Nhiều tác giả
bloom
Nhà xuất bản Thế Giới ASSIGNMENT INDESIGN_ Nguyễn Lê Thanh Uyên_ PK02142
Inspiration for Everyday Life
ISSUE 7
ISSUE 7
NHỮNG TÂM HỒN HOANG DẠI
ISSUE 7
NHỮNG TÂM HỒN HOANG DẠI
Creative Director N.L. Thanh Uyên
Managing Director Cecilia Nguyen Copy Editor BITEL
Design N.L. Thanh Uyên PR Executive BRCCTS
Lecturer Nguyễn Lê Vân Hà Thank you John Green/ Vũ Thanh Tùng/ Otterange Graillus Milena Nguyễn/ Lizzy Nguyễn/ Lyhn mieu Contributors Bảo Thoa/ Lê Na/ Thu Hà/ Văn Trường/ Lê Phát/ Hoàng Phượng/ Ngọc Thảo/ Minh Phong/ Châu Sỹ/ Triệu Thông/ Quốc Minh/ Hoàng Việt/ Steven/ Xuân Hiếu/ Thanh Minh/ Công Chính/ Điểu Lâm/ Hoàng Đạo/ Đăng Quang/ Bình Tứ/ Quốc Sử/ A Vinh/ Công Phú/ Duy Tâm/ Công Khôi/ Ngọc Công
Cover by R.A.I
Contents Human
10 Keanu Reeves_Người hùng cô đơn của Hollywood 30 Nếu còn chữ, tôi còn Rap Eye Color
46 Những kí ức vụng vỡ Pink Living
60 Thuộc về bầu trời Language of the soul
72 Ride_ Khúc ca của tâm hồn đơn độc Youth Adventure
86 Andante
Gửi đến bạn, những độc giả thân thương đang cầm trên tay cuốn J.O.Y_ issue 7: “Những tâm hồn hoang dại”. Đã vào đầu mùa mưa nơi Ban Mê, thành phố đang chuyển mình thay đổi sau những ngày nóng bức mùa hạ. Không khí mát lạnh mang theo hơi nước, nhứng đám mây xám không ngớt rượt nhau trên bầu trời và đổ mưa rào xuống nơi đây, trên khắp thành phố Ban Mê này, gội rửa đi sự oi bức cũng như làm dịu đi sự mệt nhoài, hối hả trên tấm thân bé nhỏ mỗi con người. Những cơn mưa mang đến cho bạn cảm giác gì? Sự trầm lắng, sự hoài niệm, sự cô đơn hay những nỗi buồn man mác không thể hiểu được. Với J.O.Y, cơn mưa chính là cung bậc của cảm xúc con người. Nó chợt đến, chợt đi để lại trong ta mọi loại cảm xúc. Nhưng sao, có một điều lạ lẫm? Tại sao khi ta lớn lên mọi cảm xúc về mưa lại trở nên buồn bã trong khi đó chính là sự hạnh phúc thuở ấu thơ.Dường như ta đã quên đi những cảm xúc hạnh phúc thật sự, cảm xúc hạnh phúc thuở ban đầu, để cuốn vào dòng người hối hả với những tất bật lo toan cuộc sống. Bạn có kiệt sức? Bạn có thật sự hạnh phúc? Như cây khô héo cần lắm những cơn mưa rào... nhưng chẳng hiểu sao lại sợ ướt mưa? Chúng ta khi đứng trước cơn mưa cũng như đứng trước chính bản chất thật của ta, ước mơ của ta vậy. Ngập ngừng, do dự, sợ hãi sự thất bại, sự khác biệt. Dù đã héo tàn vì trốn tránh nhưng vẫn không muốn đắm chìm trong cơn mưa ấy. Những tâm hồn hoang dã như một cơn mưa rào, mang đến cho bạn sự tươi mới, cảm giác xoa dịu, niềm tin và sự hy vọng qua những câu chuyện, những quãng đời khao khát sự tự do, khao khát tìm lại chính mình để được sống “hoang dại”, không sợ khác biệt. Mong sao khi gập những trang cuối cùng, Những tâm hồn hoang dã sẽ là cơn mưa của tuổi thơ bạn. Sẽ gội rửa đi lớp rêu phong nặng nề nơi tâm hồn bạn, giúp bạn tìm lại được con người thật sự của mình, tìm lại được ước mơ mà ta đã chôn giấu và lãng quên từ lâu. Để ta dũng cảm bước qua những đau khổ, mất mác, tiến đến sự tự do, nơi ta sống là chính chúng ta, dám theo đuổi ước mơ. Và trái tim ấm áp của bạn, sẽ không ngừng nuôi dưỡng nhiệt huyết tuyệt vời ấy.
Nắm tay bạn thật chặt Creative Director N.L. Thanh Uyên
human human
human human
cô đơn
KEANU REEEVES
- Người hùng
của Hollywood John Green
Keanus Reeves _ Người hùng cô đơn của Hollywood
Keanu Reeves là một trong những ngôi sao phim hành động nổi tiếng nhất Hollywood trong hai thập kỷ qua, không ít lần vào những vai nhân vật thầm lặng, cô độc ra tay cứu thế giới. Trớ trêu thay, cuộc đời anh lại là một chuỗi bi kịch, bằng chính tâm hồn cao thượng và sức sống tiềm tàng mà anh đã “không muốn chạy trốn khỏi cuộc đời vì tôi biết cái đẹp của nó”. Nhân dịp sinh nhật của người đàn ông tài năng và có tâm hồn đẹp nhất nhì Hollywood này (2/9), hãy cùng J.O.Y nói về người hùng cô đơn của Hollywood– Keanu Reeves.
Diễn viên tài năng của Hollywood
HUMAN
12
Khi còn là một học sinh, Keanu Reeves là ngôi sao sáng của trường với môn thể thao hockey xuất sắc và anh cũngtừng có ý định trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Nhưng một chấn thương nặng bất ngờ ập tới đã vĩnh viễn tước đi ước mơ của anh. Như một định mệnh đã sắp đặt, một cánh cửa khác mở ra, anh từ bỏ việc học cấp 3 để trở thành diễn viên. Với chiều cao lý tưởng và khuôn mặt điển trai, không khó khăn khi Kaenu nhanh chóng trở thành ngôi sao. Vai diễn đầu tiên trong sự nghiệp vào năm 21 tuổi và nỗ lực không ngừng chỉ sau 4 năm nhiều người đã biết đến cái tên Keanu Reeves qua cậu học sinh Ted trong bộ phim hài Bill & Ted Excellent Adventure (1989). Nhờ vào bộ phim này mà Keanu nhanh chóng trở thành một thần tượng tuổi teen. Thế nhưng anh lại bị đóng đinh với vai diễn Ted trong lòng khán giả yêu mến, khao khác được bức phá trong nghiệp diễn của anhđã thành sự thật khi chạm ngõ với vai đặc vụ ngầm Johnny trong bộ phim hành động bom tấn Point Break. Cũng từ bộ phim này, Keany đã từng sở hữu danh hiệu “Nam diễn viên được khao khát nhất” từ MTV của Mỹ.
EEVES
Keanus Reeves _ Người hùng cô đơn của Hollywood
HUMAN
14
Ba năm sau, khi thủ vai viên cảnh sát quả cảm Jack Traven trong siêu phẩm phim hành động bom tấn thập niên 1990 Speed và Keanu tạo nên “cơn sốt tốc độ” chính thức trở thành ngôi sao hạng A. Từ Tốc độ cho tới Ma trận là những bước tiến đầy ngoạn mục của Keanu Reeves. Ma trận có thể được coi là một trong những tác phẩm khoa học viễn tưởng đột phá nhất về cả ý tưởng, nội dung lẫn kỹ xảo điện ảnh trong thế kỷ XX. Tập phim đầu tiên đánh dấu đỉnh cao trong sự nghiệp của Keanu Reeves, dẫn tới hai phần tiếp theo trong vòng 5 năm sau đó.
Keanus Reeves _ Người hùng cô đơn của Hollywood
Anh vẫn tiếp tục đóng góp vào làng điện ảnh qua các bộ phim Constantine, A Scanner Darkly, The Lake House,… nhưng các vai diễn mờ nhạt này (ngoại trừ Constantine) chưa thể hâm nóng tên tuổi của mình. Phải sau gần một thập niên, Keanu Reeves bất ngờ lấy lại phong độ với bộ phim hành động mới John Wick. Diễn xuất của Keanu Reeves trong vai chính John Wick được đánh giá rất cao, vừa thể hiện được nét tương phản giữa sự đa sầu đa cảm – cô độc bên trong tâm hồn, vừa có thể giết người không gớm tay với kẻ thù.
Bộ phim được cho là tái hiện khá chân thực những bi kịch đời tư của nam diễn viên, do đó, giúp anh bung tỏa diễn xuất xuất thần ở cả phần nội tâm lẫn hành động. Sau khi công chiếu, tác phẩm nhận được cơn mưa lời khen từ khán giả đại chúng và giới chuyên môn với số điểm 7,3/10 trên trang IMDb và 87% ở Rotten Tomatoes. Sau thành công của phần phim đầu tiên, nam tài tử hạng A tiếp tục trở lại với phần hai, với bối cảnh chỉ vài ngày sau những sự kiện ở phần đầu. Lúc này, John Wick phải sang Italy để trả món nợ ân nghĩa trong quá khứ và mạng sống của anh được đem ra treo thưởng hàng triệu USD. Với quy mô mở rộng chưa từng có, hành trình của chàng sát thủ “về hưu” trở nên bất ngờ và dồn nén nhiều cảm xúc cùng các mối quan hệ ngầm chằng chịt, chiêu đãi người xem bữa tiệc hành động mãn nhãn và nhịp điệu phim giật gân, kịch tính kích t.hích từng “nơ-ron thần kinh”. Trở lại với John Wick 3, nam tài tử vẫn không thuyên giảm nhiệt huyết và đam mê với nghiệp diễn, chia sẻ về dự án phim tiếp theo của mình.
“Tôi thậm chí muốn John Wick sẽ băng qua sa mạc và những cồn cát như phiên bản ‘Lawrence of Arabia’ với trang phục của gã sát thủ nổi tiếng. Tôi đã đặt ra câu hỏi, tại sao John Wick không cưỡi ngựa, tôi thực sự mong điều đó sẽ xảy ra như thế.” Dường như, nam diễn viên không chỉ mong muốn mang đến những điều mới mẻ cho khán giả mà còn khao khát trải nghiệm diễn xuất mới cho chính bản thân mình.
Ngôi sao Hollywood tử tế
HUMAN
18
Hay sau khi bộ phim Ma trận 2 có doanh thu cao ngất ngưỡng, Keanu đã nhận được 100 triệu USD tiền hoa hồng. Thế nhưng anh đã tặng 75 triệu USD cho các nhân viên kỹ thuật và thiết kế làm việc sau hậu đài. Anh nói: “Họ mới là những người cực khổ, vĩ đại nhất!”. Keanu còn rộng rãi hơn nữa khi mua xe Harley cho 12 diễn viên đóng thế trong phim Ma trận. Không chỉ thế, anh còn ủng hộ hết mình cho những diễn viên mà mình đánh giá cao, tình nguyện từ bỏ cơ hội, tự giảm cát xê. Khi quay bộ phim The Replacements (Chàng cầu thủ dự bị), để mời được diễn viên Gene Hackman tham gia, anh đã tự giảm cát xê của mình xuống.
KINDNESS
Những người từng tiếp xúc với Reeves, không ai là không cảm mến anh, một tài khoản mạng Reddit chia sẻ: “Một người bạn tôi làm việc dựng bối cảnh, không phải thiết kế, chỉ là một gã nghèo khó sắp xếp các thứ. Anh ấy làm việc trên trường quay phim ‘Ma Trận’ và Keanu đã vô tình nghe thấy rằng gia đình anh ấy đang gặp khó khăn nên đã tự trả thêm 20 ngàn đôla tiền thưởng Giáng Sinh để giúp đỡ. Anh ấy (Reeves) là người duy nhất trên trường quay muốn biết tên mọi người, người sẽ nói xin chào và thật sự có ý đó, và trò chuyện với tất cả như những người ngang hàng chứ không phải thấp kém hơn anh ấy chỉ vì họ làm việc dựng bối cảnh. Tôi chưa từng nghe ai nói rằng Keanu là một gã tồi, anh ấy dường như là người tử tế nhất ở Hollywood”.
_Keanu Reeves_
Keanus Reeves _ Người hùng cô đơn của Hollywood
“Tôi được nuôi dạy để đối xử với mọi người chính xác như cách tôi muốn được người khác đối xử. Đó được gọi là sự tôn trọng”.
“Nỗi đau thay đổi hình dạng, nhưng nó không bao giờ kết thúc.” _ Keanus Reeves_
Đằng sau ánh sáng hào quang là cả một tấm bi kịch cuộc đời của Keanu. Anh là minh chứng cho một tuổi thơ bất hạnh khi bị chính người bố ruột bỏ rơi lúc 3 tuổi và phải sống cùng người mẹ đa tình, bà có tận 4 đời chồng, chính vì thế mà anh liên tục phải di chuyển chỗ, đồng thời phải chuyển trường liên tục với đỉnh điểm là bốn trường cấp ba chỉ trong 3 năm. Sau những thiếu thốn tình cảm gia đình từ bé, Keanu cũng đã tìm thấy tình bạn đẹp với đồng nghiệp River Phoenix thế nhưng số phận đã tước đoạt tính mạng của chàng diễn viên trẻ tuổi tài năng vì sốc thuốc, Keanu đã mất đi người bạn thân. Em gái Kim Reeves của Keanu được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư máu. Vì em gái, anh đã sửa nhà thành phòng bệnh, quyên góp hầu hết số cát xê của mình cho bệnh viện ung thư. Anh đã dành rất nhiều thời gian để chăm sóc cho em gái.
Bi kịch cứ nối tiếp bi kịch con gái của Keanu cũng đã mất trong bụng mẹ ở tháng thứ 8, cú sốc này khiến Reeves rơi vào trạng thái tuyệt vọng, bi kịch chưa dừng ở đó mà vẫn tiếp tục trở nên càng tồi tệ hơn khi người vợ Jennifer của anh sau đó mất trong vụ tai nạn giao thông. Nuốt nước mắt, Reeves chôn cất vợ ngay bên cạnh con mình tại nghĩa trang Westwood Village ở Los Angeles. Anhđã có gia đoạn dài trở nên tiều tụy và tránh xa các mối quan hệ nam nữ. Cho đến tận bây giờ anh không thể nào quên đi người vợ quá cố, trong phỏng vấn tờ Parade Magazine, anh từng nói khiến khán giả ám ảnh mãi: “Nỗi đau thay đổi hình dạng, nhưng nó không bao giờ kết thúc.”
Keanus Reeves _ Người hùng cô đơn của Hollywood
Tài tử cô độc của Hollywood
Những người thân yêu đã lần lượt rời khỏi cuộc đời Keanu để anh cô đơn một mình với thế giới hào nhoáng, thế nhưng anh không hề bi lụy mãi trước đau thương, không gục gã trước số phận. Một Keanu Reeves mạnh mẽ đến đau lòng.
HUMAN
22
“Tôi không muốn chạy trốn khỏi cuộc đời vì tôi biết cái đẹp của nó. Đám cháy rừng cũng có cái lợi của nó. Đôi khi kẻ thù là người thầy tốt nhất và chúng ta có thể học từ sai lầm của bản thân. Sự hủy diệt đôi khi mang ý nghĩa tái sinh”. Anh đóng góp hàng triệu đô cho các quỹ từ thiện, bao gồm PETA, Quỹ Sich Kids và Stand Up To Cancer (Quỹ chống lại bệnh ung thư), lập nên một quỹ riêng có tên Cancer Foundation nhằm giúp đỡ một số bệnh viện nhi cũng như các dự án nghiên cứu ngăn ngừa bệnh ung thư. Keanu không bao giờ đềtên mình lên số tiền từ thiện, chẳng ai có thể biết được anhđã góp một số tiền khổng lồ như thế nào bởi anhchỉ âm thầm cho đi mà không đòi hỏi phải được nhận lại, điều này như một phần sứ mệnh trong cuộc sống ý nghĩa của mình.
BRAVE Ngôi sao bất hạnh đáng khâm phục nhất Hollywood
HUMAN
24
Một Keanu Reeves giản dị từ cách ăn mặc đến tấm lòng. Khi ra đường bắt gặp người vô gia cư, anh sẵn sàng chia sẻ đồ ăn của mình cùng họ. Là một Keanu cô đơn ngồi lặng lẽ bên đường tự đốt nến và tự chúc mừng sinh nhật mình, để rồi tình cờ một người vô gia cư trên đường chỉ đơn giản chào anh, mà anh đã chia sẻ cùng ăn bánh kem.
Để tìm lại niềm tin trong cuộc sống, Keanu ngoài việc vùi đầu trong những bộ phim điện ảnh, anh còn tìm đến công viên để trò chuyện với những người vô gia cư, như là một nguồn giải thoát nỗi cô đơn của mình, bởi Keanu nghĩ chính bản thân mình cũng là một người vô gia cư khi những người thân yêu lần lượt rời xa cuộc đời mình. Làm thế nào để có thể yêu thương một thế giới tàn nhẫn vùi dập anh đến cùng cực? Thế nhưng Keanu Reeves đã gạt bỏ mọi nỗi đau xâm lấn cuộc đời để biến thành con người với tâm hồn cao thượng từng bước mang hy vọng mới cho những con người nghèo khổ trên thế giới. Anh đã bước qua tuổi 52 với một cuộc đời cô độc đến đáng khâm phục như thế!
Keanus Reeves _ Người hùng cô đơn của Hollywood
“ Mỗi cuộc đấu tranh trong cuộc sống của bạn đã định hình bạn thành con người như ngày hôm nay. Hãy biết ơn những khoảng thời gian khó khăn, chúng chỉ có thể khiến bạn trở nên mạnh mẽ hơn”. _ Keanu Reeves_
SAUVAGE François Demachy, Dior Perfumer-Creator, lấy cảm hứng từ sa mạc vào giờ hoàng hôn huyền diệu. Xen lẫn với cái mát mẻ của màn đêm, không khí sa mạc cháy bỏng làm tỏa ra những mùi hương sâu lắng. Một khoảnh khắc nhuốm một màu xanh lam dày đặc giải phóng những bản năng hoang dã nhất. Vào giờ khi những con sói xuất hiện và bầu trời bốc cháy, một phép thuật mới xuất hiện.
chữ
“Nếu còn
rap” tôi còn
_ Vũ Thanh Tùng_
HUMAN
30
Phỏng vấn
Đen Tôi hỏi: “Những bản rap nói lên bao nhiêu phần trăm về con người anh?” Đen đáp: “80 - 90% đấy”. “Như vậy là hơi nhiều đấy!”, tôi nói. Đen cười: “Thế nãy giờ bạn nói chuyện với tôi, bạn có thấy giống như những gì tôi rap không?”.
Đen Vâu đã có một năm thành công khi lần đầu tiên đứng đầu danh sách Những nghệ sĩ VN được nghe nhiều nhất năm 2019 trên ứng dụng nghe nhạc trực tuyến Spotify.
Đen Vâu _“Nếu còn chữ, tôi còn RAP”
10 năm vẫn còn rap HUMAN
32
là điều tôi tự hào nhất
Đến bây giờ, anh có thể trả lời cho câu hỏi “mình là ai” như từng đặt ra trong bài Hai triệu năm chưa? Là một chàng trai hát nhạc rap theo kiểu Việt Nam.
Khi nhắc đến rap trong những năm đầu du nhập vào Việt Nam, đa số mọi người nghĩ đến những rapper “cool ngầu”, xuất thân từ các băng đảng, làm những hoạt động phi pháp, chống đối cuộc đời, chống đối xã hội. Đen thì thấy hình ảnh đó không phù hợp với mình.
Đen Vâu _“Nếu còn chữ, tôi còn RAP”
“Kiểu Việt Nam” là như thế nào?
R Chắc hẳn ngày xưa anh học văn rất giỏi?
HUMAN
34
Học thì cũng không giỏi nhưng khá hơn những môn khác. Đen có thói quen đọc sách, hồi nhỏ hay chạy ra thư viện tỉnh để thuê sách. Có một thời gian thì quên nhưng tầm 7, 8 năm trở lại đây, tối nào Đen cũng đọc sách. Trước khi đi ngủ, mình cố gắng đọc càng nhiều càng tốt. Đen thích những quyển sách kiểu phiêu lưu, mạo hiểm...
Nhìn lại sau 10 năm, điều gì làm anh tự hào nhất? Đó là 10 năm mà vẫn còn rap (cười). Nhiều lúc, tôi cũng tiếc sao mình không làm mọi thứ sớm hơn nhưng có lẽ còn do duyên nữa. Lúc 20 - 25 tuổi là thời gian đẹp nhất thì tôi lại ù lì, mất phương hướng, chỉ nhốt mình trong phòng. Âm nhạc vì thế cũng u ám, nhuốm màu tiêu cực. Bây giờ tư duy âm nhạc, ca từ của tôi vẫn như thế, có điều tinh thần thoải mái hơn, nhạc của tôi nghe cũng “chill” hơn, thư giãn hơn.
“10 năm vẫn còn rap là điều tôi tự hào nhất ”
RAP
Lúc bắt đầu rap, có bao giờ anh nghĩ mình sẽ có hôm nay? Tôi chả bao giờ nghĩ sẽ có ngày này, thậm chí không dám mơ tự nhiên một ngày mình trở thành thứ gì đó được mọi người ưa thích, xong rồi người ta tranh nhau mua vé xem show của mình. Mọi người cứ nghĩ Đen khiêm tốn nhưng thật ra không phải, là Đen hiểu được vị trí của mình. Nhiều người nghĩ “người nổi tiếng” là cái gì đó to tát nhưng không. Trong cuộc sống này, ai cũng có công việc của mình, “không làm lấy gì mà ăn” đúng không? Đen cũng vậy. Âm nhạc là đam mê nhưng nó cũng là cái để mưu sinh. Mọi người sắp đặt cho mình những trách nhiệm lớn lao làm mình sợ. Thực sự sẽ lo nhiều hơn là thích!
Từ khi nào, anh cảm nhận được sự nổi tiếng đó? Có lẽ từ lúc những người ở quê biết tôi là một rapper chứ không phải một kẻ lông bông, vô công rỗi nghề. Hồi trước, hàng xóm hay sang nhà méc bố mẹ tôi, đại loại là sao thấy thằng Cường (tên thật của Đen Vâu - PV) cứ đi đâu một thời gian rồi về, người đen đúa, hốc hác, đêm thì thức, ngày thì ngủ. Gần đây, khi tôi trở về, những đứa trẻ trong xóm bắt đầu la lên: “A, chú Đen về!”. Người quen cũng thấy tôi trên ti vi và kể cho bố mẹ tôi nghe. Bố mẹ vui lắm.
Đen Vâu _“Nếu còn chữ, tôi còn RAP”
RAP RAP
RAPRAP
Cuộc đời này đủ phức tạp, đừng có nghĩ quá xa xôi Những chuyện buồn thì buông hết, điều tốt đẹp chớ phai phôi.
“Tôi không xúi người ta buông bỏ”
HUMAN
38
Nhiều người nói những bài hát của Đen như Bài này chill phết, Đưa nhau đi trốn… tuy nói lên nỗi lòng của một bộ phận giới trẻ sống và làm việc ở những thành phố lớn nhưng lại khiến người ta dễ buông bỏ, nhất là câu “Cùng lắm thì mình về quê, mình nuôi cá và trồng thêm rau” từng gây nhiều tranh cãi? Bạn có để ý khi Đen hát câu “Cùng lắm thì mình về quê, mình nuôi cá và trồng thêm rau” thì sau đó sẽ là một tiếng bè “ha ha”. Đen viết ra câu đó với tâm thế là muốn trấn an mọi người không nên lo lắng quá vì cuộc đời sẽ không bao giờ dìm chết mình đâu, nếu như mình cố gắng, kiểu gì cũng sẽ có một đường sống. Cùng lắm thì mình về quê thôi, đâu có gì đáng sợ, không cần phải trăn trở. Đó mới là tinh thần mà Đen muốn nói chứ không phải là cái nào khó quá bỏ qua. Mọi người hiểu sai chắc là do câu từ không đủ để diễn tả. Đen muốn mọi người nhìn sâu vào tâm hồn mình vì bản thân Đen viết nhạc cũng chính từ tâm hồn mà ra.
Vậy có bao giờ anh nghĩ đến việc bỏ về quê chưa? Đã từng. Đó là khi Đen phải phải ở Sài Gòn quá lâu, 2 - 3 tháng không về quê được. Bây giờ Đen vẫn sống cùng gia đình ở quê và mình chỉ thuê một căn hộ nhỏ ở thành phồ Hổ Chí Minh tạm gọi là có chỗ để quần áo để không phải mang đi, mang về quá nhiều đồ. Có nhiều người nói với Đen vào Sài Gòn sẽ dễ phát triển nghề nghiệp hơn, dễ kiếm tiền hơn nhưng ở đây mình lại không thoải mái. Nơi Đen đang sống cho Đen rất nhiều cảm hứng, có núi đồi, có biển cả, mọi thứ thoáng đãng. Muốn gặp bạn bè, mình cũng không phải đợi quá lâu, có thể rảnh rỗi là đi trà đá, ngồi lê la, thấy rất thoải mái.
Ai cũng có lúc “mọi thứ không như là những gì ta muốn” như trong Bài này chill phết của anh. Lúc đó anh thường làm gì?
Đen Vâu _“Nếu còn chữ, tôi còn RAP”
Khoảng thời gian 2017 - 2018, tôi loay hoay không biết nên làm thế nào, nên làm hài lòng mọi người hay làm hài lòng bản thân mình. Thật ra, loay hoay cũng là vì lo cơm áo gạo tiền nữa. Nếu mình không làm hài lòng mọi người thì khó mà sống được. Nếu làm theo ý mình thì chắc không có show diễn đâu. Nó là tổng hợp tất cả mọi thứ làm cho mình loay hoay. May mắn là mình nhận ra mình cứ là mình đi đã rồi tính gì thì tính.
Show của Đen vừa qua có phải là “một lần chơi lớn” khi anh dốc hết tiền túi mà không cần đến tài trợ, lại còn bỏ tiền để đăng bảng cảm ơn các “đồng âm”? Ngoài việc làm nhạc và trang trải cuộc sống ra thì tất cả những gì Đen có sau những năm đi làm, đi hát đều dốc vào show này. Nói thật, từ bé đến lớn, chưa bao giờ mình thấy số tiền lớn như vậy. Đen nói vui với mọi người rằng sau show này, mình lại trở về số 0. Nhưng lỗ thì thôi, xong show mình lại cày. Bỏ một số tiền như thế để mời được mọi người đến, những người mà trân trọng mình thì Đen thấy rất đáng.
HUMAN
40
Với Show của Đen lần này, việc bán sạch vé cũng là điều Đen không dám nghĩ. Có thể vì đây là live show đầu tiên chứ đến những lần sau chưa chắc được vậy. Có thể mọi người cho rằng mình nghe nhạc Đen Vâu lâu nay rồi thì bây giờ là cơ hội để “trả tiền”, một điều sòng phẳng mà Đen cảm thấy rất hạnh phúc. Còn việc đăng bảng cảm ơn thì Đen chỉ đơn giản nghĩ rằng âm nhạc nuôi sống mình nên giờ mình trả lại cho mọi người.
Vậy anh có bao giờ nghĩ nếu mình không làm rapper nữa thì làm gì không? Chắc là đi làm thuê thôi. Trình độ thì không có, học hành cũng không đến nơi đến chốn nên nhiều khi thấy mình may lắm. Bây giờ mình được sống trong môi trường rất năng động. Âm nhạc làm cho mình trẻ ra. Mình có khả năng làm “content” (nội dung - PV) nữa. À, hay là thử đi viết báo như bạn nhỉ! (cười).
Ngoài chuyện về âm nhạc thì dường như thứ “giật gân” duy nhất về anh đó là mối quan hệ với hoa hậu H’Hen Niê? Cái này Đen đã nói nhiều lần rồi. Chúng tôi chỉ là bạn, rất hồn nhiên và vô tư. Mặc dù không được nói chuyện với Hen nhiều nhưng qua những lần tiếp xúc, mình thấy Hen rất khác với những gì mình tưởng tượng về các cô hoa hậu. Hen rất gần gũi, bình dị, đúng là một “hoa hậu quốc dân”.
Có bao giờ anh tự hỏi 10 năm nữa, mình còn là rapper không? Cái này hên xui (cười). Nếu mà còn chữ thì còn viết. 10 năm sau, hy vọng vẫn còn người nghe hoặc kể cả không còn ai nghe thì Đen vẫn viết.
Trở thành người nổi tiếng, mọi thứ với anh có gì khác? Như bây giờ, mỗi khi ra đường, anh có phải đắn đo chuyện cái áo, cái quần không? Có gì đâu mà suy nghĩ. Rapper mà, đâu phải là idol Hàn Quốc đâu mà phải lóng lánh. Ngay từ đầu, mình đã muốn là người bình thường rồi. Đen chỉ cần áo thun, quần jeans, cái gì tiện, gọn là được. Còn đi biểu diễn thì phải chỉn chu hơn một tí vì dù sao cũng là nơi đông người.
“Một lần chơi
lớn...”
Đen Vâu _“Nếu còn chữ, tôi còn RAP”
Xem ai ? có trầm trồ!!!
eye color eye color
eye color eye color
kí ức
Otterange Graillus
Những
vụng vỡ _Snow Nguyễn_
Ta sẽ chẳng thể hiểu hết được giá trị của một khoảnh khắc cho tới khi nó hóa thành kí ức.
Chúng ta không thể đi xuyên qua các chiều không_ thời gian và cũng không thể khiến thời gian quay ngược trở lại. Mọi khoảng khắc đều là duy nhất. Tất cả những gì đã xảy ra với chúng ta rồi sẽ chỉ còn tồn tại trong kí ức. Hoặc ngủ yên chờ một ngày thức dậy, hoặc thường trực bền bỉ hóa thành cảng trú ẩn cho tâm hồn qua những ngày giông bão.
Eye color
46
Cuộc đời của mỗi con người cho đến giây phút cuối cùng sẽ chỉ còn là một câu chuyện dài được ghép từ những mảnh kí ức riêng lẻ, đôi khi vụng vỡ, với đủ cung bậc cảm xúc. Thu nhặt lại kí ức là chắp nối lại các câu chuyện đời mình và cũng là ghép lại những mảnh tâm hồn tan nát. Trong hư ảo ấy, thứ khiến người ta thấy yên bình nhất vẫn là kí ức về thời thơ ấu, về những ngày niên thiếu. Khoảng khắc ta nhận ra sự vô giá của nó và bắt đầu hoài niệm về nó, thường là khi ta đã đi được một phần ba đời người. Với những tâm hồn khao khát sự hoang dại đơn thuần, một lần để chạm đến cảm xúc sâu lắng của lòng mình, J.O.Y muốn đưa độc giả của mình ngược dòng thời gian trên một chuyến du hành tâm tưởng, trở về với những năm tháng hồn nhiên, về với ngày đã cũ qua bộ tranh của nghệ sĩ Otterange_Graillus có tên gọi Những kí ức vụng vỡ.
Otterange Graillus _ Những kí ức vụng vỡ
Bộ tranh khắc họa lại khu vườn sau nhà của tác giả khi ông trở về ngôi nhà sau bao năm tháng xa cách. Khu vườn vẫn còn đấy, hoang sơ trong thinh lặng, đợi chờ ông cùng những kí ức ấu thơ đã vụng vỡ. Lướt tay trên những khóm hoa dại với những cảm xúc hoài niệm niềm vui trẻ nhỏ nhuốm màu nỗi buồn và sự tiếc nuốt trong tâm hồn. Có những điều bình dị nhất mà khi thời gian mang chúng đi xa rồi, ta mới nhận ra, tuổi thơ chính là niềm hạnh phúc thật sự.
Eye color
48
Otterange Graillus _ Những kí ức vụng vỡ
Eye color
50
Otterange Graillus _ Những kí ức vụng vỡ
Eye color
52
Otterange Graillus _ Những kí ức vụng vỡ
Hãy để ngày hôm nay ôm siết ngày hôm qua bằng hoài niệm và ghì lấy ngày mai với nỗi khát khao.
54 Eye color
Vã nếu bạn có thể nghe thấy tiếng thì thầm của kí ức tuổi thơ và những giấc mơ thuần khiết nhất, bạn sẽ chẳng cần nghe bất kì âm thanh nào khác.
Otterange Graillus _ Những kí ức vụng vỡ
pink living pink living
pink living pink living
Thuộc về
BẦU TRỜI Pink Living _
58
Milena Nguyễn
Yêu bản thân là cả một hành trình Pink Living _
60
Milena Nguyễn
Khi lên năm, tôi phát hiện ra làn da của mình không giống mọi người. Trong khi mẹ tôi có làn da trắng- tiêu chuẩn của vẻ đẹp Á Dông thì da tôi lại ngăm đen. Tụi nhỏ trên lớp gán cho tôi biết danh “Dê đen”, và chúng hay nghêu ngao đọc lớn câu chuyện “ Dê đen và dê trắng gặp nhau trên cầu” trong khi tôi chỉ biết vùi mặt vào tay mình xấu hổ. Lúc đó, tôi đã bị chê cười, đánh giá và phân biệt, không chỉ vì làn da mà còn vì bản tính nhạy cảm, vì tình yêu với nghệ thuật, truyện tranh cũng như truyện kể, và vì tôi muốn vẽ hơn là làm toán. Nếu bạn không được chấp nhận và phải xin tha thứ vì là chính mình, bạn có thể bắt đầu nghĩ rằng có điều gì đó bất ổn xảy ra với chính bạn. Và đó là những điều đã xảy ra với tôi.
Nỗ lực làm việc để đạt được điều mình muốn là tốt, nhưng khi bị thúc đẩy bởi sự bất an và chán ghét bản thân, bạn cảm thấy như thể mình đang mang một hố đen vũ trụ trong lồng ngực vậy. Dù cố gắng thế nào cũng không bao giờ đủ, cái hố đen ấy cuối cùng cũng sẽ “nuốt chửng’ bạn. Quá trình này xảy ra chậm rãi và lặng thầm như cách một con trăn tiêu hóa con mồi. Để rồi một ngày bạn thức dậy, tự hỏi tại sao bên trong mình chẳng còn lại gì.
“Vì sao tôi không hạnh phúc?” Đó là một buổi chiều đầu xuân ở thành phố Rotterdam, Hà Lan. Bầu trời u ám, con đường trống vắng, tôi hít thở bầu không khí lạnh lẽo trên đường đi làm về. Chiếc áo khoác khi ấy màu đỏ, nhưng dường như có ai đó đã lén nhuốm nó thành màu xám. Tôi đã kết thúc một ngày khi các đầu việc cần làm đều hoàn thành, nhưng sao mọi thứ
trong tôi vẫn thật dở dang. Tôi đã có mọi thứ tôi tưởng mình muốn: một công việc nước ngoài, một người bạn trai tốt bụng, một vị trí tốt trong một tổ chức với sứ mệnh thực hiện những điều ý nghĩa. Nhưng có vẻ một điều gì đó đã bị bỏ qua. Tại sao xung quanh tôi không còn màu sắc? Tại sao tôi lại kiệt sức và sợ hãi? Tại sao bất cứ khi nào không bận rộn vì công việc, tôi chỉ muốn biến mất? Tại sao tôi luôn cảm tưởng như mình mặc một bộ áo giáp đi vòng quanh thế giới? Tại sao tôi thấy cô đơn như vậy? Tại sao tôi không hạnh phúc? Tôi từng bị trầm cảm, nhưng lại không nói với ai vì thấy xấu hổ. Cả cuộc đời của tôi đã được sắp xếp một cách hoàn hảo cho đến thời điểm đó. Nếu mọi người biết được, tôi sợ sẽ bị mất đi hình ảnh của một phụ nữ hạnh phúc, thành công và sở hữu mọi thứ. Tiếp tục bước đi trong cái lạnh, tôi nghe tiếng gót giày của mình đều đều trên con đường bê tông, dù đang trở vể nhà mà chẳng có cảm giác đó là nhà. Rồi tôi rẽ ở một góc đường, và ở nơi này tôi bắt gặp một điều kì diệu... Bên vỉa hè, một bông hoa dại. Bông hoa dại này chỉ ở đó, những cánh mềm và rộng mở. Tôi nhìn bông hoa và đột nhiên thấy mọi thứ xung quanh và bên trong mình tĩnh lặng. Nó chạm tới một nơi sâu thẳm bên trong tôi... Bông hoa cho cả thế giới thấy màu sắc thật của mình và lặng lẽ làm quang cảnh xung quanh nó đẹp hơn. Bông hoa đó chẳng có bạn trai hay một tấm vé máy bay. Nhưng nó vẫn sống, còn tôi thì không. Rồi tôi nghe thấy một lời thì thầm từ trái tim mình: “Tôi muốn sống như bông hoa dại đó.”
Thuộc về bầu trời
N
ăm tôi mười ba tuổi, tôi tin chắc rằng có gì đó không ổn ở sâu thắm bên trong mình. Điều này đã hủy hoại lòng tự trọng của tôi và những ý nghĩ tự tử bắt đầu xuất hiện. Tôi nhớ mình đã gom thuốc ngủ của mẹ vào một chiếc cốc sứ và giấu nó sau tủ quần áo trong hai tuần liền, nhưng sau cùng tôi đã không uống những viên thuốc màu trắng ấy. Thay vào đó, để bù đắp cho phần khiếm khuyết bên trong, tôi đã quyết định phải trở nên hoàn hảo - một cô gái hoàn hảo, một học sinh hoàn hảo - hoàn hảo trong công việc, và có được những vị trí hoàn hảo.
Pink Living _
62
Khoảng khắc đó đã làm thay đổi mọi thứ. Một cách lạ lùng và kì diệu, chỉ vài tháng sau đó, tôi rời bỏ cuộc sống hoàn hảo vốn dĩ, và bắt đầu hành trình tìm lại chính mình. Vì không biết làm thế nào để trở nên hạnh phúc nên tôi đã đọc hàng chục quyển sách về nó và tất cả đều chỉ về một điểm: mối quan hệ giữa tôi và chính bản thân mình. Bạn biết không, đó là điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Tôi đã dành rất nhiều thời gian để cố gắng gây ấn tượng với người khác, cố gắng làm cho họ thích, tin tưởng và ngưỡng mộ mình: cố gắng giúp đỡ, an ủi, hỗ trợ cũng như động viên họ. Nhưng chưa một lần tôi nghĩ về cách tôi đối xử với chính mình. Suốt cả một khoảng thời gian dài, tôi luôn thấy chán ghét, và tệ hơn - điều đó bắt nguồn từ việc tôi chán ghét chính mình. Tôi đối xử với bản thân theo cách mà tôi không bao giờ đối xử với người khác: trừng phạt, bỏ đói, ép mình làm việc ngay cả khi đã quá kiệt sức, chỉ trích và gọi bản thân là “ngốc nghếch” và “xấu xí”. Tôi tự đổ lỗi và tự nhủ rằng những giấc mơ của mình thật vớ vẩn, không thể thành hiện thực. Ngay cả khi vui mừng vì làm được điều gì đó tốt đẹp, tôi thường nhắc mình đừng vội mừng vì đó vẫn chưa phải điều tốt nhất. Tôi đặt ra điều kiện với chính tình yêu tôi dành cho mình - dù bản thân có cố gắng bao nhiêu, với chính tôi cũng không bao giờ là đủ. Cuối cùng tôi rơi vào một vòng lặp với cảm giác tự ghét chính mình. Và tôi đã cầu mong vũ trụ, hãy giúp đỡ để tôi học cách tự yêu bản thân.
Lấy lại những gì đã bị bỏ qua Tôi từng có một giấc mơ. Trong mơ tôi bước vào một bãi rác mênh mông - một không gian xám xịt nơi những thứ bị bỏ rơi trôi từ trời xuống như những thác nước khổng lồ. Gấu bông cụt tai, tivi bị vỡ, bồn tắm thủng, vô vàng quần áo rách rưới chất đống thành từng núi... Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng khóc khe khẽ. Lần theo tiếng khóc đó, tôi tìm thấy một bé gái nằm co ro trên một đụng túi nilông. Em mặc một chiếc váy đỏ rách, da em chảy máu và bầm tím, cơ thể em rung rẩy trong đau đớn, đôi mắt em bé nhắm nghiền và khuôn mặt co rúm lại để chịu đựng nỗi đau đớn. “Trời ơi, ai đã làm điều này với em?” - Tôi hỏi, kinh hoàng vì những điều mình thấy. “Chị làm đấy.” - Bé trả lời. “Không! Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương một đứa trẻ!” - Tôi nói. Bé thì thầm: “Chị khiến em đau; Mỗi lần chị nói với chính mình rằng chị xấu xí, ngu ngốc và vô dụng... Mỗi lần chị trừng phạt bản thân... Mỗi lần chị từ bỏ nhu cầu của chị để làm hài lòng người khác... Mỗi lần chị nói “có” khi em chỉ muốn nói “không”... Mỗi lần em gọi chị vì em đau và sợ hãi nhưng chị bật tivi, vì quá sợ để lắng nghe... Những điều đó khiến em đau. Bởi vì em chính là chị.”
64 Pink Living _
Không biết phải nói gì, tôi với lấy bàn tay nhỏ gầy của em bé, và đan ngón tay của mình vào tay em, như thể mình đang nâng trong lòng bàn tay một con chim nhỏ đang hấp hối. Bỗng nhiên những bức tường kiên cố trong lồng ngực của tôi rạng nứt, và nỗi buồn dâng lên trong cổ họng tôi với sức mạnh của sóng thủy triều. Tôi vỡ òa, miệng mở to như một con thú hoang hú vào màn đêm, nước mắt chảy xối xả xuống mặt và cổ, vai và ngực. Như bão. Như mưa. Như đại dương. Như thác trên đất khô. Như nước trong bào thai vũ trụ, ôm lấy sự tái sinh của tôi. Sau khoảng khắc tưởng chừng vô tận ấy, hơi thở của tôi bắt đầu dịu lại. Trong từng hơi thở, tôi cảm nhận được sự hiện hữu của một năng lượng bao trùm. Năng lượng ấy lớn hơn nỗi đau của tôi, lớn hơn vết thương của em, lớn hơn bất cứ điều gì khác tôi từng biết. Và tôi biết chắc rằng, năng lượng này yêu tôi. Nó đã luôn yêu tôi và sẽ mãi yêu tôi. Chẳng có lý do gì ngoại trừ năng lượng ấy được làm bằng tình yêu, và tình yêu chỉ biết yêu mà thôi. Tôi mở đôi mắt ướt và thì thầm với bé gái: “Chị có thể làm gì cho em? Em cần gì để được chữa lành?” Em hỏi xin điều tôi không ngờ tới: “Chị có thể tha thứ cho em không? Hãy tha thứ cho em cái lần mẹ khóc khi bố đi xa, hay cái lần bố nằm dài trên ghế nôn rượu vào cái xô đỏ mà em lại chẳng làm được gì; cái lần em trộm bài thơ trên lớp và nói chính em viết nó để được ông khen; lần em lén lấy trộm tiền của mẹ; lần em bị điểm kém khiến cho mẹ buồn?” Sau tất cả em chỉ xin tôi tha thứ. Tôi ôm em trong vòng tay, đu đưa nhè nhẹ và thì thầm: “Tôi tha thứ cho em. Tôi tha thứ cho em. Tôi tha thứ cho em.” Tình yêu dâng lên trong tôi như nước thủy triều dâng trên bờ biển, len lõi vào đầu ngón tay, tuôn ra từ khắp cơ thể tôi. Và từ cổ họng, với những dây thanh âm gắn liền với trái tim, tôi hát cho em nghe một bài hát ru. Cơ thể em mềm ra, những giọt nước mắt bị kìm nén trong nhiều năm qua tuôn trào.
Yêu bản thân là một hành trình có chủ đích Giấc mơ đó là một trải nghiệm đột phá của tôi trong hành trình Yêu Bản Thân của chính tôi. Dần dần tôi đã phát hiện ra sức mạnh của tình yêu chính mình trong việc thay đổi cuộc sống, công việc và các mối quan hệ một cách kì diệu. Trong năm năm qua, tôi đã giúp hàng ngàn phụ nữ học cách yêu bản thân thông qua sách, blog, sự kiện và các chương trình huấn luyện. Tôi đã diễn thuyết ở bảy nước và ba lần trên TEDXx, xuất hiện trên các chương trình truyền hình và đài phát thanh quốc gia. Cuối mỗi cuộc nói chuyện, nhiều phụ nữ tới ôm tôi và khóc. Họ kể rằng tôi đã nói những điều họ khao khát được nghe. Rằng họ xứng đáng với tình yêu, họ đáng yêu và đáng được yêu. Bất kể những điểm mạnh hay không hoàn hảo, bất kể khi họ đang cảm thấy tốt nhất hay tệ nhất. Tình yêu bản thân, giống như Tình yêu đôi lứa, là một cuộc hành trình có chủ đích. Bạn cần kiến thức, công cụ, và sự hỗ trợ để từng bước rủ bỏ thói quen Tự-Ghét và rèn luyện các cách Tự-Yêu. Yêu bản thân là một thông điệp mà chúng ta thường xuyên cần được nghe. Bởi lẽ, hầu hết những gì chúng ta nhìn thấy, nghe thấy, và trải nghiệm trong thời thơ ấu dạy chúng ta cách ghét bản thân (một khía cạnh ngược lại hoàn toàn với việc yêu thương bản thân mình). Bạn học cách tự đánh giá khi thấy mẹ quở trách bản thân. Bạn đổ lỗi cho mình khi thấy gia đình không hạnh phúc. Bạn kết luận rằng có gì đó không ổn về bản thân khi bạn bị xa lánh hay bắt nạt. Khi bạn lớn lên, những điều này đã trở thành niềm tin và thói quen vô thức mà bạn không nhân ra dược.
66 Pink Living _
Yêu bản thân là một hành trình dài và cần nhiều nỗ lực. Thất bại là điều cần thiết, xin đừng ghét bản thân vì bạn chưa thể giỏi trong việc yêu thương chính mình. Tập yêu bản thân không phải là điều bắt buộc mà là sự lựa chọn. Nuôi dưỡng tình yêu bản thân sẽ ảnh hưởng lớn đến cách bạn trải nghiệm cuộc sống. Nó sẽ mở cánh cửa để bạn cảm nhận hạnh phúc, sự tự tin, sáng tạo, bình an, khả năng kết nối và yêu thương người khác. Cho dù bạn có trải nghiệm được tình yêu bản thân hay không, bạn vẫn xứng đáng được yêu thương. Giá trị nội tại của bạn là điều bạn được ban cho từ khi chào đời, nó là vô hạn, bất biến, và không có gì thay đổi. Bạn hoàn toàn có quyền ghét bản thân. Nếu bạn chọn ghét bản thân, hãy ghét bản thân một cách có nhận thức, hiểu rằng bạn đã chọn nó, và sẵn lòng chấp nhận những hậu quả của lựa chọn này. Cuối cùng, tôi mong bạn: Đừng “luật lệ hóa” của bài tập này. Khi bạn biến bất cứ thứ gì thành một quy tác, nó trở thành nguồn gốc của sự thất vọng, bức xúc, tự trừng phạt, và tự nổi loạn.
CECILIE BAHNSAN
CECILIE BAHNSAN
L2-07_ SAIGON CENTER 65 Lê Lợi, Bến Nghé, quận 1, thành phố Hồ Chí Minh.
language language of the soul of the soul
language language of the soul of the soul
Lana del Rey
Khúc ca của tâm hồn đơn độc Lizzy Nguyễn
Language of The Soul _
74
Người ta hỏi tôi “Tại sao?” khi họ nhìn vào cuộc đời tôi, những gì tôi làm, cách mà tôi đang sống. Nhưng chẳng có ý nghĩa gì khi giải thích những điều ấy với những người có được một mái nhà ấm yên. Họ sẽ chẳng bao giờ hiểu được cái cảm giác tìm kiếm một nơi nương tựa nơi “người dưng nước lã”, tìm kiếm một mái ấm, nơi ta có thể tựa vào ở bất kì nơi đâu. Tôi từng là một cô gái khác thường. Mẹ nói rằng tâm hồn tôi như một con tắc kè hoa, chẳng theo lề lối hay bất kì quy chuẩn đạo đức nào, chỉ có một nội tâm vô định, rộng lớn và cuộn xoáy như đại dương bao la. Nếu tôi nói rằng tôi không hề dự định cho kết quả ấy thì hẳn là lời nói dối, bởi vì tôi sinh ra để làm một người phụ nữ khác biệt, một người mà không thuộc về ai, một người lại thuộc về tất cả mọi người, một người chẳng có gì, một người luôn ước ao mọi thứ. Trong tôi cháy bỏng ngọn lửa khát khao mọi thử thách và sự ám ảnh về tự do, đó cũng là thứ khiến tôi sợ hãi chẳng nói nên lời, thứ đẩy tôi đến đỉnh điểm của tất cả những sự điên rồ khiến tôi chói lóa và quay cuồng …
Lana Del Rey _ Ride_ Khúc ca của tâm hồn đơn độc
Đó là quãng thời gian lạnh lẽo nhất trong cuộc đời tôi, chỉ những người đàn ông tôi gặp trên con đường ấy...là mùa hè đầy nắng ấm. Hằng đêm, tôi chìm vào giấc ngủ với hình ảnh của chính mình, nhảy múa, cười đùa rồi khóc cùng họ. Ba năm trên chuyến đi dài đằng đẳng ấy, những kí ức về họ là thứ duy nhất sưởi ấm tôi, và cũng là quãng thời gian hạnh phúc thực sự. Tôi từng là một ca sĩ, cũng chẳng nổi tiếng lắm. Tôi từng mơ sẽ trở thành một nhà thơ, nhưng rồi tôi nhận ra ước mơ ấy cũng vụng vỡ tựa hàng triệu ngôi sao trên bầu trời đêm. Những ước mơ của tôi ... chúng rực sáng ... rồi vỡ tan. Nhưng tôi chẳng bận tâm, bởi tôi biết, ta phải chấp nhận đánh đổi tất cả những thứ ta ao ước để có thể thật sự tự do.
Qua chất giọng gây nghiện đặt biệt_ khàn khàn, trầm đục, ấm áp nhưng lại rất đỗi mong manh của Lana Del Rey, một lần nữa chúng ta lại bay bổng, đê mê, lướt nhẹ trên những chặng đường dài bất tận trên đất Mỹ qua cái chất retro đượm buồn, đen tối, mơ hồ của “Ride”- đĩa đơn mở đầu cho album Paradise của cô. “Ride” - video ca nhạc dài tận mười phút, kết hợp với lối hát nói kéo dài đến ba phút với chất giọng sâu thẳm, dai dẳng nhưng dịu dàng như lời thì thầm trước lúc ngủ đã đưa ta đến với những cung bậc cảm xúc sâu lắng nhất. Bài hát nói về sự lạc lõng, cô đơn trong sâu thẳm tâm hồn, sự mông lung của tương lai, của cuộc đời với những khao khát, giằng vặt, cố níu kéo, nắm giữ những ước mơ vẫn lấp lánh dần xa mờ.
Language of The Soul _
76
Những ước mơ của tôi … chúng rực sáng … rồi vỡ tan … tựa hàng triệu ngôi sao trên bầu trời đêm
Ride không chỉ đơn thuần là một bài hát, mà nó còn là một bài thơ tình sâu lắng về cuộc đời. Bài ca họa lên một nàng lolita từng là một ca sĩ không nổi tiếng. Nhưng cô có được sự tự do. Cô đã đi một chuyến đi dài 3 năm đăng đẵng, cùng với những người đàn ông lớn tuổi mà cô gặp được trên suốt hành trình
Em đang đứng trên con đường rộng mở Anh có thể là cả cuộc đời em, dù anh giàu hay nghèo Ngân nga những khúc nhạc blues đã trở nên xưa cũ Anh có thể là tất cả của em, dù anh lạnh lùng nóng nảy. Ba năm hành trình ấy, cô đã nhận ra cuộc đời rất ngắn nên hãy tận hưởng nó hết mình.
Biết rằng cuộc đời ngắn ngủi nên em đã sống hết mình Đó cũng là cách mà cha em đã biến cuộc đời ông thành một tuyệt tác nghệ thuật Men nồng cả ngày và rồi ta cùng trò chuyện thâu đêm Đó là cách những người tri kỷ hay làm, đi cho hết đêm
Lana Del Rey _ Ride_ Khúc ca của tâm hồn đơn độc
Cô mong ước tìm ra cho mình một bến đỗ trên hành trình đó, nhưng cuối cùng cô lại rơi vào cô đơn và tuyệt vọng ,...
Đừng làm tổn thương em thêm nữa Cuộc hành trình này đã đủ dài với em rồi Em đã cố gắng rất nhiều Để có thể ngân vang khúc ca hạnh phúc Đừng rời bỏ em Đừng nói lời tạm biệt Đừng quay lưng bước đi Rồi để em khóc khô nước mắt
Để trốn tránh và quên đi những tổn thương đau khổ, cô chọn cách lái xe chạy đi thật nhanh như những cánh chim trong cơn gió hạ.
Vẳng tiếng chim hót trong cơn gió nhẹ mùa hạ, em lái đi thật nhanh Em đơn độc trong đêm tối Dù đã tự nhủ bản thân cố gắng tránh khỏi khổ đau, nhưng chẳng hiểu sao tâm trí em lại luôn mâu thuẫn với chính mình. Thế nên em lái xe chạy đi (trốn tránh tất cả, quên đi mọi thứ) Chỉ chạy, chạy, và chạy… Dù là mờ mịt, không phương hướng nhưng cùng với nỗi ám ảnh khao khát tự do, cô vẫn tiếp tục lái đi trên con đường hun hút của cuộc đời.
Language of The Soul _
78
Em mệt mỏi vì cảm thấy mình như điên dại… Mệt mỏi cái viễn cảnh cứ phải chạy mãi cho đến buổi hoàng hôn của tuổi xuân Và rồi trước mắt em là những vì sao lấp lánh… Em ngước lên trời cao và lắng nghe chính mình… Và rồi cô chấp nhận mọi đau khổ và điên dại trong tâm hồn mình, cũng nhận ra mình cần buông bỏ những khát khao mà bản thân không thể có được để cảm nhận trọn vẹn thứ duy nhất vẫn thuộc về cô – sự tự do đích thực.
Thế nên em lại lái xe chạy đi (buông bỏ tất cả, cảm nhận sự tự do) Chỉ chạy, chạy và chạy … Lần này cô vẫn lái xe chạy đi, nhưng không còn là kẻ đau khổ trốn chạy mà dưới một tâm thế khác, tâm thế của một người thật sự tự do, một người đã tìm được chính bản thân mình. Và con đường cuộc đời mù mịt hôm nào giờ đã biến thành con đường tuyệt đẹp rộng mở đối với cô.
Lana Del Rey _ Ride_ Khúc ca của tâm hồn đơn độc
Thổi hồn vào bài hát bằng những cảm xúc đượm buồn nhưng đầy mạnh mẽ, khát khao, hy vọng, “Ride” là bức tranh hoàn hảo về phong cách Lana Del Rey hiện tại: một nàng Lolita say đắm trong ái tình với những người đàn ông lớn tuổi, một cô gái Mỹ yêu nước cuồng nhiệt với lá cờ phấp phới trên vai, một nữ ca sĩ say mê vẻ đẹp cổ điển và quyết tâm theo đuổi đến cùng những ước mơ, khát khao của mình.
Language of The Soul _
80
Tôi luôn tin vào đất nước này. Tôi tin vào con người mà tôi hằng mong sẽ trở thành. Tôi tin vào sự tự do trên suốt quãng đường dài vô tận ấy. Và phương châm của tôi cũng như vậy:“Tôi tin vào tâm hồn đẹp của những kẻ xa lạ.” “Và mỗi khi tôi điên với chính bản thân, tôi sẽ lái xe chạy đi, và chỉ chạy, chạy và chạy.” Bạn là ai? Bạn có dám chạm vào những ảo tưởng điên rồ nhất của bản thân không? Có bao giờ bạn tạo cho mình một cuộc đời, nơi bạn có thể trải nghiệm mọi thứ chưa?
Tôi đã thế đấy. Đã rất điên như thế.
Nhưng tôi tự do.
Lana Del Rey _ Ride_ Khúc ca của tâm hồn đơn độc
Hằng đêm, tôi cứ nguyện cầu rằng sẽ tìm thấy người dành cho tôi. Và cuối cùng tôi đã gặp họ trên con đường ấy. Chúng tôi không có gì để mất, không hối tiếc điều gì, không còn gì để chúng tôi khao khát, ngoại trừ việc vẽ cuộc đời mình thành một kiệt tác nghệ thuật. Sống hối hả. Sớm ra đi, Hãy hoang dại đi. Rồi sẽ vui.
BE WILD,
BE FAST
youth youth adventure adventure
youth youth adventure adventure
Andante hành trình kiếm tìm sự thảnh thơi ...hay cách mà chúng ta sống
. Lyhn miêu .
“Hãy cầu phúc cho ngày, cho tháng, cho năm, cho các mùa và cho các thời gian, cho giờ khắc, cho giây phút, cho sự ân cần của vùng đất này, nơi tôi đã bị đôi mắt em yêu dấu bắt mất phần hồn.” -Francesco Petrarca-
Young Adventure _
88
Andante
“Sự chậm rãi” của Đà Lạt
Andante
Bạn đã từng yêu một nơi chốn trước cả khi bạn đặt chân đến đó chưa? ...Như mà cách tôi đã yêu Đà Lạt qua lời kể của những người đã đến và yêu thương vùng đất này từ nhiều năm trước. Tôi hướng trái tim của mình về Đà Lạt: thành phố của sự chậm rãi, của khí trời bảng lảng, của bốn mùa trải trong một ngày - nơi đã gợi cảm hứng cho nhạc sĩ Từ Công Phụng, lúc đó là cậu thanh niên mới mười tám tuổi lên Đà Lạt trọ học, viết ra tình khúc đầu tay Bây giờ tháng mấy, với ca từ bồng bềnh như sương khói trên giọng trưởng (major) - “bây giờ tháng mấy rồi hỡi em, lênh đênh ngàn mây trôi êm đềm...” làm thổn thức trái tim của bao người trót mê say những miền lãng đãng. Nhưng Đà Lạt của bây giờ không còn mang lại cảm giác bồng bềnh và mộng mơ của quá khứ, trước cuộc xâm lấn quá khốc liệt của đô thị hóa và mưu sinh. Những quán xá mọc lên san sát nhau, những cánh rừng dần trôi dạt, người ta đổ đến Đà Lạt du lịch mong tìm được chút riêng tư, lãng mạn, rồi đôi khi rời đi trong niềm thất vọng, ủ ê. Chính tôi, của hai năm trước đã mang trong lòng nỗi ấm ức ấy khi rời khỏi Đà Lạt. Tôi cứ thấy nuối tiếc mãi về một điều gì đấy của quá vãng, mà tôi không tài nào tìm thấy được giữa đô thị ngày càng phồn hoa. cho đến lần trở lại này, tôi ghé thăm Andante, và chợt hiểu ra đâu là điều tôi cứ mãi chờ đợi để cảm nhận ở Đà Lạt. ...Bầu không khí, những cánh rừng thông, tiếng suối chảy trong lành, còn thời tiết cứ chợt mưa chợt nắng! /Andante/ trong thuật ngữ âm nhạc của tiếng Ý, có nghĩa là sự chậm rãi, khoan thai. Và lúc đặt chân đến đây, tôi hiểu rằng, chính những không gian như thế này, sẽ là chốn lưu giữ linh hồn và thông điệp của thành phố.
Young Adventure _
90
Nơi thiên nhiên và con người hài hòa chung sống Từ sân bay Liên Khương, tôi đi thẳng đến Andante Farm & Lodge ... Xuyên qua những con đường đất nhỏ nham nhở còn chưa trải bê-tông, xuyên qua những cánh rừng thông - biểu tượng thiên nhiên của núi rừng Đà Lạt. Khi mà điện thoại không còn sóng, cánh cửa gỗ mở ra... Andante đón tôi trong tiết trời ẩm ướt, mưa suốt buổi sáng làm cây lá trong khắp trang trại mọng nước tinh khôi, khu bếp ăn ấm áp dựng giữa thiên nhiên và những chalet gỗ thấp thoáng xa xa ẩn hiện giữa cây cỏ làm hiện lên cả một vùng cổ tích. Tôi hít căng lồng ngực hơi thở của rừng núi, ngắm nghía quang cảnh xung quanh trước khi cùng những người bạn từ khắp nơi đến Andante hôm đó có một bữa ăn chung... Sự giao hòa của thiên nhiên trong từng góc nhỏ của Andante ngay lập tức trở nên rất thân thiện và trìu mến trong lòng tôi: lọ hoa xen lẫn hoa huệ tây đầy vẻ đài các thành thị với những ngọn cỏ dại cao quá đầu người; những chiếc bàn gỗ tự nhiên nơi mà các chú ong vẫn điềm nhiên đến làm tổ, những chú cún lớn nhỏ vừa tự nhiên hoang dã, vừa rất thân thiện quấn người; những bữa ăn có rau rừng dậy mùi quện vào những món ăn được chế biến tinh tế... Từ bếp chung đi bộ một đoạn, qua chiếc cầu nhỏ bắt qua con suối, chalet của tôi hiện ra xinh xắn với ban công bằng gỗ nhỏ xíu, ga gối thơm mềm và nhà tắm lộ thiên rất “chill”. Sự hòa thuận của con người với thiên nhiên giữa lòng Andante làm tôi thấy mình dịu lại. Trước khi bắt đầu chuyển đi tôi đã ở trong một guồng quay công việc hối hả và Stress vô cùng. Nhưng giờ phút này, những ưu phiền và mệt mỏi của đô thị dần lùi xa, tôi có dịp yên ắng tận hưởng cảnh quan và những giây phút của hiện tại.
Andante
92 Young Adventure _
Tôi thầm hiểu vì sao thiên nhiên được coi là một trong các phương thuốc giúp hỗ trợ và chữa lành nhiều căn bệnh, trong đó có bệnh trầm cảm. Thậm chí, Nhật Bản còn có riêng một cụm từ là Shinrin-yoku được bộ Nông nghiệp Nhật sáng tạo ra để chỉ các thực hành chữa bệnh thông qua việc đắm mình trong thiên nhiên hay còn được gọi là “tắm rừng”. Tôi cũng nhớ đế câu chuyện của Michelle Phan cùng một năm “detox công nghệ” của cô, hay Lee Hyori cùng hành trình tìm kiếm sự bình yên ở hòn đảo Jeju của chị. Tôi tin mẹ thiên nhiên cũng sẽ nhân cơ hội này để ùa vào vỗ
về tôi, như cách mà bà vẫn luôn làm để giúp bất kì con người nào trên trái đát này - lấy lại sự cân bằng và bình lặng: “Tôi tự mình tìm lại sự kết nối đén thiên nhiên. Thiên nhiên hồi phục tôi, thiên nhiên nhắc nhở tôi rằng mọi thứ chúng ta đang xây dựng trên cõi đời này, mọi thứ chúng ta đang có lúc này, thực ra cũng chẳng là cái gì. Khi tôi tới thăm quan kim tự tháp, tôi tự nghĩ rằng: ‘Ô kìa, những tòa công trình vĩ đại này được xây dựng cho các Pharaoh đấy, nhưng giờ họ đâu rồi?’ Mọi sự trên đời cứ đến, rồi lại đi về hư vô cả.” - Michelle Phan.
Ước mong ở trong lòng
Có lẽ sứ mệnh của Andante chính là - nơi nhắc người ta về một ước mong giản đơn như thế...
Andante
Vì chẳng có sóng điện thoại hay Wifi, các hoạt động diễn ra trong ngày của khách đến Andante vì thế cũng thật thư thái: đi bộ dọc theo suối và rừng, ngắm nhìn đàn ngỗng đang bơi, chơi với bọn cún, hái rau trong vườn, cùng nấu ăn đọc sách, hoặc đơn giản là trò chuyện với nhau một cách đầy mến thương. Nơi đây (cũng giống như tên gọi) khuyến khích người ta sống chậm lại, sâu xa là kĩ càng hơn với cuộc sống của mình: Thưởng thức từng hơi thở, thưởng thức từng điều chúng ta đang “nạp” vào mỗi ngày, thưởng thức thời gian hay từng phút giây hiện tại bên người chúng ta yêu, và thưởng thức cả sự tĩnh lặng. Andante không phải là nơi để người ta đến, ngủ qua một đêm rồi lao ra ngoài khám phá những địa điểm mới, mà nó chính là nơi người ta rời xa thành phố, có một khoảng lặng sâu sắc để tìm về chính mình. Bởi giữa một không gian đậm chất rừng núi và mộc mạc, chúng ta hoàn toàn có dịp thả lỏng, và lắng nghe xem bên trong mình đang thật sự mong muốn điều gì. Và có thể trong những khoảng khắc như thế, bạn nhận ra, hóa ra những điều mà mình mong muốn trong cuộc đời này không có gì to tát cả: Chỉ đơn giản là có một cuộc sống bình dị, sống cùng người yêu dấu, cùng nhau đi qua những khoảng khắc vừa rực rỡ vừa đời thường.
Young Adventure _
94
Young Adventure _
96
Andante
VALENCIAN ORANGE
TONIC WATER
Your joy
ISSUE 7
NHỮNG TÂM HỒN HOANG DẠI
Inspiration for Everyday Life
ISSUE 7
bloom