GÃ TÌNH NHÂN VÀ VỞ KỊCH KHÔNG DÀNH CHO SÂN KHẤU
Trầm Phục Khắc
GÃ TÌNH NHÂN VÀ VỞ KỊCH KHÔNG DÀNH CHO SÂN KHẤU thi tập
NHÀ XUẤT BẢN HỘI NHÀ VĂN
Trầm Phục Khắc Qua nét vẽ Nguyễn Đại Giang Trầm Phục Khắc tên thật Đoàn Minh Đức. Sinh năm 1958 tại Hương Trà, Thừa Thiên, Việt Nam. Thuyền nhân định cư tại Pháp, 1979, rồi tại Hoa Kỳ, 1980. Làm việc trong lãnh vực cơ khí, xây cất và địa ốc. Tham gia sinh hoạt với tạp chí Thơ từ năm 1994 và Câu Lạc Bộ Thơ Tân Hình Thức từ những năm 2000. Thơ đăng trong nhiều tạp chí văn học tại hải ngoại.
LỜI MỞ GÃ TÌNH NHÂN VÀ VỞ KỊCH KHÔNG DÀNH CHO SÂN KHẤU Các bạn thân mến, Thơ là kịch kịch là thơ thơ không ở nữa mà thơ đi thơ không mượn chữ mà trả chữ thơ không đọc mà thơ diễn xuất thơ quá giang mọi chuyến tầu ở những ga không tên những đời không tuổi thơ không kịch bản thơ diễn xuất với diễn viên không sân khấu mà ở cuộc đời khoảnh khắc rồi tan biến Đó có phải là thơ của thời đại chúng ta không?
Các bạn. Đây là tập thơ thứ hai của tôi, sau “Bói Mộng”. Nếu “Bói Mộng” có chiều dài là 30 năm (1986-2016), thì tập thơ này được viết trong 3 năm (2017-2019). Thôi thì cứ xem như lần này đối với thơ, tôi đúng hẹn Phải lấy một cuộc hẹn với thơ chứ, phải không? Nào, xin mời các bạn Trầm Phục Khắc T.B: Thấp thoáng trong tập thơ này là sự quan tâm của các anh: Duy Thanh (anh vừa ra đi tháng 11/2019), Du Tử Lê (anh vừa ra đi tháng 10/2019), Nguyễn Đại Giang, Khế Iêm, Trịnh Y Thư, Lê Giang Trần, Đinh Trường Chinh, Vương Ngọc Minh, Bùi Quang Viễn. Xin gởi lại đây lời cảm ơn tất cả.
10 t r ầm p h ụ c kh ắc
Phần một NHẬP XUYẾT
Chúng ta sống. Chúng ta vừa vụt chết Đến nơi này vừa bỏ lại nơi đâu
tranh Đinh Trường Chinh
LÀ CHÚNG TA
Chúng ta chỉ sống như chúng ta… là chúng ta… sống như những kẻ lên đường uống cốc rượu chợ quê và đi bằng đôi chân trái tim . cốc rượu chợ quê uống cùng mai thảo nơi miếu đền chưa trễ uống cùng trần thị nhã ca ngâm nhã ca mới chưa sớm hay uống cùng nguyễn tường tam vẫn là đúng hẹn bên dòng sông thanh thủy
13 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
. cốc rượu chợ quê và đôi chân trái tim của bình nguyên lộc bước mê mê ảo ảo trong rừng mắm hay của ngô đình nhu bước lặng lẽ trong không gian hai nẻo chính đề bởi vì . chúng ta chỉ sống như chúng ta… là chúng ta… sống như những kẻ lên đường
14 t r ầm p h ụ c kh ắc
. cùng với thanh xuân khế iêm cũ hay nguyễn lương vỵ mới viết trường ca âm tuyết đỏ thời gian bởi vì . … những kẻ lên đường uống cốc rượu chợ quê và đi bằng đôi chân trái tim
15 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
ĐỨA CON GÁI NGOẠI HÔN CỦA THƯỢNG ĐẾ
Thơ thơ là gì không biết chỉ biết rằng thơ làm mờ đi tất cả làm hiện lên tất cả thơ viết lên bằng chữ hiện lên bằng mầu vẽ ra bằng họa đục đẽo bằng điêu khắc nghe nếm và ngửi được bằng giao cấu rung lên bằng âm hòa lên bằng nhạc
16 t r ầm p h ụ c kh ắc
thơ thơ chết đi bằng hương của nhan sắc sống lại bằng im lặng của hủy diệt chụp bắt bằng nhiếp ảnh ấp úng bằng lời khổ dâm bằng ngôn ngữ diễn xuất bằng kịch giao hoan với kịch và gian díu với đủ mọi thứ để sinh ra điện ảnh
17 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
thơ thơ gian díu tất tần tật vay mượn tất tần tật có gì vay nấy vay tất vay nhiều thế thơ trả lại gì không biết chẳng ai đòi nợ thơ ai đòi ai nợ ai đòi ai ai ngoại tình ai cưỡng tình ai gian díu với đứa con gái ngoại hôn mà thượng đế đã ban cho nhân loại
18 t r ầm p h ụ c kh ắc
thơ thơ tinh khiết và trụy lạc đắm say và phụ bạc mầu như thơ vẽ như thơ nhạc như thơ nhan sắc như thơ da thịt như thơ căng tròn và nhăn nhúm tái sinh và hủy diệt gian dâm như thơ khổ dâm như thơ ảnh như thơ hình như thơ hoen ố như thơ và hình như hình như
19 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
thơ thơ nghệ thuật cao nhất của sự vay mượn nghệ thuật sâu nhất của sự trả lại tại sao tại sao tại sao thơ tại sao tại sao đứa con gái hừm đứa con gái ngoại hôn của thượng đế cái vòng tròn khép kín của hi vọng và vô vọng vay và trả thơ thơ cánh buồm của cơn hồng thủy minh triết của khánh kiệt còn của mất tái sinh của hủy diệt nhưng làm gì có
20 t r ầm p h ụ c kh ắc
thơ thơ đánh lừa không biết cuộc đời mà gian díu tất tần tật vay mượn tất tần tật tại sao tại sao tại sao thơ tại sao không vay đẹp và trả đẹp như thơ
21 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
ĐÃ CŨ THƯ GỞI BẠN
Các bạn thân mến chúng ta đã bỏ nhau rồi bỏ giấc mơ bỏ cuộc đời bỏ mùa xuân đi sống mùa xuân khác bỏ con đường đi bước con đường khác bỏ áo thơ ngây khoác áo dạn dầy các bạn thân mến đâu còn năm nào cũ hơn năm cũ áo nào cũ hơn áo cũ con phố
22 t r ầm p h ụ c kh ắc
nào giấc mơ nào cuộc đời nào...chúng ta nào vâng đâu còn bởi vì chẳng còn chúng ta nào chúng ta cũ nào chúng ta sẽ cũ nào...cũ hơn và đáng yêu hơn là...chúng ta đã cũ ...bỏ nhau...và đã cũ
23 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
NHỮNG GÌ MÀ CON NGƯỜI ĐÃ KỂ
Những câu chuyện kể bằng phần kể và phần không kể phần không kể đang có mặt và đang kể . còn phần kể bất chợt nghỉ ngơi tàm tạm vắng mặt và cứ như vậy mà tiếp tục những câu . chuyện kể, thơ kể loa kể truyền khẩu kể rồi lại ngón tay gõ lên bàn phím kể, cho đến
24 t r ầm p h ụ c kh ắc
. khi tín hiệu như hoa đăng trăng với sao hồi hộp như gái còn trinh vẫn còn nguyên chưa biết . gì làm sao biết kể, chẳng làm sao bởi vì phần không kể đang có mặt và đang kể nốt . câu chuyện về con người khác hơn hay hơn và đẹp đẽ hơn những gì mà con người đã kể
25 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
CHƯA BIẾT MẶT THIÊN ĐÀNG
Những sự thật đánh tráo sự thật và tiếp tục đánh tráo cho đến khi sự thật biến thành sự thật qủa táo bay lơ lửng không rơi . về mặt đất và ánh sáng đi chậm lại đi chậm lại rồi dừng hẳn lại ngơ ngác rất lâu rồi đi ngược lại và cuối cùng lao . ngược hướng thời gian và tiếng thét câm đi ngược về tim và những mái đầu bạc phơ vụt nhánh đen rồi tất cả thánh thần và rồi
26 t r ầm p h ụ c kh ắc
. cả trần gian đi ngược lại chui trở lại những bào thai để chờ đợi phút giây đất trời sinh nở ôi phút giây sự thật...chưa là . sự thật...mãi chưa là sự thật... mà chỉ là giấc mơ đẹp đẽ của khổ đau và hạnh phúc thuở trần gian chưa biết mặt thiên đàng
27 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
HÒA TAN CÙNG THƯỢNG ĐẾ
Có những người đàn bà không đến hẳn không đi hẳn dang rộng đôi tay quấn chặt lấy làn hương ở giữa rồi lặng biến vào đêm tối ẩm tuyệt đối lặng im tuyệt cùng tối ẩm bỏ mặc bọn đàn ông gàn với bộ óc nửa thông minh nửa điên rồ bàn bạc nhau về những phương thuốc chữa bệnh cho nhân loại
28 t r ầm p h ụ c kh ắc
. có những người đàn bà không sướng hẳn không đau hẳn đôi chân dạng ra quấn chặt lấy vết thương ở giữa rồi lặng ứa giọt máu thơm cuối cùng tuyệt tích đau tuyệt cùng ám ảnh lên đóa môi ngàn đóa môi cháy nở bỏ mặc bọn đàn ông cổ cồn cà vạt đang cãi cọ nháo nhào cho đúng điệu bầu cua của những tay nát rượu
29 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
. có những người đàn bà vô số đàn bà hết thảy đàn bà không thiên thần không ác quỉ tuyệt đối lặng im tuyệt cùng tối ẩm họ ban phát sự sống nuôi nấng sự sống và lìa xa sự sống họ lìa xa tuyệt tích đau tuyệt cùng ám ảnh xin hãy thông cảm cho những ai không phải là thượng đế họ chỉ là kẻ ban phát bào thai nuôi nấng trẻ con và bỏ rơi êm ái bỏ rơi những kẻ gàn vô số kẻ gàn vô số bọn cổ cồn cà vạt và hết thảy những tay nát rượu
30 t r ầm p h ụ c kh ắc
. họ là ai mà họ quyền uy họ oái ăm và họ đơn giản thế đừng tưởng rằng họ chỉ là cái xương sườn ở bên cạnh trái tim một sáng kiến của thần linh hay chỉ là món quà ăn năn từ thượng đế . họ chẳng bao giờ là tác giả của viên thuốc nào có khả năng chữa bệnh cho nhân loại họ chính là viên thuốc thần bí không phải để chữa lành mà để hòa tan họ hòa tan mọi phương thuốc đã làm nên dòng sông ngăn cách giữa trần gian và thượng đế
31 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
. họ không đến hẳn không đi hẳn không đau hẳn không sướng hẳn không thiên thần không ác quỉ họ chỉ hòa tan họ gần với thượng đế hơn là trần gian vẫn tưởng
32 t r ầm p h ụ c kh ắc
NƠI CHỐN IM ẮNG
Thơ như vở kịch, ở lằn ranh mơ hồ của sống chết, người đàn ông gặp lại người đàn bà: ra khỏi đời bao lâu mà đã quay trở lại khờ khạo rồi mai mốt sẽ khôn ra, sao cứ chờ đợi ở nơi chốn im ắng chưa bước vào khu vực rì rào thôi bước vào đi tham gia
33 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
đi, nơi ấy ra làm sao, nơi ấy là nơi chốn xì xào nơi chốn trao đổi đấy, vậy có gì để trao đổi chưa, bước vào đi sẽ có, gượm đã gượm đã chờ đợi thêm vài giây nữa đã rồi sẽ xì xào sẽ tham gia trao đổi gượm thêm vài giây nữa thì đã làm sao, nhưng
34 t r ầm p h ụ c kh ắc
ở nơi chốn im ắng này tìm đâu ra vài giây, thứ này là thời gian nghĩa là xa xỉ lắm chỉ dành cho khu vực rì rào, thôi đừng khờ khạo nữa đừng hâm hấp nữa cứ bước qua khỏi lằn ranh này thì mình lại gặp em...mình ơi...mình ơi...nơi với chốn ở đây cũng sắp tận cùng rồi làm sao tìm cho ra một chỗ để mà im với ắng, mà...im im...ắng ắng...
35 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
HIỆN RA TRONG BUỔI SÁNG
Tôi sống với bài thơ của tôi mỗi ngày khoảng hơn một tiếng, khuôn mặt của bài thơ hiện ra đẹp như mơ rồi có lúc hiện ra xấu xí chữ nghĩa ngớ nga ngớ ngẩn nhưng rồi tôi vẫn kiên nhẫn sống, kiên nhẫn tô điểm bài thơ như tô điểm cuộc đời mình như thơ là cuộc đời
36 t r ầm p h ụ c kh ắc
và tôi với bài thơ với cuộc đời lẫn lộn vào nhau che chở nhau mặc dù đã nhiều phen cãi cọ bỏ bê nhau, cứ nghĩ đến lúc bỏ nhau đi tôi lại thấy buồn bởi vì tôi với cuộc đời cũng đến khi phải hết chỉ có thơ rồi ra sẽ lang thang vất va vất vưởng biết
37 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
về đâu, thôi thì về đâu cũng đã buổi chiều rồi ngồi với nhau thêm một lúc có tôi với cuộc đời sẽ tô điểm cho thơ và tiễn thơ đi về một khung trời khác, một khung trời đẹp như mơ có nắng vàng có gió reo vui có khuôn mặt của bài thơ hiện ra trong buổi sáng và có một người giống như tôi sẽ sống với bài thơ của mình mỗi ngày khoảng hơn một tiếng
38 t r ầm p h ụ c kh ắc
CHẮC HẲN LÀ QUỈ XÔ MA ĐUỔI
Một hôm tôi bước ra khỏi tuổi đối diện tuổi hỏi tuổi rằng tại sao tuổi cứ bám vào tôi đẩy tôi vào sự già nua thôi thì hãy tránh mặt nhau để cho tôi đi đường tôi tuổi đi đường tuổi để cho tôi sống nốt cuộc vui này một cuộc đời không tháng năm không xuân hạ thu đông không tuổi mà nên không có gì thay đổi buồn thiu tuổi đành quay trở về với thời gian nhưng thời gian đã
39 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
đóng băng với cuộc đời đóng cửa không trăm lần không cuộc đời không thể nào đóng cửa hãy gọi năm tháng trở về đây mở tung mọi cánh cửa cho thời gian ấm lại cho tuổi trở về tuổi gặp lại tôi thấy tôi gặp lại chính tôi một hôm nào chìm theo xuân hạ thu đông thấy tôi một hôm nào vẫn bước ra khỏi cuộc vui này ra khỏi tuổi đối diện tuổi hỏi tuổi rằng tại sao tuổi cứ bám vào tôi đẩy tôi vào sự già nua sao không cùng tôi đi về một nơi...ở nơi ấy chắc hẳn vẫn là một cuộc đời không tuổi
40 t r ầm p h ụ c kh ắc
SAU VỚI TRƯỚC
Người đàn bà biết người đàn ông đi đâu cặp vú thơm chín trong bóng đêm tiếng hát rúc khe tối và tiếng tù và rụng sâu hố sương người đàn bà biết thời gian đi đâu biết thời gian đến đâu đến đâu đến đâu kìa đến đâu cặp vú thơm chín vẫn thơm chín thoi thóp vẫn thoi thóp và cặp vú thơm ngát cặp vú rụng xuống rụng mềm mại rụng trơn ướt lên bên bờ của thời gian chảy xiết
41 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
ôi một cú chảy xiết đã chia lìa sau với trước cú chảy lìa đôi như giọng hát hoang đàng của gã giang hồ hào hoa như tiếng tù và mê hoặc của gã tù trưởng cao quý gã quyền uy ban phát cả thời gian những thời gian một lần và cả những thời gian bất tận và người đàn bà biết người đàn ông đi đâu biết người đàn ông rồi sẽ trở về đâu về đâu về đâu kìa về đâu
42 t r ầm p h ụ c kh ắc
bởi vì một nửa của bóng đêm không phải là bóng đêm một nửa của cặp vú không phải là cặp vú và tất cả chúng mình là một nửa này vỡ ra từ nửa khác và người đàn bà bước ra khỏi bóng đêm cái khoảng tối tăm của biết và không biết nàng chậm rãi gởi lại cặp vú thơm ngát cặp vú mềm mại và trơn ướt bên bờ thời gian, cái dòng chảy xiết đã chia lìa sau với trước
43 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
NHỎ VỪA
Rong chơi với một nhỏ vừa nhỏ không khác nhỏ hồi xưa, ấy là nhỏ về nơi chốn của ta núi sông nhỏ nhẹ, ta bà nhỏ nhoi nhỏ vừa, nhỏ nữa xem coi nhỏ cho vừa vặn cái vòi cổ xưa để ta tắm táp nô đùa tưới cho đẫm mộng mà chưa muốn về trần gian luống ruộng câu thề khấn cho nhỏ nhít rồi mê mẩn đời cõi chơi bé nhỏ không lời nhỏ đau đớn, nhỏ mù khơi, nhỏ vừa
44 t r ầm p h ụ c kh ắc
CHỜ MẸ
Thì ra mẹ nhẩn nha cười trái tim hát biển như thời vú son con chờ cho đến khi con gặp thư thái mẹ thì con khởi hành
45 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
LẰN RANH DIỄM ẢO BÀI THƠ CHO HỌA SĨ
(Gởi Vương Ngọc Minh, Khánh Trường, Duy Thanh, Nguyễn Đại Giang, Nguyễn Trọng Khôi) Người đàn ông bước vào bức tranh nhưng mà bức tranh đã chết người đàn ông muốn đánh thức bức tranh dậy nhưng mà bức tranh đã chết . đã chết ngay từ khi được vẽ xong bởi vì bức tranh đã bỏ người đàn ông đi ngay từ khi bức tranh bước qua khỏi lằn ranh . sống chết cái lằn ranh mê mê hoặc hoặc nơi phòng trưng bầy hay giữa khu giải trí cái lằn ranh chuyển động hay bất động đơn tuyến
46 t r ầm p h ụ c kh ắc
. hay đa tuyến đơn đơn đa đa dâm dâm dật dật như đường cong vĩnh cửu của một người đàn bà được giữ lại trong cuốn album . khi mà người đàn ông quyết định bước ra khỏi bức tranh thì người đàn bà cũng vừa bước ra khỏi cuốn album âu yếm khoác tay . người đàn ông trở về khu giải trí...bỏ quên cuốn album dưới một bậc thềm...cho đến khi cả hai cùng bước vào và biến đi
47 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
.
khỏi cái lằn ranh được gọi là lằn ranh diễm ảo thì bức tranh cựa mình...thức dậy và bức tranh khởi sự đi tìm...phải đi tìm... . vĩnh viễn phải đi tìm...nhưng mà bức tranh đi tìm ai...chẳng còn ai ở lại phía bên này của lằn ranh diễm ảo khu giải trí . giờ đây đã tắt đèn và ở nơi bậc thềm kia chỉ còn lại cuốn album mà những đường cong cũng vừa đang cựa mình...thức dậy
48 t r ầm p h ụ c kh ắc
THƠ KHÁC
Thơ khác ngồi im để mặc cho thơ giống nói những điều không khác bên ngoài tấp nập hay văng vắng thơ khác ngồi nghe thơ giống cho . đến khi cả hai cùng nhận ra sự có mặt của người đàn ông lắp ba lắp bắp người đàn ông lắp ba lắp bắp có vẻ đang . đòi lại cái quyền được nghe và được nói bên ngoài đột nhiên cực thanh vắng cho đến khi cái quyền được nghe có vẻ càng lúc càng
49 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
. tỏ ra lấn át và đòi hỏi cho bằng được cái quyền được nói thì cái quyền được nghe và được nói đành bỏ mặc...bỏ mặc cho . người đàn ông lắp ba lắp bắp tiếp tục đòi lại cho bằng được cái quyền được gọi khác đi là cái quyền lắp ba lắp bắp đến . lúc này thì thơ khác không thể ngồi im để mặc cho thơ giống tiếp tục nói những điều không khác bên ngoài bắt đầu đang tấp nập
50 t r ầm p h ụ c kh ắc
. tất cả đang ùa ra uà ra cho đến khi cực kỳ ồn thì cả thơ giống thơ khác và cả người đàn ông lắp ba lắp bắp . đành phải bước ra bên ngoài dắt díu nhau tìm cho được một chỗ hợp lý hơn để mà tiếp tục nói thêm về những điều không khác
51 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
HOÀNG HÔN VÀ MỐI MỌT Có một lần quay trở về thăm lại cái gốc tìm lại cái rễ vẫn âm thầm đưa giọt máu sâu về nuôi xác gặp lại bóng ảnh nhiều kiếp hoàng hôn và mối mọt những hoàng hôn vẫn huy hoàng và mối mọt vẫn ăn dần căn nhà hoang trống gặp lại mình hay ai? vẫn đợi mình sau mấy kiếp cùng chập chờn đi cùng chậm chậm về bên dòng sông theo bóng ảnh gái trai xao xác cười hay hát 52 t r ầm p h ụ c kh ắc
hay chỉ là lũ tượng câm đứng đợi bên dòng sông chia cắt nhiều kiếp hoàng hôn và mối mọt vẫn bóng soi vẫn ảnh chờ chưa hết kiếp và sông như mẹ âm thầm chở mưa về căn nhà hoang trống làm rễ hoàng hôn gốc hoàng hôn nuôi xác thân bầy gái trai mối mọt
53 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
MỘT HÔM KHÔNG LÀ HÔM NÀO NỮA
Một hôm ánh sáng không trở lại trần gian nữa không thấy nữa tiếng hát không trở lại trần gian nữa không nghe nữa những bài thơ không viết ở trần gian không còn thao thức nữa tôi lại gặp em một hôm phán xét không trở lại trần gian nữa không thờ phượng nữa những con đường không khác nhau không đi không đến nữa những tiếng đập không trở về tim không thăm không hỏi nữa tôi lại gặp em
54 t r ầm p h ụ c kh ắc
một hôm những dòng sông không trở lại tuổi thơ không cần mơ ước nữa những đại dương dìm chết mọi lòng tham và mọi điều kỳ diệu không cần ai khám phá bởi vì một hôm không là hôm nào nữa lúc đó trần gian đi bài thơ lại bắt đầu và tôi lại gặp em
55 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
NHẬP XUYẾT
Chúng ta sống. Chúng ta vừa vụt chết Đến nơi này vừa bỏ lại nơi đâu Căn phòng xám bức tường loang cũ hệt Bóng hơi hường xa đó lại về nâu . Nâu phảng phất. Nâu cười. Xanh kiếp kiếp Vàng vỗ về yêu đỏ vẫn vi vu Lam nhập tím núi ghì sông. Nhập. Xuyết Biển yêu mồ xương trắng. Biển còn ru . Chúng ta chết. Chúng ta vừa vụt đến Gặp nhau lần sau cuối. Gặp từ đây Bóng nhau xuyết. Nâu về. Sau cửa khép Mở liên mùa liên kiếp việt nam. Bay . Bay phiêu hốt bay vào xuân. Điểm. Nốt Mê lồ bay điệp khúc gái mê trơi Gái trinh trắng điểm hòa âm. Nhập. Đốt Đóa hương lò dâng tổ quốc ta ơi 56 t r ầm p h ụ c kh ắc
. Chúng ta đến. Chúng ta vừa vụt khuất Bức tường loang cũ vệt áo hường xưa Căn phòng xám vú hường nâu. Ủ. Uất Núm trăng lồ phơi bạt suốt mầu mưa . Mưa ngả ngất. Cong vòng. Mưa hất hột Hất ta bà rơi đắm bản trầm ca Thong thả đắm trên dòng sông tuyệt mới Mới như tình yêu. Cũ. Chúng ta . Chúng ta khuất. Chúng ta vừa vụt hiện Hiện về đâu rồi cũng khuất trong nhau Sông núi ngày đêm thịt xương sáng tối Trộn đều. Linh hiển vẫn còn. Đau . Linh hiển còn đau còn trở lại Việt trở về nam biển bói người Chim bói mộng cánh đồng nâu bói hạt Chúng ta về linh hiển bói nhau ơi 57 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
CÁI BÓNG
Kịch 4 hồi 1 cảnh Nhân vật: người đàn ông, đứa con gái, cái bóng Thời gian: thế gian Không gian: vẫn thế gian Màn mở Đàn, sáo mơ hồ Thế gian hiu hắt mới chỉ có đàn ông Một người đàn ông có vẻ lẩm cẩm bước ra, cái bóng bước ra theo Có tiếng vọng vu vơ từ sau hậu trường, ư ứ như từ cõi âm chèo bẻo ơi ...chèo bẻo
58 t r ầm p h ụ c kh ắc
1. Người đàn ông đi tới hay chỉ là vũ trụ đang đi ngược lại nhìn thấy cái bóng của mình đang đi lẫn vào bao bóng khác đông chưa đông vui chưa vui bóng hơi hồn nhiên người hơi trầm trọng người đàn ông bực bực dằng co với cái bóng cái bóng ôn tồn mặc cả với người đàn ông rồi tất cả ngã giá tất cả đi người đàn ông đi hay chỉ là vũ trụ đang đi ngược lại đông chưa đông vui chưa vui có tiếng xênh phách tiếng ả đào...ứ ừ cần phải tìm cho ra buổi chợ...í a chèo bẻo ơi...chèo bẻo
59 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
2. Người đàn ông tìm ra buổi chợ...ứ ừ không hẳn chỉ là do ngẫu nhiên mặc cho tất cả những gì được cho là ngẫu nhiên cơ hồ đã đến với người đàn ông qua buổi chợ rẻ không rẻ đắt không đắt ngẫu nhiên và không ngẫu nhiên không sáng tối không thiện ác đổ ụp đổ ụp đổ ụp xuống xính va xính vính xinh xinh xẻo xẻo
60 t r ầm p h ụ c kh ắc
biến người đàn ông trở thành tay lão luyện người đàn ông như một đàn ông khác bước ra khỏi cái bóng như cái bóng đã là một cái bóng khác một cái bóng lão luyện cái bóng và người đàn ông cả hai bắt tay nhau rồi đi miệt mài đi hay chỉ là thế gian đang đi ngược lại...ứ ừ chèo bẻo ơi...chèo bẻo
61 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
3. Thế gian tuyệt vời...í a thế gian dớ dẩn thơ ngây dớ dẩn rộn ràng đào hoa chẳng qua ác liệt đây là thế gian đông đông vui vui người người bóng bóng có đàn ông có con gái có tất cả tất cả đang đi ngược lại để gặp tất cả khác tất cả sẽ là tất cả khác bởi vì tất cả đang tạo ra tất cả tất cả khác
62 t r ầm p h ụ c kh ắc
người không hẳn người bóng không hẳn bóng chỉ là thế gian có đàn ông có con gái có tất cả có tất cả khác nhanh nhanh và choáng choáng nhanh hơn rộn ràng choáng hơn ác liệt có người đàn ông đi trong thế gian người không hẳn người bóng không hẳn bóng...í a chèo bẻo ơi...tổ sư...chèo bẻo
63 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
4. Bởi thế gian ai bảo thế gian thời gian ai bảo thời gian ai bảo ai hay chỉ là tất cả đều đang xẩy ra tất cả đều đang ngược lại đến nay tôi hiểu thì tôi đã làm lỡ tình duyên ấy mất rồi người đàn ông bước vào ngân hàng của thời gian vay lại cả cuộc đời mà vẫn không tìm ra cái bóng
64 t r ầm p h ụ c kh ắc
thuở ấy đông vui nhìn thấy cái bóng của mình đang đi lẫn vào bao bóng khác ai bảo ai mà ngẫu nhiên và không ngẫu nhiên không sáng tối không thiện ác thế gian hừm thế gian mồ chôn...ứ ư mồ chôn của bóng kia mà đù mẹ đi ngược lại ừ đi ngược lại đứa con gái vẫn đang đợi người đàn ông ở bên ngoài khung cửa
65 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
ía hứa vẫn còn yêu đứa con gái đù mẹ nhẩn nha và dữ dội biến người đàn ông trở thành một tay mơ biến thế gian nhỏ như một lá bùa tất cả đều đang xẩy ra tất cả đều đang ngược lại nhẩn nha vẫn nhẩn nha dữ dội vẫn dữ dội không buồn vui không sáng tối không thiện ác chỉ là người đàn ông đứa con gái
66 t r ầm p h ụ c kh ắc
và cái bóng đi lẫn vào nhau và vũ trụ đang đi ngược lại ứư chèo bẻo...bớ...chèo bẻo . Màn khép chầm chậm Đàn, sáo mơ hồ Thế gian hiu hắt vẫn chỉ có đàn ông
67 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
tranh Đinh Trường Chinh
Phần hai CHÂN DUNG
như cuộc đời chọn kẻ viết bài ca cho nẻo đường sống chết
CHÂN DUNG HAI NGƯỜI VIẾT
Vẽ lại chân dung hai người viết Hai tấm gương yêu nước của Việt Nam cận đại Cả hai đều lãnh tụ chính trị Nhưng Nguyễn Tường Tam không viết cương lĩnh hay tác phẩm lý luận. Hoặc giả cương lĩnh và lý luận của ông đã hòa tan vào Đôi Bạn, Xóm Cầu Mới, hay Dòng Sông Thanh Thủy Còn Ngô Đình Nhu chỉ với Chính Đề Việt Nam, một tác phẩm lý luận Địa Chính Trị vô tiền khoáng hậu của văn Việt. Chính Đề Việt Nam bao gồm cả ba phần quan trọng và tất yếu của một tác phẩm lý luận: tư tưởng, lý thuyết và phương pháp. Nhưng đó chỉ là phần nổi. Phần chìm là giá trị khoa học của tác phẩm, bao gồm: Giáo Dục, Nhân Văn, Sử Địa và Văn Học (nhìn ở khía cạnh chuyên ngành lý luận Địa Chính Trị, là một chuyên ngành Văn Học còn xa lạ với toàn cõi Việt Nam thập niên 1960 và có lẽ cả cho đến bây giờ). Thắp một nén hương gởi về một nơi Ở nơi ấy Quỷ thần sống chan hòa cùng những nhân cách lớn
NGUYỄN TƯỜNG TAM
Nhà văn ngồi viết bên chiếc bàn của thế kỷ hai chiếc bàn kê sát vào nhau hai thế kỷ kê sát vào nhau hai mà như một hai chiếc bàn hai thế kỷ hai nhà văn hai mà như một một mà như cả một dân tộc nhà văn bước vào nhà văn bước vào dân tộc bước từ chiếc bàn này sang chiếc bàn kia từ thế kỷ này lên hoặc xuống thế kỷ nọ từ mặt phẳng này bước qua mặt phẳng khác nhà văn ngồi viết bên một mặt phẳng bên nhiều mặt phẳng và trong cơn say của giọt máu tỉnh dậy trên mười ngón tay đang 72 t r ầm p h ụ c kh ắc
gõ vào mặt phẳng những mặt phẳng chỉ còn là tấm linh hồn trong suốt của nhà văn soi bóng một dân tộc hai thế kỷ hai nhà văn hai chiếc bàn kê sát vào nhau hai mà như một một mà như cả một dân tộc như nhà văn bước vào nhà văn bước vào dân tộc bước vào cơn say của giọt máu tỉnh thức trên mười ngón tay đang gõ vào những mặt phẳng điêu linh của dân tộc việt nam
73 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
NGÔ ĐÌNH NHU
Viên đạn bắn từ trong cõi chết chẳng ai chờ ai gặp giống như ai bởi cõi chết khác cõi chết và bắn gục cõi chết chờ đợi khác chờ đợi và bắn gục chờ đợi như kẻ tạm biệt chúng ta không quay trở lại bởi vì anh vẫn ở đó trên phần đất vừa đủ đặt đôi chân gọi tên là tổ quốc kẻ thủ lãnh không chọn gì có gì mà chọn để cho đời sống chọn như cuộc đời chọn
74 t r ầm p h ụ c kh ắc
kẻ viết bài ca cho nẻo đường sống chết và kẻ ấy đi ra đi vào hỏi han cõi chết bởi vì anh dám sống như kẻ ấy đi ra đi vào hỏi han chờ đợi bởi vì anh dám gặp gặp ai gặp cõi chết ư đã gặp gặp cõi sống ư đã là gặp đợi chờ ư anh chính là nẻo đi về sống chết của kẻ đợi chờ trên phần đất vừa đủ đặt đôi chân gọi tên là tổ quốc
75 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
TRẦN LỆ XUÂN*
Sống như thơ nên mất cũng mất như một bài thơ không chôn không đốt mãi mãi như một bài thơ chữ chẳng cần chôn nghĩa không cần đốt bởi chăng nhớ nhớ quên quên nhớ
76 t r ầm p h ụ c kh ắc
một người một mình đứng thẳng giữa thanh xuân cho đến buổi chiều và sống mãi như một bài thơ sống như đã mất * Bà sinh năm 1924, tại Hà Nội, là cháu ngoại vua Đồng Khánh. Năm 19 tuổi bà kết hôn với ông Ngô Đình Nhu, từ đó bà sống thăng trầm cùng vận mệnh của đất nước và sự nghiệp của chồng và gia đình chồng Trong bối cảnh của Việt Nam vừa bước ra khỏi Thực dân và Phong kiến, với đất nước chia đôi, bà từng được xem là người có tầm ảnh hưởng lớn trong thời đại của bà. Sau biến cố tháng 11-1963, bà sống lặng lẽ và ẩn dật suốt 48 năm, cho đến khi mất vào ngày 24-4-2011 tại Rome, nước Ý. Bà theo đạo Công giáo của chồng, có một đức tin và đời sống tâm linh Thiên Chúa giáo vô cùng mãnh liệt, thể hiện xuyên suốt cả cuộc đời bà. Điều này cũng biểu lộ trong tập hồi ký bà để lại trước khi lìa đời: “Viên Sỏi Trắng” (Le Caillou Blanc) Những điều bà đã làm và cách sống của bà cho thấy bà luôn nghe theo sự hướng dẫn của tâm linh, đi trước hai phần cảm tính và lý trí
77 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
YÊU NÀNG TỤC LỤY
(Bức ảnh trong Mồ) sống và chết giữa khi chưa chôn để thấy mình như kẻ trút hồn trong lúc ta chờ nhau tẩm liệm là lúc thời gian chậm rãi hôn hôn cho chậm rãi chẳng nghi ngờ nhé, ả thời gian của gió mưa đã gặp thiên đàng trong chớp lửa yêu nàng tục lụy suốt thiên cơ
78 t r ầm p h ụ c kh ắc
VỞ KỊCH CỦA BÀI THƠ HÓA TRANG
(Phác họa chân dung Một Thuở Nàng Rồng) Một nghìn năm mấy nghìn năm thơ phải lòng kịch thơ gian díu kịch hoặc giả thơ mệnh âm kịch mệnh dương thơ kịch âm dương thơ kịch vợ chồng . Người đàn bà không còn trẻ nữa gió giật từng cơn xuống thửa lông mặc cho gã thức nàng đi ngủ chờ dỗ dành hay đợi viễn vông
79 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
. Viễn vông…viễn vông người đàn bà . Mùa rậm rì riêng nàng nở nhụy với khai hoa mùa thai nghén nàng gởi cái bọc rồng của nàng ở nơi áng mây mùa cảm động nàng miên man trứng vỡ . Mùa ấm dần tình duyên mùa ướt át thêm số kiếp một nghìn năm mấy nghìn năm nơi cánh đồng cỏ hoa mật hương ngày tháng năm và đám đông và những tay phù thủy hóa trang và vở kịch câm vở kịch câm hừm vở kịch câm kịch trần truồng trong thế giới câm
80 t r ầm p h ụ c kh ắc
người đàn bà đuổi theo đứa con gái đứa con gái con rồng cái con nít những thửa lông là dấu mốc thời gian những thửa lông tưới tắm dỗ dành ríu rít viễn vông ngơ ngác vươn nở say đắm rên xiết giật về đây gió giật gió về đây ngày đã trôi đi không ngày không tháng không năm và đêm chỉ tận cùng ở nơi chốn khác
81 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
. Rồi người đàn bà đú đởn…đú đởn…gió thê thiết thửa lông…thửa lông đổ rạp…gió vĩnh quyết nàng nhập vai kìa nàng đã nhập vai . Nàng đã nhập vai nàng sẽ chuyển vai trong vở kịch điên mê của bài thơ hóa trang trên cánh đồng vô tận vô biên của mùa hoa diễn xuất ngơ ngác vươn nở say đắm rên xiết giật về đây gió giật gió về đây một nghìn năm mấy nghìn năm này những nhụy nở hoa khai cái bọc rồng và miên man trứng vỡ
82 t r ầm p h ụ c kh ắc
. Đây vai diễn tượng vàng . Sân khấu reo hò mùa kịch phẩm vang vang ký ức . Nàng nhập về đâu nàng mất về đâu nơi cánh đồng cỏ hoa mật hương ngày tháng năm và đám đông và những tay phù thủy hóa trang và những phân cảnh ngược xuôi và những dòng sông đổ ra đại dương và đứa con gái người đàn bà đuổi theo đứa con gái đứa con gái con rồng cái con nít đuổi theo đuổi theo đuổi theo đuổi theo ngày tháng năm ngày tháng năm ngày tháng năm . Vai diễn tượng vàng giữa sân khấu chết
83 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
. Và gã đàn ông vẫn còn thức mặc cho gã thức mặc cho gã biết và mặc cho gã chẳng bao giờ biết như gã cũng là nhân vật trong vở kịch của bài thơ hóa trang bài thơ bao gồm cả những điều không biết với người đàn bà ngủ như áng mây khép kín thửa lông nở đẹp như số kiếp người đàn bà đứa con gái con rồng cái con nít quay tít chập chờn trên những câu thơ của cánh đồng gió giật . Một nghìn năm mấy nghìn năm thơ phải lòng kịch thơ tan vỡ kịch hoặc giả thơ mệnh âm kịch mệnh dương thơ kịch âm dương thơ kịch vợ chồng
84 t r ầm p h ụ c kh ắc
GÃ TÌNH NHÂN VÀ VỞ KỊCH KHÔNG DÀNH CHO SÂN KHẤU
(Phác họa chân dung Gã Thời Gian) Người ta ghi lại cuộc sống bằng kịch, không, người ta ghi lại cuộc sống bằng thơ, không, người ta . ghi lại cuộc sống bằng ký ức, không, người ta quên rồi người ta không nhớ rằng người ta đi . một vòng rồi người ta quay trở lại thế gian này mà người ta chẳng cần yêu lại chẳng cần
85 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
. ghi lại bởi vì người ta không yêu như gã thời gian yêu, không điên như gã thời gian điên . không câm nín như gã thời gian đã tận cùng câm nín, giống như một bài thơ không có lời . một vở kịch không dành cho sân khấu...ôi gã thời gian lạnh lùng gã tình nhân tước đoạt gã . chẳng bao giờ từ bỏ mối tình câm nín của ái ân và hủy diệt của yêu và chết của 86 t r ầm p h ụ c kh ắc
. thơ và không thơ kịch và không kịch của bây giờ và của chẳng bao giờ chỉ cần bấy nhiêu . thôi cũng đủ để cho người ta đi một vòng rồi quay trở lại cái thế gian tuyệt vời này . tìm lại cho được bài thơ không có lời, gã tình nhân và vở kịch không dành cho sân khấu
87 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
À ƠI
(Phác họa chân dung Thơ- như-Kịch) Thơ như kịch kịch như đời vô đề và vô danh như lời trăn trối những gì chỉ nói một lần trong một đời văng vẳng và
88 t r ầm p h ụ c kh ắc
văng vẳng như bài đồng dao thơ như kịch kịch như đời khế iêm à chúng ta ơi
89 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
VẾT SẸO
(Phác họa chân dung đứa con của Mẹ Việt Nam) Như dân tộc đến với dân tộc đồng bào đến với đồng bào vết sẹo đến với ngón tay và trái tim đến với cuộc đời đơn giản người đàn bà nghe tiếng gọi của người đàn ông ngoài thửa ruộng cái gai cắm vào gan mật làm sao để gỡ như người đàn ông nghe tiếng thở buổi chiều
90 t r ầm p h ụ c kh ắc
tiếng thở người đàn bà buổi chiều vết sẹo buổi chiều nghe buổi chiều trong tiếng thở mình của mình của chúng mình tắt chưa tắt của buổi chiều tắt chưa tắt như ước mơ của ai không của ai của trái tim không ngoài cuộc đời cho dân tộc còn nhớ dân tộc đồng bào còn nhớ đồng bào và người đàn ông còn nhớ vết sẹo trên thân thể người đàn bà chưa tắt buổi chiều chưa tắt
91 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
GIẢNG ĐƯỜNG CÂM
(Gởi Phan Tấn Hải Phác họa chân dung đứa con Thiên An Môn và đứa con Hong Kong của Mẹ Trung Hoa) Anh bước lên bục giảng rồi bước xuống bên ngoài là buổi chiều chỉ là câm chỉ là buổi chiều câm nín thở dẫy hành lang nín thở bao giờ là ngày mai chưa ngày mai bây giờ chưa ngày mai không ngày mai anh bước xuống bên ngoài không động đám đông không tiếng động
92 t r ầm p h ụ c kh ắc
nhưng ngày mai vẫn mai vẫn anh không là anh là một người bước lên bục giảng giảng điều không thể nào không giảng cho ngày mai cho náo động (không gian cần tiếng động ) như giảng đường đông (cần đông ) như chợ đông người đông không ai nghe (ai cần nghe kịp nghe) ai nhớ mà nghe và bài giảng vẫn giảng như anh (không là anh) là một người siêu việt (hơn cả siêu việt) giảng (như anh giảng hơn cả anh) cho ngày mai còn ai mất ai (ai) mất gì ai chỉ còn câm còn đám đông buổi chiều câm anh bước lên bục giảng rồi anh giảng
93 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
ĐOẠN ĐƯỜNG MUÔN THUỞ
Mai Thảo không để lại gì nhiều cho chúng ta trong văn của ông. Để bù lại, ông để tất cả cho chúng ta trong tập thơ cuối đời. Tập thơ vẽ lại chân dung ông, qua đó, chúng ta nhìn thấy một Mai-Thảo-không-cũ-khôngmới, một Mai-Thảo-khác, trong bất cứ cái khung nào. Và đó là Mai Thảo Tập thơ cũng vẽ lại đoạn đường dang dở của Bướcchân-Sài-Gòn trong Trái-tim-Hà-Nội. Đoạn-đườngmuôn-thuở, mà ông đã miệt mài đi với chúng ta Cho đến khi vĩnh biệt
94 t r ầm p h ụ c kh ắc
Kẻ yêu thế gian bước trên đoạn đường dang dở chỉ có vậy thôi để mà tiếp tục đi các . toi hãy đi đi...đi về phía trên về phía trước đừng để cho đoạn đường dang dở moi đi . đây đi ngược lại đầu đường đứng lại như mơ kẻ yêu thế gian nhìn theo các toi chỉ thấy
95 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
. muôn vạn tấm lưng đi sát vào nhau cùng bước trên đoạn đường muôn thuở đoạn đường ấy kể từ . mày ở tao đi vẫn là dang dở chỉ có vậy thôi để mà tiếp tục đi các toi hãy . đi đi...đi với bước chân sài gòn trong trái tim hà nội thì cứ kể như là moi đã . đi xa moi đã trở về bởi vì không còn giọt nước mắt nào cho lũ chúng ta đâu bọn 96 t r ầm p h ụ c kh ắc
. khốn nạn không ở ngoài moi không ở ngoài toi mà đang ở trong mỗi chúng ta các toi hãy . đi đi...đi về phía trên về phía trước những con đường của giấc mơ vốn là những con đường . không báo trước thì cứ kể như là moi đã đi xa moi đã trở về...kẻ yêu thế gian . vẫn nhìn theo các toi... muôn vạn tấm lưng đi sát vào nhau cùng bước trên đoạn đường muôn thuở 97 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
QUÊN NÓI (THUỞ ẤY ANH HÙNG THƯƠNG GÁI ĐIẾM)
(Phác họa chân dung Cô nàng Vọng Cổ) Thuở ấy anh hùng thương gái điếm bình hoa thương căn phòng áo quần thương sáng tối . thuở ấy ai thương mà gió nói ai thương mà cây cỏ nói ai thương mà ai nói không sầu bi không vội vã đã nói xong đã sống xong đã chết xong và dường như sắp trở về
98 t r ầm p h ụ c kh ắc
. trở về đâu có bao giờ hết gió có bao giờ hết cỏ cây bình hoa có căn phòng im lặng áo quần phơi có sáng tối ngày đêm sáng tối ngày đêm còn nghe giọng hát ầu ơ giọng hát dí dầu của con rồng cái ai nói ai thương ai cô đơn có cả cuộc đời gặp gỡ hết để rồi quên hết
99 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
. quên hết hừm quên hết bọn chúng mình dân tộc chúng mình trần truồng quá đẹp quá và đau quá ai nói ai thương ai thề ai chết ai trần truồng ai đẹp ai nói ai thương một thuở nào
10 0 t r ầm p h ụ c kh ắc
. thuở ấy anh hùng thương gái điếm bình hoa thương căn phòng áo quần thương sáng tối thuở ấy ai nói ai thương ai thèm thương giọng hát ầu ơ của con rồng cái giọng hát chôn đời theo những nhánh sông con rồng cái hừm con rồng cái giọng hát chôn đời giọng hát chôn nhau
10 1 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
. ầu ơ... dí dầu...giọt máu trôi sông lời thơ lạc chợ... gió nói rì rào cây cỏ nói không sầu bi không vội vã đã nói xong đã sống xong đã chết xong và dường như sắp trở về để nói cho xong rồi quên nói . ai nói ai thương ai thề ai chết
10 2 t r ầm p h ụ c kh ắc
NGƯỜI TRONG MỘ
(Chữ của Đinh Hùng) (Phác họa chân dung Một mảnh của Quê nhà) Còn nhớ không ma nữ ngậm hồn thuở nằm nghe quỷ bú trăng non ai đem trả lại người trong mộ cặp vú tròn thơm tuổi vẽ son . đêm nào cũng có xác chết chở ra nhà xác của công đoàn (công đoàn cộng sản) thợ cạo mủ ra đi từ khuya sau cuộc chiến bom mìn rải rác chưa kịp nổ
10 3 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
. 1975 Sài Gòn như cặp vú no nê của miền Nam đói lửa cặp vú bị cắt lìa và những người lính miền Bắc tất ta tất tưởi thủ dâm tất tưởi trút hết giọt tinh khí sau cùng ngất ngây lên cặp vú no tròn của Sài Gòn máu ư là chuyện nhỏ những người lính miền Bắc tất ta tất tưởi vừa tiến công vừa thủ dâm miễn sao cắm kịp ngọn cờ lên nóc dinh Độc Lập kịch bản thần sầu chiến công thần thánh tham chiếu ư bản hợp đồng nham nhở
10 4 t r ầm p h ụ c kh ắc
những sư đoàn lính miền Nam chạy đôn chạy đáo cầm dương vật bị cắt lìa của mình đi tìm nơi quăng bỏ bỏ ư là chuyện nhỏ tất cả ùa ra biển biển Đông hề biển Đông kể từ cái hợp đồng nham nhở để lại một đàn con gái khát tình khát thơ khát nhạc đàn con gái bị khóa trinh khóa dữ dội mà cái chìa khóa đã bị bọn đàn ông cả 2 miền Nam Bắc đánh mất tự bao giờ cái chìa khóa khốn kiếp của bọn đàn ông cái chìa khóa ư là chuyện nhỏ Sài Gòn vẫn cặp vú no nê của niền Nam đói lửa
10 5 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
. 1978 đồn điền cao su Quản Lợi thị xã Hớn Quản tỉnh lỵ Bình Long nơi mỗi mét vuông đất không biết đã nhận bao nhiêu bom đạn bao nhiêu xác người ư là chuyện nhỏ một đàn con gái khát tình khát thơ khát nhạc đàn con gái bị khóa trinh khóa dữ dội đã trôi giạt về đây bỏ lại sau lưng một Sài Gòn loang lở tôi gặp Vương Ngọc Minh gã họa sĩ vẽ bảng hiệu độc lập tự do hạnh phúc
10 6 t r ầm p h ụ c kh ắc
nơi nhà xác của công đoàn (công đoàn cộng sản) ôi cặp vú no nê của rừng thiêng nước độc cặp vú vô sản vô lý ư là chuyện nhỏ đắp đầy lên mặt những người đàn ông của 2 miền Nam Bắc tuổi 20 đàn con gái bị khóa trinh và quê nhà loang lở còn nhớ không gã họa sĩ vẽ độc lập tự do hạnh phúc nào tất cả hãy cùng hát lên bản hợp tấu trăm năm của sự dối lừa trắng trợn chúng tôi chơi mải mê và dữ dội
10 7 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
tuổi 20 chơi giữa mùa trăng (chữ của Hàn Mặc Tử) mà đêm nào cũng có xác chết chở ra nhà xác của công đoàn (công đoàn cộng sản) thợ cạo mủ vẫn ra đi từ khuya và sau cuộc chiến bom mìn rải rác chưa kịp nổ . còn nhớ không ma nữ ngậm hồn thuở nằm nghe quỷ bú trăng non ai đem trả lại người trong mộ cặp vú tròn thơm tuổi vẽ son
10 8 t r ầm p h ụ c kh ắc
ĐỨA BÉ SINH ĐÔI
Tôi ngồi xuống nơi khu vườn bên cạnh dòng sông và nhận ra rằng chỗ mà tôi vừa ngồi xuống đấy không phải chỗ của tôi và rồi . vẫn cứ ngồi lại chẳng đứng lên cứ ngồi lại để nhận ra rằng chỗ ngồi ấy đã được dành sẵn cho tôi một tôi khác không tôi . đứt lìa khỏi dân tộc của tôi một tôi phiên bản tôi bước ra từ biết bao tôi khác đã khước từ tôi để lại tôi ngồi trong
10 9 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
. quạnh quẽ ngồi vào chỗ của mình và nhận ra mình là phiên bản hạt cải trong vườn rau kẻ khác phiên bản giọt nước trong dòng sông . kẻ khác mà kẻ khác là ai nguyễn tường tam hay ngô đình nhu tản đà hay nguyễn du hay kẻ khác vừa bước ra khỏi tôi bởi . vì tôi là đứa bé sinh đôi nhưng đứa bé nào là tôi một tôi ở lại cùng tính của hạt cải và vĩnh viễn không bước ra
110 t r ầm p h ụ c kh ắc
. khỏi khu vườn trẻ thơ còn tôi kia nhập vào thể của dòng sông trôi đi mãi như giọt nước vô hình chưa thể tái sinh hãy cho . cả hai đứa bé một cơ hội và xin hãy tha thứ cho tôi bởi vì tôi chỉ là một tôi khác không tôi đứt lìa khỏi dân . tộc của tôi tôi chỉ là đứa bé sinh đôi chỗ của tôi đây tôi đang ngồi xuống chỗ của tôi khu vườn ấy bên dòng sông ấy
111 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
LỜI KỂ CỦA GIẤC MƠ
Người đàn ông thức dậy và nhận ra linh hồn vụt mất ông vội vã ôm chầm lấy nhưng không kịp nữa rồi linh hồn đã thoát đã thoát đi và giấc mơ gục xuống thôi cũng đành để cho giấc mơ gục xuống như cuộc đời gục xuống như ái ân gục xuống bởi trước sau gì thì cũng phải đến lúc linh hồn đi tìm lại chính mình mà tìm lại được mình rồi thì linh hồn sẽ về đâu ừ nhỉ
112 t r ầm p h ụ c kh ắc
sẽ về đâu còn chỗ nào để cho linh hồn trở về ngoài người đàn ông ấy nữa càng hay cứ để cho người đàn ông đa tình đa sầu đa cảm mà can đảm ấy mất linh hồn thì đã làm sao hắn là ai mà hắn luôn chối từ những viên thuốc ngủ hắn là ai mà hắn cứ mải mê tìm về phía bên kia trí nhớ và thế là linh hồn vội vã quay đi chuyến đi tìm lại mình
113 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
hay là chuyến đầu thai từ giấc mơ gục xuống thật đúng là chẳng ai nỡ chôn đi những gì vẫn còn đang muốn sống những phân nửa cuộc đời vẫn còn đang chảy máu và một nửa tìm được lại giống y như là trí nhớ của người đàn ông hay của chính linh hồn
114 t r ầm p h ụ c kh ắc
KẺ THỐNG TRỊ CỦA THẾ GIỚI ĐÃ BỊ ĐÀO THẢI
Anh sẽ chia cho em một phần cái thế giới mà anh đang sở hữu một phần nhỏ thôi như là sự bất lực của lòng lương thiện sự keo kiệt của thời gian hay sự tự mãn của kẻ thống trị nhưng mà thôi cái thế giới mà anh đang sở hữu là một thế giới đã bị đào thải nhưng đó là tất cả những gì mà anh đang sở hữu mà anh đang thống trị anh chẳng còn gì ngoài cái
115 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
thế giới đã bị đào thải ấy cái thế giới lọc cà lọc cọc cái thế giới lẩm cà lẩm cẩm rồi cái thế giới lại hâm hấp vậy mà sao anh vẫn cứ muốn chia cho em một phần nho nhỏ để mà em nhấm nháp để mà em nhai nuốt để trên con đường quay trở về với thế giới của riêng em em sẽ nhận ra rằng sự đào thải sẽ không bao giờ bị đào thải trong em bởi vì chỉ có ở trong em cái tôi tối âm ẩm ngòn ngọt thì sự đào thải mới tìm ra được kiếp sau của nó và biết đâu chừng
116 t r ầm p h ụ c kh ắc
một ngày nào đó nó đi tìm rồi nó gặp lại anh còn anh thì anh cứ ở lại đây với cái thế giới lọc cà lọc cọc của riêng mình lắng nghe tiếng kẻng để mà gặm nhấm lại sự bất lực của lòng lương thiện để mà đo đếm lại sự keo kiệt của thời gian và để anh sống cho trọn một lần giấc mộng sai lỡ hoang đàng, anh là kẻ thống trị của thế giới đã bị đào thải
117 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
HÒN THAN
(Phác họa chân dung Kịch-như-Đời ) Kịch: Dựng trên nền 3 bài thơ Mất Dạy của Xuân Thủy Vô Đề của Khế Iêm và À Ơi của Trầm Phục Khắc, kịch . 1 màn 1 cảnh thời gian vào khoảng 1 chấm sáng đậm đặc càng vẽ càng mê ảo chuyển từ sáng ngọt sang sáng rực rồi cuối cùng bập bùng như lửa cảnh là góc căn phòng 1 diễn viên đóng 2 vai lúc hòn than lúc tôi khi ẩn khi hiện...màn từ từ mở... có tiếng vọng ra từ hậu trường :
118 t r ầm p h ụ c kh ắc
. “ Tôi đứng ở góc phòng lờ mờ giữa sự vật và hiện thực trong phút chốc tôi lắng nghe và chừng như hoang phế lan dần và cơn sốt lan dần như hòn than nóng lên trong tôi tôi đang mất tôi từ từ từ từ bừng bừng tôi là hòn than cơn sốt giải phóng tôi khỏi tâm trí và cảm xúc tù ngục của con người từ trong ra ngoài... ” . Hòn than có vẻ lấn sân trong khi tôi xem ra lép vế vẫn có tiếng vọng ra từ hậu trường : . “ ...toàn thân tôi là chất đen giống loài tôi là than ngôn ngữ tôi là lửa linh hồn tôi là tàn tro thế giới... ”
119 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
Gió lướt lâm râm lửa reo lắc rắc và chấm sáng đảo điên chớp giật kéo thời gian chảy ra réo rắt theo tiếng trẻ con văng vẳng 4 bề: . “ Thơ như kịch kịch như đời vô đề và vô danh như lời trăn trối những gì chỉ nói một lần trong một đời văng vẳng và văng vẳng như bài đồng dao
12 0 t r ầm p h ụ c kh ắc
thơ như kịch kịch như đời khế iêm à chúng ta ơi ” . Rồi thời gian đặc lại tiếng trẻ con đặc lại và sừn sựt như tiếng rao đứa trẻ tật nguyền: . “ Dừng như con người chưa đủ sự mất dạy...” . Như lời nguyền bám theo thế giới của con người: . “ ...để mất dạy với những ai mất dạy như tôi một đứa trẻ mất dạy chưa được dạy dỗ dù có cha có mẹ dù có gia đình một gia đình bị bom rơi trúng phải
12 1 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
làm tan nát cái gia đình thành một gia đình mất dạy để rồi dường như con người chưa đủ sự mất dạy để mất dạy với những ai mất dạy vì bom rơi đạn lạc... ” . Thời gian quánh đặc và mê ảo như chấm lửa bập bùng bao phủ góc căn phòng vẫn lại tiếng vọng ra từ hậu trường : . “
...tôi là than ngôn
ngữ tôi là lửa linh hồn tôi là tàn tro thế giới tôi là đêm tối và lửa hồng chào bạn người nhé tôi là hòn than tôi là tôi dị kỳ không sai. ” .
12 2 t r ầm p h ụ c kh ắc
Hòn than vẫn lấn sân trong khi tôi vẫn xem ra lép vế nhưng cả 2 đều dấu mặt và đều không xuất hiện kể cả phút chót vai phụ bạn người cũng là một vai diễn vô danh và vắng mặt . Vô đề vô danh và vắng mặt vậy thì cần gì màn với cảnh . Bởi vì tất cả vở kịch cuối cùng chỉ xảy ra trong tâm trí : . “ Thơ như kịch kịch như đời ...văng vẳng và văng vẳng như bài đồng dao thơ như kịch kịch như đời... ” 12 3 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
.
Màn hạ nhanh trong khi tôi và hòn than bắng nhắng vẫn còn đang muốn diễn nhưng mà vai diễn phụ cái gã bạn người đã mỉn cười vô cùng khinh mạn bước ra khỏi bài thơ...và thong thả giã từ
12 4 t r ầm p h ụ c kh ắc
tranh Đinh Trường Chinh
Phần ba HƯƠNG HỎA
bản đàn câm bặt nàng câm bặt tiếng thời gian giục giã máu rưới
TỰ VẼ CHIẾC BÁNH CỦA RIÊNG MÌNH
Như chiếc lá mà thực dân pháp vẽ ra cho mùa thu thuộc địa chiếc xe mà đế quốc mỹ vẽ ra cho phố xá dân chủ và chiếc lá và chiếc xe có thật . Để rồi chiếc bánh được vẽ ra và chiếc bánh có thật như giấc mơ có thật chẳng phải là chiếc bánh đã được hiến dâng cho giấc mơ để giấc mơ biến thành sự thật đó sao
. Hết thảy chúng ta cùng ăn chiếc bánh của đức giê su và tắm trong dòng suối của đức thích ca . Các bạn thân mến chiếc bánh mật ong của machiavelli cần bao nhiêu trứng để thế kỷ 16 ngập ngụa những vương triều bá đạo . Vẫn chiếc bánh thơm phức mà jean jacques rousseau hiến dâng cho thế kỷ 18 trao lại cho thomas jefferson quỳ dâng cho nước mỹ hoang liêu và trao lại cho ngô đình nhu đánh rơi trước cổng nhà thờ cha tam ở sài gòn 13 0 t r ầm p h ụ c kh ắc
. Chẳng phải minh trị vẽ ra chiếc bánh thơm phức cho dân tộc nhật bản đó sao . Ôi chiếc bánh thơm phức mà marx và engels hiến dâng cho thế kỷ 19 và trao lại cho lenin run rẩy quỳ dâng cho nước nga giá lạnh . Vấn đề là chiếc bánh được vẽ ra vẽ ra và vẽ ra . Như chiếc lá mà thực dân pháp vẽ ra cho mùa thu thuộc địa chiếc xe mà đế quốc mỹ vẽ ra cho phố xá dân chủ và chiếc lá và chiếc xe có thật
13 1 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
. Để rồi khi chiếc bánh đươc vẽ ra và giấc mơ biến thành sự thật thì chiếc bánh càng lúc càng trở nên thơm phức . Nhưng vấn đề không phải là sự thật bởi vì sự thật chưa bao giờ là sự thật sự thật thật và sự thật không thật . Mà vấn đề chỉ là cho đến bao giờ chúng ta biết tự vẽ chiếc bánh thơm phức của riêng mình
13 2 t r ầm p h ụ c kh ắc
. Cho dân tộc việt nam . Hết thảy chúng ta cùng ăn chiếc bánh của đức giê su và tắm trong dòng suối của đức thích ca
13 3 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
TÔNG TÍCH
Người đàn bà đi tìm lại thời gian tông tích của mùi hương sự lẫn lộn khoan khoái giữa không không và có có . Phố kín vú thơm chín đôi vú ngơ ngác thơm thơm chín chín trên đỉnh gió rồi đổ xập bản nhạc vồ vập dã thú
13 4 t r ầm p h ụ c kh ắc
. Hiện dần hiện dần lên bản hôn ước của bầy gái măng tơ và quá khứ sống bơ vơ thơm chín bơ vơ bơ vơ ngay cả lúc làm tình và . Người đàn bà đi tìm lại thương tích tông tích của đàn ông sự lẫn lộn khoan khoái giữa yêu yêu và chết chết . Phố kín tông tích thơm chín
13 5 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
tông tích của đàn ông gọi tông tích thơm chín ấy bằng tên của bài ca tổ quốc . Hiện dần hiện dần lên tất cả sông xanh và núi tím thuở yêu chết đàn ông yêu chết gái măng tơ và . Người đàn bà đi tìm lại đàn ông tông tích của quê hương sự lẫn lộn khoan khoái giữa đau. Đau. Và sướng. Sướng
13 6 t r ầm p h ụ c kh ắc
MANG TÊN GỌI VIỆT NAM
Đây là bản cuối cùng xin anh giữ lấy bởi vì anh vẫn còn ở lại với cuộc đời này nếu còn có một cuộc đời được gọi tên là quê hương . thì xin anh giữ lấy đây là bản cuối cùng tuy rách nát nhưng chưa hề thay đổi không thể mất vì chưa hề được viết bản hợp đồng mang tên gọi việt nam . đây bản hợp đồng không cần ai trong chúng ta phải ký bởi vì máu của ba dòng sông đã chảy 13 7 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
trong dòng chữ hay là vẫn chảy trong từng dây thần kinh chưa hề điên loạn của chúng ta . vâng có ai ngờ hồi chuông điểm gấp như hồi chuông báo tử đã đến lúc phải chia tay anh ở lại thì xin anh giữ lấy đây là bản cuối cùng tuy rách nát nhưng chưa hề thay đổi không thể mất vì chưa hề được viết . có phải không không thể mất vì không cần phải viết mà chỉ là những giọt máu vẫn còn tươm ra tươm ra trên bản hợp đồng không cần ai trong chúng ta phải ký . bản hợp đồng mang tên gọi việt nam
13 8 t r ầm p h ụ c kh ắc
HƯƠNG HỎA
Ông hiếp nàng ngay sau ngạch cửa nơi…bậc cầu thang mây vẫn trôi bản đàn câm bặt nàng câm bặt tiếng thời gian giục giã máu rưới tất tật lũ chết đuối Ông hiếp nàng man dã chó má thấu cái lỗ ông chôn nàng xuống kéo nàng lên để nàng không thể không man dã nơi…bậc cầu thang mây vẫn trôi
13 9 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
Ông hiếp nàng man rợ thất học quậy nát sâu và quậy nát sầu tiếng thời gian giục giã máu rưới tất tật lũ chết đuối Sông núi ngoài kia biêng biếc tươi Ông hiếp nàng như lũ chiến thắng quậy quê hương quậy nát sâu và quậy nát sầu thấu cái lỗ ông úp nàng lật nàng chôn nàng để nàng không thể không man dã
14 0 t r ầm p h ụ c kh ắc
Bản đàn câm bặt nàng câm bặt sông núi ngoài kia biêng biếc tươi tiếng thời gian giục giã máu xối tất tật lũ chết đuối Hiếp nàng ngay sau ngạch cửa ngôi nhà hương hỏa nhà hương hỏa tổ quốc nghìn năm nơi… bậc cầu thang mây vẫn trôi
14 1 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
CHIẾC NỆM THƠM 5 TIỂU KHÚC MÙA XUÂN BÊN DÒNG NƯỚC
1. anh biết rằng anh vẫn còn yêu một đóa hoa vàng mặc dù em đã ngủ với bao đàn ông khác trên chiếc nệm thơm trong căn nhà của quê hương đã mất 2. anh chết tiệt bọn đàn ông chết tiệt anh biết rằng em vẫn trở lại đây vẫn ngủ với anh em ngủ với anh…với anh…với anh… mặc dù như ngủ với một tên đói khát
14 2 t r ầm p h ụ c kh ắc
3. anh nhớ lũ con gái quê mình vẫn thắm da đẹp xác anh chết tiệt đúng là anh chết tiệt em vẫn lượm anh lên em rửa ráy anh như rửa cái rễ cây bẩn thỉu và cắm trở lại nơi cánh đồng quê có mùa xuân bên dòng nước nơi cửa mình em mùi của những con cá chết mặc dù anh biết rằng anh vẫn còn yêu
14 3 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
4. và chúng ta đã khác và em ngủ với bao đàn ông khác đã khác trên chiếc nệm thơm em vẫn ngủ điên như điên…như điên… trong căn nhà của quê hương đã mất những căn nhà khác con đường khác và những sông núi khác mặc tình…mặc tình… cái rễ cây bẩn thỉu nơi cánh đồng quê vẫn cắm chặt vào như điên…như điên… mùa xuân bên dòng nước nơi cửa mình em mùi của những con cá chết
14 4 t r ầm p h ụ c kh ắc
5. nệm thơm ơi nệm thơm gái quê mình vẫn thắm da đẹp xác anh chết tiệt bọn đàn ông chết tiệt em vẫn lượm anh lên em rửa ráy anh mùi của những con cá chết mùa xuân bên dòng nước nơi cửa mình em mặc dù đóa hoa vàng anh biết rằng anh vẫn còn yêu
14 5 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
TRÍ NHỚ CỦA BÀO THAI
Con đường vốn không phải là một con đường mà đó chỉ là tập hợp của những bước chân bước ra khỏi lời nguyền cùng tìm nơi để đến nơi để đến đến và đành không và đành không thể đến
14 6 t r ầm p h ụ c kh ắc
. đây là đâu đây là địa chỉ của lời nguyền những con đường phải bị lãng quên những bàn chân dập nát phải quên đi quên đi duy nhất chỉ có chỉ có nơi đến là chẳng hề thay đổi . như dân tộc vốn không phải là một dân tộc mà đó chỉ là di truyền thể của những con người hiện ra trong cùng một giấc mơ cái buổi lên đường cái nơi tưởng đến
14 7 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
. giấc mơ hừm giấc mơ không mơ của những di truyền thể không biết mơ của những con người không biết mơ của những bước chân không còn nơi để đến đây là đâu đây là địa chỉ của lời nguyền là thôn bản phố phường là biển là núi là sông của một dân tộc không thể bước ra khỏi lời nguyền một dân tộc vàng ròng duy nhất chỉ có chỉ có giấc mơ là chẳng hề thay đổi
14 8 t r ầm p h ụ c kh ắc
. như mẹ chúng ta vốn không phải mẹ chúng ta mà đó chỉ là căn phần của cuống nhau phản bội mẹ kìa mẹ cái biên giới của rất nhiều máu và một chút thơ đã vẽ thành những vòng tròn sinh tử duy nhất chỉ có trong cùng một bào thai từ đó những con đường đã được vẽ ra đã bị lãng quên những bước chân đành không thể đến những giấc mơ không mơ những di truyền thể đốn mạt những kẻ cầm dao đâm xối xả lời nguyền
14 9 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
. lời nguyền hừm lời nguyền cái buổi lên đường cái nơi tưởng đến mẹ kìa mẹ những con người của một dân tộc vàng ròng đã phản bội dân tộc vẫn miệt mài phản bội dân tộc mặc dù bao giờ ở đâu mỗi chúng ta vẫn là một vòng tròn khác nhau của rất nhiều máu và một chút thơ cái căn phần phản bội duy nhất chỉ có trong trí nhớ của cùng một bào thai biết bao giờ thay đổi 15 0 t r ầm p h ụ c kh ắc
NHẠC PHỒN ÂM
Phôi thai réo chẳng gặp người người đi phôi ở chưa rời cõi nhau bây giờ cõi trước người sau phồn thâm đóa nở âm sầu phôi đi .
15 1 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
NHẠC ĐỒI VUI
Hòa lên khúc nhạc đánh đồng phối đau phối đớn lộn lồng sướng vui chiều vui rầm rập sáng vui liếm cho hết sạch hai đồi máu thiêng .
ĐÓA DÂM THIÊNG
Gặp nhau cuối nẻo thương thù đóa dâm chết nụ sông mù chết trăng môi cười nửa vú xa xăm mình xin khắc phục đi nằm lỗ riêng viếng mình gởi đóa dâm thiêng về dâng nước việt nam hiền thế thôi
15 2 t r ầm p h ụ c kh ắc
MỘNG GIANG HỒ
Kẻ lạ mặt nằm giữa anh và em đêm qua trong giấc mơ gã giang hồ bí ẩn nụ cười nửa miệng cắn ngập hàm răng độc dược vào phần thân thể kín đau đớn như lũ ma đội lốt anh hùng kéo sợi dây thòng lọng treo ngược môn lịch sử kẻ lạ mặt gã giang hồ chuyên nghiệp chiếc áo thầy tu với liều thuốc ngủ bịt miệng em ta kéo qua biên giới ai giỡn mặt mặc ai giỡn mặt kẻ
15 3 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
lạ mặt bước vào nhà tổ thong thả ngồi vào chiếc ghế tổ tiên gã giang hồ đẳng cấp thong thả điểm hồi chuông chuông gọi hồn ư gọi người ư có phải giấc mơ không không đâu phải giấc mơ chỉ là kẻ lạ mặt đẹp trai gã giang hồ điểm hồi chuông báo mộng
15 4 t r ầm p h ụ c kh ắc
HOA THƯỜNG GIẢ
Dừng lại nhé gục đầu say đắm nhé nghe sầu thương rụng vỡ xuống vai đau hoa thường giả nghe dòng sông nói dối đi giả chờ về giả đắm say nhau
15 5 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
ẢNH MÙ
Những con đường không có lối ra tìm ra lối mới những con đường mới hàng cây mới mới hơn hàng cây mới đốn đốn hết lối ra những con đường ra phố không phố chỉ có lũ ma và cô gái điếm...sống mà...không tin cứ việc lắng nghe những gì không biết nói của tiếng rao hấp hối bật ra đây con đường mới hàng cây mới mà không một trái tim nào mới trong đoàn người lúc nha lúc nhúc
15 6 t r ầm p h ụ c kh ắc
những con người không biết lối ra choán hết lối ra vẫn cứ ra tìm ra lối mới...hừm...không tin cứ việc không tin lắng nghe cứ việc lắng nghe những gì không muốn biết những gì không muốn đau những gì không muốn chết...sống mà...nào đứng hết vào đây chụp ảnh nào
15 7 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
LỤC ĐỊA MƠ MÀNG VÀ TRÔI DẠT
Giấc mơ cuối cùng bán xong, không còn lục địa nào trôi giạt và chuyến viễn du chẳng bao giờ cập bến, giấc mơ rẻ mạt bởi vì giấc mơ đi tìm mua giấc mơ gặp lại giấc mơ chẳng còn một đồng xu dính túi, như kỷ niệm đi tìm mua kỷ niệm và người mua bán người trên
15 8 t r ầm p h ụ c kh ắc
mảnh đất đau thương, bán xong bán xong không còn bó rau nải chuối, còn ánh sáng chập chờn tiếng rao bán chập chờn nhưng tất cả đã lìa xa lìa xa buổi chợ và lục địa mơ màng đã trôi dạt về đâu kể từ khi giấc mơ bán xong và chuyến viễn du chẳng bao giờ cập bến
15 9 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
LOANH QUANH
(Đọc thơ Vương Ngọc Minh) Loanh quanh mãi rồi nhận ra mình vẫn nằm trong cái đạo kế thừa Tại sao kế thừa Bởi vì mình được sinh ra từ cái tâm của truyền thừa Mà truyền thừa chỉ tồn tại bởi Cái tâm Không hơn không kém không xa không gần không nhanh không chậm Rồi lại đọc thơ Vương bài Quạnh
16 0 t r ầm p h ụ c kh ắc
“ngó về quê quê ám sắc lẻm mùa động kinh lời kinh thất tung thầy bà trước mắt tôi tung ném tuyền những thân đời vô hình chung cõng tiếng quạ qua chiều bá thở máu mê chưa chi loang một bờ hỏi trước sau ai nấy ú ớ tôi rờ thấy huyệt đã thành mồ người giờ tợ nến câm trước tượng cháy thoi thóp trong khi mười phương tiếng bẻ đũa gõ chén bát nháo tụi tám tàng trở quẻ tinh tướng gieo lát dao ai hiểu sao hiểu lời tôi vang tức tưởi ngập họng thấy chợ việt nam vẫn bán chiếu ở giữa mỗi chiếu có phú trọng “
16 1 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
Đọc chậm rãi thì nhận ra cái âm tướng chầu văn oằn oại Đọc không thành lời thì nhận ra có đủ phách xênh cò bầu nhị trống Và hoặc giả không đọc nữa thì nhận ra đồng đồng cốt cốt Còn hay mất cậu cậu cô cô về đủ cả Nào mai thảo bà tùng long thanh tâm tuyền chợt ghé Lại tô thùy yên trần thị ngh vũ khắc khoan gõ cửa Tom chát Tom chát chát Loanh quanh mãi rồi lại nhận ra cái đạo kế thừa là đạo Ôm Trước ôm sau Như âm vật ôm lấy dương vật Không gặp ôm lấy gặp Không thơ ôm lấy thơ Không đọc ôm lấy đọc Không lời ôm lấy lời Mà đọc bài Quạnh này của Vương thì đọc ra luôn cả cái vế không lời vậy 16 2 t r ầm p h ụ c kh ắc
tranh Vương Ngọc Ngọc Minh, phụ bản “Loanh Quanh”
BỨC ẢNH BA CHIỀU
Hợp khúc Viết cho Ngày Đau Buồn của Quê Mình Hợp khúc này gồm 3 tiểu khúc: 1/ Viên Đạn Cuối Cùng: Người đàn ông đi vào chiến tranh cho đến khi tàn cuộc chiến (Bi tráng, viết 7 chữ) 2/ Mộng Du: Người đàn bà di tản, bỏ đi, mang theo mãi ký ức và vết thương không khép lại (Mơ mơ, đắm đắm, viết 9 chữ) 3/ Bức Ảnh Ba Chiều: Người đàn bà già đi, cùng với thế hệ sinh ra sau chiến tranh, cả hai đẹp như linh hồn câu chuyện kể (Thơ ngây, tươi tắn, viết 5 chữ)
16 4 t r ầm p h ụ c kh ắc
1/ VIÊN ĐẠN CUỐI CÙNG Người đàn ông đi giữa hoàng hôn và những căn nhà xiêu đổ đi giữa cuộc tình tay ba với người đàn bà và với một con đường dang dở con đường chẳng bao giờ đến được người đàn bà chẳng bao giờ đến được và đi như lũ cuốn đi những bọt đời đời bọt những con đường đâu đến đến đâu ai chọn ai ai chọn gì ai mà đi mà bấy lâu như mọi người đi mọi người đàn ông đi
16 5 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
giữa chiến tranh giữa hoàng hôn và quê nhà khói lửa ai đổi cuộc tình tay ba cho giấc mơ mà giấc mơ chín đỏ rồi giấc mơ sẽ hiểu con người bỏ quê hương hay quê hương đã bỏ con người và chị hối hả vất em thơ cho đám đông mẹ già quắt queo gập mình vất đàn con cho biển và người đàn ông đi giữa hoàng hôn đi tìm nơi chôn cất hay chẳng nơi nào chôn cất bởi vì dang dở vì bức ảnh ba chiều vẫn còn dang dở vẫn còn thiếu một chiều cho hơi thở… của người đàn ông với viên đạn cuối cùng
16 6 t r ầm p h ụ c kh ắc
2/ MỘNG DU Nếu còn một cơ hội để quay trở lại với cuộc đời này anh có còn gặp lại em không gặp lại buổi chiều không khi mà tất cả vẫn còn lung linh trong ánh sáng trong đường tơ kẽ tóc của thời gian nơi bờ bến xa xăm chúng ta lại lên đường trên nẻo đi về mồ chôn kỉ niệm chiếc cyclo chở giấc mơ trở lại đô thành và người dân thức dậy sau giấc ngủ mở cửa căn nhà cho giấc mơ vào trú ngụ khi những vì sao chết vội trên dòng sông trắng cuộc đời ta cuộc tình ta tái hiện
16 7 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
nhưng dòng sông nào cuộc đời nào và cả buổi chiều biêng biếc nữa ai tìm ra căn nhà giấc mơ nẻo đường biêng biếc ấy và cả đô thành cả người dân của một mùa cỏ hoa biêng biếc nữa những người dân một lần sinh ra nơi đất nước gọi tên là đất nước việt nam mà quay lại làm gì gặp lại gì khi cuộc đời không trở lại khi giấc mơ giã từ hơi thở mơ mơ và thở thở đã lâu rồi hay chỉ mới vừa đây mà tưởng rằng ai về như thở hay chỉ là mơ mơ và thở thở để rồi nếu còn quay trở lại yêu trở lại anh có còn gặp lại em không ở nơi đất nước được gọi tên là biêng biếc ấy chúng mình sẽ nương theo tốc độ chết của những vì sao tốc độ sống của chiều rơi và khoảng cách lửng lơ của cuộc lên đường 16 8 t r ầm p h ụ c kh ắc
3/ BỨC ẢNH BA CHIỀU Người đàn bà đánh mất thời gian đánh rớt tuổi mơ đánh tháo tự do cho cuộc đời điên đảo kể cho cô cháu bé bỏng nghe về một nơi gọi là đô thành… là giấc mơ… mùa cỏ hoa biêng biếc… giọng bà kể mơ hồ như cố vẽ lại bức ảnh ba chiều lên tâm trí tuổi thơ
16 9 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
bức ảnh đẹp buồn như trái tim đánh tháo cho cuộc tình dang dở với người đàn ông đã mất người đàn bà bỏ đi và tất cả biến đi biến đi từ thành phố mất tên và mùa cỏ hoa mất tuổi cô cháu bé bỏng nghe bà kể và thiếp đi thiếp đi như cuộc đời chưa là
17 0 t r ầm p h ụ c kh ắc
cuộc đời chưa thành cuộc đời chỉ là câu chuyện kể và cô bé bước đi mơ hồ theo… bức ảnh theo hơi thở phập phồng như bức ảnh đã hồi sinh với cuộc đời chưa bao giờ có thật với bà tiên bước ra từ tâm trí trẻ thơ lời kể người đàn bà và… giấc mơ có thật
17 1 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
BÀI HÁT PHÙ SA
Về uống nước nơi dòng sông đẫm đục yêu nụ cười đen đúa giữa bao la đứa con gái nghiêng chiếc bình dâm dục rửa vô vàn mơ ước xuống phù sa . phù sa vô tích máu tan hợp trả hết vợ chồng cho bóng chớp truy cứu tường tận vết chung thủy lại thấy em cởi hết diễm thúy . em cởi hết buổi về thăm địa ngục những hang luồn khe lướt hẹn gì đâu lối trơn ướt rụng mầu môi rã rục thở hết mùi hương của kiếp sau
17 2 t r ầm p h ụ c kh ắc
. kiếp khác nở một loài hoa quỷ dị và yêu em nắc nẻ giống em đĩ em hé cặp môi của em bành tổ hút cạn phù sa tiếp diễn thế bí . em cởi hết nghe dòng sông phán tội và thả bài thơ vờ vĩnh mãi để làm tin giây hóa kiếp bài thơ không hóa kiếp gởi cho hồn vơ vất của nhau xem . em hứa em về đẻ cho anh một lứa ôi một lứa rồng chưa vỡ bọc trong em em rồng lộn một con rồng cái lộn đợi cái bọc rồng non trẻ vỡ toang . về sống lại nơi dòng sông đẫm đục yêu lại nụ cười đen đúa giữa bao la con rồng cái lộn lồng giây tái hợp từ buổi chia lìa bao kiếp ấy phù sa 17 3 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
TÌNH NGUYÊN THỦY
Cặp vú mơ đâu Dòng sữa trắng thong thả Em bước vào đi Thời gian đứng im Trộn lẫn thơ ngây Vào trong trí nhớ Và giữ im lặng Khi thế giới biến mất Chỉ còn sữa trắng chảy lâm râm . Bất chấp vú vê chẳng còn ai ở lại Sữa tinh tuyền còn ai đợi ai đâu Chỉ còn lại hai đứa mình thong thả Nổi bập bềnh trong sữa trắng phau
17 4 t r ầm p h ụ c kh ắc
. Cặp vú trôi đâu Dòng sữa trắng mất dấu Mất liên hồi xuôi ngược vú thương đau Bóng ai giã nhịp chầy lên đáy cối Trộn lẫn triền miên ta với nhau . Ai bảo vú vê ai bảo ai ở lại Để ai phụ tình tôi để ai phụ rẫy tôi Để ai lại đón tôi về Sữa chảy trắng một cuộc tình nguyên thủy . Tình nguyên thủy hừm tình nguyên thủy Sữa tinh tuyền Em biết gì không Dạ thưa các anh em chẳng biết gì
17 5 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
. Vậy chứ ai bảo vú vê Ai bảo ai trộn lẫn thơ ngây vào trong trí nhớ Cặp vú mơ đâu cặp vú trôi đâu hay cặp vú chỉ phỉnh phờ Em biết làm chi. Em bước vào đi Sữa thong thả Hai đứa mình thong thả Nổi bập bềnh trong sữa trắng phau
17 6 t r ầm p h ụ c kh ắc
VIỄN MỘNG
(Gởi về Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc)
Kịch 6 hồi 1 cảnh Thời gian: kể từ 1975 Không gian: Đất Nước Nhân vật một: lúc con gái (còn trinh hoặc mất trinh), lúc ma Nhân vật hai: lúc đàn ông (bết bát và lú), lúc ác thú Màn mở. Đất Nước hiện ra mờ mờ rồi rõ nét Tiếng đàn, tiếng sáo vi vu Cảnh chuyển động, sáng tròn, chớp giật
17 7 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
1. Chúng mình trở lại chốn này không sao ông hôn nhiều hôn lâu thế gốc nào đâm rễ ruột gan em em thì em chả biết mẹ chúng mình lỡ dại khi nào mà đẻ ra một lũ đàn ông bết bát 2. Chốn thơ mộng gái mất trinh khóc lũ ác thú đàn ông bết bát húp cháo lú
17 8 t r ầm p h ụ c kh ắc
3. Chúng mình trở lại chốn này không đàn ông đàn ông ơi là đàn ông lú lẫn mà cứ đòi gió tanh mưa máu đồn ta đấy vân đồn ta đấy gốc ra gốc rễ ra rễ gốc nào đâm rễ ruột gan em em thì em chả biết đúng là mẹ lỡ dại còn em em là bóng ma hôn nhiều hôn lâu thế cháo lú
17 9 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
4. Gái đồng trinh khóc gái mất trinh khóc bắc vân phong phú quốc ruồi bu nơi bết bát chốn thơ mộng đàn ông lú lẫn mà cứ đòi gió tanh mưa máu hôn nhiều hôn lâu sống lâu sống nhiều gió cứ gió máu cứ máu cho thời gian ngắn lại như nhát dao đâm đâm đi đâm đi ông cứ đâm đâm cho nhiều nhát cho chắc cú mẹ thì lỡ dại còn em em là bóng ma đâm nhiều đâm sâu nhé ác thú
18 0 t r ầm p h ụ c kh ắc
5. Chúng mình trở lại chốn thơ mộng ôi những những đàn ông của một thời gió tanh mưa máu thời gian ngắn lại em xin ông đừng viễn vông gái đồng trinh khóc gái mất trinh khóc chớ mất công dỗ đã đành mẹ lỡ dại còn em em là bóng ma đồn ta đấy vân đồn ta đấy gốc ra gốc rễ ra rễ đâm đi đâm đi gái thơ mộng chờ nhát dao em xin ông đừng viễn mộng
18 1 gã tình nh ân v à v ở kịch kh ô ng dành cho s â n k hấ u
6. Ô kìa mộng mộng bỏ người sao? vẫn bao la vẫn chập chùng vẫn còn chúng em cùng với ông viễn mộng mộng còn tươi còn xanh mướt hỡi ôi đâm đi đâm đi ông cứ đâm bắc vân phong phú quốc chắc cú . Tiếng đàn sáo cứ vi vu rồi tắc nghẽn Màn hạ dần Gái bước trở vào thơ Còn ma thì nằm vật ra rú lên sằng sặc...
18 2 t r ầm p h ụ c kh ắc
tranh Đinh Trường Chinh
mục lục
LỜI MỞ
9 Phần một NHẬP XUYẾT
LÀ CHÚNG TA
13
ĐỨA CON GÁI NGOẠI HÔN CỦA THƯỢNG ĐẾ
16
ĐÃ CŨ THƯ GỞI BẠN
22
NHỮNG GÌ MÀ CON NGƯỜI ĐÃ KỂ
24
CHƯA BIẾT MẶT THIÊN ĐÀNG
26
HÒA TAN CÙNG THƯỢNG ĐẾ
28
NƠI CHỐN IM ẮNG
33
HIỆN RA TRONG BUỔI SÁNG
36
CHẮC HẲN LÀ QUỈ XÔ MA ĐUỔI
39
SAU VỚI TRƯỚC
41
NHỎ VỪA
44
CHỜ MẸ
45
LẰN RANH DIỄM ẢO BÀI THƠ CHO HỌA SĨ
46
THƠ KHÁC
49
HOÀNG HÔN VÀ MỐI MỌT
52
MỘT HÔM KHÔNG LÀ HÔM NÀO NỮA
54
NHẬP XUYẾT
56
CÁI BÓNG
58 Phần hai CHÂN DUNG
CHÂN DUNG HAI NGƯỜI VIẾT
71
NGUYỄN TƯỜNG TAM
72
NGÔ ĐÌNH NHU
74
TRẦN LỆ XUÂN*
76
YÊU NÀNG TỤC LỤY
78
VỞ KỊCH CỦA BÀI THƠ HÓA TRANG
79
GÃ TÌNH NHÂN VÀ VỞ KỊCH KHÔNG DÀNH CHO SÂN KHẤU
85
À ƠI
88
VẾT SẸO
90
GIẢNG ĐƯỜNG CÂM
92
ĐOẠN ĐƯỜNG MUÔN THUỞ
94
QUÊN NÓI (THUỞ ẤY ANH HÙNG THƯƠNG GÁI ĐIẾM)
98
NGƯỜI TRONG MỘ
103
ĐỨA BÉ SINH ĐÔI
109
LỜI KỂ CỦA GIẤC MƠ
112
KẺ THỐNG TRỊ CỦA THẾ GIỚI ĐÃ BỊ ĐÀO THẢI
115
HÒN THAN
118 Phần ba HƯƠNG HỎA
TỰ VẼ CHIẾC BÁNH CỦA RIÊNG MÌNH 129 TÔNG TÍCH
134
MANG TÊN GỌI VIỆT NAM
137
HƯƠNG HỎA
139
CHIẾC NỆM THƠM 5 TIỂU KHÚC MÙA XUÂN BÊN DÒNG NƯỚC 142 TRÍ NHỚ CỦA BÀO THAI
146
NHẠC PHỒN ÂM
151
NHẠC ĐỒI VUI
152
ĐÓA DÂM THIÊNG
152
MỘNG GIANG HỒ
153
HOA THƯỜNG GIẢ
155
ẢNH MÙ
156
LỤC ĐỊA MƠ MÀNG VÀ TRÔI DẠT
158
LOANH QUANH
160
BỨC ẢNH BA CHIỀU
164
BÀI HÁT PHÙ SA
172
TÌNH NGUYÊN THỦY
174
VIỄN MỘNG
177
GÃ TÌNH NHÂN VÀ VỞ KỊCH KHÔNG DÀNH CHO SÂN KHẤU Trầm Phục Khắc
NHÀ XUẤT BẢN HỘI NHÀ VĂN 65 Nguyễn Du - Hà Nội Tel & Fax: 024.38222135 E-mail: nxbhoinhavan@yahoo.com.vn http://nxbhoinhavan.net Chi nhánh miền Nam 371/16 Hai Bà Trưng-Q3-TP. HCM Tel & Fax: 08.38297915 Email: nxbhnv.saigon@gmail.com Chịu trách nhiệm xuất bản: Giám đốc – Tổng biên tập NGUYỄN QUANG THIỀU Biên tập: Ngô Thị Thúy Nga Sửa bản in: Hoàng Thùy Trình bày: Domino. D Thiết kế bìa: Minh Đức Thực hiện liên kết xuất bản CÔNG TY TNHH DOMINO BOOKS 125/30 Nguyễn Cửu Vân, P. 17, Q. Bình Thạnh, TP. HCM
In 1000 cuốn, khổ 14x 22 cm. Tại Công ty TNHH in Tân Lạc Thành Đc: 131/7 Mã Lò, P. Bình Trị Đông A, Q. Bình Tân, TP. HCM Số xác nhận ĐKXB: 1896-2021/CXBIPH/18–44/HNV Quyết định xuất bản số 553/QĐ-NXBHNV Nhà xuất bản Hội Nhà văn cấp ngày 01/6/2021 ISBN 978-604-333-325-1 In xong nộp lưu chiểu Quý IV năm 2021