YEARBOOK LÊ QUÝ ĐÔN
BẾ GIẢNG 2016
Y À G N T Ế H N Ạ
2
3
“
CÓ MÙA PHƯỢNG VĨ KHÔNG TÊN THÀNH HÒ HẸN ĐỎ CÁI NHÌN VƯƠNG VẤN LÚC CHIA TAY CÔ BẠN GÁI NGẠI NGÙNG KHÔNG DÁM KHÓC NGHÈN NGẸN LỜI TRONG ĐÔI MẮT CAY CAY
4
Có một ngày, ta nhìn những hàng cây xanh ngát, những chiếc ghế nhạt màu thời gian, những chùm phượng đỏ rực không thành tên, ta chợt giật mình nhận ra: Mùa hè – Mùa chia xa.
im lặng và hẳn nhiên có một đứa nói: “Sao tự nhiên im re rứa?” Rồi, cái lớp lại bắt đầu ồn lại. Không còn nhìn đồng hồ và chán chường thở dài: “Còn 15 phút nữa luôn” hay vui sướng khi nghe tiếng trống hết tiết. Không còn cảnh vội vàng chạy xuống căntin khi ra chơi để dành lấy dành để một bát mì tôm trứng đầy ắp rau hành. Nhớ những giờ kiểm tra cùng hợp tác ăn ý với nhau. Nhớ cái lúc ra chơi ồn ào, lớp tự bật nhạc múa may quay cuồng. Rồi tất cả lại hòa vào tạo nên hồi ức đầy hồn nhiên tươi đẹp… Sắp xa rồi, nhớ nhiều lắm chứ! Càng nhớ thì càng sợ! Không phải sợ không gặp được bạn bè, chỉ sợ những hồi ức đẹp đẽ ấy sẽ không bao giờ lặp lại với tôi nữa. Chúng đã diễn ra hằng ngày, trong suốt ba năm học, trở thành thói quen, rập khuôn thành lối sống làm sao nỡ dứt bỏ đây Mười hai? Làm sao đây?
Vừa trải qua kì thi học kì hai căng thẳng, Mười hai lại tất bật chuyện thi cử đại học. Những ngày cuối cùng của năm cuối cấp, các lớp học Mười hai trở nên vắng vẻ . Nhưng, nếu thử ngồi lại trong căn phòng ngập tràn ánh nắng ấy, giữa cái thời khắc sắp phải chia tay này, bao kỉ niệm buồn vui sẽ như cuộn phim chạy êm và vô tận. Kì lạ thay, người ta chỉ thấy quý trọng những gì sắp phải chia xa. Những ngày cuối cùng này, cảm giác khác hẳn những ngày còn học! Ngăn bàn giờ đây không còn đồ ăn vặt nữa. Không còn cảnh đi vào lớp thấy tụi bạn ngồi chép bài lia lịa. Không còn cảnh cả lớp đang ồn bỗng dưng
MẮM
5
LÊ QUÝ ĐÔN
´ ĐẠI CHIẾN BÓNG NƯƠC MẮM
Cuối năm là lúc người ta thường hướng về 12. Một Mười hai cằn cỗi của trường. Một Mười hai mắt thâm đi vì bài vở. Nhưng mỗi đợt cuối năm, người ta thường không bắt gặp một Mười hai như thế. Một tấm lưng màu da lộ rõ sau mảng áo ướt đẫm màu thiên thanh. Người ta nghịch gì mà thành ra như thế? Bóng nước. Đại chiến bóng nước.
Là vì nó như một cuộc chiến thật sự. Có chiến thuật, có phân chia binh tướng, có cả vũ khí súng nước. Có điều, đây là cuộc chiến mang lại nụ cười, mang mười hai lại gần nhau hơn, mang niềm vui tràn khắp muôn nơi vào khoảnh khắc gọi là “cuối năm”.
Những quả bóng căng tròn bụng nước nằm lăn lóc trong bồn rửa tay. Vào những ngày như vậy, nhà vệ sinh đông vui nhộn nhịp hẳn ra. Người đứng ngoài giục giã, người bên trong tay trái tay phải giữ chặt bong bóng sao cho vừa đủ nước. Biết vì sao mười hai gọi trò chơi này bằng cái tên nghe hùng vĩ là “đại chiến bóng nước” không?
Tôi chỉ mong rằng Mười hai trở nên “ướt át” vào những trò chơi như vậy, đừng ướt át trên khóe mi. Vì như thế buồn lắm. Vì như thế như thể trò chơi hôm ấy là khoảnh khắc cuối cùng mười hai chơi cùng nhau, ở bên nhau.
6
7
o ị ch b ải ẩn Ph hu c . g à i cù n im cuố ơ i y h ố à u ic ng âm gc vu ể n đ ể ả gt i đ n o i g là sa nó tro bế i m u y h à là sâ ng c k ối 12 trí ằn ớ g h h n rư n t ra i t y, k uô l ờ a đến ư n g B g h n m g nh cù n Nă ỗi ằn sả n . tha ó b t m ừ t g g b biệ ên trí trí ờn n ơn g ư m ắ t hi r ư ạ n g t t h a , t i h tr n on ại lời Hộ tiễ iệt dễ ic xan tồn t b ỗ a n i h ư m u lê đặc on ản trờ ôn C Mà ức gđ u u l h n gc t h ầ m ổ n ẽ b n u c ấ s ữ t ọi sả h hữ iềm như nh ấy m g n t , á n n n ế . ữ g ệp ng h hiệ ừc nh rẻo ũn a, đ nghi T t tro c an n ữ . x ô n i t t u ấ c l tố ườ ng hệ ng sắ nh ng tro hế ón tô tro kia t n t i m g h t n độ ắn mộ điể dầ mắ n xa n ê c b n ợ p ày ia ớc đư bú ng bạn u i g tr ư ề ờ . g th g ình ứđ nh ữn t i n h a h t h ú h g t N k h ữn ên : cc h, i h g ú n h n l n t à xa rằ kết gl n n â m n ũ c nh nă đa a hì p t t a chấ cùng gt đẹ p i n ả i ù đ c ph ta bạn hể đi ng. i t ườ ên ườ ng Ng ib gđ ô ạ l n h i k ta hả chặ g p ấy t n ú g suố , ch k hôn y hết a n g m ưn ô H nh au nh
E M O H
8
LÊ QUÝ ĐÔN
tấ m à au t nh lên s biệ là n ặc ôn h hiệ c đ , tâ m ợ ýĐ g ản đư ôn Qu hình eo ìc Lê vid g ựk g s ữn ữn ọi Nh m nh i n, với thô mà bị hà. hư ẩn t… là n m n ấ n chu i nh Đô g yết ặn uý l hu o êQ a a... s iL nữ ớ. lá Bở m nh ă h n ng ” àn i u o ê i .PO “C thô gm nh XU ôn đây ao kh ab iêu ot nh Ch ao lẽ b Có
YEARBOOK
9
VIDEO TRI ÂN By Hội quyền lực Rubik Media LQĐ actors
“Cảm ơn” Đó là từ cuối cùng Mười hai muốn gửi đến Lê. Mười hai cảm ơn vì Đà Nẵng sinh ra một Lê như thế. Có một Quý Đôn mà khi nhắc đến cái tên thôi cũng đủ khiến người ta trầm trồ khen ngợi. Lê Quý Đôn trong clip là một ngôi trường bề thế và ngập tràn nắng xanh. Riêng tôi, bên cạnh thấy một Lê Quý Đôn tuyệt vời, tôi còn cảm nhận được nhiệt huyết và sự năng động sôi sục của mười hai. Một Mười hai trẻ trung, xinh tươi. Một Mười hai khỏe khoắn, đầy sáng tạo. Mười hai “hết hạn” một cách đầy ấn tượng. Mười hai đi để lại trong Mười và Mười một một cảm giác bồi hồi, một cảm giác khó tả. Một mười hai chuyên tin có bảo rằng: “xem vid cứ như là code một lèo rồi chạy full test mà không cần debug. Phải nói là quá sướng !”
HOME-NẮNG XANH
10
(tức là khi nhập một chương trình và cho chạy thì chạy im re và không báo lỗi) Với chuyên anh thì: “Living vicariously a through a brick of LQD” Và chuyên sinh: “Mỗi lớp như vậy là một quần thể trong tập hợp quần xã to lớn đó là Lê Quý Đôn, mỗi quần thể là một màu khác nhau, chúng đều đóng một vai trò quan trọng nhất định để tạo nên sự đa dạng trong cái quần xã to lớn ấy, mà nếu thiếu một trong các quần thể đó thì quần xã sẽ ko thể tồn tại và phát triển được.” Tuy đáng yêu như vậy nhưng tôi chẳng muốn làm Mười hai chút nào. hành Mười hai phải xa trường. hành Mười hai thì sắp xa con bạn thân. hành Mười hai thì mất đi mối tình “canh cánh trong lòng”. hành Mười hai thì buồn chết mất. Mắm
11
12
13
14
15
THƯ V
“Thư viện ở Lê Quý Đôn là một nơi màu nhiệm và tuyệt vời. “
16
VIỆN
Tuy nhiên, không phải ai cũng thương hư viện.
Có lẽ khi Mười Hai đến thì người ta sẽ thương hư viện thêm ít nữa, vì cần mượn sách để ôn tập. Nhưng cũng có khi là không, vì tài liệu ở lớp học thêm đã quá đủ. Nhưng mình dám chắc rằng không một ngôi trường nào ở Đà Nẵng có thư viện lớn như ở đây, xét cả về diện tích thực lẫn số lượng đầu sách. Sách ở đây nhiều đến nỗi, chỉ một dãy kệ thôi, người ta cũng phải tốn cả ngày trời để nghiền ngẫm tất cả đầu sách ở trên đấy. Vì vậy, trước kho sách đặt một chiếc máy tính. Học sinh có thể xin phép cô quản kho để khởi động trình Tìm sách, nhập đầu sách mình muốn tìm vào để lấy mã số. Việc ấy vô cùng tiết kiệm thời gian trong tra cứu sách. hư viện lúc nào cũng đông người. Vì các kì thi diễn ra quanh năm. hông thường kể từ háng 9, sau khi thành lập Đội tuyển Quốc gia, ngày nào thư viện cũng rộn ràng những bạn trong Đội tuyển. Họ sống với hư viện ngày đêm, miệt mài suốt ba, bốn tháng. Sau thi Quốc gia, hư viện chỉ vắng được vài hôm. Ngay sau đó lại đông đúc bởi các đội thi Olympic miền Nam, rồi miền Bắc, của các khối Mười và Mười Một. Dù trong hè, hư viện vẫn không vắng người. Bởi lẽ trước bế giảng tầm mười ngày, thư viện đã khoá kho và học sinh không thể mượn sách trong hè. Vì vậy, những đợt tháng 5, tháng 6, thư viện vẫn đón vài bạn siêng năng đến đọc sách. Những tháng 7, tháng 8 tiếp theo, học sinh đã trở lại trường và lật đật chuẩn bị cho kì thi chọn Đội tuyển, vậy nên hư viện cũng không bao giờ vắng bóng áo xanh. Không chỉ học sinh, mà giáo viên những hôm trống tiết vẫn đến với hư viện. Có thể họ chấm bài, vào điểm hoặc soạn giáo án cho tuần đến. Mình thích không khí ở hư viện. Không ai nhìn ai, mỗi người có phần việc riêng của họ, vô cùng yên tĩnh. Vì vậy mà những đợt học thi chung, ở hư viện có rất nhiều chuyện phiền phức. Tầm 8g sáng người ta ào ào rủ nhau xuống căng tin ăn sáng. Sau đó lại ào ào thảo luận về những đề Toán, đề Hoá. Người ta đi lại như muốn giở cả nóc thư viện lên… Tóm lại, người ta gọi Lê Quý Đôn là “cái động của ăn chơi và nhảy múa”, nhưng thư viện thì lại là “thiên đường để học tập”. Mai này khi không còn ở Lê Quý Đôn nữa, có khi một chiều xanh xanh, ai đó lại thẫn thờ nhớ về cuốn sách giữ đến nửa năm vẫn không ai sang đòi…
_Ang 17
18
Phòng Thực Hành C
ác phòng thực hành Hóa, Sinh là địa điểm lí tưởng để giải tỏa stress dù đang trong giờ học. Bởi lẽ ở đây, vừa được học, chúng ta còn được thực hành, xem thí nghiệm “trực tuyến” và cùng bạn bè “đốt đèn cồn thắp sáng ước mơ”. Bước vào mỗi căn phòng, thủ tục đầu tiên ai cũng biết là thay giày và mặc áo khoác trắng. Suốt 45 phút, từng nhóm thực hành sẽ cùng nhau làm các thí nghiệm. Với môn Sinh, đó có thể là mổ xẻ các xác lá, sinh vật… Môn Hóa cũng không kém thú vị khi cho các chất tác dụng với nhau, nghiên cứu tính chất của một chất bất kì… Cũng từ đây mà biết bao câu chuyện dở khóc dở cười đã xảy ra. Một bạn nam giấu tên đã chia sẻ: “Trong một lần thực hành hóa mình đã lấy hết can đảm… tỏ tình với bạn gái mình thầm mến. Bằng cách gấp sẵn một đóa hồng bằng giấy ở nhà, tẩm sẵn NaOH và đến phòng thực hành chỉ cần nhỏ vài giọt phenolphtalein vào là hồng trắng thành hồng đỏ. Đến khi hành động, mình bảo bạn ấy nhắm mắt lại. Vậy mà không may mình nhỏ nhầm dung dịch axit, lại còn văng lên cả áo dài của bạn ấy làm cháy thủng 4 lỗ. Khi ấy đúng là “4 mắt nhìn nhau xuất hiện thương đau”, mình xin lỗi hoài bạn ấy mới hết giận. Nhưng mà cũng nhờ vậy mà thân nhau hơn”. Phòng thực hành với nhiều kỉ niệm khó quên sẽ còn mãi được lưu giữ trong kí ức chúng ta, nơi mà những nụ cười và giọt mồ hôi phảng phất sau làn khói trắng và những chiếc áo blouse.
_H oe
19
Có người bảo tôi
rằng nếu trong ba năm, không một lần qua đêm kí túc xá, thì người ta đã lạc mất mùa xuân của mình rồi ...
Kí
Túc
Xá Lê
Quý Đôn là thế, luôn nhẹ nhàng từ tốn với niềm vui của tuổi trẻ. Ở Lê Quý Đôn, là ở nhà mà.
Khu n ộ i trú vui lắm, vì tuổi trẻ Lê Quý Đôn ở đó mà. Không hiếm chuyện cãi vã om sòm giữa những phòng kề sát trên đó. Chúng bạn quẩy tanh bành với nhau, không để ai học hành gì buổi đêm. hế mới có những chuyện trường bắt máy quay cho khu kí túc. Nhưng bắt để làm khi, khi người ta quậy đêm “có tổ chức”? Đoàn kết đến bất ngờ: “Phòng 909 mua bia nghe, 907 nhớ mua mực, còn 901 mua cồn, 501 có bếp rồi đó”. Giấu diếm quản sinh để thực hiện cho được âm mưu của mình. Đúng là Lê Quý Đôn mà!
20
Smậtâncủa thượng kí túc xá cũng chả thoát khỏi danh sách học sinh trong trường. Tầng Mười Một vẫn
là một nơi đầy bí ẩn mà người ta mong được đến. Ghê nhỉ, vì dám phá cả khoá, trèo cửa sổ, hẳn phải vui lắm mới khiến tuổi trẻ bồng bột thế này. Mười hai giờ đêm lên tận tầng Mười Một, khẽ mở cửa để trèo ra dòm ngó. Có bảo vệ thì tụt xuống, mà nếu không thì nào bia, nào đàn, nào mồi nhắm, nào ngân nga tiếng hát. Gió sân thượng cũng mát lắm, bởi vậy mà đám học trò hay lên đó nằm ngắm sao trời. Ngẩng đầu lên cao đã thấy cả thiên hà vẫy gọi, chỉ chực chờ tưởng tượng bay xa. Sáng sau, lại thấy lơ ngơ những nào ông nào bà nằm ngủ la liệt trên đó. Chú bảo vệ có lên cũng chỉ biết cười mà thôi, rồi nhẹ nhàng bảo dậy đi học kìa, muộn rồi đó.
Còn n ữ a , vào những ngày đông, có phòng mười đứa kín chiếu, có phòng trống quơ. Vì trời lạnh, ngủ một mình thì sợ lạnh, sợ ma, sợ cả cô đơn. hế nên tự sưởi ấm nhau thôi. Quản sinh vừa dứt bước, trong này đã tụm ba tụm bảy, heo cơ nè, ba bích nè... Lập sòng lập hội trên đó. Những đứa không chơi bài mà muốn trắng đêm, thì kí túc cũng có dịch vụ D5 miễn phí để hội bạn đánh PES, đá FIFA, có khi lại lập hội LOL để đánh cược. Vui lắm.
Nhưng nhiều khi niềm vui ở khu kí túc dường như là không đủ với những thanh niên Mười Tám tuổi. Đến quản sinh cũng chỉ biết nhìn con cháu ông Đôn trèo rào hồ bơi để tắm cho mát. Hễ hôm nào trời đứng gió, oai bức một tí, sáng hôm sau y như rằng lại thấy đâu những khuôn mặt phờ phạc vì quẫy nước xuyên đêm, ngủ luôn tại lớp vậy đó.
i _L ô
21
22
23
Những kỉ niệm rất nhiều, để lại trong
trái tim rất sâu. Để tìm ra kỉ niệm sâu nhất có lẽ rất khó. Nhưng chính những ngày bên nhau cuối cùng, mọi người cùng tâm sự, kể nỗi niềm, khi ấy lại ấn tượng nhất. Vì sao? Vì khi ấy, trái tim cùng đập, cùng cảm nhận, cùng nhớ lại quá khứ. Những niềm vui, những nỗi buồn, những điều tức tối hay những lúc suy sụp. Nhớ rõ ngày đầu tiên đi học tại Lê, nhớ rõ những ngày không học bài, những câu nói thầy cô, bạn bè, nhớ tới tô mỳ trứng huyền thoại từng ăn, nhớ những lần chạy nhảy, tập ngoại khóa.... chính những âm thanh, những đoạn vid cùng nhau làm, như 1 chất xúc tác làm bùng nổ cảm xúc. Lúc chia tay mới biết mình thật ấu trĩ, đã xem thường lúc bên nhau, không quý trọng nhau, để giờ đây phải hối tiếc vì những điều đã cũ.
Lê Trần Quốc Gia Cát (12B2)
Đối với mình kỉ niệm đáng nhớ nhất là những
hoạt động mình từng tham gia cùng đội Công Tác Xã Hội của trường. Đội đã giúp mình nhanh chóng hòa nhập với các anh chị, các bạn khi mới vào trường. Trong năm 11 thì mình có tham gia vào ban chủ nhiệm của đội, đó có lẽ là khoảng thời gian ý nghĩa nhất trong ba năm học ở Lê. Mình cùng các thành viên khác của BCN thực hiện những chương trình cho các đội viên để các bạn, các em đội viên cùng tham gia sinh hoạt. Đối với mình, đội là một cái gì đó rất quan trọng và khó có thể mà quên được. Sẽ có những bạn thấy tham gia CTXH là chán nhưng mong các bạn hãy đến với đội, tham gia các lớp học kĩ năng hay những buổi từ thiện, các bạn sẽ “ghiền” đội sớm thôi.
Ngô Thị Hoàng Hương (12C2)
Những buổi trưa lớp 10, tôi với con bạn hay lên sân thượng chơi. Có lần chúng tôi vô tình tìm ra cách leo lên mái của hội trường chào cờ. Từ đó trưa nào chúng tôi cũng dẫn nhau lên đó học bài, cho chim ăn. Chúng tôi còn để lại số điện thoại của mình trên đó. Tiếc là giờ vẫn chưa ai gọi.
Nấm (12C1)
Kỷ niệm đáng nhớ nhất của mình ở Lê
Quý Đôn là đêm trại năm lớp 12. Hôm đó lớp mình ngồi quây quần bên nhau, chơi truth or dare và chia sẻ những tâm sự mà từ lâu đã chôn giấu trong lòng. Từ đó tụi mình hiểu nhau hơn và trưởng thành hơn.
Nguyễn Hoài Phương (12D2)
Là trại năm lớp 12 ở Hoàng Sa. Lớp
anh chuyên tin, 15 trai 3 gái, và trại năm ấy 15 chàng trai nấu cơm ngày ba bữa phục vụ cho 3 cô gái và cô chủ nhiệm. Hồi ấy nổi tiếng cả trường cũng nhờ chuyện đó.
Lê Hoàng Minh (Cựu HS LQD 08-11)
NẮNG XA 24
Hmm, kỉ niệm của mình ở Lê nhiều lắm. Nhiều đến
Ở
Lê ấm áp lắm. Mình lớn lên nhờ tình cảm chân thật giữa bạn bè với nhau, sự gắn bó giữa thầy cô và học sinh, nhờ những lần nói chuyện với bác bảo vệ nữa. Dường như ai cũng trân trọng, yêu mến Lê lắm lắm. Mọi thứ đều thân thương, gắn bó lắm khiến mình không thể nào quên. Cũng chính tại nơi đây, mình đã gặp được mối tình đầu, một người đã mang đến cho mình những cảm xúc vô cùng mới mẻ và trọn vẹn. Là người mình dành trọn tấm lòng trong suốt cả ba năm trời, là mảnh ghép tâm hồn của mình trong những ngày sống tại Lê. Nhắc đến Lê, chắc mình sẽ nhớ về người đó đầu tiên, như là một kỉ niệm trong trẻo và quý giá nhất của quãng đời học sinh của mình.
nỗi mình muốn “nén” tất cả các kí ức ấy vào tập san chứ chẳng đành lòng cân đo đong đếm: “Kỉ niệm nào đẹp hơn?” Vì Lê là nhà nên kỉ niệm nào cũng rực rỡ và sẽ hằng ghi lên màu áo thiên thanh của mình. Kể ra thì, có một người đã thực sự làm những kí ức về Lê trở nên đẹp lắm. Đó là người con gái mình thương trong gần như suốt 3 năm ở Lê. Người bạn ấy đã là mối tình đầu thơ ngây trong trẻo, là người bạn tâm hồn sẵn sàng thương và tin mình vô điều kiện dù cho nhiều lần mình đã gạt bỏ niềm tin của bạn ấy đặt lên mình. Người ta thường nói, tình yêu tuổi học trò, đặc biệt là ở thời cấp ba, là thứ tình yêu trong sạch và đẹp đẽ nhất. Nó như một thứ men say rất nhẹ nhàng và êm dịu. Đủ làm ta chếnh choáng một chút chứ không sa đà trong men say. Bạn ấy là một người nhân hậu, mặc dù rất nhút nhát nhưng sẽ không bao giờ vì bất cứ lí do gì để lưỡng lự mà không đứng lên bảo vệ cho những điều bạn ấy cho là đúng. Bạn ấy là một người mang một tâm hồn đẹp lắm, tinh khôi lắm. Đến nỗi nhiều khi mình đã tự hỏi :”Cô gái này, thực sự bên trong là thiên thần nào vậy?” Giữa ngỗn ngang cuộc đời, cái duyên đã bẻ cong quy luật của thời gian, để mình bước chậm lại một phút để gặp cô gái này. Mình muốn dành tất cả những kỉ niệm ở Lê và gởi gắm vào một người, vì bạn đã làm nên tuổi trẻ của tôi ở Lê. Cảm ơn vì đã là người bạn, người em và trên cả người-để-gởi-gắm-yêu-thương.
Bửu Nguyên (12D2)
K
Đỗ Bách (12D2)
NG ANH KHOA BẢO, CÔNG ANH
25
ỉ niệm đáng nhớ của mình là mấy trò quậy phá với tụi bạn trong lớp hồi 11. Tụi mình có lần ngồi trong căn tin cũ của trường, để tờ 1k dưới đất rồi ngồi đợi ai nhặt sẽ chạy nhào tới xin lại. Tụi mình còn hay chơi trò giấu dép trong nhà vệ sinh, của nữ thì giấu trong nhà vệ sinh nam và ngược lại. Tụi con trai còn hay bồng ngang các bạn nữ lên hù ném vào thùng rác, rồi khi tụi con gái tức lên thì lại cùng nhau dí chạy quanh trường Lớp nhiều lúc vào giờ được nghỉ thì bật nhạc rồi nhảy mấy vũ điệu điên điên dại dại rồi cùng nhau cười sặc sụa. Cuối năm 12 tụi mình còn chơi bóng nước. Nó làm lớp mình có thể quen biết hơn với nhiều bạn lớp khác trong mấy ngày cuối ở trường. Còn kỉ niệm ở khu nội trú, nhiều đêm nổi hứng thì tổ chức party thâu đêm. Rồi còn hay nằm tâm sự với nhau về những chuyện trên lớp, về bạn bè, về những chuyện của cuộc sống, rồi khuyên nhau lên đại học đừng quá cả tin, rồi nếu có chuyện thì nhớ alo, nó ra nó xử đẹp lun, rồi còn mấy hiệp ước về người yêu, đứa nào có bồ trước phải bao những đứa còn lại đi ăn bufer. hôi nhiều quá nên mình chỉ có thể kể được tới đây thôi nha.
Đàm Dương Phương Hồng (12C2)
#cfs_1009 Ta yêu tụi bây nhiều lắm, 12A1 à! Cả tối nay không nói chuyện là nghĩ về tụi bây, rồi lại khóc. Ta yêu tụi bây nhiều lắm, 12A1 à! 25-5-2016.
1 12A1 Thầy PHAN XUÂN QUANG Đúng 10 trật 0, đúng 9 trật thôi.
Vô lí thật!!
Rắn là một loài bò… sát không chân
26
Cô cảm ơn các em vì đã không ngại nói ra những tâm tư, nỗi lòng khi có cô ở bên. Cô chưa từng thấy một lớp nào vô tư và yêu thương nhau một cách hồn nhiên đến thế.
12D2 1 Cô TRỊNH NGỌC XUÂN THẢO
#cfs_10077 Gửi 12D2! (2013-2016) Ta chỉ muốn nói một câu: Ta yêu tụi bây lắm. 20 người bạn yêu quý của ta, những người đã cùng ta trải qua bao kỉ niệm buồn vui của tuổi học trò. Mong sao chúng ta sẽ luôn nhớ mãi về nhau rằng chúng ta là một nhà, là một gia đình và tính cách của 20 đứa tụi bây ta sẽ khắc sâu vào trong tim và ta sẽ không bao giờ quên - những đứa bạn dễ thương đã cùng ta tạo nên những kí ức tuyệt vời dưới mái trường này.
27
Tạm biệt Lê trong một buổi chiều mưa tầm tã,mưa hay cũng chính lòng người. Bạn tôi ơi hãy bay xa bay cao bay đến khoảng trời mơ mộng của chúng ta và đáp chung một bến Lê Quý Đôn bạn nhé . 12C2 (20132016)
12 C2
Yu Mi
Không có gì là tuyệt đối, mọi sự so sánh đêu khập khiễng.
Cô BÙI THỊ KIM HUỆ
28
212 2A5
Ai rồi cũng thế, nhưng cái cốt lũy là sẽ đọng lại cho nhau là gì, sẽ lưu nhau ở trái tim, tâm hồn hay lí trí? Nhiều mối quan hệ lướt qua nhau để lại sự mờ nhạt, nhiều người mà chúng ta chẳng thể nhớ sau 1 tuần, những sẽ đâu đó trong mảnh ghép chung, sẽ có hơn một người sẽ là vĩnh cửu. Nhiều tình bạn được tạo ra trong tổ hợp chung 300 người, sẽ có những sợi dây được tạo trong 3 năm rồi xa nhau 1 tháng là đứt, nhiều thì 2 3 năm. Nhưng cũng nhiều tình bạn được chớp Giờ cho một điều ước, sẽ nở vội vàng nhưng đến cuối không bao giờ ước cho đoạn đường, vẫn là tri kỉ. mình quay lại 3 năm trước, chán ngấy! Cũng sẽ không hế cho nên, mới nói, ở đây. mong thời gian tồn đọng lại, Bản thân vốn cũng có nhiều nếu có ước thì cũng mong mối quan hệ bị phai mờ, tiếc thêm 1 tháng để ôn thi. Chỉ lắm. Nhưng thôi, vốn cũng mong, thời gian cứ trôi đi, nên đổ lỗi cho thời tiết... những không lạnh lẽo, mà sẽ là minh chứng cho điều gì đó.. 26 tháng qua, sống qua nhau Mỗi bởi những thứ bẩn bựa. bạn Nhưng một tháng cuối, sẽ một bàn, cố chắt chiu với nhau bằng xách ghế lên những thứ thật chân thành bàn giáo viên, nhất. Này! Đồng hồ điểm trùng đến đúng thời gian sẽ tổ chức Tri Ân tháng sau. Chính thức từ lúc này, nhiều thứ sẽ là lần cuối, ở trường, ở thành phố. Nghe chua quá. Hít sâu một hơi, thở ra, đủ giữ lại hơi nóng trong lòng bàn tay. Đủ hâm ấm lòng người vốn lạnh. Nhắm mắt, mở mắt, đi cùng nhau qua bao khó khăn, rồi mai đây sẽ chứng kiến bóng lưng nhau từ từ vụt mất, biết đâu ngờ, có lẽ là lần cuối.
Cô PHẠM THỊ BÍCH THƯ
xuống cuối lớp, ai trao đổi cô thu bài!
Chỉ biết, thời gian ngắn ngủi còn lại, đủ để giữ những kỉ niệm, sẽ ích kỉ không tạo thêm mối quan hệ nào nữa, sẽ chỉ khăng khăng toàn lực giữ cũng như hết mình bảo vệ những mối quan hệ đẹp đã có, cố nâng niu và chiều chuộng, để chí ít, nó không nhẹ nhưng cánh hoa Tường Vi trước gió... Giữ cho chiếc áo thiên thanh sạch nhất có thể, để sau, còn lại là chữ kí minh chứng cho tình bạn, còn lại nước mắt để thắm thiết yêu thương, chứ không phải là vết bẩn của tình cảm.. Để là, khi về lại vùng đất này, số 04, số 0511, số 43 là số của yêu thương. Gửi 3 phần yêu thương đến A5, 7 cho phần còn lại... Chúng ta, giành 15 năm để lớn lên, giành ba năm để gặp gỡ và trưởng thành, rồi xa nhau mãi mãi. Liệu, chúng ta đã sẵn sàng để nói tạm biệt?
29
Vịnh Lưu
Cảm ơn vì đã là Lê Quý Đôn mà không phải nơi nào khác. Cảm ơn vì đã được là một phần của D1. Cảm ơn...vì tất cả...Tạm biệt! I will miss you a lot! Thảo Ngân
12D1 Thầy NGUYỄN NGỌC SƠN
30
Một nửa sự thật không phải là sự thật. Đúng một nửa thì không phải là đúng. Không điểm, về chỗ!
12B2 Thầy HUỲNH TẤN NGỌT
#cfs_10079 Này 12B2, Cái conf này ta viết trước ngày liên hoan của lớp. Đang trông chờ từng giờ từng phút, mong mau mau gặp mấy người cùng vui đùa ngày liên hoan cuối năm, nhưng niềm hân hoan lại đi đôi với sự lo sợ. Sợ lắm bọn bây ạ! Sợ cái giây phút chia tay, cái giây phút không còn gặp mấy gương mặt xấu xí của tụi bây. Ta biết đến ngày mai, ta sẽ khóc. Khóc thật nhiều và thật lớn. hật đấy!! Ta không thể kiềm lòng được đâu. Năm cuối cấp 2 ta đã không khóc, và ta tự hỏi làm sao phải khóc? hì học trường mới thì có bạn mới thôi. Nhưng giờ đây ta đã thấm thía ra được bọn mi ạ. 12B2 đã tạo cho ta một cái gì đó nó gần gũi lắm. Tự dưng lại bắt ta lìa xa thì làm sao mà chịu được. Tụi bây như gia đình nhỏ của ta vậy. Một đại gia đình nhỏ đầy tạp nham. Với người cầm đầu là người
31
mồm miệng lanh lảnh nhất. Dù nó cầm đầu mà ba năm trời nó xuất hiện ít nhất. Rồi hai thành phần bắt hủ không thể thiếu để tạo nên một tập thể B2 hoành tráng như bây giờ. (Ai tự biết). Rồi hội công nông bày ba cái chuyện không ai tưởng tượng được. Rồi hội chị em bạn dì thu nhập thông tin, xuyên thủng lục địa. Cái bà thủ quỹ suốt ngày thu tiền lại đi đôi với chúa Bòn của lớp. Chưa kể mấy thành phần Dẹo, bức tường thành, tự sướng,.... Rồi hội những con người nghiêm túc nữa nè. Không thể quên các nhân vật đặc biệt nữa chứ... Bọn bây như vậy làm sao bắt ta quên được, sao bắt ta xa được. Ta biết giờ đứa nào cũng căng thẳng, nhưng ta mong trước bế giảng tất cả tập trung đủ trên lớp 1 lần. Như vậy cũng đủ để ta nhìn thấy hình ảnh tập thể lớp 12B2 lần cuối. Chúc bọn mi thành công. Gửi ngàn yêu thương.
12A 12 A3 12B1
Ngày cuối được làm học sinh Lê Quý Đôn, trời lại mưa như trút nước vào chiều muộn, lòng buồn khó tả. Ngồi ngẫm lại đời học sinh, 3 năm cuối ngắn ngủi lại là khoảng thời gian ta yêu quý và tiếc nuối nhất. Nhớ rõ như in ngày đầu chạy tới trường xem điểm, vậy mà chỉ một chớp mắt đã bị đá ra khỏi nơi này không thương tiếc. Ngày cuối viết lưu bút cho bạn bè trắng đêm, tự ôn lại từng kỉ niệm nhỏ trong đầu mà nước mắt cứ chảy. Tiếc nuối cho những gì ta chưa kịp làm, bất lực vì không thể níu kéo thời gian lại để tận hưởng những ngày tháng đẹp đẽ này lâu hơn nữa. Chiếc áo xanh gắn bó với ta 3 năm học, mà giờ đã là lần cuối được đường hoàng khoác niềm tự hào ấy lên người. Từ đây mày chỉ có thể được treo ở đó, mãi mãi gói gọn những năm tháng có lẽ là đẹp đẽ nhất của cuộc đời ta. Cảm ơn bạn bè, thầy cô và cả mái trường Lê Quý Đôn thân yêu. Tạm biệt... Tự cho phép deep công khai lần duy nhất, vì kỉ niệm này đáng được như vậy.
Thầy TRƯƠNG CÔNG XUÂN TỊNH
Vũ Lê Duy
“
Các em về nhà hoàn thành deadline
“
Thầy LÊ ĐỨC THỊNH
“
Lâu ngày chưa lẫy n
#cfs_9752 “Gửi mấy đứa 12A4, Năm cuối cấp rồi, chỉ c xa nhau, tụi mi hãy số khắc này đi! Tụi mi đã quá hoàn cho ta theo với. 3 năm qua vu tập thể mình toàn diện, có nghe nói rằng “So go be b ”
Mới lục lọi được tấm ảnh cũ, cũng với khung cảnh này, cũng với cái lớp bà điên này cùng dòng chú thích : “Chỉ còn 2 năm để bu bám lũ B1 35 nữ :))” Nhưng hiện tại chả phải là 2 năm nữa đâu, 2 ngày thôi! Vừa ngoảnh mặt đi, mọi thứ đã khác. hật buồn khi tất cả khoảng thời gian cấp ba đã trôi qua. Chút xíu gọi là kỉ niệm với B1. Tạm biệt :) [Năm tháng vội vã, chẳng vì ai mà dừng] Méo Méo
32
Cô CU
A4
nên chưa biết sợ à?
“
UNG MI
còn 1 tháng hơn nữa là ống cùng với khoảnh
n hảo rồi, bớt lại tí
Mạnh Nguyễn
Thầy LÊ XUÂN TRƯỜNG
12A2 12C1 “
Mấy anh chị viết đơn xin chuyển về trường làng hết đi!
“
ui có, buồn có, h chưa hẳn là nhưng ta 1 người g: ood to bad”
I will never forget you. My youth. hese memories will never be faded. Love you all, guys!
Cô NGUYỄN THỊ THÁI VÂN
Người ta vẫn hay nói thanh xuân như một cơn mưa rào mà tôi lại thấy thanh xuân của mình như một cơn nắng ấm. Bởi vì mưa thì người ta có thể hứng lại được những giọt mưa nhưng làm gì có ai “hứng” lại được tuổi thanh xuân của mình? Còn nắng, chỉ có thể đứng ngắm, chỉ có thể cảm nhận, giống như tôi đang ngắm, đang cảm nhận thời thanh xuân của mình vậy.. Tú Trang
33
Ngày 24 tháng 5 năm 2016, Một ngày trời nắng lắm. Mấy đứa chúng tôi đến trường, hoàn thành nốt những đồ trang trí cuối cùng cho lễ tri ân. Có những đứa còn ở lại làm đến tối mịt, tất cả đều cố gắng dành toàn bộ thời gian và công sức cho ngày cuối cùng đó… Còn tôi, tôi lại một mình đi bộ qua các dãy hành lang. Có nơi náo nhiệt, có nơi, lại im ắng quá… Ngày 25 tháng 5 năm 2016, Trời cũng nắng lắm. Tôi đến trường, vào căn tin ăn vội tô mì, rồi cũng đi qua các hành lang. Hôm nay không còn im ắng nữa, nhưng lòng tôi, thì bỗng nhiên lại lặng đi một cách lạ kì. Tôi ngắm nhìn bầu trời xanh ngắt kia một lần nữa, rồi bước vào hội trường. Lễ bế giảng diễn ra, tôi lặng người xem kĩ từng tiết mục văn nghệ, nghe kĩ từng bài phát biểu. Ừ, cũng vẫn cứ tĩnh lặng thế nào ấy… Lễ tri ân sắp bắt đầu. Tôi chạy vội lên lớp lấy cuốn lưu bút và cái áo. Hành lang đang phát lên giai điệu “Tạm biệt nhé”. Cái tĩnh lặng đâu mất. Tim tôi, đang đập nhanh lắm… Các tiết mục văn nghệ diễn ra. Ánh đèn lash sáng rực cả hội trường lấp lánh lắm. Bất giác, tôi thấy lại những năm tháng của mình, đang được lật lại trước mắt tôi. Bất giác, trong một khoảng khắc, trong tôi như có cái gì sắp trào ra… Rồi đến clip được trình chiếu lên. À, cái clip mà toàn thể khối 12 chúng tôi đã chăm chút nhiều lắm! Từng khung cảnh, từng khoảnh khắc hiện lên, là những khung cảnh mà tôi yêu nhiều lắm… Nước mắt tôi rơi, lúc nào chả hay…
34
Tất cả thầy cô cùng lên sân khấu để nhận hoa từ chúng tôi. Rồi cả hội trường hòa trong giai điệu “Mong ước kỉ niệm xưa”, ngập trong sắc đỏ của những tờ giấy “Cảm ơn!”. Tôi lại bật khóc nức lên. Lần này, tôi không kìm được nữa rồi… Kết thúc buổi lễ, chúng tôi ra khỏi hội trường, lần lượt nhận những dải băng kỉ niệm từ thầy cô. Rồi tất cả mọi người kí lên áo nhau, chụp ảnh cùng nhau, nói chuyện với nhau những câu cuối… Tôi cũng lần lượt kí cho từng đứa một, ôm chầm lấy nhau mà nói những tâm sự cuối cùng… Tôi không thể đếm được bao nhiêu lần mình đã khóc nức nở lên. Nước mắt cứ không ngừng rơi. Tôi bật khóc như một đứa trẻ, sắp phải xa mái ấm của chính mình… Tôi khóc, bởi vì tôi không còn được gặp những người cha, người mẹ của tôi nữa, những người không chỉ dạy tôi kiến thức mà còn nuôi dưỡng nên tâm hồn tôi. Tôi khóc bởi vì tôi phải chia tay những con người mà tôi coi như là anh em, những con người trải qua năm tháng thiên thanh cùng với tôi, những con người luôn vui cùng tôi và luôn sẵn sàng dang rộng cánh tay khi tôi buồn. Tôi khóc, bởi vì tôi đang phải xa dần cái nơi mang những bài học, những kỉ niệm mà tôi trân trọng lắm, mà đã làm nên tôi ngày hôm nay. Tôi khóc, bởi vì tôi nhận ra tất cả từng giây phút, từng con người ở đây, là cuộc sống của mình… Bởi vì, Lê Quý Đôn, là nhà…
Ý U
Q Ê
L
35
N Ô
ĐLÀ
À H N HUỲNH NGA
36
37
38
EX PI RE D
Mục lục Lời ngỏ Lê Quý Đôn đại chiến bóng nước Home Video tri ân Đền thờ, “Bàn thờ” Phòng thầy Huân hư viện Hành lang Phòng thực hành Ký túc xá Nắng xanh 12A1 12D2 12C2 12A5 12D1 12B2 12A2, 12A3, 12A4, 12B1, 12C1 Lê Quý Đôn là nhà
4 6 8 10 12 14 16 18 19 20 24 26 27 28 29 30 31 32 34
39
Nội dung:
Đội biên tập Yearbook Lê Quý Đôn Đà Nẵng Confession Các thầy cô nhà trường Thành viên các lớp: Vịnh Lưu, Yu Mi, Thảo Ngân, Vũ Lê Duy, Mạnh Nguyễn, Méo Méo, Tú Trang, Gia Cát, Hoài Phương, Hoàng Minh, Hoàng Hương, Phương Hồng, Đỗ Bách, Bửu Nguyên _______________________________
Hình ảnh:
Đội Nhiếp ảnh Đồ họa Yearbook Thành viên các lớp _______________________________
Thiết kế:
Đội Nhiếp ảnh Đồ họa Yearbook © YCC Yearbook Lê Quý Đôn, 2016
40