ph
i phá s
p tu
t c

sơsơđi...,trungbìnhhămbốntiếngtrêntoànquốc, hai bên hạ nhau ít ít cũng ngàn mạng, bốn tám tiếng...đở lắm... BâygiờchịBađãhếtlơmơ.Chịhiểuhưuchiếnlàtạm ngừng giết nhau trong một khoảng thời gian nào đó. Chị lạihỏi: -Saobênnầykhông"hiu"chiếnbảyhai,lạihạxuống

152 33 ngangcổđi,lầnđếnháng.Chịthấynó"trường"quáphải không ? Đủ thứ a7m binh độc khí chứa trên đó. Vậy mà nótrởthànhnơi"vạnđạidungthân"củaViệt cọngđấy. CókhácchiNguyễnHoàngxưaka" hoànhsơnnhấtđái, vạnđạidungthân"... Chị Ba há hốc mồm nghe lão Kỵ Xã mê man thuyết giảng.Lãorótrahaiphầnbalynướctrà,thổimấychùm bọtlềubềubámsiếtvàothànhthủytinh,lạitiếp: -Tịchthumộtbọclát-tic,ngănđượcmộtvụpháhoại, lại cu71uso61ng không biết mấy vạn người. Chị nó thử tính
ếng,
xã? Lãohớpmộtngụmnước: -Aimàbiết,cónhiềucáinóngoắtnghie1i
thùnhaudữquá,rồisinhrachơinhau
mộtcái xươngcá...ChịnócoicáiMậuThânđóthìbiết... Chị Ba bún giò im lặng. lần đầu tiên chị nghe được nhiều chuyện rất ly kỳ lỗ tai. Chị cảm nhận một nỗi xao xuyếnrộnràngvâyấmlòngmình.LãoKỵXãrútmộtđiếu thuốccắnchặttrênmôi.Lãođánhxoẹtmộtcâydiêmđốt thuốc.tialửanổbùngcháyđỏ,xẹpxìunhanhxuốngnhư
cònb
ntámti
bác
l
m.thâm
khôngsót

chịnó...Vàbướcracửa. Chị Ba đứng lặn một lúc lâu. Chị mung lung nhớ gắt những điều lão đã nói. Có một niềm tin mỏng manh nhưng rỏ nét nhen nhóm sáng trắng trong lòng chị. Chị êmêm vọng ngóngniềmtin đó khẻ nhẹ trờ tới. Cóchắc hôm nay khôngcòn chém giết ? Chị muốn thấy rõ hơnnhư thấy rõ dạng hình một chén cơm trên chiếc mâm nhôm-điềulãoKỵXãnóilàhưuchiến.Chịbướcvòngra saungãbếp.Đứnggầnmộtlunướckêtrênvạccỏ,chịBa nhìnnhữngchópnúigiăngmắctrùngtrùngkhuấtlẩnsau nhữngchânmây.Chịnhớnhữngbuổichiềuđứngnơiđây không gì buồn

152 34 một chiếc bomng bóngthổi phồng lên chưa kịp buộc kín hơi. -Mấyđứađằngxãmờiđánhcát-tê,chơikhôngchịnó ? Không trả lời lão, chị Ba cười nhẹ chỉ tay vào cái soonghầmgiòheongúthơitrênbếplửathan.LãoKỵXã "ừ"mộttiếngrồivungtaylên: - Dẹp phứt nó... đi chơi một bữa. bác đã hứa bắt bài luônmộtngàyni... Lãođứngdậy,hítmộthơithuốc: -Đinghe
hơn khi dòm những triền núi đó, những triền núi mun sẫm im lìm nhẩn nhục chịu đựng không biết mấy trăm triệu tấn bom ghê hồn ném xuống. Chị thường thấy nơi đó những cụm khói bung mù bay cao quáđầungọncây.Tiếngdộibomầmầmvọnglại bồihồi trongnhịpthở.Chịcóthểdựavàođóbiếtđượcngàynào

t lùm cây phía mép ruộng. Chị hất đầu lên, dòm loanh quanh. Mộtconchimsâuvụtbiếnnửachừngtrờiđâmkhuấtvào bụi rậm, rồi lại vụt bay ra.Chị Ba ngó miết vào đó. Lùm câycoivẻkhôngđứngyên.Chịthảngthốtnhậnrasựlay độngkhôngcònởtrạngtháitìnhcờ.Cómộtbàntaynào đó giữ chặt gốc, rung mạng lùm cây làm chị bắt hiểu có dấu hiệu đon đả kêu mời. Chị ngu ngơ đão mắt chung quanh,chưahiểugì.Đúngvàolúcchịcóýđịnhquaylưng, ngườithanhniênthoắtnhẹtuônmìnhkhỏilùmcây.Hắn xòe một bàn tay ngang mắt, ra dấu bảo chị im. Chị hốt hoảngmặtcắtkhông

152 35 cólộnxộnchiếntranh,ngàynàokhông.bâygiờchịngókỹ lắm vào những cụm rừng vươn khói hôm qua trên núi. Chị không thấy dấu hiệu gì xao động. Chị muốn ru nhẹ mộtniềmvuinhỏêmđềmlạlẫmcủacảmgiác.Trướcmắt chị, cánh đồng lúa chờn vờn dội sóng, làn gió từ đó phã vàomặtchịmộthơimáttinhkhôidịuvợi. Chịvuốtgọnmấysợitóclòaxòatrướctrán,cúixuống múc một gáo nước trong lu định xối chân.Bỗng chị giật thót mình khi nghe một tiếng động nhỏ trong mộ
cònhộtmáu. Ngườithanh niênvọt bướctớigầnchị.Chịđánhthótmộttiếng: -Ẩurứacậu? Hắn áp miệng vạch tai chị nói lí nhí một hơi thật bí mật.Chị Ba nomvẻ lolắng.Hắnlại trấn anchị bằngmột nụcườinũngnịuchớtchả.Chịvẫnchưahếtáingại: -Canchikhông?

búnchị. Chị đưa mắt một lượt lên phía quán, sau đó cầm tay kéo bừa hắn vô nhà bếp. hắn bị xô va2omo65t xó góc cạnh chiếc cũi mộc. Chị trở ra quán làm một tô bún đầy nhữngphẩmvịngonnhấtmangvào.Hắnđứnggócbóng mờ,bưngbúnănngonlành.ChịBalạicầmthêmmộtlon bia đưa hắn. Chị âu yếm hỏi ngườ thanh nhiên như một bà

húpăn

uliến.Chịlạibưng thêm

t sẳn trên nóc chiếc cũi mộc. Có bóng ngườilấplótrướcquán.ChịBalàmtĩnh,lộnrangoàixếp soạnlạichaichéntrênmấyngănhộc.lãoKỵXã

152 36 Ngườithanhniênlimdimcặpmắt,nhếchmôilắcđầu nguầynguậy.HắnđưathâmýbảochịBakhôngcógìphải sợ hết. Nhưng chị vẫn phát một cử chỉ lo âu thứ hai đầy trách móc.hắn liếc mắt dòm xét những động tĩnh phía ngoài quán. Một chuỗi cười khúc khích lao xao ngờ nghệchbênngoàikhôngmảymaytácđộnglêntinhthần ngườithanhniên.hắnhỏitrỗnchịBa: -Ăn
ẹ: -Nữ
lạixớrớ bướcvào.ChịBacấttiếng: -Khôngđánhbàihả,bácxã? Mộtnụcườitrắngnghệchmởtròntrênmôilão: -Chưachơi,luinhậuđã... lãovẫytaygọimấyngườithanhniênbèbạnlãoởtrênxã đang đứng lóng ngóng phía ngoài quán. Họ trở vào ngồi quanhmộtbàntrọnbộthậtấmcúng.Lãonói,cóchicũng
m
ahí? hắnchẳngnóigì,lặnglẻ
lấ
tô nữa đặ

là cái chi cũng

thôi,nhưngthiênhạtrẹntỉnhngườitaùavềcả bè,mikhôngthấysao?Bộhọchếthếtrăng? Condđườngtửđịanốiliềnkhuxãvớithànhphốnhỏ rất hiểm dữ. Lão Kỵ Xã vẫn thường hì hục đạp xe lò mò lêntỉnhmuabáo.Mỗithángvàilần,chiếcxecổlỗ nghiến rào rạo trên mặt đường đầy sõi,

152 37 đem hết ra, bác đãi sáp trẻ một chầu. Chị Ba cười khanh khách.Lãorungđùi,ưỡnmặtlên: -À,đứamôđitỉnhkhông? Nghe lão hỏi, con đường tử địa lại nhóm lên nỗi ám ảnh chết chóc trong trí nhớ người nghe. Họ bàn tán về nhữngxácngườinằmchếtlănlócbênvựcruộng,những hànhkháchxeđòbịđónchận,xúcbiệtvôrừng. ThằngBinói: -Hưuchiếnthì
ỵXãtrợnmắt: - Hừm ! Ngạ
ồn bả , âm
độcấp đụt mang
hoảng rộng cỏ đồng lúa mạ. Người ta cứ tah61p thõm lo sợ cho lão mộ
? Ăn uống chi nơicái xác tranimàbắn?gặplúcbầuhộiđồngxã,lắmngườimuốn ẫmlão vàochứcchủtịch,nhưnglãogạttừlìalịa.Chừng bầu bán xong, người ta thân hành đến xin cõng lão vào chứccốvấn:"Mongbácnhậnlờicho!Mộtxãnầychỉcó bác đóng tốt vai trò nầy. " - Bộ muốn tui làm một thằng
hưu,nhưngtuivẫnngại! LãoK
i chi...Mình biết trước,
tươngđối
ì ạch lăn bánh trườn đi bu
thanh đơn
mang trên
t cơn chết đường chết sá. Mãi miết rồi lão vẫntroo7trơtrởvề nhănrăngcườihìhìsaumỗichuyến đi.Bác không sợ bắn à ? Bắn hả

hai lòng hớ ? Rứa hôm trước đứa mô tố tui là người của bênnớ? Nóivậy,nhưngsauđólãovẫngiữmộtchânlàmviệc trênxã.TêncủalãoKỵtừđókèmthêmmộtchữxãởsau. lão lan man nói toàn cả chuyện thời sự qua những đám đông, nhưng vẫn thường trực chứng minh ở mình một tháiđộtrungtrung,khôngácývớimộtbênnàocả.Cólẽ lão sống rất thanh thản và khoảng khoát cũng nhờ thái độđó. Thằng Điệt mon men lôi bộ bài cào trong túi áo. hắn quaymặtvềphíachịBa: -Cát-tê,chịBa?Khôngcóchịtụituitố. ChịBa đánhdậptảngnướcđávungvãigiữanềngạch nâu.ChịgọilớnlãoKỵXã: -Bàysòngởđây,cháunhậpvớibácXã. Một loạt âm vang bùng dậy xua đuổi những nghi sợ trong lòng chị. Chị hoang mang nghĩ đến người thanh niên còn kẹt trong góc chiếc cũi mộc. Liệu hắn có khôn hồntẩután?Chịlúicúidọnđầycácmónbia,búnlênmặt bàn.Nhóm người bắt đầu đánh chén mê man. Lão Kỵ Xã nói: -Bốntámtiếng,tụibâythấygìlạkhông ? -Yênghê,bácxã,thằngBitintưởng. -Yêntrongngười,dĩnhiên.taomuốnnóitụibâyphải saysưanhưnhữngkhitụibâychánđờinhất. -Ơ...say...say...Thằng Điệtđồngtình.

152 38

ChịBaxuốngnhàbếpthấytrốngtrơn,vắngngắ

cái tô đứng trơ vơ trên nóc chiếc cũi mộc. Người thanh niênđãvụtbiếnmấtdạngngãsau,xáchtheolonbia. Chị Ba lộn trở ra quán thở phào nhẹ nhõm. Chị trãi chiếc chiếu lee6n mặt giường kê sau tủ rượu. Sòng bài mởđầucuộcvuitrongnhữnggiờhưuchiến... * Mộtđêmcómưarâmrĩđầuđông,chịBahạquánsớm hơn mọi bữa. Chị bắt đầu trở lại những ngày buốt rét chợtthấytrêndatủnmũnmộtmàngaiốcnổicùngmình. Cơn mưa rù rì tê buốt réo gọi ngoài cánh đồng tiêu sơ. Nghetiếngbướcchânxêdịchkhuanhẹ,chịtĩnhtáođứng xuống đất. Người thanh niên bước từ cửa bếp lên nhà. Chịnghebìnhthảnhơnmọibữatronglầnđốidiệnnầy. -Răngdámtớibanngàyrứacậuquỹ? -Chịkhôngbiếthômđólàngàygìhếtà? -Hiuchiếnthìhiuchớ!

Chắccũngchẳngaithíchbắnđâu. Trong ánh mắt mơ màng, dường như người thanh niên muốndộitắmđầy mình nguồn suốithương

152 39
t.Hai
yêu.Có lẽhắnđangnhớnhữngthânnhânphiêubạtxangútbiệt mù.ChịBacâmlặngngókhuônmặtchaisươnglìlợmcủa hắn.Mộtnỗibuồnsâkínquậyđụclênnhữngâulobồihồi xám ngắt trong lòng chị. Người chồng miền xa bặt tăm hơitừngàyquaphân,nỗimongchờcủachịvỡòalailáng sau những ngày tháng dai dẳng u buồn. " Có lẽ người ấy
-

nhưng chị nhìnhắnthìxanhméttâmthần.Chịtựhỏi,hắncóphảilà hắn với xương với thịt hay không ? Một bàn tay sờ lên má, năm ngón tay cài lên tóc, chị nhận rõ trên mỗi cảm giác , hắn đích thực là hắn. Chị lôi hắn giấu vào góc nầy, khôngổn,kéotắphắnchekínởmộtgóckia.Chịmúcmột tô bún giò hầm rục xương bảo hắn ăn, ăn mấy chị cũng múckhôngtínhtiền.Nhữnglonbiamởrachịmuốnđècổ hắn xuống bắt uống. Chị thương hắn, muốn hắn ăn uống thậtnosay.Chịhỏihắnđủchuyện,nhưngcạymiệnghắn cũng không nói. Có điều chắc chắn là chị biết hắn cũng thương chị. Một đêm đầu tiên ăn uống tưng bừng xon, hắn bỏ đi. Đêm thì sâu, gió núi cuốn về từng cơn lạnh mướt rét, chị vẫn để hắn tự do đi theo con đường riêng của hắn. Tưởng một lần rồi thôi, không ngờ vài ba tuần sauhắnlạibấtthầnhiệnvề.Chịlạichoănchouống,dòm lạithậtkỹkhuônmặthắnsaucùngtrướckhiđẫyhắnmất dạng vào đêm đen. Miết rồi đâm quen, mỗi đêm chị bỏ ngõcánhcửasaubếp,khôngkhóa,chờhắndúiđầuvào...

152 40 chếtrồicũngnên?" Mộtthángtrởlạiđây,chịtìnhcờbắt gặpmộtbónghìnhnghĩrathìthậtgầngủinhưnglạiquá buông xa. Sự gần gủi có thể ví như tình mẹ lòng con, nhưngđiềubuôngxathìkhôngthểvíđượcvớigìhết.Nó tùmùvônhânphilýnhưcánhbuồmhoanggặpnạntrên một vùng biển lạ hoắc nơi một tinh cầu xa lắc xa lơ nào. Người
t
ngờ
quánvàothămchị.Khuônmặtchịtrở
sai
ỏngngay từ thâm căn. Hắn ngó chị đúng như sự thật,
thanh niên đó, một đêm thậ
b
t
, l
n sau c
a
nên
h

vàochănấm,cốngủ,nhưngkhôngcáchnàotrấn áp được cơn sợ hải đang dồn dập tăng cao. Chị úp mặt vào gối khi nghe một loạt súng dòn tan nổ phía cỗng xã. Nỗi lo sợ chồng lên cao ngất, nước mắt chị xối ướt dầm mặtgối. * Buổi sáng, lão Kỵ Xã đến kêu quán chị Ba lúc tinh mơ. theo sau lão, thằng Bi thằng Điệt hớt hải lộ vẻ đau buồn thấy rõ. Không thấy cụm khói bay cao sau nhà bếp như mọihôm,lãoKỵXãkêmiệngvàomộtkhehở,réogọichị Badậy: -Dậy,dậyđi,khôngbánbúnhá?Dậybácnóichuyện maulên,mởcửangayđi. Cánhcửatrướcquán chốnglêncao.LãoKỵ

152 41 Chị Ba hỏi người thanh niên có thấy đói không, hắn radấuimlặng,vễnhtainghengóng.Mộtthứtiếngđộng khuarõmồnmộtthậtkhảnghibaylùatới.hắnđổingay sắcmặt,xoaymìnhtuônchạyrasaucửabếp.ChịBabiết đượcđãcóđiềugìđóxẩyra.Chịluống cuống càilạithen cửa, vội vả thổi tắt ngọn đèn. Chị vọt nhảy lên giường, rúcđầu
Xã,thằng BithằngĐiệtùavàorồihạngaycánhcửaxuống:họkín đáo báo tin cho một mình chị Ba biết. Lão Kỵ Xã vin đầu chịkéoxuống: -ThằngKiênchếtrồi. Chị Ba òa lên khóc. Chị nhớ lại loạt súng nổ dồn đầu khuya đêm qua đã như một tiếng sét báo trước chị biết

cáichếtcủahắn.Lão KỵXãcũngmangmộtnổibuồnâm unãonuộtlắm.Lãocúigầnxuốnganủichị: - Đừng buồn nữa con. Con nén lòng nhìn xuống thật thấp,consẽđượcanủi,chiếntranhnónhưthếđó... - - Một người thấy chúKiênnóichuyệnvớichịsaungàyhưuchiến,thằngBi nói. ThằngĐiệtcóvẻtiếcuổng: - Em ruột chị lẽn về mãi vậy, sao chị không nói chú Kiênratrìnhdiện? LãoKỵXãthấychừngthằngBi,thằngĐiệt phátbiểu ýkiếnngheđơngiảnquá,lãonóinhẹquaphíachịBa: - Haiđúanócámcảnhconrồinóivậyđó.thằngKiên làm du kích, có chết nữa trước sau vẫn là bạn thân của chúng nó. Nhưng bác muốn hỏi con một điều, nó về mãi rứa sao con không có cách nào giải quyết an toàn thỏa đángchonó,đểbâychừmớiranôngnỗi... ChịBangẫngđầulênlaunướcmắt:

Con đã nhiều lần khuyên nó đủ

152 42
-
-
-
-
lời, nhưng nó vẫn cứngđầuđếnnổi,lầnsaucùngnódámchĩasúngvàocon bắtconkhôngđượcnóitớichuyệnđónữa... LãoKỵXãthởdàiáonão:
TrênxãaicũngbiếtchuyệnthằngKiênmòvềrồi.
Thếnàoconcũngbịmangtộitòngphạm... ChịBatứctửi:
Đốivớinó,conchỉbiếtmộtthứtìnhduynhấtlàtình chịemmáumũ...

Lãogậtgậtđầulẩmbẫmmộtcâugìđóthậtchátđắng. ThằngBi,thằngĐiệtđứngimmộtgócrũmặtxuốngthật buồn. Bên ngoài quán, người ta bắt đầu gọi tên chị báo tin.chịBalạikhóclênấmức...

TIẾNG NÓI DÂN TỘC (12/1969)

152 43

Bãi chiến mưa bay, úng lạnh. Hơi lạnh phủ xám cánh đồng mía rậm rì mặt trước. Mặt sau và lấn trước một khoảng ngắn: mả. Những chiếc mả non nhấp nhô đầu vú màuđấtướtvàngsữa,cỏchưamọchaychỉxanhmướt

152 44

một vài sợi, rễ khều nhẹ trên chóp. Nghĩa trang tân lập đất bồi. Chôn ai ? Ngôi làng nào bẹp dí xuống đây ? Dấu tíchnàotrợnmắthờnoán...Nhữngsợicỏthêlươngtrên những mả non vô chủ. Lạnh. Như một vết thương chợt đếncứanhứccầmcậptrongtim.Cánhđồngmíagiórìrào trêntừnglớpsóng,bóngđịchmởmắtnằmtrìđâuđó,sâu cứngdướiđấtnhữngrễnhánhrễphụkhuấtchìmâmhơi tiếngđộng,nghengónggiữalòngmưabaylàoxàotừmột

152 45

góctrời,mộthướngđấtnhữngđộngtĩnhchựcchờchuẩn bị. Mỗi chốc thời gian bấu sít nhau, nín khe giữ mô hình khônggian,cảmgiác.Đơnvịtăngphái.Haithằnghaitiểu đoàn. Một tiểu đoàn chờ im thao láo mở mắt chờ địch. Con sông nhỏ bọc dài phía sau ruộng mía. Bên kia sông, Lĩnh dẫn toán thám sát dò tìm hơi hám. Hắn bước tới, nhưngmắthắngặprõđoànquânsaulưng.TọađôXđánh dấu trên ngôi chùa Y. Bộ phận chỉ huy, ông sếp trận vai dàimặtsắt.Câysúng,viênđạnphùtrợnghiêmlệnhvang trời.Nằmxuống.Đứanàongócđầulên,taonẽ.Nẽlàchết. Chết.Chết.Chết. Khôngaimuốnchếtcả.Vựcthẩmđó.Đẫytới,chúixuống, một tích tắc, một hít vào, một thở ra, chút xíu nữa, lũ khốn sẽ nằm rũ mục xương, nhưng đứa nào cũng khiếp lệnh run sợ hòn đạn chỉ huy, tiếng hét xua quân vọt từ miệnghọngcógangcóthép.Đoànquânthứhaisẽđổvề phía bên kia bờ sông ba bên bốn mặt. Trực thăng mở bụng nhã ra những ngọn lá rơi xuống, vùng vẫy. Lính bộ nhậpvào.ToánthámsátcủaLĩnhbơvơtrơtrụibọcsoát không gian. Không gian ngó thì mênh mông trống trải, nhưnghắnkhôngdòmthấygì,hắntưởngcáivầngkhông khí nặng trịch như một khối thép chắn mù ngang mắt. Trí ócVimãikhốnkhổnghĩtớithằngLĩnhlủithủibênxa phía sau ruộng mía. Hai số phận bạn bè thân thích, nỗi khổ chỉ biết chửi nhau nghe. Hai đứa chỉ còn hai cái xác tạmbợ,chơvơ. Saumộttrậnđánh,ômnhaunướcmắtchảydài,thầnhồn

152 46

thần phách quằn sát đâu dưới lòng đất vùi cốt vô danh. Chiếcmáytruyềntinbấtđộngtrôngchờhơităm.Tầnsố đó,lấymẫu,bắtsóng.Sóngtắtnghẽnimbặt.Lĩnh.Lĩnh. Mầy đâu ? Hay hắn... Gió rù rì da diết. Thằng Vi cong rút thịtxươngtrongáo,nằmchờ.Tiếnghắnlenlênthậtkhẻ:

-Aicóthuốc?

-Thuốcquântiếpvụ,chuẩnúy.

- Tôi nói thuốc. Tôi không nói quân tiếp vụ, quân tiếp vùnggìhết.Anhchâmdùmtôimộtđiếu. Tayngườitrungsĩrunrunkéobaothuốcbẹpnhầumềm nát:

-Ướthết,sợchâmkhôngđỏ.

-Anhcứđốtlên.Đốtlênchoấm.Địchđangtrốn.

Tôi đoán bọn chúng chuẩn bị tử thủ trong ruộng lúa, cố sứcẩnmình. Chấm lửa lóe lên, điếu thuốc cháy ngún, ì ạch hơi khói. Địchsẽthấyra ngoài mênh mông. Vi ởvịtríđó, nơimột lànkhóibốcngủnyếuớtđánhdấutrướctầmmắtcúđêm len ra khỏi những khe sáng giữa thân mía cao che phủ đầuđịch.Thuốcướt,điếuthuốcquăngvứtvôdụng. Khôngcóhơilửasưởiấmngõngáchtâmhồn. -ÉnTrắng.ÉnTrắng... Tiếng Vi réo vọng trong máy, dò tìm. Én Trắng là Lĩnh, đứa bạn hắn sục sạo mò mẩm góc trời. Én Trắng không baytới...Ehắn...Imbặttiếngtrảlờitrongmáy.Viđưa mắthỏingườitrungsĩ.TạisaoLĩnhkhôngnói.Ởđâynỗi bấtlựcghêgớm.Nhữngkhóđoánvôcùngthămthẳm.Ở

152 47

đâylờianhnóitríanhnghĩnhưcơnviễnmơdàixáolẫn nỗichếtxanhxámdangười.Vibiếtcóthểđịchnhắmtỉa bắnnátđầuhắn,hayítrabằngđủcách,phảivôhiệuhóa chiếc máy truyền tin, thần kinh hệ chiến trường. Vì nó, nhữngcánhoanhtạccơsẽnhàotới,vồdậpnhaináttừng sợi tóc ngón tay những tên địch cứng cổ. Chỉ do một làn sóng. Sợi anten cần chúc chúc xuống, kín sau tầm mắt hướngđúng vàophíanhậnđượcmứcđộtiếngnóimạnh nhất. Một chốc nữa, tiếng gọi the thé vang kêu thất thểu,Vi sẽ xoay lại hướng, chỉnh lại máy. Người trung sĩ kìmgiữcâysúng,cáinhìnnungđỏchĩathắngphíatrước, haichuôiconmắtcònmuốnquét kỹ quacáchốc đấtbụi cỏ nằm rộng hai bên hông bụng. Những hàng cây thưa thớtmọcrảitrênmặtđấtmới.Nhữngụđấtnấmmả vun cao, ép mình khuất sau đó từng tên lính trơ trụi. Vi kê lưng lên ụ đất, hai cẳng chân khi duỗi thắng muốn dính cứngxuống.Từsáng,hắntheomộtlộtrìnhẩnkínantoàn xuấtpháttừđiểmtậptrungchạybăngquacánhđồngcỏ hiuhắt.Giốngtrămbậntrước,hắnvàLĩnhđượcnémtới một địa danh lạ hoắc, ngơ ngác. Một tấm bản đồ, một khoảng thời gian nhận lệnh, mỗi đứa cõng nặng trên vai một phần hành lủi thủi ra đi, có lúc chợt thèm khát tâm trạng Kinh Kha trên bờ sông Dịch. Vi khe khẽ cởi nút quần,đáinhẹraxachỗngồi.Hắnbaoquáttầmmắttrông khắp cánh đồng. Cánh đồng chừng năm bảy mẫu đất gọi đượcB-52Mỹtới,chỉcầncàyvàimẻlàyêntrítừtênlính quèn lên ông tướng sư đoàn. Người trung sĩ khi nhìn

152 48

chămvàonhữnglùmcỏthưa thớt,nóiquaVi:

- Mấy lùm cây đáng nghi thật, chuẩn úy. Hồi trước đánh Tây,mộtlầnlínhViệtMinhngụytrangthànhcâycốidiệt gọncảmộttiểuđoànbạt-ti-dăn...

Ngườitrungsĩđịnhnóihếtcâuchuyện,Viđưamộtngón trỏchắndọcmiệng,lấmlétdòmrỏphíatrước.Mộtchặp khôngthấygìhắnđáplững:

-Chuyệnanhnói,tôicónghe... Câuchuyệnmấthút.Cónhiềuchiếnthuậtmaquáilạlùng thờikhángchiếnvẫncòntồntạiáp dụngtrên mộtchiến trường miềnNambây giờ, chỉ thêm một vài chi tiết nhỏ đểphùhợpvớiđịahình,tâmlý.Khisángchếmưuthuật, địch nghiên cứu kỹ thực địa, sự thành công nhiều khi quásứctưởngcủachúngta.Bâygiờnghechiếnthuậtong vò-vẽđịchápdụngđặcbiệtnhắmvàolínhMỹ.LínhMỹtừ vùnglạnh,hànhquânquavùngnóng,ởtrần trùi trụi.To con, mỗi chiếc thân phúng phính đầy đà mở thịt như miếngngondặttrướcđànong.Mộtmũichích,trămngàn mũi chích, cánh taymặt mũi sưngvù nhức nhối tán loạn hàng ngũ, còn trí óc nào định tỉnh trong cơn chạm loạn súngđạnđầytrờicắccùmbốirối.Trênđườnghànhquân vàocáclàngmạcxaxôi,rừngrúcỏrậm,mỗingõvàolùlù vắt kín trên hốc cây cành lá che phủ những tổ ong nọc độc,layđộngngọncành,lũongàora,bốxuống...Chuyện anh nói, tôi có nghe. Ngày trước một đơn vị Partisan dừngquânhạtrạingơinghỉkhitrờisậptốitrênmộtbãi đất cỏ lúp xúp nhiều lùm cây trãi rộng xa xa bao quanh

152 49

khuvựcđóngquân.Línhgácgiặcđãcanhkỹhơihámdu kích,độngtĩnhtìnhhình.LínhVMnằmsẳnsâudướimỗi hầm cá nhân, nín thở co rút chờ chực đâu trước đó. Có thểlúcđổtrưađứngnắnghayvàomộtthờikhắcimrợn hiu hắt nào đó trên bãi đất trống. Che giấu kỹ tông tích, bãi đất chỉ còn cây cỏ quen thuộc thiên nhiên. Lũ đánh thuê không đánh hơi tìm kiếm gì được. Ra tay . . . Trời đen mù phủ tối, những lùm cây im lìm chuyển dịch xâm thực mặt cỏ, dưới mỗi lùm cây một lính VM cầm cứng những cành cây nhẹ đưa lần tới trước. Ép vào. Ép sát vào...Tiếng hôlệnh xungphong,quăngxuốnghếtnhững chướngngạingụytrang.Xungphong... Khu đóng quân hổn loạn. Những nhát mã tấu. Những chiếc đầu rơi. . . Câu chuyện chiến trường cũ Vi còn nhớ mỗi bận hành quân chong chanh mạng số. Những lùm cây:ngườitrungsĩngẩu nhiênngạingập. Nỗilay lắcrập rìnhchiếntrậntựdưngcùngsốngmạnhtrongcõilòngVi, trong người trung sĩ. Vi đưa mắt rà khắp khoảng vắng. Một ngôi làng. Một thôn bảnhay một nhómdi dân tơi tả sau cơn đại nạn đứt lìa mạng sống? Mảng tro xám đen nhòalẫntrêntuộtnềnđất,vàicộttremụcrãchơvơđợi chờ.Mộtdãynhàqụyxuốngtannát,mấttămbóngngười. Nhữngngườinằmtronglònglũmộnon,bịtbùngtứctưởi oan khiên. Cắm cho nắm nhang, thắp cho ngọn khói. Hà xuống hơi thở phủ xuống những tháng ngày lạnh lẽo. Ai nghechikhông?Nghechikhôngtiếngnứcnởgọiđò.Một đời sau chập chờn hú thét, trả oán tới ai, cháu chắc kéo

152 50

đàn xập xõa kinh mõrụngrờitìmdấucha ông.Chếttrụi cảcànhcâychohồnoanvấtvưởng,haitaybưngđầugọi mẹ kêu cha, mắng người chửi vật. Hết. Hết rồi... Sao còn nghẹt thở? Khối tháp nào đè cứng xuống đây. Hãy ngó quay vòng khác những hận thù man rợ thú rừng. Ngó lơ đi,nóirộngra vòngthắtoantrái,ôinhữngvòngthắcôm nhauứalệ ngàn hàng.Đirồimộtđứa.Trămngàn đứađi rồi. Vuốt mặt tiễn nhau vĩnh biệt sau cùng. Cho xin giấc ngủbìnhantronggióbuồnmộđịaheohútđêmsương.Vi quặn thắt trong cơn gió tru réo ma tinh. Rồi hắn cũng chếtnhănrăngnhậpbè méohọngtrợnmắtlờn vờnquỹ sứ.Kéonhautớinữađi,dànra,giếtnhautớinữađi.Lòng đấtchưathắmmáuđỏgiòngrậpràngtuônbiến.Chưachi hết... Máy bay cỏ nâu lính thú gầm thét bỗ về. Một con chuồn chuồnlợnvòngchaocánhlòdòtrênđầuruộngmía.Đàn cásấuxẹtngangmộtchớpkhóivùngtrờitửthủrồi quay luirẽrạchnhiều đườngbayđandàythànhtấmlướichụp xuốngđầuđịch.Bom...Bomlànhữngkhúcsắttừ bụngcá sấu rơi dần dần. Rớt xuống. Nổ. Tiếng nổ bung đất bung đai.Khóiđenđặcquánhcuốnnùi.Nhữngkhúcsắtrãiđều gieoxuốngchếtchóc–chếtaitrongđó?Mấyđứanghịch tặc cứng cổ. Một đơn vị rầm rộ tràn tới. Xe bọc sắt hai chiếc đâm chĩa về hai góc ruộng mía. Đại liên năm mươi chúixuống.Quét.Quéttơibờiláliễu.Đạnmấythùng.Hai khẩuđạibácnằmngóngphíasau.Rót.Róttớiyểmtrợtưng bừng. Hai người lính loăn quăn gánh đạn : lạ vô cùng

152 51

hìnhảnhnhữngdâncôngyểmtrợchiếntrườngthờiTây, bây giờ xuất hiện trước mắt Vi. Một khúc cây dòn gánh gácnganghaivai.Sợidâybóbathuổngtráidạn,rịxuống. Buông thõng. Bước chân thúc tới vô vập.Bỏ đống đó, trở luitiếpđạn-nhữngkhúcđạnđộchiểm.Maulên.Mộttràn phóngra,babốnquảnhàotới,tiêumaócthịtxươngvôi đất nhão. Có thằng nào toét bụng sứt môi rên la thảm thiết. Gió chém mạnh như lưỡi dao cứa ngọt, cứa sâu động tim rúng óc. Đừng khóc. Tiếng khóc là thù địch chiếntranh,consóihổnmangnuốttrửngtìnhnghĩahình hàilớplớp.Mấygiờrồi?Bảy.Bảygiờtốimậpmờèạch giếtchóc.

-ÉnTrắng.ÉnTrắng...

-SơnCa.SơnCa.TaođâyVi. -Lĩnh.Lĩnh.ĐMmày.Taođangrầurĩ,cứtưởng... ĐM chạy đâu hồi trưa tới giờ ? chờ mày một lần tao đái trongquần...

-Vi.Imđi.Taovừasốnglại.Màynghechưa? Taovừahụtchết... Im rợn cánh đồng. Bộ binh thả lưới tràn tới nữa. Từng đợt chạy tháo một hồi, tìm hốc tìm mả nằm xuống thao láođỏkèconmắt,nhắmsúnggiữcò.Lớpsóngđónhổm dậy,ùatớihàngngang.Mộtchặngtiếptới,nằmxuốnghồi hộp. Một còn một tiêu ma, biết tiêu là hết nhưng muốn bắn. Khói thuốc súng sẽ xông lên mê vùi điên say. Quên hết. Nằm đợi những giây khắc căng phồng trí óc, dằng dặc

152 52

rụng rời như hơi thở ngoi ngóp. Khối den của đêm rơi bịch xuống, đồng lõa tối ám. Những trái sáng phụt lên không, vạch rỏ mặt mày. Một trái tắt ngủn, trái khác nở bôngrựcrỡ.Mờsaungọnsánglơlững,bầutrờixámđặc đông cứng, những tảng mây chồng khít lên nhau như da đáchìbọcngọnnúitrọc.Mưarớtnhỏhạt,cuốnlùatrong gió âm u buồn thảm. Như trong đó có tiếng kèn đưa ma áonãodựngdậyhayhìnhthùconđòđưaxáclùavềtrong trí,dathịtsượngsùngnổicaogaiốc.Viđãhốthoảnglần đầukhinghetiếngkènxungphongdữdằnphíađịchrống lên,tiếngrốngộcộcghêhồnnhưmộtconbòbịchọctiết. Tiếngkèntácdụngngượctráihaichiềuvàotinhthầnlính chiếnhaiphía. Một phía đã làm chủ chiến trường, chuẩn bị tinh thần, tiếng động nào cũng có thể thôi thúc chiến đấu. Những cuộnphimdựnglạicảnhtấncôngcủađếquốcLaMãthời cổđại,tanghenhịptrốngdộiđộnggiụcgiảnhàotới,nhịp trống lùa tắp lôi ta nhõm dít đứng lên, giật tay thúc cùi. Thêm vào, tiếng lính trận reo hò lúc nào nghe cũng lạnh gáyxônxaocảmđộngngậmngùibởitrongđóhàmchứa nỗi chết, hét lên cho hả giận, sau đó, không còn nữa, những tiếng kêu bi thảm sau cùng của đời sống không trăntrốidặndò... Tám rưỡi tối. Én Trắng, Sơn Ca ơi ới gọi nhau, hôn nhau trên làn sóng. Sóng điện chuyển mang tiếng nói, thương yêubạnbè.LờiVi,lờiLĩnhnghẹnngàotraonhaucõilòng xoáyhúttâmtư.

152 53

ÉnTrắng. Taocầunguyệnchomầyđêmnay. -SơnCa.Mầyđợitao.Bọnhắnđangvượtsôngmởđường máu... TiếngLĩnhngưngbặt.Nướcmắtdồnnéntràora,cổhọng ấm ức. E hắn... Gió rít vi vu. Mới chừng năm phút Vi réo tênLĩnhtrongmáythấtthanh.Hắnmuốngởidòngnước mắtthươngtiếctrênlưnglànsóng.Lĩnh.Trảlờitao...Làn sóngyếuớtkhôngmangnổinướcmắttiếngkhócVi. Đạn năm mươi trên hai con cua khạc đều từng loạt vào mấy lùm mía. Lúc nầy lũ cá sấu cũng đã chà nát cánh đồng. Cánh đồng mía như một mái tóc con gái ngọt lịm chấm vai, giờ đã xài xạc tan hoang. Những thân mía sạp ngã chông chênh, những lỗ đất lăn lóc ngáp thở. Không biếtgìtìnhhìnhbênkiasông.Vinghĩtiểuđoànđisauanh đãtớidànquânbọcchậnđườngđịchtháolui.Mặttrước, bộphậnVităngpháiépđịchlùisâuxuốngsông,mặtsau hờmsẳnmộtlớpvâychờchựcnhaitươinuốtsống,trên đầu máy bay mưa bom xối xả từng hồi, địch không nổi chịu thấu. Tuy nhiên , trong chiến thuật, phải cho địch mộtlốithoát. Phía bên hông ruộng mía nối qua một vùng cây cối lưa thưachạydàitớingúttầmmắt,thênhthangnhinhúcngó thấy có thể là khe hở để địch tháo chạy khi cùng đường. Máybaysẽchặnđánhphủđầunátvụnxươngda.Ýnghĩ về trận đánh chen lẫn những lo tìm đứa bạn quanh co trongđầu.Chiếcbẫy.Mỗiphíagiăngsẳnnhữngchiếcbẫy chờ đối phương, ngay cả khi thế cùng lực tận. Bọn hắn

152 54 -

đang vượt sông mởđường máu,tiếngLĩnhbáotinchiều hướng chiến trường đang đi ngược chiều Vi nghĩ. Mười giờ khuya. Gió lạnh cứng trên môi khô cổ đắng, chân tay co run lẩy bẩy. Những trái "phụp" soi sáng liên hồi như nhữngngọnđèntreochichítlưngchừngtrời.Từkhoảng trưa đặt chân tới bãi, phía Vi hoàn toàn chưa chạm trán, bóngđịchmãilẩnsâunétránh.Vivàđồngđộinằmcứng mộtbề,tưthếsẳnsàngđợilệnh,đồănkhôlôiraănngấu nghiến. Xác thân hình nộm mệt lừ, nhừ nhuyễn như một xácmắmdãlãbuôngxuôi.Góctrờiphíatrướcngãbênbờ sông, những tia đạn lửa bẻ cong vọt từ dưới đất tạt qua hướng Vi. Đạn nổ nghe thật gần, những viên đạn hạ xuốngquanhquất đâyđó.Cứkhépmắtquênvùngchiến trận, âm thanh rần rần của những loạt pháo cũng náo nức như đêm giao thừa bập bùng tia lửa. Người trung sĩ vẻmệtmỏi:

-Chắccảhaiđangthọchuyếtnhaubênkia...

-Tôicũngnghĩthế,Vinói. Xáplácàômnhauvật.Nhữngthếvõ.Chémtreongành... Máu ròng ròng tung vọt, đầu rơi mắt còn trợn ngược, tiếngchửicuốicùngvừakhép.Vuốtmắtđithôi,mộtngàn mãinămsaunhắmtítngủvùiđấtđen.Nhữngđườngdao múaxiênmúaxẹo,tiếngreolagầmthétdọanạt. Nằmsạpxuốngnhữngcâykhôđốnngã.Aisaymáungười ?.Chưaômnhauthịt,thịtnhaulàhếtđờithằngVi,thằng Lĩnh,ngườitrungsĩtheochânsưởinóngtâmhồn. Hai người còn đây ngóng mắt thương theo. Thằng Lĩnh

152 55

chao ôi,một đờibâygiờ hắnmới ôm xoáthình nhânđối địch loanh quanh vẫy vùng. Hắn nghĩ gì mùi hôi ẩm mốc trênđó.Hắnnghekhôngtiếngđộngìầmgiụcxétronghai nắmtimtửthù!Hắnbiếtchikẻđịchđầuóctưtưởngtrái xoáy cuồng điên. Hắn thấy không bàn chân những ngón coquắpgiaochỉxavờitổtiên.Còngìnữa.Biếtrồi.Kẻthù chỉ sáng lửa ở đây, trên xương trên thịt. Mồ hôi mốc ẩm da vàng quen quen ruột thịt, giòng máu chảy từ đầu cổ xuống tới cà-mâu trong cơn nạn nhỏ chếch lạc hướng nguồn.Vừamớiđâytiếngmẹtiếngcha,lờilờibắc-trungnam thủ thỉ êm đềm, tay chân ấm áp. Vừa mới đây, anh nói tôi nghe, tôi la rầy anh nhịn nhục, niềm thương như biển sông đầy, nhục nô lệ ôm nhau cùng khóc. Cùng bốc lửa căm hờn, chun rừng lội suối khổ ải vô song, tôi đốt lửaanhngồimộtbên,hơtayhơchầnxuýtxoanhìnnhau cảm khái mắt lệ rưng rưng đát trời lên tiếng khen thầm, hồn sông núi tổ tông linh thiêng phù trợ, anh vung tay thề, tôi quỳ gội lạy, những lời nguyền có thánh trên tay, cóChúatrênvai,cóPhậttrênđầu,thờigianthoảngchốc nhưbóngnắngnghiêngqua,thoảngchốcnhưmịtmùvô tận, sương núi lênh đênh biết ngày nào dòm ngang thế giới không hổ thẹn mặt mày. Tôi với anh như đò như sông chở đầy thương yêu nhớ tiếc tình người , bài hịch sátđátlanhlãnhcònđây. Bây giờ. cùng nói một lời, anh hiểu một đường tôi nghe mộtngã.Khianhchửirủaquangôngcuồngcóthểlàlòng anh đau cắt nhớ vợ thương con nơi vùng tôi lui tới cửa

152 56

nhà, có thể là anh chẳng ghét nhơ chi tôi tội lỗi nửa đời theo bầy xiểmnịnhvongbảnvôlương.Khi tôicầmsúng bắn nát đầu anh, vinh hạnh gì đâu mà tung hoa chân chính, có thể tôi nhắm mắt bắn càn bắn khốn, lịm chìm say khói súng mê man. Có thể anh nghĩ gì tôi cũng biết. anh nói gì tôi cũng hiểu, nhưng lòng trời cột miệng bẻ răng, bỏ tù bỏ bót, tôi mù lòa mang hèn đớn trong tâm. Cònbiếttrămnămnhữngđiềuphảinói. Gần mời hai giờ khuya. Cơn lạnh băng cứng chai lì. Súng lốpđốpxéthêmmỗigóctrờivềhướngđámcâynốihông ruộng mía. Chừng như một số nhỏ lính địch ló đầu qua đó.PhíabộphậnVisôiđộngdậymình.Mộtlệnhmớiâm thầmlennhỏ.Từngcáibóngđenmòmẫmbòtới.Kíncẩn dè chừng, những con bò sát lê chân lết tay kéo súng kéo dây chuyển dịch lần hồi. Bò. Bò cho máu nóng rần rần chảycuồngtimóc.Nhữngcõisốnglềnhbềnhgióvậptaiương. Vài cánh tay thủ lệnh, khêu mờ trong đêm. Nhào phắt dậy ! Rút cổ chạy ! Người chỉ huy xông lên đâm bổ dẫn đầu, qua một khoảng, rạp mình xuống sau một mô mả.Nhữngđứaconquấnquítnằmvộixuống,hàngngang. Bò,chạy,nằm,xốclên,xốcxuống,đếnmộtgiờsáng,bốtrí bên bờ ruộng mía. Súng lớn súng nhỏ vẫn báo động đều đềubênxabờsông.Bắttừlúctốitrời,địchđãtungnhiều đợt tấn công có tính cách nghi binh hơn là quyết định. Lực lượng phía Lĩnh với pháo binh thiết giáp yểm trợ chưa giải quyết nhanh được chiến trường. Theo cường độ tập nã quy mô như vậy, địch luôn tìm cách chứng

152 57

minh sự có mặt không hề nao núng của họ. Lĩnh vẫn bặt tintừtámrưỡitối. Năm tiếng đồng hồ dằng dặc thổn thức, lì lợm trôi qua trong Vi. Dễ chừng cách khoảng năm phút, tiếng gọi the thé Én Trắng, Én Trắng nổi lên vô vọng buồn thảm. Vi nóng ruột nóng gan tin nẫm thằng Lĩnh đi rồi. Cơn đau xoáytrònnhứcnhối.MộtđờiLĩnhlàVi.Mộtcặpđứaăn chung ngủ chung, bơ vơ một nỗi chết không còn ai hiểu. Haiđứanhưthâncùlaonhỏngoiđầulênthởgiữatrùng dươngsóngdữ.Rakhỏitừnghangcọp,mỗiđứachegiấu nhữngra-đi-không-trở-về,bởimẹbiếtsẽbưngmặtkhóc tủi, còn cha thì đứt ruột cào gan không ngờ tinh anh huyếtthốngmìnhlạiphiêuhoanglạchợácđứcnhưthế. Ngày ngày mỗi đứa lớn lên chỉ ròng có súng đạn vô tri mớicóquyềntrênthântrênxác,mẹchachỉcònchớivới trôngtheo. Những lúc Vi ngó thật sâu vào tâm tư Lĩnh , hắn nom rõ nhữnghìnhthùlôngládịkỳcủanỗiámảnhbấttrắcnhảy múa. Sự thật chưng bày rõ mồn một, che lấp bích chương biểungữ,nhậnchìmảoảnhkhóisương.Mặttrời mỗi xoi sâu ám tối, những gian manh càng lươn lẹo chường ra. Còn chi đâu ? Những đứa con lạc đạn trôi sông,pháchhồntánlạc... -ÉnTrắng.ÉnTrắng... Vigọinữa.Lầnthứmấytrămhắndaidẵngkêuca. Mấy trăm lần kêu than. Lĩnh vẫn im lìm. Mày bỏ tao đi, taosốngvớiai?Saomàykhôngnói,dùmộtlờithoithóp

152 58

cũngchotaođượctiễnmấylầncuốiđiđờinhàma... Không. Mày phải sống, còn con mắt nhìn tao, còn miệng họnghảtohảnhỏtrăntrốibùingùi... Vi nắm combiné đập xuống giận dữ. . . Đ M . . không trả lời. Người trung sĩ khẻ nhẹ ôm theo chiếc máy soi dưới bóng chiếu của những trái sáng, đổi qua tần số khác bắt sóng từ một máy phát nào đó. Thử tốt. Khi tin Vi biết điềunầy,hắnvẫnhungdữ: -ThằngLĩnhchếtrồi.Conc. NgườitrungsĩlínhímộtcâugìđóanủiVitronglúcViđã nằm duỗi xuống ngất xỉu . Trí óc hắn căng thẳng quá độ qua hơn năm tiếng đồng hồ. Một tháng trước đi bệnh viện, bác sĩ cho nghỉ một tuần, cảnh cáo hắn đừng để bị xúcđộngmạnh,hắnđangyếutim.Đơnvịtrưởngthương tìnhchohắnnghỉdưỡngluônhaituần.Chuyếnnầytrởlại nghiệpdĩ,nhưthằngLĩnhnhậpchungtoánhắnchắchắn vẫn bình thường khệnh khạng súng bom. Hình như có mấy đứa con lạc đạn chết bên phía hắn.. nhưng hắn khôngđểý.HìnhbóngLĩnhcaolớndềnhdàngchiếmđầy tríóchắn.Nhữngloạtsúngnổilêntừnghồi,chốcchốclại nínthinh. NgườitrungsĩxòelớnbàntayvuốtdàingựcVi.Haiđồng đội hắn men lần trong tối đỡ nhẹ Vi lùi sau ranh tuyến. Làn mưa bay lệch theo chiều cơn gió khuya trải lớp trên đầu mênh mang những đứa con khốn khổ ngáp mỏ, sụt sùi. Khôngđánhđấm,mànằmtrơxuốngđótớisuốtsáng lũ con chắc sẽ chết cứng đành đoạn, Tình hình bên kia,

152 59

hai bên hầm hè tiến thối nhai nghiến cầm chừng. Địch bám sát lợi dụng hệ thống địa đạo chằng chịt trong khu ruộngmía. Những bận tung quân nghi binh, địch xuất phát theo chiềuhướngkhácnhau.Suốtdàitheovòngvây,địchgầm gừnhưcóýchọcthủngmộtlượthếtluôncảphòngtuyến. Dưới ngọn sáng mù mờ, từng toán địch năm bảy tên lần mò vượt sông khuấy phá, đồng bọn đua nhau khạc đạn yểm trợ, trời đất rung chuyển tưởng chừng cả đại bộ phận nằm chờ dọc mé sông. Từng tên địch thí, gặp đại liênđốnngã,chếtquay.

Phòng tuyến kéo dãn dài ra, quân rãi thêm ,chẽ mỏng. Vùng cây thưa nối hông cánh đồng mía, địch thường xuyên khuấy động, nhữ hướng. Hai giờ sáng, phía bộ phận Vi được tung vào ruộng lục soát, quậy nát hầm hố. Khi Vi tỉnh hơi, hắn trở lại hàng ngũ nghe ngóng tin tức Lĩnh .Không thấy gì hết. Bảy tiếng đồng hồ dai dẳng u phiền, trôi đi mệt nhọc. Lục soát...Khu ruộng mía nát hoảnh,nhữnghốđấtvấtvảtheotừnggốcmíađổnáttan hoang. Vài tên địch banh thây, xác nằm im vô tình. Tìm sâunữa.Vàiloạtsúngđịchbắnlẻtẻquágần.Lệnhngừng, bố trí, chờ. Một lúc sau, chiến trường đột nhiên im lặng khóhiểu.Bóngtốichờnvờnquáidịrợnngười. Bốngiờsáng:trậnđánhkếtthúchầmhècútbắt.Đạnnổ liên lu bất tận. Không hiểu bằng cách nào địch đã vượt sôngâmthầmtậptrungtoànlựcrồitungramộtmũidùi

152 60

nặng, chỉa thẳng vào bộ chỉ huy. Trận đánh cận chiến nổ bùng,tráivớixẩmtốiVitừngđoánphỏngởbênnầysông. Rổn rảng giết nhau chừng một giờ, trận chiến tan. Tan luôn không còn một bóng dáng địch thấp thoáng trong cánh đồng, bên kia sông. Vi rầu rĩ liên tưởng đến vuông mặtcôhồntộinghiệpcủađứabạn,chắcmộtđờihắnthương nhớ khôn nguôi. Vài cái bóng đen khập khểnh từ hướng con sông len về ruộng, những cái xác vô hồn lạc chợtrongnhómtànquântìmvềanhem.Nhữngvòngtay mở rộng ôm xoát nghẹn ngào. Những giòng nước mắt kinhkhiếptràora.Nhữnghơithởhàohển,từngtiếngnói đứt cụt diễn tả trận chiến thảm khốc sau cùng. Một cái bónglẻloimờnhạtgậpghềnhtừngbướcđiyếuđuốinhư thằng uống rượu say khướt quên đời. Cái bóng run run bámvíutrờiđất,lủithủimòđi.Trongấmứcnhớtiếccủa Vi, một trăm phần trăm thằng Lĩnh đã thật sự tiêu ma. Hắndớndáctìmanhemtrongnhómquayvề,khôngthấy Lĩnh. Hắn đưa mắt hướng theo bóng đen lẻ loi lờ mờ trong ruộng thưa, len tới phía đó. Chừng dòm mặt bóng đen,Vi.khàncổlathấtthanh: -Lĩnh...Lĩnh... ThằngLĩnhthấtthểubước,mặtthấtthầnvớidòngnước tangthươngứara.LĩnhnhàođầuvàongựcVi,buôngthả thân xác phó mặc bạn hắn.Một vếtthương chẽ ngótbắp vế.Lĩnhlếtxuốngmésônggiấumìnhsaulùmcỏrậm. Máuchảynhiều,khuônmặtnhợttáithấtsắc.Hắnquơđại một nắm cỏ đắp vết thương, máu ngừng chảy, rõ ra mới

152 61

hayhắnnhổđúngthứcỏmựcmọcnhiềutrongvùngnầy. Nằmxuốngđóvớitantrận,hắnchớivớibơiquasông,lết về...

Cơnmưaluồntheogióréovivucònquạtmạnhtrênđầu cánh đồng, những mả non nhấp nhô. Hình ảnh đám tàn quânPhichâusauđạinạnĐiệnBiênthấtthểuxơxáctrở vềhóađiênhóadạivụtquatrínhớVi.Tiếngthanấmức, sụtsùi, nhễubọt.../.

Y THỨC (số 11 ngày 15-3-71). Chất liệu từ Đ. ở một đại đội trinh sát Y”

152 62
152 63 Thành phố cứng đờ khô chết sau cơn chém giết bãobùngkhiếpđảmhaingàytrước.ÔngChílúicúinhận mặt thằng Lớn trong dãy xác người ê ẩm nằm sãi dượi giữađường,hiên.Nhữngxácchếtmềmnhũnnhưnhững sợibúnnằmhớhênh,bắtngangbắtdọctrướcmặtphố,

chao nghiêng dưới trụ đàn gốc cây. Ông Chí mếu máo, khóc rấm rức, nước mắt không còn trào nổi. trước mặt ông, những cụm tóc tơi tả như chòm râu bắp phủ xòa lơ thơtrênđàitránbạnthếchxanhxao.Nhữngđôimắttrợn

152 64

đường chừngnhư cònthêlươngchínkhúchơncảvùngtâmtư nát hoảnh cồn cào trong ruột ông. Nghĩ thế, ông Chí tỉnh hơingướcdòmphíangườigià. Thêmmộtkhối thịtnằm đôngcứng,gãychân,vỡsọ,dựavắttrêntảngđálớnbên đường. Người già đó vẫn còn quệt nước mắt , những vệt ghèn nhòe nhoẹt dán chặt trên đĩnh má cao. Ông Chí tới gần,ngóxuốngchânngườigià,mộtthânthịtkhácbịbắn tóe nát ở một bắp đùi, dấu bắn mới hoảnh tướt ra từ bả vế một nắm thịt màu nâu nhạt tĩa lia ria như miếng thịt bò gân. Cả bắp vế đó không khác chi cái đùi bò. Xáp mặt ngườigià,ôngChíchỉtayxuốngtảngthịt:

152 65 trừng nuối tiếc chưa muốn vĩnh quyết dứt lìa. Ông Chí khẻtrờtớikhomxuốngràmắtthậtkỷtrêntừngvếttậtở cánh tay của tảng thịt chết. Con phố lạnh buốt điêu tàn. Nhữngu uất phơi trãi chungquanh,rảirácđôi bangười mang hoàn cảnh ông Chí, đang nghẹn khóc đầu góc phố, sụcsạotìmkiếmtămtíchconcháu.Buổisángimlìmmun sẫm trì nặng trong hơi thở. Ông Chí sững sờ đứng sựng lạikhinghemộttràngtớttứctửiđứtcụtgiữatrờ
không. Tiếngtớtngắncụtxaoloãng củamộtông
conmắtbétghèn: -Ônrõmắtcoidùmtuithửởcánhtaynócóchâm chữkỷniệmchiếnthắngĐồngXoàikhông? ÔngChícúixuốnglậtquavềhaicánhtaymộthồirồi lắcđầu.Trênđóchỉxâmlênmộtcái hìnhrằnrằnrệnrện,
i
giàđầu
- Báckhóccáixácni? Người già bập bẹ trong tiếng khóc, dụi tay lên một

t

ichừtuimớithấy...

Tuiđoáncònchếttởnnữabácnạ... Súnglạinổlắcrắc.Nhữnghònđạnbayxéongangđầu ghê dữ. Ông Chí lặng thần nghe ngóng, thế ni thì chuyện hiểm ác còn găng lắm chớ không phải chơi. Kể từ khuya quatừdướigậmphãn,ôngChísungsướngnhậnratiếng súngđãngưngbặt.NghiệtmộtthằngLớnởluôntrênđồn cảnhsáthaingàyđỏlửakhiếnvợchồngôngChíchếtruột chếtganynhưchuyệnconôngđãchếtthiệtrồi.ÔngChí nhìnquakhecửa,trờicònmùmùđenhoắm,mấynhánh ổi xá lị gãy oắp xuống lỏng thõng đu đưa qua về quá tàn tệ.ÔngChíchẳngngờnhữngviênđạndữđãmòđếnvùng ông, chừng muốn chém đứt lìa cả khu vườn khoảng sân quanhđó.Ônglẩmbẩm,thếnithìhaibữatrướcđứamô vôphúclóđầura,chắc"nó"cũngthiếntiệtrồi,cómômà ác tăng ác đế dữ ri trời... Khi ngó lũ con bầy cháu không haohớtđứanào,ôngChívuithầm.Ôngcàngvuihơnkhi

152 66 không có chữ kỷ niệm đồng xoài đồng xiết nào hết. Hai ông già ứa lệ nhìn nhau nghẹn cứng lời. Khu phố nhìn quanh tản lặng ớn gáy. Mấy người đàn ông nóng ruột nóngganđilụcsạothânnhântrongrừngxácngổnngang bên kia đường, đều biến mất vào các ngã phố. Lệnh cấm trăm phần trăm đối với dân chúng vẫn úp xuống lạnh lùng.Haiônggiàkhốnkhổcòn
-
-
ngongoetrongcơnácmột tàytrời.
Tuicũngmấttămmộtthằngcon. Ngườigiàxếpchiếckhăntayvàotúiáo:
Từthuởmẹđẽ
-

gắt. Những âu lo thương xót tự đâu đùn lên cao ngất trong lòng ông và đắp quanh hình bóng thằngLớn.Tuổigiàôngcũngthườngyênnghỉdướivùng kỷ niệm bát ngát kinh qua trên dòng sống, nhưng thằng Lớn thực sự vẫn chưa in hằn được dấu tích nào trong vùngkỷniệmsâudàyđócủaông.Bâygiờbóngdánghắn bỗngdưngkhêulêntừngmẩuđờibémọnvôtích,dựng caolêntrongkýứcông Chínhữngkỷniệmtưởngnhưtừ người chết bỏ lại (một người trước khi nhắm mắt gục xuống,hốtnhiêntrongphútchốc,nhớlạihếtthảyquãng đờiyđãđạpqua).ÔngChítầnngầnmuốnchạybănglên ngãđồndòhỏitămtíchthằngLớn.Lỗđạnbungtóetrên mộtthâncây.Miếnghũngđụcsâutrênthànhtường.Nhìn bằngấythứ,ôngChíđủchùnbướcbỏđứtýđịnh.Ônglộn trởvônhàcàngnghequayquắtmạnhtrongruộtgan.Mạ mi,nóidạitausợthằngLớnchếtquá.MụChílàubàu,ba mirándòthử.Dò...mạmirangoàimàdò.Mấybửanirúc đầu dưới phản, mạ mi biết người ta làm chi ở mấy chục

152 67 thấybọnnhỏchẳngđứanàosứttránsướtdagìráo.Vẫn còn thiếu thằng Lớn. Hắn đụng ngay phiên trực trên bót hôm đầu tiên nổ súng, kẹt luôn khiến ông Chí bồn chồn xótruột,nổiámảnhbịmấtthằngLớncứquanhquẩnsát phạt ông suốt ngày nầy ngày khác. Ông ngồi yên một xó canh chừng trời sáng. Súng đạn nó thường tháu cáy , thâm thù với tình thương
ầu trời rõ ửngtrên mấy
ỏi gậm
ản
lắm như tình cha con ông Chí. B
cành lá nhỏ, ôngChí chun tuốt kh
ph
ra ngõ dòm loanh quanh. Đứng đó ông càng nóng ru
t

ớiphố,ông Chíránquêntrămngànquansancáchtrở,đạplênhiểm độc chạy tìm thằng Lớn. Những hàng rào kẽm gai chăng đầy khít rịt trước mặt. Từng cơn dọa dẩm cú vọ tạt vào mặt ông. Ông Chí lò dò men nhẹ theo mép cỏ gai con đường sỏi bạc, ngước dòm qua một khoảng rộng đặc ngùn ám khí. Tâm thần ông Chí không khác chi một con cá lảy đãy trên thớt gỗ. Súng ống lính tráng nhìn qua khoảng trống, trốn miết xó nào không thấy. Ông Chí ,trong thoáng chốc, bỗng giẩy nẫy, khám phá dưới dãy hàolũyngụytrang,nhữngổsúng,lỗchâumai,nhữngmủ sắt thùng đạn đầy nghịt hờm hờm. Người ta cấm chân ông đấy, nhưng ông vẫn sấn tới. Một người lão điên cuồng , chắp tay vừa đi vừa lạy lục cúc bái trời đất cách ch

152 68 tỉnh không ? Nói xong, ôngChí ra dạngchân chốngnạnh giữa bậc thềm buồn khướt, nom lên phía bót. Tiếng nổ cònthaynhauđiểmthưathớt,âmvọngquamấytrờixám bệnh. Loáng thoáng sau những khoảng trống trông qua hàng cây, đường xe lửa, ông Chí tưởng như bãi chiến đã dànsẳntrêncáchìnhlộtửthần.Bấtngờôngmạnhchân trởluirangõ.Chừngmộtcâysốtừnhàôngt
ỗôngkhôngxa.ÔngChítỉnhhồnchợthiểu,ngoàiông, còncónhiềutayliềumạngquácở.Cảchụcngườitừphía ông Chí ùa lên phố , lom khom è ạch đi trong nước mắt cạnkhô.Họsẽmoitìmngườiruộtthịtbạcphúcvôphần? Họkiêntâmlộnluisốngchếttrongcănnhàconcháuđầy đàn?Trênhaibờconđườngsỏibạc,vàibaxácthịtnằm duỗi chết ngay đơ vô tình như mấy cọng rác rơi rớt sau

biệt,nhưngôngđã khóc. Quê hương đen mùa xuân đỏ bây giờ, chao ôi là buồn ! Sao ông khóc, ông Chí ? Xương máu đó đâu phải củaconông,saoôngkhóc?ÔngChí.ÔngChí.Mồmảđầy caotrênđầunghỉađịachoconcháumaisauđắpcỏkhóc than.ÔngChíngộphơichoángváng.ThằngLớnnhàông nhăn nhó qua cầu hồn phách tiêu tán lạc đạn trôi song, hayhắnnằmxuốngnhẹnhàngnhưbàicadaomẹrungủ xóm đồng, ông Chí cũng yên long bớt khóc khi ông đã xoắn chặt thâm tình vào bãi xác chỉ có một thân nhân mang tên tổ quốc ông…Ông dại đờ mù chóa theo những vầng đom đóm mắt vàng lè vung tỏa như ngọn pháo bông.Người già

152 69 lưng. Ông Chí ra tới phố, dấu vết trận chiến nằm xơ rơ ráchnátthảmthương.NhưthằngLớncónằmqueothân tủi hổ trong bãi xác nghi ngút đó, ông Chí còn phải mệt công phanh mò mới nhận nổi mặt hắn. Mặt mũi thằng Lớn đôn hậu trung trung, cá biệt chan hòa trên ba dòng sônglớnchảyhiềnhòaươmdàymạchsốngtổtông.Ông ChíchưatinthằngLớnrụcxươngmất
vẫndòmmiếtlên conxác
ất
ng.
Chícúinhìnkỷcáixác,đứamôbắnchóquá,đạn
nhưtổongtừrúnlêntớiđầu,hếtđườngnhậnmặt. ÔngChíngócđầulên: -Bácnóiđứamôchâmchữtrêntay? -Contui… -Hắnchâm… - U chao, được thằng con đấu đái hậu lai, hắn
thẫumắmtreođầugiàn.Tuisẳnsangchếtchohắ
b
độ
Ông
ghimnát
như
ns
ng,

nchâmluônchữtrêntaylàmkỷniệm.Tui hỏiônchừhắnnằmchếtqueorâunhưmấycáixácni,ai châmkỷniệmchohắnđâyôn.Haychỉmìnhtôingồibóp bópcái bọc nướcmắtxéplẹpcủatuổigiàrỉrảtừnggiọt rakhóchắn… ÔngChícanchỉ: -Bácnóiquáchớthậtraaimuốnchirứa. –Tuitức…Thươnghắnquámàtuitức.Connóikhông biếtnghe. –Trămsựcũngtạitaibiếnmàracả. –Taibiếnchi.Ítlắmmườiphầnsốngcũngcòn trong taybabảyphần,aiđờichỗhắnmấttrụihết. –Báccoituicóthuachibácmô. –Ônchắcthằngnhỏnhàôngchếtkhông? -Chắcbácnạ. –Ainói?Ôncóthóinghivặtrồi… Ông Chí hắt hơi sặc sụa, cơn ho cào ngứa trong cổ khô.

152 70 nhưngcănsựnhưri,ônnghĩcóchókhông?Cảnhómrằn ricủahắnchếttrụilụilụitrongđợtxuaquânlàmcỏViệt cọng việt kiết chi đó. Hắn xớt chết ba lần, lảnh cả chùm huychươngrựcrựctrênáo.Tuivẫnnóituivẫnrấtxalạ với mấy thứ nớ. Nhưng mình sinh con chứ ai sinh tâm sinhtínhhắn.Khổquáônnạ.Đánhthắngmômộttrậnở miệttrong,hắ
Đườngphố ngủdọcdài mêvùithảm não.Ánhnắngle lói chạy suốt trên mấy hang hiên. Người già uể mệt dòm lại conthịtchếtdướichân.Mặtmũihắngiốngconông.Tấm áo trận kho queo xách ngược qua sườn bụng phát lộ hơ

ttrầyxâyxớttrênmặtda.Mùithịtthốinặngnghịthơi thởbắtđầubaylantừnhữngconxácsìnhmũnlạnhngắt rơixuốngtrongnhữnggiờđầunổilửa.Mộtloạtđạnbắn xéo ở góc ngã tư bãi chiến khu phố, chừng như chĩa mũi vào hông một ngôi lầu đúc kiên cố được ước tính như mộtổđịchcứngđầucốthủ.ÔngChívộitaykéongườigià népsạpxuống,bòtấpsátvàochânmộtcửaphố.Những tràngđạndònkhôtiếplầncuồngthéthốigiụchaiônglão quấn sát mình nhau. Người già thở hổn hễn bên tai ông Chí , vòng tay run run thắt cứng lưng ông. Ông Chí nghĩ dại,như hai đứa tau có vô tình nằm rục luôn xuống đây, mụ Chí thế chưn tau chạy tìm thằng Lớn, tìm tau, tìm rang cũng không gặp, rồi lại một đợt lửa đốt lên, mụ Chí nằm trốn đạn xuống một nơi mô đó lại cũng bị đạn xéo chết ngon ơ, chồng lên bãi thịt

152 71 hớ mảng da trắng méc, từng vết máu vấy tỏa se sắt trộn nhòa trong màu áo xanh nâu. Con ông chết rồi cũng thế.Ông Chí bỗng nhiên nhập nhòa trong một vùng cay đắngmênhmông,thằngLớnchỉkhiêmnhườngnằmgọn ởmộtvuôngnhỏxótxatanloãngtrongđó.Ôngsựcnghĩ câu chuyện gia đình ông không lớn hơn dòng máu đỏ chảy trên song, niềm lo âu cho thằng Lớn nhỏ nhoi như vế
người vốn đã cao, lại cao hơn,lòngđấtđỏmáucàngđỏhơn,ngọngióđãtanhrích thịt người sẽ còn thúi hơn. Nhưng cũng chưa hết, lũ con bầy cháu tau lại tiếp chưn ôn nội mệ nội cha mạ chúng hắn đi tìm xác , rồi cũng... Rắc-rắc-rắc, phụp-phụp, ông Chí ngước dòm lên tường hai hòn đạn gâm cứng phá

Họ đứng dậy dìu nhau đi giữabãithịtrợnhồn... * Ba cổ xe mượn của lính, hồng thập tự, y tế, đi vào thành phố. Chừng ba mươi người trẻ ngoi đầu nhú bên phía hông dò dò xuống đường. Mỗi cái xe loe ngoe một tấmcờtrênmui.Tấmcờlừngđừngvôcangiữahaiphía. Tấm cờ che bọc ba mươi tấm lòng ngộp đầy thương yêu tự nguyện dọn sạch những con xác. Đoàn xe, từng chiếc, rải rác , đậu ở ngã tư đường,

152 72 tungmột miếngvách,nhữngvụn vôi nạm đá rớtràorào lênhèphố,ngaygầnđầuhọ.ÔngChíbìnhtỉnhhỏingười già: - Bácsợchếtkhông? Ngườigiàrunlẩybẫykhôngđịnhhồnnghĩtớilờiông Chí.DángcoquắpgầymònnhănrúmlàmôngChíbồihồi xúc cảm. Không biết bác ni ở mô, nhưng con bác, qua nhiều điều bác kể, cũng có thể biết hắn làm việc chi rồi. Hắnconmột.Chưavợ.Bácbuồn.Tộinghiệpquá... Mộthồilâuimphắcsauloạtđạndữ,ôngChílồmcồm ngồi khom lưng đỡ người già.
hè phố, trước rạp hát. Một người con gái, nương theo tia nhìn ngạc nhiên của ông Chí,nhỏnhẻnhưkhuyêncan: -Đó,bácthấychưa.Cháuđâucóláo. Ngườicontraiđứnggầnđólôimộtchaidầutrongtúi áo: -Bọncháuđãnóibácđừngđitheo.

ễnh ương. Nắng thui lên da mộtlớpnâusẫmbầmtím,nhữngconxáclănlócnhưcon bòquaytrênchồngthanđỏ.Từngrãnhdanứtnởngoằn ngoèo, những luồng nước vàng nước đỏ men theo đó chảyraloàmloệmquágớmtởm.Ngangcởnầyphảinhặt xác chôn gấp. Bệnh truyền nhiểm dịch hạch bắt đầu giơ cao nanh vuốt đe dọa. Ông Chí kinh hồn không ngờ sự việcđãbiếnlậtquálẹ.Mấyngàytrướcôngviếngquađây dò mặt thằng Lớn, những con thịt nầy còn cho ông hiểu đólàxácxươngđồngloạiông.Bâygiờôngchưa biếtgọi cáibãixácđóbằngmộttêngì.ThằngLớnhaycậutraicon

152 73 Ánh nắng hực hơi lửa hầm hầm thiêu đốt trên da ,mùa xuânkhôngcòngươngmặtêmdịuchanhòatrênngọnlá non cồn cỏ, những nụ tầm đâm đầy sức sống. Ông Chí thẩnthờđâmbuồnsướtmướt.Nhữngconxácbiếndạng mộtcáchquáiđảnquamấyngàynằmlãngquênnhưđất cỏ.Nhữngchiếcbụngcươngsìnhcăngtokhôngkhácchi chiếc trống đình hay bụng
Không
ệt
Việt cọng,
ng thịt ngổn ngang đồ sộ. Đặc biệt, ông Chí chợt thấy những sợi quai dép Bình-Trị-Thiên, những bộ đồ đen lẻ tẽ bó chặt lên một số con xác, mấy người thanh niên nói, họ là li1nhcha1nhquyBắcViệtvôđó,aibiếtđứanàođặccông không? Ông Chí đảo mắt nhìn khắp vẫn không tìm gặp dấu vết đặc công đặc kiết gì hết. Một người thanh niên nhắclạiôngChí:
người già, dầu có ngủ trong đó cũng chẳng ai nhận ra.
phânbi
n
ic
đànôngđànbà,contraicongái, lính tráng
dân chúng trong đố

ống không muốnsuyxuyểntrêntaybốnngườicontraiđầysức.Ông Chí e ngại cái bọc nước ọc ạch trong bụng con ễnh ương vỡxìra,nhữngvòinướcđộcghêhồntừđóbắnvòngcầu tung cong khắp mặt mũi, ria xéo xuống đường lờm lờm trongcổ.Ôngrảonhẹtớigầntoánngười,họđanghìhục bưngnhẹmộtconxác.Nửachừng,họbỏxuốngchạytung tóe bốn góc như bầy ong vỡ tổ. Lớp thịt trên con xác đã rữa nát bầy nhầy. Chiếc gant bọc dày kín lên khắp bàn tay, ông Chí vẫn nhìn ra nơi đó những vụn thịt bấy mũn màu đỏ xám lều phều chun qua các kẽ hở trên các ngón nhỏ,khôngkhácchicầmmộtnắmđấtsétnhãonhoẹtbóp chặtlại.Mộtmùithốinặcnồngkinhdịhítvàomuốnmửa máu mửa mậ

152 74 -Thôibácvềkhôngmangbệnh. -Mấyanhloviệcmấyanh.Kệtui. ÔngChíthụtluingữalưngtrênvuôngcửachiếcGMC. Đámngườitrẻchặtkhúctừngtoánnhỏđinhặtxác.Tấm masquebọckínmiệng,chaidầuthơmbậtnùibôiđầylên mũi,mỗingườivẫncònbắtngửiquanhquấtđâyđómột mùi thối khiếp vía mửa mật bay ra từ những con xác vĩ đại.Khởi đầuhai người khiêng một xác, nặngquá
nổi, họ gọi nhau ơi ới chụm thành bốn ngườ
Chiếc brancard đặt giữa đất. Khối thịt trì
t tung phả chung quanh. Toán người loăn quăn chạy nhặt những tấm giấy lót tay. Họ lại bôi thêm dầu thơm trên mũi, trở lui chụm đầu vào nâng đống thịt bỏlên brancard. ÔngChí ngánngẩm, chếtchimà tộirứa trời. Buổi sáng ông nhất quyết nhập đoàn lượm xác, đi
không
i lo m
t cái.
xu

chobiếtthằngLớnthếnào,rồicòndòhỏiđượctămtích gì về cái đám con cháu thân thích láng giềng không. Tới đây, nhìn sự thể biến hình lạ loắc, ông Chí chắc nhắn khôngcamtâmtrởlui.Ôngmuốnđiriếtđếnhồinàocon đường trước mặt không còn thấy máu me vung vít, nhữngconbòthuisìnhthốiphảinằmtrênmộtgócđấtdã mannàođócủaloàithúrừng.Phenithuyếttê,hừ,tổcha cố tổ mi. Không biết mi là ai, nhưng ông Chí vọt miệng chửi đỗng, chửi cho nát nước bè "nó" ra... Nắng chóa chémnghiêngchémdọcngangmìnhrátbỏng,ôngChílôi khăn quẹt mồ hôi. toán người lạnh ạnh nhaa61c chiếc cáng ễnh ương tới phía cái xe lính. tấm cửa sau đã mở hoát, một khoảng rộng đủ lớn để vần chiếc cáng vào xe. Ông Chí vọt lẹ tới gộp tay bưng giúp toán người. Chiếc cáng thả xuống ngay cửa xe, toán người lại chạy tóe dời raxa,thở,bôidầu.ÔngChílạchbạchbướcsaumộtngười contrai,gượngcướihìhì.Ôngđứnglạithở,chỉtayquanh bãixác: - Ai biết người mô có mang gần đẻ giữa nớ không -Chịu,bác. Ngườicontraivừacườivừathởhàohển,haitaygác chéo sau lưng. Toán người xúm

152 75
nổ
ịt
lui phía cáng, gọi thêm bốn người khác nâng
i thân th
ngang ngực, đưa vô lòng xe. B
t thần, ông Chí nghẹt hơi xây xẩm, té xỉu bất tỉnhxuốngmặtđường.Còngìnữachungquanhôngcũng chìmlịmtheoviênđáthảxuốngđáyhồ.Toánngườivực

ôngChíthảtrênbănglái.Chiếc xetháomáyhụcòi

thảmchạyvềbệnhviện... * Đoàn xe xác lạnh lùng lăn qua âm thầm ngang từng dãy phố kéo cứng cửa. Người ta hắc hơi ho sặc, bịt mũi, chui trốn, mửa ói. Mùi xú uế. Nơi họp xác trong be76nh viện, đám người mất thân nhân, nhận không ra mặt con cháu anh em, than khóc ngút trời. Những mái tóc rủ xõa bời bời rối nùi điên dại. Người già mất đứa con trai xâm chữ lảy đãy chạy quanh dãy xác sắp dài hàng. Tìm trong đómộthồi,đôimắtngườigiàmùchóatheomàunướcđỏ nước xanh, nâu sẫm trên những con xác đều đều giống nhau như khuôn đúc. Người già biết không đường nào nhận ra thằng con. Dưới tàn cây úa héo, tiếng kêu than nghiêngngữadộiđộngtrongcỏitimôngđaunhói.Người già thất vọng lảo đão đi vee62 một fda4y phòng. Phòng số... Ông Chí dưỡng bệnh trên giường, lan man ngó qua phíabênxagócsân.

152 76
buồn
-Bác
ạng
quanh. Ông
gọi lớn thêm một tiếng, ngườigiàquaymặtchợtthấy,nhảytuốtlênthềm: -Ủa,răngônnằmđây?bịđạnhả? -Bácvôđâychi? -Thằngnhỏtui,chịu.Khôngtìmraônnạ. - Tui nằm đây nghe họ khóc ngoài nhà xác xốt ruột quá. Tui biết không ai tài chi tìm ra mặt bà con trong
.Bác. Người già dừng lại, ngơ ngáo quay mắt nhìn loạng cho
chung
Chí

thấmthíavômôhết...

Tiếngđộngcơrìrầmphíangoài.ÔngChínhỗmphóc dậy ngoái đầu loáng thoáng dòm ra phía nhà xác. Đám thânnhânngồikhócthêthiếtkhiđoànxethiểunãobòra nghĩa địa. Ông Chí nghĩ đến những linh hồn đang lất vất giữa vùng trời bất hạnh buốt rét chập chờn trước mắt, những linh hồn đang bay tìm một nơi nào đó dựng cho bát nhanh, thắp lên đám hương khói. Quê hương ông hằngnămđãcóngàyhămbathángnămcúngtạoanhồn tập thể, những bó hoa nắm đậu, trái cây, kính cẩn dâng mời giữa đêm không, ông cầm nắm nhang đưa lên trán lâm râm nguyện cầu nghe rợn rợn trong từng thớ thịt nhữngbónglạthấpthoángđâuđây.Ôngbuồntủinhớvề ngày đó. Tụi Tây đã chém đứt thiên ức vô vạn đồng bào ruộtthịt

152 77 đố
-
-
ngbòthui khiếpvíanớ.Ôncũngrứachớchi. Bữaqua tuitheođámtrẻtrênchùađilượmxácbịtéxỉugầnchết vônằmđâyhơnmộtngàymớihơikhỏekhỏe...
Cònthằngtrẻôn?
Chưa có tin. Nhưng chỉ nói bác nghe chớ thằng Lớn hắn biết được rồi cho mình bạc bẽo, thiệt tui không còn quá xót lòng về hắn nữa. Thấy thiên hạ rồi nghĩ chuyện mìnhkhông
ôngởcửaAnHòatrongThànhNội,ôngsôimáu căm hờn bọn sài lang chó đẻ, nhưng câu chuyện lịch sử nầy vẫn nguôi ngoai vơi dần trong ông, ông đã tìm thấy trong đó đầy đủ lý lẽ biện minh cho hành động bạo tàn của những con thú thực dân. Thee6m một ngày hăm ba thángnămbâygiờ,nhưngtủihổquá...

-Ethằngnhỏtuicũngnằmdướinớrồiôn. Ngườigiàsụtsùikhóc,nhưngôngChíkhôngcònthấy dòng lệ nhỏ tươm nhòa dưới mí mắt. Chiếc miệng méo xệch xách cao một bên mép dồn lên những luống da nhăntrầytrậtđiểmchovuôngmặtngườigiàmộtnétsầu thảm, nhưng buồn cười. Ông Chí lại thở mệt nằm dượi xuống, cơn ngầy ngật xây xỉu của hôm nào đi lượm xác chừngnhưlộnvềnhảymúatáotợntrướcmắt.Ngườigià quờquạngđưatayvuốtvuốtlênngựcôngChínghetiếng dội thình thình trong đó tưởng như hai nắm tim muốn vọtphócrakhỏibuồngphổi.Tiếnglathanngoàinhàxác, tiếngxeìầmlếtđi,tiếngđậpthổnthứctrongtimôngChí ,nhữngđổnhàobấyvụnrâmrỉtrongcơnđau

152 78 ÔngChíthởdài: -Bác,
ảnh... Ngườigiàthấtvọng :Không
ếthọchôn
ết
- Dướ
đất
chật chôi lắm. Có lẽ họ đào
bự
tập thể, chỉ
nhétđạiđống
ống
mắmròrỉnướctrong
đấ
ngườigià, khu bệnh viện bao úp lên những thứ đó phật phờ
mỏitrongmộtkhoảngkhôngthâmunhưcỏichếtchường mặtđâuđó.ÔngChíngấthơi,bêntaicòn
động rã rời bị tán mũn như một nắm bột
hoaychạytìmytáysĩrồibướclêrangãnhà
tuichánkhôngmuốnnghĩtớiđốngthịt,nhưngvẫnb
ám
bi
môchoh
đâynữa.
i chưn núi, tui biết. Nhưng coi bộ miếng
cũng
lỗ
chôn
còncách
xácxu
l
nhưnhữngconm
m thính
lòng
t...
mòn
laoxaomộtâm
khô. Người già loay
xác.Vài

ngày sau đó , một cục hạch cồm cồm nổi cao bên háng, ông Chí bị nhiễm độc tử thi. Cơn sốt liệt giường đè ông một ngày dài nhắm mắt rên hừ hừ mê mẩn. Mấy người con gái nhặt xác hôm đó cũng vấp chứng bệnh tương tự nhưngnhẹhơnôngChí.

152 79

h

p hắn. Hắn may mắn bị đạn xéo, nát giò, nhanh tay, hắn nẽ luôn tên lạ mặt một phát đầu chết không kịp ngáp. Thằng Lớn vô bệnh viện bó chân , mất đứtliênlạcgiađình.ÔngChínhậntinhắnsauhômngười già gặp ông trong bệnh viện. Cha con vừa biết tin nhau, ôngChílạivùilịmtrongcơnsốttrầmtrọngchưabiếthồi nào tỉnh dậy để thất thểu kéo chân qua từng khu phố , conđườngbãichiếnđổnáttanthương.Tronghơithởvùi sản, ông Chí thãng thốt lảm nhãm chuyện thằng Lớn bị treogiò,mụChírànrụanướcmắtlaygọitênông,chuyện người già có thằng con phình bụng ễnh ương chôn bẹp tronghầmxácdướichânnúi...

152 80
nhữ
ệnh
(S
ThằngL
n,
ngngàybiếnđộng,
mtreochântrong phòng b
vi
n. H
n gác ở một đầu cầu thị xã hôm m
mànđịchquânngụytrangđộtnhậpthànhphố.Mộtđồng nghiệp h
n ra hỏi giấy một tên giả trangđàn bà nhà quê lêntỉnhtrongkhihắnđứngcanhchừng.Tênkhảnghivờ lúicúimócgiấyt
,bấtthầnrútlẹcâysúng
ạthằngLớn và đồng nghiệ
VĂN
ố 148 ngày 15-2-1970)

Khoảng chín giờ sáng, toán trinh sát chúng tôi âm thầmtiếnvàokhuvựcquậnĐạiLộc,QuãngNam.Mặttrời đãlêncao.Conbóngtrãidàidướichântôithungắnhơn. Nắngbắtđầuhắt nhữngtialửarát vàbỏng trênthịtda. Hành trang chúng tôi mang theo trong chuyến lục soát nầycũnggiốngnhữnglầntrước.Balôgóigọnnhữngthứ quândụngcầnthiết,chúngtôicònchừađủhaitaytựdo hầm hè hờm súng trước bụng. Giữa khoảng đồng ruộng, chúng tôi đang trên hướng tiến vào một ngôi làng. Cánh đồnglúa khôngtrĩu nặnghạt, khôngcao dềnhdànghiên ngang trước những cơn gió mùa, không nhìn ngợp mắt như một cánh đồng miền Nam. Với kích thước cây lúa khẳngkhiuthấpbé,ngườitadùngliềmcắtluônmộtlượt

152 81
152 82 cả rơm lẫn tót trong mỗi vụ gặt, có khi đập rời lấy thóc ngaytạiruộng.TôinghĩđếnvựathócdồidàomiềnNam. Nhữngchuyếncôngtáctrênnhữngchuyếnxeđòquacác miền quê lục tỉnh, những cánh đồng lúa no nê hạt tĩu xuống như những con vịt bầu bày ra trước mắt. Nó trái ngượcvớinhữnggìởvùngđấtkhôcằnsỏiđánầy. Từkhoảngmênhmôngruộnglúavớimồmảgòđống nhìn xa xa là lũy tre thôn xóm, cứ như thế, một khung

làng để một đơn vị bạn sắp đến lập vòng đai an ninh bảo vệ. Trong phần vụ nầy, nếu gặp địch, chúng tôi phải tìm cách thanh thoán tùytheokhả năng vàhỏa lựcđồngthờibáocáo chođơn vị bạn phía sau. Nhiệm vụ đặt chúng tôi trước đầu gió ngọnsóng.Địnhmệnhnhưhìnhvớibóngtheosátchúng tôi và sẳn sàng gõ giờ báo tử. Bởi lẽ, chúng to6ilu1c nào cũngtrốngtrãichơi vơi,cònđịch thìẩnnấp,bốtrítrong những bụi rậm chung quanh. Ưu thế chủ động chiến thuật địchhoàntoànnắm giữ, nêncóthểdễdàngtương kết

152 83 cảnh quen quen bày ra rất khó phân biệt vùng đất Thừa Thiên -Quãng Nam đối với một khách lạ mới đến. Nếu nhữngbộbàbađenvàgiọngnóiđịaphươngthiếuvắng, bạncóthểnghĩrằngbạnđangđứng giữamộtcánhđồng thuộcmộttronghaixứấy. Cáchkhoảnghaitrămthước,chúngtôilàmnhữngthủ hiệu cần thiết chuẩn bị mọi bất trắc trước khi tiế
mở
t phái qua phục vụ ở đây, nỗi sợ hải e ngại không khỏi làm tôi rùng mình. Nhưng những cghuye61n đi thập tử nhất sinh dần dần biến chúng tôi thànhrachailìvàquenthuộchẳn.Tuythế,trướcnhững giây khắc hồi hộp chờ đợi theo từng bước chân lần mò tìm đến mục tiêu, những con mắt hừng hực sắt lửa cũng phảiedè.Nhữngbướctiếnkhôngphảihoàntoànđẹpđẻ
n vào làng. Tin tình báo cho hay có một toán võ trang du kích đột nh
p
đường cho một đơn vị lớn tiến theo sau. Chúng tôi có nhi
m v
lục soát ngôi
ựukếăngỏichúngtôi. Lúc được biệ

hoạtđộng.Phải chi lúc nầy tôi nghe được tiếng chim hót thì không khí chếtchócđangbũavâynơiđâysẽbớtnặngnềbiếtmấy. Đốivớitôi,trênbìnhdiệný thức, khôngcòn gì cóthể so sánh vớingôilàngnầyđểlàmtiêubiểuchobộmặtchiến tranh hơn nữa. Hình ảnh chiến tranh ở đây thật lạ lùng. Nó không mang những cảnh tượng đỗ nát hoang tàn, nhưng có không khí nghẹt thở với sự im lặng rợn người đếnnổicảnhvậtphảiimhơi.

lùmcâyđanglayđộng.Hình như có những đầu người nhấp nhô ? Họ đang rình xét chúng tôi ? Nhưng tại sao họ chưa nổ súng ? Hay sợ lộ mục tiêu ? Nh

152 84 nhưnhữngthiênanhhùngcathườngdiểntả.saulũytre làmộtrặng dừa.Trong bóngrâmâmu dưới nhữngtàng lá đó đang có gì chờ đợi chúng tôi ? Chúng tôi đổ dồn nhữngcặp mắt vềhướngấy.tay ghì súngkỹhơn, những nòng súng chĩa mũi vào đó. Tất cả đều mang dấu khả nghi.Hàngtrerặngdừađứngimphăngphắc.Khôngmột cánhchimlaivãng.Thiếuvắngtấtcảmọi
ai
ồntấtcảmọichúývàomột
ững bước tiến càng gần những nghi ngại càngđượcpháthiện.Saulùmcâynằmgiữahaithândừa, quảthậtcóbốnđầungườichụmlại,hìnhnhưhọđangáp sát,rúcđầu vàonhau tìmcáchchechởnhau.Khi đãđến gần, tôi đưa tay làm hiệu cho đồng bọn dừng lại và hét lớn: -Ai?giơtaylên!
Chúng tôi dàn hàng ngang cẩn thận tiến chậm từng bước trong tư thế chiến đấu. Không
bảo ai, chúng tôi d

đất. Bà chắp taycúimìnhlạylialịatronglúctừnggiọtnướcmắtrơilả chã xuống má. Chiến tranh dường như đã múc cạn nước mắt bà lão. chắc hẳn bà muốn khóc thật lớn cho giòng nước kia tuôn xối xả ra ngoài để khóa tắt những họng súng, nhưng không thể được. Bà chỉ im lặng và biểu lộ ướcmuốnbằngnhữngcửđộnglạylụcrunrẫy.Bađứabé đưamắtnhìnbà,bắtchướcquỳgối lạychúngtôi.Chúng tôiquênmấtđiềumàđốiphương cóthểsửdụngbàlãoở đâynhưmộtmưukế.Nhưngđâykhông phảilàlốingụy trang dối trá, mà là một thảm cảnh đứt ruột của người dân quê Việt Nam . Bà lão trước mắt chúng tôi đó, thân gầyđét,gươngmặtchằnchịtvôsốnếpnhăn,nhữngnếp nhăn đủ tố cáo tội lổi tày trời do cuộc chiến gây ra - đói khổmọimặtmọiđiều.Bộbàbađenkhôngkhácnàođang bọcnắmxươngkhô.

152 85 Không có tiếng trả lời. Tôi lập lại tiếng thét, lần nầy ngheghêrợnhơn: -Ai?Giơtaylênkhôngtôibắn... Bốnđầungườitừtừlêncao.haibégái,mộtbétraivà mộtbàgiàhiệnra.Bàlãogiơhaitaykhỏiđầuvàbướcra chỗ trống. Ba đứa bé lấm lét nhìn bà, cũng đưa những cánhtayvụngvềgiơlênvàbướctheosau.Khichúngtôi nới lõng tay súng ập vào, bà lão quỳ xuống
Tôiliêntưởngđếnmộtthânthểđầy đủthịtdavớichùmquangtuyếnXrọirõlêncáibộxương cáchtrírảrờidàilỏngkhõng.thậtkhôngcòngìquýhơn cáisống,bởilẽbàlãodùđãgầnđấtxatrời,sốngđểnhận chịu đủ thứ cực hình, bà vẫn bám sống. Hai đứa bé chỉ

tìnhhuốngxẩyrakỳlạnhưthế. Thấybàlãovẫncònlạy,tôicấttiếng: -Bàđứngdậy,khôngcangìđâu. Bàvẫncònrunsợ,tiếngnóiyếuớtvanlơn: -Lạycácthầy!Lạycácthầy!Không,chúngtôikhôngbắnđâu. bàlãobuôngtayđứngdậynhìnchúngtôithầmvẻ cámơn.ChúngtôihỏiViệtcọngởđâutronglàng,bàlão nóihọđãrútđivàosángsớm.Yệntâmmộtchút,cáitình ngườitrongmỗiconngườichúngtôibắtđầutrỗidậy.

152 86 nhậndiệnrachúnglàcongáinhờởhaimáitóckẹpthõng thả xuống. Với trạc tuổi mười, mười hai, chúng không khácgìcontrai.Từlớpdasạmnắngđếnnhữngcửđộng cứng cỏi trên một thân thể chắc thịt, tôi thấy chúng đã mất hết nữ tính. hẳn nhiên chúng đã làm tất cả những công việc dành cho con trai : cắt cỏ, chăn trâu, gánh lúa...Đứabétraitrôngnhỏtuổinhất.Nóngơngácnhìntừ người nầy qua người khác trong lúc hai tay vẫn đưa lên hạxuốngnhưmộtcáimáy.Chúngtôikhôngthểnàongờ đượcmột
ọng
nhẹhơn: -Saobànúpởđây? Bàlãođãxưng"cháu"khitrảlời
: -Cháuthấymấythầy
ru
Trong
ế lưỡ
ng
Khôngcòngi
s
tmáunữa,chúngtôihỏibàlãogiọng
chúngtôi
ngoài
ộngcháusợquá...
th
ng nan khó xử nầy, tôi nghĩ bà lão đã ành độ
lúng túng kể cũng hợp lý. Tuổi già và trẻ nít không c
n phải chạy trốn [phe phái ý thức hệ nào hết.

Nhưng khi đối diện với nòng súng trong gang tấc, bà lão chẳng thể phản ứng thích hợp nào hơn. Sợ quá đâm bối rối, bà lão đã xử trí như thế. Mức độ sợ hải của bà tùy thuộc hoàn toàn vào cử chỉ, nét mặt chúng tôi. Thấy bà lãođãtrấntỉnhlại,tôihỏi:

Nhàbàởmô? Bà lão chỉ tay vào một căn nhà thấp tè. Căn nhà mái lợptranhváchtrátđấtnhưphủbằngmộtmàutrắngbạc. Bàchochúngtôibiết Việtcọngđãlùahếtdânlàngtheo họ,chỉđểlạingười già,connít. ngườicontraivà dâubà cũng có mặt trong đám người đó. Ba đứa ni - bà vừa chỉ tay vừa nói - là cháu nội của "cháu". Mấy "cháu" ở làng "mần"ruộng khổcựclắmmấy"thầy" ạ!...Lờibàlãohết sứcđơnsơgiảndị,nhưngphảinghetừcửamiệngbàthốt ramớithấyrõnổithốngkhổ bàđãchịuđựng.Chúngtôi cốnénépxúcđộng,bắtđầuchiatừngtoánlụcsoát.nắng trưacóphầndịuxuống.Đảomắtnhìnconđườngđất,con xómnhỏ,tôicóthểpháchọatrongtrínếpsinhhoạthằng ngàyởlàngnầy. Những dấu chân trâu in sâu ở mé hàng tre. Toán gặt lúađiquabỏrơirớtđằngsaunhữngchẹnlúagiàcổinằm lẩn lộn với mấy cọng cỏ khô . Những bãi phân trâu màu sậmđenbốclênmùihôihănghắc.Câytrenằmvắtngang như một cầu vồng trên

152 87
-
đầu giữa đường làng... Cảnh trí làng hoàn toàn đầy đủ, chỉ thiếu mất những vai trò hoạt độngtạodựngđờisống.Chúngtôidùđãmệtmỏivàtríóc căng thẳng sau mấy giờ hành sự, vẫn kéo nhau tiếp tục

hànhtrình. Bàlãodẫnlủcháutheosau,nănnỉchúngtôi vào nhà uống nước. Thật đúng lúc cho chúng tôi nghỉ ngơi, nhưng đành phải từ chối lòng tốt của bà. Từng nhóm nhỏ chúng tôi chia nhau tuần hành, lục soát trên những con xóm. sau đó chúng tôi họp nhau ở đình làng. Tình hình khả quan, không có gì xẩy ra. Chúng tôi báo ngay cho đơn vị bạn phía sau. Trút được gánh nặng, chúng tôi nằm soãi dài nghỉ lưng trên thảm cỏ úa, dưới bóng cây cao. Hình ảnh bà lão và ba đứa cháu trở về khuấyđộngtríóc... Xong công tác, chúng tôi trở về vào buổi chiều trên mộtlộtrìnhkháclúcxuấtphát.Xuấthànhnămgiờchiều, khoảng một giờ sau,chúng tôi men theo con đường đất trắng đục trở về căn cứ. Vùng trời mênh mông dựng lên nổibuồntrốngvắngđènặngtâmhồnlữ khách.Mặttrời rơilõmgiữahaisườnnúivĩđại,đỏngắtnhưmộthònlửa giết người. Bóng những trái núi trùm lên cả một khoảng rộngdướichân.Nhữngtianắngtímthẩmxẹtngangtrên đầuđámcâyrừng. MộtphầndãyTrườngSơnhunhútnằmtrongnộiđịa Quãng Nam.Những trái núi hùng vĩ soãi mình gợn sóng với những triền dốc vi

152 88
vút hiểm nghèo. Nép vào con đường đất trắng đục, những luống khoai cằn cổi hằn lên nổi xót xa đói khổ. Những luống khoai lổ chỗ từng vũng sâudonhữngtráiđạnđạibácmúcxoáy.Nhữngmảnhđất trắng khô còm cõi như một thân thể bệnh hoạn. Một khóm nhà tranh lưa thưa xiêu đổ nằm sau các luống

mụcrã.Những đámcỏ cao, leo quanh hè, bám luôn vào các vách tường đất. Khoảnhđấtlàmsântrướcmộtcănnhàđãhóathànhbãi cỏ hoang. Không có dấu vết gì chứng tỏ có bước chân ngườidẫmđạplênmiếngđấtnầy.Mộtgiếngnướcsứtmẽ hếtcảmiệng,cànglúccàngbịlấpvùitheothờigian,bên cạnh còn in dấu đạn cày xới mặt đất. Tất cả đều mất hết sinh khí. Chúng tôi không hiểu đám dân nguyên ở khóm nhà nầy đã kéo nhau đi lánh nạn chỗ nào ? bên nầy hay bên kia ? hay đã chịu số phận của một Sơn Chà, Dakto ? Có điều gì đó tõa ra chung quanh ngột ngạt, uất ức nằm imlìmkhôngdámlêntiếng...Tôitựchửimìnhbằngmột câu triết lý vụn... Mẹ tổ...chủ nghĩa với chủ thuyết. Hãy dànhchonhữ

152 89
đờ đẩn vắ
nổ
buồn
ấm
mang
hẳ
ột
nắnglâungàytrông
đờisống vậtchấtvàtinhthầncủathằngdânđen,tôiđốcác"ngài" làm nên đại sự. Niềm ước muốn nhỏ nhoi được yên ổn làm ăn kiếm sống, thằng dân đen chờ đợi hoài hủy cũng không được các "ngài" ban cho. Các ngài la hét om sòm
khoai. Không gian
ng l
ng th
t ma quái. Tôi nghe
i
th
sâuxươngtũy,n
ibuồnmênh
baovâychungquanh. Nhìn vào khóm nhà lá không thấy một bóng người. Cảnh điêu tàn trãi ra hết s
c n
ng nề. Từng căn nhà đổ nát, s
p
n m
mái, thũng một góc do những trái đạn oanc
uphánát.Nhữngthâncâytrêncácsườnnhàphơi giữa mưa
đã
ngthằngănnorỡnmỡ,uốngmộtngàytám ly whisky ngồi tán dốc bên mấy con đĩ thời đại. Không giảiquyếtđượcm
tbảođãmtốithiểu chomột
152 90 chuyệnquốckếdânsinhtrênbộxalông,bêncạnhnhững bàn tiệc sang trọng dọn sẳn, trong lúc những quả bom, nhữngtáiđạnvẫntiếptụcngàyngàyrơixốixảmộtcách hổnhàochómálênđầuthằngdânchúngtôi... Đang miên man với những cảm nghĩ lộn xộn rối rắm trongđầu,tôibỗngngạcnhiênđứngsữnglại.Mộtbà già - thêm một bà già trong chuyến công tác lịch sử nầyđang ngồi bới đất trên đámkhoai. tôi vẫy tayra dấu cho đồng bạn biết sự xuất hiện lạ lùng của bà. Chúng tôi quá đủ ngạc nhiên.
ng: -Đ.M...Cảmđộngquámậy... Bàgiàhìnhnhưchẳngcầnchúýđếnchungquanh,lúi cúixớitừngcụcđất,mòtừngcủkhoai.Tôinghĩđếnhình ảnh " Bà Mẹ Gio Linh " của Phạm Duy. Mới hay chiến tranhViệtnamluônluôncónhữngBàMẹGioLinh... Rừng chiều nặng nề u ám. Buổi chiều như có nhữ
tượng buồn bả
bước nhanh về phía bà lão để trông rõ hơn. Cố nhìn quanh quất thật chăm chú, tôi vẫn không thấy một đứa cháu đứa chắt nào lai vãng gần đó.Đơnđộcchỉmộtmìnhbàlãongồibớikhoai.robinson khi lạc trên hoang đảo, tôi vẫn tưởng tượng nó là người anh hùng có cú đấm ngàn cân. Còn bà lão, trước sau vẫn làthângiàsứcyếu...
Thằng bạn người Nam đi gần tôi có thói quen, hể gặp chuyện gì lạ, hắn mở miệng văng tục ngay. Nhìnbàlão,hắnlắcđầuxệmặtxuố
ng nh
pth
thoithóp.M
ttrờisắpchônmìnhsaunúi.từng cơn gió rù rì thổi lành lạnh như có mang theo nọc độc. Cảnh
quá. Tôi
152 91 Tôivừađivừanghĩngợimunglungkhôngcòntâmtrí nào nhìn ngắm những gì chung quanh nữa. Những bước chânmệtmỏirãrời,hìnhnhưtôinghetiếnghát... Trên đường về nhớ đầy. Chiều chậm đưa chân ngày. Tiếng buồn vang trong mây. Tiếng buồn vang trong mây... (DươngThiệuTước-HồDzếnh) * Thuận, Taođãviếtxongbútký,viếttặngmầytrướchết.Mầy đọc đi . Tao muốn viết xong ngay từ hơn tháng nay, nhưngcólẽvìmangquánhiềuẩntìnhvàxúcđộng,taođã khôngthểviếtđủnămhàngmỗilầnđặtbútxuốnggiấy.
152 92 Mỗi ngày không viết ra là mỗi ngày tao khổ sỡ như có hàngvạnẩnứcđènặngtrênđầu...Cứđiđểngạcnhiên.Cứ

t tiển mầy bằng cách nào. Gặp lại mầy, tao nửa mừng nửa tủi không muốn nhắc lại cái hôm hồi hộp đó, nhưng mầy vẫn kể tao nghe trận đánh vừa qua. Thì ra, hể mầy vắng mặt là có đánh nhau , giết nhau. Hể mầy không ở trongthànhphốlàmầyđihànhquânbắngiết.Nhữnglúc đó,mầyđâucónóigì,phảikhông?Mầyimlặng,rìnhrập và lãy cò. cả những lúc ngồi với tao trong quán kem ThanhThủy,mầycũngđâucónóigì,phảikhông?Ởđâu mầy cũng im lặng. À ,thế mà mầy đã nói quá nhiều đó Thuận...mầykhôngnóinhiềusaotaohỏigìmầycũngtrả lờiđômđốprõràng

152 93 ngạc nhiên để tiến bộ. Mầy nói đúng lắm.Nhưng mầy đi khôngphải như người đikhai pháthế gian. Tráilại,mầy đi tao ngại quá. Mầy biết tao thương mầy chứ ? Mỗi lần nghe đoàn thiết giáp Kim Ngưu rầm rộ nghiền nát con đường Lê Trung Đình, tao chạy ra hớp mắt kiếm mầy ngồitrênthùngxe.Taobiếthểxetankbỏtrạimàchạylà cóchuyện.Mầyđểxetankmangrakhỏithànhphố,taolo quá.Ngàymai,biếtcòn... Nhớlạicáichiềuhômnhamnhởmầyvẫytaychàotao tronglúcnhữngvòngxíchsắtcuốn
ầy
biế
làmtaotinmầyquácở.
làcáibútkýnầy,nếukhôngcómầylàm
ết
Bà lão, ba đứa bé và Bà Mẹ Gio
ảm
hútm
đi,taokhông
B
ngch
ng
saotaovi
được.
Linh làm m
y c
động mu
nkhóc.Mầyk
taonghequahaihàngmirưngrưng, tao viết ra thành lời tao rất cám ơn mầy. Đó, mầy không nói,nhưngmầyđãnóiquánhiều.Mầynóichoquêhương nghe,choanhembạnbèđồngbàomầynghe.taotinchắc

quốcáiquần,chỉbiếtimlặngxótxatrướcthảmtrạngquê hương, âm thầm chịu chung số phận hẩm hiu của đất nước,mầyđãlàmtaothươngmếnvôcùng. Nhưng thương mầy bao nhiêu , tao muốn tục tĩu vào mặtcáibọnngườichuyênlàmtròkhỉhômnaybấynhiêu. Bọn chúng là ai chắc mầy biết, đó la một bọn hề, mở miệngrathìnóitoàncảmỹtừ,chẳngchónàothèmnghe. Nhữngcáithùngrỗngđựngxácthối,taomuốnkhạtnhỗ

152 94 aicũngmuốnnghemầykểmầynói,vàsaukhinghexong, biếtmầyđãthậtsựcómặttrongđó,aicũngthươngmầy. Mầykhôngnóimànóinhiềubằnghànhđộng.Hànhđộng một cách khốn nạn khốn khổ. Mầy sống để tức tửi để không nói thành lời. Chắc mầy hiểu vì sao tao thương mầy rồi. tao không cần nhắc lại nữa vì tao chúa ghét giả dối. Nhưng tao phải nhấn mạnh
con đích thực của Ngườ
ững ngườ
vàođó.Khôngnóira,nhưngtaonghĩmầyđãẩngiấuquá nhiều sâu kín thắc mắc trong lòng. Mầy chính là người Việtcôđơnnhưnhiềungườithườngnói,phảikhông? Nhưng,khôngđâu,vìítnhấtmầyvẫncònmộtngười hiểumầy,đólàtao,bạnmầy.Đúngkhông,Thuận?. KHỞI HÀNH (Số 13 - Bộ cũ)
điều n
y, mầy chính là đứa
i Mẹ Việt nam. Cũng như nh
i không bao gi
huênh hoang nghững lời ái

Ngồi với Tiến một lúc , anh ta hỏi tôi chuyện vợ con. Vợconsao?Mộtchútbựcbội,bởibấtcứaisaumộtthời gianvắngtôigặplại,cũnghỏiđiềuđónhưcáiđinhtrước nhấtnhắmtrênđờitưtôi.Tôiimlặng.Nghetiếnghỏi,tôi nhớngayđếnMiênvàTiếnhỏinhưthếtôibiếtanhmuốn thămdòchuyệntôivàMiênđãđitớiđâu.

152 95

đàcủa các món ăn đặc trưng miền Gia Hội. Vào quán, nhạc tấu vàgiọnghátcasĩ:khôngcó... Nghĩ đến đây, tôi nói với Tiến, tôi đã vào quán Miên, gặpMiênlầnđầu,Tiếncómuốnnghenhữnggìđãxẩyra sau đó trong ngôi quán nầy không. Tiến hỏi, quán có gì đặcbiệtà?Không,tôiđápgọn,nhưngngồitrongđó,tôi nhớPhanRanglạlùng,mộttỉnhlẻcónhữngquánănpha lẫn nơi giải trí và chúng ta đã sống qua đó những ngày buồnhiunhưnhữngbuổichợchiều. Tôi vẫn thường lập lại câu chuyện cũ đó cho Miên nghe mỗi khi bất chợt nhớ đến anh. Biết Miên và anh cùng một quê quán, tôi đã phác họa rõ ràng ngôi làng ; nghe xong , Miên đã buông một câu đến giờ tôi vẫn còn ngherấtýnhị:vậylàthânthiếtlắmrồicòngì.Chúngtôi lúc đó đều

152 96 Miên. Đúng. Buổi trưa ngày hôm đó, vào một lúc hết sức thảnh thơi, tôi đã bước vào một quán cơm. Tôi chọn ngôi quán nầy, trước hết, tôi biết chắc chủ quán sẽ dọn chotôimộtbữacơmvớitoàncảthứcănhợpkhẩuvị.Tôi nhậnramauchóngđiềunầynhờtấmbiểnmàuxanhdịu treo trước hiên quán trờ tới đập vào mắt tôi với cái tên nghe rất quen thân : Gia Hội. Đó là một quán cơm đông kháchnhấtvàocácgiờăntrưavàgiờănchiều.Chủquán, muốncâukhách,đãdựnglạinhữnghươngvịđậm
cười ran. Tình cảm liên hệ giữa chúng tôi đã xẩyramauchóng,vảchăng cũngnhờđiềuquen
ế
Tôingồiởquánđólâuchừngmộttháng,mộ
đểkhaisinh nơi
mộtmố
bi
tn
y.
tth
igianđủ
Miên
itìnhthu
nkhiếtđầuđời.

nào đó tương hợp với niềm tin vừa nhóm sáng. Lúc tôi xa gần nói đến hôn nhân, Miên dịu dàng ngẩn đầu lên, nhưng không hiểu sao, tôi bỗng dừng lại. Tôi nhớ nhu74ng cuộc tình nhảm nhí , vô bổ và đôi khi thiếu đứng đắn của tôi, hẳn Miên đã rõ. Miên nhận xét tìnhcảmtôirấtlôithôivàbừabải,dễthayđổi... Sau cái mốc thời gian ngưng bắn, tôi đã mừng rỡ rongchơithỏathích.Mộtmìnhtựxétlạithânthếvàđầu đuôicuộcđời.Mộtthờigiantrêndướimườinăm,tôinghĩ mình như một đứa vô tích sự, coi đời như một trò chơi, khôngtìmđâuramộtgiátrịđíchthựcnàođểhysinh.Đi hoangtừthểxácđếntinhthần,ghétbỏquêhương,mặc dùđólànơiđãấpủnuôitôilớnlênbằngsữangọtvàhơi ấm mẹ hiền và sẳn sàng giang tay ôm xoát tôi vào lòng mỗikhitôitrởvề.Tôiduyệtlạinhữnghoàibão,chúngchỉ còn là những cái tên gọ

152 97 tôi đã nói nhữnglời ngọt ngào đầu tiên ở góc phía trong cùng ngôi quán, vẻ xúc động phơi bày trên vuông mặt nhỏ nhắn của Miên đã sưởi ấm từng mảnh vụn tình cảm tôi đang mốc ẩm vì cuộc sống. Tôi đã bắt gặp một niềm tin và những vỗ về ngọt mật giữa những náođộng trong quán ăn , ngoài đường phố. Cùng lúc, tôi cảm nhận một thứ bổn phận
i, chết non trong trứng. Trong niềmkhắchoảitậncùng,tôiđãbỏrơihếtthảynhữnghào quangchóirạng khôngbaogiờcócủatuổithanhxuân... -Choanhhay,Miênnóigọitôibằngcậuđấy. -Thếà,tôivuithíchlatoánglên,thúquánhỉ! -RồisaonữavềchuyệnanhvàMiên...

"KhiMiêncayđắngbảotôi,chắcanhkhôngcònbiếtyêu ai nữa, tôi hiểu ngay ý nghĩ Miên. Tôi giải tõa thắc mắc nầybằngcáchnóirằng,Miênnghĩkhôngđúnghẳn,cóthể làtôiyêukémnồngđộ,kémsaymêcuồngnhiệtsovớicái tuổi hai mươi, nhưng một điều quan trọng tôi đã lưu ý Miênlàkhôngnênsimêngườimìnhyêutronglúcđitìm hạnh phúc trường cửu và người ta có thể cưới người mìnhmếnphục,nhưngkhôngcướingườimìnhyêu.Miên yênlặngvàsuynghĩmộtlúclâu.Bấtngờ,Miênhỏitôiđã nghĩgìvềnàng.Câuhỏithậtkhótrảlời.Tôibảohìnhnhư tôiđãnóinhiềurồithìphải.Miêngiụctôinóirõhơn.Tôi nhận xét Miên dễ làm người khác đau khổ, đó là một ưu điểm. Miên không chịu , muốn dành điều đó cho tôi hợp lý hơn, nhưng tôi chỉ muốn thấy một điều thực tế : mie6nti1chcựchơn..." TôibiếtMiênkhôngthểlàmmộtcuộchànhtrình vớ vẩnvàngàymaicủatôikhôngphảilàcáibóngmờhiuhắt ngoàitầmmắt.Nhữngđiềuvôíchkhôngthểchườngmặt trênmáitócvàngbụicủatôi.Đãquamộtquákhứtànhại, bây giờ tôi không muốn nối liền cái quá khứ đó vào một ánh lửa ở cuối đường hầm. Tôi nghĩ đến một mục đích khẩntrướcđóđãrấtmơhồ,mộtngưỡngcửab

152 98
ể...
Tôik
ắttôiphải rượtđuổichuilònquađểnốivớimộtđoạnđờitôicoirất lạlẫm.Thựctế,tíchcực,khônguổngphíthìgiờtrongmột giai đoạn cần thiết tốc lực hồi sinh, tôi tìm tới Miên. Tôi tin một thứ giá trị thầm kín sâu sắc tàng ẩn trong Miên.

đàn bà hơn cả một số cô gái co`1 chồng. Những chuyện Miên kể không ngoài ngôi trường nàng đến dạy và một quê quán Miên thường về thăm, đôi ba tuầnmộtlần... `Khi tôi kể , cuối cùng, Miên nói , cho nàng một thời giansuynghĩ,Tiếnnhậnxét: -Chuyệnhaingườitiếnbộlắm.Vềsau,saolạitrởnên rắcrốithế? Tôi nhớ lại một khuya đêm đó, mười một giờ, ánh sángvàngbệnhlantõamộtmãnglớntrướcquánGiaHội. Suốtdọcconđường,vàibangọnđènhiuhắtđứngchõng cơtrênnhữngcâycộtcaolỏngkhõng.Miênđứngtrênlan can nhà trọ bắt gặp tôi chở một người gái lạ chạy ngang quán.Tôikểtiếpnhưnhữnglờinhắngởiphânbua: " Chắc Miên đã cho anh biết về cô gái quá giang đó rồi.Tôicầnlàmsángtỏcâuchuyệnhơmtínữa. Tôinghĩ không nên xé to câu chuyện quá. Khi thấy rõ tôi chỡ cô gái,Miênvụtchạyxuốngthanglầu.Xuốngđến,Miênthấy tôichoxeđậutrướcquán.Miênnghiêmmặtdòmxĩaxói vàomắttôi,khôngnóigì.Quayquachàocôgáilạrấtlịch sự,Miênhỏithămcóviệcgìgấpsaophảiđivàođêmhôm

152 99
u
ệnra
ềm
đến
ỡ,
ều ngườ
ảo nàng
t
mạncó
nắ
ấy
nàng
ều
Miênđã kín đáo biể
hi
ni
thôngcảm, mang
tôilòngthánphục.Dướim
ttôi,Miênkhôngđẹprựcr
trái l
i nhi
i b
có những nét tướng rất quý.Đôimắ
khinh
lýdo,buồnnhưmộtcommiu nằmsưỡi
ng,ch
ng
th
đủcuốnhúttôi,thiếuMiên tôithấybuồnbuồn.Miênthườngkểvềlớph
c
dạy, nhi
n
sinh

tôiđãmangmáng dựa vào hai lẽ để biết chắc Miên không thể nào có mặt trong phòng quán đó. Tôi nghĩ Miên sẽ không uổng phí mấy tháng hè sống với giađình ở quê xa, hơn nữa, quán thườngđóngcửatrướcmườigiờkhuyavàcókhicảnhà kéo nhau đi ngủ hết. Anh nhớ cho, đây là một quán cơm sátnghĩacủanó,khôngcóchuyệnkháchnhậulairaibuổi khuya đâu. Vậy mà Miên vẫn có mặt, thật bất ngờ. Thấy Miênvẫnngómiếtvàongườigáilạ,tôichenvào:cônầy bàconvớianh,rồiquayquacôgái,tôigiớithiệuMiênlà người thân. phải nói can đảm lắm tôi mới phát âm được cáigiọngđiệubá-lápđó.Miênđãdòmvàocáimiệngđóng mởmắcnghẹncủatôi.CơngiậncủaMiênbỗngxâmxâm bùng lên. Tôi chợt thấy sự việc không còn đơn giản nữa. Tôibấm nhẹMiênđikhuấtvàocánhcửasắt.Khiđãngồi chung vào một bàn ăn trong quán, tôi nói thật với Miên, côTàulaiđóđilỡđộđườnggiữađêmkhuya,chậnxetôi xinquágiang,thếthôi.Khinghetôinóithế,thậtkhóchịu, Miênchỉimlặng,thỉnhthoảngmímmôicườingạo.Tôicố

152 100 thế nầy. Lúc đócả tôi và Miên đều điều động hết cảkhả năngxétđoán,xốitướilênnhau.TôinhìnMiên,Miênnói chuyệnvớicôgáihoàntoànbằngconmắtngờvực.Riêng người gái lạ vẫn tĩnh khô, đứng cười nụ và ra cái điều muốn tưới xăng vào lửa trong lúc Miên lại nằng nặc đòi phăng hết cả sự thật ra. Việc cho xe dừng trước quán, theotôilàmộtchứngminhlòngtrongsuốtcủa
.Giờ thìtôinghĩđãquyếtđịnhmộtviệcsaihỏngtừđầukhông thểthathứ. Khiđiquaconđườngnầy,
mình

ệp.Khóxửachưa.CáiđiệuMiênlúcnàocũngsâucay hợplýnhưthế.TôibảoMiên,hãyđểchocôtakiếmmột xe thồ ,về một mình , tôi không trách nhiệm gì hết. Và chúngtôivẫntiếptụcnóichuyệntrongquán.Tôihỏi,khi nào Miên ra Huế lại. Miên nói nếu hội đồng giáo sư họp xong vào buổi sáng , thì ngay trưa mai, Miên ra liền, và chừnghaituầnsaulạitrởvàokhai giảngniênkhóamới. HìnhnhưtôicóýmuốnmạnhmẽgiữMiênởlạimộtđôi ngày để cùng đi chơi, nhưng Miên đã quyết liệt từ chối, trái hẳn những lần trước. sau đó, tôi đưa ý định về Huế thăm Miên và gia đình nàng vào một ngày ở trong hai tuần lễ đó . Miên không phản đối, ừ ừ có về thì cứ về . Khiếpthật!Anhnhớcho,trướcđótôiđãbaolầnđề

152 101 xoaytrởđủlờisaochoMiêncoicâuchuyệnnhưmộtthứ qua đường, không đáng để tâm vào. Nghiệt nỗi, càng nói tôicànggiốngconruồivùngvẫyvôíchtrong
ếcmạng nhện. Qua hơn nửa giờ đồng hồ, người gái lạ ngoài cửa quánbắtđầusốtruột,gọilớnvào:Xong
?
vềtrướcnghen! Miên giục tôi, về đi , về đi kẻo cô ta đi một mình tội nghi
nghị Miên , chúng tôi cùng về ra mắt gia đình nàng , nhưng thảyđềuvôhiệu... Tronglúctiếpchuyện,khôngngheđộngtĩnhgìngoài quán, chúng tôi yên trí người gái lai đã ra về trong bóng mờ hiu hắt dưới hàng cây đen. Bỗng nhiên, tiếng oang oang của người gái lai đã nổi dậy bên ngoài :" Trời ơi , tìnhsựgìmàácônquávậy.Vềđichongườitavềvớichứ.
chi
chưa
Thôiem

mườihaigiờ khuyarồi.Xethồcáikhỉkhôgìnữa?"Đếnđâytôinổiđóa thậtsự.Tôivụtđứngdậy,dùngđít "ẫy"cáighế đánhkét mộtcái,vànhanhtay,tôinắmlấyhaivaingườigáilạ,đẫy bừa ra cửa. Tàn nhẩn với cô ta thật, tôi biết điều đó, nhưng tôi lại nghĩ cô ta cố tình phá tôi. Toàn thây cô gái đãrunrẫydướihaibàntayvũbãocủatôichođếnlúcra khỏicửakhitaytôirờikhỏivainàng.Vừađạpxechomáy nổ , tôi ngước dòm vào quán, thấy gần như bao nhiêu ngọn đèn ne1on lớn nhỏ trên lầu dưới quán đều choàng dậy cả. Ánh đèn soi sáng choang hết mọi xó xỉnh, không khác chi lục soát, tìm bắt cho được cái lũ mất dạy là chúng tôi, đang giữa khuya chạy vào đập phá giấc ngủ khổchủ.

Tôikhôngkị

152 102 Đứngkiếmxethấymộkhôngcódâynè". Hoảnghồn,tôi đáplớnrangoài:Trờiđất...Đếngiờvẫnchưa đià?Còn báohạitôiđếnđâunữađây! Lờitráchmóccủatôi,quảthậtquábấtlịchsựđốivới mộtcôgái,nhưngởvàotrườnghợptôi,anhsẽhiểuhơn. Chắc vì quá giận tôi, người gái lạ không kềm hãm được nữa.Côtachạyxộcvào,hầmhầmtiếnvềphíatôi:"Báo hạigìanh?Anhrủtôiđivớianh,bâygiờthảtôilócngóc ởđâyhả?Anhbiếtmấygiờrồikhông?Hơn
pnhậnkỹMiênlúcđó,vìMiênvẫnimlìm đứng ngó trân trân vào sự thật, một sự thật quá nhơ nhuốcđốivớinàngchăng?Miênbướcra,đứngtìtaytrên thành cửa sắt, dòm chúng tôi. Chắc Miên đang có một nhận xétchuachát gìđây?tôikhổsỡmangngườigáilạ

a tôi và Miên khiếntôihếtsứchốihận..." Câu chuyện kể vừa xong. Tiến đã chăm chăm ngồi nghe, tôi thấy môi anh điểm một vài nụ cười khoái. Tôi hớp vài ngụm nước và sẳn đà, tôi phân tích lỗi phải với Tiến như lời phân bua nhắn gởi đến Miên. Tôi nói cho Tiến biết , tôi không có con mắt tinh đời xét đoán người khác. Tôi thấy cái vẻ mệt mỏi buồn buồn đọng trên cặp mắtưanhìncủacôgái,nghĩrằngkhôngcònaihiềnlành hơnnênđãphiêulưudẫncôtavàochạmmặtMiên. Khi những bực bội đã trút hết vào lời nói, tôi chợt thấy dễ chịu. Tôi thấy Tiến có vẻ thu nhận kỹ càng câu

152 103 đi vào bóng đêm, những cái nhìn thất vọng từ phía Miên chắc chắn đang bám sát sau lưng. Chiếc xe lạnh lùng trườnđitrênđườngtối,tủinhụcxấuhổ(?)Tôikhôngthể lột tả hết được cỏi lòng tôi như thế nào giữa lúc đó, khi tiếngkhócnứcnởcủangườigáilaicuốnxoáyvàoyimtôi. Mộttaynàngômchoàng kínhôngtôi,độngtáckhiếntôi nghĩrằng,trongmộtlúcquátủihổ,ngườita
ngtìm bất cứ một điểm tựa nào để lẩn tránh.
ển động đã bung vỡ ra đó trong liên hệ giữ
vẫncònrấtnữsinhtrongti2ngtrường.Tôinghĩ,Tiếnnói, Miêncầnđượcchiềuchuộngvàthươngyêu.Hãyđểtựý Miênchạmtránvớinhữngsựthậttrầntruồngtrongcuộc tranh sống khốc liệt nầy. Tiến bảo tôi , không nên khiêu khíchMiêntrắngtrợnvàtộinghiệpnhưthế.Anhcònlưu
thườ
M
t khác, chuy
chuyện. Tiến mạnh dạn đưa rõ ý kiến. Anh ta cho rằng Miêngiậtgiảiquánquânởhọcđườngvềbằngcấp,nhưng

vềsựchênhlệchtuổitác giữatôivàMiên.Anhnhớ cho,Tiếnnói,làMiêncònkémtụimìnhcảmộtcongiáp tuổitác. Tôi ngã lưng sau thành ghế thở mệt. Tôi vươn vai, xoay qua về liên tiếp luôn mấy vòng, tiếng những đốt xương cử động kêu rắc rắc. Tôi hỏi Tiến, khi gặp anh ta, Miêncónhắngìchotôikhông.Anhtabảocómộtbứcthư củaMiên,nhưngkhônghiểusaoMiênđãkhông nhờanh tatraolạichotôi.Anhtanói:"cháuthấtvọnghếtsứckhi sự việc xẩy ra. Ông ấy đã ngang nhiên phỉ nhỗ vào các thiênchứcnghềnghiệpcủacháu quásức."Miênnói,niên khóatớinàngsẽdờichỗ ởđinơikhácvìkhôngcònmặt mũi nào nhìn sự trọng vọng của những người trong gia đình quán G.H. Và trong một lần nào đó, Tiến lập lại lời Miên, lỡ thấy mặt ông ay61y , cháu sẽ dứt khoát không biết đến ông ta , điều đó không do lỗi ở cháu. theo Tiến nhậnxétthìlúcnóinhưthế,Miênđãbuồnđếnphátkhóc. Tôi tưởng tượng được sự tức giận của Miên. Những l

152 104
ắn
rữ
t bụm nước phả lên mặt , tôi nghe thân nhiệt mình hạ xuống một mức có thểthấyđượcsứcbình sinhvàsựsángsuốt.Tôi trởlên, đếnnằmduỗithântrên chiếcgiườngnệm.đầuchêmgối mềm,miệnghítphàkhóithuốc,tôithoảngnghemộtvang
ýtôi
ờixétđoánvề"ôngấy"củanàng,tôibiết,khôngphảichỉ nằm trong khuôn hạn nhẹ nhàng lịch sự như thế. Trong thâmtâmMiên,chắcch
cònngậpngụanhữnglờiđánh giá tôi tồi tệ hơn thế. Tôi đứng dậy cỡi chiếc áo ngoài, xuống nhà dưới kiếm nước
a. V
c mộ

âm rất đậm nổi lên trong câu nói của Tiến lúc nãy. Anh nhớ cho, là Miên còn kém tụi mình cả một con giáp tuổi tác...

THỜI TẬP (16-9-1974)

152 105

Anhyêuquý. Hômnaytrêntrangnhậtkýanh,anhphảighivàomột khúc quanh của lịch sử cuộc đời. Trong cái biến chuyển bất ngời đó, anh sẽ nghiệm ra rằng những cái gì đã mất không phải là vỉnh viễn tiêu tán. Chúng sẽ ở trong tiềm thứcchúngtađểthừacơhộimàchạyrađaynghiếncuộc sống hoặc cho chúng ta thưởng thức cái dư hương của loài hoa dỉ vãng. Bước chân anh đi qua dấu vết vẫn còn đó.Anhquênnónhưngnóvẫnnhớanh... Anh có thể ngậm ngùi thương tiếc cho một dỉ vãng không hình không dạng và biểu lộ tiếc thương

152 106
kia bằng một tiếng thở dài tan biến vào không gian, nhưng với hiện thân của một dỉ vãng hiện ra bằng xương bằngthịt, anh phải biểu lộ tiếc thương ấy bằng một hành động có thực.Emđặthếttintưởngvàohànhđộngcóthựcnầy.

chựctaynângđỡvàbasẳn sànglolắngchoem.Con chimđangtungtăngnhảynhót nhưthếmàđộtnhiêncuộcđờilạichoàngvàocổnótấtcả nhữnggìđentốigúcmắtnhấtnókhôngbaogiờngờtới... Em đi đâu, anh đừng hỏi. Em không hèn yếu bỏ trốn cuộc đời. Làm thân con gái gần như luôn luôn cần đến những chiếc ghế dựa. Vuột khỏi bàn tay che chở của ba má,đãcóđôitaybaodungcứngrắncủachồng.Ngườita khôngnởđantâmđểchocongáibỏnhữngchiếcghếdựa để đi bơ vơ.Nhưng em, em đã đi bơ vơ. Giữa đường em gặp những gì chưa từng gặp, thấy toàn những gì chưa từngthấy.Emđãquờquạngđôibàntayyếuớtđểbấuvíu khoảng đời còn lại mà cứu vớt một linh hồn ngục thất đang quằn quại bám sống trong mình em. Có thể đó là một hy sinh của mẹ dành cho con, nhưng em không cần biết đến. Em chỉ cần được sống để được nhìn và nuôi dưỡng

152 107 Thời gian em chính thức hòa đồng với xã hội có thể gọi là không có, có chăng chỉ là một chuỗi cưới ngây dại vangròngiữamộtvườnhoabuổisớm.Emchưabiếtnói ra một câu bóng bẩy để trả lời cho cái hớ hênh của một người nào, còn nói chi đến mưu kế hại người. Cuộc đời em là một cánh chim non thấy xuân về khởi sắc thì bay lênsungsướng.Mẹluônluôn
đứaconvôphềncủachúngta. Anh ơi, cái thời gian mà tấm thên sương gió của ngườimẹđãlêlếtđitìmnơianbàiđểdỗdịutiếngrênla sắpphátraởmộtđứaconchínhlàlúcemđãthấynhững khíacạnhcayđắngnhấttrênthếgiannầy.

tường kia, không phải để tìm chân lý cao xa mà chính là tìm quên những mũikimđangrìnhrậpquanhmình. Cóbaogiờanhtinrằngngườiemgáibébỏngcủaanh ngày xưa sẽ bị khổ lụy vì cơn cuồng phong nầy không ? Đây,emkểlạicáivếtthươngmệnh sốđóchoanhnghe... Vàomộthômđầuđôngbuốtgiá,từngôinhàcổkínhphát ra những tiếng chửi bới thậm tệ, tiếp theo là những lời xua đuỗi tàn nhẩn. Người mẹ từng ôm con gái mười lăm tuổivàolòngđểngăncảnnhữngnhátroitrừngphạtcủa cha-đãnhẩntâmtrao chocon gái mộtnắmbạc đểtống cổ nó ra khỏi nhà. Người cha thì mãi lo cho nền nếp gia cang ông bà mà quên mà quên mất số phận đứa con gái mình sắp " bỏ chợ". Rồi cả gia đình lạnh lùng nhìn thân gái dặm trườ

152 108
đến
ố nhắm nghiề
ng. Nó phải đi trong đêm tối để tránh
ếng dịnghịcủathếgian. Trong mưa lạnh đầu mùa,em đã lầm lủi ra đi trong đêmtối.Emđitìmmộtchiếcghếdựa,nhưngbiếttìm
rachiếcghếcóđủbốnchâncứngcáp?Thếlà
c mắt khóc cho số phận
ừa
Emđãđemhếttànlựcđểníukéocuộcsốngcho
khiconchúngtabiếtđòiăn,biếttạisaoconkhôngcóba? Cơn sóng gió đã làm hồn phách em lạc mất rồi. Em bây giờ như một chiến sĩ bại trận nhìn địch thù đi thu dọn chiến trường. Xung quanh em là những bức tường xác chếtloangđầymáutươivànhữngtiếngkêulathảmthiết. Em c
n m
t, bò kh
i bức
ti
đâu
emv
anhõ nướ
v
đi tìm một chỗ nương thân.Cũngmaysauđóemđãđượcmộtngườibạnđưavề

lànhưthếchăng?Nhưngtại saođịnhmệnhlạicóthểtànnhẫnđốivớimộtđứatrẻvô tộinhưthếtronglúc mẹ nóđãsớm bấthạnhrồi. Cònba má nữa. Đành rằng em có lổi, nhưng thử hỏi không còn hình phạt nào để trị tội em sao, mà phải dùng cái hình phạt " bắt phải cô đơn" ác độc như vậy. Hơn nữa, cái tội màbamágọilàchữahoangkiacũngchỉchỉlàmộttrong trăm nghìn cái thường tội tự nhiên khác. Tại sao ba má khôngchịuhiểurằng,đứacongáinàocũngthèmkhátái tình ? Ngày xưa ba má sống giữa lúc ái tình còn bị đóng khung trong một công thức hay một điịnh luật luân lý, chứ ngày nay vấn đề nam nữ luyến ái là cả một nghệ thuật. Em nói luyến ái nam nữ là một nghệ thuật - nghệ

152 109 nuôidưỡng,khuyênlơn.tạiđây,xácthânemđãgầyguộc theo thời gian trong lúc đứa hài nhi trong bụng mẹ nó khôngđủsứcvươnlớntheoluậtthiênnhiên.Emđãđón lấy mọi phũ phàng để thaycho cái chết và đau lòng nghĩ đến tiếngcon khóc. Em không còn gì nữa cả. Cuộc đời là mộtcanhbạc.Gặpphảichặpđenngườitacònhyvọngở mộtchặpđỏvàhyvọngđếnlúcmãnsòng.Nhưngem,em đãsạchvốnđểđánhcanhbạccuốicùng. Anh ơi có phải cái mặt tối cuộc đời là như thế đó không?Cóphảiđịnhmệnh
thuậtthìphảiđểtựnópháttriểnvàchỉcầnhướngdẫnbởivìáitìnhdođómàraluônphiluânlýmàđãphiluân lýthìkhônggìcóthểtróibuộcđược. Người ta phải để ái tình tự do nẩy nở theo hướng hoàn thiện hoàn mỹ, chứ không thể đ1ng khung trong

thếnầy?Nạnnhânđáng thươngnhất củangườicongáihômnaykhôngmaysinh trưởng trong một gia đình còn quá tin vào những định luậtsốngcủangườixưa chínhlàem.Emtựnhậncóbổn phận phải lên tiếng kêu gào ở đây để cho những bạn gái đisauemtìmcáchtránhđượcbướcđườngcũ. Bây giờ thì em đã dứt khoát rời bỏ hiện thực, đã trả nợ xong. Chính lúc còn mang nặng bé Thư - vâng, con chúngtatênlàThư-emđãnguyệntrướcnhưvậysaukhi béđãđãrađờibiếtkhôn.Trướcsaugìbécũnggặpđược chanó,nướcphảichảyvềnguồn.Khibéđãgặpđượccha rồi, em xin anh hãy ban cho con đầy đủ tình thương mà bé đã thiếu thốn. Anh hãy xoa dịu cho con những vết thương do mẹ nó để lại. Anh hãy tìm cách làm mờ trong tríconhìnhảnhngườimẹđãsớmbỏbéđixa.Bélớnlên anhhãyhướngdẫnđầyđủchocontrongvấnđềluyếnái. Emkhôngmuốnconchúngtadẫmlênmộtlầnnữabước đicủamẹnó.Đốivớiem,trướcsaucũngmộtkiếpngười.

152 110 khuônkhổluânlýnào. Nóithếkhôngphảiemchốitừtội trạng. Chính ba má đã làm em phạm tội. Giá như người chủ lồng khôn khéo mở cửa sớm sớm cho con chim non tậpbaythìchẳngmaycósỗlồng,nóchỉxemđóchỉlàmột cuộc dạo chơi trong ch61c lát rồi sẽ trở về ngoan ngoản nằm khép mình trong chiếc lồng như mọi khi theo ý muốncủachủ.cáinềnnếpmàbamádùnglàmmẩumực
cònnhiềuchỗkhông
không gạn lọc hay dở mà áp d
nnổinóphảibị
cũng
h
pthờicơmà?Tạisaobamá
ụng cho con gái mình để đế
đàyđọanhư

Cái kiếp nầy cơ duyên ngắn ngủi thì anh hãy yên tâm để cho em an phận xa lìa. Anh đừng mất công tìm kiếm, đừng ân hận trách mình. Em bằng lòng nhận chịu định mệnh,khôngbaogiờthantráchgìanhcả.

Cuối thư, em cầu nguyện cho con chúng ta sớm gặp đượcchanó.Emmonganhyênlòngvềemvàanhnêntin rằng em sẽ tìm được một chân trời sáng sủa hơn cái thế giớitabà đầytangtócnầy. ***

Căn nhà tôi ở là một cái đầu của một con hẽm chạy ngoằn nghoèo như một con suối. Trước mặt nhà là một công viên có nhiều hoa đẹp và cỏ xanh. Những con gió nào điquacôngviênnhàtôiđềuđónnhậnmộtsứcmát

152 111

lính tập thể dục trở về, cánh cửa đồn lại mở ra đón họ trong lúc cuộc sống ở khu phố đã tưng bừng khởi sắc. Những người dân lao động lần lượt đi kiếm áo cơm và cănnhàhọlạiimlìm nhưcánhcửađồnkhépkín.Bắtđầu từ thờiđiểmđó,tôimớithựcsựsống.Tôilàmviệcdưới những con gió chạy qua công viên và chính tôi, tôi cũng thíchbuồncôđộcnhưchiếcghếđátôingồi.Tôithíchcái trầm lặng và nhiều gợi cảm ở đây nên cố viết cho được những câu văn êm đềm như bồn cỏ gợn sóng khi có gió lướ

152 112 mạnhnhất.Đốidiệnvớicỗngcôngviênlàcáicửađồncó nhiều lính tráng vô ra. Cuộc sống của khu phố nầy hình như rập theo thời khắc đóng mở của cánh cửa đồn kia. Nămgiờsáng,cánhcửađồnmởrakhibatiếngkẽnvang lên rời rạc. Một toán lính mặc quần áo thể thao, với những thân thể cân đối nở nang vượt khỏi đồn chạy đình địch trên một khúc đại lộ vắng hiu. Tiếng giày rầm rập đánh thức khu phố bừng tĩnh bằng những ánh đèn sáng rỡ trong các căn nhà lá chen chúc nhau. Khi đoàn
nhẹ
Thỉ
Chỉnhữnglúccụthứngtôimới
ế
có phiên gác mười một giờ trưa. Chiều đến trên trời thường có những đám mây trắng bồng bềnh như bọt xà phòng bay ngang công viên. Từ cánh cửa đồn tràn ra những người lính và công viên lại chứa nhiều đứa trẻ. Chiềunàothấybọntrẻratungtăngnhảymúaởđây,tôi cũngđứngtrênbờcỏnhìnchúngmàsốnglây.
tquahay
nhàngnhưtiếngnóicủamộtnàngdâu.
nhthoảng tôicũnglàmviệctheonhịpcánhcỗngđồn.
b
chi
cghếđátrướclúc

trêncông viên nầy. Tôi không còn phải cười gượng như nhiều lần đã cười giữa giữa cái thế giới xả giao nầy. Từ tấm bé, do sự ngẫu nhiên của tình cảm, tôi đã yêu thương tha thiết đôi mắt trẻ thơ. Và khi biết khôn , nghĩ đến những viễn ảnh đen tối mà cuộc đời sắp đổ lên đầu chúng , tôi nghĩ đến mình một mà chua xót cho chúng gấp trăm lần hơn. Tôichorằngđứabélàhiệnthâncủanhữngđaukhổchưa thành hình. Tôi thường ôm sát đứa bé vào lòng khi nó đứng khóc một mình và dỗ nó bằng những lời dịu ngọt chân tình. Nó sẽ bỏ những trò chơi nghịch ngợm ở đằng sauđểđau khổnhưtôi - mộtđứa trẻ mớilớn.Nhiềukhi muốnbiểulộlòngnhânáicủamình,tôimuốncómộtđứa béluônluônởcạnhtôiđểtôisẳnsàngbanpháttìnhcảm củamìnhbằngnhữngcửchỉthậtêmáivàđộlượng.Cũng vìthế,tôi

152 113 Ấuthơtôiđãlướtquatrênnhữngchópmộcủanghĩa địa ở đồng quê. Trên trời nghĩa địa cũng thường có những đám mây trắng lún phún như bọt xà phòng bay nhanhquacồncỏgiốngnhưtuổitrẻtôibỏnhanhnhững chóp mộ. Những đứa trẻ trên công viên nầy cũng sẽ già nhanh như cái lướt qua của đám mây bay ngang đầu chúng.Chínhlũtrẻđãchotôicáicườithậtsự
mangtheomộtcáimộngkỳlạlàđượclàmcha nuôimộtđứabé... CũngtrêncôngviênnầytôigặpDũng.Dũngkhôngtò mò nhìn đám trẻ đùa nghịch rồi mỉm cười như tôi. Anh thường ngồi một mình tựa lưng vào cột trụ đá hướng ra phía bờ sông, miệng phì phà khói thuốc và mắt trông về

Dũng cũng thứ ánh sáng đục lừ và buồn hiu của những ngọn đèn nằm cheo leo trên những chiếc cột gỗ với những bó dâyđiệnchằngchịtvắtngang.vàolúcnầykhuphốđãtrở nênyêntĩnhsaubuổichiềunáođộng.Cánhcửađồnnằm imthinthítdướingọnđèntỏamộtthứánhsáng hờnhờ vàngvọt.Ngườilínhgáccửađồnbồngsúnglênvaiđiqua lạichậmrảitrướccỗng.Từmườimộtgiờkhuya,cứmười lămphútlạicóbatiếngkẽngrunglênchátchúabáohiệu cho những phiên gác khuya. Trong thời khắc ấy, tôi thường tập tễnh độc hành dưới những ngọn đèn đường trong khu phố hay trên hè đại lộ vắng người, phong thái giống như một người đi tìm nguồn thơ hoặc đúc kết nhữngýnghĩ.Khiquaytrởvề,khu xómđóntôinhưđón m

152 114 mộtkhoảngtrờirộngxathẳm.Tôinghĩrằngkhuphốnầy lànơi dungthâncho nhữngđứa con trainhiều suy nghĩ. Tôi thường đến gợi chuyện tâm tình với Dũng. Dần dần chúngtôithấycần gần gủinhauhơn ,sauđóDũngđếnở chung phòngvới tôi tại cănnhà nênthơnầy.Nhữnglúc ngồi gần Dũng,tôi khám phá ra anh ta đang mang một hoài bảo khác tôi. Tuy hoài bảo khác nhau , nhưng
ng kẽng báo hiệu cho phiên gác khuya thứ ba, tôi vẫn còn thấyDũngđangngồisuytính,thảhồntheokhóithuốcnở lớn giữa không trung. Dũng nhiều suy nghĩ như tôi, thường ngồi đếm sao khuya trong lúc tôi có ý định viết một cái gì đó. Chính khu phố nầy đã hấp dẫn những con
ộtlànsươngđụcvềkhuyađanghùnghổtràntớiđểrồi tannhanhlúcmặttrờimởmắt.Cólầntrởvề,nghetiế

ôm nhiều

o mộng như hai đứa tôi. Từ ngày

ông thư ký tòa báo đề nghị tôi viết một bài gì đó thuộc lãnh vực văn chương (vì trước đó tôi hay nhào vô các diễnđàntranhluậnvớiđámtrẻtuổi,viếtnhữngbàiđâm hông xóc nách) , tôi mới biết được mình có thể làm văn làmbáonhưthiênhạ,rồiđammêhồinàonhữngcâuvăn tưởng chừng như không thể thiếu chúng trong đời sống. Tôicảmnhậnsâuxađịnhnghĩaviếtvăncủamộtnhàvăn lão thành " viết văn là khi cảm thấy không viết không được". Tính tình tôi tự nhiên đổi hẳn, mà nổi bậc là tính bừa bãi trong những công việc vụn vặt đời thườngnhững mãnh giấy vụn quăng vứt vung vãi trên sàn nhà, áoquầndơngổnngangtrêngiui72ngngủ,đầutócrốibù khôngcắtchãi,cókhiđôidépđangmangdướichânmột chiếctrắngmộtchiếcđen.Đếncởnầy,tôimớicảmnhận rõ có những bạn trẻ dám sống chết vì nghệ thuật mà người ngoài cuộc không thể hiểu nổi. Có một đam mê nghệ thuật chẳng khác nào có những bông hoa tô điểm chođờisốngtinhthần,nócũngcầnthiếtchohơithởcuộc sống. Người ta thường nói những ai làm văn nghệ thường không quan tâm đến thực tế và hay bướng bĩnh trong cuộc sống. Điều đó vẫn thường thấp thoáng xu

152 115
ất hiện trong tôi. Những ân tình của muôn vàng hiện hữu giữa cuộcsốngthườngnhật đềuđượctôichúýtỉmĩ.Tôiphân tích chúng ngay tại chỗ để thêu dệt những ý nghĩ, nhận xétrồinuôidưỡngchúngtrongđầuóc chođếnkhichúng
người
một

ọngvừađủhaiđứanghe: -Bìnhnhầmrồi.Mìnhđanglo.Chẳngbiếtcóđạtđược mụcđíchkhông?

- Thì thanh niên ai lại chẳng ôm mộng, không có nó thìđâucòngọilàthanhniên. -Đãđànhlàvậy,nhưngtrongýmuốnmình,mìnhchỉ thíchpilotthôi.Làmphicôngthìtuyệtnhưngkhóquá. Tôi trảlờitrướcnétmặtâulocủaDũng: - Thích pilot là thích giang hồ đấy. Tôi cũng thích, nhưngkhôngđủđiềukiện,ngaycáichiềucaođãthuarồi. Cònanhthìlogì,điề

152 116 được trãi ra hết trên mặt giấy. tiếp đó, tôi sẽ nằm nghỉ trên giường (có khi là giường bệnh ), sung sướng nhìn đứacontinhthầnrađờiđểquênhếtnhữngmệtmỏivừa qua... Mộtkhuyađêm tôibỏdỡcâuchuyệnđangviết,nhìn ravuôngcửasổ.Mộtbầutrờiđầysaovớinhữngvệtsao băng xẹt ngang khiến tôi lạng buốt người không dám nhìm chăm vào
ng dậ
Dũngbằngmộtcâugợimở: -Xembộanhnhànghê... Dũng quăng xuống
t
ửa
đó. Tôi đứ
y ra balcon tâm sự v
i
đấ
n
điếu salem đang cháy xém,nóigi
ukiệncóđủ... -Mìnhđãnộpđơn.Sốtruộtchờ... - Anh đừng lo. Sẽ có ngày mình tiển bạn lên đường . Nhìnbạn,ngườitatuyểnchọnngay:chiềucao,mặtmũi... Nghethế,Dũngbớtlo,mừngramặt.Dũngquayqua chuyệncủatôi:

Dũngnhìnvàomắttôichờđợi. -Muốncómộtđứaconnuôi... -Làmộnglàmchanuôimộtđứabé? -Thậtđó!Khôngbiếtsao,nhưngchắctôikhôngthích ngườilớn,vàhìnhnhưđôilúctôibịámảnhbởimộtđôi mắttrẻthơ...

Thấy cách nói của tôi không phải là "chuyện giởn chơi", Dũng im lặng. Tôi đứng dậy cố đánh tan một câu chuyệnbuồn: -Thôi,đừngnóinữa.Tôiđangđợibạntừngoạiquốc láiconchimsắtvềkểlạicuộcđờiphicôngchomìnhnghe . Nếu viết lai rai được, mình sẽ nhờ bạn làm cố vấn để mìnhviếtcuốn"ĐờiPhiCông"chobạnxem... Sau lần tâm sự đó,hai đứ tôi cứ sống trong nỗi thất vọng lớn dần, lớn dần. Những người cảm thông tôi như

152 117 -Cònôngthìđịnhlàmgì? Tôi trảlờingay,khôngcầnđắnđosuynghĩ: -Thíchgìlàmnấy.Tựdokhôngthicử. -Làcáigì? - Bạn không thấy à ? Thì sáng tác văn chương đấy. Hôm trước mình có đưa bạn xemcái lờikhuyên của ông nhàbáobảođừngviếttruyệnvôbổmàhãysángtácvăn chương.Mìnhchẳnghiểumìnhbằngngườikhácđánhgiá mình.Mìnhthửtheolời
-
-
-
ôngnhàbáoxemsao...
Vậylàôngđãnặngnợvănchương.Xinchúc...
Nhưngtôicòncómộtýmuốnngộnghĩnhnữa...
???.

hòa đồng , bị tranh tối tranh sáng. Vết nào đậm nhất là mộthìnhảnhcủathầntượngvềngựtrị.Tôithườngmang theo những vương vấn dọc đườngvào tận đáy hồn nên lắm lúc tôi làm những bài thơ tặng các cô em không tên tuổi, lắm lúc tôi thốt lên những câu có gọng điệu rất cải lươngnhư:"emơi,bâygiờemởđâu?"

Trái lại lòng Dũng thì bao la như mộng mơ anh a61pu3. Cái màu hồng trong tâm tưởng anh nhàn nhạt như đám mây hồng nhẹ lúc rạng đông đang lơ lững và hiênngangởmộtgóctrờixatít.Cũngnhưlúcnào,khinổi buồn trở về đục khoét trí óc, Dũng thường dạo hồn vào mộtphươngtrờivôđịnh. Hai đứa tôi cứ thế mà lớn dần bên cạnh cái cửa đồn, cuộc đời chúng tôi cứ thế mà chìm

152 118 Dũngkhôngmuốnniềmđammêcủatôivớibaconchữđi lên nữa.Fu4ng thường lo lắng sức khỏe tôi suy sụp. Những buổi chiều chán cái bộ mặt rầu rầu ở công viên nầy,chúngtôithườngđikiếmluồngsinhkhímớiởngoại ôkhôngđènxanhđènđỏ.Cáccôgáitứxứthườngbolại trong tâm tưởng chúng tôi một màu hồng và vài câu chuyện vui. Cái màu hồng in trong tâm tưởng tôi không
dần trong mối ưu tư. Dũng vẫn thèm một khoảng trời lạ và một con chim sắt. Tôi vẫn vật lộn với những trang bản thảo chưa biết khi nào chấm dứt. Mộng ước của chúng tôi vẫn cựa mình trongnhữngnhữngýnghĩrờixathựctế.Tuynhiên,Dũng càng lúc càng mọc cánh để bay trong lúc tôi vẫn còn lơ lửngvẫyvùng...

sắtcủaanhcólơlữnggiữa một bầu trời xanh rộng mát, anh hãy nhớ vẫy tay chào consáođấtkhôngmọccánhtạiđây,nghe Dũng... Nói thế mà tôi thấy mình tủi hỗ quá. Một thằng con traiưa gianghồ,thíchnhữngcáigì hùngdũngnhưtiếng giày đinh giục giả của một đoàn quân lên đường, nay lại mangmộtbiệtdanhconsáođấtkhôngmọccánh,chỉbiết giang hồ bằng những con chữ chạy dài trên giấy, hùng dũng triong mộng mơ, thật là mỉa mai với ý nghĩa con trai. Nhiều khi tôi nghĩ , con sáo đất nầy đã bị đứt hơi, thần nghệ thuật không cho nó có cái lưỡi dài và một đôi cánh rộng...Sau cùng tôi đã nói với Dũng về chuyện xin mộtđứaconnuôi.Dũngkhôngnghingờgìvềýmuốncủa tôi, tìm đấn Viện Dục Anh. Người ta bằng lòng

152 119 Nhữngngàynốitiếpởcănnhànầy,Dũngbắtđầucảm thấybịtróibuộctrongbốnbứctường.Dũngtrêutôi: - ChắcBìnhđóngđômãiởđâyrồi? Tôivẫnthànhthật: -Cólẽvậy!Giócôngviên,tiếngkẽngrungtrướccửa đồn và cái trầm buồn của căn nhà nầy đã thu hút một cánh chim bé bỏng như tôi. Tôi nói với Dũng, chắc tôi ở đâymãirồi.Maisauconchim
cho Dũng làm đỡ đầu một bé gái. Một tuần sau, khi
ục,
đã
thức
ết bé Vân - tên đứa nhỏ - đi
đường
ngườ
vàoViệnDục
Nỗi bực tức còn lại của Dũng và nỗi thất vọ
ủatôitừđóđượcbéVân
làm xong th
t
tôi
chính
làm cha nuôi đứa bé. Dũng cho tôi bi
lạc
i trông thấyđưa
Anh.
ng tri
n miênc
làmkhuâyđiítnhiều.Mỗi

khóccủabékhôngbậtraâmthanhnhưtiếng khóc của lũ trẻ giành nhau một món đồ chơi trên công viên.Đôimắtbéđentrònnhưhaihạtnhãn,luônluônươn ướtlệcơhồnhưchứacảmộtkhoảngtrờitămtối.Những đứatrẻsớmkhôthườngthôngminhvàcóđủtiếngnóicử chỉ làm cho mọi người thương mình. Có khi tôi chưa nói béđãhiểu.Chỉmộtcáinhìncủachúngtôicũnglàmchobé cảm động. Bé không dám làm một điều gì để chúng tôi buồn. Mỗisángbưnglênhailycà-phesửa,đôimábầubĩnh của bé lại ửng hồng lên một vẻ ngây thơ khó tả. Bé đặt xuốngbànmónđồuống,vừacườivừanóivớihaiđứatôi : - Ly nầy đậm và đặc nè, dành cho cậu Dũng... Ly nầy lợtvàloãngnè.dànhchocậuBình.

Dũngđùa

152 120 sáng bé tự ý dậy rất sớm, quạt lửa nấu chín nướcđể pha sửa. Tôi không thể nói gì được để bé bỏ thói quen nầy. Làmđượcviệcnầy,bésungsướngvàvuihẳnlên.Haiđứa tôidùkhôngmuốncũngphảivuitheoniềmvuicủabé.Bé chỉ thỏa mãn khi đã làm được một việc gì. Lúc đón nhận tình thương ở hai đứa tôi ,bé không cười mà tưng rưng khóc.Tiếng
: - Bà phát quà cho hai đứa tui đó hả ? Càng làm cho mệtcàngkhôngcótiềnđixi-la-mađóchớhayhogì! -Thìcháucàngthích. Lốitrảlờicủabélàlốitrảlờicủanhữngđứaconchịu thiệtthòi,luônluônphải làm vừa lòng mọi người.Do đó

chúng tôi không thể nào biến bé Vân giống như những đứa trẻ may mắn khác. Trước mặt mọi người, bé là con mèo con có dư nét ngây thơ dễ mến. Nhưng khi ở riêng trong một thế giới cô độc của bé, bé lại biết gói kín một tâmsự u buồn,không ai có thể hiểu được. Một lần, xem xongcuốnphimdoChristineKaufmanđóng,tôihỏibé:

-Cháuthíchcảnhnàonhấttrongphim? Bétrảlời:

-Cháuchỉthíchđôimắtcủachịấy. Tôi im lặng nhìn bé rồi so sánh. Hai hạt nhãn của bé thìngâythơnhưđôimắtChristineKaufman,nhưngcáiu buồnthìbécónhiềuhơn.Mộtlầnkháctôihỏi: -Cháuthíchphimnàonhất? Béđápngay: -Cháuchỉthíchphim"Embéđánhgiày"màhồitrước bàdì,emmẹ,dẫnđixem. Qua những lần tìm hiểu bé theo kiểu đó, tôi chỉ biết béđangcómộtuẩntronglòng.Bénhấtquyếtkhôngcho niềmtâmsựkialộrõrangoài.Cáiđaukhổcủabéđốivới tôichỉlờmờhiệnratrongtối. Rồi ngày tháng nối đuôi nhau lướt qua cho đến khi Dũng khăn gói từ bỏ căn nhà tù túng nầy. Dũng đi vào mộtcuộcsốngmớitronglúctôivàbéVâncònđangsoạn lại bổn cũ. Hôm tiển Dũng, mọi người buồn muốn khóc. Lời từ biệt của Dũng vẫn còn vang lên một giọng trầm trầmtrongtrítôi:

152 121

Sao cháu không ngồi bệt xuống lại quỳ làm gì chomõigối... Nghe tôi hỏi, bé Vân ngững đầu lên rồi lại cúi nhanh xuốngnhưtrốn.Tôinângnhẹcầmbélên,hỏikhẻmộtlần nữa: -SaocháuthíchquỳgốidướiđấtthếhởVân? Bé vẫn cúi mặt và hai giòng nước mắt từ từ lăn tròn trên má. Tôi biết tôi đã vô tình làm khuấy động nỗi lòng bé đã chôn chặt từ lâu . Nỗi lòng đó thật tình tôi chưa hiểu.TừkhiDũngđiđểlạikhoảngtrốngvắnglặngtrong nhà nầy , tôi nối tiếp cuộc sống bằng những gần gủi bé Vân.Tôithườngđểtâmtheodỏicáchsốngcủabé.Chiều chiều tôi thường dẫn bé ra dạo chơi trên công viên. Bé quen lối sống nầy nên chiều nào không có tôi, bé cũng mộtmìnhrađónhậpbọnvớilũtrẻ.Lúcnàotôingồisau bàn học viết lách bé thường đến nép vào lòng tôi , nhắc lại những mẩu chuyện xẩy ra ở dọc đường bắt tôi giải thích.Khibànhọcbỏtrống,béthườnglẽnvàođósaukhi kéo kín tấm màng che cửa. Nhiều lần thấy vậy tôi không đểýbélàmgìtrongđó.Lầnnầybấtngờtôikéonhẹtấm

152 122
* -
- Ba mộng ước của chúng ta sắp thành. Mình chúc Bìnhđinốtquãngđườngcònlạivàsớmtrởthànhngười cha...thựcsựtrongđời... Tôi buồn cúi mặt, không tìm được câu trả lời. Phi cơ cấtcánhmangniềmvuicủaDũngđivàomâyxanh...
Vân !

nhưngnay đãngượclạirồi.Tuylàchanuôinó,nhưngtôi đãcốgắng hết sức trong cách đối xử. Tôi lo lắng chăm sóc bé như nhữngđứabécóchacómẹkhác.Tôikhôngmuốnbétủi thânvìthiếuchathiếumẹ. Với những mộng ước khác, khi đã thành hiện thực, chúng sẽ tầm thường như trăm ngàn cái tầm thường khác. Người ta sẽ chán nản mà lao vào những mộng ước khácmớilạhơnđểchạytheogiỡnbắt.Cònmộnglàmcha nuôi của tôi nó ít đẹp , ít màu sắc rực rỡ, ít sức hấp dẫn. Nhưngkhinóđãthấmvàomáuthịt,sẽdẹplêntheothời gianvàđilầnvàothiêngliêng...Chỉởđứatrẻtôi mớitìm thấy những đức tính đáng quý trong lúc những đức tính nầyđãbịhoenốởngườilớn. Trước kia tôi bằng

152 123 màn,békhôngkịpngừngviệclàmcủamình,nênđãhiện bàyrahết. Sau khi nghe tôi nhắc lại câu hỏi, bé trả lời rất nhỏ bằngnhữngtiếngđứtquãng: -Thưacậu...Cháucầunguyệnđểđượcgặp...Ba... Bâygiờthìtôihiểu.Béđangmangtâmtrạngmộtđứa conmồcôiđitìm tìnhthương.Từlâutôicứtưởngmình đãkhỏalấpchobékhoảngtrốngtâmhồnđó,
lòng nhìn bé Vân sống một cách thỏa mãn, nhưng bây giờ mọi việc đều phải "đặt vấn đề" lại. Ý nghĩ bị dày vò - lâu nay mình đã không giúp bé đi tìmcha-tôitựtráchmình.TôinhìnbéVân,hỏinhẹ: -Saolâunaycháukhôngchocậubiết,hởVân? BéVânvẫncúimặt ,trảlời:

Cháusợcậu...buồn. Tôidỗbé:

Không,cậukhôngbuồnđâu.Cháucứchocậubiếtrõ gốctíchcủacháuđi.Bamẹcháuđâu,Vân? BéVânòalênkhócvànhấtđịnhkhôngnói.Bésợphải nói ra sự thật phủ phàng ? Tôi chỉ còn nhìn bé im lặng...CháuVân,cháulàconaimàbơvơlạclõngthếVân

Bamẹcháuđâu?Saocháukhôngchocậubiết?

SaulầnthấtbạitrongviệctìmhiểubéVân,mộtcáigì thật chua xót bắt tôi phải suy nghĩ. Rồi đến cái tin Dũng khôngmaybịtửnạntrongmộtchuyếnbaytập.Mộtphần buồn cho Dũng, một phần buồn cho thân phận với mớ tuổi chồng chất đang lướt qua gần hết quãng đời xuân tronglúcmìnhchưalàmđượcgìđángkể,tôiđâmrachán nảntuyệtvọng... Chiềunay,béVânđimộtmìnhranhậpbọnvớilũtrẻ trên công viên. Tôi ngồi ở bàn học, trong lòng bức rức nghĩngợixaxôi.Bấ

152 124
tchợttôichúýđếnmột
áo
thoángtrướccửanhà.Hìnhnhưtôiđãgặpnàngmột
ần nàorồi?Tôiđứngdậybướcraphíacửađểtrôngrõhơn. Saukhitinchắctrínhớmìnhkhôngnhầmlẫn,tôiđếngần nàngvàođềngay: -CôlàHiềnởVỹDạlúctrước? -Dạphải... TôimờiHiềnvàonhàhỏichuyện. -Diệuhiệngiờởđâu...
-
-
?
*
tímthấp
l

i c

đôi mươi như Di

tôi rời Huế, Diệu đã liều lĩnh đoe61n với tôi , trao cho tôi tất cả những gì quý giá nhấtcủađời con gái...Về quê,tôi đã gởihàngchục láthư cho Diệu, nhưng tuyệt nhiên không một hồi âm. Tôi cho rằngnhữngláthưtìnháilăngnhăngnhưvậykhilọtvào mộtgiađìnhnhophongnềnnếpnhưgiađìnhDiệu,chắc nhắnsẽbịtiêuhủytru71ckhiđếntaynàng,chưakểDiệu còn có thể bị những trận đòn gia phong ác liệt tấn vào. Ngày tháng xóa d

152 125 Tôi vừa nhắcđến Diệu, côgái nhìn ngay vàomặttôi tráchmóc.Tôibắtđầukhóhiểuvàthấyđắngởvòngmôi. Một linh cảm xâm nhập bất ngờ cho tôi biết sắp có chuyện không lành. Tôi đâm ra suy tưởng và ôn lại câu chuyệncũ... Lúc trước tôi theo ba tôi ra Huế sống một thời gian ngắn.ỞđótôiquenDiệu.HiềnlàbạnthâncủaDiệu-một lầnđichơivớiDiệ
ẫn
rất xa
ạ.
Bây giờ gặp Hiền, kỷ niệm cũ sống dậy mãnh liệt, tôi hy vọng Hiền sẽ nói rõ về Diệu. Tôi chăm chú đọc hình ảnhDiệutrongđôimắttráchmóccủaHiền... Nghetôihỏi,Hiềnhạgiọng: -ÔngBình!Diệuđãchết! Tôisửngsốt,chưacóphảnu71nggi2,Hiềnđãtiếp:
utôigặpHiền.TuythếgiữaHiền vàtôi v
còn
l
Hiền cũng một tuổ
ệu... Đêm cuối cùng trước khi
ần bao kỷ niệm giữa tôi và Diệu. Tôi khôngtìmthấyd
uvếtDiệu.Nàngnhưcáibóngđẹplướt quađờitôi.

Tôiđitìmôngmấynămnayđểchuyểnlạinhữnggì ôngđãbỏlạichoDiệu... Tôivẫncònsữngsờ:

Xincônóirõhơn...Thậttìnhtôichưahiểu... Hiềnbuồnbảkể:

Lúc trước, sau khi ông về quê thì Diệu mang thai. ChínhvìcáithaiđómàDiệuđã...bỏđời...Diệukhôngcòn nữ

Hiềnsụpmặtkhóc.Tôibiếtnàngđãquáchuachátnói rasựthậtấy.Chântaytôimềmnhũn.Tôikhôngdámnghi ngờ lờiHiền nói,vìchínhnàngđãkhócthànhthậttrước mặttôi.Hậuquảđãbàyrađó,HiềncóthaymặtDiệuđể chửitôithậmtệđếnmấy,tôicũngsẳnsàngđónnhận. Tôinhưtêntộiphạmtỏlờiănnăn: -CôHiền,tôikhôngngờchỉvìmộtphútbồngbộtcủa tuổitrẻ lại cóthểđưađếnmộthậuquảđauđớnnhưvậy. Tôi đau lòng lắm... Hiện giờ con tôi đâu ? Nó ở với ai ? ...Tôinhờcôcứugiúp...Chắccontôicũngsớmkhổnhưmẹ nó...

Hiềnđãbớtcămgiậntôi,tỏrathôngcảm: -Tôibiếtngheđượcôngsẽbuồn,nhưngchínhtôi

152 126
-
-
-
a...
còn đaukhổhơnông.SaukhiDiệulìađờitôiđãtìnhnguyệ
nuôi cháu bévì nólà hình ảnh thânthiết
ủa
khimangthaichođếnlúcmất,Diệuchỉcótôi
nguồ
anủiduynhất. Ngang
ncúixuống
ấykhăn
thấy ở nàng còn điều gì đó đã đổ nát nhưng không
n
c
b
n tôi. Từ
làm
n
đây,Hiề
l
thấmnu71cmắt. Tôi

muốn nói ra.Tôi nôn nao chờ đợi tin con tôi. Nhìn tôi, Hiềnnóiyếuđuối: -Bâygiờ,cháubécũngkhôngcònnữa... Thếlàhết.Mộtphútbồngbộttuổitrẻ.Contôiđãchết. Con tôi chết vì thiếu tình thương bao dung của mẹ và thiếuđôitay cứngrắncủatôi.Chínhtôilàthủphạmcủa hai mạng người. Lúc nầy không phải là lúc tôi đứng đó màthankhócđaubuồnnữa.Tôithởdàituyệtvọng,mộtý nghĩdạidộtbắtđầukhuấyđộngđầuóctôi.Tôimuốnnói vàilờiđểvơibớtnỗiuấtức,nhưngkhôngbiếtphảinóigì. Mắttôihoalên,vàngấtlịmđi... Chờ một lúc xúc động dịu bớt, Hiền yếu ớt lôi trong túi ra mãnh giấy đã đầy màu thời gian , rồi cũng một giọngyếuớtHiềnnóiquatôi: -Đây!Ônghãygiữbứcthưnầylàmkỷniệm.Tôiđã mangnótheomìnhmấynămnay,đikiếmông... Tôiuểoãicầmlấythư,mởrađọc... Anh yêu quý. Hôm nay trên trang nhật ký anh, anh phải... * -DìHiền!DìHiền!... Mộttrànglathấtthanhvanglênngoàicửa.Đangđọc thư, tôi vụt đứng

152 127
dậy. Từ phía công viên bé Vân đang cắmđầuchạyvàonhà.Tôiđoánbiếtcómộtsợidâyràng buộctìnhcảmgiữabéVânvàHiền.BéVânchạyxộcđến ômcổHiền,bámlấycônànghônlialịavàomá.Hiềnđón bé nghẹn ngào không nói được lời nào. Nước mắt nàng

i xả trào ra, trào ra tội nghiệp. Bé Vân lại òa khóc theo...Tôibiếthaidìcháuđangkhócvìhạnhphúc.Tôiim lặngxúcđộngnhìntheo... Hiềnngẫngđầulênlấykhănlaunướcmắttrên ngực áo, trên mặt mình và bé Vân. Nhìn sâu vào mắt bé, Hiền âuyếmhỏi:

Thư !Aiđưaconlạiđây? Nghethế,tôichụpngaylờiHiền:

CôHiền!CháulàVân,connuôitôi...

Không.Không.CháulàThưconruộtông. Một lần nữa tôi nghe mình tê dại. Bốn khung tường xung quanh chao động trong một không gian nghẹt thở rồilạiimlìmnhưnghĩađịa.HiềnvàbéThưvẫn còntấm tứcvàngẩnngườiranhưmộtmôhình.Phútthiêngliêng hiệnra.Tôinhắmmắtcúiphụctrướcsựhiệunghiệmcủa mộtsứcmạnhvôhình... Khi hết xúc động, tôi ngồi yên nghe Hiền hỏi chuyện béThư: - Thư! Sao con bỏ dì mà đi ? Hơn một năm nay dì đi tìm

152 128 cứ
-Thưa
c
ặpba... -Nhưng
-Cháu
-Cháu
xố
-
-
-
con khắp nơi, kể cả đăng báo, nhưng không một ai biếtđếnbéThư.
Vâncúim
tt
v
s
hải:
dì!Dìthalổichocháu.Cháunónglòngmuốn đượ
g
saocháukhôngnóivớidì,lạiđổitênđi?
sợdìtìmra...
khôngthươngdìsao,Thư?

-Khôngphảithế,thưadì!Cháumấtcha...vàmẹ

khôngcó... Hiềnhiểubénênkhônghỏigìthêm.Tôixíchnhẹđến gầnbéhỏi: - Nhưng khi ở trong nhà nầy tại sao con không bỏ trốn? Bémânmêchéoáotrongtay:

- Nhiềulầnconmuốntrốn,nhưng... Bébỏlữngcâunói.Nhưngtôihiểubémuốnnóithêm rằng,muốntrốnnhưngcảmthấynhưcóainíuchânlạivà hơn thế nữa, ở đây , bé đã tìm thấy đầy đủ tình thương nênyêntâmvuisống...Bénóitiếp:

-Concứcầunguyệntheolờimádặn...

-Mádặnconsao?Tôihỏibé.

-MádặnmuốngặpBaconphảicầunguyện... Đếnđâybéngừnglạinhìnmặtmọingười.Nhữnghơi thởnhẹnhõmtỏaragiữakhôngkhí. HiềndạybéThư:

-Thư!Từnaytrởđi,conđãcócharồi.BaBìnhlàba ruộtconchứkhôngphảilàchanuôinhưtừlâucontưởng đâu...

Bé Thưn đang ở trong tayHiền, tự nhiên vung mạnh mộtcái, chạyxộctớiômtôikêulên:

-Ba!Ba! Tôi quá sung sướng , dang tay đón con tôi trong lúc hai giọt nước mắt tôi rớt trúng vào hai bờ má bầu bĩnh

152 129
cũng

a nó. Một cái gì cứng chắc vĩnh cửu gắn chặt cha con tôi...Hiềnnhìnchúngtôi,khócvàkhóc...

EmDiệu ! Trận mưa đôngcuối cùng đãdứt, nước đã chảyvềnguồn.Anhvàconđangchờmộttianắngmới... SÀIGÒNBÁO (25-3-1967)

152 130 củ

Trênphicơ,nhìnratấmmâybạctrảidàitrênnhững chóp núi Trường sơn, tôi mang nổi lòng riêng của một thằng con trai bỏ xóm bỏ làng. Từ lâu khối thâm tình to lớn của thân nhân đã chết mòn trong ý nghĩ tôi như dãy Trường sơn kia bị chôn vùi dưới tấm mây. Chiếc DC-6 đang chun mình qua lớp mây để đưa tôi về sưởi ấm mẹ, thămmộba. Tôi rời phi trường. Chuyến xe hàng chở theo những nhung nhớ mung lung mà tôi đang ghì chặt. Tôi nghĩ nhiềuđếnmẹ,đếnchị,đếnnhữngbiếnđổicủamộtdòng đời…

152 131

Lúc tôi còn nhỏ lắm ,mẹ đã một mình xuôi ngược lo lắngvìtôichođếnkhiđôichântôiđãcứngcõi,tríóctôi đã hiểu khổ đau. Bên cạnh mẹ, tôi còn có chị và những cơn gió đồng nội nuôi lớn ấu thơ. Những buổi chiều da trời xanh và ánh mặt trời làm méo lệch hình tôi trên bãi cỏhoang,tôiômcondiềugiấyvàlồngchimconranôđùa ở đó. Có lần sơ ý , tôi không kịp đóng kín cửa lồng, con chim vụt bay ra… bay lên rồi đâm đầu về phía da trời xanh ngắt…Tôi quên hết cả công khó đã nuôi nấng con chim, đứng vỗ tay cười thích thú theo những vùng vẫy củanó giữa mộtbầutrời tựdo. Nóbayđi,bỏlại chotôi chiếc lồng trống trải và một buổi chiều cô độc. Tôi lại mangniềmcôđộcđóvềnhàlàmnũngvớichị.Chịchẳng hềrầytôi,cònhứasẽbắtchimkhácchotôi. Tôi thương chị bằng một tấm lòng ngây thơ. Chị đã cho tôi những nụ hôn trìu mến , những bộ quần áo mới hay những chiếc bong bóng lợn…Những lần chị thay mẹ dỗgiấcngủ trẻthơcủatôi,tôiđónnhậntìnhthương ấy bằngmộtvòngtayômkínchị.Tôingoanngoảnnằmyên, mắt mơ màng bên những cái vuốt dịu dàng của chị trên mình tôi. Chị quạt đều đều, tiếng quạt kêu xành xạch ru tôi vào giấc mộng. Mỗi khi tôi đòi ba , những ngón tay trắngmuốthìnhbútlôngcủachịthườngxoalênmá,chãi lên tóc tôi. Mắt chị long lanh sau hàng lệ mỏng nhìn vào tôi âu yếm khuyên lơn. Chị đã ra công che giấu đau thương, không cho những chuyện mủi lòng bày ra trước mắt.

152 132

lộnhaichữvợchồng. Cólẻ chị đã biết trướcnhư vậy nên mớidể dànglừa tôi màđi.Chịđirồi,tôilạingherờirạcởchungquanhtiếng pháo mừng xuân len lỏi giữa màn đêm với màu đen dầu hắcdàyđặc .Cóthểđó cũng là nhữngtiếngsúng phá vỡ xómlàng,nhưngtrongđầuócnonnớttôichưatừngbiết oán thù nó. Tuy thế,tôi vẫn thích những xác pháo đầu năm hơn những chiếc vỏ đạn carbin của bọn lê-dương rơi vải trên các nẽo đường …Những lời chị giảng tôi chỉ hiểu một cách hời hợt như hiểu lời giáo huấn trong mấy trangsáchtiểuhọc. Sau đêm chị đi , tôi đã bỏ rơi thương nhớ trong ba năm.Nhữngtràngliênthanhcủabọnlê-dương vẫncòn ngựtrịtrênmiếngđấtquê.Vàcũngtừđó,tôithấy

152 133 Rồi chị bỏ đi. Chị đi vào một đêm mùa Tết. Buổi chia ly không có một tiếng khóc,không mang một điệu buồn .Tôitiểnchị bằngmộtnụcườidểthươngnhưâmthanh củađêmgiaothừa.Nhữngrétmướtmùađôngcònsótlại vẫnkhiếnlạnhnhiềutrêndathịt.Chịbảochịđilấychồng ,tôicũngtinvậydùngườichồngdẫnchịđitrongđêmtối là một người đàn bà và trước khi chị theo chồng, mẹ không làm đám cưới. Thật ra lúc đó tôi vẫn còn đần độn nhưbaođứatrẻkhác–thườnglẩn
mẹbắt đầu vấp váp chông gai.Mẹ thường ngồi thở dài nhìn ra vuông cửa sổ . Chiều nào cũng vậy, khi bóng đêm nuốt gầnhếtnhữngtianắngmàutímthẩmyếuớt,tôilạibuồn theođôimắthoànghôncủamẹ.Tôiđọcthấycómộtđiều gì đó khổ sở lắm đang tượng hình trong đó. Mẹ thường

bên

m

đi lầ

tronglòngđấ

vào kho

ng đơncôi.Nhữnggìmẹđãchônchặt,bâygiờtôilạimuốn moira.Tôibắt đầuýthứcđượcrằng,tôikhôngcóquyền đểchomẹtiếpnốinhữngđớnđauâmthầmnầy nữa.Một lần,cũngvàolúccontàurúcngangtrướcnhàtôi,tôihỏi mẹ: - Chịconđâu,saoconkhôngnghemánhắctớilầnnàocả ? Mẹvẫnxemtôicònconnítkhônghơnkhôngkém: - Câu hỏi con làm mẹ tức cười. Chị con lấy chồng thì đi theochồngchứởđâu. Tôikhôngbằnglòngvềlốitrảlờicủamẹ: - Conkhôngmuốnmẹgiấumãiconnhưvậy.Conlớnrồi mà ! Má phải tập cho con làm người lớn với chứ . Má tưởngconcòn

ng tr

152 134 trốntôiđểkhócmộtmình.Tôikhônghiểumẹđauxótvì lýdogì,chỉthấymẹcứbuồn,buồnlắm.Vàomỗilúcnửa đêm , tiếng còi tàu rúc lên , lôi đầu tôi dậy ngồi bên mẹ. Mẹvuốtvội nhữnggiọtnướcmắtlăndàitrên márồicúi xuống hôn tôi…Một đêm một lần , mẹ dổ tôi ngủ khi con tàu rúc trước nhà tôi. Tiếng còi tàu vẫn rít mạ
dại nhưlúctrướcnữasao? Nhưngrồichuyệnbuồnmẹvẫnkhépkín.Mẹvẫntinrằng thời gian sẽ giúp mẹ quên hết âu lo. Mà tôi thì không muốnmẹkéodàimãicuộcsốngnộitâmnhưthế.Tôiphải tạoranhữnggìđểchomẹbớtbuồnbớtkhổ.Ýnghĩrađi lại về chiếm một chỗ lớn trong tâm tưởng tôi. Tôi quay
nh giữa đêmlạnh.Tôicứthếlớndần
cạnh
ẹ,
t quê. Và cuộc đời tôi cứ thế mà
n

ở và có thể nguy hiểm. Má chịu khó một thời gian nữa. Con hứa chắc với má ngày về củaconsẽlàmmáthỏamãn… Taymẹcầmvạtáobưngmặtkhóc:

- Mẹcũngmuốnthế,nhưngchânconđangcònyếuchưa thểbướcvữnggiữaxảhộikhókhănphảichenlấnnầy. Málonhiềuchocon.Concòndạilắm. Tôi tỏracươngquyếtchomẹanlòng:

- Khôngđâu.Mácứyêntâmvềcon.Chânconyếuxãhội sẽ uốn thành mạnh. Con dại , xã hội sẽ dạy cho con khôn . Con sẽ trưởng thành trên những nguy nan cuộc đời… - Nhưngmávẫnkhônghếtlo,conơi… - Má cứ tin tưởng ở con. Không một thanh niên nào làm đượcviệcmàkhôngbị

152 135 nhớđếntráchnhiệm,bổnphận.Ởquêhươngkhôngcòn gì cho tôi khai thác để có thể đem đến nụ cười cho mọi người. Tôi xin phép mẹ được rời làng đi cầu tiến ở đất khách.Tôiđãnóivớimẹ: - Thưamá…Connóiramásẽkhổ,nhưngconđãnghĩrồi. Con không thể nhốt cuộc đời thanh niên nầy trong mấydãytrelàngxácxơkia.Máchophépconđi.Ởđây mãi mình sẽ ngộp th
xãhội “ban”chonhững đốixử cộc cằn , những nhánh cây gai góc . Con đã biết trước nhữngchiếcbẫyđanggiăngđầytrênđườngconđi… Nghe thế mẹ cũng bằng lòng để tôi đi, nhưng với tâm trạng liều mất một thằng con . Dù trong tim tôi như bị nhữngmũikimchíchvào,tôivẫncắnrănggạtnướcmắt

như họ

cho

Lúc

thì

chim bay

, nay đến

con

Tôiđãđểl

ichom

m

căn nhà

i chiều tái tê. Dù rằng lúc đóchưaphảilàlúcchotôivùngvẫygiữamộtbầutrờitự donhưconchimkia,nhưngtôiđãhànhđộngnhưnó. Tôi đi vào một cuộc sống mới bằng những vui buồn xáo trộn trong lòng . Sau khi đã mang vào những vết thươngtêbuốtdonhữngchônggaicủaxãhộigiăngrađể thửthách,tôiđãđitớiđíchmộtphầnnào… Chuyến về quê nầy ở trong tôi là một mớ cảm nghĩ nhẹnhàngmớilạ.Mẹ sẽcườitrướcnụcườikhônlớncủa tôi.Mẹsẽđọcđượcnhữngnétưutưtrênvầngtrángcuả thằng con trai mình để chứng nhận cho nó đã trưởng thành . Mẹ ơi ! Mẹ hãy vui lên và tiêu hũy đi tâm trạng li

152 136 ra đi
mẹ.
Ti
ng xe, vội vả về quê bằng một chuyến xe lam. Quê hương đón tôi bằng một bộ mặt mới sáng sủa.Cómộtthayđổicảicáchlớnlaoởđây.Mẹsẽkhócvì sungsướng… Tôi bước vào nhà trước những cặp mắt ngạc nhiên. Thoángmộtchốcmẹkêulên:
, mang theo hình ảnh đôi mắt xế chiều c
a
Nhưng biết sao hơn khi quanh tôi là những linh hồn dỡ chết , tôi phải tìm một lối thoát không
sẽ trở thành
cả.
trước tôi buồn vì con
đi để lại
tôi những buổi chiều trống trải
lượt mẹ thươngkhócmộtthằng
.
ột
vắng vẻ và một khoảng đờ
ềumấtmộtthằngcon… *
ếngcòixevanglên,chấmdứttrongtôinhữngýnghĩ hồi tưởng. Tôi xuố
152 137 - Trời…Thằng Thông…Con về sao không cho má hay. Concónhậnđượcđiệntíncủachịconkhông? Tôi kinh ngạc hướng tất cả xúc động về hình ảnh người chịthânyêungàytrước,hốithúcmẹ: - Chịnàomá?Chịnào? Trên mặtmẹhiệnlênnhiềuthỏamãn: - Thì chị ruột con chớ ai . Chị con về hôm qua. Con chờvàiphútnũa… Tôi ôm mẹ khóc vì sung sướng. Mẹ cũng khóc vì sung sướng.Mẹnóinhỏcảmđộng: - Con chờ vài phút nữa …Chị con đi chùa lễ Phật sẽ về ngaybâygiờ…Chúngtacònnhiềuchuyệnđểnói… TIẾNG CHUÔNG (XI-1961) * * *

Translated by PTU

Ontheplane,lookingatthesilvercloudsstretchingon the Truong Son mountain tops, I brought the personal heart of a boy who left the old beloved village. For a

152 138

long time, the family's great affection had died in my mind like that Truong Son mountain range was buried under a cloud. The DC-6 is crouching through the clouds to take me home to warm my mother, visit my father'sgrave. I left the airport. The bus trip carried my vague memories that I was holding onto. I think a lot of my mother,mysister,thechangesofalifeline... When I was very young, my mother was alone and worried about me until my legs were stiff, my mind understoodsuffering.Besidesmymother,Ialsohavea sister and domestic winds that raise my childhood. Blue sky afternoons and sunlight distorted my image onthewildgrass,Iheldapaperkiteandbabybirdcage played there. Once inadvertently, I could not close the cage door, the bird flew away ... soared and then stabbeditsheadtowardsthebluesky...Iforgotallthe hard work of raising the bird, clapping and laughing withitsstrugglesamidafreesky.Itflewaway,leaving me an empty cage and a lonely afternoon. I brought that loneliness back home to notify my sister . She never nagged me, and promised to catch another bird forme.

I love her with an innocent heart. She gave me affectionatekisses,newclothesorpigballoons...Every time she replaced my mother to slumber my baby, I acceptedthatlovewithanembraceofher.Iobediently

152 139

liestill,dreamyeyes besidehergentlecaressesonme. Herfanedmecoolsteady,thefanrattledandlulledme into my dream. Whenever I asked for my father, her white brush-shaped fingers would be rubbed on my cheeks and on my hair. Her eyes glittering behind thin tearsstaredatmelovinglyandadmonishingly.Shehid her grief, not to let the sad things unfold before her eyes. Then she left. She went on one night during the Tet season. The parting session did not have a cry, did not bring a sad tone. I paid her with a cute smile like the sound of New Year's Eve. The remaining winter chills still made the skin much cold. She told me to get married, I believed so, even though the husband who took her away at night was a woman and before she followed her husband, my mother did not get married. Actually at that time I was still as dumb as any other child - often mixed up with the words husband and wife. Maybe she already knew that so she could easily deceived me. She was gone, and I heard sporadic sounds in the surroundings of spring firecrackers creeping in the middle of the dark night like a black layeroftar.Maybethoseweregunshotsthatbrokethe village, but in my immature mind I never knew resentment against it. However, I still prefer the firecrackers of the year to the carbin shells of the legionnaires that fall on the roads ... The words she

152 140

taught me only superficially, like understanding the teachingsintheprimaryschoolpamphlets.

After the night of her departure, I abandoned my nostalgia for three years. The machine gun straings of legionnaire still reside on the country land, and since then, I see my mother beginning to stumble, she often sitsandsighslookingoutthewindow.Everyafternoon, when darkness swallows most of the purple rays of sunlight,Isadlyfollowmymother'ssunseteyes.Iread thattherewassomethingmiserablewithanimageinit. Mom often hid from me to cry alone. I did not understandwhathergriefisforthereason,justseeher sad and deep sad. Every midnight, the train whistle whistles, pulling my head up and sitting beside my mother. Mom quickly stroked the tears rolling down hercheeksandleaneddowntokissme...Onenight,she drove me to sleep as the train tucked in front of my house.Thetrainwhistlestillwhistlesinthecoldnight.I keptgrowingupbesidemymother,inthecountryside. And my life just went into that lonely void. What my mother buried, I want to extract it now. I began to realize that I did not have the right to let her continue thesesilentpain.

8/26/2020:HOMETRIP(continue) TranslatedbyPhanTanUan

152 141
------------------------------------

Once,atthesametimeasthetrainpassedbyinfrontof myhouse,Iaskedmymother:

-Where'smysister,whydon'tIhearmommentionit? Momstillconsidersmetobenomoreorlessachild:

- The question makes me laugh. If your sister gets married,shewillfollowherhusband. Iwasnotsatisfiedwithmymother'sresponse: -Idon'twantyoutokeephidingmelikethat.Iamold! Mommyhastotrainmetobeanadult.DoyouthinkI’m stillasfoolishasbefore? But then the sad story was still closed. Mom still believed that time will help her forget all her worries. And I didn’t want my mother to prolong my inner life forever. I have to create things to make her sad becoming less miserable. The thought of leaving occupiedalargepartofmymind.Iturnedtoremember responsibility,duty.Athome,therewasnothingforme to exploit to bring smiles to everyone. I asked my mother's permission to leave the villageto progress in theguestland.Itoldmymother:

-Mum...Isaidaboutit,youwouldsuffer,butIthought. Icannotconfine myselfthisyouth's lifein the rangeof those destitude bamboo hedges. Mum lets me go. Staying here forever will suffocate and can be dangerous.Mom,pleasetakeiteasy.Ipromiseyouthat myreturndaywillsatisfyyou... Mother'shandheldthelapofhershirtandcried:

152 142

-Iwanttodothattoo,butyourfeetarestillweakand can not step steadily in the midst of this difficult meeting. Mum cares a lot for you. You are still very stupid.

Iproveddeterminedtogivemymotherpeaceofmind: - No.Mom,feelsecureaboutme.Afoolishboy,society willteachhim wiser.Iwillgrowuponlife'sdangers... -Butmomstilldoesn'tstopworrying,baby...

- You just believe in me. No young man can do a job withoutbeing"bestowed"bysocietywithgruff,thorny branches. I already knew that the traps were filling on theway... Hearing that, my mother agreeded to let me go, but in the mood to risk losing a son. Even though my heart was like being pricked by needles, I still bit my teeth and wiped my tears away, bringing along the image of my mother's dark eyes. But here is nothing while we weresurroundedbydeadsouls.Ihadtofindawayout or else I would become like them. I was very sad before, because the bird flew away leaving me empty afternoons, now it is my mother's turn to cry a son. I have left my mother a deserted house and a pale afternoon of life. Although it wasn't the time for me to struggle in the midst of a free sky like that bird, but I actedlikeit.

I entered a new life with ups and downs in my heart. After bringing in the numb wounds caused by

152 143

thethornsofsocietytotest,Ihavepartiallyreachedmy destination...

Myhometripwasanewsetofgentlefeelings.Mom will laugh at my great pleasure. She will read the concerns on her son's halo to confirm his maturity. Mommy ! Please cheer up and destroy the mood of riskinglosingason...

*

Thesirensounded,endingmewithallsortsofflashbacks.I got off the bus and hurried back home with a rickshaw. My homelandwelcomesmewithanewbrightface.There'sabig reformchangehere.Momwillcrywithjoy... I entered thehouse beforeeveryone's surprised eyes . Mom thenexclaimed:

-God...Thong...Whydidnotyougivemeyour information? Didyoureceiveyoursister'stelegram?

In amazement, I directed all my emotions toward the image of my beloved sister from the previous day, urging my mother:

-Whichsister?Whichsister? Mother'sfaceappearedwithmanysatisfaction:

- Your sister, who else ! Your sister came home yesterday. Waitafewminutes... I hugged my mother crying because of happiness. Mother alsocriedbecauseofhappiness.Shesaid,emotionallysoftly:

- You wait a few more minutes ... Your sister went to the Buddhisttemple…Shewillcomebackrightnow...Wehavea lottosay...(TheEnd)

152 144

Tôiđánhcanhbạccuốicùnglúchaigiờsáng.Bọnkia vẫn còn ngồi cúi đầu sát phạt nhau. Trong bọn chỉ một mìnhtôicháytúi.Tôiđịnhngồiđánhnốtkhoảnggiờcòn lạiđểmongcứuvãnsốbạcbịthua.Tôixinbọnsòngđược kýgiấynợ,nhưngkhôngđứanàobằnglòng. Sángmaitôiđịnhvềthămgiađình .Nhưngđêmnay gặp cái nạn nầy có lẽ tôi phải gác chuyện hồi hương. Từ lúc bỏ nhà đi tiến thân đến nay tôi không nhận được tin tức gì ở quê cả. Tôi ưa sống đơn độc để được tự do làm thằngcontrai.Trongkhoảngthờigianđó,tôithấymình

152 145

thỏa mãn . Cũng như phần đông những người trai mớ

lớnkhác,tôiítkhicótiềntrongtúi. Nghĩ đến số bạc mới lãnh đầu tháng bị thua - mà tôi địnhmangtheovềquêlàmquàcho mẹ-tôithấyânhận và đâm tiếc của khi nhớ đến mẹ. Tôi đứng dậy bỏ sòng , thởdàilêngiườngngủ.Saukhihútcạnliêntiếpmấyđiếu thuốc để khõa lấp những phút đầu thao thức , tôi bước vàogiấcmộng... * Quê hương buồn thảm nằm sau một màn mưa đông dày. Tôi chậmchạp tến sâu vào màn mưatrênđườngvề quê . Một tay tôi xách giày , tay kia xách va-li. Hai ống quần vo tròn lên khỏi đầu gối. Tôi bỏ những bước chân nặng nề xuống những lối bùn lầy lội. Mỗi lần kéo ống chânlên,tôinghemộttiếng"ọc"bêndưới.Nhữngnguồn bănggiáấyliêntiếptruyềnlêntimtôi.Bẳngđigầnmười năm , nay những thớ thịt mình đụng phải nguồn lạnh ở quê nhà , tôi muốn trở lui tiếp tục đi lang thang . Nhưng hình

152 146
thật mạnh để chiếc xe đạp chống chế nổi một lượt với cơn mưa và luồng gió đông ngược chiều. Tấm áo mưa tôi đượcgiólồnglênđánhvàonhaukêuxồngxộcvàcăngra no tròn như một chiếc dù nằm nghiêng. Tôi vẫn cúi đầu nhỗm đít tống thật mạnh , dù sức căng của gió và mưa tăngrất nhanhtheovậntốcxetôi.Nhiềulầnđếntrường
i
ảnhnhữngngườithânruộttôihìnhnhưtiếnlạigần mỗilúcđểlôikéotôitrởvềgốc.Lúctrước,cũngvàodạo nầy , mỗi sáng đến trường tôi phải nhấn pédale

utrụiláđứngchịulạnhlàm biểuhiệuchonhữngkiếpsốngsầuthảmcôđộc.Tôinghĩ rằng , có rét như trời mùa đông Paris cũng chỉ bằng cái lạnhởquêtôilàcùng. Bắttừngõ,mắttôidạosâuvàonhà.Mộtcảnhtượng hoang phế bày la liệt ra đó. Một hàng chè tàu trước kia thẳnghàngrấtđẹp,naytrưởngthànhra,caohơncảđầu tôi. Một giàn mướp nằm bẹp xuống, đưa những khúc tre mục chỗng lên trời . Cái sân cỏ mọ

152 147 tôi ngồi học áo ướt . Đến giờ bãi học về nhà, tôi cũng xả thân vào mưa gió như thế. Quá mệt vì lạnh tôi đâm làm biếngtấtcảmọiviệc.Tôithấymìnhmuốntrốnlạnh.Có lẽđólàlýdomanhnhaxúitôicómộngđihoangsaunầy. Nghĩrathùilýdoấy hẹphòivàthei63ncậnquá.Nhưng đúnglàvậy,vìkhimởlờixinphépmẹđượcđilangthang ,tôichỉbiếtnóira:"Máchoconđiởtỉnhkhácmớimong tiếnthủđược,chứởquêmình lạnhquáconlàmgìcũng thấtbạicả."Nghethếmẹgậtđầuừngay... Từkhirờiđiểmgốc,naytôimớiquayđầuvềlầnthứ nhất . Con đường dẫn vào nhà tôi chìm trong màu
bùnnước.Nhữngcâythầudầ
c xanh rờn.
tườngđượcquétđềubằngmộtlớprêunon.Rồ
vàonhà.Cănnhàbếplợptranhthủngnhiềulỗnhỏ.
lênlàmộtbầutrờibịvánămbảymãnh.Baconheotrong chuồngchịumưakhôngnổichạyđiênlênkêuụtịtkhông ngớt. Một bầy gà bị bệnh đứng ủ rũ trong những cái xó chết . Lò nấu ăn bằng ba ông táo đã bị dập khói từ lúc nào... Hoàn toàn sụp đổ. Những gì tụ họp trước kia , nay
đen
M
t dãy
itôibước
Nhìn

y. Một niềm đau xót xát mạnh trong lòng tôi. Từ căn bếp, chân tôi run rẫy bước lên ngôi nhà chính. Tôi dáo dát nhìn khắp cả, nhưng tuyệt nhiên không thấy một bóng ngườinào,trừcáicảnhtànphếmàtôiđãđoánbiếtngay khivàongõ. Chiếcdivan tôithườngngủ vớianhtôitrướckia vẫn còn đó. Cái bảng đen tôi học ngày nào đã thành màu chàm. Bức màn treo cạnh bàn thờ bị phân làm nhiều mãnhnhỏmụcnátđangtơitảbaytheogiótừphíangoài đánhvào.ChồngsáchchữHánvàcáikínhđeomắtcủaba đãbayđâmất,chỉcònbộxoáycautrầubằngđồngcủamẹ đangnằmtrênngăntủ.Chiếchộpnhỏxinhxắncủacôem gáithườnghayômtheotrướckiacũngmất.Và...đâurồi cây đàn guitar cùng với chồngsách học của anh tôi ngày nào. Trong nầy còn r

152 148 đãtán loạnrarồi.Mộtcảnhtượng bi thảm hơnđịangục hiện ra . Tôi quên cả lạnh , đứng đão mắt xung quanh. Cuốicùng,mắttôidừnglạiởcáisườnnhàngóivữngchắc của tổ tiên từ ba đời trước để lại. Hình như chỉ có cái sườn nhà ấy là vĩnh cửu dù mưa nắng thời gian có đục khoétđếnđâunữa.Tôikhôngtìmthấychủngôinhànầ
ất nhiều mất mát nữa...Tôi tưởng chừng như đây không phải là nhà tôi . Tôi về thăm gia đìnhnhưngkhôngcònaivàcũng khôngcòngìđểthăm ! Tôicũngkhôngbiếtbâygiờbàconhọhàngrasaonữa! Tôi đứng sững sốt và chán nản , đau lòng. Ngoài kia gióvẫnhúđềuđều.Mâyđentừnglúctừngđenthêm,hạ thấpxuống,bayvùnvụttrêncácngọncâyvàtrùmuám

? Bàtrảlờibằngmộtgiọngngáingủ: -Cậulàaimàhỏibamáởđây?

Tôinóilớnchobànghe: -CháulàThông,conBácHọcđây! Bà bỗng vung mạnh một cái rồi ôm chầm lấy tôi vừa mếumáokhócvừanói: - Bác là ...bàHọc...mẹ của cậu Thôngđây! Con ơi ! Saoconkhôngđithẳngchorồicònvềlàmchinữacon... Tôichỉkịpkêulênmộttiếng"trờiơi"rồiômlấymẹ mà khóc . Miệng tôi liên tiếp gọi nhỏ ... Má... Má.. Tôi chỉ nghe ở mẹ những tiếng

152 149 lên mãnh vườn nhà tôi. Những cây lá đánh vào nhaun phát ra âm thanh kêu cứu trong gió buốt. Trước mắt tôi đãtụlạitấtcảnhữnggìbuồnthảmnhấtcủamùađông. Bấtchợt,tôinhìnthấynhữngđốngvậtgìlônhôđược đắpbằngnhữngmanhchiếuráchbịđứtngangmộtnửa. Tôibướctớiđưanhẹtaygiỡmanhchiếuởđốngvậtthứ nhất.Mộtbàgiàdađãnhănnhiềunếpnốitếpnhauđang khoanh mình nằm ngủ . Hai cái đầu gối co quắp rút lên tận cổ. Tất cả thân thể bà thâu gọn lại vừa đủ cho manh chiếukiachelạnh. Khimanhchiếurờikhỏibà,cơnlạnh bắtbàtrởmình.Tôicúixuốnghỏilớn: -ThưaBác!bamácháuđâu
bác
khóc không nước mắt , có lẽ nguồn lệ của mẹ đã cạn rồi. Đời mẹ đã héo tàn . Đôi mắt mẹquầngthâm vàđãnhìnchậpchoạng.Tócmẹđãrụng nhiều , chỉ còn sót một chùm bạc trên đầu. Đôi tay mẹ mềm yếu và bắt đầu dỡ không nổi. Những nét quý phái

nhờ m

giải thích , nhưng thấy mẹ yếu quá lại thôi. Tôi buôngmẹra,đứngdậytiếngầntớiđốngvậtấy.Mộtcái gìcựaquậyởtrongđó.Tôithậntrọngdỡnhẹmanhchiếu . Một cô gái - hình như không buông được được một nụ cười héo hắt trên môi để chào khách - quay nhìn tôi với vẻmặtrầurầuthảmđạm.Tựnhiêncôtakêulên: - Anh Thông... Anh Thông... Anh chết rồi sao còn về đâylàmgì ? ...Tôi vỗ nhẹ an ủi em tôi và không có một lời nào tráchcứ.Nhữnggiọtnướcmắtemtôithinhauxốilênhai cánh tay cứng rắn của tôi. Tôi ngồi sát em trong lúc đôi môi tôi mấ

152 150 ngày xưa của mẹ nay đã mất. Thời gian đã cướp chớp nhoáng những gì mẹ có. Mẹ đã già đi quá nhiều . Tôi tưởngchừngnhữngtiếngkhóccủamẹhômnaylànhững tiếngnóisaucùngtrongtuổicuốimùacủamẹ... Mẹ giữ tôi một lúc mỏi mệt, rồi đưa tay sờ lên mặt , lêntóctôi.Mẹkhôngnóithêmgìnữa.Tôihỏi: -Baconđâurồimá? Mẹ không trả lời , giơ ngón tay trỏ chỉ về một đống vật được đắp bằng manh chiếu rách một nửa ở một góc phòng . Tôi không hiểu mẹ muốn nói gì , định hỏi thêm
p máy cố giữ đừng cho cuống họng bật thành tiếngkhóc.Đằngkiamẹvẫnngồiyênkhôngbướcnổitới chúng tôi . Tôi nghẹn ngào nhìn ra màu mây đen sậm đang vây quanh mình . Một trận mưa lớn sắp đổ. Tiếng gió gào thét nghe ai oán hơn... Em tôi lấy vạt áo thấm nướcmắt.Tôihỏi:

útkhôngđủsứcsưởiấm cuộcđờibamá.Tôibắtđầubịmộttráchnhiệmtróichặt lạiởđây.Tôithởdài,thềvớiemtôi: - Anh ân hận quá Thương ạ ! Chỉ vì anh sống ích kỷ nênmớisinhranôngnổinầy.Anhsẽkhôngbaogiờrời khỏi căn nhà nầy kể từ giờ phút hôm nay. Anh sẽ luôn luônởcạnhbamávàemđểxâydựnglạinhữnggìđổvỡ vừa qua... Chúng ta phải tìm anh An về cho ba má thấy mặttrướckhisongthânnhắmm

152 151 -ChồngThươngđâu? Thươngkểlểsựtình: - Lúc trước anh vừa bỏ đi độ một năm thì anh An cũng cũng xin Ba Má đi tìm đường tiến thân ở chỗ khác. Ba Má chìu lòng con nên để anh An đi. Thấy gia đình không còn ai chăm sóc , ba má đã quá luống tuổi ,em quyếttâmởlạisaukhinhàchồngkhôngcho"gởirễ"... Tuổi già ba má thế là hết ! hai thằng con trai bỏ đi hoangcảhai.Mộtmìnhcongái
ắt... Đến đây, tôi buồn bả đứng dậy đi
ả nhà. Tôi dừng lại trước một đống vật khác nữa cũng đắp bằng nửa manh chiếu rách . Tôi giỡ manh chiếu lên, thìôi!Một xácchếtônggià.Tôihoảnghồnlalên: -AiđâyThương?...Ai?...Ai?... Thươngvùnglênđauxótkêugàothảmthiết: -Bavừachếthômqua...Trờilạnhquá,basốngkhông nổi. Không chừng má cũng chết bây giờ đây... Trời ơi ! Mộtmìnhemkhôngđủsứclàmchobamáấmmàsống... *
xem xét khắp c

mai...

Tuần Báo NGÀY MỚI (IX-1963)

152 152
Tôigiậtmìnhtĩnhgiấc.Mồhôiướtđẫmkhắpcảthân thể . Buồng ngực tôi đánh liên hồi sợ sệt . Tôi ngồi dậy nhìn đồng hồ : mới gần bốn giờ sáng. Bọn kia vẫn còn ngồiănthuađủ.Tôiquyếtđịnhngaysẽquayvềthămmẹ ngáy

Translated by Phan Tan Uan

Imademylastgambleattwointhemorning.Theothers are still sitting down to punish each other. I am alone loseramongthem,.Iintendtoplaytherestofthehourto hopetotakebackmoney.Iaskedthegamblerstosignthe debitnote,butnoneofthemagreed. TomorrowmorningIplantovisitmyfamily.Buttonight, maybe I have to put aside the return home story. Since leaving home to move forward until now, I have not received any news in the countryside. I like to live alone in order to be free as a son. During that time, I found myself satisfied. Like most teenagers, I rarely have any moneyinmypocket. Thinkingofthesalarymoneylostatthebeginningofthe month-whichI’llintendtobringbackhomeasagiftfor mymother-Ifeelregretfulandsorrytorememberher.I stood up to leave the table, sighed into bed. After smokingafewcigarettestofillupthefirstfewminutesof awakening,Ienteredadream... * The sad homeland lies behind a thick winter rain. I slowlyfellintotherainonthewayhome.Icarryshoesin onehandandsuitcasesintheother.Twoleggingscurled upfromtheknees.Iputheavyfootstepsdownthemuddy

152 153

paths. Every time I pulled up my shin, I heard a "gurg" sound below. Those icy sources of frost flowed through myheartoneafteranother.Fornearlytenyears,nowmy musclestouchthecoldsourceathome,Iwanttogoback and continue to wander. But the shadows of my loved onesseemstocomeclosereverytimetodrawmebackto my original roots. Previously, also recently, every morningwhenIwenttoschoolIhadtopressthepédale very hard so that the bike could withstand the rain and the wind in the opposite direction. My raincoat was winded up against each other gurgled and stretched out like a parachute lying on its side. I kept my head down and pushed my ass out hard, though the wind and rain stress increased very rapidly with the speed of my bike. ManytimesIwenttoclasswithwetclothes.Bythetime whenIgothomefromschool,Ialsothrewmyselfintothe rain and wind like that. Too tired from the cold, I was lazy with everything. I found myself wanting to escape the cold. Perhaps that was the main reason why I had dreamsofgoingwildlater.Ithoughtthatthereasonwas narrow-minded and short-sighted . But that's true, becausewhenIaskedforpermissionfrommymotherto wander, I could only say: " Mom let me go to another province to hope for progress, but in my hometown it is too cold, I will fail anything . " Hearing that, Mom immediatelynodded rightaway

152 154

Since leaving the original point, I have only turned my head for the first time. The road leading into my house wascoveredinmudblack.Thebareleafcastcastortrees stood to withstand the cold as symbols of sad, lonely lives. I thought, as cold as the winter weather in Paris wasjustequaltothecoldinmyhometown. Startingfromthealley,myeyeslookedintothehouse.A wildscenewasdisplayedthere.Ahedgerowusedtoline upbeautifully,nowmature,tallerthanmyhead.Aframe ofloofahsbrokenandcrusheddown,bringingtherotting bamboo pieces to the sky. The grass was growing green intheyard.Arowofwallswasevenlysweptwithalayer of new moss. Then I entered the house. The thatched kitchen has many small holes. Looking up , I saw a sky patchedinsevenpieces.Thethreepigsinthestablethat were exposed to the rain could not run wild and screamed incessantly. A flock of sick chickens stood somber in dead hoops. When didn’t the three leg stove smoke?...Completelycollapsed.Whathadbeengathered before, is now scattered. A more tragic scene than hell appeared.Iforgotthecold,stoodlookingaround.Finally, myeyesstoppedonthesturdyroofofmyancestorsfrom three generationsago.It seemsthatonlythatside ofthe house is eternal, despite all changes, I didn’t find the owner of this house. A intense pain attacked my heart. Fromthekitchen,myfeettrembledintothemainhouse.I lookedallover,buttherewasabsolutelynofigure,except

152 155

for abandoned scene I had guessed as soon as I entered thehome.

ThedivanIusedtosleepwithmybrotherwasstillthere. The blackboard I studied every day turned indigo. The curtain hanging next to the altar was divided into many rottingpiecesthatwereblownbythewindfromoutside. The stack of Chinese books and my father's eyeglasses flew away, only her mother's copper tool used to crush dried betel-nut that was lying on the drawer. The lovely little box of the little sister who used to hug it often was also lost. And ... where was the guitar with my brother's stackofbooks.?Therewasalotmoretoloseinhere...I didn't think this was my home. I came back to visit my family,butIhavenooneleftandnothingtovisit!Idon't knowwhatrelativesarelikenow!

PTU(Continue) FRAYEDMATSINADREAM(Continued)

TranslatedbyPhanTanUan ….Iwasshockedanddepressed,heartbroken.Outsidethe wind was still howling. The dark clouds grew darker, lowered, soared over the treetops and overcast in my garden.Theleaveshittingthehouseletoutacryforhelp in the bitter wind. In front of my eyes I gathered all the saddestthingsofwinter. Suddenly,Isawapileofprotrudingobjectscoveredwith torn pieces of mats cut in half. I walked over and lightly flickedmyhandtotoywiththefirstpileofobjects.Anold

152 156

womanwithwrinkledskin,foldedherselvetosleep.The knees were curled up to the neck. All of her body collapsedjustenoughforcoldcover.Whenapieceofmat left her, the cold forced her to turn. I bent down and askedaloud: -Dear!whereismyparents? Sherepliedinasleepyvoice: -Whoareyoutoaskyourparentshere? Isaidaloudtoher: -I'mThong,hereis Mr.Hoc’sson! Shesuddenlyswungithardandhuggedmewhilecrying andsaying: - I’m... Mrs. Hoc ... mother of Thong Here! My son ! Why don'tyougostraightandgohomeforanything... I only had time to say "oh my god" and then hugged my motherandcried.Mymouthkeptcallingsmall...Mum... Mum .. I just heard her crying without tears, maybe her tears were empty. Mother's life has wilted. Her mother's eyesweredarkandshewasstaredatdusk.Mother'shair has shed a lot, only a silver beam left on her head. Mother's hands were so weak that they were paralyzed. Mother's old noble features are now gone. Time has snatched away what she had. Mom is too old. I thought mymother'scriestodaywereherlastwordsintheendof thelife...

152 157

Momheldmewearilyforamoment,thenreachedupand touched my face and hair. Mom did not say anything more.Iasked: -Where'sourfather? Motherdidnotanswer,andheldupherindexfingerand pointedtoapileofobjectscoveredwithhalf-tornmatsin a corner of the room. I didn't understand what my mother wanted to say, I intended to ask her more to explain, but I thought she were so weak. I let go of my mother, stood up and approached the pile of objects. Somethingstirredinthere.Igentlyunloadthemat.Agirl - barely able to let go of a wilting smile on her face to greet her guest - turned to look at me with a gloomy expression.Suddenlysheexclaimed: - Mr. Thong ... Mr. Thong ... You are dead, why are you here? ... I patted my brother gently and without a word of blame.Thetearsofmyyoungersistersliddownmyhard arms. I sat next to her while my lips moved, trying to keep my throat from crying. Over there, mom was still sitting still, unable to reach us. I choked to see the dark clouds that surrounded me. A heavy rain was about to pour. The sound of the wind screamed to hear someone moreresentful ... My younger sister absorbed tears from hisshirt.Iasked: Where'shusbandofThuong? Thươngrecountedthesituation:

152 158

-Afteryouleftforaboutoneyear,Mr.Analsoaskedour parents to find a way to progress elsewhere. Mum and Dad fell in love with him, so they let An go. Seeing that therewasnooneinthefamilytotakecareof,ourparents were too old, I determined to stay after my husband's familyrefusedhimlivinginourhome. Old parents were the end! Two boys left both deserted. The youngest daughter alone couldn’t warm up her parents' lives. I began to be tied up with a responsibility here.Isighed,swearingtomyyoungersister:

-Iregretsomuch,dear!OnlybecauseIlivedselfishlydid wegive birthtothissuperficiality. I willneverleavethis house from now on. I will always be by my parents and side to rebuild the last broken things ... We have to find Mr.Antoshowthembeforeourparentscloseoureyes... Atthis point,I got up sadly and wentto look aroundthe house. I stop in front of a bunch of other objects also covered withhalf torn mats. Ijerkedup, thenoh!An old mandeadbody.Icriedoutinpanic: -Whoisthis?...Who?...Who?... Thương roseuppainfullyscreamingbitterly: - Dad just died yesterday ... It's so cold, Dad can't live. Maybe Mom will die now ... Oh my God! I alone cannot affordtowarmmyparentsandlive... *

I was startled to wake up. Sweat drenched all over the body.Myheartpoundedwithfear.Isatupandlookedat

152 159

my clock: it was almost four o'clock in the morning. The otherswerestillsittingtopunisheachother.Idecidedto immediatelyreturntovisitmymother...

NEW DATES WEEKLY (IX-1963)

152 160
152 161 Nghechuôngđiệnthoạikéorẹtrẹt,nónhấcốngnghe lên.Đầudâybênkiacótiếnghỏi: -Bìnhđóhả? Tiếngnóithậtquenthuộc,nóbiếtngaygiọngcủasếp ta.Nótrảlời: -Vâng.Tôingheđây... -Sao?Côngviệcchạyđềuchứ? -Vâng.Cũngbìnhthường. -Nè,anhBình,tôicóchuyệncầnnóivớianh.Tạisao anhtựtiệnkýtêntrênphiếutrưngvậnthêmhaimươiký nữa?

bên kia trong lúc nó bàng hoàng

hămdọac

aôngta.Nhịptimđậpdồn d

hai tai

đỏ b

bừng . Nó tức muốn trào máu họng.Chẳngphải lần nầynó mới"bị"như thế. Đãnhiều lần rồi, hình như mỗi khi có điện thoại là nó gặp ngay toànchuyệnkhônghay. Nó thường sửa soạn thái độ , có lúc muốn bạo động đậpvỡ mặt viênsếpháchdịch,cókhimuốnchơiôngta một vài câu móc họng . Nhưng rồi những thái độ đó lại đượcnócânlườnghậuquả trướckhiramắt,thànhthử chúngthườngbịloạibỏ vàophútcuối.Sau

152 162 - Thưa ông , thùng vật liệu nặng quá hai mươi ký so vớisứcnặngghitrênphiếu.Xecalạihốithúccângấpđể chạylênsânbay,trởvềxinchữkýôngsợtrễ,thùngvật liệu cần chuyển đi gấp , nếu tôi không làm thế , phải đợi mộttuầnsaumớicóchuyếnbaykhác... -Tôichoanhhay,anhchưađủthẩmquyềnxửdụng chữkýtrongtrườnghợpđó.Anhkýtrênđóđược,chẳng khácgìanhlênđâyngồithếchỗtôi.Há?Anhhiểuchưa? Lầnsaukhôngđượclàmnhưthếnữa,nghechưa? -Vâng.Tôihiểu... -Anhliệuhồnđó...
đó, khinguôi ngoainólạitựtráchtựgiậnmìnhhơncảtứcgiậnôngta. Thường ngày ngồi làm việc nó hết sức bực mình. Công việc không nhiều , nó vẫn có đều đều thì giờ ngồi đọc báo tán gẫu với anh em đồng nghiệp . Muốn dễ thở hơn,nócóthểphóngxemộtvòngraphốdạoquanh...
Máy cúp ở đầu dây
sữngsốttrướclời
ập ,
ừng

nầy, tiếp tục quẹt lửa châm điếu khác , nó vừa cúi gầm mặt xuốngvừakéotừngbướcchânnặngnềquanhphòngvừa nhã khóithuốc,lắcđầu,cứthếnóvẫnlúngtúng... Buổitrưavềnhà,bữaănđãchờsẳntrênbàn.Nócảm thấy không thể nào nuốt trôi được thứ gì, cổ họng đắng chát. Thay áoquần ,cỡi giày , xỏ dép như máy,nónghỉ trưa cũng nhanh gấp như máy. Nó tưởng chừng não bộ khôngcònđiềukhiểnhànhđộngcủanónữa.Ôngsếpvẫn còn "hăm dọa" nặng nề bên tai nó ngay trong giấc ngủ trưachậpchờn... Thờitiếtthậtoibứckhóthở,áplựcđènặnglênngực nó. Tiếng máy bay buổi trưa kéo rít nhức óc ở một góc trời, những tấm kính của rung chuyển . Càng trăn trở càngnónggắt.Lănqua

152 163 Nó làm một loại công việc thuần túy chuyên môn. Hằng ngày im lặng qua về mãi , nó muốn có một điều gì đó đến khuấy động khung cảnh nầy. Cái tin trong điện thoại với lời "hăm dọa tóe lửa" kia dù sao cũng không chophépnóngồiđọcbáo,tángẫunhưmọibữa.Nónghĩ rất lung , ngực vẫn đập dồn dập liên hồi. Phải làm cái gì chớ?"Bị"hoàivậysao?Hayvìthấymầyimlặng,hắnlàm "tàng" ? Nghĩ mãi chẳng tìm được lối
ầm
nói hẳn so với trước kia . Vô ra đốt hết điếu thuốc
lạihếtchịunổi,nólạinằmngữa, thẳng lưng im lặng gác tay nghĩ tưởng. Chắc chắn nó chẳng làm gì được với sếp. Mấy lần trước, khi đối diện vớisếp,nóchỉbiếtphảnứngmộtcáchthụđộng.
thoát ,
l
lì ít

giờrưỡicònphảiđilàm.

Haycóchuyệngìbênsởrồi? Nó lắc đầu không nói . Người mẹ nhìn nó dò xét. Nó giả vờ nhắm mắt . Người mẹ lui ra , nó ngủ luôn lúc nào không hay. Lúc trở dậy nó mới biết giấc ngủ đã trôi qua một cách khó nhọc , vừa mệt mỏi vừa mê sản. Một bên thân thể nó như gắn chặt vào giường, nó không thể cựa quậy gì được . Nó rên rĩ , thân xác đau nhức khó chịu. Trongcơnmêsãn,nónghenhưcósựđổvỡcủatường, đálàmxâyxátthịtda... Những ngày tiếp sau , nó không nói không cười, như một vật vô tri , không cảm xúc, không tình

152 164 Nócaymắt quá,dụidụivàicái,ngápdàicốngủ.Bất ngờ , mẹ nó bước vào , ló mặt sau cánh cửa nhìn nó. Cái nhìnthậtthiếttha,lolắngbồnchồn. Nóbắt gặpcáinhìn của mẹ, cố làm tĩnh như không có điều gì làm mẹ phải bận lòng . Với đôi mắt hiền từ của mẹ, nó tưởng như có thầnlựcsanbằngmọiâulokhổảichonó. -Saokhôngngủđicon,hai
-
-
cảm. Nó biết mình "yếu" quá , cố gắng lấy lại hình ảnh những ngày bìnhthườngcũn,cốquênnhữnggìđãxẩyra. Mộtngàykháctronggiờlàmviệc,nónhậnthêmmột cúđiệnthoại: -Allo!Bìnhđóhá? -Vâng... -Anhlênđâytôicóviệc. -Vâng,tôilênngay...
Nóng,khóngủquá...

ianhnhớ.Chúngtalàmột loạicôngbộc,khônglàmtrònnhiệmvụlàđiềubấtlương nhất . Anh nghĩ lại xem anh đã làm đầy đủ trách nhiệm của anh chưa ? Thật không có hình phạt nào xứng đáng dànhchoanhhơnnữa... Nótrảlời: - Thưa ông , đúng ra ông chưa nên nặng lời với tôi nhưthế.Côngviệcứđọnghơnhaingàykhôngphảidotôi chịuhết hoàn toàntrách nhiệm màcòntùy thuộc vàotư cáchbáocáo... Ôngta nhấtquyếtlắcđầu,khôngchịunhậnlậpluận của nó . Ông còn tỏ ra bực mình tức giận hơn. Nó chẳng biết nói gì thêm , nhìn ông như muốn ngầm bảo : thôi , sao cũng đượ

152 165 Nógácmáyđứngdậylênvănphòngsếpngay.Không tức,khôngsợ,nócốgiữbìnhtĩnh,muốnchứngtỏmình cóbảnlĩnhđốiđápmạchlạcvữngvàngtrướcmặtsếpdù gặpbấtcứtìnhhuốngnào.Khóaxengoàihiênsởnóvào gõcửavănphòng.Thấynó,sếptanghiêmgiọng: - Theo kết qua3bba1o cáo , anh đã làm ứ đọng công vụlạihơnhaingày.Tôinhắclạ
c , ông muốn làm gì tôi thì làm . Nó đứng dậyxinphépôngcáotừ.Ôngtavẫncònbựctức,không quênnhắclạinó: -Anhhiểulỗicủaanhchứ? Nókhôngtrảlời,cóýphảnđối,lầmlủiracửa.Ông tatứctốiramặt,nhưngvẫnimlặngkhôngnóigìthêm. Mộtsựthuyếtphụccủaôngđốinóđãthấtbạihoàntoàn.

ệplớntuổinóinhẹvớinónhưkhuyên lơn: - Anh thử nhớ lại anh có làm điều gì phật lòng ông không, nhiềukhi vì vôtình sơ hở túti cũngcó thểlàm ônghiểulầmanh... Nónghĩlại,cólẽnhữnglờiôngchửirũanóhômnay là kết quả của nhữngcái cau mày, dángđi của nó "trình bày"

152 166 Nó lê bước nặng nề , một vật gì đó đeo nặng dưới chân . Đầuócnólẩnlộnnhiềubấtmãn,thắcmắcrốirắm... Hainàysaunónhậnmấytờbiênbảnvàkhiểntrách. Đó là những bản cáo trạng nghiêm khắc cảnh cáo tối đa nó về việc làm tắc trách , thiếu tinh thần phục vụ. Cuối mỗi bản đều có những câu "hăm dọa" áp dụng kỹ luật nặngđốivớinó.Nónghẹncứngcổhọng.Khôngkềmgiữ đượcnhữngtứctối,nóbộclộncămtứcvới anhemđồng nghiệpchohảgiận: - Chắc"hắn"thùtôigìđây,tôibiếtmà.Vớicáclỗiđó đâucầnphảidùngđếnhaicáibiênbảnnặngtrịchấy... Mộtđồngnghi
trướcmặtôngvừarồi. Nó ký tên rồi phát hoàn ngay mấy tờ biên bản . Với một tâm trạng liều lĩnh , lảng vãng trong đầu nó là một cách thế phản ứng một mất một còn. Thà bỏ sở chứ không chịu được cái "nhục" nầy . Nó sắp sẳn một kế hoạch nhỏ . Nó viết một bức thư mang lên tìm gặp riêng ôngta.Nhữngcâuhỏinhứcócsẽđượcnóđưarađểdồn ôngtavàomộtxóbí.Nếuôngkhôngthỏamãnnhữngđòi hỏihaycónhữngtháiđộháchdịchhunghảnnhưcũn,nó

ắt.Ôngtahỏi:

Sao?Cóviệcgìkhông? Lạ quá , trái với những cơn giận sôi máu trên đường đến đây , bây giờ tự dưng chẳng biết sao , nó sững sốt đứngimnhưtrờitrồng.Cảmột"kếhoạch"tỉmĩtừngchi tiết cử chỉ, lời nói đã sắp đặt sẳn , nay như hơi khói tản mạn đâu cả , như một lâu đài đổ nhào trong chốc lát. Đứngimmộtchốc,rấtnhỏnhẹ,nóhỏiôngta: - Thưa ông , tôi chẳng hiểu tại sao tôi đã làm phiền ôngnhiềuquá! Ôngtacười,nhỏnhẹhơnvớinó: -AnhBình!Kểraanhcòntrẻquá.Anhchẳngcóđiều gì làm phiền tôi cả , ngoài việ

152 167 sẽ viết bức thư trước mặt ông ta - bức thư thay thế đơn xin từ dịch để khẳng khái trả lời cho ông biết. Nó sẽ coi nhưvĩnhviểnrờibỏnhiệmsởngay giờphútđó.Cầnchi mầyơi,nhânviêngầnđếntuổinhậpngũ... Nó vào gõ cửa văn phòng ông ta. Một bản cáo trạng hùng hồn hiện rõ trên mặt nó. Vừa thấy nó, ông ta cười cởimở,chìatayrachonób
Nói
ồi,
ông
ửa
ngơ
mấtconngườithậtcủa
? Ngang cỗng sở , người thư ký riêng
đứng
ờôngởđó
-
c tôi muốn xây dựng cho anh...
r
ôngtal
chsựchiataynóđểđihọphànhgìđó.
theo
bước ra c
,
ngác tự hỏi , ai đã đánh
mình
của ông ta đang
ch
,thấynó,thânmậtnói:

Tôi cho anh hay , mấy tờ biên bản và khiển trách củaanh,sếptacócholệnhtôiđemđốtrồi.Dọaanhchơi đó,gởicấptrênmàđượccáiquáigì... TIN SÁNG (11-7-1969)

152 168 -

Ngườicảnhsátghinhữngdữliệuliênquantớivụán mạng. Ông nghiêng mình qua phía cửa sổ có ánh sáng ngoáyngoáycâyviếttrênmộtcuốnsổtay,nétmặtngay thẳng và cứng rắn. Thỉnh thoảng những tia nhìn bí mật xẹtquakhắpphòng.

152 169

Hàng cây gòn bên ngoài phủ kín lối ngõ, ở đó có sự ấm cúng mongmanhtoátra,nhưngmùamưathìvôcùngảmđạm .Quakhỏilốingõ,cănnhàtrởnêncôđộchẳnvớinhững vạtcỏtiêuđiềuhoangsơ,vớinhữngbứctườngphủrêu, những cánh cửa khép kín. Ông già sáu lăm là người đến chứngkiếnsớmnhấtcảnhnạnnhânđànbàgụcxuốngkê trêncánhtayduỗithẳngcủanạnnhânđànôngkhinghe tiếng khóc thét man dại của thằng bé. Cũng dòng máu rỉ từ ngực, nhưng vết thương của người đàn bà nhẹ hơn , xíchgầnxuốngrốn,cóthểcứuthoátdễdàng.Khuônmặt nhợt nhạt , đôi mắt ướt dưới hàng lông mi đen và cong hình như người ta cũng tìm thấy ở đó có điều mù quáng vàsựthiếuthốnnàođó - đànbàsớ

152 170 Vũng máu tươi loang lỗ trên tấm drap trắng phủ lấy tấmnệmmousse.Hailưỡidaovẫnnằmim,khôngđược aimótayvào,theolờidặnnghiêmkhắccủangườicảnh sát.Nạnnhânđànôngthoithópsắpchết,lưng cònrỉít máu , nằm sãi dài thân thể úp xuống giường . Máu bệt xuốngthànhgiòngnhưnhữngconsuốiđổtừsườnnúiđổ xuống . Sự ghê sợ và rùng mình hiện rõ trên nét mặt nhữngngườihiệndiện,lạnhlùngvàbuồnthảm.Cănnhà thuộc miền phụ cận một thành phố nhỏ ít người.
m làmthiếuphụmãi làđiềukhókhăn. Nhưng đối với đứa bé , người mẹ không thể từ bỏ những gì mà bà đã nâng niu , sưởi ấm nó và nó cũng không thể tha thứ cho người nào đã tự ý đánh mất hoặc làmmấtnhữnggìmànóđãquímếnnhấtđời.

dậy , nước mắt ràn rụa chảy lên lớp da mặt già nuaphúchậu. Chính ông là người thứ nhất đi vào tâm sự của nó , vạch ra từng căn do thúc đẫy thằng bé làm loạn , điên cuồng . Mới sáng sớm nay , nó còn ngồi bên ông vui đùa kểchuyệntrẻconchoôngnghe.Ôngđãgiảithíchlạicho nó hiểu việc làm của mẹ nó bằng những lý lẽ con trẻ , trưngbàytrướcmắtnócácchứngcớvềtìnhmẩutữđậm đà của mẹ nó đối với nó . Nó đã ngoan ngoản tiếp nhận lòngtốtcủaôngsaukhiđãnhậnmấytờbạcôngcholàm quà. Chiều đến , mẹ nó và người tình đã khơi dậy mãnh liệt lòng thù oán , tức giận trong người nó. Án mạng xẩy đếnquábấtngờđốivớiông. Là người đầu tiên chứng kiến , ông già sáu lăm thấy tận mắt nhữngdòng máu tươi từthânthể hai nạn nhân tươmrĩratronglúcthằngbéđanggàothétcuồngnộ.Nó lănmìnhqualạikhócngấttứct

152 171 Đứa bé nằm cạnh hai nạn nhân , úp mặt xuống như muốntránhmặtmọingười.Ngườitabàntánxônxaobên ngoàicửa.Ônggiàsáulămvẻmặtđămchiêubímậtnhư một triết gia đứng trước cuộc đời phi lý. Ông theo dỏi thật kỹ từng cử động nhẹ, từng cái liếc mắt dò xét nơi người cảnh sát . Đứng im một chốc , ông đến nâng đầu đứa bé
ửiđếnngấtlịm.Ôngthấy nhưmìnhđãrơixuống mộtđịangụcchìmtrongbóngtối buồn thảm trong một khu rừng đầy thú dữ . Ông cúi xuốnghônđứabé,nướcmắtnhõxuốnghòavớigiònglệ trẻthơcủathằngbé.

thế để làm gì ? Bỏ tù thằngbé?Tìmcáchgiáodụcđểkhôngchonógiếtngười mộtlầnnữa? Ngườicảnhsátgấpcuốnsổtay,bướctớiphíaônggià vànhàsưMinhTrí:

152 172 Hơnaihết,ônghiểurõsâuxa nhữngđaukhổcủanó ngay từ lúc trẻ thơ , không cần đợi đến những va chạm lúc trưởng thành . Trong đứa trẻ , trong ông già kích thướcđaukhổđãhiệnrarõràngtrênmọigóccạnh. Ông già xin phép người cảnh sát ôm xoát thằng bé trong vòng tay , như muốn chia sớt khổ đau với nó. Nhà sưMinhTrícóvẻsuynghĩrấtlungtrướcsựviệcxẩyra. Thầy
-
-
. -
-
-
-
-
cũng ngạc nhiên trước hành động bất ngờ và mau chóng không thể tưởng tượng được ở một đứa trẻ như thế.Thầybănkhoănmuốnhỏiônggiàđiềugìđó,nhưng thấyônglãoimlặngkhóhiểu,nênchỉlắcđầusuynghĩ... Có thể quy lỗi cho ai một cách đúng đắn trong vụ nầy ? Người cảnh sát lập "a8nke1t" như
Ông có tin chắc thằng bé ông ẫm trên tay là phạm nhânkhông?
Vâng,tôitinthế
Ông có thể biết được lý do nào đã thúc đẫy nó giết người?
Nóđiên.
Ôngtinnóđủsứcđâmmộtlượthaingười?
Nóđiênnênnócóthầnlực.
Ônghiểuthếnàovềthầnlực?

gạtphápluậtrangoài? -Bởivìthằngbéphạmtộigiếtngười. - Nó giết người , ôngbiết thế , tại sao ôngcòn ẫm nó vàolòngmàkhóc? -Tôitráchnhiệmvềhànhđộnggiếtngườiấy. -Ônglàgìcủanó?Chú?Bác?Ôngngoại? -Tôilàngườithứnhấtđượcnghetâmsựnó. -Bâygiờôngânhận? Nghe người cảnh sát nói thế, thầy Minh Trí bắt đầu lêntiếng:

-Chínhtôiânhận... Ônggiàcảichính :

-Thậtrachẳngcógìânhận,nhưngchúngtôiđãkhổ tâmtừlâu.Trướcsaugìánmạngcũngxẩyra.Tôiđãcố tìmcách ngănchặn nhưng bất lực. Thấy mìnhkhôngđủ sức,tôiđãtìm đếthầyMinh Tricáchđâymấyngàynhờ thầygiúp,nhưngsựthậtlìlợmđãxẩyraquábấtngờvà quá nhanh chóng . Nếu phải ân hận , có lẽ thấy Minh Trí ânhậnvìlẽđó... NgườicảnhsátquaysangthầyMinhTrí:

152 173 Có lẽ bực mình vì câu hỏi tréo họng của người cảnh sát,ônggiàđápmộtcâucũngkhôngkémtrẹohọng: -Thầnlựclànhữnggìkhácvớiphápluật. Ngườicảnhsátvẫnbìnhtĩnhhỏitiếp: -Ôngkhôngthíchphápluậtsao? -Tôichỉthíchphápluậtngoàitrườnghợpnầy. - Không biết pháp luật áp dụng với trường hợp nầy nhưthếnào,tạisaoôngmuốn

,mọidựtínhcònởtrongchươngtrình,tôitin cóthểthànhcôngkhimangrathựchiện.Ngaybâygiờ, tôicầunguyệnchomẹđứabésốnglại,đólàânhuệcuối cùngtrongcuộcsốngtươnglainó.Bổnphậntôicũngnhư những người có mặt hôm nay là phải tạo những hoàn cảnhthuậntiệnchomỗingườidễgầngủinhauhơn... Bên ngoài ngõ vẫn còn tiếng xôn xao. Trong lúc câu chuyện giữa bangườiđangtiếp diễn ,hai nhânviêncứu thươngđãnânghainạnnhânđưavàobăng-ca,khiênra xe chở vào bệnh viện từ lúc nào. Thằng bé cũng được mangtheocùngchuyếnxenầy.Nhữngngườicómặtlần lượtravềmangtheohìnhảnhmáuvànướcmắt...Người cảnhsátchàonhàsưMinhTrí vàônggiàsáulăm,bước racửa.Ônggiàcúixuống,nướcmắtlạituônratronglúc thầyMinhTrícũngcúixuống,imlặngsuynghĩ...

152 174 - Tôi mạn phép được đi ra ngoài bổn phận hiện tại muốnnhậnđượcmộtvàiýkiếnhửuíchcủathầy..Sauvụ ánmạngnầy,thầycócáchgìlàmchothằngbésốngnhư mộtngườibìnhthườngkhông? NhàsưMinhTrítrìnhbày: -Điềuônghỏitôiđãgặpnhiềungườihỏi.Tôicó bàn với ông cụ (là ông già sáu lăm ) nhưng chưa thực hiện đượcgìcả
Báo
TH
(26-1-1967)
THỜI

Thằngbé ngồilết ở góc sâncuốc cỏ. Câycỏ nàolớn, rễănsâudướiđất,nódùngtaynhổlên.Rũsạchđấtbám vào rễ cỏ nó quăng cỏ trên lối cũ vừa nhổ. Mồ hôi nhể nhại trên hai cánh tay dính đất . Mặt nó nóng rát , nắng chiều liếm vào rất khó chịu. Nó đưa tay gãi mặt , hai má dần dần bám bùn lem luốt. Khổ nhất là nhổ cỏ cú , một thứ

152 175
ỏrắnrỏ
ứngvàdainhưđượ
ẵn
ại
ốngđượ
c
i,c
ctôiluy
ns
trước khi sinh ra để ch
ng l
con người , dành lấy đất s
ng . Chúngs
ctrênb
tc
th
đấtgì-đấtsét,đấtcát, đất bùn...Góc sân đất sét nâu ép cứng ,từng nhóm cỏ cú mọc vững ch
c , nh
dược chúng cũng phải bong tay.

bình thường vô tư không thắcmắc. Nhữnglầnnhổcỏcúmỏitay,thằngbégáccuốc ngồithởdốc,nhìngócsânbênkiacỏlạinhúlênmộtmàu xanhlấmtấmrồithởdàingaongán.Nóđâmrathùóanlũ cỏcúthậmtệ.Nótựhỏitạisaocứpháinhổcỏcúmãithế nầy ? Câu hỏi tuy ngây thơ đơn gián , nhưng càng biết khônnócàngcảmthấychuaxótvàgâyđủthứtìvíttrong đời nó . Mỗi lần nhắc đến , thằng bé hiểu ngay rằng nó nhổcỏcúvìmẹđãkhổsởtừngàybanóđixa.Ngườicha nghenóirấthiềnlànhthươngcon,nhưngbỏmẹconnó rađimộtcáchkhóhiểu.Nóchỉcònnhớmangmáng,mỗi chiều bãi việc từ sở về , ông thường kê giừơng tre trứơc sâncạnhhàngchètàu,gọtnhữngtráibưỡingọtchiađều cho hai anh em nó ăn. Nó và bé Liên, em út, nhìn tay ba vụng về gọt bưỡi , đưa tay chờ lấy những miếng vỏ khoanhtròn,chụplênđầulàmnón.Nhữnglúcđó,mẹlàm cơm trong bếp . Và bữa ăn tối gia đình bày ra đầm ấm hạnhphúcgiữasânvườnmátrượi.Nhữngngàyđó,đêm đông đẹp lắm, đẹp như bức tranh vẽ của một bài học trong sách Quốc Văn Giáo Khoa Thư...Trông ra ngòai tối

152 176
việc nầy xẫy ra hàng tuần trong suốt mùa
nghỉ họcvàtrởlạilairaivàomùathukhi
ững
trở thànhxanhngắt.Đếnmùa
trố
ững đámcỏcútựdolớnmạnhlên
mưarìrào
t
vành
vu vụt qua góc sân
thấy khổ sở. Cuộc sống ấu
Công
nh
đámcỏđã
đôngthằngbé
nrét,nh
,trãithànht
mth
mxanh dướicơn
buố
giá
ữngcơngióđôngvi
như tiếng chó tru, nhưng nó không hề
thơ

đen như mực, thật là một cảnh tiêu điều buồn bã. Nhưng buồn mà vẫn có cái vui. Trong gian nhà kín đáo, dưới ngọn đèn sáng tỏ .. . Mẹ ngồi khâu áo, cha thì xem báo , các em thì học hành hay xúm quanh bà để nghe câu chuyện cổ tích .. . Và suốt đêm ,sau khi mẹ bế vào giường, thằng bé đã ngủ say bên những cái vuốt dịu dàng và lời hát ru ngọt ngàocủamẹ... Một đêm , nó tung mền bò dậy hỉ hỉ gọi mẹ . Ngọn đèn dầu le lói trong bàn thờ những đêm trước , bây giờ tỏa ánhsángvàngvọtngaycănnhàgiữa.Bamẹnóđangngồi đối diện nhau qua ngọn đèn . Lưng ba cong xuổng ,mặt ngữngvềphíamẹthìthầmgìđónóchẳnghiểu.Mẹbuồn lắm ,chừng muốn úp mặt mãi xuống bàn. Dù nhỏ dại, thằngbécũngđóanđược,cóđiềugìđótốitămlắmđang xẫyragiữabamẹnó.Nghetiếngconhihỉgọimình,mẹ nólauvộinướcmắt,đứngdậyđếnẫmnóvàolòngrồidỗ nóngủtrởlại.Vànóđãngủsaysuốtđêmđóđểsánghôm saukhôngcònthấybasửasọanlênphốlàmviệcnữa.Mẹ nó bắt đầu mang theo khỏang đen buồn thảm, khỏang đenbámsátgiađìnhnónhưmộtthứđĩahútmáungười. Mẹnóchắngcònmộtđồngxudínhtúi,nhưngvừalúcba nóđi,bàđãtứckhắcxoaytrở,chạyđônđáongượcxuôi vay tiền làm vốn mở một quán nhỏ đầu làng. Bà chẳng biết một nghề gì, chỉ còn trông cậy vào cái quán vắng khách và nghèo nàn nầy. Ngôi quán không đủ sức nuôi sốnganhemchúngnó,bàđếncầucứungườichú,không được,hỏiôngbác,cũngchẳngragì..."Thímcứchochúng

152 177

đủcanđảmnóitiếp.Anhnócònnhỏnhưngvẫncảm nhận được nh

ng bức xúc khẩn thiết từ giòng lệ của mẹ tuônra,đãsốtsắnlàmtheolờimẹ.Cậubétừđóđếntiệm côTưtronglànghọcmay,ănởluôntạinhàchủ.Nóvàbé Liênvôtưômvởđếntrườnglàng,vàchỉbiếthàngtuần ngồi nhổ cỏ ởgóc sân. Mỗi lần bắt gặp mẹ khóc, nó khóc theobằngnướcmắttrẻthơ,thứnướcmắtkhôngchiaxẽ đượcchútnàokhốđaucúangườimẹ,tráilạicònlàmcái khóccủabàcàngáonãohơn... Một chiều cuối thu như thường lệ , nó ngồi lếtở góc sânnhổc

152 178 nó đi học nghề may, đi bán bánh mì..." Chú bác giúp đỡ kiểunầy,mẹnókểnhưthấtbại.Trongthâmtâmbàmuốn tìm một lối thóat cho các con , muốn các con được tiếp tục học . Cuối cùng...thôi ... mình làm mình ăn...". Con là anh,conhãythươnghaiemcònnhỏdại...Maimáđemcon rathợhọcmay..."Nóivớianhnóngangđây,mẹnónghẹn lời, bỗng nhiên nước mắt bà trào ra như xối. Bà không còn
đế
một đứa bé thiếu thốn tất cả. Hòang hôn ập xuống dần dần chung quanh.Bỗng,mộtngườiđànônglạvàbíhiểmxuấthiện ở phía ngõ. Người đàn ông hỏi thăm mẹ nó , nó trả lời , mẹđivắng.Ôngtađưanómộtbứcthưdánkín,bảocon chỉ được phép đưa riêng cho mẹ thôi, nhớ chưa?" , rồi
ỏcú,mộtthứcỏ...Hơigiólạibáohiệumộtmùa lạnh nữa sắp
n. Mặt trời chiều yếu đuối chiếu nghiêng ánhsángxuốngmặtsân.Mẹnóđãđóngcứaquándẫnbé Liên ra thăm ngọai hồi trưa. Căn nhà cửa đóng kín bốn phía. Một mình nó trước sân, đơn lạnh như

bắt đầ

khóc theo. Buồn quá ...Cơm tốì chưacó,mìnhmẩybùnđấtchưatắm ,đói... Nóbựcmình hết sức, càng khóc mạnh hơn... Chẳng biết sao , mẹ nó nhétngaycáithưvàotúiáobàbarồicườilênmộttràng man dại, tiếng cười ghê rợn như chưa bao giờ nó được nghethấy.Tiếngcườirélênbấtngờvàcũngđộtngộtim bặtkỳdị. Mẹ nólại quàyquả vàonhà,thắpđènsángtrưngphòng trên bếp dưới. Giữa ánh sáng , hình như bà mẹ cố tình không cho các con nhìn rõ mặt. Chỉ trong bóng tối, nó nghe tiếng mẹ nói rất vui ." Ra má tắm cho con , còn bé Liênngồiyênđómáthươngnghecon!"

152 179 quay đi không thêm một lời nào nữa. Nó gác phong thư lênhàngchètàu,tiếptụcnhổđámcỏcònlại... Người mẹ lăng xăng vào ngõ, trên tay là chiếc nón đựng chiếc áo dài đã cuộn lại. Thằng bé nhanh nhẩu lấy thư đưa mẹ... Xem xong , mẹ khóc. Tiếng khóc não nùng đứt ruột đau đớn hơn bất cứ điều gì mà nó đã thấy. Bé Liênsợquá khóctheo. Bécầm một chéo áomẹ giật giật xuống, vừa khóc vừa ngước nhìn lên mắt mẹ, mếu máo. ..Má..má...đừngkhóc... Đếnlượt nó, khôngkềm giữđược xúc động , cũng
.Bàkéonórabể cạn, tắm rửa kỳ cọ nó thật sạch. Thằng bé lại thỏ thẻ kế chuyệntrẻconchomẹnghe.Mẹnógậtđầukhenlấykhen đểđứaconláulĩnhdễthương.Chưabaogiờnóđượcmẹ yêu thương nuông chiều bộc lộ như thế. Tối
nó và bé Liên ngồi trên vế mẹ nghe
chuy
cô bé
.
u
hôm đó, ăn xong,
"
ện đời xưa". Chuyện
quàng khăn đỏ
Chuyện con cóc kéo

ihết sức , vậy là hết ngồi học may trong quán cô Tư. Rồi mỗi đứa giữ lấy phần mình, nhảy lên sung sướng , khoe với mẹ món nầy đẹp, món kia tổt ... Các con ơi , làm sao các conbiếtđượcmẹđãnghĩgìkhicácconđónnhậnnhững hysinhcaocảnầy...Mộtnămsau,vàomộtbuổitrưacuối thu, mẹ nó về nhà trên tay xách giỏ chợ đầy ắp dồ vật .Anh em nó đon đã ra ngõ đón mẹ đòi quà.Chẳng hiểu vì đâu giỏ chợ mẹ mua hôm nay nhiều quá , mà tòan cả đồ ngonvậtlạcả.Mãitớichiềutốithằngbémớibiếtnhàcó giỗ.Nóhỏimẹ:

152 180 xe...Rồichúngngủngonlànhsuốtđêm.Sánghômsau,bà mẹdậythậtsớm,tấttảrađi... Buổi trưa về trên tay người mẹ cồng kềnh một xấp vải đẹp,guốcdép,nónmới...Theosaumẹnó,anhnócũng ômđầymộtchồngvởmới,bútgiấy...Khiphátquàchocác con,ngườimẹ"tuyênbố",maichoanhnóđihọclại.Anh nókhóaiquá,mặtmàyđờđẫncảlên,trôngbuồncườ
nóhỏi,lặnglẽđivàobànthờ,ngồibệtxuốngnềnxi măng , hai tay nâng vạt áo phủ kín mặt . Nó bước vào đứngcạnhmẹ,khócthútthít.Ngườimẹkéonóvàolòng ,nóitrongnướcmắtbằngmộtgiọngđứtquãng: - Máchoconhay...hômnaylà...giỗbacon.Máđã giấuconmộtnămnay...Chínhcáithư...conđưa...máđọc trướckia...báotinbaconmất... Báo THỜI SỰ ngày 29-5-1969
- Hôm nay giỗ ai, má? Mẹ nó làm như không nghe

Ngày2-6 Thúythân, Viết thư cho mầy, tao nhớ ngày chúng mình học ở Đồng Khánh quá. Mầy nhớ không, một nữ gáo sư bị ung thư vú, nhờ kịp thời chữa trị đã may mắn lành bệnh, nhưngphảicái"đồi"vútráibịbácsĩxẻoráotrọi,cáiđồi nhưbịmộttrậnbomoanhtạcpháhủyđãtrởthànhbình

152 181

a. Suốt đời cô giáo sư yêu quý của chúng mình đã mất mộtthânthểcânđối.Saukhicôlànhlặn,cáiđồiđólàmột đề tài mà chúng mình đã bàn luận sôi nổi trong suốt ba tháng cuối của niên học năm đó. Tao chẳng hiểu tâm trạngcôlúcấyrasao,chỉthấynétmặtcôcàngngàycàng đáng thương và thảm sầu hơn. Cô ít nói và lúc nào cũng chochúngmìnhđiểmsốcao,dùcónhữngđứahọcdởẹt nhưmầyvàconLinhchẳnghạn. Tao nghĩ chúng mình thật đã quá ác độc đối với cô. Trường hợp cô bây giờ phải được các nhà văn dùng làm đềtàikhaithác,đàosâunhữngýnghĩthầmkín,độcđáo đãghithànhấntượngtrongtâmkhảmcô,nhấtlànhững năm tiếp sau đó, cô còn mang theo những chứng tích kháctrongtâmhồnsontrẻ.Ngườitìnhcủacô,chẳngbiết vìlýdogì,đãbỏrơicômộtcáchthảmthươngsaukhicô khỏibệnhungthưvú.Taotựhỏi,khônglẽchỉvìcôbịxéo mấtcáivútráimàôngấy, người tình của cô,phảixacô hay sao ? Một giáo sư như ông ấy thì quá tầm thường phải không Thúy? Hay ông ấy sợ di truyền cho các con ông,nếucứtiếntớihônnhânvớicôgiáochúngmình?Và nếu mầy biết thêm sự bất hạnh khi cô lập gia đình với mộtngườiđànôngkhácsaunầy,chắcmầysẽcònthương cô nhiều hơn. Người chồng cô

152 182
đị
cũng bỏ phế gia đình đi theo một tiếng gọi khác. Nếu bảo người đó bị thất vọng domộtnguyênnhânsinhlýđặtratừcôgiáosưthìđâylà cảmột vấn đềxãhội bắtchúng taphảisuy nghĩ lại,nhất là các bạn gái. Tao thường nghĩ đến những bất hạnh khi

sănđón.Mầylàmsaohiểuđượcnhữngthảm cảnh yêu đơn phương của một số con gái thời nay. Cuộc chiến tranh tàn khốc đã giết chết hàng vạn đàn ông, cái sống của người đàn bà hậu phương thiếu hẵn không khí để thở. Giữa thị trường tình ái, những người con trai đã khanhiếm.Nhưnhữngđứaconcưngcủakháchhàng,số con trai còn lại đã vùng vẫy một cách tự do. Từ những thảmtrạng yêuđơnphương mànhữngcô gáiđã hư mất không mấy khó khăn trước lũ đàn ông sư tử đói mồi. Ngàytrước,chỗtiếttrinhcongáilàvùngcấmđịa,làcáitủ kétchứađầychâubáu,ngườicontraimuốnmởcáitủkét đóphảilàmlễkhánhthànhlongtrọngvớiđầyđủhaibên bà con thân thích chứng kiến, sau khi đã chịu đủ thử tháchcamgo.Khicáitủkétchưaaimở,ngườicongáicó dủ lý do hùng hồn bắt buộc người khác phải bồi thường nếuhắncảganxâmphạm"biêngiới". Ngàynay,nhưmầy biết,cáitiếttrinhcongáiđâucònđắtgiánhưngàytrước nữa. Trước kia, đó là một ân huệ vĩ đại mà Thượng đế ban cho người con gái, nhưng bây giờ ... còn gì nữa đâu.. Đốivớitao,điềuquantrọnghômnaylàgiảiquyếtsựối đọngcủakhôiđànbàtuổitìnhyẽuxếbóng...

152 183 làm đứa con gái thời nay. Có lần, chính mầy đã nói, làm con gái bất hạnh nhiều hơn ân huệ. Tao cũng đồng ý với mầy điểm đó, nhưng chắc mầy ít khi nghĩ đến những trường hợp nhiều cô gái muộn chồng con nhà gia giáo, muốn nộp đơn đi lính hay liều lĩnh xông vào làm sở Mỹ để có dịp lăn lộn với đàn ông, vì mầy có sắc đẹp được nhiềungười

Ngày21-6- ... Thúythân, Cảnhàtaođichơihết,chỉmộtmìnhtaongồiviếtthưcho mầy. Thật ra, tao đã rãnh rang và trống trải như chiều nay kể cũng trên muời năm rồi. Tao muốn nói với mầy nhữnggìthậttrẻtrungvàvuitươi,nhưngtaođâucóvui vẻ trẻ trung gì như mầy biết. Bây giờ mầy gắng nghe chuyệncủatao.Taogiàrồi,bamươimấytuổirồicòngì, nhắcđếnmàphátsợphảikhôngmầy?Bamươimấytuổi mà vẫn còn "nguyên", mầy có thể tưởng tượng được không?Cáithời"tiếttrinhđánggiángànvàng"dãquarồi phảikhôngmầy?Phảichibamátaosinhtaolàmcontrai có đáng sống hơn không. Con trai bây giờ đứa nào cũng ngánngạiđilính,chúngnócócáilýcủachúngnó,nhưng taođãhailầnnộpđơnđinữquânnhânđềubịbamátao khám phá và ngăn cản hết. Mầy có nghĩ rằng con gái mà đilínhthìđãquá"chì"rồikhông ?Taokhôngnghĩgìhếtkhicóquyếtđịnhđó.Theotao,thà đi lính, rủi có trúng một viên đạn cũng còn có mùi có vị hơnởnhàkéolêchuỗingàyxếbóngnầy.Mátaocứgiục đibácsĩhòai,nhưngtaođâucóbệnhhọangìmàdi.Nội cái vụ uống thuốc ngủ không thôi cũng đã ngán rồi. Tao mấtngủrồ

152 184
ibiếngănchỉcóthếthôi.Hiệntạisứckhỏetao xuốngdốctrầmtrọng.Taođangnghĩđếncáisựmònmõi thânxácdoyếutốthờigianhũydiệt dầndần.Ngàychết của tao chắc cũng không xa xôi gì , tao vẫn tin, và thậm

hànhtrangcủamộtngườicongáiđể chờđợimộtcáigì. Vừa bỏ học tao đã nghĩ ngay đến việc sửa soạn đó. tao dọnmộtcănphòngnhỏphíasaunhàlàmchỗtậpthểdục. Bụng lớn tao tập bụng. cái cổ không tròn lẳn tao tập cổ, bước đi xấu tao tập dáng đi minh tinh màn bạc (tao có sắm một cái máy K-2). Tao tập bơi mỗi buổi sáng để tập cáingựclép,muanhữngmỹphẩmđắctiềntẩynhữngvết nhăntrênmặt.Kếtquảcũngcónhiềuđứacontraingắm nghénầynọ,nhưngtaothấychưađếnlúcphảichọnmột dứa nào cả. Cuối cùng , câu chuyện gái trai vẫn không đi tớiđâu,nhữngchờđợinhưsươngnhưkhói,chẳngđitới đâucả...Thỉnhthỏangnhữnglờithiênhạtrêuchọcđãgây nhiều căm tức tủi hổ tronglòngtao. Nhiều lần tao muốn khóat áo nhà tu quá mầy ạ ! Nhưng tu cái nỗi gì khi tâm hồntaođangráchrướivàmụcrãnhưvậy,làmsaochứng ngộđược.Hơnnữa,aiđitucũngthấtvọngvìtình,màcó nhiều người hướngđến những cõi miền thanh cao trong mụcđíchnầy. Thúyơi,mầycócáchgìgiúptaokhông?Dùsaomầy

152 185 chí, mong
đến một lối thóat
nhất là liều lĩnh
u
ạt
ng
ội
ấp
ững
ng
ắng
ng
ững
đãsửasoạnđầyđủ
được như vậy. Tao đã nghĩ
duy
thóat ly gia đình, vùi đầ
vào các ho
độ
xã h
(đi nữ quân nhân cũng nằm trong l
i thoát nầy) để khõa l
nh
ngày gi
tr
ng trải. Mầy đừ
trách tao. Tao đã cố g
chố
tr
mãnh li
t v
i nh
ph
phàngc
athânphận.Cáchđâymườinăm tao

nhưvậylàkhôn...

Ngày4-7... Thúythân, Trong một lúc không thể chịu đựng nổi những buồn nãn thúc bách, tao đã quyết định bỏ nhà ra đi vào ngày mai, buổi sáng. Tối nay ngồi viết cho mầy những giòng nầy với nhiều hồi hộp, âu lo. Thôi thì, nhắm mắt đưa chân...Taođiđâuchưatiệnnóingaychomầybiết.Cóthể tao sẽ viết thư tin mầy rõ sau, nhưng cũng có thể mầy chẳng nhận được tăm tích gì về tao cả. Mầy đừng trông chờ làm gì. Đã nghĩ rằng có một cánh cửa mở ra, là tao tuônchạykhôngcầnbiếtphíatrướccòncógìvàđằngsau cánhcửamìnhbỏlạigì.Ainóigìmặchọ,mìnhchịutrách nhiệm về cuộc đời của mình. Ra đi tao vẫn đau buồn mang theo hình ảnh ba má tao mấy chục năm nuông chiều,giáohuấncongáiđểsaucùngchẳngnhậnđượcgì hết. Tao lại còn đem đến tai tiếng cho nhiều người khác. Biếtvậy,nhưngtaovẫnnghĩtaođãtựépxáctukhổhạnh cả chục nãm rồi, nay hết chịu nổi. Đã đến lúc tao phải vùngvẫythóatramộtlần-lầnđầuvàcũnglàlầncuối! Nhưmầyhiểu,nhữngmụcnátxáotrộnởxãhộihôm

152 186
t
cũngcòncóphướchơntaonhiều.Tìnhyêugầnnhưlàtấ
cả điều kiện sống của một người đàn bà, nhưng tao đã được gì ? Ngay cả giờ phút nầy, tao chẳng còn chút vốn liếnggìdànhchodờisốngnầyhết.Khinàođámcướimầy ? Nhớ báo tin sớm cho tao biết trước ít nhất hai tuần. Nghe phong thanh tin mầy lấy chồng tao bảo mầy khôn. Gặpdịpđiphứt

nay nhiều khi đã là ngõ thóat cho những đứa không có vốn mà vẫn đánh được canh bạc lớn của cuộc đời. Có lẽ chỉmộtmìnhmầyhiểutaokhitaonóinhưthế...Bâygiờ, mộtlà...,mộtlà... Nếu có dịp ghé nhà tao, mầy giải oan hộ cho tao với bamátaovàchoôngbàbiết,mộtngàynàođó,taosẽtrở vềquỳgốichịutộitrướcmặtôngbà... NhậtkýcủaThúyngày12tháng 8... Nhận được thư con bạn hơn tháng nay, không biết địa chỉ hắn để viết trả lời, buồn ghê. Chẳng hiểu hắn đã lêu đêu ở đâu rồi. Kịp đến chiều nay trên đường về nhà, mình vui mừng gặp lại cô giáo sư dạy mình kỳ trước ở Huế. Bất ngờ cô cho biết có thấy hắn đang cặp tay một thằng ngọai kiều đi nghênh ngang ở một khúc đường vắng.Côgiáođãlắcđầu...Gáinhàlành!Mìnhđãnghinghi, nay lại đúng phóc ! À, mà chắc gì hắn đã bất hạnh bằng cô...Hắnlàmmìnhsuynghĩnhiều...

152 187
TIN SÁNG ( Số 252 ngày 6/10/1969)

Lão xáo từng miếng gổ trong đống cây ngồn ngang dưới gốcbụichuôi.Ánhnắngbựctứckhôngchiếurõbónglão xuống mặt vườn. Lão lầm lì , yên lặng xáo hết miếng gổ nầydếnmiếnggô’khác.Quăng mấy miếng gổchồnglên

152 188

thành đống,lão vươn người đứng thắng dậy, nắm chặt hai nắm tay nện phình phịch sau lưng . Một vệt mồ hôi từ chân tóc chảy tràn xuống trán, đọng lại trên hàng mi mắt , giỏ xuống khủyu tay xương xẩu. Lão huơ tay lên quệt mồ hồi rồi dứng thở thật mạnh. Lão chỏng nạnhlơ đễnhnhìnquanhbốn gócvườn.Từmộtgóctrời, tiếng máy bay phản lực gầm rú dữ dội xé nát khỏang không yên tĩnh. Lão ngẫng đầu lên, rồi lại cúi xuống , lôi góithuốclálậntronglưngquần,quấnmột điếu.Lãoung dung thè lưỡi quệt nước miếng lên đuôi điếu thuốc nhỏ bằng ngón tay út. Điếu thuốc dán tòng teng ở môi dưó'i, lão bắt dầu châm lứa ,hút. Lão hút thật ngon lành và say sưa ,hìnhnhưlãoxem đó làphẩnthưởngsaucơnmệt nhọc.Lãongồidựavàomộtgốccây,tiếptụcnhãkhỏi.Cô gáicondâulãobưó'cratừphíabếp:

-Chaxáogổchivậy? -Đóngbànthờ...

- Cha điên rồi há ? Cha không nhớ kỳ bác Tháo ớ Ruộngngòaisao?Khikhôngchạymuabátnhang về,kế bịchếtmộtthằngcon...Xuithiệtlàxui...

- Bậymi...

Lão chắng đếm xĩa gì dến nỗi nghi ngại cúa cỏ dâu. Cô dâuthấylãophớttĩnh,cũngchẳngcầnthắc mắcgìthêm. Cô trở vào sửa sọan bữa ăn tối Lão ném khúc tàn thuốc

152 189

xuốngđất,phũiđítdứngdậy,vào nhà,bỏmặccôngviệc lởdỡgiữasân.

Cô dâu chính là vợ người con trai độc nhất của lão. Anh ta đang là thành phần hiện dịch trong quân đội. Đănglínhtừthờichiếntranh ĐôngDươnggiữanămmột ngànchín trăm nămba,sau địnhxinxuấtngũvàonăm nămchínsáumươigìdóthìlạivỡracáichiếntranhViệt Namthê thảmnhưhiệnnay,thànhthửanhvẫntiếptục làmlính.

Sau bữa cơm tốì, cô dâu thường ngồi kế lão nghe mấy vụ chữi lộn lăng nhăng trong làng. Những chuyện nầy cỏ đều học lóm từ những bà bạn xómngòai.Lãongồinghe,thínhthỏanggậtdầuthíchthú vàchẳngcómộtlòinàođáplạicôdâu.Cókhilãocắtđứt câu chuyện một cách ngang xương bằng cách đứng dậy mở cữa ra ngòai. Vào giờ nầy thường khi bầu trời đen om. Lão nghe rõ trên thịt da cơn gió lạnh thổi từ cánh đồng mênh mông trên xóm. Hỏa châu phíanúiliêntiếptreolơlữnggiữakhôngtrungsángrực một khỏang lớn. Từng lọat súng nổi lên từng hồi đâu dó xua đuổi nhau qua màn đêm dày đặc, báo hiệu cho thấy dườngnhưdêmnàocũngcóphụckíchhaycônghãmdồn .Ngọnđènphathật lớnở phíaTâytừđàiradarMỹquét những vòng tròn bao trùm qua mấy ngôi làng xung quanh, ánh sáng chớp lóe từng hồiquamắtlão.Lão

152 190

láchmìnhkhói đámláthấymộtmản đènđiện rực sáng hàng trăm ngọn chi chít nhau giốngnhưmộtthành phố nổi trên đại dương hay một con tàu vĩ đại bó neo giữa ban đêm. Đài radarMỹnằmgiữamộtvùngruộng rộng lớn. Như một điểm chiến lược then chốt, nó kiểm sóattòanbộvùngnầy.Chínhngọnđènnầyđãpháthiện nhừng xê dịch bất thường của các tóan quân ma trong những đêm tối mịt , sau đó là những lọat súng nổ dòn đồngthờivớihànglọattrái sáng bắn tung lên. Đến khi im tiếng súng vànhữngtráisángphụttắthẳn,lão đinhninhngườitađãgiảiquyếtxongmộtcơngiậndử. Lão vòng xuống hè phía sau, tiểu, rồi dòm quanh quất. Khi trở vào, lão lẩm bẫm vài batiếng chửithềtụctĩu,đóngậpcửalềngiườngngú.

Một buổi chiều, chiếc trực thăng bay vù vù quanhquấttrênmáinhàlão.Mộtngườilínhđãđứngsẳn giữa sân vườn, cầm khăn tay vẫy làm hiệu. Chiếc trực thăng lượn nhiều vòng và saucùng đáp xuốngngay giữa khỏang sân lớn trước nhà lão. Hình như chiếctrựcthăngđãnhiềulầntảilínhhànhquânvàorừng rậm hay tham gia những trận đánh đẫm máu. Chínhcáithânmáybayloanglốnhữngchứngtíchsaukhi lâm trận đã tố cáo những kết luận nầy của lão. Người lĩnh đến mở cứa máy bay. Một chiếcbăng-ca dựng cái xác chết lạnh ngắt dược bao phú bằng lớp

152 191

poncho Khi chiếc băng-ca được hạ xuốngđất, một lọat tiếng khóc xé ruột bỗng nhiên òa vỡ.Tiếng khóclãonhưbịmộtcondaocắtđứttừngkhúcruột. Lào quờ quạng bước tới ngồi cạnh chiếc băng ca. Lão dưa tay lần mò kéo lệch tấm poncho đế nhìn mặt người con lầncuối.Bàntaylãorunruntronglúctiếngkhóclãodồn dập, dồn dập ngất lên từng hồi ghê rợn. Lão vuốt ve cái xác lạnh giá , cùng một lúc với đôi mắt âu yếm nhìn khuôn mặt bất dộng trắng dẽ cúa con. Lão lay động xác con.Lão muốndánh thứccái xác dậy.Lãomuốnnó phái cứ động mở mắt nhìn lão. Nó phái nhìn thấu trong tận cùng tâm can tan nát của lão để hiểu thế nào là nỗi đauđớntộtcùngkhingườichabịmất đingườicontrai yêu quý độc nhất. Bàn tay lão cứ run rẩy sờ sọang vô hồn.

Ngangmộtlỗthũngtrênbụngxáccon,lãongưngtay lại. Bây giờ lão khóc lớn hơn. Tiếng khóc lão kéo dài lê thê áonảobằngnhữngtràngkể lể đámma... Đạilọai, lãonhắclạitìnhchaconhămmấynămnaycủalãothiêng liêngnhưthế nào,lãocưngconkhônggìdiễn tá dược, thế mà trước mắt lão bây giờ , mộtthằngchó đẻ nào đó đãtogan dámbắnthũngruộtcontrailão.Nó đã vinh viễn bó lão ra đi...Lão càng kế lế thì tiếng khóc cúa những ngươi thân sơ càng bi thám hơn , nhất là cô dâu lão.Côngồigục đầukhócngất, hai tay bưng vạt áo lau

152 192

nưó'c mắt không dám nhìn vào cái xác bất động của chồng.Cô cũngkể lểđauthươngkhôngkémlão...

Chiếc trực thăng lại vùn vụt lao đi sau khi một người lính ngỏlờianúilãovàcôdâu.Xómgiềnggóptaygiúplăochôncất ngườicon.Chừngthángsau,lãochophépcôdâuvềnhàchamẹ đẻ, muốn tục huyền thì tục, như lời lão nói. Lão tức giận bán đứtcănnhàvà sở vườn. Người ta không hiếu lão sửa sọan điđâu...

152 193

Chú Năm giàu có bậc nhất trong cái làng nằm giữa đồng hoangcỏcháynầy.Ôngchađể lạichochúmộtcơnghiệp khá lớn . Gia đình chú sống yên ổn và điều hòa như con đường xe lửa - con đường thẳng tắp nằm cô độc trên luống đất cao và ngự trị một cánh đồng lúa bao la, vắng vẻ. Người bạn trung thành nhất của chú là con Nghé , một con trâu giúp chú kiếm lợi từ nhiều năm nay. Con Nghé sống ngoan ngỏan với gia đinh chú Năm và ý chừng tâm hồn nó cũng ưa yên ổn như tâm hồn của những người dânquêViệtNam.Nócómộtsứcmạnhtiềmtàngẩn giấu trongcáilớpdakhônắngvàchỉbiểulộsứcmạnhấykhi cóaitấncôngmình. ĐiềuchắcchắnlàconNghécótìnhcảm.Chínhnóđã biếtbuồnkhivắngchủvàtừngkhóckhi đồnglọaibịgiết. Khôngphảitiếngkhócnóbậtnãyâmthanhgâyxúcđộng lòng người. Nó đứng một mình, đôi mắt đỏ ngầu không nhấpnháyvàtựnhiênmộtgiòngnướcmắttừtừchảyra một cách êm dịu và rất buồn. Ngày mà người bạn đồng chuồngvềtaylãoChắc,Nghécũngbuồnnhưthếgầnmột thángtrời.Hơnaihết,chỉmộtmìnhchúNămhiểuNghé.

152 194

Muốn nó làm những công việc nặng nhọc, chú Năm không bao giờ đánh đập hất hủi và khinh bạc nó. Nghe mệt,chúcho nónghỉngay.Nghéđangthởdốcgiữanắng cháy, chú Năm tát ngay vào mình nó những gàu nước mát.Chúcònbiếtrõnócótínhliềulĩnhbạtmạng.Nếuđã quá mệt sức mà vẫn buộc nó làm việc, Nghé sẵn sàng nằm lăn ngữa ra, chỗng bốn chân lên trời như kêu gào năn nĩ. Không bao giờ chú Năm lại ngớ ngẫn đẩy Nghé vào một tình huống nổi điên lên như vậy. Chú đã từng dịudàngdỗngọtNghébằngnhữngcáivuốtnuôngchiều, cảmthôngthươngmến.Nhờđó,con NghéđãmanghếtkhảnăngragiúpđỡchúNămnhưmột lờiđềnđáp "...MìnhítruộnghơnthằngNăm,conMộtcủamìnhmạnh hơn , lại cày ít hơn con Nghé cuả hắn... Mình khai thác chưahếtkhảnăngconMột...Pháikiếmthêmruộng.Mùa nầytrờitốtcó mòiănlàm..." Lão Chắc ngồi suy tính thiệt hơn . Điếu thuốc cẩm-Iệ lãocầmtrêntayhồilâu chưađượcchâmlửa.Bộrâulão khẻrungtheonhữngcáigậtđầuưngýcủalão.Hìnhnhư lãođã tìmraphươngkếlấyruộngchúNăm. Trước kia lão Chắc nghèo "mạt rệp" làm thuê làm mướn để nuôi thân. Lão cam chịu sô" phận và bằng lòng sống như thế trong một thời gian dài, nhưng trong thâm tâm lão lúc nào cũng mang theo cái giấc mộng điền chủ. Lão kiênnhẫn,hyvọngchờsựthànhhìnhcủagiấcmộngkia.

152 195

Lão chỉ mongcó vài ba sàođấtlàm của và một contrâu khỏeđểcày.Nhữngaoướcnhỏbélãodần dầnthựchiện dược.Quanhiềubiếncốxãhộixẫyra,giữalúcmọingười chạy giặc lánh thân, lão Chắc dững dưng xông pha giữa lànmưađạnđểhôicủa,chụpgiậtcủarơicònsótcúahọ. Lãođitừlàngnầyđếnlàngkháckiếmđàonhữnghủbạc nénngườitachôngiấu,gomgóp nhữngvậtdụngbỏrơi. Một thời gian sau, khi đứa con lớn của lão lên hai mươi lãođãcósẵn trongtaymộtcơnghiệpkhávữngđưalão lên hàng trung nông. Từ một người làm thuê, không có cục đất quăng chó, lão trở thành một người giàu có thứ haisauchúNămởlàngnầy. Lòng tham của lão càng lúc càng lớn mạnh theo cái mớ tuổichồngchấttrênđầulão.Lãotintưởnglãocóthểlàm đượcnhữnggìlãomơước.Bâygiờướcmơcủalãocứnở lớnra.Lãomuốncóthậtnhiềuruộngvàtrâukhỏe.Không ai đáng cho lão dòm ngó hơn chú Năm. Chú Năm nhiều trâuruộng,nhưngđãđếnhồisuysụp.Chínhchú đãbán conMộtcholãoChắccáchđâykhônglâu.Nhiềulầnlãogạ mua hết trâu ruộng chú có, nhưng bao giờ chú cũng từ chốikhéođểkhônglàmmấtlònglão.Tuyđanghồixuống dốc,chúNămvẫnnghĩđếnmộtngàynàođóchú vẫn có thể chiếm được phần đất lão Chắc hiện có, phần đất lão đã mua lại của những người sa cơ thất thế trong làng.BánconMộtcholão,chúNămtừđómangtheomột nỗibuồnquálớn.

152 196

SứcmạnhconMộtđứnghàngvôđịch,đánhrấthăng và lẩn nào cũng thắng. Chỉ một lần sơ ý trong đòi, nó bị đốĩthủ"húc"sừngvàomắttrái.CáibiệtdanhMộtámchỉ con mắt lộn tròng của nó. Nó bắt dầu trở nên nóng nảy nguyhiểmhơntừđó. CũngnhưNghé,daconMộtđenlángvàcăngđầynhờ mộtkhốithịtbéobỡngonlànhchứaởbêntrong.Lúccòn ở chung chuồng , Một và Nghé tỏ ra rất thương yêu và quýmếnnhau.Nhữngbuổichiềurađồnggậmcỏ,lũmục đồngvẫnthườngnghetiếngconMộtgọiđàncon Nghé khi cả hai cách nhau một khỏang xa. Vào lúc chiều xuống,dướiánhmặttrờiđỏchóinhuộmkhắpcánhđồng rộngvànhữngcơngióchiềulàmrungđềunhữngngọncỏ đan nhau trên các nấm mộ, con Nghé và con Một nhảy lồnglộnđuổinhauđùagiỡnnhưhaianhem.Mỗilẩnđi đâu,thằngbéchăntrâucũngngồitrênmìnhconMộttay cầm dây thừng dẫn con Nghé theo sau.Con Nghé đưa mõm"cà"nhẹsauhaibờmôngconMộtrachiềuâuyếm thươngyêu.Chúngsốngvớinhaubằngmộtthứtìnhruột thịt . Chúng từng thay phiên nhau làm việc, tạo cho chú Nămnhữngmẫulúanặnghạt,nhữngniềmvuiđượcmùa. Một ngày kia nễ tình lão Chắc , chú Năm bán lại con Một vớiđịnhýsẽnhờlãogiúpmộtvàiviệcnhỏsaunẩy.Con Một theo lão Chắc ra đi, bỏ lại con Nghé sống với chuỗi ngày buồn tủi. Từ đó, tuy cả hai cùng ăn chung trên một cánhđồng,cảhaicùngdomộtmáuhuyếtsinhra,nhưng

152 197

vì cả hai đã thuộc về hai chủ , nên khi thấy nhau chúng nhưđuimù,thươngnhaumàvẫnnhưthùnhưghétnhau. Thậtra,khôngdễgìtrongtâmtưởngconMộtconNghé có thể thay đổi mau chóng như thế. Chúng hờ hững vói nhauvìchủ củachúng muônthế.Chínhlão Chắc đãngồi hànggiờbênkhóithuốccấm-lệ,nghĩđủphươngkếlàm giàu... Lão Chắc sắp sẵn một ý định và chỉ chờ cơ hội thực hiện. Trước hết, lão tìm cách ngăn chặn sự gần gủi thương yêucủahaicontrâu.LãoluyệntậpconMộtđến hồithuầnthục.BâygiờlãocóthểsaikhiếnconMộthành độngbấtcứđiềugìlãomuốn.

Lão Chắc đứngdậy,trầm ngâm mộtlúc, lạiungdung châmlửahútthuốc.Lãogậtđầucườikhóaitrámộtmình và lầm bầm : con Một sẽ "tán" tan xương con Nghé. Mùa nầy coi chừng ruộng thằng Năm bỏ hoang. Thôi , con ơi, hãynhườnggấpcho"qua"mộtmẫuđấtđi... *

Một cuộc "trâu đánh" diễn ra ác liệt giữa con Một và con Nghé vốn là hai anh em chung chuồng với nhau. Chính lão Chắc đã gây ra cuộc chiến nầy. Vắng Nghé đã quá lâu, Một không còn nhận ra được ai là bạn ai là thù. VừakhithấyconNghé,lãoChắcthảconMộtra.Lãovừa hạ lệnh vừa kích thích con Một khai chiến. Từ công phu khổluyện,conMộtđãthihànhđúngtheolờixúibiểucủa

152 198

chủ... Con Nghé đang chôn bốn chân dưới vũng bùn, miệngthongdonggậmcỏtrênbờvũng. Bịmộtvốbấtthầngiángmạnhlênđầu,conNghénghiêng mìnhchóangváng.Nókéochântrướclênlấythếtrảđũa đúngvàolúcconMộtdùngsừngtántúibụivàomìnhnó. Đã thất thế, còn gặp địch thủ tấn công tới tấp, con Nghé mấtthăngbằngnằmlăngiữavũngbùn.ConMộtlấytrớn, hạ những đòn độc hiểm vào mình con Nghé. Con Nghé chỗng bốn chân lên trời, lăn mình qua lại đau đớn trên vũng bùn nhầy nhụa. Những tiếng ọt...ọt... phát ra từ cổ họngnónghephátsợ. Thằng bé chăn trâu cho chú Năm sợ quá, khóc thét lên. Nó hỏang hồn chạy băng qua cánh ruộng về báo tin nhanh cho chú Năm. Thọat đầu lão Chắc cười thỏa mãn, đến khi con Nghé mình mẫy mang dầy thương tích, lão khôngdámkéodàitìnhtrạngđó,sợcóchuyệnnguyhiểm hơnxẫyravớichúNăm... Cái cán tre dài có một bó rơm cột chặt trên đầu cán hồi lâu vẫn còn bất động trên tay lão. Lão nghĩ, những vết thương trên mình Nghé cũng đủ cho lão thực hiện ý muốnmình.Lãohạcáicántredàixuồng,móctúilấyhộp quẹt châm lửa đốt rơm, ngọn lửa bắt cháy phừng phực trênđầucán.Lãocầmđầucánkiađưanhẹbólửavàođít conMộtđểgiảiquyếttrậnchiến.ConMộtgiậtmìnhquay lui nhảy ra xa khi bị ngọn lửa nung vào đít. Hình như khôngchịuđượcnhụcnhả,conNghécốvùngdậytìmđối

152 199

thủtrảthù.Nóchậpchữngbướctừngbướcnặngnề.Lớp bùnbámquanhnhuộmkhắpmìnhnómộtmàuvàngướt sũng. Cái vũng bùn dùng làm chiến trường đã bị vấy nát tantànhnhưmộthìnhảnhđauthươngtangtócnhất. Sau khi thở được vài hơi lấy sức, con Nghé mở mắt nhảychồmđếnphíaconMột.Cuộcchiếnbâygiờdiễnra trênđấtbằng.Nghecótiếngchânđuổisátmình,conMột quay lưng thủ thế. Con mắt lộn tròng của nó lúc nầy không có gì trông khủng khiếp hơn. Con Nghé đang đà xáp chiến, gặp phải con Một sẳn sàng ứng chiến, nên khi vừa đụng nhau, một tiếng " choang" vang lên ghê rợn tưởng như cả hai đều tan xương nát thịt. Rồi một chuỗi âmthanhlỏangxõangnổilêntiếptheo...Chúngquậtnhau điêncuồngkhôngkểgìthươngtíchđaubuốttrênmình... Tiếng sừng chạm nhau lỏang xỏang, tiếng chân trâu đạp túibụixuốngđất,tiếngnguờilahétkinhhãi,tấtcảlàmột cảnh hỗn lọan dữ dằn nhất. Lão Chắc không còn dám nung lửa vào đít con Một, có lẽ lão sợ con Nghé đạp bấy thịt. Vừa lúc đó chú Năm cũng từ nhà hớt hãi chạy ra, đứng gần lão Chắc. Chú nghẹn ngào nhìn trận chiến, khôngnóiđược lờinàovớilão.Một cáigìđósôi sụccồn càotrongbụngchú... Đánh nhau chừng mười phút, con Nghé yếu thế mở mộtđườngmáuthóatthân.LậptứcconMộtbồingaynó một vố như trời giáng xuồng gần hai mắt. Gặp phải một sức nạy và tán quá mạnh, cái sừng trái con Nghé lìa ra

152 200

khỏiđầu...Nóthuhếttànlựccònlại,"quật"mộtđònsấm sét trúng ngay vào mắt phải địch thủ rồi nằm lăn ra đau đớn. Vậy là, thêm một mắt nữa lộn tròng, con Một điên cuồng nhảy quờ quạng tìm con Nghé. Nó dập bốn chân nặng nề lỏang chõang trên một lộ trình mù. Thấy thế, người ta chạy tránh con trâu điên như tránh giặc, người talacứuomsòmnhưcảnhtànphácủađạnbom… Chú Năm đau lòng nhìn con Nghé thoi thóp trong từnghơithở.ChúquaysanglãoChắctáóan.Lãoimlặng và cũng đau buồn khổng kém chú Năm . Lão nhìn bóng conMộtđangnhảykhuấtđằngxa...Cảhailạinghẹnngào nhìnnhauthởdáingaongán...

TRẮNGĐEN (3-12-1969)

152 201
152 202
152 203

GởicôDụcÁi, tácgiả"NhữngNgọnLửa", Đầutiên,chúngtôixingởinhữngmếnmộnầyđếnvăntài cô. Chúng tôi chỉ là những sinh viên được may mắn đọc tác phẩm cô. Cùng mang một chí hướng, một ước mơ và một đau xót, khi nghĩ đến những người bạn đang thay nhau nằm xuống vì cuộc chiến, một thế hệ trẻ thành thị đang đua nhau tìm những mới lạ trong nếp sống băng họai, nguy cơ tan rã của khối dân tộc nầy đang tới gần, chúngtôigởithưnầyđếncô.Tháiđộchúngtôikểracũng bấtcôngđốivớicô,nhưngbiếtsaohơnkhinhữngngười có trách nhiệm đã thành ra vô trách nhiệm. Cái gì giữ đượctruyềnthôngdântộc,vunbồi đờisốngdântộc,nếu khôngphảilàvănhóa. Người làm văn hóa có ảnh hưởng lớn nhất đến số đôngquầnchúnglàai,nếukhôngphảilàvănnghệsĩnhư cô? Lực lượng cốt cán tạo nên sức mạnh một quốc gia ngày mai,thế hệthanhniên hômnayđangbịthứvũkhí rungủtinhthầnxôđẩyxuốnghốacideđólàthứsángtác theokiểucôviết Cô cho phép chúng tôi khỏi phải tóm tắt dẫn chứng nhữngchitiếtđồibạitrongtácphẩmcô.Chẳnghạncảnh mộttênMỹdađenởtrầntrùngtrụcđanghànhđộngsinh

152 204

lý trên mình một cô gái Việt, hoặc tình yêu của một cô giáo từng trải yêu đương ngang ngữa với một thằng học tròmấtdạy... Bởivìđókhôngphảilà nhữngthứcầntiêuhóatrong xã hội chúng ta. Xã hội chúng ta còn thiếu quá nhiều những nhu yếu tối thiểu của một đời sống trung bình về mọimặtvậtchẩtlẫntinhthần.Vớivăntàinhưcô,chúng tôirấttiếccôđãphụcvụchonhữngngườiănnorữngmỡ trongcácmôitrườngtốitămbẫnthỉu.Sángtácphẩmcủa côtòanlàthứxaxỉphẩmcungcấpnhữngmónănđộchại cho mọi lứa tuổi rất cần môi trường lành mạnh. Cô uốn nắn ngòi bút thật bay bướm, khắc chạm những thú tính con người bằng lá bùa văn nghệ, thử hỏi đó có phải là nghệ thuật hay không? Dù cô có quan niệm nghệ thuật thế nào đi nữa, nghệ thuật muôn đời vẫn dẫn dắt quần chúnghướngtớicáiđẹp,mộtcáiđẹpviếthoa.Chúngtôi rấtnghingờcáiđẹptheoquanniệmcô. HiệngiờtácgiảDụcÁiđangnổitiếng.Mặttráixãhội nào cũng có thứ cặn bã đục ngầu sẵn sàng cuốn trôi nhữngconngườiưangụplặntrongđó.CôDụcÁiđãvinh quang, đã nổi tiếng, khinh bạc bất cần đời ở trong đó. Chúngtôithấykhóchậnđứngnhữngviệclàmđãđưamột ngườiđến"vinhquang". Tại sao chúng tôi phải viết thư nặc danh? Chúng tôi khôngcóchínhdanhvìchúngtôikhôngmuốnkêugàocô

152 205

vấnxétlươngtâm.Chúngtôichỉmuônralệnhcôphảilên tiếng tự kiểm và thu hồi những sáng tác cô viết, không được mang ra phổ biến trong quần chúng. Chúng tôi không dại gì nói nặng nói nhẹ tác phẩm cô trên mặt báo như nhiều người có "tâm huyết" thường làm, vì đó là những hành vi có tính cách pháp lý, nhưng không hiệu quả, một hành vi quảng cáo không công cho cô. Bằng chứnglàsaumỗibàibáolêntiếngkêugào,xỉvãmộtvăn phẩmđồibạicủacô,chúngtôilạinhậnracôsửasọancho tái bản cuốn sách bị xỉ vã. Tác giả bài báo đã nhận được mộtkếtquảtráingược,phảntácdụng:thayvìchậnđứng một tác phẩm có nội dung xấu, tác giả đã vô tình hô hào quảngbánó.Rõràngkhôngdễ gìlàmchocôtừbỏnhững "vinh quang" đang tiến bước. Những người có lương tri tin chắc cô cũng như họ, nên có thể dùng lời lẽ trình bàyđể làm rung lên những âm thanh trong sáng trong tâm hồn cô. Nhưng, như một nhân vật trong Những Ngọn Lửa đã phátbiểuthaycô“Tôiđãnói,ôichẳngcầnaidạydỗ hết, biếtrồi,khổlắm... Đừnglàmthầytôinữa.Tôisốngchotôi,cáigìtráivới ý muốn tôi sẽ không thể làm lay chuyển con người tôi được." Vâng, chẳng có gì lay chuyển được cô. Chúng tôi mong rằng cô sẽ giữ lập luận nầy mãi, ngay cả khi hậu quả xẫy đến cho cô thật "đáng tiếc". Chúng tôi sẽ hành động, hành động của chúng tôi có thể thiếu tính pháp lý.

152 206

Đây cũng là lý do khiến chúng tôi không muốn dùng chính danh. Chúng tôi chỉ nhân danh một lý tưởng văn nghệtrongsáng,ratayhànhđộngbằngbạolựcnếucần. Côđừngnghĩrằngchúngtôihènnhátchỉdámratayđối vớimộtnữvănsĩsứcyếuthếcônhưcô.Không,côlàmột trong những mầm mống phát xuất dơ bẩn độc hại nhất trongcáixãhộikhốnnạnnầy.Nhấtđịnhphảilọaitrừ.Cô xứng danh là chứng nhân thời đại để cố tình khai thác cuộc sống đĩ điếm dưới mọi hình thức và ở mọi nơi, còn xem đó như một phương tiện giải thóat tốt đẹp cho nhữngbà,nhữngcônàomuốnsốngchoraÂuMỹ.Tụinó "làmtình"mạnhlắmhãcô?Côđãdiễntảhànhđộngđó của thằng Mỹ đen, mới nghe qua như là vũ phu, nhưng thậtralàmột hành động đã đem đến thỏa mãn hòan tòan cho những bà,nhữngcônàođượchắn"mần"nhưvậy. Vì sao ? vì cô cũng muốn được như vậy. Rồi sau đó, bọn cô chán mứa, khinh đời... Cô dụ luôn độc giả cô vào cái loạncuồngpháhọaiđó.Côđãthấytáchạinhưthếnàodo sáng tác phẩm của cô chưa? Chúng tôi xin kể lại sự thật dưới đây để chứng minh cái gọi là "giá trị thật" do cuốn Những Ngọn Lửa của cô tạo ra. Lúc còn học trung học, chúng tôi được biết một thằng đầu sỏ du đảng Xóm Lò HeoGiađịnh,đãcónhiềuthànhtíchbấthảo.Saunầyhắn làmviệcchomộtsởMỹvàlàmquenvớimộtnữsinhcon nhà có giáo dục mà chúng tôi biết rõ. Lần đầu hắn bắt

152 207

chuyên với cô bé bằng cách mượn cuốn truyện cô bé đangcầmtrêntay.CuốntruyênnầychínhlàNhữngNgọn Lửa củatác giảDụcÁi. Côbéchắccũngđãđọckỹcuốn truyệnvìbìasáchđãnhầunát.Nơilàmviệccủathằngdu đảng là một phòng kín đáo có gắn máy lạnh sạch sẽ. Mượnđượccuốntruyệnhắnbảocôbémộttuầnsaughé chỗlàmviệc,hắnsẽtrảlại. Một tuần sau, cô bé đến hắn tiếp đón rất niềm nở và dần dần khơi dậy cốt truyện sôi nổi vừa đọc xong trong Những Ngọn Lửa. Cô bé từ vẻ rụt rè e lệ,được thằng du đảng đưa lần vào không khí "cởi mở" , "đợt sóng mới" giống hệt trong truyện cô. Và cũng do cô bé đã hấp thụ mộtcáchsâuxatưtưởnglãngmạnphóngtúng(vàbỉổi) củatácgiảDụcÁithểhiệntrongtácphẩm,màlâunaytư tưởngđóbị dồnnénngộtngạtchưa cólốithoát,bâygiờ gặp thằng du đảng mở lối, hai đứa đã thực hành rất "cởi mở" và dữ dội ngay tại phòng làm việc giống như hành động của cô Tuyết do nhà văn Dục Ái phác họa trong truyện.Thằngduđảngmấtdạyđãoangoangkểlạichiến tíchchothiênhạbiết,thậtlàkhốnkhổkhốnnạnchocon bé.Thếmàconbévẫnlìlợmđilại khôngbiếtbaonhiêu lần với thằng du đảng, "chì" đến nỗi với sức vóc Việt nam không còn đủ kích thích nó nữa. Thằng nầy cũng chán luôn, không ngần ngại giao con bé cho một người Mỹ đồng hành. Thế là con bé có dịp thực hành đọantìnhdâmlọangiữaMỹkiềugáiViệttrongtruyệncô.

152 208

Từđó,conbésinhrachánngấycuộcsống,liềulĩnhtrong gia đình, bừa bãi ngòai xã hội. Và bây giờ “cô nữ sinh" đanglàmgìcôDụcÁibiếtkhông?Nóvẫncòncắpcặpđến trường,trờiạ.Conbéđãthayđổitrangphục,trátsontrát phấn,đinghênhnganggiữaphố,nócònlàmthêmnghềgì nữachắcaicũngbiết...Vànókhinhngười,bấtcầnđời,coi dư luận là một thứ nọc rắn y hệt như nhân vật Tuyết trong Những Ngọn Lửa. Chúng tôi được biết người nữ sinh nầy con nhà khá giả say mê đọc sách. Nếu trên thị trườngkhôngcólọaisángtácmấtgốcđồibạikiểuNhững NgọnLửacủatácgiảDụcÁi,chúngtôitinchắcngườinữ sinh kia không thể nào là nạn nhần đau đớn của xã hội nầyđược.Côsẽbảonhữnggìthốithaphânhóahỗnlọan hôm naychỉlàhậuquảcủamộtđấtnướcchiếntranhvớitrăm ngàn thứ lai căng dơ bẩn xâm nhập vào xương tủy quê hương. Chúng tôi không phủ nhận điều đó, nhưng với ai kia, chứ với nữ sinh mười lăm mười bảy như cô bé kia, đâu dễ dàng bị xô đẩy xuống hố nhanh chóng như thế được. Mà bị xô đẩy bởi ngòi bút vẽ vời dẫn dụ hấp dẫn của nữ văn sĩ Dục Ái là điều quá tàn nhẫn... Phim ảnh và hòancảnhchungquanhkhêugợivàkhíchđộnglạiđược trangbịthêmtưtưởngsônglụnbạiphóngtúngthìkhông gì có thể ngăn chặn một cô bé "vượt rào". Hơn nữa, con bé kia làm sao thấy được cảnh "làm tình mạnh quá" của một thằng Mỹ rừng rú với một con điếm thúi là Tuyết

152 209

trong Những Ngọn Lửa. Rõ ràng cô Dục Ái đã trợ lực mạnh mẽ, vẽ đường cho hưu chạy với một hiệu suất cao như vậy! Con bé kia làm sao mtưởng tượng ra mối tình của một cô giáo đạo hạnh với thằng học trò mất dạy của mìnhnếukhôngcónữvãnsĩDụcÁiđãtừngphântíchchi tiếttrong một tác phẩm trước đây? Những gì người có lương tri muônchônkhuấtđểtránhlâynhiễm,thìcôDụcÁilạiđào xớilêndiễntảthậtkỹđểcâukhách,tronglúccóbiếtbao điềuđángnóiđángviếtthìcôlạilờđi(vìthiếucảmhứng chắc?).Chúngtôiyêucầucôphảitiêuhũyngaynhữngtác phẩm cô đã gieo rắc nọc độc ra ngòai. Muộn còn hơn không,đểlàmgìcôbiếtkhông?Đểlàmgươngchonhững ngườikhácrắptâmtheobướcchâncô. Đâycũnglàmộtyêucầucủachúngtôimuốnlọaitrừ hiện tượng khai thác đến cùng những khóai lạc đam mê củatuổitrẻmàkhôngcầnbiếtđếnhậuquảcủanó. Thứ nhàvănvôtráchnhiệmnhưcô,theochúngtôibiết,hiện cóđầyrẫychungquanhchúngta.Nhưchúngtôiđãnóitừ đầu,chỉmạnhtayvớicô DụcÁicólẽ khôngchínhđáng. Chúng tôi biết rõ điều đó. Nhưng biết đâu cô sẽ trở nên nổi tiếng hơn và được người khác kính trọng ở một tư cách ngược hẳn trước kia sau khi cô nhận được bức thư nầy...Chúngtôiđangchờcôtrảlời.

TRẦNPHONG

152 210

Đăng trên báo Tiếng Nói Dân Tộc ngày 12-5- 1969. Lưu ý bối cảnh viết truyện ngắn nầy vào thời điểm 1969

152 211 
Bop, tên người lính Mỹ, hấp tấp vòng phía ngã hậu nhàhộsinh vàothăm SimoneTuyết,côvợViệt Namcủa Bop, người đã sinh thằng bé kháu khỉnh cách đây nửa
*

ổtbảytám thángdàimongkịpngàyvềnước. Dollar sẵn sàng tặng không cho Simone Tuyết miễn sao bắtđượccôbồháchrarít,thếlàđủchoBoplắmrồi.Thật tình mà nói Simone Tuyết chẳng thua kém ai. Người yêu ởnướcmẹcủaBopsovềsắcvócdángđiệuvàcảtrìnhđộ văn hóa dều kém xa Simone Tuyết một trời một vực. Cô nàngnầydadẻsầnsùitrêntừnglỗchânlông,sắcvócthì thô kệch xấu xí không thể so sánh gì với Tuyết. Miss Tuyết vừa kín đáo thùy mị, nhưng cũng không kém dữ d

152 212 tháng. Một điều mừng thứ nhất. Trong thâm tâm Tuyết vẫntinanhchàngBopkhóaicóthằngconlaimangvềMỹ quốcsaunầy.Mộttácphẩmnhưthếđượcramắtbàcon Bop,cóthểlàmanhchàngđờngườisướngrunlênđược. Hãnh diện là cái chắc. Ông bà nội thằng bé trước khi nó chưaradời,vẫnthườngviếtthưgiụcanhkiếmgiúpcho ôngbàcáicủaquýđó.Anhđãlàmănvộivãsu
ận
lối
cómấtlắm"đô"Bopcũngchẳngtiếc gì.BopgặpSimoneTuyếtlầnđầuớChuLaitrongmộtbar - bar Tuyẽt Ái. Quán rượu nầy nằm xen khít với hàng chục quán khác trên lề quốc lộ một. Đêm đêm và cả ban ngày,hễrảnhviệcBoptìmtớimissTuyết. MongđượcnhìnđượcnắmbàntayTuyết,tộinghiệp Bop,missTuyếtđãkhôngngầnngạilậtsấplậtngữaanh, kéoquakéolại,hútìmcútbắtđủthứtròchơitỉnhnghịch sau cùng Bop mới được tọai nguyện, kể cả xin luôn cả
ằnvàcảcởimở.TuyếtdưsứcdìuBopvàomộtmêhồn tr
không
thóat,

tbàiânáinồngnànđánggiábạctriệu.Không trách gì Bop hấp tấp sung sướng mỗi lần đến thăm mẹ conTuyết. Thực sự chỉ có trời mới biết Bop có thật lòng yêu Tuyết đúng nghĩa một tình yêu hay không, nhưng chắc chắn bước đi lổm xỗm vội vàng của Bop cũng nói lên được một điều rất chân thành: Bop thương thằng bé lai, conanhvớitấtcảlòngmình.Nhưthếđủrồi.RiêngTuyết, ngườitavẫnnghingờ(khôngbiếtBopcóởtrongtrường hợpnầy?)nhữngcâunóiđãibôichớtnhả,mềmngọtcủa nàng.Bằngchứngrõràngnhấtlàkhỏantiềnphảichitiêu vào vụsinh nỡ

152 213 thân thể Tuyết.Bop không nhớ đã đổ baonhiêu tiềncủa vào cái túi không đáy là miss Tuyết mới dìu được cô bồ yêu quý đi vào một đêm mưa gíó tơi bời hoa lá. Nhưng điều đó chưa đủ. Điều thiết yếu là Bop phải thương yêu chiềuchuộngcáchnàođểmissTuyếtchịurungcùngmột nhịp đập của con tim với anh, như vậy mới mong tượng hình được cho anh một chú bé kháu khỉnh. Mặc dù phải vượt qua nhiềucửa độngthử thách, Bop vẫn kiênnhẫn . SimoneTuyết,trongmộtphútgiầygiao
đồngcamộ
nầy.Hễ nhàhộ sinhtínhmột,miss Tuyết tính lại với Bop thành năm, sáu tỉnh bơ như một tiền lệ sẵncóđốivớibấtcứthứgìliênquanđếntiền. Bop hỏi, tại sao em không lên tầng lầu sinh cho tốt dưới nầy hại sức khỏe lắm (nên nhớ Bop nói tiếng Việt sànhsỏikhôngkémchúngta)?TuyếtngúytlờmBopmột
hòa,đãcùnganh

cái rất đáng yêu: sinh dưới nầy phòng hạng hai em còn khôngmuốnnữalà!Yêuanh,emrấtngạitiêuphítiềncủa anh! Đó là giọng điệu của quỷ sa tăng. Phòng hạng hai trong một nhà hộ sinh sang trọng nhất Saigon đối với Tuyết cũng thơm quá rồi. Tuyết nghĩ, nằm sinh hạng hai như vậy mỗi ngày nàng có thể móc hầu bao anh chàng Bop nhiều lắm rồi. Nằm chung dãy phòng với các phu nhân ông tướng nầy ông tổng nọ chỉ tổ làm tên Bop nầy đểýrồisinhratínhtóanchắtbóphạchxáchlợilộcgì. Khi Bop mở cứa vào phòng, Simone Tuyết đang ôm thằng con của anh ngủ. Bop mĩm cười sung sướng, ồ mẹ connóngủngonquá.Anhkéonhẹchiếcghế,ngồichờvẻ nôn nả. Tuyết trở mình yếu đuối và từ từ mở mắt. Hai ngươi nhìn nhau, cười. Bop cúi xuông hôn nhẹ lên má Tuyết.Tuyếthỏi: - Anhvàohồinàovậy? Khôngtrảlời,

152 214
-
Bop lặng nhìn
ế
ế
- Em
Simone
- Không
à? Bop
Bopđưataynângnhẹđầuđứabéđang kêtrênmộtchiếcgốibôngmềmnhũn.Tuyếtnói:
Anhđểnóngủ.Nóvừangủđấy.
Tuy
t, âu y
m cười lần nữa, cái cười đầycưngchiều,nângniu.Tựnhiên,Bophỏi:
đặttênbê-bilàgì?
Tuyếtvẫncáitínhbiếngnhácsẵncó:
phảianhđãđặttênvàkhaisinhchonó rồi
chưnghửng:

- Emđặtchứ!

Tuyếtnóichoquachuyện: - Anh đặt đúng hơn . Nhưng nhớ kèm theo một chữViệtsaucáitênMỹcủanó!Bopgậtđầu,bắtquamột chặng suy nghĩ mơ hồ khá lâu. Khi đứa bé dụi mắt o oe, Bop chăm chú chờ nó trở dậy. Anh nhíu nhẹ mắt chừng như muôn nói với Tuyết để anh được phép ẵm thằng bé trêntay. Tuyết vẫn nằm yênkhi Bop cúixuốngbưngnổi đứa bé lên cao. Nó ré lên một đợt rồi nằm yên như đất trong vòng tay Bop. Bop hạ đứa bé xuống sát mặt, nựng nó thật thiết tha. Thằng bé tóc vàng óng , mũi lõ, da vẫn cònđỏhồngtrongsuốt,hứahẹnmộtvócdángđẹptraisố dách. Bop cảm nhận một sợi dây hạnh phúc nối liền hai cuộcđờigiữaBopvàTuyết.Anhcũngcảmnhậnsựkhác biệt giữa thời khắc nầy với giây phút mà cơn nóng dục tình đốt cháy cơ thể anh khi đứng gần Tuyết trước đây. Trướcmặtanh,thờigianđãcấtgiấuvẻđẹpphầnsonrực rỡ kèm theo nét kích động thân xác của Tuyết trong lúc sinhnở,thayvàođólàmộtngườimẹdịuhiềndễchịu. Cái duyên ngầm đậm đà cộng với vẻ tinh quái đáng yêu trên khuôn mặt Tuyết vẫn chưa

152 215
đủ sức lấn át được làndatáinhạthiệnthời.VậymàBoplạicảmthấyđờianh muốngắnchặtvớiTuyếthơnlúcnàohết.Gắnchặtkhông phải hòan tòan bằng nhục thể, dĩ nhiên. Phải nói là anh thươngTuyếtmớiđúng,thươngthậttình(cònyêu?),có lẽ vì Tuyết đã chịu khó mang nặng đẻ đau để ngày hôm

tứ,tiếptheolàmộtcáihônnồngấmlêntránTuyết. Tuyếtcóvẻxúcđộng,mộtniềmxúcđộngthậtđầmthắm. Trướckhirờikhỏiphòng,BopâncầnhỏiTuyết: - Khinàoemrakhỏiđây? - Chừngnămngàynữa. - Emcóthểnằmluônmộttháng.Anhsẽlohết. TuyếtlạinhíchnhẹmôilườmngúytBopkhiếnanh chàngkhôngcáchgìrờiTuyếtđược.Gặpnhữngdịp nhưthế,TuyếtthườngbàychuyệnlắctúiBop, nhưngbâygiờTuyếtkhôngđểýtới,imlặng.Bopra dấutạmbiệt,bướcnhanhrakhỏiphòng. - Khinàoemrakhỏiđây? - Chừngnămngàynữa. - Emcóthểnằmluônmộttháng.Anhsẽlohết. Tuyết lại nhích nhẹ môi lườm ngúyt Bop khiến anh chàngkhôngcách gìrời Tuyếtđược. Gặpnhữngdịpnhư thế,TuyếtthườngbàychuyệnlắctúiBop,nhưngbâygiờ

152 216
t nhiên
trởlạingồ
ế.
nayanhđượccưngnựnghònmáurơingọcngàcủamình. Trong một thóang, Bop nghĩ, anh sẽ bao bọc che chở mẹ con Tuyết suốt đời. Một gia dinh đầm ấm hạnh phúc sẽ đượcdựnglêntừđó,tạichântrờixaxôinướcMỹhaybất cứmộtnơinàokháctrêntráidất. Bop hạthấp đứa bétrả về chỗ cũ. Một chút vương vươngquyếnluyến,đangtầnngầnđịnhbướcracửa,độ
Bop
ilêngh
AnhcầmtayTuyếtépgiữa hai lòng bàn tay của mình, xoa xoa rất d
u. Một cái nhìn tình

vàngthậtlớn,mộtchiếcnónvàmộtđôi guốc mộc. Nhìn những thứ nầy ai cũng tưởng anh mang tặng cho người nào đó bên Mỹ, nhung không ngờ chính anh đã đem xài ngay lúc đó. Anh mặc chúng vào, di nghênh ngang giữa phố đông người ra chiều khóai trá. Những cặp mắt nhìn anh quái lạ không thể tưởng. Bon connítgiữađườngchạybusauBop,đuanhaucườingặt nghẽo. Anh thì sẵn sàng cười đáp trả vô tư với chúng hoặc bất cứ ai trên dường phố. Người ta không hiểu tại saoanhchàngBopnầylạivuimừngnhảymuátưngtưng lênnhưmộtthằngkhùng.Chỉmộtmìnhanhvàđồngbạn anhhiểuđiềunầy.

152 217 Tuyếtkhôngđểýtới,imlặng.Bopradấutạmbiệt,bước nhanhrakhỏiphòng. * Boptrởvềđơnvịnhậnngaycáitinhồihương.Một điềumừngthứhai.BopkhôngngờngàytrởvềquêMỹđã đến nhanh và như vậy. Anh lập tức tìm đến những gian hàngVNchuyênbánnhữngsảnphẩmkỷvậtbảnxứ.Anh chọn mua một chiêc áo sa-tanh màu tím thẩm điểm nhữngbônghoa
Cònchừngtuầnlễnữa,Bopsẽrờikhỏi vùng đất kinh hòang nghèo khó nầy để trở về Mỹ. Có lẽ ước muôn lớn lao nhất anh đã đạt được - có một bê-bi. Anh bô bô cười nói ,vui tươi như một người say rượu. Chiếc áo sa-tanh láng mượt óng ánh rừng rú, đôi guốc mộc gõ nhịp vụng về trên đường phố, Bop mang chúng vào nhà hộ sinh "trình diện" Simone Tuyết.'. Nhìn Bop

bạn em theo chồng qua Mỹ (chồng người Mỹ) gởi thư về khuyênemtuyệtđôikhôngnênđi.Bọnnókhóclócđòivề VN, nhưng không có vé máy bay... Chắc anh thông

152 218 nhưmộttênhềlàmtròchínhhiệu,Tuyếtđãbậtcườilớn. Nhưng Bop thì đã hết mừng quýnh sướng điên lên như cách đó mấy phút ở phố đông người. Nghĩ đến mẹ con Tuyết, tình cảm anh chúc xuống thật sâu. Nỗi buồn vây kín anh. Bop chưa biết phải nói sao với Tuyết để nàng bằng lòng giao thằng bé mũi lỏ cho anh mang về Mỹ. SimoneTuyếthỏi: - Saoanhbuồnquávậy,Bop? NétmặtBoptrởnênquantrọngđặc
ệt.
- EmdồngýtheoanhvềMỹ
? - Sao?anhvềnướchả? - Chừngmột
ầnnữa...Anh
bi
Bopnói:
không
tu
đãđượclệnh... - Buồn quá, Bop. Nhưng chắc em không thể đi theoanh...Nhữnglúchưởnghạnhphúcêmđềmbêncạnh anh,emđãnghĩđếnngàychúngtaphảichiatay.Bọn
cảm rồi... ThấyphảnứngkémthuậnlợicủaSimoneTuyết,Bopnói: - Anh biết không thể dùng lời ngọt mật hứa hẹn gì với em, anh đành chiều theo ý em. Nhưng chắc em sẽ không phản đốĩ khi anh muốn mang thằng Anthony Việt (têncủaBopđặtđó)vềMỹquốc... NhìntháiđộBop,SimoneTuyếtthừahiểuđiềuquan trọng đốĩ với Bop lúc nầy không nhắm vào nàng, nhưng
152 219 hướng ngay vào thằng bé con Anthony Việt. Nắm được chiếcchìakhóađó,Tuyếtnói: - Có lẽ em không thể nào rời khỏi bê-bi. Em thương nólắm...Nóinhưthếcónghĩalà,nếuBopchịunhậnđiều kiện gì đó vớiSimone Tuyết,Bopcó thể mangthằngcon lai theo. Nguời ta có thể đóan, không sai, nét mặt Bop sẽ nhănrúmlênnhưmộtchúkhỉgiàkhiphảithỏamãnđiều kịên do Simone Tuyết đưa ra. Điều kiện đó là gì ? Xin dể anhchàngBoptrảlời... TIN SÁNG (11-8-1969)
152 220 Thảo chống cây nạng gỗ như một phần thưởng kỷ niệm mà cuộc chiến buộc chàng phải nhận lãnh. Đứng bênlềlàmkẻkhôngthamdự,bâygiờnếugặpđíchdanh ngườiđãtặngchàngsựmấtmátvỉnhviễnnầy,chắcchắn Thảo sẽ từ chối một sự trả thù. Vì một bất lực yếu kém? Có thể lắm , nhưng đúng hơn, Thảo đã cạn hết hơi sức

chủ:hãycầunguyênchokẻthù. Những ngày nằm trong sự an nghỉ tuyệt vời nơi dưỡngđường,Thảođãhọcđượcđiềuđó.Chàngbìnhtĩnh và cố gắng vận dụng can đảm phác họa một sự bắt đầu trở lại cho đời sống. Đời sống của thằng một chân què quặt hẳn phải khác xa một đứa lành lặn sẵn tiền no say rỡnmỡ. Có lúc chàng khóc, khóc như một đứa trẻ, rồi chợt nghĩ lại,Thảoimbặt(khóccũngbằngthừa,vìnếutiếngkhóc có một hiệu lực nào đó, chàng phải khóc đến suốt dời trongtừngkhắcgiâyđồnghồ).Thảotựbảo,phảicanđảm bước vào đời lần thứ hai. Cuộc tái tạo nầy sẽ què quặt theochiếcchâncưangắnđuđưabấtđộngnếuThingười yêuchàngquaymặtnhìnhướngkhác. Mộtcáchnươnggởivữngchắcnhấtcủađờimìnhgắn vào xã hội, theo Thảo nghĩ , là bám chặt vào những gì chàng đã có sẵn. Sợi dây nào cột Thảo và Thi vào nhau trước kia, nay Thảo phải ôm giữ lấy nó, đứng lên đó, dù mộtchân,đểnhìnrõhơnvàmayracònđượcmộtbàntay

152 221 cămthù. Ngày vào bệnh viện tiễn đưa khúc chân vô dụng, ý nghĩ Thảo cũng bắt đầu quay ngược chiều lại. Chàng tập trung sinh lực sống mạnh cho chính mình. Tha nhân ngọaigiớikhiếnchàngchuaxót,sụcsôitứcbực.Kẻthua cuộc đành thúc thủ trước một định mệnh khắc nghiệt, Thảo trở về quên hết tất cả và chàng đã sông đúng theo lờidạycủamộtgiáo

ng thiếu hụt rỗng không trên bình diện tình cảm, nhưng trên cái phần riêng tư thân thể mỗi người, khoa họcvẫncòn lắcđầu bấtlựctrướcnhiềutrườnghợp.Nói thế nhưng em không bao giờ tin tưởng một điều gì khác có thật ngòai tình yêu chúng ta hiện tại. Em vẫn mong nhận được những bức thư sống thực chân thành viết từ một lần dừng quân anh ngồi dưới tán cây im mát khom lưngkểtừnggiòngtâmtưthậtđẹpgởivềtặngem.Emsẽ đọc thư anh như được nếm từng giọt mồ hôi thấm ướt trangthưnhầunát,cólẽđólàchấtkeobềnchặtnhấtdán chặthaitâmhồnchúngta.Emkhôngthóatkhỏibảntính ca tụng tình yêu, một bản tính bất biến của con người, nhưng em vẫn muôn yêu một cách khác người, ca tụng cũngmộtcáchkhácngười.Emthườngnghĩđếnmộtđiều thậtthâmsâuvàcũngrấtýnghĩa,đólàgì,anhThảobiết không? Chắc anh vẫn chưa biết "cô bé" anh định nói gì. Thôi,emnóinghe...đólàthử thách.Thờigian,hòancảnh vàlòngngườilànhữngthửtháchghêgớmnhất.Khôngai dám thề thốt một điều gì dứt khóat phải không anh ?

152 222 lạ ôm
vổ về an ủi. Tiếng
ừ một
onghethậtrõ. ...
ảo, em dại dột
cuộcchiến
m
ẫn
chiếc chân...! Trời ơi, có
ết ngấtđiđược,bởivìthiêumấtmộ
chínhngayởem.Emcóthểlắpđầy
nhữ
xóat
nói Thi vang v
ng t
nơinào,Thả
Anh Th
nghĩ dến một ngày nào đó,
đẫ
máutànnh
cướp mấtởanhmộtcánh tay,
thể em khóc thét lên ch
tcáigì
anh,cũngnằm
sannhườngchoanh

Riêngem,emchỉcầumongđừngxẫyrachuyệngìcóthể làmanhnghingờem... Thảo mãi miết nghĩ đến một sự đổi thay lớn lao chung quanh mình, nhưng luôn luôn chàng vẫn coi Thi như một giòng sông lịch sử ngàn đời vẫn chảy ra biển. Giòngnước dùgặpsóng togiólớn vẫnmộtchiều hướng chảyvềthủychung.ThảonhớhômThihớthãiđếnphòng bệnh thăm chàng. Gặp Thi, Thảo cười. Chàng cười bình tĩnhtronglúcThingạcnhiêndớndácnhìnchiếcchâncụt treolủnglẳngsátthànhgiường. ThikhôngthểhiểunỗiởThảomộtsựchấpnhậnđến độ tàn nhẫn một định mệnh đã an bài vào đời chàng. NángcúixuốngkhócmộtchốcmớihỏiThảo: - Anhkhôngmuốnnóigìvớiemsao,anhThảo? Thảongậpngừng: - Emhãynóitrướcđi...Anhbởngỡnhưmộtđứa bé mới tập đi. Chưa biết phản ứ

152 223
ngạc nhiênquálớn,nhưngcólẽ
ốnvịnvàođónươngtheođể
Một lời hết sức thành thật, nhưng Thảo cũng vừa tungmộtđườngthămdò.Chàngchờđợitiếngdộitrởlại từ phía Thi. Thi sụt sùi khóc nặng hơn, tiếng khóc vẫn chưa trả lời được điều Thảo ước muốn. Thi tiếc nhớ những ngày tròn lành trước kia ? Thi thương hại người què tật hôm nay ? Hay Thi tự khóc mình vì trước mặt nànglàmộtngõcụt?
ng thế nào trước một
anhr
tcầnmộttayvịn, anhmu
bước...

Thi cúi lưng kéo sát chiếc ghế ngồi lên phía đầu giườngThảo: - Anh Thảo , em đã nghĩ đến điều đó, nếu không em đã không đến đây... Giọng Thi có vẻ bình thản làm Thảo ngại.Mộtlờiđónđưaxoadịunàocómấtmátgì? Thảonhìnxaxămmơhồ:

Cònlạigìchoanhhômnaycũngchỉlàbiếnthể. Thinóivẻtráchmóc:

AnhquênphứtkẻkháctronglúcemvẫnlàThi.

Anhsẽkhôngdạidộtđểvuộtmấtniềmtin. Thi không muốn giải bày gì trong lúc nầy, nàng cần Thảonghỉdưỡng: - Anh không nên bận tâm điều gì hết, cần phục hồi sứckhỏetrướcđã.Emsẽthườngxuyênvôrathămanh. Đúng như nàng nói, sau đó Thi đều đặn đến phòng bệnh thăm Thảo mỗi ngày. Niềm an ủi lớn lao đã vổ về chữa lành vết thương Thảo rất hiệu nghiệm. Nhiều lúc nhắmmắtquênhẳnmặccảmtậtnguyền,Thảođãanbình sống lại những ngày tròn lành trước kia. Người yêu, với đôi mắt, nụ cười, dáng đi cũ, Thảo được quyền chiêm ngưỡ

152 224
ng,thamdựvàonhữngriêngtưthầmkíntrongđời nàng. SựthamdựcôngkhaicóđốithọaikhiếnThảobịtràn ngậptrongnhữngcảmgiácđêmêvàquênhếtnhữngray rứt phức tạp từ xã hội bên ngòai. Thảo sung sướng thụ hưởng từng khắc giây hiện tại. Chàng không dám tra hỏi
-
-
-

xa vời những gì chàng thấy e ngại vượt khỏi tầm tay. Chàng nghĩ, tương lai chỉ thật sự nói đến khi nó được chứng nghiệm bằng những hành động, cảm nghĩ của chínhmìnhvàthanhân,đặcbiệtđốivớiThi.

hôn n

chàng đã được phép gắn lên môi

m mại cài răng lược của Thi vẫn vuố

i yêu, bàn tay m

mái tóc chàng d

u dàng âu yếm. Thảo nhìn rõ tận mắt mình tình yêu không bị sứt mòn từ phía Thi, trái lại chàng còn cảm thấy một thứ hương nào đó ngọt ngào, thươngmếnkhácthờigiancũ. Những cảm tình tốt đẹp nầy Thảo vẫn mang theo tròn trĩnh đến ngày chàng xuất viện, tập tành những bướcđimới.ThiđãdìuThảoracôngviên,cùngThảolên xe về nhà dưỡng nghỉ...Thảo khó nhọc bước lên bậc cấp cửa ngõ nhà Thi. Lũ trẻ đang chụm đầu chơi ô quan ở hàng hiên nhìn thấy Thảo, dừng chơi ngay. Chúng có vẻ sợ hãi trước cái chân mới của chàng. Một thằng bé láu lĩnh nhất trong đám quay lưng cắm đầu chạy một nước vòngraphíasaunhà,miệnglalớn: Thảocụt...Thảocụt... Thảo được một người thứ nhất chú ý dến mình từ

152 225
hôm rời bệnh viện đến giờ, người nầy lại là một đứa bé mấtdạy,emtraiThi.Xãhộithìchẳngcóaiđếmxĩagìđến Thảo, người ta nhìn chàng hờ hững vô tư như đặt Thảo vàomộttrườnghợpquáthôngthườngxẫyratrongthời chiến. Cái biệt danh Thảo cụt không biết ai đặt ra cho
Nụ
ồng thắm
ngườ
t

thằng bé trêu chọc chàng. Thảo cố không nghe, nhưng mộtítđauxótvẫnùatrànvàotâmhồn. Thảogõnhẹtừngbướctiếnvàohànghiên.Lũtrẻvẫn nhìnchàngngạcnhiênvàsợsệt.Đúngrachúngkhônglạ gì Thảo, nhưng bây giờ cách nhìn của chúng rõ ràng đã thayđổi. Khôngđứa nào mở miệngnói gì. Thảo đứnglại chồmvềphíatrướchỏi: - ChịThiđâu? Một bé gái không trả lời câu hỏi của Thảo, rụt rè cúi đầugọirấtkhẻ: - AnhThảo... Nó quay lui, lẹ làng vào nhà gọi Thi. Lũ trẻ tự động kéo nhau bỏ đi, một mình Thảo giữa sân bắt đầu thấy mình trở nên xa lạ. Khung cảnh quen thuộc cũ với cửa ngõ, mái hiên, hàng dâm bụt, ngôi nhà gạch, bộ bàn ghế, tủkính...ởgiađìnhThinayđãhòantòanđổimàu,mộtcái nhìn rất lạnh nhạt từ đó ném vào chân tay mình mẫy Thảo, cái nhìn trân tráo thách thức trừng trừng dán sát vàođôimắtThảo. Thảo cảm thấy không thể nuốt trôi được chút cảm tìnhnàocònsótlạinếuquảthậtởđâycòndànhchoThảo chút cảm tình đó. Thảo không lồng Thi vào khung cảnh nầy, bởi nếu thế, Thảo đã không dẫn xác đến đây. Thảo nghĩ về song thân Thi, người cha rất khó khăn, tính tóan từngcấpbậctươnglaisựnghiệpthằngrễquý.Chắcchắn ông ta sẽ không chấp nhận Thảo nếu Thảo có ý định xin

152 226

làmconcáitronggiađìnhông. Thảo chống chân đứng im như một tượng đất. Ông thân Thi bất ngờ bước ra, thấy Thảo hỏi tự nhiên đến lạnhlùng: - ChàoanhThảo.Cưachânhồinàovậy? Rồi,mộtcáchvôtình,ônglặnglẽtrởvàonhà.Thậtra ôngvẫncótínhvôtìnhácliệtnhưthế.Thảocoiôngtaxử sựnhưvậylàtheothóiquencósẵntừtrướcnênkhitìm đếnThiôngvẫnđượctựdothỏaimái,ôngkhôngnóigì. Cưa chân hồi nào vậy ? Bây giờ lối xử sự trước kia phảiđượcđặtlại.Ôngkhôngthểvôtìnhđếnđộtànnhẫn nhưthế.Thảomuốnvăngtụcvàomặtôngtaliềnngayđó. Ítnhấtôngphảitôntrọngkẻtậtnguyền,kẻđólạilàThảo đã từng là người ra vào nhà ông như hàng thân thích, cũnglàngườicóhọcđànghòang.ĐiềunầyThihiểuThảo rất rõ nên việc đổì xử giữa hai người diễn ra rất tế nhị, đầyđủtưcáchhiểubiết. Thivồnvảbướcra,hốilỗi: - EmxinlổianhThảo,đểanhchờlâuquá... - Vàođâymìnhnóinhiềuchuyệnhơn... Thảo im lặng, linh cảm có điều gì đó không bình thường sẽ xẫy đến cho mình. Có thể là lần gặp cuối cùng, Thảo nghĩ.ChàngvàongồitrênmộtchiếcghếđốidiệnvớiThi. Thi bật sáng ngọn đèn trên trần nhà , vào ngay câu chuyện:

152 227

tuyệtgiaogiữahaiđứa... Tiếnggọitrêuchọcanhdođứaemtraingổngáo củaem kêu lên hồi nãy chính do ba anh nói, nó bắt chước. Ông rầy la chửi mắng em thậm tệ dai dẳng từ ngày nầy qua ngày khác, em khổ quá chưa tiện nói anh biết. Kịp chiều nayanhđến... Thảonghẹncứnghọng,đưataylàmdấuThingừngnói: - Thikhôngcầnnóithêmnữa,nhưnganhhiểuhếtrồi. Anh có thể không tin lòng tốt của bất cứ ai, nhưng anh phảitinlờiemnói,tinđiềuemnghĩ,tintìnhcảmemdành choanh.Thảmkịchmộtđờingườitrongtrườnghợpanh, dùsaocũngkhôngđếnnỗiquáphủphàng,bởivìngàyvề của anh thật khốn nạn nhưng còn được nằm trong tình yêu nguyên vẹn của em, còn được em dìu dắt ấp ủ. Anh cũng không ngờ trong thời buổi nầy còn gặp được một người của muôn năm cũ. Anh đến đây tất cả đều vì tình yêucủachúngta,vìmộtniềmtinmãnhliệt...Nhưnganh quên một điều, đáng lý ra anh không được quyền quên. Ngòaira,khôngcòn ai,kểcả nhữngngườithânruộtliên hệcủaem,cóthểchấpnhậnanh...

152 228 -
Từ
cật vấn
ủa
lợmcứngcỏi,đãđặtngayvấn
Suốtmộttuầnnayemđaukhổquá.Emnghĩtrướcsau gì câu chuyện cũng đến tai anh. Em tin rằng chứng ta đã hiểu nhau quá nhiều, anh sẽ không nghi ngờ gì lời em nói...
hômbiếttinanhbịnạnemđithămnhiềulần,gia đình
em. Em nói rõ trường hợp thiếu may mắn c
anh. Ba em,như anh biết, một người thực tế đến lì
đề

Thi tức tửi muốn nói gì thêm, nhưng Thảo đưa tay lên chậnlại: -Anhhiểurồi.Chúngtakhôngthểnàođủsứcchống trảvớinhữngmũikimácnghiệtcủathựctại.Vĩnhbiệtvà giữriêngnhaunhữngkỷniệmvàngsoncũ,anhnghĩcũng làphầnthưởngquýgiádànhchoanhrồi.Emnênthưarõ vớihaibácđiềuđó...Thảođứngdậy,bìnhthảnmạnphép Thicáotừ.Chànglọangchọangbướctừngbướcrờirạc, mòmẫmtìmlốiđigiữabóngđêmđãùatrànphủkínmọi ngõngáchtâmhồn...

TIN SÁNG (15-7-1969)

152 229
152 230
người giật tay giật chân, bóp họngbóphầuđểchúngtakhôngcònvungtayhànhđộng ,mởmiệnghôhào...Chúngtabiếtcóngườitưbảntôitớ ngọai bang, có người tiểu tư sãn yêu nước yêudân nồng nàn...Chúngtathấy áiquốccótrămngànthứchânthành
Kính dâng hương hồn Ba tôi Người đàn ông dong dỏng cao, mắt tóe lửa căm hờn những lời tung hô dữ dội... Xương máu chúng ta, bọn chúng đã đong lường tráo trở đổi chát hơn mấy chục năm. Chẳng một lần chúng quay lui đếm lại những xác những xương chồng đống ngập nghệu sau lưng. Chúng dẫmđạpngayvàonhữnglờichúngnói.Tủinhụcquárồi, anh em. Chúng ta biết có

tưởngmấychục năm hao hụt máu xương tất phải suy đồi ý chí, quần chúng n

y s

c

răng nhận chịu kiếp heo trâu. Những khi họ tưởng như thế, những cuộc biểu tình rung rinh phốxá,nhữngsinhviênhọcsinhbỏhọcdấnthân,những bà mẹ hiền nuôi cơm chiến sĩ, những người mất chân chống nạn chửi thề đái trên phố đẹp. Không có thứ chi mạnh hơn quần chúng. Chẳng có tình chi cao cả hơn nghĩarộngđồngbào.Chúngtatừngbướcđứngsátnhau phậpphồnghơiấm,mộtngườinằmxuông,trămcánhtay thương xót nâng lên, vạn bước chân rầm rập chồm tới, đạptungcánhcửa ngục tùhãmkín. Nhữngtráitimthổn thứctrànđầynhiệthuyếtvẫncósẵnđây,xinanhemnhìn rõ mặt nhau, niềm tự ái là điều không nên có. Anh tự ái khi người Tây hĩnh mũi

152 231 nằm trong ý thức chọn lựa, gian tà cũng muôn vàn mặt giấu quanh. Chúng ta thấy giang sơn không nơi nào hít được khí sạch, thành phố không góc nào khác mặt Mỹ, mặt Tây. Chúng ta biết, chúng ta thấy rất nhiều, vô kể. Đừng một ai hăm hở lừa bịp chúng ta. Khi họ tưởng đã lừa bịp được quần chúng nầy , cũng là lúc vạn triệu tấm lòngẩmĩphẩnnộđiêncuồng.Khichúng
ắn
gọi chúng ta annamite bồi bếp trung thành, khi người Mỹ tưởng nhầm Vietnamese một lũ ô-kê, níu áo xin tiền ,ăn cắp buôn lậu , đĩ điếm vô lương,đầutrâumặtngựa.Nhữnglúcđó,anhhãygáctay ngẫmdàithânphậnyếucòm,hãyvuốtngựctruirènýchí thanh xuân , sẵn sáng ra tay tự lực tự cường... Một điều

nầy nữa : bọn ma đầu cũng thương dân khóc nước vô cùng,anhemphảinhớ.Chúngtachỉmộttấmlòng,trắng hơnmặtgiấy,khôngdanhkhônglợi,chẳngcóaitinđược lờibọnchúngnóivuxuyêntạcđặtđiều,bôibẩn.Anhem coichừng,chiến thắngcámdỗ cam gohơn chịu đựnghy sinhbắnTâydiệtđế,nhữnggiàusangrạngrỡdângmời, những túi đô la đổi chát lương tri , không khéo chúng ta cũngtheobèbộibạc... Người mẹ ôm kỹ đứa bé vào lòng, lặng điếng cả tâm hồnngheônglánggiềngthuậtchuyệnvềngườiđànông. Côgáiconbà:cáinhìnnổirựccảmxúctộtcùng.Ôngláng giềng quay sang tự thuật: lâu quá rồi chị quên tôi là phải,trên ba chục năm giong ruỗi, tham dự hàng ngàn chiếndịchquêhươngđằngsautôilànỗinhớmịtmù.Tôi gặpanhnhưmộtđịnhmệnh.Mộtcuộcmit-tinghừnghực sắt lửa nỗ tung trên một công viên thành phố. Tôi chen lẫn trong khối đông nhi nhúc phía dưới, anh ở trên bục cao thức tỉnh ngàn vạn tấm lòng, nung sôi nhiệt huyết. Tôi thấy tận mắt con người thật của anh, lòng trĩu nặng một sự kính phục mến yêu tràn trề. Anh nói thì quần chúng phải tin, tôi nghĩ thế, ví anh là hiện thân của một cơn sóng cách mạng thỏa mãn khát vọng đồng bào. Sau cuộc mit-ting , tôi xông xáo tìm gặp anh tận mặt. Anh mừngrỡthămhỏitintứcgiađình,làngxóm,tôibùingùi nói, tôi cũng bỏ làng bỏ xóm phiêu bạt như anh. Khi từ biệt ,anh dúi vào tay tôi một xấp bạc để tiêu pha dọc

152 232

lánggi

nhớ

ngquaythêm

nchi

nkhutrong

ng dậy nói, khuya rồi, xin phép chịbữakhác...Côgáicóvẻtiếcuổngkhiônglánggiềngra cửa. Ngọn đèn dầu hắt mờ ánh sáng qua dãy cửa bàng khoa, ngụm khói đen luốc bốc lên khỏi miệng bóng đèn, kéolùatảnmạnracửa.Ngườimẹbếconvàogiường.Qua ánh sáng mờ vàng, bà chợt thấy những dại khờ của đứa bé còn quá tươi non. Bà đặt đứa bé xuống giường, ban mộtnụhôntrìumếnvàogiấcngủtrẻthơ... ... Con cưng của mẹ...tiếng nựng nhẹ đưa hắt cảm động âmthanhtrongngầngiữacõitìnhthiênthumầunhiệm. .. Tình thương theo đất nước dẫn ba con biền biệt góc trời. Con chưa bịt trắng vành khăn tang, nhưng cha con không còn nữa. Con mồ côi nên dễ tủi hờn. Trong mắt con một hồ nước mắt ngập ngụa. Má

152 233 đường.Bâygiờtrởvề,khắpmìnhtôilànhữngvếttậtkỷ niệmmộtcuộcđờigíósươngchaicứng.Biếtđượcchịvà bacháubìnhanthếnày,conngườiviễnchinhvĩđạicủa anh dù ở đâu đi nữa , cũng hả dạ...Ông láng giềng cúi xuống châm lửa điếu thuốc trên miệng chiếc bóng đèn bát.Ngườimẹsắcmặttươihồngtrẻlại,đôimắtđâm
cầu xin đừng ai khuấy động mặt hồ, nước mắt con sẽ trào ra cắt đứt ở mẹ từng khúc ruột. Mẹ nghe tiếng khóc côi cút của con, mẹ nhìn những lúc con đứng một mình những lúc con nằnnìbắtmẹtrảlờitămtíchcha,mẹnghĩđếnmộtvùng
xaxôi.Đứabéngủkỹhồinào.Ông
mộtvòngvềnhữngcâuchuyệnvuibuồ
ế
cuộc đời lang bạt, rồi đứ

trờitươnglaicủacon... Cô gái vặn ngược chiếc tim ngọn đèn, ánh sáng mờ dầnrồiimlìmhiuhắt.Giấcngủbắtđầu...Hìnhảnhngười cha quanh quất đâu đây. Người mẹ thì thầm bên tai con gái: ngày cha con đi hai bàn tay nhẹ bỗng, tầm áo mỏng lướttrênlớpdachaisươnglạnhsầutủysống.Bướcchân ngườithênhthanglủibụilủibờ,khôngmũinhọncâygai nào ngăn được bước chân ba. Một thân ba đi thật nhẹ nhàng. Nhẹ trên tay hành lý vật thực . Thế nhưng khối hành trang lý tưởng trong ba một đời thao thức thâu đêm. Khối hành trang trì nặng trong đầu óc tư tưởng , một đời cha không thể nào buông bỏ. Kiên chí kiên gan, mộtlờinguyềnnặngngàncântrênthânphận,chađicảm độngđấtđai,cỏcâykhônướcmắt.Giólồnglộngthổithốc ngang hông giục giã hô hào... Nhập cuộc... Lời sông , hẹn biển... Những ngày địa chấn long vỡ không gian ngậm ngùi.Bóngđêmlàbạn,hysinhlànguồn.Chiếcruộttượng quấnnganglưngquần.Mộtbăngđạnsúngcolt.Mộtxấp giấy bồi nhấp nhem kín chữ. Vài trái ớt cay lận trong túi áo.Sởthíchđạmbạchơiđất.Chacon ở đâu,vớitấtcảđều mỉn

152 234
cười. Hình ảnh nào thiết tha với số kiếp giang sơn mỗilầnđốidiệnđámđôngcũngphảngphấtdángdấpcha con.Chaconthìaicũngbiết.Nhữngkhoatrươngchỉlàm
ủi thân người. Cha con muốn vô danh như giấc ngủ đất hiền, im lìm cây cỏ. Những quên bỏ gia đình, giao thân
tiếng gọi, lớp lớp người đã từng làm trong lịch sử,
t
cho

không gì phải ngạc nhiên. Chính cha con đã dẫn dắt mẹ bayquabaovưcthẳm.Nhữngnhậnthức,phêphán,phản tỉnh từ cha con đã mỗi phút mỗi ngày hướng dẫn ý thức mẹ,trangbịchomẹnhữngkiếnthứcxãhội.Luônluônlời chaconlànổiámảnhlớntrongđờimẹ... Ngườimẹvàcôgáixoaymìnhtrăntrở.Tiếngsúngnổ xaxangòaigóctrờiphíaNam,bayvútvàođêmkhông... ★

Cô gái ẵm đứa em út vào lòng, ngồi trước hiên nhà trông về phía chân trời , lòng cô rung động theo những đổi dời hư ảo vút cánh vươn lên. Mẹ nói ba không còn nữa,nhưngcôvẫnmơmộtngàybavềhọpmặt,bakểđủ trăm chuyện nắng dãi mưa dầm, để thấy vuông mặt ba giăng nếp chập chùng kinh qua những gian khổ trùng trùngtrênđồinúi,biểnrừng,xómquê,đồngruộng...Các conmuốngặpmặtba...Cácconlýgiảithếnàokhimỗiý nghĩ, hành vi, cách thế ứng xữ , mỗi mỗi đều hướng về bónghìnhbanhưngọnhảiđăngdẫnbước.Bónghìnhba bao phủ bàng bạc trong tâm tưởng các con. Các con có niềm kiêu hãnh thầm kín sâu xa, khác với những kiêu hãnhsángnởđờithường,phùphiếm...Làmsaobacóthế bỏcácconlạigiữađờinầy,baơi... Mộttiếngđộnglạ ở mộtgócvườnđánhthứcthằngbé dụi mắt trở mình . Cô gái nghĩ về một chân trời mù mịt .Cái nhìn thiết tha chùng xuống. Niềm thương dấy động

152 235

dâng lên. Khuôn mặt vô tư tội tình của bé thấp thóang dáng ba ủ kín rộn ràng câu chuyện núi sông. Mười lăm, mười sáu, chưa chừng cả mười một mười hai, tuổi của giaoliêndukíchđặtmìn,hayhippyduđảng,rồiđâyem làm gì?Mườitámtuổithâncaosứclớn,emlàm gì?Hay rồicũngtấmmànkéora,thirớtbằngnầybằngnọ,động viênnhậpngũ,súngốngchiếntrường,mộtvùnghiểmác xa lắc một năm không thấy tăm hơi, kẹt nơi ngọn đồi tử chiến, phơi thây trên đường kích đêm, cái điện báo tin nằmxuống,mộtngàyemvềquêtrênmảnhgiấychếtcho tổ quốc vinh quang, cho ai sống, đứa nào reo vui nhảy múa ồn ào khuấy đục mặt mũi phù sa sông nước cửa nhà...Không...Khôngphảithế...Emcònnguyêngiasảncủa ba,giòngmáurậpràngchuaxóttrướctủihỗquanhđây, không thể thóang chốc cất bước đã yếu hèn cúi mặt, không thể thóang chốc đứng lên đã ào ào theo gió bạt cuốntrôi,nhemnhuốcmặtmày-nhữngrâuriahoalávẽ đầy, ngụy trang nhãn hiệu... Hãy mơ đi, giấc ngủ trẻ thơ. Hãytìmvềtuổithơcủaba,bóngđụchaytrong,hãynhìn vào mặt gương phản chiếu hình bóng của ba trên con đường cũ

152 236
ngày xưa, chính nghĩa gập ghềnh chông gai , trăm bề đắng cay mất hụt. Chúng ta còn đây thua thiệt khôn cùng,chânvướngsũng một vũng bùn sậm sịt,phải lui thế nào phải tới ra sao, phải gào thét nộ cuồng bằng tháiđộnàođểkhỏitrộnlẫnvàolũvàngthauchậtlấnđầy đường. Mẹ thì cầu nguyện, bởi tuổi già chỉ còn đánh

chuôngkêulahụthẫng.Chúngtaxôngxáođốiđầu:chết nhát,íchkỷ,tranhgiành,hiềmkhíchvụnvặt...Khôngphải viễnvôngbấtlực.Bađãđi,conđườngbaquavẫncòndấu vết rõ ràng chứng nghiệm. Những lúc ba dẫm đạp phía nầy,nhữnglúclenlénphíakia,nắmtaynhiềulúcbópnát cămhờn,nhiềulúcvuốtvekhuyêndỗ,batuthân,basửa mình,bađàoluyệncốttũytâmlinhthếhệđồnghànhvà những đàn những lớp theo sau. Mặt gương phản chiếu bóng hình ba trên góc cạnh mặt mày em. Ba đã thành công đâu đó qua ngọn gió hiền đưa tin từ đồng hoang nước ngọt. Nhiều người đã thành công sắp trở về tụ hội giữa đám đông lập đàn chay nguyện cầu cho sinh linh triệungànxươngcốtvùidậpđấtđen-thànhcôngnàomà không phải hy sinh, nhưng hy sinh cho những gì xứng đáng đánh đổi. Còn một mình em dó. Chị trông vào em đó! Mai sau, dù em dù chị có còn ba hay không, vẫn còn mẹđóđểngọtngàotìnhthươngnếp mật,cònbónghình ba lấp lóang trước mắt. Những gò dấu chân nổi cao trên mặtđườngvẫnngànnămvữngtrơnhưlờiruấmcadao, mẹmỗingàynhắcnhở,chúngmìnhmỗiđứatâmnguyện sẽlàmgìđểthấybacườithỏathuêkhigặpmặthayvong linhbađượcnhẹnhàngbaythóatthinhkhôngnếungười khôngcònnữatrênđời.Chịvừanghetừthỏangxanhững ngọngiómớilùaquađồngnộihútsạchbụi,khóisúnghơi bom lửa đạn, dẹp lấp bãi mìn hầm hố chông gai. Trong đám đông rì rào, một vài người cùng chị nhỏ to, cảm

152 237

ững u uẩn của cáccongiăngmắctrùngtrùngcựaquậytrongýnghĩgiục thúchiênngang. .. Ra đi... Đứa em ngọng giọng tập nói. Khỏang trống bủa đầy quanh mẹ tuổi già.. Đầu làng, trên thôn dưới xóm, những tên chỉ điểm chó săn dòm ngó, tay sai...Nhữngđêmbứchạ,nhữngkhuyatrăngbạcchiếuđầy sân, các con vẫn thường giật mình run lên trong những giấcmơaoướchảihồ.Hìnhbóngbavớinhữngthaothức hòaibảoámảnhnặngnề

152 238 thông rạch ròi tâm sự. Chị sẽ làm được gì cho ước ao ấp ủ? Không phải thế... Thiện chí khởi đầu chuyện biển chuyện sông..Emnghechịkhông,nhữnglờinhữngýthủ thỉẫnkíncủachị... Cồ gái duỗi thẳng hai cánhtaymỏi nhừ,đứa bé nằm cứngtrêntaylàmtêrầnbấtđộngkhôngcảmgiác.Đứabé điệp say trong giấc ngủ, vắt veo thân mình lên cánh tay cô.Côìạchlêmangđứabévàogiường...Tiếngquạt
muỗi bem bép trên tấm phản của mẹ.
của mẹ trở về ngao ngán
ế
đánh
Cơn mất ng
thâu đêm
th
dài. Nh
trongtríkhôncáccon.Cáccon nhiềulúcch
tti
cnuôisựlớnkhôncủamìnhđãđếnquá chậmtrướckhibarađi...Nỗibiệtlyđộtngộtùatới,không biết một đêm nào ba đã bí mật lên vùng chiến trận... Những năm lớn lên, các con chợt tìm ra những dấu vết buồntủichảyloangdầntrongnhữngkỷniệmvâybọcấu

nhân hậu hình thành một mẫu người đức độ dễ gây uy tín chung quanh... Các con muốn vượt ra khỏi thực tại, tiếp nối bước đi của ba cho những ngày mai rộn rã tiếng cười... Nhưng rồi nhữngđổ nát băngrãđưa cáccon đến những đổithaylạlùng. Lầmlìbímậtkhóhiểu,dễdàngxảthânchođámđông cô thế, các con sống theo từng chuyển động của quê hương.Thônxómbắtđầunghetiếnggọitrongđêm,tiếng thầm thì bí mật tụ họp kín đáo, những nắm tay ghì chặt nhau kéo về một hướng đi lặng lẻ ... Các con nhập đòan làmgìkhôngairõ... Đứa bé ú ớ dụi mắt lè nhè trở dậy. Cô gái nhanh tay vẫyquạt,hơimátlìrìmềmlướtđongđưa... ★ Cô gái bỗng nhiên mất tích hai tháng nay. Người mẹ trắng mắt nguyện cầu, đứng lên ngồi xuống với dòng

152 239 thời.Từngthựctếtrắngrõhằnnổilêntrênđờisôngbụi bặm, các con càng thương xót nhau hơn...Trước khi biết tin ba mất, trong nỗi mong ước ngày ba trở về, các con vẫn từng giờ từng phút nghe lời giảng huấn của ba len vàotâmkhảm,ánhmắtbakhuyênlơntrongkhôngkhíkỷ cươngnghiêmngặt.Cácconcònnhớvócdángbacaogầy, khuôn mặt ba chữ điền với đôi mắt khoan hòa

xa.Cựcnhọctừbuổichợđôngđếncơnnắnghạ, cô gái băng rừng lội suối bán từng chuyến hàng , nặng nghiệp với cái điệp khúc miếng cơm manh áo chán chường. Nhớ những ngày Đàlạt loạn cuồng, ba hối hả đánh thức mẹ và các con tản cư về Huế. Súng Tây bom Nhật, cả nhà tơi tả chạy giặc, tái xanh trong vùng Trại Mát. Những ngày máy bay mữa thét hú hồn, đứa bé như vầng trăng non đứng khóc lì lợm giữa đường bom rơi. Trên chuyến tàu xuyên Việt, khói than mịt mù vắt vẽo trên rừng cây, lan tỏa trên không phận núi đèo, tản mạn trôi lềnh bềnh về biển, tiếng còi tàu

152 240 nước mắt khô se áo não. Cái khỏang đen bủa kín đời mẹ nay lại đặc quánh dày thêm. Vài ốp nhang ,nãi chuối, ly gạo bát hương, lời khấn vái sụt sùi giữa đêm không ... Sốngkhônthácthiêng...Ngườimẹchỉbiếtgọihồnchồng. Cùng đường, bà gọi đến hồn con... Hồn con mẹ tửơng chừng lơ lững trong vừng trăng chênh chếch đầu núi, sững sờ ấm ức, nước mắt đầm đìa giữa đất trời run rẫy...Cuộc sống mẹ đã tàn hơi. Trên cánh đồng xa lõang, cô gái đã lạc góc nào trong một chuyến nhận hàng phương
hỏang hốt rúc lên điệp khúc thống khổ biên cương. Thóat nạn về đến Huế, mẹvàcácconmừngtủibênhơiấmbaobọccủaba. Đứabécònbậpbẹnóinăng.Làngxómngỡngàng đónnótrênbộáoquầncósọcđỏchạydọctrênthân.Xâu chuổihạt ngọcmẹ mang làchiếcbùa hộmệnhcuốicùng che chở đời sống... Rồi kháng chiến.... Tránh giặc. Chạy

Nh

ng chuy

n ghe chở nồi đồng nồi đất, áo quần, mền chiếu, hì hục x

nước băng sông về miệt dưới miệt trên.Nhữnghũbạcnénchôngiấusauhèbếp,gốcổi...Trẻ conkhócnhốnnháo.Nhữngngườiđànbàtócrốibơphờ

Niềm đau nổi khổ

Những người ra đi, những kẻ không quayvề.Mưasụtsùinhữngcơnlụtbìbõm.Nắnglàmkhô queo những cây mận, cây đa ...Chiều chiều ra dứng ngõ sau. Trông về quê mẹ ruột đau. .. Quê mẹ còng lưng gánh chiếntranh.Biếtcòngìnơiquêmẹđểluivề.Cònchiđâu, nhưng mẹ và các con vẫn men theo bước chân đám tản cưlụctụcvềlàng.Xâydựng,tìmsống.Mẹvàcáccontập tànhbánbuôn.Côgáingượcxuôiquanhiềukhuchợxa, rồi mất tích. Từ ngày vắng con gái, cứ vào khuya mẹ nổi gai ốc cùng mình khi bưng chiếc bàn khấn vái giữa sân vàonhà.Vàtiếngkhócbàbấtchợtòalên.Congáibàhiện về đứng sừng sững trên bậc gạch mái hiên. Mẹ ở trong mơ...Có thật con về đó chưa? Con đã gặp cha con trên giòngsồngnướclũ?Mẹđâucógìphiềntráchcon.Conlà chị đầu đàn, là con của mẹ giữa lòng quê hương nghèo xác xơ... Thật tình mẹ quá chua xót, nhưngrồi niềm kiêu hãnhlóelêntrongtâmtưởngthầmkíncủamẹ.Côgáigần gủimẹnhưmộtlẽsốngthườngtình,rồicũngmangtheo hòaibảocủacha.Cứngỡcongáikhônghỏihangìvềcha mình,bàmẹđinhninhtríócnóđãtậptrungvàolẽsống đời thường. Không ngờ, từng khắc giây mỗi người vẫn nuôi giữ bóng hình trong trí tưởng người đàn ông hào

152 241
lọan...
ế
.
.

tới xốc nỗi đứabé.Đứabé,quathóangchốc,khócrốnglên,cólẽnó e sợ sự vồ vập của chị hơn là nỗi cảm động khi gặp lại. Người mẹ vùng trở dậy, thấy con gái hiện rõ trước mắt nhưng vẫn bán tín bán nghi. Bà ngơ ngác một hồi lâu khôngnóiđượclờinào,chừngtĩnhlại,nướcmắttràodài. Câuchuyệnmấttíchhaithángqua,theolờicôgái,liênhệ mạnhvớitămtíchngườicha.Hômđóbuổichợxakhông họp.Khicôgáimanghàngngangquamộtgòđấtcáchchợ một cánh đồng, tóan lính án ngữ ở đó chận lại. Trên bầu trời xuất hiện đòan máy bay ném bom gầm rú vang rền. Cánhđồnglúachínvàng,trãirộngmênhmôngtrướcgò. Lũ máy bay đồng lọat bỗ nhào xuống oanh tạc gần khu chợ. Bọn lính kéo cô gái chạy lũi

152 242
vượt suối băng sông. Bóng hình ông ẫn hiện thấp thóangtừnggiờđượctổvẽrựcrỡhơntheotrítưởng. Mộtbuổitrưacuốihè,ngườimẹvẫncònngủvới cơn ác mộng mất con . Khu vườn xám ngắt ngòai xa cửa bàng khoa với bầy cỏ cú gai mắt nhảy múa loạn xạ. Đứa bé chơi thun thủi một mình giữa nền nhà xi măng trắng. Nóchốngtaybòtới
ng
mất trong góc... Cô gái đột ngột
ất
t
ụt, ngắt
xuống ruộng. Từng nùi khói bay cuộn lên cao cùng với tiếng bom rung chuyển lòng đất. Cô gái tưởng chừng không còn thấy mặt mẹ. Cáchđókhôngxađãcóxácngườinằmtrộnlẫntrongđất. Mộttênlínhkềmsátcôgáichechở.Hắnbảocôgáicùng
hùng
chângiườ
moihònbithủytinhkẹt
tr
v
. Tiếng gọi đứa bé th
thanh, đứ
c
quãng. Cô gái nhào

sốngcùngchết...Thảhếtbom,lũmáybayquayđítlộnvề căncứ.Tênlínhkéotaycôgáilênbờ,hỏihanđủchuyện. Đến khi hắn hỏi về ngừơi cha, cô nói mất tích. Cau mày, mộtthóang suynghĩ,hắnhỏi aibắt.Côgáinói tôikhông biết. Cô đâu nói rõ cho hắn nghe ba cô đã bỏ đi lúc cô mườimộttuổi.Mộtđêmthậtyênlành,sángdậycôkhông cònthấymặtba.Chuyếnđicủabaquánhẹnhàng.Chừng sáu năm sau, mẹ nhận một tin chẳng lành, ba không còn hy vọngtrở về.Nhưngcô gái vẫn tin cha cô còn sống,cô vẫn cho rằng các nguồn tin cũ không chính xác. Rồi cô chờ đợi, hy vọng, nhưng cha cô vẫn biệt vô âm tín. Gia đìnhcònlạicôbêncạnhmẹchămsócđànemnhỏ.Vàcô gái từ dó , xem như cha đã mất tích, nhưng vẫn cứ hy vọng...Tên lính không nghe cô gái nói gì về người cha, nhưnghắnlinhcảmcóđiềuđóbíẫntrongđôimắtbuồn rầu lo lắng của cô. Hắn bảo cô còn nhớ tên cha không : " Côbéđừngngại,tôicóthểgiúpcôbétìmratungtíchông già".Côgáinghehắnnói,ngẫngmặtlêndòmsátvàomặt hắn: "Thằngnầyâmmưugìđây?"Hắnvẫnchờđợitháiđộcô gái:"Tôigiúpđược.Tôiđãgiúpnhiều

152 243
ngườinhưtrường hợp cô. Ông già đi kháng chiến chứ gì ?" Cô gái càng hoang mang hơn, nhưng tên lính đã biết rõ tâmtrạngcô gái."Tôikhôngchắctrămphầntrămgiúpcôbétìmđược cha, nhưng tôi sẽ hướng dẫn cô manh mối tìm ra tung tích ông già..." Sau hai tháng dài trôi nổi qua từng bước

gian lao tìm vào những vùng đất kín hay những trạm đường nguy hiểm với những bí ẩn rình rập, cô gái vẫn không gặp được cha. Những lần dò hỏi, cô tìm gặp hàng chục vóc dáng khác nhau có tên trùng với mật danh của chanàng.Chỉcómộthìnhbóngthậthàohùngtrong số đó cũng lên bụccao đăngđàndiễn thuyết,hô hào.Cũngvới khuôn mặt đạo đức, một nhiệt tình đỏ rực chuyện non sông, và cái tên âm vang quen thuộc như lời mẹ nói, nhưng cô gái vẫn chưa tin đó là cha mình. Khi kể lại cho mẹnghe,bàmẹđãkếtluận:“Đóđúnglàchacon,nhưng khi con đến tìm thì cha không còn nữa, và người ta từ chốidẫnconđếngặpba.Chỉcóthếthôi...Còntênlínhchỉ dẫn con đi tìm cha chính là một người của bên kia cài vào..."

Niềm tin cha cô còn sống tan thành mây khói. Người mẹ thở nhẹ nhìn kỹ con gái, bà đã giấu con nhiều năm, nay không thể giấu được nữa : " Thôi, con...Má đã trôngchờ mòn mõibacon gần cảchụcnămnay...hãycoi nhưbađãxãthânchođạicuộc..."

Bữa cơm thân mật có ông láng giềng kể chuyện say sưa.Côgáithuậtlạichuyếnđikỳdịchoôngnghe.Tucạn một ly rượu , ông láng giềng cất tiếng rộn ràng:" Hai tháng ngất ngư của cháu so với một chuỗi dài xông pha củabacháuvàchúđây,thậtchẳngkhácnàomộthạtmưa

152 244

tan trong biển mặn. Cháu hãy vui lên, khi nào thấy một chântrờivĩnhcữunhấtđemlạibìnhanthịnhvượng,thì cháuhướngtớiđóchắcchắnsẽgặpbacháuoaihùngtrở về.Phảikhôngchị?Tôimộtđờivẫntinnhưthế."Người mẹcầmchairưựutáoróttiếpvàolyônglánggiềng:"Chú nóihợpýtôi.Hãyhãnhdiệncóngườichahàodũngnhư thếđểtựvạchraconđườngsángchomình. Bữa cơm chấm dứt. Không khí ngôi nhà vui vẻ, nhẹ nhỏmhẳn.Ônglánggiềngrakhỏicửasaukhiđưatặngcô gái một tấm ảnh quý nhất trong đời ông. Tấm ảnh chụp người cha và ông láng giềng đội mũ lát đứng bên mé rừng.

PHAN TẤN UẨN X-1970

152 245

Thánggiênglàtháng...MớingheTuyểnphátthèm,ăn chơiđếnmộtthángthìcòngìtrờiđất.QuamấyngàyTết cổbànêhề,gặpmặtbàconbạnbèbằngthích,làmlễhạ nêuxong,ôngchachứngtadámănchơỉluônmộttháng. Ba món ăn chơỉ nầy chắc chắn không phải là kéo đào lôi képchụmđầuvàomộttổquỹnàođóđểnhảynhótvivu haylịtlịtcáimặtcôhồnrúcđầ

152 246
uvàonhữngconhẽmbệnh họankiếmgáibậybạ.HoặcngồiquánGió,quánMâynghe mấygiọnghátèouộtcủanhữngemcasĩlảinhãihòaihũy không dứt. Trống rỗng và chán , như Tuyển thường
là "chán thấy mẹ". Cũng không phải là kiểu
a đám thanh niên lang bang thất nghiệp
n nghĩ đến những cái thú vui chơi mang nét đặc t
a
nói,
ăn chơi củ
đua đòi. Tuyể
rưng củ

bônghoatươithắm,nhữngnụcườihyvọng...

Trong số lớn trò chơi giải trí ba ngày xuân, những cuộc vui quanh"bộ bài tới" làm Tuyển nhớ mãi mỗi bận ăn Tết quê nhà. Những thứ vui nầy hiện vẫn tồn tại đều đều vào những ngày đầu xuân trong các vùng quê thanh bìnhởHuế.Mỗinăm,cứvàosángmồngmộtTết,khỏang chíngiờ,TuyểndiệnbộcánhmớivềlàngchúcTết,nhưng trongthâmtâm,chàngmuốnthamdựmộtcáchsớmsủa nhất cuộc chơi quanh bộ bài tới. Chàng có thể ngồi thu mình một góc trên tấm phản nhà cậu Hưng để đánh những ván "bài tới". Hoặc ngồi trên một băng ghế trên đường làng đánh "bài ghế" - một hình thức thu nhỏ của bàichòi.Nhưngcũngcóthểchàngngồixếpbàntròntrên bộván"trămnăm"

152 247
miền,địa
khôngthểnóihết.Thúvui
ị,
phongvịmùaxuânquêhương. Sống trong hồi tưởng, trong kỷ niệm, Tuyển bắt gặp nếpsốngthuầntúydântộclảngvảngđâuđóthậtgầngủi trong tâm hồn chàng. Theo truyền thống, tùy phong tục sở thích t
ng
phương, những thú vui ngày Tết
nàocũngđậmđàtruyềnthống thiv
điểmtrangchomườihaithángkhổnhọcvìsinhkế những
bónglộnnhàDiêuVănđểđánhnhững ván cờ bỏ giõ kéo dài suốt đêm. Phải chơi mấy món đặc trưng ngày Tết đó mới đứngđiệu , còn bài Tây làthứcờ bạckhôngcầnphảiđợỉTếtđến... MồngmộtTếtnămnay,Tuyểnvẫnchưabỏđượcthói quen những năm trước. Sáng sớm ,chàng nhảy lên một

chuyến xe đò đầu năm vắng khách ,về làng. Chàng thích thả bộ qua những con xóm nhỏ đã từng nuôi chàng lớn lêntừnhữngngàythơấu.Chiếcxeđòcổlổngàynàovẫn cònx

tkhóiđendọctheođườngđi,vẫnbáctàicủamười m

chànglênphốv

quê không bi

bao nhiêu b

n

y mà chàng v

n thấy thânyêunhưngàynào.Nụcườibáctàivàhàngcâychạy lùi ngòai cửa xe Tuyển thấy như mới mẻ hơn, có lẻ do cảmgiáccủangàyđầunămmanglại.Xuốngxe,Tuyểnthả bộ vào làng. Giờ nầy, sương mù xám trắng đã bàng bạc giăngmờtrêncácxómquê,đườnglàng,hạthấptrêncác ngọntrenonmơnmởn.Mưaphùnbaylấtphấtbámnhẹ trên bộ áo thẳng nếp , những hạt mưa lấm tấm như nhữnglànbụimỏng.Tuyểnbúngtayphủisạchmànmưa mỏng trên áo nghe lành lạnh một cảm giác thích thú . Chàng thủ sẳn mọi thứ gói gọn trong hai túi áo vét : những bao giấy đỏ lì xì, một cọc tiền thử thời vận đầu năm. Chàng sẽ gặp mặt một lố anh em ruột thịt ,bà con chúbác,mộtbầycháunộingọai,nhữngôngtrùmôngbộ lánggiềngđãgắ

152 248
nbóvớigiađìnhchàngtừmấychụcnăm .Chàngphảigặphọvớimộtbộmặtđạođứcpháttài,còn nhữnglọaimặtmo,mặtđưađám,mặtcôhồnchườngra trongngàymồngmột,họxemnhưmộtcáixuibánmạng dầunăm... "Thằng Tuyển mô chưa thấy về đi xông đất ? Ai cũng trông hắn, nhẹ vía , nhẹ vang , gia chủ làm ăn mới khá."
ấynămtrướckéocáicầnsốrĩsétchở
ết
. Vậ

thu

l

ichocảđôibên,mộtniềmvuih

nămrấtđángtrântrọng.ChonênvềquêchúcTết, ngôi nhà đầu tiên chàng bước vào là nhà mụ Xó, ít nhất chàngcũng đượcthưởngthức một niềm vuitrànngập ... Đúngnhưchàngnghĩ,mụXóthấymặtTuyểnđonđảchào mừng: - ChàocậuTuyểnnămmới.Hênquá... - Chàobácđầunăm.Cháuvềmừngtuổibác... Tuyển nhanh nhẩu đáp lại niềm vui mụ Xó. Chàng nhậnracănnhàđãsơnquétsángsủa,mangmộtbộmặt mớithíchhợpvớikhungcảnhnônnaolòngdạđầunăm. M

152 249 ĐólàlờimụXónhắcTuyểntừnămngóai.Lúcdầuchàng dè dặt ngại về sớm xông đất nhà người khác : đúng sai khôngbiết,lỡcảnămlàmănlụnbạisaođó,sẽbịthiênhạ lôitêncúngcơmrachửi,thậtlàmộtcáiánoankhiêntày đình. Nhưng khi mụ Xó phát biểu ý kiến , chàng tin rằng bàconxagần,dùmỗingườimỗitính,đềumuốnchàngvề sớm,đólàmộ
cẩn và lo lắng nhất trong tất cả mọi thứ. Trên hai trụ đèn của bộ lư hương bằngđồngvàngóng,aiđãcắmsẳnhaicâynếnđỏtobằng cả cổ tay có rồng vàng lượn quanh. Mùi hương khói thỏang xông lên lan tỏa trong căn nhà ấm cúng. Mụ Xó bưng ra những thẩu mức gừng, bí, dừa , bánh kẹo, hột
t
ận
ỷ xảđầu
ấy cánh cửa bàng khoa đã sạch bóng mát mắt. Mấy cái đòn tay chạm khắc hỉnh rồng hình phụng , mụ Xó thuê ngườiđánhvẹc-nibónglóang.Bànthờlànơiđượcchăm chút trần thiết bằng tấm lòng kính

i kích mở như vậy. Tuyển nhìn ra ngõ. Lác đác đã có những người hàng xóm nhà mụ Xó lò dò vào nhà mừng tuổi mụ. Họ vào ngồi đứng lộn xộn trong ngôi nhà ngói một căn hai chái suông đuột không ngăn phòngchiachỗgìcả.Nhữnglờichúcthămhỏimừngtuổi đầu năm của người nầy người khác nổ ra đôm đốp như bắprang,khuấyđộngcănnhàtrởnênvuinhộnhếtcở.Bộ xalôngkêtrướcbànthờ,haibộbànghếmộckêhai

152 250 dưa ,mở nắp mời khách. Người nhà còn tiếp tục chuyền từtrongbànthờranhữngđònbánhtét,bánhchưng,xôi chè đã cúng trong đêm giao thừa. Những cái dĩa cổ xinh xắnđựngcáclọaibánhtráiđủkiểusắpbàyratrướcmắt chàng-bụngmiệngnàocóthểxơihếtmâmquàđầyđặn nầy,Tuyểnnghĩ. - HỏithiệtcậuTuyển,đầunămlótbụnglótdạchi chưa?MụXóthậtthàcoiTuyểnnhưconcháutrongnhà. - Dạchưa,bác.Tuyểnnóilớn,mụXórấtvui. Ănxongmấynhátbánhtét,mụXólạihỏi: -Rứathửthờivậnchichưa? -Dạchưa... Người nhà trong
mụ Xó
có ngườ
đầu chái, dều chật hết người ngồi. Một năm một lần, cuộc tụ họp nầy được xem như đông đủ nhất không thua bất cứ mộtngàygiỗhệtrọngnào.NgườinhàmụXólạitiếptục manglênbánhtráichèxôinướctrànướcngọt.
gia đình
đã tụ họp đủ mặt trong phòng khách cười rộ lên, ý chừng họ muốn bày sòng khi

c mụ Xó chomụvuithậtlàvui: - Phảikêumụbằngmệmớidúng... - Người trong hòang phái mới gọi là mệ .. Một ngườicóýkiến.Tuyểnnóitiếp: -Thờibuổi nầy màhòangphái gìnữa.Mình gọi bà bằng mệ để tỏ ra tôn kính bà, chứ gọi bằng mụ nghe nó nặngnềthiếulễdộ,phảikhôngbác? -Quenchigọinấy,hơiđâu....Theomụ,thìaisaomụ cũng biết rồi, quý là quý tấm lòng người ta, câu chấp chi ba cái tiểu tiết. Rốt cuộc, chàng nghĩ, gọi bằng bác như chàng,cólẻổnhơncả. Thăm hỏi nhau giữa đám người vui vẻ lộn xộn nầy một hồi , Tuyển chào mọi người

152 251 -CậuTuyểnănnođi.Chútnữarađánhbàighế... MụXóđãđánhtrúngvàotimđencủaTuyểnvànhiều ngườicómặttrongcănnhànầy.Chàngdòhỏi -Họbàysòngchưa,bác? -Chútnữa.TrướcmặtnhàViênDĩnh. Tuyểnđưamắtchàomọingườinhưmờihọcùngvới mìnhănvàibamónTếtnhứtquenthuộcnầy.Chàngravẻ giải thích cho họ biết, nhưng thật ra là tâng bố
bước ra ngã nhà Viên Dĩnh.Đámngườilộnxộncũngtheochàng,bước đi.Vừa ra khỏi xóm, trên con đường chính ngôi làng,một đòan người đủ hạng tuổi lũ lượt kéo nhau về phía Viên Dĩnh. Nhữngchiếcáomớiđủmàusặcsởcủamấyđứabéchấp chớitrongmưabụitrầmtrầmdịumát.Nhữngbướcchân

",bầucuacá,nhứtlục...Mộtnhómkhácthơthẩnđứng nhìn ông Viên Dĩnh và hai người đàn ông phụ tá sắp dặt nhữngchiếcghếbănggiữamộtkhúcđườngrộng.Tuyển chú ý vào chiếc ống tre đựng ba mươi cặp thẻ bài, mười cái cờ phướng hình tam giác đủ màu sắc cắm phập trên một khúc cây chuối mềm. Bộ bài dùng trong cuộc chơi, dân Huế như Tuyển gọi là "bộ bài tới", gồm ba chục cặp mangbamươicáitênkỳcục:rún,đỏmõ,tử,ầm,sáutiền ,giống...Tuyểncũngđãnhiềulầnngồichơi"bàitới"mỗi dịpTếttrongnhàcậuHưng.Cuộcchơicósáutaybàichia haiphe,mộtphebatay,mỗitaymườiconbài.Thọatđầu, mộtphelôibỏramộtconbàiđể"đichợ".Phebênkia,tay nàocóconbàitrùngvớiconbài"đichợ"thìlấyravàlôi bỏrađitiếpmộtconbàikhác.Cứ nhưthếhaipheđitrả qua về đến hồi nào có một người chỉ còn hai con "bài chực" (hoặc một con nếu là người "đi chợ") mà gặp phe đốiphươngđitrúngmộtconthì"tới",nghĩalàthắngván bàiđó.Mộthộibàicósáuvánchosáutaychơi,nếungười nào luôn cả sáu ván không "tới" ván nào , thì bị "hỏng

152 252 thảnh thơi nhàn tản rong chơi của mấy tay trẻ tuổi kéo chật trên đường. Tuyển liên tưởng đến những cái Tết xa nhà trái ngược hẳn với những gì đang bày ra trước mắt chàng. Tình cảmđầu xuânđượcvây bọc, bù đắp thật ấm lòng. Ngang con đường trước mặt nhà Viên Dĩnh, từng nhóm người chụm đầu vào những sòng đen đỏ. Đặt "bài vụ

ẳng"phảimấttiềnđặttiếphộikhác.Chơibàitớirấtvui, nhấtlàgặplúccạnbài.Haiphedọdẫm,phỏngđóantừng conbàitrênmỗitayđểđisaocho"ác",tránhđượcnhững con bài "chực". Mỗi bận thóat hiểm như thế, không sao khỏi có tiếng la làng khóai trá , tiếng vỗ đùi đen đét, chẳngkhácchimấytayghiềnTamQuốcChíđọcđếnđọan TàoTháotrổtài.Cuộcvuicàngthúvịhơnnếuhaiphelà hai phái thanh niên nam nữ độc thân. Đã có nhiều mối tình nẩy nỡ thơ mộng từ ván bài tới. Bạn có thể tưởng tượngtrongbộbàitớicóhaiconbàiđượcgánchohaicái têntụctĩunhấtthếgiới.Đólàconnọcđượngvàconbạch tuyết. Con nọc đượng chính là con c. Còn con bạch tuyết,mớinghetênthìthanhnhãraphết,nhưngkhôngai gọinólàbạchtuyếtmàhétlênnàolàcáibĩm,chùmlông, cái o (cô), mụ đàn bà...Vậy thì con bạch tuyết, như bạn thấy, đối lập ác liệt với con nọc đượng. Những cậu trai tinh nghịch cứ đeo riết hai con bài ác ôn đó mà chực. Quenmánhnhau,phenữkhôngdámđithànhrabị"bể", chờ hòai chẳng "tới". Rồi bất ngờ, gặp vài ba nàng thuộc hạngdữ, quaymũi phản kích, chực luôn cả

152 253
cặp nọcbạch tuyết,hạđovánmấyđấngmàyrâukhôngđườngtẩután. TuyểncònnhớmộtđêmmùaTếtnọ,chàngđãmộtphen cườingắtngoẽonhưvỡchợ... ViênDĩnhđãkêxonghaidãyghếbăngchạydọctheo haibờđường,mộtchiếc bàncáichặnngaymộtđầu,đầu kia kê một chiếc ghế nhỏ cho tay bài rời. Ván bài tới cần
c

sáu tay chơi, nhưng ván bài ghế phải có mười một tay. Haiphe,nămngườimộtphe,ngồitrênhaibăngghếđối diện,cọngthêmmộttaybàirời,vịchilàmườimột.Nhóm Viên Dĩnh sắp ghế xong, dòm loanh quanh chọn khách. Đámthanhniênvẫncònchúiđầutrongcácsòngnhứtlục, bầucuacá.Tuyểnthửthờivậnhênxuivóisòngnhứtlục. Tay cái lắt lách cách ba hột nhứt lục trong cái chén úp chụp lên chiếc dĩa rộng. Một hồi sau mở chén, chàng vỗ taylahên,hên.Haitammộtngũ.Chàngtrúnghaitam,tay cáiphảichungtiền.Đặtxongmộtmẽhênxui,Tuyểnquay rađếnsòngViênDĩnh.Lúcnầyđãcógầnmườitaybàilắp đầytrênhaibăngghế.ViênDĩnhđanggiơcaocáiốngtre đựngmấychụccặpthẻbàilắcụmụm,thấyTuyển,mởi:-CậuTuyển,mờivô... - Thiếumấytay,chúViên?- Hai Tuyển đến lôi một tên bạn trong sòng nhứt lục trám vào chỗ tay trống. Hai người ngồi vào sòng. Viên Dĩnh cườimộtphátlấyhên: - Đủbộrồibàconơi. - Bắtđầuđi,chúViên. Hai người đàn ông nhóm Viên Dĩnh đứng chuẩn bị nghiêm túc cạnh chiếc bàn cái. Một người đến cầm ống bài từ tay Viên Dĩnh, xỗ ào xuống mặt bàn lựa bỏ ra bốn thẻ bài gồm một cặp liễu và một cặp trường ba. Xong , ông ta chia số thẻ còn lại thành hai nhóm, mỗi nhóm hai

152 254

mươi tám thẻ bỏ vào hai ống tre. Những thẻ bài hết sức tiểu công nghệ, mỗi thẻ là một miếng tre mỏng lép, vót theo hình chiếc đũa bếp rồi dán con bài tới lên một mặt thẻ, trông rất vui mắt. Viên Dĩnh xách mười cây cờ phướn,giongcaolên,cẩnthậngiãibày: - Thưabàcon!Mườingọncờnầychungchomười ván.Ban tổ chức chúng tôi, như thường lệ, lấy xâu mộthộimộtván... Tuyển nhẩm tính: mười một tay, mỗi tay năm con bài, vị chi là năm mươi lăm, còn lại năm con vứt bỏ hai cặpthêmmộtcon"đichợ",thếlàđủsáuchụccon. Mười một người đã ngồi sẳn đợi sòng. Họ chăm chú theo dõi nhóm Viên Dĩnh chuẩn bị. Mấy người đàn bà ngồi sòng vẫn tay bế tay mang con nhỏ lóng ngóng chờ cuộc vui. Hai người phụ tá Viên Dĩnh cười hớn hở, cầm hai ống bài rẽ dọc theo hai băng ghế lắt lắt trước mặt từng tay bài để mỗi người tự do chọn lấy năm thẻ. Qua khỏihaibăngghế,mỗiốngbàicònbathẻ,haingườiđàn ônggộplạirồiđưachotaybàirờinămthẻ,vàgiữlạimột thẻđể"đichợ".Nhưvậytaybàirờikhôngthuộcphenào cả,yngồiởgiữaphíađầuhaibăngghếđốidiệnvớichiếc bàn cái, luôn luôn chờ đợi hai phe đi trúng bài trên tay. Như thế tay bài rời lợi hại thất thường. Dám xẩy ra trường hợp , sau khi chia bài xong, hai phe gộp lại, sáu conbàibắtcặpnhauthànhbacặpbàitrùng,ychẳngcần đi một lá nào cũng "tới" ngay khi người rao bài trình ra

152 255

con bài " đi chợ". Nhưng điều nầy khó như trúng số độc đắc,nếucó,ngườitacóthểhũybỏkếtquảđểchiabàilại. Cóthểtaybàirờisẽgặpngaymộthoặchaicặpbàitrùng khimớichia,nhưngchờmãi,chờhòaicũngchẳngthấyai đitrúngconbài"chực"củamình,vìconbàinầyrấtdễbị neo lại trên muời tay khác. Những người nhập cuộc ít ai thíchngồivàocáichỗnửađựcnửacáiđó.Yngồilẻloi,lóc ngóc một mình giữa hai phe, không bàn tán phỏng đóan gìđượcnhưmườitaykia,mấthếtthíchthú. Cuộc vui bắt đầu. Viên Dĩnh cầm thẻ bài "đi chợ" từ tayngườiphụtá,đưacaoqúamắt,raobàimởđầu: - Haiphelẳnglặngmànghecongốiđichợ - Con...gối... - Đây...TiếngmộtngườiởpheTuyển. Viên Dĩnh cầm con gối đến đổi lấy một con khác từ taybàikia.Ôngraotiếp,giọngrungcaovàkéodài ở tiếng cuối: - Támgiây... Chưa nghe ai lên tiếng. Viên Dĩnh rao lại có biến tấu chobaybướmhơn: - Contámgiunggiăng... - Đây... Tiếng người con gái vừa nhìn trộm Tuyển bênpheđốiphương,ngheẻolã.ViênDĩnhlạiđếnđổilấy conbàitừtaycôgái,raotiếp: - Convoi... Tuyển giật mình , chà , cô bé thấy bài mình, sao đi

152 256

trúngphócvậyta?Chàngkhóaichírútmộtthẻbàicô'đi một phát trúng đích nàng mới thôi. Tuyển cầm thẻ bài huơhuơnhưlàmhiệu"thôngđồng"trướcmặtnàng - VoiđâychúViên.Đilạiconnầydínhluôn! Thấy Tuyển ma mãnh, cô gái bẻn lẽn cúi xuống cười chúm chím. Cả sòng bài thích thú cười theo , hướng về phíaViênDĩnhchờkếtquả.ViênDĩnhrao: - OBồng... Vẫn imlặng.Tuyểncómòinaonức,chếtcha,OBồng cótrêntaynàngrồi.ViênDĩnhthúchốitrướcmặtcôgái: - O Bồng,cô? Cô gái làm bộ giấu kín tay bài mình, dồng thời nũng nịu cầm thẻ bài O Bồng từ tay Viên Dĩnh. Tuyển càng khóai trá , nhưng cô" nén lại tiếng cười... Có tiếng vỗ tay tánthưởngcủamấyngườicontrai.ViênDĩnhcầmthẻbài côgáitrao,

152 257
-ConĐấu... - Đây... - ConXe...-Đây...- ĐỏMõ... - Đây...- Congà...Đầu
- Đầu
Viên
raotiếp:
Năm...
Năm..."tới"
Dĩnhnắmgọnluôncảnămthẻbàicủangười thắngcuộc,raokếtquả:

Tới rồi...Ăn một lá Con Xe, một lá con Tám Giây tớiConGà... MộttaybàibênpheTuyểnthắngvánđầu.ViênDĩnh đến nhỗ một cây cờ phướn giao cho người thắng cuộc cắm phập xuống đất, ngay dưới chân. Tuyển nhìn qua người con gái, một bông hoa lạ khiến chàng muốn cầm nắmmơnmantrêntay. Hai người đàn ông nhóm Viên Dĩnh tiếp tục lắt hai ống bài dọc theo hai dãy ghế của mười tay bài. Giữa lúc đó, mụ Xó từ nhà đến nhập sòng. Tuyển nhường tay bài chobácXó. - CậuTuyển,đầunămrăngđó? - Cóngườihớphồn,khôngtới.Cháunhường bác. - Cậutiếptụcđi… Chàngradấungoắtmụtớigần,hỏigìđó,mụXócười hìhì: - Khôngphảimô(chắclàTuyểnhỏimụcóphải côgái ở tỉnhkhácmớivềkhông?)... ViênDĩnhraotrởlạivánthứhai.Sòngbàilúcnầyđã cóđôngngười

152 258
-
baoquanhhưởngứng.Họlắngnghegiọng rao chãi chuốc, lanh lảnh rung cao cùng bộ tịch vui mắt củaôngViênDĩnh.NhiềulúcViênDĩnhlàmhềchọccười mọingườibằngcáchgọitrạitênmộtsốconbài: - Ngủtrưa?- Chi?...

- Mạđặp(mẹđánh)... - ChúViênthiệtquỹchorồi,mạđặplàconchi? - Ngủtrưabịmạđặp...- Đây... - CongáimụThợ(tứclàconGiống,mụThợ tronglàngcómộtngườicongáitênGiống) - LàmchicóbàicongáimụThợ? O Giống...

Trời,đây... CứthếViênDĩnhmặcsức"sángtạo"têndanhcủaba chụcconbài. Đánh xong một hội bài, cô gái đối diện Tuyển đứng dậynhườngngườikhácvàocuộc.TuyểnngồicạnhmụXó thậmthụthỏitungtíchngườicongái.MụXóchobiết: - CongáicưngôngtrưởnghọNguyễnđó!

- Trốnhaysao,khôngaithấy? - Cửacaotườngkínmà!Muốnà? - Aicũngmuốnnhảycòcò... - Khóchi.Chútnữatheotui.Bàconcảmà... KhiViênDĩnhraoxongváncuốihộibàithứ

152 259
-
TuyểntheomụXóđếnmừngtuổiôngtrưởnghọ
ÔngNguyễnkhănđóngáodàiđenvuivẻrachàomụXó vàTuyển.Khổngườitrungtrung,phươngphibệvệ,ông Nguyễnđóntiếphọniềmnở.ÔngNguyễnnhìnTuyển cườicườipha
ngạ
ụXó
- Con
- Vậyà,vợcon
?
ba,
Nguy
n.
chút
cnhiên,m
nói:
PhánTânđó!
chichưa
152 260
-
- Mấ
ẫn
... Ông
quẩn bên chân nàng. Một làn gió làm rung nhẹ cành lá,chàng tưởng như chính nhịp tim mình đập thổn thức. Chàng nghĩ đến hai con bài mang tên O Bồng , Con Voi rồi tự dưng muốn gọi cô bé là O Bồng... O Bồng má ửnghâyhây... MụXódẫnchàngramắtôngNguyễnngàymồngmột Tết.Chỉmộtlầnđó,ngườitabắtđầuthấycôgáicưngông
ÔngvôtìnhđâmvàohôngTuyểnmộtphátđauđiếng. Tuyểncười,cóvẻngượng,mụXóđỡlời:
Cậunầythíchthóilangbang.Nóilàởvậysướng hơn.Tuilahòai... ÔngNguyễngópchuyện:
y anh thời nay v
thế, nhưng chạy trời cũng khôngkhỏinắng...Aisaomìnhvậylàhayhơncả
Nguyễn rót nước mời khách . Mưa nắng chuyên vảnđầunămmộthồi,Tuyểnvờbướcracửa.Chàngthây cô gái con ông Nguyễn đứng lấp ló ngòai gốc khế , bước tớigầnhỏitựnhiênnhưđãquenlâulắm: - Đibàihayquánghen! Côgáicười,vẻtựnhiên: - Bênkiacũnghayvậy! - Tôithấybài,rồiđiđây!- Tôicũngthấyvậy... Tuyển không thể nhịn cười được. Điệu nầy không biếtsẽdẫnanhtatớiđâu.Chàngvớitayngắtmộtnụkhế non, thả bay lan man giữa khỏang không. Mùa xuân quanh
152 261
ị ,
Nguyễn chiều chiều đứng dưới gốc khế nhìn về phố th
mơmàngnghĩngợixaxăm.BóngdángTuyểncũngxuất hiệntronglàngnhiềuhơnkểtừhômđó... . TIN SÁNG (số 284 20/3/1970) . Số XUÂN Bán Nguyệt San PHỔ THÔNG 1973
152 262 ■ Để nhớ về làng ngọai Khơi dậy được tình tự dân tộc có thể đánh thức tình yêu quê hương im ngủ trong một số người đang bị lung lay tinh thần đến tận gốc rễ trước ảnh hưởng của lốc vọng ngọai hiện ra dưới nhiều hình thức. Những giá trị tinh thần từ đó dần dần bị xô lệch thui chột, và sau cùng, phủ phàng hơn,có thể xuất hiện những bội phản đôí với quê hương. Cất dược tiếng nói phát từ lòng đất, từ nếp sống thuần chế của người Việt Nam, đặc biệt người dân nông thôn, ít nhất chúng ta góp một lợi khí nhỏ ngăn chặn

ng thanh bình ở nông thôn mà người viết đã từng mục kích ở quê làng mình . ĐốcSơ,quênộitôilàmộtngôilàngởThừaThiên, quê ngọai là Đức Bưu , nằm cạnh đó. Hai ngôi làng giáp ranh nhau, cùng đứng trên bờ một con hói mang nuớc từ sông An Hòa đổ về. Giòng nước đổi thay theo từng mùa từng tháng với màu vàng đục hay màu xanh trong.Sựchảyđổchiađều,khôngphảichỉcóhai,màđến chínmườingôilàngkhácchạydọctrênbờhói.Mộtgiòng nước đó, mười làng cùng tắm rữa. Dưới lòng đất, một mạchnướcđó,dântòanvùngcùngđàogiếnguốngchung. Nói cùng một giọng nửa quê nửa tình. Những lề thói tập tục có sẳn từ những đời tổ tiên xa vẫn còn nguyên vẹn. Hàngnămchạpmảlàng,cáiđầuheovẫn

152 263 làn sóng vọng ngọai bớt lan Với ý hướng viết lên như một nhắc nhở, tôi quay về tìm lạ hình ảnh một đêm trăng tròn gọi hồn một kỷ nữ lên hò. Lối chơi nầy ở Huế mang tên SAI ĐỒNG VUNG . Sau cùng xác một điều: người viết không hề có chủ ý đặt thành vấn đề hay đề cao một hình thức đồng bóng, đây chỉ là một thể hiện trung nhất nếp số
cònđểdànhcho ông tiên chỉ.Làng có lễ sự, dân nghỉ việc làm xâu. Tôn ti trậttựvữngnhưbànthạch.ÔngPhó.ÔngBộ.ÔngHương .ÔngTrùm...Mỗiôngmỗibộphậntrongmộtguồngmáy cổ kính sẳn sàng chạy đều khi hữu sự.. Cứ vậy, kéo dài khôngbiếtmấyđời... Tôi đã thực sự sống không ở làng nội, nhưng ngay

màu sắc hình thể đã từnglúc ám ảnh tôi những ngày xa quê. Không thể quên tiếng hò xuấtthầncủacôHà,mộtgiọnghòkỳbíănsâuvàotrínhớ người nghe. Giọng hò cô Hà mở đầu câu chuyện, tôi dã được tận nghe vào một đêm trăng rằm - đúng y đêm trăngrằmtrungthuthángtámâmlịch. Chiềuhômđó,ánhnắngnghiêngxúônghiềnlành.Tôi thả bước, theothông lệ, từ xóm một lên đình làng. Đứng dưới bóng mát hàng tre quanh đình, bộ Thanh hấp tấp băngquahếthaigiườngruộng,đitắtvàoxómcôHà.Mặt bộThanhhớnhởvuivẻquáchừng.ÔngBộ,tôigọilớn,có gìchạygấpvậy?BộThanhchânvẫnbướcđều,vừabước vừaquayđầului,nhìntôicườihìhì:Tốianhnhớxuống quán chị Giáo nghe hò. Tôi hỏ

152 264 trênmãnhđấtquêngọai.Cănnhàmiếngvườnhươnghỏa tọalạcđầulàngĐứcBưutrêncảtrămnăm.Vớingôilàng nầy, tôi có thể nhớ từng gốc thị nhà ông Diêu. Mái tranh xiêu lệch nhà ông trùm Chín. Từng con đê nhỏ dân làng đắp cao dẫn nước tưới ruộng. Chiếc cầu tre lắt lẽo bắt ngang một con kênh chảy ngang giữa hai đồng ruộng...Ngôi làng với tất cả
trong làng đã chuẩn bị đầy đủ đèn đóm tham dự lễ hội rước đèn múa lân ở đình khỏang bảy rưỡi tối .Theo chương trình, đòan múa lân sẽ xuất phát từ cỗng chùa, diễu qua một lộ trình : cỗng chùa , theo xóm bảy, đường
i hò gì, ai hò ? Ông Bộ vẫn tiếp bước , nói lớn, cứ xuống rồi biết. Tôi nghĩ đêm nay đúng phóc đêm trung thu rằm tháng tám âm lịch, bọn nhóc

làngtrênbờhói,racốngchợTôm,theomộtđọanquốclộ một, quẹo vòng xuống đường nhà thờ thiên chúa, ngang đường làng Đốc sơ và vòng lên phía đường đồng để trở về nơi xuất phát. Hết một vòng lộ trình, đòan múa lân phảiquaítnhấtbagiờhòhéttùngxòe.Biếtnhư vậy,tối nay tôi sẽ không theo đòan múa lân cổ động bọn nhóc như những năm trứơc, mà quyết chắc sẽ đến quán chị Giáonghehò,mặcdùchưabiếtaihòvàhògì? Bảy giờ tối, tôi đã có mặt ở sân chùa làng và nhập đòanmúalânđếnngangquánchịGiáo.Dừngtạiđây,tôi muôn biết bộ Thanh chuẩn bị gì để tôi "nghe hò " . Bộ Thanh từ phía đồng trên đang đi lần xuống xóm cô Hà. Nhàcôtanằmtạikhỏanghaiphầnbaxómtínhtừđường bờhóilên.Đứngnghếchcaotrêngốclũytrexómbảy,tôi có thể thấy cỗng nhà cô Hà. Tồi bước ngược lên phía bộ Thanh , khi đến cỗng nhà cô Hà, tôi gặp ông ta từ trong nhàbướcra.Ôngvồnvảkểlạicôngviệcchuẩnbị

152 265
:- Tôi con Hà sẽ hò
xuốngngồiđồng. Tôihếtsứcngạcnhiên: - Ngồiđồngsaolạihò? Tôi đã hỏi bộ Thanh một câu ngớ ngẩn.Thật
lớn lên trong lũy tre làng, nhưng đây là lần đầ
nghe bộ Thanh cho biết câu
gọi
ng
Thanhtrảlờiđốpchát:-SaiĐồngVungđóanh…ừ
anh nghe. Tui v
a mời nó tối
tình tuy
u tiên tôi
chuyên
đồ
lên hò. Bộ
,cáingàyanhvềlàng

hãycònquánhỏ.Kểđếnnaycũngtrênmườimấynămrồi không ai tổ chức trò chơi nầy. Rồi chiến tranh súng đạn mãi, hồn ma bóng quế cũng sợ luôn, đâu có ai dòm ngó tới.Lứa tụi tuingày còn traitráng, nhằm lúc thanh bình, cứmỗimùatrăng,vàomườibốnrằmmỗitháng,đêmnào cũng nghe hò đồng vung. Lâu quá quên hết. Kịp hồi hôm lão Bờ ngồi với tụi tui trong đình nhắc lại mấy chuyên "mọi lần", tui thấy nhột. Tui tự hỏi ,sao không bắt tay tổ chức ngay vào tối nay. Đâu có chi khó, chỉ cần lòng thành...Vàtuinhấtquyếtthựchiện.Đểanhcoi.Hồisáng bà Lách bánh bèo đã "ăn cắp" được cái vung đất rồi. Cô Hà cũng đã chuẩn bị ngồi đồng... Còn thiếu thằng Đa thằngNghịthòđốiđáp... Trongtròchơihươngkhóinầy,bằngmọicáchphảicó chiếc vung đất. Vung đất ? Dễ kiếm quá,

152 266
cứ việc ra
hàngbánđồgốmthìthahồ.Ởđây,khôngphả
ế
ế
vung đất phải "ăn cắp" mới có tác dụng.
ục người xưa,
cắp vung đậy nồi đất bao giờ. Rồi chuyện thời thế đổi dời người ta không còn dùng nồi đất nấu ăn nữa. Tôi không cách nào hiểunổiýnghĩahaitiếngăncắpởđây.Mộtcáigìkỳlạbí hiểmcòntiềmẩntrongthếgiớivôhìnhchưaaigiảithích được... Người xưa bày, người nay bắt chước... Vâng, cứ theolốisuydiễngiảnlượcnầy,cólẽtiệnhơn...
c
a
ith
.Chi
c
Theo thói t
chiếc vung đất đã được sử dụng theo lối đó. "Cuỗm" đượcchiếcvungđấtcũcàngtốt,nhưngthậtkhó kiếm. Không có ai vào nhà người khác ăn

làcôgáiđẹp nhấtlàng.Chưachồng,hẳncòntrinhtrắng,bộThanhvẫn tin nẫm như vậy. Đây là các điều kiện quan trọng bảo đảm thành công, bởi lẻ một người đàn bà có chồng ô uế mà ngồi đồng thì "Nàng Vung" chẳng bao giờ nhập! Hơn nữa, nếu chưa chồng nhưng đã không còn trong trắng , "NàngVung"cũngrấtngạinhập.Khôngcầntìmhiểusâu xa, bộ Thanh chỉ cần sao lại "nguyên văn" cách làm của các bậc tiên sư bửu bối thời trước. Riêng chúng ta cũng không nên căn vặn bộ Thanh mấy tiểu tiết ly kỳ đó, vì người đàn ông trung niên nầy cũng mù tịt như chúng ta thôi. Nhưng bộ Thanh hơn chúng ta ở chỗ đã thuộc nằm lòng

152 267 BộThanhchobiếtbàLáchbánhbèotrongchuyếnđi chợsángnayđãăncắpđượcchiếcvungđấtcũtrongmột cửahàngbánđồgốm.Vungđấtcórồi,bộThanhcònphải chạy cho ra người ngồi đồng. Công việc chuẩn bị tiến hànhcũnglớplanglắm.Vớimộtnhãnquancóthểgọilà sángsuốt,bộThanhđãchọnngaycôHàđóngvainầy.Cô Hàdatrắnghồngđào,nõnnàtuổiđôimươi,
n vặt, kết quảsẽtráingược.TôihỏiôngBộ: - Tronglàngchánchingườiđẹpchưachồng,sao ôngchỉchọncôHà? BộThanhravẻrànhrỏi: - ConHànónhẹvía,tuitinthế.Mấyđứakia,đẹp chứ, sao không , nhưng tui cứ ngại : một là bọn nó nặng
những yếu tố, dù nhỏ nhặt nhất, làm cho cuộc vui trăm phần mỹ mãn. Bởi vì thiếu mất chi tiết vụ

vía,đồngkhôngnhập,hailà...(bộThanhkêmiệngvàotai tôi nói nhỏ)...dám bị đá lọt "gôn" quá anh, cái nầy kỵ dữ đa... Tôi mỉm cười trước mấy nhận xét trứ danh của ông bộ , đồng thời liên tưởng đến một lần cô Hà được vong nhập. Chính tôi tận mắt thấy kết quả kỳ diệu hôm đó và đâm ra tin luôn. Chắc hẳn bạn nói tôi mê tín, đành chịu vậy. Nếu quả thật tôi mê tín, làm ơn lên án mấy tay phù thủy trong làng đã tìm cách "mà" đôi mắt tôi. Nhưng tôi lạikhôngnghĩrằng,đámdânhiềnlànhmộcmạccủalàng tôi lại có thể chơi trò buôn thần bán thánh như thế. Với bảnchấtsẵncó,đámdânquêlàngtôi,cũngnhưhếtthảy những người dân quê Việt Nam, đều rất sợ phải xâm phạmđếnvonglinhngườichết.Chonênđếntậnhômnay tôi vẫn tin cô Hà đã một lần thay mặt người chết trả lời chongườisống...

152 268
ặt
y. Giữa
nhữnggiòngnầy,
đã hạ xuống
ệt cầu.
ằng đã bị bóc trần
lồ và trơ trẻn. Một nhà văn lên tiếng tiếc uổng huyền thọai đó và mong giữ lại nó trong thica. Tôiđồngý hết mìnhvàcũng mongđược như vậy. Tôi còn tin, không phải chỉ một tôi và ông nhà văn kia, nhưngcóthểbaogồmluôncảnhữngngườiđãtừng"ăn" Tết trung thu trên trái đất. Chúng ta không muôn dấu
Buổitối,đêmtrungthubắtđầu.Bâygiờtôimạnphép thêm cái ngo
m
ngang đầ
lúc tôi ngồi viết
b
nchânnhệncủanguyệtxaEaglemới đây
nguy
Huy
n th
ai Chú Cuội chị H
lõa

ánh trăng muôn đời vẫn chứa đựng vẽ thiên thần dịu ngọt của nó. Vẽđẹpnhiệmmầucủaánhtrăngrằmđêmtrungthucàng nổi bật góc cạnh tinh khiết khi mặt trăng hiện ra lồ lộ ở miền quê. Phải miền quê mới cảm nhận hết. Mặt trăng, làngmạc,hàngtrevàmộtđêmtrungthu,bứctranhdựng lên từ những thứ đó đủ tuyên dương một tuổi thơ chói rạng lắm rồi. Đó chính là tuổi thơ tôi, nói mãi cũng vô cùng... Trở lại buổi tối trung thu, tôi đã theo đòan múa lân đến dừng trước quán chị Giáo tìm hiểu bộ Thanh chuẩn bịcuộcvui.BộThanhkéotôitrởvềchùa.Contrăngmới lúmặtởhướngbiểnđông,khuấtbóngsaumộthàngcây, ánhtrăngnghiêngchếchgiữamặtsânchùa.Hồsentrước cỗngtamquanvớinhữngtàngláxòe

152 269 chân anh chàng phi hành gia không gian Armstrong xóa mờ hình tượng thằng Cuội cây đa trong trí óc trẻ thơ và nhữngángthơvănbấthủquamấyngànnăm,truyềnqua nhiềuđờitiếpnối.Tôikhôngmuốnluậnphiếmdàidòng, chỉ muôn thắp sáng thiên đường tuổi thơ, một tuổi thơ đượcnuôidưỡngdướiánhtrăngthu.Dùbướctiếnkhoa học cứ mỗi ngày bào mòn các huyền thọai ,
rộng,ánhtrăngóng ánh chảy dài như một giòng nước bạc. Không khí trong lành gội sạch những vẩn bụi ban ngày nắng gắt. Một sức sốngmớitrổidậytừlòngđất.Bọnngườilớnđãtậptrung quanh sân chùa theo dõi từng chuyển động của trò chơi hương khói. Những lọat cười khóai tỉ nổi lên từ một góc

sân chùa, nơi đám thanh niên tụ hội. Vui không nói đủ.Trong dãy nhà tiền đường, bộ Thanh vẻ mặt nghiêm trangđangtraođổicâuchuyệnvớichúĐa,chúBổng.Hai ông nầy trạc tuổi hăm lăm ba mươi, làm nông, nghe đâu có giọng hò tốt lắm. Tôi chưa được nghe lần nào, nhưng bộ Thanh khẳng định đó là những anh chàng vô địch về hòmáinhì.Hòmáinhìtiếngcaovút,xốcngượcbắtxuôi, lên giọng xuống giọng nghe "mùi"không thua gì ca vọng cổ trong Nam. Hò đến mức thượng thừa không phải dễ. Trên một tấm phãn gần dó, cô Hà ngồi cười chúm chím giữa đám đàn bà đang sửa tóc , tô môi cho cô . Thỉnh thỏangnhómnữcườirélênmộtlọathảhênghiêngngữa ,layđộngluôncảmâytấmván.ChúĐachúBổngcứtrông chừngmãivềphíađámnữ,hứahẹnmộtcuộchòđốiđáp chưabiếtchủđềrasao.Tôinhậnranhữngvaichínhcủa cuộc vui đang chuẩn bị gắt gao tư thế, tiến về phía họ. Thấytôi,bộThanhhỏi:

152 270
-
ết
vôđịch
Tôi
ềphíacácnhàvôđịch: - Haitaytổnầy?Ngườilàngtántụngghêlắm... - Chạyhếtbuổimớilôiđượcđây. Rồiquayquahainhàvôđịch,bộThanhlớngiọngđàn anh: - Nè,chuẩnbịkỹchưa.Rán"gò"giọngtốthí! NhìnquacôHà,bộThanhđộngviên: - Phảikhông,Hà?Aicũngthíchnghệsĩhết?
Anhbi
haitay
nầychưa?
ch
tayv

Nghệsĩtânnhạcthôi,ôngbộơi. Trả lời như vậy, cô Hà muốn giáng một đòn đau vào hai chú Đa, chú Bổng . Thái độ cô phản ánh những đổi thay của nếp sống thôn quê, luôn hướng về thành phố trongcơnsốtvănminhvậtchất.Mỗibậncóviệclênphố, bọncontrailẻođẽotheosau,lảinhãimâycâu"đợtsóng mới"họclõmđâuđó,khiếnHàtinrằngmìnhchẳngthua kém ai. Bở ngỡ lúc đầu, dần dần Hà vẫn ăn miếng trả miếng ra trò với lũ con trai phố thị. Có điều là Hà rất khoái nghe hò mái nhì. Mặc dù có chất giọng cao vút, cô Hàvẫnchưalầnnàohòmáinhì,côchỉâmthầmháttheo radiobắtchướcnhữngbàitânnhạc,đểmộthômbấtngờ giữasânđìnhlàng,côHàtrởthành nữcasĩđệnhấttrong làng.Từ đó mấy mụ đồng bóng trong vùng bắt đầu mon mentớithămnàng.Họnóigìkhôngaibiết,nhưngcôHà dứtkhóattừchốigianhậpgiới"xậpxòe".Chỉmộtlầndo hamthíchcáimới,muốnthửbiếtcólinhhồnhaykhông, côđồngýngồiđồngđể hồnmộtôngtrungsĩbảo ancon mụRớtnhậpvào.Đồnglên,hômđótậnmắtchứngkiến, tôingherõ nhữngcâutrảlờ

152 271 -
Rớt vừa
vừ
ếtgìkhihồnnhập.Quantrọnglàcôđãtảlạicái cảm giác kỳ lạ từ một lực vô hình nhập vào bắt cô phải tuân theo như một tên nô lệ. Bộ Thanh chọn cô Hà ngồi đồngđêmnaysẽchodânlàngmộtbữatiệcvuinhớđời.
itrệutrạocủacôHà khimụ
khóc
a h
i hòan cảnh vong hồn người trung sĩ... Sau khi nhã vong, tĩnh táo trở lại, cô Hà xác nhận cô khôngbi

dậy, xếp tờgiâylàmtư,dúivàotúiáonóitrỗng: - Sửa sọanxuống quánchịGiáo.Còn vụ rướcđèn múa lân, phải cắt bớt chương trình. Chỉ rước đèn một vòng quanh làng, không phải quành ra chợ Tôm vô nhà thờquaĐốcSơ,tuiđãdặntụimúalânphảivềchùatrước chíngiờtối... Bộ Thanh vẫn có uy tín lớn trong làng. Lời ông nói chẳngcầnralệnhnhưmấytênquanănlươngnhànước, đượcrămrắptuântheonhưtừtrướctớinay.BộThânđã thayxongbộcánhmới:khănđóng,áothùngtềchỉnh.Tất cảtheobộThanh,vớibónhangtrêntay,xuốngđịađiểm hầuvung. Quán chị Giáo nằm một góc ở giao điểm ngã ba của conđườnghóivàconxómthứtư.Vịtrínầycoinhưmột caođiểmlýtưởngnhấtđểmặttrăng

152 272 Bộ Thanh lôi một tờ giấy trong túi áo bà ba vải thô, căng rộng ra cho nhiều người xem. Đó là bài cầu đồng vung. Tất cả, bằng một vẻ tự nhiên thích thú, cùng cất tiếngdượttậpbàicầuđồng.Âmthanhđọngkíntrongdãy nhà tiền đường, lên xuống trầm đều tựa như tiếng cầu kinh quen thuộc... Sai đồng vung trống đánh lung tung... Chừng nhận thấy đã quen việc, bộ Thanh đứng
dòmxuốngđịacầu. Cái đầu con xóm nối vào bờ hói bằng một cái bến đá. Bộ Thanhđứngtrênmiệngbếnđá,trầmngâmmộtchốcnhư tậptrungtưtưởng,rồinghiêmtranggiãithích: - Một chốc nữa, khỏang chín giờ, mặt trăng sẽ đứng

cchiếuhoatrongquánra,trãirộng ngaygiữangãbakhõangđấttrống.ChúĐathủsẵnchiếc vung hồi nào, bây giờ cầm đặt úp giữa mặt chiếu. Bộ Thanhcanlui,bảochờ,chúĐachuyềnquachocôHàgiữ đợiđếngiờkhởidiển.Đúngchíngiờ,ánhtrăngđãhộiđủ sức sáng rợn người và độ tinh khiết cao nhất. Tôi có thể tưởngtượng,màkhôngxavớihiệnthựcbaonhiêu,rằng vẻlồlộcủathânthể,nétnhìnchằmchằmcủađôimắtchị Hằnghìnhnhưđãsẳnsàngbantặngchotráiđấtmộtđêm tươitrẻnhấttrongnăm.Dânlàngtừhướngcácconxóm đãkéođếnbaoquanhvuôngchiếuhoađôngnghịtthành mấylớp.Tuythếngườingườiđềugiữimlặngtuyệtđối. Quảthậtconngườiđãesợvàtônsùngánhsánglinh diệucủađêmtrungthu.Sautiếngtrốngmúalândứtnhịp cuối phía chùa làng, ngôi làng thực sự đã nằm dưới sự chế ngự hiển hách của vầng ánh sáng.

152 273 sựngngaytrênngọntrekia(ôngchỉbụitređứngbênkia bờ hói) . Đứa nào cũng phải lạnh xương ớn gáy hết, nếu dámnhìnthẳngvàothằngCuộilồlộhiệnradướigốccây da.Tuivẫnsợthứánhsánglinhthiêngnầylắm."Mọilần" (ngày xưa), hầu vung tại đây, lần nào "Nường" cũng về. Mìnhphảitheovậy,chứchọnnơikhác,khôngthiêng. ChúBổnglấychiế
Sự chế ngự bao trùmlênmọingười.Chừngnhưaicũngđanglặngimchờ đợi một nhịp động nhiệm mầu nào đó đang khẻ nhẹ trờ tới.Quanhvuôngchiếuhoa,dânlàngbaoquanhbaphía, chỉchừaphíatrướcănthôngvớimiệngbếnnướchướng

thẳng lên chị Hằng như một cánh cửa đón rước "nàng vung". Chú Đa cầm chiếc vung đất từ tay cô Hà đặt úp giữa mặtchiếu.BộThanhcầmnắmnhangbướcra.CôHàvẫn mộtđiệudángimlìm,hơicườimỉm,khôngaiđóanđược cô đang nghĩ gì. Giữa đám đông nghẹt cứng, cô cũng muốn giấu hẳn tung tích, đứng thu mình trong bóng tôi, nép sau lưng mấy bà hàng xóm đang dựa lưng vào bức tườngngôiquánnhỏ.ThấybộThanhđanghướngvềphía mặt trăng chiêm ngưỡng ánh sáng tinh khiết, cô Hà len lénbướcra,khommìnhngồihướngvềphíaĐông.Trước mặtcôtađãúpsẵnchiếcvungđấtcũ.ChúĐanhanhnhẹn phủlênđầu côchiếckhăntrắngtinhkhôi.BộThanhsửa lạithế ngồi côHà rất kỹ. Ông nắm bàntayphảicôta đặt chụp lên chiếc vung đất. Cô Hà ngồi bất động như một photượng.BộThanhbậtlửađố

152 274
tnhang. Cầm nắm nhang bằng hai tay
cẩ
hướng về phía mặt trăng khấn vái. Những độ
ủ diễn rất khẽ, im lặng tuyệt đối. Người ta phải hạn chế cả những nhịp thở, tập trung theo dõi chăm chú bằng mắt. Khấncầuxong,bộThanhváitạbavái,bướclùiphíasau Chú Đa chú Bổng lần xuống ngồi gần mép chiếu. Bộ Thanhtrờtớingồixuốngtheo.Ôngvẫytaychophépmột số người đứng quanh đó ngồi xuống dọc theo ba mép chiếunhậpcuộc.
kính
n, b
Thanh
ng tác th

ChúĐacấtgiọngmởđầubàicầuđồngvung: Sai... Đồng Vung...Trống đánh lung tung... Ba hồn chín vía Nường Vung thì về... Dẩu mẹ đi chợ xa quê... Cũng xin Nường về mà nhập vô vung...(1)

Nhữngngườicómặtaibiếtđầuđượckhuyếnkhíchgóp tiếng cầu đồng. Tiếng cầu chập vào nhau rập đều, lên xuốngthổnthức,thúcgiụcthấmvàobóngtrăngngherờn rợntrongtừngthớthịt.Hátxongmộtlọatlờicầu,chúĐa bắttrởlạilầnthứhai,ba....BộThanhchămchúnhìnbàn tay cô đồng úp lên chiếc vung. Theo bản hợp xướng cầu đồng vang lên giục giả, chiếc vung bắt đầu nhúc nhích, một dấu hiệu cho biết "Nường" sắp hội nhập.Khi chiếc vung đã "cà" đều giữa chiếu, bộ Thanh giơ cao tay làm hiệu ngừng xướng. Tiếng cầu im bặt. Những con mắt đổ dồn vào chiếc vung đang cà đều giữa chiếu. "Nường"

152 275
đã về...Chú Đa xuất khẩu cất tiếng hò rước mời bằng điệu máinhìtrầmấm Ba hàng mời đón ...ơ...ơ...ơ...à ...ơ...ơ...ơ Họp đủ nơi đây, ba hàng mời đón… Thâm tạ ơn Nường kẻ mọn xin dâng Một đêm tắm gội trăng rằm.... Tiếng lòng hạnh ngộ…muôn phần thâm sâu...(2) Giọnghò chúĐa khi xốc câu, rồi à ơ ,bay cao mấytầng
152 276 trời,rướcđónnàngVungthậttrọnghậu.NàngVungxoay hướng, cà chiếc vung về phía chú Đa. Sự dời chỗ thực hiện do cô đồng ngồi lết quanh chiếu. Chú Đa hò xong một lượt, dừng lại một chốc, chờ nàng Vung hò đáp trả. Nếu"nường"vẫnchưacấttiếng,chúĐahòrướcđóntrở lại lần thứ hai, thứ ba...đến khi thực hiện được một cuộc hòđốiđápliêntục.Trongcâuhòmởđầuhaybấtcứmột câuhònàotrongcuộcđốiđáp,giọngnamthủdiễncóthể thayđổitùytheotàiứngđốixuấtkhẩu.ChúĐadứttiếng hò mở đầu lần thứ ba chừng mười giây, NÀNG VUNG hò đáptrả: Nghe lởi vọng đón ...ơ...ơ...à ...Ơ...Ơ Lơ lững thinh không nghe lời vọngđón, Ghi tạc tấc lòng ...hạnh nguyện trần gian... Gót hài ghé hợp bản đàn... Một lời nối nhịp...ơ...à...ơ... Một lời nối nhịp hai hàng
hạ mình xuống sát trái đất,
ững
sáng
ền bí xuống
ần
ộtvếhòthứ
NÀNG VUNG
cảm thông (2) ĐíchthựcmộtgiọnghòkỳlạmàcôHàthườngngàychưa bao giờ cất lên. Tiếng hò vút cánh bay cao, réo rắc hun húttrongmỗingõngách tâm hồn.Thậtkỳ bínhiệmmầu. Những âm hưởng thổn thức dội vào từng trái tim xúc động Vùng ánh sáng trở nên thâm u huyển hoặc. Mặt trăng như
l
l
hình hài chĩa nh
tia
huy
tr
gian. Chú Đa xuất kh
um
hai,l
ikhácvếhòthứnhất.Cuộchò bắtđầu.ChúĐavà
đãđápgởiquavềnhững

câu hò đầy ý nghĩa, những câu hò sáng tác theo ngẫu hứng,đôikhixuấtthần,tựanhưxuấtkhẩuthànhthơ,kết thànhmộtchuỗiliêntụckhôngngưngnghỉ.Đếnhồithấm mệt, chú Bổng nối tiếp chú Đa đón tiếp "nường" , cứ thế chođếnhồimãncuộcbằngmộtcâuhòchiatay... NÀNG VUNG đãđi...CôHàtĩnhtáongay.Côkéochiếc khăntrắngtrênđầuxuống,mồhôiđẫmướttrênhaimá, hai vai, chảy thành giòng thẩm ướt cả lớp son đỏ trên môi. Hơi thở mệt, dồn dập nhanh hơn, cô Hà vẫn tươi cười,hìnhnhưcôýthứcđượcvaitròchínhcủạmộtcuộc vuihiếmcó.Dânlànglụctụckéonhauvề,mộtkỷniệmđể đời.Cuộcvuichấmdứtkhỏangmườimộtrưởikhuya. Tôivừaquaylạiđọanphimhòđồngvung.Vàxinnói thêm, cuộc vui chỉ thực hiện được vào mùa trăng, trăng phải sáng nhất trong tháng. Như vậy, tốt nhất là những ngàymườibốn,rằmâmlịchcácthánghạ,thumỗinăm. Người ta tin rằng sai đồng vung là gọi hồn hai kỷ nữ lên hò mái nhì. Hai kỷ nữ lúc còn sinh tiền là hai chị em ruột,tàisắcvẹntòan,nứcdanhtronggiớicầmca.Chếtđi lúccònxuânsắc,linhhồnhaikỷnữbaylơvơlấtvấtgiữa thinh không. Nếu nàng vung về mà hò không hay hoặc ít lờicuộcvuitànnhanh,thôndântinrằnghọdãgặpcôem kỷ nữ, bởi lẽ, theo họ cô chị kỳ tài hơn. Có đêm không cách nào mời được "nường" về, họ bảo hai nàng đã bận nhậphộiởmộtcuộcvuikhác... Truyện kể xẫy ra khỏang năm năm bảy năm tám

152 277
152 278
ể... Mườ
mấy
sống quanh quẩn
ị . Mỗ
trạ
phố , gặp vài người quen làng nướ
ngồ
ững
ế
Ướcgì... MộtlầngặpcôHàởThịNghè,đãbacon,tôinhắclại đêm trung thu... Cô Hà buồn. Tôi im lặng , buồn không thuaai... TIẾNG NÓI DÂN TỘC ( 15-10 -1969) ------------------------(1)NgườiviếtghilạitheotrínhớbàicầuđồngVung nhưsau.Bạnnàođọcthấycóthiếusóthoặcsailệchgìxin báochobiếtđểbểsunghoặcsửalại.Cámơn. Sai... Đồng Vung...Trống đánh lung tung... Ba hồn chín vía ... Nường (nàng) Vung thì về... Dẫu mẹ đi chợ xa quê... Cũng xin Nường về mà nhập vô vung... Vung đất khác thể vung đồng... Cơm cha áo mẹ... xây vung cho tròn... Một mẹ sinh đặng ba con... Lưng eo vú xách hãy còn như xưa... Nhớ ơn hàng quán cây dừa...
(1957,1958).Nôngthônhồiđótạiquêlàngtôicókhông khí thanh bình thích hợp cho các hình thức giải trí tập th
i
năm xa quê, không trở về, hòan cảnh đẩy tôi
trong các ph
th
i
m thành
c,
i nh
c l
i nh
câu chuyên cũ quê nhà, rồi ti
c nhớ thở dài, óan trách chiếntranh.
152 279 Ăn no tắm mát... lại chờ Nường Vung... Nường Vung ơi hởi Nường Vung... Có thương có nhớ thì vùng mà lên... Lên thời chơi đáo chơi đu... Chơi vọng chơi dù đã sướng nghênh ngang... Mặt trời đã xế bông trang... (2)Nhữngvídụdongườiviếtsưutầm... --------------------------( *) Truyện ký HÒ ĐỒNG VUNG được viết dể tham cuộc thi VIẾT CHO QUÊ HƯƠNG DÂN TỘC báo Tiếng Nói Dân Tộc, tờ báo đã gắn bó với người viết ngay từ đầu vì nó phùhợpvớisởthíchtácgiả.Bàiđãđăngtrênhaisố báo đềngày15-10và16-10-1969.
152 280
Xa Huế,từng ngày tháng tìm biết tin tức nó qua báo chí,ngườithânbạnbèvôrathuậtchuyện,aoứcchờdịp
152 281 muốn về ngay. Coi lại xem để biết những chuyển đ65ng vuibuồnkhắtkhekhốnkhổcủahoàncảnhthờicuộcdập dồnxốiđổlênHuếrasao.

động chờ chực nổ bùng trong mỗi khắc giây, tiếng hét to theo những cánh tay giơ cao cào cấu hối hả vô vọng giữa thinh không tan loãnglạnhlùng. KhôngphảitựdưngmàmùađôngHuếmưalạnhdầm dề run cóng liên miên suốt mấy tháng dài đất đai thúi mục.Khôngphảitựdưngmànhữngngườicon gáitrung trinh của Huế e ấp thẹn thùa nghiêng nón che mắt lặng căm đằm thắm gợi tình. Tôi muốn xốc xả tuôn mau về HuếCoilại.Nhữngdựtínhthụtlùi,nhữngcơnhứngchìm xuống, những tình cảm dành yêu thương nó tạm xếp lại. Xếplạivìphảikéoranhữngngănhộcbonchenbắtépvùi

152 282 Trong cái trận đồ bát quái nhi nhăng tuyệt cùng vô vọng nầy, tôi nhớ Huế như một đứa con của quê cha đất nướcbịbỏrơi,bỏrơichođángkiếpnhữngcáilươngtri ýchíbấtkhuất,giòngmáurậpràngthấyrõdơdáykhông thể làm ngơ. Mỗi ngày từ gốc xa kia, những cơn sóng ngầm râm ran cựa quậy cỏi lòng kín thầm não nuột của Huế , tôi tưởng chừng những chấn
đầu bất đắc dĩ. Quên. Chừng lúc sau, lại nhớ. Nhớ nó mạnh nhất vào lúc nầy. Có ai ngờ nó vẫn còn sức la hét, nó còn đòi quyền sống cắm dùi loạn xạ trên bờ sông bờ thành,từcôngtrườngThươngBạcchạylênkhoảnggiữa Phu Văn lâu đến tận Kim Long Bạch hổ, cái khoãng đất trốngthơ mộngnùahè phượngđỏ đó, bâygiờcóngười phongtõa,súng ốnglưỡilêáptảitội tìnhmộtlũcụttay, vẫn như vậy sao ? Tôi không biết gì nữa. Rồi, tôi chẳng

chẳngthểhiểuđượcnhữngcơnsóngnàoởngoàixakhơi mùloãngsẽdạtvàobờnhữngngàysắptớiđây. Hắnlàvănsĩ,thisĩgìđó.hắnưathíchHuếtrongcơn mộng du về con sông Hương trử ti2nhuo61ng rượu ngủ đò bí tỉ giai nhân, ngọn núi Ngự Bình ôm vai người nữ giấudiếmgốccâytưtìnhlảngmạn,hắnưaHuếphớtchợt bênngoàinhưthế.TôikhônggầnHuế,nóbâygiờrasao, nhưng chắc chắn nó không bao giờ làm con đĩ huênh hoanghậmhọevênhváomặtmàynhưnhữngconđĩthập thành vinh danh quyền thế tiền tài khắp những tỉnh thị tôi đã đi qua , đã sống, đang sống bây giờ. Còn nhớ cái mùa xuân con khỉ năm nào, những người tự mang danh giải phóng tràn ngập vào nó, làm chủ nó, đi tìm bắt bọn con gái đàn bà sở Mỹ me Mỹ bán bar, tiêu hũy trong những mồ chôn lớp lớp, tôi bắt rùng mình tưởng tượng đếnlúcnàođócónhữngphebầygãycánh,vàcảnhtượng kia diễn bày từ Nam vĩ tuyến chia cắt xuống hết miền Nam. Sẽ ra sao cái khối người đông đảo nhi nhúc theo đuôinầynọ. Huếkhôngthuầnkhiếtcóthế,nhưngườithisĩvănsĩ gìđóđãnghĩ.Nógiẩynẫycu

152 283
ồncuộntrongnhữngcôthế hất hủi bạc tình. Nói như thế bởi hôm nay nó chính là thằng cụt tay gãy giò thương tích đầy mình trong khổ nạn. Mới đây đọc một tin " mỗ xẽ ung nhọt trong Đài Truyền Hình Huế" trên một trang báo sinh hoạt hàng

những chuyểnđộnglịchsử.Sẽkhôngđếmxĩagì tớinhữngSông Hương, Núi Ngự , Trường Tiền trong những huyền thoại thi ca ru người đô thị ăn chơi phè phởn. Chắc bây giờ những lăng tẩm miếu đường vua quan cũng phập phồng ngápmõnépkínsauđámcỏhoang,dukháchthiếubóng. Tấm lòng Huế thì đã rách nát thảm thương từ những nămnào.Hướngvềnólànhớnhữngnhịptimrungđộng của mệnh nước nổi trôi thảm sầu, một đời mở mắt nhìn mặt trời tới giờ, tôi đã nhớ đã thấy những cơn sóng xé nước xé sông trên dòng lịch sử. Viết đến một cơn sóng kinh

152 284 tuần,tôikhôngđểýtớicáiungnhọtgìđó(ungnhọtđâu lại không có) , lại đâm lòng nghĩ ngợi về một đoạn viết, nguyênvăn:"NgânkhoảndànhchoĐàiHuếlạicaohơn các Đài địa phương khác như Qui Nhơn hay Cần Thơ. Ở chỗĐàiHuếtừngbịhưhạivìbiếncố,dânHuếlạihay om sòm, nên cần một khoảng tiền lớn để chinh phục." Om sòm . Cay bút có lẽ u mê thiếu chữ thiếu lời, nên tôi tin tên ký giả tội nghiệp ấy cũng từng hình dung được tâm hồn Huế đã nức nở kêu thang như thế nào qua
quatrongđời,tôigọitên:nhịptimrungđậpvềông BảoĐại' * Nỗi nhớ mơ hồ trong tuổi ấu thơ : cậu tôi dẫn người anhmườituổilênPhuVănLâu,phátchocâycờ,meeting biểu tình .Hìnhnhư ngườita đã sửa soạn,sôi sục chuẩn bị từ nhiều ngày tháng trước, chắc chắn đã có tuyên

truyền phổ biến giải thích kích động lòng dân trong những ngày giờ sâu kín đâu ngoài sân đình làng, trong máihậukínđáocủangôichùa,trongnhàthônấptrưởng, vàchắcnhắnnhữngtấmlòngtinhkhiếtcủađồngbàođã chânthànhnônnảchờđónluồnggiómới,hânhoanphớ phớivôvàn.Cáikhôngkhí ngôilàngbuổisángđónônức vùngdậy,lớpsóngngườiàoàocờxíkéolênphố,hớnhở hiênngangvuiniềmvuiđộclậpđầutiênkểtừbuổinôlệ nhọc nhằn. Những giải áo bà con vắt vẻo vội vàng từng lớp, từng lớp tràn đi chen chúc chật lấn đường làng, tôi còn nghe rõ những bước chân đi như những nhịp trống thôithúc,đánhthứcámmuộiumê,cảtrẻgiàtraigáimột lòngtrongniềmkiêuhãnhvôbiêncủanhữngbàntaygóp chungnhaulàmlịchsử. Khi anh tôi trở về, mồ hôi đẫm ướt hai vạt áo, chảy nhồm nhoàm xuống ngực xuống lưng, cặp mắt trông dại khờhẳn.Cậutôithìhíhửngtotiếngbàntánquavềcùng toánngườiquanhquẩnđứngđó.Anhtôipháthứngcũng chenvàocâuchuyện:

Cậu...CháuthấymặtôngBảoĐạirồi. Ôngcậucườiầmlên:

Trạngcóc.Minóitrạng... Giọngđiệuđóngayđếnbâygiờcậutôivẫncònnóilai rainhưthửmộtđờiđãquenthói.Cậutôisaysưaquaylại cuộn phim chuyển biến lịch sử cho mẹ tôi nghe. Người nhiều thiên ức vô vạn,chật cứng từ Thương Bạc lên quá

152 285
-
-

ọ Môn. Những tràng tiếng hoan hô hoan hôdữdộivàcậutôithấyôngBảoĐạilớnbằngcáicổtay đứngtrênđó.KhiôngBảoĐạiđọcmấylờitâmhuyêt,cậu tôi chỉ nghe lao xao không rõ. Tuy nhiên, ông còn nhớ được những tiếng trẩm, trẩm, đồng bào, đồng bào, rồi là chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cọng Hòa. Và ông Bảo Đại đãtraochongườiđạibiểumộtchiếchộpđựnggìđócậu tôiquênkhôngnhớ.Meetingtan,cậutôinghemấyngười đứng gần Cửa Ngọ Môn lúc đó nói rằng , lúc trao chiếc hộp ông Bảo Đại rưng rưng xúc động mạnh, và cậu tôi mớibiếtchắcôngBảoĐạitừđókhôngcònlàmvuanước ta nữa. Ca65uto6i có vẻ bùi ngùi cho tình cảnh một ông vua lúc phải xách gói ra đi. Đại khái biến chuyển được cậutôikểlạinhưthế vàokhoảngsaunầytuổitôiđãlớn khôn.Nhữngngàyôngthamdựbiếncố đốivớitôithậtlu mờ sương khói. Anh tôi, dù bé bỏng, cũng góp được bàn tay cầm phất ngọn cờ , nhưng chú bé kia hiểu chi trong đócáiýnghĩađộclậptựdo.Cơnkhốnkhổcủavòngxích trói buộc từ những đời nào, từ những ngàn năm nào do bọn Tàu , bọn Pháp rồi bây giờ có thể do bọn da đỏ da

152 286 bãiđấtcôngtrườngPhuVănLâu.Cậutôiphảicầmkỹtay anh tôi, lỡ sút ra cậu cháu sẽ lạc nhau dễ như bỡn. Có nhiều người nghẹt thở, ngất xĩu. Cậu tôi phàn nàn chưa hề được chiêm ngưỡng dung nhan vua chúa, lúc có dịp phảibậngiữanhtôinhưmộtcụcnợ.Túngquẩn,ôngdẫn anh tôi đến một gốc phượng, cháu ôm gốc cậu leo ngọn dòm qua cửa Ng

trắngkhổnglồcủanhững vùngxabănggiánămchâmãi hoài lăm le thay nhau bíu chặt bằng những hình thức thực dân thương mại, thực dân kỹ nghệ, thực dân đô la, giờ đây điều gì đã xẩy ra, các người thấy không ? các người thấy không . Ta la khan chửi rũa kêu cầu mỗi giờ theo những người thân ruột đồng bào đã ngã gục qua mấy mươi năm , rốt lại, được gì...Nhân đạo tình thương thân hữu đồng minh viện trợ phát triển tiến bộ tự do, chao ôi những thứ mềm loa mép giải cũ mèm ấu trĩ lắm tồi,bịpbợmlàmchikhimỗiphút mỗingàynhữngnghĩa địa oán hờn ngút ngập xương rơi, đất chật mã mồ. Hãy giải thích cho ta cuộc chiến nầy có hào hùng như người áo vải Lam Sơn, có đáng hảnh diện khua chuông gióng mõ cho lịch sử con người biết như một chính nghĩa QuangTrung,hãygiảithích.Giảithíchđi.tađanghãhọng héttokêugàohụthơigiữabầyquỹdữ... Ông bảo Đại đứng trên lầu Ngọ Môn, khi cậu tôi kể, ngherachỉbằngcáicổtay.Saunầylớnlênhọchành,tôi bắt gặp bài học đó trong một trang sách sử ký.Ngày 25 tháng 8 năm 1945, vua Bảo Đại đã trao ấn kiếm tượng trưngngôibáuchosứgiảMặtTrậnViệtMinhlàTrầnHuy Liệu. Ông Bảo Đại rưng rưng hai hàng nước mắt khi đọc lờitừgiảđồngbào,đọcnhữngnổiniềmgởitớihoàngtộc, hoàngtộctriềuđạimởmàntiênđếGiaLongcó buồntủi không khi con cháu nối ngôi bất kham gìn giữ cơ đồ. Có vài quyển sách chê trách ông Bảo Đại ăn chơi đàn điếm,

152 287

vài quyển sách khác biện minh bênh vực cho cái thế kẹt bị vây tõa nặng nề của ông, đúng ra , ông chẳng phải là người không thông minh. Tôi chưa lần nào tìm hiểu sâu rộng điều đó. Ông Bảo Đại, dù ông có chi đi nữa, câu nói cuối cùng từ giả ngai vàng vẫn còn vang vọng một điệu nhạc thân tình dân tộc dài suốt mai sau : Làm dân một nước độc lập, còn hơn làm vua một nước nô lệ... Lịch sử sẽphánxétconngườiông.Tôiđãđọcnhữngnỗiniềncựu hoàng gởi những người trong hoàng tộc, lời tâm huyết sau cùng gởi đến quốc dân, lắng nghe lời ông nói và tìm ramộtýđẹpngậmngùitrongnỗilòng củamộtôngvua giữathờimạtvận,mộtchútbùingùinhưcậutôiđãcóvề ông. Những ngày lưu vong ẩn tích, lịch sử nhi nhô lật úp lậtngữamấymươilầnthảmnão,ôngBảoĐại,ôngchẳng mộtlầnchạyngượcchạyxuôiđônđáotìmđủcáchníuáo thằng ngoại bang nầy đứa ngoại bang nọ xin xỏ khôi phụccơđồ.hayôngđãtìmralýdoanphậncủamình:đã cónhữngngườitàiđứckhácxứngđáng lãnhđạodântộc hơn ông, thay ông, và ông hy sinh ngồi yên để những người kia dễ dàng phục vụ tổ quốc (!?) Có điều ngay chính ông , ông chưa là đứa phản động một lần đối với quê hương, bởi một

152 288
lẽ dể hiểu ông ở xa dân chúng quá , khôngthấmthíađượcnhữngliênhệbuộcràng quyềnlơi mình đối với Việt Nam. Việt Nam, cái vùng đất mà nếu truyềnthốngphongkiếntồntại,ôngBảoĐạisẽđứngtên sởhữuchủ,ôngsẽlàmchủhợpphápđểnhấtđịnhkhông

muốnaixâmchiếmbấtđộngsảncủamìnhvàôngcóthể làmbấtcứđiềugìmiễnômgiữđượcnó.Nhưnglịchsửcó lúc chợt kết án nhà Nguyễn đã mở đường cho thực dân Pháp đô hộ nước ta bằng cửa ngõ giúp đỡ tận tình của ông giám mục Pigneau de Be1haine đối với Nguyễn Ánh khiôngcốđạonầymấylầndẫnhoàngtửCảnhquaPháp cầuviện,cáimúinhợbắtnguồntừnôngnổiđó, ôngBảo Đại bây giờ : một cái bóng chính trị gia bất đắc dĩ không tham vọng, cái bóng đã lu mờ mất loãng lặng im. Ông có thể là con cờ quý giá đối với bọn ngoại xâm, nhưng ông đãkhônglàm,mộtchútcảmtìnhdànhchoông(!).Vàrồi đây, nếu thế tình đưa đẫy, ông lại phải đứng ra làm một cuộc hòa hợp hòa giải gì đó đưa tới hòa bình, có lẽ khối ngườinhândânnầychẳngaicòncốchấpkhôngđứngsau lưngông.Hòabình.Hòabìnhxong,ôngcóthểluivềởẩn, mộtvòngsonsẽkhoanhtênông. Ngày ông vua cuối cùng của Việt Nam bỏ ngôi kể tới nay(1970) đãtrênhămlămnăm.LâulâucầmcuốnViệt Sửxuấtbảnnhiềulầnkhácnhauvớicùngmộttácgiả,tôi đọc thấy những trang sách ghi các biến cố cận đại, kiêu hãnhanhhùngcủadântộc,đãnhưmộthàmsốcủabiến sốchínhtrị.trướcđâytôithườngthíchthúngắmcoitấm hìnhtàiliệuintrongcuốnViệtSửkia,tấmhìnhchụpông Bảo Đại đứng trên cửa Ngọ Môn tuyên bố thoái vị, bên dưới thần dân cũ của ông chen chúc nô nức reo hò. tấm ảnh chắc cũng chụp luôn hình cậu tôi, anh tôi, cậu trên

152 289

ngọn cháu dưới gốc mờ nhòa trong đám đông thiên ức nghìnlớpđanglàmlịchsử.KhônghiểubởiđâucuốnViệt Sử in trong những năm gần đây, tấm hình đã không còn lồngngangtrangsách...

(Ý Thức 21 số đặc biệt viết về Huế, chủ đề HUẾ, HOÀI NIỆM ngày 15-9-1971.)

Người nhạc sĩ chết đi, ta nằm đây để tang. Ta đợi những đứaconbiếtyêuthươngtanhưngườinhạcsĩ.Hởinhững đứa con của âm ba dịu ngọt ! Hãy về đây quay quần bên ta, tấu lên khúc trường ca bở dở. Ta chỉ biết yêu thương các con,hy sinh cho các con. Những lúc đáy lòng ta quặn đau,tacốsứcđènéncămtức.Tacămtứcnhữngngóntay vũ bão đánh lên phiếm ngà bắt ta phải thét lên tiếng uất nghẹn khô khan. Ta thét lên cho vũ trụ biết rằng có những đứa làm người không-nghệ-thuật đang đụng đến thânta.Takhôngphảilàmónđồchơiđểcholũvôlương giảitrí,bắttaphảirunglêntiếngcahoangloạn.Tasốngở đây để nói những câu hiền hòa, đem khúc nhạc tình thươngđixoadịunhữngtâmhồnlạclỏngcôđơn.Những

152 290

kẻkhôngnhà,nhữngngườiđóikhổthườnglănlócbênta, nương nhờ âm thanh huyền diệu san sẻ đau thương. Nhiều đêm rảnh trí nằm trên nền gạch bông bóng loáng, ta nghe những tiếng than não nùng, tiếng trở mình khắc khoải vì lạnh vọng từ một vĩa phố không đèn. Ta mở toang cửa đêm nhìn ra hè phố, Trên hiên tầng trệt của dãy building ngạo nghễ, đám người bất hạnh thiếu áo quầnđangcorúttaychân,đeovàonhaunằmngủ.Tađau lòng gọi tên người nhạc sĩ , cùng người nhạc sĩ đem cõi long chân thành chia xẻ cuộc sống vô phúc kia. Trong khoảngtrốngcôquạnhtừngngười,,bàicatâmsựcủata chảy xuống như một cơn mưa xối vào ruộng vườn ran nóng.Nghetiếngđàn,đámngườiđókhổbỏhiênphố,bò đến áp tai sát vách tường, im lặng và ứa nước mắt. Ta cảmđộng,họkhóc.Chắchẳntavàngườinhạcsĩđãhiểu họ?Suốtđêmđóvànghìnđêmsaunữa,họđãnằmbênta với giấc ngủ yên lành. Ta cũng muốn họ khóc trước mắt tanhư5tie61ngđànyểumệnhcủangườinhạcsĩ… Hởi những đứa con bất hạnh không nhà ! Hãy lấy thântalàmgiường,hãyngủtrênthânta,hãychuyềnhơi ấm cho nhau. Ta sẽ ngàn năm bao bọc các người. Ta sẽ chặnnhữngngọngióchướngtráimùa liếmmạnhlênda thịtđángthươngcủacácngười.Cácngướihãyantâm,có nghèo khổ đói rách thì cũng vài ba đêmtrông chờ nữa thôi.Cáikhổ-vật-chấtnầydễphá.Tachỉsợtinhthầncác người khổ mãi qua cháu con nghìn kiếp. Các người chửi

152 291
152 292
(1965)
rũabấtcông,thantráchthânphậnnghèohèn.Cácngười muốn chém những đứa nằm trên nhunglụa khinh bỉ các người. Ta hiểu các người, ta hiểu lắm. Các người đừng hiểu lầmtasinhrađểphụcvụcholũdưtiềngiảitrí.Cái vỏtasángloánggỗnâu đẹpnhưđấtxốpmàumỡkhông phải do những bàn tay kệch cỡm vụng về sờ mó. Ta chỉ sốngvớinhữngđứacon cótâmhồn,thathiếtcầnđếnta. Đứa nào suốt đời đổ mồ hôi nước mắt đi tìm ta để phục vụnghệthuậttasẳnsanghiếndâng…
152 293
ững trang đầ
Trên chuyến xe ba giờ sáng lên phi trường Jacksonville, tôi đọc nh
u tiên trong một fictionbooknóivềgiấcmơkỳlạcủamộtlãophùthủy…

c giải quyết, những sinh vật lạ ẩn nấp trong rừng và hồ, có người mất tích vàkhông bao giờ được tìm thấy, văn bản lịchsửbịnghingờ.Mộtsốbíẩnchắcchắnkhóthểđược giảiđáp.Cólờinhắcnhởcácthếhệmớidùngnhữngcông nghệtiêntiếnđểtìmracâutrảlời... Tại sao những người sung sướng hạnh phúc từ bỏ quê hương của họ? Người đàn ông bướm đêm là gì ? Tại sao một lãnh t

152 294 Máy bay hạ cánh . Đặt chân xuống phi trường, chẳng biết aiđãdẫnlão đi.Điđâu,lãohétlên.Lãobaytrênđất liềngặpvôsốchuyệnmaquỹ.Baytrênđồinúigặpnhững huyềnthoại.Baytrênđạidươngnhìnthấythànhphốcổ chìm dưới đáy sâu hơn sáu chục cây số. Bay trên hoang mạc cũng thấy thành phố cổ bị chôn vùi dưới lũng sâu.Bêntai,lãonghehàngtásựkiệnbíẩn
c,nàolàtừthờicổđại
c trả lời, có nhiều tội ác
ụ độc tài phải tự sát hay bị sát hại ? Có phải người La Mã khám phá nước Mỹ ? Điều gì làm cho tam giácNevadavàAlaskatrởthànhbíẩn?Liệuvùngđấtcũ củalãotrướcđâyvẫnsẽtồntạitrongtươnglai?Truyền thuyết về Dudleytown, Connecticut là gì? Người dân thuộcđịaRoanokeđãđiđâu?Nhữngđiềunàyvànhiềubí ẩn khác lôi kéo lão bay vút qua không trung. Lão nghe người ta nói rằng ma quỹ và bọn phù thủy như lão thường bị đổ lỗi cho những sự kiện không giải thích được. Nềnvănhóanàocũngcó nhữngthầnthoại lịchsử
chưagiảithích đượ
đếnnay,cáccâuhỏivẫnchưa đượ
không bao giờ đượ

tiếp tục duy trì từ sự thiếu hiểu biết. Lão ngấp nghé sau cánh cửa, nhìn vào một phòng xử án, hai tên tội phạm trốnthoátthànhcôngngaytrướcmặtngàichánhán.Lão không hiểu nổi. Từ cánh cửa tòa án, lão bay đến một trung tâm thành phố. Một tên giết người đã bắt cóc và giết chết ba đứa trẻ . Hắn tẩy sạch vệt máu trên quần áo trẻ em, sắp xếp thi thể ba nạn nhân rồi cho phóng lên màn hình kích thước lớn trên đường phố. Đến nay vẫn chưa tìm ra tung tích tên loạn trí. Lão bay đến một tam giáctậptrungquanhngọnnúilửađãtừngbịdânbảnxứ nguyềnrủavớinhữngtruyềnthuyết.Tạiđóxuấthiệnvết củamột bànchân khổng lồvớiâmthanh vàánhsángkỳ lạ.Đâycũnglàđịađiểmcóchínngườibiếnmấttrongthời khoảng từ 1945 đến 1950, kỳ bí hơn nữa, đây là điểm nóng về sự xuất hiệncủanhữngvật baykhông xácđịnh (UFO). Từ một mãnh lực vô hình thôi thúc lão tìm đến con tàu ma trên một bãi cạn phía Bắc Carolina. Cuộc đời ngắn ngủi của cô gái xinh đẹp trên con tàu nầy bị bỏ rơi hoàn toàn là một bí ẩn của câu chuyện con tàu ma nổi tiếngnhấttronglịch

152 295
sửhànghảithếgiới.Lãotiếptụcbay đến sông Connectcut xem tên giết người hàng loạt . Hắn đãđâmchết támngườiđànbàdọcbiêngiớicủahaitiểu bang.Sau khivuộtmấtnạnnhânthứchín,hắndừngtay trốnthoát,khôngbaogiờbịbắt...

hương ,được dịpnóichuyệncởimở.Quachuyệntròtôibiết,trước75 bà làm việc trong cơ quan DAO (*), ông chồng trước khi gặpbàlàmtrong MACV(**)sau nầy cũnglàm trongDAO và gặp bà. Trước khi ra về, ông bà Mike không quên ghi địa chỉ để chúng tôi có dịp gặp lại. Ông Mike , người chồng, đã tặng tôi cuốn truyện viễn tưởng (fiction book) nóivềmộtlãophùthủy… Điềuđặcbiệttôiphảihỏirỏhọ,tạisaolạichochúng tôiđịachỉlàmộtngôiquánvàgiờgặp,làmộtsángsớm5 giờ.Bàvợcườixởilỡi,nóirằngbanngàyôngbàsốngbất định,giàvềhưu,vuiđâuchúcđókhôngcó

152 296 Mấythángtrướcđâychúngtôiđãgặpmộtcặpchồng MỹvợViệttạinhàthờSaintPatricktrongbuổilễtangcủa mộtbàđồnghươnggiàtrên95tuổi.BàTh.trước75làm sởMỹcóchồnglínhMỹlàngườisớmnhấtđếnthànhphố chúng tôi đang ở. Những người Việt đến sau như tôi thường đến tá túc một vài tháng đầu tiên tại nhà bà. Lễ tang của bà tập họp gần như đầy đủ người Việt đã từng quenbiếtbàtrongđócócặpchồngMỹvợViệtnầyđếntừ một thành phố khác. Bà vợ Việt gặp đồng
chỗdừngnhất định. Nhưng ông Mike lại có một thói quen không bỏ được là cứ năm giờ sáng mỗi ngày, ông đều có mặt tại quán cà phê trong dãy phố cổ. Họ nói, nếu có dịp nào thuậntiệngặplại,điệnthoạibáochoôngbàbiết... Ba giờ khuya. Xe lặng lẻ chạy trong đêm tối, bên dãi phâncáchsánglêngiữamặtđườngtrảinhựalúcchiếcxe

ốn sách kể về một lão phù thủy bay qua nhữnghiệntượngbíẩncóthậtxẩyramàkhoahọcchưa giảithíchđược… Khi lão cảm thấy không còn đủ sức bay tiếp,một nguồnnănglượngmạnh từđâuđộtnhiênxâmnhậpvào cơ thể. Lão nhìn thấy hàng trăm hiện tượng bí ẩn xuất hiệncùngmộtlúc.Mộtngườiđànôngkhôngrỏdanhtính đánh cướp chiếc máy bay Boeing , tống tiền hành khách ba trăm ngàn dollar - tiền chuộc mạng - rồi nhảy dù xuống một hốc núi mất dạng. Một tên giết người không bao giờ bị bắt. Tên nầy đã sát hại một nữ diển viên nổi tiếnggiữađườngphốmàkhôngaibiết.Thithểngườiphụ nữtrẻ,bịcắtlàmđôingangthắtlưng,bịrúthếtmáu.Nạn nhân còn bị tên nầy tạo dáng

152 297 phóng chùm sáng lên dải cellule photo .Một vài xe phía sau phóng nhanh ,vượt qua ,trong
chỉ
một chấm sáng nhỏ di động
trước.
tiểncongáivềtiểubangkhác...Tựalưngvào
,tôilật xemtiếpcuốnsáchviễntưởngdoôngMiketraotặng.Chỉ mấy trang đầu cuốn sách cũng đủ kích thích trí óc tôi. Tôibịcuốn hút,đọcrất nhanhquênhẳnđấttrời imlặng bên ngoài...Cu
như một người nộm. Cuộc săn lùng quy mô lớn vẫn không thể bắt được tội phạm... Vị thuyền trưởng bị bắn chết lúc thám hiểm trên một đường mòn. Cái chết bí ẩn đến nổi hai trăm năm sau ngườitavẫncòntranhluậnvềvếtthươngkỳdịcủanhà
thoáng ch
c
còn
phía
Chúng tôi đưa
ghế

ngang khu vực gần nhà ở của mình tự nhiên biến mất, ngườitanêulýdobầukhôngkhírấtloãnglúcđó.Miệng núilửa Josephbỗngnhiên mấtdấu. Đài phun nướctrên sa mạc phía Nam New Mexico cũng không còn dấu vết, mộtbíẩnđếnnaykhoahọcvẫncònbốirốikhôngtìmra nguyên nhân trong hơn một thế kỷ. Thi thể tám phụ nữ đượctìmthấytrongmộtđầmlầykhôngtìmramanhmối vụ án... Tên điên giết người hàng loạt khét tiếng nhất trong lịch sử với mười bốn nạn nhân của hắn bị cắt đầu, mấtchânđượctìmthấytrongmộtlạchnước.Ngaycảcái chếtcủamộtcâyđạithụtrongvănhọcthếgiớithếkỷ19, cũng không tìm ra nguyên nhân.Một nhà báo ,nhà văn biên tập viên theo chân đoàn quân nổi dậy trong một cuộccáchmạngbỗngdưngmấttích.Ngườiđànôngchết vì bị đánh vào hộp sọ một thế kỷ sau vẫn không tìm ra danhtính... Bầu trời phía tây lóe lên một tia chớp màu đỏ. Cùng lúc, xuất hiệnnhữngluồng ánhsángbí ẩntại nhiềunơikhác nhau. Có những ngọn đèn ma quái chập chờn không giải thích được.Có một vùng diện tích chừng ba trăm dặm

152 298 thám hiểm. Người lãnh đạo một liên đoàn lao động bị tố cáothamnhũng,saubốnnămngồitù,tựnhiênbiếnmất tạimộtnhàhàngkhôngđểlạidấuvết...Mộtquantòavừa mới được bổ nhiệm, bị tố cáo xâm hại tình dục trẻ em, liềngọingaytaxichạybiếnnhưmộtbóngma.Kỳlạhơn, một anh nông dân lương thiện chưa hề phạm tội, khi đi

ngbứctranhchạm khắc tinh vi trên đá có nguồn gốc thời thái cổ, bên cạnh đó là một bản chữ cái nguyên thủy...Kinh dị hơn, một thành phố ẩn giấu trong thung lũng chết với hang động ngầm , xác ướp, người khổng lồ minh chứng một tộc ngườiđãbịdiệtchủng.NgọnnúicổShastrađượcgọitên làđịađiểmcủanănglượngvũtrụ,chứađầynhữngbíẩn: UFO ,hangđộngphalê, cácquốc giatựpháttự diệt,căn cứ quân sự dưới lòng đất, thậm chí được đồn đại là nhà củamộttộcngườitốicổhậuduệcủamộtsiêunhânhơn mườingànnăm

152 299 vuông trở thành quê hương của những truyền thuyết và lời nguyền trong nhiều thế kỷ với nhiều hiện tượng và sinhvậtkỳlạẩnnúp.Quảcầulửaphátánhsángmàucam thay đổi kích thước từ một quả banh quần vợt đến một quả bóng rổ, nhảy tung tăng giữa đường phố với tốc độ cao, vọt thẳng đứng rồi bay lở lửng trên ngọn cây trước khi rút lui và mất dạng... Một tảng đá nặng hơn năm mươi tấn ban đầu nằm dưới lòng sông, không rỏ bằng cáchnàolạinhảylênbờ,lãothấynhữ
Tin
ế
ực
trước...
truyền ti
p tục vang lên trong tâm lão. Hãy tiếp tụcbay thêmnữa,baychobiếthếtnhữngbíẩnmàcông lýdùhếtsứcth
thicũngkhôngthểtrừngphạt... Mặt trời còn ngái ngủ phía Đông. Buổi sáng còn mờ hơi sương. Lão vừa trải qua một cơn mộng kỳ lạ. Tiếng nóitừmộtcỏithiênthuvẫncònlàmvángvấtđầuóclão.

Đâykhôngphảilà cỏi ...,khôngphảilà...,khôngphảilà... Khôngphảilàảocũngkhôngphảilàthật...

Xe quặt vào khu Cracker Barret giữa bóng đêm.Một hàng quán đã mở cửa đón khách.Ngọn đèn vàng chiếu ánhsángtùmùlênnềnbãiđậuxetrướcquán.Mộthàng ghế gỗ, loại ghế thư giản, đặt trước hiên quán hướng ra sân.Khônggiantĩnhmịchvàokhuya,thờigiannhưchìm xuống,trôichậmlại.Khácvớiphốchợbanngày khótìm đượcnơiyêntĩnhnhưtạiđây. Bước vào , quanh chúng tôi là hàng quán kiến trúc toàn gỗ đủ loại, trông rất lạ mắt. Bức tường cắt ngang chiahàngquánlàmhai,mộtbênquánăn,cửahàngthực phẩm ở phía bên kia. Tôi phải lách khỏi mấy quầy hàng đểbướcquaquánăn.Nhữngbộbànghếmàuvàngnhạt dướiánhsángtrắngkhiếncănphòngvuihẳn.Haibànđã cókháchngồi.Bàngiữa,haiôngrâurậmđangtròchuyện lớn tiếng .Ông bà Mike trên bàn thứ hai. Ông Mike đang đọcsách,trênbàncòncóvàicuốnkhác.Bắtthấycâyđèn dầutrênmộtbànăn,tôinhìnquanhnhậnratrênmỗibàn ăn đều đặt sẳn một cây đèn tương tự. Ngạc nhiên và vô cùngthíchthú.Nhìncáichụpthủytinhúplêncâyđèn,tôi nhớngaycáichụpđènxưatừngxuấthiệntrongnhàtôiở làngquêcáchđâyhơnsáuchụcnăm.Ngọnđèndầuthắp giữa đêm đông trong căn nhà đầu làng, bên ngoài mưa nhưtrútnước,giótạtmạnhlênnhữngtàulávađậpphát

152 300

ranhữngtràngâmthanhnhưréogọikêucứu.Ngọnđèn mờthắplênbữaăntốiđạmbạc.Làmsaotrongcáiquán khuya nầy lại có những ngọn đèn dầu kia. Lúc nào thì chúng được thắp lên ? Hình ảnh chúng đã đánh thức cả một đoạn đời của tôi. Tôi nhớ những đêm tối chập chờn trong ngôi làng cũ, nơi mẹ tôi và anh em chúng tôi trải qua mười lăm năm thầm lặng chờ đợi những ngày nắng ấm. Thấy tôi , bà vợ cho biết , ông Mike thườngđến đây một mình lúc năm giờ sáng, ra ngồi trước quán và thắp lên ngọn đèn dầu. Ông có thói quen hẹn gặp người khác vào giờnầy... TôikéoghếngồicạnhôngMike.ÔngnóirànhtiếngViệt không kém gì chúng tôi. Ông kể lại cái thú ngồi cà-phê đèn mờ do những người bạn Việt Nam rủ rê trước kia. Nhưng tôi lại nói với ông ta , bên trong quán nầy thấp thoáng hình ảnh một quán nhỏ nằm heo hút giữa vùng quêcáttrắngdướichânnúiđá.Tôinói,nếucómộtcôgái đứng sau quầy rượu ở đây, tôi tưởng tượng một tiếng độngnhẹvangxatừcánhcửabímật,côgáingướcnhìnvề phía tiếng động, và một chàng cao bồi mang súng ngắn lủng lẳng bước vào. Như

152 301
một thói quen ,cô gái tự động mangrượurótvàoly,nhẹnhàngđẫynhẹvềphíakhách. Chàng cao bồi với chiếc mũ rộng vành gác một cánh tay lênquầy,taykiacầmly rượuhớpnhanhmộtngụm,đặt mạnh chiếc ly trống lên quầy, mắt nhìn đắm đuối cô ta .

Nghe tôi nói thế, ông Mike cười to sãng khoái và bảo tôi rành phim cao bồi Mỹ. Tôi hứng chí nói thêm hoạt cảnh tiếp theo : hoặc chàng trai lẳng lặng bước ra cửa leo lên lưng ngựa lao nhanh về một phương trời vô định giữa đêmđen,hoặccùngđồngbọnrataytrongmộttrậnđánh đấ

điên cuồng. Ông Mike lại cười lớn hơn, lần nầycòn

tôithíchthú.Tôihỏiôngtacókhinàođọc truyện Thủy Hử của Tàu ? Ông lắc đầu, tôi kể lại câu chuyệnmộtquántrạmtrongThủyHữ.Tôinói,đâylàmột quán trạm trung chuyển, đưa đón những tay phiêu bạt giang hồ trong Thủy Hử của một trăm lẻ tám anh hùng hảo hán Lương Sơn Bạc. Quán trạm nằm dưới chân núi , đưađónthảokhấulênxuốngnúi.Mộtlần,cóngườikhách lỡ độ đường vào quán trọ ngủ qua đêm, giật mình nghe cuộcđốiđápthìthầmtraođổiphíasauquánmuốn“làm thịt” tên khách mập đang ngủ trước quán. "Thịt thằng mập ngon lắm".Ngangđây,tôinhìn ôngta, vàhạ giọng: thưở ấy, người ăn thịt người…Ông Mike lè lưỡi, bây giờ ông mới biết lịch sử Trung Hoa có chuyện người ăn thịt người... “Ôngbạn,tôicóđọ

152 302
ccuốnsáchbạntặng.”Tôiđềcập đến cuốn sách. “Bạn nghĩ thế nào về những bí ẩn trong sách?” “ Đó là những chuyện có thật, nhưng khoa học chưa giải thích được.” Ông Mike trả lời. “Tôi nghĩ rằng những bíẩnhômnaychúngtagọilàbiếnmất,mấtdấu,tựsinh
m vật lộn
vỗvai

nướcbạn.”

Bạnmuốnnhắcđếnhiểmhọadavàngmànhiềuhọc giảphươngTâytừngtiênđoántừthếkỷ19?“

Đólàvấnđềlịchsử. Phương Tâycũngđãtừngtiêu diệt bọn khủng bố nhân danh đạo Hồi ngay từ trứng nước.Sởdĩnhưvậyvìchúngnódámxâmnhậplảnhthổ phương

152 303 tựdiệtsẽđượctrítuệnhântạo(AI:ArtificialIntelligence )giảithích...Chuyệnnầydàidònglắm.Tôisẽgởiđếnbạn những suy nghĩ của tôi về trí tuệ nhân tạo giải quyết những bế tắt của nhân loại trong lãnh vực tâm linh... Về phần bạn, bạn quan tâm đến câu chuyện nào nhiều nhất trongnhữngcâuchuyệnbíẩncủalãophùthủy?...” “ Chuyện của lão bắt tôi nghĩ đến những cái chết do những bóng đen khủng bố chuyên ám sát, gây hận thù manrợtrênquêhươngtôi…” “Cảnhmanrợđókhôngxuấtpháttừđất
ợicủangườikhác...” “Nhưngtạisaobọnkhủngbốnầybanđầuchỉlàmột nhúmnhỏsốngtại một khuhoang mạcđói nghèolại trở thành một đội quân khát máu băng qua đại dương để biến một quốc gia Phật giáo hiền lành của Nam Dương (Indonesia) trở thành quốc gia đạo Hồi lớn nhất thế giới..” “Cólẻdochúngcuồngtín,hiếuchiến,vànghèođói...” Một bà tiếp khách tuổi trung niên đến bên bàn ăn. ÔngMikegiớithiệuchúngtôivớibàwaitress.Bàgậtđầu
Tây,cướpbóctàisản,thòtaytr
ctiếpvàoquyền l

c, xác nhậnlờinhậnxétcủatôi.Bànói,chúngtôilànhữngngười Jacksonian của thành phố Jacksonville, city đặt tên theo Tổng Thống Andrew Jackson. Với nụ cười khuyến khích của ông Mike, bà vợ được dịp nói về lịch sử thành phố Jacksonville. Tôi thật sự chăm chú lắng nghe,có ý tìm hiểu. Tôi nói, tôi cũng muốn cô cho chúng tôi biết nhiều chuyệnliênquanđếnnướcMỹ,chẳnghạnvềlịchsử,văn hóa, xã hội, vì chúng tôi đến Florida chưa lâu. Nghe vậy, bà Mike càng phấn khích.Những kiến thức tích tụ trong nhiềunămbàtựhọchoặcnhậntừcácĐạihọckhiquaMỹ sauthángtưbảylăm,đượcdịptuônra.Bàquayquanhà tôi,chỉtayvàomấymónăngiữabànvàgiảithích,bữaăn sáng truyền thống của những người nói tiếng Anh chủ yếu là bột yến mạch, trứ

152 304 chào ra vẻ thân thiện. Bửa ăn khuya với bánh mì, trứng ,xúc xích , thịt , bột yến mạch... Chúng tôi cắt ngang câu chuyện về huyền thoại Con Cá Gỗ và trao đổi những câu chuyện linh tinh. Tôi nói với họ phải chờ đến hôm nay mới có dịp đi chuyến xe khuya ba giờ sáng và hỏi, hình như quán ăn nầy nằm trong khu phố cổ ? Đúng rồi ,bà Mike nói. Bà tỏ ra có kiến thức về nhiều lãnh vự
ng và xúc xích.Nhưng khi chế
ến, người ta chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu như yến
ạch,
lúamạch,bắp,sắn,
bột,thịtvà
ếtkhông,
ệnnầy
cbảylămlúclàmviệctrong
ỹđếnsinhsốngtạ
thànhphố
u
bi
m
lúamì,
tinh
cácth
c ph
mkhác.Ch
bi
bànói,chuy
tôiđãbiết l
m
trướ
cơquanDAO.Khi quaM
i
Jacksonville,việcđầ

tôi nghĩ đến vẻ cổ kính mới được phục hồi trong ngôi quán. Những cây đèn dầu trên những bàn ăn lạicuốnhúttôi. Phòngănđãcónhiềukháchravào.Họvàothẳngquầy nhậnhộpthứcănhoặclycàphêrồithoăngthoắtbướcra, vộivảláixeđếnnơilàmviệc.Khôngthấybọntrẻconxinh đẹp nắm tay các bà mẹ đài các đứng chờ như hoạt cảnh trướcquầyhàngcácsiêuthịhoặcphòngbánvéđâuđó. Câu chuyện trao đổi giữa bà Mike và chúng tôi xoay quanh cách sống và thái độ của người nhập cư phải thế nàođểngườibảnxứkhôngxemthường.Bàtathườngcó những câu h

152 305 tiêncầnhọchỏilàtìmhiểulịchsửthànhphốnầy.Ồ,nhà tôicắtnganglờibàMike,vànóirằngchỉcầnhọctàiliệu SởDiTrúcungcấpđểvượtquabuổivấnđápnhậptịchlà đủ.Nghevậy,tôibảo bàMikecứnóitiếpđểtôitheodỏi... Tôinhìnquanhphòngăn.Bứctườngvớinhữngmảng gỗ nhỏ, màu nâu đậm nhạt đan xen nhau công phu mỹ thuật khiến
ỏi rất dễ làm người khác khó chịu, nhưng chúngtôilàmnhưkhôngđểýđến.Chuyệntròmớibiếtrỏ ,thời chiến tranh Việt Nam, ông Mike vừa xong Đại học ,phải động viên vào quân đội rồi được điều động qua SaiGon làm việc trong cơ quan MACV , về Mỹ một thời gian, sau đó trở lại SaiGon làm trong cơ quan DAO từ 1973đến 1975. DAOlàcơquanthay thế MACVsauhiệp định 1973 Mỹ rút quân khỏi Miền Nam. Làm việc trong DAO, ông gặp bà vợ Việt. Qua lời ông , bà Mike thuộc

plờibàvợ,ôngMikelại nhắcđếntínhtìnhcởimở của người SaiGon, những món ăn đã quyến rủ ông, một đất nước luôn luôn sẳn sàng chiến đấu để sống còn, để độc lập. Những gì ông biết về Việt Nam không làm tôi ngạc nhiên, vì nhu cầu công việc ông phải tìm hiểu chuyên môn. Rồi yêu thích nó. Tôi hỏi ông về dự tính tươnglai,ôngbảođangnghiêncứuvềAI.Ôngcũngthích đọccáclo

152 306 hạng có học mà ông rất khâm phục kiến thức nhiều mặt,vàgắnbógầnhếtđờiông. “ Jacksonville là thành phố đông dân nhất của tiểu bangFlorida,bàMikenói.NhờhợpnhấtquậnDuvalvào thành phố năm 1968 nên qui mô rộng lớn của Jacksonville cho phép phần lớn dân chúng sống ở nội đô.Năm2018dânsốkhuvựcđôthịcủaJacksonvilletrên mộttriệurưỡi,làkhuvựcđôthịlớnthứtưcủaFlorida.” Tiế
“Có
bạn
nóivềnhữngngười
tửphù?”Tôitrởlạicâuchuyệnbỏdỡ… “Sinhtửphù?”ÔngMikenghĩngợi...“ Hìnhnhưnó xuấtpháttừThiênLongBátBộcủaKimDung.Đâylàmột bíthuậtdonhàvănkiếmhiệptưởngtượngra,nókhông cóthật.NhưngAIsẽlàmđượcnhưtưởngtượngcủaKim Dung…” “Bằngcáchnào?”Tôihỏi. “ Bằng kỹ thuật của trí tuệ nhận tạo.” Ông Mike trả lời.” AI sẽ kích thích và điều chỉnh các thành phần hoạt
ạifictionbooks.
khinào
nghe
b
c
ysinh
152 307 động trên bộ não. Để vận hành kỹ thuật nầy, người điều khiển có thể ngồi cách bệnh nhân hàng mấy chục ngàn cây số và ấn những nút bấm. Như tôi đã nói, tất cả phải chờAIgiảiquyết...” Một thoáng im lặng chờ đợi. Không gian như ngưng đọng.TôinhớtrướcđóôngMikecóhứasẽgởitàiliệuvề AI đểtôitìmhiểu. Tôi đứng dậy, nhìn những cây đèn dầu trong hàng quán Cracker Barret và nhớ về quê làng xưa...Rời quán khuya,trờivẫncònmờtối.Ngườiconquayxevọtraxalộ .Cuộcgặpđãđánhmạnhvàotâmtưởngtôi… * * * GầnđâytôibấtngờnhậnthưôngMikegởi.Mùadịch corona đã giữ ông ta tại nhà. Ông đã bị tước mất thói quenđế
gầnnhưmọiviệcđềubịxáotrộn,đảongượccả. Cuộc sống khó khăn bắt đầu.Một bạn già của tôi đã chết trong Viện Dưỡng Lão của thành phố Denver, bang Colorado.Tôilạinghĩvềchiếntranhsinhhọcvìkhoahọc cóthểchếtạovirus…
nquánkhuyavàolúc5giờsáng.Thìgiờnhànrổi đã giúp ông viết lại những suy nghĩ về thực trạng xẩy ra trướcmắt.Láthưgiốngnhưmộtbảntườngtrình… Bạnthânmến!Tôiviếtgầnxongvềnhữngvấnđềcần đến trí tuệ nhân tạo giải quyết. Lúc nầy,chung quanh chúngta

ckhỏengănchặnsựlâylancủadịchbệnh.Đãcócâutrả lờichocâuhỏicủabạn! Chúngtađãngherấtnhiềuvề triệuchứng,tiếntriển vàảnhhưởngcủaCOVID-19 đốivớinềnkinhtếtoàncầu , nhưng chúng ta cũng nghe thế giới tập trung vào các phươngtiệncóthểgiúpchốnglạivirusbaogồmcáccông nghệ tiên tiến như AI.Vì vậy, với tư cách là một công cụ phi truyền thống, AI giúp chống lại đại dịch. Nhưng vì công nghệ này hoàn toàn mới, chúng ta cần thời gian để kiểm chứng hiệu quả của nó. Bây giờ, hãy xem AI giúp chốnglạivirusnhưthếnào. Trước hết,người ta trang bị AI cho

152 308 Bức thư rất dài, tôi đọc lướt qua những phần mình không quan tâm. Nhưng đến đoạn “ How AI Can Help Fight theCoronavirus Pandemic:TopApplications“nói về trí tuệ nhân tạo giúp giải quyết đại dịch corona, tôi dừnglạivàđọcchậmrãi... Một cách ấn tượng, AI là một côngcụ hiệu quả trong cuộcchiếnchốnglạiviruscorona.Bạncóthểhỏilàmthế nàocôngnghệtiêntiếnnàygiúpcácchuyêngiachămsóc sứ
máy ảnh. Camera an ninh được trang bị phần mềm dựa trên AI cho phép giámsátvàpháthiệnnhữngngườikhôngđeokhẩutrang và những người có nhiệt độ cao hơn 99 ° F (máy ảnh nhiệt giúpsànglọcnhiệt độcủa mọi người– caohơn99 độFlàngườibịnhiễmcoronavirus).

của AInàylàđểpháthiệnxembạncóvirúttrongcơthểcủa mìnhhaykhông. Máy chụp X quang được trang bị AI giúp giải quyết tình trạng thiếu nhân viên và lượng bệnh nhân quá tải. Phần mềm hỗ trợ AI có khả năng diễn giải hình ảnh và chẩnđoánbệnhgầnnhưchínhxác.Chỉcầnmở

152 309 Sauđó,bộthửnghiệmvirusđượctrangbịAIlàmcho quátrìnhphânphốidụngcụnầydễdànghơnvàgiúpcác mẫu phức tạp được thu thập bởi bộ dụng cụ nhanh hơn.AI hỗ trợ thiết kế các bộ thử nghiệm này.Bên cạnh đó, một phần mềm dựa trên AI có tên Axial chỉ cần 10 giây có thể giải mã dữ liệu thu được từ bộ thử nghiệm. Phần mềm AI được kết nối với quét CT (chụp cắt lớp vi tính),chophépchỉnhsửacáchìnhảnhquétđượclưutrữ vàso sánh chúng với nhữnghình ảnh mới. Mục đích
ứngdụng CheXNet khichụpảnhX-quang,trongvòngvàigiây,ứng dụng sẽ xuất ra tất cả các bệnh mà bạn có thể mắc phải. Quan trọng là, chúng được sắp xếp theo thứ tự từ khả năngxảyracaonhấtđếnítcókhảnăngxảyranhất.Một hệ thống chụp X-quang khác được gọi là qXR phân biệt giữa các mẫu X-quang COVID và không COVID với độ chínhxácấntượnglà95%. AI còn giúp thiết kế vaccin để có kết quả chích ngừa virus corona như của nhiều hảng bào chế vaccine đang hoạt động, đặc biệt an toàn và hiệu quả đến 95%. Chẳng hạn,Moderna, một công ty khởi nghiệp có trụ sở tại Mỹ,

với sự hỗ trợ của AI đã hoànthành vắc-xin với thời gian phát triển nhanh đến khó ngờ. Cách tiếp cận này liên quan đến việc triển khai công nghệ AI dùng phân tích khối lượng lớn dữ liệu và phân biệt các mẫu cụ thể của các phân đoạn coronavirus để tìm ra loại vắc xin hiệu quả…

TôiđọctiếpthưôngMike.Đoạncuối,ôngbàntrởlại các hiện tượng bí ẩn mà tôi đã hỏi ông lúc ngồi trong quán. Tôi đặc biệt chú ý khi ông nói về một loại trí tuệ khác là spiritual intelligence ( S-intelligence : trí tuệ tâm linh). Trí tuệ tâm linh có thể được sử dụngđể giải quyết cácvấnđềvềtrítuệnhântạo(AI).Vìmụcđíchnày,người ta đề xuất một định nghĩa mới về giải quyết vấn đề phù hợpvớiyêucầu,điềukiệnvànănglựccủaS-Intelligence. Ởđâytôikhôngnhắcđếnnhữnggiảithíchdàidòngtrong thư ông Mike bàn về trí tuệ tâm linh, các vấn đề của SIntelligence,hoặcphươngphápgiảiquyếtvấnđề.Màsuy nghĩvềnhữnghiệntượngbíẩntrongsáchôngMiketặng. Ông ta dùng S-Intelligence được AI hỗ trợ để giải thích như sau : bộ não của con người có một vùng hoạt động đặc biệt dành cho lãnh vực tâm linh, vùng nầ

152 310
y có tính chấtđặcthùcủatừngcánhân.Domộttácđộngnộitạibất thường,vùngnầytựkíchhoạtgâyracáchiệntượngbíẩn nhưtrongsách…NhưngvớisựpháttriễnthầnkỳcủaAI, cácvùng nãotâmlinhcủamỗicánhânsẽđượckíchhoạt
152 311 theo điều khiển của ta. Từ đó chúng ta có thể tạo ra nhữnghiệntượngbíẩn… Cuốicùng, ôngMikecho biết, hiệnthờicó một số dữ liệu về ánh xạ giữa một số khu vực của não và các bộ phận của cơ thể mà chúng kiểm soát để từ đó não nhận đượccácthông tincảmquan.Tuynhiênngườitakhông hiểu đầy đủ về cách các lĩnh vực khác có thể thực hiện quacácchứcnăngkhimộtkhuvựcbịhưhỏng.Hầunhư khôngcólýthuyếtnàovềcáchmộtbộnhớriênglẻđược lưutrữ… Thư của ông dự đoán về một tương lai mà tôi không muốnnghĩđến.… PTU (2019-2021) --------------------------GHICHÚ: (*)Phòng Tùy viên Quốc phòng Hoa Kỳ tại Sài Gòn (Defense Attaché Office Saigon, thường được gọi tắt là DAO Saigon) (**) Bộ chỉ huy Viện trợ Quân sự Hoa Kỳ tại Việt Nam (tiếng Anh: The US Military Assistance Command, Vietnam), viết tắt là MACV, là cơ quan chỉ huy quân sự thống nhất đối với các đơn vị quân sự của Mỹ tại miền Nam Việt Nam trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam. HẾT –
152 312 .LỜINÓIĐẦU .TrênSợiTócBuồn .KháchTrú .SauGiờHưuChiến .ĐêmMùMộĐịa .PhốĐỏ .DướiChânTrườngSơn .BấtNgờKểMộtChuyệnTình .MưaĐôngCuốiMùa .ChuyếnVềQuê HomeTrip .GiấcMơChiếuManh FRAYEDMATSINADREAM .MởCửa .KhoảngTối .BứcThưCỏCú .BuổiChiều .TrênXácCon .ChuyệnHaiConTrâu .ThưGởiMộtNữVănSĩ .CủaCònLại .NgàyVề

ĐốmSángQuaĐồngKhông

ĐónXuânTrênĐường

HòĐồngVung

NhịpTimVềHuế

Tâmsựcâyđànbỏquên

152 313
.
.
.
.
.
.QuánVềKhuya

Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.