Nghệ sĩ Jazz saxophone Trần Mạnh Tuấn khi được hỏi tại sao lại chọn Thảo Điền làm nơi an trú. Ông bảo rằng đó là cơ duyên, ngay từ chính cái tên Thảo Điền đã gắn liền một môi trường rộng mở, một cánh đồng được bao phủ bởi cỏ, thảo mộc. Nó làm ông hay nghĩ đến một nơi chốn bình yên và mộng mơ. Thật vậy, ngay khi nghe đến những cái tên nơi đây ta sẽ thấy gì đó thân thuộc có thiên nhiên và nghệ thuật. Như con đường mang tên nhà thơ, nhà ngoại giao Xuân Thuỷ, Nguyễn Bá Lân, ca nhạc sĩ Quốc Hương và hoạ sĩ Lê Văn Miến.
Khi tuyến- ga Metro Thảo Điền từng bước hình thành, những cây cầu được xây. Con đường sẽ rộng mở- nhưng những hàng cây sẽ chặt bỏ- những mảnh đất trống sẽ lấp đầy người trong khi không gian ven sông, kênh rạch và chính những không gian cho cộng đồng đa văn hoá đang ươm nở bị bỏ mặc. Vậy làm như thế nào? Để Thảo Điền hay một dạ cầu Sài Gòn từng tối đen phát huy được các cơ hội trở thành một nơi chốn thân thương cho chính những con người đã gắn bó nó và cả thế hệ sau này. Để khi ta nhớ về Sài Gòn...