Lửatrong
tim
yearbook lê quý đôn
2
Lời tựa
“Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay, con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng…”
Tháng 11 về trong từng đợt gió, ta cảm thấy lòng mình bâng khuâng đến se lạnh. Một mùa tri ân nữa lại đến, lại bước đến trái tim ta những bồi hồi khó tả. Sáng nay, lúc ngước lên bục giảng, ta thấy tóc thầy đã điểm, vì bụi phấn, hay là vì màu thời gian? Chiều nay gặp cô ở cửa lớp, cô vui vẻ xoa đầu, vỗ vai, ta lại bắt gặp nơi khóe mắt cô trũng sâu sau bao đêm dài thức khuya bên trang giáo án. Ta chợt thấy tim mình thắt lại. Đã bao lâu rồi ta không ngoái đầu nhìn về phía yêu thương chân thành của thầy cô, để giờ đây hối hận, để giờ đây cảm thấy có lỗi, để giờ đây có muốn nói một câu xin lỗi với thầy với cô cũng khó mở lời… Tháng 11 – tháng của tri ân, cho ta nhiều cơ hội hơn để gần gũi với bao con người ta coi là cha, là mẹ dưới bầu trời thiên thanh đã chất chứa bao thanh xuân, bao tuổi trẻ, nhen nhóm lên trong tiềm thức, trong trái tim chúng ta những món quà nho nhỏ dành tặng “cơ quan đầu não”, dù giản dị, nhưng đầy ắp tình cảm, đầy ắp dấu yêu.Đằng sau mỗi bài giảng, đằng sau mỗi lần thầy cô “đùa vui” cùng lớp, ta càng thấu hiểu thêm
Mộc Miên tấm lòng nhà giáo. Nơi ấy, tình yêu thương dành cho học trò không bao giờ tắt, mà mãi mãi vĩnh cửu cùng thời gian. Nơi ấy, luôn luôn cháy lên một ngọn lửa đam mê với nghề, thắp lên nơi mỗi “người lái đò” bao hi vọng, bao nhiệt huyết để tiếp tục vun đắp, tiếp tục sự nghiệp trồng người, chắp cánh cho ước mơ ta bay cao, bay xa tới những chân trời xa lạ. Nơi ấy, là những góc khuất trong sâu thẳm trái tim thầy cô mà đám học trò ngỗ nghịch chẳng thể nào chạm đến, và thầy cô, hình như cũng chưa bao giờ đòi hỏi ai hiểu cho tấm lòng mình... Ngày tri ân bao “người lái đò” tận tụy, ấn phẩm “Lửa trong tim” chính là một lời chúc, một lời cảm ơn, một lời xin lỗi mà Yearbook nói riêng, và tất cả các thế hệ học sinh nói chung gửi đến thầy, đến cô vì bao năm tháng đã qua, và vì bóng thầy cô che chở suốt đời…
3
ô c y ầ Th ững h n và u nói câ
ủ h bất
4
“Đoạn vuông góc chung của hai đường thẳng chéo nhau duy nhất vì duy nhất nên rất khó tìm, thậm chí không tìm được. Cuộc đời cũng vậy, điều gì duy nhất cũng luôn khó tìm. Giống như tình yêu, chưa chắc cả cuộc đời ta tìm được tình yêu đích thực của cuộc đời mình.” Cô Bích
“Không có toán học, mọi thứ sẽ chìm trong bóng tối.” Thầy Thông “Cuộc đời là 1 chuỗi suy ra.” Thầy Khánh “Học lịch sử là để chiêm nghiệm.” Thầy Nga
“Thầy cô không phải là thần thánh, mà đã không phải là thần thánh thì chắc chắn sẽ có lúc sai. Vì vậy trong các tiết học nếu có đôi lúc thầy cô như thế thì mong các em hãy thông cảm và bỏ qua cho thầy cô.” Thầy Vĩnh
“Đôi khi ngôn từ trở nên bất lực.” Cô Thái “Còn biết bao nhiêu thời gian.” “Im lặng là đỉnh cao của âm thanh.” Thầy Quang
“Đôi khi có một số thứ quen thuộc với mình, nếu không biết quý trọng sẽ dễ dàng đánh mất rồi hối tiếc.” “Học để làm gì? Giỏi không phải là điểm số cao mà là vận dụng tốt vấn đề vào thực tế.” Thầy Liêm
“Đúng là lũ trẻ con làng Vũ Đại chả biết gì.” “Tình yêu không phải là như trong sách công dân dạy đâu. Tình yêu là phải đưa cho giáo viên dạy văn dạy mới đúng.” Thầy Vụ
5
Khi mùa giông bão đã đi qua, những cơn mưa sụt sùi của tháng 10 cũng vắng bóng. Tháng 11 trở về mang theo cái se se lạnh của gió đầu mùa, nắng thật yếu ớt và hiếm hoi rơi rớt qua từng khe lá, bầy chim sẽ vẫn ríu ran quanh tượng cụ Lê Quý Đôn.. Vẫn những màu áo thiên thanh ấy, trong lòng mong chờ điều đặc biệt sắp đến... Tháng 11!... Em cảm nhận vị ngọt ngào sâu lắng của yêu thương. Nơi cửa sổ lớp học, em nhìn thấy bầu trời xanh và những vầng mây xám thấp lè tè như sà xuống thật gần. Lời giảng bài trầm ấm của thầy cô hòa trong tiếng mưa rơi như giai điệu của yêu thương. Tháng 11!... Em lắng nghe tiếng cười giòn tan của bạn bè trong giờ sinh hoạt lớp, ánh mắt cô thầy dịu dàng nhìn chúng em vui đùa vào những giờ ngoại khóa đầy ý nghĩa. Tháng 11!... Em mang màu áo thiên thanh với logo trường chuyên thành phố. Em hạnh phúc vì mình là học sinh Lê Quý Đôn, hạnh phúc vì được làm con của thầy cô, của những người hết mực tận tụy vì sự nghiệp dạy làm người. Hạnh phúc ấy, thật bình dị và dịu êm… Còn nhớ ngày đầu chúng em gặp thầy, gặp cô, có lẽ đó là lần đầu tiên ngay từ khi trở thành học sinh cấp III, em cảm nhận rõ sự thân thương từ Người. Những người con thiên thanh lần đầu chia sẻ về ấn tượng với thầy cô, có nói: “Nhìn chung tất cả mọi người đều dạy hay, khá là khác so với thầy cô cấp II, rất là uyên bác và hơn hết là thấu hiểu tâm tình của tuổi mới lớn này.”, “Thầy cô không gay gắt, thầy cô toàn “soái ca”, “bông hậu” thân thiện vui tánh, tận tình nhiệt huyết hay giúp đỡ, đáng yêu, trẻ trung” và “Không có sự phân biệt đối sử với các học sinh, bên cạnh đó cũng có một số người khác nghiêm khắc”. Thật vậy, ở Lê, chúng em tìm thấy những người lái đò tận tình và đáng yêu đến thế.. Nếu Lê Quý Đôn là nhà thì thầy cô là những người cha, người mẹ. Chúng em trân quý bao mồ hôi, tâm huyết của Người, khắc sâu những bài học mới, những lời giảng hay, và hẳn có lẽ riêng mỗi người, ai cũng sẽ có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy cô. Cấp III ở Lê có những buổi ngoại khóa đặc biệt và ý nghĩa, ắt hẳn đáng nhớ nhất là giờ tập luyện cô trò ở lại trường ăn trưa và trò chuyện cùng
6
nhau. Nhớ những ngày dắt nhau qua nhà cô Thái Vân ăn thịt heo cuốn bánh tráng và ngồi quay quần, tâm sự mỏng... Nhớ cả những ngày lên kế hoạch tổ chức lễ cho các thầy cô để câu giờ khỏi phải học, bày hoa bánh hát hò khiến thầy cô cũng rưng rưng vì xúc động... Ôi những kỉ niệm đáng nhớ của tuổi thanh xuân. “Thầy Trường cho làm bài kiểm tra 15 phút lần thứ hai để gỡ con 0 đầu năm... ai dè double 0”. Tuổi học trò với những rung động đầu đời, đó là những cảm xúc mới, và ở nơi xanh màu thiên thanh, thầy cô là những người cực hiểu tâm lý học sinh.Có học sinh đã tâm s ự rằng: “Thầy Minh đã từng “mai mối” cho một bạn cực kì đẹp”, hay có bạn
y ấ i ơ n
y ầ đ g n o đ
g n ơ ư h t u ê y
đã từng bị cô Hoa chọc đỏ mặt vì đứng dậy trả lời bài lỡ đụng tay “người ấy” để rồi phải viết bảng kiểm điểm vì tội nắm tay nắm chân trong giờ học. Và những tà áo thiên thanh cũng sẽ không quên đâu những lần trốn chào cờ và thoát khỏi sự tìm kiếm “gắt gao” của Mr Huân... Thầy cô ở Lê đôi lúc cũng làm chúng em sợ bay hồn mất vía. Đó là lúc cô bước vào, im lặng, cả người cô toát lên vẻ lạnh lùng bí hiểm và.. “Các em lấy giấy ra kiểm tra” hay đó là lúc cô Khanh giận lớp vì không phát biểu bài, cũng là lần đầu tiên thấy cô giận như vậy bởi ngày thường cô rất hiền... Đó là đầu giờ học, thầy lấy sổ điểm ra, bầu không khí im lặng đến đáng sợ, bao trái tim ngồi đó đập mạnh liên hồi đợi thầy đọc tên người lên bảng trả bài.. Đó còn là cái lắc đầu và nụ cười buồn của thầy, khi ánh mặt thầy Quân nhìn chúng
7
tôi nói: “Lương tâm có trong sạch không”... Đã có những lần chúng em như thế, từng phạm những lỗi lầm... Ai trong chúng ta cũng đã từng chán nản trong một vài tiết học để rồi ngồi “tám” với đứa ngồi cạnh ảnh hưởng đến bài giảng của thầy cô, đã từng mê mẩn trò điện tử không học bài cũ, đã từng nói dối thầy cô để trốn tiết, từng mắc lỗi nhưng không đủ bản lĩnh đến xin lỗi cô hay đã từng lên mạng xã hội “phê phán” thầy cô khiến họ phiền lòng. Ngay cả những lễ đặc biệt dành cho những người mang tri thức truyền đạt chữ nghĩa, cũng chẳng thể tạ gát những cuộc hẹn để trở về thăm giáo viên chủ nhiệm cũ.. Tất cả những lần như vậy, chúng em mắc lỗi, dẫu vô tình hay vì sự vô tư của kẻ đầu xanh, qua trang viết này chúng em cũng muốn gửi đến cô thầy lời xin lỗi chân thành nhất, dẫu chỉ là một lời nói gián tiếp thông qua những con chữ hay là lời xin lỗi đã muộn màng…
Kết lại bài viết, Yearbook thay học sinh gửi đến thầy cô những lời chúc tốt đẹp nhất: - Mình muốn nhắn tới thầy Đoàn dạy Sử rằng, thầy ơi, thầy mãi mãi là soái ca trong lòng em. - Chúc thầy Ngọt luôn ngọt ngào, chúc cô Hoa luôn tươi trẻ như hoa. - Chúc boss của 12B1 mau chóng có 6 múi, học đàn và học tiếng Pháp thành công. - Những ngày tháng dần trôi, bụi phấn càng làm bạc trắng tóc thầy cô. Nhưng điều còn đọng lại trong tim mỗi người học sinh sẽ là những kí ức sống mãi. Muốn dừng mãi thời học trò cấp 3 để ôm trọn khoảnh khắc em là con của thầy cô - Không phải ai cũng trở thành người lái đò trên bục giảng, cũng không phải ai dễ dàng mà trở thành người đưa chữ ở Lê Quý Đôn, 3 năm không nhanh, không dài nhưng được học với thầy cô chính là may mắn của cuộc đời em. Em sẽ rất nhớ thầy cô. - Thầy Chính ơi! Giữ mãi nụ cười ấy nhé - Cảm ơn và xin lỗi người lái đó ! - Cô Khanh ơi! Cô ra đề cho tụi em dễ dễ tí nha cô, tụi em là gái văn cô ơi
8
*huhu* lớp 10C1 chúng em chúc thầy cô ngày 20-11 thật vui vẻ và ý nghĩa. - Gửi thầy Huỳnh Tấn Ngọt, tụi em biết thầy đang rất áp lực, chúng em mong thầy sẽ giải tỏa được áp lực ấy. Chúc thầy 20-11 vui vẻ. - Mình chỉ muốn nhắn đến thầy rằng: “Cảm ơn thầy đã khơi gợi trong chúng em sự hứng thú với môn Sử - một môn học tưởng chừng rất nhàm chán. Ước gì thầy có thể tiếp tục đồng hành cùng chúng em trong ba năm sắp tới để tiết Sử của chúng em không còn là cơn ác mộng nữa” - Gửi tất cả những con người lái đò tận tuỵ của Quý Đôn, chúng em thật sự biết ơn thầy cô. Trong suốt hành trình 30 năm, người đã chắp cánh cho chúng em bay cao bay xa chính là thầy là cô. Người đã không quản khó khăn dạy chúng em trưởng thành, dẫu đám học trò ngỗ nghịch thường xuyên không vâng lời. Bên cạnh lời tri ân, chúng em cũng kính gửi lời xin lỗi chân thành tới những người nhà giáo vì bao năm tháng đã qua. Mong thầy cô mãi nhiệt huyết, say mê với nghề, luôn đi bên cạnh chúng em tới tương lai.
- Nhắn với thầy Việt: “Thầy hãy tiếp tục truyền tải kiến thức, năng lượng của mình vào trong những buổi học để có thể chèo lái người đi đò qua được con sông học vấn đầy gian khổ này. Và thầy hãy luôn sống hết mình vì công việc thầy nha” Tháng 11!... Vẫn mưa... vẫn gió... ngày nắng em vẫn hát những lời yêu thương cho thầy cô, cho bạn bè, mái trường, cho màu thiên thanh đẹp nhất của tuổi trẻ. 20/11, Tri ân người lái đò thầm lặng, tận tụy và nhiệt huyết!
Mon 9
“Cảm ơn thầy cô vì tất cả...”
Có mấy ai chọn nghề giáo: lương bổng không “Cảm ơn thầy cô vì đã trở thành cao, mỗi ngày lại phải xoay vần với những giờ lên lớp từ sớm đến tối. Nhưng mặc cho tất cả những nhà giáo, vì đã trở bất tiện đó, thầy cô, với lòng yêu trẻ và yêu kiến thành một mảnh thức, đã chọn cái nghiệp gõ đầu trẻ này mà gắn ghép trong mảng bó suốt đời. Nhờ có tình yêu nghề, Người luôn cố gắng mang lại cho học sinh những tiết học vừa lý kí ức xanh màu thú vừa hiệu quả, chỉ cho tụi nó thấy niềm hạnh thiên thanh.” phúc mà một vốn hiểu biết sâu rộng đem đến.
“Vì lẽ đó, chúng em rất cảm ơn.”
Cô thầy vẫn luôn nói rằng bọn em phải tự tìm tòi, mò mẫm ra những viên ngọc tri thức quý báu cho riêng mình còn giáo viên chỉ đơn thuần là người dẫn đường mà thôi. Nhưng làm sao lũ nhóc thiếu niên tụi em có thể thành công nếu thiếu đi thầy cô luôn sát cánh bên cạnh động viên, khai sáng? Khi học trò gặp trắc trở trong cuộc sống riêng, đi sai hướng hay cảm thấy nản lòng và muốn buông bỏ, cô “Cảm thầy lại ân cần hỏi han, chia sẻ, tiếp lửa cho chúng em tiếp tục hi vọng, tiếp tục ước mơ, cô vì đã tiếp tục cố gắng. là một “Vì lẽ đó, chúng em rất cảm ơn.”
10
ơn thầy không chỉ người dẫn dắt, mà còn là một người đồng hành.”
Trong tuyệt tác Những tấm lòng cao cả, “Cảm ơn thầy cô Edmondo de Amicis đã nói: “Các con đều gieo vì vẫn cần mẫn dắt cho thầy những mối ưu phiền hơn là những sự dìu những đứa trẻ hài lòng. Một người hiền lành nhất trên Trái ngỗ nghịch, chưa Đất này, ở vào địa vị thầy, cũng phải đâm ra tức giận. Nhiều khi thầy bị mệt nhưng thầy hiểu chuyện.” vẫn phải cố gắng đi dạy vì thầy cho rằng không đến nỗi phải nghỉ, các học trò như con có biết điều đó không? Thầy gắt gỏng vì thầy đã quá mệt mỏi, nhất là những khi thầy thấy các con biết rõ thầy yếu lại thừa cơ nghịch ngợm thì thầy đau khổ biết nhường nào!”. Quả thực, bọn em mang ơn những “người lái đò tri thức” rất nhiều. Thầy cô luôn đặt nhiều hi vọng, mong cho bọn trẻ con này một tương lai rạng rỡ mà chúng xứng đáng có được, vì Người tin rằng học sinh minh đủ khả năng chạm tay tới ước vọng màu hồng đó miễn là tụi em gắng sức. Nhưng có những đứa vẫn không chịu hiểu mà lại hỗn hào rồi nghĩ xấu cho cô thầy những khi Người răn đe để thôi thúc chúng em học cho tương lai của chính mình. Ắt hẳn những lúc ấy lòng thầy cô trĩu nặng vì cảm giác như mọi công sức dạy dỗ đều hóa ra công cốc. Mặc dù vậy, hôm sau, Người vẫn đến lớp, vẫn giảng bài, vẫn quan sát tụi em học và giải thích thêm những khúc mắc, vẫn ở bên truyền lửa và chỉ đường dẫn lối cho học trò. “Vì lẽ đó, chúng em rất cảm ơn.” Món quà vô giá mà cô thầy đã trao cho bất cứ đứa học trò nào chính là tình yêu tri thức và khát vọng cho ngày mai. Tụi em rồi cũng lớn, cũng tốt nghiệp, cũng vào đời và phải tự đứng trên đôi chân của mình. Và bọn em sẽ sớm xa rời thầy cô, xa rời mái trường dấu yêu chất chứa bao kỉ niệm kẹo ngọt của “Cảm ơn thầy cô vì tuổi ô mai. Người không thể ở bên học sinh mình mãi mãi. Nhưng món quà đã gieo vào lòng chúng Người đã tặng sẽ luôn soi sáng đường em hi vọng, để biết ước đi cho chúng em, vực chúng em dậy mơ, biết khao khát, biết khi vấp té để tiếp tục cầu tiến, tiếp cố gắng cho tương lai.” tục nỗ lực bền bỉ không ngừng. “Vì lẽ đó, chúng em rất cảm ơn.”
11
Bồ Công Anh
Yearbook
Confession
Gửi th Chào thầy - m người mà em y chưa tiếp xúc thầ một năm, nhưng e sự tận tâm của thầ chúng em chép bài bài kiểm tra. Em cò thầy với Lộc: “Tôi tại” ... Thầy thực những học trò l cũng đúng như có thể những
Gửi thầy Hiếu - soái ca sơ mi trắng của lớp 10C1 <3 Thầy sống ảo quá <3 có lẽ do Gửi thầy Vụ dạy lớp hơn 1 tháng nên lây bệnh của tụi Cảm ơn thầy đã bên tụi em em... Nhưng em nghĩ do bẩm sinh thì đúng hơn suốt 1 năm qua! Những đứa =))) Cảm ơn những giờ Lý rất đỗi nhẹ nhàng của thầy con làng Vũ Đại luôn dành Nhưng tụi em cũng xin lỗi vì đã lợi dụng “tấm lòng nh 1 tình yêu to bự dành cho hậu” của thầy mà biến giờ Lý thành “giờ giải lao” =))) T thầy! thật là em mới làm xong bài tập của bài 2 mặc dù thầy tới bài 13 =))) Nhưng em đang cố gắng làm bài tập đầy đủ thầy. Thầy luôn lao vào lớp với tốc độ ánh sáng, thoắt ẩn hiện -_- làm tụi em chưa kịp chép bài tập với moi móc đượ bài cũ vô đầu :< Thầy là người vô cùng kiên trì giảng bài d tụi em không care lắm (do tụi em không hiểu hihi =)))... Th mẫn vẽ từng hình, viết từng chữ lên bảng. Em mặc dù kh hiểu nhưng vẫn ráng “bê nguyên cái bảng” ịn vô vở (chín từng milimet =))) Cuối cùng chúc thầy 20/11 vui vẻ <3 Con đường giả dạy còn dài, mong thầy gặt hái được nhiều thành côn <3 Mình muốn gởi đôi lời chúc sức Luôn giữ sức khỏe thầy nhé =))) Thầy ốm khỏe đến thầy Thịnh - người thầy quá... ăn nhiều vô thầy ei -_giàu nhiệt huyết luôn sẻ chia những From ... <3 khó khắn với các học sinh dù đó là ai đi nữa. Rất thương thầy vì những con bạn gái trong lớp hay chọc ghẹo. Có lần khiến thầy đỏ mặt đi ra ngoài luôn :’( Thầy Quân ơi!! Em iu thầy !!
12
hầy Thông một trong những yêu quý nhất. Em ầy nhiều, chỉ khoảng em đã cảm nhận được ầy, qua cách thầy cho trên máy chiếu và làm òn nhớ câu nói ấy của i tồn tại hoặc em tồn c sự rất quyết liệt với lười, cẩu thả. Nhưng ngoại khóa vừa rồi, học sinh có được
y... hân Thú dạy ủ đây thoắt ợc chữ dù biết hầy cần hông nh xác
ảng ng
Phỏng vấn thầy Đoàn
“Đây là năm đầu tiên thầy dạy ở Lê Quý Đôn, thầy cảm thấy như thế nào về học sinh chúng em ạ?”
Thầy rất ấn tượng với học sinh LQĐ, nhất là sự lễ phép, cách chào hỏi, ứng xử của các em làm cho thầy cảm thấy bất ngờ. Trong cách chào của các em không chỉ chứa đựng sự lịch sự, sự tôn trọng, mà còn có gì đó chân thành nữa. Hơn thế, thầy còn ấn tượng hơn về việc học của các em. Ngoài việc hăng say phát biểu bài, học bài đầy đủ, qua các bài thuyết trình, các em đã cho thầy thấy sự chủ động trong việc tiếp thu kiến thức, rất năng động.
“Giữa muôn vàn Việc thầy đến với nghề giáo là cơ sự lựa chọn, tại sao duyên. Nhà thầy rất nghèo, quê thầy thầy lại chọn và gắn bó cũng ít ai học Đại học, nên chẳng có định với nghề giáo?” hướng nghề nghiệp, cứ hết cấp 3 là đi Sư phạm thôi. Bên cạnh đó, ba mẹ thầy cũng rất thích nghề giáo, đó cũng là xu hướng chung của lớp thầy học luôn. Khi gắn bó rồi, thì có muốn bỏ cũng không thể. Và thầy rất may mắn khi được dạy ở Đà Nẵng, nhất là dạy ở trường Chuyên Lê Quý Đôn. Thầy không những dạy các em, mà còn học ở các em rất nhiều điều, nhất là phong thái tự tin, chững chạc của các em. Nếu cho thầy chọn lại, thầy vẫn chọn nghề giáo.
13
S
au khoảng thời gian “chờ mòn chờ mỏi”, cuối cùng ngày lễ trọng đại nhất trong cuộc đời nhà giáo cũng đã diễn ra trong không khí trang nghiêm mà xúc động, và hơn thế nữa, chính là trong tấm lòng biết ơn của mỗi màu áo thiên thanh…
Nắng chiếu soi xuống hành lang những vạt nắng trong veo mà ấm áp, đón bao bước chân tiến về hội trường. Và thấp thoáng trong những tà áo dài, những chiếc áo sơ mi đã trở nên quá quen thuộc với bao thế hệ học sinh, là những tà áo dài, dù cũng xanh, nhưng xanh một màu rất khác, là chiếc áo sơ mi giản dị, nhưng lại phảng phất một vẻ thân thương.
Ngày tri ân
Vâng, đó là tà áo dài hôm nay cô mặc, là chiếc áo sơ mi mà thầy mặc đến lớp. Hội trường chật kín, đông đúc như tấm lòng học trò dành cho thầy cô, cho những con người tận tụy với nghề. Tiếng hát mở đầu buổi lễ vang lên những ca khúc đã đi sâu vào tiềm thức ta những nghĩ suy, những bồi hồi, những bâng khuâng. Tiếng hát đó đã làm ta quay trở lại với bao bài giảng, bao yêu thương, bao tâm huyết mà thầy, mà cô đã dành cho đám học trò ngỗ nghịch. Trong suốt 34 năm qua kể từ ngày Hiến chương Nhà giáo ra đời, thời gian đã ghi nhận công ơn lớn lao của thầy, của cô bằng những giải thưởng, những vinh danh. Nhưng hơn thế nữa, 20/11 là thời gian để ta soi vào chính mình, để hiểu, để thấu, để thương, để cảm ơn, để xin lỗithầy cô vì bao tháng năm nhọc nhằn trên bục giảng, vì những phút vô tâm, bồng bột, nông nổi
14
của tuổi trẻ, vì góc khuất trong tâm hồn nhà giáo mà ta – bao thế hệ học sinh, chưa từng nhìn thấy được… Nghề giáo không dựng xây những công trình vĩ đại, nhưng thầy cô giáo luôn là những con người vĩ đại bởi họ kiến tạo nên những cuộc đời, và trong những cuộc đời ấy không thiếu những vĩ nhân. Kỉ niệm 34 năm ngày Nhà giáo Việt Nam, ta càng thêm biết ơn, càng thêm thương yêu những “người lái đò” tận tụy, tâm huyết, hiến dâng cả cuộc đời mình vì học trò. Tháng năm xoay chiều theo từng lời giảng, từng lời dặn dò ân cần, tỉ mỉ, ấp áp, để rồi đây, khi ta bước vào đời, nó sẽ là hành trang ta mang theo trong suốt chặng đường đi tới thành công. Bởi vì ta biết, dù ta có đi đâu về đâu, dù ta có ở bất kỳ một vị trí nào, thầy cô vẫn sẽ luôn dõi theo với tất cả tấm lòng…
Mộc Miên
n
Mục lục Lời tựa Thầy cô và những câu nói bất hủ Nơi ấy đong đầy yêu thương Cảm ơn thầy cô vì tất cả Yearbook Confessions Phỏng vấn thầy Đoàn Ngày tri ân
Lửa trong tim
3 4 6 10 12 13 14
t i d Cre
Cố vấn và Biên tập: Võ Nguyễn Bình An Lê Hoàng Mộc Miên Nguyễn Thị Vân Anh Nguyễn Hoài Thương Nguyễn Thị Thạch An Nguyễn Lê Xuân Thi Trần Gia Hảo S@o Hình ảnh: Tùng Chi Thuỳ Đan Minh Anh Thương Nguyễn @anhthw Đồ họa: SnK Dê Nghêu
Xin chân thành cảm ơn: Thầy Nguyễn Ngọc Đoàn Cùng các thầy cô và các bạn học sinh trường THPT Chuyên Lê Quý Đôn đã hỗ trợ trong quá trình thực hiện ấn phẩm này. © 2016 YearbookLeQuyDon