3 minute read

Connecting with the Community | Kết nối với cộng đồng

On the 7th of October, for their IMYC Entry Point introducing the Big Idea of Community, Grade 8s made a trip to Cơ Sở Hy Vọng (“Hope School”), a local school for students with hearing disabilities and downs syndrome, to make connections with other students in the community and together make greeting cards ahead of celebrations of Vietnamese Women’s Day.

Vào sáng ngày 07/10, trong buổi học Entry Point thuộc chương trình IMYC, với Chủ đề lớn (Big Idea) về Cộng đồng, thầy và trò học sinh khối 8 của TH School cơ sở Chùa Bộc đã có chuyến đi tới trường Phổ thông Cơ sở Hy Vọng (Long Biên, Hà Nội) để giao lưu, kết nối các hoạt động cộng đồng, cùng tổ chức làm thiệp chúc mừng ngày 20/10 tặng cô, tặng mẹ, tặng bà.

Advertisement

NGUYỄN HỒNG ANH

Grade 8 student at Chùa Bộc campus | Học sinh lớp 8 tại cơ sở Chùa Bộc

For our Entry Point, we went to Hope School, a school for students with disabilities that makes learning harder for them. I haven’t really communicated with people with disabilities before, so I didn’t know how to react when I first met them. And when I did, it was difficult to say the least. Some of them were deaf or mute so they couldn’t respond. I couldn’t help but feel sympathetic towards them. I admire their spirits though. I couldn’t even think about what it would be like to do everyday things without being able to see, hear or speak. Yet they all had such bright smiles on their faces.

During our time at Hope School, we got to learn more about these students and make crafts with them. I felt happy when I saw how they would get so excited after finishing their cards. Their cards turned out beautiful, like they really poured their hearts into it. The whole place felt so lively and joyful. It must be hard thinking about how they might feel excluded or left out just because they have a harder time doing some things. Despite that, they welcomed us with open arms. Some Hope students even prepared a song in sign language for us. After all, we are a community. We share the same culture, and we should celebrate that even though we might be different in other ways. ■

Nằm trong chương trình Entry Point, chúng em đã đến Trường Hy vọng, một ngôi trường dành cho học sinh khuyết tật gặp khó khăn trong học tập. Trước đây, em chưa từng giao tiếp với người khuyết tật, vì vậy em không biết nên phản ứng thế nào khi lần đầu gặp họ. Và em đã gặp phải một số khó khăn. Một số bạn bị điếc hoặc câm nên không thể trả lời. Em thực sự là không giúp gì được nhưng em thấy cảm thông cho các bạn. Và cả ngưỡng mộ nữa. Em thậm chí không thể nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu hàng ngày không thể nhìn, nghe hay nói. Tuy nhiên, nụ cười là điều luôn hiện trên khuôn mặt của các bạn.

Trong suốt thời gian ở trường Hy Vọng, chúng em đã hiểu hơn về các bạn và cùng làm thủ công với nhau. Em cảm thấy hạnh phúc khi thấy các bạn ý vui như thế nào sau khi làm xong những tấm thiệp. Những chiếc thiệp trông thật xinh xắn và như thể chứa đựng trong đó bao tâm tư của các bạn. Ngôi trường này trở nên thật sống động và vui vẻ. Thật khó khi suy nghĩ rằng các bạn ý cảm thấy bị bỏ rơi hay bị phân biệt chỉ vì gặp khó khăn hơn trong một số việc. Mặc dù vậy, các bạn luôn chào đón chúng em với vòng tay rộng mở. Một số học sinh tại trường Hy vọng đã biểu diễn bài hát bằng ngôn ngữ ký hiệu. Sau tất cả, chúng em là một tập thể. Chúng em có cùng một nền văn hóa, và chúng em nên ăn mừng điều đó mặc cho những khác biệt theo một cách nào đó. ■

This article is from: