9 minute read

Tiếng hát 52hz nơi đại dương4. Blueth Path

Tiếng hát 52hz nơi đại dương

BLUETH PATH

Advertisement

Tác giả : Trang Hoang Minh họa : Như Ngọc Bạn đã từng nghe câu chuyện về cô cá voi tính xã hội, tiếng hát của chúng có thể mang tần số 52hz hay chưa? vang xa tới 3.000 dặm đại dương với mục Chuyện kể rằng, sâu trong lòng đại dương đích muốn kiếm bạn, kết bầy để đồng vô tận ở tít phía Bắc Thái Bình Dương, có hành trong biển sâu lạnh lẽo ấy. Vậy mà một sinh vật được mệnh danh là “chú cá cô cá voi của chúng ta lại đơn độc không voi cô đơn nhất hành tinh”. Ắt hẳn bạn thể tìm được một người bạn hay một sinh sẽ tự hỏi: “Vì sao vậy?” Do cá voi có tập vật nào để lắng nghe tiếng hát đơn côi

mang tần số “khác thường” kia. Vậy… con số “52hz” này có gì đặc biệt nhỉ?

Theo Wikipedia: tiếng kêu của cá voi xanh “bình thường” sẽ có tần số giao động từ 10 đến 39hz, nhưng tần số của cô cá này lại lên tới 52hz - cao hơn rất nhiều so với

đồng loại. Cũng vì lẽ đó, nàng ấy đã được loài người đặt cho một cái tên khác là “52 Blue”. Người ta cũng từng ví von rằng tiếng kêu của 52 Blue tựa như tiếng hát trong ngần vang lên giữa dòng đại dương tối tăm, vang vọng hơn hẳn những nốt nhạc trầm lắng của những con cá khác. Hẳn cũng vì lẽ ấy mà chẳng một ai hay bất kì một sinh vật nào hồi đáp lại 52 Blue, mãi cho tới năm 1989 con người cuối cùng cũng nghe thấy tiếng hát tuyệt vọng sâu trong đại dương của cô cá nhỏ và xuyên suốt 3 thập kỷ câu chuyện về nàng cá cô đơn vẫn mãi được lan truyền tới tận bây giờ như một hình tượng sống của sự cô đơn cũng như niềm lạc quan mãnh liệt. Lần đầu tiên nghe về câu chuyện đau xót ấy, tôi đã nghĩ rằng… phải chăng bản thân mình chính là một 52 Blue khác?

Người ta vẫn thường nói: tuổi trẻ là cô

đơn, là cô độc, là những suy tư khó mà

giãi bày. Vậy có sai nếu như tôi nói rằng:

một phần thanh xuân chúng ta gói gọn

trong nàng cá 52 Blue đó? Tôi tin rằng mỗi người trong chúng ta đều có những trải nghiệm tuổi trẻ riêng biệt, không một ai giống ai. Thanh xuân của một số trôi qua thật yên bình, êm ả tựa như những chú cá có bầy, có đàn ở đại dương kia nhưng số khác lại đắm chìm với những chật vật, những sự cô đơn khó có thể cất lên lời. Chúng tựa như mặt biển xanh nhìn ở trên cao, ta sẽ chỉ thấy sóng, thấy gió thổi êm êm ở trên mặt nhưng sâu trong đại dương kia ta lại thấy những điều không tưởng, và khả năng cao ở dưới mặt nước ấy có một cô cá vẫn đang cất tiếng hát tuyệt vọng đến xé lòng. Tôi vẫn nhớ cách mà mình đã gặp người bạn tên “cô đơn” lần đầu tiên trong cuộc đời. Khi ấy… tôi 10 tuổi - độ tuổi tưởng như là non nớt, ngây thơ vì người lớn vẫn thường quan niệm đó thôi: “Trẻ con thì chúng

nó biết cái gì!” nhưng cũng ở độ trẻ con ấy tôi đã đối mặt với nỗi cô đơn cùng cực cũng chỉ vì lúc ấy… chẳng ai chịu chơi với một con bé ốm yếu, gầy gò như tôi hết, cũng chính khoảnh khắc đó… tôi đã ước sẽ có một vùng đất Neverland dành cho Peter Pan và những người bạn của mình, trong đó rồi cũng sẽ chất chứa tôi để tôi tiếp tục được sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ như bao đứa trẻ khác vậy. Nhưng thôi đối mặt với sự thật nào bởi làm gì có Neverland kia chứ? Cũng giống như cá voi mải miết đi tìm miền đất hứa, dù nó có cố gắng như thế nào thì cá voi vẫn mãi mãi chỉ là cá voi còn tôi thì cũng chỉ là tôi - một bản thể đơn cô sống trong xã hội hiện tại mà thôi. Hồi ấy, tôi đã ngây thơ ước ao giá như tôi lớn thật nhanh, được vào Trung học rồi tiến tới Phổ thông thì người bạn “cô đơn” này rồi cũng sẽ biến mất. Quả thực, khái niệm cho hai chữ “cô đơn” với tôi lúc ấy thật quá đỗi mập mờ khi đứa nhỏ tại thời điểm đó đã suy nghĩ rằng: cô đơn là khi

bạn chẳng có bạn bè hay chẳng có một ai ở bên cạnh hết…

Thời gian dần trôi thì định nghĩa của sự cô đơn lại càng khó mà định hình… Như một người bạn từng nói với tôi rằng:

“Cuộc đời của mình chẳng bao giờ thiếu bạn cả, mình luôn có bạn nhưng lắm lúc chính bản thân lại lạc lõng trong những con người ấy… vì sao vậy nhỉ?”

Vì sao ư? Tôi cũng không biết nữa… cảm xúc của con người vốn dĩ nó lộn xộn và phức tạp giống như vậy. Vừa khoảnh khắc trước bạn đã rất hạnh phúc và cũng là bạn vài giây sau… sự cô đơn lại ghé thăm như một lẽ hiển nhiên, đi cùng với chút gì đó tiếc nuối lẫn trống trải đan xen. Hạnh phúc lẫn cô đơn có lẽ là những người bạn vô hình, có thể ta chưa từng một lần nói chuyện hay giao tiếp nhưng chính chúng lại là “người” ta bắt gặp nhiều hơn ai hết. Và ắt hẳn những con người lạc lối sống trong thanh xuân như chúng ta thì chắc sẽ làm bạn với “cô đơn” nhiều hơn là “hạnh phúc” nhỉ?

Vậy bạn đã từng cô đơn vì điều gì? Cô đơn trong chính những mối quan hệ của bản thân do bạn và người kia không thể tìm được tiếng nói tương đồng? Hay bạn cô đơn trong hành trình tìm kiếm những ước mơ không tên, cảm giác cô đơn dâng trào mãnh liệt hơn cả khi bạn phải đứng trước ngã ba, ngã tư hoặc thậm chí là vô số những ngã rẽ của cuộc sống đang trải ra trước đó và bắt bạn phải lựa chọn?

Và có lẽ bạn cô đơn vì chẳng ai đang lắng nghe bạn giống như cô cá voi kia, một mình bạn gào thét trong đơn độc vì có mấy ai nghe được những nỗi lòng ấy ngoài bạn? Hoặc chỉ đơn thuần là bạn cô đơn khi lạc lõng giữa dòng đời, mọi người đang bước đi thật nhanh còn bạn thì bị tụt lại ở phía sau, lẻ loi đứng nhìn mọi thứ chuyển động một cách vội vã để rồi bạn nhận ra… bạn chỉ còn một mình với nỗi cô đơn, trống trải…

Không một ai lắng nghe chúng ta cũng chẳng một ai nhìn thấy được những nỗi lòng, những nỗi tuyệt vọng sâu thẳm trong tâm hồn của bạn và tôi đó, hoặc nếu họ có nói rằng: “Tôi hiểu bạn đang trải qua những gì…” thì trong lòng bạn lại

dấy lên nghi vấn: “Liệu... họ có thực sự hiểu hay không? Hay đó chỉ đơn thuần là sự an ủi?”

Quả thực là những thứ cảm xúc dở hơi, bạn biết rõ điều đó nhưng rồi bản thân lại bất lực khi ta chẳng thể khống chế nó. Và khi sự cô đơn ấy đi đến giới hạn cũng là lúc bạn gục ngã trên chính hành trình tuổi trẻ đầy rẫy rắc rối kia. Nghe buồn thật nhỉ?

Nhưng cả bạn lẫn tôi những năm cũ ơi, sao chúng ta lại tuyệt vọng mà lại hy vọng đến dại khờ như vậy? Tựa như nàng cá voi bi ai cất lên tiếng hát tuyệt vọng về một ngày sẽ có một-ai-đó lắng nghe, nhìn thấy nó. Một điều tôi nhận ra rằng càng tuyệt vọng thì dường như con người lại mong ước nhiều hơn vào những điều không tưởng nhỉ? Ta hy vọng vào một ngày sẽ có người thấy được mình, có người thấy được nỗi cô đơn vô tận đang ẩn nấp sau nụ cười tươi rói kia hay hy vọng vào một ngày người bạn mang tên “cô đơn” này sẽ biến mất mãi mãi để bạn chẳng bao giờ phải chịu đựng dằn vặt hay đau đớn nữa.

Dù có tự nhủ cả 100 lần hay 1000 lần rằng Neverland xinh đẹp nọ có tồn tại đâu nhưng chính ta lại là những người khờ dại đi tìm miền đất hứa hư vô ấy cùng nàng 52 Blue, cùng cô cá voi ấy cất lên tiếng hát mang tần số 52hz tuy buồn bã nhưng lại lạc quan vô cùng. Và ắt hẳn… sự bền bỉ lẫn kiên trì của bạn sẽ chẳng bao giờ là thừa hết cả. Giống như cách mà nàng cá voi đã không chấp nhận lấy số phận bi ai của mình, cô vẫn bền bỉ cất lên những tiếng hát trong ngần dưới sâu đại dương đen ngòm, di chuyển tới thật nhiều vùng đất để tìm thấy ai-đó lắng nghe lấy mình và sau hàng chục năm con người cũng đã nghe thấy tiếng hát 52hz nhỏ bé, họ

đồng cảm với câu chuyện đau đớn của sinh vật cô đơn ấy và xót thương thay cho số phận nghiệt ngã của nàng cá voi bị cự tuyệt bởi chính đồng loại, chịu đựng một nỗi cô đơn tưởng chừng như vô tận và mãi mãi không có điểm dừng. Vậy nên bạn - người mà đang chìm đắm vào tuyệt vọng lúc này hãy cứ tiếp tục hy vọng vào những điều không tưởng. Bởi “phép màu” sẽ thực sự xảy ra khi bạn còn ngây dại và còn hy vọng vào mấy thứ mà người ta vẫn gọi là “viển vông” đó. Bởi chúng ta đều là những 52 Blue và tôi tin rằng ai rồi cũng sẽ được nghe thấy và thấu hiểu, cho nên ta được quyền tin vào một Neverland vô danh vô thực kia, nơi ta được sống trong những hạnh phúc đích thực của cuộc đời mình. Giống như câu hát trong bài hát Lost Boy của Ruth B cũng đã từng hát:

“Neverland is home to lost boys like me And lost boys like me are free…”

(Neverland là ngôi nhà cho những đứa trẻ lạc giống tôi Và những đứa trẻ ấy đã tự do…)

This article is from: