Truyện ngắn,

Page 1

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 1


Lối nhỏ cho tình yêu Người viết : Hải Đường Nhân vật chính : Linh An, Hải Minh, Huyền Anh, Ngọc Bích, và Tuấn Khoa Bối cảnh: Cuộc sống, tình bạn tình yêu và những ước mơ hoài bão của những sinh viên xuất thân từ những miền quê khác nhau của miền Bắc VN. Tóm tắt truyện : Linh An (nhân vật nữ chính) tốt nghiệp thpt, thi đỗ vào trường Đại học sư phạm – Đại học QGHN, bắt đầu một cuộc sống tự lập nơi thành thị. Tại đây cô làm quen và kết bạn với nhóm bạn: Huyền Anh, Ngọc Bích và Tuấn Khoa. Còn Hải Minh – cậu bạn học chung khối hồi cấp hai với Linh An, cũng đỗ vào một trường sp khá gần đó. Các mối quan hệ cũng từ đây mà bắt đầu lộ diện, nhất là chuyện tình cảm giữa Hải Minh – Linh An và Tuấn Khoa, Tình yêu – tình bạn liệu sẽ dẫn lối cho các bạn như thế nào… Cùng đón đọc truyện ngắn nhẹ nhàng, dễ thương này nhé !!!!  Chú thích: Không nên đồng điệu gữa tác giả và nhân vật chính vào làm một.^^ START………….

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 2


Chương 1: Tôi và chúng ta !!!!! -

Mẹ ..con đi đây, con sẽ về nếu cuối tuần được nghỉ vài ngày !!!

-

Ừ, lên đó nhớ ăn uống cho đủ nhé, không được tiết kiệm quá đâu, không người lại như con hạc đấy con ạ ! Mẹ vừa nói vừa cười, nhưng ẩn sau là một tâm trạng đầy lo lắng cho tôi - một đứa trẻ ở nhà thì ngang bướng nhưng yếu đuối và nhút nhát nơi đông người. Chắc là mẹ sợ tôi lên thành phố bị bắt nạt chăng, nên rất hay nhắc nhở tôi từ những việc nhỏ nhất. Tiếng bố cất lên từ phía ngoài sân:

-

Nào, xong chưa con, đi thôi không muộn xe! Tôi kêu vâng rồi xách hành lý lên đường, đứa em trai đã chờ sẵn ở ngoài cổng để làm nhiệm vụ “ đón ngõ” với hy vọng mang đến sự may mắn cho chuyến đi của tôi (tâm linh là như vậy). Trời hôm nay có vẻ cao và trong xanh hơn hẳn mọi hôm, cũng chính vì thế mà nắng cũng không hề nhẹ, tia nắng xuyên vào da thấy rát, mặc áo chống nắng ngồi phía sau mà những chỗ nào ló ra ngoài là y như rằng cảm nhận được. Nắng tháng 8 mà, vẫn còn níu giữ chút dư âm của mùa hạ nên thế, với lại tôi đi đúng tầm nắng vẫn xuyên mạnh, nhưng.. với sự háo hức của một con bé muốn thoát ra khỏi cái vỏ ốc để vươn tới bầu trời cao vời vợi như tôi thì điều đó có là gì, tôi chịu đựng với nụ cười rạng rỡ. Bước xuống phà, không giống lần trước, bởi chỉ có mình tôi đi với đống hành lý , ngoảnh lên nhìn bố đi về mà khóe mắt hơi cay cay, háo hức đi học nhưng lúc này bỗng cảm thấy âu lo, có chút gì đó hụt hẫng và sợ hãi ở nơi nào đó sâu thẳm trái tim. Vừa bước từ phà lên, tôi nhanh chân rảo bước tiến đến khu vực chờ xe khách trước cái nắng vàng rực cứ tìm chỗ luồn lách, luồn lách khiến ai cũng cảm thấy mệt mỏi. Chờ xe độ 10‟ tôi nhìn thấy từ bến xe đi ra có một xe khách mang biển Bến trại - Hà Nội, chờ gì nữa, đó chính là xe mình cần đi, tôi leo lên xe và chọn vị trí ngồi thuận tiện nhất - giữa xe, cạnh cửa sổ; đầu bến nên mới có vài người và hầu hết là sinh viên, chắc họ cũng giống tôi đi nhập học, chẳng quen biết gì và cũng chẳng có thói

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 3


quen lê la nói chuyện với người lạ, tôi ngồi yên trên xe và nhắn dòng tin nhắn về cho bố:” Bố ơi con lên xe rồi ạ”. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, những vòng quay đầu tiên, cuộc sống sinh viên của tôi cũng như những vòng quay này chầm chậm, chầm chậm biến đổi , không hiểu sao đột nhiên tôi lại liên tưởng như thế !!! Hẳn là trời nóng nực, đi được nửa đường từ nhà tôi lên Hà Nội thì xe đã chật ních người, mệt vì phải chen chúc, tôi cảm nhận được mình có thể sẽ say xe, nên đầu óc cố dựng lên những suy nghĩ lạc quan, bay bổng về tương lai, hòng quên đi thực tại, và thỉnh thoảng tủm tỉm cười trước những điều tưởng tượng xa vời ấy . -

Cho xin tiền xe em gái ơi ? Tiếng anh lơ xe vọng lên

-

Dạ, bao nhiêu ạ?

-

25 nghìn em ạ, mới đi lần đầu à?

-

À vâng, em đi nhập học. Vừa nói , tôi vừa lấy tiền đưa cho anh ấy, rồi lại lơ đãng tiếp tục tưởng tượng xa xôi ….. và cứ thế xe chạy đến bến xe Gia Lâm- Hà Nội.

-

An, cậu nghĩ gì mà thần người ra thế??? Tiếng Huyền Anh, cô bạn dí dỏm, vừa nói vừa đập vào vai tôi làm tôi giật nảy mình.

-

Ơ, tớ….

-

Lại nghĩ đến anh nào hả, thảo nào không thấy hắn chớp mắt, hí hí? Ngọc Bích tiếp lời!.

-

Đâu có, tớ đang hồi tưởng mà, cậu có thấy mấy em kia không, chắc là lên nhập học đấy !!!!!! Thì ra đó chỉ là hồi ức, là bức tranh tôi vẽ lại dưới con mắt của cô sinh viên năm cuối. Nhanh thật, thoắt cái đã học được bốn năm rồi, nghĩ lại cứ như mơ ấy, cái thời đi xe khách hết có 25 nghìn, xe buýt 3 nghìn… thế mà.. giờ thì đã tăng đến chóng mặt. Nhìn qua cửa sổ lớp học thấy mấy em tay xách nách mang ngơ ngác, tôi đoán họ đi nhập học; tầm này học sinh đổ về các thành phố lớn rất đông, đi kèm luôn là phụ huynh với vẻ đầy lo lắng, không khỏi xao động nghĩ lại mình của ngày xưa, cũng hồn nhiên, ngây ngô như thế.

-

Huyền Anh, cậu có nhớ ngày đầu chúng ta gặp nhau như thế nào không? Tôi tiếp lời.

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 4


-

À..ngày đầu á…để xem nào..tớ nhớ là có một con bé gầy gầy đen đen chạy đến hỏi đủ thứ trên trời rơi xuống về thủ tục nhập học, và câu nào tớ cũng hồn nhiên trả lời tớ không biết … đúng không?

-

Ừ đúng, tớ thì có vẻ rất lo lắng, còn cậu cứ bình tĩnh như không ấy, làm tớ bực mình, không hiểu thế nào mà chúng ta lại chơi được với nhau như bây giờ nhỉ? Tôi tò mò nghĩ.

-

Người ta nói cái gì cũng có luật bù trừ mà, phải không hai cô nương, cứ ngồi đấy mà hồi tưởng vào lớp rồi kìa. Ngọc Bích chêm lời.

-

Hì, già rồi nên thế mà. Tôi trầm ngâm Tiếng chuông vào học làm tôi bừng tỉnh, gác lại những gì gọi là quá khứ, tôi chăm chú mở sách vở học bài. Bốn năm học, cũng may mà có những người bạn tốt như Huyền Anh và Ngọc Bích, họ đã động viên tôi rất nhiều cả trong học tập và cuộc sống. Nói về hai bạn gái ấy, thực ra hoàn cảnh của chúng tôi khác nhau, và chơi với nhau trong sự cảm thông chia sẻ. Huyền Anh sinh ra và lớn lên ở Bắc Giang, nhưng lại ở cùng ông bà ngoại ở Hưng Yên từ khi học tiểu học, do bố mẹ vào Nam làm việc, nhiều lúc bạn tỏ ra già dặn hơn trong suy nghĩ và hành động, không như tôi với Ngọc Bích được bao bọc từ nhỏ. Ngọc Bích thì có vẻ khá giả nhất trong ba đứa, bố mẹ làm công chức ở huyện, có điều nhà có hai chị em gái nên bố mẹ đôi khi xích mích nhau vì chuyện đó. Chúng tôi là bạn thân, nhưng lại không trọ cùng nhà, nên chỉ những lúc gặp nhau trên trường hay đi chơi mới có dịp tám chuyện nhiều, còn hầu như toàn chat chit trên trang facebook hoặc yahoo, sau này nếu có nhớ về những năm tháng trên đại học, có lẽ kí ức về hai người ấy là sâu đậm nhất trong tôi. Hôm nay, cũng như mọi hôm, tan học, chúng tôi chào nhau ở phía cổng nhà xe sau khi ba đứa đã dắt xe ra ngoài đầy đủ, mỗi đứa đi một hướng, buổi chiều hạ nên dù đã 4 rưỡi nắng vẫn hơi khó chịu, chúng tôi vẫn phải mặc áo chống nắng và bịt kín, hở mỗi hai con mắt đen nếu không tính cặp kính cận của hai nhỏ kia.

-

Về nhé, nhớ làm bài tập mai tớ còn chép! Huyền Anh nhanh nhẩu

-

Ờ, không biết ai chép của ai, bye !

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 5


Tôi tung tăng đạp xe về, miệng còn lẩm bẩm hát theo một bài hát nào đó chẳng rõ lời cho lắm, cứ thế, ít khi tôi thuộc hẳn một bài nghiêm chỉnh lắm, chỉ nghêu ngao rồi để đấy, hát dở nên vậy đấy. Về đến phòng, điều đầu tiên mà tôi làm là bật quạt, và ngồi thở như vừa từ sa mạc về, nắng, mệt chả muốn làm gì, tôi nằm vật ra giường đến mức bạn cùng phòng bước vào cũng không biết. -

Hôm nay về sớm thế An? Tiếng Thư- bạn cùng phòng tôi.

-

Tớ về đúng giờ đấy chứ, chắc hôm nay cậu về sớm nên thấy thế!

-

À ừ, quên mất, thầy tớ có việc nên nghỉ sớm 15 phút, hì. ….. Buổi tối, trong căn phòng nhỏ có hai đứa: tôi và Thư, mỗi đứa một việc : tôi ngồi máy tính, Thư thì chăm chú với mớ bài tập kế toán gì đó, không hiểu lắm, chả là bạn ấy học ngân hàng mà; ngồi học thỉnh thoảng có gì vui là lại tám rồi phá cười với nhau, đến trẻ con vì chưa ai có người yêu cả. Tôi hay ngồi máy tính, mà việc đầu tiên mỗi khi bật máy là tôi lên facebook, la liếm xem có thông tin gì mới, like ảnh hay comment những gì mà bạn bè đăng lên, cũng thú vị vì tôi thấy mình giảm được stress, nhưng đôi lúc nó lại tiêu tốn khá nhiều thời gian của tôi. Bỗng „‟ bùm” có ai đó báo tín hiệu chat, ngó sang thì ra là Hải Minh “ Hải Minh – HiHi, cơm nước gì chưa c ơi? An An -Hi, tớ ăn rồi c ạ. Còn c? Hải Minh

- Tớ cũng vừa ăn xong. Năm cuối học hành thế nào rồi ?

An An - Vất vả c ạ, đang muốn níu kéo thời gian trở lại, hi” … An An là nick facebook của tôi, chúng tôi cứ tiếp tục trò chuyện như thế, hỏi thăm nhau những công việc nhỏ nhất. Không hiểu sao nói chuyện với Hải Minh tôi lại cảm thấy rất dễ chịu, thoải mái bày tỏ, và vô tư đến lạ. Minh là bạn học cùng cấp 2 của tôi, nhưng không cùng lớp, chúng tôi chỉ gặp nhau trong lớp học phụ đạo do nhà trường tổ chức. Không gặp cậu ấy nhiều, nhưng tôi cũng hiểu phần nào tính cách qua cách nói chuyện, nói chung là cũng dễ mến, chỉ có điều hơi ngổ ngáo, vì hồi đó cậu ấy hay cùng với một số bạn nam khác sang lớp tôi chọc phá gây gổ đánh nhau. Lối nhỏ cho tình yêu

Page 6


Chúng tôi làm bạn lại là do tình cờ tôi nhìn thấy facebook của Minh trong một lần vào facebook của bạn, tôi gửi yêu cầu kết bạn trước. Nhớ lại lúc ấy cũng thật buồn cười, khi cậu ấy cứ gắng hỏi tôi là ai rồi mới kết, thì tôi lại cứ bắt Minh phải đồng ý trước rồi mới nói, lúc đầu Minh không nhớ tôi là ai, nhưng sau vài lần đăng ảnh, cậu ta nhận ra, chúng tôi nói chuyện nhiều từ đó. “ Bíp bíp bíp” tiếng chuông tin nhắn reo lên . “ Hi, chào An, mình làm quen được không? 0984100992 Số lạ tôi ko nhận ra ai cả, bèn nhắn lại : “ Xin lỗi, ai vậy ạ” “ Anh Bình gần nhà em đây, không nhận ra à” “ Bình nào cơ, gần nhà tôi chẳng có anh Bình anh lọ nào hết, nhầm số rồi . Tôi tỏ vẻ tức giận “ hic làm gì mà nóng thế, không đùa nữa không lại khóc thì tớ không dỗ được. Tuấn Khoa này, số mới của tớ đấy, lưu vào nhá” “ Là cậu à, lại còn bày đặt, nói luôn đỡ phải tức không cơ chứ, sao lại đổi số, mất điện thoại à, hí” “ Cậu chỉ nghĩ thế là giỏi thôi, thấy số này đẹp nên t đổi thôi, không mất mát gì cả.” … bạn với bè thế đấy, cậu ấy cứ hay trêu tôi, nhiều lúc đến bực, chả là học cùng với nhau 9 năm cơ mà, hiểu rõ cá tính nóng hừng hực của tôi nên lại càng thích trêu. Tôi thì ngày xưa không hay chơi với con trai lắm, vì ngày trước bị cái vụ trêu Hoàng tử công chúa với một bạn nam cùng lớp, tôi cách ly với con trai. Chỉ có Khoa là hay liên lạc thôi, các bạn khác có số cũng chỉ việc cần mới nhắn tin hoặc gọi điện. Từ đợt lên Hà Nội học, tuy cùng là dân thủ đô đấy, nhưng chả mấy khi gặp mặt nhau, tôi nhớ là tôi với Khoa gặp có một lần khi cùng nhau xuống chơi chỗ một bạn nữ khác. Nói chung, tôi cũng ít bạn bè, nên tôi luôn trân trọng những người chơi với mình, và coi họ là những người anh em thân thiết. … Một buổi sáng trời đẹp !!! Trên hành lang của dãy nhà T1 Lối nhỏ cho tình yêu

Page 7


-

Ê… An, chờ tớ với ?

-

Ai đó. Quay lại phía sau, tôi thấy dáng người quen quen chạy lại từ phía cổng trường.

-

Bảo chờ người ta mà cứ đi thế, đã muộn học đâu? Thì ra là Huyền Anh, hôm nay cô bạn có cái áo mới, làm tôi không nhận ra.

-

À, muốn khoe áo thì cứ nói đại ra, lại còn… tôi tủm tỉm trêu.. Giặt đi không nó nhàu đấy Huyền!

-

Linh tinh, lát anh đưa chú đi uống nước lọc nhé, no thì thôi, haha. Huyền Anh có vẻ hả hê.

-

Không cần, hix. Thôi lên lớp đi, Bích chắc đến rồi!

-

Đi… Buổi sáng nay, chúng tôi có hai tiết môn Giáo dục học đại cương - môn học luôn đem đến cho tôi những cái ngáp ngủ „‟kinh điển „‟. Không phải tôi kì thị hay gì đó với môn này đâu nhưng thực tình nó “ khó nuốt”, thêm nữa là cách giảng không mấy dễ hiểu của cô giáo. Ba chúng tôi ngồi dính vào nhau suốt ngày, nên nếu có một trong ba đứa nghỉ, cũng chẳng ai chen vào chỗ đó như thể nó dành riêng cho những người cùng hội rồi.

-

Cả lớp chú ý nào, cô sẽ chia nhóm để tiện hoạt động, đếm lần lượt từ 1 đến 5, những ai cùng số sẽ về cùng nhóm nhé! Cô Dung cất lời sau một hồi giảng giải cái gì đó gọi là “ giáo dục trong nhà trường phổ thông”

-

Hớ, thế 3 anh em ta khác nhóm rồi! Ngọc Bích tiu nghỉu.

-

Không sao đâu, có gì bảo nhau cũng đk mà, tớ số 1 Bích 2 còn Huyền 3, nhớ nhé. Tôi cũng ko muốn kiểu chia nhóm này, nhưng nói vậy cho nó có khí thế. Chia chác xong, nhóm nào cũng có phần việc của mình, nên đành ở lại họp xem tiến hành thế nào. Rõ đen đủi, sáng nay tôi lại chưa có gì vào bụng, nên đói chẳng muốn nói gì. Vừa tan họp, gặp mặt nhau Huyền Anh đã càu nhàu

-

Nhóm với chả nhiếc, chả ra làm sao, toàn ý kiến cá nhân thì họp làm gì chứ, bực mình. Tôi đói nhưng thấy nó bực liền lên tiếng;

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 8


-

Làm sao mà tức khí thế, làm nhóm thì nhịn chút đi, cứ làm theo phân công của nhóm trưởng ấy.

-

Nhưng mà tớ tức, nói câu nào là bị gạt phăng đi câu đó, ai mà chịu được, chúng nó muốn ý kiến cá nhân thì đi mà làm, ghét.

-

Thôi về đi, tôi đói rồi hai nàng, tôi chẳng còn hơi sức mà tranh luận đâu. Ngọc Bích thêm vào như để cắt cơn tức tối của Huyền Anh. Với cá tính mạnh mẽ, Huyền Anh tỏ thái độ như vậy là bình thường, cậu ấy không có thói quen nhẫn nhịn trước mọi thứ, có lẽ việc không sống cùng bố mẹ, lớn lên dưới sự giáo dục của bà ngoại đã phần nào tạo nên cô bé Huyền Anh như bây giờ.

-

Đi thôi. Bước những bước chân rệu rã xuống cầu thang, tôi chỉ ước trong tích tắc mình đã về phòng trọ, rồi chén và ngủ một giấc thật say. Quả thật là năm cuối có nhiều áp lực, về mọi thứ từ học tập cho đến định hình tương lai, mà còn sắp đi kiến tập nữa. Ôi, nghĩ nhiều có khi đầu óc tôi nổ tung mất. Sáng nay Thư không có tiết, nên ở nhà, do đó mà về phòng một cái là được ăn cơm ngay, chứ không phải lọ mọ nấu nướng trong tình trạng đói mềm như mọi hôm nữa.

-

Hôm nay Thư nấu cơm ngon ghê! Tôi ăn một cách ngon lành và không quên khen cậu ấy.

-

Có mà cậu đói nên cảm thấy thế, tớ vẫn nấu như mọi hôm mà. Dạo này học đâu cái kiểu nịnh hót thế hả?

-

Đâu có. Tôi cười hì hì : Không lẽ đây là hội chứng giả, nói thật là hôm nay tớ đói lắm ấy !

-

Vậy thì ăn đi, ai bảo sáng dậy muộn cơ.

-

Hì, tớ là thế mà, không sửa được.

-

À quên, sáng nay cậu để điện thoại ở nhà à, tớ thấy có chuông báo đấy, không biết gọi nhỡ hay tin nhắn. Thư nhắc tôi.

-

Ừ, vội quá nên tớ không nhớ ra, lát ăn xong xem cũng được.

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 9


Rửa bát các thứ xong xuôi, tôi vơ lấy cái điện thoại trong ngăn bàn: 2 tin nhắn và một cuộc gọi nhỡ. Thật đúng là, hôm mang đi thì nhìn mỏi mắt chả có gì, lúc để ở nhà thì thế này đây. Ớ ờ, cuộc gọi nhỡ là của Tuấn Khoa, còn tin nhắn là của 199 và 197: thế mà tôi cứ tưởng bở là của ai chứ, hic. Thường thì tôi không có thói quen gọi lại trong những trường hợp thế này, trừ phi đó là cuộc gọi nhỡ từ gia đình hay một ai đó mà tôi cảm thấy cần thiết. Để điện thoại lên mặt bàn học, tôi lăn ra ngủ một mạch. Lại có tiếng chuông điện thoại réo “ chào ngày mới với những nụ cười ….” Đó là nhạc chuông của tôi, có vẻ hơi tức giận tôi bật dậy với lấy nó và tròn xoe mắt: Hả, 15:30 rồi á, sao mình ngủ nhiều quá vậy? Là Tuấn Khoa gọi: “ Alo, Khoa à, có việc gì không cậu? -

Cậu đang ở trường hay đâu đấy? sáng tớ gọi sao không bắt máy? Tiếng Khoa từ đầu dây bên kia.

-

Tớ để quên điện thoại ở nhà nên không biết. Mà cậu gọi tớ có chuyện gì à?

-

Chuyện gì thì mới được gọi à, bạn bè gọi hỏi thăm thôi.

-

Ơ …tớ không có ý đó, ừ thì hỏi thăm, dạo này cậu khỏe chứ?

-

C không thấy t vẫn đang nói chuyện với cậu đây à, chắc khỏe hơn cậu là cái chắc. Còn cậu ?

-

Sao cậu cứ làm tớ bực mình thế nhỉ? Tớ sắp đi kiến tập rồi, có thể là khá bận rộn. Tôi có vẻ không vui khi người khác nói giọng trêu mình.

-

Hì, đùa thôi mà, à đi time city chơi không, tớ vòng qua chở đi, tớ đang ở đường Nguyễn Trãi này?

-

Ơ.. cậu có việc gì ở đây à?

-

Không tớ ra chỗ bạn thôi, đi không?

-

Hôm nay thì không được rồi, chiều tối tớ còn đi dạy, lúc khác nhé!

-

Ừ, thế cũng được, thế nhé!

-

Ok bye cậu ”

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 10


Tôi tắt máy, nghĩ lại cũng thấy sao dạo này mình hay tức giận thế chứ, hơi tí đã nóng rồi. Cũng có thể, bạn bè chơi từ tiểu học, nên tôi hơi thoải mái bày tỏ cảm xúc của mình, chứ bình thường tôi giả nai giỏi lắm chứ! Tôi đi rửa mặt, rửa chân tay cho tỉnh ngủ, sau đó lấy bơm để bơm xe chuẩn bị đi dạy. Việc đi dạy thêm của tôi thực ra cũng chẳng được là bao, với sức vóc nhỏ cộng với không có phương tiện, tôi chỉ kèm cho một bé học sinh lớp 7, cũng coi như luyện thêm nghiệp vụ. Nói chung, ở trên này, không đi dạy thêm chắc không đủ chi tiêu, với số tiền ít ỏi mà bố mẹ chu cấp ( nói là ít chứ đối với nông thôn không kiếm ra tiền thì đó là khoản tiền lớn) tôi biết thế nên cũng không dám phung phí; điều này cũng lý giải tại sao bốn năm đại học mà tôi không hay đi chơi mấy, nên lúc Khoa rủ đi chơi tôi cũng điềm tĩnh như không, haiz, vẫn biết tuổi trẻ nên đi nhiều nhưng quen mất rồi, suốt ngày bị kêu là ru rú xó nhà, đến buồn. Có một hôm, hình như buổi tối thì phải, tôi đang ngồi học bài thì chuông điện thoại reo! Là ai chứ? Hải Minh??? Lạ ghê !!! Có thể nói chúng tôi khá thân, nhưng đó chỉ là trên những dòng tin nhắn, chẳng gặp nhau mà cũng chẳng điện đóm gì, nay gọi cho tôi làm tôi thấy hơi bất thường. -

Alo, Minh à?

-

Ừ, tớ đây, đang làm gì đó?

-

Tớ đang học bài thôi? Cậu đi kiến tập chưa?

-

Sắp rồi, nửa tháng nữa. …. Chúng tôi nói chuyện abc một lúc, khoảng 30‟, đủ thứ chuyện, cả học hành rồi yêu đương linh tinh, hai đứa đều chưa có người yêu nên nói chuyện có vẻ trẻ con và thoải mái, mà cũng lạ tôi không thấy khó chịu như khi nói chuyện với Khoa, và còn tỏ ra hài hước nữa chứ. Tôi rất hay nhắn tin với Minh, vì học hành căng thẳng, nên muốn giảm stress bằng cách ấy. Minh cũng động viên tôi rất nhiều, chúng tôi thường hay nhắn tin chúc ngủ ngon cho nhau, một tin nhắn thôi cũng đủ làm tôi thấy vui vẻ và ấm áp. Đôi khi sức

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 11


mạnh của tình bạn thật lớn lao, nhất là đối với một đứa con gái luôn cảm thấy cô đơn như tôi. Bước vào năm học chính cũng được một tháng, chúng tôi nhận được thông báo chọn trường kiến tập, công việc học tập thì đang bù đầu, mà còn kiến tập nữa, không biết tôi sẽ xoay thế nào đây. Nghĩ thôi đã thấy ngán ngẩm. Buổi học hôm ấy, 3 đứa xúm lại bàn tán -

Hai cậu đi trường nào? Bích quay sang nhìn tôi và Huyền Anh.

-

Tớ đi Kim Liên, vì nó gần, nhưng liệu lớp mình có nhiều người đăng kí không chứ? Tôi nói giọng cũng không hồ hởi mấy, vì biết rằng trường gần sẽ rất nhiều người muốn vào.

-

Tớ chọn Trần phú, nó tiện xe. Huyền Anh có vẻ ưng ngôi trường cấp 3 này - Còn cậu- Bích đi trường nào đấy?

-

Minh Khai high school- xa tít tắp. Vừa nói Bích vừa kéo dài câu nói nghe uể oải.

-

Ủa, sao chọn trường ấy, thế cậu định đi xe máy hay đi gì đấy? Tôi ngạc nhiên nhìn Bích

-

Thì phải đi xe máy thôi chứ biết làm sao, vài hôm nữa t về quê mang xe đi, hay.. có ai chọn trường đó đi rồi t chở đi cùng?

-

Đi cùng á? Huyền Anh bĩu môi- Mỗi đứa một lớp mà có chắc trùng lịch không mà đi cùng, thôi tớ cứ chọn trường này cho nó chắc.

-

Tớ cũng không thay đổi đâu, mặc dù muốn có đồng bọn thật đấy!!!

-

Hy vọng là chúng ta sẽ được vào trường chúng ta mong muốn. Thôi gác vụ này đi, nghe sầu não quá đấy. Trước khi bước vào cuộc chiến trường kì ấy, tụi mình đi chơi một chuyến nhỉ? Huyền Anh và tôi gật đầu tán thành, tôi hớn hở:

-

Ý kiến hay đấy, nhưng đi đâu giờ, chúng ta không có phương tiện nên chỉ có thể đi xe buýt thôi!

-

À, hay là đi một vòng từ văn miếu- hồ tây- time city để chụp ảnh kỉ niệm nhỉ?

-

Huyền Anh nói hợp lý đấy. OK hôm đó tớ sẽ mang máy ảnh sịn đi, hihi ”. Bích có vẻ thích chí thử chiếc máy ảnh mới mua.

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 12


Kế hoạch đã lên, và như dự kiến chúng tôi sẽ đi chơi vào chủ nhật. Không còn là trẻ con, nhưng thói quen là thế, tôi thường háo hức trước mỗi vụ đi chơi, liên hoan hay tụ tập các kiểu. Tôi có rủ Thư đi cùng, nhưng đợt này cậu ấy cũng bận nên từ chối, Thư còn khuyến mại thêm một câu xanh rờn: Mấy địa điểm này tôi đi từ năm hai rồi, chán, có cái cóc gì đâu. Đương nhiên, tôi biết, và cũng từng đi qua, nhưng quan trọng là đi cho thoải mái đầu óc, và là để ghi nhớ kỉ niệm thời sinh viên với mấy nhỏ bạn thân, cũng hơi mất hứng sau câu nói của Thư, chẳng sao cả tính Thư là vậy, luôn nói thẳng tưng không để ý cảm xúc của người khác, tôi chỉ cười trừ rồi đi làm việc của mình. *…*…* Chương 2: Bắt đầu của những bắt đầu!!!!!!!!! Sáng chủ nhật !!!!! Chuông điện thoại reo………. -

An.. cậu có điện thoại kìa? Thư gọi tôi trong khi tôi đang lúi húi ở nhà vệ sinh, tôi ngoái đầu ra Thư vẫn chưa dậy , hẳn là bị tiếng chuông đó làm tỉnh giấc.

-

Tớ biết rồi, tớ ra li….i..ề.ê…n. Tôi cố nói trong khi miệng đang đầy bọt kem đánh răng, dậy muộn quá nên vội vội vàng vàng luống cuống như những ông bố trẻ lần đầu tiên chăm con ấy, vội súc qua miệng, chạy vào vớ lấy điện thoại đang đổ những hồi chuông cuối cùng.

-

A..l …. Chưa dứt câu tiếng Huyền Anh bên kia đã chặn lại !

-

Giờ này còn A B gì, tiểu thư có biết là mấy giờ rồi không, nhanh lên bọn tôi đang chờ ở đầu đường Nguyễn Trãi rồi này. À, nhớ mang nước lọc đi nhé, đến đấy mua thì đắt lắm, những thứ khác tôi với Bích đem theo hết rồi….

-

Ừ…tớ… Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, còn đang lắp bắp thì cậu ta đã tắt máy, đồ ki bo không phải lúc. Hai zà, nhiệm vụ nặng nề nhất thì giao cho mình, mang nước có mà chết nặng, cơ mà không sao, nước nhà mình có, khỏi tốn tiền, chịu khó tí cũng được, còn

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 13


đồ ăn thì để hai đại gia kia lo, haha. Tôi lại vội vàng đi tìm chai đựng nước, ba đứa, chắc hết khoảng 3 chai nửa lít, tính thế nên tôi lục tung phòng trọ, lấy đủ ba chai nước rồi nhét vào ba lô, phóng vội ra cổng. -

Heello hai bạn xinh đẹp tớ có mặt. Tôi hồ hởi rạng ngời chạy đến đập vai Bích Huyền. Nhíu mày một cái Bích nhìn tôi:

-

Cậu vẫn chẳng thay đổi gì cả, lề mề quá!!!

-

Là bản chất rồi, đổi sao được, chỉ khổ hai tiểu thư đây mòn mỏi chờ thôi.

-

Hí, tớ biết rồi, lần sau tớ không thế nữa. Lần sau á, nói an ủi vậy thôi, có ngàn lần sau chắc tôi cũng vẫn thế , có câu nói: Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời” mà, nên là bạn thân với tôi thì khoản chờ đợi là hơi mệt đấy. Xe 02 đã xuất hiện tôi mau miệng trong khi hai cô nàng còn mải chỉ trỏ anh chàng đẹp trai đi xe SH phía trước :

-

Chuẩn bị lên xe nha, không biết nay ngày nghỉ có đông không nhưng kiểu gì lên được thì tất cả cùng lên nhé, không lại thất lạc thì khổ. Và chúng tôi lên xe, chừng nửa tiếng thì tới nơi, ngày nghỉ nên vă miếu có vẻ động người, sinh viên cũng nhiều mà khách nước ngoài cũng không ít, vừa tới nơi, Bích với Huyền đã xí xớn chụp ảnh rồi.

-

An đâu, ghé vào đây t nháy nào? Bích đã chuẩn bị sẵn tư thế chỉ chờ tôi góp mặt vào là nháy.

-

Ơ, thế tụi mình chụp ba à? Tôi nhíu mày

-

Trời ơi, không sao đâu, lắm chuyện quá đấy nàng ạ, nhanh lên nào. Hi, Huyền nói vậy, nên tôi ghé vào, đương nhiên tôi cũng muốn chụp ảnh chung với hai đứa bạn thân rồi, nói thế chẳng qua là tiện miệng thôi. Thế là ba đứa dở hơi, đi lòng vòng văn miếu, rồi chụp hàng tá kiểu ảnh, cười rúc rích với nhau suốt, thật là vui, trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm khác hẳn với tâm trạng nặng chịch như chăn bông ngấm nước của mấy ngày trong tuần. Đi với hai ả này, chẳng bao giờ thiếu được màn chỉ trỏ, nói anh này đẹp trai khen anh kia ga lăng,.., nhiều lúc tôi thấy ngượng vì họ quay lại do Bích Huyền bàn tán khá to, lại

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 14


còn hớn hở cười rú lên với nhau chứ; hội chứng của việc xem phim hàn Quốc nhiều quá đây mà. Kể ra, trông hai ả cũng khá dễ thương nhưng vẫn chưa ai có người yêu chính thức cả, chỉ là tìm hiểu một thời gian rồi thôi, tuy thế, chí ít họ cũng hơn tôi, một mảnh tình vắt vai tôi cũng chưa vắt lên được . Dời Văn Miếu, chúng tôi đi lên Hồ Tây, ở đây có vẻ mát mẻ, không khí trong lành, dường như chụp choẹt và toe toét ở Văn Miếu nhiều nên hơi mệt, chúng tôi kiếm ghế đá ngồi nghỉ tạm. -

Bích, xem lại ảnh đi xem có đẹp không, lát chụp tiếp!

-

Đẹp mà, máy ảnh sịn chứ đùa à. Ba đứa lại chụm đầu vào cái máy ảnh, không ngờ lại nhiều ảnh thế, có nhiều cái, phải nói là rất bựa, nhưng nói chung là đẹp.

-

Tối rảnh gửi ảnh cho tớ nhé!. Tôi vừa lục ba lô lấy nước ra vừa không quên dặn dò cô nàng Bích hay quên.

-

Biết rồi, ai cũng có phần, yên tâm đi. Uống một ngụm nước, nhìn ra phía hồ xa xăm tôi chợt nghĩ đến tương lai, đưa nước cho Huyền tôi hỏi:

-

Ra trường hai cậu tính xin đâu chưa? Câu hỏi của tôi khiến Huyền sặc nước, ho sù sụ:

-

Cậu làm tớ không nuốt được đấy... thì cứ lấy bằng đã, rồi tính sau, bố mẹ tớ ở trong nam, nên có thể tớ vào đó xem thế nào. Nói chung, tớ không thích bàn chuyện tương lai quá sớm, chỉ tổ ủ dột.

-

Tớ thì..có thể xin được, nhưng dạy cấp 2 thôi. Có điều tớ cực ghét dạy bọn tiểu yêu đấy. Mà cậu biết đấy, cái gì mà tớ đã ghét thì không thể nào sống chung với nó. Tớ từng nói vậy với bố mẹ và bị mắng không dưới hai lần rồi, nên chẳng thiết tha gì nữa. Bích thở dài, từ phía hồ những cơn gió đấy nước thành từng đợt sóng nhẹ vỗ vào bờ tí tách, tiếng trẻ con chạy nhảy nô đùa ríu rít, một chút lặng yên, tôi trầm ngâm:

-

Tớ cũng không khả quan là mấy, tiền không, cơ cánh không, có khi học xong lại để đấy, buồn ghê.

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 15


Ba đứa im lặng giây lát, Huyền Anh vỗ vào vai tôi và Bích: -

Thôi nào, chuyện đó tính sau, hôm nay chúng ta đi chơi cơ mà, vui lên chứ, đi chụp ảnh tiếp đi. Vừa nói, Huyền vừa kéo chúng tôi dậy, lôi đi tìm chỗ phong cảnh hữu tình để tự sướng tiếp. Hình như tôi có điện thoại, tôi cảm nhận được phía đùi mình hơi rung, mặc dù không nghe rõ tiếng nhạc chuông.

-

Alo, Khoa à?

-

Đi chơi mảnh không rủ tớ nhá ?

-

Ơ .ơ.., sao cậu biết tớ đi chơi, tớ đi với bạn mà, mảnh đâu chứ?

-

Thấy tớ đoán giỏi không? Hôm trước người ta rủ thì không đi thế mà…

-

Ơ . .thì hôm đó tớ bận mà, mà cậu có chuyện gì không, tớ đang đi cùng bạn nên không tiện nói chuyện đâu?

-

Chẳng có chuyện gì, cho tớ nhập cuộc được không?

-

Nhập kiểu gì, chúng tớ đang ở Hồ Tây mà?

-

Cậu quay lại đằng sau đi? Tôi – một tay điện thoại vẫn đang kề bên tai, tay kia giữ túi đồ đang đeo trên vai, quay 180 độ, thấy một cánh tay đang vẫy vẫy cách đó không xa lắm. Thì ra là Khoa đang ở phía sau, thảo nào mà cứ thấy nói những điều như thầy bói ấy. Tôi giả bộ nói giọng xách mé:

-

Đại gia thế…, gọi tớ luôn cho xong còn điện với chả thoại? Cậu làm gì ở đây thế, không lẽ.. đi chơi một mình? Khoa vừa cười vừa giơ tay chào Bích, với Huyền rồi quay sang tôi:

-

Tớ đi dạo thôi, c không nhớ là tớ trọ gần đây à, bạn thế đấy? Haiz, tự mình chui đầu vào rọ rồi, sao mình không nhớ ra nhỉ, đầu óc tôi, những lúc quan trọng thường hay lú lẫn đến kì lạ.

-

À…. Tớ quên mất. Quay sang Bích Huyền, tôi giới thiệu :

-

Đây là Huyền Anh và Ngọc Bích bạn cùng lớp đại học với tớ. Rồi ngoảnh sang Khoa – Còn đây là Khoa, bạn học đa cấp ngày xưa, hic, mọi người làm quen nhau nhé?

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 16


-

Bạn học đa cấp là sao An? Huyền tỏ vẻ khó hiểu.

-

Ý của An là học chung nhiều năm ấy, chúng tớ học chung từ hồi mẫu giáo lên hết cấp 2’’. Tôi chưa kịp nói thì Khoa đã lên tiếng trước, tôi gật gù nhìn Huyền.

-

Ra thế cậu đúng là lắm chuyện An ạ, thôi đi ra đằng kia đi. Hic thế là tự nhiên, có người cầm giúp tôi ba lô, túi xách cho Huyền, tôi bảo không cần vì nó cũng chẳng nặng mấy, nhưng cậu ấy cứ nhất quyết cầm giúp, như vậy cũng tốt, con trai ga lăng một tí cho dễ kiếm bạn gái. Và một điều tuyệt vời hơn là chúng tôi có người chụp ảnh cho, khỏi phải tự sướng mỏi cổ, với cả Bích khỏi than vãn vì phải chìa cái bản mặt to tướng khi cầm máy chụp ba nữa.

-

Bích chụp giúp tớ với An một kiểu nhé? Khoa đề xuất.

-

Tớ .. với .. cậu ..á? Tôi ngạc nhiên, vì chẳng chụp riêng với con trai tấm ảnh nào từ trước đến giờ cả, nên hơi ngại.

-

Ừ đứng vào tớ nháy cho, An có gì đâu mà ngại, bạn bè mà, nhanh lên .

-

Ừ. ừ . Bích thục giục, thế là tôi đứng vào, nhiều lúc thấy mình ngố kiểu gì ấy, không biết tôi nghĩ gì trong đầu mà như thế nữa. Đấy, đi chơi quả là vui, chúng tôi kết thúc chuyến dã ngoại mini bằng việc dừng chân ở time city như đúng lịch, còn Khoa thì chia tay bọn tôi lúc dời Hồ Tây, hình như bận việc gì đó thì phải.

-

An, tớ hỏi thật nhé, cậu với Khoa… không chỉ đơn giản là bạn đúng không? Bích hỏi một cách tò mò.

-

Ý cậu là gì vậy Bích? Xem phim hàn quốc nhiều rồi nghĩ lung tung à? Tôi cười rồi nói một cách hồn nhiên.

-

Tớ cũng thấy thế mà, có điều gì đó không ổn, khai mau đi ? Lại được cả Huyền Anh nữa, họ nghĩ gì trong đầu mà nói giống nhau thế nhỉ, tôi thấy rất bình thường mà, có gì bất ổn chứ.

-

Thôi đi hai nàng, không lẽ cứ bạn bè khác giới là cứ phải có tình cảm với nhau à, chúng tớ chơi với nhau từ cấp 1 mà, các cậu đừng nghĩ linh tinh.

-

Người ta nói người trong cuộc thì mờ, cậu chưa nghe à. Tớ nhầm đã đành, không lẽ cả Bích cũng nhầm. Tỉnh lại đi cô, tớ đoán chắc Khoa có gì đó không bình thường

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 17


với cậu .Bích gật đầu lia lịa với những gì Huyền anh nói, còn tôi lại lắc đầu nguây nguẩy. -

Cái cách cậu ấy nhìn cậu, rồi nói chuyện vân vân và vân vân đều cho thấy điều đó, gì chứ tụi này nhìn con trai nhiều rồi nên biết tỏng. Bích vênh cái mặt lên, tay chân khua khoắng, giọng thì phân tích như giáo sư tâm lý học ấy, đến ghét.

-

Không có chuyện đó đâu, tớ chỉ coi cậu ấy là bạn, và sẽ luôn là như thế. Không bàn chuyện này nữa về đi. Tôi nói một câu chắc nịch để chấm dứt chuyện bàn tán này, nhưng trong lòng có vẻ hơi bối rối. Nếu điều họ nói là sự thật thì quả là không tốt chút nào, bởi tôi luôn coi Khoa là một người bạn tốt, nếu cậu ấy thích tôi thật, và một ngày nào đó ngỏ lời với tôi … và nếu… tôi từ chối, thì tình bạn liệu còn được như lúc này không? Tôi vốn rất coi trọng tình bạn, nếu chỉ vì điều này mà tổn thương đến cậu ấy thì không đành, và rồi, gặp mặt sẽ khó đối diện. Chợt nhớ đến những cử chỉ của Khoa dành cho tôi trước giờ, tôi thấy cũng không có gì khả nghi cho lắm, chỉ là quan tâm một chút, nhắn tin an ủi động viên và thỉnh thoảng gọi điện chọc tôi, không lẽ đó là biểu hiện của sự thích mà Bích Huyền nói? Ôi chắc tôi còn trẻ con quá để hiểu vấn đề này chăng, mặc kệ đến đâu thì đến, từ giờ tôi sẽ giữ khoảng cách là ổn thôi mà. Nghĩ vậy nên không trầm tư nữa, lôi hai cô bạn nhanh chóng ra bến xe buýt rồi về phòng. Về đến nơi, vẫn như mọi khi, tôi vất ba lô sang một bên, nằm vật ra giường, kiểu đi bộ cả ngày, rồi hớn hở quá đà nên mới thế, cũng một phần do người thuộc kiểu „‟cà kheo‟‟, đại học năm tư rồi mà có 40 ki lô cả bì, nên mới thế.

-

Đi chơi về mà như vừa đi đánh trận thế An? Thư lúi húi trong khu vực nấu ăn nói vọng ra.

-

À, cười nhiều quá nên mệt cậu ạ, bình thường không hay đi bộ nên thấy hơi mỏi chân nữa. C xong vụ bài tập gì đó chưa?

-

Tớ vừa đi làm nhóm chung với Lan, cũng hòm hòm rồi! Ừ một tiếng, tôi nằm thiếp đi mất, mặc cho Thư lẩm bẩm một mình ngoài đó. 7h tối chợt nhớ đến mấy bức ảnh, tôi mở máy check face xem Bích đã gửi chưa. Cô nàng này hôm nay có vẻ nhanh nhảu, nhìn vào hộp thư đến đã thấy hai mươi ảnh

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 18


được gửi lúc 18h, thêm vào đó là mấy bức chúng tôi chụp chung nữa. Ôi, ảnh tôi chụp với Khoa kìa, sao cậu ấy lại đăng lên chứ, lại còn tag tên hai đứa nữa, tôi thì không vấn đề, nhưng Khoa thì...nếu là thật... cái này sẽ mang đến ảo giác cho c ấy. Hả, Hải Minh đã comment sao? Kéo chuột xuống dưới, tôi thấy dòng bình luận của cậu ấy: -

O Ho Tay phai khong An, hihi 2 ng la mot cap ak :P? Tôi nhanh nhảu nhảy vào bào chữa, bình thường, tôi hay hùa theo những lời đùa của bạn bè, nhưng chẳng hiểu sao lần này tôi lại muốn giải thích thật rõ ràng, ít nhất là với Minh. Tôi viết có dấu đàng hoàng, để tránh comment bị hiểu nhầm.

-

Ừ, là Hồ Tây c ạ. Còn tớ với Khoa, cậu biết chúng tớ cùng lớp mà, tình cờ gặp nhau ở Hồ Tây nên chụp thôi, không có gì đâu!

-

Hi, to dua thoi, di choi vui chu?

-

Vui c ạ, lâu rồi t mới đi chơi cùng 2 đứa bạn thân nên thấy thích, hì.

-

U, nam cuoi nen di nhieu mot chut, sau nay con co ki niem. Thoi t con ban t out truoc nhe!

-

Hi, ừ, chúc cậu buổi tối vui vẻ!!! Lát sau, cũng có một số bạn bè của tôi bình luận kiểu na ná Minh, tôi lại phải đi giải thích, rõ là rách việc, với tôi nó cứ phải rõ ràng như thế đấy, nhiều lúc cũng thấy mình thật phiền phức. … Sau cái tuần đi chơi ấy, tôi về quê nghỉ mấy ngày, chuẩn bị sức lực vật lực cho cuộc chiến dài hơi tới. Thực ra quyết định đi kiến tập đã có từ tuần này, nhưng vì một chút vấn đề nên trường tôi xuống hơi muộn, các trường khác đa số đều xuống rồi. Lại nói về trường thực tập, lựa chọn của chúng tôi là thế, nhưng chỉ hai trong ba đứa chúng tôi đi đúng trường, còn Huyền Anh lại bị đẩy vào Nguyễn Trãi, hai ả đó có lẽ đang chuẩn bị quần áo cho buổi ra mắt thứ hai tới, còn tôi vẫn ung dung hứng nắng ban mai ở quê nhà. Về quê thật là vui, xa những bon chen của chốn thành thị, xa cái gọi là tấp nập ồn ào và thị phi của thủ đô; sống giữa bầu trời của thiên nhiên, cây cỏ và tận hưởng những gì là tình cảm ấm áp, giản đơn. Trong những ngày ở nhà, tôi tha hồ

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 19


ôm cái ti vi, dán mặt vào như thể dân xứ mù tìm thấy ánh sáng kì diệu vậy, không có ai tranh chấp vì hẳn là chị ở xa về nên em luôn nhường nhịn mà không ý kiến gì. Kể ra người ta nói cũng đúng, xa thơm gần thối, hic, tôi không cãi nhau kiểu trẻ con với em, không tranh giành gì với nó từ khi học đại học, và đứa em tôi cũng thế. .. Về nhà, không facebook, không yahoo, có cái gì đó thiếu thiếu, tôi lấy điện thoại, tí toáy nghịch, nhắn tin với bạn bè, và đương nhiên không thể thiếu một người - Hải Minh. “- Hello, c dag lam gi do? Chừng 2 phút sau thì có tiêng tút tút báo tin nhắn đến . -

T dag choi thoi,hi. c an toi chua?

-

Roi c a, tuan nay c ve que ko?

-

T dag o que roi ma, c ve ko?

-

Vay ha, t cug dag o que, hom nao sag t choi nha?

-

Uk, neu ranh thi t sag, hihi.” ….thực ra, tôi cũng chỉ tiện miệng rủ cậu ấy vậy thôi, chứ biết là chắc Minh không sang đâu, cậu ấy không biết nhà tôi, vì trước chỉ học chung khối thôi, mà kể cả có học cùng lớp thì cũng không phải ai cũng biết nhà nhau, tôi lại ít khi dẫn bạn về nhà nhất là bạn nam; rủ Minh thế này cũng coi như tư tưởng của tôi đã có phần sáng sủa rồi đấy. Vừa nằm vừa nhắn tin với mọi người nên tôi ngủ lúc nào không hay, chỉ thấy sáng ra điện thoại lăn lộn bên cạnh sườn với dòng tin nhắn chưa kịp gửi: „Uk, c nu ngom‟‟ ( ừ, c ngủ ngon)–chắc buồn ngủ quá nên tin nhắn soạn sai, may mà chưa gửi đi. Thế mà, phỏng đoán gần như chắc chắc của tôi lại là sai, chiều hôm sau, đang ngồi nghe nhạc thì điện thoại rung, ố ố, tin nhắn của Minh đến:

-

Dag o nha chu, t sag choi? Tôi nhanh chóng nhắn lại :

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 20


-

Uk, c sag di, c nho duog vao nha Ha chu, cu thag duog do roi den cog chao thi re phai, xog re trai xog den nga ba thi di thag, roi hoi vao nha t nhe, hihi.

-

Uk ok. Ủa, mà sao tôi lại vội vã thế nhỉ, c ấy còn chưa hỏi đường cơ mà? Tự hỏi rồi cũng bỏ lửng ở đó ..Haiz, bạn bè đến là phải giả nai thôi, tôi luống cuống sắp xếp lại bãi chiến trường mà tôi vừa bày ra khi ngồi xem ti vi, thấy cũng ổn ổn, thế là lại ngồi xem và chờ cậu ấy. Lâu rồi không gặp Minh, tính ra là từ tết, còn đâu toàn nhắn tin với thi thoảng cậu ấy gọi điện hỏi thăm, nên cũng hơi ngại, tôi chỉ giỏi chém khi vắng mặt thôi, còn nói chuyện trực tiếp ấy à, lại còn là con trai …thì dốt vô cùng. Có tiếng xe máy ngoài sân, ngó đầu ra:

-

Ơ .. sao c đi nhanh vậy, có khó tìm lắm không?

-

Làng cậu có mấy mống nhà, đi một vòng là hết, dễ tìm mà. Thế không mời tớ vào nhà hả?

-

Ơ.. c vào đi, tớ quên mất.

-

Ừ, ở nhà một mình thôi à?

-

À, mẹ tớ đang dọn dẹp ngoài vườn, còn bố thì đi làm, tớ về mấy ngày nên được đặc cách chỉ ăn với chơi thôi!. Tôi cười

-

Lúc tớ hỏi nhà An ở đâu, họ bảo không biết, tớ phải nói là An học sư phạm trên Hà Nội thì họ mới chỉ cho, và còn nói thêm rằng :à, cái còi nhà bác Vân ấy hả, cháu rẽ vào rồi đi thẳng vào nhà có cái cổng xanh nhé…. Tôi gãi đầu gãi tai, mặt hơi nóng:

-

Còi ấy hả, tên ngày xưa của tớ, sao giờ họ vẫn gọi thế nhở? Minh cười :

-

Sao đâu, tớ thấy gọi thế vẫn hợp với cậu mà!

-

Thôi đừng trêu tớ, tớ muốn thay đổi cũng đâu được. Bao giờ cậu lên hà Nội đấy?

-

Chiều mai t đi, mai đi cùng không, t lai đi ?

-

Có, tớ đang ngại đi ô tô đây! Trả lời nhanh không một chút do dự, thực tế, tôi có thể nghỉ thêm hai ngày nữa, nhưng vì Minh rủ, nên tôi đi cùng luôn. Từ tết đến giờ, nhìn Minh cũng không có gì

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 21


thay đổi, tôi vẫn thấy sự dí dỏm, hài hước của cậu ấy, có chăng là một chút nắng của mùa hè tô đậm lên làn da, khiến nó trở nên bánh mật hơn một chút thôi. Nói chuyện trực diện thế này khiến tôi cảm nhận được sự gần gũi từ Minh, và đâu đó, một chút cảm giác mà tôi chưa thể gọi tên, khó tả, chỉ thấy rất lạ rất lạ đến mơ hồ. -

An ! Đi lên trường cấp 3 với tớ đi?

-

Cậu lên đó làm gì? À thì ra sang đây là … Chưa nói hết Minh đã chen vào.

-

Không phải, rủ cậu đi cho vui thôi, tớ lên lấy ít tài liệu của thầy để làm luận văn.

-

Hì, tớ đùa thôi, đi, hôm nay tớ cũng rảnh. Thế rồi cậu ấy chờ tôi ngoài xe, còn tôi chạy đi thay đồ, gì chứ rủ tôi đi chơi thì lúc nào tôi cũng sẵn sàng, đôi khi tôi chẳng quan tâm là đi đâu, miễn là ra ngoài cho đầu óc thoải mái, (hí nói vui chứ, vì tôi là cơn gió mà, gió thích bay nhảy tới mọi nơi trên không trung thăm thẳm).

-

Đi thôi, tớ xong rồi. Chúng tôi học khác trường nhau nên đây là lần đầu tiên tôi đến trường Minh (ngày trước, vì trường này xa nhà nên tôi không thi vào, với lại sức học của tôi đủ để tôi đỗ vào cái trường mà tôi đã theo học đó) nên đi chơi cũng thấy hứng thú. Ngồi phía sau xe máy Minh chở, tôi bỗng nhớ đến ngày còn nhỏ, chả hiểu yếu ớt thế nào mà mẹ bảo tôi bị say xe máy mới buồn cười chứ, giờ thì chỉ có ô tô thỉnh thoảng mới làm khó được tôi thôi!

-

An chưa có người yêu thật à? Minh hỏi một cách hồn nhiên, và tôi trả lời cũng hồn nhiên không kém:

-

Tớ mà có người yêu thì người chở tớ đi như này sẽ là người ấy chứ không phải cậu?

-

Hì , yêu đi thôi, mình cũng không còn trẻ con nữa ?

-

Tớ biết, nhưng mà … mà thôi, mẹ tớ bảo tuổi mình kết hôn muộn thì đẹp hơn, nên tớ chẳng vội.

-

Uk… …. Nói vậy thôi, chứ trước giờ làm gì có ai tán, tôi lấy đâu người để yêu mà bảo từ với chả tốn, suốt ngày trong phòng trọ chỉ học với học, những chuyện này thường là “

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 22


chuyện người ta”, tôi chẳng mấy khi để ý. Cơ mà dạo này suy nghĩ của có phần thay đổi, nhất là khi thấy Bích - Huyền bảo Khoa thích tôi, tôi có phần để ý đến cảm giác của mình hơn. -

Uầy, trường cậu đẹp nhở?

-

Uk, mới xây cách đây chục năm nên thế đấy. Thôi ở đây chờ tớ tớ vào trong gặp thầy lát nhé!

-

Cậu cứ đi đi, tớ loanh quanh ở đây một tí. Chừng mười lăm phút gì đó, Minh đi ra với một tập tài liệu trong tay, vừa chào thầy rồi đi về phía tôi:

-

Đợi sốt ruột không, tớ xong rồi mình về đi.

-

Lâu gì , ừ về đi. Tôi giả bộ đấy, thực ra tôi ghét nhất phải chờ đợi ai, chắc lúc đi ra Minh nhìn thấy điệu đứng uê oải đó của tôi nên mới hỏi thế.

-

À lát t chở cậu ra chỗ này ăn chè nhé, cảm ơn vì đã đi cùng tớ hôm nay!

-

Điiii… Leo lên xe, chào bác bảo vệ, Minh phóng xe đến chỗ đó, chúng tôi gọi 2 cốc thập cẩm, tôi ăn ngon lành; cảm giác thật yomost, vừa được đi chơi, lại còn được ăn chè nữa, thích ghê, có người yêu chắc cũng kiểu này, thế mà số khỉ gió gì mà đến giờ này tôi vẫn chưa vắt được mảnh tình nào lên vai, bách nhục. Đưa tôi về đến cổng thì Minh quay xe rồi về luôn, hẹn tôi chiều mai cùng đi lên Hà Nội. Một buổi chiều vui, tôi cũng không quên viết vào quyển nhật kí của mình vài dòng “ Thái Bình, 24.9.2013, một ngày đầy nắng gió, một buổi chiều tuyệt vời, và một người bạn thật đáng yêu, cảm ơn Hải Minh !!!” nói chung tôi cũng hay văn vẻ, nên ngoài hai dòng trích đoạn đó thì còn một dãy kể lể nữa, đại ý là những gì trải qua hôm nay. … Hey, và ngày hôm sau tôi đã đặt chân lên Hà Nội cùng với Minh, chúng tôi chia tay ở đầu ngõ 236 nhà tôi . Nhìn tôi bước vào, Thư tròn xoe mắt ngạc nhiên

-

Lên sớm thế An, cậu bảo nghỉ hết thứ 4 cơ mà?

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 23


-

Ừ, bạn tớ rủ nên đi cùng luôn. Ở mình mấy hôm có anh nào đến chơi cùng không? Tôi cười trêu cậu ấy .

-

Có mấy anh điện nước vào thu tiền, cả bác chủ đẹp trai nữa. Sao, có thắc mắc gì không?

-

Tưởng ai chứ mấy người đó chẳng vui tí nào, thế cậu đóng luôn rồi à, lát tớ gửi nhé!

-

*…*…* Chương 3: Ôi ! Là tình cảm hay đơn giản là cảm tình??????? Bước vào giai đoạn kiến tập căng go, bởi vì trường tôi đi kiến tập khá muộn so với các trường sư phạm khác, nên chúng tôi cũng khá bỡ ngỡ. Hết thầy cô làm khó lại đến học sinh không hợp tác, những chú nai tơ như chúng tôi phải oằn mình để chống đỡ. Hí, nói như vậy có lẽ hơi quá, nhưng không phải không áp lực, 3 đứa bọn tôi cứ đến lớp là lại tụm nhau kêu la, than thở, nhất là Huyền Anh dẻo miệng, tôi và Bích luôn là hai cái nhà kho để cậu ấy trút bực dọc. Hôm ấy, chả là tiết thực hành sư phạm, cô báo đến trễ, tụi tôi lôi nhau ra cửa hóng gió, Huyền Anh- với bản mặt ỉu xìu như bánh đa ngâm nước, than: - Ôi, tớ chán cái vụ kiến tập này quá, tớ muốn ra trường luôn, rồi ra sao thì ra! -

Làm gì mà buông xuôi thế, có gì từ từ gỡ rối, ai chả có trăn trở chứ?

-

An nó nói đúng đấy, sầu não làm gì. Mà cô cậu khó tính thế à?

-

Úi giời, cô chảnh lắm, bảo cái gì cũng né, haiz, tự làm thì chê mà giúp thì không. Tôi phải làm saooo???

-

Vậy cơ hả, cô tớ cũng khó nhưng không đến mức ấy, mà miệng dẻo quẹo của cậu ngày thườngđi đâu rồi? Bích trêu đùa:

-

Thôi đi, cô có cho cơ hội đâu mà dẻo với chả mỏ, cứ lẩn như sao kim ấy thì tôi chịu.

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 24


Có tiếng bước chân đi qua, oe oe cô Huệ - trưởng đoàn thực tập, hình như cô nghe thấy chúng tôi nói chuyện nên cô bước đến; tưởng cô sẽ abc vì tội chúng tôi nói xấu giáo viên phổ thông, nhưng không phải, cô có vẻ rất đồng cảm với tụi tôi, và góp ý nhỏ với 3 đứa nên kín kẽ tế nhị trong cách nói năng , tôi thấy cô nói phải nên gật đầu lia lịa, cô còn kể chuyện ngày xưa đi thực tập vất vả như thế nào, Huyền Anh nghe vậy cũng đỡ bức xúc và giải tỏa phần nào. Thực ra, vì chúng tôi còn trẻ, nên chuyện nông nổi và xúc động như vậy là điều dễ hiểu. Và cứ thế, một tháng kiến tập đi qua thoảng như một cơn gió, chúng tôi lại trở về với đúng chất sinh viên, hồn nhiên yêu đời, hẹn ngày tái ngộ với các em học sinh vào đầu kì 2 tới. Bầu trời hôm nay mới cao và trong xanh làm sao, tôi đứng đó - trước ban công phòng trọ ngửa mặt lên trởi hít thở cái gọi là tinh khiết, mát dịu của không khí; những làn gió lướt qua mới thật dịu êm làm sao. Không phải ngẫu nhiên mà tôi lại dùng những từ ngữ đến hoa mĩ thế này, mà bởi lẽ, một tháng nay, cuống cuồng với việc đi kiến tập, tôi chẳng có thời gian để ý xung quanh, trong đầu chỉ có công việc và công việc, đúng là cuộc sống bộn bề vô tình lấy đi của chúng ta những cảm nhận bình dị nhất. -

Annn!!! Điện thoại kêu thế mà không biết à, cậu đang hóng gì ngoài đó?

-

Hả, điện thoại của tớ á, tớ vào liền. Mải nhập tâm vào những suy nghĩ viển vông nên vậy mà, đấy nhiều lúc vì thế mà bị bạn bè bảo là kiêu là hách dịch, có tội cho tôi không cơ chứ, tôi có cố ý đâu.

-

À nhá, dạo này hay thấy có điện thoại, có anh nào bám càng rồi hả? Thư mon men hỏi dò.

-

Lấy đâu ra, bạn cùng học ngày xưa, để tớ nghe đã nhé, kể cho cậu sau!

-

“Alo, hôm nay cậu được nghi à Minh?

-

Nay chủ nhật mà, học hành gì?

-

À ừ, tớ quên mất? Thế gọi tớ có việc gì không?

-

Đi chơi đi, nay cậu không bận gì chứ?

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 25


-

À không, ok, đi xe máy à, gặp nhau ở đâu đây?

-

20’ nữa gặp nhau ở đầu đường Nguyễn Trãi nhé, chờ ở đó, chúng tớ ra.

-

Ok” Hí hửng, được đi chơi sau kiến tập, không biết là đi đâu nhưng cứ đi là vui rồi, cơ mà sao lại là “chúng tớ ” nhỉ, hơi kì , chẳng lẽ đi với cả bạn cậu ấy, thôi kệ, với ai cũng được, tôi mau mau đi giặt mớ quần áo hôm trước rồi thay đồ đi luôn.

-

Thế không ăn sáng mà đã đi à An?

-

Ừ, tớ đi luôn đây! Có vẻ như tôi ra đến đường Nguyễn Trãi hơi sớm, nên chờ thấy khá lâu mà cậu ấy chưa xuất hiện, cái bụng thì đang đình công, cứ réo suốt, lẽ ra giờ này nó phải được nhét căng rồi mới đúng. Đang đứng đu chân đá viên sỏi vụn dưới lòng đường thì phía xa có tiếng gọi:

-

An, ở bên này, cậu sang đường đi. Tôi mon men sang đường cùng với mấy người nữa, ở trên Hà Nội này sang đường cũng được coi là một nghệ thuật đấy, bởi giao thông thủ đô rất phức tạp. Hơi thất vọng khi sang đến nơi…

-

Cậu chờ lâu chưa, lên xe Dương đi.

-

..Ừ..ừ. Tôi vừa gật gù ra hiệu chào hai bạn kia, vừa leo lên xe của bạn tên Dương gì đó mà không hỏi han gì, quái, cậu ấy rủ tôi đi thì phải lai tôi chứ, đằng này lại đèo một cô bạn khác, còn để tôi với cậu bạn không quen biết này, trong lòng ấm ức lắm nhưng ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra bình thường, cười cười nói nói hồn nhiên.

-

Cậu với bạn kia học chung lớp với Minh à?

-

Ừ, đúng rồi, À quên, cậu tên là An phải không? Tớ là Dương, ở Hà Nam.

-

Hi, quên không giới thiệu, ừ, tớ là An, bạn cấp 2 của Minh. Thế tụi mình đi đâu đây?

-

Ra công viên Hòa Bình ở chỗ bến xe Nam thăng long đấy, cậu đi bao giờ chưa?

-

Chưa, tớ không hay đi chơi mấy cậu ạ.

-

..

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 26


Xe Minh đi phía trước bọn tôi, nhìn hai người đó có vẻ khá thân thiết, cười nói vui vẻ; còn tôi, dường như tôi chỉ có hỏi - đáp rồi lại hỏi, như thể chỉ là để cho không khí bớt tĩnh lặng và để Dương cảm nhận được có người đang ngồi phía sau xe cậu ấy thôi. Tôi cứ dõi mắt theo Minh, chả biết để làm gì, hình như tôi cảm thấy có gì đó khó chịu trong người, cũng không biết là vì điều gì. Bất giác tôi hỏi Dương: -

Hai người đó là… người yêu à cậu? Cậu ấy cười, lắc đầu một cái rồi nói:

-

Cậu thấy thế à, không phải đâu, chúng tớ thân nhau như anh em nên vậy đấy, lớp có 2 mống con gái nên được cánh mày râu quan tâm lắm!

-

Vậy hả, hi, tại tớ thấy…

-

Bình thường mà. Như vậy mà bình thường á, nhìn phát ghét, rủ người ta đi mà chả hỏi thăm gì, cười nói hồn nhiên với bạn khác, thật quá đáng, nén cơn tức, tôi thở dài một tiếng..

-

Sao thế An, mới sáng ra đã thở dài rồi, đi với tớ không vui à?

-

À không có gì đâu cậu, tớ bị quen mất rồi!

-

Con gái thở dài thế là không tốt đâu, dù sao thì cũng lạc quan lên chứ?

-

Hi ừ, tớ biết mà ! Hôm nay chủ nhật nên đường cũng khá đông, chúng tôi bị tắc vài phút ở nửa đường, lúc dừng lại Minh mới hỏi thăm tôi được một câu:

-

Ê, hai người mải nói chuyện gì mà đi chậm thế, An- thằng Dương nó có trêu gì cậu ko đấy?

-

Này, mày nói vớ vẩn gì thế Minh!

-

Cậu trêu tớ thì có, thôi đi đi đèn xanh rồi kìa! Đi chừng 10‟ sau đó thì đến nơi, công nhận ở đây rộng và thoáng thật, khung cảnh cũng khá đẹp, nhẹ nhàng yên bình, có vẻ thích thú cho những đôi muốn hẹn hò thì đúng hơn. Đang lượn để kiếm chỗ ngồi thì bạn nữ kia tung tẩy:

-

Chúng mình chụp ảnh đi. An, cậu chụp cho 3 đứa tớ vài kiểu nhá ?

-

Uwk, mọi người đứng tạo dáng đi, để tớ nháy cho?

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 27


Hix, chẳng lẽ tôi đi chỉ là để làm phó nháy sao, trong lòng không thích, nhưng tôi vẫn nháy nhiệt tình cho họ, chỉ đến khi Trang – tức là bạn gái ấy kéo riêng Minh để chụp ảnh, tôi bỗng dừng lại nhìn máy ảnh mà không bấm. -

An.. cậu chụp chưa đấy… t cười méo hết miệng rồi???

-

À.à… sorry cậu, t chụp đây. Cả buổi đi chơi, tôi chả vui vẻ gì, phần vì bụng đói sôi sùng sục, phần vì cảm thấy có điều gì đó bứt rứt trong người mà không hiểu tại sao. Minh đúng là vô tư đến lạ rủ tôi đi cùng mà không để ý gì đến, toàn Dương nói chuyện rồi hỏi thăm này nọ, đáng ghét, tôi cũng chẳng buồn hỏi chuyện cậu ta nữa.

-

Mọi người mệt chưa, ngồi đây nghỉ lát đi. An - nhìn cậu có vẻ mệt ngồi đây đi để tớ ra mua nước.

-

Tớ không sao, trông tớ mệt mỏi thế à?. Kể ra tôi cũng mệt thật, nhưng ko lẽ nói thật lý do là vì đói, ngại chết mất!!!

-

Ê, Dương, tớ đi cùng cậu . Trang nhanh nhảu để đồ xuống bãi cỏ và tung tăng theo sau Dương. Trên bãi cỏ xanh còn có tôi và Minh, cùng với khá nhiều cặp đôi khác tản mạn xung quanh…

-

Đang nghĩ gì thế An?

-

À không, tớ có nghĩ gì đâu! Trang lớp cậu nhìn dễ thương ghê lại khỏe khoắn nữa, đúng là dân thể thao có khác.

-

Ừ, một trong hai hoa khôi của lớp đấy, lớp có 40 nam mà chưa ai cưa đổ được họ đâu.

-

Cậu cũng nằm trong số 40 bạn nam kia à?

-

Tất nhiên rồi !!! Cậu ta vừa nói vừa cười, không hiểu đùa hay thật nữa, mà nói xong tôi mới nhận ra câu hỏi của mình thật quá kì cục, có liên quan gì đến mình đâu cơ chứ, trong sâu thẳm suy nghĩ, có một chút ghen tị đang nhen nhóm…

-

Uầy!!! Trang đập vào vai Minh- Hai người này đang nói chuyện gì thế?

-

À đang nói xấu cậu !

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 28


-

Không phải đâu, chúng tớ đang nói linh tinh thôi. Tôi vội bào chữa, mặc dù biết Minh nói đùa.

-

Này, An cậu uống cái này đi. Dương đưa cho tôi một túi sữa tươi, có lẽ thấy tôi mệt nên cậu ta mua cái này cho tôi, còn họ uống coca với nước lọc.

-

Ơ, sao …

-

Sao chăng gì vậy An, cậu thấy bạn Dương lớp tớ chu đáo không, cậu ấy bảo nhìn cậu không khỏe nên mua sữa cho cậu đấy. Trang biết tôi thắc mắc nên lao vào giải đáp.

-

Tớ cảm ơn, ngại quá đi chơi cùng các cậu mà lại làm phiền thế này. Dương lắc đầu, xong cười rồi bảo:

-

Có gì đâu, bạn bè cả mà, muốn cảm ơn hay là làm bạn gái tớ đi?

-

Cậu lại đùa rồi!!! Cậu ta đùa làm tôi hơi ngại, cả hội cười òa lên, rồi thay nhau nói chuyện yêu đương, học hành linh tinh, tôi chém không lại họ nên chỉ ngồi cười trừ, thỉnh thoảng đế thêm vài câu. Có vẻ như gói sữa của Dương làm tôi tỉnh người, đỡ mệt mỏi, nhưng kể ra trong suy nghĩ tôi khi ấy vẫn muốn người đưa túi sữa đó cho tôi là Minh chứ không phải ai khác, thế mà… Chúng tôi chơi thêm một lúc thì Dương có cuộc gọi gì đó với thầy hướng dẫn khóa luận nên bảo phải về luôn, vì thế cả bọn cùng về; theo quán tính tôi đang định ngồi lên xe Dương thì Minh gọi:

-

An, cậu ngồi xe tớ đi, tớ chở về nhà, Dương chở Trang qua trường luôn.

-

Ừ. Tôi trèo lên xe Minh, hic có thế chứ, vì cậu ta rủ tôi trước mà; tự dưng tôi thấy phấn khích lạ, trời rõ nắng mà không hiểu sao tôi thấy nó đẹp thế: nắng vàng, lung linh từng con phố, khiến những tán lá cây trở nên xanh thẫm hơn lúc nào hết, đúng là cảm xúc của con người có thể chi phối nét đẹp của cảnh quang…

-

Phòng trọ cậu ở đâu để tớ đèo về ?

-

Thôi, cậu cứ cho tớ xuống chỗ lúc sáng tớ đợi mọi người là được rồi!

-

Không sao, đọc địa chỉ đi, nắng nôi thế này…

-

Ak, tớ ở ngõ 236/18 đường Khương đình, nhưng cậu có bận gì không!!!

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 29


-

Không tớ rảnh mà.

-

Mà lần trước cậu đèo tớ một lần rồi còn gì?

-

Ừ nhỉ, tớ quên mất, dạo này hay đãng trí lắm, với cả khu vực này không đi mấy nên chẳng nhớ nữa. Minh phóng xe hơi nhanh nên vượt Dương từ lúc nào không biết, đúng là mỗi người một cá tính, ngồi xe Dương cảm giác an toàn, bình tĩnh và nhẹ nhàng, rất đúng với tính cách chín chắn, biết quan tâm người khác của cậu ấy, còn Minh lại là một cái gì đó phiêu lưu, tự do, vô tư của một chàng trai chưa trưởng thành.. đó là cảm nhận của riêng tôi, của trực giác mách bảo… tôi bỗng nhoẻn miệng cười khi nghĩ về điều đó…

-

Qua đèn đỏ kia một tí thì cậu sang đường xong rẽ phải nhé, ngõ nhà tớ trong đó!

-

Ừ! Vậy là sắp về đến phòng trọ, tự dưng tôi thấy đường về phòng sao gần thế, sao nó không xa tít tắp như lúc đi nhỉ. Là do cậu ấy phóng nhanh, hay là do sự căng thẳng giữa tôi và Dương khi sáng…tôi không rõ, chỉ biết lúc này dường như mình đang muốn níu kéo một điều gì đó chơi vơi, một cảm xúc thấp thoáng..

-

Cậu vào phòng tớ chơi một lát nhé!

-

Thôi để dịp khác, tớ còn phải đi đằng này có một chút việc.

-

Ơ, thế mà lúc nãy người ta bảo thì nói không bận?

-

Không bảo thế thì cậu có chịu để tớ chở về nhà không?

-

Uk nhỉ, thôi lần sau vậy, cậu về cẩn thận nhé!

-

Ok, tạm biệt . Kể ra thì cậu ấy cũng biết điều ấy chứ, là con trai thì nên thế, hic, tôi tung tăng bước về phòng trong lòng rạng ngời một niềm vui nho nhỏ.

*..*..*

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 30


Chương 4: Những kế hoạch âm thầm !!! Thời gian sau thực tập quả là nhàn nhã, tôi không chọn làm khóa luận, nên chỉ phải đi học tuần hai buổi, nội dung kiến thức thì cũng không nhẹ có điều nước đến chân mới nhảy với tôi là chuyện thường rồi, nên tôi luôn thấy thời gian thật là dư dả, tôi với mấy nhỏ Huyền Anh và Ngọc Bích thường hay tụ tập, ăn uống tại phòng trọ, vui ghê. Một hôm tình cờ cùng xem một tập phim về tình cảm sinh viên, Bích bỗng quay sang tôi, nhíu mày: -

An, cậu có thấy kịch bản này quen không vậy, sao tớ thấy…

-

Ối giời, mấy vấn đề tình cảm kiểu này đâu chả giống nhau, xem cái là đoán được kết thúc luôn ấy chứ. Tôi chen vào với một khẳng định chắc chắn.

-

Không, ý tớ là hai nhân vật đó giống cậu với anh chàng Tuấn Khoa gì gì cơ mà?

-

Dở à, tớ với cậu ấy đâu có gì, bạn bè thôi, cậu xem phim nhiều quá nên thích so sánh gán ghép rồi.

-

Haiz dù sao tớ vẫn thấy cậu ta có điều gì không bình thường với cậu, chỉ có điều không nói ra thôi… Bích vừa nói vừa đăm chiêu, thực ra tôi cũng thấy Khoa có điểm hơi lạ, nhất là từ sau đợt đi chơi hôm ấy, nhưng vì không muốn Bích Huyền bàn tán nhiều nên mới nói thế, cộng với việc tôi hoàn toàn xem Khoa như một người bạn, nên khẳng định càng có vẻ chắc chắn hơn. Suy nghĩ trong tôi lúc này phần nhiều lại hướng về Hải Minh – cậu bạn học cùng khối cấp hai đó, tôi cảm giác được có điều gì đó lớn dần trong tôi, khiến tôi luôn nghĩ đến cậu ấy, đôi lúc lại tủm tỉm cười một mình khi nghĩ đến những cử chỉ hành động Minh làm. Những dòng tin nhắn tôi gửi ngày một dày, và cũng nhận được phản hồi khá tích cực của cậu ấy. Tôi quyết định lập kế hoạch cầm cưa – mặc dù là con gái nhưng tôi thích chủ động trong chuyện tình cảm, trước đó xem phim tôi luôn thắc mắc tại sao khi người ta thích nhau lại thường không nói ngay cho đối phương biết, bây giờ thì tôi đã hiểu, không đơn giản nói ra là xong, còn nhiều thứ ảnh hưởng khác nữa, nhất là tình cảm xuất phát từ tình bạn thì lại càng phải trân trọng và cẩn thân hơn.

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 31


Mọi chuyện có vẻ như đang chiều theo ý tôi thì phải, khi mà tôi đang nghĩ phải làm thế nào để tấn công cậu ấy, bất ngờ một buổi tối trời đẹp, tôi nghĩ thế vì có vẻ khá mát mẻ, lại yên tĩnh, tôi nhận đk cuộc gọi từ Minh. Vẫn là giọng điệu vui vẻ, cười đùa, tôi thì đương nhiên là vui rồi, thích cậu ta nhưng chả bao giờ tôi có ý định gọi cho Minh cả, toàn nhắn tin (vì sao thì chắc mọi người cũng hiểu rồi đấy!!!) -

An ak, đang làm gì thế?

-

Tớ đang ngồi chơi, học bài nhưng chán quá nên đang ngồi thư giãn một chút. Thế c không đi chơi đâu ak?

-

….

-

An ơi, c giúp tớ việc này được không?

-

Gì thế, nói thử xem nào, làm gì mà tỏ ra nghiêm trọng thế?

-

C làm cho tớ mấy bài văn nhá?

-

Ủa, bây giờ còn làm văn là sao c? Tôi cười đầy ngạc nhiên .

-

Ừ, chúng tớ học có phần này mà, giúp tớ nhé!

-

Ừ để tớ thử xem, lát cậu gửi qua tin nhắn đề bài cho tớ , ok?

-

… He, vậy ra đây chính là cơ hội đầu tiên để tôi liên lạc thường xuyên hơn với Minh. Thực ra, đối với môn văn, tôi cũng không giỏi giang cho lắm, nhưng được cái viết bài cũng khá đủ ý, chỉ là mất thời gian chút thôi. Tôi nhận lời trong sự hào hứng, và cũng buộc phải cố gắng hoàn thành cho tốt, nếu muốn tạo quan hệ tốt hơn với cậu ấy. Trong suy nghĩ của tôi bấy giờ thật đơn giản, và thật có lợi cho ai được tôi yêu mến, bởi tôi sẽ luôn nghĩ tốt và tin tưởng họ một cách tuyệt đối. Với Minh cũng thế, tôi nghĩ rằng hẳn cậu ấy không còn khoảng cách với tôi nên mới nhờ tôi giúp như thế, và trong suy nghĩ của cậu ấy chúng tôi đã trở nên thân thiết hơn chẳng hạn. Tôi dành một tuần để viết bài cho Minh, bởi lẽ còn bài tập của tôi nưa, cộng với ba bài văn liền, có cảm xúc nhưng không phải viết phát là xong luôn. Có hôm, nhận được tin nhắn của Khoa rủ đi bờ hồ chơi, nhưng tôi từ chối, giả bộ là bận sắp thi, kì thực vì tôi đã lờ mờ nhận ra tình cảm của Khoa, cũng giống như của tôi giành cho Minh, nên không tiện đi cùng. Tôi biết cần phải tạo khoảng cách, để c ấy biết đường lui, nếu

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 32


không sau này còn khó xử hơn nhiều. Đến thứ bảy, hoàn thiện mấy bài văn cho Minh, tôi lại nảy ra kế hoạch mới: sé không gửi chúng qua mạng nữa, mà lấy lý do đánh máy lại thì mệt với cả máy tính đang có vấn đề, tôi hẹn gặp Minh ở một quán nước mà tôi với hai nhỏ bạn kia hay ngồi, và đương nhiên..Minh đồng ý, tôi ngồi cười phá lên và tưởng tượng những điều thật thú vị. Chủ nhật… Vui vẻ bước ra khỏi phòng trọ với sự hào hứng, Thư có vẻ ngạc nhiện : -

Ê, hẹn hò với ai mà phấn khởi thế, khai mau?

-

Đâu có tớ mang cho bạn ít tài liệu ấy mà!

-

Ái chà, gửi mail không đk sao mà phải viết tay thế này?

-

Uk, tớ đi đây, c ở nhà nhé, tớ mà về muộn thì nấu cơm giúp tớ nhé, hi. Tôi cười phấn khích, rồi cầm tập kiểm tra có kẹp mấy bài văn đó chạy đi, số là tôi lề mề, nên giờ phải nhanh chân không sợ Minh lại chờ. Trời hôm nay thật dịu mát, những tia nắng chỉ vừa kịp lấp ló qua những tán cây xanh mướt, đủ cho tôi tận hưởng một buổi sáng chớm hè thanh khiết; ngoài đường tiếng reo xôi bánh mì rộn rã, tiếng còi xe cộng những tiếng í ới của mấy em nhỏ học sinh đan đệt vào nhau, âm thanh đặc trưng của phố phường Hà Nội là như thế đó. Thỉnh thoảng còn nghe tiếng rao báo, tiếng trống trường cùng âm thanh cuả những quán karaoke thât vui tai. Tôi cảm nhận những điều đó trọn vẹn bởi ngày thường đi học , cứ leo lên xe là phóng, chứ chẳng bao giờ để ý xung quanh, chỉ thấy đó là những điểu hiển nhiên vẫn hiện hữu như thế. Hôm nay thì khác, đi bộ nên tôi cứ từ từ nhấm nháp hương thành phố,nơi mà chỉ vài tháng nữa là phải dời đi, nghĩ đén thôi đã thấy nản vô cùng. Lan man trong dòng suy tư ấy, chả mấy chốc mà đến bến xe buýt, chúng tôi hẹn nhau gần HV an ninh, nên tôi quyết định đi xe buýt cho tiện. Vừa đặt người xuống ghế ngồi thì chuông điện thoại reo: An, đến chưa, tớ đang chờ cậu trong đó rồi nhé. Tôi luống cuống, tại dề dệt quá mà: Ừ chờ tớ lát, tớ xuống rồi đây. Tôi thấy lòng mình vui vui, như thể sắp được nhận một món quà gì đó to lớn vậy.

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 33


-

Ê, tớ đây này. Minh đưa tay lên vẫy trong khi tôi còn đang ngơ ngác ngó xem cậu ấy ở đâu, với cả vẫn thấy phấn khích vì vừa nhận được lời cảm ơn của một bà cụ trên xe buýt.

-

Xin lỗi nhé, để cậu chờ.

-

Có sao đâu, tớ cũng chỉ vừa đến lúc nhắn tin cho cậu thôi. Mà thấy có lỗi thì lát trả tiền nước nhé, hí

-

Ok, đồng ý. Tôi biết là Minh đùa nên cũng hùa theo thôi, chứ con trai mà để con gái làm vậy thì… Cậu ấy gọi nước cho hai đứa, trong lúc Minh ngoái đầu nói chuyện với chị phục vụ, tôi có lén nhìn cậu ấy, ở góc độ này, và vị trí gần đến thế này tôi bỗng thấy xao động lạ thường, vẻ ngoài của Minh đã thay đổi, chững chạc và men lì hơn trước, nhưng quần áo thì vẫn là những bộ đồ đơn giản mà trước đó cậu ấy hay mặc, tôi nhìn không chớp mắt, tự hỏi trong đầu rằng không biết mình thích cậu ấy ở điểm nào. Bất chợt Minh quay người lại, bắt gặp ánh mắt đối diện của tôi, tôi thấy bối rối vô cùng, đánh vội mắt sang phía khác. Và rồi tôi cười rồi chống chế cùng một tập tài liệu đang đưa ra:

-

Bài văn của cậu này, nhưng đọc xong thì đừng chê nhé, tớ biết tớ viết dở mà, hi.

-

An nói gì thế, tớ cảm ơn cậu còn chưa hết, chê sao được kiểu gì cậu viết cũng hay hơn tớ mà, lát về tớ sẽ đọc. Chúng tôi ngồi đó, nói đủ thứ chuyện, phần nhiều là bàn về tương lai ra trường sắp tới, có vẻ như Minh cũng giống tôi, chưa có nơi nào để đi cả, thỉnh thoảng trong khi nói chuyện tôi lại thở dài một tiếng, cậu ta cười rồi an ủi.

-

Sao thế, vẫn còn vài tháng nữa cơ mà,cứ vui lên đi, đâu còn có đó.

-

Tớ quen rồi, xin lỗi.

-

Không sao, nhưng thói quen đó cậu nên bỏ đi, lạc quan như tớ này, hì, rồi mọi thứ sẽ ổn, tin thế đi.

-

Ừ..à mà..

-

Sao vậy?

-

À không có gì, cậu uống nước đi.

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 34


Tôi định hỏi về người yêu tương lai của cậu ấy sẽ thích là như nào, nhưng ấp úng không nói được. -

Ê, mà An có người yêu chưa vậy, tớ hỏi thật đấy? Tôi giật mình, thấy mặt hơi nóng, hi vọng rằng nó không đỏ như những lần chưa thuộc bài mà bất chợt bị gọi hồi cấp hai, có tật giật mình là như thế.

-

Tớ… tớ chưa. Tôi ngập ngừng, mắt tảng lờ đi chỗ khác, không lẽ thú nhận rằng tôi thích cậu ta, không thể được. làm gì có chuyện chưa đánh đã khai.

-

Thế cậu?

-

Chưa, chả có cô nào để ý đến cả. “Không, có tớ mà, tớ thích cậu Minh ạ” Trong đầu, tôi tự trả lời câu hỏi đó của Minh, ước gì tôi có thể thốt ra được. nhưng có thể đó chỉ là lời nói đùa của cậu ấy, biết đâu cậu ấy đang cưa cẩm một ai mà chưa nói thì sao?

-

Cậu không thử sao biết không ai để ý, hay chưa nghĩ đến chuyện đó, hi?

-

Có thể, hay An làm mối cho tớ đi?

-

Tớ á, không, cậu đi mà tìm. Tôi hơi bực, cảm giác che giấu một điều gì đó thật khó chịu, nhất là ..cậu ấy lại đang hiện hữu trước mặt tôi. Ôi cái cảm giác này!!! Ngồi nói chuyện linh tinh một lát, tôi với Minh ra về, tôi không quên rút tiền ra trả, Minh gạt tay tôi sang một bên.

-

Cậu ngố thế, để tớ. Tôi cố tình thế đấy chứ,ai chẳng biết người trả tiền phải là cậu ta, hic, có mà câu ấy ngố mới đúng, giả bộ thôi mà. Ra khỏi quán, trời có vẻ đã nắng lên cao, những tia nắng chiếu xuống hơi rát, nó không còn thanh khiết như lúc sáng nữa, ngoài đường xe cộ tấp nập chen nhau xả khói bụi, tôi tạm biệt Minh, mỗi người đi một hướng, ngược chiều nhau, tôi có rủ Minh vê phòng chơi nhưng cậu ấy nói chiều còn bận đi đâu đó, vậy là chúng tôi chia tay. Tôi bỗng nhớ đến câu hát trong bài người dưng ngược lối của Phạm Quỳnh Anh: Nhìn thấy nhau hôm nay như người dưng ngược lối, gió có nói với anh lòng em…? Câu chuyện của chúng tôi, không như bài hát này, nhưng tôi thấy ngay lúc này nó có điểm gì đó tương đồng. Tôi quyết định một ngày

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 35


nào đó đẹp trời, sẽ nói cho cậu ấy biết điều mà tôi nhận ra, rằng đã thích cậu ấy từ lâu rồi… Bích, Huyền hình như cũng nhận ra sự thay đổi gì đó của tôi thì phải, khi thấy tôi liên tục đăng những cái status đầy ẩn ý trên facebook. Vốn là bạn thân, lại răt nhạy cảm trong vấn đề này, nên hai cô bạn đã ép bằng được buộc tôi phải thú nhận, họ lôi tôi ra ghế đá của trường trong một buổi chiều được nghỉ học sớm. Thế là, hai người họ thi nhau truyền đạt kinh nghiệm tỏ tình cho tôi, nói tôi phải thế này, phải thế kia, tôi nghe đến phì cười. -

Úi giời, chuyện nhỏ như thế này mà không bảo tớ sớm, tớ mà quân sư thì chỉ có ok.

-

Ừ, ok mà chính cậu còn chưa có người yêu nữa là…quân sư cho ai, haha.

-

Là tớ không thích thôi, tớ mà thích thì… có mà đầy. cậu không phải ghen tỵ nên nói vậy đâu Bích ạ.

-

Thôi, tớ chả dám, tớ biết cái khả năng vơ phát được cả nắm của cậu rồi, thế mà cuối cùng cũng rơi vãi hết…Bích cười thích chí, còn Huyền có vẻ hơi bực vì bị nói đúng tim.

-

Thôi đi hai cậu, bảo giúp tớ mà đi cãi nhau thế à, dai hoi quá lại giận nhau thật thì lại khổ tớ thôi.

-

À ừ, đang nói chuyện của An, sao tụi mình lại luyên thuyên đi đằng nào thế này nhỉ, tập trung nghĩ xem ta cần làm gì đây Bích?

-

Thì tìm cách nào đó nói cho cậu ta biết, rồi chờ quyết định của cậu ta thôi, được ăn cả ngã về không, còn hơn là cứ thầm thương trộm nhớ thế này.

-

Nghiêm chỉnh nào Bích!

-

Ơ hay, tớ có khi nào không nghiêm chỉnh đâu!!!

-

Không được, tớ ..tớ không nói đâu, nếu cậu ấy từ chối thì xấuuu hổ lắmmm. Tôi nhăn nhó, cảm thấy mặt mình hơi nóng bừng, chẳng phải tôi vừa có cơ hội đối mặt với cậu ấy sao, và quả thực.. đã không đủ can đảm để nói ra điều này.

-

Thế cậu định im lặng mãi hả An, biết đâu cậu ta cũng thích cậu mà không dám nói thì sao, cậu chủ động trước là tự tạo cơ hội cho cả hai thôi mà. Mọt sách, không lẽ

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 36


cậu chưa nghe câu: Thà một phút huy hoàng bị dập tắt/ Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm sao?? -

Nghe rồi, khổ lắm, nhưng có phải ai cũng làm được đâu. Thôi hai cậu cứ kệ tớ đi, tớ sẽ tự thu xếp được, sẽ không ảnh hưởng đến học tập đâu, được chưa?

-

Cậu chắc chứ An?

-

Tớ ổn mà.Tôi cố tạo ra vẻ rằng tôi sẽ rất ổn, như thế hai cô bạn kia mới thôi không càu nhàu nữa; và rồi chúng tôi đi về, nhưng thực tình trong đầu tôi vẫn đang miên man giữa dòng cảm xúc bộn bề. Chia tay hai cô bạn trong vườn hoa của trường, tôi đeo ba lô về phòng, không hiểu ngẩn ngơ thế nào mà đi qua cổng một đoạn mới nhớ ra là chưa lấy xe, lại chạy hộc hơi quay trở lại, đúng là tính hay quên, cộng với đang suy tư chuyện kia nên tôi quên béng đi mất. Lúc dắt xe ra cửa còn bị anh trông xe cố tình trêu: “ Ơ , anh tưởng em định bỏ con xe này đi rồi chứ, nãy thấy đi bộ về rồi cơ mà?” Tôi nhoẻn miệng cười trừ :“ Em có phải đại gia đâu mà bỏ, đãng trí bác học tí ấy mà, hì.” rồi lên xe phóng thẳng. Vừa đạp về đến cổng đã thấy một chiếc xe máy đỗ trước sân, trong bụng nghĩ thầm „’không biết khách vip phòng nào ta’’, bước lên cầu thang thì thấy đôi dép lạ trước cửa phòng mình: Ủa, ai nhỉ, lạ quá ? Thì ra đó là một anh chàng cao to khá thư sinh , tôi tròn xoe mắt nhìn với vẻ ngạc nhiên, quên luôn phép lịch sự tối thiểu là phải chào hỏi, chỉ đứng đó rồi Ơ Ơ,, nhìn về phía Thư.

-

Làm gì mà ngạc nhiên thế An, đây là người yêu tớ. Với nụ cười hạnh phúc bạn chỉ tay về phía anh chàng đang cầm cốc nước ngồi ghế kế bên, anh ta cũng nhanh nhẹn tiếp lời :

-

Chào em!

-

À.. vâng, em chào anh, anh đến chơi lâu chưa ạ, phòng hơi bừa bộn anh thông cảm nhé. Tôi gãi đầu gãi tai nhìn vào mớ lộn xộn chưa kịp thu dọn lúc ban trưa.

-

Không sao, bọn anh cũng thế mà! …

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 37


Rồi Thư giới thiệu về anh chàng đó cho tôi nghe, kể ra thì cũng thật khéo, bạn tên Thư, người yêu tên Phong, Phong Thư quả là hợp cạ rồi; chuyện tình cảm của họ cũng khá bất ngờ, quen nhau trong một đợt tình nguyện tại làng trẻ. Đúng là duyên số đẩy đưa con người lại với nhau, khiến hai người xa lạ bỗng trở nên gần gũi đến vô cùng. Bất giác tôi nghĩ đến Minh, liệu giữa tôi và cậu ta có phải là duyên ??? Và mọi thứ quả là không đoán trước được, như cô bạn Thư, kín tiếng lạ, chẳng nói chẳng rằng đùng cái là giới thiệu người yêu, bình thường không thấy ả mảy may nhắc đến. Lúc Phong ra về, tôi mới có điều kiện tra khảo Thư: -

Chết nhá cô nương, người ta cùng phòng thế mà giấu đến tận bây giờ mới ló mặt?

-

Thì binhf thường cậu có để ý đến mấy vấn đề này đâu, nên tớ không kể thôi!

-

Ừ, hic. Thế hai người quen nhau lâu chưa vậy?

-

Cũng lâu lâu rồi, còn nhận lời yêu thì mới đây thôi. Mà sao nay lại quan tâm đến chuyện này thế, yêu rồi hả?

-

Liên quan gì, cậu là bạn thân tớ nên tớ hỏi thôi, xem anh ta là người như nào, tớ đâu vô tình đến thế?

-

Tớ không có ý đó, An ngố ạ. Thôi, hôm nào rảnh rảnh ba người chúng mình đi uống nước nhé, cậu tha hồ điều tra, nhưng mà Phong trông thế chứ nhát lắm ấy!

-

Ừ, ok, chưa gì đã chặn họng người ta thế thì điều tra nỗi gì, hic. Mà lần sau mời ai đến nhà thì báo trước tớ nhé, để tớ dọn phòng, như hôm nay xấu hổ chết mất. cậu biết tính tớ bừa bộn rồi mà....

Chương 5 : Lối rẽ Cô bạn Thư của tôi, từ khi biết cô ấy có người yêu, tôi nhận thấy bạn có một sự thay đổi nhẹ, điệu đà hơn, chải chuốt hơn, và có vẻ quan tâm đến nấu nướng nhiều hơn, nhờ đó mà tôi thi thoảng được ké chút đỉnh,hí hí. Về phần tôi, tôi không dám tự tin khẳng định tài nấu ăn trong mắt mọi người, nhưng tự tôi cảm thấy có thể chấp nhận Lối nhỏ cho tình yêu

Page 38


được, và tất nhiên là hài lòng với khả năng đó. Hờ, so với Thư cái đuối nhất của tôi có lẽ là sự dịu dàng đầy nữ tính, bởi tôi luôn vụng về và ăn nói khá thẳng thừng, dường như tôi không thể gọt giũa ngôn từ theo ý nghĩ, hoặc là không nói gì, hoặc là nói một cách không kìm chế được. Thế đấy, nên trong chuyện tình cảm của mình, thật khó để tôi có thể trải lòng mình với người mà tôi thầm thích lâu nay. Vẫn biết mỗi người một cá tính, và cái đó tạo nên bản sắc riêng không lẫn với ai, nhưng đôi lúc có một chút ghen tị và tự ti lấn át tâm trí tôi, kì thật. Trong lúc tâm trí tôi luôn hướng về Minh với suy nghĩ làm sao nói tình cảm của mình cho cậu ấy biết thì từ phía Khoa, tôi bắt đầu cảm nhận được tín hiệu của một tình cảm lớn hơn tình bạn . Cậu ấy nhắn tin cho tôi thường xuyên hơn, hỏi thăm đủ thứ trên trời dưới đất, với một giọng điệu nhẹ nhàng đầy quan tâm. Thực ra không phải tôi không nhận ra điều đó từ trước, chẳng qua là trái tim tôi, nó không thể chia đôi được nữa. Khoa có hẹn tôi đi chơi mấy lần, nói là để giảm căng thẳng trước khi bảo vệ khóa luận, nhưng tôi hầu hết từ chối, với lý do chưa làm được gì nên không dám bó bê công việc. Một hôm, vừa nhắn được vài tin nhắn cậu ấy liền gọi cho tôi : “Ơ đang nhắn tin mà, gọi tớ làm chi cho tổn tiền “ “ Cái đó cậu không phải lo, chủ nhật này đi Thủ Lệ với tớ nhé” “ Tớ dã bảo không đi được rồi mà, tớ còn phải...” “ Làm khóa luận đúng không, câu này cậu nói nhiều lần rồi. An, hôm đó là sinh nhật tớ, ngoại lệ một lần không được sao ? “ Ơ ơ, tớ xin lỗi...” “ Không có ai tên là lỗi lỗi ở đây cả, thế nhé, sáng chủ nhật tớ chờ c ngoài đầu ngõ, nhớ ra nhé” “ Ơ nhưng mà ....”

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 39


Chưa kịp nói xong thì cậu ấy đã cúp máy, chơi với tôi lâu rồi nên Khoa biết nếu cứ chờ tôi quyết định thì thể nào cũng từ chối, hoặc là nghĩ rất lâu. Lần này với lý do sinh nhật, Khoa chắc chắn tôi sẽ đồng ý nên mới dám tự động cúp máy trước như thế. Đúng là tôi hơi vô tâm, trước đó năm nào sinh nhật cậu ấy, nếu không rủ nhau vài đứa đi đâu đó, ít nhất tôi cũng nhắn tin chúc mừng, vậy mà, lần này lại mảy may không nhớ đến. Trầm tư độ vài phút, tôi tặc lưỡi một cái rồi lôi đống tài liệu khóa luận ra làm, dù trong đầu vẫn hơi chút áy náy. .... -

An cậu hẹn đồng hồ hả, nay chủ nhật mà?

-

Cái gì thế, để yên cho tớ ngủ..... Vơ vội cái đồng hồ báo thức tắt cái phụp, tôi kéo vỏ chăn trùm lên kín đầu, rồi nói giọng thều thào ngái ngủ như mình vô tội vậy. Chưa đầy một phút, tôi tung chăn ra luống cuống.

-

Thôi chết, đúng là mình hẹn đồng hồ thật.. sinh nhật Khoa...ôi mấy giờ rồi nhỉ?

-

Mới có 7h 10 thôi An, làm gì mà cậu cứ nhộn lên thế? Số là hôm qua hai đứa thức khuya, nên hôm nay muốn ngủ nướng thêm chút. Vội vội vàng vàng phi thẳng vào WC đánh răng rửa mặt, tôi vẫn cố ngoái đầu ra giải thích, trong khi cô bạn đã trùm kín chăn không ngghe không thấy từ lúc nào.

-

Tớ hẹn với cậu ấy rồi, mà tớ ghét nhất phải chờ người khác, nên cũng không muốn bị ghét như thế. Vụt ra khỏi phòng cỡ 7h30 tôi lại tươi cười vuốt vuốt mái tóc sợi nọ đan sợi kia biểu tình vì chưa được mát xa bởi chàng lược như mọi khi, đang lượn lờ trên vỉa hè thì một xe máy khự lại trước mặt:

-

Này, cậu vừa đi vừa đếm số gạch trên đường đấy à?

-

Ơ , Khoa! Bảo đợi nhau ở đầu đường mà. Ngó nghiêng xung quanh, tôi ngạc nhiên:

-

Sao chỉ có mình cậu?

-

Ừ, chỉ mình tớ thôi. Lên xe đi!

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 40


-

Ơ.. Trèo lên xe cậu ấy rồi mà vẫn băn khoăn, mọi khi tụ tập là ít nhiều phải có vài người, lần này, lại chỉ có mình tôi.

-

Học lớp 16 rồi mà suốt ngày ô với ơ thế?

-

Ơ thì..

-

Lại thế rồi.!

-

Cậu cứ phải để ý những cái đó mới được à, kệ tớ, không thì thả xuống cho tớ về, hix!

-

Tớ đùa thôi mà, nóng thế, tớ biết đó là thương hiệu của cậu rồi, hí.

-

Thôi để ý xe trước mặt đi, không phải sinh nhật cậu thì tớ xuống xe thật đấy, lắm chuyện! Dọa cậu ấy thế thôi, căn bản cứ nói đúng tật xấu của tôi làm chi, thú thực cái vẻ ngô nghê đó của tôi rất khó sửa, mặc dù tôi đã cố gắng lắm rồi. Trời hôm nay có vẻ mát, gió xì xào quanh rặng cây ven đường, dòng người vẫn nhộn nhịp tấp nập mọi con phố, nẻo đường, mải ngắm nghía xung quanh, thả hồn theo những shop quần áo đủ màu sắc mà đến nơi lúc nào tôi không hay.

-

Sao c lại dừng ở đây?

-

Đến nơi rồi, chưa vào từ phía này bao giờ à?

-

Ừ, tớ toàn đi cửa chính thôi, có đi đường này bao giờ đâu?

-

Đúng là gà, chờ ở đây, tớ đi gửi xe nhé. Tôi đứng đó, ngó nghiêng xem vì sao, thì ra là nếu đi xe máy vào bằng cửa này sẽ tiện gửi xe hơn, cậu ta thật là, bình thường tôi đi buýt nên hơi đâu mà để ý cái này, dám bảo tôi là gà, bực thật.

-

Đi nào, chắc hiểu vì sao lại đi cửa này rồi chứ?

-

Rồi, thưa bạn.

-

Hi, đi theo tớ. Chúng tôi đi vòng vòng ngắm nghía xung quanh, công viên nên khá nhiều trẻ con đến chơi, thú vị và ngộ nghĩnh ghê, cậu ta rủ tôi chơi mấy trò con nit nhưng tôi từ chối, lớn rồi trẻ trâu đâu mà nghịch nữa.

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 41


-

Ngồi đây tô tượng đi An?

-

Hay đấy, cậu thích pho tượng nào, tớ tặng, coi như quà sinh nhật luôn?

-

Tô đẹp vào, không tớ không nhận đâu đấy?

-

Không lấy càng tốt, mang về để phòng cho đẹp!

-

Đùa thôi, cậu ngồi đây, tớ ra kia lát nhé! Cậu ta nói rồi đi, còn tôi chăm chú vào bức tượng đang cầm trên tay xem tô như nào cho đẹp, nên chẳng buồn biết mình vừa nghe được những gì, chỉ gật rồi ừ cho xong nghĩa vụ. Kể ra cũng thú vị, nhất là những trò kiểu thủ công như này, tôi lấy làm hứng thú lắm, tô tô vẽ vẽ đến mướt mồ hôi cũng chẳng buồn với áo lên lau. Phía sau Khoa đã về từ khi nào, lại còn đứng đó chỉ trỏ:

-

Có cần chăm chú thế không, mặt mũi ướt nhèm rồi cậu ? Nói rồi Khoa đưa khăn ướt cho tôi lau, công nhận cậu ta cũng biết quan tâm ghê.

-

Ơ , hay thế, thì ra là cậu đi mua cái này à, cảm ơn nhé.

-

TỚ biết cậu kiểu gì cũng như vây mà, lạ gì nữa.

-

Lại còn cười, ờ đấy, thôi tớ rút lại lời cảm ơn vậy, chưa gì đã kiêu rồi. Đúng lúc ấy thì tôi cũng tô xong, thành quả thì miễn chê, ngày xưa cái món thủ công như thế tôi chả được cô giáo khen suốt ấy. Cầm bức tượng trên tay, tôi quay sang Khoa nghiêm túc:

-

Chúc mừng sinh nhật cậu, chúc cậu luôn vui vẻ hạnh phúc như chú tễu này nhé!

-

Cảm ơn An, tớ sẽ giữ gìn cẩn thận món quà này. Sự nghiêm túc của tôi, ánh mắt đầy cảm xúc của Khoa khiến không khí tự nhiên căng thẳng lạ, cậu ấy dường như muốn nói điều gì hơn thế nữa, cứ nhìn thẳng vào tôi không chớp, tôi buộc phải lảng đi phía khác rồi quay người nói với bác chủ quán:

-

Cho cháu gửi tiền ạ?

-

30 ngàn.

-

Vâng, đây ạ. Rồi quay sang Khoa đang lúi húi cất tượng vào balo.

-

Đi ra ghế ngồi đi, tô tượng xong cho cậu làm tớ mỏi nhừ chân rồi này.

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 42


-

Ừ, đi, đưa túi đây tớ cầm cho. Ngồi ghế đá, đưa mắt nhìn tụi nhỏ nô đùa, tiếng rao vặt xung quanh, tiếng hò hét của mấy cô cậu học sinh cấp 3 líu ríu đến vui tai. Giờ tôi mới để ý, thì ra chơi chung với con trai hay không kém gì con gái, nếu với bạn gái chúng ta có thể tâm sự từ những điều nhỏ nhất, thì với con trai chúng ta lại nhận được sự quan tâm thật tuyệt. Tôi ước gì có thể là bạn với Khoa mãi như thế này, vô tư trong sáng và hồn nhiên vô cùng., cũng giống như mấy cô cậu học sinh cấp ba kia, cười vui toe toét. Bất giác, tôi lại nhớ đến tình cảm với Minh, nếu có thể, hay là không tiết lộ nữa, bởi dù sao, sẽ có người tổn thương sau đó. Có cái gì đó cay cay nơi khóe mắt....

-

Cậu nhìn gì mà không chớp mắt thế, lại còn như khóc đến nơi rồi ấy?

-

Cậu không thấy à, bọn trẻ, vui thế kía còn gì!

-

Ờ. An này...

-

Gì cơ?

-

Hãy nhìn tớ !

-

Sao thế?

-

Tớ ...thích An. Tôi quay mặt sang phía Khoa, trố mắt nhìn cậu ta, rồi gượng cười, vờ như mình vừa nghe được lời nói đùa vậy:

-

Đừng trêu tớ, ngày cá tháng tư qua lâu rồi mà!

-

Tớ đang rất nghiêm túc, tớ thích cậu... từ rất lâu rồi !

-

Thôi đi, cậu diễn đủ rồi đấy, đi về nào ? Dứt lời, tôi toan đứng dậy, cầm ba lô và đi nhanh về phía trước. Tôi biết, tôi biết chứ, Khoa thích tôi, là thật..., nhưng tôi không muốn đối mặt với điều đó. Hóa ra, hẹn tôi một mình đi sinh nhật, là vì lý do này. Trong đầu tôi cứ suy nghĩ liên hồi, cảm giác khó tả, tôi đang nghĩ, nếu là Hải Minh cậu ấy sẽ nói gì sau câu đó... , và hiểu rằng tổn thương nếu bị từ chối là như thế nào. Chân cứ bước, đầu vu vơ, liên thiên đi chẳng theo con đường nào, thấy có vẻ không đúng hướng, tôi quay đầu lại, phía sau Khoa đã ở đó.

-

Sao tớ đi nhầm đường mà không nhắc, lại còn đi theo ?

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 43


-

Tớ muốn xem cậu sẽ đi đến khi nào mới chịu quay đầu lại !

-

Cậu thật là...., nếu tớ không quay lại thì sao?

-

Thì tớ cứ đi theo cậu chứ sao, kiểu gì cũng đến lúc cậu cần phải về nhà mà!

-

Thôi về đi.

Trong mỗi câu tôi và Khoa nói đều ẩn ý một điều gì mà cả hai đứa đều hiểu, Khoa sẽ luôn theo sau tôi chỉ để chờ tôi quay đầu lại, còn tôi lại muốn bước đi theo rung động của riêng mình.Tình cảm, đôi khi khiến con người ta trở nên ích kỉ, khiến trái tim bỗng nhỏ bé lạ thường. -

Lúc nãy, tớ trêu cậu đấy, đừng có mà tưởng thật.

-

Nhìn cậu nghiêm túc vậy, làm tớ hoảng.

-

An thấy nói trực tiếp vậy có ổn không, tớ đang định tỏ tình với một e khóa dưới.

-

À thì ra đem tớ ra làm vật thí nghiệm, cái chính là phải biết tính cách của em kia, thì mới có cách tỏ tình chứ, đâu phải ai cũng thích thẳng thắn trực tiếp đâu.

-

Hehe, ít nhất thì có người suýt tưởng bở.

-

Đừng có mà nằm mơ nhé. Chúng tôi lại cười đùa với nhau, không khí căng thẳng như bị vỡ òa. Tất nhiên, ai cũng biết mình đang nói gì, nhưng đều cố giả vờ, Khoa chẳng có người yêu nào hết, tôi cũng chả ngốc đến mức không cảm nhận được, chỉ là, Khoa không muốn tôi phải khó xử, nên mới dựng lên chuyện đó, tôi cũng không ngại mà hùa theo, coi như chưa có chuyện gì cả. ..

-

Trả cậu về với đống khóa luận của cậu đấy, t về đây.

-

Ừ, c có nhất thiết phải nói vậy không? Thôi lượn đi.

-

À quên, cảm ơn vì chú tễu nhá. Tôi lè lưỡi một cái, còn Khoa cười tít rồi quay mặt đi và lướt nhanh. Về phòng, Thư đã cơm nước đầy đủ, đang giặt quần áo trong nhà tắm.

-

Về rồi cơ à, tưởng overninght luôn chứ?

-

Điên à mà overnight, chờ tớ rồi mới ăn à. Lấy chồng được rồi đấy, trông bắt mắt

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 44


-

quá. Nhìn mâm cơm tuy không nhiều thức ăn nhưng rất hấp dẫn, đúng là có người yêu rồi có khác, ra dáng người lớn hẳn, chắc Thư hay nấu cho chàng Phong kia ăn nên mới lên cơ thế này chứ, tôi nhón một miếng ngon lành.

-

Hôm nào dạy tớ làm mấy cái này nhé, ở quê không làm món này bao giờ?

-

Hí tớ vừa học được qua mạng đấy, đơn giản mà lại dễ ăn nữa, mai ở nhà t dạy luôn.

-

Ok , thôi xong chưa, đói quá!

Rồi, chờ tớ 2’ phơi quần áo đã. Tối đó, trong lúc căng thẳng với bài khóa luận dài dằng dặc, tôi lướt facebook, bất chợt thấy dòng status của Khoa : „‟ Giả giả thật thật, trong thật có giả trong giả có thật !!!” Chắc chẳng có ai hiểu câu đó bằng tôi, tôi không like mà chỉ comment như chưa hề hiểu gì: “Cái gì giả cái gì thật đấy Khoa”. Khoa trả lời cũng bằng một câu xanh rờn : Hề, lien quan đến tờ tiền 500k t đọc trên mạng ý mà.” Thực ra, ít khi tôi thấy cậu ấy đăng status, có chăng là lúc đi đâu đó với bạn bè thì có vài cái ảnh, nay đăng lên như này, tôi hiểu được sự dồn nén đến như thế nào chỉ để giữ tình bạn của hai đứa như trước. Có lẽ, tôi cũng chẳng nói ra điều tương tự với Minh nữa, vì suy cho cùng cái mà tôi nhận được sẽ chỉ là sự buồn bã, của ít nhất một người! Khoa biết Minh, vì họ cùng chơi chung trong đội bóng chuyền của trường hồi cấp hai, lại cùng làng, nên dù thế nào, tôi và Minh, cũng không nên là một cặp. Tôi quyết định để tình cảm đó ở sâu trong lòng, như cách mà một người bạn đã từng nói: Coi bí mật như một cái hộp, khóa lại và ném chìa đi. Được cái tính tôi do dự, nhưng quyết điều gì thì khó ai thay đổi được. ..

…… Lối nhỏ cho tình yêu

Page 45


Chương VI. Kết thúc -

Alo..

-

Nàng đang đâu rồi, nhanh lên chứ?

-

Ừ tớ đang đi ra rồi, chờ chút nhé..

-

Tut tut tut. Haiz, làm gì mà cúp máy nhanh thế không biết?

-

Ai đấy An?

-

À, Huyền lớp tớ, xong chưa Thư, chúng nó đang gào rú ngoài ngõ rồi?

-

Xong rồi, cho thêm tí má hồng cho xinh, điểm mới cao được, hic.

-

Thế mấy giờ cậu đi, mà lát ai trang điểm cho cậu?

-

30’ nữa, yên tâm, tớ tự lo được. Kể mà chúng ta bảo vệ lệch ngày thì t đi cổ vũ nhỉ, tiếc thật đấy, không được xem cô giáo tương lai trổ tài?

-

Úi giời, run lẩy bẩy đây này, mong cho nó xong sớm đỡ hồi hộp. Thôi đi đây, cậu cũng làm tốt nhé, fighting!!!

-

Ok Vừa ra đên nơi, hai cô ả xinh tươi đã cau mày:

-

„Tớ đang đi ra rồi’ từ lúc c nói câu đấy đến giờ bao phút rồi hả, lề mề lại còn chém!

-

Hì, tại guốc cao mà!

-

Thôi lên xe Bích đê, đến xem các nàng khác thế nào. Mà có chàng nào theo sau cổ vũ không?

-

Lấy đâu ra, mỗi mình thôi.

-

Xinh đẹp thế này mà không có ai ngắm, uổng quá đi.

-

Thôi đi nàng, các nàng cũng đâu có kém cạnh, lát mà bị các thầy phản biện xem còn tươi được nữa không, hề.

-

Ô kệ chứ. Hù, tôi là đứa sẽ phải lên thuyết trình đầu tiên, nên thấy run lắm, bình thường, khi đi học cũng hay bị gọi trong top đầu, nhưng lần này khác, nó quan trọng nên càng thấy lo hơn. Đang nghĩ giá mà có ai đó động viên tinh thần thì tôt quá, bất chợt có

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 46


tiếng tin nhắn tút tút: ngày mới vui vẻ nhé  . Chẹp, của Minh, kể từ cái quyết định „ném chìa khóa đi‟ thì lâu rồi không nhắn tin với cậu ấy, chỉ thi thoảng cùng bình luận những dòng stt của bạn bè chia sẻ trên fb. Tôi reply lại : Cảm ơn nhé, c cũng thế!!! Ngoài đường, những hàng bán hoa gần trường đại học hôm nay hoạt động thật đông đúc, hoa cũng đẹp và tươi vô cùng, lag tín đồ của hoa nên tôi thích thú lắm khi nhìn thấy chúng, thật đã mắt… và.. lại nghĩ suy… giá mà… .No no vừa nghĩ tới, tôi đã thở phù một cái, hòng dẹp đi cái suy tư hiện hữu về Minh… và một bó hoa…. Ôi trời, khuôn viên trường hôm nay đủ sắc màu, những tà áo dài thướt tha, những bó hoa rực rỡ, chả là các nàng tranh thủ ra chụp ảnh tự sướng ấy mà, mấy khi được xinh tươi như thế, dân tự nhiên nên phong cách cũng tự nhiên lắm. Ba đứa tôi chỉ lướt qua rồi vào phòng luôn, vì lịch bảo vệ đã sắp đến. Dưới hàng ghế cổ vũ, có loáng thoáng người thân và bạn bè ở đó, thích thật – với những ai có điểm tựa. Tôi thì nửa muốn nửa không, phần vì sợ tăng áp lực, phần nữa sợ làm không tốt lại không biết giấu mặt đi đâu. -

An, sắp đến lượt c rồi đấy, bình tĩnh nhé, nhớ là không được hoảng đâu đấy ?

-

Yên tâm đi, tớ đã chuẩn bị tinh thần cả tuần nay rồi, hí. Quả thật như lời tôi nói, mọi thứ đều suôn sẻ, có lẽ, tôi đã làm tốt hơn những gì nghĩ và mong đợi trước đó, cũng không run như mọi khi. Chờ hai cô ả bảo vệ xong, cả ba cười toe toét, vừa bước ra khỏi phòng thì… tôi mặt chữ o miệng chữ a :

-

Tặng cậu này , chúc mừng tân cử nhân !!!

-

Á… là sao đây? Sao cậu ….

-

Biết hnay cậu bảo vệ á ?

-

Ừm

-

Cậu nghĩ xem???

-

Ai ta?

-

Hề hề

-

Không lẽ là …

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 47


-

Thư bảo tớ, nên tớ mới biết.

-

Á à, đây hả An, Thôi hai chúng tôi lượn trước đây, tự dưng thành người thừa quá đi. Chen được một câu, hai cô nàng bước thẳng, còn tôi vẫn đang ngạc nhiên đầy mơ hồ.

-

Thư.. biết cậu ?

-

Mới biết cách đây vài hôm, sao ngạc nhiên vậy An?

-

À, không có gì!

Cầm bó hoa trên tay, vừa đi vừa nói chuyện, tôi vẫn không khỏi trăn trở : Sao Thư lại biết Minh, trong số những người bạn của tôi, chưa bao giờ tôi kể về Minh cả, cũng chẳng vô duyên vô cớ gì họ lại quen nhau được. -

Nếu không phải Thư nói, chắc cậu cũng không định nói cho tớ biết hả ?

-

Gì cơ, t nghĩ cậu bận, nên không bảo. Mà có gì đâu, có người cổ vũ tớ còn run hơn ý.

-

Minh đâu nói chuyện bảo vệ?

-

Thế là chuyện gì cơ? Tôi nhìn vào mắt Minh tỉnh bơ.

-

Cậu ngố lắm, thôi chả nói nữa. Khao gì đi chứ nhỉ?

-

Ok nay tớ cũng đang vui. KFC nhé!

-

Cũng tạm! Vậy đấy, tôi leo lên xe Minh và c ấy phóng thẳng, nhớ lại hồi sáng, đúng là, lần đầu tiên ảo tưởng lại thành thật, về nhà tôi phải tra khảo Thư mới được.

-

Cậu thích tớ à, lâu chưa?

-

Nói nhảm gì đấy Minh? Mặt tôi đỏ bừng, tim đập thình thịch cảm thấy rõ, nhưng vì ngồi sau nên không dễ gì bắt bị bài được.

-

Đừng có chối, tớ đoán là mặt cậu nóng bừng rồi đấy!

-

Sao cậu cứ liên thiên mãi thế, kì quá.

-

Nếu tớ nói tớ thích An, An có đồng ý làm bạn gái tớ không?

-

Không thì sao mà có thì sao?

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 48


-

Vòng vo, không trả lời nhanh tớ đổi ý bây giờ !!!

-

Cậu hay tỏ tình với con gái kiểu này á, chả có thành ý gì cả?

-

Thế đấy, thế ý cậu sao?

-

Không. Xe bỗng dừng lại cái khực…

-

Xuống xe tớ bảo.

-

Đến quán đâu, sao dừng .?? Tôi ngẩn tò te, nhăn trán nhìn cậu ta, còn Minh không nói gì thêm, lẳng lặng đem xe đi gửi, rồi kéo tay tôi lôi đi.

-

Ngồi xuống đây đi! Tôi vẫn nhìn Minh một cách đầy ngạc nhiên, rồi cười phá lên

-

Đây có phải Minh mà tớ quen không vậy?

-

Đúng thế, tớ là Minh khác từ khi nghe lời kể của Thư ?

-

Ủa, lại là Thư, hai người giấu tớ chuyện gì thế ?

-

An thích tớ đúng không? Lần này, tôi không thể thoát khỏi cặp mắt của cậu ấy, bối rối, trước giờ tôi không khi nào giấu diếm được điều gì, nếu bị người khác nhìn với ánh mắt trực diện. Và hôm nay, một khoảng cách rất gần như thế, ánh mắt trìu mến của Minh càng làm tôi dao động, tôi đứng lên, cố né đánh lạc sang hướng khác.

-

Ơ, cậu hâm à?

-

Ừ, tớ hâm, nếu Thư không cho tớ biết thì tớ sẽ luôn hâm như thế? Hãy nhìn thẳng vào mắt tớ.

-

Tớ yêu cậu! Bất giác, hai hàng lệ trên má tôi lăn dài, câu đó- là tôi định nói từ lâu rồi, là tôi đã dồn nén vào sâu trong lòng, để mối quan hệ bạn bè luôn trong sáng. Vậy mà, người chủ động thốt ra lại là Minh, bất ngờ không biết làm sao, tôi đứng chôn chân một chỗ, mặc cho nước mắt cứ thế rơi.

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 49


Như một điểm tựa vững chãi, Minh ôm lấy tôi, tôi không phản kháng, để mặc cho mình trọn trong vòng tay cậu ấy. Rồi một giọng điệu nhẹ nhàng trai ngược hẳn với những câu nói vu vơ trẻ con khi trước. -

Về mảnh giấy trong hộc bàn…xin lỗi An, lẽ ra tớ nên chủ động mới đúng.

-

Là Thư sao??

-

Phải… Tôi toan đẩy nhẹ Minh ra, lau khô những giọt nước mắt còn sót lại..rồi điềm tĩnh nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.

-

Tớ muốn….chúng ta vẫn là bạn như xưa.

-

Tại sao? Chẳng phải An cũng thích Minh?

-

Đúng thế, nhưng An nhận ra một điều quan trọng: An thà giữ tình bạn đẹp đẽ trong sáng, còn hơn đổi lấy tình yêu để rồi lại đánh mất đi một người bạn. Hãy hiểu cho An. Tôi chìa tay ra, Minh đón lấy, cái bắt tay của tình bạn, ngậm ngùi mà vô cùng thiêng liêng đáng giá. Cuối cùng thì, sau tất cả tôi chọn cho mình một lối đi – khác hẳn những nghĩ suy trước đó - lối đi mà luôn có những người bạn đồng hành. Tình yêu không thể chia năm sẻ bảy, nhưng tình bạn thì có, trên con đường tình chỉ được phép có hai đôi bàn chân, còn con đường mang tên tri kỉ thì mênh mang vô tận….Tôi nhận thấy mình nhỏ bé vô cùng, sẽ buồn, sẽ còn rơi lệ, nhưng nhất định tôi sẽ không bao giờ hối hận. THE END

Lối nhỏ cho tình yêu

Page 50


Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.