Chân thành cảm ơn ông Nguyễn Công Lý - Chủ tịch HĐQT Tập đoàn Công Thanh tài trợ để tập thơ được ra mắt!
Thay lời tựa! ...Rồi một chiều ta lặng thầm quay về / giọt nắng vàng, ơi bầu trời hạnh phúc / bởi nơi ấy, bóng mẹ già trước ngực / bởi nơi ấy, có dáng em trên lưng / Người đàn bà, dáng mẹ già lời quê / kia cánh cò hay là em chấp chới / bởi trong nắng em hồng hào rất thực / như quê hương tôi rưng rức trong lòng / Giọt nắng vàng giọt nắng vàng liêu xiêu / vạt nắng vàng, vạt nắng vàng ta yêu / yêu được sống sợi nắng vàng lồng lộng / sống được yêu sống là yêu ta yêu
Lแบทng 03
1 Lแบทng
NGÀY THANH TÂN 1. Tôi hoảng hốt trở mình ban mai hổn hễn thức giấc Rùng mình, tôi nghe tiếng đêm nức nở bằng sự linh thiêng quá khứ dội về Mẹ tôi gánh nắng ban trưa băng qua cánh đồng ngược gió Người cha ốm như tôi hôm nay Mò mẫm cắm nụ mầm trên triền đất trung du thẫn thờ ngồi chờ ngày nẩy lộc
thơ Nguyễn Lương Hiệu
04
Thời gian những cánh chim Có đàn chim tự nhiên bay ngang hót ríu ran Trong cánh đồng trống Tôi, đứa trẻ vô tư nhặt nhạnh tiếng chim Bỏ đầy túi áo Về nhà rũ ra vô số những nụ cười Có nụ cười mẹ tôi trong gánh gió Có nụ cười cha tôi trong dáng ngồi
05
Lặng
2. Một ngày rất xa, chợt nụ cười xưa rạng rỡ Rạng rỡ lên đôi mắt tuổi thơ tôi tròn xoe tiếng súng Cha mẹ thì thầm, sụt sịt với quê hương
thơ Nguyễn Lương Hiệu
06
Rồi, cha mẹ tôi lặng lẽ cầm lá dâu tằm, mảnh lụa Mã Châu cắm vào trái tim mình như cắm cột mốc giữ gìn nghề dệt vải gia truyền Từ đó, Cẩm Lệ - mảnh đất thuốc lá tiếng tăm trần thế Rộn rã thêm tiếng thoi dệt cần cù Cha mẹ tôi dệt quá khứ vào tương lai Dệt đêm vào ánh sáng Dệt vào tôi tiếng chim ríu rít lồng lộng gió xanh
07
Lặng
Từ trong gánh gió mẹ tôi rực rỡ Tôi làm hành trang dấn thân cuộc đời Từ trong dáng ngồi cha tôi linh thiêng Tôi mang theo mưu sinh cuộc sống
thơ Nguyễn Lương Hiệu
08
THỜI GIAN TÌNH NGHĨA 1. Người thân yêu ơi, Ngày đã quá ban trưa và ta tuổi đã về chiều. Mà thời gian cứ lạnh lùng trôi. Chẳng bao lâu nữa, hoàng hôn sẽ buông rồi màn đêm âp tới. Chúng ta đã tiêu pha tuổi thanh xuân bằng những nhọc nhằn trong cuộc mưu sinh. Có cuộc mưu sinh quá đớn đau ( hay hạnh phúc) ta vô tình nhận vào mình những rủi ro tất yếu.
09
Lặng
Một ngày kia, ta phát hiện ra trong mình cư trú những căn bệnh thâm canh. Em đón nhận phát hiện ấy, bằng sư lo lắng, muộn phiền. Em đâu biết rằng, em đang nâng niu nó. Bởi, anh thấy hình như nó đang nũng niu với em. Bằng chứng, anh thường thấy em hay vuốt ve, vỗ về cơ thể mình. Cũng như em, phía anh, tuổi đã xế chiều nghĩa là, anh đã mất rất nhiều năng lương cho cuộc sống. Song, anh đã vui thì nỗi đau đến có gì là bỡ ngỡ. anh thỏa hiệp với chính nó đồng thời, anh cũng quên nó như quên thói xấu của cuộc đời.
thơ Nguyễn Lương Hiệu
10
2. Trong thời gian kế cận bên em cùng chờ hoàng hôn đến. Trách nhiệm anh đồng hành và sẻ chia anh nhắc nhở em rằng, khi hoàng hôn buông bầu trời rất đẹp. Màu sắc sẽ xôn xao. Trách nhiệm anh, sẽ chỉ rõ từng ý nghĩa, giá trị sắc màu... để niềm vui em chan chứa Anh tin, một phần nào đó em sẽ nguôi ngoai những muộn phiền
11
Lặng
3. Một ngày, ta đón nhận một phần ba ánh sáng mặt trời. Vậy thì, ngại ngùng gì bóng tối vây quanh. Nói vậy, anh vẫn ngửa tay xin em những muộn phiền những đớn đau (nếu có) Bởi, ước muốn của anh trong không gian luôn đầy ắp những tiếng cười. Bởi, anh cần em đang độ đôi mươi Hằng ngày, anh sẽ hát cho em nghe Lời anh hát không ca từ và giai điệu Lời anh hát là sự chịu đựng nhọc nhằn Lời anh hát là hành động nặng trĩu anh làm không một chút băn khoăn Lời anh hát là bước chân anh rong ruỗi Anh gom niềm vui về để em mãi tuổi đôi mươi.
thơ Nguyễn Lương Hiệu
12
ANH VÀ TÔI. Ừ, thì tôi biết Gió từ giếng trời len lén xuống ve vuốt chỗ nằm Tôi nghiêng người, he hé mắt Và tôi lại thiếp đi trong sự hân hoan Thốt nhiên, tôi thấy anh đứng đó dù chúng tôi đang cách xa hàng ngàn cây số Anh sững nhìn, tôi nghe văng vẳng lời Bác sĩ “Anh ấy bịnh nặng…” Tôi rưng rung, rồi tự hào: Anh - giọt máu cha mẹ tôi kết tụ Anh đang chống chọi cơn đau để hoàn thành gia phả dòng tộc một cách khoa học
13
Lặng
Tôi tin vậy! Vì anh đã kế thừa tình yêu thiêng liêng từ cha mẹ Đã hoàn tất nghĩa trang dòng tộc rất qui mô Chúng tôi đều nghèo nhưng rất giàu lời ăn tiếng nói Ngợi ca những bà con còn sống đóng góp xây dựng nghĩa trang 200 ngôi mộ ở nghĩa trang dòng họ hoàn thành rất hoành tráng 200 ngôi mộ ở nghĩa trang dòng họ không phân biệt giàu nghèo Tất cả đều lát đá hoa cương sắp hàng ngang nhau từ tình gia tộc
thơ Nguyễn Lương Hiệu
14
Tôi yêu quý anh bằng tình yêu cha mẹ Tôi thương anh bằng tình nghĩa anh em Anh sững nhìn, tôi nghe văng vẳng lời Bác sĩ : “Anh ấy bịnh nặng…” Tôi rưng rung, rồi tự hào: Anh - giọt máu cha mẹ tôi kết tụ
15
Lặng
KHỞI ĐỘNG TUỔI 60 1. Sài Gòn tháng 6 mưa Mưa đan chéo rối lòng cơn nắng Tôi vấp ngã tiếng chim vỗ cánh Và loạng choạng theo những cánh hoa dầu bay Có cánh hoa xoắn vào lòng tôi: Dòng sông nào không xuôi về biển rộng Loài người nào không nhớ thuở khai sinh
thơ Nguyễn Lương Hiệu
16
2. Tôi khởi động tuổi 60 của mình bằng hành trình đi ngược Tôi sửa soạn lòng mình đón chào quá khứ Từ trong gánh gió, mẹ tôi rực rỡ Tôi làm hành trang dấn thân cuộc đời Từ trong dáng ngồi, cha tôi linh thiêng Tôi mang theo mưu sinh cuộc sống
17
Lặng
Tôi khởi động tuổi 60 của mình bằng hành trình đi ngược Tôi sửa soạn lòng mình chào đón tương lai Cuối cùng, mình thuộc về nhau Em ơi, em có thấy mùa Thu không vàng lá Anh đã thấy mùa Xuân ít đơm hoa Mọi vật, với ta chừng như thay đổi Ta hân hoan với tình yêu là ngày hội
thơ Nguyễn Lương Hiệu
18
Dù vậy, anh vẫn ngữa tay xin em những muộn phiền những đớn đau (nếu có) Bởi, ước muốn của anh trong không gian luôn đầy ắp những tiếng cười. Bởi, anh cần em đang độ đôi mươi Hằng ngày, anh sẽ hát cho em nghe Lời anh hát không ca từ và giai điệu Lời anh hát là sự chịu đựng nhọc nhằn Lời anh hát là hành động nặng trĩu anh làm không một chút băn khoăn Lời anh hát là bước chân anh rong ruỗi
19
Lặng
3. Anh nhìn mình qua gương mặt em và lắng nghe mình nói Em ơi, đừng ngạc nhiên khi anh là người ăn cắp. Anh là người nói dối và lừa gạt. Anh là người không tốt. Em ơi, đừng tin anh. Anh không xấu hổ khi ăn cắp nỗi buồn em. Anh thật thà nói dối để được đến bên em. Anh sung sướng lừa gạt nỗi đau để em êm dịu. Anh đánh lừa thời gian đến với không gian thơ mộng và em là người dẫn đường khó tính
thơ Nguyễn Lương Hiệu
20
Khi lá vàng mùa sẽ sang thu. Điều hiển nhiên ấy làm sao thay đổi. Khi gặp em, anh tự hỏi mình thay đổi tính nết tự bao giờ! Ta hiện diện trong nhau bằng sự vắng mặt của mình Em cỏ hoa trong hoàng hôn thủy mặc Tiếng chim rơi vào ánh trăng vằng vặc Anh nương náu yêu thương trong món nợ cuộc đời
21
Lặng
4. Ta đến với nhau không sớm và chẳng muộn Ta bắt đầu tương lai là ta đang kết thúc ngày đang qua Niềm hoan lạc dẫn ta tung tăng Ngày thành phố tay gỡ dấu chân bùn đất, mảng phù sa dát ngọc trái tim mình
thơ Nguyễn Lương Hiệu
22
NHỮNG VẾT SẸO Đêm trở mình thức giấc cùng anh Anh thấy màn đêm trong veo Đưa tay, anh ve vuốt Chợt nghe bàn tay em dịu mát Hát
23
Lặng
Lời em hát là một dải âm thanh ký âm bằng những nốt nhạc riêng Mỗi người nghe, nhận về mình những khoảng trời, miền nhớ nhung khu biệt
thơ Nguyễn Lương Hiệu
24
1. CỦ CHI Đêm tĩnh mich giấc ngủ nồng say khướt Ta mềm môi còn mơ mớ yêu thương Chỉ có vậy trái tim đang gấp khúc Sắp thắng hàng bởi một tiếng chuông ngân Tiếng chuông ấy, vang động đến một lần Tôi đi trên mảnh đất Củ Chi Tôi đi trong mảnh đất khổ nhọc thời gian hằn vết sẹo của chiến tranh của thân phận đời người chịu đựng chờ ngày hạnh phúc Và có em vẫn mím môi lạc quan đón nhận về mình những đớn đau
25
Lặng
Quỳ xuống, tôi cầm lên ngọn cỏ, vốc lên từng nắm đất loang lổ hố bom Cơ thể Củ Chi và dáng hình em hiện ra lồng lộng Tôi sờ soạng, vuốt ve vào khoảng không trời đất Nghe tiếng đồng bào vang vọng Thấy ánh mắt em chiêm bao Nghe tiếng lá cựa mình xanh lộc Tôi đơn độc đi trong rừng mà rất đỗi xôn xao Vết sẹo Củ Chi và vết sẹo riêng em Tôi giữ, dù tóc không còn xanh, Là báu vật long lanh trong khổ hạnh đời mình
thơ Nguyễn Lương Hiệu
26
2. HỘI AN Đêm tĩnh mich giấc ngủ nồng say khướt Ta mềm môi còn mơ mớ yêu thương Chỉ có vậy trái tim đang gấp khúc Sắp thắng hàng bởi một tiếng chuông ngân Tiếng chuông ấy, vang động đến một lần Tôi đi trong quê mình, phố Hội Nghe tiếng thời gian kiêu hãnh đứng trên từng mái nhà cổ Tường, vách phủ cỏ, rêu xanh Xanh màu huyền thoại Tường, vách gạch đỏ loang lỗ hay vết sẹo thời gian thanh tân rướm máu Khiến nhiều người đến để còn kịp ngoái lại những yêu thương
27
Lặng
Tôi khom người cầm bàn tay quá khứ Tiếng mẹ dịu dàng Tò he* vút bay lên Tôi ve vuốt đất Tôi ve vuốt em còn vương nhiều vết sẹo Nhân chứng hằn lên theo từng cơn chống chọi khi lũ lụt tràn về Bàn tay quá khứ Hội An và vết sẹo riêng em Tôi giữ, dù tóc không còn xanh, Là báu vật long lanh trong khổ hạnh * đời mình * Tò he: Loại kèn nặng từ đất, thổi ra âm thanh
thơ Nguyễn Lương Hiệu
28
NHỮNG BUỔI SÁNG TUỔI 60 SÁNG THỨ HAI Cô đơn buổi sáng một mình Lẽ loi tôi với bình minh chuyện trò.
SÁNG THỨ BA Tôi ngồi nói chuyện với tôi Bình minh thấy đó nhưng rồi bỏ đi Ban mai buổi sáng thầm thì Ông ây lảm nhảm chắc vì buồn tênh
29
Lặng
SÁNG THỨ TƯ Tôi vừa đánh thức bình minh Tinh sương trở giấc thình lình ban mai Nhìn nhau im lặng hỏi ai Gọi mặt trời dậy miệt mài nắng lên
SÁNG THỨ NĂM Nắng nhìn xuống cốc cà phê Bọt bèo ánh mắt từ quê hương mình Phía trước là cõi lặng thinh Phía sau nhẫn nại bóng hình nông dân…
SÁNG THỨ SÁU
Một mình ngồi với rất đông Rất nhiều tiếng nói mà không thấy người Thốt nhiên chiếc lá rất tươi Rơi vào khoảng lăng nụ cười thốt nhiên
thơ Nguyễn Lương Hiệu
30
SÁNG THỨ BẢY Tôi ngồi nói chuyện hai tôi Một tôi ở tận xa xôi rất gần Một lần, tôi nhớ một lần Một xa xôi ấy rất gần hai tôi
31
Lặng
SÁNG CHỦ NHẬT Sáng nay, giữa chợ hoa, anh thằng ngố. Hờ hững sắc màu khi tấp nập kẻ bán mua. Những nụ xanh xuân tặng người yêu dấu. Không phụ nữ nào không thích, phải không em? Thôi đành vậy, ơn em, anh đành phải Làm tiều phu gánh vác những muộn phiền Làm nông dân cho em gieo mầm mới Làm thợ hồ trát lại những vết đau Làm lực điền cho đến tận mai sau !
thơ Nguyễn Lương Hiệu
32
Lแบทng 33
2 Lแบทng
MỘT NỬA MẶT NGƯỜI Một nửa mặt người tất cả giống nhau Một nửa kia khác nhau do giòng máu Mỗi buổi sáng tôi nhìn tôi đau đáu Tôi có vẹn nguyên khuôn mặt con người ? Tất cả sẽ quen tất cả chẳng buồn cười Nếu anh nhận ra mình trong tất cả Nếu dị biệt con người, anh trở thành trái phá Không nổ bây giờ sẽ nổ phía tương lai .
thơ Nguyễn Lương Hiệu
34
ĐI VỀ HƯỚNG TÂY Buổi sáng , tôi đi về hướng Tây Hướng mặt trời buổi chiều sẽ lặn Hướng trong nhà cha mẹ tôi căn dặn Làm người sống phải có nghĩa nhân Hướng Tây, tôi đến với những người xấu, tốt Tôi với cuộc đời bươn chải song song Hướng Tây ấy mãi bên tôi lồng lộng Chiều cứ chiều tôi vẫn bình minh Hướng Tây và tôi là một hành trình Bước chân mẹ vang trong tôi rộn rã Bước chân ấy, dù nhọc nhằn vất vả Tôi đứng thẳng lên đối diện cuộc đời
35
Lặng
ÁM ẢNH ... Chợt đứng dậy đi ra cửa, không thấy ai cả giật thốt thấy mình đứng trong đám đông thấy mẹ mắt buồn, thấy em lệ tuôn và tôi đau suông trước cơn lũ
thơ Nguyễn Lương Hiệu
36
CÒ TRẮNG CÁNH ĐỒNG XANH Đàn cò trắng bay nắng hoàng hôn chấp chới Nghe đôi cánh vỗ, tôi rơi lặng im Liu riu đôi mắt, tiếc nhớ nhạt phai Đất làng chật hẹp em phải ra đi Ngày em đi, tôi không ở lại Quê kiểng rộng ra tới thị thành Phố xá phồn hoa em ngày hội Tôi với quê nhà nghe rưng rưng
37
Lặng
Đơn độc quá, tôi sợ quên mình Nên sông quê cùng nắng cánh đồng xanh Tôi mang theo hưởng thụ gió mát lành Tâm hồn từ đó tôi lồng lộng Ngày vẫn cũ, bước em về rất mới Thị thành xanh ngát cánh đồng em Quê nhà vẫn gió, tôi đứng đó Ta sum vầy, Cò trắng lẻ loi bay
thơ Nguyễn Lương Hiệu
38
NHƯ SUỐI REO TRONG NÚI Những hò hẹn bỗng dưng không gặp nữa Lá mùa Thu phải dần rụng Đông sang Sao phải thế mà không là phải khác Cho mai sau đoàn tụ mãi bây giờ
39
Lặng
Đường quê ta chắc chắn có gập ghềnh Bụi sẽ tung và bầu trời đầy gió Cánh đồng vẫn xanh, ta chìm trong đó Nghe xôn xao từng ngọn lúa cựa mình Dòng sông quê dẫu bên lở bên bồi Ta vì nhau như bên trong ngọn núi Những con suối vẫn oằn mình rong ruổi Mãi vang xa tiếng róc rách ngọt lành
thơ Nguyễn Lương Hiệu
40
NHỎ NHẸ HỘI AN Mới gặp Hội An như đã quen lâu. Em hào phóng và em thùy mị. Em văn chương và em thi sĩ. Những câu thơ vời vợi gió sông Hoài Đi giữa Hội An vẫn nhớ Hội An Em tình tứ mắt đèn lồng nhấp nháy những phố nhỏ mỏng manh, dày ký ức Màu rêu xanh mộng mị mê say
41
Lặng
Hội An lặng lẽ bài chòi ngất ngây Rực rỡ vang từ giọng hò nâu đất Em trong vắt muôn màu vạn vật Cổ xưa xanh hiện đại đến mây bay Hội An cổ xưa những nếp thời gian Hội An mở rộng không gian đắm đuối Hội An mê say, Hội An không có tuổi Người bốn phương quấn quít bóng chùa Cầu
thơ Nguyễn Lương Hiệu
42
THUYỀN TRĂNG SÔNG HỒNG Gió liu riu lăn qua mái phố. Hà Nội quàng cổ chiếc khăn len. Mãng rêu xanh xanh chiều nắng quái. Sông Hồng nghiêng những chiếc thuyền trăng.
43
Lặng
Góc phố Tràng Thi sóng sánh chén chè xanh. Cầu Thê Húc đỏ hồ Gươm ngái ngủ. Tôi, em cách nhau nửa vòng trái đất. Cùng nghe trong gió có quê hương. Nhìn mênh mông vào cõi lặng im. Em khẽ khàng đánh rơi cảm xúc. Hà Nội thành phố trong mơ. Sao chia xa là điều có thực.
thơ Nguyễn Lương Hiệu
44
HÀ NỘI ẤM ÁP MÙA ĐÔNG Gió nhón gót mặt hồ Gươm duyên dáng Em thanh tân nghiêng nhánh sấu già mùa Đông vội vã Tôi trắng xóa Hà Nội sương giăng Những ngọn nắng vàng nhảy múa Hà Nội mênh mông giọt cà phê trầm ngâm Đôi tình nhân cười rang ngô nướng Những con phố xạc xào vành cố ấm
45
Lặng
Phố Bát Đàn hương phở tình thâm Đếm bước Nghi Tàm mây bay đường gốm sứ Ánh mắt em, tôi say đắm sông Hồng.
thơ Nguyễn Lương Hiệu
46
THƠ NGƯỜI KHÔNG BIẾT UỐNG RƯỢU Tôi buồn đi uống rượu giải sầu Tỉnh rượu, tôi sầu hơn khi uống Tôi thấy em hơn là em lộng lẫy Tôi thấy nhân gian những điều không cần thấy Và thấy tôi, tỉnh rượu, say mình
47
Lặng
Tôi say mình không biết rượu quỳ phục Lưu Linh học Lưu Linh cách nâng ly không cầm chén chỉ khà hơi rượu lúc đưa tay Thế thái nhân gian nhíu chân mày Tôi mê Lưu Linh uống rượu tỉnh. Lưu lại vần thơ nặng nghĩa nhân. Ông nói hôm xưa, hôm nay thấy. Chén rượu ông nâng, chén rượu tình.
thơ Nguyễn Lương Hiệu
48
NHỮNG NGƯỜI TRONG CHAI Khi nhìn, không biết họ bao nhiêu tuổi Khi thấy, tôi biết họ chưa cất tiếng khóc chào đời đã chết Khi hiểu, tôi biết có rất nhiều người mẹ gục đầu quay mặt không dám nhìn con - những con người trong chai đặt ở Bảo tàng
49
Lặng
Sự chết lúc nào cũng đau buồn và sự sống thì ngược lại. Sự chết của họ khiến cho sự sống ngoài chai nỗi đau
thơ Nguyễn Lương Hiệu
50
VUÔNG CỎ XANH Vàng hanh vệt nắng Giọt sương long lanh Và ngọn gió trắng Nhuộm vuông cỏ xanh Cỏ xanh, cỏ xanh Trời xa đắm đuối Cát biển chòng chành Bạc đầu sóng đuổi
51
Lặng
Cỏ xanh, cỏ xanh Nỗi niềm thầm lặng Còn dấu chân ai Màu phai diệp lục Cỏ xanh, cỏ xanh Nỗi niềm thầm lặng Con chim mổ nắng Năm tháng cựa mình
thơ Nguyễn Lương Hiệu
52
TÔI MẮT SÁNG “Em không mơ ước được nhìn thấy, vì đó là điều không thể em chỉ mơ ước được mọi người nhìn thấy em” Lòng giật mình khi nghe người khiếm thị nói vậy
53
Lặng
Rào cản đôi khi không từ đôi mắt người khiếm thị mà từ cách nhìn của người sáng mắt Anh chợt phát hiện điều mới nhất không biết về em là chưa biết gì. Anh cẩn thận trước em và anh sẽ biết mình nói không và có Em vẫn nở nụ cười sương trên lá Bảy sắc lung linh nối nhịp cầu vồng Và em đã thắp mùa thu thêm nắng mới
thơ Nguyễn Lương Hiệu
54
VÍ VON Ta buông cần Giữa trùng khơi Thả dây đo thử Cuộc đời nông sâu
55
Lặng
Tưởng rằng, Giật được trời cao Ai ngờ, Cá quẫy năm đầu ngón tay Cá tuột rồi Chấp chới mây Đời ta Buộc ở đầu dây Giật mình
thơ Nguyễn Lương Hiệu
56
TRĂNG LÊN CAO Gió thênh thang Trời xanh xanh miên man Lá vàng bay bay khắp lối Chừ thì trăng đã lên cao Một chút gió Thổi lòng anh xào xạc Anh thì thầm hát Tình ở Đừng về
57
Lặng
Ơ mà lạ ghê Em có đến với anh đâu Mà về với ở Em sâu lắng trong tận cùng nỗi nhớ Trăng lên cao Ơ mà lạ ghê Em có ngắm trăng đâu Tình anh lộng gió Em thăm thẳm trong tận cùng nỗi nhớ Tình ơi, tình ở Đừng về
thơ Nguyễn Lương Hiệu
58
MÙA XUÂN NÂU Xuống phố chiều cuối năm tìm nhành mai Ơi, nhành mai vàng thêm màu nắng Xốn xang những đốm nâu xôn xao trong sắc Xuân vàng Những đốm nâu là đôi mắt em lung linh phiên chợ Tết mùa Xuân trong vắt tung tăng
59
Lặng
Xuống phố chiều cuối năm tìm nhành mai Ơi, nhành mai không vàng màu nắng Xốn xang những ánh mắt mùa Xuân nâu thẳm nồng nàn màu mắt em cố tình cắm giữa mùa Xuân riêng biệt mùa Xuân nâu thẳm miên man Anh cầm hơi Xuân chờ giao thừa đến Em ơi, mùa Xuân nâu sang
thơ Nguyễn Lương Hiệu
60
TỰ THƯỞNG MÙA XUÂN Trời vào xuân, bao tấm lòng đón Tết Mọi người hân hoan quà thưởng cuối năm Tôi ngồi đó, mở tháng ngày xưa cũ Gói làm quà xuân tự thưởng cho mình Tự thưởng mình nụ cười rất xinh Của chính tôi nẩy mầm thời thơ ấu Cùng bè bạn với mùa hè tháng sáu Mơ ước phiêu du theo cánh diều bay
61
Lặng
Tôi thưởng mình mùa thu heo may Cầm chiếc lá vàng đính hôn cuộc sống Lãng đãng thế, tôi khai hoang mơ mộng Ươm tình thương để gieo hạt tình người Tự thưởng mình hơi ấm mùa đông Vòng tay mẹ lửa hồng âm ỉ cháy Tình của cha chắt chiu bao lời dạy Tôi mang theo làm điểm tựa cuộc đời Và tình em quý giá nắng trời Tôi nhận lấy thưởng mình đón tết Ơi, tình em nhẹ tênh bao mỏi mệt Tiếng trẻ nô đùa lấp lánh tới vầng trăng
thơ Nguyễn Lương Hiệu
62
MỘT PHƯƠNG Tôi đi khắp bốn phương trời tám phương thiên hạ Sao một đời phương em? Mà một đời phương em. Có thể tôi chưa đi hết mọi ngả đường Nhưng em là một phương tôi luôn hướng đến Em là một phương tôi luôn tìm về…
63
Lặng
Về bên em. để được ra đi để mang theo trái tim yêu thương Đi trăm nẻo Để một phương Quay về Em còn khỏa nước cầu ao? Xin đừng khỏa bóng tôi vào lãng quên.
thơ Nguyễn Lương Hiệu
64
ÁNH MẮT CHON VON Mái đầu nép vào bờ vai Một người đứng lặng với hai tâm hồn Đôi mắt mọc ở chon von Đỉnh núi xanh ngát chập chờn mây bay Bàn tay đan vào bàn tay Hai người nhìn thẳng vào ngày ban sơ Tình và yêu. Mộng và mơ Thế mà thực tế bây giờ có đôi
65
Lặng
Một ngày anh vắng, thế rồi Em lặng lẽ với dáng ngồi là hai Mái đầu nép vào bờ vai Một người ngồi đó có hai tâm hồn
thơ Nguyễn Lương Hiệu
66
VÒM TRE NÂU Lúa cong đòn gánh rung vàng Hoàng hôn cong xuống dịu dàng vai em Thôn xa rạo rực ánh đèn Vòm tre nâu thẳm mắc lên trăng liềm Vòm tre nâu, đứng lặng im Mắt anh điếng ngắt trăng liềm hái em
67
Lặng
BÁU VẬT Em che khuất giọt buồn chéo tóc Nụ cười rơi theo mắt say nhìn Anh nhặt lấy giữ gìn báu vật Ngày không em lấp lánh trong tim
thơ Nguyễn Lương Hiệu
68
LÀM KHÁCH QUÊ HƯƠNG Thời gian biền biệt xa quê Hôm nay trở về làm khách quê hương Tôi về làm khách quê mình Mẹ ơi, con đứng lặng thinh, cúi đầu Ngó phía trước, nhìn lại sau Thực-hư, không-có vò nhàu trái tim Lạy quỳ tạ lỗi chân chim Tháng năm đắng ngọt nổi chìm à ơi…
69
Lặng
Tôi về làm khách quê tôi Đắm nhìn hàng phượng bồi hồi tiếng ve Giật mình bởi cổng gai tre Níu tôi về với trưa hè tuổi thơ Vụt đứng lên, thật không ngờ Mẹ tôi vẫn đứng bên bờ dâu xanh… Tôi về làm khách người thân Kỷ niệm xa, kéo lại gần: mâm cơm Từ đâu bỗng ngọn gió nồm Thổi tôi về tới một hôm, quê nhà
thơ Nguyễn Lương Hiệu
70
GIỌNG NÓI QUẢNG NAM Vào Sài Gòn tất bật cuộc mưu sinh Hình ảnh quê hương để quên trong ký ức Ồ chiều nay, buổi chiều rất thực Gặp ánh mắt em và giọng nói quê nhà Giọng nói Quảng Nam nặng hạt phù sa Thấm đẫm tuổi thơ dấu chân bùn đất Mênh mang triền sông miên man câu hát Biền dâu xưa gió tạt đến hôm nay ?
71
Lặng
Giọng nói Quảng Nam nặng nhọc đường cày Thớ đất nâu sồng bồi lên xứ sở Hạt lúa nhỏ tình mẹ cha màu mỡ Láng giềng ơi, hàng xóm ân tình... Đến Sài Gòn tất bật cuộc mưu sinh Cuộc sống mới bao tấm lòng trầm tích Nhưng cái giọng Quảng Nam cũ rà cũ rích Tôi mang trong lòng nặng trịch nghĩa nhân
thơ Nguyễn Lương Hiệu
72
NƯỚC Ngày mới đến, vốc tay vào nước Giật mình, nước thản nhiên tách ra anh chạm vào cảm giác lặng im và chìm đắm trong mênh mông chật hẹp. Tay trắng trắng tay, giật mình, nước tự nhiên hòa nhập lại, lành lạnh đam mê trào dâng cảm xúc khóc trong lòng là giọt nước đọng và mừng vui bờ mi lăn ra giọt nước.
73
Lặng
Nước tụ lại sừng sững tảng băng. Nước tan ra bồng bềnh sương khói tôi lướt trên nước tôi bơi trong nước tôi trôi theo và có khi bị lấp vùi bởi nước Nước có khi lên cao và thật tình dưới đất bao la Nước như tình mẹ chảy tự trong nguồn
thơ Nguyễn Lương Hiệu
74
ĐÀ LẠT, GIÓ Gió gập ghềnh thổi tốc chiêm bao Đất trên cao và trời giữa lòng hồ Anh đứng tựa bờ sương Đà Lạt Mong manh khăn bay thao thức ... Anh tìm em gặp bóng dáng Cao nguyên Nắng hồn nhiên nắng thơm hương đêm Cỏ êm Cuốn anh, cuốn anh Qua bao rừng thông
75
Lặng
Rồi câu chuyện tìm em thành cổ tích Ngày đến đêm anh cô tịch Đà Lạt, Đà Lạt ơi. Gió giật mình bởi ánh trăng đêm? Nhớ thương ai mà gió lại gập ghềnh Anh đứng tựa bờ sương Đà Lạt Nặng trĩu khăn bay ướt đời.
thơ Nguyễn Lương Hiệu
76
TRĂNG XƯA Ra cầu ngóng ánh trăng lên Sóng mê tâm sự nên quên bạc đầu À ơi, ngọn gió về đâu Mà vi vu thổi bóng cầu nghiêng soi Bồng bềnh một mảnh trăng trôi Nửa in đáy nước, nửa tôi bập bùng Mẹ còn lặn lội bờ vùng Thân cò trắng muốt sáng cùng ngôi sao!
77
Lặng
Em còn khỏa nước cầu ao Xin đừng khỏa bóng tôi vào lãng quên! Nhớ xưa em cầm ngọn đèn Tôi cầm mơ ước soi đêm ửng hồng Chừ em con sáo sang sông Tôi làm con sáo sổ lồng nhớ quê Chân ai in dấu bờ đê Phải chăng ngày ấy trở về tìm tôi!
thơ Nguyễn Lương Hiệu
78
LY CÀ PHÊ NGƯỚC NHÌN Từ hẻm hẹp Đám tang chậm chạp Những đồng tiền âm phủ bay, bay Đi sau Dù hối hả Tôi thành người đưa tiễn Một người vừa khép lại cuộc đời Có một điều rất thật Dọc con hẻm Những ly cà phê ngước nhìn Dửng dưng
79
Lặng
Như kẻ vô hồn Tôi sà xuống Nâng trên tay ly cà phê ấm Nghe lòng mình lạnh căm Cõi người trăm năm Nụ cười rồi xuôi tay Lo toan rồi nhắm mắt Tôi giật thốt Giọt nắng vàng
thơ Nguyễn Lương Hiệu
80
LỜI RU BẠN BÈ Bạn bè là bạn bè ơi, Lời ru sóng vỗ đắp bồi tình thân! Đứa bạn xa, thằng bạn gần Trái tim mở cửa quây quần về đây
81
Lặng
Sài Gòn, ta với tương lai Nụ cười hội ngộ là dày không gian Bao tính nết đứng sắp hàng Điểm danh quá khứ nghe càn khôn rơi Mỗi thằng bạn, một bầu trời Lại cùng chia sẻ nỗi đời riêng, chung Buồn vui, hờn giận tương phùng Cầm tay nhau đến tận cùng đầy vơi… Bạn bè là bạn bè ơi…
thơ Nguyễn Lương Hiệu
82
MỤC LỤC Lặng 1
03 Ngày Thanh Tân 04 Thời Gian Tình Nghĩa 09 Anh Và Tôi 13 Khởi Động Tuổi 60 16 Những Vết Sẹo 23 1. Củ Chi 25 2. Hội An 27 Những Buổi Sáng Tuổi 60 29
Lặng 2
Một Nửa Mặt Người Đi Về Hướng Tây Ám Ảnh Cò Trắng Cánh Đồng Xanh Như Suối Reo Trong Núi Nhỏ Nhẹ Hội An Thuyền Trăng Sông Hồng Hà Nội Ấm Áp Mùa Đông Thơ Người Không Biết Uống Rượu Những Người Trong Chai
33 34 35 36 37 39 41 43 45 47 49
Vuông Cỏ Xanh Tôi Mắt Sáng Ví Von Trăng Lên Cao Mùa Xuân Nâu Tự Thưởng Mùa Xuân Một Phương Ánh Mắt Chon Von Vòm Tre Nâu Báu Vật Làm Khách Quê Hương Giọng Nói Quảng Nam Nước Đà Lạt, Gió Trăng Xưa Ly Cà Phê Ngước Nhìn Lời Ru Bạn Bè
51 53 55 57 59 61 63 65 67 68 69 71 73 75 77 79 81
Trang bìa
NGUYỄN VĂN TÀI Chân dung phụ bản
ĐÌNH LĂNG Trình bày
Nguyễn Lương Hiệu Hoàng Ngọc Duy