Chuong 23

Page 1

31/12/2022 Chương 23 HỌC BỔNG Trên VCV, Chuyện Viễn Mơ Thời Chiến ghi là chương 22 (Số người đọc là 151 , đăng ngày 07/09/2022) Ngành VHSS tại Đại Học Hạo Nhiên đã khai giảng các lớp bachelor chuyên về nghiên cứu biên dịch, dịch thuật và văn chươngthếgiới.PhầnlớnsinhviênNamThườngvàođâyđều đã qua bốn năm Văn Khoa. Soi kỹ chương trình văn khoa của NamThườngvàVHSScủaHạoNhiên,sinhviênnhậnracórất CHUYỆN VIỄN MƠ PHẦN IV VĂN HỌC
nhiềuphầngiốngnhau.Phầnkhácnhauphảibổsungtrướchết thuộcvềnghiêncứubiêndịchvàrènluyệnkỷnăngdịchthuật sắc bén, Anh ngữ bắt buộc, tiếp theo là Pháp ngữ, ngoài khả năngphảiviếtgiỏitiếngViệtđốivớisinhviênNamThường. Anh ngữ là công cụ giúp sinh viên phân tích văn học từ khắp nơi trên thế giới.Tốt nghiệp VHSS có thể theo đuổi các chương trình sau đại học hoặc làm các công việc khác nhau trongcáclãnhvựcviếtlách,nghiêncứuvàtruyềnthông. Lớp học Anh Ngữ tại một ĐH Mỹ HầuhếtgiáosưphụtráchđềuđếntừcácĐạiHọcBắcMỹ. Trác Bạt nhận học bổng Ph.D về VHSS từ Đại Học Hardy. Học bổngnầyđếnvớichàngtrướckhichàngcótêntrongdanhsách chuẩnbịchochươngtrìnhhậuchiếntáithiếtNamThường.Để có thể theo học Ph.D,Trác Bạt phải chuẩn bị sẳn kiến thức về Master.Ủy Ban Master đã chọn giáo sư hướng dẫn Trác Bạt. Không thể kể ra hết chương trình Master, chàng chỉ nêu lên phần cốt lỏi. Tham khảo ý kiến của ủy ban Master, sinh viên chọn một chủ đề để viết luận án.Luận án lý thuyết từ 20.000 đến25.000từ.Sauđó,sinhviênchọndịchsangtiếngAnhmột

công tâm, tôn tr

bản

ng chi

vănhóatiếp

n.

ệu phản biện và một danhmụccáccôngtrìnhđượcthamkhảoýkiến. Giáo sư hướng dẫn đã giúp Trác Bạt thực hiện đúng các tiêuchuẩncầncócủaluậnán.Đốivớivănxuôi hoặckịch,bản thảothườngbaogồm60-80trangdịch.Đốivớithơ,bảndịchtừ 30-40 trang. Phần giới thiệu phê bình phải đề cập đến những nội dung : một, tác giả, tác phẩm , vị trí của họ trong bối cảnh văn học đương đại, mối quan hệ với truyền thống văn học, nhữngảnhhưởng,v.v.; hai,tácphẩmvàsựtiếpnhậnphêbình, thẩmmỹcủanótrongbốicảnhvăn

tuyển tập thơ,tiểu luận vănhọc hoặc truyện ngắn,tiểu thuyết ngắnhoặcmộtvởkịch,kèmtheophầngiớithiệuphêbìnhdài 25trang(mườingànđếnmườihaingàntừ).Phầnmởđầuphải đề cập đến cấu trúc và phong cách của văn bản nguồn, cũng như các chiến lược và kỹ thuật được áp dụng trong bản dịch. Bản dịch phải thể hiện kỹ năng của sinh viên như một người dịchtrongviệcxửlýmộtvănbảnphứctạpvàkhảnăngcủahọ để đưa ra các quyết định đúng đắ
đầu của nó; ba, tác phẩm trong bối cảnh của
ền
p nhận. Lý tưởng nhất, phần giới thiệu phê bình nên cung cấp một‘luậnđiểm’rộngvềtácphẩmvàbảndịch,triểnkhaicáclý thuyết phê bình hoặc lý thuyết dịch hoặc các nguồn thứ cấp nếucóliênquan… Department of Comparative Literature 133 East Pyne, Princeton, NJ 08544 Phone: 609-258-4027 Fax: 609-258-1873
n,
ều hướng vănhọc vàthẩmmỹcủavăn
nhậ
Luận án phải bao gồm một phần giới thi
hóa,vănhọc,lịchsửban
n
văn hóa tiế
Trác Bạt đã phải học ngày học đêm với trí nhớ thiên phú có sẳn mới chịu đựng nổi gánh nặng của chương trình Master.CuốicùngỦyBanMasterđãcấpgiấygiớithiệuTrácBạt kèmtheohồsơhọcbổngPh.DgởiquaĐạiHọcHardy. Lúc làm thủ tục nhập học, Trác Bạt bất ngờ gặp một sinh viên Nam Thường tên Thúc đang học ngành máy tính tại Đại HọcHardy.BiếtchàngchuẩnbịchươngtrìnhtiếnsĩVHSS,Thúc trố mắt nhìnTrác Bạt như một quái vật.Không biết người đối diệnlàai,Thúcvồvậptravấnchàng,hỏi
ạt
ở Việt
ng.
ậm
ền
ViệtThườngquađây.Ngườisinhviênthậtlớnlối vì xem ra còn trẻ hơn Trác Bạt đến hơn 5 tuổi, nhưng chàng vẫnnhậnrathiệnchícủaThúc,bìnhtĩnhchờngheThúcsẽnói nhữnggìtiếptheo. PhD in Comparative Literature –Department of Comparative Literature“Xinlổi,anhhọcPh.DcomparativeLiteratuređểlàmgì?” Thúc hỏi.“Họcxong vềViệt Thường khôngcó ngànhhọc nầy,
TrácB
t
đâuđến, h
c DoctorofPhilosophy(Ph.D)làmgì,chamẹchànglàmgì
Thườ
Th
chí Thúc còn h
i Trác Bạt t
Miền Nam hayMi
B
c

trênmây?” “ Chuyên ngành của anh không thích hợp với dân Việt Thường.Nói rỏ hơn, chuyên ngành đó dành cho những người lãngmạn,mơướchảohuyền…”

Trác Bạt thấy không cần phải phân bua nhiều chuyện với ThúcvàkhôngmuốnThúcxíathêmvàochuyệncánhân,quay quahỏichuyệncủaThúc. “Thúchọcngànhgìởđây?”

ất 5
ệt
?” “Thúclàsinhviênduhọchay
ỹ?”
t
ỏi. “BốtôilàcựuđạisứtừđờiTổngThốngĐệNhậtCọngHòa Nam Thường. Tôi là một US citizen. Nhưng tôi cũng không đụngvàocáingànhđitrênmâycủaanh”Thúcnóithànhthật. “Ngànhđi
còn
nước ngoài h
đâu cần anh. Chương trình phải m
năm,mộtnămởtrongkhuônviêntrườngtưphảitốngầnnăm mươihaingàndollar.Xinlổi,tôikhôngthểtưởngtượngđược một người Vi
Thường dám ch
p nh
n m
t phí tổn lớn như vậy
côngdânB
cM
TrácBạ
h
“ Bachelor
Master
“Sao
?” “Ôi…tôi
loạingườ
u
“Ngay
con
is
?” “ Bây
u
“ TôiđanghọcnămcuốiBachelorngànhmáytính.” “ Tôi biết ngành nầy dễ kiếm việc làm. Lương trung bình mỗituầnbaonhiêuThúcbiếtkhông?”
một ngàn hai trăm năm chục đô một tuần,
mộtngànrưỡi,cònPh.Dmộtngànchin…”
khônghọcPh.Dluôn
ithiế
kiênnhẩn…”
cả
ôngcựuđạ
ứsao
giờ không nói cựu đại sứ, mà nói là công dân hạng hai…Cự
Phó Tổng Thống Nam Thường qua đây còn phải đi làmnghềchàilướiđó…”
“ Thúc thấy dân Nam Thường chúng ta thường học ngành gìởđây?“ “AnhcóhiểunhiềuvềBachelorkhông?” “ Bachelor người mình gọi là cử nhân học 4 năm Đại Học saukhixongTúTàitoànphầnchứgì?” “Nhưnganhcóbiếtcómấythứbachelorkhông?” “Ba,bốnthứgìđókhôngđểý” “ Trật lất. Bộ Giáo dục Bắc Mỹ công nhận hơn 80 loại Bachelor..”Thúcravẻhảnhdiện. “Nhiềuvậ
y,chọnngànhbằngcáchnào?” “Đó,chọnđúngngànhhợpvớisởthíchvàkhảnăngphải xemnhưthànhcôngmộtnửa..Anhbiếtkhông,cómộtsinhviên du học sau khi qua khỏi rào cản tiếng Anh, đã chọn học kỹ sư xây dựng vì có cha đang làm nghề đấu thầu xây cất. Mới học đâuchừngbốnnămtháng,ngườitađưacậuấyđithựctậptrên cáccôngtrường.Tưởnglàmgì,cậutachưnghửngkhihọxếp mìnhvàonhómbốcvácphụthợ.NhómnầyhầuhếtlàdânMỹ đen to con lắm sức làm sao cậu ấy theo kịp . Chỉ vài ba buổi

cchuyênngành,khiviếtthưchogiađìnhbênnhà,ghiđịachỉ là một bệnhviện.Ngườinhà không hiểumô têgì,cứ nghĩanh đang hành nghề bác sĩ ở Bắc Mỹ. Thực tế, anhta đang làm lao công chùi rửa bồn cầu, quét dọn phòng ốc trong bệnh viện. Sĩ diệnmà…Giấudiếmtoàndiện…”

“ Theotôibiết,ngườithườngchỉcầntrangbịmộtngàntừ cóthểgiaotiếp tạmđược, nhưng họcbácsĩphảithuộcít nhất mộttrămngàntừ.Họcbácsĩhầuhếtdànhchoconemsinhra tại đây hoặc qua đây lúc còn học tiểu học. Lên trung học phải nổlựcgấphai.Đúngkhông?”

“OK.Anhthửđikhámbácsĩởđâyđểbiếtngườitanóigì. Trước khi kê toa cho thuốc họ hỏi mình cả giờ đồng hồ, nói nhanh kèm theo nhiều thuật ngữ y khoa, phải ở đây lâu năm mớihiểuhọhỏigì…”

“ Thúc nói đúng .” Trác Bạt góp chuyện. “ Tôi biết có một nhasĩhànhnghềlâunămbênThủPhủ,quađâytưởnglànhập vào hàng ngũ chuyên viên của bệnh viện. Ai ngờ họ bắt học tiếng Anh đến hơn bốn năm, nhưng khi chính thức vào việc , cũngchỉlàloạidentalassistant,trợlýnhasĩthôi.” “ Tụi nó không cho mình đụng vào mồm miệng dân da trắngđâu.Thựctếlàvậy.”Nóixong,ThúchỏiTrácBạt.“ Biết vậy có lẻ anh cần cân nhắc chuyện học Ph. D comparative

thựctập,làbỏcuộc.Mấttiền…TrườngĐạiHọcnàocũngcóban hướngdẫnchọnngành,nhưngsinhviênphảitìmhiểutrước…” “Nghenói,họcytácótươnglaihơncả.” “Làmytácựclắm.Tôivàobệnhviệnkhôngthấyytácười lầnnào…Đầutắtmặttối.Quánhiềuviệc.Màhọcđâuphảidễ.Y tá,kểcả bácsĩqua đâyđềuphảihọcnói,
ểu
ếng
trước khi hành nghề. Kể anh nghe một
nghe,hi
ti
Anh
chuy
n nực cười. Một ông bác sĩ bên Thủ Ph
qua đây,đang học tiếng Anh chuẩn b
h

tínhtoánl

h

i

h

ph

c

hơn nhiều.Văn bằng tiến sĩ VHSS do khoa n

y h

p tác v

i nhiều khoa khác thực hiện. Chương trìnhchocácứngviênnhậnhọcbổngnhưchàngđểgiảngdạy vềVHSS,hoặccáckhoariêngbiệtcủavănhọcvànhânvăn.Thủ tụcphảiquamộtsốđiềukiệnkiểmtrabắtbuộc. Điều kiện thứ nhất, Trác Bạt phải tuyên bố rỏ ràng mục đíchlấybằngPh.D–VHSSđểlàmgì.Điềunầyđãnêurỏtrong giấygiớithiệucủaHạoNhiên. Các điều kiện tiếp theo như sơ yếu lý lịch,

Literature rồi chứ ?” Đến nước nầy, Trác Bạt đành thú nhận với Thúc, chàng không được phép chọn ngành mà do nhà trườnggiaonhiệmvụđihọc.Thúclạihỏitrườngnàogiớithiệu chàngđếnđây. “ThúcbiếtĐạiHọcHạoNhiênởThủPhủkhông?” “Khôngbiết.NhưngĐạiHọcnàocóchuyênngànhvănhọc sosánh phảigọilàĐạiHọcQuốcTế.”Thúcnhậnxét. “MìnhkhenThúcbiếtnhiềuchuyện.HọcxongPh.Dcảhai chúngtasẽvềThủPhủ.LúcđóThúcsẽbiếtthếnàolàĐạiHọc HạoNhiên…” TrácBạtnh
thư giới thiệu, quátrìnhvàkếtquảhọcvànghiêncứutừtrướcđềuđượcHạo Nhiên thiết lập và củng cố vững chắc cho ứng viên, chàng khôngphảimấtcôngđôicovớiai. Về kiểm tra bắt buộc,có cuộc vấn đáp với độ khó rất cao trướcgiáosưphụtrách.Ôngđưaramộtdanhsáchđềtàivềcác tácgiảvănhọclớncủathếgiớiđểứngviênchọn.TrácBạtchọn đề tài “Totalitarianism in Orwell's 1984” (Chủ nghĩa toàn trị trongtácphẩm“1984”củaOrwell). “LýdonàochọnGeorgeOrwell?”Giáosưhỏi.
ậnthấyngườisinhviên
ợi
rấtkỹ. Việc
ọc của chàng
tạp

bi

Orwell?Hãytr

l

i

ng

Orwelltênthậtlà EricArthurBlair(1903-1950) là tiểu thuyết gia, nhà báo và nhà phê bình người Anh. Tác phẩm của ông phản biện xã hội sâu sắc, phản đối chủ nghĩa toàn trị và nhiệt tình ủng hộ chủ nghĩa xã hội dân chủ.Là nhà văn, Orwell viết các tác phẩm phê bình văn học, tiểu thuyết , thơ, và báo chí luận chiến. Ông nổi tiếng với tiểu thuyết ngụ ngôn Trại súc vật (1945) và cuốn tiểu thuyết “Mười chín tám mươitư(1984)”môtảchủthuyếttoàntrị.Cáctácphẩmphihư cấu bao gồm The Road to Wigan Pier (1937),

“Người
ầy
đọ
ghi lại kinh nghiệmcủaôngvềcuộcsốngcủatầnglớplaođộngởmiềnbắc nước Anh ; và Homage to Catalonia (1938), kể lại những kinh nghiệm của ông khi tham gia cuộc nội chiến Tây Ban Nha (1936–1939), được giới phê bình đánh giá cao không khác những bàitiểuluậnvềchínhtrị,vănhọc,ngônngữ vàvănhóa.
NamThườngchúngtôingưỡngmộtácgi
n
khi
c tác phẩm Trại Súc Vật ( Animal Farm) của ông .” Trác Bạt trảlời. “Bạn
ếtgìvề
ngắ
ọn
“George
Năm 2008, The Times xếp George Orwell đứng thứ hai trong "50nhàvănAnhvĩđạinhấtkểtừnăm1945". “Orwellianlàgì?” “Tính từ "Orwellian" mô tả thực tế xã hội độc tài và toàn trị,làmộtphầncủangônngữtiếngAnh,xuấtpháttừtácphẩm củaOrwell.Tácphẩmcủaôngcóảnhhưởnglớntrongvănhóa đại chúng và chính trị. Ngoài "Orwellian" còn có nhiều thuật ngữ thần học của ông chẳng hạn "Big Brother", "Thought Police","Two Minutes Hate","Room 101","memory hole", "Newspeak","doublethink","unperson", and"thoughtcrime”… Buổivấnđápvớithờilượnghaigiờtheoquyđịnh.TrácBạt không thể kể hết. Chàng chỉ muốn ghi lại bài tóm lược cuối cùngkhoảnghơnmộtngànrưởitừdogiáosưyêucầu CHỦNGHĨATOÀNTRỊTRONGTÁCPHẨM “1984”CỦA ORWELL Tác phẩm “1984” của George Orwell kể về một người đàn ông tên là Winston Smith ở một quốc gia có tên là Châu Đại Dương với chính phủ gọi là IngSoc. Winston luôn sống trong nỗi sợ hãi khi bị bắt và tra tấn bởi các thành viên của Đảng,

cho thẩm quyền của chính phủ”. Trong tiểu thuyết “ 1984 " , “chủ nghĩa toàn trị biểu thị mộtxãhộitrongđóquyềnlựcchínhtrịnằmtrongtaymộtnhà độc tài hoặc "lãnh đạo" với một tầng lớp thống trị phi truyền thống; khối dân chúng không chỉ bất lực về mặt chính trị mà cònbịtướcđoạtmọinguồnlựctrítuệvàvănhóa”.Chủnghĩa toàntrịlàmộtlựachọnhấpdẫnchocáctênđộctàicócôngdân đangchịuđựngnhữngápbứccủachínhquyềnđươngthời.“Các quốcgiatoàntrịcủaĐứcQuốcxãdướithờiAdolfHitler(193345) và Liên Xô dưới thời Joseph Stalin (1924-53) là những ví dụđầutiêncủachủnghĩatoàntrịphitậptrunghoặcphổbiến, trong đó nhà nước đạt được sự ủng hộ đông đảo của quần chúng đối với sự lãnh đạo của nó”. Ở Đức Quốc xã, người dân đang phải vượt qua một cơn khủng hoảng trầm trọng do mất mát trong Th

nhữngngườithamgiaIngSoc.Orwellmô tảcáchkiểmsoátvà thảo luận về sự nguy hiểm của một chính phủ độc tài
trị như IngSoc.
tố
ủ nghĩa
trị bằng
ra
lạchậucó mộtchính
ị.
không
cạnh của cuộc sống cá nhân
ế chiến thứ nhất. Ở Liên Xô, người dân đã lật đổ một chính phủ Sa hoàng thiếu hiệu quả, thiếu quan tâm đến quầnchúng. GeorgeOrwellđãcónhiềutrảinghiệmtồitệvớichủnghĩa toàn trị. Ông kể lại những sự kiện này trong tác phẩm “1984”. Orwellđãtậnmắtnhậnraảnhhưởngcủamộtchínhphủphát xíttrongThếchiếnthứhai.Năm1948,tiểuthuyết“1984”được xuất bản lần đầu tiên. Trong Thế chiến thứ hai, những vụ giết ngườihàngloạtđượcralệnhbởicácnhàlãnhđạođộctàinhư Adolf Hitler và Josef Stalin. “Adolf Hitler, ở Đức, đã tàn sát kẻ
toàn
Orwell
cáo ch
toàn
cách t
o
m
tch
nghĩa
ph
toàntr
Ch
nghĩatoàntrịlà“hìnhthứcchínhph
v
m
tlýthuyết
chophépt
docánhânvàtìmcáchph
ctùngt
tc
các khía

trongtácphẩm“1984”. Mộtchínhphủtoàntrịhoạtđộngđểkiểmsoáttâmtrícủa người dân. Một cách để gây nghiện là kiểm soát khoái cảm. Đảngkiểmsoátconngườibằngcáchhạnchếvàkìmhãmniềm vui. Loại bỏ niềm vui khỏi xã hội sẽ làm giảm tinh thần của người dân, cho phép chính phủ thực thi ý chí của mình. Tình dụclàmộthoạtđộngxãhộibịĐảngcoithườngthôngquacác tổ chức như Liên đoàn Chống Tình dục Trẻ em. Theo lời LaurenceLerner:“[Orwell]coi[tìnhdục]làcựckỳquantrọng vìnótậptrungvàokhoáicảmthuầntúyvàIngSoclàmộtxãhội dànhriêngchoviệcxóabỏkhoáicảm”.Trong“1984”,nhânvật Julia sử dụng tình dục nhưmột phương tiện để nổi dậy chống lạiĐảng.Nhìnthấyhànhđộngnổilo

thùcủamình-giếtchếtsáutriệungườiDoTháicộngvớichín triệu người Slav, người gypsies, người bất đồng chính kiến, ngườiđồngtínhluyếnáivànhữngngườibịtháchthứcvềtinh thần”.Orwell,bịámảnhbởitộiácdiệtchủngdoquyềnlựcduy nhất của một người gây ra, đã thúc đẩy ông ta suy nghĩ về nguyên nhân của rất nhiều cái chết. Ông thể
ạnh mẽ những lo lắng của mình về sự nguy
phủ độc tài
ằng cách tạo ra sự loạ
riêng
ạncủaJulia,
cùng cô ta và bày tỏ mong muốn nổi loạn.
màcô ấyđã làmđược-bất cứ điềugìámchỉđến
ối nát- luônkhiếnWinstontrànđầyhyvọnghoangdã”.Niềmhy vọng của Winston chính là điều mà một chính phủ độc tài muốn tiêu diệt. Ngoài ra, khi O’Brien tra tấn Winston trong Phòng101,hắntiếtlộđộngcơcủaĐảng:“Bảnnănggiớitínhsẽ bị loại bỏ. Sinh sản sẽ là một hoạt động hàng năm giống như việcgiahạnthẻkhẩuphần.Chúngtasẽxóabỏkhoáilạc”.Bằng cáchloạibỏthúvuitìnhdụcvàtấtcảthúvuicủaxãhội,Đảng
hi
n m
t cách m
hi
m c
a m
t chính
b
n th
c
a
mình
Winstontham gia
“Khoảng thời gian
s
th

coi như được tự do thể hiện ý chí của mình đối với các công dâncủaChâuĐạiDương. Mối quan tâm duy nhất của các nhà lãnh đạo theo chủ nghĩa toàn trị là giành được quyền lực. “Đảng tìm kiếm quyền lựchoàntoànvìlợiíchcủamình.Họkhôngquantâmđếnđiều tốtcủangườikhác;chỉquantâmđếnquyềnlực.Khôngphảisự giàu có, sang trọng hay một cuộc sống lâu dài hay hạnh phúc, đốivớiĐảngsứcmạnhlàduynhất,thuầntúy”.Orwelldựđịnh thể hiện ý muốn mình trong “1984” như của Adolf Hitler và JosephStalin,nhưngởmứcđộcựcđoanhơn:“ĐứcQuốcxãvà Cộng sản Nga đã đến rất gần chúng tôi theo phương pháp của họ,nhưnghọkhôngbaogiờcóđủcanđảmđểnhậnrađộngcơ củachínhmình.Họgiảvờrằng-ởđócómộtthiênđường,nơi con người sẽ được tự do và bình đẳng. Chúng tôi không như vậy.Chúngtabiếtrằngkhôngaiđãnắmquyềnlạicóýđịnhtừ bỏ nó ”. Orwell mô tả Đảng và chủ nghĩa của Đức Quốc Xã và CọngSảncómộtđộngcơsonghành ởcaođộtuyệtđối.Những ngườiQuốcxãvàCộngsảncóýđịnhbanđầulàtựdovàthịnh vượng cho nhân dân của họ, nhưng đã bị ảo tưởng bởi khát vọngquyềnlực.ỞChâuĐạiDương,chínhphủđãsẵn

sàngchấp nhậnhìnhthức toàntrị,nơiBig Brother thực sự kiểm soát tất cả. Trongchủnghĩatoàntrị:“ỞĐứcQuốcxãvàLiênbangXô viết của Stalin, toàn bộ tầng lớp người dân, chẳng hạn như ngườiDoTháivàkulaks(nôngdânbìnhthườnghoặcgiàucó), đều bị loại bỏ .” Chủ nghĩa toàn trị làm mù quáng người dân Châu Đại Dương. Những người ủng hộ nào mang quan điểm khác với các Đảng viên, bị coi là xấu xa. “Đảng đã dạy rằng những người proles là những kẻ thấp kém tự nhiên, những người phải bị khuất phục, giống như động vật, bằng cách áp

dụngmộtvàiquytắcđơngiản”.Proles-thànhviêncủagiaicấp vôsản,mộttầnglớpxãhộithấphơnhoặcgiaicấpcôngnhânvốn thiếu trí thông minh so với con người, thua kém cả động vật. Mặc dù những người ủng hộ quyền lực nổi dậy, nhưng Đảngbuộchọphảitinrằnghọthấpkémhơnconngười,khiến họphảisốngtáchbiệtvớidânchúng. Chủnghĩatoàntrịlàmộtlựachọnhấpdẫnchocácquốcgia vượt qua đói nghèo. Orwell khuyên công dân của những quốc giađókhôngnênchọnconđườngđó.CácquốcgianhưĐức,Ý và Nga đã tìm cách lập chính phủ độc tài trong đất nước họ, khiếnhàngtriệungườingườithiệtmạngvàmấttựdo.Cácnhà lãnhđạotoàntrịchỉquantâmđếnquyềnlựcthựcsựchodùcó baonhiêungườibịhại…

TOTALITARIANISMINORWELL'S1984

George Orwell’s 1984 is about a man called Winston Smith in a country called Oceania with a government called IngSoc. Winston lives in constant fear as he is arrested and tortured by members of the Party, people participating in IngSoc. Orwell shows how IngSoc is a controlling government. Also, he discusses the dangers of a government like IngSoc. IngSoc is a totalitarian government. Orwell denounces totalitarianism by creating a dystopia that has a totalitarian government. Totalitarianism is the “form of government that theoretically permits no individual freedom and that seeks to subordinate all aspects of the individual’s life to the authority of the government.”

When Orwell published 1984, “‘totalitarianism’ denoted a society in which political power was in the hands of a dictator or ‘leader’ and a nontraditional ruling elite; the mass of the population was not only politically powerless but deprived of all intellectual and

cultural resources” (Gleason, 148). Totalitarianism is a tempting option for countries whose citizens are suffering. “The totalitarian states of Nazi Germany under Adolf Hitler (1933-45) and the Soviet Union under Joseph Stalin (1924-53) were the first examples of decentralized or popular totalitarianism, in which the state achieved overwhelming popular support for its leadership” (“totalitarianism” n.p.). In Nazi Germany, the citizens were overcoming a huge depression resulting from the loss in World War I. In the Soviet Union, the people overthrew an unproductive, uncaring Tsarist government.

George Orwell had many bad experiences with totalitarianism, and recounts these events in 1984. He experienced firsthand the effects of a fascist government in World War II. “In 1948, when Orwell’s 1984 was first published, World War II had just ended.” During World War II, mass murders were ordered by totalitarian leaders like Adolf Hitler and Josef Stalin. “Adolf Hitler, in Germany, had slaughtered his enemies… killing six million Jews plus nine million Slavs, gypsies, political dissidents, homosexuals, and mentally challenged people” (“1984” 242). Orwell, influenced by genocide caused by a single powerful man, prompted him to reflect upon the cause of so many deaths. He powerfully expresses his worries about the dangers of a totalitarian government by creating his own dystopia in 1984.

A totalitarian government works to control the mind of the people. One way to induce subservience is to control pleasure. The Party controls people by limiting and suppressing pleasure. To remove the pleasure from society diminishes the morale of the people, allowing the government to enforce its will. Sex is a social activity looked down upon by the Party through organizations like the Junior Anti-Sex League. Laurence Lerner suggests, “[Orwell] considers [sex] extremely important because of its concentration

on pure pleasure and IngSoc is a society dedicated to the abolition of pleasure” (Bloom 73). Julia uses sex as a medium to rebel against the Party. Seeing Julia’s rebellious act, Winston joins her and expresses his desire for rebellion as well. “Scores of time she had done it… Anything that hinted at corruption always filled him with a wild hope” (Orwell 125). Winston’s hope is exactly what a totalitarian government desires to destroy. Also, when O’Brien tortures Winston in Room 101, he reveals the motives of the Party: “The sex instinct will be eradicated. Procreation will be an annual formality like the renewal of a ration card. We shall abolish orgasm” (Orwell, 267). By removing the pleasures of sex and all pleasures of society, the Inner Party is free to exert its will upon the citizens of Oceania. “Under totalitarian rule, traditional social institutions and organizations are discouraged and suppressed” (“totalitarianism” n.p.). Totalitarianism takes away freedom by installing surveillance and limiting activity. The Party uses the Thought Police, Spies, and telescreens to monitor the citizens of Oceania at all times. Winston buys a blank diary and writes in it while he is in his flat. However, Winston fears the Thought Police will catch him for Thoughtcrime. Winston “had committed… the essential crime that contained others in itself. Thoughtcrime they called it” (Orwell 19). The Party can accuse anyone of committing Thoughtcrime, even without any evidence. Parsons was taken away by his own children for committing Thoughtcrime. Thoughtcrime also has the ultimate penalty: “Thoughtcrime does not entail death: Thoughtcrime IS death” (Orwell 28). When free thought is a crime, the government can destroy any mode of thinking which is not its own. When Winston first sees Julia, he is worried that she is a spy. “Whether she was really an agent of the Thought Police, or simply an amateur spy actuated by officiousness, hardly mattered”

(Orwell 101). Winston lives in constant fear of being caught and tortured by the Party. The Spies are a group of children who are taught how to catch adults of committing Thoughtcrime. Parson’s children, members of the Spies, turn in their own father to the Party through dedication to the Party. Julia and Winston are in what they think is the last safe place, a room without a telescreen. However, the room hides a telescreens behind a picture, allowing the Party to spy on them while engaged in “private” activity. A government that can fully monitor its citizens instills fear and maintains full control.

The Party uses the media to confuse its citizens. On the telescreens pictures of “the enemy”, Emanuel Goldstein, appear with other subliminal messages. A depiction of Goldstein shows “a lean Jewish face, with a great fuzzy aureole of white hair and a small goatee beard- a clever face, and yet somehow inherently despicable” (Orwell 12). His despicable face incites anger in the population, even if directed at an imaginary figure. The anger is then redirected toward the true enemy, as the telescreens then show pictures of Eurasian soldiers, the country Oceania is at war against. Manipulating the media manipulates the attitudes citizens have. The Party uses Newspeak and doublethink to confuse the citizens of Oceania. “NEWSPEAK is calculated to get rid of individuality by limiting the range of though through cutting the choice of words to a minimum” (“1984”, 249). The Party restricts the words used to be only positive, preventing any negative comments towards the government. “The purpose of Newspeak was not only to provide a medium of expression for the world-vie and mental habits proper to the devotees of IngSoc, but to make all other modes of thought impossible” (Orwell, 299). To eliminate other modes of thought is to eliminate the inherent freedom of thought.

Totalitarianism leaders’ sole concern is gaining power. “The Party seeks power entirely for its own sake. We are not interested in the good of others; we are interested solely in power. Not wealth or luxury or a long life or happiness; only power, pure power” (Orwell, 263). Orwell intends to manifest the intentions of Adolf Hitler and Joseph Stalin, but to a more extreme level. “The German Nazis and the Russian Communists came very close to us in their methods, but they never had the courage to recognize their own motives. They pretended that … there lay a paradise where human beings would be free and equal. We are not like that. We know that no one ever seizes power with the intention of relinquishing it” (Orwell, 263). Orwell parallels the motives of the Party with the motives of the Nazis and Communists to a greater extent. The Nazis and Communists had original intentions of freedom and prosperity for their people, but were deluded by a thirst for power. In Oceania, the government has willingly accepted full power and a truly totalitarian government where Big Brother does indeed control all.

“In Nazi Germany and Stalin’s Soviet Union, whole classes of people, such as the Jews and the kulaks (wealthy peasant farmers) respectively, were singled out for persecution and extinction.” (“totalitarianism”, n.p.). Totalitarianism blinds the citizens of Oceania. The proles, carrying a different view than the Party members, are branded as evil. “The Party taught that the proles were natural inferiors who must be kept in subjection, like animals, by the application of a few simple rules” (Orwell, 71). The inferiority of the proles is compared to animals, which lack intelligence to humans. Although the proles have the power to rebel, the Party forces them to believe they are inferior to humans, causing them to live separate from the population.

Totalitarianism is a tempting option for countries overcome with poverty. Orwell advises to the citizens of those countries to not select that path. Countries like Germany, Italy, and Russia have instilled totalitarian government into their countries, causing many deaths, and many to lose freedoms. Totalitarian leaders are only concerned with genuine power no matter how many people are harmed.

Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.